-
Chương 30: C30: Chương 30
Tiếng kêu của chim công lại vang lên ngoài cửa sổ, nghe rất gấp gáp.
Nụ hôn của Văn Bách Linh vô cùng dịu dàng, anh còn mút nhẹ môi cô rồi lùi bước, véo má cô, hỏi: "Em sợ à?"
Thang Yểu dường như nghẹn lời, choáng váng lắc đầu.
Hình như hậu quả của việc thức khuya bắt đầu xuất hiện, cả thế giới quay cuồng.
Cô cố hết sức giả vờ bình tĩnh, giữ vững đôi tay đang run rẩy, chỉ vào ghế sofa: "Văn Bách Linh, chúng ta ra ghế sofa..."
...Ngồi đi.
Cô không còn sức lực nói hết nửa câu sau.
"Á."
Văn Bách Linh đột nhiên ôm ngang hông cô, bế lên, cánh tay nâng mông cô.
Chiếc áo khoác rơi xuống đất, anh đạp lên chiếc áo tội nghiệp đó, ôm cô, ngã ra ghế sofa.
Chiếc ghế da chịu lực, kêu cót két.
Thang Yểu ngồi lên đùi Văn Bách Linh, bị anh khóa lại, nắm chặt cánh tay anh hoảng sợ. Cô ngại ngùng, nhưng Văn Bách Linh vẫn nhìn cô, ánh mắt anh như vực sâu biển rộng, từng chút từng chút hạ mắt xuống môi cô.
Thấy anh còn muốn tiếp tục, Thang Yểu luống cuống, mặt đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, cuống quýt đến mức suýt chút nữa tự ngạt thở mà chết.
Không biết lúc này cô đang nghĩ gì, nhìn như muốn bắt chước đà điểu, ngốc nghếch, chủ động nhắm mắt lại.
Thế giới lại rơi vào bóng tối của sự dối lừa.
Thang Yểu cảm giác Văn Bách Linh đang ôm eo mình, tay kia vẫn còn ẩm ướt vì không khí lạnh bên ngoài, lạnh lẽo vuốt ve vành tai cô.
Anh hôn tai cô, hôn lên môi cô.
Điều hòa trong phòng có nhiệt độ ổn định, hơi ấm lan tỏa từ đầu gió ra.
Cô cứ như một nắm tuyết, gần như tan chảy.
Nhiều cảm xúc xa lạ ập đến, cứ như những dòng điện nhỏ truyền vào máu, xa lạ đến mức làm người ta vừa sợ hãi vừa mê hoặc.
Hóa ra hôn một người sẽ có cảm giác như thế này.
Thật ra anh hôn không mãnh liệt lắm, Thang Yểu hoảng loạn quá nên cả người run rẩy.
Văn Bách Linh dừng lại, trìu mến ôm cô vào lòng, nói bằng giọng trầm thấp hơn mọi ngày: "Được rồi, không bắt nạt em nữa."
Điện thoại tuột ra khỏi túi áo khoác, rơi trên ghế sofa.
Thang Yểu chợt tỉnh lại, hoảng loạn, chạm vào điện thoại đến hai lần: "Em... chưa tắt báo thức..."
Lúc này đã hơn ba giờ, cô đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ rưỡi, nếu lát nữa chuông báo thức lại kêu lên, hôm nay cô sẽ không ngủ được chút nào.
Văn Bách Linh lấy điện thoại giúp cô, đưa sang.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Thang Yểu ngại ngùng đến mức suýt nữa quên mình cầm điện thoại để làm gì, lại theo thói quen, mở WeChat lên.
Dì nhỏ là người cuối cùng cô trò chuyện.
Dì nói tuần sau sẽ quay lại Bắc Kinh.
Văn Bách Linh nhìn theo ánh mắt cô, nhắc cô tắt báo thức, rồi hỏi: "Biệt danh của em là Tiểu Hạnh à?"
Thang Yểu còn đang thất thần, nói "Dạ".
Từ khoảnh khắc anh hôn cô, cô không còn chống cự được điều gì, cho phép bản thân trở nên mềm mại, ngoan ngoãn trong vòng tay của Văn Bách Linh, kể với anh chuyện cô đổi tên.
Cô đọc sách trên điện thoại cả đêm, bình thường đã không ngủ được nhiều, đêm nay còn thức khuya, mắt cô khô khốc, phiếm hồng.
Văn Bách Linh dường như đang vui.
Anh lại hôn môi cô, nói cô "Buồn ngủ rồi", đưa cô về phòng ngủ.
Họ vẫn ngủ ở hai phòng khác nhau.
Không biết từ khi nào mà mưa xuân lại đổ như trút nước trên cửa sổ, phủ lên màn đêm một lớp sơn mờ ảo.
Khi nhớ về đêm nay, cô luôn cảm thấy có quá nhiều cảm xúc khó tả.
Thang Yểu cứ tưởng sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng tắm xong, cô lại nhớ về nụ hôn, sau đó ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô đang bước đi trên cây cầu treo bắc qua thung lũng, đong đưa, mỗi bước đi đều loạng choạng.
Cứ như có ai đó đã nói, đừng mộng tưởng về cảnh tượng bên kia cây cầu.
Cô nắm chặt sợi dây thừng trên cây cầu treo, cảm thấy sợ hãi, nhưng không được đánh mất bản lĩnh, không thể bỏ cuộc, vậy nên chỉ có thể nghe theo con tim, chậm rãi tiến về phía trước.
Đến cả trong mơ mà cũng cảm thấy may mắn.
Khi Tôn Tự gọi, Thang Yểu tưởng đó là tiếng chuông báo thức, hoang mang chạm vào điện thoại, tắt chuông.
Nhưng cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hết buồn ngủ, nhắm mắt vài phút rồi xuống giường.
Rất nhiều chuyện đang đợi, cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt.
Đêm qua họ hôn nhau say đắm đến mức, dù có lừa mình dối người, cũng không thể nói là không có gì.
Thang Yểu ôm gối do dự hồi lâu, vỗ vỗ má, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Đâu phải chỉ có Văn Bách Linh mới muốn hôn.
Cô cũng nghĩ về chuyện đó mà, nếu thật sự tính toán thì sẽ thấy, trong chuyện này cô cũng không hề thiệt thòi!
Trong phòng không có ai, Thang Yểu gọi Văn Bách Linh, anh nói đang ở nhà hàng: "Đợi một chút, anh sang dẫn em đi."
"Không cần đâu, em sẽ hỏi quản gia rồi tự đến đó."
Phí Dục Chi cũng ăn sáng ở đó.
Có lẽ đêm qua Phí Dục Chi thức trắng đêm, uể oải dựa vào bàn húp cháo, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra ngủ được.
Trong nhà hàng còn có nhiều gương mặt quen thuộc từ tối qua.
Thang Yểu phát hiện nhóm người này có cách thức duy trì sức khỏe hết sức kỳ lạ, thức trắng đêm cũng không sao, nhưng phải ăn sáng, lại còn phải ăn thật phong phú.
Món chính gồm cháo yến mạch bắp ngọt, tôm và trứng chiên, bổ sung tinh bột và chất đạm rồi thì không quên ăn salad rau quả với hạt.
Văn Bách Linh ngồi bên cạnh cô, trò chuyện với một người đàn ông trên bàn bài tối qua.
Họ đang nói về báo cáo của một công ty nào đó vào quý cuối cùng năm ngoái, sau đó nói chuyện sản lượng sản phẩm thu được lợi nhuận của năm ngoái giảm đến 60%, chuỗi vốn công ty đứt gãy, vừa tuyên bố phá sản.
Văn Bách Linh không vì chuyện đêm qua thân mật mà quấn lấy Thang Yểu, không làm cô mất mặt trước người khác.
Dường như anh có nhiều mắt hơn người thường, khi cô mắc nghẹn, anh đưa nước ấm sang đúng lúc, tạm dừng mấy câu chuyện kinh tế đó, đổi giọng, lo lắng nói: "Cháo hôm nay hơi đặc, em ăn từ từ thôi."
Thang Yểu gật đầu: "Dạ."
Nhà hàng nằm trên tầng một, cửa kính mở ra, hai con chim công dạo bước trên thảm cỏ mới nhú, bộ lông rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Một người phụ nữ nói, sáng sớm hôm nay hình như có người muốn trộm chim công, quanh quẩn một hồi lâu, sau đó chạy mất...
Thang Yểu kinh ngạc đến mức quay đầu nhìn sang Văn Bách Linh.
Anh vẫn đang nghe mọi người trò chuyện, nhưng hình như cảm giác được điều gì đó nên nghiêng đầu, mỉm cười trấn an cô.
"Coi như là tin nhầm người đi. Thời buổi này ai ra ngoài mà không có mấy chiêu trò phô trương giả tạo chứ? Bọn họ đều lái ô tô, ở nhà rộng, tự gọi mình là ông chủ, không biết bên ngoài còn bao nhiêu món nợ chưa thanh toán."
"Đầu tư thì phải thận trọng, không cẩn thận là mất hết, thê thảm vô cùng."
Người đàn ông kia giơ hai ngón tay, nói: "Nghe nói cậu mất bao nhiêu đây."
Phí Dục Chi gắp tôm cho vào miệng, sửng sốt, xen vào: "Đâu chỉ có vậy."
Anh ta giơ ba ngón tay, quơ qua quơ lại: "Ít nhất phải thế này."
Thang Yểu đoán con số đó không hề nhỏ, còn đoán là tám con số.
Nhưng sau đó nghe chuyện, cảm thấy con số còn lớn hơn cả như vậy.
Con số trong cuộc nói chuyện lớn đến mức Thang Yểu nghe thôi cũng thấy đau lòng.
Cô nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Nhưng dù cho có số tiền tiết kiệm sáu con số, chắc chắn sẽ không mạo hiểm mà đầu tư, chỉ thành thật tiết kiệm, như sóc gom thức ăn dự trữ cho mùa đông, chờ đến khi có chuyện khẩn cấp mới lấy ra dùng.
Mượn cớ thân thiết với Văn Bách Linh, một người đàn ông trông như doanh nhân lịch sự hỏi Thang Yểu làm trong ngành nào.
"Tôi còn đi học, chuyên ngành tiếng Anh."
"Ồ, hình như cô Thang thích đọc sách lắm, tôi giới thiệu cho cô vài cuốn sách tài chính bằng tiếng Anh được không?"
Thang Yểu lấy điện thoại ra, mở ghi chú, cẩn thận ghi lại tiêu đề mấy quyển sách, cảm ơn anh ta.
Sau đó, người đàn ông nhận được cuộc gọi, rời đi trước, chỉ còn Văn Bách Linh và hai người họ bên bàn ăn.
Thang Yểu nghiêm túc thảo luận với Văn Bách Linh và Phí Dục Chi: "Các anh đã có nhiều tiền như vậy rồi, tại sao vẫn còn muốn mạo hiểm? Thật sự không có ai thận trọng, chỉ chờ nhận lãi à?"
Theo quan điểm của cô, dù lãi suất tiền gửi có kỳ hạn không cao, số tiền gốc phải lớn, nhưng nếu tiết kiệm thì cũng thu được không ít tiền lãi.
Họ không chê cười Thang Yểu, chỉ nói chuyện không đơn giản thế.
"Càng kiếm nhiều tiền thì càng nhiều trách nhiệm."
Phải dùng số tiền đó làm vốn lưu động để luân chuyển trong nhiều dự án, còn phải bắt kịp thời đại, tiếp tục phát triển các dự án để bám sát thị trường, không thì sẽ bị đối thủ đánh bại, dẫn đến phá sản: "Không tiến thì phải lùi."
Người giàu cũng phải chịu khổ, đồng hồ vàng trên cổ tay sáng lấp lánh, nhưng họ nói người có tiền chúng tôi đều rất khó khăn, mỗi ngày đều chịu không ít áp lực, chỉ là bạn không biết.
Thang Yểu cắn miếng trứng chiên.
Người nghèo chúng tôi cũng chịu áp lực rất lớn! Lại còn không có tiền!
Có lẽ Phí Lâm chính là vấn đề mà Phí Dục Chi lo lắng, cuộc trò chuyện sẽ luôn luôn chuyển thành các vấn đề liên quan đến hôn nhân và tình yêu ——
"Thế giới này tàn nhẫn thật, cá lớn nuốt cá bé, ai chẳng muốn tìm cho mình đồng minh bền vững và đáng tin chứ, tôi thấy con bé Phí Lâm ngu ngốc thật đấy."
Tiếp xúc với Văn Bách Linh và Phí Dục Chi đã lâu, Thang Yểu cũng hiểu ra vài chuyện.
Cô biết, đối với chuyện hôn nhân đại sự, sẽ luôn có những việc họ không tự quyết định được, nhưng có thêm vài cô bạn gái thì không thành vấn đề.
Văn Bách Linh luôn luôn đối xử tốt với cô.
Vậy nên Thang Yểu hiểu rằng, nếu mối quan hệ này tiến triển thêm, có lẽ cô sẽ trở thành bạn gái của anh.
Thang Yểu không hề né tránh nụ hôn của Văn Bách Linh đêm qua, nhưng không có nghĩa cô có thể phát triển mối quan hệ này mà không chịu gánh nặng nào về tâm lý, trở thành người ngồi cạnh bàn chơi bài, để đàn ông tùy ý trêu chọc.
Nhưng chỉ cần Văn Bách Linh còn xuất hiện trước mắt cô, cô không cách nào chối từ được.
Như bây giờ, anh mỉm cười, hỏi cô muốn đi đến suối nước nóng không, Thang Yểu suýt nữa buột miệng đồng ý, may mà còn nửa cái trứng chiên chưa ăn xong mới nghẹn lời không nói tiếp.
Ăn xong, Phí Dục Chi về nhà ngủ bù.
Thang Yểu từ chối lời mời của Văn Bách Linh, nói mình còn việc khác phải làm, muốn quay về trường.
Cô vốn không giỏi nói dối, mãi mà không tìm ra cớ, chột dạ không chịu nổi.
May mà trên đường về trường, ngồi một mình với Văn Bách Linh, cô lướt qua nhật ký cuộc gọi, tình cờ phát hiện đã tắt cuộc gọi của Tôn Tự.
Tuần này nhóm Tôn Tự quay chụp trong nhà, làm phim ngắn bình thường, không cần Thang Yểu làm trợ lý.
Thang Yểu không biết Tôn Tự muốn gì nên gọi lại.
Cô và Tôn Tự hiếm khi liên lạc với nhau, nếu có chuyện gì thì luôn nhắn cho nhau trong nhóm trò chuyện.
Lần cuối nói chuyện là năm ngoái.
Khi đó, cô nói với bạn cùng phòng chuyện làm ăn của dì gặp vấn đề.
Có lẽ Lữ Thiên đã nói với Tôn Tự, Tôn Tự lại hết sức tốt bụng, cậu ấy gọi, nói có một số tiền tiết kiệm trong tay, nếu dì nhỏ cần, cậu có thể cho dì mượn trước.
Khi gọi lại thì Tôn Tự cúp máy.
Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn WeChat, nói họ đang quay, đã bật thiết bị thu âm, không tiện nói chuyện điện thoại.
Thang Yểu trả lời ngay: "Không sao, sáng nay tớ tưởng cuộc gọi của cậu là chuông báo thức, xin lỗi cậu."
"Lữ Thiên mượn điện thoại tớ gọi đấy."
"Cậu ấy ăn sáng bên nhà tớ, nói hôm nay đẹp trời, muốn rủ cậu và Trần Di Kỳ chiều nay đi dạo bên bờ hồ."
"Đi xe tớ, cậu đi không?"
Thang Yểu chụp màn hình gửi vào nhóm ký túc xá, hỏi Lữ Thiên đang sắp đặt gì.
Rõ ràng là kiếm chuyện.
Trong lòng dâng trào cảm giác trốn tránh, làm người ta bất an.
Về mặt lý trí, cô sợ Văn Bách Linh nói đến chuyện xảy ra đêm qua, sợ anh đặt tên cho mối quan hệ của họ.
Tình nhân, hoặc là bạn gái.
Về mặt cảm xúc, ở một mình với anh làm cô hết sức bồn chồn, cảm giác tim loạn nhịp và niềm vui đêm qua lại ùa về, thật sự chết người.
Lữ Thiên trả lời ngay, cô ấy nói về chuyện chiều nay đi dạo, đặc biệt tag Thang Yểu:
"Là Tôn Tự nhất định đòi đi theo đấy."
"Thang Yểu, lần này tớ không tác hợp hai cậu đâu, theo tớ thấy, cậu ấy vẫn còn si mê cậu lắm."
"Hôm đó đi ăn lẩu, cậu ấy nhìn trộm cậu, tớ thấy mà."
Thang Yểu cười, lắc đầu.
Cảm thấy hẳn là Lữ Thiên muốn Tôn Tự mời một bữa nên mới lợi dụng điểm yếu của cậu ấy.
Trời hôm nay không có mây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên người Thang Yểu.
Văn Bách Linh nhìn Thang Yểu, tóc dài mềm mượt, cúi đầu mỉm cười, vẫn còn đang nhắn tin WeChat.
Anh chính là người duy nhất nhớ mãi không quên đúng không?
Buổi sáng bắt đầu trễ, anh biết Thang Yểu quen dậy sớm, sợ cô thức khuya sẽ thấy không thoải mái, nghĩ dù sao bây giờ cũng đang ở cạnh nhau, muốn tìm cơ hội nói về mối quan hệ của họ trong hôm nay.
Ai nghĩ được khi tỉnh giấc bầu trời sẽ khác?
Hôm qua, cô vẫn mềm mại nép mình trong lòng anh, nhưng hôm nay cô lại như con người khác, còn từ chối hẹn hò với anh, mải nhắn tin với người khác.
Cả đoạn đường cũng không hề nhìn anh.
Văn Bách Linh nén giận, im lặng rẽ vào đường Vành Đai Tây 3.
Sau khi hôn nhau như vậy, cô gái này lại không muốn phát triển mối quan hệ với anh sao?
Lại liếc nhìn cô một cái——
Thang Yểu thoát khỏi nhóm trò chuyện, bấm vào khung trò chuyện riêng, ảnh đại diện là một ngôi sao bóng rổ NBA nào đó.
Được, là nam.
Xe chạy gần đến trường, Thang Yểu mới buông điện thoại.
Những ngày này, con đường dưới ký túc xá đang được cải tạo, rào chắn chắn khu đỗ xe, không cho xe vào.
Văn Bách Linh đỗ xe bên đường, đi bộ cùng Thang Yểu đến tòa nhà.
Đó là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân, hoa mộc lan trắng nở rộ dọc con đường.
Văn Bách Linh đưa Thang Yểu đến dưới ký túc xá, đột nhiên nghiêng đầu hỏi cô đã có bạn trai chưa.
Đêm qua, trời đổ một cơn mưa xuân, công trình và con đường gần đó đều lầy lội.
Thang Yểu không chú ý nên giẫm phải vũng bùn mềm.
Đột nhiên nhớ đến tối qua đọc "Những người khốn khổ", ký ức về những câu văn ùa về, ngắt quãng:
"Con đường dưới chân anh ta không còn là đá mà là bùn."
"Đột nhiên anh ta lún sâu."
"Có gánh nặng nào thì phải trút bỏ đi, như con tàu đắm vứt bỏ tất cả."
"Nhưng đã quá muộn, cát đã ngập đến đầu gối."
Dường như Văn Bách Linh chỉ thuận miệng hỏi một câu, cô đã cảm giác như mình bước vào đầm lầy, mắc kẹt trong đó, không cách nào thoát ra.
Nụ hôn của Văn Bách Linh vô cùng dịu dàng, anh còn mút nhẹ môi cô rồi lùi bước, véo má cô, hỏi: "Em sợ à?"
Thang Yểu dường như nghẹn lời, choáng váng lắc đầu.
Hình như hậu quả của việc thức khuya bắt đầu xuất hiện, cả thế giới quay cuồng.
Cô cố hết sức giả vờ bình tĩnh, giữ vững đôi tay đang run rẩy, chỉ vào ghế sofa: "Văn Bách Linh, chúng ta ra ghế sofa..."
...Ngồi đi.
Cô không còn sức lực nói hết nửa câu sau.
"Á."
Văn Bách Linh đột nhiên ôm ngang hông cô, bế lên, cánh tay nâng mông cô.
Chiếc áo khoác rơi xuống đất, anh đạp lên chiếc áo tội nghiệp đó, ôm cô, ngã ra ghế sofa.
Chiếc ghế da chịu lực, kêu cót két.
Thang Yểu ngồi lên đùi Văn Bách Linh, bị anh khóa lại, nắm chặt cánh tay anh hoảng sợ. Cô ngại ngùng, nhưng Văn Bách Linh vẫn nhìn cô, ánh mắt anh như vực sâu biển rộng, từng chút từng chút hạ mắt xuống môi cô.
Thấy anh còn muốn tiếp tục, Thang Yểu luống cuống, mặt đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, cuống quýt đến mức suýt chút nữa tự ngạt thở mà chết.
Không biết lúc này cô đang nghĩ gì, nhìn như muốn bắt chước đà điểu, ngốc nghếch, chủ động nhắm mắt lại.
Thế giới lại rơi vào bóng tối của sự dối lừa.
Thang Yểu cảm giác Văn Bách Linh đang ôm eo mình, tay kia vẫn còn ẩm ướt vì không khí lạnh bên ngoài, lạnh lẽo vuốt ve vành tai cô.
Anh hôn tai cô, hôn lên môi cô.
Điều hòa trong phòng có nhiệt độ ổn định, hơi ấm lan tỏa từ đầu gió ra.
Cô cứ như một nắm tuyết, gần như tan chảy.
Nhiều cảm xúc xa lạ ập đến, cứ như những dòng điện nhỏ truyền vào máu, xa lạ đến mức làm người ta vừa sợ hãi vừa mê hoặc.
Hóa ra hôn một người sẽ có cảm giác như thế này.
Thật ra anh hôn không mãnh liệt lắm, Thang Yểu hoảng loạn quá nên cả người run rẩy.
Văn Bách Linh dừng lại, trìu mến ôm cô vào lòng, nói bằng giọng trầm thấp hơn mọi ngày: "Được rồi, không bắt nạt em nữa."
Điện thoại tuột ra khỏi túi áo khoác, rơi trên ghế sofa.
Thang Yểu chợt tỉnh lại, hoảng loạn, chạm vào điện thoại đến hai lần: "Em... chưa tắt báo thức..."
Lúc này đã hơn ba giờ, cô đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ rưỡi, nếu lát nữa chuông báo thức lại kêu lên, hôm nay cô sẽ không ngủ được chút nào.
Văn Bách Linh lấy điện thoại giúp cô, đưa sang.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Thang Yểu ngại ngùng đến mức suýt nữa quên mình cầm điện thoại để làm gì, lại theo thói quen, mở WeChat lên.
Dì nhỏ là người cuối cùng cô trò chuyện.
Dì nói tuần sau sẽ quay lại Bắc Kinh.
Văn Bách Linh nhìn theo ánh mắt cô, nhắc cô tắt báo thức, rồi hỏi: "Biệt danh của em là Tiểu Hạnh à?"
Thang Yểu còn đang thất thần, nói "Dạ".
Từ khoảnh khắc anh hôn cô, cô không còn chống cự được điều gì, cho phép bản thân trở nên mềm mại, ngoan ngoãn trong vòng tay của Văn Bách Linh, kể với anh chuyện cô đổi tên.
Cô đọc sách trên điện thoại cả đêm, bình thường đã không ngủ được nhiều, đêm nay còn thức khuya, mắt cô khô khốc, phiếm hồng.
Văn Bách Linh dường như đang vui.
Anh lại hôn môi cô, nói cô "Buồn ngủ rồi", đưa cô về phòng ngủ.
Họ vẫn ngủ ở hai phòng khác nhau.
Không biết từ khi nào mà mưa xuân lại đổ như trút nước trên cửa sổ, phủ lên màn đêm một lớp sơn mờ ảo.
Khi nhớ về đêm nay, cô luôn cảm thấy có quá nhiều cảm xúc khó tả.
Thang Yểu cứ tưởng sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng tắm xong, cô lại nhớ về nụ hôn, sau đó ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô đang bước đi trên cây cầu treo bắc qua thung lũng, đong đưa, mỗi bước đi đều loạng choạng.
Cứ như có ai đó đã nói, đừng mộng tưởng về cảnh tượng bên kia cây cầu.
Cô nắm chặt sợi dây thừng trên cây cầu treo, cảm thấy sợ hãi, nhưng không được đánh mất bản lĩnh, không thể bỏ cuộc, vậy nên chỉ có thể nghe theo con tim, chậm rãi tiến về phía trước.
Đến cả trong mơ mà cũng cảm thấy may mắn.
Khi Tôn Tự gọi, Thang Yểu tưởng đó là tiếng chuông báo thức, hoang mang chạm vào điện thoại, tắt chuông.
Nhưng cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hết buồn ngủ, nhắm mắt vài phút rồi xuống giường.
Rất nhiều chuyện đang đợi, cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt.
Đêm qua họ hôn nhau say đắm đến mức, dù có lừa mình dối người, cũng không thể nói là không có gì.
Thang Yểu ôm gối do dự hồi lâu, vỗ vỗ má, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Đâu phải chỉ có Văn Bách Linh mới muốn hôn.
Cô cũng nghĩ về chuyện đó mà, nếu thật sự tính toán thì sẽ thấy, trong chuyện này cô cũng không hề thiệt thòi!
Trong phòng không có ai, Thang Yểu gọi Văn Bách Linh, anh nói đang ở nhà hàng: "Đợi một chút, anh sang dẫn em đi."
"Không cần đâu, em sẽ hỏi quản gia rồi tự đến đó."
Phí Dục Chi cũng ăn sáng ở đó.
Có lẽ đêm qua Phí Dục Chi thức trắng đêm, uể oải dựa vào bàn húp cháo, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra ngủ được.
Trong nhà hàng còn có nhiều gương mặt quen thuộc từ tối qua.
Thang Yểu phát hiện nhóm người này có cách thức duy trì sức khỏe hết sức kỳ lạ, thức trắng đêm cũng không sao, nhưng phải ăn sáng, lại còn phải ăn thật phong phú.
Món chính gồm cháo yến mạch bắp ngọt, tôm và trứng chiên, bổ sung tinh bột và chất đạm rồi thì không quên ăn salad rau quả với hạt.
Văn Bách Linh ngồi bên cạnh cô, trò chuyện với một người đàn ông trên bàn bài tối qua.
Họ đang nói về báo cáo của một công ty nào đó vào quý cuối cùng năm ngoái, sau đó nói chuyện sản lượng sản phẩm thu được lợi nhuận của năm ngoái giảm đến 60%, chuỗi vốn công ty đứt gãy, vừa tuyên bố phá sản.
Văn Bách Linh không vì chuyện đêm qua thân mật mà quấn lấy Thang Yểu, không làm cô mất mặt trước người khác.
Dường như anh có nhiều mắt hơn người thường, khi cô mắc nghẹn, anh đưa nước ấm sang đúng lúc, tạm dừng mấy câu chuyện kinh tế đó, đổi giọng, lo lắng nói: "Cháo hôm nay hơi đặc, em ăn từ từ thôi."
Thang Yểu gật đầu: "Dạ."
Nhà hàng nằm trên tầng một, cửa kính mở ra, hai con chim công dạo bước trên thảm cỏ mới nhú, bộ lông rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Một người phụ nữ nói, sáng sớm hôm nay hình như có người muốn trộm chim công, quanh quẩn một hồi lâu, sau đó chạy mất...
Thang Yểu kinh ngạc đến mức quay đầu nhìn sang Văn Bách Linh.
Anh vẫn đang nghe mọi người trò chuyện, nhưng hình như cảm giác được điều gì đó nên nghiêng đầu, mỉm cười trấn an cô.
"Coi như là tin nhầm người đi. Thời buổi này ai ra ngoài mà không có mấy chiêu trò phô trương giả tạo chứ? Bọn họ đều lái ô tô, ở nhà rộng, tự gọi mình là ông chủ, không biết bên ngoài còn bao nhiêu món nợ chưa thanh toán."
"Đầu tư thì phải thận trọng, không cẩn thận là mất hết, thê thảm vô cùng."
Người đàn ông kia giơ hai ngón tay, nói: "Nghe nói cậu mất bao nhiêu đây."
Phí Dục Chi gắp tôm cho vào miệng, sửng sốt, xen vào: "Đâu chỉ có vậy."
Anh ta giơ ba ngón tay, quơ qua quơ lại: "Ít nhất phải thế này."
Thang Yểu đoán con số đó không hề nhỏ, còn đoán là tám con số.
Nhưng sau đó nghe chuyện, cảm thấy con số còn lớn hơn cả như vậy.
Con số trong cuộc nói chuyện lớn đến mức Thang Yểu nghe thôi cũng thấy đau lòng.
Cô nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Nhưng dù cho có số tiền tiết kiệm sáu con số, chắc chắn sẽ không mạo hiểm mà đầu tư, chỉ thành thật tiết kiệm, như sóc gom thức ăn dự trữ cho mùa đông, chờ đến khi có chuyện khẩn cấp mới lấy ra dùng.
Mượn cớ thân thiết với Văn Bách Linh, một người đàn ông trông như doanh nhân lịch sự hỏi Thang Yểu làm trong ngành nào.
"Tôi còn đi học, chuyên ngành tiếng Anh."
"Ồ, hình như cô Thang thích đọc sách lắm, tôi giới thiệu cho cô vài cuốn sách tài chính bằng tiếng Anh được không?"
Thang Yểu lấy điện thoại ra, mở ghi chú, cẩn thận ghi lại tiêu đề mấy quyển sách, cảm ơn anh ta.
Sau đó, người đàn ông nhận được cuộc gọi, rời đi trước, chỉ còn Văn Bách Linh và hai người họ bên bàn ăn.
Thang Yểu nghiêm túc thảo luận với Văn Bách Linh và Phí Dục Chi: "Các anh đã có nhiều tiền như vậy rồi, tại sao vẫn còn muốn mạo hiểm? Thật sự không có ai thận trọng, chỉ chờ nhận lãi à?"
Theo quan điểm của cô, dù lãi suất tiền gửi có kỳ hạn không cao, số tiền gốc phải lớn, nhưng nếu tiết kiệm thì cũng thu được không ít tiền lãi.
Họ không chê cười Thang Yểu, chỉ nói chuyện không đơn giản thế.
"Càng kiếm nhiều tiền thì càng nhiều trách nhiệm."
Phải dùng số tiền đó làm vốn lưu động để luân chuyển trong nhiều dự án, còn phải bắt kịp thời đại, tiếp tục phát triển các dự án để bám sát thị trường, không thì sẽ bị đối thủ đánh bại, dẫn đến phá sản: "Không tiến thì phải lùi."
Người giàu cũng phải chịu khổ, đồng hồ vàng trên cổ tay sáng lấp lánh, nhưng họ nói người có tiền chúng tôi đều rất khó khăn, mỗi ngày đều chịu không ít áp lực, chỉ là bạn không biết.
Thang Yểu cắn miếng trứng chiên.
Người nghèo chúng tôi cũng chịu áp lực rất lớn! Lại còn không có tiền!
Có lẽ Phí Lâm chính là vấn đề mà Phí Dục Chi lo lắng, cuộc trò chuyện sẽ luôn luôn chuyển thành các vấn đề liên quan đến hôn nhân và tình yêu ——
"Thế giới này tàn nhẫn thật, cá lớn nuốt cá bé, ai chẳng muốn tìm cho mình đồng minh bền vững và đáng tin chứ, tôi thấy con bé Phí Lâm ngu ngốc thật đấy."
Tiếp xúc với Văn Bách Linh và Phí Dục Chi đã lâu, Thang Yểu cũng hiểu ra vài chuyện.
Cô biết, đối với chuyện hôn nhân đại sự, sẽ luôn có những việc họ không tự quyết định được, nhưng có thêm vài cô bạn gái thì không thành vấn đề.
Văn Bách Linh luôn luôn đối xử tốt với cô.
Vậy nên Thang Yểu hiểu rằng, nếu mối quan hệ này tiến triển thêm, có lẽ cô sẽ trở thành bạn gái của anh.
Thang Yểu không hề né tránh nụ hôn của Văn Bách Linh đêm qua, nhưng không có nghĩa cô có thể phát triển mối quan hệ này mà không chịu gánh nặng nào về tâm lý, trở thành người ngồi cạnh bàn chơi bài, để đàn ông tùy ý trêu chọc.
Nhưng chỉ cần Văn Bách Linh còn xuất hiện trước mắt cô, cô không cách nào chối từ được.
Như bây giờ, anh mỉm cười, hỏi cô muốn đi đến suối nước nóng không, Thang Yểu suýt nữa buột miệng đồng ý, may mà còn nửa cái trứng chiên chưa ăn xong mới nghẹn lời không nói tiếp.
Ăn xong, Phí Dục Chi về nhà ngủ bù.
Thang Yểu từ chối lời mời của Văn Bách Linh, nói mình còn việc khác phải làm, muốn quay về trường.
Cô vốn không giỏi nói dối, mãi mà không tìm ra cớ, chột dạ không chịu nổi.
May mà trên đường về trường, ngồi một mình với Văn Bách Linh, cô lướt qua nhật ký cuộc gọi, tình cờ phát hiện đã tắt cuộc gọi của Tôn Tự.
Tuần này nhóm Tôn Tự quay chụp trong nhà, làm phim ngắn bình thường, không cần Thang Yểu làm trợ lý.
Thang Yểu không biết Tôn Tự muốn gì nên gọi lại.
Cô và Tôn Tự hiếm khi liên lạc với nhau, nếu có chuyện gì thì luôn nhắn cho nhau trong nhóm trò chuyện.
Lần cuối nói chuyện là năm ngoái.
Khi đó, cô nói với bạn cùng phòng chuyện làm ăn của dì gặp vấn đề.
Có lẽ Lữ Thiên đã nói với Tôn Tự, Tôn Tự lại hết sức tốt bụng, cậu ấy gọi, nói có một số tiền tiết kiệm trong tay, nếu dì nhỏ cần, cậu có thể cho dì mượn trước.
Khi gọi lại thì Tôn Tự cúp máy.
Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn WeChat, nói họ đang quay, đã bật thiết bị thu âm, không tiện nói chuyện điện thoại.
Thang Yểu trả lời ngay: "Không sao, sáng nay tớ tưởng cuộc gọi của cậu là chuông báo thức, xin lỗi cậu."
"Lữ Thiên mượn điện thoại tớ gọi đấy."
"Cậu ấy ăn sáng bên nhà tớ, nói hôm nay đẹp trời, muốn rủ cậu và Trần Di Kỳ chiều nay đi dạo bên bờ hồ."
"Đi xe tớ, cậu đi không?"
Thang Yểu chụp màn hình gửi vào nhóm ký túc xá, hỏi Lữ Thiên đang sắp đặt gì.
Rõ ràng là kiếm chuyện.
Trong lòng dâng trào cảm giác trốn tránh, làm người ta bất an.
Về mặt lý trí, cô sợ Văn Bách Linh nói đến chuyện xảy ra đêm qua, sợ anh đặt tên cho mối quan hệ của họ.
Tình nhân, hoặc là bạn gái.
Về mặt cảm xúc, ở một mình với anh làm cô hết sức bồn chồn, cảm giác tim loạn nhịp và niềm vui đêm qua lại ùa về, thật sự chết người.
Lữ Thiên trả lời ngay, cô ấy nói về chuyện chiều nay đi dạo, đặc biệt tag Thang Yểu:
"Là Tôn Tự nhất định đòi đi theo đấy."
"Thang Yểu, lần này tớ không tác hợp hai cậu đâu, theo tớ thấy, cậu ấy vẫn còn si mê cậu lắm."
"Hôm đó đi ăn lẩu, cậu ấy nhìn trộm cậu, tớ thấy mà."
Thang Yểu cười, lắc đầu.
Cảm thấy hẳn là Lữ Thiên muốn Tôn Tự mời một bữa nên mới lợi dụng điểm yếu của cậu ấy.
Trời hôm nay không có mây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên người Thang Yểu.
Văn Bách Linh nhìn Thang Yểu, tóc dài mềm mượt, cúi đầu mỉm cười, vẫn còn đang nhắn tin WeChat.
Anh chính là người duy nhất nhớ mãi không quên đúng không?
Buổi sáng bắt đầu trễ, anh biết Thang Yểu quen dậy sớm, sợ cô thức khuya sẽ thấy không thoải mái, nghĩ dù sao bây giờ cũng đang ở cạnh nhau, muốn tìm cơ hội nói về mối quan hệ của họ trong hôm nay.
Ai nghĩ được khi tỉnh giấc bầu trời sẽ khác?
Hôm qua, cô vẫn mềm mại nép mình trong lòng anh, nhưng hôm nay cô lại như con người khác, còn từ chối hẹn hò với anh, mải nhắn tin với người khác.
Cả đoạn đường cũng không hề nhìn anh.
Văn Bách Linh nén giận, im lặng rẽ vào đường Vành Đai Tây 3.
Sau khi hôn nhau như vậy, cô gái này lại không muốn phát triển mối quan hệ với anh sao?
Lại liếc nhìn cô một cái——
Thang Yểu thoát khỏi nhóm trò chuyện, bấm vào khung trò chuyện riêng, ảnh đại diện là một ngôi sao bóng rổ NBA nào đó.
Được, là nam.
Xe chạy gần đến trường, Thang Yểu mới buông điện thoại.
Những ngày này, con đường dưới ký túc xá đang được cải tạo, rào chắn chắn khu đỗ xe, không cho xe vào.
Văn Bách Linh đỗ xe bên đường, đi bộ cùng Thang Yểu đến tòa nhà.
Đó là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân, hoa mộc lan trắng nở rộ dọc con đường.
Văn Bách Linh đưa Thang Yểu đến dưới ký túc xá, đột nhiên nghiêng đầu hỏi cô đã có bạn trai chưa.
Đêm qua, trời đổ một cơn mưa xuân, công trình và con đường gần đó đều lầy lội.
Thang Yểu không chú ý nên giẫm phải vũng bùn mềm.
Đột nhiên nhớ đến tối qua đọc "Những người khốn khổ", ký ức về những câu văn ùa về, ngắt quãng:
"Con đường dưới chân anh ta không còn là đá mà là bùn."
"Đột nhiên anh ta lún sâu."
"Có gánh nặng nào thì phải trút bỏ đi, như con tàu đắm vứt bỏ tất cả."
"Nhưng đã quá muộn, cát đã ngập đến đầu gối."
Dường như Văn Bách Linh chỉ thuận miệng hỏi một câu, cô đã cảm giác như mình bước vào đầm lầy, mắc kẹt trong đó, không cách nào thoát ra.
Bình luận facebook