• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đám Cưới Hào Môn Full dịch (1 Viewer)

  • chap-151

Chương 151: Chuyện phiếm




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
70011.png
“Tiểu Thượng Thượng càng lúc càng xinh xắn.”



Ông Hạ mỉm cười đạp xe qua.



Người vừa chào hỏi ngay lập tức thay đổi: “Đứa trẻ tốt thế này lại bị hủy hoại. Tôi thấy con gái lớn nhà họ Hạ dẫn theo con thì sau này cũng khó tìm chồng. À, tôi nhớ bà có cháu trai đã ly hôn rồi đúng không? Cũng có một đứa con, bây giờ đã ổn định chưa, có muốn tôi sang nhà họ Hạ nói giúp không?”



Người kia ra vẻ tiếc nuối: “Ổn định rồi, ngày cưới cũng đã chọn. Sớm biết như vậy, tôi sẽ bảo nó đợi thêm hai năm nữa, nghe nói con gái lớn của nhà họ Hạ có việc làm rất tốt.” “Cũng đúng, nếu không còn điểm2này xem được thì ai lại giới thiệu đối tượng cho cô ta. Tuổi còn nhỏ mà đã không đúng đắn như thế.”



“Con gái lớn Hạ gia năm nay hai mươi chín tuổi rồi thì phải.”



“Đều là gái già cả rồi. Mà sau này rất khó nói nha! Nhà các bà có ai phù hợp thì nhớ chú ý đến con nhỏ gái lớn của nhà họ Hạ.”



“Tối thì có một bà chị. Con trai nhà bà ấy năm nay hơn bốn mươi, không có công việc ổn định, không biết nhà họ Hạ có để mắt đến không.”



“Nhà họ Hạ còn dám chọn lựa à? Điều kiện nhà họ thể nào họ phải biết chứ! Tôi nói chứ trong nhà có loại con gái không biết xấu hổ8như thế thì ông Hạ còn không muốn gả đi cho rồi!”



“Haiz, đồng nhân bất đồng minh, các người nhìn con dâu nhà họ Du xem, ai ngờ con trai nhà người ta lại được lấy một cô gái con nhà giàu như thế. Bây giờ ăn ngon uống say nên không còn muốn trở lại hẻm nghèo của chúng ta nữa.”



“Cũng phải nhìn con trai lớn nhà họ Du mà thấy hối hận. Mấy hôm trước tôi đi gửi tiền tiết kiệm nghe được cậu ta nói với người ta cậu ta là anh trai của con rể Ôn gia, haha, đúng là buồn cười chết đi được, cũng phải xem thằng em nó có nhận mình không chứ.”



Nhà họ Du là một trong những đề tài bàn9tán bất tận trong khu phố, từ Hạ Diệu Diệu cho đến Du Văn Bác, nhắc đến họ là chưa bao giờ hết sôi nổi, nhiệt liệt quan tâm.



“Thượng Thượng, theo ông ngoại có ngoan không?.” Hạ Diệu Diệu vừa tắm xong bước ra ngồi vào bàn trang điểm, đầu kẹp lấy điện thoại, hai tay xoa xoa mặt. “Ngoan. Dì ơi, nhà trẻ mới rất tuyệt.” “Hả?” Hiếm có, trước đây không phải còn trù ếm nhà trẻ đóng cửa sao? “Cô giáo dẫn bọn con chơi cầu trượt, cho bọn con ăn thức ăn ngon, còn cho bọn con chơi trò chơi.”



Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên gật đầu tỉnh ngộ. Thì ra là vậy. Chờ xem hai ngày nữa cô giáo mà không dẫn bọn trẻ đi2chơi chắc chắn con bé sẽ hỏi tại sao nhà trẻ vẫn chưa đóng cửa. Cái tật không thích đi học, không thích bị gò bó này di truyền sáu mươi phần trăm từ ông ngoại: “Có kể cho bà ngoại chuyện đi học chưa?”



Hạ Thượng Thượng gật đầu: “Rồi.”



Bà Hạ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, nghe con gái nhắc đến mình thì trong lòng vừa vui lại vừa giận. Bà vui là vì con gái lớn có tấm lòng hiếu thảo, còn nhớ đến mình. Giận là vì con gái lớn làm mình mất thể diện: “Nào, Thượng Thượng, cầm điện thoại đưa cho bà ngoại đi. Bà ngoại muốn nói chuyện với mẹ của con.”



“Vâng.” Thượng Thượng đưa điện thoại cho bà ngoại rồi xoay2lưng chạy tìm ông ngoại mua đồ ăn. Bà Hạ cố gắng ra vẻ lạnh lùng hỏi: “Khi nào về? Con cái vứt ở đây không lo cũng không sợ nó ăn uống không được à?” Hạ Diệu Diệu cười: “Con tin là mẹ có khả năng du con nít mà. Ba đứa con lớn này không phải đều do mẹ nuôi dạy sao, huống chi bây giờ chỉ có một mình Thượng Thượng. Mẹ muốn ăn cái gì, thứ bảy này con dẫn mẹ đi ăn.” Bà Hạ nghe con gái nói vậy, ngồi thẳng lưng dậy theo thói quen: “Cái gì mẹ ăn cũng được, đừng ăn không khí là được rồi!”



Bà Hạ nói xong một hồi vẫn không nghe con gái trả lời, gương mặt cổ lạnh lùng cũng phải dịu đi mấy phần: “Mẹ nói không lại con. Thứ Bảy này nhớ về, ba mẹ chuẩn bị cơm.” Nói xong bà gác máy. Hạ Diệu Diệu vỗ vỗ nước dưỡng da vào mặt, tinh thần không chút ảnh hưởng, chỉ cười rồi lại bật điện thoại: “Alo. Anh Cao yêu dấu của em, muộn thế này mà còn gọi có việc gì gấp à.” “Chuyện em nhờ anh hỏi đã có kết quả rồi, vậy có được tính là gấp không?” Hạ Diệu Diệu lập tức để miếng mặt nạ xuống, hai mắt sáng rỡ: “Thật sao? Năng suất ghế vậy! Mau nói đi, có phải đã hiến thân rồi không?”



“Phải đó, hiến dâng cho em.”



“Em nhận ngay nha.”



Cao Trạm Vân thừa nhận miệng mình không phải là đối thủ của cô nên mở lời trước: “Mở máy tính đi. Anh đã gửi tài liệu nhân sự chị ấy thu thập được cho em.” Hạ Diệu Diệu vừa mở điện thoại vừa không quên hờn dỗi: “Còn có tài liệu nhân sự Chị lớp trên của anh đúng là ghê gớm nha. Còn nói anh và chị ấy không có quan hệ gì nữa hả, hứ.” “Anh rất vui khi mà lúc này em còn có tâm trạng ghen tuông. Có phải đã chứng minh trong lòng em, anh quan trọng hơn công việc không hả?.”



“Anh bây giờ mới biết anh vốn dĩ quan trọng hơn công việc của em à?” Cao Trạm Vân tựa lưng vào ghế, nhoẻn miệng cười: “Dù em có nói trái lương tâm anh cũng thích. Để em không ghen tuông linh tinh, anh nói cho em biết, con của chị lớp trên bị bệnh tim bẩm sinh, năm rồi làm phẫu thuật, bác sĩ và bệnh viện đều là nhờ anh liên hệ giúp.”



Người được mời là ân sư đã nghỉ hưu của anh, Tọa Trấn. Vì vậy chị ấy nợ anh một ân tình: “Cho nên em yên tâm sử dụng, không cần nghi ngờ, có gì không hiểu, em có thể trực tiếp hỏi chị ấy. Chị ấy nói em yên tâm, thái độ của cấp trên bây giờ rất kiên quyết. Em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hạ Diệu Diệu gật đầu tiếp thu: “Tốt vậy sao? Phải rồi, bệnh tình con trai chị ấy đỡ hơn chưa?” “Phẫu thuật xong bệnh tình cũng ổn định.” Hạ Diệu Diệu gật đầu, vậy thì tốt. Cô đã làm mẹ rồi nên cũng thấy xót khi nghe con nhà ai có chuyện: “Em làm sao cảm ơn anh đây?” “Em nói xem?” Cao Trạm Vân tựa người lên ghế, mỉm cười, mắt nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Diệu Diệu cười cười: “Dẫn Thượng Thượng sang anh chơi.”



“Được.”



Dễ thỏa mãn vậy sao? Hạ Diệu Diệu chống cằm đối diện điện thoại, cười e thẹn, dịu dàng: “Em... yêu anh.” Cao Trạm Vẫn im lặng một hồi, gãi gãi đầu: “Không cho thì không yêu à...”



“Đâu có.”



“Anh nhớ em, rất nhớ...”



“Em cũng nhớ anh...”



“Em hiểu ý anh mà. Sắp xếp thời gian qua nhà anh được chứ.”



Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vâng!” Trên thế giới này có bao nhiêu Hà An, có bao nhiêu người bạn trai không thể tìm ra? Cô không thể có cảm giác mất an toàn như thế. Mà cô cũng phải cảm ơn Cao Trạm Vân đã hiểu cho cảm giác của cô. Thật ra... cô đã không còn để ý đến những chuyện đó nữa... chỉ sợ anh còn nhớ mà thôi.



Hạ Diệu Diệu cười hạnh phúc rồi tắt máy, xem tài liệu anh gửi qua.



Hãng Hàng không Trung Hoa là hãng hàng không quốc tế của Trung Quốc, là một trong số công ty lớn trong nước, sở hữu nhiều bằng sáng chế phát triển độc quyền, có bộ phận mở rộng mũi nhọn, con số hành khách vận chuyển mỗi ngày phải hơn mười nghìn người.



Người qua kẻ lại vốn không quan tâm đến chuyện thị phi của nhân viên làm việc ở đây. Nhưng thực tập sinh khóa này lại gây nên sóng gió trong nội bộ Hãng Hàng không Trung Hoa. Náo loạn nhất là bộ phận Hậu cần tiếp đất và bộ phận tiếp viên hàng không. Hai nơi này là nơi đều có thân bằng quyến thuộc cấp trên đến thực tập trong năm nay. Đối với hãng, họ chẳng còn lạ lẫm gì, lại có thêm chỗ dựa nên đại đa số quản lý trực tiếp đôi khi đánh mắt nhắm mắt mở.



Đám thực tập sinh bộ phận Tiếp viên hàng không bước ra từ phòng máy bay mô phỏng, ai nấy cũng cao 1m7, đôi chân dài miên man lộ ra dưới chiếc váy đồng phục lam hồng. Lướt mắt quét ngang những cô gái tràn đầy sức sống như một bức tranh tuyệt đẹp, làm người xem cảm giác thú vị.



Lâm Vân Huyên không phải một trong những người xinh đẹp nhất nhưng lại là người có khí chất nhất. Trong số mười mấy cô gái đang đi lại thì chỉ có cô ta là người duy nhất duyên dáng, thanh lịch, cao quý, chậm rãi bước đi dịu



dàng.



Ngũ quan không những xinh đẹp mà khi kết hợp lại trên gương mặt cô ta, chúng trông càng thêm hài hòa, ma mị, nhất là cặp lông mày đen nhánh khiến gương mặt cô ta một bức tranh lập thể. Lẽ ra nhan sắc của cô cũng chỉ là một nhánh hoa trong rừng hoa xinh đẹp bộ phận Tiếp viên hàng không, nhưng người ta lại rất biết đầu thai, đường đường là con gái lớn của nhà họ Lâm, thêm vào đó khí chất hơn người, được nuôi dạy tốt, đúng thật là loại nét đẹp chỉ cần nở nụ cười là có thể làm hàng trăm người say mê. Chuyện cô ta thích Giang Hồng Triết không phải bí mật. Với tính cách hào sảng, cộng thêm từ nhỏ đã du học nước ngoài nên cô ta cũng không ngại chuyện người ta biết. Ba là viên chức ngoại giao nên gia thế cô ta rất tốt. Hai bên gia đình cũng không phản đối, đã gặp mặt ăn cơm mấy lần. Họ còn trêu khi nào hai đứa lấy nhau, lúc đó hai người chỉ cười cho qua. Lâm Vân Huyên biết Giang Hồng Triết có một cô bạn gái đánh chết không bỏ những cô ta chưa từng đề cập đến. Nhắc đến Hạ Tiểu Ngư há chẳng phải cô ta càng mất giá hơn? Bất quả chỉ là món đồ chơi Hồng Triết muốn đùa giỡn thôi, Giang Hồng Triết thật sự muốn cưới Hạ Tiểu Ngư à? Vậy thì Giang Hồng Triết có hơi rẻ tiền trong mắt cô ta. Lâm Vân Huyên không cảm thấy Hạ Tiểu Ngư là mối uy hiếp. Xinh đẹp thì có tác dụng gì? Nhan sắc có thể dùng cho nhiều chuyện nhưng không thể dùng để lấy chồng. Hổng Triết thích chơi thì cứ để anh ta chơi. Biết phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ là được rồi. Kết hôn xong sẽ an phận thủ thường. Bây giờ Lâm đại tiểu thư cô ta không muốn dây vào Hạ Tiểu Ngư. Lúc xưa vì anh Hai, cô ta đã từng một thời xem Hạ Tiểu Ngư là đối thủ cạnh tranh. Kết quả điều tra được bọn họ chẳng phải đại gia ẩn mình gì cả, chẳng qua chỉ là mấy tên nhãi nhép đầu đường xó chợ, không biết kiểm đầu ra mấy thứ che mắt thiên hạ, giở trò giả danh lừa bịp, lại còn lừa được cả anh Thúc, quả là chẳng ra sao cả.



Cô ta mang bằng chứng đến trước mặt anh Thúc mà anh ấy chỉ liếc qua rồi thôi chứ không tin cổ ta, thậm chí còn để cặp anh em không biết xấu hổ của nhà họ Hạ lừa bịp trong suốt khoảng thời gian dài.



Nhưng cái gì giả thì cũng chỉ là giả thôi. Bây giờ không có anh Thúc nói giúp cho Hạ Vũ, cho nên sự thật của Hạ Vũ không phải cũng bị bóc trần trong chớp mắt rồi sao? Cái gì mà thiếu gia giàu có? Đừng có mà trèo cao được không? Nhà nào lại nuôi một thiếu gia mất giá như cậu ta? Lúc còn đi học, cô ta thậm chí còn thấy cậu ta ngồi một mình ăn bánh bao với dưa muối nữa.



Cũng không biết cậu ta cho anh Thúc bùa mê thuốc lá gì mà khiến anh ấy lúc còn đi học luôn bảo vệ cậu ta, cho cậu ta chèn ép Giang Hồng Triết ròng rã bốn năm. Đến khi tốt nghiệp, thành tích học tập của Hạ Vũ trở thành một huyền thoại của trường, không ai có thể vượt qua, quả thật là trêu ngươi mà.



Nếu không phải vì Hạ Vũ quá ưu tú, cô ta thật sự cũng làm biếng nhìn đến đứa em gái không biết điều của cậu ta. Ngoài khả năng quyến rũ đàn ông thì ả chẳng biết làm gì. Loại phụ nữ như thể cô ta đã gặp nhiều rồi. Xinh đẹp chẳng có tác dụng gì, cuối cùng cũng có ngày người ta chơi cho tan đi thôi, cô ta thậm chí không cần ra tay!



“Vân Huyên, Phó tỉ đã tuyên bố tuần sau sẽ để cô bay thử. Chúc mừng cô nha! Ba cái tên lần này tiếc là không có tội, tiếc quá đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom