• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (10 Viewers)

  • Chương 61-65

Chương 61 Dụ Địch Trong Đại Hoang

Một vị phụ nhân mặc nhuyễn giáp cười lên tiếng chào hỏi.

- Phàm công tử, có người nói ngươi có một viên long nguyên khá lớn. Long khí như mây, vô cùng thần dị, lấy ra để cho mấy ca ca chúng ta mở mang tầm mắt một chút chứ?

Mấy tên tán tu từ bên cạnh chen tới, giống như cười mà không phải cười theo dõi hắn.

- Tiểu công tử, Đại Hoang nguy hiểm, một mình phải cẩn thận.

Một lão nhân đứng sau lưng Khương Phàm chắp tay sau lưng, rét căm căm mà cười cười.

Tin tức Khương Phàm mang long nguyên trong người sớm đã truyền ra trong thành Bạch Hổ rất lâu, chỉ là từ sau khi đó Khương Phàm liền không có lại tiến vào Đại Hoang, bọn hắn cứ việc ngứa trong lòng, cũng chỉ có thể đè ép xúc động.

Nhưng không nghĩ tới, Khương Phàm vậy mà lại dám to gan lộ diện.

Tiến vào Đại Hoang, có thể xuất hiện ngoài ý muốn, bọn hắn không có nhiều lo lắng như vậy. Khương Phàm chỉ chỉ đằng trước bên trái, nơi đó có một người mặc áo bào của Thiên Châu võ viện.

- Không cần nhìn ta chằm chằm, long nguyên đã bán cho Triệu Cảnh Thiên.

Đạo thân ảnh kia bỗng nhiên quay người:

- Tiểu phế vật, ngươi dám hãm hại ta?

- Lời nói này thật không biết xấu hổ.

Khương Phàm cười lạnh, cao giọng nói:

- Ngươi chỉ mua long nguyên, không cho phí bịt miệng, ta cũng không muốn bị người loạn đao chém chết ở bên trong Đại Hoang. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, ngươi là nhi tử Triệu Nguyên Bá thương yêu nhất, không ai dám động vào ngươi, đúng không?

Lượng lớn ánh mắt rơi vào trêи thân Triệu Cảnh Thiên, mặc dù không có ai nói cái gì, nhưng từng đôi lấp lóe biểu hiện ra bọn hắn đã động tâm.

- Đừng nghe hắn nói bậy, long nguyên còn ở trêи người hắn, hắn chỉ cố ý di chuyển lực chú ý của các ngươi mà thôi.

Triệu Cảnh Thiên tức giận, vốn định tính toán Khương Phàm, không nghĩ tới lại bị hắn hố.

Những tán tu này cũng mặc kệ ngươi thân phận gì, chỉ cần có cơ hội, bọn hắn khẳng định sẽ không từ thủ đoạn, mà nhất định sẽ giết chết ngươi, vứt xác tại Đại Hoang, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

- Ta nếu mang theo long nguyên, còn dám tiến vào Đại Hoang?

- Hừ! Ngươi coi như bán long nguyên, cũng không có khả năng bán cho ta... !

Triệu Cảnh Thiên cố ý hô to, tỉnh táo lấy đám tán tu.

- Ta không muốn bán cho ngươi, nhưng ngươi cho giá cao. Triệu Cảnh Thiên, đừng kϊƈɦ động như vậy, ngươi không giống ta, không ai dám có ý đồ với ngươi.

- Tiểu hỗn đản!

Triệu Cảnh Thiên tức giận, đây cũng không phải là đùa giỡn, vạn nhất bị đám tán tu tiếp cận, hắn tùy thời đều có thể gặp được nguy hiểm.

Hai vị học viên bên cạnh hắn đều căm tức nhìn Khương Phàm, đều muốn giải thích thay Triệu Cảnh Thiên, lại sợ càng giải thích càng sẽ bị người khác hiểu lầm.

Đám tán tu trước cứ điểm nhìn Triệu Cảnh Thiên lại nhìn Khương Phàm đều không có nói chuyện, nhưng đều có phần tính toán riêng mình, bầu không khí đều trở nên tế nhị.

Sau đó không lâu, cửa đá nặng nề chậm rãi dâng lên, biển người có số lượng mấy vạn lần lượt chạy nhanh tiến vào Đại Hoang tràn đầy máu tươi. Khương Phàm không nhanh không chậm đi ra khỏi cứ điểm, thần sắc bình tĩnh tiến vào sơn lâm.

Đám tán tu mặc dù có rất nhiều người tiếp cận hắn nhưng cũng không có người nào trắng trợn trực tiếp ở chỗ này liền đuổi theo, mà đi theo xa xa.

Khương Phàm đi không bao lâu, đột nhiên gia tốc, biến mất trong cánh rừng rậm rạp, để lại rất nhiều tán tu đang chuẩn bị đi theo đều vội vàng không kịp chuẩn bị.

- Người đâu?

Triệu Cảnh Thiên đuổi theo Khương Phàm tới đây, thế nhưng chỉ chớp mắt đã không tìm được người.

- Đừng nên dừng lại, khẳng định cũng có người sẽ tiếp cận chúng ta.

Hai vị học viên bên cạnh hắn thúc giục.

- Chạy đi nơi đó.

Triệu Cảnh Thiên mang theo bọn hắn lao ra.

Nhưng, Khương Phàm thật giống như đã biến mất, bọn hắn tìm lại tìm, lượn quanh hơn trăm dặm đường núi, ngay cả cái bóng dáng cũng không nhìn thấy. Không chỉ có là bọn hắn, đám tán tu truy tung cũng đều không tìm được Khương Phàm.

- Đáng chết!

Triệu Cảnh Thiên đứng trêи một chỗ vách đá, nhìn nước sông lao nhanh phía dưới, chau mày.

Một tên tiểu phế vật mà thôi, làm sao có thể cắt đuôi được sự truy đuổi của bọn họ?

- Có thể là đã bị những người khác bắt lấy rồi hay không?

- Những tên tán tu kia quanh năm tiến vào Đại Hoang, từng kẻ đều tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần đụng phải lập tức có thể sẽ lấy mạng của hắn.

- Đúng rồi, hắn có thể chính là cố ý lộ mặt, sau đó lại vụng trộm trở về cứ điểm rồi hay không?

Hai vị học viên nhìn quanh, bọn hắn mặc dù rất ít khi đến Đại Hoang, nhưng thường xuyên lịch luyện ở địa phương khác, kinh nghiệm cũng coi như phong phú, làm sao có thể tìm không thấy một tiểu phế vật linh văn đều chưa thức tỉnh như vậy.

- Tiếp tục tìm!

Triệu Cảnh Thiên không cam tâm, nhưng tại một khắc lúc hắn xoay người lại, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đạo tinh mang, đang nhanh chóng lao về phía hắn nơi này.

Tiếng gào thét cuốn lên ngọn lửa màu vàng chói mắt.

- Coi chừng!

Triệu Cảnh Thiên vừa muốn cảnh giác, liệt diễm gào thét ở phía trước ầm vang nổ tung.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, sơn lâm lắc lư.

Hỏa diễm mãnh liệt giống như thủy triều quét sạch bốn phương tám hướng, phạm vi lan tràn ra gần trăm mét, đem mảng lớn cây rừng và bọn hắn đều cuốn vào trong. Bọn hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu thảm lui lại, xua tan hỏa diễm.

Khương Phàm từ giữa khu rừng cất bước phi nước đại, không đợi liệt diễm tản ra mà đã giết tới.

Theo lâu như vậy, đây không thể nghi ngờ là vị trí săn giết tốt nhất.

- Chú ý xung quanh!

Triệu Cảnh Thiên cao giọng la to, kiếm văn trêи trán phát sáng, toàn thân bạo phát ra kiếm khí mãnh liệt. Cũng không có xua tan liệt diễm, một bóng người nhanh như thiểm điện đã xông lại.

Bá Đao Thức!

Khương Phàm dậm chân nhảy tới, mạch máu, da thịt toàn thân đỏ lên, hai mắt sung huyết, tàn đao bổ về phía trước một kϊƈɦ, nhìn như đơn giản nhưng lại bổ ra khí thế cuồng liệt không gì sánh được.
Chương 62 Tình Cảnh Quái Dị

Triệu Cảnh Thiên dưới sự vội vàng vung lợi kiếm lên đón đỡ, âm thanh kịch liệt vang vọng, lợi kiếm rời khỏi tay, hai tay bị đánh nứt, thân thể mất khống chế, lảo đảo lui lại mấy bước ngửa mặt ra sau rơi xuống vách núi.

Khương Phàm thu tàn đao, cũng thả người nhảy xuống vách núi.

- Công tử!!

Hai vị học viên khác nghe được tiếng binh khí va chạm, vội vàng xua tan hỏa diễm tìm kiếm, nhưng đâu còn có thân ảnh của Triệu Cảnh Thiên.

- Đây là Kiếm của công tử.

Nữ học viên ở bên bờ vực nhặt được bội kiếm của Triệu Cảnh Thiên, vội vàng hướng xuống nhìn quanh, nhưng ngoại trừ nước sông đang lao nhanh thì không có cái gì nữa.

- Người đâu? Làm sao không có?

Nước sông lao nhanh ù ù điếc tai.

Khương Phàm ở đáy sông cứng rắn kéo lấy mắt cá chân của Triệu Cảnh Thiên, không để cho hắn lộ ra trêи mặt nước, thuận nước sông mãnh liệt hướng về phía trước.

- Ô ô ô...

Triệu Cảnh Thiên kịch liệt giãy dụa, nhưng nước sông chảy xiết, mắt cá chân lại bị nắm chặt, hắn cũng chưa từng trải qua tình hình như vậy, làm sao nghĩ ra cách gì thoát khốn.

Khương Phàm ngừng thở, kéo lấy Triệu Cảnh Thiên xuôi dòng nước, hai tay sôi trào ngọn lửa màu vàng óng, kịch liệt thiêu đốt ở dưới đáy sông . Mắt cá chân Triệu Cảnh Thiên như muốn bị hòa tan, hắn đau đớn kêu rêи thê lương thảm thiết. Nhưng vừa mới há mồm, nước sông lại chảy ngược, hắn sặc đến kém chút ngạt thở.

Hắn không biết bơi, càng không biết địch nhân là ai.

Thống khổ, hoảng sợ để hắn cơ hồ như muốn sụp đổ. Hắn vô ý thức kϊƈɦ hoạt linh văn, phóng xuất ra kiếm khí cuồng liệt, nhưng sông lao nhanh chấn động kiếm khí của hắn đều thất linh bát lạc, căn bản không hình thành nên phản kϊƈɦ hữu hiệu gì.

Dần dần, ý thức Triệu Cảnh Thiên cũng bắt đầu mờ dần, kiếm khí thả ra càng hỗn loạn.

Khương Phàm đột nhiên buông tay, chui vào chỗ sâu trong thủy triều, biến mất vô tung vô ảnh.

Soạt!

Triệu Cảnh Thiên từ trong nước sông ló đầu ra, kịch liệt thở dốc một lát, nhìn chung quanh, chỉ là hắn cũng không biết bơi, vùng vẫy thật lâu, mới thật không dễ dàng gì bắt được một đầu dây leo rủ xuống mặt nước.

Nhưng sợi đằng rất yếu đuối, hắn vừa mới rời mặt nước liền gãy mất, phù phù một tiếng, trùng điệp rớt vào trong nước sông đang lao nhanh, lại bị cuốn về phía dưới hạ nguồn mấy trăm mét.

- Là ai, cút ra đây! Cút ra đây cho ta...!

Triệu Cảnh Thiên rốt cục cũng leo lên được vách núi cao mấy chục mét, toàn thân đều giống như hư thoát, đứng cũng không vững.

Hắn không lo được nghỉ ngơi, tức giận tìm kiếm bóng người. Thế Nhưng, ngoại trừ chim thú bị kinh sợ thối lui trong cánh rừng phía trước ra thì cũng không có nửa điểm đáp lại.

- Aaa... !!

Mắt cá chân chân phải của Triệu Cảnh Thiên truyền đến đau nhức kịch liệt, cúi đầu xem xét, vậy mà đã đều lộ ra xương cốt, hắn hốt hoảng lấy ra mấy khỏa đan dược cho vào trong miệng.

Nhưng... Triệu Cảnh Thiên bỗng nhiên cảnh giác, hắn quay người lại.

Một bóng người vậy mà không biết lúc nào đã đứng ở sau lưng hắn, toàn thân ướt nhẹp, nhưng ánh mắt dị thường lăng lệ

- Là ngươi?

Ánh mắt Triệu Cảnh Thiên ngưng lại.

Khương Phàm gắt gao nắm chặt tàn đao thuận thế dồn lực, bỗng nhiên bổ một cái về phía trước, huyết khí toàn thân sôi trào, khí thế bá đạo đánh vào vách núi. Triệu Cảnh Thiên kinh hồn né tránh, nhưng vẫn chậm một bước.

Phốc phốc…

Phong mang của tàn đao xẹt qua vai trái hắn, thẳng tới phía xương sườn bên phải, đao sắc bén nhọn tuỳ tiện cắt ra xương cốt cùng nội tạng, đao khí cường thịnh thì chấn vỡ nội tạng bên trong. Triệu Cảnh Thiên lảo đảo lui lại, khó có thể tin mà nhìn lồng ngực của mình, càng không tin người tập kϊƈɦ chính mình lại là... Khương Phàm.

- Ngoài ý muốn sao?

Khương Phàm cười lạnh.

- Ngươi... Ngươi...

Triệu Cảnh Thiên không tin tưởng vào hai mắt của mình. Người này làm sao lại là Khương Phàm?

Khương Phàm làm sao có thể phục kϊƈɦ được hắn!?

- Đại Hoang này sẽ vùi lấp tất cả vết tích. Triệu Cảnh Thiên công tử, thật đáng tiếc, ngươi... Chết rồi...

Khương Phàm há miệng hét lớn một tiếng, lần nữa đánh ra một kϊƈɦ, bổ vào trêи thân Triệu Cảnh Thiên.

Triệu Cảnh Thiên như bị sét đánh, ngửa mặt bay xuống vách núi, phù phù một tiếng, tóe lên mảng lớn bọt nước, rất nhanh đã hiện lên máu tươi nồng đậm.

Khương Phàm lấy ra một viên đan dược ăn vào để cố gắng khôi phục thân thể đang run nhè nhẹ.

Uy lực Bá Đao Thức mặc dù rất mạnh, nhưng quá tiêu hao khí lực đi.

Hắn đứng bên vách núi nhìn một chút, sau đó quay người chui vào trong rừng rậm.

Hai vị học viên võ viện lo lắng tìm kiếm Triệu Cảnh Thiên, bọn hắn đến bây giờ vẫn còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, đột nhiện bộc phát một cỗ bạo tạc, sau đó Triệu Cảnh Thiên cứ vậy mà biến mất.

Khẳng định là có người đánh lén!

Mà thủ đoạn lại cay độc, hoàn toàn là nhằm vào Triệu Cảnh Thiên.

Nhưng bọn hắn càng tìm kiếm thì càng lo lắng, thậm chí có loại cảm giác xấu, Triệu Cảnh Thiên có khả năng... Đã chết rồi...

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ.

Nữ học viên đều gấp đến sắp khóc, không chỉ là Triệu Cảnh Thiên, chính bọn hắn cũng rất lo lắng. Nếu như Triệu Cảnh Thiên không hiểu tại sao lại mất tích trong Đại Hoang, bọn hắn khẳng định sẽ bị Triệu Vương phủ trọng phạt.

- Hẳn là tên tán tu cường đại nào đó phục kϊƈɦ chúng ta. Khương Phàm đáng chết, đều là hắn gào to cái gì long nguyên đã bán cho công tử. Tiếp tục tìm, nhanh đi. Sống thì gặp người, chết phải thấy xác.

Khương Phàm đang phi nước đại ở trong rừng rậm tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu, cũng tìm kiếm mãnh thú chém giết, nhất là đã quen thuộc cách phối hợp Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền cùng Bá Đao Thức. Hai đạo tuyệt kỹ này đều là sát chiêu của hắn, không chỉ phải nghiên cứu triệt để, còn muốn lắng đọng đến trong thực chiến.

Nếu không thì cũng không có chút ý nghĩa nào.
Chương 63 Bắn Nổ Hắc Thủy Mã Hoàng

Buổi trưa, Khương Phàm rời khỏi khu vực an toàn, cẩn thận xâm nhập vào khu rừng nguy hiểm. Nhưng không đợi hắn tìm kiếm được con mồi, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương lại hỗn loạn, nương theo đó là tiếng va chạm kịch liệt, sơn lâm lung lay giống như có địa chấn. Khương Phàm mừng rỡ, tưởng rằng mãnh thú gì đang chém giết lẫn nhau, vừa vặn có thể nhặt chút tiện nghi.

Nhưng, thời điểm khi hắn nhích tới gần lại thấy được một màn đáng sợ.

Một đàn dã tượng (voi rừng) chừng hơn ba mươi con tụ tập trong sơn cốc chật hẹp.

Ngà voi trắng noãn lóe ra ánh sáng bóng trong suốt, thân voi cường tráng cao chừng năm mét, đứng ở nơi đó giống như là từng bức tường thành cao lớn. Bọn chúng bây giờ lại vô cùng thống khổ, thê lương rêи rỉ, thống khổ va chạm vào nhau, lung la lung lay, dậm nát mặt đất.

Mười nam nữ phân tán ở chung quanh sơn cốc, cường quang trêи trán lấp lóe, năng lượng ở chung quanh hóa thành võ pháp, vòng đàn voi chết ở bên trong toà thung lũng này, bất kỳ con dã tượng nào muốn lao ra đều bị cưỡng ép oanh trở về.

- Đây là đang làm gì?

Khương Phàm cẩn thận quan sát, phát hiện thân thể những dã tượng kia đang khô quắt với tốc độ mà đến mắt trần đều có thể thấy được, rất thống khổ giãy dụa, cũng càng ngày càng suy yếu. Sau đó không lâu, bầy tượng rêи rỉ, một con tiếp một con ngã xuống, gục ở chỗ này không nhúc nhích.

- Hoàn thành! Thu hết Hắc Thủy Mã Hoàng trở về!

Mọi người xung quanh sơn cốc liên tiếp tản ra linh văn, đi vào sơn cốc.

Bọn hắn bổ ra dã tượng khô quắt, thuần thục đào ra viên cầu này đến viên cầu khác từ bên trong. Viên cầu toàn thân đen kịt, lại bốc lên huyết khí nồng đậm.

- Hắc Thủy Mã Hoàng?

Khương Phàm lập tức nghĩ đến cái nhẫn không gian trêи tay cường giả Sinh Tử môn kia, bên trong tất cả đều là loại vật đen như mực này.

Trêи thân hơn ba mươi đầu dã tượng đào ra hơn ba mươi con Hắc Thủy Mã Hoàng, toàn bộ đều giao cho một tên nam nhân gầy gò. Nam nhân nâng tay phải lên, đem Hắc Thủy Mã Hoàng dần dần thu vào nhẫn không gian. Khương Phàm lặng lẽ tới gần quan sát, khẽ chau mày, nhẫn không gian trêи tay người kia vậy mà giống nhau như đúc với cái hắn đã đoạt được.

To lớn, phía trêи quay quanh lấy xà văn đặc thù, vô cùng dễ phân biệt.

Ngay thời điểm Khương Phàm đến gần, người cầm đầu kia bỗng nhiên quay đầu nhìn về nơi này.

- Thế nào?

Hơn mười vị môn đồ Sinh Tử môn lập tức cảnh giác, ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Khương Phàm.

Đội trưởng Thôi Sâm cẩn thận nhìn một lát, lắc đầu:

- Không có gì. Còn kém mấy cái cuối cùng, nhất định phải hoàn thành trong hôm nay, môn chủ đã bắt đầu thúc giục.

- Đội trưởng, bọn người đội Hoàng Hùng phụ trách hai trăm con Hắc Thủy Mã Hoàng, hắn hiện tại đã mất tích, tổng số Hắc Thủy Mã Hoàng chẳng phải sẽ không đủ?

Có người hỏi.

- Mười hai chi phân đội, sưu tập ba ngàn Hắc Thủy Mã Hoàng, không kém hai trăm con kia của hắn.

Thôi Sâm cũng kỳ quái với sự mất tích của Hoàng Hùng, theo lý hắn hẳn là đã báo thù, nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy.

Khương Phàm lẳng lặng ẩn núp một hồi, sau khi xác định không có bị phát hiện, mới từ trêи cây nhảy xuống, vọt vào chỗ rừng sâu.

- Bọn hắn chẳng lẽ cũng là người của Sinh Tử môn? Cũng đang thu thập máu tươi?

Khương Phàm đi tới một chỗ ẩn nấp trong hẻm núi hơn mười dặm bên ngoài, hồi tưởng đến một màn vừa rồi, càng dự đoán càng kỳ quái. Xem như muốn thu tập máu tươi, cũng không cần thiết dùng Hắc Thủy Mã Hoàng nha.

Thứ này hấp thu máu tươi không phải để tự mình luyện hóa sao?

- Đúng rồi!

Khương Phàm chợt nhớ tới một câu Yến Khinh Vũ đã nói, Hắc Thủy Mã Hoàng hút no bụng máu tươi sẽ tìm một nơi giấu đi, từ từ luyện hóa, nếu như bị kϊƈɦ thích liền sẽ phát sinh bạo tạc.

- Bạo tạc, ta nhìn ngươi làm sao bạo tạc.

Khương Phàm từ trong nhẫn không gian ném ra một con Hắc Thủy Mã Hoàng to mọng, lui lại đến bên ngoài hai mươi mét, do dự một lát, lại lui thêm hai mươi mét, sau đó kéo Ô Cương Cung ra, khóa chặt Hắc Thủy Mã Hoàng. Hắc Thủy Mã Hoàng hút đã no đầy đủ máu tươi, không chỉ có toàn thân đen kịt, còn vô cùng cứng rắn, nó giống như đang lâm vào trạng thái ngủ say, gục ở chỗ này không nhúc nhích.

m thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra, tinh chuẩn đánh vào bên trêи Hắc Thủy Mã Hoàng.

Da Hắc Thủy Mã Hoàng so với tưởng tượng của Khương Phàm càng cứng cỏi hơn, Ô Cương Tiễn cũng chỉ đâm đi mà không có đánh xuyên qua.

Ngay tại một cái chớp mắt này, Hắc Thủy Mã Hoàng kϊƈɦ cỡ tương đương cái bao tải cấp tốc bành trướng, ầm ầm trầm đục, đất rung núi chuyển, máu tươi đỏ hồng tứ tán phun ra. Ba mươi mét xung quanh Hắc Thủy Mã Hoàng bị san thành bình địa, máu tươi phun ra trọn vẹn hơn hai trăm mét, mùi máu tươi nồng đậm lập tức đầy tràn hẻm núi.

Khương Phàm kinh ngạc đứng đấy, toàn thân bị huyết thủy dội ướt nhẹp, sóng xung kϊƈɦ mãnh liệt đẩy lui hắn trọn vẹn ba bước.

- Cái này hoàn toàn có thể dùng làm vũ khí!

Lông mày Khương Phàm càng nhăn càng chặt, khϊế͙p͙ sợ uy lực của Hắc Thủy Mã Hoàng, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Tập thể mấy trăm con Hắc Thủy Mã Hoàng bạo tạc, đó là uy lực gì?

Nếu như hàng ngàn con thì sao?

Mặc dù không nhất định có thể thương tổn được người nào, nhưng nếu như phân tán tại chỗ sâu trong Đại Hoang thì sao đây?

Màn đêm buông xuống, hắc ám xâm nhập, một trăm ngàn con mãnh thú hoành hành tròn Đại Hoang, nếu như dùng đến loại vật này, bạo tạc mãnh liệt tăng thêm máu tươi phun tung toé, không thể nghi ngờ sẽ kϊƈɦ thích huyết tính của bọn chúng, dẫn phát rối loạn đại quy mô.

Bạch Hổ quan... Nguy hiểm!

Khương Phàm càng nghĩ càng có cảm thấy có khả năng, càng nghĩ càng cảm giác e ngại, hắn thu hồi Ô Cương Cung cấp tốc rời đi.

Nhưng mà, thời khắc này thành Bạch Hổ đã phát sinh biến cố không tưởng tượng được.
Chương 64 Cuồng Dã Giằng Co

Sơn lâm gần cứ điểm thứ tám hỗn loạn tưng bừng, Cự Linh vệ đến từ cứ điểm thứ năm điên cuồng phá hủy sơn lâm, nhổ lấy cây rừng, tiến vào chỗ sâu nhất.

Ngọn núi băng liệt, bụi đất tung bay, chim tước kinh hãi hoảng loạn.

- Hôm nay ai dám ngăn cản ta đuổi bắt Khương Phàm, đừng trách ta không niệm tình xưa.

Tiêu Thắng Dũng cưỡi Lân Mã, cầm chiến đao trong tay, cường thế giằng co với Yến Tranh cùng Côn Bác đang chạy tới.

- Tiêu Khuê mất tích, chúng ta thật đáng tiếc. Nhưng sao có thể là Khương Phàm làm?

Yến Tranh nâng đao quát tháo Tiêu Thắng Dũng.

- Không phải hắn làm, nhưng hắn khẳng định hiểu rõ tình hình.

Tiêu Thắng Dũng không chịu khuyên giải, hôm nay quyết định bắt cho được Khương Phàm.

- Khương Phàm trước kia đã từ cứ điểm thứ năm tiến vào Đại Hoang, hắn bây giờ căn bản không có ở đây.

Côn Bác không nghĩ tới Tiêu Thắng Dũng vậy mà lại có một mặt bốc đồng như thế, lại mang theo Cự Linh vệ cùng Huyền Giáp vệ đến bắt một hài tử mười mấy tuổi.

- Hắn sẽ mang theo long nguyên tiến vào Đại Hoang? Hắn ngốc hay là ngươi ngốc! Hắn lộ mặt bất quá là muốn hố Triệu Cảnh Thiên, đã sớm trở về.

Tiêu Thắng Dũng đột nhiên nhấc đao chỉ về hướng Khương Hồng Dương:

- Ngươi không phải muốn khống chế tám đại cứ điểm sao, hiện tại chính là thời điểm ngươi ra tay quyết đoán, cách chức của Yến Tranh và Côn Bác, đề bạc phó tướng trấn thủ cứ điểm thứ năm thứ sáu mới.

Lông mày Khương Hồng Dương cau chặt, Tiêu Thắng Dũng này quá phách lối rồi, hắn vậy mà chỉ huy mình trước mặt mọi người.

Nhưng hắn rất rõ ràng chính mình nhất định phải đứng ra, đã muốn khống chế cục diện, càng phải thể hiện ra tư thái cường thế

- Tiêu Thắng Dũng tướng quân, Yến Tranh, Côn Bác hai vị tướng quân. Hiện tại đã là xế chiều, lại còn hai canh giờ, hắc ám sẽ bao phủ Đại Hoang. Mặc kệ các ngươi có oán niệm gì, chống cự Đại Hoang vĩnh viễn mới là chức trách hàng đầu của các ngươi. Về phần Khương Phàm, Khương Vương phủ chúng ta sẽ đích thân ra mặt bắt hắn về. Buổi sáng ngày mai, ba vị tướng quân có thể đến Khương Vương phủ cùng một chỗ thẩm vấn.

Yến Tranh, Côn Bác đang muốn gật đầu nhưng Tiêu Thắng Dũng lại chỉ vào Khương Hồng Dương gầm thét:

- Sớm đi làm cái gì, không cho ngươi thời gian sao? Lão tử hôm nay không bắt được Khương Phàm, tuyệt không triệt binh!

- Tiêu Thắng Dũng, ngươi đừng làm càn.

Đại trưởng lão giận dữ quát to, dù nói thế nào, Khương Hồng Dương đều là người chủ sự của Khương Vương phủ, Tiêu Thắng Dũng vậy mà lại bất kính trước mặt mọi người

- Đuổi bọn hắn đi cho ta, nếu không cứ điểm thứ ba ta tuyệt không tán thành Khương Hồng Dương.

Diện mục Tiêu Thắng Dũng dữ tợn nói với Đại trưởng lão.

- Ngươi...

- Đuổi đi!!

Tiêu Thắng Dũng bạo hống.

Đúng vào lúc này, Cự Linh vệ bắt lấy Khương Uyển Nhi đi ra khỏi sơn lâm, bọn hắn không hoàn toàn phá hủy đến chỗ sâu nhất, là Khương Uyển Nhi hiếu kỳ chạy ra, vừa lúc bị bắt được.

- Ca ca phế vật kia của ngươi đâu?

Tiêu Thắng Dũng hung ác nhìn chằm chằm Khương Uyển Nhi.

- Đường đường võ tướng cứ điểm lại vận dụng Huyền Vũ vệ cùng Cự Linh vệ bắt hài tử. Ngươi quả thật cho cứ điểm mặt mũi .

Khương Uyển Nhi ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, không có chút sợ hãi.

- Ta hỏi lần nữa, ca ca ngươi đâu?

- Ngươi mù sao? Không ở đây!

- Tiểu nha đầu, ngươi chán sống rồi! Người đâu, vả mồm một trăm cái cho ta!

- Ai dám.

Yến Tranh Côn Bác gầm thét, Huyền Giáp vệ sau lưng bọn họ kéo Ô Cương Cung ra.

Tiêu Thắng Dũng lạnh lùng nhìn bọn hắn:

- Đây là chuyện nhà của chúng ta, không tới phiên các ngươi để ý tới.

- Khương Uyển Nhi còn không đến lượt Tiêu gia các ngươi muốn làm gì thì làm, đây còn ra thể thống gì.

- Khương gia đã hứa gã Khương Uyển Nhi cho nhi tử của ta, sinh tử cyả nàng đều thuộc về chuyện của Tiêu gia ta. Nếu như Tiêu Khuê con ta chết rồi, nàng cũng phải chôn cùng. Vả miệng cho ta, lập tức.

Phó tướng bóp lấy cổ Khương Uyển Nhi đẩy lên phía trước, một vị Cự Linh vệ hùng tráng vung bàn tay lên muốn quất tới.

- Dừng tay! Tiêu Thắng Dũng, con của ngươi là do ta giết!

Khương Phàm đẩy đám người ra, đi tới phía trước.

- Khương Phàm?

Sắc mặt bọn người Yến Tranh hơi biến đỏi, tiểu tử này trở về làm gì.

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Tiêu Thắng Dũng ngưng tụ, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.

- Con của ngươi Tiêu Khuê, chết rồi! Ta trước bắn nát hai cánh tay của hắn, sau lại bắn nát đầu hắn, chết không nguyên vẹn. Ngươi làm phụ thân quá không xứng chức, đến nửa tháng rồi mới nhớ tới. Tiêu Khuê... Xương cốt cũng đã không tìm thấy.

Khương Phàm hung tợn nói.

Tiêu Thắng Dũng giận dữ, hét lớn một tiếng, nâng đao lao thẳng đến chỗ Khương Phàm, sát khí lạnh thấu xương phá thể mà ra, linh văn điều động, bão cát bay mù cuồn cuộn, bên trong lóe ra thạch tinh bén nhọn.

- Yến Tranh tướng quân, ta cứu được Yến Khinh Vũ, ngươi cứu muội muội ta.

Khương Phàm vừa muốn nhắc nhở Yến Tranh, Yến Tranh đã thúc ngựa hướng về phía trước, linh văn nở rộ, cuồng liệt phong bạo màu xanh phá thể mà ra, phảng phất như một đầu liệp ưng khổng lồ giương cánh cất lên tiếng gáy to.

Ầm ầm!

Gió lốc gào thét, cát bụi đầy trời!

Tiêu Thắng Dũng và Yến Tranh điên cuồng va vào nhau, bão cát mãnh liệt trùng kϊƈɦ hơn ngàn mét, để lượng lớn binh sĩ bị chật vật cuốn ra ngoài.

Hiện trường hỗn loạn chưa từng có!

- Nhanh ngăn bọn hắn lại!

Đại trưởng lão thét lên ra lệnh cho Khương Hồng Dương, cứ như thế náo tiếp, không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ giữa các cứ điểm mà còn có uy tín của Khương Vương phủ bọn hắn.

Sắc mặt Khương Hồng Dương âm trầm, dùng sức nắm chặt nắm đấm, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị cưỡng ép nhúng tay. Đúng vào lúc này, một người từ phía sau vội vã chạy tới, ở bên tai hắn nói câu gì đó.

- Lúc nào?

Sắc mặt Khương Hồng Dương đại biến, con ngươi đều trong nháy mắt phóng đại, gắt gao hỏi lại người kia.

- Đêm qua... !

- Bạch Vương phủ phái Lôi Lang vệ đội ngày đêm chạy đến đưa tin, hắn cũng sắp đến.

Người được báo tin chính là Nhị trưởng lão, sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi đổ đầy trán, đầu ông ông vang lên không ngừng.

- Chuyện gì?

Đại trưởng lão kỳ quái nhìn bọn hắn.

- Đại trưởng lão, chúng ta đi!

- Đi đâu?

- Mau cùng ta đi.
Chương 65 Bá Thế

Khương Hồng Dương và bọn người Đại trưởng lão lặng lẽ rút đi, lúc đó Côn Bác cũng nhúng tay vào giữa tranh đấu của Tiêu Thắng Dũng và Yến Tranh, quả thực là đã ép hai người ra.

- Khương Hồng Dương, Khương Vương phủ các ngươi cứ như vậy mà nhìn sao?

Côn Bác đang muốn gọi Khương Vương phủ ra mặt, kết quả phát hiện không có người nào ở đấy.

- Người đâu rồi?

Yến Tranh nhíu mày nhìn, vừa mới còn đây thế mà giờ đã mất tích rồi?

Đám gia hỏa kia so với Khương Hồng Võ thì kém quá xa.

- Khương Phàm, lăn tới đây cho ta.

Tiêu Thắng Dũng không lo được Khương Vương phủ kia đi làm cái gì, thối lui đến phó tướng đang nắm chặt Khương Uyển Nhi giơ lên giữa không trung.

- Ca ca, không cần phải để ý đến ta, hắn không dám giết ta.

Khương Uyển Nhi quật cường trừng mắt nhìn Tiêu Thắng Dũng.

- Qua hôm nay, danh tướng Tiêu Thắng Dũng ngươi sẽ thối khắp thành Bạch Hổ, ngay cả binh vệ cứ điểm thứ ba của ngươi cũng đều sẽ vì ngươi mà lấy làm hổ thẹn.

Khương Phàm dùng sức nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ lên.

- Bớt nói nhảm, quay lại đây, nếu không hiện tại ta liền giết chết nàng, chôn cùng nhi tử ta.

Tiêu Thắng Dũng đưa một bóp lấy cánh tay Khương Uyển Nhi, tùy thời chuẩn bị bóp nát.

- Tiêu Thắng Dũng, có chừng có mực đi, ngươi dù sao cũng là võ tướng cứ điểm. Lại không buông tay, các đại cứ điểm chúng ta đều sẽ thành trò cười.

Yến Tranh không thể nhịn được nữa, lặng lẽ ra hiệu Côn Bác cùng các phó tướng khác chuẩn bị cứu người.

- Tất cả im miệng cho ta, ai nói nhiều thêm một câu, ta lập tức lấy máu Khương Uyển Nhi.

Ngón tay Tiêu Thắng Dũng ấn vào gọi cổ Uyển Nhi, uy hϊế͙p͙ bọn người Yến Tranh .

- Buông muội ra, ta đi qua.

Khương Phàm hô to, bước về phía trước hai bước.

- Phàm ca ca...

Khương Uyển Nhi thống khổ lắc đầu, lại bị Tiêu Thắng Dũng bóp cổ nên không phát ra được bấy kỳ âm thanh nào.

Khương Phàm từng bước một đi về phía Tiêu Thắng Dũng, nhíu mày tính toán làm sao phản kϊƈɦ.

- Nhanh lên, đừng lề mề!

Tiêu Thắng Dũng bạo hống, đưa tay muốn tháo vai trái Khương Uyển Nhi.

- Lên cho ta!

Mấy người Yến Tranh trong nháy mắt bạo khởi, giống như mãnh thú nhào tới.

Toàn bộ binh vệ hai bên trừng mắt, dáng vẻ như muốn khởi xướng trùng kϊƈɦ.

Đúng vào lúc này, từng đạo bóng người màu đỏ ngòm như mũi tên xuyên qua binh vệ hỗn loạn, xuất hiện ở xung quanh Tiêu Thắng Dũng. Tốc độ cực nhanh, sau khi ngừng lại, huyết y khoan hậu mới dần dần bay xuống. Tiêu Thắng Dũng giật mình khi cảm thấy nguy hiểm, lập tức muốn phản kϊƈɦ, từng chuôi liêm đao huyết sắc đã bổ về phía hắn, khó khăn lắm mới dừng ở chỗ cổ.

Đây là những người nào?

Mặt tất cả mọi người có chút động, cũng không nhận ra nhưng lại rõ ràng cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh thấu xương.

- Các ngươi là ai? Không biết nơi này là thành Bạch Hổ sao?

Tiêu Thắng Dũng cau chặt lông mày, nhưng không có buông Khương Uyển Nhi ra.

- Bọn hắn biết, nhưng ngươi thật giống như không rõ lắm.

Giọng nói lạnh lùng từ đằng xa truyền đến, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, tiếp đó mọi người cấp tốc tách vạch ra con đường, một mực kéo dài đến phía trước.

- Vương gia?

Bọn người Yến Tranh, Côn Bác thốt nhiên biến sắc, khó có thể tin được mà nhìn nam tử uy nghiêm đi tới kia. Toàn thể binh vệ vô ý thức thẳng tắp thân thể, kính sợ nhìn người nọ, bao gồm cả cứ điểm thứ ba.

- Không phải ngươi đã chết rồi sao?

Tiêu Thắng Dũng trừng to mắt, Khương Hồng Dương rõ ràng cam đoan Khương Hồng Võ đã chết, là hoàng thất liên thủ Vương phủ Thương Châu bố cục, hắn làm thế nào lại sống trở về rồi?

Đám người bên cạnh này chẳng lẽ là... Huyết Ngục? !

‘Phụ thân? Là phụ thân!’

Khương Uyển Nhi kinh ngạc nhìn đạo thân ảnh quen thuộc lại hùng vĩ kia.

- Vương gia!

Khương Phàm trở nên kϊƈɦ động, hắn thật trở về.

Khương Hồng Võ đi đến bên cạnh Khương Phàm, nhẹ giọng nói một câu:

- Ta đã nói rồi, người trước người sau, ngươi cũng có thể trực tiếp gọi ta một tiếng phụ thân.

- Khương Hồng Võ... Không phải, Vương gia ngươi... Tiêu Thắng Dũng giống như bị giội cho một chậu nước đá, tỉnh táo, cũng khẩn trương.

Khương Hồng Dương đáng chết!

Trách không được đột nhiên biến mất, nguyên lai là đạt được tin tức!

- Buông tay ra.

Khương Hồng Võ thống ngự Bạch Hổ quan hai mươi năm, một mực khống chế tám đại cứ điểm, trước trước sau sau cũng chỉ có ba người Bạch Ngao Thương tiếp nhận hoàng thất mời chào.

Uy thế không cần nói cũng biết. Ba chữ vô cùng đơn giản đã để tất cả tướng sĩ cứ điểm thứ ba đều rụt tay lại.

- Vương gia, ngươi hiểu lầm...

Tiêu Thắng Dũng vừa muốn mở miệng, hàn quang lóe lên, một thanh liêm đao huyết sắc trùng thiên, tận gốc chặt đứt cánh tay kẻ đang bóp lấy Khương Uyển Nhi kia.

Máu tươi phun tung toé, tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng sơn lâm.

Một đạo huyết ảnh như quỷ mị hiện lên, mang theo Khương Uyển Nhi còn chưa rơi xuống đất xuất hiện ở mười mấy mét bên ngoài.

- Phụ thân, người đã trở về.

Khương Uyển Nhi gắt gao ôm chặt Khương Hồng Võ, nước mắt tràn mi mà ra.

Tiêu Thắng Dũng thống khổ kêu thảm, lại bị bốn chuôi liêm đao bức ở nơi cổ, không dám loạn động. Các phó tướng thống lĩnh còn lại đều bị Huyết Ngục tiếp cận, cứng người tại chỗ.

Tiêu Thắng Dũng chịu đựng đau nhức kịch liệt hô:

- Vương gia, ta chỉ bắt Khương Uyển Nhi điều tra sinh tử của con trai ta, có tội gì?

- Phạm thượng, hoắc loạn Bạch Hổ quan. Dựa theo quân luật, tội đáng giam giữ. Hôm nay phế ngươi một tay, có thể miễn tội giam giữ.

Khương Hồng Võ lạnh lùng tuyên án.

Tiêu Thắng Dũng mặc dù phẫn nộ nhưng lại lập tức nghe ra ý ở ngoài lời của Khương Hồng Võ.

Đây là không có ý định lại truy đến cùng, cũng sẽ không triệt hạ cứ điểm của hắn. Nghĩ tới đây, hắn thoáng thở phào, chỉ cần bảo trụ chức vị, hắn còn có cơ hội.

- Tiếp nhận không?

Khương Hồng Võ ép hỏi Tiêu Thắng Dũng.

- Tiếp nhận!

Tiêu Thắng Dũng cắn răng tản linh văn ra.

Bọn người Yến Tranh Côn Bác cũng đều thở phào, hắc ám chẳng mấy chốc sẽ giáng lâm, lúc này cưỡng ép bỏ cũ thay mới võ tướng hẳn là tối kỵ, Vương gia vẫn còn trầm ổn tỉnh táo lắm.

- Xin mời hội tộc lão! Người sống tất đến, người chết bất luận!

Khương Hồng Võ uy nghiêm hạ lệnh, chỉ là ánh mắt một mực rơi trêи người Tiêu Thắng Dũng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom