-
Chương 7: Thái Tử trên kiệu hoa quỷ đón dâu
Chiếc kiệu hoa nọ, toàn bộ kiệu y đều là tơ lụa đỏ thẫm, chỉ màu thêu "hoa hảo nguyệt viên long phượng trình tường". Nam Phong cùng Phù Dao hai người một trái một phải, bảo vệ bên hông kiệu hoa. Tạ Liên ngồi ngay ngắn trong kiệu, theo nhịp bước của kiệu phu mà nghiêng ngả.
Tám kiệu phu khiêng kiệu, đều là võ quan võ nghệ siêu quần. Nam Phong cùng Phù Dao vì để tìm người võ nghệ cao cường giả làm đội ngũ rước dâu, đã trực tiếp đến tìm vị quan lão gia kia nhờ giúp một tay, nói rõ là muốn trong đêm đi vào núi Dữ Quân. Vị lão gia kia không nói hai lời liền kéo một loạt võ quan to cao tới. Nhưng mà, sở dĩ muốn tìm người võ nghệ siêu quần, không phải vì trông cậy vào bọn họ có thể giúp đỡ, chỉ là muốn nếu bọn họ gặp phải hung quỷ cũng có đủ khả năng tự bảo vệ mình mà thôi.
Nhưng trên thực tế, tám gã võ quan trong lòng trái lại không để bọn họ vào mắt. Bọn họ ở trong phủ là nhất đẳng cao thủ, ở nơi nào mà không phải lãnh đạo quần hùng? Hai gã tiểu bạch kiểm này vừa tới đã cưỡi lên đầu bọn họ, còn bắt bọn hắn làm kiệu phu, có thể nói là cực kỳ khó chịu. Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân không thể không nghe, chỉ có thể đè nén khinh thường trong lòng, nhưng trong lòng có giận, khó có thể nhịn, thường cố ý chân trượt một cái, tay run một chút, khiến cỗ kiệu nghiêng ngả nhấp nhô. Người ngoài không nhìn ra, nhưng người ngồi trong kiệu mà hơi mảnh mai một chút, sợ là miệng đã phun trào không thấy mặt trời.
Cứ tròng trành như vậy, quả nhiên nghe được Tạ Liên bên trong kiệu thấp giọng thở dài, vài tên võ quan nhịn không được âm thầm đắc ý.
Phù Dao ở bên ngoài lành lạnh nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Tuổi hạc lấy chồng, mừng đến rơi lệ sao."
Quả thật, cô dâu lấy chồng, không ít người ở trên kiệu hoa gạt lệ khóc nỉ non. Tạ Liên không biết nên khóc hay cười, khi mở miệng vẫn là âm thanh bình thản tự nhiên, dường như không hề bị xóc nảy làm cho khó chịu, nói: "Không phải. Chỉ là ta bỗng nhiên phát hiện, đội ngũ rước dâu này thiếu một thứ rất quan trọng."
Nam Phong: "Thiếu cái gì? Nên chuẩn bị chúng ta hẳn đều đã chuẩn bị rồi."
Tạ Liên cười nói: "Hai nha hoàn theo làm hồi môn."
"......"
Hai người bên ngoài không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua đối phương, không biết tưởng tượng ra hình ảnh gì, tự nhiên cảm thấy rùng mình. Phù Dao nói: "Ngươi coi như trong nhà thiếu thốn, không có tiền mua nha hoàn, chấp nhận đi."
Tạ Liên: "Được thôi."
Nhóm võ quan khiêng kiệu nghe bọn hắn làm trò, đều cảm thấy buồn cười, bởi vậy, bất mãn trong lòng tiêu tán không ít, thiện chí nhiều hơn vài phần, cỗ kiệu cũng vững vàng hơn. Tạ Liên lại trở về như cũ, ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Ai ngờ, chưa qua bao lâu, một tràng cười của trẻ con đột ngột vang lên bên tai y.
Khanh khách khặc khặc, hi hi ha ha.
Tiếng cười như sóng lan ra khuếch tán rộng rãi trong núi rừng, linh hoạt kỳ ảo mà quỷ dị. Nhưng mà, kiệu hoa vẫn không dừng lại, bước chân vẫn ổn định vững chắc. Thậm chí Nam Phong cùng Phù Dao cũng không lên tiếng, giống như không phát hiện ra dị trạng nào.
Tạ Liên mở bừng mắt, thấp giọng gọi: "Nam Phong, Phù Dao."
Nam Phong ở bên trái kiệu hoa, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Liên: "Có thứ gì đang tới."
Lúc này, "Đội ngũ đưa dâu" đã ở sâu trong núi Dữ Quân.
Khắp nơi tĩnh mịch, ngay cả tiếng cót két của kiệu hoa, tiếng đạp lá khô, tiếng hô hấp của đám kiệu phu, trong không gian yên tĩnh này, cũng có vẻ hơi ồn ào.
Mà tiếng cười của trẻ con kia, vẫn chưa biến mất. Khi thì xa, phảng phất như ở sâu trong núi rừng, khi thì gần, giống như ở ngay bên cỗ kiệu.
Nam Phong thần sắc nghiêm nghị nói: "Ta không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả."
Âm thanh Phù Dao lạnh lùng cất lên: "Ta cũng không thấy."
Còn lại đám kiệu phu khiêng kiệu, càng không có khả năng nghe thấy.
Tạ Liên: "Vậy tức là, nó cố ý chỉ để một mình ta nghe thấy."
Tám gã võ quan vốn dĩ tự tin mình võ nghệ cao cường, cộng thêm cảm thấy Quỷ Tân Lang đón dâu cũng không có quy luật, tối nay nhất định tay không trở về, cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ tới bốn mươi võ quan mất tích trước kia, có vài người trán đã hơi hơi toát mồ hôi lạnh. Tạ Liên cảm thấy có người ngừng bước, nói: "Đừng dừng. Cứ làm như không có chuyện gì."
Nam Phong phất tay, ý bảo bọn họ tiếp tục đi. Tạ Liên lại nói: "Nó đang hát."
Phù Dao hỏi: "Hát cái gì?"
Nghe kĩ thanh âm trẻ con kia, Tạ Liên nói từng câu từng chữ, nói một câu lại ngừng một chút: "Tân nương tử, tân nương tử, tân nương tử trên kiệu hoa đỏ......"
Trong đêm khuya tĩnh mịch, âm thanh của y chầm chậm rõ ràng, rõ ràng là y nói, nhưng tám gã võ quan lại giống như nghe được tiếng hát của đồng tử ngây ngô, đang cùng với y hát khúc đồng dao cổ quái này, không khỏi sởn tóc gáy.
Tạ Liên tiếp tục: "Nước mắt lưng tròng, đi ngang đồi núi, dưới lớp khăn voan ...... đừng mỉm cười ...... Quỷ tân ...... Quỷ Tân Lang sao? Hay là cái gì?"
Dừng một chút, y nói: "Không được. Nó vẫn luôn cười, ta nghe không rõ."
Nam Phong nhíu mày nói: "Có ý gì?"
Tạ Liên: "Ý trên mặt chữ. Chính là bảo tân nương ngồi trong kiệu, chỉ cần khóc, chứ đừng cười."
Nam Phong: "Ý ta là thứ này chạy tới nhắc nhở ngươi là có ý gì."
Phù Dao lại luôn luôn có ý kiến bất đồng, nói: "Nó chưa chắc đã có ý nhắc nhở, có khả năng là cố ý nói ngược, kỳ thật cười mới có thể bình yên vô sự, nhưng mục địch của nó là gạt người ta khóc. Khó trách các tân nương trước kia bị mắc mưu như vậy."
Tạ Liên: "Phù Dao à, tân nương tử bình thường, ở trên đường nghe thấy loại âm thanh như này, sợ là đã bị hù chết khiếp, làm sao còn cười được. Hơn nữa, mặc kệ là ta khóc hay cười, kết quả tệ nhất là gì?"
Phù Dao: "Bị bắt đi."
Tạ Liên: "Mục đích đi ra ngoài tối nay của chúng ta, còn không phải là cái này sao?"
Phù Dao hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục phản bác. Tạ Liên nói: "Còn có, có một việc, ta cảm thấy cần thiết phải nói cho các ngươi."
Nam Phong: "Chuyện gì?"
Tạ Liên: "Từ khi kiệu hoa bắt đầu khởi hành, ta vẫn luôn cười."
"......"
Vừa dứt lời, thân kiệu đột nhiên chùng xuống!
Tám gã võ quan bên ngoài bỗng chốc rối loạn, kiệu hoa ngừng hẳn, Nam Phong quát: "Đừng có hoảng!"
Tạ Liên hơi ngẩng đầu lên, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phù Dao nhàn nhạt nói: "Không làm sao cả. Gặp một đám súc sinh mà thôi."
Hắn vừa mới đáp xong, Tạ Liên liền nghe được tiếng sói tru thê lương cắt ngang bầu trời đêm.
Bầy sói chặn đường!
Tạ Liên nghĩ kiểu gì cũng thấy bất bình thường, nói: "Cho ta hỏi một câu, núi Dữ Quân thường xuyên có bầy sói lui tới sao?"
Một kiệu phu võ quan bên ngoài đáp: "Chưa từng nghe qua! Sao lại có sói trong núi Dữ Quân được!"
Tạ Liên nhướng mày, nói: "Ừm, vậy chúng ta tới đúng nơi rồi."
Bầy sói trong núi hoang mà thôi, không làm gì được Nam Phong cùng Phù Dao, cũng không làm gì được đám võ quan quanh năm lăn lộn với mũi đao, chỉ là mới vừa rồi bọn họ đang cân nhắc về bài ca dao quỷ dị kia, vì đột nhiên không kịp phòng ngừa nên mới kinh ngạc một chút. Trong rừng hoang đêm tối lóe lên những cặp mắt sói xanh u ám, cứ một con lại một con sói đói nối tiếp nhau từ trong rừng chậm rãi đi ra, bao vây nơi này. Nhưng đánh dã thú, so với cái thứ nghe không thấy sờ không được kia, vẫn dễ dàng hơn rất nhiều, vì thế mọi người sôi nổi xoa tay hằm hè, chuẩn bị triển khai thân thủ đại sát một trận. Nhưng mà, trò hay còn ở phía sau. Theo sát bước tiến của sói, sàn sạt, rào rạt, một loạt tiếng động quái dị tựa thú mà không phải thú, tựa người mà không phải người vang lên.
Một gã võ quan kinh hãi nói: "Đây ...... Đây là cái gì! Đây là thứ gì!!!"
Nam Phong cũng mắng một tiếng. Tạ Liên trong lòng biết có dị biến đột nhiên phát sinh, muốn đứng dậy, nói: "Lại làm sao vậy?"
Nam Phong lập tức nói: "Ngươi đừng ra đây!"
Tạ Liên vừa mới nâng tay, thân kiệu đột nhiên chấn động, dường như có cái gì đó bám trên cửa kiệu. Y không cúi đầu, ánh mắt hơi rũ xuống, từ khe hở của khăn voan, nhìn thấy một cái gáy màu đen.
Nó đang bò vào trong kiệu!
Cái thứ kia đâm đầu vào cửa kiệu, rồi ngay lập tức bị người bên ngoài kéo ra. Nam Phong ở trước cỗ kiệu mắng: "Con mẹ nó, là Bỉ Nô!"
Vừa nghe là Bỉ Nô, Tạ Liên liền biết, lần này phiền toái rồi.
Theo phán định của Linh Văn Điện, Bỉ Nô thậm chí còn không tới bậc "Ác".
Nghe nói, Bỉ Nô lúc đầu là người, nhưng hiện tại nhìn thấy, có xem là người, cũng là người dị dạng. Nó có đầu có mặt, nhưng mơ hồ không rõ; nó có tay có chân, nhưng không thể đi thẳng; nó có miệng có răng, nhưng có cắn nửa ngày cũng không cắn chết người. Nhưng mà, nếu cho đại gia chọn, đại gia thà rằng gặp cái thứ đáng sợ hơn như "Ác", hoặc "Lệ", chứ đều không muốn gặp nó.
Bởi vì, Bỉ Nô thường cùng xuất hiện với các yêu ma quỷ quái khác. Con mồi đang cùng địch nhân chiến đấu, nó sẽ đột nhiên lao tới, dùng tay chân bám víu không dứt, còn có dịch cơ thể nhão nhão dính dính, nếu có tên nào ngã xuống trước, tên sau sẽ tiến lên thay thế đồng bọn, giống như kẹo mạch nha dính chặt lấy con mồi. Cứ cho là sức chiến đấu của nó thấp kém, nhưng nó lại có sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, hơn nữa thường kết bè kết đội xuất hiện, ngươi không có biện pháp thoát khỏi chúng nó, cũng rất khó để nhanh chóng giết sạch toàn bộ. Cứ dần dần như thế, sẽ bị chúng làm cho kiệt sức, bị bẫy, chỉ cần một cái chớp mắt sơ sẩy, cũng đủ để địch nhân đắc thủ.
Mà sau khi con mồi bị yêu ma quỷ quái khác giết chết, Bỉ Nô sẽ nhặt một ít chi đứt tay cụt mà đối phương ăn thừa, ăn ngon lành, gặm đến gồ ghề lồi lõm.
Đây mới thật sự là lí do khiến chúng trở thành thứ đáng ghê tởm. Nếu là thần quan của Thượng Thiên Đình, linh quang cũng là một thứ vũ khí lợi hại, tự nhiên sẽ khiến chúng sợ mà lánh xa, nhưng mà đối với nhóm tiểu thần quan của Trung Thiên Đình, thứ này vẫn là khá khó đối phó. Phù Dao ở đằng xa chán ghét nói: "Ta, hận nhất, thứ này! Linh Văn Điện, có nói tới cái này không?"
Tạ Liên: "Không nhắc tới."
Phù Dao: "Thật vô tích sự!"
Tạ Liên hỏi: "Tới nhiều hay ít?"
Nam Phong: "Hơn một trăm con, khả năng sẽ còn nhiều hơn nữa! Ngươi đừng ra đây!"
Loại vật như Bỉ Nô, càng nhiều càng mạnh, hơn mười con đã khó đối phó rồi. Hơn một trăm con? Quấn chết bọn họ cũng dư sức. Nó thường thích ở những nơi dân cư đông đúc, trăm triệu lần không nghĩ tới một ngọn núi Dữ Quân lại có nhiều như vậy. Tạ Liên trầm ngâm suy nghĩ một lát, hơi hơi nâng tay, lộ ra một nửa đoạn cổ tay quấn băng vải.
Y nói: "Đi đi."
Hai chữ này vừa thốt ra, lụa trắng kia tự động từ trên cổ tay y trượt xuống, giống như có sinh mệnh, từ sau mành kiệu hoa bay ra ngoài.
Tạ Liên ngồi ngay ngắn trong kiệu, ôn thanh nói: "Thắt cổ."
Trong đêm tối, chợt có một bóng trắng như rắn độc lướt qua.
Dải lụa trắng kia ngụy trang thành băng vải quấn trên tay Tạ Liên thoạt nhìn nhiều nhất chỉ vài thước, nhưng khi lao nhanh giữa dòng người đang chém giết như tia chớp quỷ mị, lại giống như dài vô cùng vô tận. Chỉ nghe liên tiếp mấy tiếng giòn vang "Khách khách", "Ca ca", mấy chục con dã lang, Bỉ Nô, đã bị nó thắt đứt cổ trong nháy mắt!
Sáu con Bỉ Nô quấn lấy Nam Phong trong tức khắc mất mạng ngã xuống đất, Nam Phong lại tung một chưởng đánh bay một con dã lang, nhưng lại không thấy nhẹ nhõm khi thoát hiểm, dùng giọng điệu không thể tin được mà hướng về phía cỗ kiệu nói: "Đó là thứ gì!? Không phải ngươi không có pháp lực không thể sử dụng pháp bảo sao?!"
Tạ Liên: "Mọi việc luôn có ngoại lệ......"
Nam Phong nổi giận, đập một chưởng lên cửa kiệu: "Tạ Liên! Ngươi nói rõ ràng đi, kia rốt cuộc là thứ gì?! Có phải là ......"
Một chưởng này của Nam Phong, suýt thì khiến cỗ kiệu tan tành, Tạ Liên không thể không đưa tay đỡ cửa kiệu, có chút nao nao, ngữ khí của Nam Phong khi nói hai câu này, làm y nhớ tới bộ dạng của Phong Tín khi nổi giận trước kia. Nam Phong còn định nói thêm, chợt tiếng kêu thảm thiết của nhóm võ quan từ nơi xa truyền đến. Phù Dao âm thanh lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì cứ đánh lui hết đám này rồi nói!"
Nam Phong không còn cách nào, chỉ có thể tiến lên cứu trợ. Tạ Liên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: "Nam Phong Phù Dao, các ngươi đi trước đi."
Nam Phong quay đầu lại: "Cái gì?"
Tạ Liên: "Các ngươi cứ vây quanh cỗ kiệu thì chúng nó vẫn sẽ kéo tới, đánh cũng không hết, dẫn người đi trước đi. Ta sẽ ở lại gặp vị tân lang kia."
Nam Phong lại muốn mắng: "Một mình ngươi......" Phù Dao bên kia lại lạnh lùng thốt: "Hắn dù sao cũng có thể sử dụng dải lụa kia, trong một lúc sẽ không xảy ra chuyện gì được. Ngươi có thời gian lôi lôi kéo kéo, không bằng trước mắt dàn xếp cho xong đám này rồi quay lại hỗ trợ. Ta đi trước."
Hắn nói xong tiêu sái dứt khoát, nói đi là đi, một chút cũng không kéo dài. Nam Phong cắn răng một cái, trong lòng biết lời Phù Dao nói không sai, cũng nói với vài tên võ quan còn lại: "Đi theo ta."
Quả nhiên, tách khỏi kiệu hoa, bầy sói cùng nhóm Bỉ Nô tuy rằng còn dây dưa không thôi, nhưng không còn đợt mới nào tiến đánh nữa. Nam Phong cùng Phù Dao mỗi người bảo hộ bốn tên võ quan, trên đường Phù Dao vừa đánh vừa căm hận nói: "Buồn cười, nếu không có ta......"
Nói tới đây, hai người liếc nhau, ánh mắt cả hai đều quỷ dị. Phù Dao nuốt lại lời nói, quay đầu đi, hai người tạm thời đều không đề cập đến, tiếp tục vội vàng tiến lên.
Xung quanh kiệu hoa, xác phơi đầy đất.
Nhược Da sau khi đã thắt cổ hết bầy sói cùng nhóm Bỉ Nô còn lại, liền bay trở về, tự động nhu thuận mà quấn trên cổ tay y. Tạ Liên lẳng lặng ngồi trong kiệu, bị bóng đêm vô biên và biển cây xào xạc rung động vây quanh.
Bỗng nhiên, mọi âm thanh đều lắng xuống.
Tiếng gió, tiếng rừng rậm, tiếng ma vật gào rống, trong khoảnh khắc tất cả đều lâm vào tĩnh mịch, giống như đang kiêng kị thứ gì.
Sau đó, y nghe thấy tiếng cười rất khẽ.
Vừa giống của nam nhân trẻ tuổi, lại vừa giống của thiếu niên.
Tạ Liên im lặng ngồi nghiêm chỉnh.
Nhược Da ở trên tay y lẳng lặng cuốn quanh, vận sức chờ phát động. Chỉ cần người tới tỏ ra một tia sát khí, nó sẽ lập tức điên cuồng mà phản kích lại gấp mười lần.
Ai ngờ, y không chờ được sát khí thình lình đến làm khó dễ, lại chờ được thứ khác.
Mành kiệu hoa bị nhấc lên một chút, qua khe hở của khăn voan đỏ tươi, Tạ Liên nhìn thấy, người tới chìa ra một bàn tay với mình.
Đốt ngón tay rõ ràng. Ở ngón thứ ba buộc một sợi chỉ đỏ, trên bàn tay thon dài mà tái nhợt, trông như một sợi tơ hồng kết duyên minh diễm.
Tám kiệu phu khiêng kiệu, đều là võ quan võ nghệ siêu quần. Nam Phong cùng Phù Dao vì để tìm người võ nghệ cao cường giả làm đội ngũ rước dâu, đã trực tiếp đến tìm vị quan lão gia kia nhờ giúp một tay, nói rõ là muốn trong đêm đi vào núi Dữ Quân. Vị lão gia kia không nói hai lời liền kéo một loạt võ quan to cao tới. Nhưng mà, sở dĩ muốn tìm người võ nghệ siêu quần, không phải vì trông cậy vào bọn họ có thể giúp đỡ, chỉ là muốn nếu bọn họ gặp phải hung quỷ cũng có đủ khả năng tự bảo vệ mình mà thôi.
Nhưng trên thực tế, tám gã võ quan trong lòng trái lại không để bọn họ vào mắt. Bọn họ ở trong phủ là nhất đẳng cao thủ, ở nơi nào mà không phải lãnh đạo quần hùng? Hai gã tiểu bạch kiểm này vừa tới đã cưỡi lên đầu bọn họ, còn bắt bọn hắn làm kiệu phu, có thể nói là cực kỳ khó chịu. Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân không thể không nghe, chỉ có thể đè nén khinh thường trong lòng, nhưng trong lòng có giận, khó có thể nhịn, thường cố ý chân trượt một cái, tay run một chút, khiến cỗ kiệu nghiêng ngả nhấp nhô. Người ngoài không nhìn ra, nhưng người ngồi trong kiệu mà hơi mảnh mai một chút, sợ là miệng đã phun trào không thấy mặt trời.
Cứ tròng trành như vậy, quả nhiên nghe được Tạ Liên bên trong kiệu thấp giọng thở dài, vài tên võ quan nhịn không được âm thầm đắc ý.
Phù Dao ở bên ngoài lành lạnh nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Tuổi hạc lấy chồng, mừng đến rơi lệ sao."
Quả thật, cô dâu lấy chồng, không ít người ở trên kiệu hoa gạt lệ khóc nỉ non. Tạ Liên không biết nên khóc hay cười, khi mở miệng vẫn là âm thanh bình thản tự nhiên, dường như không hề bị xóc nảy làm cho khó chịu, nói: "Không phải. Chỉ là ta bỗng nhiên phát hiện, đội ngũ rước dâu này thiếu một thứ rất quan trọng."
Nam Phong: "Thiếu cái gì? Nên chuẩn bị chúng ta hẳn đều đã chuẩn bị rồi."
Tạ Liên cười nói: "Hai nha hoàn theo làm hồi môn."
"......"
Hai người bên ngoài không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua đối phương, không biết tưởng tượng ra hình ảnh gì, tự nhiên cảm thấy rùng mình. Phù Dao nói: "Ngươi coi như trong nhà thiếu thốn, không có tiền mua nha hoàn, chấp nhận đi."
Tạ Liên: "Được thôi."
Nhóm võ quan khiêng kiệu nghe bọn hắn làm trò, đều cảm thấy buồn cười, bởi vậy, bất mãn trong lòng tiêu tán không ít, thiện chí nhiều hơn vài phần, cỗ kiệu cũng vững vàng hơn. Tạ Liên lại trở về như cũ, ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Ai ngờ, chưa qua bao lâu, một tràng cười của trẻ con đột ngột vang lên bên tai y.
Khanh khách khặc khặc, hi hi ha ha.
Tiếng cười như sóng lan ra khuếch tán rộng rãi trong núi rừng, linh hoạt kỳ ảo mà quỷ dị. Nhưng mà, kiệu hoa vẫn không dừng lại, bước chân vẫn ổn định vững chắc. Thậm chí Nam Phong cùng Phù Dao cũng không lên tiếng, giống như không phát hiện ra dị trạng nào.
Tạ Liên mở bừng mắt, thấp giọng gọi: "Nam Phong, Phù Dao."
Nam Phong ở bên trái kiệu hoa, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Liên: "Có thứ gì đang tới."
Lúc này, "Đội ngũ đưa dâu" đã ở sâu trong núi Dữ Quân.
Khắp nơi tĩnh mịch, ngay cả tiếng cót két của kiệu hoa, tiếng đạp lá khô, tiếng hô hấp của đám kiệu phu, trong không gian yên tĩnh này, cũng có vẻ hơi ồn ào.
Mà tiếng cười của trẻ con kia, vẫn chưa biến mất. Khi thì xa, phảng phất như ở sâu trong núi rừng, khi thì gần, giống như ở ngay bên cỗ kiệu.
Nam Phong thần sắc nghiêm nghị nói: "Ta không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả."
Âm thanh Phù Dao lạnh lùng cất lên: "Ta cũng không thấy."
Còn lại đám kiệu phu khiêng kiệu, càng không có khả năng nghe thấy.
Tạ Liên: "Vậy tức là, nó cố ý chỉ để một mình ta nghe thấy."
Tám gã võ quan vốn dĩ tự tin mình võ nghệ cao cường, cộng thêm cảm thấy Quỷ Tân Lang đón dâu cũng không có quy luật, tối nay nhất định tay không trở về, cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ tới bốn mươi võ quan mất tích trước kia, có vài người trán đã hơi hơi toát mồ hôi lạnh. Tạ Liên cảm thấy có người ngừng bước, nói: "Đừng dừng. Cứ làm như không có chuyện gì."
Nam Phong phất tay, ý bảo bọn họ tiếp tục đi. Tạ Liên lại nói: "Nó đang hát."
Phù Dao hỏi: "Hát cái gì?"
Nghe kĩ thanh âm trẻ con kia, Tạ Liên nói từng câu từng chữ, nói một câu lại ngừng một chút: "Tân nương tử, tân nương tử, tân nương tử trên kiệu hoa đỏ......"
Trong đêm khuya tĩnh mịch, âm thanh của y chầm chậm rõ ràng, rõ ràng là y nói, nhưng tám gã võ quan lại giống như nghe được tiếng hát của đồng tử ngây ngô, đang cùng với y hát khúc đồng dao cổ quái này, không khỏi sởn tóc gáy.
Tạ Liên tiếp tục: "Nước mắt lưng tròng, đi ngang đồi núi, dưới lớp khăn voan ...... đừng mỉm cười ...... Quỷ tân ...... Quỷ Tân Lang sao? Hay là cái gì?"
Dừng một chút, y nói: "Không được. Nó vẫn luôn cười, ta nghe không rõ."
Nam Phong nhíu mày nói: "Có ý gì?"
Tạ Liên: "Ý trên mặt chữ. Chính là bảo tân nương ngồi trong kiệu, chỉ cần khóc, chứ đừng cười."
Nam Phong: "Ý ta là thứ này chạy tới nhắc nhở ngươi là có ý gì."
Phù Dao lại luôn luôn có ý kiến bất đồng, nói: "Nó chưa chắc đã có ý nhắc nhở, có khả năng là cố ý nói ngược, kỳ thật cười mới có thể bình yên vô sự, nhưng mục địch của nó là gạt người ta khóc. Khó trách các tân nương trước kia bị mắc mưu như vậy."
Tạ Liên: "Phù Dao à, tân nương tử bình thường, ở trên đường nghe thấy loại âm thanh như này, sợ là đã bị hù chết khiếp, làm sao còn cười được. Hơn nữa, mặc kệ là ta khóc hay cười, kết quả tệ nhất là gì?"
Phù Dao: "Bị bắt đi."
Tạ Liên: "Mục đích đi ra ngoài tối nay của chúng ta, còn không phải là cái này sao?"
Phù Dao hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục phản bác. Tạ Liên nói: "Còn có, có một việc, ta cảm thấy cần thiết phải nói cho các ngươi."
Nam Phong: "Chuyện gì?"
Tạ Liên: "Từ khi kiệu hoa bắt đầu khởi hành, ta vẫn luôn cười."
"......"
Vừa dứt lời, thân kiệu đột nhiên chùng xuống!
Tám gã võ quan bên ngoài bỗng chốc rối loạn, kiệu hoa ngừng hẳn, Nam Phong quát: "Đừng có hoảng!"
Tạ Liên hơi ngẩng đầu lên, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phù Dao nhàn nhạt nói: "Không làm sao cả. Gặp một đám súc sinh mà thôi."
Hắn vừa mới đáp xong, Tạ Liên liền nghe được tiếng sói tru thê lương cắt ngang bầu trời đêm.
Bầy sói chặn đường!
Tạ Liên nghĩ kiểu gì cũng thấy bất bình thường, nói: "Cho ta hỏi một câu, núi Dữ Quân thường xuyên có bầy sói lui tới sao?"
Một kiệu phu võ quan bên ngoài đáp: "Chưa từng nghe qua! Sao lại có sói trong núi Dữ Quân được!"
Tạ Liên nhướng mày, nói: "Ừm, vậy chúng ta tới đúng nơi rồi."
Bầy sói trong núi hoang mà thôi, không làm gì được Nam Phong cùng Phù Dao, cũng không làm gì được đám võ quan quanh năm lăn lộn với mũi đao, chỉ là mới vừa rồi bọn họ đang cân nhắc về bài ca dao quỷ dị kia, vì đột nhiên không kịp phòng ngừa nên mới kinh ngạc một chút. Trong rừng hoang đêm tối lóe lên những cặp mắt sói xanh u ám, cứ một con lại một con sói đói nối tiếp nhau từ trong rừng chậm rãi đi ra, bao vây nơi này. Nhưng đánh dã thú, so với cái thứ nghe không thấy sờ không được kia, vẫn dễ dàng hơn rất nhiều, vì thế mọi người sôi nổi xoa tay hằm hè, chuẩn bị triển khai thân thủ đại sát một trận. Nhưng mà, trò hay còn ở phía sau. Theo sát bước tiến của sói, sàn sạt, rào rạt, một loạt tiếng động quái dị tựa thú mà không phải thú, tựa người mà không phải người vang lên.
Một gã võ quan kinh hãi nói: "Đây ...... Đây là cái gì! Đây là thứ gì!!!"
Nam Phong cũng mắng một tiếng. Tạ Liên trong lòng biết có dị biến đột nhiên phát sinh, muốn đứng dậy, nói: "Lại làm sao vậy?"
Nam Phong lập tức nói: "Ngươi đừng ra đây!"
Tạ Liên vừa mới nâng tay, thân kiệu đột nhiên chấn động, dường như có cái gì đó bám trên cửa kiệu. Y không cúi đầu, ánh mắt hơi rũ xuống, từ khe hở của khăn voan, nhìn thấy một cái gáy màu đen.
Nó đang bò vào trong kiệu!
Cái thứ kia đâm đầu vào cửa kiệu, rồi ngay lập tức bị người bên ngoài kéo ra. Nam Phong ở trước cỗ kiệu mắng: "Con mẹ nó, là Bỉ Nô!"
Vừa nghe là Bỉ Nô, Tạ Liên liền biết, lần này phiền toái rồi.
Theo phán định của Linh Văn Điện, Bỉ Nô thậm chí còn không tới bậc "Ác".
Nghe nói, Bỉ Nô lúc đầu là người, nhưng hiện tại nhìn thấy, có xem là người, cũng là người dị dạng. Nó có đầu có mặt, nhưng mơ hồ không rõ; nó có tay có chân, nhưng không thể đi thẳng; nó có miệng có răng, nhưng có cắn nửa ngày cũng không cắn chết người. Nhưng mà, nếu cho đại gia chọn, đại gia thà rằng gặp cái thứ đáng sợ hơn như "Ác", hoặc "Lệ", chứ đều không muốn gặp nó.
Bởi vì, Bỉ Nô thường cùng xuất hiện với các yêu ma quỷ quái khác. Con mồi đang cùng địch nhân chiến đấu, nó sẽ đột nhiên lao tới, dùng tay chân bám víu không dứt, còn có dịch cơ thể nhão nhão dính dính, nếu có tên nào ngã xuống trước, tên sau sẽ tiến lên thay thế đồng bọn, giống như kẹo mạch nha dính chặt lấy con mồi. Cứ cho là sức chiến đấu của nó thấp kém, nhưng nó lại có sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, hơn nữa thường kết bè kết đội xuất hiện, ngươi không có biện pháp thoát khỏi chúng nó, cũng rất khó để nhanh chóng giết sạch toàn bộ. Cứ dần dần như thế, sẽ bị chúng làm cho kiệt sức, bị bẫy, chỉ cần một cái chớp mắt sơ sẩy, cũng đủ để địch nhân đắc thủ.
Mà sau khi con mồi bị yêu ma quỷ quái khác giết chết, Bỉ Nô sẽ nhặt một ít chi đứt tay cụt mà đối phương ăn thừa, ăn ngon lành, gặm đến gồ ghề lồi lõm.
Đây mới thật sự là lí do khiến chúng trở thành thứ đáng ghê tởm. Nếu là thần quan của Thượng Thiên Đình, linh quang cũng là một thứ vũ khí lợi hại, tự nhiên sẽ khiến chúng sợ mà lánh xa, nhưng mà đối với nhóm tiểu thần quan của Trung Thiên Đình, thứ này vẫn là khá khó đối phó. Phù Dao ở đằng xa chán ghét nói: "Ta, hận nhất, thứ này! Linh Văn Điện, có nói tới cái này không?"
Tạ Liên: "Không nhắc tới."
Phù Dao: "Thật vô tích sự!"
Tạ Liên hỏi: "Tới nhiều hay ít?"
Nam Phong: "Hơn một trăm con, khả năng sẽ còn nhiều hơn nữa! Ngươi đừng ra đây!"
Loại vật như Bỉ Nô, càng nhiều càng mạnh, hơn mười con đã khó đối phó rồi. Hơn một trăm con? Quấn chết bọn họ cũng dư sức. Nó thường thích ở những nơi dân cư đông đúc, trăm triệu lần không nghĩ tới một ngọn núi Dữ Quân lại có nhiều như vậy. Tạ Liên trầm ngâm suy nghĩ một lát, hơi hơi nâng tay, lộ ra một nửa đoạn cổ tay quấn băng vải.
Y nói: "Đi đi."
Hai chữ này vừa thốt ra, lụa trắng kia tự động từ trên cổ tay y trượt xuống, giống như có sinh mệnh, từ sau mành kiệu hoa bay ra ngoài.
Tạ Liên ngồi ngay ngắn trong kiệu, ôn thanh nói: "Thắt cổ."
Trong đêm tối, chợt có một bóng trắng như rắn độc lướt qua.
Dải lụa trắng kia ngụy trang thành băng vải quấn trên tay Tạ Liên thoạt nhìn nhiều nhất chỉ vài thước, nhưng khi lao nhanh giữa dòng người đang chém giết như tia chớp quỷ mị, lại giống như dài vô cùng vô tận. Chỉ nghe liên tiếp mấy tiếng giòn vang "Khách khách", "Ca ca", mấy chục con dã lang, Bỉ Nô, đã bị nó thắt đứt cổ trong nháy mắt!
Sáu con Bỉ Nô quấn lấy Nam Phong trong tức khắc mất mạng ngã xuống đất, Nam Phong lại tung một chưởng đánh bay một con dã lang, nhưng lại không thấy nhẹ nhõm khi thoát hiểm, dùng giọng điệu không thể tin được mà hướng về phía cỗ kiệu nói: "Đó là thứ gì!? Không phải ngươi không có pháp lực không thể sử dụng pháp bảo sao?!"
Tạ Liên: "Mọi việc luôn có ngoại lệ......"
Nam Phong nổi giận, đập một chưởng lên cửa kiệu: "Tạ Liên! Ngươi nói rõ ràng đi, kia rốt cuộc là thứ gì?! Có phải là ......"
Một chưởng này của Nam Phong, suýt thì khiến cỗ kiệu tan tành, Tạ Liên không thể không đưa tay đỡ cửa kiệu, có chút nao nao, ngữ khí của Nam Phong khi nói hai câu này, làm y nhớ tới bộ dạng của Phong Tín khi nổi giận trước kia. Nam Phong còn định nói thêm, chợt tiếng kêu thảm thiết của nhóm võ quan từ nơi xa truyền đến. Phù Dao âm thanh lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì cứ đánh lui hết đám này rồi nói!"
Nam Phong không còn cách nào, chỉ có thể tiến lên cứu trợ. Tạ Liên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: "Nam Phong Phù Dao, các ngươi đi trước đi."
Nam Phong quay đầu lại: "Cái gì?"
Tạ Liên: "Các ngươi cứ vây quanh cỗ kiệu thì chúng nó vẫn sẽ kéo tới, đánh cũng không hết, dẫn người đi trước đi. Ta sẽ ở lại gặp vị tân lang kia."
Nam Phong lại muốn mắng: "Một mình ngươi......" Phù Dao bên kia lại lạnh lùng thốt: "Hắn dù sao cũng có thể sử dụng dải lụa kia, trong một lúc sẽ không xảy ra chuyện gì được. Ngươi có thời gian lôi lôi kéo kéo, không bằng trước mắt dàn xếp cho xong đám này rồi quay lại hỗ trợ. Ta đi trước."
Hắn nói xong tiêu sái dứt khoát, nói đi là đi, một chút cũng không kéo dài. Nam Phong cắn răng một cái, trong lòng biết lời Phù Dao nói không sai, cũng nói với vài tên võ quan còn lại: "Đi theo ta."
Quả nhiên, tách khỏi kiệu hoa, bầy sói cùng nhóm Bỉ Nô tuy rằng còn dây dưa không thôi, nhưng không còn đợt mới nào tiến đánh nữa. Nam Phong cùng Phù Dao mỗi người bảo hộ bốn tên võ quan, trên đường Phù Dao vừa đánh vừa căm hận nói: "Buồn cười, nếu không có ta......"
Nói tới đây, hai người liếc nhau, ánh mắt cả hai đều quỷ dị. Phù Dao nuốt lại lời nói, quay đầu đi, hai người tạm thời đều không đề cập đến, tiếp tục vội vàng tiến lên.
Xung quanh kiệu hoa, xác phơi đầy đất.
Nhược Da sau khi đã thắt cổ hết bầy sói cùng nhóm Bỉ Nô còn lại, liền bay trở về, tự động nhu thuận mà quấn trên cổ tay y. Tạ Liên lẳng lặng ngồi trong kiệu, bị bóng đêm vô biên và biển cây xào xạc rung động vây quanh.
Bỗng nhiên, mọi âm thanh đều lắng xuống.
Tiếng gió, tiếng rừng rậm, tiếng ma vật gào rống, trong khoảnh khắc tất cả đều lâm vào tĩnh mịch, giống như đang kiêng kị thứ gì.
Sau đó, y nghe thấy tiếng cười rất khẽ.
Vừa giống của nam nhân trẻ tuổi, lại vừa giống của thiếu niên.
Tạ Liên im lặng ngồi nghiêm chỉnh.
Nhược Da ở trên tay y lẳng lặng cuốn quanh, vận sức chờ phát động. Chỉ cần người tới tỏ ra một tia sát khí, nó sẽ lập tức điên cuồng mà phản kích lại gấp mười lần.
Ai ngờ, y không chờ được sát khí thình lình đến làm khó dễ, lại chờ được thứ khác.
Mành kiệu hoa bị nhấc lên một chút, qua khe hở của khăn voan đỏ tươi, Tạ Liên nhìn thấy, người tới chìa ra một bàn tay với mình.
Đốt ngón tay rõ ràng. Ở ngón thứ ba buộc một sợi chỉ đỏ, trên bàn tay thon dài mà tái nhợt, trông như một sợi tơ hồng kết duyên minh diễm.
Bình luận facebook