-
Chương 781-785
Chương 781 Người của trăm năm trước (1)
Có người bừng tỉnh, muốn khống chế, nhưng Khương Phàm lại vẩy thuốc vào nơi đó quá nhiều, phá tan thần kinh của bọn hắn, nhóm lên liệt hỏa chưa bao giờ có.
Đang có người khống chế không nổi muốn nhào về phía đối phương, có người bắt đầu vuốt ve mình, có người trực tiếp tháo bỏ y phục, bất chợt, sâu trong sơn động truyền ra một tiếng gào trầm trầm, lại đột nhiên mãnh liệt, thoáng chốc, đá vụn cuồn cuộn bụi mù, chật ních sơn động, oanh động bên trong kịch liệt phun ra ngoài.
Một yêu khí khủng bố làm cho người ta hồi hộp, khuấy động cả rừng rậm.
- Đều tỉnh táo lại cho ta, chạy!
Tiêu Lạc Lê bừng tỉnh, chịu đựng cảm giác khô nóng lại khó chịu, kêu to lên, liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, hóa thành hai cánh phóng lên tận trời.
- Đáng chết!
Bọn người Lăng Thất Tung dùng sức cắn răng, trấn định tinh thần, cũng đi theo phóng tới không trung, nhưng nhìn qua dáng người uyển chuyển của Tiêu Lạc Lê ở phía trước, cái cảm giác mãnh liệt kia hận không thể nhào tới ăn sống nuốt tươi nàng lần nữa xông lên đầu.
- Đều nhịn xuống cho ta!
Tiêu Lạc Sư ở phía sau phóng thích lên lôi triều chói mắt, che mất bọn người Lăng Thất Tung.
Lôi điện xé rách da thịt, mang đến đau đớn, cưỡng ép kích thích tinh thần của bọn hắn.
Thương Thiên Tước tiếp được bọn hắn, nhanh chóng chạy trốn.
Bọn hắn tranh thủ thời gian ngồi xuống, muốn điều động linh lực, kiểm tra tình huống thân thể, kết quả cảm xúc khẩn trương dao động, ngược lại còn khuếch tán dược hiệu trầm trọng hơn.
Thương Thiên Tước vừa mới bay về phía không trung, mười một người trên lưng lại không hẹn mà cùng phát ra thanh âm xấu hổ làm cho người khác giận dữ.
Có kiều nữ hoàng triều ánh mắt mê ly, hô hấp dồn dập, cơ hồ muốn đánh mất lý trí.
- Aaa… !
Tiêu Lạc Lê phát ra tiếng thét bi phẫn, mình đường đường là công chúa hoàng triều, vậy mà ở trước mặt thần tử toát ra bộ dáng khó coi như vậy.
- Nhanh dùng đan dược định thần tĩnh khí.
Tiêu Lạc Sư ép buộc mình không nhìn tới đám nữ hài tử xung quanh, nhưng tròng mắt lại giống như đã dính chặt, nhịn không được mà nhìn vị trí uyển chuyển trên thân các nàng, càng xem càng xao động, càng xem càng hoảng hốt, tà hỏa trong lòng lại tán loạn, giống như tùy thời đều muốn hóa thân thành mãnh thú, bổ nhào qua hung hăng chà đạp.
Lăng Thất Tung tranh thủ thời gian lấy ra đan dược ra luyện hóa, thế nhưng con mắt cũng đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm đám nữ hài tử nóng bỏng, cũng bao gồm cả Tiêu Lạc Lê.
Có người ý chí không kiên định, đột nhiên bắt lấy chân một nữ tử bên cạnh, muốn thô lỗ kéo tới.
Nữ hài nhi đầu tiên là hoảng hốt, khát vọng, nhưng sau đó là bừng tỉnh, giãy dụa thảm thiết:
- Cút! Cút ngay cho ta!
Rống!
Tiếng gào thét trong rừng rậm phía dưới càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng nóng nảy, như sấm triều giống như lũ ống, khuấy động dãy núi.
Trong phạm vi mấy chục dặm, núi cao lay động, cây rừng đổ nát, túc điểu kinh bay, thanh thế kinh người.
Khương Phàm còn đang chạy đi lập tức dừng lại, vượt lên đại thụ trước mặt, dùng cả tay chân leo thẳng đến trên tán cây, cách cành lá rậm rạp nhìn về nơi xa.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cũng nín thở định thần, như tên trộm nhìn quanh.
Sẽ là lão yêu gì đây?
Rống!
Hống hống hống!
Tiếng rống như sấm, càng ngày càng kinh khủng, kinh hãi cả rừng rậm.
Khí lãng nhấc lên sâu trong sơn động, yêu khí cuồn cuộn, ngay sau đó truyền ra một tiếng bước chân trầm muộn. Mỗi một bước rơi xuống đều khiến đất rung núi chuyển, như Cự Long bước đi, khiến cho người khác vô cùng sợ hãi.
Khương Phàm cách cách xa mấy chục dặm đều âm thầm nhếch miệng, đây là yêu vật gì thế này?
Ngay cả xa Thương Thiên Tước đều xoay quanh ở trên không, giật mình không biết dạng yêu vật gì lại có thể mang ra thanh thế như vậy.
Sau đó không lâu, 'Ác thú' đâm cháy sơn động, xuất hiện trong rừng rậm.
Yêu khí sôi trào, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, đại địa lan tràn vết nứt, đá vụn bay lên, cây già tráng kiện đột ngột nhảy lên, cảnh tượng rất khủng bố.
Nhưng...
- Aaa… !! Là ai! Con cái nhà ai! Bà nội cha nó, lão tử đều đã tuyệt tinh! Ai lại chạy tới hạ tình dược cho lão tử! A a a...
Một người sống sờ sờ, tóc tai bù xù phá tan sơn động.
Cường quang sôi trào trên trán hắn, toàn thân khuấy động lên yêu khí kinh khủng, yêu khí lao nhanh như sông như biển, bên trong lại còn xuất hiện năm loại thú ảnh hoàn toàn khác biệt.
Có cự viên đấm ngực, gào thét với trời.
Có hùng sư đạp tan sông núi, rống động vạn rừng.
Có Huyền Ưng tiếng gáy to khắp trời cao, kinh nhiếp vạn cầm.
Có thạch quy đạp triều mà lên, đoạn sông liệt hải.
Càng có Địa Long ra khỏi vực sâu, cuồn cuộn yêu khí, hiệu lệnh Đại Địa Thú Vương.
Khương Phàm hít một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nhìn qua phía trước:
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn lại còn có người sinh sống?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị dọa đến rụt cổ vào:
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn đương nhiên là có Nhân tộc! Không phải vậy ngươi cho rằng ta học được tiếng người từ chỗ nào? Thế nhưng... Tại sao hắn lại ở đây?
- Nhân tộc ở đâu ra? Nơi này không phải...
Khương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ, khiếp sợ nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu:
- Thời điểm lần trước mở ra Vĩnh Hằng Thánh Sơn, có người lựa chọn ở lại nơi này? Mỗi lần mở ra Thánh Sơn, đều có người tham luyến Linh Bảo, cơ duyên nơi này nên đã bỏ lỡ cơ hội rời khỏi. Lúc đầu, những người này sống không quá ba năm năm liền sẽ bị mãnh thú săn mồi, cho đến khi... Ngọa tào! Hắn đang muốn tiếp cận ngươi! Hắn đang đến!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh hãi lông tóc toàn thân đều nổ lên, không lo được Khương Phàm, nó dâng lên hỏa diễm mãnh liệt, phóng lên tận trời, giống như nổi điên chạy trốn về nơi xa.
Toàn thân Khương Phàm bỗng nhiên ớn lạnh, vừa muốn chạy trốn, lại rõ ràng cảm nhận được hơn ba mươi dặm bên ngoài, một đôi mắt hiện ra hồng quang cách rậm rạp cây rừng đang tập trung vào hắn.
- Tiểu hài tử, ngươi dám hạ dược cho lão nhân gia ta! Khinh người quá đáng!
Chương 782 Người của trăm năm trước (2)
Nam tử tóc dài đứng ngoài ba mươi dặm đạp tung mặt đất, phóng lên tận trời, Yêu khí thao Thiên sôi trào, tràn ngập kinh thế sát uy, bổ nhào tới phía Khương Phàm.
- Ta đã nói ngươi không nên làm loạn!
Đan Hoàng trong ý thức hải Khương Phàm đều cảm thấy trùng kích khủng bố đập vào mặt.
Khương Phàm tê cả da đầu, chấn mở hai cánh, bay lên trời cao.
- Khương Phàm?
Bọn người Tiêu Lạc Lê trên lưng Thương Thiên Tước cùng nhau kinh hô, trước tiên liền nhận ra được.
- Hỗn đản này hạ dược?
- Hắn lấy ở đâu ra thứ ác độc như vậy!
- Súc sinh!
Bọn người Tiêu Lạc Sư tức giận không kiềm chế được, còn tưởng rằng là linh quả sinh ra ảnh hưởng, không nghĩ tới lại là thuốc độc!
Thế nhưng, khi bọn hắn kích động, máu chảy toàn thân lại tăng tốc, loại cảm giác tuyệt vời kia lại lần nữa cuốn tới.
Bao gồm cả Tiêu Lạc Lê, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở chỗ đó, phát ra tiếng ngâm khẽ.
Bọn người Tiêu Lạc Sư thì trong nháy mắt lại trừng mắt lên, nóng bỏng nhìn chằm chằm các nàng, bị thanh âm tuyệt vời này kích thích nóng nảy đến kích động.
Tiếp theo, năm nữ hài tử toàn bộ sụp đổ thét lên.
Các nàng không phải công chúa thì cũng chính là quý nữ, trong hoàng triều đều là tình nhân trong mộng để cho người ta cúng bái, hâm mộ, chưa từng có cử động xấu hổ như vậy.
- Khương Phàm, ta phải giết ngươi!
- Giết ngươi!
Năm vị nữ hài tử phát điên gào thét, hận thấu tên súc sinh kia.
- Đừng hét nữa! Còn có bao nhiêu đan dược tĩnh tâm, toàn bộ lấy ra!
Lăng Thất Tung tức giận la lên, trước tiên phải ổn định cảm xúc mới là quan trọng, bằng không hắn thật không khống chế nổi mà muốn lột sạch Tiêu Lạc Lê.
Ầm ầm...
Yêu khí ngập trời, như giang hà lao nhanh, như đại dương mênh mông lên sóng lớn, cách rất xa đã bao phủ Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, máu tươi ngược dòng phun ra chỗ thủng, kêu thảm rơi xuống rừng rậm.
Nam tử tóc dài từ trên trời giáng xuống, trong hai mắt nộ trừng bò đầy tơ máu, không đợi đụng phải Khương Phàm, chỉ là cỗ khí tức kia liền để Khương Phàm cảm giác giống như là muốn nát.
- Một Di Lạc cổ địa non nớt! Lão tử đã cảnh cáo các ngươi, đừng tới chọc ta!
Nam tử giơ lên nắm đấm, kéo thẳng đến đầu Khương Phàm, dưới sự tức giận, muốn trực tiếp oanh sát.
- Di Lạc cổ địa là cái gì, ta không phải Di Lạc cổ địa, ta là Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm kinh hồn kêu to, cưỡng ép điều động linh lực, muốn kích thích linh vũ Khổng Tước chỗ yết hầu.
Nam tử bỗng nhiên phanh nắm đấm lại, nhưng yêu khí cuồng liệt cùng kình phong vẫn vô tình đánh bay Khương Phàm ra ngoài, trực tiếp nện vào trong núi đá trước mặt.
- Khụ khụ...
Khương Phàm cưỡng ép ngăn chặn linh vũ suýt chút nữa đã bị đánh thức, chật vật leo ra, không đợi đứng vững, máu tươi cuồn cuộn mà ra, ngồi ở chỗ đó, xương cốt toàn thân như đã nát hơn phân nửa.
Nam tử này quá mạnh!
Nam tử đưa con mắt phiếm hồng tiếp cận Khương Phàm:
- Ngươi nói cái gì, Vô Hồi thánh địa? Vô Hồi thánh địa Nam Bộ? Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lại mở ra sao?
Khương Phàm kịch liệt thở dốc, miệng đầy máu tươi:
- Vừa mở ra.
Khả năng nam tử này đã ngủ say quá lâu, ý thức có chút hoảng hốt, cũng có thể là bị thuốc độc kích thích tinh thần, có chút hỗn loạn.
Hắn dùng sức lung lay đầu, mới nói:
- Làm sao thánh địa Nam Bộ các ngươi lại tới Vĩnh Hằng Thánh Sơn này?
- Chúng ta được tôn chủ Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa mời, tiến Vĩnh Hằng Thánh Sơn lịch luyện.
Khương Phàm đút đan dược vào trong miệng, bổ sung huyết khí, điều trị thương thế.
- Vì sao Đại Diễn thánh địa mời các ngươi?
Nam tử trừng trừng hai mắt, lấp lóe tinh mang, phát ra khí thế cường đại.
- Liên minh Thánh Địa Nam Bộ ra chút nhiễu loạn, Đại Diễn thánh địa được mời đi qua lắng lại. Sau đó Đại Diễn Thánh Chủ cũng đã mời chúng ta cùng đi đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn lịch luyện.
Khương Phàm điều trị huyết khí, cũng ngưng tụ linh lực, tùy thời chuẩn bị lại kích thích văn ấn linh vũ chỗ yết hầu.
- Đã bao nhiêu năm.
Nam tử dần dần tản ra khí thế nóng nảy, thanh âm đều đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Cái gì?
- Khoảng cách lần trước Vĩnh Hằng Thánh Sơn mở ra, đã trôi qua bao nhiêu năm.
- Nói là hơn một trăm hai mươi năm.
- Hơn một trăm... hai mươi năm...
Nam tử hoảng hốt, bất tri bất giác, vậy mà đã qua đã nhiều năm như vậy à.
- Tiền bối, ngài là ở lại từ lần trước sao?
Khương Phàm hỏi dò.
Nam tử tiếp cận Khương Phàm:
- Tiểu tử ngươi mang theo thuốc độc trong người? Tử đệ thánh địa luân lạc tới trình độ ti tiện này như ngươi sao?
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Ngài nghe ta giải thích. Ta là trên đường nhặt được thi thể của một con Quỷ Diện Ngô Công, luyện thành dược thủy, dùng để thu thập con Hỏa Diễm Huyễn Điểu một mực muốn đuổi bắt ta kia. Không nghĩ tới lại phát hiện Thánh Nhân Quả, lại cảm thấy bên trong khả năng có Yêu thú, liền vẩy ra dược thủy, muốn kích thích Yêu thú đi ra, sau đó ta thừa cơ kiếm tiện nghi. Ta thật không biết bên trong là có người sống, nếu không tuyệt đối sẽ không dùng thứ này.
Ánh mắt Nam tử ngưng lại:
- Ngươi biết Thánh Nhân Quả?
- Ta là Luyện Đan sư.
Khương Phàm nói xong, tranh thủ thời gian chủ động xin lỗi:
- Để tiền bối khó chịu, ta nhận sai, xin thỉnh tội.
Nam tử nhíu nhíu mày, nói:
- Thánh Chủ Đại Diễn thánh địa là ai?
- Ta chỉ biết hắn là Thánh Chủ, không biết tên.
- Bọn hắn tới bao nhiêu người?
- Mười người, dẫn đội là Linh Nguyên cửu trọng thiên, Thẩm Minh Thu, nhưng hạch tâm là trưởng tử Thánh Chủ, Tô Triệt. Người cũng không tệ lắm, xem như thanh niên tuấn kiệt ít có trong thánh địa.
Khương Phàm cẩn thận quan sát đến biểu hiện của nam tử:
- Tiền bối, ngài là người của Đại Diễn thánh địa sao?
Nam tử khua tay nói:
- Ngươi có thể đi!
- Tiền bối, chuyện vừa rồi, còn xin thông cảm.
Khương Phàm xin lỗi rút đi.
- Hơn một trăm hai mươi năm sao?
Sau khi Khương Phàm biến mất, nam tử ung dung than nhẹ, thời gian trôi qua thật nhanh.
Chương 783 Ngươi một ngụm ta một ngụm
- Đám con cháu Đại Diễn nếu đều đến, kẻ làm trưởng bối như ta cũng nên chuẩn bị kỹ càng lễ vật để tiếp đãi. Đời ta xem như đã hủy, có thể làm chút cống hiến cho Đại Diễn thánh địa, cũng coi như chết mà nhắm mắt.
Nam tử thở ra một hơi, quay người đi về sơn động phương xa.
Đó là nơi hắn cư trú, không chỉ có Thánh Nhân Quả, còn trữ các bảo bối khác. Đều là đồ tốt tìm kiếm được trong những năm này tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Đương nhiên, Thánh Nhân Quả xem như quý giá nhất, so với Vĩnh Hằng Chi Linh không kém bao nhiêu.
Nhưng... Sau đó không lâu, trong rừng rậm đột nhiên truyền ra tiếng nam tử tức giận gào thét:
- Thánh Nhân Quả của ta đâu! Ranh con, khinh người quá đáng!
Khương Phàm đang phóng tới trong rừng rậm, sau khi nghe được tiếng gào thét phía xa xa khẽ biến sắc.
- Hỏa Diễm Huyễn Điểu? Tên điểu tặc này lại quấn trở về?
Khương Phàm lập tức đã hiểu, nhất định là Hỏa Diễm Huyễn Điểu thừa dịp hắn và nam tử nói chuyện với nhau, liền vào hang núi kia, trộm đi Thánh Nhân Quả.
Giờ khắc này, Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã hóa thân thành Hỏa Liệt Điểu, mang theo hỏa diễm chạy trốn, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn quanh, như một tên trộm, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Nam tử kia khí thế quá kinh khủng, có thể chạy đều phải chạy thật xa, tuyệt đối không thể để bị bắt lại.
- Tặc điểu! Ngươi ngược lại là đi kiếm tiện nghi!
Khương Phàm xông lên bầu trời, nhìn ra xa bốn chỗ, nhưng không đợi phát hiện Hỏa Diễm Huyễn Điểu, vậy mà lại thấy được Thương Thiên Tước khổng lồ sâu trong tầng mây kia.
- Khương Phàm! Ngươi là tên súc sinh!
Tiêu Lạc Lê nhìn thấy Khương Phàm, cảm xúc kích động, sụp đổ thét lên!
Kết quả vừa mới kích động, sóng nhiệt lại dâng lên, toàn thân như nhũn ra, vừa thẹn vừa tức, xụi lơ xuống.
- Khương Phàm, ngươi là tên vô sỉ lưu manh! Súc sinh không biết xấu hổ! Ngươi chết không yên lành!
Thiên chi kiêu nữ hoàng triều đều bi phẫn thét lên, nhưng ngay sau đó đều khó chịu ngồi liệt xuống dưới, ý thức hoảng hốt, thân thể rã rời.
- Là đang kêu ta sao? Đám nữ tử này có bệnh sao!
Khương Phàm khẽ nhíu mày, quay đầu rời khỏi, tiếp tục lùng bắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Nhất định phải đoạt lại trước khi tặc điểu kia ăn hết Thánh Nhân Quả.
- Đuổi!
Có cường giả hoàng triều giận dữ mắng mỏ.
Tiêu Lạc Sư bực tức nói:
- Đuổi cái gì đuổi? Tình huống chúng ta bây giờ, đuổi theo là muốn chết sao?
Tên hỗn đản Khương Phàm kia vậy mà lại mang theo thuốc độc trong người, khẳng định không phải thứ gì tốt. Bây giờ toàn bộ bọn hắn đã trúng độc, cũng không dám loạn động, đừng nói đánh.
Nếu nhào lên, hậu quả khẳng định là mặc kệ xâm lược.
Nam ngược lại là không quan trọng, nếu như nữ hài tử đều bị lăng nhục, chắc chắn sẽ biến thành trò cười, trở thành sỉ nhục của hoàng triều.
- Trước tiên tìm nơi khử độc!
Tiêu Lạc Lê cảm giác mình sắp không chịu được nữa, cũng thực sự chịu đủ cảm giác hỏng bét xen lẫn cùng bọn nam tử này rồi. Bây giờ nàng chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh, từ từ thanh lý tình độc.
Thương Thiên Tước nhấc lên lôi triều mãnh liệt, lướt qua tầng mây, phóng tới rừng rậm xa xa.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu chạy ra hơn ba trăm dặm, mới thu liễm hỏa diễm, trốn trong một cái khe núi.
- Nơi này hẳn là an toàn rồi! Linh quả này là thứ gì? Vậy mà có thể để cho gia hỏa mạnh như vậy bảo vệ! Hắc hắc, nếm thử hương vị trước đã.
Sau khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu xác định xung quanh không có nguy hiểm, nó vung Thánh Nhân Quả lên nuốt xuống toàn bộ.
Nhưng, nó đã đánh giá thấp năng lượng của linh quả này.
Thánh Nhân Quả nhận liệt diễm thôn phệ luyện hóa, lập tức phóng thích lên năng lượng mãnh liệt. Giống như là một Thánh Linh đang thức tỉnh, nhấc lên năng lượng mãnh liệt như cuồng triều, trong nháy mắt đã bao phủ Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
- Aaa… !
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đau đớn kêu thảm, liệt diễm mất khống chế, cuốn qua vết nứt hẻm núi, từ đỉnh núi ngàn mét dội thẳng trời cao.
- A a a...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cảm giác mình sắp bị cháy rụi.
Là Hỏa Diễm Linh Thể, nếu như bị lửa thiêu chết, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng, bây giờ nó là đang bị thiêu đốt, từ xương cốt đến linh hồn đều đang bị thiêu đốt.
Liệt diễm bạo động khắp toàn thân, càng ngày càng mãnh liệt, không bị khống chế biến thành hùng sư, gào thét trong hẻm núi, lại biến thành Linh Điệp, vỗ cánh bay, tiếp đó là biến thành cự ưng, sau đó lại là Ác Giao, khuấy động liệt diễm, cuối cùng biến thành Hỏa Liệt Điểu, lệ khí cuồn cuộn.
Bản thể chuyển hóa giữa năm loại Yêu thú.
Phốc...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu gian nan phun Thánh Nhân Quả ra, khôi phục lại bộ dáng lúc đầu, kinh nghi nhìn nó.
- Đây là thứ gì? Năng lượng lớn như vậy!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu run run, con mắt bỗng nhiên nổi lên ánh sáng, một ngụm lại nuốt xuống.
Oanh...
Liệt diễm nhấc lên chật ních cả hẻm núi, thuận theo vách đá thẳng tới vách núi, phóng tới không trung.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại kêu gào thảm thiết, đau đớn không chịu nổi, rất nhanh lại bắt đầu kịch liệt chuyển hóa giữa từ bản thể đến hùng sư, mãnh cầm.
Tiếng thú rống chim gáy, vang vọng trong hẻm núi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu không tiếp tục phun ra Thánh Nhân Quả, ngược lại là đang điều động liệt diễm, toàn lực luyện hóa trong thân thể.
Thánh Nhân Quả thả ra năng lượng càng ngày càng mạnh, đánh thẳng vào cơ thể Hỏa Diễm Huyễn Điểu, cũng đang kích thích linh hồn.
Nó đau đớn, càng phấn khởi!
Bởi vì cơ thể đang cường đại, linh hồn đang thăng hoa.
Khi hóa thân thành hùng sư, nó trở nên càng chân thực càng khôi ngô. Da thịt, móng vuốt, lông tóc, đều xuất hiện hoàn chỉnh, chân chính biến thành Liệt Diễm Hùng Sư, mà trong ý thức lại còn thức tỉnh ra uy lực truyền thừa chuyên môn.
Khi hóa thân thành Linh Điệp, cự ưng, nó bắt đầu thay đổi hoàn chỉnh, cũng thức uy lực tỉnh truyền thừa.
Chỉ có Hỏa Liệt Điểu, Ác Giao là tình huống đặc thù, lúc ấy là may mắn có được mấy mảnh xương cốt, chỉ có thể huyễn hóa ra bộ dáng mà thôi. Nhưng dù vậy, hóa thân thành Hỏa Liệt Điểu, Ác Giao, cũng đều trở nên càng chân thực hơn.
Phốc...
Chương 784 Tính ăn mảnh một mình?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu gánh không được, lại phun ra, mặc dù đau đớn, nhưng kích động đến run rẩy.
Cảm giác này quá mỹ diệu!
Sau khi chậm một trận mà, Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại há mồm nuốt vào.
Cứ như thế lặp đi lặp lại mười ba lần!
Thánh Nhân Quả đã tiêu hao hai phần ba.
Cảnh giới Hỏa Diễm Huyễn Điểu liên tiếp đột phá hai trọng thiên!
Hình tượng năm loại mãnh thú càng thêm chân thực, cơ hồ nhìn không ra bất kỳ vết tích thay đổi nào!
Càng làm cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động là, huyết mạch nó đã thăng hoa, xác thực mà nói chính là thực hiện ước mơ biến đổi tha thiết. Chân thân nó đã biến thành hai viên hạt châu.
Một viên linh châu phong tồn rộng lượng năng lượng. Một viên huyết châu, phun trào huyết khí bành trướng.
Đây là sinh mệnh của nó!
Chỉ cần bọn chúng không bị hủy, mặc kệ nó gặp thương tích bao lớn, cũng không tính là có bất cứ thương tổn gì!
- A! Quá sung sướng! Điểu gia ta muốn làm Bá Vương!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động thét dài, liệt diễm tăng vọt, nóng chảy hẻm núi vách đá, hình thành dung nham cuồn cuộn xuống.
- Điểu tặc!
Khương Phàm xông vào hẻm núi, giận dữ mắng mỏ Hỏa Diễm Huyễn Điểu:
- Giao Thánh Nhân Quả ra!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức giữ vững Thánh Nhân Quả, cảnh giác Khương Phàm:
- Nghĩ hay lắm! Đây là Điểu gia ta liều mạng lấy được!
Khương Phàm tức giận:
- Ai liều mạng? Là ta ở phía trước liều mạng!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu khinh thường:
- Ngươi chỉ là ở phía trước hấp dẫn lực chú ý mà thôi.
- Bớt nói nhảm, hoặc là ngươi cho ta, hoặc là bây giờ ta liền đi nói cho lão gia hỏa kia, là ngươi trộm Thánh Nhân Quả đi.
- Ngươi dám uy hiếp ta? Ngươi không sợ ta ăn ngươi!
- Ngươi qua đây thử một chút! Ta nhét thịt rết đầy miệng ngươi!
- Đừng có nói thịt rết với ta!
Con mắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu đi lòng vòng, nói:
- Điểu gia ta không phải người không nói lý, Thánh Nhân Quả này xác thực có công lao của ngươi. Như vậy đi, hai ta thay phiên dùng.
- Làm sao thay phiên?
- Một người thả trong miệng ngậm một hồi, ai nhịn không được phun ra, thay đổi cho người khác.
- Ngươi có ác tâm hay không?
- Ta còn chê ngươi buồn nôn đây! Điểu gia ta là Linh Thể tinh khiết, trong miệng ngươi tất cả đều là nước bọt.
Khương Phàm nhíu nhíu mày, đưa tay:
- Lấy ra!
- Ta trước...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu há mồm liền phải ném Thánh Nhân Quả vào.
- Không biết xấu hổ?
Khương Phàm tranh thủ thời gian đoạt lại, một ngụm nhét vào trong miệng.
- Hắc hắc!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu không có đoạt lại, mặt mũi tràn đầy nụ cười xấu xa tiếp cận Khương Phàm.
Lấy nó thể chất Hỏa Diễm mỗi lần đều chỉ có thể ngậm một hồi, tiểu tử này hẳn là chẳng mấy chốc sẽ phun ra.
Thánh Nhân Quả bây giờ chỉ còn một phần ba, nhưng hẳn là còn hạch tâm nhất.
Chờ sau khi đến phiên nó ngậm lấy, liền gắt gao chịu đựng, triệt để luyện hóa.
- Trông coi cho ta!
Khương Phàm ăn vào Thánh Nhân Quả, kích phát Đại Diệu Thiên Kinh, cưỡng ép luyện hóa.
Thánh Nhân Quả giống như là Thánh Linh thức tỉnh, lập tức nở rộ lên thánh uy kỳ dị, nương theo năng lượng mãnh liệt.
Khương Phàm biết đây là vật gì, cho nên đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn đánh giá thấp năng lượng bên trong.
Khí hải cuồn cuộn, linh lực trùng kích kinh mạch, hóa thành Kim Quang Thánh Viêm, sôi trào khắp hẻm núi. Toàn thân Khương Phàm giống như muốn bị đốt thấu, đau đớn không chịu nổi, suýt chút nữa đã phải phun Thánh Nhân Quả ra, nhưng cũng may ý chí hắn cứng cỏi, cưỡng ép chống đỡ, vững vàng vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, hình thành vòng xoáy thôn phệ, bao phủ Thánh Nhân Quả.
Khí tức Thánh Linh, năng lượng mênh mông, khuếch tán tại toàn thân Khương Phàm, giống như là dòng lũ lao nhanh, mãnh liệt đến trình độ kinh người.
Nếu như không phải hắn có thể chất đặc thù, lại có Bát Hoang Chiến Trụ bảo vệ, thời khắc này Khương Phàm ngạnh kháng, vô cùng có khả năng hủy thân thể đi.
- A? Gánh vác được rồi?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngoài ý muốn càng sốt ruột, rất có thể là linh quả còn lại có một số tinh hoa tốt hơn, có nhiều bí mật hơn.
Khương Phàm gắt gao cắn chặt răng, toàn thân bị đốt thành màu vàng, giống như đang nóng chảy, nhưng vẫn cưỡng ép chống đỡ.
Không thể nào để tặc điểu tiện nghi hơn này!
- Nôn đi! Nhanh nôn ra! Đừng gượng chống, nhanh nhanh nhanh. Ngươi… đứa nhỏ này, bướng bỉnh như thế. Năng lượng này quá kinh khủng, sẽ để ngươi no bạo. Ngươi một ngụm, ta một ngụm, hai ta cứ từ từ.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tức giận, hận không thể gỡ miệng Khương Phàm, cưỡng ép móc ra.
Khương Phàm vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, cường lực luyện hóa Thánh Nhân Quả.
Khí tức Thánh Linh của Thánh Nhân Quả cực kỳ đặc biệt, loại Sinh Tử cảnh siêu việt này càng siêu việt lực lượng Niết Bàn cảnh phi phàm, trong thân thể Linh Nguyên cảnh của Khương Phàm sinh ra ảnh hưởng kinh người.
Khí tức siêu phàm nhập thánh tư dưỡng huyết nhục linh hồn Khương Phàm, càng tư dưỡng linh nguyên trong khí hải. Linh lực hải dương kịch liệt mở rộng, phạm vi tăng vọt, nội bộ còn hiện ra thánh quang đặc thù, vững chắc không gian khí hải.
Ý thức hải cuồn cuộn sóng lớn, rõ ràng hơn, cường thịnh hơn, bên trong thú văn đều giống như đươc thánh quang tắm rửa, bọn chúng phát ra tiếng gào thét mát lạnh. Trái tim bành trướng nhảy lên, khỏe mạnh hữu lực, càng đánh thẳng vào mạch máu toàn thân, chăm chú quấn chặt lấy tất cả kinh mạch.
Toàn thân Khương Phàm phồng lên, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn gắt gao ngăn chặn Thánh Nhân Quả.
- Ranh con, phun ra! Tới phiên! Đã nói thay phiên mà? Ngươi đây là chơi xấu! A a a, Điểu gia ta sắp nín chết rồi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bay tới bay lui vòng quanh Khương Phàm, sắp không nhịn được nữa.
Rống!
Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, phát ra gào thét khàn giọng giống như mãnh thú, liệt diễm toàn thân nháy mắt bạo động, so với khí thế trước đó đã cường thịnh hơn mấy lần.
Kim Quang Thánh Viêm cuốn qua hẻm núi, xông thẳng lên trời.
Hung uy Chu Tước, khuấy động thiên địa.
- Ngọa tào!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh hãi, nó vội vàng lui lại.
Đây là khí tức gì?
Hài cốt toàn thân Khương Phàm đôm đốp loạn hưởng, da thịt nhấc lên chập trùng như sóng lớn, bắt đầu hóa thú toàn diện.
Chương 785 Bát Cấm Thánh Thiên Quyết
Hai cánh chấn kích, ở hai bên triển khai tám chín mét.
Hai tay hai tay vặn vẹo, cùng cốt dực phát sinh giao hòa hoàn chỉnh, biến thành cánh Chu Tước chân chính, có thể chém chết vạn vật, chém giết lôi đình.
Hoa văn trên cơ bắp hai chân có thể thấy rõ ràng, đầu ngón tay sắc bén, hàn khí tản ra bốn phía.
Văn ấn Chu Tước Bác Thiên Thuật lại chủ động thức tỉnh, không ngừng liên tục hấp thu khí tức Thánh Linh, tràn ngập sát uy làm cho người khác phải hồi hộp.
Xương sống Khương Phàm kéo dài xuống, xuất hiện lông đuôi hoa lệ.
Cái đầu vặn vẹo, biến thành đầu Chu Tước.
Khương Phàm đau đớn lại bạo ngược gáy to, hoàn toàn hóa thành hình thái Chu Tước.
Ầm ầm!
Sông núi nổ vang, nguyên khí khuấy động.
Thiên khung run rẩy, núi lớn gào thét.
Toàn thân Khương Phàm bao trùm hỏa vũ màu vàng, vỗ cánh bay lên, để lại vết nứt không gian kinh người. Hai mắt lấp lóe kim quang, như Cửu Thiên Kiếp Quang, muốn nhìn thấu thiên khung vô tận, chiến trường Chư Thần kia.
Linh nguyên thức tỉnh toàn diện, hình thái hoàn chỉnh thay đổi, Thánh Nhân Quả tiếp tục kích thích xuống, rốt cuộc cũng tái hiện ra uy lực Chu Tước.
- Lão tổ tông của ta, Chu Tước?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh hồn thét lên, liệt diễm toàn thân không bị khống chế nhấc lên, suýt chút nữa liền quỳ xuống.
Ta… phụ mẫu nó… ta đang nhìn thấy cái gì thế này?
Chu Tước?!
Thần Tổ Vạn Cầm!
Một trong Thượng Cổ Thần Tổ!
Đây là ảo giác sao?
Làm sao hình thái Chu Tước có thể tại hiển hiện trên thân Nhân tộc?
Cùng lúc đó, nam tử đang điên cuồng tìm kiếm Thánh Nhân Quả cũng xông lên thiên khung, cách khoảng không ngắm nhìn hỏa điểu uy nghiêm đang giương cánh kích thiên kia.
Chu Tước?
Hay là Hỏa Liệt Điểu?
Không! Đây không phải là Hỏa Liệt Điểu!
Đó là Chu Tước!
Gia phả vạn yêu, tờ đầu tiên của Thiên Cầm, Chu Tước!
Hắn đã gặp qua tại tổ địa Vĩnh Hằng Thánh Sơn!
Ấn tượng quá sâu sắc!
Đứa nhỏ này đã thức tỉnh Chu Tước linh văn?
Đây là muốn biến thiên sao?
Vô Hồi thánh địa biết không?
Đại Diễn thánh địa biết không?
Đây là phúc phần thánh địa thiên hạ, hay là tai họa cho thánh địa!
Cái này nếu để cho hoàng tộc biết, há không muốn xé bỏ hiệp nghị thánh địa, chạy thẳng đến Vô Hồi thánh địa!
Khương Phàm toàn diện thức tỉnh Chu Tước linh văn, cảnh giới cường thế đột phá bát trọng thiên, thẳng tới cửu trọng thiên, trùng kích tới cực
đỉnh cửu trọng!
Thăng hoa không có gì sánh kịp!
Viễn siêu hơn mấy giọt thần huyết lúc trước!
Một lực lượng huyết mạch mãnh liệt bộc phát tại toàn thân, mong đợi bí thuật Chu Tước lại lần nữa thức tỉnh.
Chu Tước Quy Nguyên Thuật!
Có thể thôn nạp vạn hỏa thiên hạ, có thể uy áp vạn vật Hỏa Linh.
Có thể làm cho vạn vật quy nguyên, có thể tái diễn Vạn Hỏa Pháp Tắc.
Nếu như tương lai Khương Phàm có thể thức tỉnh Diệt Thế Phần Thiên Viêm chân chính, liền có thể lăng gia phía trên vạn hỏa, hiệu lệnh vạn vật Hỏa Linh. Thậm chí có thể đem linh lực khác, cưỡng ép nghịch biến thành Hỏa nguyên lực tinh khiết, để cho hắn sử dụng.
Ví dụ như, Chu Tước Thần Tổ chân chính, có thể làm cho giang hải vạn dặm trong lúc thoáng qua biến thành biển lửa vô biên, càng có thể làm cho Chư Thần thả ra võ pháp cường đại, nghịch chuyển thành liệt diễm cho mình sử dụng, hiện ra uy lực vạn hỏa.
Khương Phàm chấn kinh càng mừng như điên hơn.
Không hổ là Chu Tước Thần Tổ, mỗi lần thức tỉnh huyết mạch truyền thừa đều mang thần uy kinh thế, lại còn mang theo khí thế vô địch bá đạo.
Mặc dù bây giờ Khương Phàm còn không có đạt tới Diệt Thế Phần Thiên Viêm, nhưng sớm đã thức tỉnh tại Linh Nguyên cảnh, liền mang ý nghĩa hắn có thể chính thức thôn phệ hỏa diễm khác, đồng thời có thể sinh ra áp chế đối với những Hỏa Diễm linh văn khác, còn có thể đồng cấp trong đối kháng, đem của thế công kẻ địch, diễn biến thành liệt diễm.
Nhưng...
Lúc Khương Phàm đang còn đắm chìm bên trong cuồng hỉ, trong ý thức hải lại hiện ra tia sáng mãnh liệt, lập loè chữ cổ lạ thường —— Bát Cấm Thánh Thiên Quyết!
Khương Phàm định thần cảm nhận, ánh mắt bén nhọn lấp lóe lắc lư.
Đây là thánh pháp?
Tại sao có thể có thánh pháp như vậy!
Khương Phàm chấn kinh, thậm chí so thức tỉnh Chu Tước Quy Nguyên Thuật càng khiếp sợ hơn!
Đừng nói sau khi hắn sống lại chưa từng gặp qua võ pháp như thế này, trong ý thức truyền xuống kiếp trước đều không có ký ức cùng loại.
Bộ này thánh pháp rất có thể đã siêu việt tới thánh pháp.
Thánh Thiên?
Thắng Thiên!
Bát Cấm Thánh Thiên Quyết ảo diệu ở chỗ, mỗi khi vượt qua cảnh giới đều sẽ lắng đọng một bản thân độc lập, cũng trưởng thành theo sau này.
Mỗi khi tại thời điểm cần thiết cưỡng ép kích phát, bản thân này sẽ dung nhập toàn thân, tăng lên sức chiến đấu gấp đôi.
Tựa như thời điểm Linh Anh cảnh cửu trọng thiên vượt qua Linh Nguyên cảnh, loại biến đổi toàn diện, thăng hoa kỳ diệu kia, sẽ thông qua Bát Cấm Thánh Thiên Quyết, ngưng tụ thành một 'Bản thân' độc lập, chìm vào khí hải. Sau đó, 'Bản thân' sẽ theo 'Bản ngã' trưởng thành mà tiếp tục trưởng thành, các mặt đều tăng lên.
Mặc dù không thể nào rời khỏi thân thể mà chiến đấu, nhưng lại có thể tại thời điểm cần thiết hòa tan vào thân thể, tăng lên sức chiến đấu.
Linh Anh cảnh vượt qua Linh Nguyên cảnh, là đệ nhất cấm.
Linh Nguyên cảnh vượt qua Linh Hồn cảnh, là đệ nhị cấm.
Linh Hồn cảnh vượt qua Sinh Tử cảnh, là đệ tam cấm...
Cứ thế mà suy ra, chín đại cảnh giới, tám lần lắng đọng, ngưng tụ tám 'Bản thân'. Là Bát Cấm Thánh Thiên Quyết!
Nói cách khác, nếu như có thể lắng đọng tám lần, thực lực cuối cùng sẽ tăng lên tám lần!
Tám lần!
Đây là tăng cường kinh người đến cỡ nào?
Đừng nói tám lần, liền xem như gấp hai gấp ba, đều đã rất khủng bố!
Khương Phàm quên đi đau đớn Thánh Nhân Quả mang tới, hắn đắm chìm tại trong thức hải tiếp tục cảm nhận.
Đây là vị nào Thánh Nhân nghiên cứu ra được sao?
Hay là từ thời đại Thượng Cổ truyền xuống?
Thánh Thiên?
Thắng Thiên!
Chiến Thiên!
Nghịch Thiên!
Khương Phàm càng cảm nhận càng rung động, chỉ hận mình không thể sớm đạt được, bỏ lỡ cơ hội Linh Anh cảnh lắng đọng đến Linh Nguyên cảnh. Đối với hắn mà nói, bát cấm đã đi đầu tiên. Nhưng, còn tốt không hề làm mất biến đổi Linh Nguyên đến hướng Linh Hồn cảnh sắp tới.
Có người bừng tỉnh, muốn khống chế, nhưng Khương Phàm lại vẩy thuốc vào nơi đó quá nhiều, phá tan thần kinh của bọn hắn, nhóm lên liệt hỏa chưa bao giờ có.
Đang có người khống chế không nổi muốn nhào về phía đối phương, có người bắt đầu vuốt ve mình, có người trực tiếp tháo bỏ y phục, bất chợt, sâu trong sơn động truyền ra một tiếng gào trầm trầm, lại đột nhiên mãnh liệt, thoáng chốc, đá vụn cuồn cuộn bụi mù, chật ních sơn động, oanh động bên trong kịch liệt phun ra ngoài.
Một yêu khí khủng bố làm cho người ta hồi hộp, khuấy động cả rừng rậm.
- Đều tỉnh táo lại cho ta, chạy!
Tiêu Lạc Lê bừng tỉnh, chịu đựng cảm giác khô nóng lại khó chịu, kêu to lên, liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, hóa thành hai cánh phóng lên tận trời.
- Đáng chết!
Bọn người Lăng Thất Tung dùng sức cắn răng, trấn định tinh thần, cũng đi theo phóng tới không trung, nhưng nhìn qua dáng người uyển chuyển của Tiêu Lạc Lê ở phía trước, cái cảm giác mãnh liệt kia hận không thể nhào tới ăn sống nuốt tươi nàng lần nữa xông lên đầu.
- Đều nhịn xuống cho ta!
Tiêu Lạc Sư ở phía sau phóng thích lên lôi triều chói mắt, che mất bọn người Lăng Thất Tung.
Lôi điện xé rách da thịt, mang đến đau đớn, cưỡng ép kích thích tinh thần của bọn hắn.
Thương Thiên Tước tiếp được bọn hắn, nhanh chóng chạy trốn.
Bọn hắn tranh thủ thời gian ngồi xuống, muốn điều động linh lực, kiểm tra tình huống thân thể, kết quả cảm xúc khẩn trương dao động, ngược lại còn khuếch tán dược hiệu trầm trọng hơn.
Thương Thiên Tước vừa mới bay về phía không trung, mười một người trên lưng lại không hẹn mà cùng phát ra thanh âm xấu hổ làm cho người khác giận dữ.
Có kiều nữ hoàng triều ánh mắt mê ly, hô hấp dồn dập, cơ hồ muốn đánh mất lý trí.
- Aaa… !
Tiêu Lạc Lê phát ra tiếng thét bi phẫn, mình đường đường là công chúa hoàng triều, vậy mà ở trước mặt thần tử toát ra bộ dáng khó coi như vậy.
- Nhanh dùng đan dược định thần tĩnh khí.
Tiêu Lạc Sư ép buộc mình không nhìn tới đám nữ hài tử xung quanh, nhưng tròng mắt lại giống như đã dính chặt, nhịn không được mà nhìn vị trí uyển chuyển trên thân các nàng, càng xem càng xao động, càng xem càng hoảng hốt, tà hỏa trong lòng lại tán loạn, giống như tùy thời đều muốn hóa thân thành mãnh thú, bổ nhào qua hung hăng chà đạp.
Lăng Thất Tung tranh thủ thời gian lấy ra đan dược ra luyện hóa, thế nhưng con mắt cũng đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm đám nữ hài tử nóng bỏng, cũng bao gồm cả Tiêu Lạc Lê.
Có người ý chí không kiên định, đột nhiên bắt lấy chân một nữ tử bên cạnh, muốn thô lỗ kéo tới.
Nữ hài nhi đầu tiên là hoảng hốt, khát vọng, nhưng sau đó là bừng tỉnh, giãy dụa thảm thiết:
- Cút! Cút ngay cho ta!
Rống!
Tiếng gào thét trong rừng rậm phía dưới càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng nóng nảy, như sấm triều giống như lũ ống, khuấy động dãy núi.
Trong phạm vi mấy chục dặm, núi cao lay động, cây rừng đổ nát, túc điểu kinh bay, thanh thế kinh người.
Khương Phàm còn đang chạy đi lập tức dừng lại, vượt lên đại thụ trước mặt, dùng cả tay chân leo thẳng đến trên tán cây, cách cành lá rậm rạp nhìn về nơi xa.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cũng nín thở định thần, như tên trộm nhìn quanh.
Sẽ là lão yêu gì đây?
Rống!
Hống hống hống!
Tiếng rống như sấm, càng ngày càng kinh khủng, kinh hãi cả rừng rậm.
Khí lãng nhấc lên sâu trong sơn động, yêu khí cuồn cuộn, ngay sau đó truyền ra một tiếng bước chân trầm muộn. Mỗi một bước rơi xuống đều khiến đất rung núi chuyển, như Cự Long bước đi, khiến cho người khác vô cùng sợ hãi.
Khương Phàm cách cách xa mấy chục dặm đều âm thầm nhếch miệng, đây là yêu vật gì thế này?
Ngay cả xa Thương Thiên Tước đều xoay quanh ở trên không, giật mình không biết dạng yêu vật gì lại có thể mang ra thanh thế như vậy.
Sau đó không lâu, 'Ác thú' đâm cháy sơn động, xuất hiện trong rừng rậm.
Yêu khí sôi trào, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, đại địa lan tràn vết nứt, đá vụn bay lên, cây già tráng kiện đột ngột nhảy lên, cảnh tượng rất khủng bố.
Nhưng...
- Aaa… !! Là ai! Con cái nhà ai! Bà nội cha nó, lão tử đều đã tuyệt tinh! Ai lại chạy tới hạ tình dược cho lão tử! A a a...
Một người sống sờ sờ, tóc tai bù xù phá tan sơn động.
Cường quang sôi trào trên trán hắn, toàn thân khuấy động lên yêu khí kinh khủng, yêu khí lao nhanh như sông như biển, bên trong lại còn xuất hiện năm loại thú ảnh hoàn toàn khác biệt.
Có cự viên đấm ngực, gào thét với trời.
Có hùng sư đạp tan sông núi, rống động vạn rừng.
Có Huyền Ưng tiếng gáy to khắp trời cao, kinh nhiếp vạn cầm.
Có thạch quy đạp triều mà lên, đoạn sông liệt hải.
Càng có Địa Long ra khỏi vực sâu, cuồn cuộn yêu khí, hiệu lệnh Đại Địa Thú Vương.
Khương Phàm hít một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nhìn qua phía trước:
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn lại còn có người sinh sống?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị dọa đến rụt cổ vào:
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn đương nhiên là có Nhân tộc! Không phải vậy ngươi cho rằng ta học được tiếng người từ chỗ nào? Thế nhưng... Tại sao hắn lại ở đây?
- Nhân tộc ở đâu ra? Nơi này không phải...
Khương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ, khiếp sợ nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu:
- Thời điểm lần trước mở ra Vĩnh Hằng Thánh Sơn, có người lựa chọn ở lại nơi này? Mỗi lần mở ra Thánh Sơn, đều có người tham luyến Linh Bảo, cơ duyên nơi này nên đã bỏ lỡ cơ hội rời khỏi. Lúc đầu, những người này sống không quá ba năm năm liền sẽ bị mãnh thú săn mồi, cho đến khi... Ngọa tào! Hắn đang muốn tiếp cận ngươi! Hắn đang đến!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh hãi lông tóc toàn thân đều nổ lên, không lo được Khương Phàm, nó dâng lên hỏa diễm mãnh liệt, phóng lên tận trời, giống như nổi điên chạy trốn về nơi xa.
Toàn thân Khương Phàm bỗng nhiên ớn lạnh, vừa muốn chạy trốn, lại rõ ràng cảm nhận được hơn ba mươi dặm bên ngoài, một đôi mắt hiện ra hồng quang cách rậm rạp cây rừng đang tập trung vào hắn.
- Tiểu hài tử, ngươi dám hạ dược cho lão nhân gia ta! Khinh người quá đáng!
Chương 782 Người của trăm năm trước (2)
Nam tử tóc dài đứng ngoài ba mươi dặm đạp tung mặt đất, phóng lên tận trời, Yêu khí thao Thiên sôi trào, tràn ngập kinh thế sát uy, bổ nhào tới phía Khương Phàm.
- Ta đã nói ngươi không nên làm loạn!
Đan Hoàng trong ý thức hải Khương Phàm đều cảm thấy trùng kích khủng bố đập vào mặt.
Khương Phàm tê cả da đầu, chấn mở hai cánh, bay lên trời cao.
- Khương Phàm?
Bọn người Tiêu Lạc Lê trên lưng Thương Thiên Tước cùng nhau kinh hô, trước tiên liền nhận ra được.
- Hỗn đản này hạ dược?
- Hắn lấy ở đâu ra thứ ác độc như vậy!
- Súc sinh!
Bọn người Tiêu Lạc Sư tức giận không kiềm chế được, còn tưởng rằng là linh quả sinh ra ảnh hưởng, không nghĩ tới lại là thuốc độc!
Thế nhưng, khi bọn hắn kích động, máu chảy toàn thân lại tăng tốc, loại cảm giác tuyệt vời kia lại lần nữa cuốn tới.
Bao gồm cả Tiêu Lạc Lê, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở chỗ đó, phát ra tiếng ngâm khẽ.
Bọn người Tiêu Lạc Sư thì trong nháy mắt lại trừng mắt lên, nóng bỏng nhìn chằm chằm các nàng, bị thanh âm tuyệt vời này kích thích nóng nảy đến kích động.
Tiếp theo, năm nữ hài tử toàn bộ sụp đổ thét lên.
Các nàng không phải công chúa thì cũng chính là quý nữ, trong hoàng triều đều là tình nhân trong mộng để cho người ta cúng bái, hâm mộ, chưa từng có cử động xấu hổ như vậy.
- Khương Phàm, ta phải giết ngươi!
- Giết ngươi!
Năm vị nữ hài tử phát điên gào thét, hận thấu tên súc sinh kia.
- Đừng hét nữa! Còn có bao nhiêu đan dược tĩnh tâm, toàn bộ lấy ra!
Lăng Thất Tung tức giận la lên, trước tiên phải ổn định cảm xúc mới là quan trọng, bằng không hắn thật không khống chế nổi mà muốn lột sạch Tiêu Lạc Lê.
Ầm ầm...
Yêu khí ngập trời, như giang hà lao nhanh, như đại dương mênh mông lên sóng lớn, cách rất xa đã bao phủ Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, máu tươi ngược dòng phun ra chỗ thủng, kêu thảm rơi xuống rừng rậm.
Nam tử tóc dài từ trên trời giáng xuống, trong hai mắt nộ trừng bò đầy tơ máu, không đợi đụng phải Khương Phàm, chỉ là cỗ khí tức kia liền để Khương Phàm cảm giác giống như là muốn nát.
- Một Di Lạc cổ địa non nớt! Lão tử đã cảnh cáo các ngươi, đừng tới chọc ta!
Nam tử giơ lên nắm đấm, kéo thẳng đến đầu Khương Phàm, dưới sự tức giận, muốn trực tiếp oanh sát.
- Di Lạc cổ địa là cái gì, ta không phải Di Lạc cổ địa, ta là Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm kinh hồn kêu to, cưỡng ép điều động linh lực, muốn kích thích linh vũ Khổng Tước chỗ yết hầu.
Nam tử bỗng nhiên phanh nắm đấm lại, nhưng yêu khí cuồng liệt cùng kình phong vẫn vô tình đánh bay Khương Phàm ra ngoài, trực tiếp nện vào trong núi đá trước mặt.
- Khụ khụ...
Khương Phàm cưỡng ép ngăn chặn linh vũ suýt chút nữa đã bị đánh thức, chật vật leo ra, không đợi đứng vững, máu tươi cuồn cuộn mà ra, ngồi ở chỗ đó, xương cốt toàn thân như đã nát hơn phân nửa.
Nam tử này quá mạnh!
Nam tử đưa con mắt phiếm hồng tiếp cận Khương Phàm:
- Ngươi nói cái gì, Vô Hồi thánh địa? Vô Hồi thánh địa Nam Bộ? Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lại mở ra sao?
Khương Phàm kịch liệt thở dốc, miệng đầy máu tươi:
- Vừa mở ra.
Khả năng nam tử này đã ngủ say quá lâu, ý thức có chút hoảng hốt, cũng có thể là bị thuốc độc kích thích tinh thần, có chút hỗn loạn.
Hắn dùng sức lung lay đầu, mới nói:
- Làm sao thánh địa Nam Bộ các ngươi lại tới Vĩnh Hằng Thánh Sơn này?
- Chúng ta được tôn chủ Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa mời, tiến Vĩnh Hằng Thánh Sơn lịch luyện.
Khương Phàm đút đan dược vào trong miệng, bổ sung huyết khí, điều trị thương thế.
- Vì sao Đại Diễn thánh địa mời các ngươi?
Nam tử trừng trừng hai mắt, lấp lóe tinh mang, phát ra khí thế cường đại.
- Liên minh Thánh Địa Nam Bộ ra chút nhiễu loạn, Đại Diễn thánh địa được mời đi qua lắng lại. Sau đó Đại Diễn Thánh Chủ cũng đã mời chúng ta cùng đi đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn lịch luyện.
Khương Phàm điều trị huyết khí, cũng ngưng tụ linh lực, tùy thời chuẩn bị lại kích thích văn ấn linh vũ chỗ yết hầu.
- Đã bao nhiêu năm.
Nam tử dần dần tản ra khí thế nóng nảy, thanh âm đều đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Cái gì?
- Khoảng cách lần trước Vĩnh Hằng Thánh Sơn mở ra, đã trôi qua bao nhiêu năm.
- Nói là hơn một trăm hai mươi năm.
- Hơn một trăm... hai mươi năm...
Nam tử hoảng hốt, bất tri bất giác, vậy mà đã qua đã nhiều năm như vậy à.
- Tiền bối, ngài là ở lại từ lần trước sao?
Khương Phàm hỏi dò.
Nam tử tiếp cận Khương Phàm:
- Tiểu tử ngươi mang theo thuốc độc trong người? Tử đệ thánh địa luân lạc tới trình độ ti tiện này như ngươi sao?
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Ngài nghe ta giải thích. Ta là trên đường nhặt được thi thể của một con Quỷ Diện Ngô Công, luyện thành dược thủy, dùng để thu thập con Hỏa Diễm Huyễn Điểu một mực muốn đuổi bắt ta kia. Không nghĩ tới lại phát hiện Thánh Nhân Quả, lại cảm thấy bên trong khả năng có Yêu thú, liền vẩy ra dược thủy, muốn kích thích Yêu thú đi ra, sau đó ta thừa cơ kiếm tiện nghi. Ta thật không biết bên trong là có người sống, nếu không tuyệt đối sẽ không dùng thứ này.
Ánh mắt Nam tử ngưng lại:
- Ngươi biết Thánh Nhân Quả?
- Ta là Luyện Đan sư.
Khương Phàm nói xong, tranh thủ thời gian chủ động xin lỗi:
- Để tiền bối khó chịu, ta nhận sai, xin thỉnh tội.
Nam tử nhíu nhíu mày, nói:
- Thánh Chủ Đại Diễn thánh địa là ai?
- Ta chỉ biết hắn là Thánh Chủ, không biết tên.
- Bọn hắn tới bao nhiêu người?
- Mười người, dẫn đội là Linh Nguyên cửu trọng thiên, Thẩm Minh Thu, nhưng hạch tâm là trưởng tử Thánh Chủ, Tô Triệt. Người cũng không tệ lắm, xem như thanh niên tuấn kiệt ít có trong thánh địa.
Khương Phàm cẩn thận quan sát đến biểu hiện của nam tử:
- Tiền bối, ngài là người của Đại Diễn thánh địa sao?
Nam tử khua tay nói:
- Ngươi có thể đi!
- Tiền bối, chuyện vừa rồi, còn xin thông cảm.
Khương Phàm xin lỗi rút đi.
- Hơn một trăm hai mươi năm sao?
Sau khi Khương Phàm biến mất, nam tử ung dung than nhẹ, thời gian trôi qua thật nhanh.
Chương 783 Ngươi một ngụm ta một ngụm
- Đám con cháu Đại Diễn nếu đều đến, kẻ làm trưởng bối như ta cũng nên chuẩn bị kỹ càng lễ vật để tiếp đãi. Đời ta xem như đã hủy, có thể làm chút cống hiến cho Đại Diễn thánh địa, cũng coi như chết mà nhắm mắt.
Nam tử thở ra một hơi, quay người đi về sơn động phương xa.
Đó là nơi hắn cư trú, không chỉ có Thánh Nhân Quả, còn trữ các bảo bối khác. Đều là đồ tốt tìm kiếm được trong những năm này tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Đương nhiên, Thánh Nhân Quả xem như quý giá nhất, so với Vĩnh Hằng Chi Linh không kém bao nhiêu.
Nhưng... Sau đó không lâu, trong rừng rậm đột nhiên truyền ra tiếng nam tử tức giận gào thét:
- Thánh Nhân Quả của ta đâu! Ranh con, khinh người quá đáng!
Khương Phàm đang phóng tới trong rừng rậm, sau khi nghe được tiếng gào thét phía xa xa khẽ biến sắc.
- Hỏa Diễm Huyễn Điểu? Tên điểu tặc này lại quấn trở về?
Khương Phàm lập tức đã hiểu, nhất định là Hỏa Diễm Huyễn Điểu thừa dịp hắn và nam tử nói chuyện với nhau, liền vào hang núi kia, trộm đi Thánh Nhân Quả.
Giờ khắc này, Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã hóa thân thành Hỏa Liệt Điểu, mang theo hỏa diễm chạy trốn, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn quanh, như một tên trộm, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Nam tử kia khí thế quá kinh khủng, có thể chạy đều phải chạy thật xa, tuyệt đối không thể để bị bắt lại.
- Tặc điểu! Ngươi ngược lại là đi kiếm tiện nghi!
Khương Phàm xông lên bầu trời, nhìn ra xa bốn chỗ, nhưng không đợi phát hiện Hỏa Diễm Huyễn Điểu, vậy mà lại thấy được Thương Thiên Tước khổng lồ sâu trong tầng mây kia.
- Khương Phàm! Ngươi là tên súc sinh!
Tiêu Lạc Lê nhìn thấy Khương Phàm, cảm xúc kích động, sụp đổ thét lên!
Kết quả vừa mới kích động, sóng nhiệt lại dâng lên, toàn thân như nhũn ra, vừa thẹn vừa tức, xụi lơ xuống.
- Khương Phàm, ngươi là tên vô sỉ lưu manh! Súc sinh không biết xấu hổ! Ngươi chết không yên lành!
Thiên chi kiêu nữ hoàng triều đều bi phẫn thét lên, nhưng ngay sau đó đều khó chịu ngồi liệt xuống dưới, ý thức hoảng hốt, thân thể rã rời.
- Là đang kêu ta sao? Đám nữ tử này có bệnh sao!
Khương Phàm khẽ nhíu mày, quay đầu rời khỏi, tiếp tục lùng bắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Nhất định phải đoạt lại trước khi tặc điểu kia ăn hết Thánh Nhân Quả.
- Đuổi!
Có cường giả hoàng triều giận dữ mắng mỏ.
Tiêu Lạc Sư bực tức nói:
- Đuổi cái gì đuổi? Tình huống chúng ta bây giờ, đuổi theo là muốn chết sao?
Tên hỗn đản Khương Phàm kia vậy mà lại mang theo thuốc độc trong người, khẳng định không phải thứ gì tốt. Bây giờ toàn bộ bọn hắn đã trúng độc, cũng không dám loạn động, đừng nói đánh.
Nếu nhào lên, hậu quả khẳng định là mặc kệ xâm lược.
Nam ngược lại là không quan trọng, nếu như nữ hài tử đều bị lăng nhục, chắc chắn sẽ biến thành trò cười, trở thành sỉ nhục của hoàng triều.
- Trước tiên tìm nơi khử độc!
Tiêu Lạc Lê cảm giác mình sắp không chịu được nữa, cũng thực sự chịu đủ cảm giác hỏng bét xen lẫn cùng bọn nam tử này rồi. Bây giờ nàng chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh, từ từ thanh lý tình độc.
Thương Thiên Tước nhấc lên lôi triều mãnh liệt, lướt qua tầng mây, phóng tới rừng rậm xa xa.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu chạy ra hơn ba trăm dặm, mới thu liễm hỏa diễm, trốn trong một cái khe núi.
- Nơi này hẳn là an toàn rồi! Linh quả này là thứ gì? Vậy mà có thể để cho gia hỏa mạnh như vậy bảo vệ! Hắc hắc, nếm thử hương vị trước đã.
Sau khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu xác định xung quanh không có nguy hiểm, nó vung Thánh Nhân Quả lên nuốt xuống toàn bộ.
Nhưng, nó đã đánh giá thấp năng lượng của linh quả này.
Thánh Nhân Quả nhận liệt diễm thôn phệ luyện hóa, lập tức phóng thích lên năng lượng mãnh liệt. Giống như là một Thánh Linh đang thức tỉnh, nhấc lên năng lượng mãnh liệt như cuồng triều, trong nháy mắt đã bao phủ Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
- Aaa… !
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đau đớn kêu thảm, liệt diễm mất khống chế, cuốn qua vết nứt hẻm núi, từ đỉnh núi ngàn mét dội thẳng trời cao.
- A a a...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cảm giác mình sắp bị cháy rụi.
Là Hỏa Diễm Linh Thể, nếu như bị lửa thiêu chết, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng, bây giờ nó là đang bị thiêu đốt, từ xương cốt đến linh hồn đều đang bị thiêu đốt.
Liệt diễm bạo động khắp toàn thân, càng ngày càng mãnh liệt, không bị khống chế biến thành hùng sư, gào thét trong hẻm núi, lại biến thành Linh Điệp, vỗ cánh bay, tiếp đó là biến thành cự ưng, sau đó lại là Ác Giao, khuấy động liệt diễm, cuối cùng biến thành Hỏa Liệt Điểu, lệ khí cuồn cuộn.
Bản thể chuyển hóa giữa năm loại Yêu thú.
Phốc...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu gian nan phun Thánh Nhân Quả ra, khôi phục lại bộ dáng lúc đầu, kinh nghi nhìn nó.
- Đây là thứ gì? Năng lượng lớn như vậy!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu run run, con mắt bỗng nhiên nổi lên ánh sáng, một ngụm lại nuốt xuống.
Oanh...
Liệt diễm nhấc lên chật ních cả hẻm núi, thuận theo vách đá thẳng tới vách núi, phóng tới không trung.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại kêu gào thảm thiết, đau đớn không chịu nổi, rất nhanh lại bắt đầu kịch liệt chuyển hóa giữa từ bản thể đến hùng sư, mãnh cầm.
Tiếng thú rống chim gáy, vang vọng trong hẻm núi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu không tiếp tục phun ra Thánh Nhân Quả, ngược lại là đang điều động liệt diễm, toàn lực luyện hóa trong thân thể.
Thánh Nhân Quả thả ra năng lượng càng ngày càng mạnh, đánh thẳng vào cơ thể Hỏa Diễm Huyễn Điểu, cũng đang kích thích linh hồn.
Nó đau đớn, càng phấn khởi!
Bởi vì cơ thể đang cường đại, linh hồn đang thăng hoa.
Khi hóa thân thành hùng sư, nó trở nên càng chân thực càng khôi ngô. Da thịt, móng vuốt, lông tóc, đều xuất hiện hoàn chỉnh, chân chính biến thành Liệt Diễm Hùng Sư, mà trong ý thức lại còn thức tỉnh ra uy lực truyền thừa chuyên môn.
Khi hóa thân thành Linh Điệp, cự ưng, nó bắt đầu thay đổi hoàn chỉnh, cũng thức uy lực tỉnh truyền thừa.
Chỉ có Hỏa Liệt Điểu, Ác Giao là tình huống đặc thù, lúc ấy là may mắn có được mấy mảnh xương cốt, chỉ có thể huyễn hóa ra bộ dáng mà thôi. Nhưng dù vậy, hóa thân thành Hỏa Liệt Điểu, Ác Giao, cũng đều trở nên càng chân thực hơn.
Phốc...
Chương 784 Tính ăn mảnh một mình?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu gánh không được, lại phun ra, mặc dù đau đớn, nhưng kích động đến run rẩy.
Cảm giác này quá mỹ diệu!
Sau khi chậm một trận mà, Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại há mồm nuốt vào.
Cứ như thế lặp đi lặp lại mười ba lần!
Thánh Nhân Quả đã tiêu hao hai phần ba.
Cảnh giới Hỏa Diễm Huyễn Điểu liên tiếp đột phá hai trọng thiên!
Hình tượng năm loại mãnh thú càng thêm chân thực, cơ hồ nhìn không ra bất kỳ vết tích thay đổi nào!
Càng làm cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động là, huyết mạch nó đã thăng hoa, xác thực mà nói chính là thực hiện ước mơ biến đổi tha thiết. Chân thân nó đã biến thành hai viên hạt châu.
Một viên linh châu phong tồn rộng lượng năng lượng. Một viên huyết châu, phun trào huyết khí bành trướng.
Đây là sinh mệnh của nó!
Chỉ cần bọn chúng không bị hủy, mặc kệ nó gặp thương tích bao lớn, cũng không tính là có bất cứ thương tổn gì!
- A! Quá sung sướng! Điểu gia ta muốn làm Bá Vương!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động thét dài, liệt diễm tăng vọt, nóng chảy hẻm núi vách đá, hình thành dung nham cuồn cuộn xuống.
- Điểu tặc!
Khương Phàm xông vào hẻm núi, giận dữ mắng mỏ Hỏa Diễm Huyễn Điểu:
- Giao Thánh Nhân Quả ra!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức giữ vững Thánh Nhân Quả, cảnh giác Khương Phàm:
- Nghĩ hay lắm! Đây là Điểu gia ta liều mạng lấy được!
Khương Phàm tức giận:
- Ai liều mạng? Là ta ở phía trước liều mạng!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu khinh thường:
- Ngươi chỉ là ở phía trước hấp dẫn lực chú ý mà thôi.
- Bớt nói nhảm, hoặc là ngươi cho ta, hoặc là bây giờ ta liền đi nói cho lão gia hỏa kia, là ngươi trộm Thánh Nhân Quả đi.
- Ngươi dám uy hiếp ta? Ngươi không sợ ta ăn ngươi!
- Ngươi qua đây thử một chút! Ta nhét thịt rết đầy miệng ngươi!
- Đừng có nói thịt rết với ta!
Con mắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu đi lòng vòng, nói:
- Điểu gia ta không phải người không nói lý, Thánh Nhân Quả này xác thực có công lao của ngươi. Như vậy đi, hai ta thay phiên dùng.
- Làm sao thay phiên?
- Một người thả trong miệng ngậm một hồi, ai nhịn không được phun ra, thay đổi cho người khác.
- Ngươi có ác tâm hay không?
- Ta còn chê ngươi buồn nôn đây! Điểu gia ta là Linh Thể tinh khiết, trong miệng ngươi tất cả đều là nước bọt.
Khương Phàm nhíu nhíu mày, đưa tay:
- Lấy ra!
- Ta trước...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu há mồm liền phải ném Thánh Nhân Quả vào.
- Không biết xấu hổ?
Khương Phàm tranh thủ thời gian đoạt lại, một ngụm nhét vào trong miệng.
- Hắc hắc!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu không có đoạt lại, mặt mũi tràn đầy nụ cười xấu xa tiếp cận Khương Phàm.
Lấy nó thể chất Hỏa Diễm mỗi lần đều chỉ có thể ngậm một hồi, tiểu tử này hẳn là chẳng mấy chốc sẽ phun ra.
Thánh Nhân Quả bây giờ chỉ còn một phần ba, nhưng hẳn là còn hạch tâm nhất.
Chờ sau khi đến phiên nó ngậm lấy, liền gắt gao chịu đựng, triệt để luyện hóa.
- Trông coi cho ta!
Khương Phàm ăn vào Thánh Nhân Quả, kích phát Đại Diệu Thiên Kinh, cưỡng ép luyện hóa.
Thánh Nhân Quả giống như là Thánh Linh thức tỉnh, lập tức nở rộ lên thánh uy kỳ dị, nương theo năng lượng mãnh liệt.
Khương Phàm biết đây là vật gì, cho nên đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn đánh giá thấp năng lượng bên trong.
Khí hải cuồn cuộn, linh lực trùng kích kinh mạch, hóa thành Kim Quang Thánh Viêm, sôi trào khắp hẻm núi. Toàn thân Khương Phàm giống như muốn bị đốt thấu, đau đớn không chịu nổi, suýt chút nữa đã phải phun Thánh Nhân Quả ra, nhưng cũng may ý chí hắn cứng cỏi, cưỡng ép chống đỡ, vững vàng vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, hình thành vòng xoáy thôn phệ, bao phủ Thánh Nhân Quả.
Khí tức Thánh Linh, năng lượng mênh mông, khuếch tán tại toàn thân Khương Phàm, giống như là dòng lũ lao nhanh, mãnh liệt đến trình độ kinh người.
Nếu như không phải hắn có thể chất đặc thù, lại có Bát Hoang Chiến Trụ bảo vệ, thời khắc này Khương Phàm ngạnh kháng, vô cùng có khả năng hủy thân thể đi.
- A? Gánh vác được rồi?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngoài ý muốn càng sốt ruột, rất có thể là linh quả còn lại có một số tinh hoa tốt hơn, có nhiều bí mật hơn.
Khương Phàm gắt gao cắn chặt răng, toàn thân bị đốt thành màu vàng, giống như đang nóng chảy, nhưng vẫn cưỡng ép chống đỡ.
Không thể nào để tặc điểu tiện nghi hơn này!
- Nôn đi! Nhanh nôn ra! Đừng gượng chống, nhanh nhanh nhanh. Ngươi… đứa nhỏ này, bướng bỉnh như thế. Năng lượng này quá kinh khủng, sẽ để ngươi no bạo. Ngươi một ngụm, ta một ngụm, hai ta cứ từ từ.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tức giận, hận không thể gỡ miệng Khương Phàm, cưỡng ép móc ra.
Khương Phàm vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, cường lực luyện hóa Thánh Nhân Quả.
Khí tức Thánh Linh của Thánh Nhân Quả cực kỳ đặc biệt, loại Sinh Tử cảnh siêu việt này càng siêu việt lực lượng Niết Bàn cảnh phi phàm, trong thân thể Linh Nguyên cảnh của Khương Phàm sinh ra ảnh hưởng kinh người.
Khí tức siêu phàm nhập thánh tư dưỡng huyết nhục linh hồn Khương Phàm, càng tư dưỡng linh nguyên trong khí hải. Linh lực hải dương kịch liệt mở rộng, phạm vi tăng vọt, nội bộ còn hiện ra thánh quang đặc thù, vững chắc không gian khí hải.
Ý thức hải cuồn cuộn sóng lớn, rõ ràng hơn, cường thịnh hơn, bên trong thú văn đều giống như đươc thánh quang tắm rửa, bọn chúng phát ra tiếng gào thét mát lạnh. Trái tim bành trướng nhảy lên, khỏe mạnh hữu lực, càng đánh thẳng vào mạch máu toàn thân, chăm chú quấn chặt lấy tất cả kinh mạch.
Toàn thân Khương Phàm phồng lên, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn gắt gao ngăn chặn Thánh Nhân Quả.
- Ranh con, phun ra! Tới phiên! Đã nói thay phiên mà? Ngươi đây là chơi xấu! A a a, Điểu gia ta sắp nín chết rồi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bay tới bay lui vòng quanh Khương Phàm, sắp không nhịn được nữa.
Rống!
Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, phát ra gào thét khàn giọng giống như mãnh thú, liệt diễm toàn thân nháy mắt bạo động, so với khí thế trước đó đã cường thịnh hơn mấy lần.
Kim Quang Thánh Viêm cuốn qua hẻm núi, xông thẳng lên trời.
Hung uy Chu Tước, khuấy động thiên địa.
- Ngọa tào!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh hãi, nó vội vàng lui lại.
Đây là khí tức gì?
Hài cốt toàn thân Khương Phàm đôm đốp loạn hưởng, da thịt nhấc lên chập trùng như sóng lớn, bắt đầu hóa thú toàn diện.
Chương 785 Bát Cấm Thánh Thiên Quyết
Hai cánh chấn kích, ở hai bên triển khai tám chín mét.
Hai tay hai tay vặn vẹo, cùng cốt dực phát sinh giao hòa hoàn chỉnh, biến thành cánh Chu Tước chân chính, có thể chém chết vạn vật, chém giết lôi đình.
Hoa văn trên cơ bắp hai chân có thể thấy rõ ràng, đầu ngón tay sắc bén, hàn khí tản ra bốn phía.
Văn ấn Chu Tước Bác Thiên Thuật lại chủ động thức tỉnh, không ngừng liên tục hấp thu khí tức Thánh Linh, tràn ngập sát uy làm cho người khác phải hồi hộp.
Xương sống Khương Phàm kéo dài xuống, xuất hiện lông đuôi hoa lệ.
Cái đầu vặn vẹo, biến thành đầu Chu Tước.
Khương Phàm đau đớn lại bạo ngược gáy to, hoàn toàn hóa thành hình thái Chu Tước.
Ầm ầm!
Sông núi nổ vang, nguyên khí khuấy động.
Thiên khung run rẩy, núi lớn gào thét.
Toàn thân Khương Phàm bao trùm hỏa vũ màu vàng, vỗ cánh bay lên, để lại vết nứt không gian kinh người. Hai mắt lấp lóe kim quang, như Cửu Thiên Kiếp Quang, muốn nhìn thấu thiên khung vô tận, chiến trường Chư Thần kia.
Linh nguyên thức tỉnh toàn diện, hình thái hoàn chỉnh thay đổi, Thánh Nhân Quả tiếp tục kích thích xuống, rốt cuộc cũng tái hiện ra uy lực Chu Tước.
- Lão tổ tông của ta, Chu Tước?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh hồn thét lên, liệt diễm toàn thân không bị khống chế nhấc lên, suýt chút nữa liền quỳ xuống.
Ta… phụ mẫu nó… ta đang nhìn thấy cái gì thế này?
Chu Tước?!
Thần Tổ Vạn Cầm!
Một trong Thượng Cổ Thần Tổ!
Đây là ảo giác sao?
Làm sao hình thái Chu Tước có thể tại hiển hiện trên thân Nhân tộc?
Cùng lúc đó, nam tử đang điên cuồng tìm kiếm Thánh Nhân Quả cũng xông lên thiên khung, cách khoảng không ngắm nhìn hỏa điểu uy nghiêm đang giương cánh kích thiên kia.
Chu Tước?
Hay là Hỏa Liệt Điểu?
Không! Đây không phải là Hỏa Liệt Điểu!
Đó là Chu Tước!
Gia phả vạn yêu, tờ đầu tiên của Thiên Cầm, Chu Tước!
Hắn đã gặp qua tại tổ địa Vĩnh Hằng Thánh Sơn!
Ấn tượng quá sâu sắc!
Đứa nhỏ này đã thức tỉnh Chu Tước linh văn?
Đây là muốn biến thiên sao?
Vô Hồi thánh địa biết không?
Đại Diễn thánh địa biết không?
Đây là phúc phần thánh địa thiên hạ, hay là tai họa cho thánh địa!
Cái này nếu để cho hoàng tộc biết, há không muốn xé bỏ hiệp nghị thánh địa, chạy thẳng đến Vô Hồi thánh địa!
Khương Phàm toàn diện thức tỉnh Chu Tước linh văn, cảnh giới cường thế đột phá bát trọng thiên, thẳng tới cửu trọng thiên, trùng kích tới cực
đỉnh cửu trọng!
Thăng hoa không có gì sánh kịp!
Viễn siêu hơn mấy giọt thần huyết lúc trước!
Một lực lượng huyết mạch mãnh liệt bộc phát tại toàn thân, mong đợi bí thuật Chu Tước lại lần nữa thức tỉnh.
Chu Tước Quy Nguyên Thuật!
Có thể thôn nạp vạn hỏa thiên hạ, có thể uy áp vạn vật Hỏa Linh.
Có thể làm cho vạn vật quy nguyên, có thể tái diễn Vạn Hỏa Pháp Tắc.
Nếu như tương lai Khương Phàm có thể thức tỉnh Diệt Thế Phần Thiên Viêm chân chính, liền có thể lăng gia phía trên vạn hỏa, hiệu lệnh vạn vật Hỏa Linh. Thậm chí có thể đem linh lực khác, cưỡng ép nghịch biến thành Hỏa nguyên lực tinh khiết, để cho hắn sử dụng.
Ví dụ như, Chu Tước Thần Tổ chân chính, có thể làm cho giang hải vạn dặm trong lúc thoáng qua biến thành biển lửa vô biên, càng có thể làm cho Chư Thần thả ra võ pháp cường đại, nghịch chuyển thành liệt diễm cho mình sử dụng, hiện ra uy lực vạn hỏa.
Khương Phàm chấn kinh càng mừng như điên hơn.
Không hổ là Chu Tước Thần Tổ, mỗi lần thức tỉnh huyết mạch truyền thừa đều mang thần uy kinh thế, lại còn mang theo khí thế vô địch bá đạo.
Mặc dù bây giờ Khương Phàm còn không có đạt tới Diệt Thế Phần Thiên Viêm, nhưng sớm đã thức tỉnh tại Linh Nguyên cảnh, liền mang ý nghĩa hắn có thể chính thức thôn phệ hỏa diễm khác, đồng thời có thể sinh ra áp chế đối với những Hỏa Diễm linh văn khác, còn có thể đồng cấp trong đối kháng, đem của thế công kẻ địch, diễn biến thành liệt diễm.
Nhưng...
Lúc Khương Phàm đang còn đắm chìm bên trong cuồng hỉ, trong ý thức hải lại hiện ra tia sáng mãnh liệt, lập loè chữ cổ lạ thường —— Bát Cấm Thánh Thiên Quyết!
Khương Phàm định thần cảm nhận, ánh mắt bén nhọn lấp lóe lắc lư.
Đây là thánh pháp?
Tại sao có thể có thánh pháp như vậy!
Khương Phàm chấn kinh, thậm chí so thức tỉnh Chu Tước Quy Nguyên Thuật càng khiếp sợ hơn!
Đừng nói sau khi hắn sống lại chưa từng gặp qua võ pháp như thế này, trong ý thức truyền xuống kiếp trước đều không có ký ức cùng loại.
Bộ này thánh pháp rất có thể đã siêu việt tới thánh pháp.
Thánh Thiên?
Thắng Thiên!
Bát Cấm Thánh Thiên Quyết ảo diệu ở chỗ, mỗi khi vượt qua cảnh giới đều sẽ lắng đọng một bản thân độc lập, cũng trưởng thành theo sau này.
Mỗi khi tại thời điểm cần thiết cưỡng ép kích phát, bản thân này sẽ dung nhập toàn thân, tăng lên sức chiến đấu gấp đôi.
Tựa như thời điểm Linh Anh cảnh cửu trọng thiên vượt qua Linh Nguyên cảnh, loại biến đổi toàn diện, thăng hoa kỳ diệu kia, sẽ thông qua Bát Cấm Thánh Thiên Quyết, ngưng tụ thành một 'Bản thân' độc lập, chìm vào khí hải. Sau đó, 'Bản thân' sẽ theo 'Bản ngã' trưởng thành mà tiếp tục trưởng thành, các mặt đều tăng lên.
Mặc dù không thể nào rời khỏi thân thể mà chiến đấu, nhưng lại có thể tại thời điểm cần thiết hòa tan vào thân thể, tăng lên sức chiến đấu.
Linh Anh cảnh vượt qua Linh Nguyên cảnh, là đệ nhất cấm.
Linh Nguyên cảnh vượt qua Linh Hồn cảnh, là đệ nhị cấm.
Linh Hồn cảnh vượt qua Sinh Tử cảnh, là đệ tam cấm...
Cứ thế mà suy ra, chín đại cảnh giới, tám lần lắng đọng, ngưng tụ tám 'Bản thân'. Là Bát Cấm Thánh Thiên Quyết!
Nói cách khác, nếu như có thể lắng đọng tám lần, thực lực cuối cùng sẽ tăng lên tám lần!
Tám lần!
Đây là tăng cường kinh người đến cỡ nào?
Đừng nói tám lần, liền xem như gấp hai gấp ba, đều đã rất khủng bố!
Khương Phàm quên đi đau đớn Thánh Nhân Quả mang tới, hắn đắm chìm tại trong thức hải tiếp tục cảm nhận.
Đây là vị nào Thánh Nhân nghiên cứu ra được sao?
Hay là từ thời đại Thượng Cổ truyền xuống?
Thánh Thiên?
Thắng Thiên!
Chiến Thiên!
Nghịch Thiên!
Khương Phàm càng cảm nhận càng rung động, chỉ hận mình không thể sớm đạt được, bỏ lỡ cơ hội Linh Anh cảnh lắng đọng đến Linh Nguyên cảnh. Đối với hắn mà nói, bát cấm đã đi đầu tiên. Nhưng, còn tốt không hề làm mất biến đổi Linh Nguyên đến hướng Linh Hồn cảnh sắp tới.
Bình luận facebook