Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-383
Chương 383: Bạn học cũ thật lợi hại
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thương Thượng nhà mình cũng vậy, cái này là lúc anh ấy ra ngoài con gái mình bắt phải đeo lên
Bây giờ rốt cuộc có thể tháo xuống rồi, sao có thể không vui chứ, cầm lấy chơi đi
Con trẻ mà, chỉ là thích thú mới lạ thôi, chút nữa chơi chán rồi sẽ không thích nữa
Có một thứ có thể khiến bọn nó vui vẻ vậy thì là vật có giá trị, có đúng không bé ngoan?”
Tiểu Lộ ngượng ngùng trốn vào trong lòng ba.
Anh Lư mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào đối phương, nếu người bên cạnh là ngài Hà, vậy vị này chắc là Hà phu nhân rồi
Anh ta không biết nên dùng thái độ khách sáo ra sao để nói chuyện, cung kính thế nào lại không quá xu nịnh khiến người ta không thoải3mái
Anh ta định lấy chiếc cúc trong tay con trả cho người đàn ông mà anh ta không dám nhìn một cái này, chiếc cúc này chắc rất giá trị.
Bé trai trốn trong lòng không đưa cho anh ta
Anh Là ngượng ngùng, nóng ruột nhìn vợ đang nói chuyện đến vui vẻ chẳng phát hiện ra chuyện gì, em làm gì thế? Ủy viên Mạnh thấy chồng vẫn định lấy liền không nói chuyện nữa: “Anh làm gì thế, nó thích thì để nó chơi, một cái cúc thôi mà.” Trả thì thể hiện con nhà mình không được giáo dục tốt à? Khách sáo quá sẽ rất gượng gạo: “Lớp trưởng đã nói là để nói chơi rồi.” Cô quay đầu oán giận với lớp trưởng Hạ là trẻ con bây giờ khó nuôi cũng chẳng nghe lời thế nào.
Hạ1Diệu Diệu cũng đồng cảnh ngộ nên vội vàng gật đầu
Chúng còn bé nên căn bản không hiểu cái gì là đau lòng, khiêm tốn
Thượng Thượng trước đây cũng giận cô không ít lần, nhắc đến vấn đề này càng có nhiều lời để nói
Anh Lư kinh ngạc nhìn vợ mình lại nói chuyện với đối phương, không biết là hai người các cô sao lại đổi chủ đề nhanh vậy, đã đổi sang chủ đề sở thích rồi
“Con nhà tớ cũng đánh nhau, lúc đó tớ sợ chết mất
Đám trẻ không sợ gan cậu nhỏ mà chỉ sợ gan cậu quá to
Tớ đang buồn bực sau này nó mười ba mười bốn tuổi, tớ không đi theo thường xuyên được thì làm sao yên tâm chứ...”
Hạ Diệu Diệu phát hiện về điểm này thì cô không cùng quan điểm với8đối phương, cô gần như có thể tưởng tượng được Thượng Thượng đi đến đâu thì cũng có Khả Tín đi theo
Sau này Khả Tín sẽ trở thành trợ lý của Thượng Thượng, phụ trách sự an toàn cơ bản cho Thượng Thượng, nhưng Diệu Diệu có thể hiểu sự lo lắng của cô ấy: “Đúng vậy, có rất nhiều điều bọn mình phải lo lắng...”
Mặt anh Lư xanh lét cả rồi, đổ ăn bê lên rồi anh ta có nên ăn không đấy, không ăn thì không phải là tiếp khách, ăn thì phải ăn bao nhiêu mới có thành ý? Anh ta cũng chẳng phải muốn nịnh bợ gì đối phương, chỉ là giống như học sinh đột nhiên phát hiện ba mẹ và thầy giáo của mình cùng nhau ăn cơm, không biết nên làm thế nào.
Sao VỢ9anh ta lại nhiều chuyện như vậy chứ, vì sao đến bây giờ còn chưa đi
Anh ta cảm thấy giống như có một ngọn núi đè lên cái đuôi của mình vậy, muốn kêu to lại không kêu được.
Hà Mộc An cũng không giỏi giao tiếp nhưng nếu đã ngồi bên cạnh thì anh sẽ không đến mức không cho đối phương mặt mũi: “Cùng ăn.”
Anh Lư kinh ngạc: “Ngài ăn, ngài ăn đi, chúng tôi ăn no rồi, ăn no rồi.” Nói xong anh ta chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, vậy mà dám nói ăn no rồi.
Ủy viên Mạnh vội vàng nhảy ra: “Cũng chẳng phải người ngoài, khách sáo làm gì, vừa hay đĩa đuôi cá này chúng ta không chọn.” Sau đó cô bảo chồng: “Anh ăn thử đi, món này chính là món em7thích ăn nhất ở đây.” Anh Lư cảm thấy là sự căng thẳng của cả ngày hôm nay đều dùng ở đây.
Ủy viên Mạnh cười haha: “Anh đừng khách sáo như vậy, đây là lớp trưởng của bọn em, là người giỏi giang nhất trong số bọn em hồi còn học đại học, vị này là...” Cô chỉ Hà An: “Người nhà lớp trưởng, cần khí chất có khí chất
Anh nhìn mình xem, có mặc long bào cũng chẳng thành thái tử được
Hà An trước đây ở lớp em cũng được tính là đẹp trai, tính ra trong cả Đại học Thu Môn cũng đứng hàng đầu, nhưng mà thân thể hơi kém, nếu không vị trí nam thần trong trường sao đến lượt Phương Thậm
Nhắc đến Phương Thậm với Ôn Mạt Ly thì thật đáng tiếc...”
Hai người phụ nữ lại bắt đầu thảo luận hăng hái chuyện Ôn Mạt Ly có tiếc không, có nên lựa chọn Du Văn Bác không.
Khóe miệng anh Lư nhếch lên cười ha ha, anh ta còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu với vợ: Con mắt nào của em cảm thấy người bên cạnh có thân thể không tốt? Trên danh thiếp có viết: Tổng Giám đốc Tập đoàn Hòa Mộc - Hà Mộc An
Thứ nhất, chỉ cần tìm hiểu thì không khó đoán ra, cái vị bên cạnh anh ta là tổng giám đốc của Tập đoàn Hòa Mộc, tên tuổi vang dội - ngài Hà
Lần trước lúc anh ta bàn chuyện làm ăn, cái vị lão tổng kia cảm thán nói từng gặp ngài Hà của bên trên của bên trên của bên trên.
Lư Lộ chẳng ngại: “Chú ơi, chú biết lái Bumblebee không ạ?” Hà Mộc An nhìn cậu bé: “Biết..” Hư cấu hiện thực hóa, lúc thể nghiệm từng thấy.
“Nhà chú có Bumblebee không?”
“Có.”
“Thật sao, chú có thể lái cho cháu xem không? Bây giờ lái luôn, đi thôi, chúng ta đi lái...”
Tay anh Lư cứng ngắc, anh ta còn chưa kịp giữ con trai lại
Ủy viên Mạnh lập tức hung dữ: “Đừng gây sự với chú Hà, con không thấy chú Hà vẫn chưa ăn cơm sao.” Hà Mộc An cũng không giả dối nói không sao, trẻ con thôi, anh không cần gạt chúng.
Ủy viên Mạnh coi như là biết rồi: “Ở nhà cậu ấy vẫn vậy hả, khách sáo cũng chẳng khách sáo, chắc làm ngân hàng hả?” Đỗ xe thì còn không bằng để anh thất nghiệp.
“Cậu đừng kì thị người làm ngân hàng, cẩn thận tớ tố cáo cậu.” “Cũng phải
Tớ cũng gọi món này, mùi vị rất chuẩn, vẫn là tay nghề cũ không hề kém hơn xưa.” Bây giờ có tay nghề rất quan trọng
Hạ Diệu Diệu cũng phụ họa: “Trước đây tớ làm việc ở đây, thường xuyên ăn
Hôm nay cũng là qua đây ăn thử, không ngờ lại gặp đúng rồi.”
“Cậu may mắn đấy, bình thường bếp trưởng không đứng bếp...” Anh Là giống như ngồi trên đống lửa, khi thất bại trong việc dùng ánh mắt ra hiệu thì bắt đầu dùng chân đá vợ.
Ủy viên Mạnh nhìn chồng nghi ngờ, có chút như vậy đã không nhẫn nại được, có đến mức vậy không?
Anh Lư ra hiệu cô ấy mau chóng trở về
Ủy viên Mạnh kinh ngạc nhìn chồng: “Không phải anh ăn no rồi sao?” Vừa rồi ăn nhiều như vậy thì còn trở về làm gì nữa? Là về nhà, xin em về nhà thôi!
Tâm trạng ủy viên Mạnh rất tốt, nếu đã như vậy thì cô sẽ thành toàn cho đối phương:“Xem tớ này, vừa nói chuyện đã quên mất thời gian, buổi chiều còn có một đơn hàng cần bàn bạc
Hai người ăn đi, chúng ta phải về rồi, bây giờ công việc khó lắm.”
Anh Lư chỉ muốn bịt mồm vợ lại, em đi thì đi, chút việc làm ăn đó thì nói làm cái gì, mau đi.
Hạ Diệu Diệu phụ họa gật đầu, cổ đứng dạy xoa đầu bé trai: “Cậu cũng tốt hơn nhiều, ít nhất là công ty nhà mình không cần nhìn sắc mặt người khác.”
“Cậu nói vậy cũng phải.”
“Đi thôi, có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm, mang cả con gái theo.” “Được, đi cẩn thận.” Tiễn hai người bạn tốt đi, Hạ Diệu Diệu cười: “Cô ấy vẫn giỏi nói như vậy, lúc còn đi học, nơi nào có cô ấy thì tuyệt đối không bao giờ im lặng.” Em cũng vậy mà còn nói người khác: “...” Mùi vị của món ăn cũng được
“Anh đưa danh thiếp cho chồng cô ấy à?” Cô không khó đoán ra khi nhìn sắc mặt anh.
“..
Anh ta đưa cho anh trước...”
Em không nói gì anh mà: “Cho em, em xem nào, nếu như có mối làm ăn nào thì giới thiệu, bảo cô ấy cho em hoa hồng.” Hà Mộc An lấy chiếc danh thiếp bị vứt một bên đưa cho cô
Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng, anh đối đãi với danh thiếp của người ta như vậy chẳng trách người ta muốn đi, may mà ủy viên Mạnh hiểu anh là người thế nào, nếu không thì đã kết thù rồi.
ở chỗ khác, ủy viên Mạnh xinh đẹp ngồi lên xe bắt đầu trách móc: “Anh đá em làm gì, không phải là anh gặp bạn cũ còn muốn đi xem phim sao.” Xem ra cô gái này ghen rồi: “Em chỉ là nói chuyện chút thôi.” Anh Lư mệt mỏi dựa vào ghế, có cảm giác giống như được sống lại, bất lực mở miệng ứng phó: “Em đừng nhắc đến chuyện cũ được không?” Ủy viên Mạnh trùng chồng, chồng của cô từng định “quá giới hạn” bị cô chỉnh cho một trận là thành thật hơn nhiều rồi: “Được rồi, tha cho anh.” Anh Lư mở điều hòa để hạ nhiệt cho mình, trong đầu đều là dáng vẻ của người đàn ông vừa rồi, chỉ ngồi như vậy mà khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực, vợ anh ta sao vẫn có thể nói đến vui vẻ vậy chứ.
“Sao thế? Lái xe đi anh.”
“Nghỉ một chút...” Sau khi căng thẳng quá độ thì cơ đau nhức
Anh Lư còn chưa hoàn toàn thả lỏng lại đột nhiên nghĩ ra gì đó vội vàng quay đầu
Quả nhiên trong tay con trai vẫn nghịch cái cúc đó, đầu anh ta muốn nổ rồi
Vừa rồi anh ta chỉ lo đi vậy mà lại quên cả chuyện lớn: “Đứa trẻ này, sao con không biết trả lại? Con cầm nó có thể tăng thêm được lạng thịt nào à?”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bây giờ rốt cuộc có thể tháo xuống rồi, sao có thể không vui chứ, cầm lấy chơi đi
Con trẻ mà, chỉ là thích thú mới lạ thôi, chút nữa chơi chán rồi sẽ không thích nữa
Có một thứ có thể khiến bọn nó vui vẻ vậy thì là vật có giá trị, có đúng không bé ngoan?”
Tiểu Lộ ngượng ngùng trốn vào trong lòng ba.
Anh Lư mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào đối phương, nếu người bên cạnh là ngài Hà, vậy vị này chắc là Hà phu nhân rồi
Anh ta không biết nên dùng thái độ khách sáo ra sao để nói chuyện, cung kính thế nào lại không quá xu nịnh khiến người ta không thoải3mái
Anh ta định lấy chiếc cúc trong tay con trả cho người đàn ông mà anh ta không dám nhìn một cái này, chiếc cúc này chắc rất giá trị.
Bé trai trốn trong lòng không đưa cho anh ta
Anh Là ngượng ngùng, nóng ruột nhìn vợ đang nói chuyện đến vui vẻ chẳng phát hiện ra chuyện gì, em làm gì thế? Ủy viên Mạnh thấy chồng vẫn định lấy liền không nói chuyện nữa: “Anh làm gì thế, nó thích thì để nó chơi, một cái cúc thôi mà.” Trả thì thể hiện con nhà mình không được giáo dục tốt à? Khách sáo quá sẽ rất gượng gạo: “Lớp trưởng đã nói là để nói chơi rồi.” Cô quay đầu oán giận với lớp trưởng Hạ là trẻ con bây giờ khó nuôi cũng chẳng nghe lời thế nào.
Hạ1Diệu Diệu cũng đồng cảnh ngộ nên vội vàng gật đầu
Chúng còn bé nên căn bản không hiểu cái gì là đau lòng, khiêm tốn
Thượng Thượng trước đây cũng giận cô không ít lần, nhắc đến vấn đề này càng có nhiều lời để nói
Anh Lư kinh ngạc nhìn vợ mình lại nói chuyện với đối phương, không biết là hai người các cô sao lại đổi chủ đề nhanh vậy, đã đổi sang chủ đề sở thích rồi
“Con nhà tớ cũng đánh nhau, lúc đó tớ sợ chết mất
Đám trẻ không sợ gan cậu nhỏ mà chỉ sợ gan cậu quá to
Tớ đang buồn bực sau này nó mười ba mười bốn tuổi, tớ không đi theo thường xuyên được thì làm sao yên tâm chứ...”
Hạ Diệu Diệu phát hiện về điểm này thì cô không cùng quan điểm với8đối phương, cô gần như có thể tưởng tượng được Thượng Thượng đi đến đâu thì cũng có Khả Tín đi theo
Sau này Khả Tín sẽ trở thành trợ lý của Thượng Thượng, phụ trách sự an toàn cơ bản cho Thượng Thượng, nhưng Diệu Diệu có thể hiểu sự lo lắng của cô ấy: “Đúng vậy, có rất nhiều điều bọn mình phải lo lắng...”
Mặt anh Lư xanh lét cả rồi, đổ ăn bê lên rồi anh ta có nên ăn không đấy, không ăn thì không phải là tiếp khách, ăn thì phải ăn bao nhiêu mới có thành ý? Anh ta cũng chẳng phải muốn nịnh bợ gì đối phương, chỉ là giống như học sinh đột nhiên phát hiện ba mẹ và thầy giáo của mình cùng nhau ăn cơm, không biết nên làm thế nào.
Sao VỢ9anh ta lại nhiều chuyện như vậy chứ, vì sao đến bây giờ còn chưa đi
Anh ta cảm thấy giống như có một ngọn núi đè lên cái đuôi của mình vậy, muốn kêu to lại không kêu được.
Hà Mộc An cũng không giỏi giao tiếp nhưng nếu đã ngồi bên cạnh thì anh sẽ không đến mức không cho đối phương mặt mũi: “Cùng ăn.”
Anh Lư kinh ngạc: “Ngài ăn, ngài ăn đi, chúng tôi ăn no rồi, ăn no rồi.” Nói xong anh ta chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, vậy mà dám nói ăn no rồi.
Ủy viên Mạnh vội vàng nhảy ra: “Cũng chẳng phải người ngoài, khách sáo làm gì, vừa hay đĩa đuôi cá này chúng ta không chọn.” Sau đó cô bảo chồng: “Anh ăn thử đi, món này chính là món em7thích ăn nhất ở đây.” Anh Lư cảm thấy là sự căng thẳng của cả ngày hôm nay đều dùng ở đây.
Ủy viên Mạnh cười haha: “Anh đừng khách sáo như vậy, đây là lớp trưởng của bọn em, là người giỏi giang nhất trong số bọn em hồi còn học đại học, vị này là...” Cô chỉ Hà An: “Người nhà lớp trưởng, cần khí chất có khí chất
Anh nhìn mình xem, có mặc long bào cũng chẳng thành thái tử được
Hà An trước đây ở lớp em cũng được tính là đẹp trai, tính ra trong cả Đại học Thu Môn cũng đứng hàng đầu, nhưng mà thân thể hơi kém, nếu không vị trí nam thần trong trường sao đến lượt Phương Thậm
Nhắc đến Phương Thậm với Ôn Mạt Ly thì thật đáng tiếc...”
Hai người phụ nữ lại bắt đầu thảo luận hăng hái chuyện Ôn Mạt Ly có tiếc không, có nên lựa chọn Du Văn Bác không.
Khóe miệng anh Lư nhếch lên cười ha ha, anh ta còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu với vợ: Con mắt nào của em cảm thấy người bên cạnh có thân thể không tốt? Trên danh thiếp có viết: Tổng Giám đốc Tập đoàn Hòa Mộc - Hà Mộc An
Thứ nhất, chỉ cần tìm hiểu thì không khó đoán ra, cái vị bên cạnh anh ta là tổng giám đốc của Tập đoàn Hòa Mộc, tên tuổi vang dội - ngài Hà
Lần trước lúc anh ta bàn chuyện làm ăn, cái vị lão tổng kia cảm thán nói từng gặp ngài Hà của bên trên của bên trên của bên trên.
Lư Lộ chẳng ngại: “Chú ơi, chú biết lái Bumblebee không ạ?” Hà Mộc An nhìn cậu bé: “Biết..” Hư cấu hiện thực hóa, lúc thể nghiệm từng thấy.
“Nhà chú có Bumblebee không?”
“Có.”
“Thật sao, chú có thể lái cho cháu xem không? Bây giờ lái luôn, đi thôi, chúng ta đi lái...”
Tay anh Lư cứng ngắc, anh ta còn chưa kịp giữ con trai lại
Ủy viên Mạnh lập tức hung dữ: “Đừng gây sự với chú Hà, con không thấy chú Hà vẫn chưa ăn cơm sao.” Hà Mộc An cũng không giả dối nói không sao, trẻ con thôi, anh không cần gạt chúng.
Ủy viên Mạnh coi như là biết rồi: “Ở nhà cậu ấy vẫn vậy hả, khách sáo cũng chẳng khách sáo, chắc làm ngân hàng hả?” Đỗ xe thì còn không bằng để anh thất nghiệp.
“Cậu đừng kì thị người làm ngân hàng, cẩn thận tớ tố cáo cậu.” “Cũng phải
Tớ cũng gọi món này, mùi vị rất chuẩn, vẫn là tay nghề cũ không hề kém hơn xưa.” Bây giờ có tay nghề rất quan trọng
Hạ Diệu Diệu cũng phụ họa: “Trước đây tớ làm việc ở đây, thường xuyên ăn
Hôm nay cũng là qua đây ăn thử, không ngờ lại gặp đúng rồi.”
“Cậu may mắn đấy, bình thường bếp trưởng không đứng bếp...” Anh Là giống như ngồi trên đống lửa, khi thất bại trong việc dùng ánh mắt ra hiệu thì bắt đầu dùng chân đá vợ.
Ủy viên Mạnh nhìn chồng nghi ngờ, có chút như vậy đã không nhẫn nại được, có đến mức vậy không?
Anh Lư ra hiệu cô ấy mau chóng trở về
Ủy viên Mạnh kinh ngạc nhìn chồng: “Không phải anh ăn no rồi sao?” Vừa rồi ăn nhiều như vậy thì còn trở về làm gì nữa? Là về nhà, xin em về nhà thôi!
Tâm trạng ủy viên Mạnh rất tốt, nếu đã như vậy thì cô sẽ thành toàn cho đối phương:“Xem tớ này, vừa nói chuyện đã quên mất thời gian, buổi chiều còn có một đơn hàng cần bàn bạc
Hai người ăn đi, chúng ta phải về rồi, bây giờ công việc khó lắm.”
Anh Lư chỉ muốn bịt mồm vợ lại, em đi thì đi, chút việc làm ăn đó thì nói làm cái gì, mau đi.
Hạ Diệu Diệu phụ họa gật đầu, cổ đứng dạy xoa đầu bé trai: “Cậu cũng tốt hơn nhiều, ít nhất là công ty nhà mình không cần nhìn sắc mặt người khác.”
“Cậu nói vậy cũng phải.”
“Đi thôi, có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm, mang cả con gái theo.” “Được, đi cẩn thận.” Tiễn hai người bạn tốt đi, Hạ Diệu Diệu cười: “Cô ấy vẫn giỏi nói như vậy, lúc còn đi học, nơi nào có cô ấy thì tuyệt đối không bao giờ im lặng.” Em cũng vậy mà còn nói người khác: “...” Mùi vị của món ăn cũng được
“Anh đưa danh thiếp cho chồng cô ấy à?” Cô không khó đoán ra khi nhìn sắc mặt anh.
“..
Anh ta đưa cho anh trước...”
Em không nói gì anh mà: “Cho em, em xem nào, nếu như có mối làm ăn nào thì giới thiệu, bảo cô ấy cho em hoa hồng.” Hà Mộc An lấy chiếc danh thiếp bị vứt một bên đưa cho cô
Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng, anh đối đãi với danh thiếp của người ta như vậy chẳng trách người ta muốn đi, may mà ủy viên Mạnh hiểu anh là người thế nào, nếu không thì đã kết thù rồi.
ở chỗ khác, ủy viên Mạnh xinh đẹp ngồi lên xe bắt đầu trách móc: “Anh đá em làm gì, không phải là anh gặp bạn cũ còn muốn đi xem phim sao.” Xem ra cô gái này ghen rồi: “Em chỉ là nói chuyện chút thôi.” Anh Lư mệt mỏi dựa vào ghế, có cảm giác giống như được sống lại, bất lực mở miệng ứng phó: “Em đừng nhắc đến chuyện cũ được không?” Ủy viên Mạnh trùng chồng, chồng của cô từng định “quá giới hạn” bị cô chỉnh cho một trận là thành thật hơn nhiều rồi: “Được rồi, tha cho anh.” Anh Lư mở điều hòa để hạ nhiệt cho mình, trong đầu đều là dáng vẻ của người đàn ông vừa rồi, chỉ ngồi như vậy mà khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực, vợ anh ta sao vẫn có thể nói đến vui vẻ vậy chứ.
“Sao thế? Lái xe đi anh.”
“Nghỉ một chút...” Sau khi căng thẳng quá độ thì cơ đau nhức
Anh Lư còn chưa hoàn toàn thả lỏng lại đột nhiên nghĩ ra gì đó vội vàng quay đầu
Quả nhiên trong tay con trai vẫn nghịch cái cúc đó, đầu anh ta muốn nổ rồi
Vừa rồi anh ta chỉ lo đi vậy mà lại quên cả chuyện lớn: “Đứa trẻ này, sao con không biết trả lại? Con cầm nó có thể tăng thêm được lạng thịt nào à?”
Bình luận facebook