Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10:
Chương 10:
Lý Khí luôn nghĩ tới dáng vẻ của Chu Khuynh Vãn trông trong lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu.
Lúc ấy đang là mùa hè, họ đang ở bên ngoài, trời nắng rất chói chang, Chu Khuynh Vãn đi theo phía sau anh trai cậu. Lúc đó cậu gầy gò trắng trẻo, chưa cao, dáng người nhỏ nhắn, có lẽ là do nắng nóng, cậu liên tục xin nước anh trai.
Anh không có em trai, khi nhìn thấy em trai của Chu Hoành, anh chợt nghĩ nếu anh có em trai thì thằng bé sẽ là người như thế nào, khi nghĩ đến bộ dạng của Chu Khuynh Vãn, anh cảm thấy em trai anh sẽ không xinh như vậy.
Thật ra anh cũng chưa từng nghĩ có ngày anh sẽ yêu đương với em trai của bạn học, cùng cậu lên giường, nghe cậu gọi mình là anh.
Rất hài lòng, hài lòng chưa từng có.
Khi Lý Khí khôi phục lại cảm giác hài lòng này, anh chợt nhận ra rằng mình không thể thoát ra được nữa.
Anh không thể sống thiếu Chu Khuynh Vãn, anh không thể sống thiếu cậu chút nào.
Anh ôm lấy gương mặt Chu Khuynh Vãn, dịu dàng hôn cậu, như thể sắp làm Chu Khuynh Vãn tan chảy đến tới. Chu Khuynh Vãn mơ màng “Ừm” một tiếng, bối rối nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Anh sao thế… tại sao…”
Cậu muốn nói gì?
Cậu muốn hỏi, tại sao anh lại hôn em, tại sao anh lại dịu dàng với em như vậy, anh không hận em sao, anh tha thứ cho em rồi sao?
Những lới nói đó quá hỗn loạn, cứa vào tim cậu, vừa chạm vào liền đau thấu tâm can.
Cậu nghe thấy Lý Khí nói, “Vãn Vãn, tất cả là do anh. Trước đây anh không nên gay gắt với em như vậy, không nên làm cho em khó chịu, tha thứ cho anh đi, tha thứ cho anh, được không?”
Chu Khuynh Vãn bối rối, trong lòng cậu nghi hoặc, rốt cuộc Lý Khí đang nói về về điều gì thế, tại sao anh phải xin lỗi? Cậu mới nên là người nói lời xin lỗi chứ.
Hai người họ dựa sát vào nhau, Chu Khuynh Vãn thấy nước mắt nơi khóe mắt Lý Khí lập tức cúi người, vòng tay qua cổ Lý Khí.
Mũi anh nghẹn lại, nấc lên từng hơi, bởi vì khóc nên cổ họng đau rát, Lý Khí quay đầu khẽ ho một tiếng.
Chu Khuynh Vãn rất nhạy cảm, lập tức nói: “Là bị em lây bệnh à?”
Lý Khí không nhịn được cười, ho khan: “Em cho rằng cơ thể em là vi rút đấy à? Anh chỉ ngứa họng thôi.”
“Em xin lỗi.” Chu Khuynh Vãn đột ngột nói, gục đầu vào vai Lý Khí, giọng nói như sắp vỡ ra.
Lý Khí sững sờ, nhéo cằm Chu Khuynh Vãn, giơ tay lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Lý Khí nói đùa: “Sao em lại khóc theo anh vậy?”
“Khóc cũng không phải là hàng độc quyền của anh.” Chu Khuynh Vãn mím môi kìm lại tiếng nấc trong cổ họng, cậu thì thầm: “Đừng xin lỗi em. Là em nói chia tay. Em đã làm anh buồn. Em…”
Cậu chưa kịp nói hết lời, Lý Khí đã ôm lấy đầu cậu, hôn lên đôi môi ẩm ướt của cậu.
Lý Khí thở dài, thấp giọng nói: “Mỗi lần xin lỗi là một nụ hôn.”
Lời xin lỗi của Chu Khuynh Vãn mắc kẹt trong cổ họng, cậu lo lắng nuốt nước bọt, không dám nhìn Lý Khí.
Không khí chung quanh bỗng nóng lên, mặt Chu Khuynh Vãn cũng bỏng rát, cảm thấy có chút khó thở liền kéo cổ áo ra, khẽ thở hổn hển nói: “Em muốn uống nước.”
Lý Khí nhận thấy sự thay đổi của cậu, phản ứng lại, lập tức thả tay ra.
Lý Khí nhường cho cậu một ít không gian, Chu Khuynh Vãn đã có thể thở được, cơ thể cậu chìm xuống ghế sô pha, đôi má đỏ ửng của cậu tái đi, đôi môi không còn chút máu. Lý Khí đưa nước cho cậu, Chu Khuynh Vãn cầm cốc nước trên tay uống mấy ngụm. Vì uống quá nhanh nên nước sặc đến khí quản, cậu che miệng, cau mày, cuộn tròn thành một quả bóng mà ho khan.
Lý Khí sửng sốt, lập tức bế cậu lên, Chu Khuynh Vãn dựa vào trên vai anh, thân thể co rút khó chịu vì nhịp tim đập quá nhanh.
Chu Khuynh Vãn không ngờ cậu lại mỏng manh như vậy, muốn kéo tay Lý Khí, muốn rời khỏi vòng tay của anh, không muốn Lý Khí biết bệnh của cậu, không muốn Lý Khí thương hại cậu.
Trời ạ, trong lòng cậu cầu xin, dùng chút kiên trì và lòng tự trọng của cậu để cầu xin cơ thể này mạnh mẽ hơn.
Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là vô ích.
Nghe thấy tiếng kêu của Lý Khí, Chu Hoành từ trên lầu chạy xuống, đẩy Lý Khí ra, kéo Chu Khuynh Vãn đến bên cạnh, mắng Lý Khí: “Cậu đã làm gì em tôi thế?”
Trong cơn choáng váng, trong tia sáng ánh lên, cậu nhìn thấy Lý Khí bị Chu Hoành đấm một cũ ngã trên mặt đất. Chu Khuynh Vãn khẽ mở miệng, định ngăn lại, nhưng lại không làm được gì.
Gò má Lý Khí đỏ lên, anh chống tay đứng lên trên, bình tĩnh nói: “Đưa em ấy đi bệnh viện trước đi.”
Hai tay Chu Hoành run rẩy, Lý Khí cầm chìa khóa xe, khởi động xe, Chu Hoành ôm Chu Khuynh Vãn ngồi ở phía sau. Suốt đoạn đường đến bệnh viện đều im lặng, Lý Khí đậu xe, đi vòng qua mở cửa, ngay khi duỗi tay tới đã bị Chu Hoành gạt ra. Anh sửng sốt, hai tay chậm rãi buông thõng xuống hai bên hông.
Vừa mới xuất viện đã trở lại, bác sĩ chữa trị cho Chu Khuynh Vãn vội vàng chạy tới. Lý Khí nhìn Chu Khuynh Vãn bị khiêng lên giường bệnh đẩy đi thì đi theo phía sau, sau đó cánh cửa đóng lại, anh cùng Chu Hoành bị chặn ở bên ngoài.
Anh đứng ở ngoài cửa hồi lâu mới có phản ứng, rùng mình, nghiêng người nhìn Chu Hoành, môi run run hỏi: “Em ấy sẽ không sao, đúng không?”
Chu Hoành im lặng, cúi đầu, đưa tay lên che mắt. Lý Khí không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của anh, nói: “Chịu không nổi rồi à? Kiểu chờ sinh tử như thế này một năm trước hầu như ngày nào cũng diễn ra.”
Kết quả kiểm tra cho biết Chu Khuynh Vãn bị viêm cơ tim do virus cảm lạnh, cậu nằm viện vài ngày, khi gần khỏe thì kỳ nghỉ cũng kết thúc.
Chu Hoành đến đón cậu từ bệnh viện về nhà, thời tiết lạnh nên vừa xuống xe đã lấy áo khoác để Chu Khuynh Vãn mặc vào.
Chu Khuynh Vãn đi vào phòng khách, trong phòng không có đèn, cậu đứng vậy một hồi lâu, Chu Hoành đi tới mở cửa, bật đèn lên. Ba Chu vẫn đang đi công tác, không biết về bệnh tình của Chu Khuynh Vãn.
Phòng khách trống không, không biết Chu Khuynh Vãn đang suy nghĩ gì, khuôn mặt gầy gò vùi vào cổ áo.
Chu Hoành rót cho cậu một ly nước, Chu Khuynh Vãn uống một hớp rồi đặt ly xuống, sau đó lên lầu.
Cậu bước lên lầu hai, đi qua phòng khách, đứng một lúc trước cửa phòng Lý Khí ở. Chu Hoành từ dưới lầu đi lên, đứng ở cửa nhìn cạu thở dài nói nhỏ: “Kỳ nghỉ kết thúc, hôm qua Lý Khí đã về rồi.”
“Anh ấy đi rồi à?”
“Ừ.”
Lý Khí luôn nghĩ tới dáng vẻ của Chu Khuynh Vãn trông trong lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu.
Lúc ấy đang là mùa hè, họ đang ở bên ngoài, trời nắng rất chói chang, Chu Khuynh Vãn đi theo phía sau anh trai cậu. Lúc đó cậu gầy gò trắng trẻo, chưa cao, dáng người nhỏ nhắn, có lẽ là do nắng nóng, cậu liên tục xin nước anh trai.
Anh không có em trai, khi nhìn thấy em trai của Chu Hoành, anh chợt nghĩ nếu anh có em trai thì thằng bé sẽ là người như thế nào, khi nghĩ đến bộ dạng của Chu Khuynh Vãn, anh cảm thấy em trai anh sẽ không xinh như vậy.
Thật ra anh cũng chưa từng nghĩ có ngày anh sẽ yêu đương với em trai của bạn học, cùng cậu lên giường, nghe cậu gọi mình là anh.
Rất hài lòng, hài lòng chưa từng có.
Khi Lý Khí khôi phục lại cảm giác hài lòng này, anh chợt nhận ra rằng mình không thể thoát ra được nữa.
Anh không thể sống thiếu Chu Khuynh Vãn, anh không thể sống thiếu cậu chút nào.
Anh ôm lấy gương mặt Chu Khuynh Vãn, dịu dàng hôn cậu, như thể sắp làm Chu Khuynh Vãn tan chảy đến tới. Chu Khuynh Vãn mơ màng “Ừm” một tiếng, bối rối nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Anh sao thế… tại sao…”
Cậu muốn nói gì?
Cậu muốn hỏi, tại sao anh lại hôn em, tại sao anh lại dịu dàng với em như vậy, anh không hận em sao, anh tha thứ cho em rồi sao?
Những lới nói đó quá hỗn loạn, cứa vào tim cậu, vừa chạm vào liền đau thấu tâm can.
Cậu nghe thấy Lý Khí nói, “Vãn Vãn, tất cả là do anh. Trước đây anh không nên gay gắt với em như vậy, không nên làm cho em khó chịu, tha thứ cho anh đi, tha thứ cho anh, được không?”
Chu Khuynh Vãn bối rối, trong lòng cậu nghi hoặc, rốt cuộc Lý Khí đang nói về về điều gì thế, tại sao anh phải xin lỗi? Cậu mới nên là người nói lời xin lỗi chứ.
Hai người họ dựa sát vào nhau, Chu Khuynh Vãn thấy nước mắt nơi khóe mắt Lý Khí lập tức cúi người, vòng tay qua cổ Lý Khí.
Mũi anh nghẹn lại, nấc lên từng hơi, bởi vì khóc nên cổ họng đau rát, Lý Khí quay đầu khẽ ho một tiếng.
Chu Khuynh Vãn rất nhạy cảm, lập tức nói: “Là bị em lây bệnh à?”
Lý Khí không nhịn được cười, ho khan: “Em cho rằng cơ thể em là vi rút đấy à? Anh chỉ ngứa họng thôi.”
“Em xin lỗi.” Chu Khuynh Vãn đột ngột nói, gục đầu vào vai Lý Khí, giọng nói như sắp vỡ ra.
Lý Khí sững sờ, nhéo cằm Chu Khuynh Vãn, giơ tay lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Lý Khí nói đùa: “Sao em lại khóc theo anh vậy?”
“Khóc cũng không phải là hàng độc quyền của anh.” Chu Khuynh Vãn mím môi kìm lại tiếng nấc trong cổ họng, cậu thì thầm: “Đừng xin lỗi em. Là em nói chia tay. Em đã làm anh buồn. Em…”
Cậu chưa kịp nói hết lời, Lý Khí đã ôm lấy đầu cậu, hôn lên đôi môi ẩm ướt của cậu.
Lý Khí thở dài, thấp giọng nói: “Mỗi lần xin lỗi là một nụ hôn.”
Lời xin lỗi của Chu Khuynh Vãn mắc kẹt trong cổ họng, cậu lo lắng nuốt nước bọt, không dám nhìn Lý Khí.
Không khí chung quanh bỗng nóng lên, mặt Chu Khuynh Vãn cũng bỏng rát, cảm thấy có chút khó thở liền kéo cổ áo ra, khẽ thở hổn hển nói: “Em muốn uống nước.”
Lý Khí nhận thấy sự thay đổi của cậu, phản ứng lại, lập tức thả tay ra.
Lý Khí nhường cho cậu một ít không gian, Chu Khuynh Vãn đã có thể thở được, cơ thể cậu chìm xuống ghế sô pha, đôi má đỏ ửng của cậu tái đi, đôi môi không còn chút máu. Lý Khí đưa nước cho cậu, Chu Khuynh Vãn cầm cốc nước trên tay uống mấy ngụm. Vì uống quá nhanh nên nước sặc đến khí quản, cậu che miệng, cau mày, cuộn tròn thành một quả bóng mà ho khan.
Lý Khí sửng sốt, lập tức bế cậu lên, Chu Khuynh Vãn dựa vào trên vai anh, thân thể co rút khó chịu vì nhịp tim đập quá nhanh.
Chu Khuynh Vãn không ngờ cậu lại mỏng manh như vậy, muốn kéo tay Lý Khí, muốn rời khỏi vòng tay của anh, không muốn Lý Khí biết bệnh của cậu, không muốn Lý Khí thương hại cậu.
Trời ạ, trong lòng cậu cầu xin, dùng chút kiên trì và lòng tự trọng của cậu để cầu xin cơ thể này mạnh mẽ hơn.
Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là vô ích.
Nghe thấy tiếng kêu của Lý Khí, Chu Hoành từ trên lầu chạy xuống, đẩy Lý Khí ra, kéo Chu Khuynh Vãn đến bên cạnh, mắng Lý Khí: “Cậu đã làm gì em tôi thế?”
Trong cơn choáng váng, trong tia sáng ánh lên, cậu nhìn thấy Lý Khí bị Chu Hoành đấm một cũ ngã trên mặt đất. Chu Khuynh Vãn khẽ mở miệng, định ngăn lại, nhưng lại không làm được gì.
Gò má Lý Khí đỏ lên, anh chống tay đứng lên trên, bình tĩnh nói: “Đưa em ấy đi bệnh viện trước đi.”
Hai tay Chu Hoành run rẩy, Lý Khí cầm chìa khóa xe, khởi động xe, Chu Hoành ôm Chu Khuynh Vãn ngồi ở phía sau. Suốt đoạn đường đến bệnh viện đều im lặng, Lý Khí đậu xe, đi vòng qua mở cửa, ngay khi duỗi tay tới đã bị Chu Hoành gạt ra. Anh sửng sốt, hai tay chậm rãi buông thõng xuống hai bên hông.
Vừa mới xuất viện đã trở lại, bác sĩ chữa trị cho Chu Khuynh Vãn vội vàng chạy tới. Lý Khí nhìn Chu Khuynh Vãn bị khiêng lên giường bệnh đẩy đi thì đi theo phía sau, sau đó cánh cửa đóng lại, anh cùng Chu Hoành bị chặn ở bên ngoài.
Anh đứng ở ngoài cửa hồi lâu mới có phản ứng, rùng mình, nghiêng người nhìn Chu Hoành, môi run run hỏi: “Em ấy sẽ không sao, đúng không?”
Chu Hoành im lặng, cúi đầu, đưa tay lên che mắt. Lý Khí không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của anh, nói: “Chịu không nổi rồi à? Kiểu chờ sinh tử như thế này một năm trước hầu như ngày nào cũng diễn ra.”
Kết quả kiểm tra cho biết Chu Khuynh Vãn bị viêm cơ tim do virus cảm lạnh, cậu nằm viện vài ngày, khi gần khỏe thì kỳ nghỉ cũng kết thúc.
Chu Hoành đến đón cậu từ bệnh viện về nhà, thời tiết lạnh nên vừa xuống xe đã lấy áo khoác để Chu Khuynh Vãn mặc vào.
Chu Khuynh Vãn đi vào phòng khách, trong phòng không có đèn, cậu đứng vậy một hồi lâu, Chu Hoành đi tới mở cửa, bật đèn lên. Ba Chu vẫn đang đi công tác, không biết về bệnh tình của Chu Khuynh Vãn.
Phòng khách trống không, không biết Chu Khuynh Vãn đang suy nghĩ gì, khuôn mặt gầy gò vùi vào cổ áo.
Chu Hoành rót cho cậu một ly nước, Chu Khuynh Vãn uống một hớp rồi đặt ly xuống, sau đó lên lầu.
Cậu bước lên lầu hai, đi qua phòng khách, đứng một lúc trước cửa phòng Lý Khí ở. Chu Hoành từ dưới lầu đi lên, đứng ở cửa nhìn cạu thở dài nói nhỏ: “Kỳ nghỉ kết thúc, hôm qua Lý Khí đã về rồi.”
“Anh ấy đi rồi à?”
“Ừ.”
Bình luận facebook