Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-465
Chương 465: Chiêu trò
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hà Mộc An lướt đi lướt lại màn hình điện thoại, kết quả vẫn là những thứ kì quặc ấy, những con người kì quặc ấy đến cuối vẫn đang cãi nhau, cãi hết rồi là chẳng còn gì nữa!
Đúng là...
Bỗng nhiên Hà Mộc An có cảm giác như anh vừa ném một mồi lửa xuống đó, rồi những người nguyên thủy dưới đó bỗng hét loạn lên: “Mau nhìn kìa, nhìn kìa, mồi lửa! Không ngờ nhà họ còn có lửa!” Cuộc đối thoại không cùng tần suất ấy, khiến anh không biết nên khen bọn họ chân thật, nhiệt tình, hay cười giễu tầm nhìn họ thiến cận.
Hà Mộc An cảm thấy thứ tâm trạng nặng nề của mình bị ném ra giữa biển cả, đổi lại chỉ là một âm thanh vang lên rồi rất nhanh đã mất hút vào thinh không
Cái cảm giác đó..
không diễn tả nổi..
“Ting ting..
bạn có tin nhắn gửi đến”: “Có về ăn cơm không?” “Không.” Anh không thể để một đám thường dân vô tri kéo thấp trí thông minh của mình xuống được.
Hạ Diệu Diệu nhìn thấy thế, cũng trả lời lại: “Ồ!”
Bận từ tối qua đến giờ, gần đây chắc chắn công ty có việc bận, cô cũng đoán rằng anh sẽ không quay về ăn cơm, có lẽ đêm nay còn ngủ tại công ty để làm việc
Trước khi cưới anh, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí, thế nên hoàn toàn có thể thông cảm được.
Thế nên Hạ Diệu Diệu quyết định tối nay sẽ về nhà mẹ đẻ
“Chị Hạ, em vẫn chưa giới thiệu về bản thân mình.” Một chàng trai trẻ tuổi hớt hải chạy lại, thân hình của một nam người mẫu, và cái biểu cảm nai tơ ấy hình thành nên một thứ cảm giác khiến những người phụ nữ trưởng thành chỉ muốn nhảy cẫng lên cười ha hả
Hạ Diệu Diệu cười vang: “Cậu đã quên rằng tôi có danh thiếp của cậu rồi à.” “Em vẫn cảm thấy em cần trực tiếp giới thiệu mình với chị, khi nãy không tiện nói quá nhiều, hihi, em tên là Bắc Thần Quang, năm nay mười chín tuổi, đã làm người mẫu tạp chí được một năm, năm ngoái thi đỗ vào khoa Biểu diễn của Học viện Hí kịch Bắc Kinh, cô giáo đã giới thiệu cho em vài công việc người mẫu, đây là lần đầu tiên em nhận một công việc chính thức như này, thế nên, khi nãy căng thẳng quá không dám nói nhiều với chị, em nghe cô giáo em nói, chị là cổ đông thứ hai của Công ty Hạ Thiên, bảo em đến chào chị một câu, không biết chừng sau này sẽ có cơ hội làm việc, thế nên..
em đến đây...”
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ cuống quýt của cậu ta, mỉm cười, câu cuối cùng cũng nói ra, không giống người đã có kinh nghiệm gần hai năm làm việc, không thì đúng là cô giáo với tư cách người quản lý của cậu ta đã quá bao bọc, chưa bóp chết cái phần ngây thơ đó.
Rất có ích, ít ra Hạ Diệu Diệu rất thích sự chân thành của chàng trai trẻ hớt hải ấy: “Tôi tên là Hạ Diệu Diệu, sau này hi vọng có cơ hội hợp tác.”
Chàng trai trẻ cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, không hề che giấu sự xúc động khi nghe về phía sau của cô: “Thật chứ ạ?” Hạ Diệu Diệu không nhẫn tâm từ chối cậu ta, giọng nói của cô cũng chân thành hơn nhiều: “Bắc Thần Quang, thật đấy.”
“Tốt quá rồi, cô giáo nhất định sẽ vui lắm đây.” Chàng trai bỗng nhiên có chút sốt sắng, rõ ràng câu ta muốn nói ngay tin tốt này cho cô giáo mình, nhưng lại sợ rằng sẽ khiến người vừa đem lại cơ hội công việc cho mình không vui, thế nên không dám rời đi.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Cậu còn việc gì không, nếu không có, thì tôi đi trước đây.”
“Không, không..
em...”
Hạ Diệu Diệu quay người đi, đoạn hội thoại bất ngờ ấy khiến cô bất giác cười vui vẻ, cô nhớ ra rằng, cô đã từng tiếp xúc với cô giáo ấy, đó là một phụ nữ trung niên hiền từ, hồi còn trẻ từng là võ sinh có tiếng, đóng những vai uy quyền hào sảng, thời còn trẻ có rất nhiều người hâm mộ theo đuổi, không ngờ lớn tuổi rồi vẫn phóng khoáng như vậy, thậm chí không hạn chế công việc của học trò, còn nói cho cậu ấy biết về công ty mới thành lập của bọn họ, xem ra rất vui lòng để học trò mình tự tìm cơ hội.
Đến nay những người như vậy không nhiều, đa phần họ đều rất cố chấp bảo thủ.
Hà Mộc An nhìn điện thoại hai ba lần, cái cảm giác phiền não quen thuộc ấy lại ập đến khiến anh thở dốc, chỉ đối phó với anh bằng mỗi chữ đó thôi sao? Cái cảm giác bực mình lại ùa đến! Tối qua anh không động vào cô, hôm nay lại không về nhà, cô không cảm thấy có gì lo lắng sao? Hà Mộc An chưa từng là người để mình chịu tủi thân, hôm nay nhất định anh phải quay về cho cô ngứa mắt! Tâm trạng anh không tốt, cô cũng đừng mong được thoải mái!
“Mẹ, con về rồi.”
Bà Hạ đang tao nhã pha trà, bỗng định thần lại, thần thái an tĩnh như vườn cây rậm rạp ngoài cửa kính kia vậy
Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, thướt tha, mái tóc dài được búi gọn lên, gài lại bằng một chiếc trâm gỗ hình cá bơi đơn giản, cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai xám, những ngón tay trắng thon đang đặt trên chén trà tròn trĩnh, chiếc vòng ngọc trên cổ tay rất hợp với chiếc chén trà trên tay bà: “Ái dà, về rồi à.”
Hạ Diệu Diệu hơi ngạc nhiên, cô tưởng như mình vừa lạc vào một thế giới khác.
“Con bé này, quay về cũng không gọi điện trước, hôm nay nhà lại nấu những thứ đơn giản quá
Ông nó ơi! Ông nó ơi! Mau đi mua rau, con mình về rồi!”
Hạ Diệu Diệu bỗng mỉm cười, người phụ nữ cao quý thanh tao của phút trước bỗng trở lại thành người mẹ thích lớn tiếng nhà mình, nhưng kiểu lớn tiếng ấy lại không giống với trước đây, nó giống như..
giống như cô được trở lại hồi còn nhỏ, ngày nào mẹ cũng phàn nàn suốt cả ngày, nhưng trong đó lại hàm chứa sự ấm áp và niềm hi vọng với cuộc sống.
Đến nay, dường như cô lại được quay trở lại quãng thời gian ấy..
“Lão phu nhân, vậy tôi xin cáo từ, ngày mai chúng ta học tiếp vậy.” “Được, được, đi đường cẩn thận nhé, vất vả cho cô rồi.” Sau khi ông Hạ đi mua rau rồi, bà Hạ hài lòng: “Là Tiểu Mễ mời thầy giáo đến dạy mẹ nghệ thuật pha trà đó, cũng không phải mẹ muốn học, chỉ là tò mò học chút gì đó cho khuây khoả.” “Hay mà mẹ ơi, học nhiều ẩm thân! Con lên nhà thay quần áo đã.”
Hà Mộc An vất quần áo lên giường, cũng không cần biết đã mấy giờ rồi, gọi điện thoại ngay cho Hạ Diệu Diệu! Để cô ngủ! Mơ đi! Thế nào là vợ chồng, đó là khi anh không vui thì cô cũng đừng hòng mà mong vui được!
Hạ Diệu Diệu ngáp ngắn ngáp dài nghe điện thoại.
“Đang ở đâu đấy?” Cơn ngái ngủ của Hạ Diệu Diệu bị giọng nói ở đầu dây bên kia làm cho tỉnh hẳn, cô vội vàng nhìn điện thoại, đã mười một giờ tối, vào giờ này..
đối với những người sinh hoạt điều độ như Hạ Diệu Diệu, đã ngủ được sáu trăm lần rồi: “Ở nhà mẹ em, anh về đến nhà rồi à?”
Hà Mộc An nghe vậy bỗng hơi khó xử, cứ như hành vi ấu trĩ chạy về nhà gây khó dễ cho đối phương của mình bị lật tẩy rồi vậy
Hạ Diệu Diệu ngồi dậy, thay đồ: “Về thật rồi à, đợi đấy, em về ngay đây.” Nói rồi cô tắt máy
Hà Mộc An nhìn điện thoại, bỗng nhiên có chút áy náy, muộn thế này rồi, anh không nên gọi cuộc điện thoại ấy
Cuộc sống về đêm của Điển Thị rất phong phú, mười một rưỡi, đối với rất nhiều người, là khoảng thời gian đẹp nhất trong này
Rất may là không có nhiều người cho rằng như vậy, giao thông lúc đó thông thoáng đến bất ngờ, chào tạm biệt cha mẹ đang phàn nàn không ngớt, chưa đến bốn mươi phút, Hạ Diệu Diệu đã về đến nhà rồi
“Em tưởng tối nay anh bận việc không về, nên về bên nhà mẹ, ăn cơm chưa?” Hạ Diệu Diệu vừa thay giày vừa nói: “Em mới mua bên đường một suất phở Hà, anh có ăn không?” Hà Mộc An đã tắm xong, thay quần áo xong xuôi, tỉnh táo hơn, cũng áy náy hơn, không ngờ từng ấy thời gian trôi qua thế mà anh không gọi điện cho Hạ Diệu Diệu bảo cô đừng quay về, cứ thế ngồi im đợi cô về đến nhà: “Ăn rồi.” “Ồ, thế anh đi nghỉ đi, em ăn.” Đi đến giữa đường đã đói, cổ liền mua một xuất, cũng chẳng phải mua cho Hà Mộc An, chẳng qua chỉ tiện mồm hỏi thôi.
Hạ Diệu Diệu ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa nhìn Hà Mộc An đang ngồi nghịch điện thoại trên sofa: “Không ăn thật à?”
Hà Mộc An liếc nhìn, thấy cô mời mọc có vẻ rất chân thành, liền đứng dậy ra ngồi gần đó.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy, cũng không phiền lòng vì phải chia sẻ miếng ăn, cô đi lấy cho anh một cái bát, chia cho anh một chút: “Bận gì vậy? Thời gian này đều bận như thế sao?” Hạ Diệu Diệu vừa ăn vừa nhìn anh
Hà Mộc An nhìn cô vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói chuyện, anh rời mắt đi, mồm thì toàn thức ăn, sao cô dám mở mồm nói chuyện chứ
“Hỏi anh đấy.” “Ừ, chắc vậy.”
Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục ăn, thấy anh ăn vài miếng đã không ăn nữa, cô bỗng ngẩng đầu lên: “Em nấu cho anh bát mì nhé.” Khi nãy cô hỏi không mấy thật lòng là vì nghĩ rằng chắc chắn công ty có cơm cho nhân viên, không thể nào bỏ đói anh, nhưng không ngờ anh lại đến ăn cùng, nên cô cũng không chắc chắn lắm
Tăng ca muộn như này, không thể để bụng rỗng đi ngủ được.
“Không cần, ăn rồi.” Hà Mộc An nói rồi bỗng nhiên nhìn sang phía vợ mình, nhìn cô từ đầu đến chân một lúc, rất nghiêm túc lên tiếng: “Em béo lên rồi đấy, lúc mới cưới, cằm em còn thon, giờ chắc sắp bằng bà Tiêu dưới lầu rồi.” Nói rồi anh im lặng ngồi ăn bát phở của mình.
Hạ Diệu Diệu nhấc đũa lên, sợi phở trôi tuột xuống dưới, cô cảm thấy cả người đều không thoải mái nữa, món phở Hà vốn rất ngon, bỗng dưng trở thành thuốc độc chặn họng, mặc dù cô không quá điệu đà, mặc dù có thể không để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng có người phụ nữ nào thích nghe cái câu “Em béo lên rồi” không?
Lại còn bị người đàn ông của mình nói ra một cách nghiêm túc như vậy, thì đúng như là một chuyện to bằng trời
So sánh cô với ai chẳng được, lại có thể so sánh một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi với một bà già đã có cháu, quả là..
quả là..
Hà Mộc An bỗng cảm thấy thoải mái lạ thường, cơn tức giận ủ cả một ngày bỗng nhiên tan biến hết, bát phở Hà bỏ quá nhiều muối mặn chết đi được ở trước mặt cũng trở nên ngon lành hơn bao giờ hết
Đây chính là kết cục của việc chọc tức anh, đáng đời!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đúng là...
Bỗng nhiên Hà Mộc An có cảm giác như anh vừa ném một mồi lửa xuống đó, rồi những người nguyên thủy dưới đó bỗng hét loạn lên: “Mau nhìn kìa, nhìn kìa, mồi lửa! Không ngờ nhà họ còn có lửa!” Cuộc đối thoại không cùng tần suất ấy, khiến anh không biết nên khen bọn họ chân thật, nhiệt tình, hay cười giễu tầm nhìn họ thiến cận.
Hà Mộc An cảm thấy thứ tâm trạng nặng nề của mình bị ném ra giữa biển cả, đổi lại chỉ là một âm thanh vang lên rồi rất nhanh đã mất hút vào thinh không
Cái cảm giác đó..
không diễn tả nổi..
“Ting ting..
bạn có tin nhắn gửi đến”: “Có về ăn cơm không?” “Không.” Anh không thể để một đám thường dân vô tri kéo thấp trí thông minh của mình xuống được.
Hạ Diệu Diệu nhìn thấy thế, cũng trả lời lại: “Ồ!”
Bận từ tối qua đến giờ, gần đây chắc chắn công ty có việc bận, cô cũng đoán rằng anh sẽ không quay về ăn cơm, có lẽ đêm nay còn ngủ tại công ty để làm việc
Trước khi cưới anh, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí, thế nên hoàn toàn có thể thông cảm được.
Thế nên Hạ Diệu Diệu quyết định tối nay sẽ về nhà mẹ đẻ
“Chị Hạ, em vẫn chưa giới thiệu về bản thân mình.” Một chàng trai trẻ tuổi hớt hải chạy lại, thân hình của một nam người mẫu, và cái biểu cảm nai tơ ấy hình thành nên một thứ cảm giác khiến những người phụ nữ trưởng thành chỉ muốn nhảy cẫng lên cười ha hả
Hạ Diệu Diệu cười vang: “Cậu đã quên rằng tôi có danh thiếp của cậu rồi à.” “Em vẫn cảm thấy em cần trực tiếp giới thiệu mình với chị, khi nãy không tiện nói quá nhiều, hihi, em tên là Bắc Thần Quang, năm nay mười chín tuổi, đã làm người mẫu tạp chí được một năm, năm ngoái thi đỗ vào khoa Biểu diễn của Học viện Hí kịch Bắc Kinh, cô giáo đã giới thiệu cho em vài công việc người mẫu, đây là lần đầu tiên em nhận một công việc chính thức như này, thế nên, khi nãy căng thẳng quá không dám nói nhiều với chị, em nghe cô giáo em nói, chị là cổ đông thứ hai của Công ty Hạ Thiên, bảo em đến chào chị một câu, không biết chừng sau này sẽ có cơ hội làm việc, thế nên..
em đến đây...”
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ cuống quýt của cậu ta, mỉm cười, câu cuối cùng cũng nói ra, không giống người đã có kinh nghiệm gần hai năm làm việc, không thì đúng là cô giáo với tư cách người quản lý của cậu ta đã quá bao bọc, chưa bóp chết cái phần ngây thơ đó.
Rất có ích, ít ra Hạ Diệu Diệu rất thích sự chân thành của chàng trai trẻ hớt hải ấy: “Tôi tên là Hạ Diệu Diệu, sau này hi vọng có cơ hội hợp tác.”
Chàng trai trẻ cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, không hề che giấu sự xúc động khi nghe về phía sau của cô: “Thật chứ ạ?” Hạ Diệu Diệu không nhẫn tâm từ chối cậu ta, giọng nói của cô cũng chân thành hơn nhiều: “Bắc Thần Quang, thật đấy.”
“Tốt quá rồi, cô giáo nhất định sẽ vui lắm đây.” Chàng trai bỗng nhiên có chút sốt sắng, rõ ràng câu ta muốn nói ngay tin tốt này cho cô giáo mình, nhưng lại sợ rằng sẽ khiến người vừa đem lại cơ hội công việc cho mình không vui, thế nên không dám rời đi.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười: “Cậu còn việc gì không, nếu không có, thì tôi đi trước đây.”
“Không, không..
em...”
Hạ Diệu Diệu quay người đi, đoạn hội thoại bất ngờ ấy khiến cô bất giác cười vui vẻ, cô nhớ ra rằng, cô đã từng tiếp xúc với cô giáo ấy, đó là một phụ nữ trung niên hiền từ, hồi còn trẻ từng là võ sinh có tiếng, đóng những vai uy quyền hào sảng, thời còn trẻ có rất nhiều người hâm mộ theo đuổi, không ngờ lớn tuổi rồi vẫn phóng khoáng như vậy, thậm chí không hạn chế công việc của học trò, còn nói cho cậu ấy biết về công ty mới thành lập của bọn họ, xem ra rất vui lòng để học trò mình tự tìm cơ hội.
Đến nay những người như vậy không nhiều, đa phần họ đều rất cố chấp bảo thủ.
Hà Mộc An nhìn điện thoại hai ba lần, cái cảm giác phiền não quen thuộc ấy lại ập đến khiến anh thở dốc, chỉ đối phó với anh bằng mỗi chữ đó thôi sao? Cái cảm giác bực mình lại ùa đến! Tối qua anh không động vào cô, hôm nay lại không về nhà, cô không cảm thấy có gì lo lắng sao? Hà Mộc An chưa từng là người để mình chịu tủi thân, hôm nay nhất định anh phải quay về cho cô ngứa mắt! Tâm trạng anh không tốt, cô cũng đừng mong được thoải mái!
“Mẹ, con về rồi.”
Bà Hạ đang tao nhã pha trà, bỗng định thần lại, thần thái an tĩnh như vườn cây rậm rạp ngoài cửa kính kia vậy
Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, thướt tha, mái tóc dài được búi gọn lên, gài lại bằng một chiếc trâm gỗ hình cá bơi đơn giản, cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai xám, những ngón tay trắng thon đang đặt trên chén trà tròn trĩnh, chiếc vòng ngọc trên cổ tay rất hợp với chiếc chén trà trên tay bà: “Ái dà, về rồi à.”
Hạ Diệu Diệu hơi ngạc nhiên, cô tưởng như mình vừa lạc vào một thế giới khác.
“Con bé này, quay về cũng không gọi điện trước, hôm nay nhà lại nấu những thứ đơn giản quá
Ông nó ơi! Ông nó ơi! Mau đi mua rau, con mình về rồi!”
Hạ Diệu Diệu bỗng mỉm cười, người phụ nữ cao quý thanh tao của phút trước bỗng trở lại thành người mẹ thích lớn tiếng nhà mình, nhưng kiểu lớn tiếng ấy lại không giống với trước đây, nó giống như..
giống như cô được trở lại hồi còn nhỏ, ngày nào mẹ cũng phàn nàn suốt cả ngày, nhưng trong đó lại hàm chứa sự ấm áp và niềm hi vọng với cuộc sống.
Đến nay, dường như cô lại được quay trở lại quãng thời gian ấy..
“Lão phu nhân, vậy tôi xin cáo từ, ngày mai chúng ta học tiếp vậy.” “Được, được, đi đường cẩn thận nhé, vất vả cho cô rồi.” Sau khi ông Hạ đi mua rau rồi, bà Hạ hài lòng: “Là Tiểu Mễ mời thầy giáo đến dạy mẹ nghệ thuật pha trà đó, cũng không phải mẹ muốn học, chỉ là tò mò học chút gì đó cho khuây khoả.” “Hay mà mẹ ơi, học nhiều ẩm thân! Con lên nhà thay quần áo đã.”
Hà Mộc An vất quần áo lên giường, cũng không cần biết đã mấy giờ rồi, gọi điện thoại ngay cho Hạ Diệu Diệu! Để cô ngủ! Mơ đi! Thế nào là vợ chồng, đó là khi anh không vui thì cô cũng đừng hòng mà mong vui được!
Hạ Diệu Diệu ngáp ngắn ngáp dài nghe điện thoại.
“Đang ở đâu đấy?” Cơn ngái ngủ của Hạ Diệu Diệu bị giọng nói ở đầu dây bên kia làm cho tỉnh hẳn, cô vội vàng nhìn điện thoại, đã mười một giờ tối, vào giờ này..
đối với những người sinh hoạt điều độ như Hạ Diệu Diệu, đã ngủ được sáu trăm lần rồi: “Ở nhà mẹ em, anh về đến nhà rồi à?”
Hà Mộc An nghe vậy bỗng hơi khó xử, cứ như hành vi ấu trĩ chạy về nhà gây khó dễ cho đối phương của mình bị lật tẩy rồi vậy
Hạ Diệu Diệu ngồi dậy, thay đồ: “Về thật rồi à, đợi đấy, em về ngay đây.” Nói rồi cô tắt máy
Hà Mộc An nhìn điện thoại, bỗng nhiên có chút áy náy, muộn thế này rồi, anh không nên gọi cuộc điện thoại ấy
Cuộc sống về đêm của Điển Thị rất phong phú, mười một rưỡi, đối với rất nhiều người, là khoảng thời gian đẹp nhất trong này
Rất may là không có nhiều người cho rằng như vậy, giao thông lúc đó thông thoáng đến bất ngờ, chào tạm biệt cha mẹ đang phàn nàn không ngớt, chưa đến bốn mươi phút, Hạ Diệu Diệu đã về đến nhà rồi
“Em tưởng tối nay anh bận việc không về, nên về bên nhà mẹ, ăn cơm chưa?” Hạ Diệu Diệu vừa thay giày vừa nói: “Em mới mua bên đường một suất phở Hà, anh có ăn không?” Hà Mộc An đã tắm xong, thay quần áo xong xuôi, tỉnh táo hơn, cũng áy náy hơn, không ngờ từng ấy thời gian trôi qua thế mà anh không gọi điện cho Hạ Diệu Diệu bảo cô đừng quay về, cứ thế ngồi im đợi cô về đến nhà: “Ăn rồi.” “Ồ, thế anh đi nghỉ đi, em ăn.” Đi đến giữa đường đã đói, cổ liền mua một xuất, cũng chẳng phải mua cho Hà Mộc An, chẳng qua chỉ tiện mồm hỏi thôi.
Hạ Diệu Diệu ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa nhìn Hà Mộc An đang ngồi nghịch điện thoại trên sofa: “Không ăn thật à?”
Hà Mộc An liếc nhìn, thấy cô mời mọc có vẻ rất chân thành, liền đứng dậy ra ngồi gần đó.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy, cũng không phiền lòng vì phải chia sẻ miếng ăn, cô đi lấy cho anh một cái bát, chia cho anh một chút: “Bận gì vậy? Thời gian này đều bận như thế sao?” Hạ Diệu Diệu vừa ăn vừa nhìn anh
Hà Mộc An nhìn cô vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói chuyện, anh rời mắt đi, mồm thì toàn thức ăn, sao cô dám mở mồm nói chuyện chứ
“Hỏi anh đấy.” “Ừ, chắc vậy.”
Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục ăn, thấy anh ăn vài miếng đã không ăn nữa, cô bỗng ngẩng đầu lên: “Em nấu cho anh bát mì nhé.” Khi nãy cô hỏi không mấy thật lòng là vì nghĩ rằng chắc chắn công ty có cơm cho nhân viên, không thể nào bỏ đói anh, nhưng không ngờ anh lại đến ăn cùng, nên cô cũng không chắc chắn lắm
Tăng ca muộn như này, không thể để bụng rỗng đi ngủ được.
“Không cần, ăn rồi.” Hà Mộc An nói rồi bỗng nhiên nhìn sang phía vợ mình, nhìn cô từ đầu đến chân một lúc, rất nghiêm túc lên tiếng: “Em béo lên rồi đấy, lúc mới cưới, cằm em còn thon, giờ chắc sắp bằng bà Tiêu dưới lầu rồi.” Nói rồi anh im lặng ngồi ăn bát phở của mình.
Hạ Diệu Diệu nhấc đũa lên, sợi phở trôi tuột xuống dưới, cô cảm thấy cả người đều không thoải mái nữa, món phở Hà vốn rất ngon, bỗng dưng trở thành thuốc độc chặn họng, mặc dù cô không quá điệu đà, mặc dù có thể không để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng có người phụ nữ nào thích nghe cái câu “Em béo lên rồi” không?
Lại còn bị người đàn ông của mình nói ra một cách nghiêm túc như vậy, thì đúng như là một chuyện to bằng trời
So sánh cô với ai chẳng được, lại có thể so sánh một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi với một bà già đã có cháu, quả là..
quả là..
Hà Mộc An bỗng cảm thấy thoải mái lạ thường, cơn tức giận ủ cả một ngày bỗng nhiên tan biến hết, bát phở Hà bỏ quá nhiều muối mặn chết đi được ở trước mặt cũng trở nên ngon lành hơn bao giờ hết
Đây chính là kết cục của việc chọc tức anh, đáng đời!
Bình luận facebook