• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [ĐAM MỸ] EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ANH (1 Viewer)

  • Chương 36

Chuông báo thức năm giờ reo inh ỏi bên tai. Nhưng hiện tại Hòa An chỉ cảm giác được cả một người nóng rực. Mắt như đeo phải chì không thể nào nhấc lên nổi. Chút ý thức ít ỏi đưa tay ra tắt báo thức rồi lại cả người không một mảnh vải co ro lại trong chăn.

Tuấn Khải đến công ty rất sớm. Hôm nay anh có một cuộc họp báo cáo chuyến công tác với ban lãnh đạo. Anh ghé nhà ăn công ty mua đồ ăn sáng và ngồi ăn tại chổ. Điều này khiến nhân viên toàn công ty có một phen bất ngờ và tò mò. Vì trước đây chưa bao giờ anh xuất hiện ở khu vực này.

Chính anh còn bất ngờ vì hành động cảm tính này của mình. Anh không thể tự mình dối lừa mình rằng, anh đang đợi một người xuất hiện.

Nhưng còn chỉ không đầy mười phút nữa là đã tới giờ làm việc mà cả một chiếc bóng cũng chẳng thấy. Anh cũng thôi đợi mà đi lên, thoáng chút khó chịu trong lòng. Trước khi đi lên cũng ghé mua thêm một phần đồ ăn sáng mang lên phòng làm việc.

Hòa An nằm một mạch tới hơn mười một giờ. Anh cảm giác được hiện tại cả người không còn được một chút sức lực nào. Bên trong thì nóng rực, bên ngoài thì lạnh cóng. Vừa ho vừa hắt xì liên tục. Chả thể nào ngồi dậy nổi. Anh với tay lấy điện thoại ra thì có hơn mười cuộc gọi nhở trong đó chín cuộc của Trần Nhân và một cuộc gọi từ Tuấn Khải. Kinh hãi hơn là bây giờ đã là mười một giờ ba mươi lăm phút.

Nhưng thực sự không thể nào động đậy nổi nữa.

Hòa An lôi điện thoại về bấm số gọi cho Tuấn Khải.

Anh ta bắt máy gần như là liền ngay lập tức.

“Alo.” Hòa An khàn giọng.

“Cậu..không khỏe sao?” Tuấn Khải nhận ra ngay sự bất thường của Hòa An.

“Có một chút, xin lỗi vì không báo trước. Tôi hôm nay có lẽ không thể đi làm *khụ* có thể xin dời cuộc họp lại được không?” Hòa An vừa nói vừa ho mấy tiếng.

“Tôi đã hoàn tất cuộc họp vào sáng sớm, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi.” Tuấn Khải giọng trầm xuống ôn tồn nói.

“Cảm ơn anh. Cũng thật sự xin lỗi *khụ khụ*”. Hòa An càng nói giọng càng khó nghe.

Tuấn Khải bên đây đột nhiên thay đổi tông giọng lo lắng hỏi. “Cậu có thể tự ngồi dậy đi bệnh viện không?”

“….”

“Alo”

“….”

“Alo, cậu còn ở đó không?” Không thấy đầu dây bên kia trả lời. Tuấn Khải cũng dần mất bình tĩnh.

Hòa An bây giờ gần như mất đi tám mươi phần trăm ý thức. Tay nới lỏng điện thoại, cô họng khô rát ho khan liên tục.

Tuấn Khải tắt máy. Đang giờ nghĩ trưa nên quyết định bước ra ngoài. Tiến về Trần Nhân đang gục mặt dò danh bạ Hòa An nữa muốn gọi nữa không. Tính ra cậu đã gần như một chút gọi một lần từ lúc sáng tới giờ.

“Cuộc họp chiều nay của phòng ban sẽ dời lại cho đến khi có thông báo của tôi. Chiều nay tôi có việc bận. Báo với mọi người có việc gì đợi tôi ngày mai giải quyết.” Tuấn Khải nói một hơi không cho Trần Nhân có cơ hội phản ứng.

“À, Hòa An hôm nay xin phép vắng rồi. Cậu đừng lo lắng.”

Nói xong ngay lập tức liền bước ra khỏi văn phòng bắt xe về chung cư. Trên đường về lòng cứ nóng như lửa đốt.

“Rốt cuộc tâm tình của mình đối với cậu ta là gì chứ? Chết tiệt. Tại sao lại phải lo lắng đến mức này.”

“Tốt nhất là cậu đừng xảy ra chuyện gì!”.

Taxi vừa dừng lại là anh chạy một mạch lại thang máy. Đúng lúc này thang lại còn chơi vơi trên tầng mười bảy. Không nghĩ nhiều anh chạy ngay lại hướng thang thoát hiểm kéo một hơi dài chạy lên tầng năm.

Lúc đứng được trước cửa phòng thì hơi thở gần như bị đứt đoạn. Hai tay chống lấy đầu gối thở từng hơi để hồi sức rồi với tay nhấn chuông cửa.

Một lần, hai lần rồi ba bốn lần. Chuông cứ reo nhưng không hề có dấu hiệu là có người ra mở cửa. Anh đang rất hoảng sợ. Anh hoảng sợ với chính mình, với chính ký ức của mình. Rõ ràng họ ở ngay trước mắt mà mình không thể nào vươn tay ra giúp được.

Khốn kiếp, rốt cuộc mật khẩu là gì đây. Anh đưa tay vào túi lấy điện thoại ra mới phát hiện tay mình lúc này đã phát run lên.

Nhấn số gọi Hòa An, chuông reo liên tục nhưng không ai bắt máy. Đến cuộc gọi thứ năm thì kết nối báo thành công.

“Ai..” Hòa An phát ra âm thanh yếu ớt từ cuống họng.

“Nói tôi mật khẩu nhà cậu!” Tuấn Khải nói như hét vào điện thoại.

Hòa An lúc này gần như không thể suy nghĩ nhiều, chỉ nghe hỏi và đáp. Bây giờ nghe yêu cầu mật khẩu nhà liền cho mật khẩu nhà. Nếu bây giờ ai hỏi cậu mật khẩu thẻ ngân hàng hay két sắt không chừng cậu cũng cho luôn.

Tuấn Khải nhấn đúng mật khẩu cửa liền mở ra. Cả nhà tối đen như mực. Vội bật đèn rồi đi thẳng lại phòng ngủ. Vì cùng chung cư nên thiết kế phòng óc khá tương đồng. Chỉ cần cảm tính một chút là tìm được ngay nơi Hòa An đang nằm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom