Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-157
Chương 157: Mặt dày mày dạn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Những người xung quanh nghe nói, liền hiểu ý mà cười phá lên, khuyên bảo: “Người anh em, đó là tại cậu không hiểu chuyện, quản gia ở Trang trại Hà Quảng không dễ đùa đâu. Nếu có lão đại thư ký Thi ở đây thì cũng phải nhường họ ba phần mà quay đầu giới thiệu danh tính cho họ biết. Lúc đó cậu sẽ hiểu quan hệ tốt với bọn họ là sáng suốt. Tục ngữ có câu dưới tể tướng là quan, huống chi bọn họ vốn dĩ là những nhân vật luôn được người khác tôn trọng.” “Sao vậy được?” Từng nghe nói Hòa Mộc rất biến thái, anh ta cũng không nghĩ sau khi về nước mình sẽ làm trợ lí, chịu thiệt thòi thế này, nhưng phải nhìn2sắc mặt của quản gia thì cũng quá... Nhìn sắc mặt hiểu chuyện của mọi người xung quanh, Tiểu Tưởng cũng chỉ biết kiềm chế cơn giận, thu lại cảm xúc: “Cảm ơn đã chỉ bảo.” Các đồng nghiệp mỉm cười. Sau này sẽ hiểu thôi, không vấp ngã mấy lần, làm sao biết muốn gặp Diêm Vương phải qua ải tiểu quỷ, huống chi tám người quản gia đó không ai là tiểu quỷ đầu. Lão Hồ đã rót xong tách trà mà ngài Hà vẫn chưa ra ngoài, vậy là vẫn chưa đến giờ làm việc: “Ngài Hà vẫn còn ngồi suy nghĩ ở nhà bếp dưới lầu?” Nói vậy thì nhà bếp là nơi không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Tiểu Tưởng nhìn đồng hồ. Chiếc đồng8hồ hạng sang bậc nhất phối cùng bộ trang phụ bên ngoài càng toát lên vẻ của những người thành công. Có điều khi bước chân vào Trang trại Hà Quảng, nhân viên ở đây cũng chỉ xem anh ta là một người mới đến: “Ngài Hà thường thế này sao? Chỉ còn mười lăm phút là đến buổi họp sáng, có kịp không đây?” Lão Hồ thản nhiên: “Không chắc lắm, khoản hai ba tháng thì mới vào một lần.”
“Ngài Hà ở trong đó làm gì?”
Tôi làm sao biết: Công việc của chúng ta là trợ lí trong công việc chứ đâu phải trợ lí sinh hoạt! Nhưng mà lúc trước có lần đi ngang cửa phòng đại quản gia, nghe được ngài muốn rửa tay nấu canh. Nhưng mà anh ta cảm9thấy buồn cười lắm. Ngài Hà nấu ăn? Nghĩ đến cũng không dám nghĩ, ngài Hà từ nhỏ đến lớn đều phải chăm chỉ học hành, đâu có làm chuyện đó. Hơn nữa, trong nhà bếp ngoại trừ dụng cụ làm bếp thì chẳng có gì nữa, ngài làm không khí à? Lúc này, Hà Mộc An cùng gương mặt lạnh lùng không chút hơi ấm đứng dựa người vào kệ bếp, ánh mắt anh cố định ở một điểm nào đó. Cách bài trí trong bếp hoàn toàn trái ngược với tính cách con người anh. Gạch nền màu xanh phối hợp với cách bài trí không tương ứng với những dụng cụ làm bếp đơn giản. Một con dao ăn đã sử dụng nằm bơ vơ trên bàn bếp, một nửa bình2gas đã rò rỉ, tất cả đều là đồ đã qua nhiều năm nhưng lại sạch sẽ vô cùng, cho thấy người trong phòng đã chăm chút rất kỹ lưỡng. Hà Mộc An cũng không rõ tại sao hôm nay anh lại vào đây? Trước đây anh luôn có ý nghĩ buồn cười về thời niên thiếu, anh cảm thấy cô chỉ là nhất thời không vui thôi, sẽ nhanh chóng quay trở về bình thường lại. Bây giờ bao nhiêu năm qua đi, anh vẫn chưa tỉnh lại sao? Cô không có ý định quay trở về.
Hà Mộc An cúi đầu, mái tóc dài che nửa phần lông mày sắc lạnh, đôi bàn tay mảnh khảnh từ từ đặt lên vòi nước rồi lại đột nhiên văn mạnh, tiếng nước chảy ào ào2vang lên. Trong nháy mắt, anh lại tắt nước đi, khóe miệng mỉm cười châm biếm. Lời nói cuối cùng của cô như vẫn còn lờ mờ quanh quẩn bên tai ai rõ ràng...
“Anh đừng nói với em anh đến để làm hòa nhé! Em không nhận nổi đầu! Thật sự nhận không nổi đâu!” Biểu cảm của cô lúc đó, anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Cũng phải, muốn quên cũng khó! Hà Mộc An tự cười chế giễu. “Hà An, anh trước đây cực tốt! Thật sự tốt cực! Chí ít không làm phiền người khác, không khiến người khác cảm thấy anh phiền phức! Hành vi của anh bây giờ gọi là quấy rối! Quấy rối đó, có biết không?” Phiên?
Đây là lời đánh giá cuối cùng của cô và cô cũng không có ý định thu hồi lại! Sự suy tính kỹ lưỡng, tự thỏa hiệp với bản thân đáng ghét này của anh chỉ đổi lại chữ “phiền phức”! Anh đã buông hết mọi kiên nhẫn, mọi quan điểm về tương lai, chỉ muốn đến thăm cô thôi nhưng anh lại không biết phản ứng thế nào khi cô đột nhiên xa lánh anh như thế. Anh luôn cảm thấy chỉ cần tiến gần lại một chút thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Kết quả, cô chỉ cảm thấy anh rất phiền! Kết quả anh phí công phí sức chỉ nhận lại một chữ thế này thôi sao? Hà Mộc An bỗng nhiên ngắt dòng suy nghĩ, bất kể bao nhiêu lần, anh tuyệt đối không cho phép mình mềm yếu hồi tưởng lại một lần nào nữa, sự thật bên trong sẽ lại bị bóc trần, anh sẽ lại bị người ta bỡn cợt thêm nữa! Nhưng có những ký ức không giống như những cuộc đàm phán có thể khống chế được trên thương trường. Nó không thể bỏ đi cũng không ngừng tái hiện lại! “Trước đây không phải anh rất khinh ghét những kẻ cứ bám lấy anh không buông và những kẻ cúi đầu sao? Em cảm thấy như vậy rất tốt! Xin anh đừng nói những lời đó với em nữa được không? Anh cũng không cần hạ thấp sự cao quý của bản thân để hỏi em lí do vì sao nữa! Anh cứ hãy tiếp tục là thiếu gia nữa đi! Người ưu tú như anh xin hãy cút khỏi đời em càng xa càng tốt!”
“Anh không cút đi đúng không? Vậy em đi!”
Hà Mộc An bỗng nhiên lấy mũi dao đâm loạn xạ lên thớt, động đến cả tủ chén bát không vững chắc bên cạnh, đột nhiên chén bát rơi xuống.
Tiếng vang lốp bốp cực lớn! Quản gia Mục khẽ giật mình, lưng ưỡn lên căng thẳng hơn!
Âm thanh này có là gì đâu. Chỉ cần ngại Hà vào đây thì thường như vậy! Có lần khá kinh khủng là khoảng một năm trước, khi căn bếp này vừa được xây lên, ngài Hà buộc tạp dề, vui vẻ muốn luộc trứng gà. Sau đó anh không ngừng bóp đến nỗi vỏ và trứng đều bị nát vụn hết, khiến bà hoài nghi ngài có thú vui không tốt nào đó.
Nhưng... ngài của lúc đó... hình như... ôn hòa hơn bây giờ rất nhiều, còn đột nhiên vui vẻ lạ thường, muốn dời thùng hoa quả từ kho ra nữa. Có điều, ngài Hà bây giờ mới là người bà quen thuộc hơn. Đây mới chính là ngài Hà của bọn họ.
Hà Mộc An bình tĩnh bước ra ngoài, ngoài mặt không biểu hiện gì bất thường, giọng nói vẫn lạnh lùng như lúc trước: “Chuẩn bị bữa ăn, bảo thư ký Thi mang hết tài liệu nhân sự của Hồng Đại qua đây.”
“Vâng.” Nhưng... Thư ký Thi đi công tác rồi, lẽ nào ngài quên rồi sao? Không phải chứ... hay là bà nghe nhầm rồi, người ngài nói là mấy tên trợ lí đó?
Hạ Diệu Diệu trong bộ áo ngủ rộng rãi, búi tóc xuống giường, uể oải dựa lưng ở cửa bếp nhìn nghệ thuật trắng đen trong nhà bếp mà lòng đầy yên bình, hạnh phúc:
“Trước đây em muốn sáng nào cũng có một người đàn ông dịu dàng như ngọc nấu cơm cho em ăn, sau đó đánh thức em dậy, giúp em thu dọn đồ đạc, thúc giục em đi làm. Không ngờ, có ngày ước mơ này của em cũng thành hiện thực.”
Cao Trạm Vẫn xoay đầu, tướng mạo không những ôn hòa mà còn phong thần tuấn lãng mỉm cười nhìn cô: “Nói như vậy thì ước mơ của anh không thành hiện thực rồi.”
“Ước mơ gì?”
“Anh ước tương lai có một người vợ hiền lành, nhu mì nấu cơm cho anh ăn, giặt quần áo cho, đánh thức anh dậy.”
Hạ Diệu Diệu ngáp một cái rồi xoay người đi: “Yên tâm đi! Nói không chừng có hôm nào đó cũng thành hiện thực thôi. Em đi đánh răng. Anh cứ làm đi.”
Tuân lệnh, nữ vương đại nhân.”
Tám giờ đúng, Hạ Diệu Diệu mở cửa xe Cao Trạm Vân vừa lái từ hầm lên. Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, một tay cô đặt lên bánh lái, một tay đặt lên cửa sổ xe.
Lời nói buổi sáng không phải tự nhiên mà nói vậy. Cô thật sự đã nghĩ như vậy, cô cũng từng cho rằng sẽ không có người nào khác hoặc mộng tưởng không bao giờ thực hiện được. Bây giờ tất cả đều hiện thực trước mắt cô, ông trời quả thật quá chiếu cố cô. Nghĩ đến sắc mặt Cao Trạm Vân ban sáng, Hạ Diệu Diệu không nhịn nổi, phì cười. Sau đó cô lập tức thận trọng lại, đã xấp xỉ ba mươi tuổi, không thể cứ vì chuyện tình cảm mà dễ dàng thể hiện cảm xúc ra mặt như vậy. Cô cần phải giữ nó trong lòng, từ từ mà trải nghiệm.
Đèn xanh.
Hạ Diệu Diệu lại ra đường. Cái “chiến xa” này có chiếm dụng đã lâu nhưng cũng có ý trả lại.
“Chào buổi sáng Biên tập Hạ.” “Chào buổi sáng Biên tập Hạ.”
“Chào buổi sáng.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười tự nhiên, hào phóng, toàn thân toát nên khí chất của một nữ sĩ tinh anh. Bên kia tường là một đám người đang tụ tập, trong đó có mấy mấy trợ lý nhỏ bên mình và mấy vị biên tập viên. Hạ Diệu Diệu nghi ngờ bước qua, vỗ vai một trợ lí: “Nhìn cái gì thế?” Bình thường không phải mọi người vẫn vây quanh bàn luận về cô bé Đàm đó sao? Mặt trời hôm nay mọc hướng nào vậy? Trợ lí Mao quay đầu nhìn thấy chủ biên bên mình lập tức niềm nở: “Chào buổi sáng Biên tập Hạ.” “Chào buổi sáng, bên trong làm gì vậy?” Mắt trợ lí Mao lập tức sáng lên như vừa trúng xổ số: “Biên tập Hạ, chị đoán xem hôm nay ai đến?” Hạ Diệu Diệu xoay người đi vào phòng làm việc. Cô còn tưởng là chuyện gì, thì ra lại có người đến mời cô Đàm “ra ngoài đàm đạo”: “Mấy ông chủ tới lui có ý gì mới không? Không chịu suy nghĩ đàng hoàng mà cứ muốn dựa dẫm vào mối quan hệ của một cô gái. Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy thì mọi người không cần làm việc nữa rồi.” Trợ lí Mao lập tức đuổi theo: “Biên tập Hạ, lần này không giống mấy lần trước, anh ấy thú vị hơn nhiều, hơn nữa anh ấy vừa trẻ lại vừa quyến rũ, là nhân vật mà tôi sùng bái nhất!” Hạ Diệu Diệu từ chối cho ý kiến. Nếu vậy sẽ đến đây tìm “cứu binh” rồi?
Trợ lí Mao chu mỏ, giải vây cho thần tượng của mình: “Biên tập Hạ, chị hiểu lầm anh ấy rồi chăng? Anh ấy không phải là cứu binh được mời đến đây đâu. Anh ấy hôm nay đến đây muốn Đàm Ngữ dù được ai mời cũng đừng xuất hiện ở nơi diễn ra hội nghị hôm nay. Anh ấy không muốn ai làm ảnh hưởng đến sự hợp tác lần này của anh ấy và ngài Hà.”
“Hả?” Hạ Diệu Diệu nhíu mày. Trợ lí Mao giữ hai tay trước ngực tỏ vẻ vô cùng sùng bái, nhất là dáng vẻ lúc Thúc tổng nói chuyện, đẹp trai đến mê người, khiến người ta cứ muốn đắm chìm trong đó, mãi mãi không muốn thoát: “Biên tập Hạ còn chưa biết sao? Thúc tổng là một trong những người xây dựng hội nghị Bốn Nhà Đầu Tư lần này đấy. Có thể đối diện với tượng thần danh tiếng quả thật đã chứng minh được năng lực của anh ấy.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Ngài Hà ở trong đó làm gì?”
Tôi làm sao biết: Công việc của chúng ta là trợ lí trong công việc chứ đâu phải trợ lí sinh hoạt! Nhưng mà lúc trước có lần đi ngang cửa phòng đại quản gia, nghe được ngài muốn rửa tay nấu canh. Nhưng mà anh ta cảm9thấy buồn cười lắm. Ngài Hà nấu ăn? Nghĩ đến cũng không dám nghĩ, ngài Hà từ nhỏ đến lớn đều phải chăm chỉ học hành, đâu có làm chuyện đó. Hơn nữa, trong nhà bếp ngoại trừ dụng cụ làm bếp thì chẳng có gì nữa, ngài làm không khí à? Lúc này, Hà Mộc An cùng gương mặt lạnh lùng không chút hơi ấm đứng dựa người vào kệ bếp, ánh mắt anh cố định ở một điểm nào đó. Cách bài trí trong bếp hoàn toàn trái ngược với tính cách con người anh. Gạch nền màu xanh phối hợp với cách bài trí không tương ứng với những dụng cụ làm bếp đơn giản. Một con dao ăn đã sử dụng nằm bơ vơ trên bàn bếp, một nửa bình2gas đã rò rỉ, tất cả đều là đồ đã qua nhiều năm nhưng lại sạch sẽ vô cùng, cho thấy người trong phòng đã chăm chút rất kỹ lưỡng. Hà Mộc An cũng không rõ tại sao hôm nay anh lại vào đây? Trước đây anh luôn có ý nghĩ buồn cười về thời niên thiếu, anh cảm thấy cô chỉ là nhất thời không vui thôi, sẽ nhanh chóng quay trở về bình thường lại. Bây giờ bao nhiêu năm qua đi, anh vẫn chưa tỉnh lại sao? Cô không có ý định quay trở về.
Hà Mộc An cúi đầu, mái tóc dài che nửa phần lông mày sắc lạnh, đôi bàn tay mảnh khảnh từ từ đặt lên vòi nước rồi lại đột nhiên văn mạnh, tiếng nước chảy ào ào2vang lên. Trong nháy mắt, anh lại tắt nước đi, khóe miệng mỉm cười châm biếm. Lời nói cuối cùng của cô như vẫn còn lờ mờ quanh quẩn bên tai ai rõ ràng...
“Anh đừng nói với em anh đến để làm hòa nhé! Em không nhận nổi đầu! Thật sự nhận không nổi đâu!” Biểu cảm của cô lúc đó, anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Cũng phải, muốn quên cũng khó! Hà Mộc An tự cười chế giễu. “Hà An, anh trước đây cực tốt! Thật sự tốt cực! Chí ít không làm phiền người khác, không khiến người khác cảm thấy anh phiền phức! Hành vi của anh bây giờ gọi là quấy rối! Quấy rối đó, có biết không?” Phiên?
Đây là lời đánh giá cuối cùng của cô và cô cũng không có ý định thu hồi lại! Sự suy tính kỹ lưỡng, tự thỏa hiệp với bản thân đáng ghét này của anh chỉ đổi lại chữ “phiền phức”! Anh đã buông hết mọi kiên nhẫn, mọi quan điểm về tương lai, chỉ muốn đến thăm cô thôi nhưng anh lại không biết phản ứng thế nào khi cô đột nhiên xa lánh anh như thế. Anh luôn cảm thấy chỉ cần tiến gần lại một chút thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Kết quả, cô chỉ cảm thấy anh rất phiền! Kết quả anh phí công phí sức chỉ nhận lại một chữ thế này thôi sao? Hà Mộc An bỗng nhiên ngắt dòng suy nghĩ, bất kể bao nhiêu lần, anh tuyệt đối không cho phép mình mềm yếu hồi tưởng lại một lần nào nữa, sự thật bên trong sẽ lại bị bóc trần, anh sẽ lại bị người ta bỡn cợt thêm nữa! Nhưng có những ký ức không giống như những cuộc đàm phán có thể khống chế được trên thương trường. Nó không thể bỏ đi cũng không ngừng tái hiện lại! “Trước đây không phải anh rất khinh ghét những kẻ cứ bám lấy anh không buông và những kẻ cúi đầu sao? Em cảm thấy như vậy rất tốt! Xin anh đừng nói những lời đó với em nữa được không? Anh cũng không cần hạ thấp sự cao quý của bản thân để hỏi em lí do vì sao nữa! Anh cứ hãy tiếp tục là thiếu gia nữa đi! Người ưu tú như anh xin hãy cút khỏi đời em càng xa càng tốt!”
“Anh không cút đi đúng không? Vậy em đi!”
Hà Mộc An bỗng nhiên lấy mũi dao đâm loạn xạ lên thớt, động đến cả tủ chén bát không vững chắc bên cạnh, đột nhiên chén bát rơi xuống.
Tiếng vang lốp bốp cực lớn! Quản gia Mục khẽ giật mình, lưng ưỡn lên căng thẳng hơn!
Âm thanh này có là gì đâu. Chỉ cần ngại Hà vào đây thì thường như vậy! Có lần khá kinh khủng là khoảng một năm trước, khi căn bếp này vừa được xây lên, ngài Hà buộc tạp dề, vui vẻ muốn luộc trứng gà. Sau đó anh không ngừng bóp đến nỗi vỏ và trứng đều bị nát vụn hết, khiến bà hoài nghi ngài có thú vui không tốt nào đó.
Nhưng... ngài của lúc đó... hình như... ôn hòa hơn bây giờ rất nhiều, còn đột nhiên vui vẻ lạ thường, muốn dời thùng hoa quả từ kho ra nữa. Có điều, ngài Hà bây giờ mới là người bà quen thuộc hơn. Đây mới chính là ngài Hà của bọn họ.
Hà Mộc An bình tĩnh bước ra ngoài, ngoài mặt không biểu hiện gì bất thường, giọng nói vẫn lạnh lùng như lúc trước: “Chuẩn bị bữa ăn, bảo thư ký Thi mang hết tài liệu nhân sự của Hồng Đại qua đây.”
“Vâng.” Nhưng... Thư ký Thi đi công tác rồi, lẽ nào ngài quên rồi sao? Không phải chứ... hay là bà nghe nhầm rồi, người ngài nói là mấy tên trợ lí đó?
Hạ Diệu Diệu trong bộ áo ngủ rộng rãi, búi tóc xuống giường, uể oải dựa lưng ở cửa bếp nhìn nghệ thuật trắng đen trong nhà bếp mà lòng đầy yên bình, hạnh phúc:
“Trước đây em muốn sáng nào cũng có một người đàn ông dịu dàng như ngọc nấu cơm cho em ăn, sau đó đánh thức em dậy, giúp em thu dọn đồ đạc, thúc giục em đi làm. Không ngờ, có ngày ước mơ này của em cũng thành hiện thực.”
Cao Trạm Vẫn xoay đầu, tướng mạo không những ôn hòa mà còn phong thần tuấn lãng mỉm cười nhìn cô: “Nói như vậy thì ước mơ của anh không thành hiện thực rồi.”
“Ước mơ gì?”
“Anh ước tương lai có một người vợ hiền lành, nhu mì nấu cơm cho anh ăn, giặt quần áo cho, đánh thức anh dậy.”
Hạ Diệu Diệu ngáp một cái rồi xoay người đi: “Yên tâm đi! Nói không chừng có hôm nào đó cũng thành hiện thực thôi. Em đi đánh răng. Anh cứ làm đi.”
Tuân lệnh, nữ vương đại nhân.”
Tám giờ đúng, Hạ Diệu Diệu mở cửa xe Cao Trạm Vân vừa lái từ hầm lên. Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, một tay cô đặt lên bánh lái, một tay đặt lên cửa sổ xe.
Lời nói buổi sáng không phải tự nhiên mà nói vậy. Cô thật sự đã nghĩ như vậy, cô cũng từng cho rằng sẽ không có người nào khác hoặc mộng tưởng không bao giờ thực hiện được. Bây giờ tất cả đều hiện thực trước mắt cô, ông trời quả thật quá chiếu cố cô. Nghĩ đến sắc mặt Cao Trạm Vân ban sáng, Hạ Diệu Diệu không nhịn nổi, phì cười. Sau đó cô lập tức thận trọng lại, đã xấp xỉ ba mươi tuổi, không thể cứ vì chuyện tình cảm mà dễ dàng thể hiện cảm xúc ra mặt như vậy. Cô cần phải giữ nó trong lòng, từ từ mà trải nghiệm.
Đèn xanh.
Hạ Diệu Diệu lại ra đường. Cái “chiến xa” này có chiếm dụng đã lâu nhưng cũng có ý trả lại.
“Chào buổi sáng Biên tập Hạ.” “Chào buổi sáng Biên tập Hạ.”
“Chào buổi sáng.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười tự nhiên, hào phóng, toàn thân toát nên khí chất của một nữ sĩ tinh anh. Bên kia tường là một đám người đang tụ tập, trong đó có mấy mấy trợ lý nhỏ bên mình và mấy vị biên tập viên. Hạ Diệu Diệu nghi ngờ bước qua, vỗ vai một trợ lí: “Nhìn cái gì thế?” Bình thường không phải mọi người vẫn vây quanh bàn luận về cô bé Đàm đó sao? Mặt trời hôm nay mọc hướng nào vậy? Trợ lí Mao quay đầu nhìn thấy chủ biên bên mình lập tức niềm nở: “Chào buổi sáng Biên tập Hạ.” “Chào buổi sáng, bên trong làm gì vậy?” Mắt trợ lí Mao lập tức sáng lên như vừa trúng xổ số: “Biên tập Hạ, chị đoán xem hôm nay ai đến?” Hạ Diệu Diệu xoay người đi vào phòng làm việc. Cô còn tưởng là chuyện gì, thì ra lại có người đến mời cô Đàm “ra ngoài đàm đạo”: “Mấy ông chủ tới lui có ý gì mới không? Không chịu suy nghĩ đàng hoàng mà cứ muốn dựa dẫm vào mối quan hệ của một cô gái. Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy thì mọi người không cần làm việc nữa rồi.” Trợ lí Mao lập tức đuổi theo: “Biên tập Hạ, lần này không giống mấy lần trước, anh ấy thú vị hơn nhiều, hơn nữa anh ấy vừa trẻ lại vừa quyến rũ, là nhân vật mà tôi sùng bái nhất!” Hạ Diệu Diệu từ chối cho ý kiến. Nếu vậy sẽ đến đây tìm “cứu binh” rồi?
Trợ lí Mao chu mỏ, giải vây cho thần tượng của mình: “Biên tập Hạ, chị hiểu lầm anh ấy rồi chăng? Anh ấy không phải là cứu binh được mời đến đây đâu. Anh ấy hôm nay đến đây muốn Đàm Ngữ dù được ai mời cũng đừng xuất hiện ở nơi diễn ra hội nghị hôm nay. Anh ấy không muốn ai làm ảnh hưởng đến sự hợp tác lần này của anh ấy và ngài Hà.”
“Hả?” Hạ Diệu Diệu nhíu mày. Trợ lí Mao giữ hai tay trước ngực tỏ vẻ vô cùng sùng bái, nhất là dáng vẻ lúc Thúc tổng nói chuyện, đẹp trai đến mê người, khiến người ta cứ muốn đắm chìm trong đó, mãi mãi không muốn thoát: “Biên tập Hạ còn chưa biết sao? Thúc tổng là một trong những người xây dựng hội nghị Bốn Nhà Đầu Tư lần này đấy. Có thể đối diện với tượng thần danh tiếng quả thật đã chứng minh được năng lực của anh ấy.”
Bình luận facebook