Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-400
Chương 400: Cơm tối
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng mà nó không đi làm cái câu lạc bộ gì đó bận cả ngày
Đứa trẻ này quá yêu thương động vật rồi.”
“Đúng vậy, Cổ Tích chính là như vậy, lúc còn đi học cô ấy cũng thế, chúng cháu là bạn đại học, Hà Mộc An ngồi ở sau lưng cô ấy
Hôm nay nghe cháu nói gặp Cổ Tích nên cứ đòi phải gặp nhau nói chuyện một chút.” “Thì ra là vậy à..
Làm phiền Hà phu nhân rồi, làm phiền Hà phu nhân rồi...”
“Không đâu, không đâu, cô không chê bọn trẻ như cháu phiền là được
Ôi trời ơi, đứa bé đáng yêu này là ai đây? Giống như tiểu hoàng tử thế này.”
Bé trai ngượng ngừng trốn ra sau lưng mẹ
Đám đàn ông Khang gia ở chỗ không xa đều dựng3tại lên nghe nội dung chào hỏi bên này
Người thay đổi sắc mặt nhiều nhất là Khang Thự Nghiệp
Vậy mà anh ta lại không biết ngài Hà và vợ mình là bạn đại học, hơn nữa quan hệ với Hà phu nhân cũng rất tốt, cô ấy chưa từng nói đến chuyện này.
Rất nhanh vẻ mặt Khang Thự Nghiệp đã trở lại bình thường, anh ta cười đón tiếp ngài Hà cùng ba và ông.
Trong phòng ăn, Hà Mộc An cùng Hà phu nhân ngồi ở chế chủ vị
Khang Thự Nghiệp nhìn ba nói rất nhiều vấn đề, hiểm lắm ngài Hà mới nhàn nhạt đáp lại một câu
Vậy mà ba anh ta chẳng hề cảm thấy không ổn, anh ta lại nhìn Hà phu nhân và Cổ Tích nói đến vui vẻ.
Cầu của1Hà Mộc An nào dễ bắc như vậy, bắc được cấu của Hà Mộc An có nghĩa là quyền định giá và quyền nghiên cứu trong ngành thực phẩm không bị xâm phạm
Nhưng Hà Mộc An còn không để doanh thu của Ưu Thắng vào mắt, càng không cần phải nói vì một sản nghiệp phụ thuộc mà gặp bọn họ
Ông nội và ba anh ta thật sự cũng không được tính là quen ngài Hà
Muốn mở được con đường với ngài Hà, chỉ dựa vào những kiến thức và thủ đoạn kia thì rất khó, nhưng nếu như là Hà phu nhân thì sao?
Khang Thự Nghiệp lại nhìn Hà phu nhân và cổ Tích, anh ta cảm thấy quan hệ giữa hai người thật sự tốt
Nghe nói ngài Hà vì Hà phu nhân8mà đối phó với Lâu gia..
Nhân vật lớn mặt như Lâu gia mà nói động là động, bây giờ sản nghiệp Lâu gia để lại đa số đều bị Tập đoàn Hòa Mộc thu mua, tiến hành mời thầu, nếu như có thể được phân một bát canh...
Khang Thự Nghiệp cười với Hà phu nhân
Hạ Diệu Diệu lịch sự gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với Khang phu nhân.
Cổ Tích lại chỉ cười rồi ngồi yên lặng lắng nghe
Lớp trưởng Hạ giỏi ăn nói nên dù lời tán thưởng có gượng gạo đến mấy cũng được nói ra một cách rất nghiêm túc không hề mất tự nhiên
Nói xong cô cũng không cần người ta tiếp lời, chuyên đề tài nói chuyện cũng không quá đột ngột
Kĩ thuật diễn dày công tôi luyện9lúc nịnh bợ cũng có thể tìm đúng chỗ ngứa mà gãi.
Cổ Tích không thể không thừa nhận, bản thân đã quá coi thường việc này
Nếu như là cô thì không thể nào cho người ta cảm giác nhiệt tình được
Lúc đứng bên ngoài thì cảm thấy việc này rất lập dị, nhưng ở trong đó lại thấy rất hạnh phúc
“..
Trước đây Cổ Tích chính là cán bộ văn nghệ của lớp chúng cháu, đánh đàn rất hay
Mộc An còn từng bảo cháu học cô ấy nhưng cháu thật sự không làm được...”
“Thành tích học tập của lớp trưởng Hạ tốt nhất lớp, không ai bì được.” Cố Tích cũng nói
Khang phu nhân kinh ngạc cảm thán: “Học sinh giỏi trong truyền thuyết.” “Cô ơi, học sinh giỏi không đủ thể hiện thực lực7của cháu, chúng cháu đều gọi là học sinh xuất sắc, có phải không?”
“Đúng, đúng, cậu nói gì cũng đúng.” So với bên nam tẻ ngắt thì bên nữ lại vô cùng vui vẻ, giúp giảm bớt phần nào sự gượng gạo.
Thi thoảng Hạ Diệu Diệu sẽ dẫn dắt Hà Mộc An khen ngợi biểu hiện lúc còn đi học của Cổ Tích
Hà Mộc An cũng rất hợp tác gật đầu, lúc Hạ Diệu Diệu nhéo anh một cái sau lưng còn tăng kèm một khuôn mặt cười
Cổ Tích suýt nữa thì nổi hết cả da gà, ngài Hà không có việc gì thì vẫn nên đừng cười thì hơn.
Một bữa cơm tối được lòng cả chủ lẫn khách, Cổ Tích chân thành cảm ơn Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu nhận lấy, trong khi quan hệ giao tiếp cô luôn là người chủ động thể hiện sự thân thiết
Cô không cảm thấy người ta nhất định phải thân thiện với bạn trước thì bạn mới thân thiện lại
Giao tiếp là cùng nhau, bạn vươn cánh tay thể hiện sự thân thiện trước, đối phương chưa chắc sẽ cự tuyệt
Nếu như ai cũng đợi đối phương tới làm quen trước vậy chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Hơn nữa cô cũng không quan tâm những điều này.
Cả nhà họ Khang tiễn vợ chồng Hà Mộc An đi xong lập tức nhìn về phía Cố Tích, trong đó sắc mặt của vợ chồng con trai thứ hai là khó coi nhất
Đây rõ ràng thể hiện là Cổ Tích mới là chủ, hơn nữa là bạn đại học của ngài Hà có ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết
Quan hệ với Hà phu nhân lại không tồi, quả thật không để lại cho bọn họ chút khả năng nào để đấu tranh
Nếu đã như vậy thì còn cái gì đáng để nói nữa.
Khang lão gia nhìn cháu dâu, vẻ mặt hiền từ hơn: “Muộn như vậy rồi thì không cần về nữa, ở lại đây đi.”
Cổ Tích: “Vâng ông.” Cô không lập tức dùng việc này để gây khó dễ cho ai, ngược lại thông qua việc này cô cũng nhận ra rất nhiều vấn đề mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến
Ví dụ như cách làm người, ví dụ như thể hiện thiện ý bằng cách giả vờ như không hề biết, ví dụ như cho đối phương một cơ hội được khoan dung,..
Vì vậy Cổ Tích cứ lẳng lặng, cơ hội tốt này là do lớp trưởng Hạ cho, không phải của cô, cô phải tận dụng tốt, không thể phụ lại lòng tốt của đối phương.
Khang Thự Nghiệp tiến đến ôm eo của Cổ Tích.
Cổ Tích nhìn người chồng đang săn sóc mình cẩn thận lại nhìn con trai vui vẻ đi bên người chồng thì đột nhiên cười dịu dàng
Cô quyết định chỉ cần anh ta chịu quay đầu, việc người phụ nữ kia cô sẽ coi như không biết
Thật ra cô đã cảm thấy người phụ nữ đó không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì người đàn ông như Thự Nghiệp không phải không thể dùng quyền lực để đánh đổi lấy tình yêu
Cũng là vì cô đã không còn cái sự cố chấp khi kính trọng anh ta như núi, yêu anh ta như mạng nữa rồi.
Nhưng cô lại cảm ơn vì cuộc sống lại có thể bình yên như vậy...
Ở chỗ khác, Hạ Diệu Diệu vừa lên xe đã cười ôm lấy Hà Mộc An
Hà Mộc An nhìn cô một cách kì lạ, nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng cười hì hì của cô thì liếc cô một cái, mặt không biểu cảm, kéo màn che lên
Hạ Diệu Diệu dựa đầu vào ngực Hà Mộc An, ngửi mùi hương trên người anh, trong lòng thấy rất yên bình: “Cảm ơn anh.” Hà Mộc An đương nhiên không cần lời cảm ơn của cô
“Rất vui vì có anh bên cạnh em, thật đó...” Hạ Diệu Diệu càng siết chặt vòng tay hơn
Nhưng Hà Mộc An không cảm thấy chặt, ôm lấy eo cô: “Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi
Huống hồ chưa chắc đã được kết quả em mong muốn, nhưng cũng chưa chắc là không tốt với Cố Tích, việc này không có tuyệt đối.” Hạ Diệu Diệu gật đầu, mặc dù anh luôn thích phá hoại không khí nhưng lần này cô sẽ tha thứ cho anh: “Em không cảm thấy bọn họ thể nào mà chỉ cảm thấy phải cảm ơn anh
Cho dù có tác dụng hay không cũng phải cảm ơn anh.” Cảm ơn anh để em chia sẻ sự tồn tại của anh, cảm ơn sự vất vả của anh.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh một cái, sau đó lại cười dựa vào ngực anh, một lúc sau cô nói: “Về em nấu món ngon cho anh.” “...” Cơm tối đã ở trên bàn rồi.
“Em tự tay làm cho anh, để đầu bếp Tra quan sát, vừa rồi anh chưa ăn no.” “Làm một ly sữa đậu là được.” “Ừm, em làm cho anh một ly sữa đậu ngon nhất.” “Đầu bếp Tra sẽ bị đả kích đến mức nào?”
Hạ Diệu Diệu véo eo anh: Anh không nói thì chết sao?
Tâm trạng của Hạ Diệu Diệu rất tốt, thật sự tốt, cái gì cũng tốt
Vì vậy khi về đến nhà nhìn thấy con gái vẫn chưa ngủ cô vẫn sẽ cho kẹo: “Con gái bảo bối ngoan, mười giờ rồi vẫn xem tivi à? Diễn cái gì vậy?” Khả Tín đứng dậy cung kính chào ngài Hà sau đó về phòng
“Sự tiến hóa của nhân loại? Ôi chao, con xem có hiểu không?” Hạ Thượng Thượng liếc mắt nhìn cô: “Không hiểu?”
“Con thành thật quá đi.” Hà Mộc An nhắc cô về sữa đậu.
Hạ Diệu Diệu đứng lên, chút nữa thì quên mất: “Em làm bây giờ đây.” Cô còn thuận thể hôn con gái một cái: “Muộn rồi con mau đi ngủ đi.”
Hà Mộc An nhìn Hạ Diệu Diệu vào phòng bếp rồi, cởi áo khoác ngoài đi vào phòng sách.
Hạ Thượng Thượng bĩu môi tùy tiện tắt tivi, đến phòng sách của ba trần thuật những nội dung cô bé xem
Việc này làm nhiều rồi thì sẽ thành quen, không hề còn sự chống đối như lần đầu
Cô bé chỉ muốn đoán xem lần này sau khi kết thúc ba sẽ cho cô bé cái gì.
Hạ Diệu Diệu làm xong ly sữa đậu đến phòng sách nhìn xem
Sau đó cô lại quay về phòng bếp, cô quyết định làm thêm một ly sữa đậu.
Chuyện của Hạ Thượng Thượng không phải cô hoàn toàn không biết, nhưng biết không nhiều
Cô không hỏi là bởi vì cô không hiểu lắm, những thứ không hiểu thì nhìn nhiều sẽ tốt hơn
Lúc Thượng Thượng có cảm xúc chống đối, cô cảm thấy mình không cần nhúng tay
Con mệt cũng được, có thích hợp với con gái hay không cũng được, chỉ cần con bé cảm thấy chấp nhận được là được.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đứa trẻ này quá yêu thương động vật rồi.”
“Đúng vậy, Cổ Tích chính là như vậy, lúc còn đi học cô ấy cũng thế, chúng cháu là bạn đại học, Hà Mộc An ngồi ở sau lưng cô ấy
Hôm nay nghe cháu nói gặp Cổ Tích nên cứ đòi phải gặp nhau nói chuyện một chút.” “Thì ra là vậy à..
Làm phiền Hà phu nhân rồi, làm phiền Hà phu nhân rồi...”
“Không đâu, không đâu, cô không chê bọn trẻ như cháu phiền là được
Ôi trời ơi, đứa bé đáng yêu này là ai đây? Giống như tiểu hoàng tử thế này.”
Bé trai ngượng ngừng trốn ra sau lưng mẹ
Đám đàn ông Khang gia ở chỗ không xa đều dựng3tại lên nghe nội dung chào hỏi bên này
Người thay đổi sắc mặt nhiều nhất là Khang Thự Nghiệp
Vậy mà anh ta lại không biết ngài Hà và vợ mình là bạn đại học, hơn nữa quan hệ với Hà phu nhân cũng rất tốt, cô ấy chưa từng nói đến chuyện này.
Rất nhanh vẻ mặt Khang Thự Nghiệp đã trở lại bình thường, anh ta cười đón tiếp ngài Hà cùng ba và ông.
Trong phòng ăn, Hà Mộc An cùng Hà phu nhân ngồi ở chế chủ vị
Khang Thự Nghiệp nhìn ba nói rất nhiều vấn đề, hiểm lắm ngài Hà mới nhàn nhạt đáp lại một câu
Vậy mà ba anh ta chẳng hề cảm thấy không ổn, anh ta lại nhìn Hà phu nhân và Cổ Tích nói đến vui vẻ.
Cầu của1Hà Mộc An nào dễ bắc như vậy, bắc được cấu của Hà Mộc An có nghĩa là quyền định giá và quyền nghiên cứu trong ngành thực phẩm không bị xâm phạm
Nhưng Hà Mộc An còn không để doanh thu của Ưu Thắng vào mắt, càng không cần phải nói vì một sản nghiệp phụ thuộc mà gặp bọn họ
Ông nội và ba anh ta thật sự cũng không được tính là quen ngài Hà
Muốn mở được con đường với ngài Hà, chỉ dựa vào những kiến thức và thủ đoạn kia thì rất khó, nhưng nếu như là Hà phu nhân thì sao?
Khang Thự Nghiệp lại nhìn Hà phu nhân và cổ Tích, anh ta cảm thấy quan hệ giữa hai người thật sự tốt
Nghe nói ngài Hà vì Hà phu nhân8mà đối phó với Lâu gia..
Nhân vật lớn mặt như Lâu gia mà nói động là động, bây giờ sản nghiệp Lâu gia để lại đa số đều bị Tập đoàn Hòa Mộc thu mua, tiến hành mời thầu, nếu như có thể được phân một bát canh...
Khang Thự Nghiệp cười với Hà phu nhân
Hạ Diệu Diệu lịch sự gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với Khang phu nhân.
Cổ Tích lại chỉ cười rồi ngồi yên lặng lắng nghe
Lớp trưởng Hạ giỏi ăn nói nên dù lời tán thưởng có gượng gạo đến mấy cũng được nói ra một cách rất nghiêm túc không hề mất tự nhiên
Nói xong cô cũng không cần người ta tiếp lời, chuyên đề tài nói chuyện cũng không quá đột ngột
Kĩ thuật diễn dày công tôi luyện9lúc nịnh bợ cũng có thể tìm đúng chỗ ngứa mà gãi.
Cổ Tích không thể không thừa nhận, bản thân đã quá coi thường việc này
Nếu như là cô thì không thể nào cho người ta cảm giác nhiệt tình được
Lúc đứng bên ngoài thì cảm thấy việc này rất lập dị, nhưng ở trong đó lại thấy rất hạnh phúc
“..
Trước đây Cổ Tích chính là cán bộ văn nghệ của lớp chúng cháu, đánh đàn rất hay
Mộc An còn từng bảo cháu học cô ấy nhưng cháu thật sự không làm được...”
“Thành tích học tập của lớp trưởng Hạ tốt nhất lớp, không ai bì được.” Cố Tích cũng nói
Khang phu nhân kinh ngạc cảm thán: “Học sinh giỏi trong truyền thuyết.” “Cô ơi, học sinh giỏi không đủ thể hiện thực lực7của cháu, chúng cháu đều gọi là học sinh xuất sắc, có phải không?”
“Đúng, đúng, cậu nói gì cũng đúng.” So với bên nam tẻ ngắt thì bên nữ lại vô cùng vui vẻ, giúp giảm bớt phần nào sự gượng gạo.
Thi thoảng Hạ Diệu Diệu sẽ dẫn dắt Hà Mộc An khen ngợi biểu hiện lúc còn đi học của Cổ Tích
Hà Mộc An cũng rất hợp tác gật đầu, lúc Hạ Diệu Diệu nhéo anh một cái sau lưng còn tăng kèm một khuôn mặt cười
Cổ Tích suýt nữa thì nổi hết cả da gà, ngài Hà không có việc gì thì vẫn nên đừng cười thì hơn.
Một bữa cơm tối được lòng cả chủ lẫn khách, Cổ Tích chân thành cảm ơn Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu nhận lấy, trong khi quan hệ giao tiếp cô luôn là người chủ động thể hiện sự thân thiết
Cô không cảm thấy người ta nhất định phải thân thiện với bạn trước thì bạn mới thân thiện lại
Giao tiếp là cùng nhau, bạn vươn cánh tay thể hiện sự thân thiện trước, đối phương chưa chắc sẽ cự tuyệt
Nếu như ai cũng đợi đối phương tới làm quen trước vậy chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Hơn nữa cô cũng không quan tâm những điều này.
Cả nhà họ Khang tiễn vợ chồng Hà Mộc An đi xong lập tức nhìn về phía Cố Tích, trong đó sắc mặt của vợ chồng con trai thứ hai là khó coi nhất
Đây rõ ràng thể hiện là Cổ Tích mới là chủ, hơn nữa là bạn đại học của ngài Hà có ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết
Quan hệ với Hà phu nhân lại không tồi, quả thật không để lại cho bọn họ chút khả năng nào để đấu tranh
Nếu đã như vậy thì còn cái gì đáng để nói nữa.
Khang lão gia nhìn cháu dâu, vẻ mặt hiền từ hơn: “Muộn như vậy rồi thì không cần về nữa, ở lại đây đi.”
Cổ Tích: “Vâng ông.” Cô không lập tức dùng việc này để gây khó dễ cho ai, ngược lại thông qua việc này cô cũng nhận ra rất nhiều vấn đề mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến
Ví dụ như cách làm người, ví dụ như thể hiện thiện ý bằng cách giả vờ như không hề biết, ví dụ như cho đối phương một cơ hội được khoan dung,..
Vì vậy Cổ Tích cứ lẳng lặng, cơ hội tốt này là do lớp trưởng Hạ cho, không phải của cô, cô phải tận dụng tốt, không thể phụ lại lòng tốt của đối phương.
Khang Thự Nghiệp tiến đến ôm eo của Cổ Tích.
Cổ Tích nhìn người chồng đang săn sóc mình cẩn thận lại nhìn con trai vui vẻ đi bên người chồng thì đột nhiên cười dịu dàng
Cô quyết định chỉ cần anh ta chịu quay đầu, việc người phụ nữ kia cô sẽ coi như không biết
Thật ra cô đã cảm thấy người phụ nữ đó không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì người đàn ông như Thự Nghiệp không phải không thể dùng quyền lực để đánh đổi lấy tình yêu
Cũng là vì cô đã không còn cái sự cố chấp khi kính trọng anh ta như núi, yêu anh ta như mạng nữa rồi.
Nhưng cô lại cảm ơn vì cuộc sống lại có thể bình yên như vậy...
Ở chỗ khác, Hạ Diệu Diệu vừa lên xe đã cười ôm lấy Hà Mộc An
Hà Mộc An nhìn cô một cách kì lạ, nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng cười hì hì của cô thì liếc cô một cái, mặt không biểu cảm, kéo màn che lên
Hạ Diệu Diệu dựa đầu vào ngực Hà Mộc An, ngửi mùi hương trên người anh, trong lòng thấy rất yên bình: “Cảm ơn anh.” Hà Mộc An đương nhiên không cần lời cảm ơn của cô
“Rất vui vì có anh bên cạnh em, thật đó...” Hạ Diệu Diệu càng siết chặt vòng tay hơn
Nhưng Hà Mộc An không cảm thấy chặt, ôm lấy eo cô: “Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi
Huống hồ chưa chắc đã được kết quả em mong muốn, nhưng cũng chưa chắc là không tốt với Cố Tích, việc này không có tuyệt đối.” Hạ Diệu Diệu gật đầu, mặc dù anh luôn thích phá hoại không khí nhưng lần này cô sẽ tha thứ cho anh: “Em không cảm thấy bọn họ thể nào mà chỉ cảm thấy phải cảm ơn anh
Cho dù có tác dụng hay không cũng phải cảm ơn anh.” Cảm ơn anh để em chia sẻ sự tồn tại của anh, cảm ơn sự vất vả của anh.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh một cái, sau đó lại cười dựa vào ngực anh, một lúc sau cô nói: “Về em nấu món ngon cho anh.” “...” Cơm tối đã ở trên bàn rồi.
“Em tự tay làm cho anh, để đầu bếp Tra quan sát, vừa rồi anh chưa ăn no.” “Làm một ly sữa đậu là được.” “Ừm, em làm cho anh một ly sữa đậu ngon nhất.” “Đầu bếp Tra sẽ bị đả kích đến mức nào?”
Hạ Diệu Diệu véo eo anh: Anh không nói thì chết sao?
Tâm trạng của Hạ Diệu Diệu rất tốt, thật sự tốt, cái gì cũng tốt
Vì vậy khi về đến nhà nhìn thấy con gái vẫn chưa ngủ cô vẫn sẽ cho kẹo: “Con gái bảo bối ngoan, mười giờ rồi vẫn xem tivi à? Diễn cái gì vậy?” Khả Tín đứng dậy cung kính chào ngài Hà sau đó về phòng
“Sự tiến hóa của nhân loại? Ôi chao, con xem có hiểu không?” Hạ Thượng Thượng liếc mắt nhìn cô: “Không hiểu?”
“Con thành thật quá đi.” Hà Mộc An nhắc cô về sữa đậu.
Hạ Diệu Diệu đứng lên, chút nữa thì quên mất: “Em làm bây giờ đây.” Cô còn thuận thể hôn con gái một cái: “Muộn rồi con mau đi ngủ đi.”
Hà Mộc An nhìn Hạ Diệu Diệu vào phòng bếp rồi, cởi áo khoác ngoài đi vào phòng sách.
Hạ Thượng Thượng bĩu môi tùy tiện tắt tivi, đến phòng sách của ba trần thuật những nội dung cô bé xem
Việc này làm nhiều rồi thì sẽ thành quen, không hề còn sự chống đối như lần đầu
Cô bé chỉ muốn đoán xem lần này sau khi kết thúc ba sẽ cho cô bé cái gì.
Hạ Diệu Diệu làm xong ly sữa đậu đến phòng sách nhìn xem
Sau đó cô lại quay về phòng bếp, cô quyết định làm thêm một ly sữa đậu.
Chuyện của Hạ Thượng Thượng không phải cô hoàn toàn không biết, nhưng biết không nhiều
Cô không hỏi là bởi vì cô không hiểu lắm, những thứ không hiểu thì nhìn nhiều sẽ tốt hơn
Lúc Thượng Thượng có cảm xúc chống đối, cô cảm thấy mình không cần nhúng tay
Con mệt cũng được, có thích hợp với con gái hay không cũng được, chỉ cần con bé cảm thấy chấp nhận được là được.
Bình luận facebook