Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-42
Chương 42: Của anh à?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Đợi đến khi lách được vào đến trong, Hạ Diệu Diệu mới nhìn thấy trước cổng trường hoành tráng, là một hình trái tim rất lớn được xếp lại bằng rất nhiều ngọn nến lung linh, ở giữa là một bó hoa hồng to và vài chú gấu bông tinh nghịch đáng yêu. Dưới cổng trường Đại học Thu Môn uy nghi, ánh nến huyền ảo rọi qua màn voan mỏng của chiếc váy cưới trên người cô gấu bông, tạo nên một cảm giác rất lãng mạn và thi vị.
“...Cho dù tương lai có thay đổi ra sao, cho dù sau này không ở cùng một thành phố, cũng không thuận lợi được như chúng ta vẫn nghĩ, nhưng tình cảm của anh dành cho em vẫn mãi không đổi thay, xin em hãy nhận lời cầu hôn của anh.”2Chàng trai nâng chiếc hộp vuông xinh xắn trong tay mình lên, quỳ một gối xuống. Đó là một học trưởng năm cuối sắp tốt nghiệp, đang cầu hôn bạn gái sau hai năm yêu nhau. Vào thời điểm như thế này, khi sắp bước chân ra xã hội, trong sáu tháng đầu tiên tình cảm nếm trải sự chênh vênh và mất phương hướng hơn bao giờ hết. Trước khi bắt đầu một chặng đường mới, một chàng trai tình nguyện tặng bạn gái mình một sự cam kết khiến cô ấy yên tâm, thái độ đó là biểu hiện cho tình cảm thuần khiết nhất cũng như là lời hứa sẽ không buông tay của một bên với nửa còn lại của mình. Có lẽ sự dũng cảm, nỗi xúc động ấy đã lan truyền tới tất cả mọi8người xung quanh, nên chẳng ai hô hào, thậm chí không ai cất tiếng nói.
Hạ Diệu Diệu nắm lấy tay Hà An, lặng lẽ quan sát. Có lẽ cô không thích sự bày tỏ cảm xúc một cách quá “chơi trội” thế này, cũng không đồng tình với việc tỏ tình đột ngột và công khai trước công chúng, trong khi chẳng nói trước với một nửa của mình.
Nhưng chính lúc này, trong tình huống này, sự cam kết giữa hai người đã bên nhau từ lâu, là bến đậu mà bất cứ một cuộc tình nào đều mong muốn khi sắp tốt nghiệp. Nó đơn giản, chân thành, nó đại diện cho sự mong ngóng tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong tương lai.
Chàng trai quỳ gối xuống nhìn cô gái với ánh mắt khích lệ, chiếc nhẫn trên6tay anh sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Cô gái bặm môi, khóe mắt ngấn nước: “Em... em không biết mình có thể làm tốt được không.”
“Chúng mình cùng nhau cố gắng.” Cô gái rơi nước mắt, gật đầu quả quyết: “Em đồng ý.”
Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào, và anh chị khóa trên sắp tốt nghiệp cũng đều rơi nước mắt.
Hạ Diệu Diệu nhìn chàng trai cô gái ôm lấy nhau, nghẹn ngào trong nước mắt, bỗng nhiên thấy thật ngưỡng mộ họ. Tốt nghiệp rồi, vẫn giữ được một tình yêu kiên cường vững vàng, vượt qua được lời nguyền tốt nghiệp là chia tay, điều đó thật khiến người ta khao khát, khiến người ta ấm lòng. Đến bao giờ Hà An mới có thể quỳ xuống, tặng cho cô màn cầu hôn lãng mạn một3lần đây. Tiếc quá, đừng nói Hà An quỳ gối xuống, đến chân anh còn không chịu cong nữa là.
Hạ Diệu Diệu đành nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nhẫn thật là đẹp.” Lúc ấy Hà An mới đưa mắt nhìn: “Em thích à?” Đi cả chặng đường, chắc cổ đã thấm mệt rồi, đứng một lúc mà thay đổi đến vài tư thế.
Hạ Diệu Diệu lườm anh một cái: Lúc không cần nói thì phản ứng nhanh thế: “Đi thôi.”
“Dọn về thật sao, không sợ bị chuột gián dọa à.” Chu Tử Ngọc hếch mũi về phía giường hai người bọn họ. Trương Tấn Xảo nhìn hai chiếc điều hòa mini vừa mới lắp: “Mấy thứ đó chắc mát được đến chỗ chúng mình chứ?” Chu Tử Ngọc nhìn một hồi, liền gật đầu: “Ít ra vẫn còn có chút5lợi.”
“Tiền điện...” “Cậu ấy nói với tớ rồi, bọn họ tự đóng” Trương Tấn Xảo gật đầu, thể thì chẳng còn gì phải lo nữa, mặc dù Thẩm Tuyết nói năng rất va chạm, nhưng cô ta có giỏi cũng chẳng đuổi được ai đi, cùng lắm thì tránh cô ta ra là được. Hạ Diệu Diệu bỏ dây buộc tóc và kẹp tóc vào trong hộp, đậy nắp lại: “Tớ đi đây.” Chiếc hộp nhỏ nhắn này do Khổng Đồng Đồng làm. Vốn dĩ là một chiếc hộp đựng bóng đèn hết sức bình thường, Khổng Đồng Đồng cắt một đoạn dài khoảng 15 cm, bọc lại bằng vải hoa, viền hoa xung quanh, bên trên là chiếc nắp hình mũ đáng yêu. Chiếc hộp rất xinh xắn, tặng cho Hạ Diệu Diệu để những thứ đồ nhỏ mà cô hay vứt lung tung. Nhìn thấy chiếc hộp, cô chỉ muốn đội nó lên đầu.
“Hà An có mắt thẩm mỹ không tồi. Các cậu nhìn thấy chiếc dây buộc tóc lông mềm mà cậu ấy mới tặng cho Diệu Diệu chưa, màu và chất lượng lông đều quá đỉnh, cầm trong tay vấn về mà cảm giác như chẳng có gì, thân hình mềm mại kết hợp với bộ mặt tiểu hồ ly, khiến người ta chỉ muốn thơm một cái.”
Chu Tử Ngọc mặc bộ đồ thể dục xong: “Cậu hỏi cậu ấy xem mua ở đâu, tự mình mua một cái không được sao.” “Cậu tưởng tớ chưa hỏi chắc, cậu ấy còn chẳng thèm để ý đến. Không biết bình thường Hạ Diệu Diệu giao tiếp thế nào với con người ấy.” Trương Tấn Xảo cười vang: “Cậu quên cảnh hai người ấy ngọt ngào thế nào rồi à?” Khổng Đồng Đồng cũng cười he he: “Mặc dù Hà An chẳng ra sao cả, nhưng đối xử với Diệu Diệu thì miễn bàn.” “Khiếp.” Chu Tử Ngọc cầm bóng lên, đi ra ngoài: “Sướng khổ tự mình hiểu, bây giờ chắc Diệu Diệu chỉ muốn đấm chết Hà An. Hà An lần thi này không qua môn Toán. Chứ các cậu tưởng cậu ấy đi thư viện sớm thể làm gì, nhất định là vừa mắng vừa ôn tập cho Hà An nhà cậu ấy chứ còn gì nữa. Thôi tớ cũng đi đây.”
“Hà An không qua môn Toán cao cấp đúng không? Gần đây tớ có thời gian, hay là chúng mình cùng đi đến thư viện.”
Hạ Diệu Diệu nghe thể vui mừng nhìn Du Văn Bác: Liệu có làm mất thì giờ của cậu không. Nhưng: “Thôi không cần đâu.” Hà An không thích Du Văn Bác.
“Không sao, mấy ngày nay tớ cũng không bận.” Vấn đề không phải là bận hay không, Hạ Diệu Diệu đưa mắt nhìn anh ta.
Du Văn Bác lúng túng gật đầu, anh ta đã hiểu ra chuyện: “Vậy... thôi.” “Cậu đừng để tâm, anh ấy sống chết cũng muốn giữ thể diện.” Lòng tự trọng của con trai mà, rõ ràng anh học không tốt, lại có người chủ động dạy cho, nhưng vẫn không chịu hạ mình xuống, thôi thì có ôn tập cho anh vậy: “Thế cậu đi đâu đấy.” “Đến thư viện mượn hộ Phương Thậm hai quyển sách.” Hạ Diệu Diệu cũng không hỏi anh ta sao lại ra ngoài giữa thời tiết nóng nực thế này, mà hỏi do thám thính: “Đàn em Ôn đang cưa cẩm soái ca thật à?” Du Văn Bác nhìn cô, rồi đột nhiên nói: “Mình có việc phải đi trước đây, gặp nhau sau nhé.” “Hả? Hả...” Sao phải chạy?
Qua một đêm, Thẩm Tuyết đã phải đầu hàng: “Ký túc xá tồi tàn này có thể ngủ được sao! Tớ bị muỗi đốt suốt cả buổi tối, chết mất thôi!” Nói xong cô ta trợn mắt nhìn về phía Hạ Diệu Diệu, Khổng Đồng Đồng. Vương Niệm Tư sắc mặt không đổi: “Tớ bảo cậu đốt hương muỗi lên, cậu cứ bảo hại người không đốt, bây giờ thì thấy rồi chứ.” Không phải làm ăn quy mô nhỏ như nhà Thẩm Tuyết, Vương Niệm Tư mới đích thực là một thiên kim tiểu thư, gia tài nhà cô lên tới hàng trăm triệu nhân dân tệ, chiếc xe tuần nào cũng đến đưa đón cô cũng lên tới vài triệu tệ, xe của Đào Thành Phong cũng chẳng là gì. Nhưng đáng quý là, tính cách của cô cũng giống như vẻ bề ngoài vậy, ngọt ngào dịu dàng, không ra vẻ ta đây, cũng không hay cáu gắt phàn nàn: “Tối nay tớ cho cậu mượn, đi thôi, đi siêu thị với tớ một chuyến, hôm nay tớ còn chưa ăn sáng.” Bị một nam sinh tự phụ chặn dưới lầu tặng hoa, còn tâm trạng mà ăn sáng mới lạ: “Vâng, thưa đại tiểu thư.”
Vương Niệm Tư kéo Thẩm Tuyết đi ra ngoài. Khi đi qua chỗ ngồi của Hà An, bỗng nhiên, Vương Niệm Tư cúi đầu xuống, nhặt một chiếc bút bi rơi dưới đất lên, cảm giác cầm vào chiếc bút khiến cô không thể đưa mắt nhìn nó chăm chủ. Chiếc bút này có gì đó rất lạ, bình thường bút bi đều có gắn tên thương hiệu, nhưng trên chiếc bút này, cô không hề thấy có bất cứ ký hiệu nào. Cô đứng thẳng dậy nhìn xung quanh, rồi đưa về phía Hà An: “Của cậu à?”
Hà An nghe vậy lạnh lùng quay lại. Vương Niệm Tự mỉm cười theo bản năng. Hà An tiện tay cầm sách lên, đưa lên cao chắn hẳn tầm nhìn.
Vương Niệm Tư thấy vậy đặt bút lên bàn, cười nói: “Bút của cậu có vẻ rất tốt, nhìn rất khác biệt, nhưng khi nãy tớ mạo muội quan sát mà không nhìn thấy có tên nhà sản xuất. Có thể nói cho tớ biết bút của thương hiệu nào được không? Tớ vô cùng thích bút máy, sắp tới sinh nhật anh ấy, tớ muốn tặng anh ấy một chiếc.”
Hà An tiện tay để sách sang một bên, quay đầu đi, đeo tai nghe vào.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“...Cho dù tương lai có thay đổi ra sao, cho dù sau này không ở cùng một thành phố, cũng không thuận lợi được như chúng ta vẫn nghĩ, nhưng tình cảm của anh dành cho em vẫn mãi không đổi thay, xin em hãy nhận lời cầu hôn của anh.”2Chàng trai nâng chiếc hộp vuông xinh xắn trong tay mình lên, quỳ một gối xuống. Đó là một học trưởng năm cuối sắp tốt nghiệp, đang cầu hôn bạn gái sau hai năm yêu nhau. Vào thời điểm như thế này, khi sắp bước chân ra xã hội, trong sáu tháng đầu tiên tình cảm nếm trải sự chênh vênh và mất phương hướng hơn bao giờ hết. Trước khi bắt đầu một chặng đường mới, một chàng trai tình nguyện tặng bạn gái mình một sự cam kết khiến cô ấy yên tâm, thái độ đó là biểu hiện cho tình cảm thuần khiết nhất cũng như là lời hứa sẽ không buông tay của một bên với nửa còn lại của mình. Có lẽ sự dũng cảm, nỗi xúc động ấy đã lan truyền tới tất cả mọi8người xung quanh, nên chẳng ai hô hào, thậm chí không ai cất tiếng nói.
Hạ Diệu Diệu nắm lấy tay Hà An, lặng lẽ quan sát. Có lẽ cô không thích sự bày tỏ cảm xúc một cách quá “chơi trội” thế này, cũng không đồng tình với việc tỏ tình đột ngột và công khai trước công chúng, trong khi chẳng nói trước với một nửa của mình.
Nhưng chính lúc này, trong tình huống này, sự cam kết giữa hai người đã bên nhau từ lâu, là bến đậu mà bất cứ một cuộc tình nào đều mong muốn khi sắp tốt nghiệp. Nó đơn giản, chân thành, nó đại diện cho sự mong ngóng tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong tương lai.
Chàng trai quỳ gối xuống nhìn cô gái với ánh mắt khích lệ, chiếc nhẫn trên6tay anh sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Cô gái bặm môi, khóe mắt ngấn nước: “Em... em không biết mình có thể làm tốt được không.”
“Chúng mình cùng nhau cố gắng.” Cô gái rơi nước mắt, gật đầu quả quyết: “Em đồng ý.”
Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào, và anh chị khóa trên sắp tốt nghiệp cũng đều rơi nước mắt.
Hạ Diệu Diệu nhìn chàng trai cô gái ôm lấy nhau, nghẹn ngào trong nước mắt, bỗng nhiên thấy thật ngưỡng mộ họ. Tốt nghiệp rồi, vẫn giữ được một tình yêu kiên cường vững vàng, vượt qua được lời nguyền tốt nghiệp là chia tay, điều đó thật khiến người ta khao khát, khiến người ta ấm lòng. Đến bao giờ Hà An mới có thể quỳ xuống, tặng cho cô màn cầu hôn lãng mạn một3lần đây. Tiếc quá, đừng nói Hà An quỳ gối xuống, đến chân anh còn không chịu cong nữa là.
Hạ Diệu Diệu đành nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nhẫn thật là đẹp.” Lúc ấy Hà An mới đưa mắt nhìn: “Em thích à?” Đi cả chặng đường, chắc cổ đã thấm mệt rồi, đứng một lúc mà thay đổi đến vài tư thế.
Hạ Diệu Diệu lườm anh một cái: Lúc không cần nói thì phản ứng nhanh thế: “Đi thôi.”
“Dọn về thật sao, không sợ bị chuột gián dọa à.” Chu Tử Ngọc hếch mũi về phía giường hai người bọn họ. Trương Tấn Xảo nhìn hai chiếc điều hòa mini vừa mới lắp: “Mấy thứ đó chắc mát được đến chỗ chúng mình chứ?” Chu Tử Ngọc nhìn một hồi, liền gật đầu: “Ít ra vẫn còn có chút5lợi.”
“Tiền điện...” “Cậu ấy nói với tớ rồi, bọn họ tự đóng” Trương Tấn Xảo gật đầu, thể thì chẳng còn gì phải lo nữa, mặc dù Thẩm Tuyết nói năng rất va chạm, nhưng cô ta có giỏi cũng chẳng đuổi được ai đi, cùng lắm thì tránh cô ta ra là được. Hạ Diệu Diệu bỏ dây buộc tóc và kẹp tóc vào trong hộp, đậy nắp lại: “Tớ đi đây.” Chiếc hộp nhỏ nhắn này do Khổng Đồng Đồng làm. Vốn dĩ là một chiếc hộp đựng bóng đèn hết sức bình thường, Khổng Đồng Đồng cắt một đoạn dài khoảng 15 cm, bọc lại bằng vải hoa, viền hoa xung quanh, bên trên là chiếc nắp hình mũ đáng yêu. Chiếc hộp rất xinh xắn, tặng cho Hạ Diệu Diệu để những thứ đồ nhỏ mà cô hay vứt lung tung. Nhìn thấy chiếc hộp, cô chỉ muốn đội nó lên đầu.
“Hà An có mắt thẩm mỹ không tồi. Các cậu nhìn thấy chiếc dây buộc tóc lông mềm mà cậu ấy mới tặng cho Diệu Diệu chưa, màu và chất lượng lông đều quá đỉnh, cầm trong tay vấn về mà cảm giác như chẳng có gì, thân hình mềm mại kết hợp với bộ mặt tiểu hồ ly, khiến người ta chỉ muốn thơm một cái.”
Chu Tử Ngọc mặc bộ đồ thể dục xong: “Cậu hỏi cậu ấy xem mua ở đâu, tự mình mua một cái không được sao.” “Cậu tưởng tớ chưa hỏi chắc, cậu ấy còn chẳng thèm để ý đến. Không biết bình thường Hạ Diệu Diệu giao tiếp thế nào với con người ấy.” Trương Tấn Xảo cười vang: “Cậu quên cảnh hai người ấy ngọt ngào thế nào rồi à?” Khổng Đồng Đồng cũng cười he he: “Mặc dù Hà An chẳng ra sao cả, nhưng đối xử với Diệu Diệu thì miễn bàn.” “Khiếp.” Chu Tử Ngọc cầm bóng lên, đi ra ngoài: “Sướng khổ tự mình hiểu, bây giờ chắc Diệu Diệu chỉ muốn đấm chết Hà An. Hà An lần thi này không qua môn Toán. Chứ các cậu tưởng cậu ấy đi thư viện sớm thể làm gì, nhất định là vừa mắng vừa ôn tập cho Hà An nhà cậu ấy chứ còn gì nữa. Thôi tớ cũng đi đây.”
“Hà An không qua môn Toán cao cấp đúng không? Gần đây tớ có thời gian, hay là chúng mình cùng đi đến thư viện.”
Hạ Diệu Diệu nghe thể vui mừng nhìn Du Văn Bác: Liệu có làm mất thì giờ của cậu không. Nhưng: “Thôi không cần đâu.” Hà An không thích Du Văn Bác.
“Không sao, mấy ngày nay tớ cũng không bận.” Vấn đề không phải là bận hay không, Hạ Diệu Diệu đưa mắt nhìn anh ta.
Du Văn Bác lúng túng gật đầu, anh ta đã hiểu ra chuyện: “Vậy... thôi.” “Cậu đừng để tâm, anh ấy sống chết cũng muốn giữ thể diện.” Lòng tự trọng của con trai mà, rõ ràng anh học không tốt, lại có người chủ động dạy cho, nhưng vẫn không chịu hạ mình xuống, thôi thì có ôn tập cho anh vậy: “Thế cậu đi đâu đấy.” “Đến thư viện mượn hộ Phương Thậm hai quyển sách.” Hạ Diệu Diệu cũng không hỏi anh ta sao lại ra ngoài giữa thời tiết nóng nực thế này, mà hỏi do thám thính: “Đàn em Ôn đang cưa cẩm soái ca thật à?” Du Văn Bác nhìn cô, rồi đột nhiên nói: “Mình có việc phải đi trước đây, gặp nhau sau nhé.” “Hả? Hả...” Sao phải chạy?
Qua một đêm, Thẩm Tuyết đã phải đầu hàng: “Ký túc xá tồi tàn này có thể ngủ được sao! Tớ bị muỗi đốt suốt cả buổi tối, chết mất thôi!” Nói xong cô ta trợn mắt nhìn về phía Hạ Diệu Diệu, Khổng Đồng Đồng. Vương Niệm Tư sắc mặt không đổi: “Tớ bảo cậu đốt hương muỗi lên, cậu cứ bảo hại người không đốt, bây giờ thì thấy rồi chứ.” Không phải làm ăn quy mô nhỏ như nhà Thẩm Tuyết, Vương Niệm Tư mới đích thực là một thiên kim tiểu thư, gia tài nhà cô lên tới hàng trăm triệu nhân dân tệ, chiếc xe tuần nào cũng đến đưa đón cô cũng lên tới vài triệu tệ, xe của Đào Thành Phong cũng chẳng là gì. Nhưng đáng quý là, tính cách của cô cũng giống như vẻ bề ngoài vậy, ngọt ngào dịu dàng, không ra vẻ ta đây, cũng không hay cáu gắt phàn nàn: “Tối nay tớ cho cậu mượn, đi thôi, đi siêu thị với tớ một chuyến, hôm nay tớ còn chưa ăn sáng.” Bị một nam sinh tự phụ chặn dưới lầu tặng hoa, còn tâm trạng mà ăn sáng mới lạ: “Vâng, thưa đại tiểu thư.”
Vương Niệm Tư kéo Thẩm Tuyết đi ra ngoài. Khi đi qua chỗ ngồi của Hà An, bỗng nhiên, Vương Niệm Tư cúi đầu xuống, nhặt một chiếc bút bi rơi dưới đất lên, cảm giác cầm vào chiếc bút khiến cô không thể đưa mắt nhìn nó chăm chủ. Chiếc bút này có gì đó rất lạ, bình thường bút bi đều có gắn tên thương hiệu, nhưng trên chiếc bút này, cô không hề thấy có bất cứ ký hiệu nào. Cô đứng thẳng dậy nhìn xung quanh, rồi đưa về phía Hà An: “Của cậu à?”
Hà An nghe vậy lạnh lùng quay lại. Vương Niệm Tự mỉm cười theo bản năng. Hà An tiện tay cầm sách lên, đưa lên cao chắn hẳn tầm nhìn.
Vương Niệm Tư thấy vậy đặt bút lên bàn, cười nói: “Bút của cậu có vẻ rất tốt, nhìn rất khác biệt, nhưng khi nãy tớ mạo muội quan sát mà không nhìn thấy có tên nhà sản xuất. Có thể nói cho tớ biết bút của thương hiệu nào được không? Tớ vô cùng thích bút máy, sắp tới sinh nhật anh ấy, tớ muốn tặng anh ấy một chiếc.”
Hà An tiện tay để sách sang một bên, quay đầu đi, đeo tai nghe vào.
Bình luận facebook