Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8:
Chương 8
Cảnh tượng trước mặt hệt như pháo hoa nở rộ giữa đêm khuya khiến cậu không cách nào khống chế nổi nhịp tim, hơi thở, thậm chí là cả tầm mắt của bản thân.
Cậu dán chặt mắt lên khuôn mặt Lý Khí, từ đuôi mày hơi nhếch lên của anh đến chiếc mũi cao thẳng rồi dừng lại trên đôi môi đang ngày càng sát lại của anh.
Trong lòng cậu thầm, suy nghĩ hỗn loạn không chịu nổi, thanh âm yếu ớt phát ra từ cổ họng. Đúng lúc này, giọng Chu Hoành bỗng nhiên vang lên: “Hai người các cậu sao còn chưa ra ngoài nữa, xong chưa hả?”
Chu Khuynh Vãn đột nhiên giật mình, Lý Khí buông tay ra, cậu hổn hển giãy ra, chân vừa chạm đất cơ thể đã hơi loạng choạng.
Chu Hoành khoanh tay đứng trong sân đang nhíu mày đợi bọn họ.
Chu Khuynh Vãn chạy qua, cúi đầu bước qua anh trai mở cửa. Mở đèn lên, phòng khách sáng trưng. Chu Hoành quay đầu lại nhìn, phía sau Chu Khuynh Vãn như bắt phải lửa, chạy thẳng lên tầng.
Lý Khí xuống xe chậm rãi bước vào nhà. Chu Hoành thấy anh thế này thì lập tức nhíu mày nói: “Say thật đấy hả?”
Lý Khí xua tay: “Có hơi chóng mặt, tôi lên lầu trước đây.”
Chu Hoành còn định nói với anh vài câu nhưng lại thấy anh sải bước lên lầu còn nhanh hơn Chu Khuynh Vãn mới nãy.
Lý Khí lên tầng hai, phòng khách nhỏ trên lầu hai còn sáng đèn. Anh đi về phòng anh, lúc đẩy cửa phòng nghe thấy giọng nói sau lưng. Bàn tay đặt trên nắm cửa khựng lại, Lý Khí quay đầu lại nhìn liền thấy Chu Khuynh Vãn cầm cốc nước đứng trên hành lang.
Lý Khí chớp mắt, anh thu tay lại, cánh cửa lại khép lại lần nữa. Anh xoay người, đứng dựa vào cửa phòng, nghiêng đầu đáng giá Chu Khuynh Vãn, im lặng vài giây rồi mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chu Khuynh Vãn dè dặt nhìn anh, tầm mắt không khỏi lướt qua đôi môi anh, sau khi dừng lại một hồi, nhận ra bản thân đang nghĩ chuyện gì lại ngại ngùng bối rối rời tầm mắt đi. Cậu cầm chặt chiếc cốc chầm chậm đưa qua, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đây là nước pha mật ong, anh vừa uống rượu, cứ vậy đi ngủ thì hôm sau sẽ đau đầu. Anh uống cái này sẽ…”
Chưa đợi cậu nói xong, Lý Khí đã cầm cốc qua uống cạn.
Lý Khuynh Vãn ngẩng đầu nhìn anh, Lý Khí liếm môi, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Lý Khí cầm cốc thủy tinh trong tay Chu Khuynh Vãn, chiếc cốc đó chắc là cốc của Chu Khuynh Vãn, trên mặt cốc còn in hai đám mây trắng. Lý Khí nhìn chằm chằm cốc vài giây rồi bỗng hỏi: “Cốc anh tặng em đâu?”
Chu Khuynh Vãn ngây người, cậu mở miệng muốn nói lại thôi.
Lý Khí chăm chú nhìn vẻ mặt cậu, cười tự giễu, trả lại cốc cho Chu Khuynh Vãn rồi xoay người đẩy cửa vào phòng.
Cửa phòng không chút lưu tình đóng lại, Chu Khuynh Vãn niết mép cốc, các khớp ngón tay căng cứng trắng bệch.
Sau khi ở bên nhau, Lý Khí đã tặng cho cậu rất nhiều quà, quà to quà nhỏ đều có, ngay đến cả phần mềm học tập trong máy cậu cũng là Lý Khí lập trình riêng rồi cài vào trong điện thoại của Chu Khuynh Vãn, chỉ có điện thoại của Chu Khuynh Vãn mới có phần mềm này.
Dường như Lý Khí rất thích những thứ có một không hai. Chiếc cốc kia cũng là do anh tự tay thiết kế rồi tự đến xưởng tìm người làm khuôn. Đáng tiếc là chiếc cốc có một không hai trên đời kia sau này đã bị Chu Khuynh Vãn tự tay làm vỡ mất rồi.
Chu Khuynh Vãn trở về phòng, yên lặng nằm bò ra giường. Chuyện tối nay đã làm cậu mất rất nhiều sức lực, cậu vốn chỉ định nằm bò ra một lát rồi đứng dậy đi tắm nhưng mí mắt cứ nặng trĩu, đợi đến lúc cậu tỉnh lại thì trời đã sáng rồi
Tiết trời tháng mười trở lạnh, cậu nằm bò ra ngủ cả đêm, cũng không đắp chăn, hôm sau lúc tỉnh lại liền thấy cổ họng đau rát.
Chu Khuynh Vãn quấn chăn lên người , cuộn mình ho khan. Đầu óc mê mê man man, cậu bị nghẹt mũi nên chỉ có thể thở bằng miệng, cổ họng đau rát như bị cấu xé.
Dù đêm qua có uống rượu thì sáng hôm sau Lý Khí vẫn dậy chạy bộ buổi sáng. Ba Chu không ở nhà nên sau khi tập thể dục trở về thấy Chu Hoành cùng Chu Khuynh Vãn còn chưa xuống, anh liền tự mình làm bữa sáng trước.
Chu Hoàng lề mà lề mề đến tận mười giờ mới xuống nhà, Lý Khí đã ăn sáng rồi ngồi trên sofa đọc sách.
Chu Hoành ngáp dài, Lý Khí nghiêng đầu qua liếc nhìn anh rồi mới nói với anh: “Tôi làm ba cái sandwich, sữa bò để trong lò vi sóng, cậu với Chu Khuynh Vãn mỗi người một cốc.”
Chu Hoành đáp lại một tiếng, mặt ủ mày chau nói: “Tối qua uống nhiều quá, giờ đau đầu kinh khủng.”
Lý Khí không đáp lại, Chu Hoành liếc nhìn anh một cái, thấy anh đang chăm chú đọc sách, liền hỏi: “Cậu đọc sách gì đây? Hay không?”
“Tiện tay lấy trên bàn trà nhà cậu.” Lý Khí giơ bìa sách lên.
Chu Hoành nhìn qua thì thấy được mấy chữ lớn “Sắp xếp nhà cửa cho bà nội trợ” trải dài trên bìa sách, anh ấy phá lên cười rồi nói: “Người đàn ông tốt của gia đình còn xem cái này sao.”
Lý Khí không đáp lại, ngón trỏ vuốt ve trang sách, dán mắt vào trang sách đã xem hơn chục phút, hỏi bâng quơ: “Sao em trai cậu còn chưa xuống?”
Chu Hoành kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, cầm chiếc sandwich lên cho vào miệng, nghe lời này của Lý Khí, không tin nói: “Còn chưa xuống sao? Bình thường em ấy đều dậy khá sớm mà?”
Lý Khí nhíu mày, đặt quyển sách trong tay xuống rồi đứng dậy.
Chu Hoành nuốt sandwich trong miệng xuống rồi lại uống một ngụm sữa bò. Anh thấy Lý Khí lên lầu thì vội vàng nói: “Cậu giúp tôi xem thử sao Khuynh Vãn còn chưa xuống nhé?”
Lý Khí gật đầu, đáp: “Được.”
Lý Khí bước đến trước cửa phòng Chu Khuynh Vãn, đưa tay gõ nhẹ mấy cái, anh nghe thấy động tĩnh bên trong, tiếng sột soạt như đang đứng dậy. Anh rũ mắt đợi nhưng lại nghe “rầm” một tiếng. Anh ngước mắt lên, đẩy cửa vào trong.
Vừa vào phòng liền thấy Chu Khuynh Vãn ngã trên đất, trên người cậu vẫn là bộ quần áo mặc tối qua. Quần áo nhăn nhúm dán sát lên người. Lý Khí bước nhanh đến bên kéo cậu dậy, nhíu mày, hỏi: “Em sao vậy?”
Chu Khuynh Vãn nhíu mày, cảm thấyrất khó chịu. Người ta luôn nói lúc đau ốm, con người đều sẽ để lộ ra mặt mềm yếu nhất của bản thân, nhưng tại sao lúc Chu Khuynh Vãn nghe được giọng của Lý Khí lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại đây.
Cậu không muốn để Lý Khí thấy được bộ dáng yếu ớt của cậu, không muốn để Lý Khí biết thân thể cậu yếu ớt đến nhường nào. Cậu giãy dụa muốn đứng dậy, sắc mặt cậu tái nhợt, hô hấp cũng trở nên dồn dập, rõ ràng đã dùng hết sức mình nhưng cậu cũng chỉ phát ra được mấy tiếng vô nghĩa.
Lý Khí ấn cậu vào lòng, giữ cằm cậu cúi đầu quan sát rồi nhỏ giọng hỏi: “Em ghét anh đến vậy sao?”
Chu Khuynh Vãn không nói nên lời, cậu quay đầu đi, trái tim co rút đau đớn. Cậu yếu ớt nói: “Em không ghét anh.” Câu nói nhỏ nhẹ chẳng chút trọng lượng cứ như qua loa lấy lệ.
Lý Khí cũng không phải người khổ sở dây dưa, trước đây anh cũng từng nhắc nhở bản thân phải kiềm chế hết lần này đến lần khác. Nhưng lúc đối mặt với Chu Khuynh Vãn, lý trí và bình tĩnh của anh đều biết mất tăm, đọng lại trong trí óc anh chỉ còn sự không cam lòng.
Hôm đó trời đổ mưa, anh khổ sở cầu xin, đợi Chu Khuynh Vãn cả một buổi tối, nhưng đổi lại cũng chỉ là một dãy số không liên lạc được.
Tay Lý Khí vẫn không rời đi, nghe Chu Khuynh Vãn nói không ghét anh còn cười cười.
Ngón tay anh vuốt ve khuôn mặt Chu Khuynh Vãn, cảm nhận cơ thể cậu run lên sau từng cái vuốt ve của anh, trong lòng thầm xót xa. Anh kiềm chế lại cảm xúc, ánh mắt dịu dàng như nước bỗng trên nên lạnh băng, đâm sâu vào lòng người. Anh nói với Chu Khuynh Vãn: “Em phát sốt rồi, anh đi gọi Chu Hoành để cậu ấy đưa em đi bệnh viện.”
Chu Hoành ăn xong phần sandwich của anh lại bắt đầu dòm ngó phần của Chu Khuynh Vãn, dạ dày của em trai anh nhỏ cũng không ăn hết được cả cái sandwich này, anh ăn một nửa cũng không quá đáng nhỉ. Chu Hoành nghĩ như vậy nhưng vừa định vươn tay ra cầm lấy miếng sandwich thì nghe thấy tiếng Lý Khí từ trên tầng đi xuống, anh quay đầu qua nhìn thì thấy Chu Khuynh Vãn được Lý Khí ôm trong lòng, ý thức đã mơ hồ không rõ.
Chu Hoành hoảng sợ đứng bật dậy, chiếc ghế lê trên đất phát ra tiếng, anh nhanh chóng chạy qua bắt lấy cánh tay của Lý Khí, ngừng lại vài giây rồi mới buông tay ra. Chu Hoành lại gần nhìn Chu Khuynh Vãn rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Khuynh Vãn, em sao vậy?”
Chu Khuynh Vãn vừa nghe thấy tiếng Chu Hoànhlập tức hơi mở mắt ra, nhìn Chu Hoành đầy mệt mỏi. Cậu mở miệng, nhỏ giọng làm nũng: “Anh, em đau đầu.”
Chu Hoành hít sâu một hơi rồi mới quay đầu qua nói với Lý Khí: “Để tôi ôm em ấy.”
Lý Khí không nói gì, anh nhìn bàn tay đang vươn ra của Chu Hoành, máy móc nói: “Không sao, cậu đi lấy xe trước đi.”
Chu Khuynh Vãn mê man dựa vào lòng Lý Khí, thế giới trong tầm mắt của cậu như quay mòng mòng cả lên, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền từ bên tai phải vào trong tim cậu. Là nhịp tim của Lý Khí, Chu Khuynh Vãn làm ổ trong lòng anh, tham lam nghe trộm nhịp tim anh.
Chu Hoành lái xe đến trước cửa, Lý Khí ôm Chu Hoành lên xe, nửa người trên của cậu dựa vào trong lòng anh. Chu Hoành quay đầu lại thấy tư thế vặn vẹo của Lý Khí liền nói: “Cậu ngồi vậy thoải mái không?”
“Tôi không sao.” Tay Lý Khí đặt sau lưng Chu Khuynh Vãn, đến anh cũng không nhận thấy tay anh theo bản năng mà nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Chu Hoành nhìn vài giây rồi quay người, ngón tay nhẹ gõ vô lăng.
Rất nhanh đã đến được bệnh viện, Chu Khuynh Vãn sốt nhẹ, người bình thường sốt như vậy cũng chỉ cần ngủ một đêm là khỏi, nhưng sức khỏe của Chu Khuynh Vãn lại kém hơn người bình thường, sau khi kiểm tra thành phần dị ứng, bác sĩ cho cậu truyền nước và kê thuốc cho cậu.
Chu Hoành đi xếp hàng trả tiền, Lý Khí ở lại bên chăm nom Chu Khuynh Vãn.
Phát sốt rất khó chịu, cơ thể chẳng có chút sức lực, chân tay mỏi nhừ. Cậu dựa vào ghế, không lâu sau, ý tá liền bước vào dẫn bọn họ vào phòng truyền nước.
Chu Khuynh Viễn không đứng lên nổi, Lý Khí vươn tay đỡ lấy vai cậu, dìu cậu bước đi.
Kim truyền nước mảnh dài, đâm vào mạch máu dưới lớp da mỏng, cảm giác nhoi nhói quen thuộc, vậy mà gương mặt Chu Khuynh Vãn không hề nhúc nhích chút nào
Lý Khí nhìn cậu chằm chằm rồi bỗng nói: “Anh nhớ là trước đây em rất sợ đau.”
Chu Khuynh Vãn sửng sốt, ý tá kêu cậu không được động đậy, cậu lập tức mím môi, nhỏ giọng xin lỗi. Bình truyền dịch nhanh chóng đã được treo lên, truyền hai bình chắc cũng phải hai tiếng đồng hồ. Y tá dặn dò bọn họ: “Truyền xong thì ấn chuông.”
Lý Khí gật đầu, đợi y tá rời đi, Chu Khuynh Vãn mới định nói tiếp lời mới nãy, nhưng Lý Khí lại nói: “Anh của em đến rồi.”
Sau khi Chu Hoành cầm thuốc về, Lý Khí lập tức rời đi.
Chu Khuynh Vãn thấy anh xoay người đi, cậu muốn lên tiếng nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào. Cậu giống như lún vào trong đầm lầy, bùn lầy đè ép lồng ngực cậu, cơn đau âm ỉ khiến cậu suýt nghẹn ngào khóc lớn.
Truyền nước cả buổi sáng, đến trưa cũng coi như đã xong, Lý Khí dường như đã tính toán thời gian rồi mới qua, trong tay còn cầm theo một cái túi.
Chu Hoành hỏi anh là cái gì, anh đáp: “Mua cháo cho em cậu.”
Lúc nãy Chu Khuynh Vãn không có khẩu vị, nhưng lúc này cũng đã đỡ hơn rồi. Lý Khí lắc túi trong tay, quay đầu hỏi cậu: “Đói chưa?”
Cậu “dạ” một tiếng, sợ hãi gật đầu giống hệt chú cún con bị chủ nhân quát mắng mãi. Lý Khí nhìn vẻ mặt cậu, mặt không đổi sắc đưa chiếc túi qua cho Chu Hoành, nói: “Các cậu về trước đi, tôi còn có chuyện phải làm.”
Chu Khuynh Vãn ngơ ngác nhìn Lý Khí, thấy anh lại sắp đi, đôi mắt vừa sáng lên lại lần nữa trở nên ảm đạm.
Chu Khuynh Vãn về nhà cùng anh trai, Chu Hoành lái xe, Chu Khuynh Vãn ngồi dựa ra sau. Xe chạy rất chậm, đợi đến lúc về đến nhà Chu Khuynh Vãn cũng đã ngủ mất rồi.
Cậu ngồi xiêu vẹo trong xe, Chu Hoành quay đầu nhìn cậu, bởi vì bị ốm mà sắc mặt tái nhợt trông lại càng đáng thương. Anh ấy thầm thở dài, anh là anh trai của Chu Khuynh Vãn nhưng thật ra phần lớn thời gian đều là đứa em này chăm sóc anh nhiều hơn. Nhưng một năm trước đây, sau khi Chu Khuynh Vãn bị bệnh, Chu Hoành cũng đã không còn vẻ không chút lo nghĩ như trước đây.
Anh ngồi đợi trong xe một lúc, thấy Chu Khuynh Vãn dần tỉnh lại Chu Hoành mới nói: “Đến nhà rồi, xuống xe thôi.”
Chu Khuynh Vãn không có chút tinh thần nào, về nhà uống thuốc xong về phòng nghỉ ngơi. Chu Hoành hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì, Chu Khuynh Vãn không biết nghĩ thế nào mà lại chùm chăn, rầu rĩ hỏi: “Anh, bạn của anh sẽ về ăn cơm chứ?”
Chu Hoành buồn bực, nghĩ một lúc rồi mới nói với cậu: “Để anh hỏi xem.” Nói xong còn còn hơi ngừng lại rồi mới thầm thì nói: “Sao em lại còn quan tâm bạn học của anh hơn cả anh trai mình thế.”
“Anh ấy mua cháo cho em.” Giọng Chu Khuynh Vãn nhẹ nhàng chậm rãi: “Anh ấy đã không còn ba mẹ rồi, chúng ta phải đối xử với anh ấy tốt hơn chút nữa.”
Buổi chiều Lý Khí mới trở lại, trong tay còn cầm theo hai túi đồ ăn. Ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình không biết tên, Chu Hoành ngồi trên sofa trong phòng khách chống cằm cúi đầu nhìn điện thoại.
Thấy Lý Khí về, anh ấy liền đứng bật dậy, mở miệng hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Lý Khí đặt túi đồ ăn lên bàn ăn, hất hất cằm rồi nói với Chu Hoành: “Lại đây giúp tôi rửa rau.”
Đây là lần đầu hai người bọn họ làm cơm với nhau. Chu Hoành ngồi một bên nhặt rau còn Lý Khí lại làm cá trước, anh định nấu canh cá.
Trong bếp rất yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có tiếng nước cùng tiếng dao chạm vào thớt gỗ. Lý Khí làm cá xong liền đổ ít rượu vàng và muối vào ướp cá rồi mới bắt đầu cắt thịt cá.
Chu Hoành nhặt rau xong thì chống đầu gối đứng dậy bước đến bên cạnh Lý Khí, Lý Khí ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Chu Hoành không đáp lại cũng chẳng rời đi mà lại đứng im ở chỗ cũ, Lý Khí còn đang không hiểu chuyện gì thì đã nghe Chu Hoành nói: “Năm ngoái, điện thoại của Khuynh Vãn xảy ra trục trặc, những thứ bên trong đều mất sạch. Hôm đó trời đổ mưa lớn, cả người em ấy ướt đẫm chạy từ ngoài vào, khóc lóc nói với tôi, kêu tôi khôi phục lại điện thoại giúp em ấy.”
Lý Khí ngây người, con dao trong tay dừng lại, lưỡi dao sắc bén xẹt qua ngón trỏ, máu rỉ ra ngoài. Anh hoàn hồn, đặt con dao trong tay xuống, mở vòi nước rồi để tay dưới dòng nước lạnh lẽo, vết cắt nhỏ gần như đông lại ngay lập tức.
Anh mở miệng, thấp giọng nói: “Cậu nói với tôi những chuyện này làm gì?”
Chu Hoành nhìn chằm chằm Lý Khí, trong nồi đang hầm canh gà, canh gà sôi ùng ục, hơi nước bay ra ngoài. Lý Khí tắt vòi nước rồi lại bước đến trước bàn bếp tắt bếp. Lúc này trong phòng bếp hoàn toàn yên tĩnh lại. Anh quay người nhìn Chu Hoành, người bạn cùng phòng đại học này của anh bình thường vẫn luôn tươi cười, lúc nào cũng trông bất cần đời.
Nhưng lần này, anh lại thấy được biểu cảm khác trên mặt Chu Hoành, vẻ mặt anh ấy nghiêm túc đến không thể tả, giống như đang là người xét xử, mà anh chính là tên tội phạm bị kết án tù chung thân.
Lý Khí cười cười thử làm bầu không khí bớt lúng túng: “Cậu sao vậy? Tôi đã làm…”
Anh còn chưa dứt lời, Chu Hoành đã nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Khí: “Cậu biết vì sao tôi cứ nhất định phải gọi cậu qua nhà tôikhông?”
Lý Khí không nói gì, Chu Hoành hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt xa cách: “Là đứa ngốc Chu Khuynh Vãn muốn được gặp cậu.”
Vẻ mặt Lý Khí rốt cuộc cũng có chút thay đổi, Chu Hoành nói tiếp: “Tôi đã sớm biết cậu với em trai tôi hẹn hò với nhau rồi.”
Lý Khí mím môi, thẳng lưngđối mặt với Chu Hoành, bầu không khí hài hòa hữu nghị biến mắt không còn chút tăm hơi.
Chu Hoành nói: “Từ nhỏ cơ thể Khuynh Vãn đã không được tốt, tôi với ba cũng không nhắc nhiều đến bệnh tim của em ấy, chỉ kêu em ấy chú ý hơn, lại nhắc nhở bên phía trường học cùng thầy cô. Nhưng không biết tại sao sau Tết tình trạng sức khỏe của em ấy lại nhanh chóng giảm sút, sau đó không thể không nhập viện. Em ấy còn nói với tôi, em ấy không muốn đi, em ấy đã hẹn bạn kỳ nghỉ đông này cùng nhau ra ngoài chơi.
Tôi với ba hỏi em ấy, người bạn đó là ai, tôi sẽ đi giải thích với người bạn đó, người bạn đó chắc chắn có thể thông cảm. Nhưng em ấy lại không chịu nói cho bọn tôi mà chỉ sa sút nhìn chằm chằm điện thoại đợi cuộc gọi đến.
Em ấy ở lại bệnh viện một thời gian nhưng tình hình vẫn không lạc quan. Bác sĩ nói nếu tình trạng vẫn cứ tiếp tục xấu đi thì phải làm phẫu thuật. Chuyện đến nước này cũng không thể không nói với em ấy, bọn tôi cũng không giấu em ấy nữa mà nói cho em ấy biết tình trạng sức khỏe của bản thân mình.
Sau khi Khuynh Vãn biết được liền im lặng rất lâu, rồi mới hỏi tôi, có phải là rất tệ không anh?
Tôi nói đúng vậy, em ấy cũng không khóc mà chỉ cúi đầu.
Tôi rất đau lòng nhưng lại không viết làm thế nào để an ủi em ấy.
Sau khai giảng, em ấy lại đi học một thời gian, nhưng không biết tại sao bệnh tình của em ấy lại đột nhiên xấu đi, không còn cách nào, bọn tôi chỉ đành làm đơn xin tạm nghỉ học cho em ấy rồi đưa em ấy vào bệnh viện.
Em ấy làm phẫu thuật, là phẫu thuật nội soi, nếu không nhìn kỹ thì gần như sẽ không thấy được sẹo.”
Lý Khí trợn to mắt, khiếp sợ nhìn Chu Hoành, anh mở miệng muốn cười như lúc thường, nhưng anh cười lên lại giống như đang khóc, giọng anh run run hỏi: “Chu Hoành, cậu đang giỡn với tôi đấy à? Hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư đâu.”
Chu Hoành nghiêng đầu nhìn con cá trên thớt, dao đã ở ngay bên cạnh. Anh hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói: “Cậu sẽ không hiểu được Khuynh Vãn đã trải qua kỳ nghỉ đông năm đó như thế nào đâu.”
Lý Khí hoảng hốt, nói: “Sao cậu không nói cho tôi biết sớm.”
Chu Hoành cười lạnh: “Cậu còn hỏi tôi sao lại không nói những chuyện này với cậu?” Anh hơi ngừng lại, dường như là đang cố dằn cảm xúc xuống, vài giây sau anh mới bước lên túm lấy cổ áo Lý Khí, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Khốn nạn thật, tôi không muốn nói đấy, chỉ riêng chuyện cậu “làm” em trai tôi thôi, tôi cũng đã có thể giết cậu cả vạn lần rồi.”
Lý Khí vẫn đứng im không nhúc nhích, anh rũ mi mắt xuống, giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt anh, anh ngơ ngác nói: “Nhưng cậu cũng không giết tôi, cậu giả vờ như không biết chuyện gì, cậu còn mời tôi đến nhà cậu.”
“Tôi còn có thể làm sao chứ?” Chu Hoành thở dài: “Bởi vì Khuynh Vãn không vui, em ấy không hề vui vẻ.”
Chu Hoành chậm rãi buông tay, anh nói: “Tôi là anh trai em ấy, nhưng từ nhỏ đến giờ đều là em ấy chăm sóc tôi. Tôi chưa từng làm chuyện gì cho em ấy cả nên lần này tôi muốn làm em ấy vui vẻ hơn.”
Cảnh tượng trước mặt hệt như pháo hoa nở rộ giữa đêm khuya khiến cậu không cách nào khống chế nổi nhịp tim, hơi thở, thậm chí là cả tầm mắt của bản thân.
Cậu dán chặt mắt lên khuôn mặt Lý Khí, từ đuôi mày hơi nhếch lên của anh đến chiếc mũi cao thẳng rồi dừng lại trên đôi môi đang ngày càng sát lại của anh.
Trong lòng cậu thầm, suy nghĩ hỗn loạn không chịu nổi, thanh âm yếu ớt phát ra từ cổ họng. Đúng lúc này, giọng Chu Hoành bỗng nhiên vang lên: “Hai người các cậu sao còn chưa ra ngoài nữa, xong chưa hả?”
Chu Khuynh Vãn đột nhiên giật mình, Lý Khí buông tay ra, cậu hổn hển giãy ra, chân vừa chạm đất cơ thể đã hơi loạng choạng.
Chu Hoành khoanh tay đứng trong sân đang nhíu mày đợi bọn họ.
Chu Khuynh Vãn chạy qua, cúi đầu bước qua anh trai mở cửa. Mở đèn lên, phòng khách sáng trưng. Chu Hoành quay đầu lại nhìn, phía sau Chu Khuynh Vãn như bắt phải lửa, chạy thẳng lên tầng.
Lý Khí xuống xe chậm rãi bước vào nhà. Chu Hoành thấy anh thế này thì lập tức nhíu mày nói: “Say thật đấy hả?”
Lý Khí xua tay: “Có hơi chóng mặt, tôi lên lầu trước đây.”
Chu Hoành còn định nói với anh vài câu nhưng lại thấy anh sải bước lên lầu còn nhanh hơn Chu Khuynh Vãn mới nãy.
Lý Khí lên tầng hai, phòng khách nhỏ trên lầu hai còn sáng đèn. Anh đi về phòng anh, lúc đẩy cửa phòng nghe thấy giọng nói sau lưng. Bàn tay đặt trên nắm cửa khựng lại, Lý Khí quay đầu lại nhìn liền thấy Chu Khuynh Vãn cầm cốc nước đứng trên hành lang.
Lý Khí chớp mắt, anh thu tay lại, cánh cửa lại khép lại lần nữa. Anh xoay người, đứng dựa vào cửa phòng, nghiêng đầu đáng giá Chu Khuynh Vãn, im lặng vài giây rồi mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chu Khuynh Vãn dè dặt nhìn anh, tầm mắt không khỏi lướt qua đôi môi anh, sau khi dừng lại một hồi, nhận ra bản thân đang nghĩ chuyện gì lại ngại ngùng bối rối rời tầm mắt đi. Cậu cầm chặt chiếc cốc chầm chậm đưa qua, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đây là nước pha mật ong, anh vừa uống rượu, cứ vậy đi ngủ thì hôm sau sẽ đau đầu. Anh uống cái này sẽ…”
Chưa đợi cậu nói xong, Lý Khí đã cầm cốc qua uống cạn.
Lý Khuynh Vãn ngẩng đầu nhìn anh, Lý Khí liếm môi, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Lý Khí cầm cốc thủy tinh trong tay Chu Khuynh Vãn, chiếc cốc đó chắc là cốc của Chu Khuynh Vãn, trên mặt cốc còn in hai đám mây trắng. Lý Khí nhìn chằm chằm cốc vài giây rồi bỗng hỏi: “Cốc anh tặng em đâu?”
Chu Khuynh Vãn ngây người, cậu mở miệng muốn nói lại thôi.
Lý Khí chăm chú nhìn vẻ mặt cậu, cười tự giễu, trả lại cốc cho Chu Khuynh Vãn rồi xoay người đẩy cửa vào phòng.
Cửa phòng không chút lưu tình đóng lại, Chu Khuynh Vãn niết mép cốc, các khớp ngón tay căng cứng trắng bệch.
Sau khi ở bên nhau, Lý Khí đã tặng cho cậu rất nhiều quà, quà to quà nhỏ đều có, ngay đến cả phần mềm học tập trong máy cậu cũng là Lý Khí lập trình riêng rồi cài vào trong điện thoại của Chu Khuynh Vãn, chỉ có điện thoại của Chu Khuynh Vãn mới có phần mềm này.
Dường như Lý Khí rất thích những thứ có một không hai. Chiếc cốc kia cũng là do anh tự tay thiết kế rồi tự đến xưởng tìm người làm khuôn. Đáng tiếc là chiếc cốc có một không hai trên đời kia sau này đã bị Chu Khuynh Vãn tự tay làm vỡ mất rồi.
Chu Khuynh Vãn trở về phòng, yên lặng nằm bò ra giường. Chuyện tối nay đã làm cậu mất rất nhiều sức lực, cậu vốn chỉ định nằm bò ra một lát rồi đứng dậy đi tắm nhưng mí mắt cứ nặng trĩu, đợi đến lúc cậu tỉnh lại thì trời đã sáng rồi
Tiết trời tháng mười trở lạnh, cậu nằm bò ra ngủ cả đêm, cũng không đắp chăn, hôm sau lúc tỉnh lại liền thấy cổ họng đau rát.
Chu Khuynh Vãn quấn chăn lên người , cuộn mình ho khan. Đầu óc mê mê man man, cậu bị nghẹt mũi nên chỉ có thể thở bằng miệng, cổ họng đau rát như bị cấu xé.
Dù đêm qua có uống rượu thì sáng hôm sau Lý Khí vẫn dậy chạy bộ buổi sáng. Ba Chu không ở nhà nên sau khi tập thể dục trở về thấy Chu Hoành cùng Chu Khuynh Vãn còn chưa xuống, anh liền tự mình làm bữa sáng trước.
Chu Hoàng lề mà lề mề đến tận mười giờ mới xuống nhà, Lý Khí đã ăn sáng rồi ngồi trên sofa đọc sách.
Chu Hoành ngáp dài, Lý Khí nghiêng đầu qua liếc nhìn anh rồi mới nói với anh: “Tôi làm ba cái sandwich, sữa bò để trong lò vi sóng, cậu với Chu Khuynh Vãn mỗi người một cốc.”
Chu Hoành đáp lại một tiếng, mặt ủ mày chau nói: “Tối qua uống nhiều quá, giờ đau đầu kinh khủng.”
Lý Khí không đáp lại, Chu Hoành liếc nhìn anh một cái, thấy anh đang chăm chú đọc sách, liền hỏi: “Cậu đọc sách gì đây? Hay không?”
“Tiện tay lấy trên bàn trà nhà cậu.” Lý Khí giơ bìa sách lên.
Chu Hoành nhìn qua thì thấy được mấy chữ lớn “Sắp xếp nhà cửa cho bà nội trợ” trải dài trên bìa sách, anh ấy phá lên cười rồi nói: “Người đàn ông tốt của gia đình còn xem cái này sao.”
Lý Khí không đáp lại, ngón trỏ vuốt ve trang sách, dán mắt vào trang sách đã xem hơn chục phút, hỏi bâng quơ: “Sao em trai cậu còn chưa xuống?”
Chu Hoành kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, cầm chiếc sandwich lên cho vào miệng, nghe lời này của Lý Khí, không tin nói: “Còn chưa xuống sao? Bình thường em ấy đều dậy khá sớm mà?”
Lý Khí nhíu mày, đặt quyển sách trong tay xuống rồi đứng dậy.
Chu Hoành nuốt sandwich trong miệng xuống rồi lại uống một ngụm sữa bò. Anh thấy Lý Khí lên lầu thì vội vàng nói: “Cậu giúp tôi xem thử sao Khuynh Vãn còn chưa xuống nhé?”
Lý Khí gật đầu, đáp: “Được.”
Lý Khí bước đến trước cửa phòng Chu Khuynh Vãn, đưa tay gõ nhẹ mấy cái, anh nghe thấy động tĩnh bên trong, tiếng sột soạt như đang đứng dậy. Anh rũ mắt đợi nhưng lại nghe “rầm” một tiếng. Anh ngước mắt lên, đẩy cửa vào trong.
Vừa vào phòng liền thấy Chu Khuynh Vãn ngã trên đất, trên người cậu vẫn là bộ quần áo mặc tối qua. Quần áo nhăn nhúm dán sát lên người. Lý Khí bước nhanh đến bên kéo cậu dậy, nhíu mày, hỏi: “Em sao vậy?”
Chu Khuynh Vãn nhíu mày, cảm thấyrất khó chịu. Người ta luôn nói lúc đau ốm, con người đều sẽ để lộ ra mặt mềm yếu nhất của bản thân, nhưng tại sao lúc Chu Khuynh Vãn nghe được giọng của Lý Khí lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại đây.
Cậu không muốn để Lý Khí thấy được bộ dáng yếu ớt của cậu, không muốn để Lý Khí biết thân thể cậu yếu ớt đến nhường nào. Cậu giãy dụa muốn đứng dậy, sắc mặt cậu tái nhợt, hô hấp cũng trở nên dồn dập, rõ ràng đã dùng hết sức mình nhưng cậu cũng chỉ phát ra được mấy tiếng vô nghĩa.
Lý Khí ấn cậu vào lòng, giữ cằm cậu cúi đầu quan sát rồi nhỏ giọng hỏi: “Em ghét anh đến vậy sao?”
Chu Khuynh Vãn không nói nên lời, cậu quay đầu đi, trái tim co rút đau đớn. Cậu yếu ớt nói: “Em không ghét anh.” Câu nói nhỏ nhẹ chẳng chút trọng lượng cứ như qua loa lấy lệ.
Lý Khí cũng không phải người khổ sở dây dưa, trước đây anh cũng từng nhắc nhở bản thân phải kiềm chế hết lần này đến lần khác. Nhưng lúc đối mặt với Chu Khuynh Vãn, lý trí và bình tĩnh của anh đều biết mất tăm, đọng lại trong trí óc anh chỉ còn sự không cam lòng.
Hôm đó trời đổ mưa, anh khổ sở cầu xin, đợi Chu Khuynh Vãn cả một buổi tối, nhưng đổi lại cũng chỉ là một dãy số không liên lạc được.
Tay Lý Khí vẫn không rời đi, nghe Chu Khuynh Vãn nói không ghét anh còn cười cười.
Ngón tay anh vuốt ve khuôn mặt Chu Khuynh Vãn, cảm nhận cơ thể cậu run lên sau từng cái vuốt ve của anh, trong lòng thầm xót xa. Anh kiềm chế lại cảm xúc, ánh mắt dịu dàng như nước bỗng trên nên lạnh băng, đâm sâu vào lòng người. Anh nói với Chu Khuynh Vãn: “Em phát sốt rồi, anh đi gọi Chu Hoành để cậu ấy đưa em đi bệnh viện.”
Chu Hoành ăn xong phần sandwich của anh lại bắt đầu dòm ngó phần của Chu Khuynh Vãn, dạ dày của em trai anh nhỏ cũng không ăn hết được cả cái sandwich này, anh ăn một nửa cũng không quá đáng nhỉ. Chu Hoành nghĩ như vậy nhưng vừa định vươn tay ra cầm lấy miếng sandwich thì nghe thấy tiếng Lý Khí từ trên tầng đi xuống, anh quay đầu qua nhìn thì thấy Chu Khuynh Vãn được Lý Khí ôm trong lòng, ý thức đã mơ hồ không rõ.
Chu Hoành hoảng sợ đứng bật dậy, chiếc ghế lê trên đất phát ra tiếng, anh nhanh chóng chạy qua bắt lấy cánh tay của Lý Khí, ngừng lại vài giây rồi mới buông tay ra. Chu Hoành lại gần nhìn Chu Khuynh Vãn rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Khuynh Vãn, em sao vậy?”
Chu Khuynh Vãn vừa nghe thấy tiếng Chu Hoànhlập tức hơi mở mắt ra, nhìn Chu Hoành đầy mệt mỏi. Cậu mở miệng, nhỏ giọng làm nũng: “Anh, em đau đầu.”
Chu Hoành hít sâu một hơi rồi mới quay đầu qua nói với Lý Khí: “Để tôi ôm em ấy.”
Lý Khí không nói gì, anh nhìn bàn tay đang vươn ra của Chu Hoành, máy móc nói: “Không sao, cậu đi lấy xe trước đi.”
Chu Khuynh Vãn mê man dựa vào lòng Lý Khí, thế giới trong tầm mắt của cậu như quay mòng mòng cả lên, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền từ bên tai phải vào trong tim cậu. Là nhịp tim của Lý Khí, Chu Khuynh Vãn làm ổ trong lòng anh, tham lam nghe trộm nhịp tim anh.
Chu Hoành lái xe đến trước cửa, Lý Khí ôm Chu Hoành lên xe, nửa người trên của cậu dựa vào trong lòng anh. Chu Hoành quay đầu lại thấy tư thế vặn vẹo của Lý Khí liền nói: “Cậu ngồi vậy thoải mái không?”
“Tôi không sao.” Tay Lý Khí đặt sau lưng Chu Khuynh Vãn, đến anh cũng không nhận thấy tay anh theo bản năng mà nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Chu Hoành nhìn vài giây rồi quay người, ngón tay nhẹ gõ vô lăng.
Rất nhanh đã đến được bệnh viện, Chu Khuynh Vãn sốt nhẹ, người bình thường sốt như vậy cũng chỉ cần ngủ một đêm là khỏi, nhưng sức khỏe của Chu Khuynh Vãn lại kém hơn người bình thường, sau khi kiểm tra thành phần dị ứng, bác sĩ cho cậu truyền nước và kê thuốc cho cậu.
Chu Hoành đi xếp hàng trả tiền, Lý Khí ở lại bên chăm nom Chu Khuynh Vãn.
Phát sốt rất khó chịu, cơ thể chẳng có chút sức lực, chân tay mỏi nhừ. Cậu dựa vào ghế, không lâu sau, ý tá liền bước vào dẫn bọn họ vào phòng truyền nước.
Chu Khuynh Viễn không đứng lên nổi, Lý Khí vươn tay đỡ lấy vai cậu, dìu cậu bước đi.
Kim truyền nước mảnh dài, đâm vào mạch máu dưới lớp da mỏng, cảm giác nhoi nhói quen thuộc, vậy mà gương mặt Chu Khuynh Vãn không hề nhúc nhích chút nào
Lý Khí nhìn cậu chằm chằm rồi bỗng nói: “Anh nhớ là trước đây em rất sợ đau.”
Chu Khuynh Vãn sửng sốt, ý tá kêu cậu không được động đậy, cậu lập tức mím môi, nhỏ giọng xin lỗi. Bình truyền dịch nhanh chóng đã được treo lên, truyền hai bình chắc cũng phải hai tiếng đồng hồ. Y tá dặn dò bọn họ: “Truyền xong thì ấn chuông.”
Lý Khí gật đầu, đợi y tá rời đi, Chu Khuynh Vãn mới định nói tiếp lời mới nãy, nhưng Lý Khí lại nói: “Anh của em đến rồi.”
Sau khi Chu Hoành cầm thuốc về, Lý Khí lập tức rời đi.
Chu Khuynh Vãn thấy anh xoay người đi, cậu muốn lên tiếng nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào. Cậu giống như lún vào trong đầm lầy, bùn lầy đè ép lồng ngực cậu, cơn đau âm ỉ khiến cậu suýt nghẹn ngào khóc lớn.
Truyền nước cả buổi sáng, đến trưa cũng coi như đã xong, Lý Khí dường như đã tính toán thời gian rồi mới qua, trong tay còn cầm theo một cái túi.
Chu Hoành hỏi anh là cái gì, anh đáp: “Mua cháo cho em cậu.”
Lúc nãy Chu Khuynh Vãn không có khẩu vị, nhưng lúc này cũng đã đỡ hơn rồi. Lý Khí lắc túi trong tay, quay đầu hỏi cậu: “Đói chưa?”
Cậu “dạ” một tiếng, sợ hãi gật đầu giống hệt chú cún con bị chủ nhân quát mắng mãi. Lý Khí nhìn vẻ mặt cậu, mặt không đổi sắc đưa chiếc túi qua cho Chu Hoành, nói: “Các cậu về trước đi, tôi còn có chuyện phải làm.”
Chu Khuynh Vãn ngơ ngác nhìn Lý Khí, thấy anh lại sắp đi, đôi mắt vừa sáng lên lại lần nữa trở nên ảm đạm.
Chu Khuynh Vãn về nhà cùng anh trai, Chu Hoành lái xe, Chu Khuynh Vãn ngồi dựa ra sau. Xe chạy rất chậm, đợi đến lúc về đến nhà Chu Khuynh Vãn cũng đã ngủ mất rồi.
Cậu ngồi xiêu vẹo trong xe, Chu Hoành quay đầu nhìn cậu, bởi vì bị ốm mà sắc mặt tái nhợt trông lại càng đáng thương. Anh ấy thầm thở dài, anh là anh trai của Chu Khuynh Vãn nhưng thật ra phần lớn thời gian đều là đứa em này chăm sóc anh nhiều hơn. Nhưng một năm trước đây, sau khi Chu Khuynh Vãn bị bệnh, Chu Hoành cũng đã không còn vẻ không chút lo nghĩ như trước đây.
Anh ngồi đợi trong xe một lúc, thấy Chu Khuynh Vãn dần tỉnh lại Chu Hoành mới nói: “Đến nhà rồi, xuống xe thôi.”
Chu Khuynh Vãn không có chút tinh thần nào, về nhà uống thuốc xong về phòng nghỉ ngơi. Chu Hoành hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì, Chu Khuynh Vãn không biết nghĩ thế nào mà lại chùm chăn, rầu rĩ hỏi: “Anh, bạn của anh sẽ về ăn cơm chứ?”
Chu Hoành buồn bực, nghĩ một lúc rồi mới nói với cậu: “Để anh hỏi xem.” Nói xong còn còn hơi ngừng lại rồi mới thầm thì nói: “Sao em lại còn quan tâm bạn học của anh hơn cả anh trai mình thế.”
“Anh ấy mua cháo cho em.” Giọng Chu Khuynh Vãn nhẹ nhàng chậm rãi: “Anh ấy đã không còn ba mẹ rồi, chúng ta phải đối xử với anh ấy tốt hơn chút nữa.”
Buổi chiều Lý Khí mới trở lại, trong tay còn cầm theo hai túi đồ ăn. Ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình không biết tên, Chu Hoành ngồi trên sofa trong phòng khách chống cằm cúi đầu nhìn điện thoại.
Thấy Lý Khí về, anh ấy liền đứng bật dậy, mở miệng hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Lý Khí đặt túi đồ ăn lên bàn ăn, hất hất cằm rồi nói với Chu Hoành: “Lại đây giúp tôi rửa rau.”
Đây là lần đầu hai người bọn họ làm cơm với nhau. Chu Hoành ngồi một bên nhặt rau còn Lý Khí lại làm cá trước, anh định nấu canh cá.
Trong bếp rất yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có tiếng nước cùng tiếng dao chạm vào thớt gỗ. Lý Khí làm cá xong liền đổ ít rượu vàng và muối vào ướp cá rồi mới bắt đầu cắt thịt cá.
Chu Hoành nhặt rau xong thì chống đầu gối đứng dậy bước đến bên cạnh Lý Khí, Lý Khí ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Chu Hoành không đáp lại cũng chẳng rời đi mà lại đứng im ở chỗ cũ, Lý Khí còn đang không hiểu chuyện gì thì đã nghe Chu Hoành nói: “Năm ngoái, điện thoại của Khuynh Vãn xảy ra trục trặc, những thứ bên trong đều mất sạch. Hôm đó trời đổ mưa lớn, cả người em ấy ướt đẫm chạy từ ngoài vào, khóc lóc nói với tôi, kêu tôi khôi phục lại điện thoại giúp em ấy.”
Lý Khí ngây người, con dao trong tay dừng lại, lưỡi dao sắc bén xẹt qua ngón trỏ, máu rỉ ra ngoài. Anh hoàn hồn, đặt con dao trong tay xuống, mở vòi nước rồi để tay dưới dòng nước lạnh lẽo, vết cắt nhỏ gần như đông lại ngay lập tức.
Anh mở miệng, thấp giọng nói: “Cậu nói với tôi những chuyện này làm gì?”
Chu Hoành nhìn chằm chằm Lý Khí, trong nồi đang hầm canh gà, canh gà sôi ùng ục, hơi nước bay ra ngoài. Lý Khí tắt vòi nước rồi lại bước đến trước bàn bếp tắt bếp. Lúc này trong phòng bếp hoàn toàn yên tĩnh lại. Anh quay người nhìn Chu Hoành, người bạn cùng phòng đại học này của anh bình thường vẫn luôn tươi cười, lúc nào cũng trông bất cần đời.
Nhưng lần này, anh lại thấy được biểu cảm khác trên mặt Chu Hoành, vẻ mặt anh ấy nghiêm túc đến không thể tả, giống như đang là người xét xử, mà anh chính là tên tội phạm bị kết án tù chung thân.
Lý Khí cười cười thử làm bầu không khí bớt lúng túng: “Cậu sao vậy? Tôi đã làm…”
Anh còn chưa dứt lời, Chu Hoành đã nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Khí: “Cậu biết vì sao tôi cứ nhất định phải gọi cậu qua nhà tôikhông?”
Lý Khí không nói gì, Chu Hoành hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt xa cách: “Là đứa ngốc Chu Khuynh Vãn muốn được gặp cậu.”
Vẻ mặt Lý Khí rốt cuộc cũng có chút thay đổi, Chu Hoành nói tiếp: “Tôi đã sớm biết cậu với em trai tôi hẹn hò với nhau rồi.”
Lý Khí mím môi, thẳng lưngđối mặt với Chu Hoành, bầu không khí hài hòa hữu nghị biến mắt không còn chút tăm hơi.
Chu Hoành nói: “Từ nhỏ cơ thể Khuynh Vãn đã không được tốt, tôi với ba cũng không nhắc nhiều đến bệnh tim của em ấy, chỉ kêu em ấy chú ý hơn, lại nhắc nhở bên phía trường học cùng thầy cô. Nhưng không biết tại sao sau Tết tình trạng sức khỏe của em ấy lại nhanh chóng giảm sút, sau đó không thể không nhập viện. Em ấy còn nói với tôi, em ấy không muốn đi, em ấy đã hẹn bạn kỳ nghỉ đông này cùng nhau ra ngoài chơi.
Tôi với ba hỏi em ấy, người bạn đó là ai, tôi sẽ đi giải thích với người bạn đó, người bạn đó chắc chắn có thể thông cảm. Nhưng em ấy lại không chịu nói cho bọn tôi mà chỉ sa sút nhìn chằm chằm điện thoại đợi cuộc gọi đến.
Em ấy ở lại bệnh viện một thời gian nhưng tình hình vẫn không lạc quan. Bác sĩ nói nếu tình trạng vẫn cứ tiếp tục xấu đi thì phải làm phẫu thuật. Chuyện đến nước này cũng không thể không nói với em ấy, bọn tôi cũng không giấu em ấy nữa mà nói cho em ấy biết tình trạng sức khỏe của bản thân mình.
Sau khi Khuynh Vãn biết được liền im lặng rất lâu, rồi mới hỏi tôi, có phải là rất tệ không anh?
Tôi nói đúng vậy, em ấy cũng không khóc mà chỉ cúi đầu.
Tôi rất đau lòng nhưng lại không viết làm thế nào để an ủi em ấy.
Sau khai giảng, em ấy lại đi học một thời gian, nhưng không biết tại sao bệnh tình của em ấy lại đột nhiên xấu đi, không còn cách nào, bọn tôi chỉ đành làm đơn xin tạm nghỉ học cho em ấy rồi đưa em ấy vào bệnh viện.
Em ấy làm phẫu thuật, là phẫu thuật nội soi, nếu không nhìn kỹ thì gần như sẽ không thấy được sẹo.”
Lý Khí trợn to mắt, khiếp sợ nhìn Chu Hoành, anh mở miệng muốn cười như lúc thường, nhưng anh cười lên lại giống như đang khóc, giọng anh run run hỏi: “Chu Hoành, cậu đang giỡn với tôi đấy à? Hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư đâu.”
Chu Hoành nghiêng đầu nhìn con cá trên thớt, dao đã ở ngay bên cạnh. Anh hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói: “Cậu sẽ không hiểu được Khuynh Vãn đã trải qua kỳ nghỉ đông năm đó như thế nào đâu.”
Lý Khí hoảng hốt, nói: “Sao cậu không nói cho tôi biết sớm.”
Chu Hoành cười lạnh: “Cậu còn hỏi tôi sao lại không nói những chuyện này với cậu?” Anh hơi ngừng lại, dường như là đang cố dằn cảm xúc xuống, vài giây sau anh mới bước lên túm lấy cổ áo Lý Khí, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Khốn nạn thật, tôi không muốn nói đấy, chỉ riêng chuyện cậu “làm” em trai tôi thôi, tôi cũng đã có thể giết cậu cả vạn lần rồi.”
Lý Khí vẫn đứng im không nhúc nhích, anh rũ mi mắt xuống, giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt anh, anh ngơ ngác nói: “Nhưng cậu cũng không giết tôi, cậu giả vờ như không biết chuyện gì, cậu còn mời tôi đến nhà cậu.”
“Tôi còn có thể làm sao chứ?” Chu Hoành thở dài: “Bởi vì Khuynh Vãn không vui, em ấy không hề vui vẻ.”
Chu Hoành chậm rãi buông tay, anh nói: “Tôi là anh trai em ấy, nhưng từ nhỏ đến giờ đều là em ấy chăm sóc tôi. Tôi chưa từng làm chuyện gì cho em ấy cả nên lần này tôi muốn làm em ấy vui vẻ hơn.”