-
Chương 891-895
Chương 891 Thay Đổi Tất Cả
Đến bây giờ cũng còn đang hoài nghi tiếng xưng hô kia là ảo giác!
- Gọi ta Khương Phàm là được rồi.
Khương Phàm nói, sau đó đi tới phía trước đại điện.
- Chúng ta không dám mạo phạm, nếu không... Tiểu tổ?
Ba người theo sát ở phía sau, trên mặt chất đống một chút xấu hổ lại mang theo nụ cười không tự nhiên.
- Trường Sinh đại điển lúc nào cử hành?
Khương Phàm đi đến đại điện.
Trước đó không muốn gây chuyện, chỉ đi dạo xong sẽ rời khỏi, bây giờ xem ra phải ngây ngốc ở đây một thời gian.
Có một số việc, có một số người, cũng muốn giải quyết.
- Sau sáu ngày.
- Đan sư đều gom góp sao?
- Luyện chế Trường Sinh Đan là đủ rồi, nhưng muốn lắng đọng Huyền m Đan, chúng ta cần hỏa diễm càng mạnh, càng nhiều Luyện Đan sư. Cho nên, nếu như ngài có thể tự mình tham gia, là vừa đủ rồi.
- Nếu như chỉ thiếu hỏa diễm đặc thù, bằng hữu của ta thích hợp hơn. Chính là tiểu hồ ly này, nó có Hỏa khí đặc biệt, Thái Dương đồ đằng Thượng Cổ.
Khương Phàm lấy tặc điểu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Thượng Cổ? Thái Dương đồ đằng?
Kiều Vạn Niên ba người hít một ngụm khí lạnh, trao đổi ánh mắt khiếp sợ.
Không hổ là người để cho ngay cả lão tổ tông đều muốn quỳ xuống, ra tay một cái thì chính là đồ thời đại Thượng Cổ, lại còn là Thái Dương đồ đằng!
Trên quảng trường, Kiều Thiên Mạch, Kiều Linh Vận đều ngu ngơ ở tại chỗ, tròng mắt đều muốn rớt xuống.
Hoa mắt sao?
Nằm mơ sao?
Tất cả những gì đang nhìn thấy đều là thật sao?
Phụ thân uy nghiêm của bọn hắn, Nhị thúc cường thế, cô cô lãnh diễm, vậy mà đang cúi đầu khom lưng trước một hài tử?
Điên rồi sao?
Quảng trường yên tĩnh như chết, tất cả những thị vệ cũng hơi há mồm, đưa mắt nhìn ba người có quyền thế nhất của Kiều gia quay xung quanh một thiếu niên, cười theo đưa vào trong điện.
Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thân phận thiếu niên này lại là gì?
Kiều Phương Hoa nhìn hồ ly trên vai Khương Phàm, cẩn thận nói:
- Có vị tiền bối này tương trợ, chúng ta hẳn là đủ. Đến lúc đó, xin ngài lên đài chủ trì, thuận tiện cho chúng ta chút chỉ đạo.
- Trường Sinh đại điển ta sẽ không tham gia, ta muốn đi thi đấu bài vị.
Đáy mắt Khương Phàm hiện lên tia sắt lạnh.
Hắn không có lo lắng như Tô Triệt, ngàn năm trước các tộc Cổ Hoa trấn áp Kiều Hinh, để nàng chịu đủ tuyệt vọng cùng dày vò, sau đó ba nhà Hoàng Phủ càng bức chết Kiều Hinh, hắn đều muốn hoàn trả đủ.
- Cái này... Kiều Vạn Niên có chút chần chờ.
- Có khó khăn?
- Thi đấu bài vị ba mươi lăm năm một lần, tương đương với một đời một lần. Người dự thi có hai điều kiện hạn chế, một là Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên đến Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên, một cái khác nhất định phải là trực hệ chi thứ bên trong cửu đại gia, hoặc là người có liên quan hôn nhân.
- Ví dụ như nói, chúng ta mời chào Phượng Bảo Nam, công bố thân phận ra ngoài chính là vị hôn phu của trưởng nữ Kiều Linh Vận của Kiều gia chúng ta. Nếu như ngài muốn tham gia, vấn đề thân phận này...
Kiều Vạn Niên lộ vẻ khó xử.
Kiều Vạn Sơn bỗng nhiên nói:
- Nếu không, con nuôi?
Kiều Vạn Niên lập tức quát tháo:
- Làm càn! Đại bất kính!
Kiều Vạn Sơn vội vàng xin lỗi Khương Phàm.
Kiều Phương Hoa cũng thật khó khăn, các gia tộc tìm ngoại viện bình thường đều sẽ dùng hai thân phận 'Con rể' hoặc 'Vị hôn phu' này, thỉnh thoảng sẽ dùng con nuôi, cũng ban thưởng cả dòng họ gia tộc.
Nhưng Khương Phàm lại là người mà ngay cả lão tổ tông của bọn hắn đều phải quỳ xuống, bọn hắn thực sự không dám mạo phạm.
Kiều Vạn Niên lại nói:
- Lần này thi đấu bài vị còn mời thế lực bên ngoài cùng nhau quan chiến, hoàng thất đã sớm thông cáo các đại gia, nhất định phải nghiêm ngặt khống chế thân phận của người dự thi.
- Các ngươi tùy tiện tìm cho ta một thân phận, không cần cố kỵ bối phận, hợp tình hợp lý là được. Ta có một vấn đề...
- Ngài nói.
- Có thể giết người không?
Kiều Vạn Niên bọn hắn âm thầm nhếch miệng:
- Cái này, thật không thể! Thi đấu bài vị luận bàn làm chủ, nghiêm cấm xuất hiện thương vong. Bài vị cuối cùng cũng là căn cứ biểu hiện từng cảnh giới tiến hành bình xét tổng hợp. Nhưng nếu như bởi vì thất thủ, giết ai, thì cứ chết một người, bài vị hạ xuống một bậc.
- Ta hiểu rồi. Thả Kiều Vi Nhi đi, chuyện lần này ta gánh chịu.
Khương Phàm quay người rời khỏi, để lại ba vị Kiều gia cung kính đưa tiễn.
- Ngươi đã làm gì?
Tiểu hồ ly liên tục quay đầu nhìn lại, ba tên này làm sao vậy, bị thi nguyền rủa sao, hay là ta nằm mơ?
- Chúng ta có thể phải ở chỗ này một thời gian ngắn, coi Kiều gia là nhà mình.
- Thật? Ở tới khi nào?
- Khoảng chừng nửa tháng.
- Chúng ta là khiêm tốn đến, hay là...
- Tùy tiện náo.
- Ha ha, được rồi!
Tiểu hồ ly vèo cái đã chạy đi, đi tìm Tiểu Vi Nhi của hắn.
…
- Các ngươi đang làm gì? Phượng Bảo Nam đâu?
Thời điểm Khương Phàm rời khỏi đại điện, bọn người Kiều Thiên Mạch đang đứng cách đó không xa, bọn hắn đang dựng thẳng lỗ tai cố gắng nghe chuyện ở trong điện.
- Hôm qua bị phụ thân chấn thương, tương đối nghiêm trọng, đang nghỉ ngơi.
Kiều Linh Vận thể hiện quái dị, trong điện nói chuyện không nghe rõ ràng, nhưng tình huống trong điện lại nhìn rất rõ ràng.
Phụ thân và hai vị trưởng bối lại cúi đầu, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng thiếu niên này.
- Các ngươi phát triển đến đâu rồi?
Khương Phàm hỏi Kiều Linh Vận.
Vốn muốn mang Phượng Bảo Nam về Vô Hồi thánh địa, kết quả hắn lại ở đây thành gia, cái này có thể sẽ khá phiền toái.
- Bước gì?
- Tình cảm của các ngươi sâu không?
- Ngươi có ý gì? Nếu như không sâu, ngươi muốn để hắn rời khỏi Kiều gia?
Tính cách Kiều Linh Vận cường thế, ngôn ngữ theo bản năng mà phản kích.
- Ta nói là, ngươi có nguyện ý đi cùng hắn hay không.
- Không thể nào! Nữ nhi Kiều gia tuyệt đối không gả ra ngoài! Chỉ có thể để nam tử ở rể!
- Vậy các ngươi nghĩ cách tự mình giải quyết đi.
- Cái gì gọi là tự chúng ta giải quyết? Uy, ngươi đi đâu? Ngươi có ý gì!
- Ta đi chiếu cố người của Đường gia và Mục gia.
Khương Phàm dọc theo thềm đá, đi tới cửa phủ.
Bọn người Kiều Thiên Mạch hai mặt nhìn nhau, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm.
Chương 892 Cố Sự Nhuốm Máu
- Mạo muội hỏi một chút, ngươi là từ đâu tới?
- Nam Bộ.
- Ngươi liên quan như thế nào với Kiều gia chúng ta?
- Liên quan rất sâu.
- Sâu đến trình độ gì?
- Nói không rõ ràng. Tóm lại, ta không phải người ngoài. Ta sẽ tham gia thi đấu bài vị.
- Ngươi không phải Luyện Đan sư sao?
- Ta luyện đan cũng tu võ.
- Ngươi liền không thể nói rõ ràng...
Bọn hắn còn đang muốn hỏi tiếp, kết quả trên đỉnh núi truyền đến giọng phụ thân uy nghiêm hô to:
- Không được vô lễ! Tôn trọng chút cho ta!
Bọn người Kiều Thiên Mạch vô ý thức rụt cổ một cái.
Trước cửa phủ Kiều gia.
Đường gia tới càng nhiều tộc nhân, càng nhiều thị vệ hơn hôm trước.
Đường Tư Thượng tái nhợt sắc mặt đứng ở phía trước, mắt đầy sát khí.
Người của Mục gia cũng tới, tuy nhiên chỉ đứng ở bên cạnh, bày ra tư thái xem kịch vui.
- Bọn hắn ra rồi!
Trước cửa phủ rối loạn tưng bừng.
- Coi như bọn họ thức thời.
Đường Tư Thượng nhìn bọn người Kiều Thiên Mạch áp lấy Khương Phàm đi tới, sắc mặt hơi chậm.
Đường Nguyên Nghiêu đi đến phía trước, ngửa đầu, ngạo nghễ nói:
- Giao người cho chúng ta, đừng quên con hồ ly kia. Kiều Vi Nhi cũng phải cùng chúng ta đi đến Đường gia một chuyến, đem chuyện nói cho rõ ràng. Còn Đường gia chúng ta thẩm phán nàng như thế nào, chờ tin tức đi.
- Ai nói muốn đem người cho các ngươi?
Kiều Thiên Mạch, Kiều Linh Vận theo thói quen đi đến phía trước, tuy nhiên rất nhanh đã kịp phản ứng, lại lui lại hai bước, đứng ở Khương Phàm bên cạnh, thấp giọng nói:
- Ngài đến xử lý.
Khương Phàm giẫm lên thềm đá, đi ra khỏi cửa Kiều phủ:
- Lại là ngươi. Hôm trước không có đánh thống khoái, hay là bị đánh cho nghiện rồi?
Đường Tư Thượng chú ý tới thái độ của bọn người Kiều Thiên Mạch, ha ha cười:
- So với hôm trước lại càng kiên cường hơn nhỉ. Kiều gia thu ngươi rồi? Thánh phẩm Luyện Đan sư, ừm, xác thực đáng để thu. Tuy nhiên, thật coi mình tiến vào Kiều gia, liền có thể muốn làm gì thì làm, khiêu khích Đường gia chúng ta?
- Nếu không ngươi muốn như nào?
- Ngươi chung quy vẫn chỉ là một người ngoài, là một tên gia nô!
- Ngươi ngay cả người ngoài là ta đây đều không giải quyết được, còn ở nơi này kêu gào?
- Ha ha thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Mới tới Cổ Hoa hoàng thành, ngươi hẳn là còn không hiểu quy củ nơi này.
- Ngươi nói xem?
Đường Tư Thượng có chút ngẩng đầu, phách lối lại kiêu ngạo:
- Ta kể cho ngươi một cố sự, cố sự ghi vào bên trong gia quy Đường gia chúng ta.
Khương Phàm cười khẽ:
- Gia quy lại viết cố sự? Lão tổ Đường gia chỉ sợ là kẻ lắm lời rồi.
- Làm càn! Chỉ bằng một đứa nhà quê như ngươi cũng xứng vọng nghị tiên tổ Đường gia!
Đám người Đường gia giận dữ quát tháo.
- Ta sắp nói đây, nghe cho kỹ.
Đường Tư Thượng chắp tay sau lưng, vòng quanh Khương Phàm, vừa đi vừa nói:
- Ở trong một vùng rừng rậm, có một con thỏ rất phách lối, đi khiêu khích khắp nơi, trêu đến các động vật khác rất bất mãn, nhưng không có cách nào cả, nó chạy rất nhanh, ai cũng đuổi không kịp nó. Đột nhiên có một con rùa đen không biết tự lượng sức mình nhảy ra, khiêu chiến con thỏ. Con thỏ cảm giác thú vị, liền tùy tiện đồng ý.
Khương Phàm cười, lắc đầu:
- Đây là cố sự chó má gì.
Đường Tư Thượng tự mình nói:
- Tranh tài bắt đầu, rất nhiều động vật trong rừng rậm đều đi ra vây xem. Con thỏ cố ý chế giễu rùa đen, tranh tài ngay từ đầu liền toàn lực xông ra rất xa. Nhưng ở trên đường cảm giác nhàm chán, cũng muốn khoe khoang, liền ngủ gật mà. Kết quả chờ lúc nó tỉnh lại, đã chậm, rùa đen đã chạy tới điểm cuối cùng.
- Những động vật trong rừng đều đang hoan hô, cũng đang cười nhạo con thỏ. Rùa đen trở thành tiêu điểm, được ca ngợi, được ủng hộ, cảm giác mình thành anh hùng, làm đại sự không tầm thường.
- Lúc buổi tối, rùa đen ngồi trong nhà cơm nước xong xuôi, kiêu ngạo giảng cho con mình, chỉ cần có mộng tưởng, chỉ cần không buông bỏ, bất kỳ động vật cường đại nào cũng có thể khiêu chiến.
Đường Tư Thượng nói, ha ha cười, nhếch miệng lên một đường cong tàn nhẫn:
- Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Con thỏ đứng ở bên ngoài, trong tay mang theo đao. Rùa đen thấy thế, hô to chạy mau, thế nhưng nó sao có thể chạy qua được con thỏ? Con thỏ không vội vã, mang theo đao chém chết rùa cái, chém chết tiểu quy, lại đi đến trước mặt nó chém chết nó! Sau đó, con thỏ ngồi trên mai rùa, ăn bữa tối mà bọn chúng tỉ mỉ chuẩn bị.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhẹ gật đầu:
- Như thế này đến xem, vẫn thật có ý tứ.
- Chỉ là có ý tứ? Ha ha, ngươi nghe rõ không? Cổ Hoa chính là rừng rậm, chúng ta là con thỏ, ngươi lại là con rùa kia. Hôm trước chính là trận đấu kia, hôm nay chính là bữa tối.
Đường Tư Thượng đến trước mặt Khương Phàm, mang theo nụ cười tàn nhẫn:
- Đạo lý của cố sự này chính là, Đường gia ta mặc kệ làm cái gì, mặc kệ có bao nhiêu phách lối, đều là bởi vì có tư cách! Ai không phục? Kìm nén! Ai khiêu khích, chết!
Mấy trăm vị tộc nhân Đường gia đứng trước cửa Kiều phủ cùng hét to:
- Người khiêu khích Đường gia, chết!
Khương Phàm rung động:
- Tốt thay cho một tên cố sự mang máu, tốt thay cho một gia quy phách lối.
- Phách lối? Chúng ta có tư cách! Đây là trên dưới tiên tổ Đường gia mấy ngàn năm tranh thủ cho chúng ta! Chúng ta chính là phách lối, bởi vì chúng ta cao quý! Chúng ta chính là có thể tùy tiện giết người, bởi vì tại Cổ Hoa hoàng thành này, chúng ta chính là quý tộc! Chúng ta chính là vương hầu! Ngươi giết Đường Tư Minh, một khắc này ngươi đã chết rồi, bởi vì ngươi giết người nhà họ Đường!
Đường gia triển khai hai tay, lên tiếng hô to!
Chính là kiêu ngạo như vậy, chính là bá đạo như vậy!
Bởi vì hắn có tư cách!
Tộc nhân và bọn thị Đường gia vệ đều cao ngạo ngẩng đầu, gia quy này chính là lực lượng làm việc của Đường gia, cố sự này chính là linh hồn của Đường gia.
Bên kia, các tộc nhân Mục gia đều có mấy phần cười lạnh, đây nào chỉ là gia quy Đường gia, cửu đại gia Cổ Hoa đều có gia quy tương tự.
Bọn hắn phách lối, bọn hắn cao ngạo, bởi vì bọn hắn sinh đã tôn quý, bọn hắn truyền thừa mấy ngàn năm, gia nghiệp khổng lồ, thực lực khủng bố, chính là lực lượng để bọn hắn phách lối cao ngạo!
Chương 893 Một Quyền Đánh Bay
Ai dám khiêu khích, liền phải chết!
Đường Tư Thượng vòng qua Khương Phàm, chỉ về phía Kiều Thiên Mạch:
- Hôm nay ta tới là phụng mệnh phụ thân ta, gia chủ Đường gia tới. Chỉ một cái thái độ, giao Kiều Vi Nhi cho chúng ta, mang về thẩm vấn. Các ngươi có phối hợp bao nhiêu, đến lúc đó chúng ta liền có khách khí bấy nhiêu. Các ngươi không có phối hợp, đến lúc đó cũng đừng trách chúng ta không khách khí.
- Tên Luyện Đan sư Khương Phàm này còn có hồ ly sát hại Đường Tư Minh, đều phải đi đến Đường gia ngay hôm nay, không có bất kỳ đường lùi nào cả. Các ngươi có thể cự tuyệt, nhưng hậu quả, toàn bộ do Kiều gia các ngươi gánh chịu.
Trong đội ngũ Đường gia có một thiếu niên uy mãnh hùng tráng đi ra, hắn là chi thứ Đường gia, Đường Nguyên Nghiêu:
- Thái độ này đến từ gia chủ Đường gia chúng ta, hôm nay truyền đến các ngươi nơi này, đồng thời cũng đã đưa đến hoàng thất.
Trên khuôn mặt người của Kiều gia rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng.
Nếu như là thái độ gia chủ Đường gia, hoàng thất khẳng định là sẽ tôn trọng. Đến lúc đó Đường gia thật làm ra chuyện hãm hại Kiều gia gì, Kiều gia bọn hắn coi như khiếu nại, hoàng thất cũng sẽ không phản ứng.
Nếu như Kiều gia phản kích, làm lớn chuyện, trách nhiệm cũng phải về trên thân Kiều gia.
Phiền toái!
Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận trao đổi ánh mắt, cùng nhau đi đến phía trước, muốn đích thân ứng phó, lại bị Khương Phàm đưa tay ngăn lại.
Khương Phàm không bị khí thế phách lối của bọn hắn hù dọa, vẫn là tư thái tùy ý kia:
- Người, là hồ ly giết, ta không phủ nhận, ta cũng có thể đi với các ngươi. Nhưng, các ngươi tự mình đến động thủ.
Đường Tư Thượng bĩu môi:
- Ta không nói chuyện với ngươi! Ngươi không xứng!
Khương Phàm nói:
- Ta đại biểu Kiều gia.
Đường Tư Thượng cố ý dò xét trên dưới, mới cười lạnh nói:
- Ngươi? Ha ha, gia nô có thể đại biểu Kiều gia rồi? Kiều gia đây là tự cam đọa lạc sao.
Kiều Thiên Mạch Kiều Linh Vận cao giọng hô to:
- Những lời hôm nay Khương Phàm nói hoàn toàn đại biểu cho Kiều gia! Đây là lệnh của gia chủ!
Đường Tư Thượng có chút nhíu mày:
- Ta hiểu được. Kiều gia các ngươi là không muốn trực diện với Đường gia chúng ta, cho nên tìm một con dê thế tội?
Khương Phàm giằng co với Đường Tư Thượng:
- Đừng làm phức tạp như vậy, chuyện này vô cùng đơn giản! Chính là sủng vật của ta, giết Đường Tư Minh, nhưng ta lại có liên quan với Kiều gia, các ngươi muốn liên luỵ Kiều gia, cũng là phải. Cho nên, Kiều Vi Nhi cùng ta còn có hồ ly, đều có thể đi với các ngươi. Nhưng, Đường Tư Minh muốn chết trước, chết chưa hết tội, ta mặc kệ bộ cố sự mang máu kia của Đường gia ngươi, nhưng ngươi muốn mang ta đi thì phải tự mình động thủ. Bắt được, ta và Kiều Vi Nhi đều sẽ đi với các ngươi, Kiều gia tuyệt đối không ngăn trở. Bắt không được, vậy thì không phải là Kiều gia không phối hợp, mà là Đường gia các ngươi vô năng!
- Bắt được, đều theo chúng ta?
Đường Tư Thượng nhìn về Kiều Thiên Mạch cùng Kiều Linh Vận phía trước cửa phủ.
Kiều Thiên Mạch hơi chần chờ, nhưng vẫn gật đầu:
- Hắn, đại biểu Kiều gia!
- Ta lại xác định một chút, bắt được, hắn, hồ ly, còn có Kiều Vi Nhi, đều theo chúng ta đi?
- Hắn, đại biểu Kiều gia!
- Tốt!! Như thế này thì chuyện xác thực đơn giản!
Đường Tư Thượng cười lạnh, nói với Khương Phàm:
- Làm sao bắt?
Khương Phàm nói:
- Tìm người của Đường gia có cùng cảnh giới với ta tới bắt ta.
Đường Tư Thượng nói với Đường Nguyên Nghiêu ở bên cạnh:
- Ta đã nói rồi, hắn là tên Luyện Đan sư giả, mặc lên áo bào Luyện Đan sư, chuyên môn tính toán người khác.
Đường Nguyên Nghiêu đi về phía trước, tiếp cận Khương Phàm:
- Ngươi là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên?
- Không sai.
- Ta vừa vặn cũng là nhất trọng thiên. Hỏi lần nữa, ta có thể chế ngự ngươi, ngươi cùng Kiều Vi Nhi sẽ đi theo ta? Coi như tương lai là chết hay sống, Kiều gia cũng đều không quan tâm?
- Không sai! Nhưng nếu như ngươi bắt không được, Đường gia đến từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó cho ta!
Đường Nguyên Nghiêu cười lạnh:
- Rất có lòng tin đấy, quả nhiên là tên Giả Đan sư. Lá gan của ngươi không nhỏ, vậy mà dám quang minh chính đại ngụy trang thành Luyện Đan sư, ngươi không sợ Đan sư thiên hạ cũng không cho ngươi đan dược?
- Bắt đầu?
Khương Phàm đưa tay mời.
- Ngươi hiểu ta sao?
Đường Nguyên Nghiêu dần dần thu liễm nụ cười, sau đó tháo thắt lưng gấm trên trán, lộ ra linh văn sáng chói, là hai hệ linh văn Mộc - Thổ, thuần túy mà đơn giản, lại ngay lúc chưa tỉnh lại đã đưa tới linh lực giữa đất trời dao động vi diệu.
- Ta không hiểu rõ ngươi, nhưng có thể được Đường Tư Thượng mời đến trấn trận, ngươi hẳn là có chút thực lực.
- Ngươi vẫn rất thông minh. Ta tên Đường Nguyên Nghiêu, chi thứ Đường gia, đường huynh Đường Tư Thượng.
Linh văn trên trán Đường Nguyên Nghiêu bộc phát cường quang, cũng không cần từ khí hải điều động bao nhiêu linh lực, công trình bằng gỗ phạm vi mấy trăm mét liền mãnh liệt mà tới.
Đây là lực lượng nguyên thủy giữa thiên địa, nguyên lực không có trải qua luyện hóa dã tính.
Bọn chúng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, giống như là cường quang, vờn quanh xung quanh Đường Nguyên Nghiêu.
Y phục và mái tóc dài của Đường Nguyên Nghiêu bay loạn, mênh mông Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực ngưng tụ ở xung quanh, hóa thành đại sơn mơ hồ, phía trên mọc đầy đại thụ cứng cáp.
Đại sơn lù lù, khí lãng cuồn cuộn, đại thụ giao nhau, giống như lão long.
- Coi chừng, đó là võ pháp cường đại của Đường gia...
Kiều Vô Song vội vàng nhắc nhở Khương Phàm.
Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận lại dùng ánh mắt ngăn lại.
Bọn hắn thực sự hiếu kỳ thân phận của người này, cũng nghĩ nhìn đến hẳn là có thực lực gì đó có thể cuồng thành như thế này.
Đám người Mục gia ở đó cũng đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Gia hỏa Đường Nguyên Nghiêu này cũng không phải dễ trêu, lại là một trong những người quan trọng nhất của Đường gia thi đấu bài vị lần này.
- Ngươi cứ thất thần như vậy?
Đường Nguyên Nghiêu hô to, sóng âm chấn động, hư ảnh núi cao xung quanh nháy mắt sụp đổ, thanh thế vô cùng kinh người, chấn động mấy ngàn mét.
Chương 894 Các Ngươi Đến Đòi Người?
Núi đá giao hòa, đại thụ ngưng tụ, một thanh đại kiếm mang theo năng lượng cường thịnh bay thẳng lên trời, cuồng dã chém về phía Khương Phàm.
Như tuyệt thế chiến binh đánh vỡ nát lão sơn lao ra, cứng cỏi, sắc bén.
Mộc Thổ hai hệ năng lượng xen lẫn, tượng trưng cho sinh sôi không ngừng, chém tận giết tuyệt.
Khương Phàm không nhúc nhích tí nào, mặc cho đại kiếm từ trên trời giáng xuống.
- Ngươi ngược lại là cản đi.
Bọn người Kiều Thiên Mạch kinh hô, sợ đến choáng váng rồi sao?
Chưa thấy qua đại trận này thế này sao?
- Ầm ầm!
Trọng kiếm bạo kích, đại địa oanh minh.
Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực cuồng dã va chạm để mặt đất đều hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng Khương Phàm vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, chỉ có mặt ngoài thân thể hiện ra tử quang, không có nhận một tia tổn thương, cũng không có nhiễm nửa điểm bụi đất.
- Ngươi...
Đường Nguyên Nghiêu trừng to mắt, khó có thể tin.
- Chỉ bằng cái này, hình như bắt không đi được. Tuy nhiên, ta ngược lại thật ra có thể đưa ngươi đi.
Khương Phàm chuyển động, mặt đất dưới chân vỡ nát, liệt diễm bạo tạc tại bàn chân, trong chốc lát đã nghênh tiếp Đường Nguyên Nghiêu.
Đường Nguyên Nghiêu bừng tỉnh, năng lượng còn đang cuồn cuộn xung quanh nháy mắt hội tụ, Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực xen lẫn, hình thành áo giáp.
Trong chớp mắt, Khương Phàm ddax tới gần, tốc độ nhanh muốn vượt qua Đường Nguyên Nghiêu.
- Gặp lại.
Khương Phàm khẽ nói, cánh tay phải xoay tròn, nhấc lên cương khí kinh khủng đánh đến khoang bụng Đường Nguyên Nghiêu.
Cảnh giới tăng lên, huyết mạch biến đổi.
Một quyền này, đạt tới năm trăm ngàn cực cảnh.
Toàn thân Đường Nguyên Nghiêu cuồng liệt nhấc lên, phòng ngự bên ngoài tán loạn tại chỗ, một cái nắm đấm ấn ký đánh ra phía sau lưng của hắn hai mươi phân.
- Oa a!
Đường Nguyên Nghiêu há miệng thổ huyết, toàn bộ nội tạng cơ hồ đều vỡ vụn, thân thể bỗng nhiên cong lên, bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, đám người đầu đều mang theo toàn bộ ánh mắt quăng về phía không trung, đưa mắt nhìn Đường Nguyên Nghiêu bay ra hơn một ngàn mét, sau khi Đường Nguyên Nghiêu rơi xuống liên tiếp nảy lên, đụng vào ba cây đại thụ, nửa người chôn ở trong đất bùn, chỉ còn lại có hai cái chân đang vô ý thức lay động.
- Không chịu nổi một kích! Ta vẫn câu nói kia, Kiều gia tiếp nhận đề nghị của gia chủ Đường gia, nhưng muốn mang ta đi, các ngươi tự mình đến. Hôm nay kết thúc, ngày mai thay một kẻ khác lợi hại hơn tới.
Khương Phàm nói xong, tiếp tục khiêu khích:
- Nếu như nhất trọng thiên bắt không đi, các ngươi có thể không cần mặt, để nhị trọng thiên tới cũng được. Ta đều có thể đi, nhưng chỉ sợ các ngươi không được.
- Cuồng ngạo!
Đám người Đường gia suýt chút nữa liền muốn ra tay vây bắt.
Kiều Thiên Mạch bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Khương Phàm, tức thời liền hô to:
- Ngày mai lại cho các ngươi một cơ hội. Có thể bắt đi, Khương Phàm và Vi Nhi đều thuộc về các ngươi, tùy tiện xử trí. Bắt không đi, Đường Tư Minh chính là chết vô ích. Bởi vì gia tộc bọn họ vô năng, kẻ thù ở trước mắt đều bắt không được!
Đường Tư Thượng chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Một quyền?
Một quyền liền đánh bay Đường Nguyên Nghiêu mà Đường gia chuẩn bị đưa lên thi đấu bài vị?
Cái này cần lực bộc phát mạnh cỡ nào?
Khương Phàm đón ánh mắt của hắn, ha ha cười khẽ:
- Đừng trừng ta như thế. Kiều gia và Đường gia đều là cửu đại gia Cổ Hoa, đều có thể phách lối. Ngươi muốn chơi, chúng ta bồi tiếp, các ngươi ra điều kiện, chúng ta cũng có thể ra điều kiện.
Ánh mắt Đường Tư Thượng liên tục lấp lóe, lộ ra vẻ giận dữ:
- Đường Tư Thượng ta đã sống vài chục năm tại Cổ Hoa hoàng thành, còn chưa từng thấy gia hỏa nào phách lối như ngươi vậy. Tốt, ngươi muốn chơi như, chúng ta liền bồi ngươi chơi. Tuy nhiên, thêm điều kiện.
- Nói đi.
- Nếu là ngày mai là có thể đem ngươi bắt đi, Kiều gia phải giao Kiều Vi Nhi ra, tương lai là chết hay sống, hoàn toàn do Đường gia quyết định. Mà, Kiều Linh Vận không được leo lên thi đấu bài vị.
- Có thể!
Khương Phàm nói xong, bọn người Kiều Thiên Mạch lập tức hô to:
- Không thể!
Khương Phàm quay đầu:
- Ta nói, có thể.
Bọn người Kiều Thiên Mạch muốn ngăn cản, thế nhưng lại há to miệng, đều nhịn được.
Một màn này rơi vào trong mắt bọn người Đường gia và Mục gia, thể hiện lập tức trở nên quái dị.
Rốt cuộc gia hỏa này là ai mà lại có thể trấn trụ đại công tử và đại tiểu thư Kiều gia?
- Loại chuyện này ngươi cũng đồng ý?
Đường Tư Thượng cũng khẽ nhíu mày, không quan tâm Kiều Vi Nhi sống chết?
Còn có thể quyết định tư cách dự thi mạnh nhất của Kiều gia, Kiều Linh Vận?
- Ngươi có thể thắng ta, liền có thể mang Vi Nhi đi, Kiều Linh Vận cũng sẽ không leo lên thi đấu bài vị.
- Ta muốn chính miệng bọn hắn cam đoan!
Đường Tư Thượng chỉ bọn người Kiều Thiên Mạch.
- Nếu Khương Phàm đồng ý, ngày mai nếu các ngươi có thể bắt hắn đi, Vi Nhi cũng sẽ đưa cho ngươi, ta cũng sẽ không lên đài.
Trong lòng Kiều Linh Vận có chút nóng nảy, có chút tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng.
- Đây chính là các ngươi nói.
Đường Tư Thượng thoáng động thân.
Nếu quả thật có thể bắt Kiều Vi Nhi về lại đè thêm ở Kiều Linh Vận, tuyệt đối là một công lớn.
- Nhưng nếu ngày mai các ngươi là bắt không ta được, cũng đừng nghĩ lại có ý đồ với Kiều Vi Nhi, cũng đừng lại can thiệp thi đấu bài vị. Ngươi có thể thay Đường gia làm chủ cái này không?
Đường Tư Thượng nhìn đến nam tử trung niên phía sau, hơi do dự, nói:
- Ta không làm chủ được, nhưng người tới ngày mai, sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
Khương Phàm nói:
- Thiện ý nhắc nhở, phái một tên ra dáng.
- Cố mà hưởng thụ một ngày một đêm của ngươi tại Kiều gia, chờ đến sáng sớm ngày mai, ngươi sẽ phải đến Đường gia.
Đường Tư Thượng hung hăng nhìn chằm chằm Khương Phàm một chút:
- Chúng ta đi!
- Ha ha, Khương Phàm đúng không, dáng vẻ không biết sống chết này của ngươi vẫn còn rất thú vị.
Người của Mục gia từ bên cạnh đi tới, nam tử cầm đầu anh tuấn phóng khoáng, khóe miệng ôm lấy ý cười.
- Hắn là Mục Vân Hải! Con trai thứ ba của Mục gia!
Kiều Thiên Mạch đi tới nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm trực tiếp hỏi:
- Các ngươi là đến đòi người?
Chương 895 Sinh Tử Ngâm
Mục Vân Hải không nghĩ tới hắn lại trực tiếp như vậy:
- Nói như vậy, ngươi đã thấy qua?
- Ta mang về Kiều gia.
Khương Phàm đưa tay ra hiệu phía cửa phủ:
- Đều mời ra đây.
Các thị vệ Kiều gia kéo lấy đám người Mục gia kia từ bên trong đi tới, chỉnh tề xếp trên mặt đất.
Sắc mặt các tộc nhân Mục gia dần dần âm trầm xuống, nhìn về phía Khương Phàm, đôi mắt đều trở nên lạnh lùng.
- Đây là có chuyện gì?
Nụ cười ngoài miệng Mục Vân Hải dần dần biến mất.
- Bọn hắn mời ta, ta vừa vặn có việc, liền thuận tiện mang về Kiều gia. Nếu đã đến Kiều gia, đương nhiên hầu hạ ăn ngon uống ngon, tối hôm qua bọn hắn uống say.
- Say? Ha ha, ha ha
Mục Vân Hải bị chọc phát cười, lắc đầu:
- Ngươi đây lấy cớ rất độc đáo đấy.
- Nếu các ngươi đã tới, lĩnh đi thôi. Tiền cơm coi như xong, Kiều gia không thiếu chút ấy.
Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.
- Chờ một chút, trên người hắn giống như có máu?
Mục Vân Hải chỉ vào đội trưởng đội thị vệ trên đất.
- Uống say quá nên vấp ngã.
- Có thể đập đến yết hầu, đập đến bụng?
- Quá không cẩn thận.
- Ha ha, bằng hữu, có phải ngươi cảm thấy người của Mục gia chúng ta đầu không dùng tốt lắm hay không?
- Ta vừa tới Cổ Hoa, không tiện đánh giá các nhà. Nếu như không có việc gì, ta đi trước.
Người của Mục gia đang muốn ngăn cản, bị Mục Vân Hải đưa tay ngăn lại.
Hắn nhìn bóng lưng Khương Phàm, ánh mắt xoay chuyển, hô:
- Xin hỏi tên thật bằng hữu?
- Ta không phải họ Kiều, ta tên Khương Phàm.
- Ngươi liên quan với Kiều gia?
- Hôm qua vừa tới, còn không có chính thức xác định.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện, đã đi đến cửa phủ.
- Mục Vân Hải, đem người lĩnh trở về đi. Hắn là người của Kiều gia, các ngươi không cần lại hao tâm tổn trí đến mời.
Bọn người Kiều Thiên Mạch theo sát đi vào.
- Có ý tứ.
Mục Vân Hải ha ha cười khẽ, trước đó phái người đi mời, chỉ là cân nhắc đến tên Khương Phàm này là Thánh phẩm linh văn, không muốn để cho Kiều gia đạt được.
Không nghĩ tới, vậy mà tên Luyện Đan sư này lại mang đến vui mừng lớn như vậy, không chỉ có khiêu chiến Đường gia, còn để đại công tử đại tiểu thư Kiều gia cao ngạo cường thế thuận theo.
- Hắn không phải thánh văn bình thường.
Thị vệ bên cạnh nhắc nhở.
- Đại Thừa thánh văn?
- Hắn không có sử dụng linh lực, khó xác định, nhưng cũng không phải Càn Nguyên thánh văn.
Nụ cười của Mục Vân Hải càng sâu sắc:
- Một quyền đánh bay Đường Nguyên Nghiêu, lực quyền đoán chừng vượt qua bốn trăm ngàn cực cảnh. Ha ha, tên Luyện Đan sư này có chút bạo lực nhỉ.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Cái gì là làm sao bây giờ?
- Hắn đả thương người của chúng ta.
- Gia hỏa này so với bát phụ Kiều Linh Vận kia đều bá đạo, ngươi nhìn hắn giống như là thừa nhận sao? Đợi ngày mai đi. Đúng, đem tin tức đưa cho các nhà khác, liền nói sáng sớm ngày mai, trước cửa Kiều gia có trò hay.
Khương Phàm về tới bên trong tổ từ, đem Huyền Hoàng Thạch giao cho Kiều Vô Hối:
- Giúp ta đem tảng đá phía ngoài thanh lý, chỉ cần Huyền Hoàng Thạch bên trong.
Sau khi Kiều Bất Hối kiểm tra đơn giản liền gật đầu nói:
- Một ngày.
Khương Phàm đứng trước ngọc quan, yên lặng nhìn Kiều Hinh ngủ say bên trong:
- Sư phụ, nghĩ được cách nào chưa?
Đan Hoàng nói:
- Cho ta chút thời gian, ta cần thận trọng cân nhắc phối hợp dược liệu. Kiều Hinh này ngủ say ngàn năm, liên tục dùng chín viên Huyền m Đan, linh hồn vô cùng suy yếu, không chịu nổi bất cứ kích thích gì cả. Mà Huyền m Đan bá đạo nhất là ở chỗ hòa tan linh hồn, gãy mất luân hồi, triệt để chết đi.
- Cho nên tình huống của nàng, vừa suy yếu lại phức tạp. Nếu như dùng thuốc quá mạnh, khả năng nàng sẽ chết trong giấc mộng, thân hồn câu diệt. Nếu như dùng thuốc không đúng chỗ, coi như nàng có thể tỉnh lại, linh hồn cũng sẽ dập tắt rất nhanh, triệt để chết đi.
Đan Hoàng cần tận hết khả năng nghĩ cách phối hợp dược liệu hợp lý nhất mới có thể luyện ra đan dược cần thiết.
Nhưng cái này quá khó khăn, ngoại trừ vấn đề dược liệu, luyện chế vấn đề, mà nhất định phải một lần liền thành công, tuyệt đối thành công.
- Có cần sớm chuẩn bị dược liệu nào không?
Khương Phàm ôm lấy chờ mong đối với Đan Hoàng rất cao, cũng nhất định phải ôm lấy chờ mong.
Nếu như ngay cả Đan Hoàng đều làm không được, chỉ sợ Kiều Hinh thật sự rất khó cứu được.
Đan Hoàng trầm mặc, thật lâu không có lên tiếng.
- Sư phụ?
Khương Phàm bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
- Ai...
Đan Hoàng than nhẹ trong đầu Khương Phàm.
- Thế nào?
Khương Phàm căng thẳng trong lòng.
Từ sau khi Đan Hoàng ở trên người hắn vẫn luôn là ung dung tự tin, về mặt dược liệu đan dược cơ hồ không gì không biết, nhưng lần này, Đan Hoàng lại nhiều lần thở dài, có thể nghĩ được là đã có bao nhiêu khó khăn.
- Muốn điều phối ra đan dược phù hợp vô cùng phiền phức, tương đương với một lần nữa sáng tạo một loại đan dược. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, bất luận là cách nào muốn triệt tiêu tổn hại mà Huyền m Đan mang tới cho linh hồn đều sẽ dùng đến mấy loại dược liệu vô cùng đặc thù.
Khương Phàm vội vàng nói:
- Cổ Hoa là hoàng tộc, lại là hoàng tộc trung lập, nơi này hẳn là có thể sưu tập đến vật liệu chúng ta muốn. Nếu như nơi này không có, chúng ta còn có thể đến Vương Quốc Hắc Ám đi tìm. Con đường không gian nơi đó kết nối với đại đa số địa vực các nơi trên thế giới, hẳn là có thể tìm đủ. Thực sự không được, ta có thể dùng đặc quyền Võ Hầu, phát động Chí Tôn Kim Thành đi tìm cho ta.
Bây giờ Khương Phàm chỉ muốn cứu tỉnh Kiều Hinh, dù là phải từ bỏ ba tôn Bất Tử Thiên Bia.
Đan Hoàng lại nói:
- Vật liệu mà ta nói, không phải thứ trên đời này.
- Ý của ngài là…
- Trước tiên cho ta suy nghĩ một chút đi, lại cho ta chút thời gian.
Đan Hoàng than nhẹ, mặc cho Khương Phàm lại hỏi thế nào, đều không có trả lời lại.
Bởi vì thứ hắn nói, là ở thế giới tử linh.
Nói cách khác, chính là U Minh Địa Ngục!
Đó là nơi mà ngay cả Thánh Nhân cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Đến bây giờ cũng còn đang hoài nghi tiếng xưng hô kia là ảo giác!
- Gọi ta Khương Phàm là được rồi.
Khương Phàm nói, sau đó đi tới phía trước đại điện.
- Chúng ta không dám mạo phạm, nếu không... Tiểu tổ?
Ba người theo sát ở phía sau, trên mặt chất đống một chút xấu hổ lại mang theo nụ cười không tự nhiên.
- Trường Sinh đại điển lúc nào cử hành?
Khương Phàm đi đến đại điện.
Trước đó không muốn gây chuyện, chỉ đi dạo xong sẽ rời khỏi, bây giờ xem ra phải ngây ngốc ở đây một thời gian.
Có một số việc, có một số người, cũng muốn giải quyết.
- Sau sáu ngày.
- Đan sư đều gom góp sao?
- Luyện chế Trường Sinh Đan là đủ rồi, nhưng muốn lắng đọng Huyền m Đan, chúng ta cần hỏa diễm càng mạnh, càng nhiều Luyện Đan sư. Cho nên, nếu như ngài có thể tự mình tham gia, là vừa đủ rồi.
- Nếu như chỉ thiếu hỏa diễm đặc thù, bằng hữu của ta thích hợp hơn. Chính là tiểu hồ ly này, nó có Hỏa khí đặc biệt, Thái Dương đồ đằng Thượng Cổ.
Khương Phàm lấy tặc điểu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Thượng Cổ? Thái Dương đồ đằng?
Kiều Vạn Niên ba người hít một ngụm khí lạnh, trao đổi ánh mắt khiếp sợ.
Không hổ là người để cho ngay cả lão tổ tông đều muốn quỳ xuống, ra tay một cái thì chính là đồ thời đại Thượng Cổ, lại còn là Thái Dương đồ đằng!
Trên quảng trường, Kiều Thiên Mạch, Kiều Linh Vận đều ngu ngơ ở tại chỗ, tròng mắt đều muốn rớt xuống.
Hoa mắt sao?
Nằm mơ sao?
Tất cả những gì đang nhìn thấy đều là thật sao?
Phụ thân uy nghiêm của bọn hắn, Nhị thúc cường thế, cô cô lãnh diễm, vậy mà đang cúi đầu khom lưng trước một hài tử?
Điên rồi sao?
Quảng trường yên tĩnh như chết, tất cả những thị vệ cũng hơi há mồm, đưa mắt nhìn ba người có quyền thế nhất của Kiều gia quay xung quanh một thiếu niên, cười theo đưa vào trong điện.
Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thân phận thiếu niên này lại là gì?
Kiều Phương Hoa nhìn hồ ly trên vai Khương Phàm, cẩn thận nói:
- Có vị tiền bối này tương trợ, chúng ta hẳn là đủ. Đến lúc đó, xin ngài lên đài chủ trì, thuận tiện cho chúng ta chút chỉ đạo.
- Trường Sinh đại điển ta sẽ không tham gia, ta muốn đi thi đấu bài vị.
Đáy mắt Khương Phàm hiện lên tia sắt lạnh.
Hắn không có lo lắng như Tô Triệt, ngàn năm trước các tộc Cổ Hoa trấn áp Kiều Hinh, để nàng chịu đủ tuyệt vọng cùng dày vò, sau đó ba nhà Hoàng Phủ càng bức chết Kiều Hinh, hắn đều muốn hoàn trả đủ.
- Cái này... Kiều Vạn Niên có chút chần chờ.
- Có khó khăn?
- Thi đấu bài vị ba mươi lăm năm một lần, tương đương với một đời một lần. Người dự thi có hai điều kiện hạn chế, một là Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên đến Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên, một cái khác nhất định phải là trực hệ chi thứ bên trong cửu đại gia, hoặc là người có liên quan hôn nhân.
- Ví dụ như nói, chúng ta mời chào Phượng Bảo Nam, công bố thân phận ra ngoài chính là vị hôn phu của trưởng nữ Kiều Linh Vận của Kiều gia chúng ta. Nếu như ngài muốn tham gia, vấn đề thân phận này...
Kiều Vạn Niên lộ vẻ khó xử.
Kiều Vạn Sơn bỗng nhiên nói:
- Nếu không, con nuôi?
Kiều Vạn Niên lập tức quát tháo:
- Làm càn! Đại bất kính!
Kiều Vạn Sơn vội vàng xin lỗi Khương Phàm.
Kiều Phương Hoa cũng thật khó khăn, các gia tộc tìm ngoại viện bình thường đều sẽ dùng hai thân phận 'Con rể' hoặc 'Vị hôn phu' này, thỉnh thoảng sẽ dùng con nuôi, cũng ban thưởng cả dòng họ gia tộc.
Nhưng Khương Phàm lại là người mà ngay cả lão tổ tông của bọn hắn đều phải quỳ xuống, bọn hắn thực sự không dám mạo phạm.
Kiều Vạn Niên lại nói:
- Lần này thi đấu bài vị còn mời thế lực bên ngoài cùng nhau quan chiến, hoàng thất đã sớm thông cáo các đại gia, nhất định phải nghiêm ngặt khống chế thân phận của người dự thi.
- Các ngươi tùy tiện tìm cho ta một thân phận, không cần cố kỵ bối phận, hợp tình hợp lý là được. Ta có một vấn đề...
- Ngài nói.
- Có thể giết người không?
Kiều Vạn Niên bọn hắn âm thầm nhếch miệng:
- Cái này, thật không thể! Thi đấu bài vị luận bàn làm chủ, nghiêm cấm xuất hiện thương vong. Bài vị cuối cùng cũng là căn cứ biểu hiện từng cảnh giới tiến hành bình xét tổng hợp. Nhưng nếu như bởi vì thất thủ, giết ai, thì cứ chết một người, bài vị hạ xuống một bậc.
- Ta hiểu rồi. Thả Kiều Vi Nhi đi, chuyện lần này ta gánh chịu.
Khương Phàm quay người rời khỏi, để lại ba vị Kiều gia cung kính đưa tiễn.
- Ngươi đã làm gì?
Tiểu hồ ly liên tục quay đầu nhìn lại, ba tên này làm sao vậy, bị thi nguyền rủa sao, hay là ta nằm mơ?
- Chúng ta có thể phải ở chỗ này một thời gian ngắn, coi Kiều gia là nhà mình.
- Thật? Ở tới khi nào?
- Khoảng chừng nửa tháng.
- Chúng ta là khiêm tốn đến, hay là...
- Tùy tiện náo.
- Ha ha, được rồi!
Tiểu hồ ly vèo cái đã chạy đi, đi tìm Tiểu Vi Nhi của hắn.
…
- Các ngươi đang làm gì? Phượng Bảo Nam đâu?
Thời điểm Khương Phàm rời khỏi đại điện, bọn người Kiều Thiên Mạch đang đứng cách đó không xa, bọn hắn đang dựng thẳng lỗ tai cố gắng nghe chuyện ở trong điện.
- Hôm qua bị phụ thân chấn thương, tương đối nghiêm trọng, đang nghỉ ngơi.
Kiều Linh Vận thể hiện quái dị, trong điện nói chuyện không nghe rõ ràng, nhưng tình huống trong điện lại nhìn rất rõ ràng.
Phụ thân và hai vị trưởng bối lại cúi đầu, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng thiếu niên này.
- Các ngươi phát triển đến đâu rồi?
Khương Phàm hỏi Kiều Linh Vận.
Vốn muốn mang Phượng Bảo Nam về Vô Hồi thánh địa, kết quả hắn lại ở đây thành gia, cái này có thể sẽ khá phiền toái.
- Bước gì?
- Tình cảm của các ngươi sâu không?
- Ngươi có ý gì? Nếu như không sâu, ngươi muốn để hắn rời khỏi Kiều gia?
Tính cách Kiều Linh Vận cường thế, ngôn ngữ theo bản năng mà phản kích.
- Ta nói là, ngươi có nguyện ý đi cùng hắn hay không.
- Không thể nào! Nữ nhi Kiều gia tuyệt đối không gả ra ngoài! Chỉ có thể để nam tử ở rể!
- Vậy các ngươi nghĩ cách tự mình giải quyết đi.
- Cái gì gọi là tự chúng ta giải quyết? Uy, ngươi đi đâu? Ngươi có ý gì!
- Ta đi chiếu cố người của Đường gia và Mục gia.
Khương Phàm dọc theo thềm đá, đi tới cửa phủ.
Bọn người Kiều Thiên Mạch hai mặt nhìn nhau, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm.
Chương 892 Cố Sự Nhuốm Máu
- Mạo muội hỏi một chút, ngươi là từ đâu tới?
- Nam Bộ.
- Ngươi liên quan như thế nào với Kiều gia chúng ta?
- Liên quan rất sâu.
- Sâu đến trình độ gì?
- Nói không rõ ràng. Tóm lại, ta không phải người ngoài. Ta sẽ tham gia thi đấu bài vị.
- Ngươi không phải Luyện Đan sư sao?
- Ta luyện đan cũng tu võ.
- Ngươi liền không thể nói rõ ràng...
Bọn hắn còn đang muốn hỏi tiếp, kết quả trên đỉnh núi truyền đến giọng phụ thân uy nghiêm hô to:
- Không được vô lễ! Tôn trọng chút cho ta!
Bọn người Kiều Thiên Mạch vô ý thức rụt cổ một cái.
Trước cửa phủ Kiều gia.
Đường gia tới càng nhiều tộc nhân, càng nhiều thị vệ hơn hôm trước.
Đường Tư Thượng tái nhợt sắc mặt đứng ở phía trước, mắt đầy sát khí.
Người của Mục gia cũng tới, tuy nhiên chỉ đứng ở bên cạnh, bày ra tư thái xem kịch vui.
- Bọn hắn ra rồi!
Trước cửa phủ rối loạn tưng bừng.
- Coi như bọn họ thức thời.
Đường Tư Thượng nhìn bọn người Kiều Thiên Mạch áp lấy Khương Phàm đi tới, sắc mặt hơi chậm.
Đường Nguyên Nghiêu đi đến phía trước, ngửa đầu, ngạo nghễ nói:
- Giao người cho chúng ta, đừng quên con hồ ly kia. Kiều Vi Nhi cũng phải cùng chúng ta đi đến Đường gia một chuyến, đem chuyện nói cho rõ ràng. Còn Đường gia chúng ta thẩm phán nàng như thế nào, chờ tin tức đi.
- Ai nói muốn đem người cho các ngươi?
Kiều Thiên Mạch, Kiều Linh Vận theo thói quen đi đến phía trước, tuy nhiên rất nhanh đã kịp phản ứng, lại lui lại hai bước, đứng ở Khương Phàm bên cạnh, thấp giọng nói:
- Ngài đến xử lý.
Khương Phàm giẫm lên thềm đá, đi ra khỏi cửa Kiều phủ:
- Lại là ngươi. Hôm trước không có đánh thống khoái, hay là bị đánh cho nghiện rồi?
Đường Tư Thượng chú ý tới thái độ của bọn người Kiều Thiên Mạch, ha ha cười:
- So với hôm trước lại càng kiên cường hơn nhỉ. Kiều gia thu ngươi rồi? Thánh phẩm Luyện Đan sư, ừm, xác thực đáng để thu. Tuy nhiên, thật coi mình tiến vào Kiều gia, liền có thể muốn làm gì thì làm, khiêu khích Đường gia chúng ta?
- Nếu không ngươi muốn như nào?
- Ngươi chung quy vẫn chỉ là một người ngoài, là một tên gia nô!
- Ngươi ngay cả người ngoài là ta đây đều không giải quyết được, còn ở nơi này kêu gào?
- Ha ha thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Mới tới Cổ Hoa hoàng thành, ngươi hẳn là còn không hiểu quy củ nơi này.
- Ngươi nói xem?
Đường Tư Thượng có chút ngẩng đầu, phách lối lại kiêu ngạo:
- Ta kể cho ngươi một cố sự, cố sự ghi vào bên trong gia quy Đường gia chúng ta.
Khương Phàm cười khẽ:
- Gia quy lại viết cố sự? Lão tổ Đường gia chỉ sợ là kẻ lắm lời rồi.
- Làm càn! Chỉ bằng một đứa nhà quê như ngươi cũng xứng vọng nghị tiên tổ Đường gia!
Đám người Đường gia giận dữ quát tháo.
- Ta sắp nói đây, nghe cho kỹ.
Đường Tư Thượng chắp tay sau lưng, vòng quanh Khương Phàm, vừa đi vừa nói:
- Ở trong một vùng rừng rậm, có một con thỏ rất phách lối, đi khiêu khích khắp nơi, trêu đến các động vật khác rất bất mãn, nhưng không có cách nào cả, nó chạy rất nhanh, ai cũng đuổi không kịp nó. Đột nhiên có một con rùa đen không biết tự lượng sức mình nhảy ra, khiêu chiến con thỏ. Con thỏ cảm giác thú vị, liền tùy tiện đồng ý.
Khương Phàm cười, lắc đầu:
- Đây là cố sự chó má gì.
Đường Tư Thượng tự mình nói:
- Tranh tài bắt đầu, rất nhiều động vật trong rừng rậm đều đi ra vây xem. Con thỏ cố ý chế giễu rùa đen, tranh tài ngay từ đầu liền toàn lực xông ra rất xa. Nhưng ở trên đường cảm giác nhàm chán, cũng muốn khoe khoang, liền ngủ gật mà. Kết quả chờ lúc nó tỉnh lại, đã chậm, rùa đen đã chạy tới điểm cuối cùng.
- Những động vật trong rừng đều đang hoan hô, cũng đang cười nhạo con thỏ. Rùa đen trở thành tiêu điểm, được ca ngợi, được ủng hộ, cảm giác mình thành anh hùng, làm đại sự không tầm thường.
- Lúc buổi tối, rùa đen ngồi trong nhà cơm nước xong xuôi, kiêu ngạo giảng cho con mình, chỉ cần có mộng tưởng, chỉ cần không buông bỏ, bất kỳ động vật cường đại nào cũng có thể khiêu chiến.
Đường Tư Thượng nói, ha ha cười, nhếch miệng lên một đường cong tàn nhẫn:
- Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Con thỏ đứng ở bên ngoài, trong tay mang theo đao. Rùa đen thấy thế, hô to chạy mau, thế nhưng nó sao có thể chạy qua được con thỏ? Con thỏ không vội vã, mang theo đao chém chết rùa cái, chém chết tiểu quy, lại đi đến trước mặt nó chém chết nó! Sau đó, con thỏ ngồi trên mai rùa, ăn bữa tối mà bọn chúng tỉ mỉ chuẩn bị.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhẹ gật đầu:
- Như thế này đến xem, vẫn thật có ý tứ.
- Chỉ là có ý tứ? Ha ha, ngươi nghe rõ không? Cổ Hoa chính là rừng rậm, chúng ta là con thỏ, ngươi lại là con rùa kia. Hôm trước chính là trận đấu kia, hôm nay chính là bữa tối.
Đường Tư Thượng đến trước mặt Khương Phàm, mang theo nụ cười tàn nhẫn:
- Đạo lý của cố sự này chính là, Đường gia ta mặc kệ làm cái gì, mặc kệ có bao nhiêu phách lối, đều là bởi vì có tư cách! Ai không phục? Kìm nén! Ai khiêu khích, chết!
Mấy trăm vị tộc nhân Đường gia đứng trước cửa Kiều phủ cùng hét to:
- Người khiêu khích Đường gia, chết!
Khương Phàm rung động:
- Tốt thay cho một tên cố sự mang máu, tốt thay cho một gia quy phách lối.
- Phách lối? Chúng ta có tư cách! Đây là trên dưới tiên tổ Đường gia mấy ngàn năm tranh thủ cho chúng ta! Chúng ta chính là phách lối, bởi vì chúng ta cao quý! Chúng ta chính là có thể tùy tiện giết người, bởi vì tại Cổ Hoa hoàng thành này, chúng ta chính là quý tộc! Chúng ta chính là vương hầu! Ngươi giết Đường Tư Minh, một khắc này ngươi đã chết rồi, bởi vì ngươi giết người nhà họ Đường!
Đường gia triển khai hai tay, lên tiếng hô to!
Chính là kiêu ngạo như vậy, chính là bá đạo như vậy!
Bởi vì hắn có tư cách!
Tộc nhân và bọn thị Đường gia vệ đều cao ngạo ngẩng đầu, gia quy này chính là lực lượng làm việc của Đường gia, cố sự này chính là linh hồn của Đường gia.
Bên kia, các tộc nhân Mục gia đều có mấy phần cười lạnh, đây nào chỉ là gia quy Đường gia, cửu đại gia Cổ Hoa đều có gia quy tương tự.
Bọn hắn phách lối, bọn hắn cao ngạo, bởi vì bọn hắn sinh đã tôn quý, bọn hắn truyền thừa mấy ngàn năm, gia nghiệp khổng lồ, thực lực khủng bố, chính là lực lượng để bọn hắn phách lối cao ngạo!
Chương 893 Một Quyền Đánh Bay
Ai dám khiêu khích, liền phải chết!
Đường Tư Thượng vòng qua Khương Phàm, chỉ về phía Kiều Thiên Mạch:
- Hôm nay ta tới là phụng mệnh phụ thân ta, gia chủ Đường gia tới. Chỉ một cái thái độ, giao Kiều Vi Nhi cho chúng ta, mang về thẩm vấn. Các ngươi có phối hợp bao nhiêu, đến lúc đó chúng ta liền có khách khí bấy nhiêu. Các ngươi không có phối hợp, đến lúc đó cũng đừng trách chúng ta không khách khí.
- Tên Luyện Đan sư Khương Phàm này còn có hồ ly sát hại Đường Tư Minh, đều phải đi đến Đường gia ngay hôm nay, không có bất kỳ đường lùi nào cả. Các ngươi có thể cự tuyệt, nhưng hậu quả, toàn bộ do Kiều gia các ngươi gánh chịu.
Trong đội ngũ Đường gia có một thiếu niên uy mãnh hùng tráng đi ra, hắn là chi thứ Đường gia, Đường Nguyên Nghiêu:
- Thái độ này đến từ gia chủ Đường gia chúng ta, hôm nay truyền đến các ngươi nơi này, đồng thời cũng đã đưa đến hoàng thất.
Trên khuôn mặt người của Kiều gia rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng.
Nếu như là thái độ gia chủ Đường gia, hoàng thất khẳng định là sẽ tôn trọng. Đến lúc đó Đường gia thật làm ra chuyện hãm hại Kiều gia gì, Kiều gia bọn hắn coi như khiếu nại, hoàng thất cũng sẽ không phản ứng.
Nếu như Kiều gia phản kích, làm lớn chuyện, trách nhiệm cũng phải về trên thân Kiều gia.
Phiền toái!
Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận trao đổi ánh mắt, cùng nhau đi đến phía trước, muốn đích thân ứng phó, lại bị Khương Phàm đưa tay ngăn lại.
Khương Phàm không bị khí thế phách lối của bọn hắn hù dọa, vẫn là tư thái tùy ý kia:
- Người, là hồ ly giết, ta không phủ nhận, ta cũng có thể đi với các ngươi. Nhưng, các ngươi tự mình đến động thủ.
Đường Tư Thượng bĩu môi:
- Ta không nói chuyện với ngươi! Ngươi không xứng!
Khương Phàm nói:
- Ta đại biểu Kiều gia.
Đường Tư Thượng cố ý dò xét trên dưới, mới cười lạnh nói:
- Ngươi? Ha ha, gia nô có thể đại biểu Kiều gia rồi? Kiều gia đây là tự cam đọa lạc sao.
Kiều Thiên Mạch Kiều Linh Vận cao giọng hô to:
- Những lời hôm nay Khương Phàm nói hoàn toàn đại biểu cho Kiều gia! Đây là lệnh của gia chủ!
Đường Tư Thượng có chút nhíu mày:
- Ta hiểu được. Kiều gia các ngươi là không muốn trực diện với Đường gia chúng ta, cho nên tìm một con dê thế tội?
Khương Phàm giằng co với Đường Tư Thượng:
- Đừng làm phức tạp như vậy, chuyện này vô cùng đơn giản! Chính là sủng vật của ta, giết Đường Tư Minh, nhưng ta lại có liên quan với Kiều gia, các ngươi muốn liên luỵ Kiều gia, cũng là phải. Cho nên, Kiều Vi Nhi cùng ta còn có hồ ly, đều có thể đi với các ngươi. Nhưng, Đường Tư Minh muốn chết trước, chết chưa hết tội, ta mặc kệ bộ cố sự mang máu kia của Đường gia ngươi, nhưng ngươi muốn mang ta đi thì phải tự mình động thủ. Bắt được, ta và Kiều Vi Nhi đều sẽ đi với các ngươi, Kiều gia tuyệt đối không ngăn trở. Bắt không được, vậy thì không phải là Kiều gia không phối hợp, mà là Đường gia các ngươi vô năng!
- Bắt được, đều theo chúng ta?
Đường Tư Thượng nhìn về Kiều Thiên Mạch cùng Kiều Linh Vận phía trước cửa phủ.
Kiều Thiên Mạch hơi chần chờ, nhưng vẫn gật đầu:
- Hắn, đại biểu Kiều gia!
- Ta lại xác định một chút, bắt được, hắn, hồ ly, còn có Kiều Vi Nhi, đều theo chúng ta đi?
- Hắn, đại biểu Kiều gia!
- Tốt!! Như thế này thì chuyện xác thực đơn giản!
Đường Tư Thượng cười lạnh, nói với Khương Phàm:
- Làm sao bắt?
Khương Phàm nói:
- Tìm người của Đường gia có cùng cảnh giới với ta tới bắt ta.
Đường Tư Thượng nói với Đường Nguyên Nghiêu ở bên cạnh:
- Ta đã nói rồi, hắn là tên Luyện Đan sư giả, mặc lên áo bào Luyện Đan sư, chuyên môn tính toán người khác.
Đường Nguyên Nghiêu đi về phía trước, tiếp cận Khương Phàm:
- Ngươi là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên?
- Không sai.
- Ta vừa vặn cũng là nhất trọng thiên. Hỏi lần nữa, ta có thể chế ngự ngươi, ngươi cùng Kiều Vi Nhi sẽ đi theo ta? Coi như tương lai là chết hay sống, Kiều gia cũng đều không quan tâm?
- Không sai! Nhưng nếu như ngươi bắt không được, Đường gia đến từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó cho ta!
Đường Nguyên Nghiêu cười lạnh:
- Rất có lòng tin đấy, quả nhiên là tên Giả Đan sư. Lá gan của ngươi không nhỏ, vậy mà dám quang minh chính đại ngụy trang thành Luyện Đan sư, ngươi không sợ Đan sư thiên hạ cũng không cho ngươi đan dược?
- Bắt đầu?
Khương Phàm đưa tay mời.
- Ngươi hiểu ta sao?
Đường Nguyên Nghiêu dần dần thu liễm nụ cười, sau đó tháo thắt lưng gấm trên trán, lộ ra linh văn sáng chói, là hai hệ linh văn Mộc - Thổ, thuần túy mà đơn giản, lại ngay lúc chưa tỉnh lại đã đưa tới linh lực giữa đất trời dao động vi diệu.
- Ta không hiểu rõ ngươi, nhưng có thể được Đường Tư Thượng mời đến trấn trận, ngươi hẳn là có chút thực lực.
- Ngươi vẫn rất thông minh. Ta tên Đường Nguyên Nghiêu, chi thứ Đường gia, đường huynh Đường Tư Thượng.
Linh văn trên trán Đường Nguyên Nghiêu bộc phát cường quang, cũng không cần từ khí hải điều động bao nhiêu linh lực, công trình bằng gỗ phạm vi mấy trăm mét liền mãnh liệt mà tới.
Đây là lực lượng nguyên thủy giữa thiên địa, nguyên lực không có trải qua luyện hóa dã tính.
Bọn chúng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, giống như là cường quang, vờn quanh xung quanh Đường Nguyên Nghiêu.
Y phục và mái tóc dài của Đường Nguyên Nghiêu bay loạn, mênh mông Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực ngưng tụ ở xung quanh, hóa thành đại sơn mơ hồ, phía trên mọc đầy đại thụ cứng cáp.
Đại sơn lù lù, khí lãng cuồn cuộn, đại thụ giao nhau, giống như lão long.
- Coi chừng, đó là võ pháp cường đại của Đường gia...
Kiều Vô Song vội vàng nhắc nhở Khương Phàm.
Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận lại dùng ánh mắt ngăn lại.
Bọn hắn thực sự hiếu kỳ thân phận của người này, cũng nghĩ nhìn đến hẳn là có thực lực gì đó có thể cuồng thành như thế này.
Đám người Mục gia ở đó cũng đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Gia hỏa Đường Nguyên Nghiêu này cũng không phải dễ trêu, lại là một trong những người quan trọng nhất của Đường gia thi đấu bài vị lần này.
- Ngươi cứ thất thần như vậy?
Đường Nguyên Nghiêu hô to, sóng âm chấn động, hư ảnh núi cao xung quanh nháy mắt sụp đổ, thanh thế vô cùng kinh người, chấn động mấy ngàn mét.
Chương 894 Các Ngươi Đến Đòi Người?
Núi đá giao hòa, đại thụ ngưng tụ, một thanh đại kiếm mang theo năng lượng cường thịnh bay thẳng lên trời, cuồng dã chém về phía Khương Phàm.
Như tuyệt thế chiến binh đánh vỡ nát lão sơn lao ra, cứng cỏi, sắc bén.
Mộc Thổ hai hệ năng lượng xen lẫn, tượng trưng cho sinh sôi không ngừng, chém tận giết tuyệt.
Khương Phàm không nhúc nhích tí nào, mặc cho đại kiếm từ trên trời giáng xuống.
- Ngươi ngược lại là cản đi.
Bọn người Kiều Thiên Mạch kinh hô, sợ đến choáng váng rồi sao?
Chưa thấy qua đại trận này thế này sao?
- Ầm ầm!
Trọng kiếm bạo kích, đại địa oanh minh.
Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực cuồng dã va chạm để mặt đất đều hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng Khương Phàm vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, chỉ có mặt ngoài thân thể hiện ra tử quang, không có nhận một tia tổn thương, cũng không có nhiễm nửa điểm bụi đất.
- Ngươi...
Đường Nguyên Nghiêu trừng to mắt, khó có thể tin.
- Chỉ bằng cái này, hình như bắt không đi được. Tuy nhiên, ta ngược lại thật ra có thể đưa ngươi đi.
Khương Phàm chuyển động, mặt đất dưới chân vỡ nát, liệt diễm bạo tạc tại bàn chân, trong chốc lát đã nghênh tiếp Đường Nguyên Nghiêu.
Đường Nguyên Nghiêu bừng tỉnh, năng lượng còn đang cuồn cuộn xung quanh nháy mắt hội tụ, Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực xen lẫn, hình thành áo giáp.
Trong chớp mắt, Khương Phàm ddax tới gần, tốc độ nhanh muốn vượt qua Đường Nguyên Nghiêu.
- Gặp lại.
Khương Phàm khẽ nói, cánh tay phải xoay tròn, nhấc lên cương khí kinh khủng đánh đến khoang bụng Đường Nguyên Nghiêu.
Cảnh giới tăng lên, huyết mạch biến đổi.
Một quyền này, đạt tới năm trăm ngàn cực cảnh.
Toàn thân Đường Nguyên Nghiêu cuồng liệt nhấc lên, phòng ngự bên ngoài tán loạn tại chỗ, một cái nắm đấm ấn ký đánh ra phía sau lưng của hắn hai mươi phân.
- Oa a!
Đường Nguyên Nghiêu há miệng thổ huyết, toàn bộ nội tạng cơ hồ đều vỡ vụn, thân thể bỗng nhiên cong lên, bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, đám người đầu đều mang theo toàn bộ ánh mắt quăng về phía không trung, đưa mắt nhìn Đường Nguyên Nghiêu bay ra hơn một ngàn mét, sau khi Đường Nguyên Nghiêu rơi xuống liên tiếp nảy lên, đụng vào ba cây đại thụ, nửa người chôn ở trong đất bùn, chỉ còn lại có hai cái chân đang vô ý thức lay động.
- Không chịu nổi một kích! Ta vẫn câu nói kia, Kiều gia tiếp nhận đề nghị của gia chủ Đường gia, nhưng muốn mang ta đi, các ngươi tự mình đến. Hôm nay kết thúc, ngày mai thay một kẻ khác lợi hại hơn tới.
Khương Phàm nói xong, tiếp tục khiêu khích:
- Nếu như nhất trọng thiên bắt không đi, các ngươi có thể không cần mặt, để nhị trọng thiên tới cũng được. Ta đều có thể đi, nhưng chỉ sợ các ngươi không được.
- Cuồng ngạo!
Đám người Đường gia suýt chút nữa liền muốn ra tay vây bắt.
Kiều Thiên Mạch bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Khương Phàm, tức thời liền hô to:
- Ngày mai lại cho các ngươi một cơ hội. Có thể bắt đi, Khương Phàm và Vi Nhi đều thuộc về các ngươi, tùy tiện xử trí. Bắt không đi, Đường Tư Minh chính là chết vô ích. Bởi vì gia tộc bọn họ vô năng, kẻ thù ở trước mắt đều bắt không được!
Đường Tư Thượng chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Một quyền?
Một quyền liền đánh bay Đường Nguyên Nghiêu mà Đường gia chuẩn bị đưa lên thi đấu bài vị?
Cái này cần lực bộc phát mạnh cỡ nào?
Khương Phàm đón ánh mắt của hắn, ha ha cười khẽ:
- Đừng trừng ta như thế. Kiều gia và Đường gia đều là cửu đại gia Cổ Hoa, đều có thể phách lối. Ngươi muốn chơi, chúng ta bồi tiếp, các ngươi ra điều kiện, chúng ta cũng có thể ra điều kiện.
Ánh mắt Đường Tư Thượng liên tục lấp lóe, lộ ra vẻ giận dữ:
- Đường Tư Thượng ta đã sống vài chục năm tại Cổ Hoa hoàng thành, còn chưa từng thấy gia hỏa nào phách lối như ngươi vậy. Tốt, ngươi muốn chơi như, chúng ta liền bồi ngươi chơi. Tuy nhiên, thêm điều kiện.
- Nói đi.
- Nếu là ngày mai là có thể đem ngươi bắt đi, Kiều gia phải giao Kiều Vi Nhi ra, tương lai là chết hay sống, hoàn toàn do Đường gia quyết định. Mà, Kiều Linh Vận không được leo lên thi đấu bài vị.
- Có thể!
Khương Phàm nói xong, bọn người Kiều Thiên Mạch lập tức hô to:
- Không thể!
Khương Phàm quay đầu:
- Ta nói, có thể.
Bọn người Kiều Thiên Mạch muốn ngăn cản, thế nhưng lại há to miệng, đều nhịn được.
Một màn này rơi vào trong mắt bọn người Đường gia và Mục gia, thể hiện lập tức trở nên quái dị.
Rốt cuộc gia hỏa này là ai mà lại có thể trấn trụ đại công tử và đại tiểu thư Kiều gia?
- Loại chuyện này ngươi cũng đồng ý?
Đường Tư Thượng cũng khẽ nhíu mày, không quan tâm Kiều Vi Nhi sống chết?
Còn có thể quyết định tư cách dự thi mạnh nhất của Kiều gia, Kiều Linh Vận?
- Ngươi có thể thắng ta, liền có thể mang Vi Nhi đi, Kiều Linh Vận cũng sẽ không leo lên thi đấu bài vị.
- Ta muốn chính miệng bọn hắn cam đoan!
Đường Tư Thượng chỉ bọn người Kiều Thiên Mạch.
- Nếu Khương Phàm đồng ý, ngày mai nếu các ngươi có thể bắt hắn đi, Vi Nhi cũng sẽ đưa cho ngươi, ta cũng sẽ không lên đài.
Trong lòng Kiều Linh Vận có chút nóng nảy, có chút tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng.
- Đây chính là các ngươi nói.
Đường Tư Thượng thoáng động thân.
Nếu quả thật có thể bắt Kiều Vi Nhi về lại đè thêm ở Kiều Linh Vận, tuyệt đối là một công lớn.
- Nhưng nếu ngày mai các ngươi là bắt không ta được, cũng đừng nghĩ lại có ý đồ với Kiều Vi Nhi, cũng đừng lại can thiệp thi đấu bài vị. Ngươi có thể thay Đường gia làm chủ cái này không?
Đường Tư Thượng nhìn đến nam tử trung niên phía sau, hơi do dự, nói:
- Ta không làm chủ được, nhưng người tới ngày mai, sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
Khương Phàm nói:
- Thiện ý nhắc nhở, phái một tên ra dáng.
- Cố mà hưởng thụ một ngày một đêm của ngươi tại Kiều gia, chờ đến sáng sớm ngày mai, ngươi sẽ phải đến Đường gia.
Đường Tư Thượng hung hăng nhìn chằm chằm Khương Phàm một chút:
- Chúng ta đi!
- Ha ha, Khương Phàm đúng không, dáng vẻ không biết sống chết này của ngươi vẫn còn rất thú vị.
Người của Mục gia từ bên cạnh đi tới, nam tử cầm đầu anh tuấn phóng khoáng, khóe miệng ôm lấy ý cười.
- Hắn là Mục Vân Hải! Con trai thứ ba của Mục gia!
Kiều Thiên Mạch đi tới nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm trực tiếp hỏi:
- Các ngươi là đến đòi người?
Chương 895 Sinh Tử Ngâm
Mục Vân Hải không nghĩ tới hắn lại trực tiếp như vậy:
- Nói như vậy, ngươi đã thấy qua?
- Ta mang về Kiều gia.
Khương Phàm đưa tay ra hiệu phía cửa phủ:
- Đều mời ra đây.
Các thị vệ Kiều gia kéo lấy đám người Mục gia kia từ bên trong đi tới, chỉnh tề xếp trên mặt đất.
Sắc mặt các tộc nhân Mục gia dần dần âm trầm xuống, nhìn về phía Khương Phàm, đôi mắt đều trở nên lạnh lùng.
- Đây là có chuyện gì?
Nụ cười ngoài miệng Mục Vân Hải dần dần biến mất.
- Bọn hắn mời ta, ta vừa vặn có việc, liền thuận tiện mang về Kiều gia. Nếu đã đến Kiều gia, đương nhiên hầu hạ ăn ngon uống ngon, tối hôm qua bọn hắn uống say.
- Say? Ha ha, ha ha
Mục Vân Hải bị chọc phát cười, lắc đầu:
- Ngươi đây lấy cớ rất độc đáo đấy.
- Nếu các ngươi đã tới, lĩnh đi thôi. Tiền cơm coi như xong, Kiều gia không thiếu chút ấy.
Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.
- Chờ một chút, trên người hắn giống như có máu?
Mục Vân Hải chỉ vào đội trưởng đội thị vệ trên đất.
- Uống say quá nên vấp ngã.
- Có thể đập đến yết hầu, đập đến bụng?
- Quá không cẩn thận.
- Ha ha, bằng hữu, có phải ngươi cảm thấy người của Mục gia chúng ta đầu không dùng tốt lắm hay không?
- Ta vừa tới Cổ Hoa, không tiện đánh giá các nhà. Nếu như không có việc gì, ta đi trước.
Người của Mục gia đang muốn ngăn cản, bị Mục Vân Hải đưa tay ngăn lại.
Hắn nhìn bóng lưng Khương Phàm, ánh mắt xoay chuyển, hô:
- Xin hỏi tên thật bằng hữu?
- Ta không phải họ Kiều, ta tên Khương Phàm.
- Ngươi liên quan với Kiều gia?
- Hôm qua vừa tới, còn không có chính thức xác định.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện, đã đi đến cửa phủ.
- Mục Vân Hải, đem người lĩnh trở về đi. Hắn là người của Kiều gia, các ngươi không cần lại hao tâm tổn trí đến mời.
Bọn người Kiều Thiên Mạch theo sát đi vào.
- Có ý tứ.
Mục Vân Hải ha ha cười khẽ, trước đó phái người đi mời, chỉ là cân nhắc đến tên Khương Phàm này là Thánh phẩm linh văn, không muốn để cho Kiều gia đạt được.
Không nghĩ tới, vậy mà tên Luyện Đan sư này lại mang đến vui mừng lớn như vậy, không chỉ có khiêu chiến Đường gia, còn để đại công tử đại tiểu thư Kiều gia cao ngạo cường thế thuận theo.
- Hắn không phải thánh văn bình thường.
Thị vệ bên cạnh nhắc nhở.
- Đại Thừa thánh văn?
- Hắn không có sử dụng linh lực, khó xác định, nhưng cũng không phải Càn Nguyên thánh văn.
Nụ cười của Mục Vân Hải càng sâu sắc:
- Một quyền đánh bay Đường Nguyên Nghiêu, lực quyền đoán chừng vượt qua bốn trăm ngàn cực cảnh. Ha ha, tên Luyện Đan sư này có chút bạo lực nhỉ.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Cái gì là làm sao bây giờ?
- Hắn đả thương người của chúng ta.
- Gia hỏa này so với bát phụ Kiều Linh Vận kia đều bá đạo, ngươi nhìn hắn giống như là thừa nhận sao? Đợi ngày mai đi. Đúng, đem tin tức đưa cho các nhà khác, liền nói sáng sớm ngày mai, trước cửa Kiều gia có trò hay.
Khương Phàm về tới bên trong tổ từ, đem Huyền Hoàng Thạch giao cho Kiều Vô Hối:
- Giúp ta đem tảng đá phía ngoài thanh lý, chỉ cần Huyền Hoàng Thạch bên trong.
Sau khi Kiều Bất Hối kiểm tra đơn giản liền gật đầu nói:
- Một ngày.
Khương Phàm đứng trước ngọc quan, yên lặng nhìn Kiều Hinh ngủ say bên trong:
- Sư phụ, nghĩ được cách nào chưa?
Đan Hoàng nói:
- Cho ta chút thời gian, ta cần thận trọng cân nhắc phối hợp dược liệu. Kiều Hinh này ngủ say ngàn năm, liên tục dùng chín viên Huyền m Đan, linh hồn vô cùng suy yếu, không chịu nổi bất cứ kích thích gì cả. Mà Huyền m Đan bá đạo nhất là ở chỗ hòa tan linh hồn, gãy mất luân hồi, triệt để chết đi.
- Cho nên tình huống của nàng, vừa suy yếu lại phức tạp. Nếu như dùng thuốc quá mạnh, khả năng nàng sẽ chết trong giấc mộng, thân hồn câu diệt. Nếu như dùng thuốc không đúng chỗ, coi như nàng có thể tỉnh lại, linh hồn cũng sẽ dập tắt rất nhanh, triệt để chết đi.
Đan Hoàng cần tận hết khả năng nghĩ cách phối hợp dược liệu hợp lý nhất mới có thể luyện ra đan dược cần thiết.
Nhưng cái này quá khó khăn, ngoại trừ vấn đề dược liệu, luyện chế vấn đề, mà nhất định phải một lần liền thành công, tuyệt đối thành công.
- Có cần sớm chuẩn bị dược liệu nào không?
Khương Phàm ôm lấy chờ mong đối với Đan Hoàng rất cao, cũng nhất định phải ôm lấy chờ mong.
Nếu như ngay cả Đan Hoàng đều làm không được, chỉ sợ Kiều Hinh thật sự rất khó cứu được.
Đan Hoàng trầm mặc, thật lâu không có lên tiếng.
- Sư phụ?
Khương Phàm bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
- Ai...
Đan Hoàng than nhẹ trong đầu Khương Phàm.
- Thế nào?
Khương Phàm căng thẳng trong lòng.
Từ sau khi Đan Hoàng ở trên người hắn vẫn luôn là ung dung tự tin, về mặt dược liệu đan dược cơ hồ không gì không biết, nhưng lần này, Đan Hoàng lại nhiều lần thở dài, có thể nghĩ được là đã có bao nhiêu khó khăn.
- Muốn điều phối ra đan dược phù hợp vô cùng phiền phức, tương đương với một lần nữa sáng tạo một loại đan dược. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, bất luận là cách nào muốn triệt tiêu tổn hại mà Huyền m Đan mang tới cho linh hồn đều sẽ dùng đến mấy loại dược liệu vô cùng đặc thù.
Khương Phàm vội vàng nói:
- Cổ Hoa là hoàng tộc, lại là hoàng tộc trung lập, nơi này hẳn là có thể sưu tập đến vật liệu chúng ta muốn. Nếu như nơi này không có, chúng ta còn có thể đến Vương Quốc Hắc Ám đi tìm. Con đường không gian nơi đó kết nối với đại đa số địa vực các nơi trên thế giới, hẳn là có thể tìm đủ. Thực sự không được, ta có thể dùng đặc quyền Võ Hầu, phát động Chí Tôn Kim Thành đi tìm cho ta.
Bây giờ Khương Phàm chỉ muốn cứu tỉnh Kiều Hinh, dù là phải từ bỏ ba tôn Bất Tử Thiên Bia.
Đan Hoàng lại nói:
- Vật liệu mà ta nói, không phải thứ trên đời này.
- Ý của ngài là…
- Trước tiên cho ta suy nghĩ một chút đi, lại cho ta chút thời gian.
Đan Hoàng than nhẹ, mặc cho Khương Phàm lại hỏi thế nào, đều không có trả lời lại.
Bởi vì thứ hắn nói, là ở thế giới tử linh.
Nói cách khác, chính là U Minh Địa Ngục!
Đó là nơi mà ngay cả Thánh Nhân cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Bình luận facebook