-
Chương 10: Rừng thi thể treo ngược trước miếu cổ đóng kín
Hai người chạy trở lại trong Minh Quang miếu, nhưng mà, sau đại điện lúc này đã trống không, nơi mới vừa rồi đám tân nương đứng giờ chỉ còn lại khăn voan đỏ vương tán loạn đầy đất.
Thấy thế, Tạ Liên nghĩ trong lòng: "Không ổn không ổn, chết rồi chết rồi." Vội vàng nhặt khăn voan trên đất lên, khi vừa nhặt xong, liền nghe ngoài miếu truyền đến tiếng la kinh sợ. Hai người nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài thì thấy, hơn mười nữ tử mặc hỷ phục đỏ tươi, tạo thành một vòng vây, đang chậm rãi tới gần đám thôn dân kia.
Những nữ tử này ai cũng mặt mày tái xanh, miệng mang nụ cười, đôi tay duỗi thẳng phía trước, chính là những thi thể tân nương vừa rồi!
Đám người trơ mắt nhìn các nàng càng ép càng gần, dù là ai cũng không cách nào bình tĩnh được, mọi người căn bản không rảnh lo đến thiếu niên băng vải kia, cất bước là chạy, Tiểu Huỳnh vội vàng qua dìu hắn. Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Đừng chạy!" Y đêm nay đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi lần xảy ra chuyện y ít cũng nói tới ba bốn chục lần, nhưng mà người ta nhất quyết ngoảnh mặt làm ngơ, thật sự là rất bất đắc dĩ. Y vẫy vẫy tay, Nhược Da bay ra, y tùy tiện làm một pháp quyết, Nhược Da tự động ở trong không trung xoay tròn, giống như thiên nữ múa loạn, vô cùng hút mắt, đám tân nương kia nhìn thấy bên này có đồ vật thập phần sinh động đang xoay chuyển thỏa thích, đuôi còn thỉnh thoảng chạm kéo các nàng, rất nhiều tân nương đều bị hấp dẫn lại đây, còn có bảy cỗ thi thể bị mùi máu tươi nơi rừng rậm kia hấp dẫn, chậm rãi nhảy vào sâu trong rừng, Tạ Liên nói: "Nam Phong đuổi theo, đừng để các nàng xuống núi!"
Không cần nhiều lời, Nam Phong sớm đã đuổi theo. Hai tân nương tấn công về phía Tạ Liên, mười ngón đỏ tươi, móng tay sắc nhọn, Tạ Liên lấy khăn voan mới vừa rồi nhặt trên đất ra, bất ngờ ném hai chiếc đi, khăn voan xoay vòng bay ra, chính xác trùm lên đầu hai tân nương. Động tác các nàng trong nháy mắt trì trệ.
Quả nhiên, khăn voan dày đỏ thẫm này có thể ngăn cản thị giác cùng khứu giác của các thi thể tân nương, nhìn không thấy bóng người, cũng không cảm nhận được nhân khí. Hơn nữa bởi vì thi thể các nàng đã cứng đờ, cũng không có cách nào gập tay tự mình gỡ khăn voan xuống được. Chỉ có thể dùng tay sờ loạn bắt loạn, giống như chơi trò trốn tìm với người khác. Tình huống này, quả thật là vừa khủng bố vừa buồn cười. Tạ Liên đứng ở trước các nàng, thử vẫy vẫy tay mấy cái trước mặt hai tân nương, thấy các nàng vẫn mông lung sờ một hướng khác, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn quyết định, nói: "Đắc tội rồi." Rồi bắt lấy tay hai nàng để ở cổ đối phương.
Hai tân nương đột nhiên sờ được cái gì đó, cả người chấn động, nhưng nhìn không được đây là cái gì, thế là hung tợn mà bóp cổ lẫn nhau. Tạ Liên nhanh chân chạy đi, lại giơ tay lên, dải Nhược Da trắng hồng âm thầm đi theo, rồi lặng lẽ tạo thành một vòng tròn lớn trên mặt đất. Y gọi mọi người: "Tất cả mau vào vòng tròn đi!"
Một đám người vừa chạy vừa do dự, Tiểu Huỳnh lại nhanh chóng đỡ thiếu niên băng vải kia đứng vào. Nghĩ nghĩ, nàng lại chạy ra, đem Tiểu Bành Đầu đang hôn mê trên mặt đất kéo vào. Lúc này có tân nương nhảy tới bên cạnh vòng tròn, duỗi tay muốn bắt, nhưng lại như bị một bức tường vô hình ngăn cách, Tiểu Huỳnh phát hiện nàng ta làm sao cũng không nhảy vào được, vội lớn tiếng nói: "Đại gia mau vào đây đi, các nàng không vào trong vòng tròn được!"
Mọi người thấy thế, lại vội vàng như ong vỡ tổ mà vọt tới, cũng may trước đó Tạ Liên đã làm Nhược Da dài hơn gấp mấy lần, nên vòng tròn kia cũng đủ lớn, nếu không thì sợ rằng sẽ có người bị đẩy ra. Nhóm tân nương nhảy mãi cũng không vào được vòng tròn, biết không làm gì được bên này, liền đồng thời xoay người, rít lên đánh úp về phía Tạ Liên.
Mà Tạ Liên bên này đã chờ sẵn từ lâu, trong tay tung ra một đống khăn voan, bốn năm khối vải đỏ ở trong tay y trên dưới trái phải trước sau đều xoay chuyển không ngừng, chân không ngừng tay không nghỉ, tới một người trùm một người, trùm người nào chuẩn người đấy, các tân nương liền bắt đầu mù mờ chầm chậm mà sờ soạng như người mù xem voi. Khăn voan trên tay y thực sự là xoay đến hoa cả mắt người xem, ném tới ném lui giữa hai tay thành thạo lưu loát, trong không trung nhìn thấy vô số ảnh hồng bay lượn, người trong vòng tròn nhịn không được mà tán thưởng: "Hay!" "Lợi hại lợi hại, thật là lợi hại." "Này hẳn là có luyện công phu đi!"
Tạ Liên nghe xong, bật thốt lên theo thói quen: "Còn nữa còn nữa. Các vị có tiền góp tiền không có tiền thì đến cho đông ủng hộ...... A??? Lời ra khỏi miệng mới phát giác không đúng, y vậy mà thuận miệng nói ra những lời ngày trước khi còn làm tạp kỹ, thế là vội vàng ngừng lời. Lúc đang nói, có mấy tân nương nhảy dựng lên, một lần nhảy là cao bảy thước, xa ba trượng, nháy mắt đã mang theo mùi hôi thối tới trước mặt y. Tạ Liên nhấn gót chân một chút, thân mình lướt ra chỗ khác, ở trên không nhanh chóng mặc niệm ba lần khẩu lệnh thông linh: "Linh Văn Linh Văn bách sự thông! Ta có vấn đề muốn hỏi, ngươi có biết hồng nhan tri kỷ nào của Võ Thần phương bắc Minh Quang tướng quân không?"
Giọng Linh Văn vang lên bên tai: "Điện hạ ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Tạ Liên: "Hiện tại chỗ ta đang gặp chút chuyện, khá nguy cấp. Thật không dám giấu, có mười mấy người chết đang truy bắt ta."
Linh Văn: “A? Thảm như vậy???”
Tạ Liên: "Vẫn còn tốt. Còn chuyện kia có không? Ta biết vấn đề này tương đối nhạy cảm không tiện trả lời, cho nên mới không hỏi trong Thông Linh Trận. Nhu cầu nhiệm vụ thôi, tuyệt không tiết lộ."
Linh Văn: "Điện hạ ngươi hiểu lầm rồi, vấn đề này không phải không tiện trả lời, mà là hồng nhan tri kỷ của lão Bùi quá nhiều, ngươi đột nhiên hỏi như vậy, trong một chốc ta không biết ngươi muốn hỏi người nào?"
Tạ Liên suýt nữa trượt chân, nói: "Vậy được. Trong số các hồng nhan tri kỷ của Bùi tướng quân, có nữ tử nào có tính chiếm hữu cao, máu ghen nhiều, trên người có nơi nào đó tàn tật không?"
Linh Văn: "Nghe ngươi nói vậy, xác thực có gợi nhớ tới một vị."
Tạ Liên lại ném ra hai cái khăn voan, kích phát một trận reo hò cổ vũ, y xoay người chắp tay, nói: "Nói tiếp đi!"
Linh Văn: "Lão Bùi trước khi phi thăng, là một tướng quân. Hắn ở trên chiến trường kết thân với một nữ tướng quân địch quốc, thập phần mỹ diễm, tính tình hãn liệt, tên gọi Tuyên Cơ."
Tạ Liên: "Ừm, Tuyên Cơ."
Linh Văn tiếp tục nói: "Bùi tướng quân người này sao, thấy nữ tử mỹ mạo, cho dù cầm đao kề ở cổ hắn, hắn cũng vẫn muốn đi dây dưa. Nữ tử này dẫn binh giao chiến với hắn, thua trở thành bại tướng."
Tuyên Cơ trở thành tù binh, bị áp giải đến doanh trại địch, thừa lúc quân canh giữ không cẩn thận, đương trường muốn tự sát. Nhưng lại tự sát không thành, bị một vị tướng quân một kiếm chặt đứt xích thành ba đoạn, cứu mạng. Mà vị Bùi tướng quân phong độ của địch quốc này, về sau phi thăng thành Minh Quang tướng quân.
Vị Bùi tướng quân này, từ trước đến nay luôn là người thương hương tiếc ngọc, hơn nữa đại cục chiến sự đã định, dù có tiếp tục giằng co, cũng không có khả năng lật ngược được thế cục, vì vậy liền thả Tuyên Cơ. Lại thường xuyên qua lại, cứ qua lại như vậy, sẽ phát sinh cái gì, đúng thật là không khó để tưởng tượng ra. Lúc này, một tân nương bắt lấy đùi phải của Tạ Liên, năm ngón tay bấu vào, suýt nữa xuyên vào thịt, y đang định lấy chân đá ra, lại phát hiện góc độ này chỉ có thể đá vào mặt, thầm nghĩ không thể đánh mặt cô nương, thay đổi tư thế, sửa lại đạp vào vai nàng, trở tay lại ném một khăn voan ra, nói: "Nghe có vẻ như là một câu chuyện được mọi người ca tụng."
Linh Văn: "Vốn là câu chuyện được người đời ca tụng. Nhưng lại bị phá hủy bởi vì, Tuyên Cơ nhất định muốn phải cùng Bùi tướng quân một đời một kiếp chỉ hai người."
Tạ Liên bước hai bước, nhảy lên nóc nhà, quan sát năm sáu tân nương phía dưới vẫn đang tiếp tục lao về phía y, lau một đợt mồ hôi, nói: "Nữ tử muốn chỉ hai người một đời một kiếp, vốn cũng không sai."
Linh Văn: "Đúng là không sai, nhưng khi hai nước giao tranh, chiến trường vô tình, nguyên bản hai người đã nói rõ, nhân duyên ngắn ngủi, ngươi tình ta nguyện, có hôm nay, không ngày mai, chỉ nói phong nguyệt không chiến sự. Hơn nữa lão Bùi người này, ta nói thật, không chơi trò ba người đã không tệ rồi."
“……”
"Tuyên Cơ kia lại là quý nữ nhà tướng, tính tình cực kỳ cương liệt. Nàng muốn thứ gì, nhất định nắm đến chết cũng không buông tay……”
"Đợi đã đợi đã!" Tạ Liên nói: "Ngươi nói cho ta trước đã, Tuyên Cơ có bị tàn tật không? Tàn tật chỗ nào?"
"Là ở……” Nói đến đây, giọng Linh Văn đột nhiên im bặt.
Thật sự muốn chết mà, lần nào cũng đang nghe tới đoạn mấu chốt, thì pháp lực mượn được đều hết sạch. Xem ra lần sau y mở đầu một cái là phải đổ ập vào hỏi trọng điểm mới được. Bay qua lượn lại trong không trung, Tạ Liên nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa: Nếu thiếu niên băng vải không phải Quỷ Tân Lang, mà đám thôn dân cũng đã xác nhận lẫn nhau không có Quỷ Tân Lang trà trộn trong nhóm, vậy chỉ còn dư lại một nơi duy nhất có thể lẩn trốn, chỉ có thể là trong mười bảy tân nương kia!
Thời điểm y trà trộn vào, không có khả năng Quỷ Tân Lang chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện số lượng không đúng, trái lại, thời điểm Quỷ Tân Lang trà trộn vào, y cũng không có cách nào liếc mắt một cái mà phát hiện nhiều hơn một khối thi thể được. Cẩn thận ngẫm lại, sau khi Nhược Da đả thương Quỷ Tân Lang, y chỉ nhìn thấy một đám sương đen cuồn cuộn đánh úp về phía rừng cây, cũng không đảm bảo trong đám sương mù kia nhất định đã có người. Trên thực tế, chỉ sợ khi đó, y chạy đuổi theo ra khỏi cửa miếu, mà Quỷ Tân Lang vẫn còn lưu lại trong căn phòng đầy khói đen, lướt qua y, về phía sau điện, giấu lá trong rừng, trà trộn vào nhóm thi thể tân nương.
Như vậy, "Quỷ Tân Lang" không phải "Tân lang", mà là "Tân nương" —— một nữ tử mặc hỷ phục tân nương!
Nếu là nữ tử, như vậy rất nhiều sự việc liền có thể giải thích rồi, tỷ như, vì sao vùng núi Dữ Quân không có Minh Quang miếu. Không phải dân bản xứ không muốn xây, mà là không xây được. Tiểu Huỳnh nói: "Mỗi lần muốn xây Minh Quang Điện, trong quá trình tu sửa luôn vô duyên vô cớ bị cháy". Này nghe liền thấy tuyệt không phải trùng hợp, chỉ có thể là do cố ý phòng hoả thiêu. Vì sao lại phóng hoả thiêu miếu? Trong tình huống bình thường, là bởi vì hận, nhưng mà trong núi Dữ Quân lại có một gian Minh Quang miếu bị mê trận phong toả, không ai có thể tới, tượng thần trong miếu lại được điêu khắc cực đẹp, bảo tồn cũng cực tốt, vì sao lại thế? Quỷ tân nương tự mình mặc một thân áo cưới, nhưng lại không chịu được nữ tử khác mặc áo cưới mặt tươi cười đi ngang núi Dữ Quân, vì sao lại thế?
Xâu chuỗi tất cả mọi việc lại, trừ bỏ ghen tuông cùng tính độc chiếm, Tạ Liên nghĩ không ra đáp án khác. Mà tiếng vang quái dị giống như vải bố bao lấy gậy gộc, kéo lê vật nặng kia, nếu đúng là tiếng bước chân, Tạ Liên cũng chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng!
Tất cả tân nương đuổi theo y đều đã được y đắp khăn voan lên. Tạ Liên rốt cuộc có thể đáp xuống đất, thở ra một hơi, ổn định tinh thần, bắt đầu đi đếm.
Một, hai, ba, bốn…… Mười tân nương.
Bảy tân nương nhảy vào rừng cây, Nam Phong đã đuổi theo. Mười tân nương bị y đắp khăn voan lên lần nữa, đều đã ở chỗ này. Như vậy, còn một tân nương, vẫn chưa xuất hiện.
Đúng lúc này, y nghe được âm thanh quen thuộc “Thùng thùng”, “Thùng thùng”, từ phía sau truyền đến.
Tạ Liên chậm rãi xoay người, một thân ảnh thấp bé cực điểm, xuất hiện trước mắt y.
Y hít nhẹ một hơi, thầm nghĩ: “Quả nhiên là như thế.”
Nữ nhân thấp bé trước mắt này, một thân áo cưới đỏ thẫm, không thấy không khí vui mừng, chỉ thấy thê lương.
Nhưng nàng sở dĩ thấp bé, không phải do dáng người nhỏ bé, mà là bởi vì, nàng đang quỳ trên mặt đất.
Xương cốt hai chân nàng đã gãy, nhưng lại không cắt cẳng chân đi, vẫn luôn dùng hai cái xương bánh chè quỳ đi trên đất.
Âm thanh “Thùng thùng” quái dị y nghe được, chính là tiếng động do nàng kéo lê cái chân gãy đi lại trên đường mà thành.
Thấy thế, Tạ Liên nghĩ trong lòng: "Không ổn không ổn, chết rồi chết rồi." Vội vàng nhặt khăn voan trên đất lên, khi vừa nhặt xong, liền nghe ngoài miếu truyền đến tiếng la kinh sợ. Hai người nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài thì thấy, hơn mười nữ tử mặc hỷ phục đỏ tươi, tạo thành một vòng vây, đang chậm rãi tới gần đám thôn dân kia.
Những nữ tử này ai cũng mặt mày tái xanh, miệng mang nụ cười, đôi tay duỗi thẳng phía trước, chính là những thi thể tân nương vừa rồi!
Đám người trơ mắt nhìn các nàng càng ép càng gần, dù là ai cũng không cách nào bình tĩnh được, mọi người căn bản không rảnh lo đến thiếu niên băng vải kia, cất bước là chạy, Tiểu Huỳnh vội vàng qua dìu hắn. Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Đừng chạy!" Y đêm nay đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi lần xảy ra chuyện y ít cũng nói tới ba bốn chục lần, nhưng mà người ta nhất quyết ngoảnh mặt làm ngơ, thật sự là rất bất đắc dĩ. Y vẫy vẫy tay, Nhược Da bay ra, y tùy tiện làm một pháp quyết, Nhược Da tự động ở trong không trung xoay tròn, giống như thiên nữ múa loạn, vô cùng hút mắt, đám tân nương kia nhìn thấy bên này có đồ vật thập phần sinh động đang xoay chuyển thỏa thích, đuôi còn thỉnh thoảng chạm kéo các nàng, rất nhiều tân nương đều bị hấp dẫn lại đây, còn có bảy cỗ thi thể bị mùi máu tươi nơi rừng rậm kia hấp dẫn, chậm rãi nhảy vào sâu trong rừng, Tạ Liên nói: "Nam Phong đuổi theo, đừng để các nàng xuống núi!"
Không cần nhiều lời, Nam Phong sớm đã đuổi theo. Hai tân nương tấn công về phía Tạ Liên, mười ngón đỏ tươi, móng tay sắc nhọn, Tạ Liên lấy khăn voan mới vừa rồi nhặt trên đất ra, bất ngờ ném hai chiếc đi, khăn voan xoay vòng bay ra, chính xác trùm lên đầu hai tân nương. Động tác các nàng trong nháy mắt trì trệ.
Quả nhiên, khăn voan dày đỏ thẫm này có thể ngăn cản thị giác cùng khứu giác của các thi thể tân nương, nhìn không thấy bóng người, cũng không cảm nhận được nhân khí. Hơn nữa bởi vì thi thể các nàng đã cứng đờ, cũng không có cách nào gập tay tự mình gỡ khăn voan xuống được. Chỉ có thể dùng tay sờ loạn bắt loạn, giống như chơi trò trốn tìm với người khác. Tình huống này, quả thật là vừa khủng bố vừa buồn cười. Tạ Liên đứng ở trước các nàng, thử vẫy vẫy tay mấy cái trước mặt hai tân nương, thấy các nàng vẫn mông lung sờ một hướng khác, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn quyết định, nói: "Đắc tội rồi." Rồi bắt lấy tay hai nàng để ở cổ đối phương.
Hai tân nương đột nhiên sờ được cái gì đó, cả người chấn động, nhưng nhìn không được đây là cái gì, thế là hung tợn mà bóp cổ lẫn nhau. Tạ Liên nhanh chân chạy đi, lại giơ tay lên, dải Nhược Da trắng hồng âm thầm đi theo, rồi lặng lẽ tạo thành một vòng tròn lớn trên mặt đất. Y gọi mọi người: "Tất cả mau vào vòng tròn đi!"
Một đám người vừa chạy vừa do dự, Tiểu Huỳnh lại nhanh chóng đỡ thiếu niên băng vải kia đứng vào. Nghĩ nghĩ, nàng lại chạy ra, đem Tiểu Bành Đầu đang hôn mê trên mặt đất kéo vào. Lúc này có tân nương nhảy tới bên cạnh vòng tròn, duỗi tay muốn bắt, nhưng lại như bị một bức tường vô hình ngăn cách, Tiểu Huỳnh phát hiện nàng ta làm sao cũng không nhảy vào được, vội lớn tiếng nói: "Đại gia mau vào đây đi, các nàng không vào trong vòng tròn được!"
Mọi người thấy thế, lại vội vàng như ong vỡ tổ mà vọt tới, cũng may trước đó Tạ Liên đã làm Nhược Da dài hơn gấp mấy lần, nên vòng tròn kia cũng đủ lớn, nếu không thì sợ rằng sẽ có người bị đẩy ra. Nhóm tân nương nhảy mãi cũng không vào được vòng tròn, biết không làm gì được bên này, liền đồng thời xoay người, rít lên đánh úp về phía Tạ Liên.
Mà Tạ Liên bên này đã chờ sẵn từ lâu, trong tay tung ra một đống khăn voan, bốn năm khối vải đỏ ở trong tay y trên dưới trái phải trước sau đều xoay chuyển không ngừng, chân không ngừng tay không nghỉ, tới một người trùm một người, trùm người nào chuẩn người đấy, các tân nương liền bắt đầu mù mờ chầm chậm mà sờ soạng như người mù xem voi. Khăn voan trên tay y thực sự là xoay đến hoa cả mắt người xem, ném tới ném lui giữa hai tay thành thạo lưu loát, trong không trung nhìn thấy vô số ảnh hồng bay lượn, người trong vòng tròn nhịn không được mà tán thưởng: "Hay!" "Lợi hại lợi hại, thật là lợi hại." "Này hẳn là có luyện công phu đi!"
Tạ Liên nghe xong, bật thốt lên theo thói quen: "Còn nữa còn nữa. Các vị có tiền góp tiền không có tiền thì đến cho đông ủng hộ...... A??? Lời ra khỏi miệng mới phát giác không đúng, y vậy mà thuận miệng nói ra những lời ngày trước khi còn làm tạp kỹ, thế là vội vàng ngừng lời. Lúc đang nói, có mấy tân nương nhảy dựng lên, một lần nhảy là cao bảy thước, xa ba trượng, nháy mắt đã mang theo mùi hôi thối tới trước mặt y. Tạ Liên nhấn gót chân một chút, thân mình lướt ra chỗ khác, ở trên không nhanh chóng mặc niệm ba lần khẩu lệnh thông linh: "Linh Văn Linh Văn bách sự thông! Ta có vấn đề muốn hỏi, ngươi có biết hồng nhan tri kỷ nào của Võ Thần phương bắc Minh Quang tướng quân không?"
Giọng Linh Văn vang lên bên tai: "Điện hạ ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Tạ Liên: "Hiện tại chỗ ta đang gặp chút chuyện, khá nguy cấp. Thật không dám giấu, có mười mấy người chết đang truy bắt ta."
Linh Văn: “A? Thảm như vậy???”
Tạ Liên: "Vẫn còn tốt. Còn chuyện kia có không? Ta biết vấn đề này tương đối nhạy cảm không tiện trả lời, cho nên mới không hỏi trong Thông Linh Trận. Nhu cầu nhiệm vụ thôi, tuyệt không tiết lộ."
Linh Văn: "Điện hạ ngươi hiểu lầm rồi, vấn đề này không phải không tiện trả lời, mà là hồng nhan tri kỷ của lão Bùi quá nhiều, ngươi đột nhiên hỏi như vậy, trong một chốc ta không biết ngươi muốn hỏi người nào?"
Tạ Liên suýt nữa trượt chân, nói: "Vậy được. Trong số các hồng nhan tri kỷ của Bùi tướng quân, có nữ tử nào có tính chiếm hữu cao, máu ghen nhiều, trên người có nơi nào đó tàn tật không?"
Linh Văn: "Nghe ngươi nói vậy, xác thực có gợi nhớ tới một vị."
Tạ Liên lại ném ra hai cái khăn voan, kích phát một trận reo hò cổ vũ, y xoay người chắp tay, nói: "Nói tiếp đi!"
Linh Văn: "Lão Bùi trước khi phi thăng, là một tướng quân. Hắn ở trên chiến trường kết thân với một nữ tướng quân địch quốc, thập phần mỹ diễm, tính tình hãn liệt, tên gọi Tuyên Cơ."
Tạ Liên: "Ừm, Tuyên Cơ."
Linh Văn tiếp tục nói: "Bùi tướng quân người này sao, thấy nữ tử mỹ mạo, cho dù cầm đao kề ở cổ hắn, hắn cũng vẫn muốn đi dây dưa. Nữ tử này dẫn binh giao chiến với hắn, thua trở thành bại tướng."
Tuyên Cơ trở thành tù binh, bị áp giải đến doanh trại địch, thừa lúc quân canh giữ không cẩn thận, đương trường muốn tự sát. Nhưng lại tự sát không thành, bị một vị tướng quân một kiếm chặt đứt xích thành ba đoạn, cứu mạng. Mà vị Bùi tướng quân phong độ của địch quốc này, về sau phi thăng thành Minh Quang tướng quân.
Vị Bùi tướng quân này, từ trước đến nay luôn là người thương hương tiếc ngọc, hơn nữa đại cục chiến sự đã định, dù có tiếp tục giằng co, cũng không có khả năng lật ngược được thế cục, vì vậy liền thả Tuyên Cơ. Lại thường xuyên qua lại, cứ qua lại như vậy, sẽ phát sinh cái gì, đúng thật là không khó để tưởng tượng ra. Lúc này, một tân nương bắt lấy đùi phải của Tạ Liên, năm ngón tay bấu vào, suýt nữa xuyên vào thịt, y đang định lấy chân đá ra, lại phát hiện góc độ này chỉ có thể đá vào mặt, thầm nghĩ không thể đánh mặt cô nương, thay đổi tư thế, sửa lại đạp vào vai nàng, trở tay lại ném một khăn voan ra, nói: "Nghe có vẻ như là một câu chuyện được mọi người ca tụng."
Linh Văn: "Vốn là câu chuyện được người đời ca tụng. Nhưng lại bị phá hủy bởi vì, Tuyên Cơ nhất định muốn phải cùng Bùi tướng quân một đời một kiếp chỉ hai người."
Tạ Liên bước hai bước, nhảy lên nóc nhà, quan sát năm sáu tân nương phía dưới vẫn đang tiếp tục lao về phía y, lau một đợt mồ hôi, nói: "Nữ tử muốn chỉ hai người một đời một kiếp, vốn cũng không sai."
Linh Văn: "Đúng là không sai, nhưng khi hai nước giao tranh, chiến trường vô tình, nguyên bản hai người đã nói rõ, nhân duyên ngắn ngủi, ngươi tình ta nguyện, có hôm nay, không ngày mai, chỉ nói phong nguyệt không chiến sự. Hơn nữa lão Bùi người này, ta nói thật, không chơi trò ba người đã không tệ rồi."
“……”
"Tuyên Cơ kia lại là quý nữ nhà tướng, tính tình cực kỳ cương liệt. Nàng muốn thứ gì, nhất định nắm đến chết cũng không buông tay……”
"Đợi đã đợi đã!" Tạ Liên nói: "Ngươi nói cho ta trước đã, Tuyên Cơ có bị tàn tật không? Tàn tật chỗ nào?"
"Là ở……” Nói đến đây, giọng Linh Văn đột nhiên im bặt.
Thật sự muốn chết mà, lần nào cũng đang nghe tới đoạn mấu chốt, thì pháp lực mượn được đều hết sạch. Xem ra lần sau y mở đầu một cái là phải đổ ập vào hỏi trọng điểm mới được. Bay qua lượn lại trong không trung, Tạ Liên nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa: Nếu thiếu niên băng vải không phải Quỷ Tân Lang, mà đám thôn dân cũng đã xác nhận lẫn nhau không có Quỷ Tân Lang trà trộn trong nhóm, vậy chỉ còn dư lại một nơi duy nhất có thể lẩn trốn, chỉ có thể là trong mười bảy tân nương kia!
Thời điểm y trà trộn vào, không có khả năng Quỷ Tân Lang chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện số lượng không đúng, trái lại, thời điểm Quỷ Tân Lang trà trộn vào, y cũng không có cách nào liếc mắt một cái mà phát hiện nhiều hơn một khối thi thể được. Cẩn thận ngẫm lại, sau khi Nhược Da đả thương Quỷ Tân Lang, y chỉ nhìn thấy một đám sương đen cuồn cuộn đánh úp về phía rừng cây, cũng không đảm bảo trong đám sương mù kia nhất định đã có người. Trên thực tế, chỉ sợ khi đó, y chạy đuổi theo ra khỏi cửa miếu, mà Quỷ Tân Lang vẫn còn lưu lại trong căn phòng đầy khói đen, lướt qua y, về phía sau điện, giấu lá trong rừng, trà trộn vào nhóm thi thể tân nương.
Như vậy, "Quỷ Tân Lang" không phải "Tân lang", mà là "Tân nương" —— một nữ tử mặc hỷ phục tân nương!
Nếu là nữ tử, như vậy rất nhiều sự việc liền có thể giải thích rồi, tỷ như, vì sao vùng núi Dữ Quân không có Minh Quang miếu. Không phải dân bản xứ không muốn xây, mà là không xây được. Tiểu Huỳnh nói: "Mỗi lần muốn xây Minh Quang Điện, trong quá trình tu sửa luôn vô duyên vô cớ bị cháy". Này nghe liền thấy tuyệt không phải trùng hợp, chỉ có thể là do cố ý phòng hoả thiêu. Vì sao lại phóng hoả thiêu miếu? Trong tình huống bình thường, là bởi vì hận, nhưng mà trong núi Dữ Quân lại có một gian Minh Quang miếu bị mê trận phong toả, không ai có thể tới, tượng thần trong miếu lại được điêu khắc cực đẹp, bảo tồn cũng cực tốt, vì sao lại thế? Quỷ tân nương tự mình mặc một thân áo cưới, nhưng lại không chịu được nữ tử khác mặc áo cưới mặt tươi cười đi ngang núi Dữ Quân, vì sao lại thế?
Xâu chuỗi tất cả mọi việc lại, trừ bỏ ghen tuông cùng tính độc chiếm, Tạ Liên nghĩ không ra đáp án khác. Mà tiếng vang quái dị giống như vải bố bao lấy gậy gộc, kéo lê vật nặng kia, nếu đúng là tiếng bước chân, Tạ Liên cũng chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng!
Tất cả tân nương đuổi theo y đều đã được y đắp khăn voan lên. Tạ Liên rốt cuộc có thể đáp xuống đất, thở ra một hơi, ổn định tinh thần, bắt đầu đi đếm.
Một, hai, ba, bốn…… Mười tân nương.
Bảy tân nương nhảy vào rừng cây, Nam Phong đã đuổi theo. Mười tân nương bị y đắp khăn voan lên lần nữa, đều đã ở chỗ này. Như vậy, còn một tân nương, vẫn chưa xuất hiện.
Đúng lúc này, y nghe được âm thanh quen thuộc “Thùng thùng”, “Thùng thùng”, từ phía sau truyền đến.
Tạ Liên chậm rãi xoay người, một thân ảnh thấp bé cực điểm, xuất hiện trước mắt y.
Y hít nhẹ một hơi, thầm nghĩ: “Quả nhiên là như thế.”
Nữ nhân thấp bé trước mắt này, một thân áo cưới đỏ thẫm, không thấy không khí vui mừng, chỉ thấy thê lương.
Nhưng nàng sở dĩ thấp bé, không phải do dáng người nhỏ bé, mà là bởi vì, nàng đang quỳ trên mặt đất.
Xương cốt hai chân nàng đã gãy, nhưng lại không cắt cẳng chân đi, vẫn luôn dùng hai cái xương bánh chè quỳ đi trên đất.
Âm thanh “Thùng thùng” quái dị y nghe được, chính là tiếng động do nàng kéo lê cái chân gãy đi lại trên đường mà thành.