Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-144
Chương 144: Người một nhà
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Mẹ con thường xuyên đánh con, ba nói sớm muộn con cũng bị đánh ngốc.” Hạ Diệu Diệu nghe vậy lại muốn đánh cô bé. Ông Hạ đã bảo vệ tốt cho cháu gái không cho phép cô tùy ý đánh: “Có lạnh không?”
“Lạnh ạ.”
Ông Hạ đứng lên: “Đi, chúng ta về nhà, về nhà sẽ không lạnh nữa, ở nhà còn có cậu, dì với bà ngoại.”
“Được ạ, con đi gọi ba, ba đợi...”
Hạ Diệu Diệu lập tức kéo cô bé lại: “Hôm nay không được, vừa rồi mẹ đã gọi điện cho chú cao của con bảo chú ấy đi rồi, lần sau chúng ta sẽ mời chú Cao đến nhà chơi sau.”
Hạ Thượng Thượng lập tức xị mặt.
“Pizza Hutz của con, chú2con vẫn nhớ.” Mặt bé con lập tức bừng sáng trở lại. Ông Hạ thu dọn đồ đạc, ánh mắt luôn dùng trên người cháu ngoại không nỡ rời đi, không nhìn Hạ Diệu Diệu lần nào nữa. Hạ Diệu Diệu đi lên giúp đỡ thu dọn, ông Hạ nhìn quần áo của cô một cái nhưng không hề cự tuyệt. Con gái ngồi trên xe ba bánh, ba ngồi trước điều chỉnh phương hướng, Hạ Diệu Diệu đi sau đây: “Tên ở nhà của con bé là Thượng Thượng, ba mà con bé vừa nói là chủ Cao, mấy năm ở Gia Thành anh ấy rất quan tâm chăm sóc bọn con, bây giờ... là... bạn trai của con.”
Ông Hạ lạnh mặt, giọng khàn8khàn: “Ba ruột của Thượng Thượng là cái người kia?” Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Vâng.” “Con không bảo anh ta chịu trách nhiệm sao?” Muốn vậy thì cô cũng phải tìm được người chết giẫm đó ở chỗ nào trước: “Chuyện tình yêu hợp rồi tan đều rất bình thường mà, hơn nữa lúc chia tay không biết đã có Thượng Thượng, nên cho rằng có thể tùy tiện chia tay.” Chia tay sao có thể tùy tiện nói ra chứ, con gái nói càng nhẹ nhàng, trong lòng ông càng khó chịu: “Anh ta nói trước?”
“Con.”
“Vì sao?”
“Cảm thấy không hợp.” Bấy giờ nghĩ lại, cô có chút già mồm, cái gì mà hợp hay không hợp, mặt dày hơn chút thì cái gì9cũng hợp, suy cho cùng thì nhà anh cũng không thiếu tiền, ăn của anh, uống của anh không phải tốt rồi sao, cần gì phải có cái ý chí cùng nhau phấn đấu kia, nhưng bản thân cô lúc đó lại không nghĩ như vậy.
Ông Hạ nghe vậy cũng không hỏi gì nữa, sau khi trầm mặc một lúc thì nói: “Đợi chút nữa về, nếu mẹ con mắng con thì con cứ vào phòng dừng ra.”
“Vâng.”
Bà Hạ khóc lóc náo loạn, từ trên giường lăn xuống đất, không ai đỡ lên nổi: “Tôi tạo nghiệt gì đây? Con gái nuôi bao nhiêu năm lại khiến tôi mất mặt như vậy. Nói cái gì mà ra ngoài làm việc, thì ra là có bầu.2Sao mày còn có mặt mũi về đây, sao không chết đi cho xong. Tôi tạo nghiệt gì đây...” Hạ Vũ nhìn mẹ đang gào khóc một, lạnh lùng quay người đi về phía phòng chị gái. Năm nay cậu bắt đầu đi làm việc, sớm đã không còn là đứa trẻ đơn thuần không hiểu biết gì của ngày xưa. Cậu đã gánh lấy trọng trách của chị gái, chăm lo tất cả mọi thứ của cái gia đình này: “Thượng Thượng đừng sợ, bà ngoại cháu đang luyện giọng thôi.”
Hạ Linh ngồi trong vòng tay của mẹ, sợ hãi nhìn cậu một cái, không động đậy. Bé từng nghe mẹ nhắc đến bà ngoại, nhưng thực sự nghe thấy tiếng bà ngoại đang2gào khóc, Hạ Linh chưa từng trải vẫn bị dọa sợ.
Hạ Diệu Diệu ôm bé vào lòng an ủi, không hề quan tâm đến lời nói của mẹ, huống hồ, cô không phải là vì sớm liệu trước được sẽ như vậy nên mới khiến bản thân trở nên giỏi giang hơn mới về sao: “Công việc thế nào?” Hạ Vũ thấy chị gái không sao cũng yên tâm: “Rất tốt, cuối năm kí hợp đồng, sau Tết lương sẽ tăng lên một chút.” Hạ Tiểu Ngư trêu đùa Tiểu Thượng Thượng, cô cực kì yêu thích dáng vẻ của cô bé, còn về việc sinh bé thể nào, con của ai, cô không quan tâm. Cô cũng cảm thấy việc chị cô quyết định, cô là người bé nhất nhà không có quyền phát biểu ý kiến: “Chị, chị nói xem bé có giống em hay không?” Hạ Vũ lập tức liếc có một cái: “Giống em để làm gì?” “Giống em thì làm sao?” Mỗi lần đều hung dữ như vậy, chẳng trách đến bây giờ còn chưa có bạn gái. Hạ Diệu Diệu thấy em trai em gái nhà mình đương nhiên là vui vẻ, mặc dù em gái vẫn còn khiến cô không yên tâm, nhưng là người tốt: “Em cũng học năm tư rồi, ra Tết là đi thực tập, đã chọn được hãng hàng không nào chưa?” Hạ Tiểu Ngư cười hì hì, ba năm đời sinh viên khiến cô gái vốn đã xinh đẹp càng xinh đẹp hơn: “Em không phải đang thương lượng với anh ấy hay sao, để anh ấy hỏi xem có thể đến chỗ anh ấy không?” Hạ Vũ nghe vậy lập tức trả lời: “Không được.”
“Em biết thành tích của em không đủ, đến chỗ anh thì cấp bậc trường của em hơi thấp một chút, nhưng em là em gái anh, anh giúp em tận dụng chất quan hệ. Chị, chị cũng nói anh ấy đi, sau này em có triển vọng rồi thì anh ấy không phải cũng được thơm lây à?” Hạ Diệu Diệu nhìn về phía Hạ Vũ. Giọng nói của Hạ Vũ đột nhiên ôn hòa hơn không ít: “Em cũng vừa vào, không dễ nói chuyện, em lại không quen thân với ai ở bên trên. Thực tập sinh lần này công ty nhận đều là sinh viên trường danh tiếng, hơn nữa đủ số lượng rối, trường của em ấy chị cũng biết, không xứng với cấp bậc của công ty bọn em.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu, cô có thể hiểu được cái khó khi mới vào công ty: “Đừng làm loạn nữa, em nên đi đâu thì đi đó.”
Hạ Tiểu Ngư lập tức chu môi: “Em có thể đi đầu, chẳng nhẽ để cho em đi làm lễ tân ở khách sạn, trường của em chị không phải không biết...”
“Đó cũng là do em chọn.” Hạ Vũ nhanh chóng nói lại.
Mắt Hạ Tiểu Ngư đã rơm rớm chút nước mắt, bắt đầu nổi nóng: “Đúng, đúng, là do em chọn, em không giỏi như hai người, không có bản lĩnh như hai người. Em đang đợi không vào được công ty tốt, em đáng đời nên đi làm nhân viên phục vụ bê đồ ăn.”
“Em đừng có mà cắt câu lấy nghĩa, ai bảo em đi làm nhân viên phục vụ bê đồ ăn. Cả đất nước có bao nhiêu cái sân bay, không được thì còn có tàu cao tốc, có chỗ nào em không đi thử được, em nổi nóng thì làm được cái gì?” “Đều bớt nói một câu đi.” Hạ Diệu Diệu nhìn về phía em gái bắt đầu rơi lệ: “Được rồi, khả năng của mình thế nào còn không biết à, cứ phải nói ra. Vì sao muốn đi chỗ của anh trai em? Vị nam thần kia của em cũng đi phải không?” “Chị... Nam thần gì chứ, anh ấy bây giờ là bạn trai của người ta đấy. Nếu như em không trông coi cẩn thận, ai biết được anh ấy sẽ bị con hồ ly tinh nào cướp mất chứ, bây giờ phụ nữ không biết xấu hổ nhiều như vậy.” Hạ Vũ nghe thấy em gái nhắc đến bạn trai thì sắc mặt càng lạnh hơn. Hạ Diệu Diệu cũng nhìn thấy nhưng không hỏi trước mặt em gái: “Đàn ông không quản được, nếu em muốn trông chừng thì tùy em, không làm được tiếp viên hàng không thì có thể làm nhân viên dọn vệ sinh, tất cả đều do em.” “Chị, chị có biết nói chuyện không thể, dọn vệ sinh mất mặt lắm.” “Vậy tùy em, công ty người ta cũng không cần em, anh trai em bây giờ vẫn chưa có chức quyền gì không giúp được em là sự thực, mau đi xem tâm trạng của mẹ tốt hơn chưa, Hạ Vũ đi nấu cơm đi.”
Bà Hạ lúc ăn cơm cũng không yên, nhưng sau khi Hạ Diệu Diệu vứt cho bà một quyển sổ tiết kiệm, tâm trạng của bà tốt hơn nhiều. Nhưng mà bà cũng không muốn bỏ qua cho con gái lớn, vẫn không thèm nhìn Hạ Thượng Thượng: “Không biết Văn Bác đã về chưa? Chị Du đúng là số tốt, con trai lớn lấy một người vợ có tài, con trai nhỏ lại lấy thiên kim nhà giàu. Thiên kim nhà người ta mua nhà, mua xe, mua cổ phiếu cho chị Du, sao tôi không thấy mình số tốt như người ta chứ?” “Bà nói ít thôi.” Ông Hạ cau mày, nhìn cháu ngoại bị dọa, hi vọng vợ mình đến đây là thôi, có trẻ nhỏ ở đây đó, không dừng lại được à?
“Tôi còn không được nói à? Số tôi còn chưa đủ khổ hả, khó khăn lắm mới nuôi được một đứa tốt nghiệp đại học, hàng xóm xung quanh đều cho rằng con gái chúng ta có tương lai có bản lĩnh kiếm nhiều tiền. Kết quả thì sao, nó sinh ra một đứa con cho tôi, chỉ có mỗi một đứa nhải con...”
Hạ Linh bị dọa vội vàng trốn sau lưng mẹ.
Ông Hạ mặt trầm xuống, đang định mở miệng nói.
Hạ Diệu Diệu ngắn ông lại, bảo ba bớt nói vài câu, tránh nói sai câu nào, bà lại bắt đầu dở chứng, muốn nói gì thì mặc bà đi.
Hạ Diệu Diệu kéo con gái ngồi xuống bên cạnh: “Không sao, ăn cơm đi.” “Ăn? Còn có mặt mũi mà ăn, mày nói xem ba nó là ai? Vì sao lại để mày nuôi? Sắp Tết rồi, có phải mày không muốn tạo được yên thân. Bạn bè làng xóm biết được tạo phải nói thế nào, mặt mũi bố mẹ mày biết để vào đầu, mày còn chế cái nhà này chưa đủ...”
Cạch một tiếng, Hạ Vũ đột nhiên buông đũa xuống: “Chị, chị đưa Thượng Thượng ra ngoài ở mấy hôm, ở nhà chật chội, chị ở nhà không tiện...” “Hạ Vũ, mày có ý gì, tao không được quyền giáo huấn chị gái mày, nó...” Hạ Vũ nhìn thẳng vào mẹ: “Mẹ giáo huấn đi, tùy ý mẹ, không phải con bảo chị đi sao? Sau này cũng đừng trở về nữa. Mẹ cứ yên tâm ăn tết, muốn thể nào thì thể đó, chị gái con tuyệt đối sẽ không bước vào nhà làm gai mắt mẹ đâu.” Sau đó cậu quay đầu nhìn chị gái: “Chị cũng đừng ăn nữa, đi đi.” Hạ Diệu Diệu ôn hòa kéo Thượng Thượng đứng dậy: “Vậy con đi trước đây, hai hôm nữa con lại đến.” Ông Hạ cũng không ngăn cản.
Hạ Tiểu Ngư ăn cơm cũng không thấy ngon, không nói gì. Hạ Vũ cầm hành lý của chị gái tiễn chị đến cửa: “Chị có chỗ ở không? Nếu không có thì đi nhà nghỉ trước, em đưa chị đi.”
“Không cần, chị còn cần em đưa đi à, em vào đi, sắp xếp xong rồi chị sẽ gọi điện cho em.”
Bà Hạ ngây ngốc nhìn con gái lớn cứ vậy mà đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn. Đó là cô con gái từ trước đến nay bị đánh không đánh trả, bị mắng cũng không cãi lại của bà, cho dù bà có nói khó nghe thể nào cô cũng chưa từng tỏ thái độ, bà tưởng rằng cho dù bà nói gì con gái cũng sẽ không tức giận, vậy mà cô quay người liền đi,
Hạ Diệu Diệu đi rồi.
Bà Hạ có chút hoảng loạn, giống như sợ mất đi thứ gì đó, muốn làm gì đó, muốn chứng minh gì đó, nhưng không ai thèm để ý đến bà, thậm chí không ai trách móc bà, người bạn đời vô dụng của bà đến lúc này thậm chí vẫn còn tâm trạng để ăn cơm. Con gái đi rồi, còn đưa cả cháu đi, ông vẫn còn tâm trạng để ăn cơm.
Con bé Hạ Tiểu Ngư cũng vậy, chị gái bình thường đối tốt với nó như vậy, tiết kiệm từng chút một để đáp ứng cho nó, vậy mà cái đứa vong ân phụ nghĩa này lại không nói câu nào.
Bà Hạ đột nhiên khóc to.
Ông Hạ nhìn là một cái tiếp tục ăn. Hạ Tiểu Ngư đã quen mẹ thường hay khóc lóc làm loạn, nên cứ để mặc cho bà khóc, giống như chị gái nói, mẹ đối tốt với cô, cô ít tham dự vào tránh khiến mẹ đau lòng. Nếu không phải như vậy, lúc nãy mẹ mắng chị gái như thế, cố chắc chắn sẽ đập bàn.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Lạnh ạ.”
Ông Hạ đứng lên: “Đi, chúng ta về nhà, về nhà sẽ không lạnh nữa, ở nhà còn có cậu, dì với bà ngoại.”
“Được ạ, con đi gọi ba, ba đợi...”
Hạ Diệu Diệu lập tức kéo cô bé lại: “Hôm nay không được, vừa rồi mẹ đã gọi điện cho chú cao của con bảo chú ấy đi rồi, lần sau chúng ta sẽ mời chú Cao đến nhà chơi sau.”
Hạ Thượng Thượng lập tức xị mặt.
“Pizza Hutz của con, chú2con vẫn nhớ.” Mặt bé con lập tức bừng sáng trở lại. Ông Hạ thu dọn đồ đạc, ánh mắt luôn dùng trên người cháu ngoại không nỡ rời đi, không nhìn Hạ Diệu Diệu lần nào nữa. Hạ Diệu Diệu đi lên giúp đỡ thu dọn, ông Hạ nhìn quần áo của cô một cái nhưng không hề cự tuyệt. Con gái ngồi trên xe ba bánh, ba ngồi trước điều chỉnh phương hướng, Hạ Diệu Diệu đi sau đây: “Tên ở nhà của con bé là Thượng Thượng, ba mà con bé vừa nói là chủ Cao, mấy năm ở Gia Thành anh ấy rất quan tâm chăm sóc bọn con, bây giờ... là... bạn trai của con.”
Ông Hạ lạnh mặt, giọng khàn8khàn: “Ba ruột của Thượng Thượng là cái người kia?” Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Vâng.” “Con không bảo anh ta chịu trách nhiệm sao?” Muốn vậy thì cô cũng phải tìm được người chết giẫm đó ở chỗ nào trước: “Chuyện tình yêu hợp rồi tan đều rất bình thường mà, hơn nữa lúc chia tay không biết đã có Thượng Thượng, nên cho rằng có thể tùy tiện chia tay.” Chia tay sao có thể tùy tiện nói ra chứ, con gái nói càng nhẹ nhàng, trong lòng ông càng khó chịu: “Anh ta nói trước?”
“Con.”
“Vì sao?”
“Cảm thấy không hợp.” Bấy giờ nghĩ lại, cô có chút già mồm, cái gì mà hợp hay không hợp, mặt dày hơn chút thì cái gì9cũng hợp, suy cho cùng thì nhà anh cũng không thiếu tiền, ăn của anh, uống của anh không phải tốt rồi sao, cần gì phải có cái ý chí cùng nhau phấn đấu kia, nhưng bản thân cô lúc đó lại không nghĩ như vậy.
Ông Hạ nghe vậy cũng không hỏi gì nữa, sau khi trầm mặc một lúc thì nói: “Đợi chút nữa về, nếu mẹ con mắng con thì con cứ vào phòng dừng ra.”
“Vâng.”
Bà Hạ khóc lóc náo loạn, từ trên giường lăn xuống đất, không ai đỡ lên nổi: “Tôi tạo nghiệt gì đây? Con gái nuôi bao nhiêu năm lại khiến tôi mất mặt như vậy. Nói cái gì mà ra ngoài làm việc, thì ra là có bầu.2Sao mày còn có mặt mũi về đây, sao không chết đi cho xong. Tôi tạo nghiệt gì đây...” Hạ Vũ nhìn mẹ đang gào khóc một, lạnh lùng quay người đi về phía phòng chị gái. Năm nay cậu bắt đầu đi làm việc, sớm đã không còn là đứa trẻ đơn thuần không hiểu biết gì của ngày xưa. Cậu đã gánh lấy trọng trách của chị gái, chăm lo tất cả mọi thứ của cái gia đình này: “Thượng Thượng đừng sợ, bà ngoại cháu đang luyện giọng thôi.”
Hạ Linh ngồi trong vòng tay của mẹ, sợ hãi nhìn cậu một cái, không động đậy. Bé từng nghe mẹ nhắc đến bà ngoại, nhưng thực sự nghe thấy tiếng bà ngoại đang2gào khóc, Hạ Linh chưa từng trải vẫn bị dọa sợ.
Hạ Diệu Diệu ôm bé vào lòng an ủi, không hề quan tâm đến lời nói của mẹ, huống hồ, cô không phải là vì sớm liệu trước được sẽ như vậy nên mới khiến bản thân trở nên giỏi giang hơn mới về sao: “Công việc thế nào?” Hạ Vũ thấy chị gái không sao cũng yên tâm: “Rất tốt, cuối năm kí hợp đồng, sau Tết lương sẽ tăng lên một chút.” Hạ Tiểu Ngư trêu đùa Tiểu Thượng Thượng, cô cực kì yêu thích dáng vẻ của cô bé, còn về việc sinh bé thể nào, con của ai, cô không quan tâm. Cô cũng cảm thấy việc chị cô quyết định, cô là người bé nhất nhà không có quyền phát biểu ý kiến: “Chị, chị nói xem bé có giống em hay không?” Hạ Vũ lập tức liếc có một cái: “Giống em để làm gì?” “Giống em thì làm sao?” Mỗi lần đều hung dữ như vậy, chẳng trách đến bây giờ còn chưa có bạn gái. Hạ Diệu Diệu thấy em trai em gái nhà mình đương nhiên là vui vẻ, mặc dù em gái vẫn còn khiến cô không yên tâm, nhưng là người tốt: “Em cũng học năm tư rồi, ra Tết là đi thực tập, đã chọn được hãng hàng không nào chưa?” Hạ Tiểu Ngư cười hì hì, ba năm đời sinh viên khiến cô gái vốn đã xinh đẹp càng xinh đẹp hơn: “Em không phải đang thương lượng với anh ấy hay sao, để anh ấy hỏi xem có thể đến chỗ anh ấy không?” Hạ Vũ nghe vậy lập tức trả lời: “Không được.”
“Em biết thành tích của em không đủ, đến chỗ anh thì cấp bậc trường của em hơi thấp một chút, nhưng em là em gái anh, anh giúp em tận dụng chất quan hệ. Chị, chị cũng nói anh ấy đi, sau này em có triển vọng rồi thì anh ấy không phải cũng được thơm lây à?” Hạ Diệu Diệu nhìn về phía Hạ Vũ. Giọng nói của Hạ Vũ đột nhiên ôn hòa hơn không ít: “Em cũng vừa vào, không dễ nói chuyện, em lại không quen thân với ai ở bên trên. Thực tập sinh lần này công ty nhận đều là sinh viên trường danh tiếng, hơn nữa đủ số lượng rối, trường của em ấy chị cũng biết, không xứng với cấp bậc của công ty bọn em.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu, cô có thể hiểu được cái khó khi mới vào công ty: “Đừng làm loạn nữa, em nên đi đâu thì đi đó.”
Hạ Tiểu Ngư lập tức chu môi: “Em có thể đi đầu, chẳng nhẽ để cho em đi làm lễ tân ở khách sạn, trường của em chị không phải không biết...”
“Đó cũng là do em chọn.” Hạ Vũ nhanh chóng nói lại.
Mắt Hạ Tiểu Ngư đã rơm rớm chút nước mắt, bắt đầu nổi nóng: “Đúng, đúng, là do em chọn, em không giỏi như hai người, không có bản lĩnh như hai người. Em đang đợi không vào được công ty tốt, em đáng đời nên đi làm nhân viên phục vụ bê đồ ăn.”
“Em đừng có mà cắt câu lấy nghĩa, ai bảo em đi làm nhân viên phục vụ bê đồ ăn. Cả đất nước có bao nhiêu cái sân bay, không được thì còn có tàu cao tốc, có chỗ nào em không đi thử được, em nổi nóng thì làm được cái gì?” “Đều bớt nói một câu đi.” Hạ Diệu Diệu nhìn về phía em gái bắt đầu rơi lệ: “Được rồi, khả năng của mình thế nào còn không biết à, cứ phải nói ra. Vì sao muốn đi chỗ của anh trai em? Vị nam thần kia của em cũng đi phải không?” “Chị... Nam thần gì chứ, anh ấy bây giờ là bạn trai của người ta đấy. Nếu như em không trông coi cẩn thận, ai biết được anh ấy sẽ bị con hồ ly tinh nào cướp mất chứ, bây giờ phụ nữ không biết xấu hổ nhiều như vậy.” Hạ Vũ nghe thấy em gái nhắc đến bạn trai thì sắc mặt càng lạnh hơn. Hạ Diệu Diệu cũng nhìn thấy nhưng không hỏi trước mặt em gái: “Đàn ông không quản được, nếu em muốn trông chừng thì tùy em, không làm được tiếp viên hàng không thì có thể làm nhân viên dọn vệ sinh, tất cả đều do em.” “Chị, chị có biết nói chuyện không thể, dọn vệ sinh mất mặt lắm.” “Vậy tùy em, công ty người ta cũng không cần em, anh trai em bây giờ vẫn chưa có chức quyền gì không giúp được em là sự thực, mau đi xem tâm trạng của mẹ tốt hơn chưa, Hạ Vũ đi nấu cơm đi.”
Bà Hạ lúc ăn cơm cũng không yên, nhưng sau khi Hạ Diệu Diệu vứt cho bà một quyển sổ tiết kiệm, tâm trạng của bà tốt hơn nhiều. Nhưng mà bà cũng không muốn bỏ qua cho con gái lớn, vẫn không thèm nhìn Hạ Thượng Thượng: “Không biết Văn Bác đã về chưa? Chị Du đúng là số tốt, con trai lớn lấy một người vợ có tài, con trai nhỏ lại lấy thiên kim nhà giàu. Thiên kim nhà người ta mua nhà, mua xe, mua cổ phiếu cho chị Du, sao tôi không thấy mình số tốt như người ta chứ?” “Bà nói ít thôi.” Ông Hạ cau mày, nhìn cháu ngoại bị dọa, hi vọng vợ mình đến đây là thôi, có trẻ nhỏ ở đây đó, không dừng lại được à?
“Tôi còn không được nói à? Số tôi còn chưa đủ khổ hả, khó khăn lắm mới nuôi được một đứa tốt nghiệp đại học, hàng xóm xung quanh đều cho rằng con gái chúng ta có tương lai có bản lĩnh kiếm nhiều tiền. Kết quả thì sao, nó sinh ra một đứa con cho tôi, chỉ có mỗi một đứa nhải con...”
Hạ Linh bị dọa vội vàng trốn sau lưng mẹ.
Ông Hạ mặt trầm xuống, đang định mở miệng nói.
Hạ Diệu Diệu ngắn ông lại, bảo ba bớt nói vài câu, tránh nói sai câu nào, bà lại bắt đầu dở chứng, muốn nói gì thì mặc bà đi.
Hạ Diệu Diệu kéo con gái ngồi xuống bên cạnh: “Không sao, ăn cơm đi.” “Ăn? Còn có mặt mũi mà ăn, mày nói xem ba nó là ai? Vì sao lại để mày nuôi? Sắp Tết rồi, có phải mày không muốn tạo được yên thân. Bạn bè làng xóm biết được tạo phải nói thế nào, mặt mũi bố mẹ mày biết để vào đầu, mày còn chế cái nhà này chưa đủ...”
Cạch một tiếng, Hạ Vũ đột nhiên buông đũa xuống: “Chị, chị đưa Thượng Thượng ra ngoài ở mấy hôm, ở nhà chật chội, chị ở nhà không tiện...” “Hạ Vũ, mày có ý gì, tao không được quyền giáo huấn chị gái mày, nó...” Hạ Vũ nhìn thẳng vào mẹ: “Mẹ giáo huấn đi, tùy ý mẹ, không phải con bảo chị đi sao? Sau này cũng đừng trở về nữa. Mẹ cứ yên tâm ăn tết, muốn thể nào thì thể đó, chị gái con tuyệt đối sẽ không bước vào nhà làm gai mắt mẹ đâu.” Sau đó cậu quay đầu nhìn chị gái: “Chị cũng đừng ăn nữa, đi đi.” Hạ Diệu Diệu ôn hòa kéo Thượng Thượng đứng dậy: “Vậy con đi trước đây, hai hôm nữa con lại đến.” Ông Hạ cũng không ngăn cản.
Hạ Tiểu Ngư ăn cơm cũng không thấy ngon, không nói gì. Hạ Vũ cầm hành lý của chị gái tiễn chị đến cửa: “Chị có chỗ ở không? Nếu không có thì đi nhà nghỉ trước, em đưa chị đi.”
“Không cần, chị còn cần em đưa đi à, em vào đi, sắp xếp xong rồi chị sẽ gọi điện cho em.”
Bà Hạ ngây ngốc nhìn con gái lớn cứ vậy mà đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn. Đó là cô con gái từ trước đến nay bị đánh không đánh trả, bị mắng cũng không cãi lại của bà, cho dù bà có nói khó nghe thể nào cô cũng chưa từng tỏ thái độ, bà tưởng rằng cho dù bà nói gì con gái cũng sẽ không tức giận, vậy mà cô quay người liền đi,
Hạ Diệu Diệu đi rồi.
Bà Hạ có chút hoảng loạn, giống như sợ mất đi thứ gì đó, muốn làm gì đó, muốn chứng minh gì đó, nhưng không ai thèm để ý đến bà, thậm chí không ai trách móc bà, người bạn đời vô dụng của bà đến lúc này thậm chí vẫn còn tâm trạng để ăn cơm. Con gái đi rồi, còn đưa cả cháu đi, ông vẫn còn tâm trạng để ăn cơm.
Con bé Hạ Tiểu Ngư cũng vậy, chị gái bình thường đối tốt với nó như vậy, tiết kiệm từng chút một để đáp ứng cho nó, vậy mà cái đứa vong ân phụ nghĩa này lại không nói câu nào.
Bà Hạ đột nhiên khóc to.
Ông Hạ nhìn là một cái tiếp tục ăn. Hạ Tiểu Ngư đã quen mẹ thường hay khóc lóc làm loạn, nên cứ để mặc cho bà khóc, giống như chị gái nói, mẹ đối tốt với cô, cô ít tham dự vào tránh khiến mẹ đau lòng. Nếu không phải như vậy, lúc nãy mẹ mắng chị gái như thế, cố chắc chắn sẽ đập bàn.
Bình luận facebook