Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-501
Chương 501: Không được chết tử tế
Hạ Thượng Thượng uống sữa, bên mép còn đọng lại3 ít sữa, mắt tròn long lanh, mặt đỏ hồng do uố2ng sữa ấm trông vô cùng đáng yêu. Cô bé nhìn mẹ9 hỏi: “Mẹ đang viết gì vậy?”
Điển Thành 0không lớn, nhưng lại là nơi có kinh tế phát triê9̉n tập trung rất nhiều doanh nghiệp và thương hiệu quốc tế, bao gồm cả lĩnh vực công nghiệp nặng và công nghiệp nhẹ, dù có những công ty không đặt trụ sở chính ở đây nhưng đều có chi nhánh ở thành phố này.
Tình hình được miêu tả trên báo phải nói là vô cùng thê thảm, nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất. Trọng điểm ở đây là sẽ có hơn một vạn công nhân phải đối mặt với nguy cơ mất việc làm, gia nhập hàng ngũ thất nghiệp, đây sẽ là một vấn đề nan giải có ảnh hưởng không tốt đối với Điển Thành.
Hạ Diệu Diệu bất giác nhìn về phía Hà Mộc An.
“Hả? Đương nhiên là không rồi, em đang nghĩ gì vậy. Tuy rằng Hòa Mộc có tầm ảnh hưởng nhưng đâu đến nỗi khiến cho một công ty đang hoạt động bình thường phải đóng cửa, việc hủy hợp đồng cùng lắm chỉ gây thêm khó khăn cho Trương thị thôi, khôi phục bình thường chỉ là vấn đề về thời gian, có thể là trong nội bộ công ty họ xảy ra vấn đề, doanh nghiệp lớn luôn tồn tại rất nhiều vấn đề phức tạp.”
Cô gật gù nghe anh nói, con người đúng là sinh vật kỳ lạ, nếu như chuyện này là do cô gây ra thì có lẽ cô đang ngồi đây chột dạ rồi đồng cảm với đối phương, nhưng sau khi biết được chuyện không liên quan gì đến mình thì thái độ quay ngoắt: “Đáng đời, để xem ông ta còn dám gây chuyện nữa không.”
Hạ Diệu Diệu không đồng cảm với đối phương, lại càng không thử đặt vào vị trí của họ để xem xét thử liệu sau khi công ty phá sản liệu Trương Thiên lớn tuổi như thế có thể gây dựng lại hay không, liệu ông ta có nghĩ quẩn hay không, cô chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ, đúng là ông trời có mắt, tâm trạng tốt nên ăn nhiều thêm mấy bát cháo.
Hà Mộc An yên lặng uống canh, tâm trạng không vui tối qua nay đã được giải tỏa.
“Mẹ ơi, đáng đời ai thế?”
Hôm nay Hà Mộc An mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn được may đo thủ công, ở vị trí chếch dưới vai được dì Cao dùng chỉ tơ màu đen tỉ mỉ thêu hình lá trúc với chữ “Phúc” to bằng nắp chai ẩn chứa bên trong, mỗi khi được ánh sáng chiếu vào lại ánh lên, như ẩn như hiện, nhã nhặn mà cao quý.
Hà Mộc An bình tĩnh không chút cảm xúc: “Sao vậy?”
“Trương thị đang lâm vào khủng hoảng, anh không biết việc này sao?”
Hà Mộc An bỏ thìa canh xuống, như vừa nhớ ra: “Trương thị à, sáng sớm vừa nghe thư ký Thi nhắc tới, đúng là đáng tiếc, họ là một doanh nghiệp công nghiệp nặng khá có uy tín, chất lượng sản phẩm cũng ổn.”
Hạ Diệu Diệu nghe anh nói vậy tự thấy mình đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi: “Không phải… không phải…” bởi vì lời em nói nên anh mới…
Hạ Diệu Diệu vội vả miệng một cái: “Không ai cả, mẹ lỡ lời thôi, mau ăn xong nhanh còn đi học nữa.”
Quản gia Hà đẩy cậu chủ nhỏ trong xe đến để giữa phu nhân và ngài Hà, xong xuôi thì cúi người một cái rồi đi ra ngoài.
Cậu nhóc ăn uống no nê xong, g vung vẩy đôi chân bé xíu, cười hề hề tự nghịch ngón tay của mình, chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng cậu.
Hạ Diệu Diệu nhìn con trai rồi tiếp tục ăn cơm.
Còn Hà Mộc An thì chẳng thèm nhìn cu cậu, đối với cậu con trai từ khi sinh ra đã được ở bên là cậu, anh không có cảm giác vui mừng như khi đột nhiên biết được mình có một cô con gái.
Quản gia Hà đẩy cậu chủ nhỏ trong xe đến để giữa phu nhân và ngài Hà, xong xuôi thì cúi người một cái rồi đi ra ngoài.
Cậu nhóc ăn uống no nê xong, g vung vẩy đôi chân bé xíu, cười hề hề tự nghịch ngón tay của mình, chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng cậu.
Hạ Diệu Diệu nhìn con trai rồi tiếp tục ăn cơm.
Còn Hà Mộc An thì chẳng thèm nhìn cu cậu, đối với cậu con trai từ khi sinh ra đã được ở bên là cậu, anh không có cảm giác vui mừng như khi đột nhiên biết được mình có một cô con gái.
Hạ Thượng Thượng thương em trai, cô bé nhìn cu cậu, không phải là ba chỉ đối xử lạnh nhạt với một mình cô bé, ít nhất mỗi lần cô bé nói chuyện thì ba vẫn đáp lại: “Con đi học đây.”
“Bái bai.” Hạ Diệu Diệu đầu vẫn cúi đáp lại.
Còn Hà Mộc An nghiêm túc nhìn cô bé gật đầu.
Khóe miệng Hạ Thượng Thượng cứng ngắc, mẹ vẫn là người thân thiết nhất.
…
Trương thị chao đảo trong cơn gió bão.
Hòa Mộc có là số một thế giới đi chăng nữa thì cũng chẳng ngốc đến nỗi đi rêu rao khắp nơi rằng mình muốn tiêu diệt đối phương, đấy không phải là có năng lực, mà là không có đầu óc.
Nhưng nguyên nhân sự sụp đổ của Trương thị cuối cùng vẫn quy kết lên đầu Hòa Mộc, người ta sẽ cho rằng vì Hòa Mộc âm thầm rút lại đơn hàng nên mới gây nên mâu thuẫn trong nội bộ Trương thị, khiến người ta cảm thấy Trương thị đang nguy ngập nhân cơ mà hạ thủ.
Mặc kệ người ta dò đoán thế nào, Hòa Mộc gánh cái danh này cũng không oan uổng, vậy nên Hòa Mộc mới không đưa ra lời giải thích nào. Nhưng mà thông tin về sự ghê gớm, chua ngoa của Hà phu nhân đã được truyền đi khắp nơi, thử nói xem nếu không phải do Hà phu nhân thì Trương thị đâu xui xẻo đến thế.
Vậy nên phàm là người biết điều một chút đều hiểu, nếu có tặng phụ nữ cho ngài Hà mà để cho Hà phu nhân tóm được, người xui xẻo tiếp theo chính là bọn họ, từ giờ trở đi trừ khi bị điên thì mới có người dám tặng phụ nữ cho ngài ấy để tìm đường chết.
“Ngài Hà cũng chiều chuộng phu nhân quá đà rồi, hoàn toàn không cần phải làm đến mức ấy, chỉ là một người phụ nữ thôi mà.”
“Đúng thế, có điều cũng có thể là ngài ấy không để tâm, xét cho cùng có hợp tác với Trương thị hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt, sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đối với Hòa Mộc, bên tai lại còn được thanh tĩnh, ngài ấy chỉ thuận thế mà làm thôi.”
Đề tài này gần đây luôn chiếm sóng khắp mọi cuộc hội họp của giới doanh nhân, mọi người bàn tán cứ như là họ có khả năng điều khiển khống chế cục diện vậy, đa số đều cho rằng đây chẳng phải là chuyện lớn lao gì, nhưng cũng chẳng ai dám dùng thái độ khiêu khích khi nhắc đến.
…
Bên ngoài Trương thị có rất tiếng kêu than ầm ĩ, khi cánh cửa tòa nhà tập đoàn Trương thị đóng lại, để lại đằng sau là máu và nước mắt của rất nhiều người.
…
Ngày tháng của Hạ Diệu Diệu vẫn trôi qua bình thường, cô đang ngồi trên sofa nói chuyện với con trai đang nằm chơi trong nôi, đang nói thì đột nhiên Hà Bất òa khóc, cô đứng dậy muốn bế cậu lên.
Ngay lập tức cửa mở ra, quản gia Hà và Khả Chân nhanh chóng đi vào, một người bế cậu bé lên, một người đổi sang một chiếc mền sạch sẽ khác, xong xuôi hai người họ nhanh chóng lui xuống.
Trong nôi lại một lần nữa cất lên tiếng ii aa vô tư vui vẻ của Hà Bất.
Hạ Diệu Diệu vừa sửa lại đầu tóc vừa nghĩ, hồi nãy cô không nói gì không nên nói với Hà Bất đấy chứ, ví dụ như chèn ép quản gia Hà hay là chê Khả Chân chưa từng sinh con nên không biết chăm trẻ chẳng hạn…
…
“Hạ Diệu Diệu cô nghe rõ cho tôi, loại đàn bà độc ác như cô chắc chắn sẽ không được chết tử tế, nhà họ Trương có ngày hôm nay cô hãy nhớ kỹ, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ để cô không được chết tử tế!” Bà Trương dắt theo con trai, gương mặt méo mó vì phẫn hận, dùng sức để hắt sơn.
Hạ Thượng Thượng uống sữa, bên mép còn đọng lại3 ít sữa, mắt tròn long lanh, mặt đỏ hồng do uố2ng sữa ấm trông vô cùng đáng yêu. Cô bé nhìn mẹ9 hỏi: “Mẹ đang viết gì vậy?”
Điển Thành 0không lớn, nhưng lại là nơi có kinh tế phát triê9̉n tập trung rất nhiều doanh nghiệp và thương hiệu quốc tế, bao gồm cả lĩnh vực công nghiệp nặng và công nghiệp nhẹ, dù có những công ty không đặt trụ sở chính ở đây nhưng đều có chi nhánh ở thành phố này.
Tình hình được miêu tả trên báo phải nói là vô cùng thê thảm, nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất. Trọng điểm ở đây là sẽ có hơn một vạn công nhân phải đối mặt với nguy cơ mất việc làm, gia nhập hàng ngũ thất nghiệp, đây sẽ là một vấn đề nan giải có ảnh hưởng không tốt đối với Điển Thành.
Hạ Diệu Diệu bất giác nhìn về phía Hà Mộc An.
“Hả? Đương nhiên là không rồi, em đang nghĩ gì vậy. Tuy rằng Hòa Mộc có tầm ảnh hưởng nhưng đâu đến nỗi khiến cho một công ty đang hoạt động bình thường phải đóng cửa, việc hủy hợp đồng cùng lắm chỉ gây thêm khó khăn cho Trương thị thôi, khôi phục bình thường chỉ là vấn đề về thời gian, có thể là trong nội bộ công ty họ xảy ra vấn đề, doanh nghiệp lớn luôn tồn tại rất nhiều vấn đề phức tạp.”
Cô gật gù nghe anh nói, con người đúng là sinh vật kỳ lạ, nếu như chuyện này là do cô gây ra thì có lẽ cô đang ngồi đây chột dạ rồi đồng cảm với đối phương, nhưng sau khi biết được chuyện không liên quan gì đến mình thì thái độ quay ngoắt: “Đáng đời, để xem ông ta còn dám gây chuyện nữa không.”
Hạ Diệu Diệu không đồng cảm với đối phương, lại càng không thử đặt vào vị trí của họ để xem xét thử liệu sau khi công ty phá sản liệu Trương Thiên lớn tuổi như thế có thể gây dựng lại hay không, liệu ông ta có nghĩ quẩn hay không, cô chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ, đúng là ông trời có mắt, tâm trạng tốt nên ăn nhiều thêm mấy bát cháo.
Hà Mộc An yên lặng uống canh, tâm trạng không vui tối qua nay đã được giải tỏa.
“Mẹ ơi, đáng đời ai thế?”
Hôm nay Hà Mộc An mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn được may đo thủ công, ở vị trí chếch dưới vai được dì Cao dùng chỉ tơ màu đen tỉ mỉ thêu hình lá trúc với chữ “Phúc” to bằng nắp chai ẩn chứa bên trong, mỗi khi được ánh sáng chiếu vào lại ánh lên, như ẩn như hiện, nhã nhặn mà cao quý.
Hà Mộc An bình tĩnh không chút cảm xúc: “Sao vậy?”
“Trương thị đang lâm vào khủng hoảng, anh không biết việc này sao?”
Hà Mộc An bỏ thìa canh xuống, như vừa nhớ ra: “Trương thị à, sáng sớm vừa nghe thư ký Thi nhắc tới, đúng là đáng tiếc, họ là một doanh nghiệp công nghiệp nặng khá có uy tín, chất lượng sản phẩm cũng ổn.”
Hạ Diệu Diệu nghe anh nói vậy tự thấy mình đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi: “Không phải… không phải…” bởi vì lời em nói nên anh mới…
Hạ Diệu Diệu vội vả miệng một cái: “Không ai cả, mẹ lỡ lời thôi, mau ăn xong nhanh còn đi học nữa.”
Quản gia Hà đẩy cậu chủ nhỏ trong xe đến để giữa phu nhân và ngài Hà, xong xuôi thì cúi người một cái rồi đi ra ngoài.
Cậu nhóc ăn uống no nê xong, g vung vẩy đôi chân bé xíu, cười hề hề tự nghịch ngón tay của mình, chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng cậu.
Hạ Diệu Diệu nhìn con trai rồi tiếp tục ăn cơm.
Còn Hà Mộc An thì chẳng thèm nhìn cu cậu, đối với cậu con trai từ khi sinh ra đã được ở bên là cậu, anh không có cảm giác vui mừng như khi đột nhiên biết được mình có một cô con gái.
Quản gia Hà đẩy cậu chủ nhỏ trong xe đến để giữa phu nhân và ngài Hà, xong xuôi thì cúi người một cái rồi đi ra ngoài.
Cậu nhóc ăn uống no nê xong, g vung vẩy đôi chân bé xíu, cười hề hề tự nghịch ngón tay của mình, chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng cậu.
Hạ Diệu Diệu nhìn con trai rồi tiếp tục ăn cơm.
Còn Hà Mộc An thì chẳng thèm nhìn cu cậu, đối với cậu con trai từ khi sinh ra đã được ở bên là cậu, anh không có cảm giác vui mừng như khi đột nhiên biết được mình có một cô con gái.
Hạ Thượng Thượng thương em trai, cô bé nhìn cu cậu, không phải là ba chỉ đối xử lạnh nhạt với một mình cô bé, ít nhất mỗi lần cô bé nói chuyện thì ba vẫn đáp lại: “Con đi học đây.”
“Bái bai.” Hạ Diệu Diệu đầu vẫn cúi đáp lại.
Còn Hà Mộc An nghiêm túc nhìn cô bé gật đầu.
Khóe miệng Hạ Thượng Thượng cứng ngắc, mẹ vẫn là người thân thiết nhất.
…
Trương thị chao đảo trong cơn gió bão.
Hòa Mộc có là số một thế giới đi chăng nữa thì cũng chẳng ngốc đến nỗi đi rêu rao khắp nơi rằng mình muốn tiêu diệt đối phương, đấy không phải là có năng lực, mà là không có đầu óc.
Nhưng nguyên nhân sự sụp đổ của Trương thị cuối cùng vẫn quy kết lên đầu Hòa Mộc, người ta sẽ cho rằng vì Hòa Mộc âm thầm rút lại đơn hàng nên mới gây nên mâu thuẫn trong nội bộ Trương thị, khiến người ta cảm thấy Trương thị đang nguy ngập nhân cơ mà hạ thủ.
Mặc kệ người ta dò đoán thế nào, Hòa Mộc gánh cái danh này cũng không oan uổng, vậy nên Hòa Mộc mới không đưa ra lời giải thích nào. Nhưng mà thông tin về sự ghê gớm, chua ngoa của Hà phu nhân đã được truyền đi khắp nơi, thử nói xem nếu không phải do Hà phu nhân thì Trương thị đâu xui xẻo đến thế.
Vậy nên phàm là người biết điều một chút đều hiểu, nếu có tặng phụ nữ cho ngài Hà mà để cho Hà phu nhân tóm được, người xui xẻo tiếp theo chính là bọn họ, từ giờ trở đi trừ khi bị điên thì mới có người dám tặng phụ nữ cho ngài ấy để tìm đường chết.
“Ngài Hà cũng chiều chuộng phu nhân quá đà rồi, hoàn toàn không cần phải làm đến mức ấy, chỉ là một người phụ nữ thôi mà.”
“Đúng thế, có điều cũng có thể là ngài ấy không để tâm, xét cho cùng có hợp tác với Trương thị hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt, sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đối với Hòa Mộc, bên tai lại còn được thanh tĩnh, ngài ấy chỉ thuận thế mà làm thôi.”
Đề tài này gần đây luôn chiếm sóng khắp mọi cuộc hội họp của giới doanh nhân, mọi người bàn tán cứ như là họ có khả năng điều khiển khống chế cục diện vậy, đa số đều cho rằng đây chẳng phải là chuyện lớn lao gì, nhưng cũng chẳng ai dám dùng thái độ khiêu khích khi nhắc đến.
…
Bên ngoài Trương thị có rất tiếng kêu than ầm ĩ, khi cánh cửa tòa nhà tập đoàn Trương thị đóng lại, để lại đằng sau là máu và nước mắt của rất nhiều người.
…
Ngày tháng của Hạ Diệu Diệu vẫn trôi qua bình thường, cô đang ngồi trên sofa nói chuyện với con trai đang nằm chơi trong nôi, đang nói thì đột nhiên Hà Bất òa khóc, cô đứng dậy muốn bế cậu lên.
Ngay lập tức cửa mở ra, quản gia Hà và Khả Chân nhanh chóng đi vào, một người bế cậu bé lên, một người đổi sang một chiếc mền sạch sẽ khác, xong xuôi hai người họ nhanh chóng lui xuống.
Trong nôi lại một lần nữa cất lên tiếng ii aa vô tư vui vẻ của Hà Bất.
Hạ Diệu Diệu vừa sửa lại đầu tóc vừa nghĩ, hồi nãy cô không nói gì không nên nói với Hà Bất đấy chứ, ví dụ như chèn ép quản gia Hà hay là chê Khả Chân chưa từng sinh con nên không biết chăm trẻ chẳng hạn…
…
“Hạ Diệu Diệu cô nghe rõ cho tôi, loại đàn bà độc ác như cô chắc chắn sẽ không được chết tử tế, nhà họ Trương có ngày hôm nay cô hãy nhớ kỹ, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ để cô không được chết tử tế!” Bà Trương dắt theo con trai, gương mặt méo mó vì phẫn hận, dùng sức để hắt sơn.
Bình luận facebook