• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đám Cưới Hào Môn Full dịch (5 Viewers)

  • chap-129

Chương 129: Giữ? không giữ




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
69461.png
Hạ Diệu Diệu suy sụp ngồi dưới đất khóc! Phía bên kia, Hà đại tổng quản kêu người đem bình hoa đã cắm xong mang xuống đặt. Kỳ nghỉ của ngài Hà đã kết thúc, sau này tất cả liên quan đến ngôi trường đó, cũng cùng sự kết thúc của kỳ nghỉ mà kết thúc theo, những thứ này đều không dùng đến nữa. Trạng thái bây giờ của ngài Hà rất tốt, giống như trước kia vậy, quay lại quỹ đạo sinh hoạt của ngài, công việc xử lí không hết, thuộc về vương quốc của ngài. Ngài Hà của họ không cần thứ tình cảm đã vứt bỏ, cũng không thèm quay đầu nhặt lại, huống hồ ngài Hà2của họ không phải là ai cũng có thể trèo cao, loại người gì cũng có thể làm phiền...



Kỳ nghỉ của ngài Hà Mộc An, Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Hòa Mộc đã kết thúc, ngài bắt đầu quay lại sự vận hành của tập đoàn Hòa Mộc. Điều này đối với giới doanh nghiệp mà nói, không có gì nghi ngờ chính là một quả bom hạng nặng. Các tập đoàn lớn đều đưa ra giấy mời, muốn làm lễ tẩy trần chào mừng ngài Hà quay lại. Tất cả nhân viên của doanh nghiệp của tập đoàn Hòa Mộc được tăng mười lăm phần trăm lương tháng này, số tiền cho tất cả hạng mục từ thiện,8kế hoạch quyên góp tháng này đều tăng gấp đôi.



Không khí tập đoàn Hòa Mộc đầy hân hoan, cho dù biết rằng ngài Hà quay về chỉ là một hình thức, không chắc anh sẽ phát biểu ý kiến đối với tất cả quyết sách, nhưng đối với tập đoàn Hòa Mộc, Hà Mộc An giống như là cây định hải thần châm”, chỉ cần có anh, dù anh không cần phải làm gì đã có thể khiến con tàu giương buồm khởi hành, băng băng lao nhanh.



(*) Định hải thần châm: gây kim cô Như Ý, binh khí Tôn Ngộ Không sử dụng trong Tây Du Ký. Buổi yến tiệc này của giới doanh nghiệp, đối với những người không phải6là ông lớn mà nói không có bất cứ ảnh hưởng gì.



Người bình thường nên làm gì vẫn cứ làm.



Hạ Diệu Diệu vẫn phải đưa ra quyết định. Chỉ là trước nay cô luôn cho rằng mình thông minh khôn khéo, không chịu thiệt, thì ra cũng là một con ngốc. Cô không ngờ lại có một mối tình mà kết thúc không tìm được người. Cho rằng mình hiểu rõ hết tất cả về người đó, kết quả là cô không hề hay biết gì cả. Lời ngon tiếng ngọt mỗi ngày giả dối như vậy nhưng cô lại đắm chìm trong đó! Bây giờ thậm chí có nghi ngờ, là ai đá ai! Một người sao có thể biến mất3một cách dứt khoát như vậy! Giống như từ đầu đã không nghĩ sẽ để lại bất cứ vết tích gì.



Còn có người ngu ngốc hơn cô không? Ngoại trừ số điện thoại, một tấm ảnh, xác định anh là một con người và đứa con trong bụng, trong chớp mắt dường như đã không có bất cứ ai có thể chứng minh anh từng tồn tại!



Hờ hờ.



Hạ Diệu Diệu hi vọng biết mấy mình ngã một cái, đứa con liền mất đi; hoặc cô ăn hai cây ốc quế, đứa con liền không chịu được mà rời xa cô, hoặc bác sĩ nói với cô chửa ngoài tử cung, hoặc là một lý do nào đó không thể không phá đi.



Nhưng5không có. Thậm chí còn không có bác sĩ nào nói với cô: “Vị trí cô chưa đứa bé đặc biệt, nếu phá đi sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới cô sau này” hoặc là nói “Tôi kiến nghị cô không nên phá, sau này sẽ rất khó có được em bé.”



Không có, những điều này đều không có. Sự tồn tại của đứa bé được chứng minh một cách rõ ràng, chắc chắn, trước nay Hạ Diệu Diệu cô không bao giờ gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình, đã kiên quyết giữ lại đứa bé. Tất cả sự thật đều nói cho biết, cô đã lựa chọn một con đường ngu ngốc thế nào, cô đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn đến thế nào, và cô đã đưa ra một quyết định đáng chết thế nào. Vì vậy bất kể tương lai cuộc sống có khó khăn thể nào, đường khó đi thế nào, tương lai cô có phải vì có con mà bắt buộc phải lấy một người từng có một đời vợ hay không, đều là lựa chọn của cô, quyết định của cô, không có bất đắc dĩ, không có không thể lựa chọn, càng không có tư cách oán trời trách người, vì có chỗ phá không cần kí tên nhưng cô không đi.



Cô tự mình không đi! Cô ngu ngốc không đi! Vì vậy, sau này không được oán trách, không được bất mãn.



Hạ Diệu Diệu, mày không được oán hận.



Cút!



Khổng Đồng Đồng không nỡ mà kéo hành lí của cô: “Cậu thật sự phải đi ư, ở đây không phải rất tốt sao, đại đô thị, trung tâm kinh tế, cách nhà cậu lại gần. Tớ còn ở lại, nhưng cậu người gốc gác ở đây lại đòi đi, cơ hội việc làm tốt như vậy mà cậu nỡ lòng nào bỏ tớ đi, người ta sẽ nhớ cậu lắm.”



Hạ Diệu Diệu ôm cô, hai tay hào sảng đặt lên bờ vai gầy của cô ấy: “Yên tâm, tớ sẽ thường xuyên về thăm cậu! Đợi tớ phát đạt, mua gấu trúc cho cậu.”



“Vẫn là tớ tự mua thôi!”



Khi cái thai được tròn ba tháng, Hạ Diệu Diệu nghỉ việc, rời khỏi thành phố của mình, đến một nơi xa lạ tự mình xông xáo. Không phải có mong manh đi xa đến tha hương, cũng không phải cô mang thai bỏ đi, nếu có thể cô không muốn một chút nào. Dù cô mặt dày, nhưng cũng phải có lòng tự trọng, cô còn chưa chính thức lấy bằng tốt nghiệp, chưa có một công việc ổn định, chưa có một gia đình, lại để xảy ra chuyện này. Dù cô có vô tâm thế nào, có nghĩ thoáng đến mấy, da mặt cũng không dày đến mức đến khi đó để tất cả mọi người biết được trạng thái cơ thể của cô.



Còn về bằng tốt nghiệp, có thể gửi bằng điện tử. Lúc cô từ chức, bà chủ rất tốt, đóng dấu lên giấy thực tập của cô, còn dặn dò nếu cô muốn đến thì bất cứ lúc nào bà cũng đều hoan nghênh. Trước khi đi Hạ Diệu Diệu kiểm tra thẻ lương trong mấy năm nay của mình, bên trong có hơn hai vạn, cô còn đem đồ của Hà An để lại ở phòng, cái nào bán được thì bán, ví dụ như đèn giường đẹp lung linh đó, bàn ghế, máy tính mà anh chưa kịp mang đi, điện thoại anh ném vỡ, quần áo để ở trong tủ, đều bán đi hết. Đừng trách cô lòng dạ độc ác, nếu có thể ngay cả anh nếu bán được cô cũng muốn bán đi! Cô còn định lấy sơn đỏ phun lên mấy dòng chữ đỏ rực trên tường! Chết đi! Chết đi! Chết đi!



Cuối cùng Hạ Diệu Diệu không có điên khùng như vậy, huống hồ đây không phải là nhà anh, đến nữa chủ nhà điên lên báo cảnh sát, thì người xui xẻo vẫn là cô đó sao. Với lại đồ của Hà An cộng lại linh tinh, không ngờ lại bán được hơn chín nghìn, khiến cho người không có yêu cầu cao như Hạ Diệu Diệu cũng bớt đau khổ đi phần nào.



Khổng Đồng Đồng mặc áo ngủ, tội nghiệp nhìn màn hình máy tính, nhìn bạn thân đang dọn dẹp nhà cửa, dáng vẻ như bị vứt bỏ: “Làm thế nào đây? Bây giờ tớ bắt đầu nhớ cậu rồi, cậu về đi.”



“Cậu qua đây.” Không: “Cậu ở nơi gì vậy, sao nhìn còn nhỏ hơn chỗ tớ ở.”



“Nhỏ không phải là rẻ sao?” Hạ Diệu Diệu sắp xếp quần áo. “Công ty các cậu không cung cấp kí túc sao?” “Ở kí túc không tiện, không tự do như vậy. Nhanh đi ngủ đi, mai mà bị thâm mắt là không xinh đâu. Bye bye.” Hạ Diệu Diệu tắt máy tính, ngồi lên giường. Cô không phải không muốn tìm một công ty lớn tốt tốt một chút bắt đầu lại, nhưng tình trạng cơ thể có như thế này một khi bị phát hiện, sẽ chỉ có mất cả chì lẫn chài. Vì sau này, cô không thể tự hủy tiền đồ được.



“Cố lên!”



Cỏ mọc xanh bay, mùa tốt nghiệp mũ tiến sĩ bay khắp trời, Hạ Diệu Diệu mang thai đã tròn năm tháng. Khi mới đến thành phố xa lạ, Hạ Diệu Diệu cũng hoang mang, theo bản năng mà tránh mấy người không có ý tốt ở trong khu ra, ngồi ở quầy đồ ăn sáng bên vỉa hè, chất vấn bản thân sao lại để ra nông nỗi này, đầu óc bị rỉ hết rồi sao!



Nhưng từ sâu trong đáy lòng cô không hề lo lắng cho cuộc sống của mình, việc gì mà không thể làm được, nhỏ như bưng bê chén đĩa, đưa nước, dọn nhà vệ sinh, lớn như đứng quầy, múa cột, chỉ cần dám nhận thì cô đều dám làm.



Khi đó cô không phải không nghĩ đến mệt hay không, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con không. Cô cho rằng mình tuổi trẻ, việc gì cũng không thể xảy ra. Chỉ là trước nay luôn có thể liều mình, giai đoạn đầu Hạ Diệu Diệu cũng rất lận đận. Vì cho dù cô chịu được vất vả, rất nhiều nơi không nhận người làm ngắn hạn, nghe nói cô đang có thai thì không liên hệ nữa.



Hạ Diệu Diệu sau hai lần thật thà, mặt đã dày lên, cậy tháng đầu của mình còn ít nên giấu đi sự thật mang bầu. Nhưng dù sao cô cũng sợ bị người khác phát hiện, chỉ dám tìm một chân rửa bát ở nhà hàng gần chỗ trọ, một tháng hai nghìn ba, khi bị đuổi cũng không lo sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta.



Sau này được năm tháng, Hạ Diệu Diệu đứng trước gương mặc quần áo, ngó trái nó phải hoàn toàn không nhìn ra mình có thai. Mà năm tháng nay, cô cũng không có bất cứ phản ứng gì không tốt. Bây giờ cứ gọi là ăn ngon ngủ kỹ, như người bình thường, vì vậy cô còn đặc biệt bỏ tiền đi kiểm tra ở bệnh viện, xem xem có phải là các bác sĩ chẩn đoán nhầm không.



Bác sĩ sản khoa rất dịu dàng: “Có một số người là như vậy, bề ngoài không nhìn ra, cái này gọi là mang thai ẩn tính, thậm chí đến giai đoạn sau cũng không có hiện tượng rõ ràng. Cô không cần lo lắng, tất cả đều bình thường, đứa bé rất khỏe mạnh.”



Còn có chuyện tốt như vậy? Hạ Diệu Diệu cầm giấy kiểm tra, coi nó là điều may mắn duy nhất trong những ngày tháng vất vả, dứt khoát nghỉ công việc rửa bát đáng chết đi, rất có can đảm mà đổi thành nhân viên dọn dẹp vệ sinh theo giờ.



Không tiếp xúc với khách hàng, không tiếp xúc với công ty mẩy, cô cũng không sợ sau này ngại ngùng. Huống hồ không làm không biết, làm rồi mới phát hiện, ngành này lương rất cao, hơn nữa ưu điểm lớn nhất là gần như không giáp mặt với chủ hộ. Cũng nhờ có phúc của Hà An, khiến cô có thể nghĩ đến công việc này.



Hạ Diệu Diệu suy xét đến sau này sinh rồi, bồng con theo cũng làm được, càng cảm thấy hoàn mỹ. Trong thời gian này, cô vẫn còn huênh hoang về trường một lần, “hoành tráng” làm xong thủ tục tốt nghiệp; về nhà thăm ba mẹ, cho em gái tiền sinh hoạt phí, gửi quần áo cho em trai, sau đó thì không dám huênh hoang nữa, lăn về thành phố trốn.



Cuối tháng Bảy, Hà An cũng về trường một lần, không còn là áo ngắn tay, áo phông, không còn quần bò gần gũi. Anh đeo kính đen, thậm chí là phần tóc rối che trên lông mày cũng nhiễm khí lạnh ngày càng cao lãnh của chủ nhân. Anh đứng ở bên ngoài, nhìn sinh viên đi đi lại lại, cứ vậy nhìn.



Dù sao thì thủ tục tốt nghiệp không cần anh đích thân ra mặt, một tờ giấy có hay không cũng được, đã có người đi làm.



Anh đứng ở cửa, cũng không biết đang mong chờ cái gì, hoặc anh rõ hơn ai hết là anh đang đợi cái gì, người đó bây giờ sống thế nào? Nếu nhìn thấy anh có phản ứng gì? Nếu cô hối hận, anh có phải vẫn tha thứ cho cô một lần...



Hà An bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, trên khuôn mặt lặng lẽ tràn đầy sự bình tĩnh...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom