Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-479
Chương 479: Đến đây
Phó Khánh Nhi giả vờ kinh ngạc vui mừng đi qua, thận trọng lại hơi mất tự nhiên hỏi: “Anh đẹp tr3ai đợi ai vậy?”
Hạ Vũ nhận lấy hành lý phía sau, không nhìn khuôn mặt giả vờ ngây thơ c2ủa cô. Phó Khánh Nhi xinh đẹp nên giả vờ không hề phản cảm mà ngược lại càng đáng yêu hơn, chỉ 5là Hạ Vũ không thừa nhận: “Em vừa mới tan làm nên tiện qua đưa chị về kí túc.”
Phó Khán4h Nhi vuốt mái tóc dài màu hạt rẻ, dùng dây buộc tóc trên cổ tay buộc tóc lại: “Cảm ơn.”
Phó Khánh Nhi mở điện thoại ra, âm thanh báo tin nhắn vang lên liên tục. Phó Khánh Nhi nhìn lướt qua rồi cất điện thoại đi.
Hạ Vũ mở cửa xe ra.
Phó Khánh Nhi ngồi vào trong.
Hạ Vũ bỏ hành lý vào rồi vòng qua ngồi lên ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa giả vờ như không quan tâm hỏi: “Bạn trai chị hả? Sao chị không trả lời, vì chuyện lần trước vẫn chưa làm lành hả? Có cần em giải thích không, lúc nào em cũng rảnh.”
Phó Khánh Nhi dựa vào ghế, vẻ mặt tự nhiên, chẳng hề buồn đau khi nhắc đến chuyện chia tay bạn trai: “Không cần đâu, đã chia tay rồi.”
“Chia tay rồi?” Xe ổn định lướt đi, vẻ mặt Hạ Vũ chẳng hề thay đổi.
“Ừm, có rất nhiều nguyên nhân, không liên quan gì đến cậu nên yên tâm đi. Cậu chưa quan trọng đến mức có tác dụng quyết định trong đó.”
“Chị Phó, chị nói như vậy em sẽ cảm thấy là em rất vô dụng.”
Phó Khánh Nhi cười thoải mái, bởi vì không có hi vọng vào tình yêu giữa hai người, vẻ mặt, động tác của cô đều rất tùy ý. Sự thoải mái đó càng có sức hấp dẫn hơn, ít nhất là hấp dẫn người thanh niên ở bên cạnh: “Còn chưa chúc mừng cậu thăng chức, ngày mai tôi mời cậu ăn cơm thế nào? Hôm nay mệt quá, tôi về ngủ một giấc đã.”
“Chị, muốn mời cũng là em mời, sao giọng chị cứ giống như chị em vậy?”
Phó Khánh Nhi cười, cô coi cậu như là em trai nên cậu có thành tựu nho nhỏ thì đương nhiên là coi như thưởng cho cậu rồi: “Được rồi, hưởng thụ sự hiếu kính của vãn bối.” Phó Khánh Nhi nhìn đồng hồ rồi đột nhiên nói: “Hôm nay thứ Sáu, ngã tư sau cho tôi xuống xe, cậu về nhà đi, đi đường đêm không an toàn.”
Tốc độ của xe không hề giảm: “Chị em ra nước ngoài rồi, chị ấy không ở nhà, bọn em cũng không nhất thiết phải về. Hơn nữa Chủ nhật tuần này Tùng Cảnh về nước, vừa hay em phải đón cậu ấy, vì vậy tuần này em không về nhà.”
Phó Khánh Nhi kinh ngạc nói: “Chị cậu ra nước ngoài?...” Nhưng mà cô lại nghĩ lại, với đám người vây quanh Hà Bất, Hạ Diệu Diệu quả thật không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh con, có đầy thời gian để phung phí: “Thiếu chút nữa thì quên mất, đổi mùa rồi, hâm mộ chị cậu quá, công việc và cuộc sống đều hạnh phúc.” Phó Khánh Nhi dựa vào ghế cảm thán.
Hạ Vũ cười không nói.
Phó Khánh Nhi nhắm mắt nghỉ ngơi, xe ô tô di chuyển ổn định, Phó Khánh Nhi mơ hồ buồn ngủ.
Lúc xe dừng lại thì Phó Khánh Nhi cũng vừa hay tỉnh lại. Cô không phải là trẻ con cũng chẳng làm công việc tiêu hao nhiều thể lực nên không thể nào xảy ra việc xe dừng mà còn chưa tỉnh: “Đến rồi...” Phó Khánh Nhi duỗi người: “Cảm ơn, phiền cậu rồi.”
Khu vực kí túc sáng đèn, chỗ ở của nhân viên Hoa Hàng đảm bảo an ninh, mức độ phủ xanh và kết cấu phòng rất tốt, ngoài ra còn có cả khu biệt thự và khu cao cấp. Với bối cảnh của Phó Khánh Nhi thì mặc dù không được ở khu biệt thự nhưng nhận một căn hai phòng ngủ một phòng khách ở khu cao cấp là hoàn toàn không thành vấn đề.
Phó Khánh Nhi nhận lấy hành lý sau đó tùy ý hỏi: “Cậu có muốn lên nhà ngồi chơi chút không?”
Hạ Vũ lập tức trả lời: “Vâng.”
Phó Khánh Nhi ngẩng đầu nhìn cậu, không phải do cô mẫn cảm mà chắc là do cô suy nghĩ nhiều rồi. Phó Khánh Nhi dùng ánh mắt rất chân thành mang ý cười của nhìn cậu, chuyện nam nữ cô rất rõ ràng. Cái gì mà tình cảm chị em, tình cảm sư phụ đồ đệ chỉ là để che đậy, mà con người cô lại chẳng thích che đậy.
Hạ Vũ bị nhìn đến ngượng ngùng nhưng da mặt vẫn đủ dày: “Chỉ là lên nhà ngồi chút thôi, mà là do chị nói mà.” Nói xong cậu không thể nào che đậy được bản tính của mình, má đã phớt hồng.
Phó Khánh Nhi kinh ngạc, lại cảm thấy không chắc chắn lắm vì dù sao Hạ Vũ cũng là người rất dễ đỏ mặt. Nhưng cô không hề có ý ngăn cản bởi vì trước đây cô cũng từng có ý đó, hơn nữa điều kiện bây giờ của Hạ Vũ còn tốt hơn trước nhiều.
Mà cô ấy chẳng hề cảm thấy mình có thể coi tình yêu cao thượng đến mức nói không cần quan tâm đến điều kiện kinh tế. Vậy nên cô lại chẳng có lý nào không suy nghĩ về Hạ Vũ: “Được, mời cậu uống cà phê.”
Hạ Vũ thở phào, trước ánh nhìn của Phó Khánh Nhi, cậu không thể nào thể hiện như chẳng có chút áp lực gì.
...
Nơi ở của Phó Khánh Nhi rất gọn gàng, ấm áp. Mặc dù đây là kí túc xá của công ty nhưng do Phó Khánh Nhi đã ở đây nhiều năm nên chỗ nào cũng có dấu ấn của cô. Trong thành phố, cô cũng có nhà nhưng diện tích không lớn nên rất ít khi ở. Phụ nữ độc thân mà gia đình lại không ở đây thì chỗ nào gần công ty thì ở chỗ đó, vì vậy nên căn phòng này được trang trí theo phong cách của Phó Khánh Nhi.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Vũ đến đây.
“Cà phê?” Phó Khánh Nhi cầm máy cà phê đi về phía phòng bếp, một lúc sau cô đi từ phòng bếp ra, nhìn Hạ Vũ đã tự mở tivi để giết thời gian rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc đi ra cô đã thay một bộ đồ ngủ kín đáo, có thể mặc ra ngoài.
Trong tình huống như vậy thì cho dù cô ấy có đồ ngủ gợi cảm thì cũng sẽ không đem ra mặc.
Hạ Vũ nhìn cô, nhớ ra cô vừa mới xuống máy bay nên vội vàng đứng dậy: “Để em làm cho, chị nghỉ đi.”
Hạ Vũ vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên: “Ngại quá em đi nghe điện thoại.”
Phó Khánh Nhi thấy chẳng sao cả nên đi vào trong phòng pha cà phê.
Hạ Vũ đi đến ban công không vui bắt máy: “Mẹ, con nói là con không về rồi mà.”
Bà Hạ không vui, nếu là trước đây bà đã hét lên nhưng hôm nay khác với thường ngày, bà nhỏ giọng nói: “Giọng con kiểu gì vậy, mẹ không thể gọi điện cho con à?”
“Sao thế mẹ?” Hạ Vũ phát hiện ra giọng của mẹ không giống bình thường.
Bà Hạ lập tức rưng rưng nước mắt nghĩ đến là nghẹn lòng: “Anh rể con đến con có tưởng tượng được không? Chị con không ở đây mà tự nhiên anh rể con lại đến...” Bà Hạ sắp khóc rồi...
Phó Khánh Nhi giả vờ kinh ngạc vui mừng đi qua, thận trọng lại hơi mất tự nhiên hỏi: “Anh đẹp tr3ai đợi ai vậy?”
Hạ Vũ nhận lấy hành lý phía sau, không nhìn khuôn mặt giả vờ ngây thơ c2ủa cô. Phó Khánh Nhi xinh đẹp nên giả vờ không hề phản cảm mà ngược lại càng đáng yêu hơn, chỉ 5là Hạ Vũ không thừa nhận: “Em vừa mới tan làm nên tiện qua đưa chị về kí túc.”
Phó Khán4h Nhi vuốt mái tóc dài màu hạt rẻ, dùng dây buộc tóc trên cổ tay buộc tóc lại: “Cảm ơn.”
Phó Khánh Nhi mở điện thoại ra, âm thanh báo tin nhắn vang lên liên tục. Phó Khánh Nhi nhìn lướt qua rồi cất điện thoại đi.
Hạ Vũ mở cửa xe ra.
Phó Khánh Nhi ngồi vào trong.
Hạ Vũ bỏ hành lý vào rồi vòng qua ngồi lên ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa giả vờ như không quan tâm hỏi: “Bạn trai chị hả? Sao chị không trả lời, vì chuyện lần trước vẫn chưa làm lành hả? Có cần em giải thích không, lúc nào em cũng rảnh.”
Phó Khánh Nhi dựa vào ghế, vẻ mặt tự nhiên, chẳng hề buồn đau khi nhắc đến chuyện chia tay bạn trai: “Không cần đâu, đã chia tay rồi.”
“Chia tay rồi?” Xe ổn định lướt đi, vẻ mặt Hạ Vũ chẳng hề thay đổi.
“Ừm, có rất nhiều nguyên nhân, không liên quan gì đến cậu nên yên tâm đi. Cậu chưa quan trọng đến mức có tác dụng quyết định trong đó.”
“Chị Phó, chị nói như vậy em sẽ cảm thấy là em rất vô dụng.”
Phó Khánh Nhi cười thoải mái, bởi vì không có hi vọng vào tình yêu giữa hai người, vẻ mặt, động tác của cô đều rất tùy ý. Sự thoải mái đó càng có sức hấp dẫn hơn, ít nhất là hấp dẫn người thanh niên ở bên cạnh: “Còn chưa chúc mừng cậu thăng chức, ngày mai tôi mời cậu ăn cơm thế nào? Hôm nay mệt quá, tôi về ngủ một giấc đã.”
“Chị, muốn mời cũng là em mời, sao giọng chị cứ giống như chị em vậy?”
Phó Khánh Nhi cười, cô coi cậu như là em trai nên cậu có thành tựu nho nhỏ thì đương nhiên là coi như thưởng cho cậu rồi: “Được rồi, hưởng thụ sự hiếu kính của vãn bối.” Phó Khánh Nhi nhìn đồng hồ rồi đột nhiên nói: “Hôm nay thứ Sáu, ngã tư sau cho tôi xuống xe, cậu về nhà đi, đi đường đêm không an toàn.”
Tốc độ của xe không hề giảm: “Chị em ra nước ngoài rồi, chị ấy không ở nhà, bọn em cũng không nhất thiết phải về. Hơn nữa Chủ nhật tuần này Tùng Cảnh về nước, vừa hay em phải đón cậu ấy, vì vậy tuần này em không về nhà.”
Phó Khánh Nhi kinh ngạc nói: “Chị cậu ra nước ngoài?...” Nhưng mà cô lại nghĩ lại, với đám người vây quanh Hà Bất, Hạ Diệu Diệu quả thật không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh con, có đầy thời gian để phung phí: “Thiếu chút nữa thì quên mất, đổi mùa rồi, hâm mộ chị cậu quá, công việc và cuộc sống đều hạnh phúc.” Phó Khánh Nhi dựa vào ghế cảm thán.
Hạ Vũ cười không nói.
Phó Khánh Nhi nhắm mắt nghỉ ngơi, xe ô tô di chuyển ổn định, Phó Khánh Nhi mơ hồ buồn ngủ.
Lúc xe dừng lại thì Phó Khánh Nhi cũng vừa hay tỉnh lại. Cô không phải là trẻ con cũng chẳng làm công việc tiêu hao nhiều thể lực nên không thể nào xảy ra việc xe dừng mà còn chưa tỉnh: “Đến rồi...” Phó Khánh Nhi duỗi người: “Cảm ơn, phiền cậu rồi.”
Khu vực kí túc sáng đèn, chỗ ở của nhân viên Hoa Hàng đảm bảo an ninh, mức độ phủ xanh và kết cấu phòng rất tốt, ngoài ra còn có cả khu biệt thự và khu cao cấp. Với bối cảnh của Phó Khánh Nhi thì mặc dù không được ở khu biệt thự nhưng nhận một căn hai phòng ngủ một phòng khách ở khu cao cấp là hoàn toàn không thành vấn đề.
Phó Khánh Nhi nhận lấy hành lý sau đó tùy ý hỏi: “Cậu có muốn lên nhà ngồi chơi chút không?”
Hạ Vũ lập tức trả lời: “Vâng.”
Phó Khánh Nhi ngẩng đầu nhìn cậu, không phải do cô mẫn cảm mà chắc là do cô suy nghĩ nhiều rồi. Phó Khánh Nhi dùng ánh mắt rất chân thành mang ý cười của nhìn cậu, chuyện nam nữ cô rất rõ ràng. Cái gì mà tình cảm chị em, tình cảm sư phụ đồ đệ chỉ là để che đậy, mà con người cô lại chẳng thích che đậy.
Hạ Vũ bị nhìn đến ngượng ngùng nhưng da mặt vẫn đủ dày: “Chỉ là lên nhà ngồi chút thôi, mà là do chị nói mà.” Nói xong cậu không thể nào che đậy được bản tính của mình, má đã phớt hồng.
Phó Khánh Nhi kinh ngạc, lại cảm thấy không chắc chắn lắm vì dù sao Hạ Vũ cũng là người rất dễ đỏ mặt. Nhưng cô không hề có ý ngăn cản bởi vì trước đây cô cũng từng có ý đó, hơn nữa điều kiện bây giờ của Hạ Vũ còn tốt hơn trước nhiều.
Mà cô ấy chẳng hề cảm thấy mình có thể coi tình yêu cao thượng đến mức nói không cần quan tâm đến điều kiện kinh tế. Vậy nên cô lại chẳng có lý nào không suy nghĩ về Hạ Vũ: “Được, mời cậu uống cà phê.”
Hạ Vũ thở phào, trước ánh nhìn của Phó Khánh Nhi, cậu không thể nào thể hiện như chẳng có chút áp lực gì.
...
Nơi ở của Phó Khánh Nhi rất gọn gàng, ấm áp. Mặc dù đây là kí túc xá của công ty nhưng do Phó Khánh Nhi đã ở đây nhiều năm nên chỗ nào cũng có dấu ấn của cô. Trong thành phố, cô cũng có nhà nhưng diện tích không lớn nên rất ít khi ở. Phụ nữ độc thân mà gia đình lại không ở đây thì chỗ nào gần công ty thì ở chỗ đó, vì vậy nên căn phòng này được trang trí theo phong cách của Phó Khánh Nhi.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Vũ đến đây.
“Cà phê?” Phó Khánh Nhi cầm máy cà phê đi về phía phòng bếp, một lúc sau cô đi từ phòng bếp ra, nhìn Hạ Vũ đã tự mở tivi để giết thời gian rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc đi ra cô đã thay một bộ đồ ngủ kín đáo, có thể mặc ra ngoài.
Trong tình huống như vậy thì cho dù cô ấy có đồ ngủ gợi cảm thì cũng sẽ không đem ra mặc.
Hạ Vũ nhìn cô, nhớ ra cô vừa mới xuống máy bay nên vội vàng đứng dậy: “Để em làm cho, chị nghỉ đi.”
Hạ Vũ vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên: “Ngại quá em đi nghe điện thoại.”
Phó Khánh Nhi thấy chẳng sao cả nên đi vào trong phòng pha cà phê.
Hạ Vũ đi đến ban công không vui bắt máy: “Mẹ, con nói là con không về rồi mà.”
Bà Hạ không vui, nếu là trước đây bà đã hét lên nhưng hôm nay khác với thường ngày, bà nhỏ giọng nói: “Giọng con kiểu gì vậy, mẹ không thể gọi điện cho con à?”
“Sao thế mẹ?” Hạ Vũ phát hiện ra giọng của mẹ không giống bình thường.
Bà Hạ lập tức rưng rưng nước mắt nghĩ đến là nghẹn lòng: “Anh rể con đến con có tưởng tượng được không? Chị con không ở đây mà tự nhiên anh rể con lại đến...” Bà Hạ sắp khóc rồi...
Bình luận facebook