Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-169
Chương 169: Chú thỏ con (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bà Hạ ngập ngừng: “Con... con đang dọa người đấy à...”
“Mai mẹ có thể đến trường hỏi.” Với mẹ cô, không thể nói lí dược, mà phải nói đến tiền.
Bà Hạ cứng đờ mặt, chỉ có cào xước một chút, có đến nỗi...”
“Nhà... nhà bọn họ ép người! Tôi còn muốn xem xem nhà ai mặt dày như vậy”
“Tiền là dưa cho bệnh viện, không phải nhà người ta đòi nhiều, nhà người ta đã rất nhân từ rồi, không đòi chúng ta bồi thường phí tổn thất tinh thần.”
“Bọn họ cố tình dựng chuyện, chỉ là bọn trẻ con đánh nhau thôi, có đến nỗi phải làm to chuyện thể không.”
“Nhà người ta không làm to chuyện, họ chỉ xót con họ như nhà mình xót con mình2thôi, thấy con xây xát, đưa con đi kiểm tra thật kĩ mà thôi. Không phải rất bình thường đó sao! Cứ nghĩ xem nếu có người đánh Thượng Thượng, có phải ba còn phải kiểm tra con bé từ đầu đến chân.”
Bà Hạ nghe vậy có chút mất bình tĩnh, bà không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nhưng nhìn cháu gái tin tưởng dựa vào người mình, bà lại mềm lòng, lời nói đã chẳng còn hung hăng như lúc nãy: “Không... không phải chỉ là tiền thôi sao, con không có số tiền đó sao, đưa cho bọn họ là được rồi! Thể chuyện chúng nó mắng Thượng Thượng nhà mình thì tính thế nào.” Câu cuối cùng, bà nói rất kiên quyết.
Hạ9Tiểu Ngư vội vàng gật đầu: “Đúng rồi đây chị! Con nhà người ta cũng mắng Thượng Thượng, còn nữa, Thượng Thượng nhà mình có bệnh dại hay sao mà họ phải kiểm tra hết một vạn chín.” Không đợi Hạ Diệu Diệu định lên tiếng, bà Hạ đã vứt gối vào mặt cô: “Nói thế nào đây! Miệng chó cũng chẳng nói được lời gì hay ho!”
“Me!”
“Mẹ, trẻ con sai rồi thì phải dạy, đánh nhau là không đúng, mẹ không thể chiều cháu như bọn con hồi nhỏ. Bọn con hồi nhỏ không nhắc đến tiền, mẹ tùy tiện đánh không sao, bây giờ bọn chúng không như vậy nữa, mẹ yêu quý Thượng Thượng nhà mẹ, nhà người ta cũng vậy, cháu mẹ đánh con nhà6người ta như vậy, phụ huynh người ta sao có thể để yên cho mẹ được. Còn nữa, trẻ con vốn dĩ không hiểu chuyện, mẹ bảo nó chấp với người ta làm gì.” “Cô hào phóng rộng lượng! Cô rộng lượng sao cô không ra đường cho người ta đánh!” “Mẹ, mẹ lại nói càn rồi.” Bà Hạ ôm chặt lấy cháu mình: “Dù sao Thượng Thượng của tôi cũng không sai.” “Vâng, không sai, cùng lắm là lần sau lại đến một vạn chín.” Nét mặt bà Hạ bỗng trở nên kì quái, đắt quá! Hạ Diệu Diệu thản nhiên, cô không cho rằng Thượng Thượng bị nói vài câu đã ra tay.
Ban đầu đưa Thượng Thượng đi nhà trẻ ở Gia Thị, cô đã nói với0con gái mình rồi, nếu có bạn bảo con không có ba, thì con hãy nghĩ rằng mình còn có mẹ. Cũng hãy nghĩ đến những bạn nhỏ không có cả ba lẫn mẹ, hơn nữa các bạn nhỏ khác không có ý gì cả, có thể bọn họ chỉ lập lại những thứ chúng không hiểu thôi.
Thượng Thượng đi nhà trẻ ở ngoài một năm, đầu có vì chuyện này mà đánh nhau với ai, về đây rồi tự nhiên lại không chịu được?
Với tính cách của Thượng Thượng, cho dù không chịu nổi, cô bé cũng nhẫn nhịn, về nhà mách mọi người, cô bé sẽ không đột nhiên tấn công bạn bè ở một môi trường lạ.
Thế nên hành động bây giờ của cô bé nhất7định là do bà ngoại đứng sau nói rằng có thể ra tay, hậu quả mới thế này. Hơn nữa bây giờ trẻ con ít, chỉ cần gặp phải một gia đình nghiêm túc, quan tâm con trẻ, nhất định sẽ có kết quả như thế này, nhưng rất không may là đã gặp phải rồi.
Con gái nhất định phải dạy, nhưng gốc rễ là ở mẹ cô, cho dù cô có đem Thượng Thượng đi, thì nó vẫn còn nhớ những lời bà dạy, ai nói ra thì người đó phải thu lại.
Bà Hạ không phục, chỉ muốn tát cho con gái một cái! Nhưng nghĩ đến một vạn chín nghìn tám, bà lại có chút áy náy: “Thể để Thượng Thượng nhà ta chịu...”
“Nó có thể nói với cô giáo.” Trẻ con bị thầy cô phê bình có lẽ còn nghiêm trọng hơn bị đánh.
Bà Hạ vẫn không vui.
Hạ Diệu Diệu lúc đó không biết rằng, đứa con gái đáng yêu mà cô nỗ lực dạy bảo, sau này lại có người cho rằng Thượng Thượng làm việc gì cũng chỉ biết đến cảm xúc của mình, tùy ý ra tay mạnh hay nhẹ. Một lúc sau, nét mặt bà Hạ không còn kiên quyết như lúc nãy, nhưng cũng không thể để “mất thể diện” trước con gái: “Biết rồi, biết rồi, sau này tôi sẽ dạy Thượng Thượng, cô đừng dạy con như dạy người ngoài vậy! Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Cô xem cô làm cho nó sợ thế nào.” Được, vốn dĩ đã không mong mỏi gì dạy bảo được con, Hạ Diệu Diệu quay người đi, một giây sau lập tức quay đầu lại: “Tiểu Ngư, ra đây” Hạ Tiểu Ngư lập tức tủi thân nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi.”
Bà Hạ vừa bảo vệ được cháu gái, không lẽ nào đến chuyện này cũng không nhường cho con gái lớn, quả quyết như không nghe thấy, nghĩ thầm: Cô đã lớn thế này rồi, bị mắng hai cầu thì đã sao, mau đi ra đi!
Hạ Tiểu Ngư bị đuổi ra ngoài, cô cảm thấy trời sắp sập đến nơi: “Chị ơi, em sai rồi. Từ nay về sau em sẽ không dám động đến đổ của chị nữa. Chị ơi, em biết sai rồi, biết sai thật rồi.” “Kêu gì mà kêu.” Thần kinh càng ngày càng không bình thường, cô chỉ muốn hỏi hai hôm nay đi đâu rồi, đúng là càng ngày càng khiến người ta lo lắng.
Cô không phải là người coi trọng vật chất, những thứ đó giữ lại cô còn thấy chật chỗ, em gái mình thích thì cứ cầm đi mà dùng. Có điều, chỉ dựa vào việc cô ấy biết chuyện không báo, cô cũng sẽ không dễ dàng cho qua. “Em đi theo chị.”
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến chuyện sáng nay hạ mình mấy tiếng đồng hồ ở trường học đã đau hết cả lưng, còn gì mệt hơn chuyện không ngớt phải nói xin lỗi, phải cười gượng không ngớt. Phụ huynh nhà người ta chỉ còn thiếu nước chỉ vào mặt cô mà mắng, mặc dù con nhà họ đã nói trước, không phải là người ta động tay trước, bên người ta có lí.
Haizz.
Hạ Diệu Diệu ngồi trong văn phòng, vận động xương cốt, bưng cốc nước lên uống một ngụm rồi mới cảm thấy đã mình vẫn sống sót: “Còn có chuyện gì nữa không?” Hạ Diệu Diệu nhìn Tiểu Mao vừa theo vào.
Tiểu Mao muốn nói gì đó rồi lại thôi, lắc đầu định rời đi.
Hạ Diệu Diệu vội vàng gọi cô lại: “Đợi đã, tôi có việc, khi nãy mấy người ở bên ngoài làm sao vậy? Sao tôi thấy họ nhìn tôi từ lúc vào đây đến giờ, trên mặt tôi có nhọ hay sao?” Hay là cô Đàm bên cạnh đã mất hết giá trị quan sát, bây giờ chuyển sự chú ý sáng tối rối.
Tiểu Mao muốn nói gì đó, lại thôi, nhìn Biên tập Hạ, thần sắc có gì đó không tự nhiên. Hạ Diệu Diệu cảm thấy rất kì lạ: “Sao vậy? Công ty quyết định thăng chức cho Biên tập Y?” “Không phải.” “Thế thì là chuyện gì?”
Tiểu Mao khó xử nhìn biên tập Hạ, rồi thận trọng chỉ vào tờ báo trên bàn, nói lí nhí: “Biên tập Hạ, chị đọc báo đi, tin trên trang bìa của bên Hồng Đại, cũng không biết có phải có người nhắm vào chị không, chuyên mục tình cảm cuộc sống, dù sao thì xem xong nhất định đều nghĩ là đang nói về chị. Biên tập Hạ, nếu lần này bọn họ lại vu khống chị, chị nhất định phải cho bọn họ ăn một vố đau. Bọn họ quá đáng quá rồi!”
“Có chuyện gì vậy, ai vu khống tôi.” Hạ Diệu Diệu nghi ngờ mở tờ báo ra, lật ngay đến chuyên mục tình cảm cuộc sống, nhìn thấy ngay thấy Thượng Thượng ngồi cầm bát cơm trắng, chiếm hơn hai chỗ trên bàn ăn, in trên góc bên phải dưới trang báo,
Hạ Diệu Diệu nheo mắt lại, không phải vị trí của cô bé nổi bật thể nào, mà là một người mẹ, Hạ Diệu Diệu nhận ngay ra con gái mình. Tin tức này không nằm trên trang bìa của báo Hồng Đại. Cũng không biết có phải do góc chụp không, mà nhìn Thượng Thượng lúc đó rất dữ dằn, hai mắt cô bé cực kì hung dữ, nhìn chằm chằm về một hướng, hai chú thỏ nhỏ trên đầu cô bé cũng không che nổi hai chiếc sừng khó nhìn, trang phục rất kì quái.
Tiêu đề giật gân cũng “hấp dẫn” như con gái có vậy, vấn đề tính cách con cái của những gia đình của người mẹ đơn thân đã trở thành vấn đề nhức nhối của toàn xã hội, cần phải nhận được sự quan tâm của tất cả các ban ngành.
Sau đó diễn tả rất sinh động về việc một bạn nhỏ nào đó mới tỉ tuổi đầu đã đánh nhau gây lộn ở trường, bắt nạt bạn bè. Phụ huynh, thầy cô giáo lên tiếng xin lỗi, nhận thiếu sót trong việc giao lưu uốn nắn tính cách con trẻ. Bài báo còn nhắc đến việc mẹ của đứa trẻ sinh ra nó một cách vô trách nhiệm, rồi lại vì có thể lấy được một người đàn ông giàu có, quả quyết bỏ rơi con mình, nói người mẹ đó ích kỉ, vì bản thân mình mà không từ thủ đoạn, vì thế nên mới hình thành nên tính cách nhạy cảm, nóng nảy, dễ bị kích động của đứa trẻ, rất khiến người ta muốn tìm cho ra người mẹ đó là ai mà đánh cho một trận. Cuối cùng còn cổ vũ những người mẹ đơn thân, nhất định cần chú ý bồi dưỡng tính cách con trẻ, không thể vì hạnh phúc của bản thân mà bỏ qua sự trưởng thành của con cái, nói rất có lí, dạt dào tình cảm, rất dễ khiến người ta động lòng, không ai đọc mà không rơi nước mắt đau lòng. Còn bởi góc độ chụp ảnh “quá tốt”, nếu sau lưng Thượng Thượng đổi thành một bối cảnh “vũ trang”, thì không khác gì một em gái lưu manh.
Tiểu Mao thấy sắc mặt của Biên tập Hạ không được tốt, đột nhiên lo lắng: “Biên... Biên tập Hạ, chị không sao chứ.” Hạ Diệu Diệu cười với cô: “Không sao, có chuyện gì đâu.” Đã đăng lên rồi thì cô còn nói được gì, cô mới đưa con về ở với ba mẹ có hai tháng, đi học chưa đầy nửa năm, Thượng Thượng đã trở thành đứa bé không có cha mẹ dạy dỗ, tư liệu đúng là quá “điển hình”! Cô không nghi ngờ đối phương có dụng ý khác cũng khó. Hạ Diệu Diệu cầm điện thoại lên gọi cho Trương Tấn Xảo: “Tân Xảo, à, không sao, cậu có quen luật sư nào không giới thiệu cho tớ với... xem cậu nói kìa, tớ chỉ bắt cô ta bồi thường thiệt hại thôi sao, tớ phải khiến cô ta thân bại danh liệt mới xứng đáng với sự vất vả của cô ta.”
Lấy con gái cô ra nói, nếu cô không cho cô ta biết mặt, thì cô không phải họ Hạ!
Hạ Diệu Diệu ngẫm nghĩ, rồi lại gọi điện cho bạn cùng phòng thực tập cùng ở Hồng Dại: “Đúng... về rồi... tất nhiên là nhớ cậu rồi... xem cậu nói kìa, tớ có phát tài cũng không bì kịp cậu, các cậu là trụ cột của Phi Diệu... Ừ, được thôi, mười hai giờ trưa nay, tớ mới, không gặp không về...”
Thời buổi này ai không có chút thù địch, người biết chọn đề tài” thế này, lại không có chút lịch sử đen tối nào?
“... Biên tập Hạ...”
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn cô: “Còn có chuyện gì?” Tiểu Mao vội vàng lắc đầu. “Thể thì ra ngoài đi.” Hạ Diệu Diệu nhìn xuống tên người viết bài: Hàn Tùng Song.
Thẩm Tuyết nhàm chán lật vài trang báo đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Mai mẹ có thể đến trường hỏi.” Với mẹ cô, không thể nói lí dược, mà phải nói đến tiền.
Bà Hạ cứng đờ mặt, chỉ có cào xước một chút, có đến nỗi...”
“Nhà... nhà bọn họ ép người! Tôi còn muốn xem xem nhà ai mặt dày như vậy”
“Tiền là dưa cho bệnh viện, không phải nhà người ta đòi nhiều, nhà người ta đã rất nhân từ rồi, không đòi chúng ta bồi thường phí tổn thất tinh thần.”
“Bọn họ cố tình dựng chuyện, chỉ là bọn trẻ con đánh nhau thôi, có đến nỗi phải làm to chuyện thể không.”
“Nhà người ta không làm to chuyện, họ chỉ xót con họ như nhà mình xót con mình2thôi, thấy con xây xát, đưa con đi kiểm tra thật kĩ mà thôi. Không phải rất bình thường đó sao! Cứ nghĩ xem nếu có người đánh Thượng Thượng, có phải ba còn phải kiểm tra con bé từ đầu đến chân.”
Bà Hạ nghe vậy có chút mất bình tĩnh, bà không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nhưng nhìn cháu gái tin tưởng dựa vào người mình, bà lại mềm lòng, lời nói đã chẳng còn hung hăng như lúc nãy: “Không... không phải chỉ là tiền thôi sao, con không có số tiền đó sao, đưa cho bọn họ là được rồi! Thể chuyện chúng nó mắng Thượng Thượng nhà mình thì tính thế nào.” Câu cuối cùng, bà nói rất kiên quyết.
Hạ9Tiểu Ngư vội vàng gật đầu: “Đúng rồi đây chị! Con nhà người ta cũng mắng Thượng Thượng, còn nữa, Thượng Thượng nhà mình có bệnh dại hay sao mà họ phải kiểm tra hết một vạn chín.” Không đợi Hạ Diệu Diệu định lên tiếng, bà Hạ đã vứt gối vào mặt cô: “Nói thế nào đây! Miệng chó cũng chẳng nói được lời gì hay ho!”
“Me!”
“Mẹ, trẻ con sai rồi thì phải dạy, đánh nhau là không đúng, mẹ không thể chiều cháu như bọn con hồi nhỏ. Bọn con hồi nhỏ không nhắc đến tiền, mẹ tùy tiện đánh không sao, bây giờ bọn chúng không như vậy nữa, mẹ yêu quý Thượng Thượng nhà mẹ, nhà người ta cũng vậy, cháu mẹ đánh con nhà6người ta như vậy, phụ huynh người ta sao có thể để yên cho mẹ được. Còn nữa, trẻ con vốn dĩ không hiểu chuyện, mẹ bảo nó chấp với người ta làm gì.” “Cô hào phóng rộng lượng! Cô rộng lượng sao cô không ra đường cho người ta đánh!” “Mẹ, mẹ lại nói càn rồi.” Bà Hạ ôm chặt lấy cháu mình: “Dù sao Thượng Thượng của tôi cũng không sai.” “Vâng, không sai, cùng lắm là lần sau lại đến một vạn chín.” Nét mặt bà Hạ bỗng trở nên kì quái, đắt quá! Hạ Diệu Diệu thản nhiên, cô không cho rằng Thượng Thượng bị nói vài câu đã ra tay.
Ban đầu đưa Thượng Thượng đi nhà trẻ ở Gia Thị, cô đã nói với0con gái mình rồi, nếu có bạn bảo con không có ba, thì con hãy nghĩ rằng mình còn có mẹ. Cũng hãy nghĩ đến những bạn nhỏ không có cả ba lẫn mẹ, hơn nữa các bạn nhỏ khác không có ý gì cả, có thể bọn họ chỉ lập lại những thứ chúng không hiểu thôi.
Thượng Thượng đi nhà trẻ ở ngoài một năm, đầu có vì chuyện này mà đánh nhau với ai, về đây rồi tự nhiên lại không chịu được?
Với tính cách của Thượng Thượng, cho dù không chịu nổi, cô bé cũng nhẫn nhịn, về nhà mách mọi người, cô bé sẽ không đột nhiên tấn công bạn bè ở một môi trường lạ.
Thế nên hành động bây giờ của cô bé nhất7định là do bà ngoại đứng sau nói rằng có thể ra tay, hậu quả mới thế này. Hơn nữa bây giờ trẻ con ít, chỉ cần gặp phải một gia đình nghiêm túc, quan tâm con trẻ, nhất định sẽ có kết quả như thế này, nhưng rất không may là đã gặp phải rồi.
Con gái nhất định phải dạy, nhưng gốc rễ là ở mẹ cô, cho dù cô có đem Thượng Thượng đi, thì nó vẫn còn nhớ những lời bà dạy, ai nói ra thì người đó phải thu lại.
Bà Hạ không phục, chỉ muốn tát cho con gái một cái! Nhưng nghĩ đến một vạn chín nghìn tám, bà lại có chút áy náy: “Thể để Thượng Thượng nhà ta chịu...”
“Nó có thể nói với cô giáo.” Trẻ con bị thầy cô phê bình có lẽ còn nghiêm trọng hơn bị đánh.
Bà Hạ vẫn không vui.
Hạ Diệu Diệu lúc đó không biết rằng, đứa con gái đáng yêu mà cô nỗ lực dạy bảo, sau này lại có người cho rằng Thượng Thượng làm việc gì cũng chỉ biết đến cảm xúc của mình, tùy ý ra tay mạnh hay nhẹ. Một lúc sau, nét mặt bà Hạ không còn kiên quyết như lúc nãy, nhưng cũng không thể để “mất thể diện” trước con gái: “Biết rồi, biết rồi, sau này tôi sẽ dạy Thượng Thượng, cô đừng dạy con như dạy người ngoài vậy! Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Cô xem cô làm cho nó sợ thế nào.” Được, vốn dĩ đã không mong mỏi gì dạy bảo được con, Hạ Diệu Diệu quay người đi, một giây sau lập tức quay đầu lại: “Tiểu Ngư, ra đây” Hạ Tiểu Ngư lập tức tủi thân nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi.”
Bà Hạ vừa bảo vệ được cháu gái, không lẽ nào đến chuyện này cũng không nhường cho con gái lớn, quả quyết như không nghe thấy, nghĩ thầm: Cô đã lớn thế này rồi, bị mắng hai cầu thì đã sao, mau đi ra đi!
Hạ Tiểu Ngư bị đuổi ra ngoài, cô cảm thấy trời sắp sập đến nơi: “Chị ơi, em sai rồi. Từ nay về sau em sẽ không dám động đến đổ của chị nữa. Chị ơi, em biết sai rồi, biết sai thật rồi.” “Kêu gì mà kêu.” Thần kinh càng ngày càng không bình thường, cô chỉ muốn hỏi hai hôm nay đi đâu rồi, đúng là càng ngày càng khiến người ta lo lắng.
Cô không phải là người coi trọng vật chất, những thứ đó giữ lại cô còn thấy chật chỗ, em gái mình thích thì cứ cầm đi mà dùng. Có điều, chỉ dựa vào việc cô ấy biết chuyện không báo, cô cũng sẽ không dễ dàng cho qua. “Em đi theo chị.”
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến chuyện sáng nay hạ mình mấy tiếng đồng hồ ở trường học đã đau hết cả lưng, còn gì mệt hơn chuyện không ngớt phải nói xin lỗi, phải cười gượng không ngớt. Phụ huynh nhà người ta chỉ còn thiếu nước chỉ vào mặt cô mà mắng, mặc dù con nhà họ đã nói trước, không phải là người ta động tay trước, bên người ta có lí.
Haizz.
Hạ Diệu Diệu ngồi trong văn phòng, vận động xương cốt, bưng cốc nước lên uống một ngụm rồi mới cảm thấy đã mình vẫn sống sót: “Còn có chuyện gì nữa không?” Hạ Diệu Diệu nhìn Tiểu Mao vừa theo vào.
Tiểu Mao muốn nói gì đó rồi lại thôi, lắc đầu định rời đi.
Hạ Diệu Diệu vội vàng gọi cô lại: “Đợi đã, tôi có việc, khi nãy mấy người ở bên ngoài làm sao vậy? Sao tôi thấy họ nhìn tôi từ lúc vào đây đến giờ, trên mặt tôi có nhọ hay sao?” Hay là cô Đàm bên cạnh đã mất hết giá trị quan sát, bây giờ chuyển sự chú ý sáng tối rối.
Tiểu Mao muốn nói gì đó, lại thôi, nhìn Biên tập Hạ, thần sắc có gì đó không tự nhiên. Hạ Diệu Diệu cảm thấy rất kì lạ: “Sao vậy? Công ty quyết định thăng chức cho Biên tập Y?” “Không phải.” “Thế thì là chuyện gì?”
Tiểu Mao khó xử nhìn biên tập Hạ, rồi thận trọng chỉ vào tờ báo trên bàn, nói lí nhí: “Biên tập Hạ, chị đọc báo đi, tin trên trang bìa của bên Hồng Đại, cũng không biết có phải có người nhắm vào chị không, chuyên mục tình cảm cuộc sống, dù sao thì xem xong nhất định đều nghĩ là đang nói về chị. Biên tập Hạ, nếu lần này bọn họ lại vu khống chị, chị nhất định phải cho bọn họ ăn một vố đau. Bọn họ quá đáng quá rồi!”
“Có chuyện gì vậy, ai vu khống tôi.” Hạ Diệu Diệu nghi ngờ mở tờ báo ra, lật ngay đến chuyên mục tình cảm cuộc sống, nhìn thấy ngay thấy Thượng Thượng ngồi cầm bát cơm trắng, chiếm hơn hai chỗ trên bàn ăn, in trên góc bên phải dưới trang báo,
Hạ Diệu Diệu nheo mắt lại, không phải vị trí của cô bé nổi bật thể nào, mà là một người mẹ, Hạ Diệu Diệu nhận ngay ra con gái mình. Tin tức này không nằm trên trang bìa của báo Hồng Đại. Cũng không biết có phải do góc chụp không, mà nhìn Thượng Thượng lúc đó rất dữ dằn, hai mắt cô bé cực kì hung dữ, nhìn chằm chằm về một hướng, hai chú thỏ nhỏ trên đầu cô bé cũng không che nổi hai chiếc sừng khó nhìn, trang phục rất kì quái.
Tiêu đề giật gân cũng “hấp dẫn” như con gái có vậy, vấn đề tính cách con cái của những gia đình của người mẹ đơn thân đã trở thành vấn đề nhức nhối của toàn xã hội, cần phải nhận được sự quan tâm của tất cả các ban ngành.
Sau đó diễn tả rất sinh động về việc một bạn nhỏ nào đó mới tỉ tuổi đầu đã đánh nhau gây lộn ở trường, bắt nạt bạn bè. Phụ huynh, thầy cô giáo lên tiếng xin lỗi, nhận thiếu sót trong việc giao lưu uốn nắn tính cách con trẻ. Bài báo còn nhắc đến việc mẹ của đứa trẻ sinh ra nó một cách vô trách nhiệm, rồi lại vì có thể lấy được một người đàn ông giàu có, quả quyết bỏ rơi con mình, nói người mẹ đó ích kỉ, vì bản thân mình mà không từ thủ đoạn, vì thế nên mới hình thành nên tính cách nhạy cảm, nóng nảy, dễ bị kích động của đứa trẻ, rất khiến người ta muốn tìm cho ra người mẹ đó là ai mà đánh cho một trận. Cuối cùng còn cổ vũ những người mẹ đơn thân, nhất định cần chú ý bồi dưỡng tính cách con trẻ, không thể vì hạnh phúc của bản thân mà bỏ qua sự trưởng thành của con cái, nói rất có lí, dạt dào tình cảm, rất dễ khiến người ta động lòng, không ai đọc mà không rơi nước mắt đau lòng. Còn bởi góc độ chụp ảnh “quá tốt”, nếu sau lưng Thượng Thượng đổi thành một bối cảnh “vũ trang”, thì không khác gì một em gái lưu manh.
Tiểu Mao thấy sắc mặt của Biên tập Hạ không được tốt, đột nhiên lo lắng: “Biên... Biên tập Hạ, chị không sao chứ.” Hạ Diệu Diệu cười với cô: “Không sao, có chuyện gì đâu.” Đã đăng lên rồi thì cô còn nói được gì, cô mới đưa con về ở với ba mẹ có hai tháng, đi học chưa đầy nửa năm, Thượng Thượng đã trở thành đứa bé không có cha mẹ dạy dỗ, tư liệu đúng là quá “điển hình”! Cô không nghi ngờ đối phương có dụng ý khác cũng khó. Hạ Diệu Diệu cầm điện thoại lên gọi cho Trương Tấn Xảo: “Tân Xảo, à, không sao, cậu có quen luật sư nào không giới thiệu cho tớ với... xem cậu nói kìa, tớ chỉ bắt cô ta bồi thường thiệt hại thôi sao, tớ phải khiến cô ta thân bại danh liệt mới xứng đáng với sự vất vả của cô ta.”
Lấy con gái cô ra nói, nếu cô không cho cô ta biết mặt, thì cô không phải họ Hạ!
Hạ Diệu Diệu ngẫm nghĩ, rồi lại gọi điện cho bạn cùng phòng thực tập cùng ở Hồng Dại: “Đúng... về rồi... tất nhiên là nhớ cậu rồi... xem cậu nói kìa, tớ có phát tài cũng không bì kịp cậu, các cậu là trụ cột của Phi Diệu... Ừ, được thôi, mười hai giờ trưa nay, tớ mới, không gặp không về...”
Thời buổi này ai không có chút thù địch, người biết chọn đề tài” thế này, lại không có chút lịch sử đen tối nào?
“... Biên tập Hạ...”
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn cô: “Còn có chuyện gì?” Tiểu Mao vội vàng lắc đầu. “Thể thì ra ngoài đi.” Hạ Diệu Diệu nhìn xuống tên người viết bài: Hàn Tùng Song.
Thẩm Tuyết nhàm chán lật vài trang báo đọc.
Bình luận facebook