Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-519
Chương 519: Như vậy sao được
Đâu phải nhà nào cũng được như Hà gia, ch3a mẹ không hề tham gia vào chuyện của co2n cái.
Hà Mộc An vốn đã định đi ra ngoài, thấy cô đáp trả lại quay lại: “Em lo lắng em gái sẽ làm sao?” “Bị lừa? Bị tổn thương? Không hạnh phúc?” Đứng ở lập trường của người trong cuộc thì họ sẽ không nhận ra được bạn đang “vì tốt cho bạn”đâu
Còn Hạ Tiểu Ngư thì khác, cô ấy sẽ không chấp nhận
Tiền bạc? Dù đối phương có vẻ không đáng tin, nhưng cha mẹ người ta có vẻ đủ khả năng để cho thằng con ăn bám thêm ba chục năm nữa, cho dù không thì Tiểu Ngư dựa vào tiền trợ cấp mỗi năm cũng đủ để hai vợ chồng sống rồi
Vậy thì mối quan hệ này của Tiểu Ngư có gì không tốt đây? Để cô ấy vấp ngã rồi trưởng thành cũng được nhỉ? Cô quay người cười hi hi với Hà Mộc An: “Em đi xem xem nên ăn gì, anh ở đây trông con nhé!”, rồi quay người đi luôn.
Hà Mộc An lắc đầu.
Hạ Diệu Diệu không phải người không biết lắng nghe, lời của Hà Mộc An dù quá mức khách quan, nhưng tất cả đều và tốt cho cô
Buổi tối khi ngủ, Hạ Diệu Diệu bọc người vào chăn chủ động vào gần, chăn tơ tằm mềm mại và cả người nằm trong chăn nữa vẫn cứ luôn khiến người ta yên tâm như vậy: “An An...”Cô vươn tay ra ôm lấy cổ anh
“Ừm...”
“Anh là tốt nhất...”cô nịnh nọt rúc đầu, dán vào bên mặt anh...
ům...
Tập đoàn Hòa Mộc đang nhanh chóng xử lý những dữ liệu mà hơn một trăm hai mươi công ty con gửi đến, người nào người đều vội vã bận rộn với những kế hoạch biến động từng giây
Trên tầng văn phòng đầu não của Hòa Mộc, mới sáng sớm bảy vị thư ký và hơn một trăm thư ký cấp dưới đã vào vị trí sẵn sàng
Đúng chín giờ Hà Mộc An ngồi ở vị trí chủ trì, cùng với mười ba thư ký, bảy luật sư đàm phán kế hoạch đầu tư xây dựng khu vực giải trí số ba
“Chào buổi sáng ngài Hà...” “Không cần đâu.”Hà Mộc An để mọi người ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”Khu vực số ba là khu vực trọng điểm của quốc gia, dù Hà Mộc An rất quan tâm đến kế hoạch này, nhưng những vấn đề mà quá sức thì sẽ không động đến
Ngồi ở đây có tất cả tổng cộng bốn mươi lăm người liên quan, họ mở máy tính ra, bắt đầu thảo luận lần hai trong quý này về các vấn đề xung quanh bản thỏa thuận.
Hạ Diệu Diệu là Phó tổng, chỗ nào cần thì đến chỗ đó, chuyện của ảnh để Mạc cô vẫn phải theo, một lần không được thì hai lần hai lần, ba lần, Hạ Diệu Diệu giỏi nhất là dày mặt mà
Hạ Diệu Diệu dẫn theo Tiểu Mao đi lòng vòng quanh đoàn phim, thấy hở ra tí thời gian rảnh là đi lên để nói tốt cho sự phụ, đưa phương án mới nhất ra để cho Mac ảnh để xem xét
Mạc Mạc chẳng thiếu tí việc này, càng không thích phô trương lấy lòng, muốn hay không thì còn phải xem hứng thú, đối với anh ta diễn luôn là một nghề, một công việc, có thể làm thì tiếp tục không thể làm thì đổi, còn danh tiếng gì đó anh ta không quan trọng, trước giờ chưa từng quan tâm đến fan, cũng không cần người ta tung hô
Một khi anh ta cảm thấy hài lòng thì chính là hài lòng, còn không thì người khác có nói gì cũng vô dụng
“Đây chẳng phải là hiểu lầm sao, Phạm tổng của chúng tôi bình thường đều rất ôn hòa, còn hôm đó là do...” Ảnh để Mạc mặc bộ giáp nặng nề đứng lên, đi thẳng đến bối cảnh quay
Hạ Diệu Diệu đứng thẳng người dậy, để bản kế hoạch lên chiếc hòm ở đằng sau, anh ta rất đẹp trai hả, cô muốn thu lại lời nói này, tính cách gì thế không biết, loại người như thế này mà cũng nổi được, làm thế nào mà hot vậy! Oán thán xong cô vẫn phải trưng mặt cười ra, tiếp tục chờ đợi
Tiểu Mao chu môi, trước đây cô thấy ảnh để Mạc như vậy rất có cá tính, giờ hứng chịu cá tính ấy một lần đúng là khóc không ra nước mắt: “Hạ tổng, làm sao bây giờ, đã ba ngày rồi, sao anh ấy vẫn còn giận như vậy, có mỗi tí chuyện cỏn con, hơn nữa chúng ta cũng đã ký hợp đồng rồi.” Hạ Diệu Diệu uống nước, em không thấy người ta đã chuẩn bị xong tiền bồi thường luôn rồi à, không để ý sắc mặt người quản lý mà năm lần bảy lượt mới tìm gặp được sao: “Tiếp tục chờ đợi thôi, để họ thấy được thành ý của chúng ta, chắc anh ta sẽ cho chúng ta thêm một cơ hội nữa.”Cô có thể thấy được sư phụ rất hài lòng về anh ta, cô đã nhìn qua ảnh của tác phẩm hoàn thiện, những ý kiến mà anh ta đưa ra đều rất hay
Tiểu Mao đương nhiên là hiểu, nhưng mà: “Như vậy cũng quá là khó hầu hạ đi.” Rèm phòng hóa trang được kéo ra, có người nói to: “Ở đây không phải còn có hai người sao, hai người các cô mau khiêng chiếc hòm đó ra đây...” “Chúng tôi không phải là nhân viên ở đây.”Tiểu Mao nhắc nhở
Nhưng đối phương là nhân viên của ảnh đế Mạc: “Ồ, không phải à...”Giọng nói kéo dài đầy ẩn ý.
Hạ Diệu Diệu, Tiểu Mao lập tức hiểu ra, hơn nữa đây cũng chẳng phải việc gì khó, cầu cạnh người ta mà, phải có thành ý chứ, mà thành ý là thế nào thì ai cũng hiếu
Hạ Diệu Diệu gọi Tiểu Mao, giúp một tí thôi mà, nào, đến giúp anh trợ lý khiêng ra ngoài nào.” “Vậy thì phiền hai vị.”
Ba bốn giờ chiều, Tiểu Mao nhăn nhó mặt mày vung vẩy cánh tay tê mỏi: “Cứ bắt chúng ta khiêng đi khiêng lại không biết bao lần, trong đấy lại chứa toàn binh khí bằng sắt, mà làm thì cũng đã làm rồi, ít nhiều gì sau khi xong việc thì cũng phải giúp chúng ta nói vài câu trước mặt ông lớn chứ, đằng này chẳng có gì cả.” Bàn tay của Hạ Diệu Diệu cũng nóng rát, cứng đơ nắm lại không được mà xòe ra cũng không xong: “Cầu cạnh người ta là phải như vậy đấy.”Trước đây cũng như vậy, đến hai năm nay thì mới đỡ hơn: “Lát nữa em đi về trước, chị sẽ ở đây canh.” “Thế sao được.” Những người này thấy bọn cô có việc phải xin xỏ họ Mạc nên mới cậy thế hiếp người, sợ là đến cuối cùng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Đâu phải nhà nào cũng được như Hà gia, ch3a mẹ không hề tham gia vào chuyện của co2n cái.
Hà Mộc An vốn đã định đi ra ngoài, thấy cô đáp trả lại quay lại: “Em lo lắng em gái sẽ làm sao?” “Bị lừa? Bị tổn thương? Không hạnh phúc?” Đứng ở lập trường của người trong cuộc thì họ sẽ không nhận ra được bạn đang “vì tốt cho bạn”đâu
Còn Hạ Tiểu Ngư thì khác, cô ấy sẽ không chấp nhận
Tiền bạc? Dù đối phương có vẻ không đáng tin, nhưng cha mẹ người ta có vẻ đủ khả năng để cho thằng con ăn bám thêm ba chục năm nữa, cho dù không thì Tiểu Ngư dựa vào tiền trợ cấp mỗi năm cũng đủ để hai vợ chồng sống rồi
Vậy thì mối quan hệ này của Tiểu Ngư có gì không tốt đây? Để cô ấy vấp ngã rồi trưởng thành cũng được nhỉ? Cô quay người cười hi hi với Hà Mộc An: “Em đi xem xem nên ăn gì, anh ở đây trông con nhé!”, rồi quay người đi luôn.
Hà Mộc An lắc đầu.
Hạ Diệu Diệu không phải người không biết lắng nghe, lời của Hà Mộc An dù quá mức khách quan, nhưng tất cả đều và tốt cho cô
Buổi tối khi ngủ, Hạ Diệu Diệu bọc người vào chăn chủ động vào gần, chăn tơ tằm mềm mại và cả người nằm trong chăn nữa vẫn cứ luôn khiến người ta yên tâm như vậy: “An An...”Cô vươn tay ra ôm lấy cổ anh
“Ừm...”
“Anh là tốt nhất...”cô nịnh nọt rúc đầu, dán vào bên mặt anh...
ům...
Tập đoàn Hòa Mộc đang nhanh chóng xử lý những dữ liệu mà hơn một trăm hai mươi công ty con gửi đến, người nào người đều vội vã bận rộn với những kế hoạch biến động từng giây
Trên tầng văn phòng đầu não của Hòa Mộc, mới sáng sớm bảy vị thư ký và hơn một trăm thư ký cấp dưới đã vào vị trí sẵn sàng
Đúng chín giờ Hà Mộc An ngồi ở vị trí chủ trì, cùng với mười ba thư ký, bảy luật sư đàm phán kế hoạch đầu tư xây dựng khu vực giải trí số ba
“Chào buổi sáng ngài Hà...” “Không cần đâu.”Hà Mộc An để mọi người ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”Khu vực số ba là khu vực trọng điểm của quốc gia, dù Hà Mộc An rất quan tâm đến kế hoạch này, nhưng những vấn đề mà quá sức thì sẽ không động đến
Ngồi ở đây có tất cả tổng cộng bốn mươi lăm người liên quan, họ mở máy tính ra, bắt đầu thảo luận lần hai trong quý này về các vấn đề xung quanh bản thỏa thuận.
Hạ Diệu Diệu là Phó tổng, chỗ nào cần thì đến chỗ đó, chuyện của ảnh để Mạc cô vẫn phải theo, một lần không được thì hai lần hai lần, ba lần, Hạ Diệu Diệu giỏi nhất là dày mặt mà
Hạ Diệu Diệu dẫn theo Tiểu Mao đi lòng vòng quanh đoàn phim, thấy hở ra tí thời gian rảnh là đi lên để nói tốt cho sự phụ, đưa phương án mới nhất ra để cho Mac ảnh để xem xét
Mạc Mạc chẳng thiếu tí việc này, càng không thích phô trương lấy lòng, muốn hay không thì còn phải xem hứng thú, đối với anh ta diễn luôn là một nghề, một công việc, có thể làm thì tiếp tục không thể làm thì đổi, còn danh tiếng gì đó anh ta không quan trọng, trước giờ chưa từng quan tâm đến fan, cũng không cần người ta tung hô
Một khi anh ta cảm thấy hài lòng thì chính là hài lòng, còn không thì người khác có nói gì cũng vô dụng
“Đây chẳng phải là hiểu lầm sao, Phạm tổng của chúng tôi bình thường đều rất ôn hòa, còn hôm đó là do...” Ảnh để Mạc mặc bộ giáp nặng nề đứng lên, đi thẳng đến bối cảnh quay
Hạ Diệu Diệu đứng thẳng người dậy, để bản kế hoạch lên chiếc hòm ở đằng sau, anh ta rất đẹp trai hả, cô muốn thu lại lời nói này, tính cách gì thế không biết, loại người như thế này mà cũng nổi được, làm thế nào mà hot vậy! Oán thán xong cô vẫn phải trưng mặt cười ra, tiếp tục chờ đợi
Tiểu Mao chu môi, trước đây cô thấy ảnh để Mạc như vậy rất có cá tính, giờ hứng chịu cá tính ấy một lần đúng là khóc không ra nước mắt: “Hạ tổng, làm sao bây giờ, đã ba ngày rồi, sao anh ấy vẫn còn giận như vậy, có mỗi tí chuyện cỏn con, hơn nữa chúng ta cũng đã ký hợp đồng rồi.” Hạ Diệu Diệu uống nước, em không thấy người ta đã chuẩn bị xong tiền bồi thường luôn rồi à, không để ý sắc mặt người quản lý mà năm lần bảy lượt mới tìm gặp được sao: “Tiếp tục chờ đợi thôi, để họ thấy được thành ý của chúng ta, chắc anh ta sẽ cho chúng ta thêm một cơ hội nữa.”Cô có thể thấy được sư phụ rất hài lòng về anh ta, cô đã nhìn qua ảnh của tác phẩm hoàn thiện, những ý kiến mà anh ta đưa ra đều rất hay
Tiểu Mao đương nhiên là hiểu, nhưng mà: “Như vậy cũng quá là khó hầu hạ đi.” Rèm phòng hóa trang được kéo ra, có người nói to: “Ở đây không phải còn có hai người sao, hai người các cô mau khiêng chiếc hòm đó ra đây...” “Chúng tôi không phải là nhân viên ở đây.”Tiểu Mao nhắc nhở
Nhưng đối phương là nhân viên của ảnh đế Mạc: “Ồ, không phải à...”Giọng nói kéo dài đầy ẩn ý.
Hạ Diệu Diệu, Tiểu Mao lập tức hiểu ra, hơn nữa đây cũng chẳng phải việc gì khó, cầu cạnh người ta mà, phải có thành ý chứ, mà thành ý là thế nào thì ai cũng hiếu
Hạ Diệu Diệu gọi Tiểu Mao, giúp một tí thôi mà, nào, đến giúp anh trợ lý khiêng ra ngoài nào.” “Vậy thì phiền hai vị.”
Ba bốn giờ chiều, Tiểu Mao nhăn nhó mặt mày vung vẩy cánh tay tê mỏi: “Cứ bắt chúng ta khiêng đi khiêng lại không biết bao lần, trong đấy lại chứa toàn binh khí bằng sắt, mà làm thì cũng đã làm rồi, ít nhiều gì sau khi xong việc thì cũng phải giúp chúng ta nói vài câu trước mặt ông lớn chứ, đằng này chẳng có gì cả.” Bàn tay của Hạ Diệu Diệu cũng nóng rát, cứng đơ nắm lại không được mà xòe ra cũng không xong: “Cầu cạnh người ta là phải như vậy đấy.”Trước đây cũng như vậy, đến hai năm nay thì mới đỡ hơn: “Lát nữa em đi về trước, chị sẽ ở đây canh.” “Thế sao được.” Những người này thấy bọn cô có việc phải xin xỏ họ Mạc nên mới cậy thế hiếp người, sợ là đến cuối cùng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Bình luận facebook