Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-541
Chương 541: Cậu chủ thúc
Lạ Vũ liếc nhìn anh ta rồi uống sữa đậu nành, điều cậu không thể chịu n3ổi nhất chính là bệnh công tử của Thúc Tùng Cảnh, đi thì đi, không đi 2thì không đi
Đừng có để cho người ta mới năm ba lần, thú vị lắ9m à? Không mời nhiều mấy lần thì không thể hiện được là anh ta quan tr0ọng đúng không? Hạ Vũ tiếp tục ăn, không chiều theo ý anh ta, kiên quy9ết không nói lần thứ hai, thích đi hay không thì tùy
Thúc Tùng cảnh cho cậu một ánh mắt “cậu được lắm”, cánh vững vàng rồi, xưa đâu bằng nay, dám kêu gào với anh ta! Không sao, anh ta là người biết tiến biết lùi, không có vấn đề gì
Hơn nữa, ai bảo đối phương là em vợ Hà Mộc An đây, cậu là người có chỗ dựa phía sau mà: “Nói mau, đi đâu, đúng lúc tớ có một ngày nghỉ.” Hạ Vũ xoay người, tóc ngắn đúng chuẩn nam sinh, khuôn mặt đẹp trai, khóe miệng dính sữa đậu nành, môi đỏ tươi
Thúc Tùng Cảnh cắt bánh tiêu một cách tao nhã, châm chọc: “Tốc độ lên kế hoạch nhanh như vậy? Còn mới thì có tác dụng gì?” Lừa gạt ai: “Tớ nghĩ là việc quan trọng mà cậu sẽ đề nghị là đến rạp chiếu phim chứ?” Không phải sao? Giống như lần anh ta dẫn cậu đi thăm mô hình máy bay trong viện khoa học và kỹ thuật vậy, muốn bao nhiêu tầm thường có bấy nhiêu tầm thường! Hạ Vũ không muốn nói chuyện phiếm với anh ta: “Nơi này cách xa rạp chiếu phim.” “Có quan hệ gì sao? Thuê mấy đĩa ở nhà xem, đối với cậu mà nói thì đó không phải là rạp chiếu phim à?” Hạ Vũ không để ý đến anh ta nữa, tự hỏi sau khi xem quyền anh thì sẽ đi đâu ăn cơm? Thúc Tùng Cảnh thấy cậu xem nghiêm túc thì bỗng cảm thấy bản thân nhạt nhẽo, sau này Hạ Vũ kết hôn rồi thì đừng nói xem đĩa với hắn, có khi thời gian đi tìm hắn còn không có: “Bạn gái cậu thích quyền anh? Sở thích thật đặc biệt! Cậu không lo lắng bạo lực gia đình à? Cơ thể gầy yếu của cậu không chịu nổi một đấm của cô ấy đấy!” Anh ta không nhịn được mà đâm một câu
Hạ Vũ cười ngượng, không phản bác
Thúc Tùng Cảnh chán ghét
Cậu thử có thêm một lúm đồng tiền nữa xem? Xem tôi có đánh chết cậu không, tên gây chết tiệt! Chị Cả nhà họ Hạ thật biết gả! Nếu không có chị Cả nhà họ Hạ..
Nếu không có chị Cả nhà họ Hạ thì liệu cậu có thể có thể qua được ba trăm hiệp trong tay tôi không? Haizzz..
Thúc Tùng Cảnh không thay đổi sắc mặt, dời mắt, động tác ăn cơm như cũ, giống như tâm trạng chưa từng biến đổi
Hạ Vũ tùy ý cầm khăn lau dầu mỡ trên tay, rồi rút một tấm bản đồ từ dưới góc bàn ra
Thúc Tùng Cảnh không tự chủ được mà bật cười..
Thúc Tùng Cảnh, mày có mù hay không? Cậu ta còn không đẹp trai bằng tài xế của mày
“Gần đây có một sân quyền anh mới mở.” Hạ Vũ chưa nuốt hết thức ăn, nói hơi ngọng
Thôi, nói nhiều có ý nghĩa gì? Chị Cả nhà họ Hạ đã gả đi nhiều năm như vậy mà không hề có dấu hiệu bị đá trở về
Còn chuyện Hạ Vũ cũng thích con trai à? Đừng thấy thằng nhóc này có lúc hèn nhát, cậu chính là căn chính miêu hồng” đấy! (*) Căn chính miêu hồng: Là cụm từ chỉ những hộ nông dân bần cùng hoặc quân nhân biết làm ăn nên phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con cháu của những người này được gọi là “căn chính miêu hồng“.
“Phó Khánh Nhi mà.” Đột nhiên nghe được tên của bạn gái, Hạ Vũ nghi hoặc nhìn về phía Thúc Tùng Cảnh: “Thế nào?” “Không sao.” Anh ta cảm thấy nếu như cậu không có một bà chị tốt thì kết hôn mấy năm sẽ đổ vỡ, nữ mạnh nam yếu thì dù Phó Khánh Nhi không ngại thì cậu cũng càng ngày càng yếu đuối, cuối cùng ôm con làm việc nhà, đối diện với người vợ có công việc ngày càng tỏa sáng thì cậu sẽ giống như thứ phụ thuộc, mất hết uy tín danh dự sau đó bị hành hạ tinh thần cả đời
Cũng không đúng, nếu như không có điều kiện mà chị Cả nhà họ Hạ tạo ra, cơ bản là cậu sẽ không nghĩ đến chuyện có thể theo đuổi Phó Khánh Nhi, chắc hai người sẽ là bạn cả đời hoặc là sau này không liên lạc lại
Lại càng không đúng, nếu như không có chị Cả Hạ thì Hạ Vũ sẽ liên tiếp thăng chức nhờ sự che chở của anh ta, cũng sẽ là một cuộc sống khác không tệ
Còn chuyện Hạ Vũ cũng thích con trai à? Đừng thấy thằng nhóc này có lúc hèn nhát, cậu chính là căn chính miêu hồng” đấy! (*) Căn chính miêu hồng: Là cụm từ chỉ những hộ nông dân bần cùng hoặc quân nhân biết làm ăn nên phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con cháu của những người này được gọi là “căn chính miêu hồng“.
“Phó Khánh Nhi mà.” Đột nhiên nghe được tên của bạn gái, Hạ Vũ nghi hoặc nhìn về phía Thúc Tùng Cảnh: “Thế nào?” “Không sao.” Anh ta cảm thấy nếu như cậu không có một bà chị tốt thì kết hôn mấy năm sẽ đổ vỡ, nữ mạnh nam yếu thì dù Phó Khánh Nhi không ngại thì cậu cũng càng ngày càng yếu đuối, cuối cùng ôm con làm việc nhà, đối diện với người vợ có công việc ngày càng tỏa sáng thì cậu sẽ giống như thứ phụ thuộc, mất hết uy tín danh dự sau đó bị hành hạ tinh thần cả đời
Cũng không đúng, nếu như không có điều kiện mà chị Cả nhà họ Hạ tạo ra, cơ bản là cậu sẽ không nghĩ đến chuyện có thể theo đuổi Phó Khánh Nhi, chắc hai người sẽ là bạn cả đời hoặc là sau này không liên lạc lại
Lại càng không đúng, nếu như không có chị Cả Hạ thì Hạ Vũ sẽ liên tiếp thăng chức nhờ sự che chở của anh ta, cũng sẽ là một cuộc sống khác không tệ
Còn loại nào tốt hơn...
“Không được hút thuốc trong nhà, đi ra ngoài.” Thúc Tùng Cảnh bỏ thuốc lại: “Ai đưa ra quy định này, bạn gái chưa nhậm chức à?” Phụ nữ..
quản nhiều quá rồi! Hạ Vũ tìm kiếm quán cơm gần đây, thuận miệng nói: “Không phải, chị tớ cũng không để cho anh rể hút thuốc, không tốt cho cơ thể.” Cho nên không phải bạn gái yêu cầu, không nên nghĩ xấu về bạn gái tương lai của tớ! Tâm trạng của Thúc Tùng Cảnh không xấu, không tốt cho cơ thể? Đúng là mỗi người phụ nữ đều quan tâm đến chuyện này
Thúc Tùng Cảnh có tâm trạng tốt, nên cũng hơi quan tâm đến chuyến đi dạo sắp tới: “Cần lên sàn đấm hai đấm không?” “Đúng rồi! Sao tớ lại quên cậu là dân chuyên nghiệp nhỉ?” Mắt Hạ Vũ lóe sáng, vô cùng hào hứng, những giây lát sau, sự hào hứng lại biến mất hầu như không còn, anh ta đường đường là cậu Thúc, sao có có thể có thời gian dạy cậu tập quyền anh, dù đối phương có đồng ý hỗ trợ thì cậu cũng không dám, thôi, mời một huấn luyện viên đi
Thúc Tùng Cảnh suýt bị bệnh tim vì sự thay đổi cảm xúc liên tục trong mắt Hạ Vũ
Cuối cùng chỉ hận không thể vung tay áo rời đi
Không muốn nói thì còn bày ra biểu cảm phong phú như vậy để làm gì? Có suy nghĩ đến tâm trạng người nhìn không?
“Người vừa đi ra khỏi phòng trọ của Hạ Vũ có phải Thúc Tùng Cảnh không?” Một cô gái bước nhanh đến xem, chỉ thấy hai bóng lưng lên xe rời đi: “Đúng không...” Nhưng mà, có phải hay không thì liên quan gì, Hạ Vũ có thân phận gì, không thể nào qua lại với người không kiêng kị trai gái như cậu Thúc.
Lạ Vũ liếc nhìn anh ta rồi uống sữa đậu nành, điều cậu không thể chịu n3ổi nhất chính là bệnh công tử của Thúc Tùng Cảnh, đi thì đi, không đi 2thì không đi
Đừng có để cho người ta mới năm ba lần, thú vị lắ9m à? Không mời nhiều mấy lần thì không thể hiện được là anh ta quan tr0ọng đúng không? Hạ Vũ tiếp tục ăn, không chiều theo ý anh ta, kiên quy9ết không nói lần thứ hai, thích đi hay không thì tùy
Thúc Tùng cảnh cho cậu một ánh mắt “cậu được lắm”, cánh vững vàng rồi, xưa đâu bằng nay, dám kêu gào với anh ta! Không sao, anh ta là người biết tiến biết lùi, không có vấn đề gì
Hơn nữa, ai bảo đối phương là em vợ Hà Mộc An đây, cậu là người có chỗ dựa phía sau mà: “Nói mau, đi đâu, đúng lúc tớ có một ngày nghỉ.” Hạ Vũ xoay người, tóc ngắn đúng chuẩn nam sinh, khuôn mặt đẹp trai, khóe miệng dính sữa đậu nành, môi đỏ tươi
Thúc Tùng Cảnh cắt bánh tiêu một cách tao nhã, châm chọc: “Tốc độ lên kế hoạch nhanh như vậy? Còn mới thì có tác dụng gì?” Lừa gạt ai: “Tớ nghĩ là việc quan trọng mà cậu sẽ đề nghị là đến rạp chiếu phim chứ?” Không phải sao? Giống như lần anh ta dẫn cậu đi thăm mô hình máy bay trong viện khoa học và kỹ thuật vậy, muốn bao nhiêu tầm thường có bấy nhiêu tầm thường! Hạ Vũ không muốn nói chuyện phiếm với anh ta: “Nơi này cách xa rạp chiếu phim.” “Có quan hệ gì sao? Thuê mấy đĩa ở nhà xem, đối với cậu mà nói thì đó không phải là rạp chiếu phim à?” Hạ Vũ không để ý đến anh ta nữa, tự hỏi sau khi xem quyền anh thì sẽ đi đâu ăn cơm? Thúc Tùng Cảnh thấy cậu xem nghiêm túc thì bỗng cảm thấy bản thân nhạt nhẽo, sau này Hạ Vũ kết hôn rồi thì đừng nói xem đĩa với hắn, có khi thời gian đi tìm hắn còn không có: “Bạn gái cậu thích quyền anh? Sở thích thật đặc biệt! Cậu không lo lắng bạo lực gia đình à? Cơ thể gầy yếu của cậu không chịu nổi một đấm của cô ấy đấy!” Anh ta không nhịn được mà đâm một câu
Hạ Vũ cười ngượng, không phản bác
Thúc Tùng Cảnh chán ghét
Cậu thử có thêm một lúm đồng tiền nữa xem? Xem tôi có đánh chết cậu không, tên gây chết tiệt! Chị Cả nhà họ Hạ thật biết gả! Nếu không có chị Cả nhà họ Hạ..
Nếu không có chị Cả nhà họ Hạ thì liệu cậu có thể có thể qua được ba trăm hiệp trong tay tôi không? Haizzz..
Thúc Tùng Cảnh không thay đổi sắc mặt, dời mắt, động tác ăn cơm như cũ, giống như tâm trạng chưa từng biến đổi
Hạ Vũ tùy ý cầm khăn lau dầu mỡ trên tay, rồi rút một tấm bản đồ từ dưới góc bàn ra
Thúc Tùng Cảnh không tự chủ được mà bật cười..
Thúc Tùng Cảnh, mày có mù hay không? Cậu ta còn không đẹp trai bằng tài xế của mày
“Gần đây có một sân quyền anh mới mở.” Hạ Vũ chưa nuốt hết thức ăn, nói hơi ngọng
Thôi, nói nhiều có ý nghĩa gì? Chị Cả nhà họ Hạ đã gả đi nhiều năm như vậy mà không hề có dấu hiệu bị đá trở về
Còn chuyện Hạ Vũ cũng thích con trai à? Đừng thấy thằng nhóc này có lúc hèn nhát, cậu chính là căn chính miêu hồng” đấy! (*) Căn chính miêu hồng: Là cụm từ chỉ những hộ nông dân bần cùng hoặc quân nhân biết làm ăn nên phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con cháu của những người này được gọi là “căn chính miêu hồng“.
“Phó Khánh Nhi mà.” Đột nhiên nghe được tên của bạn gái, Hạ Vũ nghi hoặc nhìn về phía Thúc Tùng Cảnh: “Thế nào?” “Không sao.” Anh ta cảm thấy nếu như cậu không có một bà chị tốt thì kết hôn mấy năm sẽ đổ vỡ, nữ mạnh nam yếu thì dù Phó Khánh Nhi không ngại thì cậu cũng càng ngày càng yếu đuối, cuối cùng ôm con làm việc nhà, đối diện với người vợ có công việc ngày càng tỏa sáng thì cậu sẽ giống như thứ phụ thuộc, mất hết uy tín danh dự sau đó bị hành hạ tinh thần cả đời
Cũng không đúng, nếu như không có điều kiện mà chị Cả nhà họ Hạ tạo ra, cơ bản là cậu sẽ không nghĩ đến chuyện có thể theo đuổi Phó Khánh Nhi, chắc hai người sẽ là bạn cả đời hoặc là sau này không liên lạc lại
Lại càng không đúng, nếu như không có chị Cả Hạ thì Hạ Vũ sẽ liên tiếp thăng chức nhờ sự che chở của anh ta, cũng sẽ là một cuộc sống khác không tệ
Còn chuyện Hạ Vũ cũng thích con trai à? Đừng thấy thằng nhóc này có lúc hèn nhát, cậu chính là căn chính miêu hồng” đấy! (*) Căn chính miêu hồng: Là cụm từ chỉ những hộ nông dân bần cùng hoặc quân nhân biết làm ăn nên phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con cháu của những người này được gọi là “căn chính miêu hồng“.
“Phó Khánh Nhi mà.” Đột nhiên nghe được tên của bạn gái, Hạ Vũ nghi hoặc nhìn về phía Thúc Tùng Cảnh: “Thế nào?” “Không sao.” Anh ta cảm thấy nếu như cậu không có một bà chị tốt thì kết hôn mấy năm sẽ đổ vỡ, nữ mạnh nam yếu thì dù Phó Khánh Nhi không ngại thì cậu cũng càng ngày càng yếu đuối, cuối cùng ôm con làm việc nhà, đối diện với người vợ có công việc ngày càng tỏa sáng thì cậu sẽ giống như thứ phụ thuộc, mất hết uy tín danh dự sau đó bị hành hạ tinh thần cả đời
Cũng không đúng, nếu như không có điều kiện mà chị Cả nhà họ Hạ tạo ra, cơ bản là cậu sẽ không nghĩ đến chuyện có thể theo đuổi Phó Khánh Nhi, chắc hai người sẽ là bạn cả đời hoặc là sau này không liên lạc lại
Lại càng không đúng, nếu như không có chị Cả Hạ thì Hạ Vũ sẽ liên tiếp thăng chức nhờ sự che chở của anh ta, cũng sẽ là một cuộc sống khác không tệ
Còn loại nào tốt hơn...
“Không được hút thuốc trong nhà, đi ra ngoài.” Thúc Tùng Cảnh bỏ thuốc lại: “Ai đưa ra quy định này, bạn gái chưa nhậm chức à?” Phụ nữ..
quản nhiều quá rồi! Hạ Vũ tìm kiếm quán cơm gần đây, thuận miệng nói: “Không phải, chị tớ cũng không để cho anh rể hút thuốc, không tốt cho cơ thể.” Cho nên không phải bạn gái yêu cầu, không nên nghĩ xấu về bạn gái tương lai của tớ! Tâm trạng của Thúc Tùng Cảnh không xấu, không tốt cho cơ thể? Đúng là mỗi người phụ nữ đều quan tâm đến chuyện này
Thúc Tùng Cảnh có tâm trạng tốt, nên cũng hơi quan tâm đến chuyến đi dạo sắp tới: “Cần lên sàn đấm hai đấm không?” “Đúng rồi! Sao tớ lại quên cậu là dân chuyên nghiệp nhỉ?” Mắt Hạ Vũ lóe sáng, vô cùng hào hứng, những giây lát sau, sự hào hứng lại biến mất hầu như không còn, anh ta đường đường là cậu Thúc, sao có có thể có thời gian dạy cậu tập quyền anh, dù đối phương có đồng ý hỗ trợ thì cậu cũng không dám, thôi, mời một huấn luyện viên đi
Thúc Tùng Cảnh suýt bị bệnh tim vì sự thay đổi cảm xúc liên tục trong mắt Hạ Vũ
Cuối cùng chỉ hận không thể vung tay áo rời đi
Không muốn nói thì còn bày ra biểu cảm phong phú như vậy để làm gì? Có suy nghĩ đến tâm trạng người nhìn không?
“Người vừa đi ra khỏi phòng trọ của Hạ Vũ có phải Thúc Tùng Cảnh không?” Một cô gái bước nhanh đến xem, chỉ thấy hai bóng lưng lên xe rời đi: “Đúng không...” Nhưng mà, có phải hay không thì liên quan gì, Hạ Vũ có thân phận gì, không thể nào qua lại với người không kiêng kị trai gái như cậu Thúc.
Bình luận facebook