-
Chương 966-970
Chương 966 Trận chiến cuối cùng (2)
Những người khác của Hoàng Phủ gia tộc cũng đều cổ vũ Hoàng Phủ Chính Thiên.
Bọn hắn vô cùng tin tưởng Chí Tôn thánh văn được gia tộc toàn lực bồi dưỡng ra.
- Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác cướp đi bài vị đầu tiên của Hoàng Phủ gia.
Hoàng Phủ Chính Thiên mang theo lợi kiếm màu tím, nhanh chân đi đi lên lôi đài.
Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ cũng liên tiếp đứng lên, giẫm chân trên thềm đá đi tới lôi đài.
Bọn hắn bộc lộ chiến ý bành trướng, lại đều không có kiêu ngạo như bình thường, chân chính coi Khương Phàm là đối thủ.
- Rất tốt, bọn hắn đều nghiêm túc.
- Mặc dù Kiều Linh Vận đã thắng Linh Nguyên cảnh luận võ, nhưng tương đương đã đánh thức các đại gia tộc, Khương Phàm rất khó lại chiếm được tiên cơ.
- Ổn định, chỉ cần ổn định, hôm nay Khương Phàm sẽ không chiếm được chỗ tốt.
- Khương Phàm là tự bản thân trưởng thành đến Chí Tôn thánh văn, Hoàng Phủ Chính Thiên là Chí Tôn thánh văn được đệ nhất cường tộc Cổ Hoa toàn lực bồi dưỡng, chỉ cần luận võ bình thường, Khương Phàm không thắng được, huống chi còn có Tô Cao Nghĩa và Đường Tư Đồ.
- Nếu Khương Phàm đã dám khởi xướng khiêu chiến, hẳn là có chút ỷ vào.
- Khương Phàm có thể làm cho tam đại đỉnh cấp thiên tài Cổ Hoa hoàng thành toàn lực ứng phó, đã coi như là thắng!
Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng sốt ruột, mấy chục vạn người nghị luận la lên trong diễn võ trường rộng rãi hình thành tiếng gầm to lớn, liên tiếp, thanh chấn mấy chục dặm dãy núi.
- Sắp bắt đầu rồi.
Rốt cuộc Ác Nhân Vương cũng ngồi dậy, quan sát Khương Phàm trên lôi đài.
Hắn rất muốn nhìn một chút, rốt cuộc linh văn của Khương Phàm là gì, lại vì sao có thể khiến cho hắn có phản ứng đặc biệt.
Trên lôi đài.
Khương Phàm lắc lắc cổ, hoạt động thân thể, tùy ý đi tới:
- Cùng các vị xác định đơn giản một chút, trận đấu này là trận chiến chém giết, bất luận bị thương hay là chết, ân oán cũng sẽ không mang xuống lôi tràng. Thật sao?
- Đúng!
Hoàng Phủ Chính Thiên vô cùng bất mãn trước ngữ khí của Khương Phàm.
- Thật sao?
Khương Phàm nhìn về phía Đường Tư Đồ cùng Tô Cao Nghĩa.
- Đúng!!
Đường Tư Đồ và Tô Cao Nghĩa hô to.
- Tam đại gia tộc?
Khương Phàm lại nhìn quanh tam đại gia tộc, chờ đợi bọn hắn đáp lại trước mặt mọi người.
- Chúng ta đều rất rõ ràng quy tắc, hi vọng Kiều gia cũng rõ ràng quy tắc! Đừng chờ đến khi ngươi chết rồi lại đến trước cửa phủ chúng ta khóc tang!
- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian bắt đầu. Ác quỷ trong Địa Ngục đều không kịp chờ đợi ngươi.
- Chúng ta rõ ràng quy tắc, chúng ta càng biết tuân thủ quy tắc.
Tam đại gia tộc liên tiếp đáp lại.
- Vậy thì tốt rồi.
Khương Phàm nhắm hai mắt lại, thời điểm lần nữa mở ra, con ngươi đã biến thành mắt dọc, sáng tỏ lại sắc bén, giống như Thần Cầm thức tỉnh, uy thế nghiêm nghị, bễ nghễ quần hùng.
Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ sau khi ra hiệu với nhau, đều triển khai tư thái, thức tỉnh linh văn, sẵn sàng trận địa cảnh giác Khương Phàm.
Bọn hắn sẽ không lại chủ quan!
Bọn hắn sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Ầm ầm!
Hài cốt toàn thân Khương Phàm răng rắc giòn vang, da thịt kịch liệt vặn vẹo, cùng với Thánh Viêm mãnh liệt thả ra, hóa thân thành Chu Tước hung liệt, phóng lên tận trời.
Vì để che giấu bộ dáng thực sự, hắn đã thay đổi đồng thời thả ra Thái Dương Chiến Y.
Chiến y cùng giao hòa Chu Tước Yêu Thể, biến thành cánh chim càng hoa lệ càng rộng lớn hơn, ở phía sau lưng và phía trước bày biện ra Dương Luân khuếch phức tạp mà khổng lồ.
Thay đổi hoàn toàn bộ dáng.
- Khương Phàm là Thú linh văn!
- Lúc trước khi hắn thắng Đường Tư Đồ, hình như cũng không có hóa thân thành Yêu Thể.
- Đây là Linh Cầm gì, có ai nhận ra không?
- Hung uy thật mạnh.
- Các ngươi chú ý nhìn lông vũ của hắn, giống như có hình dáng mặt trời vậy. Đây là chim gì?
Toàn trường oanh động, ngay cả trên đài cao hoàng thất cùng tộc trưởng các đại tộc đều lộ ra vẻ mặt chú ý, cực lực muốn thấy rõ ràng bộ dáng Khương Phàm.
- Nhận ra không?
Nữ tử bên cạnh Ác Nhân Vương cẩn thận phân rõ, có dáng vẻ Hỏa Liệt Điểu, lại như là một loại Linh Tước nào đó, nhưng khí thế và tư thái cũng đều không giống.
- Xem tiếp đi.
Ác Nhân Vương lấp lóe ánh mắt, thể hiện trên mặt trở nên quái dị lại nghiêm trọng.
Rống!
Tô Cao Nghĩa vặn vẹo hài cốt toàn thân, yêu khí cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, trực tiếp hóa thân thành cự hổ khổng lồ dài hai mươi mét.
Hùng tráng uy mãnh, cơ bắp phồng lên, toàn thân khuấy động mênh mông lực lượng. Móng vuốt cực kỳ tráng kiện, hiện ra kim quang, bỗng nhiên nhấn một cái, lôi đài cứng rắn đều sụp ra vết nứt. Hắn nâng đầu hổ lên, gào thét thật lớn, yêu khí toàn thân hòa với cuồng phong kịch liệt gào thét.
Một loại uy lực huyết mạch lao nhanh tại toàn thân, trùng kích huyết nhục hài cốt, càng khuấy động mênh mông lôi tràng, mang đến uy nghiêm kinh tâm động phách.
Phảng phất Vạn Thú Chi Vương, gào thét giữa rừng rậm.
Đường Tư Đồ cầm cây giáo trong tay, giơ lên luồng không khí lạnh cuồn cuộn, ở xung quanh ngưng tụ thành tường thành băng tinh hoa lệ.
Hắn đứng ngạo nghễ ở đầu tường, người khoác tinh giáp, hơi nước cuồn cuộn sau lưng, ngưng tụ thành năm trăm chiến binh, toàn bộ cầm trường mâu trong tay, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
So với trước đó tại Kiều gia, khí thế của hắn rõ ràng đã tăng cường thêm mấy phần.
- Nghe hiệu lệnh của ta.
Đường Tư Đồ nắm chặt cây giáo, cao giọng gào thét.
Năm trăm chiến binh toàn bộ triển khai tư thế, cầm trường mâu trong tay nâng nghiêng giữa trời cao, mũi nhọn mỗi thanh trường mâu đều lóe ra ánh sáng tinh phách, khuấy động khí lạnh thấu xương.
Hoàng Phủ Chính Thiên cũng nghiêm túc, khuấy động kiếm khí, ở sau lưng ngưng tụ thành kiếm dực cứng cỏi, bay lên không trăm mét.
Tay hắn cầm lợi kiếm màu tím, chỉ về Khương Phàm ở phía xa, kiếm khí gào thét xung quanh, giống như là có hơn mấy ngàn vạn lưỡi kiếm, có thể vạch phá không gian.
Ba vị thiên tài Cổ Hoa, phóng thích toàn diện, khóa chặt Khương Phàm.
Chỉ là cỗ khí thế kia đã để rất nhiều người phải khẩn trương.
Toàn diện thả ra võ pháp, cũng làm cho khuôn mặt thiên tài các tộc có chút động, cảm nhận được chênh lệch.
Chương 967 Thay đổi trong nháy mắt
Khương Phàm bay lên năm trăm mét, hai cánh chỉ lên trời, nhấc lên mênh mông ngọn lửa màu vàng óng.
Sau khi tiến vào Linh Hồn cảnh, quy mô khí hải đã tăng vọt, năng lượng thả ra càng thêm tự nhiên.
Liệt diễm lao nhanh như những con sóng lớn, ở trên không hình thành thủy triều màu vàng, thanh thế mãnh liệt, rọi khắp nơi trên lôi tràng.
Nhiệt độ nóng bỏng bóp méo không gian.
- Ổn định! Tất cả ổn định!
Bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên đều làm bộ muốn xuất kích, lại đều cưỡng ép nhịn xuống.
Bọn hắn không rõ ràng thực lực thật sự của Khương Phàm, trước tiên nhất định phải ổn định, cũng phải phối hợp tốt, nếu không rất dễ dàng bị Khương Phàm tiêu diệt từng người một.
Nếu như đều đã nghiêm túc lại còn bị Khương Phàm đánh trọng thương, bọn hắn thật không còn mặt mũi nhìn người khác.
Tuy nhiên, chiến thuật của bọn hắn rất chính xác, thế nhưng vẫn đánh giá thấp thực lực của Khương Phàm.
Khương Phàm liên tiếp vỗ cánh, liệt diễm vén trời, biển lửa bạo động, tạo thành hai mặt trời khác.
Mặt trời oanh minh, kịch liệt xoay tròn, khuấy động năng lượng kinh người.
Cường quang chói mắt, chiếu rọi khắp nơi.
Giờ khắc này, bọn chúng lại cùng mặt trời giữa hư không sinh ra cộng minh, thật giống như hai mặt trời con, tiếp dẫn vô tận ánh nắng bao phủ cả vùng đất trời này.
- Quá chói mắt, ta không nhìn thấy cái gì cả.
- Đây cũng là võ pháp sao?
- Uy lực thái dương thật mạnh.
- Chí Tôn thánh văn quả nhiên bất phàm, đưa tay ra chính là cảnh tượng hoành tráng kinh người này.
Diễn võ trường bị ánh sáng vô tận bao phủ, trước mắt hơn hai trăm ngàn người tất cả đều là kim quang, cái gì cũng đều không thấy được.
- Hoàng Phủ Chính Thiên, đừng đợi nữa, ra tay đi!
Đường Tư Đồ hô to, quả quyết xuất kích.
Trường mâu trong tay nổ bắn ra trời cao, năm trăm chiến binh sau lưng cùng hô to lên, toàn bộ trường mâu tinh phách được phóng đi.
Hoàng Phủ Chính Thiên cũng đã nhận ra uy thế đến từ không trung, hắn cầm kiếm lao đến Khương Phàm, kiếm khí bén nhọn nhanh chóng ngưng tụ ở xung quanh, hình thành lít nha lít nhít vòng xoáy, trong mỗi vòng xoáy đều dựng dục một cây kiếm sắc.
Trọn vẹn tám trăm thanh kiếm.
Đây chính là cực hạn của Chí Tôn thánh văn, thẳng bức gần đến Thiên văn Thiên Dương Kiếm.
- Thái Dương Thánh Quyền.
Khương Phàm khống chế hai mặt trời rơi xuống, ánh sáng lại lần nữa tăng vọt, kim quang bao phủ hoàn toàn diễn võ trường.
Không gian diễn võ trường nổi lên gợn sóng, giống như muốn bị đốt thấu.
Chí Tôn thánh văn bộc phát toàn diện thực lực!
Giờ khắc này Khương Phàm không hề giữ lại chút nào!
Bọn hắn chăm chú, hắn càng chăm chú!
Ầm ầm!
Mặt trời oanh kích, ánh sáng vô biên, cơ hồ muốn chọc mù ánh mắt của bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên .
- Giết!!
Đường Tư Đồ cùng Hoàng Phủ Chính Thiên sau khi khóa chặt mặt trời, dứt khoát nhắm mắt lại, khí thế dâng cao, bộc phát toàn lực.
Kiếm triều xé rách không gian.
Tinh phách băng phong thiên địa.
Bạo tạc kinh người bỗng nhiên phóng thích ở trên không, thanh thế kịch liệt chấn động trời cao, quét sạch toàn bộ lôi tràng.
Đám người tại diễn võ trường cực lực muốn thấy rõ ràng tình huống, nhưng bây giờ mắt lại mở không ra.
Trên lôi tràng, Tô Cao Nghĩa đứng tại chỗ, sẵn sàng nghênh chiến, uy lực huyết mạch phun trào trong xương máu, răng nanh to lên, bảy quả cầu năng lượng rung động ở trong miệng, phảng phất bảy viên Sát Lục Tinh Thần, kịch liệt tranh minh.
Đây là Bạch Hổ truyền thừa mà hắn đã thức tỉnh, uy lực Bạch Hổ chân chính.
Mặc dù Bạo Phong Cự Hổ của Tô gia có huyết mạch Bạch Hổ, nhưng muốn vượt qua cự hổ, trực tiếp thức tỉnh Bạch Hổ truyền thừa, khả năng vô cùng khó.
Có đôi khi liên tục đến đời thứ ba đều ra không được một người, nhưng Tô Cao Nghĩa đã thức tỉnh, điều này cũng làm cho hắn sớm bị dự định là gia chủ hạ nhiệm của Tô gia.
Ầm ầm!
Không trung vẫn còn tiếp tục bạo tạc, Khương Phàm lại đột nhiên phá tan liệt diễm cùng năng lượng, lao thẳng tới Tô Cao Nghĩa.
- Rống!
Mắt Tô Cao Nghĩa phát ra ánh sáng, hắn không sợ hãi chút nào.
Đây chính là Bạch Hổ truyền thừa!
Bạch Hổ chính là Vạn Thú Chi Vương, Sát Lục Chi Thần!
Ầm ầm!
Bảy quả cầu năng lượng nháy mắt đã tăng vọt, giống như bảy viên đại tinh, tất cả đều là uy lực sát phạt kinh khủng, bạo kích Khương Phàm.
Trong chốc lát, uy lực vạn thú khuấy động diễn võ trường, để vô số thú văn sợ đến vỡ mật.
Nhưng, Khương Phàm không có tránh né, hắn vẫn lao tới.
Hai cánh chấn động, tốc độ tăng vọt.
Toàn thân hắn cuồn cuộn liệt diễm, một uy thế cường đại xé rách càn khôn, săn giết chúng sinh bộc phát cùng lúc, theo sát uy lực vạn thú của Bạch Hổ cuồn cuộn khắp đất trời, khiến cho càng nhiều thú văn ở diễn võ trường hồi hộp.
Ầm ầm!
Chu Tước Bác Thiên Thuật hiển nhiên càng hơn một bậc, thắng ở chỗ huyết mạch Khương Phàm viễn siêu hơn Tô Cao Nghĩa, càng thắng hơn ở linh văn của Khương Phàm có thể nghiền ép Tô Cao Nghĩa.
Trong chớp mắt, hắn liên kích bảy viên đại tinh, thẳng tiến không lùi, nương theo lấy bảy trận oanh minh cuồng liệt, vỡ nát không gian, hung hăng chộp tới Tô Cao Nghĩa.
- Không thể nào.
Sắc mặt Tô Cao Nghĩa đại biến, giữa lúc đang kinh hồn, hắn phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, vung lên móng vuốt hung hăng đánh qua.
Khí tức sát phạt cuồn cuộn, móng vuốt hiện ra kim quang, lực lượng tăng vọt mấy lần.
Khương Phàm mãnh liệt xoay chuyển, hai cánh như đao, âm thanh phốc phốc, cường thế chặt đứt vuốt hổ kia.
Rống!
Tô Cao Nghĩa gào lên đau đớn, chật vật vén lui.
Khương Phàm vỗ cánh, hình thể tăng vọt đến hơn mười mét, móng vuốt đánh lên trên đầu Bạch Hổ.
Vuốt dài sắc bén mở ra da thịt hài cốt, thẳng tới đầu, kéo lấy Tô Cao Nghĩa hất lên trời cao.
Từ tập kích đến săn bắt, toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi khoảng năm giây mà thôi!
Ánh sáng đã tản ra hơn phân nửa, mười mấy vạn người đều đã có thể mở mắt, nhưng hình ảnh xông vào tầm mắt lại để sắc mặt bọn họ đại biến, theo bản năng toàn thể đã đứng dậy nhìn.
- Tốt!!
Bọn người Kiều Thiên Mạch phấn chấn hô to, mặc dù không thể thấy rõ ràng cụ thể tình huống, nhưng một màn này quá kích thích, quá rung động.
- Tô Cao Nghĩa...
Chương 968 Tô Cao Nghĩa, Chết!
Tô Nhã kinh hồn thét lên, vừa mới xảy ra chuyện gì?
Tại sao đại ca lại bị bắt! Bạch Hổ truyền thừa đâu? Bạch Hổ truyền thừa của Đại ca đâu?!
Nhưng, đang giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hoàng Phủ Chính Thiên đã xuất hiện trực diện với Khương Phàm.
Trước đó mặc dù Thái Dương Thánh Quyền cường đại, nhưng không có đánh chết Hoàng Phủ Chính Thiên, ngược lại đã bị tám trăm lợi kiếm liên hợp xoắn nát.
Hoàng Phủ Chính Thiên không chần chờ chút nào, ngay sau đó truy sát tới.
Ý định là đuổi tới bắt lấy Khương Phàm, phối hợp Tô Cao Nghĩa, toàn lực đại chiến, không nghĩ tới Khương Phàm nhanh như vậy đã tóm được Tô Cao Nghĩa.
Một màn này mặc dù chấn động, nhưng không có dọa được hắn, hắn càng bị kích thích đến chiến ý, trước tiếp xông lên.
Trong chớp mắt, tám trăm vòng xoáy lại xuất hiện lần nữa, xung quanh trải rộng ra vài trăm mét, trong không khí đều là kiếm khí sắc bén, vòng xoáy dâng lên cường quang, kiếm khí bên trong lạnh thấu xương.
Tám trăm thanh lợi kiếm xông ra khỏi vòng xoáy trong tiếng vang leng keng chói tai, lấp lóe giữa bầu trời, thanh thế kinh người.
- Đại ca, chém hắn!!
Lần này đến phiên Hoàng Phủ gia phấn chấn gào to.
- Kiếm Dương Quy Tông.
Kiếm văn trên trán Hoàng Phủ Chính Thiên phát sáng, toàn lực vung lợi kiếm màu tím về phía trước.
Trong chớp mắt này, tám trăn thanh kiếm giống như lôi triều đang điên cuồng trùng kích, toàn bộ dung nhập tử kiếm.
Mỗi một kiếm mang nhập vào tử kiếm, uy thế tử kiếm đều sẽ tăng cường thêm một phần.
Tám trăm thanh kiếm, tám trăm lần tăng lên.
Uy thế lợi kiếm tăng vọt dần, cường quang sáng chói, rạch ra hư không, uy thế như siêu việt hơn hàng rào cảnh giới của hắn.
Từ lúc Hoàng Phủ Chính Thiên trực diện Khương Phàm giết ra, đến khi hắn nâng kiếm trảm mạnh, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng mấy giây.
Tốc độ đến cực hạn, diễn dịch võ pháp đến cực hạn, để hình ảnh Khương Phàm còn đang săn bắt Tô Cao Nghĩa trong tầm mắt mọi người chợt dừng lại, đám người lấy lại tinh thần, lần nữa lâm vào chấn động.
- Chém chém chém...
Hoàng Phủ gia cuồng nhiệt gào thét, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng...
Khương Phàm chẳng những không có né tránh, ngược lại hắn bỗng nhiên lao xuống về phía trước, hai cánh giao thoa vung chém, vận sức phóng thích Chu Tước Bác Thiên Thuật cường thế.
Giờ khắc này, trái tim của hắn đang cuồng loạn, 'Bản thân' sâu trong huyết hải đã thức tỉnh, giống như một Khương Phàm khác ở giữa đất trời vô tận màu máu mở ra hai mắt, sau đó bay thẳng lên trời, thả bản thân ra ngoài.
Một khí tức kinh khủng thuận theo huyết dịch khuấy động toàn thân, tinh huyết Kim Hoàng nở rộ, Chu Tước uy lực được bộc phát.
Chu Tước Bác Thiên Thuật của Khương Phàm tăng vọt uy thế.
Chân chính tăng vọt gấp đôi!
Keng!
Cánh trái bạo kích, mở ra trời cao, giống như Thiên Đao đánh vỡ nát kiếm triều màu tím!
Cánh phải theo sát vung chém, như diễm tuôn trào, phảng phất Chu Tước lâm thế, đối diện đánh vào trên thân Hoàng Phủ Chính Thiên!
Đột nhiên phản kích là sớm có âm mưu.
Nháy mắt phóng thích là gấp hai lần Chu Tước truyền thừa.
Sau khi Hoàng Phủ Chính Thiên vung ra một kiếm, theo sát muốn phóng thích kiếm thuật càng mạnh.
Nhưng, liệt diễm bạo kích, lấy thế uy cường đại xé rách hết thảy mọi thứ, che mất người hắn.
Hoàng Phủ Chính Thiên mặc chiến giáp bảo vệ đặc biệt, vào thời khắc sinh tử nó sẽ kích phát trong nháy mắt, hiểm lại càng hiểm gánh vác đả kích trí mạng nhất.
Nhưng, đòn tấn công này mang tới lực trùng kích quá mức khủng bố, vẫn có xuyên qua mặt ngoài áo giáp, thẳng tới nội tạng.
- Oa...
Hoàng Phủ Chính Thiên há miệng phun máu, bên trong máu tươi lại hòa với thịt nát, chật vật bay ra ngoài.
Quá đột nhiên, cũng quá cường đại, đến mức khi Hoàng Phủ Chính Thiên bay ra ngoài, ý thức của hắn đều không kịp phản ứng.
Từ khi thức tỉnh linh văn đến nay, cho tới bây giờ đều là hắn nghiền ép đối thủ, cho tới bây giờ đều là hắn khống chế lôi tràng, cho tới bây giờ đều là hắn thẳng tiến không lùi.
Lần này, là ngoại lệ!
Sắc mặt Tô Cao Nghĩa đại biến, hắn đang chuẩn bị phối hợp với Hoàng Phủ Chính Thiên giết Khương Phàm, kết quả...
Chết tiệt, ta đang nhìn thấy cái gì thế này?
Khương Phàm đánh bay Hoàng Phủ Chính Thiên?
Cái nháy mắt thất thần này đã để cho Tô Cao Nghĩa đang muốn phản kích thoáng chốc đình trệ.
Cũng chính là vào lúc này, móng vuốt của Khương Phàm đang chế trụ đầu hắn bỗng nhiên xé mở xương sọ, vỡ nát đầu.
Đầu hổ to lớn bị tươi sống xé mở, huyết thủy phun ra văng khắp nơi.
Toàn trường đang sôi trào, trong nháy mắt bất luận là nam hay nữ đều liên tục kêu lên đầy sợ hãi.
- Tô Cao Nghĩa...
Tô gia toàn thể kêu lên, con mắt trừng lớn, toàn thân ớn lạnh.
Khương Phàm xé nát đầu hổ, vỗ cánh lao vùn vụt, hung hăng đánh tới Hoàng Phủ Chính Thiên.
Nội tạng Hoàng Phủ Chính Thiên đã vỡ vụn, huyết thủy cuồn cuộn, nhất là đầu, bị lực lượng khủng bố chấn động đến trời đất quay cuồng.
- Đại ca!
- Chính Thiên!
Các tộc nhân Hoàng Phủ gia cũng kinh hồn thét lên, cho đến lúc này mới phản ứng được là đã xảy ra chuyện gì.
Phốc phốc!
Khương Phàm nâng móng vuốt sắc bén đội lên trên đầu Hoàng Phủ Chính Thiên, không có chút do dự nào, Chu Tước Bác Thiên Thuật lại lần nữa bộc phát, cách áo giáp bảo vệ, rắn rắn chắc chắc đánh lên.
Chu Tước sát chiêu, thực lực gấp hai lần.
Áo giáp bảo vệ trên đầu Hoàng Phủ Chính Thiên kịch liệt chấn động, xuất hiện đầy vết nứt, mà óc bên trong thì đã trở thành bột nhão, máu tươi cùng chất lỏng từ con mắt cái mũi tuôn ra trên đầu.
Ngay cả gào thét cũng không kịp, ngay cả di ngôn đều không có để lại, thậm chí trong ý thức hoảng hốt, cũng còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng là đang mang theo kiếm giết tới Khương Phàm, làm sao... Làm sao... Thế giới đã trở thành màu đen!!
Hai thiên kiêu hoàng thành, liên tiếp mất mạng.
Ánh mắt Khương Phàm sắc bén, hắn không hề có ý định dừng lại, lập tức vung Hoàng Phủ Chính Thiên ra, bay vụt lên đuổi giết Đường Tư Đồ.
- Ngọa tào, thật ác độc!
Toàn trường oanh động, tiếng kinh hô liên tục vang lên, tất cả mọi người đã không còn bình tĩnh được nữa.
Tô Cao Nghĩa chết rồi?
Chương 969 Tam liên sát
Hoàng Phủ Chính Thiên chết rồi?
Chỉ trong mấy hơi ngắn ngủi này thôi sao?
Tên điên này mạnh như vậy sao?
Cái này không phải là chém giết, đây là săn giết! Là đồ sát!
Tên điên này không chỉ là cường đại ở bên trong, đối với chiến cơ thì hắn càng có nắm chắc, khống chế chiến trận điêu luyện khiến cho người khác sợ hãi thán phục.
Hắn khẳng định là đã trải qua vô số giết chóc!
Hoàng Phủ gia, Tô gia, toàn bộ đều an tĩnh, bọn hắn kinh ngạc nhìn thi thể trên lôi đài, vẻ mặt hốt hoảng, đầu trống không.
Chết rồi??
Chết rồi??
Đã chết thật rồi sao?
Đây là ảo giác sao?
Ngay cả tộc trưởng Hoàng Phủ gia, Tô gia trên đài cao đều khó mà tin nhìn thi thể trên lôi đài, ánh nhìn chằm chằm, giống như đang chờ 'Thi thể' lại cử động mấy lần... Đứng lên...
- Đường Tư Đồ, chạy đi!!
Người của Đường gia thét lên, hận không thể tự mình xông đi lên.
Đường Tư Đồ đâu còn đứng được nữa, hắn sợ hãi bừng tỉnh, nhấc lên toàn bộ luồng không khí lạnh, xốc lên đi qua phía Khương Phàm. Sau đó, quả quyết quay người, chạy trốn về nơi xa.
Phong độ gì, cao ngạo gì, tất cả đều ném đến sau đầu.
Còn chưa bắt đầu đã muốn kết thúc, mẹ kiếp, cái này ai gánh vác được?
Ầm ầm...
Khương Phàm nghênh đón luồng không khí lạnh, dễ như trở bàn tay đánh mát bọn chúng, đuổi giết Đường Tư Đồ.
Muồng không khí lạnh mãnh liệt cơ hồ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho hắn.
- Đường Tư Đồ, nhanh nhanh nhanh, nhanh đi.
- Tư Đồ...
Người Đường gia muốn điên rồi, kịch liệt hướng về bậc thang trước mặt mà liên tục la hét.
Ta không thể chết!
Đường Tư Đồ ta không thể chết!
Đường Tư Đồ bỗng nhiên quay người, ánh mắt lấp lóe, mãnh liệt phóng thích Cực Hàn Tinh Phách chân chính ở sâu trong khí hải, cường quang sắc bén, ý lạnh lấp lóe, trong thời gian cực ngắn quét sạch kinh mạch lao ra.
Từng luồng khí lạnh mãnh liệt như thủy triều kịch liệt cuồn cuộn, ngưng tụ tầng tầng ở xung quanh hắn.
Hắn có ba cái khí hải băng, nước, sương mù, lại bởi vì thuộc tính giống nhau, có thể tùy ý phối hợp điều động.
Giờ khắc này, toàn bộ đều được điều động đi ra ngoài.
Tương đương với năng lượng của ba cái khí hải!
Thời điểm khi Khương Phàm cường thế giết tới, xung quanh Đường Tư Đồ cuồn cuộn ra hơn năm trăm mét thủy triều, cũng nhanh chóng đông kết.
Hơn năm trăm mét băng sơn, cứng rắn như thép đen, tản ra khí lạnh kinh người.
Tốc độ Khương Phàm lại không giảm, cuồng dã va chạm, toàn thân nhiệt huyết cuồn cuộn, hài cốt căng cứng, toàn bộ thân hình giống như Thần Binh đánh tới.
Một tiếng vang thật lớn, lôi đài lay động lịch liệt, đất rung núi chuyển, đinh tai nhức óc.
Bị khí tức cực hàn bao phủ, hàn băng lập tức sụp ra.
Tầng băng vỡ vụn, tràng diện rung động.
Ngay cả đám người Đường gia đang la lên đều hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ tên điên này là vô địch sao?
Tinh Phách Cực Hàn kiến tạo băng triều, nói nát liền có thể hoàn toàn vỡ nát.
Xong, xong, Đường Tư Đồ xong rồi.
Khương Phàm vỗ cánh bay lượn, phun trào liệt diễm, lao thẳng đến Đường Tư Đồ đang chật vật chạy trốn phía trước kia.
Nhưng, sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi.
Không đúng!!
Đây là phân thân?!
Đường Tư Đồ đã thấy hắn có thể trực tiếp đánh giết Hoàng Phủ Chính Thiên, hẳn là rất rõ ràng lực công kích của hắn, coi như phóng thích toàn bộ linh lực, lại có Tinh Phách Cực Hàn phụ trợ, cũng gánh không được một kích của hắn. Cho nên, Đường Tư Đồ hoặc là luống cuống tay chân, hoặc là đang chạy trốn.
Mà nếu Đường Tư Đồ có thể diễn dịch ra thành băng khổng lồ, đồng thời ngưng tụ chiến binh thì hắn hoàn toàn có năng lực tạo nên một phân thân bằng hàn băng, lại lợi dụng khí lạnh thời khắc này che giấu hoàn mỹ.
Khương Phàm quả quyết bỏ qua cái này, bay thẳng lên trời.
- Hắn làm sao thế?
Các tộc nhân đang tuyệt vọng của Đường gia có chút kinh ngạc.
Lôi tràng hỗn loạn, từng khối băng đang loạn tung tóe.
Rất nhiều khối đã lăn đến biên giới.
Khương Phàm quét ánh mắt sắc bén nhìn quanh, lại vỗ cánh bay lên, lên trước rồi lại nói.
Giờ khắc này, thú văn trong thức hải liên tiếp thức tỉnh, ánh sáng nở rộ, tiếng thú rống chim gáy, giống như là thú trận, thanh thế to lớn.
Tất cả đang vận sức chờ phát động!
Bên bờ lôi đài, một khối băng cao ba mét rơi xuống, sau khi liên tục nảy lên đã đột nhiên nổ tung, bên trong xông ra một thân ảnh.
Đường Tư Đồ xuất hiện, dùng tốc độ cao nhất phóng tới.
- Đường Tư Đồ? Quá tuyệt vời, nhanh nhanh nhanh.
Người của Đường gia phấn chấn hô to.
Nhưng...
Đường Nguyên Bá kêu lên đầy sợ hãi:
- Đường Tư Đồ, hắn tới.
- Tới? Hắn làm sao có thể...
Đường Tư Đồ nhìn lại, Khương Phàm quả nhiên đang ở phía sau, nhanh chóng tới gần, liệt diễm mãnh liệt, kịch liệt mà hỗn loạn.
Số lượng lớn mãnh thú liên tiếp thành hình, theo Khương Phàm phóng tới gào thét giận dữ.
Hắn thống ngự trăm ngàn Yêu Vương Hỏa Thú, bá thế tuyệt luân.
- Ta nhận thua, người đâu, người đâu, nhanh ngăn lại hắn.
Đường Tư Đồ không lo được hình tượng, hắn dùng tốc độ cao nhất chạy đi.
Khoảng cách mấy chục mét, giờ khắc này ở trong mắt của hắn tựa như hơn mấy ngàn vạn mét, gần ngay trước mắt, nhưng lại xa không thể chạm như vậy.
- Ngươi trốn không thoát...
Khương Phàm hét lớn, tốc độ tăng vọt, nhấc lên liệt diễm hung hăng giết qua.
Toàn trường nhanh chóng an tĩnh, mấy chục vạn người trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm biên giới lôi tràng.
Đường Tư Đồ phải chết sao?
Tô Cao Nghĩa, Hoàng Phủ Chính Thiên, Đường Tư Đồ, tam đại thiên tài hoàng triều, chẳng lẽ đều phải chết hết trong tay Khương Phàm sao?
- Giết! Giết! Giết!
Bọn người Phượng Bảo Nam dùng sức nắm chặt hai tay, nếu đều đã náo thành như thế này thì không thể nào lại để còn sống.
Nhưng...
Khi liệt diễm muốn bao phủ Đường Tư Đồ, Khương Phàm đang chuẩn bị đánh giết, một khắc này, người trấn thủ của hoàng thất đột nhiên xuất hiện, chặn đường ở bên bờ lôi đài, nhấc lên cương khí mãnh liệt, đẩy lui liệt diễm.
Cũng ngay tại thời khắc này, Đường Tư Đồ đã dùng cả tay chân, lăn ra khỏi lôi đài.
- Phạm quy!!
Đám người Kiều gia lập tức kêu to.
- Hoa...
Bầu không khí toàn trường lập tức sôi động, còn kém một chút.
Chương 970 Cổ Hoa đệ nhất tộc
- Hắn đã nhận thua, cũng đã chạy ra khỏi diễn võ trường. Khương Phàm, ngươi thắng.
Người trấn thủ hoàng thất phóng xuất ra khí thế mênh mông ngăn cản Khương Phàm.
Khương Phàm cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một hồi, không có nói nhảm nửa câu, quay người nhìn phía đài cao:
- Thi đấu bài vị đã kéo dài mấy ngàn năm, hẳn là có quy củ vô cùng khắc nghiệt, không chỉ có đối với đệ tử các tộc, cũng bao gồm cả người trấn thủ phụ trách duy trì trật tự. Người trấn thủ cưỡng ép nhúng tay, quấy nhiễu kết quả tranh tài, xử trí như thế nào?
Một phen không có hỏi thăm, không có đi đường vòng, trực tiếp đặt đầu người trấn thủ ở trên quy củ.
Đám người tại diễn võ trường đồng loạt quay đầu, nhìn về đài cao.
Đây quả thật là có chút làm trái quy tắc, ai nấy đều thấy được!
Lần này Đại hoàng tử rất quả quyết, không đợi Kiều gia gây sự nữa, cũng không đợi Nhân Hoàng ra mặt, đứng dậy tuyên bố.
- Người trấn thủ không có ảnh hưởng đến kết quả tranh tài cuối cùng, chỉ là kết thúc tranh tài quá sớm. Xứng đáng nhận trừng phạt, nhưng không tính là làm trái quy tắc.
Không tính làm trái quy tắc?
Quyết định hời hợt như vậy?
Khương Phàm ngắm nhìn Đại hoàng tử thật sâu, không tiếp tục quá phận truy cứu.
Nếu Đường Tư Đồ đã chạy, muốn kéo về chặt khẳng định là không thể:
- Hoàng thất quyết định quy củ, hoàng thất có giải thích quyền. Nếu Đại hoàng tử đã nói như thế, vậy được rồi.
Đám người trao đổi ánh mắt, không có người nào lại mạo phạm.
Hôm nay hoàng thất đã đủ mất mặt, nếu như lại bị Kiều gia khống chế quyền chủ động, lực uy tín của hoàng thất sẽ bị đả kích lớn. Cho nên... Khương Phàm đều đã nhận, bọn hắn xem trò vui đương nhiên cũng phải nhận.
- Xin mời tuyên bố kết quả!
Kiều Thiên Mạch giật mình tỉnh lại, phấn chấn hô to.
Mặc dù không thể giết Đường Tư Đồ, nhưng đã giải quyết được Tô Cao Nghĩa và Hoàng Phủ Chính Thiên.
Quá đặc sắc, quá cường đại.
Khương Phàm mạnh đến nỗi để cho người ta chấn kinh, cũng làm cho người sợ hãi. Mà rốt cuộc Kiều gia bọn hắn cũng có thể mở mày mở mặt.
Bọn hắn ở đây phấn chấn kích động, các nhà khác thì đều mang theo sắc mặt nghiêm túc.
Các tộc lão Hoàng Phủ gia mặt xám như tro, Hoàng Phủ Chính Thiên chết rồi?
Bọn hắn hao phí bao nhiêu tâm huyết, vận dụng số lượng lớn tài nguyên quý giá, gian nan lại may mắn bồi dưỡng Hoàng Phủ Chính Thiên bước lên Chí Tôn thánh văn trước hai mươi tuổi.
Kết quả lại chết trên lôi đài như vậy?
Đây chính là tộc trưởng hạ nhiệm (sau này/đời kế tiếp) mà bọn họ đã định, càng là hộ giả tương lai của gia tộc bọn hắn.
Tô gia lại không thể nào tiếp thu được hiện thực.
Tô Cao Nghĩa hai mươi tuổi trước đã cảm thấy thức tỉnh Bạch Hổ truyền thừa, nói không chừng tương lai còn có thể có cơ hội thức tỉnh, gia tộc đều đã chuẩn bị toàn lực bồi dưỡng, kết quả... Chết!
- Là ta ảo giác sao? Hắn rất giống ngươi trước đây.
Nữ tử yêu mị bên cạnh Ác Nhân Vương ngắm nhìn Khương Phàm trên lôi đài đang trở về bên tộc của mình.
Sau khi đường vân mặt trời biến mất, trước khi yêu thân quay lại thân người, bộ dáng vi diệu ở giữa yêu thân và hình người lại cực kỳ giống nam tử của nàng.
- Đường vân mặt trời đó là hắn che giấu.
Ác Nhân Vương nói.
- Ta cảm giác, ngươi cần phải tự mình đi gặp lão tổ một chút.
Nữ tử lắc đầu, vẻ mặt quái dị.
Bởi vì nàng nhớ tới những lời lúc trước lão tổ đã nói khi chọn bọn hắn.
Ác Nhân Vương nhìn Khương Phàm trên lôi đài thật lâu, sau đó đứng dậy rời khỏi diễn võ trường.
Trên khán đài, Thiên Cung, Trục Lộc thư viện, Thiên Lân thánh địa và các thế lực cũng bắt đầu nghị luận về Khương Phàm.
Bọn hắn biết nhiều việc đời, kinh nghiệm từng trãi phong phú, lại đều không thể xác định được yêu thân thực sự của Khương Phàm.
Ánh mắt bọn hắn cay độc, đều có thể nhìn ra được Khương Phàm có được thực lực phi phàm, cùng kinh nghiệm giết chóc phong phú.
Thậm chí bọn hắn bắt đầu đánh giá, nếu như những thiên tài bọn hắn phóng tới nơi này, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn thắng được Khương Phàm.
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu nói:
- Bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên bị thua quá oan, cứ việc nhìn thẳng mà đi lên, còn đánh giá thấp Khương Phàm.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt cười nói:
- Bọn kỳ thật hắn thua không oan. Đám thiên tài Cổ Hoa bọn họ đều rất mạnh, nhưng chỉ giỏi về luận võ, rất ít trải qua sinh tử, mà tên Khương Phàm này... Hắn chính là một tên sát thủ! Hắn đã mạnh lên, so với lúc trước càng mạnh hơn.
Đông Hoàng Như Yên khó có thể tin, lúc trước khi nghênh chiến bọn người Ngu Kình Thương hắn đã thể hiện ra thực lực siêu phàm, bây giờ càng cường đại đến đáng sợ. Nửa năm ngắn ngủi, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?
Một vị tộc lão hoàng thất sau khi xin chỉ thị Nhân Hoàng đã tự mình tuyên bố:
- Thi đấu bài vị lần này, Kiều gia thay thế Hoàng Phủ gia, đứng hàng đầu tiên. Hoàng Phủ gia tộc, Chung Ly gia tộc, Đường gia, Mục gia, là vị trí của tứ đại gia tộc, thuận thế lui về phía sau một bậc.
- Kiều gia dành đệ nhất thật!
- Kiều gia đã năm lần liên tục đứng ở vị trí thứ chín, lần này lại nhảy lên trở thành đầu tiên.
- Từ thi đấu bài vị bắt đầu đến nay chưa từng có ai khiêu chiến thành công, lại bị Kiều gia hoàn thành.
- Kiều Linh Vận, Khương Phàm, bọn hắn lại mạnh đến nỗi có thể lấy một địch ba.
- Chớ nóng vội reo hò, chuyện này sắp ồn ào lớn rồi. Cho tới bây giờ thi đấu bài vị đều là luận bàn luận võ, lần này lại chết ba vị thiên tài của ba đại gia tộc, mặc dù hoàng thất đã sớm nói là thử một trận, cũng sẽ không truy cứu hậu quả, nhưng chuyện này không thể nào dễ dàng giải quyết như vậy.
- Lần này Kiều gia đã đoạt được vị trí đầu tiên, không chỉ sẽ có kết thù kết oán với các đại gia tộc, cũng là hung hăng làm nhục hoàng thất.
- Thi đấu bài vị rõ ràng là chuyện Cổ Hoa hiện ra thực lực thịnh hội với phương bắc, kết quả lại náo thành cục diện như thế này. Ta nghĩ sau một thời gian rất dài, phương bắc đều sẽ thịnh truyền sự kiện lần này.
Những người khác của Hoàng Phủ gia tộc cũng đều cổ vũ Hoàng Phủ Chính Thiên.
Bọn hắn vô cùng tin tưởng Chí Tôn thánh văn được gia tộc toàn lực bồi dưỡng ra.
- Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác cướp đi bài vị đầu tiên của Hoàng Phủ gia.
Hoàng Phủ Chính Thiên mang theo lợi kiếm màu tím, nhanh chân đi đi lên lôi đài.
Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ cũng liên tiếp đứng lên, giẫm chân trên thềm đá đi tới lôi đài.
Bọn hắn bộc lộ chiến ý bành trướng, lại đều không có kiêu ngạo như bình thường, chân chính coi Khương Phàm là đối thủ.
- Rất tốt, bọn hắn đều nghiêm túc.
- Mặc dù Kiều Linh Vận đã thắng Linh Nguyên cảnh luận võ, nhưng tương đương đã đánh thức các đại gia tộc, Khương Phàm rất khó lại chiếm được tiên cơ.
- Ổn định, chỉ cần ổn định, hôm nay Khương Phàm sẽ không chiếm được chỗ tốt.
- Khương Phàm là tự bản thân trưởng thành đến Chí Tôn thánh văn, Hoàng Phủ Chính Thiên là Chí Tôn thánh văn được đệ nhất cường tộc Cổ Hoa toàn lực bồi dưỡng, chỉ cần luận võ bình thường, Khương Phàm không thắng được, huống chi còn có Tô Cao Nghĩa và Đường Tư Đồ.
- Nếu Khương Phàm đã dám khởi xướng khiêu chiến, hẳn là có chút ỷ vào.
- Khương Phàm có thể làm cho tam đại đỉnh cấp thiên tài Cổ Hoa hoàng thành toàn lực ứng phó, đã coi như là thắng!
Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng sốt ruột, mấy chục vạn người nghị luận la lên trong diễn võ trường rộng rãi hình thành tiếng gầm to lớn, liên tiếp, thanh chấn mấy chục dặm dãy núi.
- Sắp bắt đầu rồi.
Rốt cuộc Ác Nhân Vương cũng ngồi dậy, quan sát Khương Phàm trên lôi đài.
Hắn rất muốn nhìn một chút, rốt cuộc linh văn của Khương Phàm là gì, lại vì sao có thể khiến cho hắn có phản ứng đặc biệt.
Trên lôi đài.
Khương Phàm lắc lắc cổ, hoạt động thân thể, tùy ý đi tới:
- Cùng các vị xác định đơn giản một chút, trận đấu này là trận chiến chém giết, bất luận bị thương hay là chết, ân oán cũng sẽ không mang xuống lôi tràng. Thật sao?
- Đúng!
Hoàng Phủ Chính Thiên vô cùng bất mãn trước ngữ khí của Khương Phàm.
- Thật sao?
Khương Phàm nhìn về phía Đường Tư Đồ cùng Tô Cao Nghĩa.
- Đúng!!
Đường Tư Đồ và Tô Cao Nghĩa hô to.
- Tam đại gia tộc?
Khương Phàm lại nhìn quanh tam đại gia tộc, chờ đợi bọn hắn đáp lại trước mặt mọi người.
- Chúng ta đều rất rõ ràng quy tắc, hi vọng Kiều gia cũng rõ ràng quy tắc! Đừng chờ đến khi ngươi chết rồi lại đến trước cửa phủ chúng ta khóc tang!
- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian bắt đầu. Ác quỷ trong Địa Ngục đều không kịp chờ đợi ngươi.
- Chúng ta rõ ràng quy tắc, chúng ta càng biết tuân thủ quy tắc.
Tam đại gia tộc liên tiếp đáp lại.
- Vậy thì tốt rồi.
Khương Phàm nhắm hai mắt lại, thời điểm lần nữa mở ra, con ngươi đã biến thành mắt dọc, sáng tỏ lại sắc bén, giống như Thần Cầm thức tỉnh, uy thế nghiêm nghị, bễ nghễ quần hùng.
Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ sau khi ra hiệu với nhau, đều triển khai tư thái, thức tỉnh linh văn, sẵn sàng trận địa cảnh giác Khương Phàm.
Bọn hắn sẽ không lại chủ quan!
Bọn hắn sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Ầm ầm!
Hài cốt toàn thân Khương Phàm răng rắc giòn vang, da thịt kịch liệt vặn vẹo, cùng với Thánh Viêm mãnh liệt thả ra, hóa thân thành Chu Tước hung liệt, phóng lên tận trời.
Vì để che giấu bộ dáng thực sự, hắn đã thay đổi đồng thời thả ra Thái Dương Chiến Y.
Chiến y cùng giao hòa Chu Tước Yêu Thể, biến thành cánh chim càng hoa lệ càng rộng lớn hơn, ở phía sau lưng và phía trước bày biện ra Dương Luân khuếch phức tạp mà khổng lồ.
Thay đổi hoàn toàn bộ dáng.
- Khương Phàm là Thú linh văn!
- Lúc trước khi hắn thắng Đường Tư Đồ, hình như cũng không có hóa thân thành Yêu Thể.
- Đây là Linh Cầm gì, có ai nhận ra không?
- Hung uy thật mạnh.
- Các ngươi chú ý nhìn lông vũ của hắn, giống như có hình dáng mặt trời vậy. Đây là chim gì?
Toàn trường oanh động, ngay cả trên đài cao hoàng thất cùng tộc trưởng các đại tộc đều lộ ra vẻ mặt chú ý, cực lực muốn thấy rõ ràng bộ dáng Khương Phàm.
- Nhận ra không?
Nữ tử bên cạnh Ác Nhân Vương cẩn thận phân rõ, có dáng vẻ Hỏa Liệt Điểu, lại như là một loại Linh Tước nào đó, nhưng khí thế và tư thái cũng đều không giống.
- Xem tiếp đi.
Ác Nhân Vương lấp lóe ánh mắt, thể hiện trên mặt trở nên quái dị lại nghiêm trọng.
Rống!
Tô Cao Nghĩa vặn vẹo hài cốt toàn thân, yêu khí cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, trực tiếp hóa thân thành cự hổ khổng lồ dài hai mươi mét.
Hùng tráng uy mãnh, cơ bắp phồng lên, toàn thân khuấy động mênh mông lực lượng. Móng vuốt cực kỳ tráng kiện, hiện ra kim quang, bỗng nhiên nhấn một cái, lôi đài cứng rắn đều sụp ra vết nứt. Hắn nâng đầu hổ lên, gào thét thật lớn, yêu khí toàn thân hòa với cuồng phong kịch liệt gào thét.
Một loại uy lực huyết mạch lao nhanh tại toàn thân, trùng kích huyết nhục hài cốt, càng khuấy động mênh mông lôi tràng, mang đến uy nghiêm kinh tâm động phách.
Phảng phất Vạn Thú Chi Vương, gào thét giữa rừng rậm.
Đường Tư Đồ cầm cây giáo trong tay, giơ lên luồng không khí lạnh cuồn cuộn, ở xung quanh ngưng tụ thành tường thành băng tinh hoa lệ.
Hắn đứng ngạo nghễ ở đầu tường, người khoác tinh giáp, hơi nước cuồn cuộn sau lưng, ngưng tụ thành năm trăm chiến binh, toàn bộ cầm trường mâu trong tay, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
So với trước đó tại Kiều gia, khí thế của hắn rõ ràng đã tăng cường thêm mấy phần.
- Nghe hiệu lệnh của ta.
Đường Tư Đồ nắm chặt cây giáo, cao giọng gào thét.
Năm trăm chiến binh toàn bộ triển khai tư thế, cầm trường mâu trong tay nâng nghiêng giữa trời cao, mũi nhọn mỗi thanh trường mâu đều lóe ra ánh sáng tinh phách, khuấy động khí lạnh thấu xương.
Hoàng Phủ Chính Thiên cũng nghiêm túc, khuấy động kiếm khí, ở sau lưng ngưng tụ thành kiếm dực cứng cỏi, bay lên không trăm mét.
Tay hắn cầm lợi kiếm màu tím, chỉ về Khương Phàm ở phía xa, kiếm khí gào thét xung quanh, giống như là có hơn mấy ngàn vạn lưỡi kiếm, có thể vạch phá không gian.
Ba vị thiên tài Cổ Hoa, phóng thích toàn diện, khóa chặt Khương Phàm.
Chỉ là cỗ khí thế kia đã để rất nhiều người phải khẩn trương.
Toàn diện thả ra võ pháp, cũng làm cho khuôn mặt thiên tài các tộc có chút động, cảm nhận được chênh lệch.
Chương 967 Thay đổi trong nháy mắt
Khương Phàm bay lên năm trăm mét, hai cánh chỉ lên trời, nhấc lên mênh mông ngọn lửa màu vàng óng.
Sau khi tiến vào Linh Hồn cảnh, quy mô khí hải đã tăng vọt, năng lượng thả ra càng thêm tự nhiên.
Liệt diễm lao nhanh như những con sóng lớn, ở trên không hình thành thủy triều màu vàng, thanh thế mãnh liệt, rọi khắp nơi trên lôi tràng.
Nhiệt độ nóng bỏng bóp méo không gian.
- Ổn định! Tất cả ổn định!
Bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên đều làm bộ muốn xuất kích, lại đều cưỡng ép nhịn xuống.
Bọn hắn không rõ ràng thực lực thật sự của Khương Phàm, trước tiên nhất định phải ổn định, cũng phải phối hợp tốt, nếu không rất dễ dàng bị Khương Phàm tiêu diệt từng người một.
Nếu như đều đã nghiêm túc lại còn bị Khương Phàm đánh trọng thương, bọn hắn thật không còn mặt mũi nhìn người khác.
Tuy nhiên, chiến thuật của bọn hắn rất chính xác, thế nhưng vẫn đánh giá thấp thực lực của Khương Phàm.
Khương Phàm liên tiếp vỗ cánh, liệt diễm vén trời, biển lửa bạo động, tạo thành hai mặt trời khác.
Mặt trời oanh minh, kịch liệt xoay tròn, khuấy động năng lượng kinh người.
Cường quang chói mắt, chiếu rọi khắp nơi.
Giờ khắc này, bọn chúng lại cùng mặt trời giữa hư không sinh ra cộng minh, thật giống như hai mặt trời con, tiếp dẫn vô tận ánh nắng bao phủ cả vùng đất trời này.
- Quá chói mắt, ta không nhìn thấy cái gì cả.
- Đây cũng là võ pháp sao?
- Uy lực thái dương thật mạnh.
- Chí Tôn thánh văn quả nhiên bất phàm, đưa tay ra chính là cảnh tượng hoành tráng kinh người này.
Diễn võ trường bị ánh sáng vô tận bao phủ, trước mắt hơn hai trăm ngàn người tất cả đều là kim quang, cái gì cũng đều không thấy được.
- Hoàng Phủ Chính Thiên, đừng đợi nữa, ra tay đi!
Đường Tư Đồ hô to, quả quyết xuất kích.
Trường mâu trong tay nổ bắn ra trời cao, năm trăm chiến binh sau lưng cùng hô to lên, toàn bộ trường mâu tinh phách được phóng đi.
Hoàng Phủ Chính Thiên cũng đã nhận ra uy thế đến từ không trung, hắn cầm kiếm lao đến Khương Phàm, kiếm khí bén nhọn nhanh chóng ngưng tụ ở xung quanh, hình thành lít nha lít nhít vòng xoáy, trong mỗi vòng xoáy đều dựng dục một cây kiếm sắc.
Trọn vẹn tám trăm thanh kiếm.
Đây chính là cực hạn của Chí Tôn thánh văn, thẳng bức gần đến Thiên văn Thiên Dương Kiếm.
- Thái Dương Thánh Quyền.
Khương Phàm khống chế hai mặt trời rơi xuống, ánh sáng lại lần nữa tăng vọt, kim quang bao phủ hoàn toàn diễn võ trường.
Không gian diễn võ trường nổi lên gợn sóng, giống như muốn bị đốt thấu.
Chí Tôn thánh văn bộc phát toàn diện thực lực!
Giờ khắc này Khương Phàm không hề giữ lại chút nào!
Bọn hắn chăm chú, hắn càng chăm chú!
Ầm ầm!
Mặt trời oanh kích, ánh sáng vô biên, cơ hồ muốn chọc mù ánh mắt của bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên .
- Giết!!
Đường Tư Đồ cùng Hoàng Phủ Chính Thiên sau khi khóa chặt mặt trời, dứt khoát nhắm mắt lại, khí thế dâng cao, bộc phát toàn lực.
Kiếm triều xé rách không gian.
Tinh phách băng phong thiên địa.
Bạo tạc kinh người bỗng nhiên phóng thích ở trên không, thanh thế kịch liệt chấn động trời cao, quét sạch toàn bộ lôi tràng.
Đám người tại diễn võ trường cực lực muốn thấy rõ ràng tình huống, nhưng bây giờ mắt lại mở không ra.
Trên lôi tràng, Tô Cao Nghĩa đứng tại chỗ, sẵn sàng nghênh chiến, uy lực huyết mạch phun trào trong xương máu, răng nanh to lên, bảy quả cầu năng lượng rung động ở trong miệng, phảng phất bảy viên Sát Lục Tinh Thần, kịch liệt tranh minh.
Đây là Bạch Hổ truyền thừa mà hắn đã thức tỉnh, uy lực Bạch Hổ chân chính.
Mặc dù Bạo Phong Cự Hổ của Tô gia có huyết mạch Bạch Hổ, nhưng muốn vượt qua cự hổ, trực tiếp thức tỉnh Bạch Hổ truyền thừa, khả năng vô cùng khó.
Có đôi khi liên tục đến đời thứ ba đều ra không được một người, nhưng Tô Cao Nghĩa đã thức tỉnh, điều này cũng làm cho hắn sớm bị dự định là gia chủ hạ nhiệm của Tô gia.
Ầm ầm!
Không trung vẫn còn tiếp tục bạo tạc, Khương Phàm lại đột nhiên phá tan liệt diễm cùng năng lượng, lao thẳng tới Tô Cao Nghĩa.
- Rống!
Mắt Tô Cao Nghĩa phát ra ánh sáng, hắn không sợ hãi chút nào.
Đây chính là Bạch Hổ truyền thừa!
Bạch Hổ chính là Vạn Thú Chi Vương, Sát Lục Chi Thần!
Ầm ầm!
Bảy quả cầu năng lượng nháy mắt đã tăng vọt, giống như bảy viên đại tinh, tất cả đều là uy lực sát phạt kinh khủng, bạo kích Khương Phàm.
Trong chốc lát, uy lực vạn thú khuấy động diễn võ trường, để vô số thú văn sợ đến vỡ mật.
Nhưng, Khương Phàm không có tránh né, hắn vẫn lao tới.
Hai cánh chấn động, tốc độ tăng vọt.
Toàn thân hắn cuồn cuộn liệt diễm, một uy thế cường đại xé rách càn khôn, săn giết chúng sinh bộc phát cùng lúc, theo sát uy lực vạn thú của Bạch Hổ cuồn cuộn khắp đất trời, khiến cho càng nhiều thú văn ở diễn võ trường hồi hộp.
Ầm ầm!
Chu Tước Bác Thiên Thuật hiển nhiên càng hơn một bậc, thắng ở chỗ huyết mạch Khương Phàm viễn siêu hơn Tô Cao Nghĩa, càng thắng hơn ở linh văn của Khương Phàm có thể nghiền ép Tô Cao Nghĩa.
Trong chớp mắt, hắn liên kích bảy viên đại tinh, thẳng tiến không lùi, nương theo lấy bảy trận oanh minh cuồng liệt, vỡ nát không gian, hung hăng chộp tới Tô Cao Nghĩa.
- Không thể nào.
Sắc mặt Tô Cao Nghĩa đại biến, giữa lúc đang kinh hồn, hắn phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, vung lên móng vuốt hung hăng đánh qua.
Khí tức sát phạt cuồn cuộn, móng vuốt hiện ra kim quang, lực lượng tăng vọt mấy lần.
Khương Phàm mãnh liệt xoay chuyển, hai cánh như đao, âm thanh phốc phốc, cường thế chặt đứt vuốt hổ kia.
Rống!
Tô Cao Nghĩa gào lên đau đớn, chật vật vén lui.
Khương Phàm vỗ cánh, hình thể tăng vọt đến hơn mười mét, móng vuốt đánh lên trên đầu Bạch Hổ.
Vuốt dài sắc bén mở ra da thịt hài cốt, thẳng tới đầu, kéo lấy Tô Cao Nghĩa hất lên trời cao.
Từ tập kích đến săn bắt, toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi khoảng năm giây mà thôi!
Ánh sáng đã tản ra hơn phân nửa, mười mấy vạn người đều đã có thể mở mắt, nhưng hình ảnh xông vào tầm mắt lại để sắc mặt bọn họ đại biến, theo bản năng toàn thể đã đứng dậy nhìn.
- Tốt!!
Bọn người Kiều Thiên Mạch phấn chấn hô to, mặc dù không thể thấy rõ ràng cụ thể tình huống, nhưng một màn này quá kích thích, quá rung động.
- Tô Cao Nghĩa...
Chương 968 Tô Cao Nghĩa, Chết!
Tô Nhã kinh hồn thét lên, vừa mới xảy ra chuyện gì?
Tại sao đại ca lại bị bắt! Bạch Hổ truyền thừa đâu? Bạch Hổ truyền thừa của Đại ca đâu?!
Nhưng, đang giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hoàng Phủ Chính Thiên đã xuất hiện trực diện với Khương Phàm.
Trước đó mặc dù Thái Dương Thánh Quyền cường đại, nhưng không có đánh chết Hoàng Phủ Chính Thiên, ngược lại đã bị tám trăm lợi kiếm liên hợp xoắn nát.
Hoàng Phủ Chính Thiên không chần chờ chút nào, ngay sau đó truy sát tới.
Ý định là đuổi tới bắt lấy Khương Phàm, phối hợp Tô Cao Nghĩa, toàn lực đại chiến, không nghĩ tới Khương Phàm nhanh như vậy đã tóm được Tô Cao Nghĩa.
Một màn này mặc dù chấn động, nhưng không có dọa được hắn, hắn càng bị kích thích đến chiến ý, trước tiếp xông lên.
Trong chớp mắt, tám trăm vòng xoáy lại xuất hiện lần nữa, xung quanh trải rộng ra vài trăm mét, trong không khí đều là kiếm khí sắc bén, vòng xoáy dâng lên cường quang, kiếm khí bên trong lạnh thấu xương.
Tám trăm thanh lợi kiếm xông ra khỏi vòng xoáy trong tiếng vang leng keng chói tai, lấp lóe giữa bầu trời, thanh thế kinh người.
- Đại ca, chém hắn!!
Lần này đến phiên Hoàng Phủ gia phấn chấn gào to.
- Kiếm Dương Quy Tông.
Kiếm văn trên trán Hoàng Phủ Chính Thiên phát sáng, toàn lực vung lợi kiếm màu tím về phía trước.
Trong chớp mắt này, tám trăn thanh kiếm giống như lôi triều đang điên cuồng trùng kích, toàn bộ dung nhập tử kiếm.
Mỗi một kiếm mang nhập vào tử kiếm, uy thế tử kiếm đều sẽ tăng cường thêm một phần.
Tám trăm thanh kiếm, tám trăm lần tăng lên.
Uy thế lợi kiếm tăng vọt dần, cường quang sáng chói, rạch ra hư không, uy thế như siêu việt hơn hàng rào cảnh giới của hắn.
Từ lúc Hoàng Phủ Chính Thiên trực diện Khương Phàm giết ra, đến khi hắn nâng kiếm trảm mạnh, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng mấy giây.
Tốc độ đến cực hạn, diễn dịch võ pháp đến cực hạn, để hình ảnh Khương Phàm còn đang săn bắt Tô Cao Nghĩa trong tầm mắt mọi người chợt dừng lại, đám người lấy lại tinh thần, lần nữa lâm vào chấn động.
- Chém chém chém...
Hoàng Phủ gia cuồng nhiệt gào thét, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng...
Khương Phàm chẳng những không có né tránh, ngược lại hắn bỗng nhiên lao xuống về phía trước, hai cánh giao thoa vung chém, vận sức phóng thích Chu Tước Bác Thiên Thuật cường thế.
Giờ khắc này, trái tim của hắn đang cuồng loạn, 'Bản thân' sâu trong huyết hải đã thức tỉnh, giống như một Khương Phàm khác ở giữa đất trời vô tận màu máu mở ra hai mắt, sau đó bay thẳng lên trời, thả bản thân ra ngoài.
Một khí tức kinh khủng thuận theo huyết dịch khuấy động toàn thân, tinh huyết Kim Hoàng nở rộ, Chu Tước uy lực được bộc phát.
Chu Tước Bác Thiên Thuật của Khương Phàm tăng vọt uy thế.
Chân chính tăng vọt gấp đôi!
Keng!
Cánh trái bạo kích, mở ra trời cao, giống như Thiên Đao đánh vỡ nát kiếm triều màu tím!
Cánh phải theo sát vung chém, như diễm tuôn trào, phảng phất Chu Tước lâm thế, đối diện đánh vào trên thân Hoàng Phủ Chính Thiên!
Đột nhiên phản kích là sớm có âm mưu.
Nháy mắt phóng thích là gấp hai lần Chu Tước truyền thừa.
Sau khi Hoàng Phủ Chính Thiên vung ra một kiếm, theo sát muốn phóng thích kiếm thuật càng mạnh.
Nhưng, liệt diễm bạo kích, lấy thế uy cường đại xé rách hết thảy mọi thứ, che mất người hắn.
Hoàng Phủ Chính Thiên mặc chiến giáp bảo vệ đặc biệt, vào thời khắc sinh tử nó sẽ kích phát trong nháy mắt, hiểm lại càng hiểm gánh vác đả kích trí mạng nhất.
Nhưng, đòn tấn công này mang tới lực trùng kích quá mức khủng bố, vẫn có xuyên qua mặt ngoài áo giáp, thẳng tới nội tạng.
- Oa...
Hoàng Phủ Chính Thiên há miệng phun máu, bên trong máu tươi lại hòa với thịt nát, chật vật bay ra ngoài.
Quá đột nhiên, cũng quá cường đại, đến mức khi Hoàng Phủ Chính Thiên bay ra ngoài, ý thức của hắn đều không kịp phản ứng.
Từ khi thức tỉnh linh văn đến nay, cho tới bây giờ đều là hắn nghiền ép đối thủ, cho tới bây giờ đều là hắn khống chế lôi tràng, cho tới bây giờ đều là hắn thẳng tiến không lùi.
Lần này, là ngoại lệ!
Sắc mặt Tô Cao Nghĩa đại biến, hắn đang chuẩn bị phối hợp với Hoàng Phủ Chính Thiên giết Khương Phàm, kết quả...
Chết tiệt, ta đang nhìn thấy cái gì thế này?
Khương Phàm đánh bay Hoàng Phủ Chính Thiên?
Cái nháy mắt thất thần này đã để cho Tô Cao Nghĩa đang muốn phản kích thoáng chốc đình trệ.
Cũng chính là vào lúc này, móng vuốt của Khương Phàm đang chế trụ đầu hắn bỗng nhiên xé mở xương sọ, vỡ nát đầu.
Đầu hổ to lớn bị tươi sống xé mở, huyết thủy phun ra văng khắp nơi.
Toàn trường đang sôi trào, trong nháy mắt bất luận là nam hay nữ đều liên tục kêu lên đầy sợ hãi.
- Tô Cao Nghĩa...
Tô gia toàn thể kêu lên, con mắt trừng lớn, toàn thân ớn lạnh.
Khương Phàm xé nát đầu hổ, vỗ cánh lao vùn vụt, hung hăng đánh tới Hoàng Phủ Chính Thiên.
Nội tạng Hoàng Phủ Chính Thiên đã vỡ vụn, huyết thủy cuồn cuộn, nhất là đầu, bị lực lượng khủng bố chấn động đến trời đất quay cuồng.
- Đại ca!
- Chính Thiên!
Các tộc nhân Hoàng Phủ gia cũng kinh hồn thét lên, cho đến lúc này mới phản ứng được là đã xảy ra chuyện gì.
Phốc phốc!
Khương Phàm nâng móng vuốt sắc bén đội lên trên đầu Hoàng Phủ Chính Thiên, không có chút do dự nào, Chu Tước Bác Thiên Thuật lại lần nữa bộc phát, cách áo giáp bảo vệ, rắn rắn chắc chắc đánh lên.
Chu Tước sát chiêu, thực lực gấp hai lần.
Áo giáp bảo vệ trên đầu Hoàng Phủ Chính Thiên kịch liệt chấn động, xuất hiện đầy vết nứt, mà óc bên trong thì đã trở thành bột nhão, máu tươi cùng chất lỏng từ con mắt cái mũi tuôn ra trên đầu.
Ngay cả gào thét cũng không kịp, ngay cả di ngôn đều không có để lại, thậm chí trong ý thức hoảng hốt, cũng còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng là đang mang theo kiếm giết tới Khương Phàm, làm sao... Làm sao... Thế giới đã trở thành màu đen!!
Hai thiên kiêu hoàng thành, liên tiếp mất mạng.
Ánh mắt Khương Phàm sắc bén, hắn không hề có ý định dừng lại, lập tức vung Hoàng Phủ Chính Thiên ra, bay vụt lên đuổi giết Đường Tư Đồ.
- Ngọa tào, thật ác độc!
Toàn trường oanh động, tiếng kinh hô liên tục vang lên, tất cả mọi người đã không còn bình tĩnh được nữa.
Tô Cao Nghĩa chết rồi?
Chương 969 Tam liên sát
Hoàng Phủ Chính Thiên chết rồi?
Chỉ trong mấy hơi ngắn ngủi này thôi sao?
Tên điên này mạnh như vậy sao?
Cái này không phải là chém giết, đây là săn giết! Là đồ sát!
Tên điên này không chỉ là cường đại ở bên trong, đối với chiến cơ thì hắn càng có nắm chắc, khống chế chiến trận điêu luyện khiến cho người khác sợ hãi thán phục.
Hắn khẳng định là đã trải qua vô số giết chóc!
Hoàng Phủ gia, Tô gia, toàn bộ đều an tĩnh, bọn hắn kinh ngạc nhìn thi thể trên lôi đài, vẻ mặt hốt hoảng, đầu trống không.
Chết rồi??
Chết rồi??
Đã chết thật rồi sao?
Đây là ảo giác sao?
Ngay cả tộc trưởng Hoàng Phủ gia, Tô gia trên đài cao đều khó mà tin nhìn thi thể trên lôi đài, ánh nhìn chằm chằm, giống như đang chờ 'Thi thể' lại cử động mấy lần... Đứng lên...
- Đường Tư Đồ, chạy đi!!
Người của Đường gia thét lên, hận không thể tự mình xông đi lên.
Đường Tư Đồ đâu còn đứng được nữa, hắn sợ hãi bừng tỉnh, nhấc lên toàn bộ luồng không khí lạnh, xốc lên đi qua phía Khương Phàm. Sau đó, quả quyết quay người, chạy trốn về nơi xa.
Phong độ gì, cao ngạo gì, tất cả đều ném đến sau đầu.
Còn chưa bắt đầu đã muốn kết thúc, mẹ kiếp, cái này ai gánh vác được?
Ầm ầm...
Khương Phàm nghênh đón luồng không khí lạnh, dễ như trở bàn tay đánh mát bọn chúng, đuổi giết Đường Tư Đồ.
Muồng không khí lạnh mãnh liệt cơ hồ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho hắn.
- Đường Tư Đồ, nhanh nhanh nhanh, nhanh đi.
- Tư Đồ...
Người Đường gia muốn điên rồi, kịch liệt hướng về bậc thang trước mặt mà liên tục la hét.
Ta không thể chết!
Đường Tư Đồ ta không thể chết!
Đường Tư Đồ bỗng nhiên quay người, ánh mắt lấp lóe, mãnh liệt phóng thích Cực Hàn Tinh Phách chân chính ở sâu trong khí hải, cường quang sắc bén, ý lạnh lấp lóe, trong thời gian cực ngắn quét sạch kinh mạch lao ra.
Từng luồng khí lạnh mãnh liệt như thủy triều kịch liệt cuồn cuộn, ngưng tụ tầng tầng ở xung quanh hắn.
Hắn có ba cái khí hải băng, nước, sương mù, lại bởi vì thuộc tính giống nhau, có thể tùy ý phối hợp điều động.
Giờ khắc này, toàn bộ đều được điều động đi ra ngoài.
Tương đương với năng lượng của ba cái khí hải!
Thời điểm khi Khương Phàm cường thế giết tới, xung quanh Đường Tư Đồ cuồn cuộn ra hơn năm trăm mét thủy triều, cũng nhanh chóng đông kết.
Hơn năm trăm mét băng sơn, cứng rắn như thép đen, tản ra khí lạnh kinh người.
Tốc độ Khương Phàm lại không giảm, cuồng dã va chạm, toàn thân nhiệt huyết cuồn cuộn, hài cốt căng cứng, toàn bộ thân hình giống như Thần Binh đánh tới.
Một tiếng vang thật lớn, lôi đài lay động lịch liệt, đất rung núi chuyển, đinh tai nhức óc.
Bị khí tức cực hàn bao phủ, hàn băng lập tức sụp ra.
Tầng băng vỡ vụn, tràng diện rung động.
Ngay cả đám người Đường gia đang la lên đều hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ tên điên này là vô địch sao?
Tinh Phách Cực Hàn kiến tạo băng triều, nói nát liền có thể hoàn toàn vỡ nát.
Xong, xong, Đường Tư Đồ xong rồi.
Khương Phàm vỗ cánh bay lượn, phun trào liệt diễm, lao thẳng đến Đường Tư Đồ đang chật vật chạy trốn phía trước kia.
Nhưng, sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi.
Không đúng!!
Đây là phân thân?!
Đường Tư Đồ đã thấy hắn có thể trực tiếp đánh giết Hoàng Phủ Chính Thiên, hẳn là rất rõ ràng lực công kích của hắn, coi như phóng thích toàn bộ linh lực, lại có Tinh Phách Cực Hàn phụ trợ, cũng gánh không được một kích của hắn. Cho nên, Đường Tư Đồ hoặc là luống cuống tay chân, hoặc là đang chạy trốn.
Mà nếu Đường Tư Đồ có thể diễn dịch ra thành băng khổng lồ, đồng thời ngưng tụ chiến binh thì hắn hoàn toàn có năng lực tạo nên một phân thân bằng hàn băng, lại lợi dụng khí lạnh thời khắc này che giấu hoàn mỹ.
Khương Phàm quả quyết bỏ qua cái này, bay thẳng lên trời.
- Hắn làm sao thế?
Các tộc nhân đang tuyệt vọng của Đường gia có chút kinh ngạc.
Lôi tràng hỗn loạn, từng khối băng đang loạn tung tóe.
Rất nhiều khối đã lăn đến biên giới.
Khương Phàm quét ánh mắt sắc bén nhìn quanh, lại vỗ cánh bay lên, lên trước rồi lại nói.
Giờ khắc này, thú văn trong thức hải liên tiếp thức tỉnh, ánh sáng nở rộ, tiếng thú rống chim gáy, giống như là thú trận, thanh thế to lớn.
Tất cả đang vận sức chờ phát động!
Bên bờ lôi đài, một khối băng cao ba mét rơi xuống, sau khi liên tục nảy lên đã đột nhiên nổ tung, bên trong xông ra một thân ảnh.
Đường Tư Đồ xuất hiện, dùng tốc độ cao nhất phóng tới.
- Đường Tư Đồ? Quá tuyệt vời, nhanh nhanh nhanh.
Người của Đường gia phấn chấn hô to.
Nhưng...
Đường Nguyên Bá kêu lên đầy sợ hãi:
- Đường Tư Đồ, hắn tới.
- Tới? Hắn làm sao có thể...
Đường Tư Đồ nhìn lại, Khương Phàm quả nhiên đang ở phía sau, nhanh chóng tới gần, liệt diễm mãnh liệt, kịch liệt mà hỗn loạn.
Số lượng lớn mãnh thú liên tiếp thành hình, theo Khương Phàm phóng tới gào thét giận dữ.
Hắn thống ngự trăm ngàn Yêu Vương Hỏa Thú, bá thế tuyệt luân.
- Ta nhận thua, người đâu, người đâu, nhanh ngăn lại hắn.
Đường Tư Đồ không lo được hình tượng, hắn dùng tốc độ cao nhất chạy đi.
Khoảng cách mấy chục mét, giờ khắc này ở trong mắt của hắn tựa như hơn mấy ngàn vạn mét, gần ngay trước mắt, nhưng lại xa không thể chạm như vậy.
- Ngươi trốn không thoát...
Khương Phàm hét lớn, tốc độ tăng vọt, nhấc lên liệt diễm hung hăng giết qua.
Toàn trường nhanh chóng an tĩnh, mấy chục vạn người trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm biên giới lôi tràng.
Đường Tư Đồ phải chết sao?
Tô Cao Nghĩa, Hoàng Phủ Chính Thiên, Đường Tư Đồ, tam đại thiên tài hoàng triều, chẳng lẽ đều phải chết hết trong tay Khương Phàm sao?
- Giết! Giết! Giết!
Bọn người Phượng Bảo Nam dùng sức nắm chặt hai tay, nếu đều đã náo thành như thế này thì không thể nào lại để còn sống.
Nhưng...
Khi liệt diễm muốn bao phủ Đường Tư Đồ, Khương Phàm đang chuẩn bị đánh giết, một khắc này, người trấn thủ của hoàng thất đột nhiên xuất hiện, chặn đường ở bên bờ lôi đài, nhấc lên cương khí mãnh liệt, đẩy lui liệt diễm.
Cũng ngay tại thời khắc này, Đường Tư Đồ đã dùng cả tay chân, lăn ra khỏi lôi đài.
- Phạm quy!!
Đám người Kiều gia lập tức kêu to.
- Hoa...
Bầu không khí toàn trường lập tức sôi động, còn kém một chút.
Chương 970 Cổ Hoa đệ nhất tộc
- Hắn đã nhận thua, cũng đã chạy ra khỏi diễn võ trường. Khương Phàm, ngươi thắng.
Người trấn thủ hoàng thất phóng xuất ra khí thế mênh mông ngăn cản Khương Phàm.
Khương Phàm cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một hồi, không có nói nhảm nửa câu, quay người nhìn phía đài cao:
- Thi đấu bài vị đã kéo dài mấy ngàn năm, hẳn là có quy củ vô cùng khắc nghiệt, không chỉ có đối với đệ tử các tộc, cũng bao gồm cả người trấn thủ phụ trách duy trì trật tự. Người trấn thủ cưỡng ép nhúng tay, quấy nhiễu kết quả tranh tài, xử trí như thế nào?
Một phen không có hỏi thăm, không có đi đường vòng, trực tiếp đặt đầu người trấn thủ ở trên quy củ.
Đám người tại diễn võ trường đồng loạt quay đầu, nhìn về đài cao.
Đây quả thật là có chút làm trái quy tắc, ai nấy đều thấy được!
Lần này Đại hoàng tử rất quả quyết, không đợi Kiều gia gây sự nữa, cũng không đợi Nhân Hoàng ra mặt, đứng dậy tuyên bố.
- Người trấn thủ không có ảnh hưởng đến kết quả tranh tài cuối cùng, chỉ là kết thúc tranh tài quá sớm. Xứng đáng nhận trừng phạt, nhưng không tính là làm trái quy tắc.
Không tính làm trái quy tắc?
Quyết định hời hợt như vậy?
Khương Phàm ngắm nhìn Đại hoàng tử thật sâu, không tiếp tục quá phận truy cứu.
Nếu Đường Tư Đồ đã chạy, muốn kéo về chặt khẳng định là không thể:
- Hoàng thất quyết định quy củ, hoàng thất có giải thích quyền. Nếu Đại hoàng tử đã nói như thế, vậy được rồi.
Đám người trao đổi ánh mắt, không có người nào lại mạo phạm.
Hôm nay hoàng thất đã đủ mất mặt, nếu như lại bị Kiều gia khống chế quyền chủ động, lực uy tín của hoàng thất sẽ bị đả kích lớn. Cho nên... Khương Phàm đều đã nhận, bọn hắn xem trò vui đương nhiên cũng phải nhận.
- Xin mời tuyên bố kết quả!
Kiều Thiên Mạch giật mình tỉnh lại, phấn chấn hô to.
Mặc dù không thể giết Đường Tư Đồ, nhưng đã giải quyết được Tô Cao Nghĩa và Hoàng Phủ Chính Thiên.
Quá đặc sắc, quá cường đại.
Khương Phàm mạnh đến nỗi để cho người ta chấn kinh, cũng làm cho người sợ hãi. Mà rốt cuộc Kiều gia bọn hắn cũng có thể mở mày mở mặt.
Bọn hắn ở đây phấn chấn kích động, các nhà khác thì đều mang theo sắc mặt nghiêm túc.
Các tộc lão Hoàng Phủ gia mặt xám như tro, Hoàng Phủ Chính Thiên chết rồi?
Bọn hắn hao phí bao nhiêu tâm huyết, vận dụng số lượng lớn tài nguyên quý giá, gian nan lại may mắn bồi dưỡng Hoàng Phủ Chính Thiên bước lên Chí Tôn thánh văn trước hai mươi tuổi.
Kết quả lại chết trên lôi đài như vậy?
Đây chính là tộc trưởng hạ nhiệm (sau này/đời kế tiếp) mà bọn họ đã định, càng là hộ giả tương lai của gia tộc bọn hắn.
Tô gia lại không thể nào tiếp thu được hiện thực.
Tô Cao Nghĩa hai mươi tuổi trước đã cảm thấy thức tỉnh Bạch Hổ truyền thừa, nói không chừng tương lai còn có thể có cơ hội thức tỉnh, gia tộc đều đã chuẩn bị toàn lực bồi dưỡng, kết quả... Chết!
- Là ta ảo giác sao? Hắn rất giống ngươi trước đây.
Nữ tử yêu mị bên cạnh Ác Nhân Vương ngắm nhìn Khương Phàm trên lôi đài đang trở về bên tộc của mình.
Sau khi đường vân mặt trời biến mất, trước khi yêu thân quay lại thân người, bộ dáng vi diệu ở giữa yêu thân và hình người lại cực kỳ giống nam tử của nàng.
- Đường vân mặt trời đó là hắn che giấu.
Ác Nhân Vương nói.
- Ta cảm giác, ngươi cần phải tự mình đi gặp lão tổ một chút.
Nữ tử lắc đầu, vẻ mặt quái dị.
Bởi vì nàng nhớ tới những lời lúc trước lão tổ đã nói khi chọn bọn hắn.
Ác Nhân Vương nhìn Khương Phàm trên lôi đài thật lâu, sau đó đứng dậy rời khỏi diễn võ trường.
Trên khán đài, Thiên Cung, Trục Lộc thư viện, Thiên Lân thánh địa và các thế lực cũng bắt đầu nghị luận về Khương Phàm.
Bọn hắn biết nhiều việc đời, kinh nghiệm từng trãi phong phú, lại đều không thể xác định được yêu thân thực sự của Khương Phàm.
Ánh mắt bọn hắn cay độc, đều có thể nhìn ra được Khương Phàm có được thực lực phi phàm, cùng kinh nghiệm giết chóc phong phú.
Thậm chí bọn hắn bắt đầu đánh giá, nếu như những thiên tài bọn hắn phóng tới nơi này, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn thắng được Khương Phàm.
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu nói:
- Bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên bị thua quá oan, cứ việc nhìn thẳng mà đi lên, còn đánh giá thấp Khương Phàm.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt cười nói:
- Bọn kỳ thật hắn thua không oan. Đám thiên tài Cổ Hoa bọn họ đều rất mạnh, nhưng chỉ giỏi về luận võ, rất ít trải qua sinh tử, mà tên Khương Phàm này... Hắn chính là một tên sát thủ! Hắn đã mạnh lên, so với lúc trước càng mạnh hơn.
Đông Hoàng Như Yên khó có thể tin, lúc trước khi nghênh chiến bọn người Ngu Kình Thương hắn đã thể hiện ra thực lực siêu phàm, bây giờ càng cường đại đến đáng sợ. Nửa năm ngắn ngủi, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?
Một vị tộc lão hoàng thất sau khi xin chỉ thị Nhân Hoàng đã tự mình tuyên bố:
- Thi đấu bài vị lần này, Kiều gia thay thế Hoàng Phủ gia, đứng hàng đầu tiên. Hoàng Phủ gia tộc, Chung Ly gia tộc, Đường gia, Mục gia, là vị trí của tứ đại gia tộc, thuận thế lui về phía sau một bậc.
- Kiều gia dành đệ nhất thật!
- Kiều gia đã năm lần liên tục đứng ở vị trí thứ chín, lần này lại nhảy lên trở thành đầu tiên.
- Từ thi đấu bài vị bắt đầu đến nay chưa từng có ai khiêu chiến thành công, lại bị Kiều gia hoàn thành.
- Kiều Linh Vận, Khương Phàm, bọn hắn lại mạnh đến nỗi có thể lấy một địch ba.
- Chớ nóng vội reo hò, chuyện này sắp ồn ào lớn rồi. Cho tới bây giờ thi đấu bài vị đều là luận bàn luận võ, lần này lại chết ba vị thiên tài của ba đại gia tộc, mặc dù hoàng thất đã sớm nói là thử một trận, cũng sẽ không truy cứu hậu quả, nhưng chuyện này không thể nào dễ dàng giải quyết như vậy.
- Lần này Kiều gia đã đoạt được vị trí đầu tiên, không chỉ sẽ có kết thù kết oán với các đại gia tộc, cũng là hung hăng làm nhục hoàng thất.
- Thi đấu bài vị rõ ràng là chuyện Cổ Hoa hiện ra thực lực thịnh hội với phương bắc, kết quả lại náo thành cục diện như thế này. Ta nghĩ sau một thời gian rất dài, phương bắc đều sẽ thịnh truyền sự kiện lần này.