• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (8 Viewers)

  • Chương 741-745

Chương 741 Bí mật tà ác (1)

- Ai... Năm đó... Các ngươi phụng mệnh đóng giữ tuyến đầu. Hắn tới... Phất tay một kiếm... Các ngươi... Chết hết... Đao của ngươi, nát ở nơi đó. Thân hồn ngươi, chết ở nơi đó. Luân hồi của ngươi, đoạn ở nơi đó.

Đan Hoàng khẽ nói, nói ra bí ẩn trước đó chưa bao giờ đề cập cùng Khương Phàm.

- Chết rồi... Chết hết... Ta... Chết tại nơi đó...

Thanh âm thê lương trầm thấp hơn rất nhiều:

- Đao của ta... Gãy mất...

- Thanh Thiên đã chết. Chư Thần đã mai táng ba mươi ngàn năm.

Đan Hoàng nói xong liền yên lặng đến trong đầu, không muốn nhắc lại chuyện năm đó.

Bóng người hoảng hốt, uy thế yên lặng.

Thật lâu... Thật lâu... Bóng người nỉ non:

- Thanh Thiên đã chết... Chư Thần đã mai táng... Bây giờ dân chúng... Ai đang khống chế...

Ầm ầm...

Tử khí cuồn cuộn mãnh liệt đột nhiên tụ tập, giống như là thuỷ triều đổ xuống đại dương mênh mông, giống như là đại địa đang sụp đổ, tình thế cực kì khủng bố, gom lại trong thân thể Khương Phàm.

Khương Phàm từ trên cao rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất.

Nước thép kim tinh chảy xuôi trong thân thể rách rưới, nhưng không còn là tàn phá, mà là dung hợp, đồng thời không ngừng liên tục phóng xuất ra lực lượng thần bí.

Kích thích huyết nhục hài cốt.

Kích ra tiềm lực thân thể, thăng hoa tố chất thân thể.

- Đó là lực lượng gì?

Tô Niệm đứng trên người Tiểu Kim Bằng, nhìn qua tử khí nơi xa đang biến mất.

- Một lực lượng thần bí lại cổ lão, không nên xuất hiện trong thân thể Thần Hoàng.

Diêm bá chậm rãi lắc đầu, không tự mình dò xét, khó xác định tình huống cụ thể.

- Hồn ảnh kia là cái gì?

Tô Niệm lo lắng linh hồn Khương Phàm nhận phải xâm nhập, nếu như bị thôn phệ, bị khống chế, ngàn năm chuẩn bị chẳng khác nào làm áo cưới cho người khác.

- Ta không có cảm nhận được uy hiếp từ trên thân hồn ảnh kia, nếu như Thiên Hậu không yên lòng, ta tự mình đi điều tra.

Tô Niệm do dự một lúc, lắc đầu nói:

- Không cần quấy rầy hắn. Hắn có sinh mệnh của mình, có lữ trình của mình, hắn từng nói qua, hắn muốn tự mình đi. Đăng Thiên Kiều xưng đế bộc phát chiến tranh trước, hắn đã từng nghĩ tới khả năng thất bại, cũng trịnh trọng để lại di ngôn.

- Nếu có cơ hội trùng sinh, không cần để lại cho hắn Linh Bảo, vũ khí. Nếu có cơ hội trùng sinh, để hắn làm lại từ đầu, nếm tận khổ sở, chịu đựng trắc trở, một mình trưởng thành. Nếu có cơ hội trùng sinh, hắn muốn lại đi qua một lần nhân sinh, cuộc đời khác nhau, không giống với Võ Đạo, tìm một con đường xưng đế khác.

Khương Phàm nằm trên mặt đất, ý thức dần dần rõ ràng, yên lặng cảm nhận được nguyên bộ áo giáp mang đến cho hắn thay đổi kỳ diệu.

Tiềm lực thân thể tiếp tục được khai phát, lực lượng thần bí bành trướng lại mạnh mẽ phun trào khắp toàn thân.

- Bát Hoang Chiến Trụ!

Đây là tên áo giáp, rõ ràng quanh quẩn ý thức hải.

Bá Đao Thức!

Khai Thiên Thức!

Tế Thiên Thức!

Cùng Hoàng Thiên Thức, Sát Sinh Thức, nguyên bộ đao thức trong đầu hoàn chỉnh nổi lên.

Hoàng Thiên Thức!

Không giống với Tế Thiên Thức huyết tế Thương Thiên như thế, dựa thế càn khôn, một thức này trực tiếp cướp đoạt thiên thế.

Sát Sinh Thức!

Một đao này, giết là kẻ địch, càng là mình!

Đem tiềm lực thân thể mở ra toàn bộ, đem thực lực tăng lên tới cực hạn, sau đó đem tất cả đao thức trước đó toàn diện nở rộ bên trong cưỡng ép dung hợp, lấy thân làm đao, giết địch giết mình.

Giết địch, trăm phần trăm.

Giết mình, tỷ lệ sống sót chỉ có một phần trăm.

Khương Phàm rung động trước đao thức hoàn toàn mới, càng giật mình khi thấy chủ nhân đao thức.

- Đan Hoàng, hắn rốt cuộc là ai? Không phải ngài có gì giấu diếm ta đấy chứ?

Khương Phàm không nhớ nổi tình huống hỗn loạn vừa mới xảy ra trong ý thức hải, chỉ là hoảng hốt cảm giác có thanh âm xa lạ trong đầu đang nói cái gì đó.

- Áo giáp để lại rải rác ý thức, không có uy hiếp, ngươi không cần để ý.

Đan Hoàng nói sang chuyện khác, đề điểm Khương Phàm:

- Đao thức bá đạo, tổn hại bản thân. Ngươi không đến cao giai Linh Hồn cảnh, không cần đụng vào Tế Thiên Thức, nếu không sẽ mang đến cho thân thể ngươi tổn thất rất lớn, cũng khả năng sẽ ảnh hưởng đến Sinh Tử cảnh tương lai.

Bát Hoang Chiến Trụ tiếp tục mang tới ảnh hưởng đến sáng sớm ngày hôm sau.

Khương Phàm có thay đổi kỳ diệu, cảnh giới đều tăng lên tới bát trọng thiên.

- Ngươi dung hợp thứ gì?

Tất cả người của thánh địa tụ tập bên ngoài đình viện, Hàn Ngạo thể hiện quái dị nhìn Khương Phàm.

Tiểu tử này rõ ràng là con hoang tới La Phù, không có xuất thân gì, không có bối cảnh gì, làm sao ở chung lâu càng cảm thấy toàn thân hắn đều là bí mật?

- Áo giáp, tìm được từ chợ đen La Phù.

Khương Phàm ngồi xuống, áo giáp màu tím mềm dẻo dán chặt trên thân thể.

- Chợ đen của các ngươi có thể có được bảo bối như vậy?

Hàn Ngạo không tin.

- Cho nên mới nói nếu không có việc gì ngươi nên ra ngoài đi nhiều một chút. Đồ quan trọng cất giấu đại bí mật thật sự không phải phong tồn tại cấm khu của các thế lực, chính là lưu lạc ở bên ngoài. Phong tồn trong cấm khu, sẽ không cho những người tuổi trẻ chúng ta đây, lưu lạc ở bên ngoài, thì cơ hội người người bình đẳng, nhưng cần ngươi buông xuống tôn giá, tự mình đi tìm.

Khương Phàm nắm tàn đao bên cạnh lên, thu vào trong thân thể, nói với Vô Hồi Thánh Chủ ở bên ngoài:

- Ta không sao.

- Cố gắng tu luyện.

Vô Hồi Thánh Chủ thúc giục những người khác tản ra, nếu dính đến bí mật Khương Phàm, không thể để cho người ngoài nhìn nhiều hỏi nhiều.

Đám người lại nhìn Khương Phàm, trong lòng cứ việc có các loại nghi vấn, nhưng lại không tiện hỏi kỹ càng.

Sau khi đám người rời khỏi, Khương Phàm lấy ra một bộ y phục sạch sẽ từ trong thanh đồng tiểu tháp, sau đó tiếp tục minh tưởng, cảm nhận thân thể thay đổi.

Áo giáp bảo vệ từ đầu đến chân một lần nữa hòa tan vào thân thể bên trong, phân bố tại mỗi phần da thịt, mỗi cái khớp nối, mỗi một đốt xương, hoàn chỉnh bao trùm cả thân thể.

Có thể gọi là bảo vệ toàn diện!

Cơ bắp Khương Phàm càng gia tăng hơn, đường cong rõ ràng, ngay cả khuôn mặt đều nhìn giống pho tượng đao tước búa bổ, tràn đầy cảm giác lãnh tuấn cứng rắn.

Bây giờ tình huống này mới xem như thật sự đao thương khó nhập.

- Nếu như ta muốn tu phục tàn đao, cần vật liệu cấp bậc gì?
Chương 742 Bí mật tà ác (2)

Tàn đao trong khí hải Khương Phàm giống như đã giải trừ phong ấn, tràn ngập chiến uy không cách nào nói rõ được, càng sôi trào lên đao khí màu tím hung liệt, tại sâu trong khí hải hình thành vòng xoáy to lớn, ù ù vang vọng, đuổi theo Chu Tước linh nguyên, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chiếu rọi lẫn nhau.

Đan Hoàng nói:

- Chờ ngươi trưởng thành đến Thánh Linh cảnh thì hẳn suy nghĩ thêm cách chữa trị đi, bây giờ nói còn quá sớm.

Khương Phàm lại tiếp tục thúc hỏi.

- Ngài thật không có chuyện gì giấu diếm ta đúng không?

- Ta chỉ là một sợi hồn niệm, không còn suy nghĩ, càng không lo lắng, chỉ hy vọng có thể có đệ tử kế thừa y bát của ta, khổ tu đan thuật, tạo phúc cho chúng sinh. Lời ta đang nói là ý nghĩa tồn tại trong sợi hồn niệm, chính là muốn bồi dưỡng được một đệ tử siêu việt hơn ta, kéo dài sinh mạng ta.

Đan Hoàng khẽ nói, rung động lại có mấy phần vô lực.

Khương Phàm không hỏi tới nữa, tiếp tục nghiên cứu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.

Cho tới bây giờ đã nghiên cứu ra ba mươi bảy loại thú quyền.

Mục tiêu của hắn là trước khi tiến vào Linh Hồn cảnh thì đã có thể diễn dịch đến một trăm loại thú quyền.

Một trăm loại thú quyền tương đương với một trăm loại quyền thuật, một trăm loại thay đổi, như thế này liền có thể ứng phó trình độ chiến đấu khác biệt.

Một trăm loại thú quyền còn có thể ngưng tụ thành Bách Thú Kinh Thế Quyền, uy thế vô cùng có khả năng sẽ đuổi sát được Chu Tước Bác Thiên Thuật.

- Ngươi không đi? Thay chủ tử ngươi trông coi sao, vẫn rất trung thành nha.

Tiêu Phượng Ngô đang muốn rời khỏi, lại nhìn thấy Hàn Ngạo còn đứng ở bên trong thờ ơ, dùng ánh mắt quái dị nhìn Khương Phàm trong phế tích.

- Cút! Đừng ép ta đánh ngươi!

Hàn Ngạo trợn mắt một cái.

- Không phải ta xem thường ngươi, ngươi thật đúng là không nhất định đánh thắng ta.

- Chờ một chút!

- Thế nào, thật muốn thử một chút?

- Các ngươi đều là từ Thương Châu đi ra?

- Lang Gia hoàng triều Thương Châu.

- Các ngươi rất thân nhau?

- Đó là đương nhiên! Vừa thấy đã yêu! Không phải, mới quen đã thân!

- Hắn là nhi tử Khương Hồng Võ sao?

- Con nuôi.

- Thật là con nuôi, hay là Khương Hồng Võ muốn bảo toàn Thánh linh văn này, cố ý tuyên bố là con nuôi.

- Ngươi hỏi cái này để làm gì?

- Ngươi không cảm thấy gia hỏa này có gì đó quái lạ sao?

Hàn Ngạo thoáng hạ giọng.

- Có gì lạ?

Tiêu Phượng Ngô quan sát tỉ mỉ.

Rất bình thường mà, có tay có chân, có cái mũi có mắt.

- Khương gia bồi dưỡng được một Thánh linh văn, ta có thể tiếp nhận. Nhưng bồi dưỡng được một yêu nghiệt như thế, ta là thật không tiếp thu được.

- Nhìn cái bộ dáng ghen tỵ này của ngươi xem!

Tiêu Phượng Ngô cũng liếc mắt hắn một cái.

- Ta không phải ghen ghét, ta thật sự luôn cảm thấy gia hỏa này có bí mật.

- Ai không có chút bí mật? Ta có, ngươi cũng có.

- Ta không có.

- Ngươi có!

- Không có.

- Ngươi có, ánh mắt ngươi nhìn Lâm Nam sư tỷ liền giống như chó mùa xuân.

Hàn Ngạo run rẩy khóe mắt, hung hăng phá hắn một chút:

- Ta cảnh cáo ngươi, đừng nói lung tung.

- Cái này có là cái gì, thích thì nói đi. Ưỡn ngực lên, nhấc eo lên, trực tiếp đi qua thổ lộ. Nói lời cay nhất, làm chuyện dã nhất, để nàng cảm nhận một chút thành ý rằng ngươi muốn ngủ với nàng!

- Tục! Tục không chịu được!

Hàn Ngạo tức giận, gia hỏa này thật sự quá thô tục.

- Luân thường đạo lý của con người, làm sao lại tục? Ngươi theo đuổi tới tay thì không ngủ, nối dõi tông đường không cần ngủ sao, bồi dưỡng tình cảm không cần ngủ sao, giết thời gian không cần ngủ sao. Ngươi theo đuổi nàng tới tay sau đó để ở đó làm bài trí sao, không sợ trong nhà biến thành đại thảo nguyên xanh mượt à?

- Tiêu Phượng Ngô, ngươi thật cần ăn đòn rồi?

Hàn Ngạo nhìn hằm hằm Tiêu Phượng Ngô, gia hỏa này đơn giản là đang khinh nhờn nữ thần của hắn.

- Lâm Nam sư tỷ!

Tiêu Phượng Ngô đột nhiên hướng phía Lâm Nam sư tỷ đang rời khỏi hô to.

- Chuyện gì, tiểu sư đệ.

Lâm Nam kỳ quái nhìn qua.

- Hàn Ngạo nói với ta, hắn muốn ngủ với ngươi!

Tiêu Phượng Ngô buông giọng ra mà ngao to một tiếng, không chỉ có để Lâm Nam giật mình, Vũ Văn Hùng và các trưởng lão đang rời khỏi đều đen mặt lại.

- Tiêu Phượng Ngô!

Hàn Ngạo gầm thét, tức giận đến toàn thân đều run rẩy:

- Tên khốn kiếp, ta giết ngươi!

Tiêu Phượng Ngô nhanh chân phóng tới, ngao ngao gào lên:

- Lâm Nam sư tỷ! Ngươi liền theo hắn đi, hắn nói hắn định ngủ cùng ngươi, trước mấy ngày còn nhìn lén ngươi tắm rửa!

- Ta không có! Tên hổn đản ngươi! Hôm nay có ngươi không có ta!

Hàn Ngạo điên giống như giết đi qua.

- Ngây thơ.

Lâm Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đều đã mười sáu ~ mười bảy tuổi rồi, làm sao lại vẫn như một đứa hài tử như thế chứ.

- Hắn nhìn lén ngươi tắm rửa?

Khương Tuyền nhỏ giọng hỏi.

- Khương sư tỷ! tỷ cũng đi theo hồ nháo sao!

Lâm Nam dở khóc dở cười.

- Nhìn không ra, Hàn Ngạo vẫn rất táo bạo nha.

- Không có! Hắn không có!

- Nếu là hắn trộm, còn có thể để cho ngươi phát hiện? Tuy nhiên, ánh mắt Hàn Ngạo nhìn ngươi quả thật có chút cái kia, ngươi không có chú ý sao?

- Hàn Ngạo...

Lâm Nam hơi trầm mặc, lắc đầu.

- Không có cảm giác sao?

- Hắn là Dực Long Thánh linh văn, ta không xứng với hắn, hắn hẳn là nên tìm người tốt hơn.

- Lời này đả thương người nhất!

Khương Tuyền tiếc nuối lắc đầu, lời này rõ ràng chính là không có cảm giác.

- Ta bây giờ chỉ muốn tu luyện võ pháp, tăng thực lực lên.

- Nam tử, đụng phải người không tệ trước hết nên tiếp xúc thử một chút. Trên đời nào có nhiều người vừa gặp đã cảm mến như vậy, tình cảm đều là từ từ bồi dưỡng mới ra được. Chớ học như sư tỷ, đến già ngay cả người bồi tiếp nói chuyện đều không có, chết cũng không có hợp táng.

Ngữ khí của Khương Tuyền khó có được dịu dàng, mặc dù trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi có vẻ cô đơn.

Tiêu Phượng Ngô phóng tới mấy chục dặm, đưa tay khống chế lại Hàn Ngạo đang tức giận:

- Ngừng ngừng ngừng, ngươi náo đủ chưa? Sư đệ ta đang có ý tốt giúp ngươi!

- Ngươi đây là giúp ta? Ngươi là đang hại ta!

Hàn Ngạo tức giận, nổi nóng, hận không thể bóp chết Tiêu Phượng Ngô.
Chương 743 Nàng không phải người

Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc nói:

- Hai ta giày vò như thế, nàng sẽ biết tâm ý của ngươi, sau đó không tự giác liền từ trong đáy lòng bắt đầu tiếp nhận ngươi. Ngươi lại thừa cơ quấn chặt lấy, sang năm, nói không chừng ngươi coi như ba ba.

- Cút ngay! Ta còn chưa chuẩn bị cẩn thận, Lâm Nam sư tỷ đối với ta còn không có cảm giác. Ngươi nháo trò như thế, ta còn đối mặt với nàng thế nào.

- Trước tiên cứ mặc y phục đối mặt, chờ nàng tiếp nhận suy nghĩ thì thêm thẳng thắn đối mặt.

- Ngươi chính là lưu manh. Từ hôm nay trở đi, giữ một khoảng cách với ta.

- Chờ một chút, đi đâu thế?

- Còn có thể làm gì, giải thích với Lâm Nam sư tỷ.

- Nhìn chút tiền đồ này của ngươi, ta cảm thấy chính là đem nàng lột sạch ném trước mặt ngươi, ngươi đều có thể thật không dựng lên...

Tiêu Phượng Ngô lắc đầu im lặng, đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên chú ý tới trên sườn núi trước mặt có một cô nương xinh đẹp tóc dài tới eo đứng đấy.

Tô Lăng?

Trong lòng Tiêu Phượng Ngô khẽ động, một phát bắt được bả vai Hàn Ngạo, liền kéo lấy chạy tới trước.

- Ngươi thả ta ra!

Hàn Ngạo tức giận lại không còn gì để nói, gia hỏa này đơn giản không có coi hắn là sư huynh gì cả, nói bắt liền bắt, nói náo liền náo.

Quá không nghiêm túc! Quá không để ý hình tượng!

- Làm nam tử, ngươi hãy cường thế theo đuổi nữ hài tử, ngươi không nên biết xấu hổ. Dù sao cuối cùng chính là làm chuyện không biết xấu hổ là ngủ cùng nàng mà, quá trình còn muốn mặt cái gì. Đi đi đi, hôm nay sư đệ ta liều chết thể hiện một chút cho ngươi xem không muốn mặt là như thế nào.

Tiêu Phượng Ngô cứng rắn dắt lấy Hàn Ngạo chạy đến trong núi rừng trước mặt, tìm được Tô Lăng.

Tô Lăng an tĩnh đứng trong rừng cây, giống như cự mãng quay quanh, lặng yên không một tiếng động, chỉ có mắt dọc trong hốc mắt khi thì khuếch tán, khi thì ngưng tụ, lộ ra khí tức nguy hiểm.

Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo mới vừa đi tới nơi này liền có loại bất an mãnh liệt, giống như bị một yêu vật đáng sợ nào đó tập trung vào.

- Cô là linh văn gì?

Hai người trăm miệng một lời mà hỏi, rất cảnh giác càng có cảm giác hoang đường hơn.

Một Bỉ Mông thú văn, một Dực Long thú văn, đều là Vương giả trong Yêu thú, vậy mà bị con rắn uy hiếp được?

- Tìm ta có việc?

Tô Lăng đẹp đẽ, dáng người yếu đuối, thanh âm cũng rất lạnh, lạnh đến nỗi để cho người ta không tự chủ được mà nổi lên da gà.

Tiêu Phượng Ngô dùng sức ho khan vài tiếng, điều chỉnh tốt cảm xúc, cười nói:

- Rõ ràng là cô đang nhìn ta nha.

- Ta đang nhìn Khương Phàm.

- Nơi này có thể nhìn thấy Khương Phàm? Hắc hắc, đừng thẹn thùng, ta biết cô đang nhìn ta.

Tô Lăng lắc đầu, quay người muốn đi vào rừng rậm.

- Chờ một chút!

Tiêu Phượng Ngô tranh thủ thời gian gọi lại.

- Chuyện gì?

Tô Lăng đưa lưng về phía bọn hắn, ngữ khí lãnh đạm.

Tiêu Phượng Ngô liếc mắt Hàn Ngạo, ra hiệu hắn học tập một chút, sau đó kéo cuống họng hô to:

- Làm nữ tử của ta đi.

Tê!

Hàn Ngạo hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa bụm mặt chạy trốn.

Quá mạnh! Không học được!

Tô Lăng quay đầu nhìn Tiêu Phượng Ngô:

- Ngươi đang đùa giỡn ta sao?

- Ta hi vọng cô thận trọng suy tính một chút, nếu như đồng ý, chúng ta cùng nhau hưởng thụ.

- Nếu như không đồng ý?

- Xin cô giúp ta làm chuyện đủ khả năng.

- Chuyện gì?

- Sinh hài tử cho ta đi, để lại cho ta chút tưởng niệm.

Tiêu Phượng Ngô chân thành nhìn Tô Lăng.

- Đừng chọc người ta nữa! Ta van xin ngươi!

Hàn Ngạo chống đỡ không được, cứng rắn dắt lấy Tiêu Phượng Ngô muốn rời khỏi.

- Học tập một chút!

Tiêu Phượng Ngô hất Hàn Ngạo ra, cố gắng làm ra nụ cười người vật vô hại, trong mắt hiện ra ánh sáng, đang mong đợi Tô Lăng đáp lại.

Tô Lăng mặt không thay đổi nhìn Tiêu Phượng Ngô một hồi, môi đỏ có chút mở ra, phun ra lưỡi rắn tinh hồng.

Tiêu Phượng Ngô bỗng dưng cứng đờ, Hàn Ngạo bỗng nhiên khẩn trương.

- Là lạ!

- Chạy!

Toàn thân hai người ớn lạnh, quay người liền muốn chạy trốn.

Tô Lăng đột nhiên vặn vẹo thân thể, ánh sáng màu đỏ nổi lên ngập trời, yêu khí tràn ngập, từ đầu đến chân nhanh chóng yêu hóa, hóa thành Xích Lân Đại Mãng trăm mét, cuốn tới phía Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.

Hai người kinh hồn kêu to:

- Ngọa tào! Nàng không phải người!

Tiêu Phượng Ngô Hàn Ngạo mất tích.

Mới đầu Vô Hồi thánh địa còn không có chú ý, cho đến khi Vũ Văn Hùng kiểm tra tình huống bọn người Khương Phàm bế quan, mới phát hiện thiếu đi hai người.

Vũ Văn Hùng mới đầu lo lắng Tiêu Phượng Ngô kéo lấy Hàn Ngạo ra ngoài gây sự, liền đi tìm kiếm. Kết quả Hồn Thiên thánh địa nói chưa thấy qua, Linh Kiếp thánh địa cũng nói chưa thấy qua, bên trong Đại Diễn thánh địa cũng rất an tĩnh.

Vũ Văn Hùng hoài nghi hai người bị ám hại, nghiêm túc yêu cầu Đại Diễn thánh địa phát động đệ tử tìm kiếm.

- Tô Lăng?

Tô Triệt đi đến trong u cốc Tô Lăng ẩn cư, lắc đầu cười khổ, quả nhiên là ở chỗ này.

U cốc này cách Đại Diễn thánh địa thật xa, ẩn nấp lại yên lặng, cỏ cây tươi tốt, lờ mờ ẩm ướt, một con Xích Lân Đại Mãng dài đến trăm mét đang quay quanh ở bên trong, nhắm mắt lại ngủ say.

Chỗ bụng thì phồng lên cao cao, giống như có thứ gì đó đang giãy dụa ở bên trong, ngẫu nhiên truyền ra tiếng gào thét trầm thấp.

Xích Lân Đại Mãng mở con mắt như đèn lồng ra, trong đồng tử thẳng đứng quơ lấy um tùm ý lạnh.

Tô Triệt thở dài:

- Chúng ta đã nói qua, ở thánh địa không được hiện ra yêu thân.

Xích Lân Đại Mãng chính là Tô Lăng!

Nàng không phải con người, mà là trứng Tô Triệt phát hiện tại Thiên Khải bí cảnh, sau khi mang về Đại Diễn thánh địa ấp ra Xích Lân Thôn Thiên Mãng.

Huyết mạch của nàng cường hãn đến nỗi chỉ trong hai năm ngắn ngủi liền có thể hóa thân hình người, còn học được ngôn ngữ loài người.

Xem như Kim Sí Đại Bằng là thiên địch của xà mãng, nhưng bọn chúng đều cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ trên người nàng.

Vì để giấu thân phận của nàng nên đã do Đại Diễn Thánh Chủ nhận thành con mình.

Tô Lăng chậm rãi nhấc cái đầu to như căn phòng lên, khoang bụng nhúc nhích, từ bên trong phun ra Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo khô gầy như củi.

Nàng không có trực tiếp nuốt bọn hắn, mà đang hấp thu khí tức huyết nhục của bọn hắn, tinh luyện lực lượng huyết mạch.

- Nàng là yêu?
Chương 744 Thiên Hậu ban ân (1)

Hàn Ngạo mệt mỏi đứng cũng không vững, nhưng chấn kinh trong lòng vượt xa đau đớn.

Yêu thú không phải là không thể hóa thân hình người, nhưng phải chờ tới Sinh Tử cảnh.

Yêu thú không phải không thể miệng nói tiếng người, nhưng cần huyết mạch cực mạnh.

- Ta... Ta sai rồi... Ta… đời này kiếp này, ta... chỉ trung với một mình Uyển Nhi...

Tiêu Phượng Ngô hốt hoảng, có chút kinh hãi quá độ.

Hắn chỉ bởi vì tham gia hội nghị thánh địa, có chút hưng phấn, có chút quên hết tất cả, cho nên muốn trêu đùa tiểu cô nương nơi này, không nghĩ tới... Suýt chút nữa đã chết!

Tô Triệt nói:

- Đây là bí mật Đại Diễn thánh địa, mong rằng hai vị có thể giữ vững.

- Nàng rốt cuộc là yêu vật gì?

Hàn Ngạo vẫn kinh hồn khó định.

- Nếu như hai vị có thể giữ vững bí mật, Tô Triệt ta vô cùng cảm kích. Nếu như bí mật bị tiết lộ, nguy hại đến muội muội ta, Tô Triệt ta sẽ không dễ dãi như thế đâu. Ta thiện ác, quyết định bởi thái độ hai vị.

Tô Triệt đưa tay ra hiệu.

- Mời đi!

Hàn Ngạo suy yếu thở dốc, nhìn chằm chằm cự mãng đang rút về thành hình người, lui lại liền muốn rời khỏi, nhưng thân thể quá mệt mỏi, chân đều mềm nhũn, lảo đảo đã nhào vào trên mặt đất.

- Chúng ta đi! Đi mau! Không đùa!

Tiêu Phượng Ngô đỡ Hàn Ngạo dậy, chật vật chạy ra khỏi u cốc.

Tô Lăng từ trăm mét biến thành bộ dáng hình người mềm mại hơn, Xích Lân toàn thân dần dần dung nhập vào trong làn da trắng tuyết, tóc dài đến eo che khuất đường cong mỹ diệu.

Tô Triệt lấy một chiếc áo bào từ trong nhẫn không gian ra, bao trùm cho Tô Lăng:

- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Ta sẽ đi giải thích với phụ thân.

- Chu Tước.

Tô Lăng khẽ nói.

- Cái gì?

Tô Triệt dịu dàng thay Tô Lăng chỉnh lý tốt tóc dài.

- Muội nhớ ra rồi, hình thú hiện trên linh văn của Khương Phàm hẳn là Chu Tước.

Tô Triệt cười khẽ:

- Chu Tước chính là Vạn Cầm Chi Tổ, là Thần Tổ Yêu tộc, không thể nào lấy linh nguyên xuất hiện trên thân con người. Cho dù có xuất hiện, cũng không thể nào là Thánh linh văn, mà là Thần Văn tôn quý.

Tô Lăng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Tô Triệt hiện ra kim quang:

- Để muội ăn hắn liền có thể tìm ra linh nguyên của hắn.

Tô Triệt nhẹ nhàng sờ sờ mũi ngọc tinh xảo của Tô Lăng:

- Chúng ta vừa mới nói qua, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Nếu như chọc tới phụ thân đại nhân, có thể ngài sẽ đưa muội đến cấm địa.

Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo trở về Vô Hồi thánh địa, bộ dáng khoa trương gầy như que củi để bọn người Vũ Văn Hùng vừa sợ vừa giận.

Đây chính là hi vọng thánh địa bọn hắn, làm sao lại thành như thế này.

Bọn hắn còn hoài nghi là hai hài tử này đã nhận lấy tra tấn lăng nhục của người nào đó. Nhưng Đại Diễn thánh địa lại không cho ra giải thích, Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo càng lặng thinh hơn không dám nhiều lời để Vô Hồi thánh địa tức giận lại không có chỗ phát tiết.

Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa lại đều vỗ tay khen hay, nhao nhao suy đoán là trong Đại Diễn thánh địa có vị thiên tài nào đó đã ra tay dạy dỗ hai gia hỏa càn rỡ này.

Tiêu Phượng Ngô ăn vào mấy viên đan dược, nằm ở trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng, an ủi nội tâm hốt hoảng, chợt cảm giác trong phòng còn hình như có người.

- Ai?

Tiêu Phượng Ngô bừng tỉnh, chống người lên hướng phòng khách nhìn quanh.

Một tiểu hài nhi phấn điêu ngọc trác đi đến phòng ngủ, ghim bím tóc nhỏ, mặc váy hoa, bộ dáng mũm mĩm hồng hồng khả ái để cho người ta không nhịn được muốn bóp hai lần.

- Muội là ai, phụ thân phụ mẫu muội đâu, muội vào bằng cách nào?

Tiêu Phượng Ngô kinh ngạc nhìn tiểu hài nhi, không nghe thấy động tĩnh mà, làm sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng của hắn.

Tiểu hài nhi đi đến trước giường hắn, mắt to sáng tỏ trong suốt:

- Ngươi rất có tiềm lực.

- Cái gì?

Tiêu Phượng Ngô thể hiện quái dị, ta có tiềm lực?

Ta đương nhiên có tiềm lực!

Nhưng, từ trong miệng một tiểu hài nhi đàng hoàng chững chạc nói ra, cảm giác là lạ.

- Cái này cho ngươi.

Tiểu hài nhi nâng một cái hộp gấm, tiện tay ném tới trên giường.

- Đây là cái gì?

Tiêu Phượng Ngô mở ra hộp gấm xem xét, bên trong là một cái ngọc bài.

- Cầm khối ngọc bài này, ngươi có thể tự do ra vào Dược sơn. Dược sơn chỉ nhận ngọc bài, không nhận người, ngươi không cần sợ.

- Đại Diễn thánh địa để ngươi đến bồi thường cho ta sao?

- Tổng cộng có ba tòa dược sơn, không được đụng dược liệu bên trong, đi thẳng đến giữa ba tòa Dược sơn, nơi đó có sơn cốc, bên trong an táng rất nhiều thú hồn. Đều là Yêu thú đặc biệt đã từng đi theo Đại Diễn thánh địa, sau khi vẫn lạc đã bị giữ lại hồn phách hoặc có thể là di cốt.

- Sâu trong nhất có một ngôi mộ, chính là mai táng Bỉ Mông cự thú đã từng trấn thủ Đại Diễn thánh địa một ngàn bảy trăm năm trước, Hoàng Kim Bỉ Mông.

Tiêu Phượng Ngô kinh hô:

- Hoàng Kim Bỉ Mông? Đại Diễn thánh địa có thể được Hoàng Kim Bỉ Mông bảo vệ?

Bỉ Mông cự thú đỉnh cấp huyết mạch chia làm ba loại, theo thứ tự là Kim Cương Bỉ Mông, Hoàng Kim Bỉ Mông, cùng Tử Tinh Bỉ Mông.

Kim Cương Bỉ Mông thuộc về vương tộc, Hoàng Kim Bỉ Mông đạt tới hoàng tộc!

- Không phải thuần huyết, nhưng đối với bây giờ ngươi mà nói là, đầy đủ.

- Vì sao muội nói cho ta biết cái này?

- Không được tiết lộ bí mật của Tô Lăng. Còn có, hãy bảo vệ người ngươi nên bảo vệ. Tương lai ngày nào đó, hắn không việc gì, ngươi cũng còn sống, ta sẽ có thưởng.

- Cái gì?

Tiêu Phượng Ngô thể hiện quái dị, không tiết lộ bí mật có thể hiểu được, bảo vệ người nên bảo vệ là có ý gì?

- Đi thôi, nó đang chờ ngươi.

Tiểu hài nhi giẫm lên giày thêu đáng yêu đi ra khỏi phòng ngủ.

- Không đúng! Muội là ai?

Tiêu Phượng Ngô vội vàng xuống giường, đuổi tới trong phòng khách. Nhưng... Phòng khách rỗng tuếch, nào có tiểu hài nhi gì?

- Nơi này là nơi quỷ quái gì?

Tiêu Phượng Ngô bỗng nhiên cảm giác được có một cơn gió lạnh.

Hài tử này sẽ không phải cũng là Yêu thú biến ra đấy chứ?

Trong Đại Diễn thánh địa đều là quái vật sao?

- Hoàng Kim Bỉ Mông thú?

Tiêu Phượng Ngô nắm ngọc bài trong tay, dứt khoát ra khỏi phòng.

Sau đó không lâu, Hàn Ngạo cũng từ trong viện bên cạnh đi tới, nhíu mày nhìn ngọc bài trong tay, do dự thật lâu, rồi lại đi tới Dược sơn xa xa.

Đại Diễn thánh địa có năm tòa cao phong vạn mét, nguy nga hùng vĩ, giống như trụ trời.
Chương 745 Thiên Hậu ban ân (2)

Theo thứ tự là nơi hiện tại Thánh Chủ ở cùng nghị sự, vùng đất cấm kỵ của các túc lão, Thánh Chủ quy ẩn, cùng ba tòa Dược sơn tượng trưng cho căn cơ thánh địa.

Ba tòa Dược sơn ở sâu trong Đại Diễn thánh địa, không chỉ có cao tới vạn mét thẳng nhập mây xanh, còn vô cùng khổng lồ, nối liền cùng một chỗ, hở ra rất nhiều lưng núi như núi cao.

Mê vụ bao phủ, kỳ quang lượn lờ, mùi hương lão dược phiêu đãng khắp nơi.

Nơi này là cấm địa trong cấm địa, trừ đệ tử đóng giữ Dược sơn ra, những người khác muốn ra vào, nhất định phải cầm ngọc bài trong tay.

Mà người có được ngọc bài, trong mấy vạn người của Đại Diễn thánh địa chỉ có chút ít, không cao hơn năm mươi người.

Tiêu Phượng Ngô trèo đèo lội suối chạy tới Dược sơn, càng đến gần, càng có thể cảm giác được Đại Diễn thánh địa đề phòng nghiêm ngặt. Mặc dù trong lòng có chút thình thịch, tuy nhiên cũng may da mặt hắn dày, tư thái phách lối, nện bước nhanh chân trực tiếp đi lên phía trước.

Có thể là không nghĩ tới người phách lối như vậy muốn đi trộm đồ, cũng có thể bởi vì trên cổ hắn có ngọc bài, rất nhiều trưởng lão, đệ tử cũng chỉ là chăm chú nhìn một lát, không có người nào ngăn cản.

- Trách không được Đại Diễn thánh địa lại xưng Ngự Yêu thánh địa, Yêu thú nơi này xác thực khá nhiều.

Tiêu Phượng Ngô đi tới, ven đường nhìn thấy rất nhiều Yêu thú quý giá hiếm thấy.

Ví dụ như Kim Diễm Thánh sư, Tam Nhãn Hắc Hổ, Thiểm Điện Lân Mã, Nguyệt Linh Hồ các loại.

Có một số Linh Yêu đang tùy ý ẩn hiện giữa rừng rậm, không người làm bạn.

Có một số Yêu thú thì bị người khác khống chế, phối hợp ăn ý với nhau.

Có thể khống chế Yêu thú, chính là 'Ngự Thú sư'.

Đại Diễn thánh địa tụ tập 'Ngự Thú sư' nhiều nhất thiên hạ, bọn hắn có được linh văn đặc thù, có thể cùng Yêu thú ký kết khế ước linh hồn, biến thành đồng bạn trung thành nhất.

Linh văn khác biệt, có thể khống chế Linh Yêu đẳng cấp khác biệt.

Giống như Tô Triệt, có thể khống chế Yêu thú cường hãn, Kim Bằng, đạt tới cấp bậc 'Ngự Thiên Sư'.

- Dừng lại!

Tiêu Phượng Ngô rốt cuộc cũng bị ngăn lại tại phía trước Dược sơn.

- Ta có ngọc bài.

Tiêu Phượng Ngô cầm lấy ngọc bài trên cổ, lung lay trước mặt bọn hắn.

Một vị nam tử lạnh lùng cưỡi Sơn Mãng Ngưu đi tới, trên dưới đánh giá hắn:

- Sao ta chưa thấy qua ngươi, ngọc bài của Tô Lăng cô nương sao lại ở trên tay ngươi?

Đây là Tô Lăng?

Đây là có chuyện gì?

Tiêu Phượng Ngô nói thầm trong lòng, trên mặt không có biểu hiện ra ngoài:

- Ta cướp! Ngươi tin không?

- Nghiêm túc chút, ta chưa thấy qua ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?

Nam tử nhìn Tiêu Phượng Ngô từ trên xuống dưới.

- Ta còn không có gặp qua ngươi đây! Tô Lăng nói cầm ngọc bài liền có thể đến đây! Tránh ra!

Nam tử khẽ nhíu mày, chần chờ liên tục nhưng không có ngăn cản, nơi này xác thực có quy củ, nhận bài không nhận người.

- Đi đến nhớ tuân thủ quy củ, chớ đụng lung tung. Nếu như phát hiện bất luận hành vi phá hư gì, lập tức đưa đến Hình Luật đường.

Hắc?

Thật đúng là đi được?

Tiêu Phượng Ngô tùy tiện phất phất tay, đi đến Dược sơn.

Dược sơn nguy nga khổng lồ, đại thụ che trời, khí ẩm như sương, giống như là đi đến rừng sâu núi thẳm.

Số lượng lớn kỳ trân dị quả như ẩn như hiện trong sương mù, tỏa ra tia sáng mê người. Còn có rất nhiều đệ tử Linh Yêu ẩn hiện.

Tiêu Phượng Ngô giơ ngọc bài ra cho người mình đụng phải, một đường đi thẳng đến trong sâu nhất của Dược sơn, tìm được sơn cốc bị cường quang bao phủ.

- Nơi này làm sao vào được?

Tiêu Phượng Ngô có thể cảm nhận được cường quang bao phủ là bình chướng bảo vệ.

Lúc này, bình chướng trước mặt hắn bỗng nhiên ảm đạm, xuất hiện một chỗ chỗ trống cao ba mét.

Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai, xuyên qua trống rỗng đi đến sơn cốc.

Sơn cốc khoáng đạt rộng rãi, phân tán trên trăm ngôi mộ, trầm tĩnh trang trọng.

Phía trước mỗi ngôi mộ có những mãnh thú không giống nhau, đại biểu cho thân phận yêu vật mai táng bên trong phần mộ.

Có hùng sư, có mãnh hổ. Có Địa Long, có Thiên Bằng.

Có thể mai táng ở chỗ này, tất nhiên là Yêu thú đã từng bảo vệ thánh địa, đồng thời làm ra cống hiến lại thực lực cường đại.

- Ở kia!

Tiêu Phượng Ngô tiếp cận một pho tượng to lớn dữ tợn ở sâu bên trong, chính là bộ dáng Bỉ Mông cự thú.

Pho tượng Bỉ Mông giống như cảm ứng được sự xuất hiện của hắn, nó hơi rung nhẹ, truyền ra tiếng thú rống gừ gừ.

Huyết khí toàn thân Tiêu Phượng Ngô bị kích thích, trở nên nóng bỏng.

Pho tượng Bỉ Mông lắc lư, gầm nhẹ, mặt ngoài dần dần hiện ra đường vân màu vàng tinh mịn, bò đầy toàn thân.

Đường vân càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng thô to, tuôn ra máu tươi màu vàng, tỏa ra tia sáng chói mắt.

- Bỉ Mông! Hoàng Kim Bỉ Mông!

Tiêu Phượng Ngô kích động, hai mắt tỏa ánh sáng, bước nhanh chạy tới.

Lúc này, bình chướng bảo vệ tại vị trí khác cũng xuất hiện vặn vẹo.

Một nam tử cao gầy, mặt mũi đầy cảnh giác đi đến.

- Hàn Ngạo?

Tiêu Phượng Ngô kinh dị nhìn thân ảnh gầy gò kia.

- Sao ngươi lại ở đây?

Hàn Ngạo cũng đang khẩn trương đâu, nhìn thấy Tiêu Phượng Ngô cũng đang sững sờ.

Rống!

Một ngôi mộ trước mặt pho tượng lay động, cũng phát ra tiếng gào trầm thấp.

Là pho tượng Dực Long giương cánh, toàn thân đen kịt, uy nghiêm hung ác, mặt ngoài cũng nổi lên đường vân màu máu, cũng rất nhanh đã tuôn ra huyết thủy.

- Dực Long Hắc Ám! Nàng không có gạt ta!

Toàn thân Hàn Ngạo nhấc lên huyết khí, vui mừng cuồng nhiệt nhìn pho tượng kia.

- Ai vậy, một tiểu nữ hài nhi?

Tiêu Phượng Ngô hỏi.

- Làm sao ngươi biết?

- Ta chính là... Được rồi...

Tiêu Phượng Ngô mặc kệ nhiều như vậy, hắn chạy tới Hoàng Kim Bỉ Mông.

Hàn Ngạo cũng không hỏi thêm nữa, kích động xông về pho tượng Dực Long.

Dựa theo những gì tiểu nữ hài nhi nói, mai táng trong mồ chính là huyết thống Dực Long thuần khiết, khi còn sống đã từng đã từng đạt tới cao giai Niết Bàn cảnh, bảo vệ Đại Diễn thánh địa, chấn nhiếp Đại Diễn sơn mạch mênh mông.

- Các ngươi là ai?

Ba vị lão giả đột ngột xuất hiện ở giữa mồ, ánh mắt nhìn đến Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo.

Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo bỗng nhiên biến sắc, lập tức đứng cứng ở tại chỗ, toàn thân đều chợt lạnh lên, giống như bị năng lượng vô hình cầm cố lại.

- Nói chuyện đi! Ai cho phép các ngươi tiến vào nơi này?

Ba vị lão giả dâng lên yêu khí kinh khủng, mơ hồ muốn hiện ra hình dáng mãnh thú, tràn ngập ra khí tức áp bách như đại dương.

Những ngôi mộ xung quanh trong sơn đều bị kích thích, pho tượng lay động, yêu khí tràn ngập, trong lòng đất quanh quẩn lên nhiều tiếng thú rống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom