• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (21 Viewers)

  • Chương 531-535

Chương 531 Điên cuồng trong hắc ám

Xâm nhập hắc ám có nghĩa là phải cố gắng vùng vẫy giữa sự sống và cái chết.

- Aaa… !!

Khương Phàm phát ra tiếng gào thét như dã thú, vội vã lao vùn vụt lên bầu trời.

Hắn điên cuồng thôi động linh nguyên trong khí hải, liệt diễm cuồn cuộn sôi trào lên, xua tan hắc ám, cũng đốt cháy thanh đồng tiểu tháp, gian nan chống ánh sáng lên phạm vi ba mét.

Hắn không nhìn thấy vách núi, trước mặt ngoại trừ hắc ám thì chính là hắc ám, chỉ có thể nương tựa theo cảm giác.

Bành!!

Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, đụng phải thứ gì đó ở đối diện, bởi vì tốc độ quá nhanh nên đầu suýt chút nữa đã bị bẻ gãy, bị bay ngược ra ngoài.

- A, sao vậy?

Thường Lăng kêu lên đầy sợ hãi, hai tay gắt gao ôm lấy Khương Phàm, run rẩy kịch liệt.

Khương Phàm gào thét xoay người, liệt diễm yếu bớt, thánh quang ảm đạm.

Chi chi chi...

Tiếng rít gào sắc nhọn liên tiếp tràn ngập trong màng nhĩ, số lượng lớn ác linh nhanh chóng che mất bọn hắn.

- Aaa… !

Khương Phàm gào lên đầy đau đớn, Thường Lăng cũng thét lên.

Hai người suýt chút nữa bị xé nát, còn có thể rõ ràng cảm nhận được đang có thứ gì đó đang gặm cắn da thịt mình.

- Thôi động thánh văn, nhanh nhanh nhanh.

Khương Phàm nhanh chóng trấn định lại, dùng toàn lực thúc giục linh văn, lần nữa phóng thích thánh quang.

Phía sau lưng Thường Lăng đầm đìa máu, nàng cũng kinh hoảng phóng thích liệt diễm cùng thánh quang.

Lũ ác linh tà ác bị cưỡng ép xua tan, những con treo ở trên người thì bị đốt sống chết tươi.

Rống!

Khương Phàm vừa mới ổn định thì bất chợt phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng thú rống hùng hậu.

Mặc dù cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nghe được dưới mặt đất có tiếng bạo hưởng oanh minh, ngay sau đó gió mạnh nổi lên, giống như là có thứ gì đang nhảy vọt lên, đánh tới phía bọn hắn.

‘Không tốt!’

Trong lòng Khương Phàm cuồng loạn, hắn nhanh chóng huy động hỏa dực, bổ nhào về phía trước. Nhưng vẫn là chậm một nhịp, một cái móng vuốt to lớn to như một căn phòng xuất hiện ở bên cạnh, hung hăng đập vào trên người hắn.

Tiếng răng rắc giòn vang, hài cốt toàn thân Khương Phàm vỡ vụn, hỏa dực bị dập tắt tại chỗ.

Khương Phàm ôm chặt Thường Lăng, chật vật bay ra ngoài, đụng vào trên vách đá đối diện.

- A a a... Khương Phàm, trở về! Trở về! Ta không muốn, ta không muốn đỉnh lô nữa.

Thường Lăng thét lên, gắt gao nhắm mắt lại, cái gì cũng không dám nhìn.

Thất khiếu(*) trên mặt Khương Phàm rướm máu, đầu váng mắt hoa, miệng đầy máu tươi, hắn lại điên cuồng phóng thích liệt diễm, dùng cả tay chân, nhanh chóng leo lên trên vách núi.

(*) Bảy lỗ trên đầu: Hai mắt, hai lỗ mũi, hai hỗ tai và miệng

Xung quanh là hắc ám vô biên, dày đặc như mực, những tiếng gào thét đinh tai nhức óc phảng phất ở xung quanh. Tiếng thét quái dị chói tai liên tiếp khiến cho da đầu người ta run lên.

Bành!

Tảng đá Khương Phàm vừa mới đạp ở dưới chân đột nhiên vỡ vụn, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, đã nhanh chóng rơi xuống.

Ác linh xung quanh phát ra tiếng gào thét thê lương, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau đã tiến lên nhào về phía bọn hắn.

- Aaa… !

Khương Phàm trợn mắt trừng trừng, điên cuồng, táo bạo, lo lắng, các loại cảm xúc mãnh liệt đã đạt tới cực hạn, Chu Tước linh nguyên giương cánh gáy to, dẫn dắt khí hải bạo động, toàn thân phóng thích liệt diễm mãnh liệt, phạm vi đạt tới hơn năm mét.

Phốc phốc...

Số lượng lớn ác linh bị kim viêm đốt thành tro bụi.

- Ôm chặt, ôm chặt!

Khương Phàm khàn khàn gào thét, che chở Thường Lăng, điên cuồng leo lên.

Hắn không biết mình đang ở vị trí nào, cũng không biết rốt cuộc có phải đang bò tới trên vách đá kia hay không, nhưng giờ khắc này, hắn quả thật cái gì cũng đều không lo được.

Sau đó không lâu, hỏa dực lần nữa ngưng tụ, liệt diễm sôi trào, mang theo Khương Phàm phóng lên tận trời.

Nhưng thật là bất hạnh, cũng bởi vì mãnh thú ác linh xung quanh quá nhiều, hắn vừa mới bay lên không, đón đầu liền đụng phải mãnh cầm đang xẹt qua không trung.

Mãnh cầm phát giác được ánh sáng phía dưới, nó nổi giận gáy to, móng vuốt bén nhọn trong nháy mắt giữ lại ngay cổ Khương Phàm, cắm vào động mạch cùng xương sau cổ.

Thường Lăng cảm thấy không ổn, vô ý thức ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy một màn hoảng sợ này.

Hô hô...

Mãnh cầm vỗ cánh bay lên không, móng vuốt khấu chặt, cơ hồ muốn đem lấy đầu hắn xuống.

- Aaa… !

Miệng Khương Phàm phun đầy máu, dữ tợn gầm thét, linh văn dẫn dắt ngọn lửa màu vàng ngưng tụ thành hỏa thương cứng cỏi đánh lên phía trước một kích, xuyên thủng thân thể mãnh cầm.

Mãnh cầm kêu thảm, buông Khương Phàm ra rồi xông vào hắc ám.

Khương Phàm đưa một tay bịt yết hầu đang trào máu lại, tiếp tục thôi động hỏa dực nhanh chóng lao vùn vụt.

Thường Lăng hoảng sợ, hai mắt mông lung, cuống quít lấy đan dược ra nhét vào miệng Khương Phàm mấy viên.

- Ta không muốn... Ta không muốn nữa... Chúng ta trở về... Trở về...

Rống!

Nơi xa truyền đến tiếng gào thét kinh khủng, xuyên kim liệt thạch, vang vọng đất trời, lực lượng thanh (âm thanh) triều kinh khủng đến nổi quét sạch cả đất trời, cuồn cuộn mấy ngàn thước.

Khương Phàm và Thường Lăng bị đối diện bao phủ, đầu đau muốn nứt, linh lực toàn thân mất khống chế, ngọn lửa màu vàng óng nhanh chóng ảm đạm.

Hắc ám vô tình, trong nháy mắt bao phủ bọn hắn.

Lít nha lít nhít ác linh nuốt hết bọn hắn, thấy không rõ bộ dáng, chỉ là cảm giác các loại móng vuốt, răng rơi xuống trên thân, giống như là đao nhọn đang xé rách da thịt.

- Aaa… !!

Thường Lăng tuyệt vọng thét lên, chưa bao giờ nàng trải qua nguy hiểm như thế này, nàng cơ hồ muốn sụp đổ.

Khương Phàm ôm chặt Thường Lăng đang run rẩy trong ngực mình, hắn nhịn đau khổ, lần nữa thôi động liệt diễm, hình thành hỏa dực, bay tán loạn lên không.

Trong bóng tối cái gì đều không nhìn thấy, hai mắt giống như đã bị mù.

Nhưng, khi Khương Phàm cảm giác mình đã phá tan mây mù, vọt tới mấy ngàn mét chỗ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hào quang nhỏ yếu lóe ra ở phía trước.

Ảo giác sao?

Khương Phàm không lo được nhiều như vậy, lập tức bổ nhào qua tia sáng đó.

- Vách núi?

Khương Phàm vừa tới gần tia sáng kia thì đã thấy rõ ràng nơi này.

Đúng là vách núi bọn họ muốn đến.

Nhưng vách núi lại bị ánh sáng thánh khiết bao phủ, phạm vi đạt tới hai ba trăm mét. Từ bên ngoài nhìn lại, bởi vì hắc ám nuốt hết nên rất yếu ớt, nhưng khi đi đến bên trong, thánh quang vô cùng hừng hực.
Chương 532 Tình cảm

- Thường Lăng... Thường Lăng...

Khương Phàm đứng ở biên giới thánh quang, nhẹ nhàng gọi Thường Lăng.

- Sao?

Thường Lăng kinh hãi quá độ, con ngươi đều có chút tan rã, thân thể mềm mại khống chế không nổi mà liên tục run rẩy.

- Cô nhìn phía trước một chút.

Khương Phàm gian nan nuốt ngụm nước bọt, biểu hiện trên mặt quả thật rất khó nhìn.

Thường Lăng hoảng hốt một lát, từ từ quay đầu.

- Ta... thấy ảo giác sao?

- Nói cho ta biết, ngươi thấy được cái gì.

- Thật nhiều... Yêu thú...

- Nhìn thấy như nhau, vậy thì không phải là ảo giác.

Lúc ban ngày, trên vách đá rõ ràng chỉ có năm con Lôi Ưng, bây giờ lại tụ tập mấy chục đến trên trăm con mãnh cầm, ác thú.

Có Ngân Lang sau lưng mọc lên hai cánh, có hai con quái xà băng hỏa, có hăc miêu phát ra các loại U Minh, đa phần đều là gọi không ra tên.

Còn có Hoàng Kim Sư Tử, Thương Diễm Đan Tước, Ngũ Thải Anh Vũ cùng các loại dị thú mạnh mẽ lại hiếm thấy khác.

Tất cả bọn chúng rét căm căm nhìn chằm chằm Khương Phàm, Thường Lăng đột nhiên xông vào, ánh mắt dã tính để toàn thân bọn hắn rét run.

- Đây là có chuyện gì?

Khương Phàm thoáng lấy lại bình tĩnh.

Những Yêu thú này mặc dù rất đáng sợ, nhưng đều ra sức chen chút chung một chỗ, không có ý tứ muốn ăn bọn hắn.

- Ngươi lớn lên tại Đại Hoang, ngươi không rõ ràng sao?

Thường Lăng vẫn ôm thật chặt Khương Phàm, sợ hãi, giá lạnh, để nàng hận không thể chen vào trong thân thể của hắn.

- Chúng ta ở bên kia không có tình huống như thế này.

Khương Phàm lại có cảm giác đám Yêu thú đang tụ tập để sưởi ấm cho nhau.

Đám Yêu thú nhìn Khương Phàm một lát, đều yên lặng cúi đầu xuống, vậy mà không để ý đến bọn hắn nữa.

- An toàn rồi.

Khương Phàm thoáng thở phào, vỗ nhẹ Thường Lăng.

Thường Lăng lại ôm chặt hơn, không dám nhìn tràng diện bạo động kinh khủng bên ngoài vòng sáng.

- Quá chặt, ghìm chết ta rồi.

Khương Phàm giật giật cánh tay Thường Lăng, đang muốn ngăn chặn miệng vết thương của hắn.

- Thật xin lỗi.

Thường Lăng vội buông ra.

- Kích thích không? Ta đã nói rồi, chỉ cần có thể sống mà đi ra khỏi Đại Hoang, đoạn thời gian trải qua này đáng giá cho cô cảm nhận cả đời.

Khương Phàm nhếch miệng cười, chỉ là miệng mang đầy máu tươi, dáng vẻ rất là chật vật.

Rất nhanh, hắc ám như thủy triều đều biến mất, đám mãnh thú bị lực lượng tà ác xâm nhập chậm rãi từ táo bạo khôi phục lại.

Thánh quang trên vách đá bắt đầu ảm đạm, theo hắc ám biến mất.

Mãnh thú linh cầm đều lắc lư thân thể, tinh thần phấn chấn, gáy to gào thét, liên tiếp rời khỏi vách núi.

- Đỉnh lô ở nơi đó.

Thường Lăng lặng lẽ thúc giục Khương Phàm.

Khương Phàm bước nhanh tiến lên, trước khi Lôi Ưng phát giác, phải lấy được đỉnh lô.

Ý thức Thường Lăng cùng đỉnh lô giống nhau, trong nháy mắt đã thu hồi vào khí hải.

- Đi mau, rời khỏi nơi này.

Thường Lăng một khắc đều không muốn chờ lâu ở chỗ này.

- Chờ một chút, đó là cái gì?

Khương Phàm đang muốn nhảy xuống khỏi vách núi, lại ngoài ý muốn chú ý tới trong sâu nhất chỗ đám mãnh thú chen chúc, có một tượng đá đứng thẳng tại đó.

Tượng đá cao chừng hai mét, pha tạp tổn hại, nhìn rất bình thường, lại là 'Tử vật' duy nhất trong vòng tròn trừ Yêu thú, còn bị chen chúc tại trung tâm nhất.

Chẳng lẽ, thánh quang trong bóng tối đến từ nó?

Khương Phàm bỗng nhiên có loại một ý niệm kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm tượng đá, sau đó mang theo Thường Lăng nhanh chóng rời khỏi.

- Ở đây có rất nhiều đan dược, ngươi cứ dùng.

Thường Lăng lấy ra rất nhiều đan dược quý giá, đặt ở trước mặt Khương Phàm.

Mặc dù nàng bị thương rất nặng, nhưng so với Khương Phàm máu thịt be bét thì vẫn tốt hơn nhiều.

Lúc đó mặc dù sợ hãi lại tuyệt vọng, cơ hồ sụp đổ đến cái gì cũng đều không nhớ rõ, nhưng vẫn là biết Khương Phàm vẫn đang ôm chặt nàng, thay nàng ngăn trở các đòn tấn công.

- Bạch Quy Đan, Hạo Thiên Đan, Kim Thân Đan... Đều là đan dược ba bốn phẩm nhỉ.

Khương Phàm cũng không khách khí, cầm lấy mấy viên đan dược ăn vào.

Hắn không chỉ có vết thương da thịt nghiêm trọng, mà lúc bị quái vật đập một phát kia, chút nữa đã lấy mạng của hắn, xương cốt toàn thân đều nát hơn phân nửa.

Thường Lăng lại hỏi:

- Còn cần ta làm gì không?

- Không cần, cô cũng nên điều dưỡng cho tốt đi.

Khương Phàm kinh ngạc, dịu dàng như vậy sao?

Thường Lăng ăn vào mấy viên đan dược, luyện hóa hấp thu.

Những vết thương trải rộng phía sau lưng mà ở hai tay rất nhanh đã nổi lên huỳnh quang, đang thần kỳ khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ sau chốc lát liền trơn bóng như lúc ban đầu.

- Khương Phàm...

Thường Lăng nhìn Khương Phàm đang nhắm mắt điều dưỡng, có chút do dự, nhưng mở miệng.

- Ừm?

Khương Phàm không mở mắt, chỉ đáp đơn giản một từ.

- Ngươi đã cứu ta ba lần, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ngươi. Ngươi muốn cái gì? Nếu ta có thể cho thì đều sẽ cho.

Thường Lăng nguyện ý thiếu ân tình của hắn, nhất là ân cứu mạng lớn như vậy.

Khương Phàm yên lặng điều trị, tùy ý nói.

- Cô không nợ ta gì cả, mặc kệ là giúp cô hay là cứu cô, chỉ là bởi vì ta tự nguyện.

- Ta mặc kệ đối với ngươi mà nói là gì, với ta mà nói là rất có ý nghĩa. Ngươi muốn cái gì, nói ba điều, ta rất nghiêm túc.

- Ta không cần cái gì.

- Ngươi nhất định phải nói.

- Thật không cần.

- Nhất định phải nói.

- Điều kiện gì cũng được?

- Ngươi cứ nói, ta đều có thể cân nhắc.

Khương Phàm nghĩ nghĩ, mỉm cười:

- Ta muốn cô.

- Ngươi...

Thường Lăng lập tức đỏ bừng mặt, nhưng, nàng ánh mắt lắc lư, khẽ mím môi:

- Ta đã sớm tuyên thệ, đời này không gả.

- Ta không phải ý này.

Khương Phàm lúng túng, hắn cần Luyện Đan sư, có thể tương lai cùng nhau chinh chiến Bách Tộc chiến trường, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn nói chuyện trời đất muốn dẫn dụ Thường Lăng ra ngoài.

Thường Lăng cụp mắt xuống, môi đỏ nhúc nhích:

- Nhưng Đan quốc không còn là Đan quốc trước kia, Đan quốc tiến vào La Phù, có hoàn cảnh mới, ta...

- Ừm??

Khương Phàm giật mình, cô nương này thế nào?

Thường Lăng do dự, giống như đang dùng hết khí lực toàn thân, khẽ mở môi, tiếng như ruồi muỗi.

- Ta...

Nhưng, không chờ nàng nói ra, Khương Phàm kịp thời ngừng lại:

- Ta không phải có ý kia, ta muốn cô là bằng hữu của ta. Tương lai ta muốn đi rất xa, phải đối mặt rất nhiều khiêu chiến, ta cần thánh văn Đan sư như cô.
Chương 533 Tình cảnh lạc quan

Thường Lăng nao nao, gương mặt xinh đẹp đỏ thành ráng chiều, vừa vội lại vừa giận:

- Ngươi hỗn đản!

- Ta hỗn đản, ta hỗn đản, ta không nói rõ ràng.

Khương Phàm càng hãi hùng khiếp vía, tuổi còn trẻ, cũng không thể làm loạn.

Hắn lại có u mê thế nào thì cũng đã hiểu lời nói vừa rồi kia của Thường Lăng có ý vị như thế nào.

Thế nhưng... Vị tông sư tôn quý cao ngạo này rốt cuộc làm sao vậy, cũng bởi vì được cứu mấy lần mà đã động tình rồi sao?

Thường Lăng lập tức quay người, đưa lưng về phía Khương Phàm.

Xấu hổ, ảo não, vừa tức vừa muốn độn thổ, toàn bộ đều tụ ở trên mặt, để nàng hận không thể vặn mình một tay.

Mình làm sao vậy?!

Mình điên rồi sao?

Vừa rồi mình đã nói cái gì vậy chứ?!

- Thường Lăng...

- Đừng gọi ta!

- Y phục phía sau cô bị rách hết rồi, bên trong... Rất thông thấu...

Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra một bộ y phục khác ném tới bên cạnh Thường Lăng.

- Aaa… !

Thường Lăng sợ hãi đứng lên, cầm y phục cuống quít chạy đến trong bụi cỏ trước mặt.

- Nghiệp chướng thật!

Khương Phàm cười khổ lắc đầu, tiếp tục luyện hóa đan dược, khép lại những vết thương trên xương cốt da thịt, khôi phục tinh thần.

Trước khi trời tối, Khương Phàm đã hoàn toàn khôi phục, cũng nhanh chóng đào một lối đi sâu xuống lòng đất, mang theo Thường Lăng trốn đi.

Bởi vì cuộc nói chuyện ban ngày, nên bầu không khí bây giờ trở nên có chút mập mờ.

Khương Phàm còn có thể mượn cơ hội đốt cháy thanh đồng tiểu tháp, di chuyển lực chú ý, giả bộ như cái gì cũng đều không có phát sinh.

Thường Lăng cũng rất không được tự nhiên, co quắp ở trong góc, vẻ mặt hốt hoảng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, bình an vô sự.

- Chúng ta chạy đi đâu?

Thường Lăng theo sát sau lưng Khương Phàm, nhìn qua sơn dã rừng rậm bình tĩnh sau bạo loạn.

Sáu ngày, không biết còn bao lâu mới có thể đi ra khỏi Đại Hoang, cũng không biết đội ngũ Đan quốc thế nào rồi.

- Ta yêu cầu một chuyện, cô tiến vào thanh đồng tiểu tháp, hay là...

Khương Phàm triển khai hỏa dực.

Thường Lăng lắc đầu:

- Ta đã nói rồi, ta không vào thanh đồng tiểu tháp.

- Cái kia...

Khương Phàm duỗi hai tay ra, lại có chút chần chờ.

Bất tri bất giác, sắp trưởng thành, có một số việc xác thực nên kiêng kỵ, không thể lại xem không có gì như vậy được.

Thường Lăng đi đến bên cạnh Khương Phàm, mặc cho Khương Phàm ôm lấy.

Tuy nhiên lần này, hai tay Thường Lăng không có chăm chú che chở phía trước nữa, mà là sau khi hơi do dự, nàng đã đưa tay vòng lên cổ Khương Phàm, nghiêng đầu tựa ở trước ngực Khương Phàm.

Khương Phàm bình tĩnh ôm nàng phóng tới không trung, trong lòng lại một trận kêu rên, xảy ra chuyện lớn rồi.

Vị tông sư băng thanh ngọc khiết kiêu ngạo thanh cao này không phải không thích nam tử sao, không phải chung thân không gả sao, không phải xem nam tử thiên hạ như không sao?

Làm sao bây giờ lại động tình rồi?

Thiếu nữ ơi thiếu nữ.

Cho nên nói, tuổi trẻ không hiểu chuyện không cần loạn thề.

- Ngươi... đính hôn với Dạ An Nhiên?

Thường Lăng dựa sát vào trong ngực Khương Phàm khẽ nói.

- Ừm!

Khương Phàm trả lời lập tức.

Thường Lăng trầm mặc một lát:

- Ngươi không có.

Khương Phàm không nói một lời, ôm nàng lao vùn vụt giữa tầng mây, quan sát núi non sông hồ.

- Ngươi đang tìm cái gì?

- Tượng đá.

- Tượng đá gì?

- Cùng loại với tượng đá trên vách đá kia.

- Ngươi hoài nghi Đại Hoang còn có tượng đá khác?

- Nếu quả thật có, chúng ta liền được cứu rồi.

Vào lúc giữa trưa, Khương Phàm đứng giữa bầu trời, dùng đan dược bổ sung linh lực, nhìn chằm chằm toà núi cao nguy nga phía trước kia.

- Thật là có.

Thường Lăng kinh ngạc nhìn đỉnh núi, một pho tượng đá đứng sừng sững ở nơi đó, gần như giống với loại bọn hắn nhìn thấy ở trên vách núi.

Bảy con Sư Thứu toàn thân trắng như tuyết trấn thủ nơi đó, hình như bọn chúng là hùng sư, lại sau lưng lại mọc lên hai cánh, đầu ưng, móng ưng, tản ra yêu khí nồng đậm như thủy triều.

- Đêm nay không cần đào hang, chúng ta ở đây.

Khương Phàm không vội vã tới gần, mà trốn đến trong rừng rậm gần đó, chờ đợi màn đêm buông xuống.

- Làm sao ngươi biết còn có tượng đá khác?

Thường Lăng vẫn chưa hiểu.

- Ta đoán.

- Ta không tin.

- Tượng đá trên vách đá, trước sau khắc hai chữ, theo thứ tự là Vô Hồi, ta liền suy đoán tượng đá đó hẳn là Vô Hồi thánh địa để lại. Nếu nơi đó có, gần đó hẳn là còn có. Quả nhiên, nơi này còn có một cái. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, gần đó hẳn là còn có.

- Vì cái gì liền xác định là Vô Hồi thánh địa thả, lại là thả rất nhiều?

- Cung cấp nơi tị nạn cho đám Yêu thú Đại Hoang ở nơi cực sâu. Như thế này có thể bảo vệ được một ít huyết mạch Yêu thú đặc biệt cường hãn lại phi phàm, cũng có thể để những mãnh thú này không bị lực lượng hắc ám xâm nhập, làm loạn Đại Hoang.

Lúc ấy trong đầu Khương Phàm chỉ hiện lên ý nghĩ như vậy, không nghĩ tới vậy mà thật đoán được.

Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Phàm, kinh nghiệm sinh tồn, nhìn vấn đề từ mọi góc độ, so với nàng quanh năm luyện đan đúng là không giống nhau.

- Chúng ta ban ngày đi đường, ban đêm tìm tượng đá nghỉ ngơi, hẳn là rất nhanh sẽ có thể rời khỏi Đại Hoang.

Khương Phàm rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Màn đêm buông xuống, ác linh xuất hiện, bóng tối vô tận che khuất bầu trời, nuốt hết rừng rậm, cuồn cuộn lao nhanh.

Yêu thú bối rối chạy trốn, đại địa oanh minh chấn động.

Rống!

Sư Thứu vây quanh tượng đá, mặt hướng về hắc ám mãnh liệt phát ra tiếng gáy to mát lạnh.

Số lượng lớn mãnh cầm ác thú xông lên đỉnh núi, chen chúc ở một chỗ, run lẩy bẩy.

Không có kẻ nào chém giết, không có kẻ nào tùy tiện, phàm là có trí tuệ đều chen đến nơi này, đều rất rõ ràng bất cứ hỗn loạn gì cũng đều có thể chôn vùi toàn bộ bọn nó.

Khương Phàm ôm lấy Thường Lăng, phóng lên tận trời, trước khi hắc ám nuốt hết đỉnh núi, lập tức xông vào trong nhóm mãnh thú.

Tượng đá thức tỉnh, nở rộ cường quang vạn trượng, ánh sáng giống như rọi khắp nơi trong rừng rậm.

Khương Phàm thấy rõ phương hướng xa xôi có ánh sáng tương tự nở rộ.

Ầm ầm...

Hắc ám lao nhanh, cùng ánh sáng hừng hực chạm vào nhau.
Chương 534 Bảy trăm năm thủ hộ

Như có hai trận thủy triều va chạm, nổ lên tiếng vang đinh tai nhức óc, vô số ác linh kêu lên đầy thê lương thảm thiết, hóa thành tro tàn.

Nhưng hắc ám quá mãnh liệt, ánh sáng nhanh chóng tháo chạy, bị ép đến đỉnh núi, phạm vi chỉ còn hai ba trăm mét.

Hắc ám tràn qua vòng sáng, cuồn cuộn về phía trước, nuốt hết rừng rậm nơi xa.

Đám Yêu thú mặc dù mỗi ngày đều trải qua tai nạn như vậy, nhưng vẫn nhịn không được mà phát run, ra sức gạt ra phía trước, ai cũng không nguyện ý trốn ở phía ngoài cùng.

- Này, ngươi tốt... Ha ha, chào ngươi chào ngươi... Lần đầu tiên ở nơi này, quấy rầy... Nhường một chút, chúng ta đến phía trước, không đủ diện tích mà.

Khương Phàm ôm Thường Lăng, chen lấn về phía trước, quả thực là đã chui được tới phía trước tượng đá.

Sư Thứu hùng tráng đều cúi đầu xuống, đôi mắt sắc bén nhìn bọn hắn chằm chằm.

Sắc mặt Thường Lăng tái nhợt, cuộn mình trong ngực Khương Phàm, sợ có một con Sư Thứu nào không vui lại há mồm nuốt sống bọn hắn.

Cũng may Sư Thứu cũng sợ hắc ám ở phía ngoài, không có thèm ăn gì.

- Đừng sợ đừng sợ.

Khương Phàm nhẹ nhàng an ủi Thường Lăng, muốn để nàng buông ra, Thường Lăng lại gắt gao ôm chặt hắn hơn, nhu nhược giống như là con cừu non.

Nàng thật không thích ứng được loại hoàn cảnh nguy hiểm này.

Khương Phàm quan sát tượng đá, mặc dù có chút rách nát, nhưng vẫn là có thể thấy là bộ dáng nữ tử, hai tay ôm ở trước ngực, hơi cúi thấp đầu.

Trầm tĩnh, nghiêm túc.

Ánh sáng từ trong tượng đá nở rộ, vị trí trên trán là sáng ngời nhất, tựa như là linh văn đang dẫn dắt linh lực nở rộ ánh sáng.

- Nữ tử này là ai?

Khương Phàm thì thào khẽ nói.

- Lý Hương Quân.

Một âm thanh truyền đến.

- Lý Hương Quân? Người nào...

Khương Phàm thuận mồm hỏi một chút, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

Thường Lăng khẽ nhếch môi, khó có thể tin được mà nhìn trước mặt Sư Thứu:

- Nó... Nói chuyện?

- Chúng ta là được Vô Hồi thánh địa tuyển định trông coi.

Sư Thứu cầm đầu oai hùng thần tuấn, thân cao mười mét, ở trên cao nhìn xuống hai tiểu bất điểm(*) ở trước mặt.

(*) Chỉ sự nhỏ bé, không có gì đáng phải để tâm đến, nhóc con…

- Tất cả tượng đá đều được trông coi?

Sau khi Khương Phàm kinh ngạc thì đã thoải mái hơn.

Nếu là trông coi, hẳn là tôn trọng thánh địa, bọn hắn xem như an toàn.

- Những Yêu tộc khác nhau trông coi tượng đá khác nhau, ngày đêm không được cách thủ.

- Đại Hoang có bao nhiêu tượng đá?

- Vòng trong tám mươi tám tòa, vòng ngoài ba mươi sáu tòa.

- Chỗ nào xem như vòng trong?

- Vực sâu bao phủ hắc ám kéo dài ra bên ngoài năm trăm dặm, đều xem như vòng trong. Ra bên ngoài lại kéo dài ba ngàn dặm xem như vòng ngoài, tượng đá chỉ an trí ở ba mươi sáu khu vực đặc thù. Tuy nhiên lực lượng tà ác ở vòng ngoài so với vòng trong yếu hơn rất nhiều lần, tượng đá nơi đó có thể chống lên ngàn mét, bảo vệ càng nhiều Yêu tộc. Nếu như không phải có tượng đá bảo vệ, toàn bộ Yêu tộc Đại Hoang đều sẽ chịu ảnh hưởng, trình độ hỗn loạn so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần.

m thanh Sư Thứu mát lạnh, lại dẫn theo khí tức uy nghiêm.

Yêu tộc tuyển định trấn thủ tượng đá đều là đặc biệt cường đại, bảo vệ được bọn hắn, chẳng khác nào giảm bớt trình độ cùng quy mô bạo loạn.

Nếu như bọn chúng lại bị ảnh hưởng, sinh ra lực phá hoại, so với Yêu tộc bình thường còn nghiêm trọng hơn hơn nhiều.

- Trong tượng đá có cái gì?

- Thánh quang của Lý Hương Quân.

- Lý Hương Quân là ai?

- Thánh Chủ Vô Hồi thánh địa bảy trăm năm trước, có được Chí Tôn Thánh phẩm - Bất Diệt Thánh Quang linh văn. Nàng đem tinh lực suốt đời đặt ở trên trấn áp vực sâu, kết quả từ đầu đến cuối lại không thể thành công, liền lựa chọn tại thời kỳ cường thịnh nhất của nàng, bỏ qua cơ thể hóa thành Bất Diệt Thánh Quang, vĩnh trấn Đại Hoang thâm uyên. Vô Hồi thánh địa tôn trọng ý nguyện của nàng, đem hài cốt của nàng chia tách thành hai trăm khối, đúc thành tượng đá tượng trưng cho nàng, phân biệt trấn thủ biên giới vực sâu, vòng trong vòng ngoài Đại Hoang. Thánh quang tại vực sâu không tắt, thánh quang tượng đá bất diệt, sinh sinh tử tử, đến nay đã bảy trăm năm.

Sư Thứu nhắc đến chuyện cũ của Lý Hương Quân, bên trong ngôn ngữ đều có chút kính sợ.

Khương Phàm nổi lòng tôn kính, hóa thân Bất Diệt Thánh Quang tương đương với việc chặt đứt luân hồi, đem mình hiến tặng cho linh nguyên.

Vô Hồi thánh địa, quả nhiên có đại nghĩa.

- Nơi này cách Chí Ám lĩnh vực ngươi nói vẫn còn rất xa sao?

- Trăm dặm phía trước là đến.

- Nơi đó có người của Vô Hồi thánh địa không?

- Hai phần ba cường giả Vô Hồi thánh địa đều trấn thủ ở nơi đó.

Khương Phàm lộ ra nụ cười, nháy mắt mấy cái với Thường Lăng, ý muốn nói, an toàn rồi.

Thường Lăng thoáng thở phào, rốt cuộc cũng sắp được rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Sau khi trời sáng, Khương Phàm từ biệt Sư Thứu trấn thủ, mang theo Thường Lăng bay lên không, đuổi theo phương hướng hắc ám biến mất.

Càng hướng phía trước, núi cao nguy nga càng ít, ngay cả đại thụ che trời thường gặp sâu trong Đại Hoang đều lác đác không có mấy cây.

Sau khi lướt qua trăm dặm, phía trước đã là bình nguyên trụi lủi, mặt đất bừa bộn, mấp mô.

- Nơi đó hẳn là Chí Ám lĩnh vực.

Khương Phàm buông Thường Lăng xuống, nhìn qua điểm cuối cùng của hoang nguyên.

Nơi đó có hắc ám che trời, phạm vi vô cùng khổng lồ, nhìn như một cái lỗ đen, thôn phệ lấy ánh sáng.

- Ta là Khương Phàm! Bên trong có người của Vô Hồi thánh địa hay không?

Khương Phàm giẫm lên mặt đất, đi về hắc ám trước mặt.

Thường Lăng theo sát ở phía sau, vừa cảnh giác vừa khẩn trương.

- Ta là Khương Phàm, xin gặp trưởng lão Vô Hồi thánh địa. Bên trong có đệ tử Vô Hồi hay không?

Khương Phàm cao giọng la lên, hy vọng có thể gây chú ý trong bóng tối.

- Không có người sao?

Thường Lăng kỳ quái.

- Có thể là không nghe thấy, cô ở lại nơi này trước, ta vào xem.

- Ta không muốn!

Thường Lăng vội vàng đi mau mấy bước đuổi theo Khương Phàm, nàng không nguyện ý ở lại một mình bên ngoài. Dù là trong bóng tối có nguy hiểm, nhưng chí ít Khương Phàm, có cảm giác an toàn.

Khương Phàm dở khóc dở cười, đây là Thường Lăng tông sư cường thế tỉnh táo kia sao?

Thật là bị hù dọa rồi.

Khương Phàm lôi kéo tay của nàng, tới gần biên giới hắc ám.

- Bên trong có ai không...
Chương 535 Biến cố chợt phát

Khương Phàm cao giọng lại gọi, phía trước hắc ám đột nhiên kịch liệt cuồn cuộn, một thân ảnh hất lên áo bào đen đột nhiên vọt ra, tốc độ không giảm, hất ra trường bào, lao thẳng đến Khương Phàm.

Là một thiếu niên, toàn thân trải rộng vảy màu đen quỷ dị, bao gồm cả gương mặt kia.

Khương Phàm nhíu mày, rõ ràng đã nhận ra sát khí trong ánh mắt kia. Rống!

Thiếu niên phóng tới há miệng kêu to, toàn thân hắc khí cuồn cuộn, hóa thành lân phiến sắc bén, như lưỡi dao gào thét phóng ra, thẳng đến Khương Phàm.

- Lui!

Khương Phàm nhắc nhở Thường Lăng, mình lại lao về phía trước, oanh một tiếng, đánh ra một quyền, toàn thân cuồn cuộn liệt diễm, ánh sáng chói mắt, nhiệt độ cao đốt cả không gian, nương theo khí tức đụng phải vảy đen dày đặc.

Ù ù!

Va chạm mãnh liệt, nhấc lên tiếng oanh minh điếc tai.

Toàn bộ vảy đen sụp ra, hóa thành hắc khí, đảo mắt bị kim viêm đốt cháy hầu như không còn gì.

- A...

Thiếu niên miệng đầy răng nanh, phóng tới bên trong đột ngột nhảy lên, hắc khí vượt qua liệt diễm cuồn cuộn, vung mạnh quyền bạo kích.

Khương Phàm nắm tay đánh lên trời đối kháng lại.

Bành!!

Va chạm kịch liệt giống như là hai thanh trọng chùy cùng nện vào nhau.

Lực lượng mạnh mẽ hiển nhiên vượt quá dự kiến của hai người.

Cánh tay phải Khương Phàm bỗng nhiên bị chấn ra, chật vật lui lại.

Thiếu niên mất đi khống chế, rơi xuống hơn mười mét.

- Một trăm ngàn cực cảnh?

Khương Phàm nhíu mày.

- A!!

Thiếu niên dữ tợn nóng nảy, giữ vững thân thể trong chốc lát lại lần nữa tấn công, da thịt phía sau lưng lay động, cùng với âm thanh oanh minh chấn mở hai cánh.

Dài năm mét, rộng nửa mét, lân phiến nặng nề bao trùm, giống như là hai thanh đại đao hắc ám.

Hắn bay lên trời cao, mãnh liệt xoay tròn, cuồng phong màu đen xuất hiện, cát bay đá chạy.

- Khương Phàm, coi chừng.

Thường Lăng kinh hô, Thú linh văn?

Hắc phong gào thét, hình thành vòng xoáy khổng lồ, nhanh chóng hướng về phía trước, hết thảy đều bị xoắn nát, hóa thành bột mịn.

Làm cái gì vậy?

Khương Phàm nhíu mày, linh văn dẫn dắt liệt diễm toàn thân cuồn cuộn về phía trước.

Mãnh hổ thành hình, cường thế bá đạo, phát ra tiếng hổ gầm mát lạnh, đạp trên kim viêm phóng tới, trùng kích tới vòng xoáy kia.

Một tiếng ầm vang, cuồng phong vòng xoáy vỡ nát, hòa với kim viêm tứ tán cuồn cuộn.

Mặt đất nổ tung, bụi đất tung bay, thanh thế to lớn.

Khương Phàm triển khai hỏa dực, đối diện đụng vào thiếu niên đang giết tới kia.

Nhưng, một kích vồ hụt.

Thiếu niên vậy mà không phải thực thể, mà chỉ là hắc phong, gào thét lên nuốt hết Khương Phàm.

Chân thân thiếu niên theo sát phía sau, tay phải hóa thành móng vuốt bén nhọn, hung hăng xé về phía ngực Khương Phàm, sát cơ nghiêm nghị.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm xoay chuyển hai cánh, bỗng nhiên chấn động mạnh, khống chế thân thể bay lên, mạo hiểm tránh khỏi móng vuốt, đồng thời hai chân nhấc lên hai cỗ liệt diễm đánh về phía thiếu niên.

Cuồng phong gào thét khắp toàn thân thiếu niên, cực kỳ mãnh liệt, phối hợp với hai cánh phía sau lưng hắn, linh hoạt lại mạnh mẽ, trong chớp mắt đã tránh khỏi đòn tấn công bất ngờ của Khương Phàm, sau đó lại bay thẳng lên trời.

- Ngươi là ai, vì sao muốn giết...

Khương Phàm vừa muốn la lên, thiếu niên lại ở trên không giương cánh gào thét, hắc ám che trời, vảy đen vô tận rơi xuống, như mưa to oanh kích mặt đất.

Vảy đen vô cùng sắc bén, cương khí mạnh mẽ bao quanh như muốn giết hết thảy tất cả mọi thứ.

Khương Phàm nâng liệt diễm lên cuốn về phía thiên khung, ngạnh kháng với cuồng phong cùng vảy đen.

Ầm ầm...

Năng lượng sôi trào, hỗn loạn tăng lên, cuồng phong liệt diễm tứ tán cuồn cuộn, Thường Lăng ở xa xa kinh hãi nhiều lần lui lại.

Thiếu niên dâng cao chiến ý, sát khí lạnh thấu xương, tại thời khắc năng lượng bạo động kịch liệt nhất, hung hãn không sợ chết, cứ thế mà từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt, hắn hóa thân thành mười thân ảnh, triển khai đánh giết mãnh liệt với Khương Phàm.

Vẻ mặt Khương Phàm nghiêm nghị, huy động hỏa dực cưỡng ép ngăn cản, nhưng trong cuồng phong lại tràn ngập cương khí, mãnh liệt cực độ, giống như có vô số mãnh thú đang điên cuồng xé rách thân thể cùng hỏa diễm của hắn, kiềm chế lấy phản kích của hắn.

Thiếu niên thì lại khó phân thật giả, hắn điên cuồng, cuồng dã, dữ dội chế trụ Khương Phàm.

Tiếp tục hơn mười trọng quyền, toàn bộ đánh vào trên người Khương Phàm.

Đột nhiên xuất hiện đòn tấn công mạnh để Khương Phàm vừa tức giận lại chật vật, liệt diễm toàn thân đều bị cuồng phong kiềm chế, khó mà hình thành võ pháp, chỉ có

thể ngăn chặn hỏa khí, sôi trào liệt hỏa kim dực phóng tới không trung, chuẩn bị tránh né.

- Kinh nghiệm chiến đấu, không gì hơn cái này.

Chân thân thiếu niên đột nhiên chặn đường ở trên không, như đã sớm đoán trước được.

Gương mặt hắn dữ tợn, gào thét biến thành tiếng long ngâm, âm thanh chấn động thiên địa.

Hắc khí cuồn cuộn, ở trên không hóa thân thành thú ảnh khổng lồ, giương cánh hoành không, bá thế cuồn cuộn.

- Dực Long?

Rốt cuộc Khương Phàm cũng biến đổi sắc mặt, cỗ long uy cường thịnh tràn ngập thiên địa kia xuyên thấu vào cơ thể, như là muốn thấm vào cả linh hồn của hắn.

Chu Tước linh nguyên trong khí hải đều bị kích thích.

Thường Lăng che miệng, khiếp sợ hình ảnh giữa không trung.

Thú linh văn?

Là Thánh phẩm?

Lại còn là... Dực Long?

Rống...

Miệng thiếu niên đầy răng nanh, hai mắt biến thành mắt dọc, hai tay vung mạnh một quyền bạo kích.

Hắc khí cuồn cuộn khắp không trung chôn vùi Dực Long, hóa thành vuốt rồng hắc ám đầy trời.

Hắc ám như sắt thép lấp lóe, hắc khí vờn quanh, muốn nuốt sống Khương Phàm.

Khương Phàm kịch liệt đối kháng, nhưng vẫn bị hung hăng đánh bay về mặt đất, trên thân bị vuốt rồng xé rách hơn mười đường vết thương.

Đây không thể nghi ngờ là đối thủ mạnh nhất hắn gặp phải kể từ khi đi ra khỏi Bạch Hổ quan đến nay, so với Thái Long chỉ mạnh hơn không yếu.

Nhưng, rốt cuộc Khương Phàm cũng nhìn thẳng lại, lúc rơi xuống đất, trong chốc lát, liệt diễm toàn thân tăng vọt trong nháy mắt, chống đỡ được cuồng phong, ngưng tụ thành mấy trăm đạo hỏa tinh nổ bắn ra.

Thiếu niên lại lần nữa triển khai tàn ảnh, hỏa tinh kịch liệt phá tan cuồng phong, tản ra đầy trời như pháo bông.

Bên trong tinh thể to như ngón cái ẩn chứa nhiệt độ kinh khủng, bắn nổ ra, trong chốc lát sôi trào lên liệt diễm kinh người.

Hư ảnh màu đen vừa muốn tản ra, toàn bộ lại bị đốt cháy nổ tung.

- Nổ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom