Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 12
Đàn Bà Không Biết Đẻ
Phần 12
Diệp nghe thấy thế thì liếc tôi cười tủm tỉm, sau đó trêu anh Hoàng:
– Anh Hoàng đẹp trai thế mà chưa có bạn gái, nghe không hợp lý tý nào đâu nhé.
– Anh nói thật mà, ở bên kia không có ai thèm thích nên anh mới phải về Việt Nam kiếm vợ đấy chứ.
– Có cần em giới thiệu cho một cô không?
Chú Minh nghe thấy Diệp nói thế thì mặt mày phụng phịu, sau đó kéo tay Diệp lại gần:
– Này, không giới thiệu cô này đâu đấy nhé.
– Gớm, chú ơi, cháu không giới thiệu cháu đâu, chú ghen kinh thế.
– Thì anh cứ nói trước thế, lỡ đâu em thấy Hoàng đẹp trai lại bỏ ông già này thì sao.
Mấy người chung tôi nghe thế thì tự nhiên buột miệng cười. Tình yêu của Diệp và chú Minh nhìn thì đầy sóng gió nhưng bên trong lại ngọt ngào thật đấy, hóa ra đó là cảm giác yêu một người yêu mình, hoàn toàn khác với đoạn tình cảm hơn năm năm qua của tôi và Tuấn. Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã sai, bây giờ nhìn lại vẫn thấy mình sai quá sai.
Hoàng thấy tôi ngồi ngẩn người ra nhìn Diệp và chú Minh cười nói vui vẻ, anh cầm cốc bia của mình lên nói với tôi:
– Ngọc uống được bia nữa không?
– Được ạ.
Tôi cũng cầm cốc bia lên cụng ly với anh, xong rồi uống một hơi cạn sạch. Tự nhiên nghĩ đến quá khứ buồn của mình thì lại muốn uống một cốc cho lòng dạ đỡ khó chịu, mà người đàn ông tên Hoàng này cũng tinh tế quá đi, chỉ cần nhìn mặt tôi cũng đoán được tôi đang suy nghĩ gì.
– Uống như thế dễ say lắm đấy nhé. Mai em có phải đi làm không?
– Có ạ. Trước ở quê em nấu rượu suốt, lần nào nấu cũng nếm rượu nên tửu lượng cũng được lắm đấy.
– Thật à? Anh nhớ hồi còn nhỏ, nhà bên cạnh nấu rượu, mình thì hay chơi gần bờ rào đối diện với bếp nấu nhà đấy, có lần ngửi mùi rượu thôi đã say rồi, bất tỉnh nhân sự từ chiều đến tận sáng mai mới tỉnh.
Diệp đang ngồi gần đó nghe thấy thế thì cười phá lên:
– Eo ơi anh Hoàng nói chuyện dễ thương thế. Ngọc thấy chưa, chọn người yêu phải như anh Hoàng nhé.
– Mày say rồi đấy Diệp.
– Ơ kìa, tao nói thật, ngại cái gì.
Chúng tôi ngồi nói chuyện đến mười giờ đêm mới tan, ai về nhà nấy ngủ, chú Minh cứ ôm vai Hoàng hẹn hôm sau lại đến nữa, còn Diệp thì cứ huých huých tôi, bảo tôi mau tóm lấy con cá lớn này đi thôi.
Tôi thì chỉ cười, vì tôi biết rõ rằng: Hoàng so với tôi là một trời một vực, anh giỏi giang giàu có còn tôi thì chẳng có cái gì, lại đã trải qua một đời chồng. Hơn nữa, tôi mới bỏ đi khỏi nhà chồng được năm tháng, trái tim còn chưa lành sẹo, mà có khi cả đời này cũng không thể lành sẹo, không muốn yêu thêm ai nữa. Tôi thực sự đã hoàn toàn mất niềm tin vào tình yêu của đàn ông rồi.
Chỉ là ngày hôm ấy tôi không hề biết rằng, sau này có một người đã dùng tình yêu lớn lao và bao dung của mình để chữa lành mọi vết thương lòng cho tôi, khiến cho trái tim tôi lại được rung động thêm một lần nữa. Người ấy không ở đâu xa, ở ngay trước mặt, là bầu trời tôi không bao giờ dám với tới đấy thôi!!!
***
Một tháng sau đó, mẹ của Tuấn bắt đầu gọi điện thoại cho tôi để đòi khoản tiền nợ kia. Lúc bà gọi, tôi đang cho bọn trẻ ngủ nên không nghe máy, lát sau tôi gọi lại, còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng bà chửi:
– Con kia mày định trốn nợ đấy à? Tao gọi mà mày không nghe máy là sao đấy?
– Con mới cho mấy đứa nhỏ ngủ trưa. Có chuyện gì vậy mẹ?
Vì khi đó tôi và Tuấn chưa li dị nên tôi vẫn tôn trọng, gọi bà bằng mẹ. Bà nói:
– Thế tiền nợ mày định thế nào đấy? Sáu tháng rồi không trả cho tao đồng nào, giờ con Hiền có thai rồi, trả cho tao để tao mua đồ tẩm bổ cho cháu tao.
– Vâng, con biết rồi. Con mới dồn được mấy triệu, mấy hôm nữa con đến nhà gửi mẹ ạ.
– Mấy hôm nữa là hôm nào, nói rõ ra đi.
– Cuối tuần con được nghỉ, con đến ạ.
– Mày nhớ đấy, đừng để tao phải gọi điện nhắc nhiều.
– Vâng ạ.
Từ khi dọn ra ngoài, tôi tiết kiệm được tiền thuê nhà nên để ra được một ít tiền. Nhưng lương giáo viên mầm non thì được có mấy đồng đâu, sáu tháng mà tôi chỉ dồn được đúng năm triệu trả mẹ chồng, quần áo đồ đạc của bản thân còn không dám sắm sửa.
Hôm tôi đến đưa tiền cho mẹ chồng, Hiền cũng ở nhà. Cô ta thấy tôi đã nguýt:
– Gớm nhỉ, được ra ngoài đi cặp bồ cặp bịch có khác, nhìn phây phây thế?
– Đứa nào cặp bồ đứa đó biết. Đừng vừa ăn cắp lại vừa la làng.
Nghe tôi nói thế, cô ta cứng họng không nói thêm được câu gì, chỉ trợn mắt nhìn tôi. Tôi không thèm quan tâm đến cô ta mà đi thẳng vào nhà, lúc tôi đưa tiền, mẹ chồng tôi nói:
– 5 triệu này là tiền lãi thôi nhé. 6 tháng mày không trả cho tao đồng nào, lấy mày 5 triệu lãi/100 triệu là quá rẻ rồi đấy.
Đúng là khác máu tanh lòng, tôi đã hầu hạ ở nhà họ hơn bốn năm trời mà mẹ chồng lại đối xử với tôi cạn tàu ráo máng đến thế. Tôi không nói gì, đưa tiền xong đi về, trên đường về tôi cứ nghĩ mãi, nếu trả tiền nợ kiểu này thì cả đời tôi cũng không trả hết, mà tôi còn muốn kiếm tiền để gửi về quê cho bố mẹ tôi. Thế là sau hôm đó, tôi quyết định tập tành bán hàng online để kiếm thêm thu nhập.
Mà muốn bán hàng online thì phải có máy tính, và cũng từ cái máy tính này, anh hàng xóm đẹp trai mới có cơ hội thường xuyên sang nhà tôi. Mà không đúng, là tôi có thêm cơ hội để gặp anh mới đúng.
Tôi bán chỉ vàng kia đi rồi phụ thêm hai triệu nữa để mua một cái laptop cũ, ban đầu vốn cũng chỉ có vài triệu bạc, tôi bán quần áo trẻ em online. Trộm vía tôi mới tập tành thôi nhưng các chị phụ huynh trong trường rất quý tôi nên thường xuyên mua ủng hộ, bán hàng được nên cũng bắt đầu có đồng ra đồng vào.
Tối đó laptop của tôi tự nhiên bị hỏng, giờ đó muộn rồi không mang ra tiệm được, mà tôi thì lại đang cần để bán hàng. Thế là tôi đành phải sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Nhìn đồng hồ lúc đó đã gần mười một giờ, chắc anh Hoàng về rồi nên tôi chạy sang bên đó, gõ cửa mấy tiếng đã thấy anh ra mở cửa:
– Anh Hoàng ơi, anh có biết sửa máy tính không?
– Sao thế? Máy tính của em hỏng à?
– Vâng. Tự nhiên mở không lên nữa anh ạ.
– Ừ, thế để anh sang xem cho.
Hoàng sang nhà tôi sửa máy tính một lúc, anh bảo phải cài lại win thì mới dùng được, nhưng sẽ mất khoảng từ hơn một tiếng, hỏi tôi có cần sửa luôn không.
Tôi đứng bên cạnh, mặc dù rất muốn sửa luôn để còn bán hàng nhưng vẫn phải nói:
– Thôi muộn rồi, anh về nghỉ đi, mai còn đi làm. Để mai em cầm ra cửa hàng nhờ người ta cài lại win cũng được ạ.
– Ra cửa hàng làm gì tốn tiền, để anh cầm về cài cho nhé.
– Muộn rồi, mất công anh thức đêm, không cần đâu ạ.
– Không sao đâu.
Hoàng vừa nói vừa gập laptop lại, nhìn tôi cười:
– Hôm sau về quê lại mang đồ sạch lên cho anh là được, anh dễ nuôi lắm.
Tôi cũng phì cười:
– Lúc nào anh cũng giá rẻ bất ngờ thế.
– Giá bán lẻ rẻ như bán buôn mà không có ai thèm rước đây. Thôi em ngủ đi nhé, sáng mai anh cầm qua cho.
– Vâng ạ.
Sau khi anh về nhà rồi, tôi nằm trên giường cứ tự cười một mình mãi. Người đàn ông tốt như thế, tại sao lại không yêu ai nhỉ? Nếu Hoàng là anh trai của tôi thì tốt biết mấy, trước giờ tôi luôn ước mình có một người anh trai.
Sáng hôm sau, mới bảy giờ sáng tôi mở cửa đã thấy nhà bên mở cửa. Hoàng ngồi trên ghế sofa uống cafe, thấy tôi bước ra, anh gọi:
– Ngọc ơi, anh sửa xong laptop rồi.
Hoàng cầm laptop đi ra, đưa cho tôi. Tôi nhìn chiếc laptop cũ của mình đã được anh lau sạch sẽ như mới, ngay cả logo đã xước của máy cũng được anh lau bóng loáng, tự nhiên lại thấy cảm động không nói nên lời.
– Ơ, ngại quá. Anh còn lau cả máy cho em nữa à?
– Ừ. Nhà anh có chai dầu lau vết xước, tiện thể lau luôn.
– Em cảm ơn anh nhé, anh dậy sớm thế ạ. Hôm nay anh có phải đi làm không?
– Có, lát nữa 9h anh mới đi. Anh sợ em đi làm sớm, không có laptop làm nên dậy sớm chờ em.
Nghe Hoàng nói vậy, tôi bỗng nhiên bật cười:
– Em làm giáo viên mầm non mà, chỉ cho bọn nhóc ăn, ngủ, chơi thôi, không cần laptop. Ngại quá, nhờ anh cài máy rồi còn bắt anh đợi.
– Có gì đâu.
Chúng tôi quen nhau cũng mấy tháng rồi nhưng chưa từng trao đổi số điện thoại. Hoàng cũng không hỏi tôi những chuyện như vậy, mà giờ thấy không có số điện thoại của nhau cũng bất tiện thật đấy, làm anh phải dậy sớm chờ tôi.
– Anh cho em số điện thoại đi. Có gì thì liên lạc cho dễ, để anh ngồi chờ như thế em ngại quá.
– Ok. Số của anh là 0xx…9999.
Tôi thầm nghĩ: đúng đại gia, số đẹp thế, mới về Việt Nam mà kiếm được số đẹp kiểu đó đâu phải chuyện dễ.
– Vâng, em gọi qua, anh lưu số em lại nhé.
– Ok, anh biết rồi.
– Em đi làm đây, chào anh ạ.
Tôi lưu số anh xong thì lại đi bộ đến trạm xe bus rồi đi làm luôn. Buổi trưa, lúc bọn trẻ ngủ rồi, tôi mới lấy máy ra để vào Zalo, khi đó mới thấy chúng tôi đã được tự động kết bạn trên đó.
Zalo của anh chẳng có gì cả, chỉ có một bức hình đèn hoa đăng trên sông và nick name là Bly.
Bly – Tự do và phóng khoáng. Tôi thích cái tên này.
Tự nhiên tôi muốn mời anh sang ăn một bữa cơm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy mình là phụ nữ bỏ chồng, còn anh thì lại là trai tân chưa vợ, tự nhiên một nam một nữ ăn cơm như thế thì cũng hơi ngại.
Tôi đang đau đầu suy nghĩ thì Diệp vỗ vai:
– Nghĩ gì đấy, sao đần mặt ra thế?
– Tối qua anh Hoàng mới sửa laptop cho tao, đang định mời anh ấy sang nhà ăn cơm nhưng ngại quá. Mà không mời cũng ngại.
– Thì mày mời đi, ai cấm đâu.
– Hai người ăn riêng, ngại lắm.
– Thì cả tao cả ông Minh đến nữa, cứ rủ anh ấy sang đi, tối tao với ông Minh đến.
– Hay đi ăn nhà hàng nhỉ? Tự nhiên tao thèm ăn hải sản, hay tối nay đi đi. Tao vừa đọc Facebook thấy quán Hải Sản ở Liễu Giai đang sale đấy.
– Ừ, được đấy. Thế mày bảo anh Hoàng đi.
Tôi ậm ừ, còn chưa kịp nhắn tin đã thấy anh Hoàng nhắn tin đến. Mà không phải, lúc nãy nói chuyện, tôi lỡ tay bấm vào icon trong Zalo, thế là nó tự gửi lúc nào không biết.
– Sáng anh quên dặn em, laptop anh cài lại win XP, em có biết dùng win đó không?
– Vâng. Dùng win đó dễ hơn win 7 anh ạ.
– Ừ.
– Chiều nay em với Diệp, cả chú Minh nữa đi ăn hải sản, anh đi không?
– Chiều nay hả? Mấy giờ em?
– Khi nào anh được về?
– Khoảng 7 giờ. Em cứ ở nhà đi, tối anh về đón nhé.
– Vâng.
Hai chúng tôi không nhắn tin nữa mà tôi cứ ngồi ôm điện thoại cười mãi. Diệp thấy tôi cười như con điên thì vỗ vào vai;
– Con này, cười gì đấy? Hay mày thích ông Hoàng rồi? Ngồi cười một mình thế là yêu rồi phải không?
– Không. Dở hơi à. Tao đang cảm động vì anh Hoàng tốt thôi. Qua sửa laptop cho tao, còn lau sạch sẽ rồi mới đưa lại. Kiểu cẩn thận mà lịch sự thật đấy.
– Thế à? Hay là ông ấy cũng có ý với mày?
– Vớ vẩn, ý gì mà ý. Tại người ta sạch sẽ quen rồi thôi, với nghe bảo người ở nước ngoài lịch sự lắm.
Diệp nhìn tôi cười tủm tỉm, sau đó cũng không thèm nói thêm gì với tôi. Tối đó, tôi tắm rửa trang điểm tươm tất từ sớm, còn lôi chiếc váy đã mua lâu rồi nhưng không có dịp mặc ra để mặc.
Lúc nhìn mình trong gương, tôi mới giật mình chợt nhận ra mới chỉ có sáu tháng thôi mà tôi đã khác lúc ở nhà chồng rất nhiều. Hai mắt không còn thâm quầng, da không sạm, không còn thấy vẻ mệt mỏi và u buồn trong đôi mắt tôi nữa. Tôi bây giờ nhìn đâu cũng thấy vui vẻ, da trắng hồng, và gương mặt phủ đầy nét thanh xuân.
Đúng bảy giờ, Hoàng gọi điện thoại cho tôi. Lâu lắm tôi không ra ngoài đi ăn như thế này, tự nhiên lại có cảm giác như mình đang đi hẹn hò, tâm trạng cứ thấy hồi hộp thế nào ấy.
– Alo.
– Em xong chưa, anh về đến cổng chung cư rồi.
– Rồi ạ. Anh đợi em chút, em xuống ngay.
Lúc xuống đến sân đã thấy xe của anh đỗ sẵn ở đó, Hoàng lịch sự xuống mở cửa cho tôi rồi chở tôi sang Liễu Giai. Hôm nay anh mở google maps nên chúng tôi không bị lạc đường nữa, nhưng mà giờ đó đường tắc quá nên gần tám giờ mới tới nơi.
Vừa ngồi xuống bàn, tôi gọi điện thoại cho Diệp nhưng cô ấy bảo bên này đường tắc quá, chú Minh về muộn, giờ mới sang đón, mà chờ hai người kia đến thì cũng muộn mất rồi nên bảo hai người bọn tôi cứ ăn trước đi.
Hoàng nghe nói vậy, anh chỉ cười. Anh vẫy phục vụ đưa Menu cho tôi, nói:
– Em cứ ăn trước đi không đói. Lát nữa nếu Diệp đến thì gọi món mới.
Tôi cầm lấy cuốn Menu, hai má đỏ lên:
– Vâng.
Tôi gọi ghẹ rang me, tôm sốt bơ tỏi, sau đó hỏi anh muốn ăn gì. Anh chỉ bảo:
– Gọi đĩa lớn đi, anh ăn giống em.
Hai má tôi lại càng đỏ. Lát sau phục vụ bê đồ ra, Hoàng không ngại bẩn chân tay mà lịch sự bóc tôm và ghẹ cho tôi. Tôi thì ngại anh nên vội vàng nói:
– Anh để em. Em tiện tay bóc luôn cho.
– Cái này để đàn ông làm được rồi. Em chỉ việc ngồi đấy và chờ anh bóc xong thôi.
Trong đầu tôi tự nhiên lại xuất hiện suy nghĩ so sánh Hoàng với Tuấn. Trước nay trong việc ăn uống, chỉ có tôi cơm bưng nước rót, hầu hạ tận mồm chồng cũ, còn anh ta trong bốn năm lấy nhau chỉ đút cháo cho tôi ăn đúng một lần. Lấy anh ta, tôi chưa bao giờ được ăn một bữa cơm ngon…
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện. Tôi hỏi anh chuyện khi anh còn ở bên Mỹ, anh hỏi tôi công việc ở trường. Anh nói:
– Trước anh cũng nghĩ sẽ định cư luôn bên Mỹ, nhưng mấy năm nay tự nhiên lại cứ nhớ nhà. Tiếc là có về thì nhà cũng không còn như xưa nữa.
Tôi hiểu ý của anh. Anh không có bố mẹ, trước chỉ có bà nội nuôi, anh ở bên đấy chắc nhớ bà nội, nhớ quãng thời gian ngày trước nên muốn quay về. Chỉ là người không còn, cảnh cũng không còn nữa.
– Anh có định xây nhà ở đất cũ không?
– Không. Anh để đó thôi, coi như là kỷ niệm với bà. Chỗ sân vườn nhà chồng…
Anh nói đến đây, biết mình lỡ lời nên vội vàng sửa lại:
– Chỗ đất vườn đó ngày trước là bếp bà nội hay nấu cơm. Lúc bà nhận nuôi anh, cửa hàng tạp hóa đã giao cho chú Long rồi, anh đi học về thì toàn chạy xuống bếp với bà, ngồi đấy kể chuyện hôm nay lên lớp thế nào, đi học được mấy điểm. Sau khi anh đi du học, bếp cũ ấy cũng phá đi.
– Có những thứ là kỷ niệm, không thể mua bằng tiền được, phải không anh?
Ý tôi là mẹ chồng tôi trước đã đề cập đến chuyện mua lại đất ấy nên mới nói vậy. Anh cười:
– Em thì thế nào? Sống cuộc sống mới như thế này có tốt hơn trước không?
– Em cảm thấy như thế này thoải mái hơn. Không phải suy nghĩ buồn phiền, thích ngủ lúc nào thì ngủ, thích ăn lúc nào thì ăn, không phải nhìn sắc mặt người này người kia mà sống.
– Em với Tuấn thế này lâu chưa? Có từng nghĩ đến chuyện hàn gắn không?
Tôi cầm cốc rượu lên uống, rượu ở nhà hàng không đằm như rượu quê tôi nấu nhưng nói chung vẫn có thể làm cho lòng tôi dịu đi.
– Lần đầu tiên em mất con, em vẫn hy vọng hàn gắn đấy. Lúc chưa cưới em đã biết anh Tuấn yêu người khác rồi nhưng vẫn chấp nhận cưới, sau rồi ở cùng mới biết, lấy người không yêu mình như tự buộc đá vào chân ấy. Đến lần thứ hai sảy thai, em không hy vọng gì hàn gắn nữa. Sống như bây giờ là quá tốt rồi.
Hoàng cầm cốc rượu của mình lên chạm vào cốc của tôi, anh nói:
– Em còn trẻ, tương lai còn đang dài. Nếu không thể hàn gắn nữa thì cứ bước về phía trước thôi. Cố gắng lên.
– Cảm ơn anh hàng xóm.
– Ở một mình, có vấn đề gì cứ gọi anh hàng xóm này nhé. Anh coi Tuấn như em trai, cũng coi em như người nhà, thế nên em không cần ngại.
– Vâng, em biết rồi.
Chúng tôi mới nói đến đó thì phía sau lưng vang lên một giọng nói:
– Hóa ra là mèo mả gà đồng. Biết ngay mà, con này thâm độc lắm, có mới nới cũ chả tốt đẹp gì đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook