-
Chương 976-980
Chương 976 Cái tát vang dội (2)
Đám tử đệ các tộc đã sớm có mặt, tốp năm tốp ba, náo nhiệt nghị luận.
Ngoại trừ tứ đại gia tộc Hoàng Phủ gia, Tô gia, Đường gia, Chung Ly gia sắc mặt âm trầm ra, những nhà khác đều nói đến khí thế ngất trời, còn tấp nập nhìn về phía cửa cung, chờ mong người của Kiều gia ra trận.
Ngay cả Thiên Cung, Bát Bảo Lưu Ly tông, Trục Lộc thư viện và tân khách các thế lực cũng đều đi tới Thanh Bình uyển đúng giờ, cùng đệ tử các tộc nói chuyện với nhau, tìm hiểu lấy tình huống khác của Khương Phàm.
- Tỷ tỷ, sao Khương Phàm còn chưa tới?
Bọn người Lan Nguyệt trốn ở trong góc, mặc mộc mạc, không chút nào trương dương(*).
(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.
- Đừng có gấp, hắn sẽ đến.
Lan Nặc mang theo mạng che mặt, đầu ngón tay nhẹ vỗ về vòng tay.
Vòng tay là vũ khí Không Gian của nàng, nhìn sáng long lanh, tia sáng tinh tế tỉ mỉ, thực tế là dùng một mãnh sơn lâm dài đến vạn mét rèn luyện thành.
Bên trong có núi có nước có rừng, có Thái Thản Cự Mãng non nớt đang ở bên trong tùy ý vui đùa ầm ĩ, mạnh mẽ đâm tới, phá hư khắp nơi.
Vạn Linh Huyết Thụ thì 'Mọc' ở trên người nó, hấp thu uy lực huyết nhục, diễn lại tiên cấm chú trên đầu nó.
- Chúng ta trực tiếp công bố thân phận của hắn sao? Hì hì, ta muốn thấy biểu hiện trên mặt tất cả mọi người.
Lan Nguyệt hưng phấn mà xoa xoa tay nhỏ, có chút không thể chờ đợi.
Lan Dận cười lạnh:
- Là thánh địa tử đệ, lại nhúng tay sự vụ hoàng tộc, còn tàn sát con em thế gia, hắn đây là đang tìm đường chết.
Lan Nặc lắc đầu khẽ nói:
- Có Thiên Lân thánh địa ở đây, chúng ta cần cân nhắc một lần nữa.
Bọn người Lan Nguyệt đều nhìn về Lan Nặc:
- Có ý gì?
- Ta sợ sau khi trực tiếp công bố, Thiên Lân thánh địa sẽ cưỡng ép bảo trụ Khương Phàm, lấy danh nghĩa đệ tử thánh địa do thánh địa xử lý, cưỡng ép mang đi.
Lan Nặc mới từ cổ địa đi ra, thật sự cũng không hiểu rõ tình huống bên ngoài.
Nàng lo lắng nếu tuyên bố trước mặt mọi người, ngược lại hoàn toàn ngược với dự tính, lại hoặc là bị Khương Phàm lấy cớ khác lừa dối vượt qua kiểm tra.
Ví dụ như, hắn đã rời khỏi thánh địa chẳng hạn.
- Vậy ý của tỷ là tha cho hắn?
- Người này sát tính cực nặng, nếu là địch liền không thể tha thứ, ta muốn một phương thức càng ổn thỏa, một kích mất mạng, để hắn ngay cả cơ hội phản kích đều không có.
Lan Nặc xem thường thì thầm, cẩn thận tính toán làm sao để giết chết Khương Phàm.
Người này là một uy hiếp rất lớn, có thể có cơ hội xử lý, nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết, tuyệt đối không thể lại cho hắn cơ hội xoay người.
Lan Dận suy nghĩ kỹ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù trực tiếp công bố sẽ rất kích thích, nhưng Khương Phàm hung tàn lại khôn khéo, lại còn có Thiên Lân thánh địa ở đây, có khả năng xuất hiện kết quả không tưởng tượng được.
Đến lúc đó không những không đánh chết Khương Phàm, ngược lại còn để Khương Phàm phát hiện mấy người bọn hắn, triển khai trả thù.
Chỉ riêng bí mật về Vạn Linh Huyết Thụ đã có thể kích thích Thiên Cung thứ chín khống chế bọn hắn.
- A, hắn tới.
Lan Nguyệt giẫm lên tảng đá phía trước, nhìn lại phía cửa cung.
- Khương Phàm đến rồi!
- Khương Phàm, Kiều Linh Vận, Kiều Thiên Mạch, còn có Kiều Vô Song... ừm... Vừa vặn mười người, toàn bộ đều tới.
- Khương Phàm lại đi ở trước nhất, đây là con rể sao?
- Chí Tôn thánh văn đó, hắn chính là công thần của Kiều gia.
- Phượng Bảo Nam thật là xinh đẹp, nếu như đổi sang váy, ta đều có thể có cảm giác.
Thanh Bình uyển náo nhiệt bởi vì Kiều gia có mặt mà thoáng bình tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn qua.
- Kiều tộc trưởng, các ngươi đã tới.
Một vị tộc lão hoàng thất tự mình tới đón.
- Tộc trưởng các tộc đều đã đến, đang ở Phong Nhã các phía sau Thanh Bình uyển.
Kiều Vạn Niên nói:
- Nhân Hoàng đâu?
- Chờ Kiều tộc trưởng đến, sẽ có người đi mời.
- Dẫn đường...
- Kiều tộc trưởng trước tiên xin chờ một lát. Cân nhắc thi đấu bài vị cho tới hôm nay có một chút không thoải mái, cùng một chút cảm xúc giữa đệ tử các tộc, còn xin Kiều tộc trưởng tự mình cam đoan, đêm nay không được gây sự.
- Chúng ta chưa từng chủ động náo chuyện, cũng tôn trọng hoàng thất.
- Ha ha, có câu nói này của ngươi là tốt rồi. Sau đó là...
Tộc lão hoàng thất nhìn về phía bọn người Khương Phàm.
Kiều Thiên Mạch khẽ nhíu mày.
- Nơi này là hoàng cung, chúng ta biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng chia rõ ràng nặng nhẹ.
- Không nên hiểu lầm. Đêm nay tất cả mọi người tiến cung trước khi đều phải làm cam đoan như vậy, cũng không phải nhằm vào Kiều gia. Tốt, các vị, chơi vui vẻ. Kiều tộc trưởng, mời!
Tộc lão hoàng thất đưa tay mời.
Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa không nói thêm gì, theo tộc lão hoàng thất đi qua con đường đá vụn, đến Phong Nhã các.
Tối nay bọn hắn mang theo nhiệm vụ tới, xảo diệu hơn là tiêu trừ ngờ vực vô căn cứ cùng cảnh giác của hoàng thất đối với Kiều gia và Khương Phàm, để tránh hoàng thất thật xem Kiều gia như uy hiếp!
Có tiến phải muốn có lui, tiến thối có theo, mới có thể để Kiều gia tại Cổ Hoa sắp bắt đầu phong vân một mực chiếm cứ quyền chủ động, mà không phải dựa vào một lời mạnh mẽ đâm tới.
Bọn người Khương Phàm đứng tại cửa cung, đón nhận mấy ngàn ánh mắt trong Thanh Bình uyển.
- Chúng ta trở thành cái gì rồi?
Kiều Thiên Mạch bị nhìn đến nỗi rất không được tự nhiên.
- Ánh mắt Hoàng Phủ gia thật bất thiện nhỉ.
Phượng Bảo Nam ha ha cười khẽ.
- Nếu trong ánh mắt bọn hắn có yêu thì hỏng rồi, đi thôi, nơi này là hoàng cung, hôm nay hoàng thất lại có chút tức giận, sẽ không có người nào dám chủ động gây sự.
Kiều Linh Vận lôi kéo cánh tay Khương Phàm.
- Đừng lôi kéo lung tung! Nam tử của muội đang ở đây!
Phượng Bảo Nam ăn dấm cong cánh tay lên.
Kiều Linh Vận dở khóc dở cười, kéo hắn đi vào trong.
- Ta thích bộ dáng bọn hắn không quen nhìn chúng ta lại chơi không lại chúng ta như thế này.
Chương 977 Cái tát vang dội (3)
Kiều Thiên Mạch cười hắc hắc, thuận tay đụng đụng Kiều Vi Nhi bên cạnh.
Kiều Vi Nhi kỳ quái nhìn đại ca, không hiểu được.
- Kéo Khương Phàm đi, giả vờ giả vịt.
Kiều Thiên Mạch nhỏ giọng nhắc nhở.
- A a a.
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Vi Nhi chợt ửng đỏ, tiểu hồ ly phóng tới trên vai, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm, hơi chần chờ, e lệ kéo Khương Phàm lại.
- Chớ khẩn trương, xem ta là ca ca là được.
Khương Phàm thấp giọng an ủi Kiều Vi Nhi.
Tiểu hồ ly đứng trên vai Kiều Vi Nhi, vểnh lên đầu tràn đầy phấn khởi nhìn trai thanh gái lịch bên trong Thanh Bình uyển, hai con mắt cũng tỏa ánh sáng.
Bởi vì Trường Sinh đại điển chuẩn bị kết thúc, nó cũng không có chuyện gì làm, đêm nay cũng cùng đi theo tham gia náo nhiệt.
Không nghĩ tới, quá đáng giá.
- Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước...
Kiều Thiên Mạch đang muốn dẫn bọn người Khương Phàm đi vào trong góc, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đột nhiên đi nhanh mấy bước, tới đón.
Tộc nhân Hoàng Phủ gia đuổi theo sát, khí thế hùng hổ.
Thanh Bình uyển đang muốn khôi phục náo nhiệt lại lần nữa an tĩnh, đám người hai mặt nhìn nhau.
Trò hay sắp diễn ra sao?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền làm rất tốt, không có để bọn hắn đợi lâu.
Bọn thị vệ bên trong Thanh Bình uyển khẽ nhíu mày, trước đó khi vào cửa đều đã cam đoan không được nháo chuyện, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đây là muốn làm gì?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền trực tiếp đi đến trước mặt Khương Phàm, trên dưới dò xét vài lần:
- Tối nay là yến hội hoàng thất, những người tới đều là con em quý tộc, ngươi mặt bộ màu áo đen là đến đưa thọ?
- Ngươi có biết nói chuyện hay không...
Kiều Linh Vận tức giận.
Khương Phàm ngăn lại nàng, thản nhiên nói:
- Nguyệt Thiền cô nương hỏa khí thật là lớn?
- Nguyệt Thiền là để ngươi gọi?? Cút về, thay y phục khác! Nếu như Kiều gia không có tiền mua, ta thưởng ngươi mấy bộ.
Khương Phàm nhìn nữ tử ở gần ngay trước mắt, ha ha cười.
- Ngươi cười cái gì...
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền vừa muốn chất vấn, Khương Phàm liền vung lên một bàn tay, quất vào trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.
Mặt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền hung hăng quăng qua một bên, thân thể cũng đều lảo đảo mấy bước.
Thanh Bình uyển triệt để an tĩnh, tất cả mọi người đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn một màn này.
Mặc dù rất chờ mong có trò hay diễn ra, nhưng không nghĩ tới lại có thể bạo như vậy.
Người củua Hoàng Phủ gia ngây ngẩn cả người, người của Kiều gia cũng trừng to mắt.
- Khương Phàm! Ngươi dám ở hoàng cung đánh người!
- Hỗn đản không có giáo dưỡng, ngươi phách lối cũng phải phân trường hợp.
Người của Hoàng Phủ gia giận tím mặt, đỡ lấy Hoàng Phủ Nguyệt Thiền chỉ vào Khương Phàm la mắng.
- Ta đây là đang giúp các ngươi.
Khương Phàm lung lay tay, cười lạnh:
- Các ngươi không phải là đang kìm nén lửa trong lòng, muốn gây chuyện à. Bắt y phục của ta để nói đúng là quá ngây thơ, ta thẳng thắn tạo cho các ngươi một cơ hội. Một bàn tay đủ không, không đủ còn có thể lại đánh.
- Khương Phàm, ngươi muốn chết!
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền căm tức nhìn Khương Phàm, từ trong hàm răng gạt ra âm thanh.
Thương thương thương.
Toàn bộ người của Hoàng Phủ gia đều kích phát linh văn, giằng co với Khương Phàm.
Bọn người Kiều Linh Vận lập tức bước về phía trước, đứng bên cạnh Khương Phàm cường thế giằng co.
- Tất cả dừng tay!
Bọn thị vệ hoàng thất ở các nơi quát tháo.
- Các ngươi đã quên bảo đảm trước khi tiến cung rồi sao?
Đại hoàng tử dáng dấp hiên ngang, có kỳ quang vòng ở quanh người, bước đi oai vệ, tự mình đi tới.
- Điện hạ, Khương Phàm vô cớ đánh người, tổn hại hoàng uy, còn xin nghiêm trị.
Tộc nhân Hoàng Phủ gia lập tức bẩm báo.
Đại hoàng tử cảnh cáo:
- Khương Phàm, nơi này không phải diễn võ trường, đêm nay cũng không cần có biểu diễn luận võ, quản tốt tay của ngươi. Nếu như không quản được, người của Kiều gia giúp đỡ, người của Kiều gia làm không được, thị vệ hoàng cung có thể giúp một tay.
- Kiều gia chúng ta rất nguyện ý tuân thủ hoàng cung quy củ, cũng hy vọng có thể giữ gìn tốt hình tượng, nhưng một số gia tộc còn giống như đắm chìm bên trong ân oán thi đấu bài vị, cũng xin mời Đại hoàng tử cảnh cáo bọn hắn.
- Đại hoàng tử thực sự không yên lòng về chúng ta, có thể an bài mấy vị thị vệ làm bạn toàn bộ hành trình. Nếu như Kiều gia có bất kỳ hành vi khiêu khích đối với bất kỳ người nào, Kiều gia nguyện ý công khai xin lỗi, cũng nguyện ý tiếp nhận trừng phạt cần thiết. Nhưng, nếu có ai đó cố ý khiêu khích, Kiều gia tuyệt đối không nuông chiều.
Khương Phàm mỉm cười, thanh âm trong sáng, làm rõ thái độ.
- Tối nay là tiệc ăn mừng, nơi này không có ân oán, cũng không có khiêu khích. Đều nghe rõ cho ta.
Đại hoàng tử nhìn Khương Phàm, cũng nhìn quanh toàn trường, cảnh cáo Tô gia và các gia tộc.
Tô gia, Đường gia, còn có Chung Ly gia đều âm trầm sắc mặt.
Gia hỏa này xác thực không dễ chọc, vốn nghĩ sẽ thay phiên kích thích nhục nhã, không nghĩ tới vừa đi lên liền cho Hoàng Phủ Nguyệt Thiền một bàn tay.
- Mọi người tiếp tục.
Các tộc nhân Hoàng thất nhắc nhở ở các nơi.
Thanh Bình uyển dần dần khôi phục náo nhiệt, chỉ là ánh mắt của rất nhiều người vẫn tấp nập nhìn về phía nơi này.
Vốn cho rằng nương theo một cái tát kia của Khương Phàm sẽ có trò hay diễn lên, kết quả lại kết thúc như thế.
Khương Phàm mang theo người của Kiều gia lách qua Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đang tức giận, đi đến con đường nhỏ trong Thanh Bình uyển.
Bọn người Kiều Thiên Mạch theo ở phía sau, bỗng nhiên có chút bội phục Khương Phàm.
Mặc dù làm người làm việc đều giống như rất rầm rĩ, nhưng kỳ thật lại rất khôn khéo cay độc, am hiểu chủ động xuất kích hơn.
Đại hoàng tử cực lực mời Khương Phàm đến, rất có thể muốn hắn kéo tới nơi này, mặc cho các tộc nhục nhã khiêu khích, kết quả một bàn tay liền giải quyết xong.
Khương Phàm đi đến thạch đình trong rừng trước mặt, nhìn đình viện náo nhiệt, thuận miệng nói:
- Nhớ kỹ một câu, ác nhân đều là sợ người quen đi ra. Chim sẻ tuy nhỏ, còn có đủ can đảm, huống chi Kiều gia chúng ta. Nhưng, làm bất cứ chuyện gì đều phải rõ ràng mình đang làm cái gì, muốn đạt tới mục đích, đừng mù quáng trương dương. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng can đảm đều đủ.
Chương 978 Thiên văn
Kiều Thiên Mạch và mấy vị nam tử Kiều gia nhẹ giọng mặc niệm, lời đơn giản, lại cho bọn hắn một loại lực lượng, mang đến một loại xúc động.
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi tỏa sáng cả mắt, chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao lại không giống như vậy chứ.
- Thân phận của Đông Hoàng Như Ảnh tại Thiên Cung là gì?
Khương Phàm ngồi xuống bên cạnh bàn đá, chỉ vào thân ảnh ưu nhã trong thạch đình nơi xa kia.
- Đông Hoàng Như Ảnh là nữ nhi cung chủ Thiên Cung, dung mạo cực đẹp, khí chất ưu nhã. Chỉ là nàng quá cao quý, tựa như tiên tử trong Thiên Cung để tất cả nam tử ngưỡng mộ chùn bước.
Kiều Linh Vận nói xong, còn cố ý liếc mắt nhìn Phượng Bảo Nam.
Phượng Bảo Nam im lặng, cũng bởi vì năm trước có nói qua Đông Hoàng Như Ảnh xinh đẹp, chuyện này phải nhớ cả đời?
- Linh văn của nàng thì sao?
- Nàng chưa từng biểu hiện ra ở bên ngoài, nhưng dựa vào địa vị của nàng tại Thiên Cung đến xem, tuyệt đối là vô cùng mạnh.
- Mà, linh văn cung chủ Thiên Cung thứ chín là 'Hư Thiên' linh văn, có thể khống chế không gian. Rất có thể nàng sẽ truyền thừa linh văn, chỉ là không biết truyền thừa đến trình độ nào.
- Linh văn loại Không Gian, hẳn là linh văn cấp bậc Thiên phẩm.
Khương Phàm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, có thể trấn thủ một Thiên Cung, nhất định phải có năng lực phi phàm, còn phải có linh văn cường đại.
- Thiên phẩm linh văn...
Bọn người Kiều Linh Vận, Kiều Thiên Mạch đều toát ra vẻ mặt hâm mộ, mặc dù có thể thức tỉnh Thánh linh văn đều đã rất kiêu ngạo, nhưng nhớ tới loại linh văn có thể bước lên tới Thánh Nhân kia thì vẫn rất khát vọng từ trong lòng.
Chỉ là, đời này bọn hắn vô duyên.
Tựa như lục phẩm linh văn thì không thể nào lại tiến đến Thánh phẩm. Thánh phẩm linh văn cũng không có hi vọng tiến vào Thiên phẩm.
- Một thế lực muốn bao trùm trên chúng sinh, tôn vị hoàng tộc, có thể tiếp tục bồi dưỡng được Thiên linh văn hay không chính là một trong những tiêu chí quan trọng nhất.
Phượng Bảo Nam cũng rung động, trước đó tại Hoang Mãng nguyên luôn cảm giác Thánh linh văn đã xa không thể chạm vào, đến nơi này mới biết được phía trên Thánh phẩm còn có Thiên phẩm.
- Thiên phẩm linh văn.
Bây giờ Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, sau đó sẽ sẽ trùng kích lên Thiên phẩm linh văn.
Nhưng, từ Đại Thừa đến Chí Tôn đã vô cùng gian nan, muốn thăng hoa đến Thiên phẩm trong mắt người thường chính là 'Không thể nào', không biết cần kinh nghiệm bao lâu, lại cần cơ duyên như thế nào.
Cũng may tình huống của hắn rất đặc biệt, có phương hướng cố gắng.
Đó chính là thức tỉnh càng nhiều huyết mạch, dùng hết khả hướng biến đổi Chu Tước.
- Đại hoàng tử là Thiên phẩm linh văn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai mươi năm sau hắn sẽ tiếp nhận vị trí Nhân Hoàng.
Kiều Thiên Mạch kính sợ Đại hoàng tử là có nguyên nhân.
Thay đổi hoàng vị sợ nhất chính là 'Trưởng nhược ấu cường' 'Chủ nhược bàng cường', nếu như linh văn hoàng trưởng tử không đủ mạnh, ngược lại là hoàng tử khác, hoặc là chi thứ tử tôn sinh ra linh văn càng mạnh, chắc chắn sẽ dẫn phát ra cạnh tranh thảm liệt.
Đại hoàng tử là đệ nhất đại tân sinh hoàng thất, trực tiếp thức tỉnh Thiên linh văn, tương đương với việc triệt để kết thúc hi vọng của các thành viên hoàng thất khác, cũng kích thích bọn hắn kiên định chen chúc đến bên cạnh hắn.
Cho nên từ khi Đại hoàng tử bắt đầu thức tỉnh linh văn đã được hoàng thất toàn lực ủng hộ cùng bồi dưỡng, thực lực cũng cực kì khủng bố.
Khương Phàm hỏi:
- Hoàng thất có mấy vị Thiên linh văn?
Kiều Linh Vận nói:
- Một, chính là Đại hoàng tử. Cổ Hoa hoàng thành có rất nhiều thánh văn, nhưng Thiên linh văn chỉ có thể miễn cưỡng có thể bảo đảm đời đời đều có, tình huống sinh ra hai vị có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đây cũng là nguyên nhân Cổ Hoa dừng bước tại hoàng tộc, bất lực khiêu chiến hoàng đạo.
Kiều Thiên Mạch lại nói:
- Cổ Hoa hoàng thất có năng lực sinh ra Thiên linh văn, có năng lực bồi dưỡng Thiên linh văn hơn, cái này rất mạnh mẽ. Mà mỗi đời Thiên linh văn cơ bản đều được trưởng thành đi lên, tuổi thọ cũng đều có thể cam đoan, cho nên địa vị hoàng tộc của Cổ Hoa hoàng thành không thể lay động.
Lúc này, hai huynh đệ Mục Vân Phi cùng Mục Vân Hải đi tới.
- Chúng ta không có ác ý.
Mục Vân Phi đi đến trước thạch đình, trước tiên giơ tay lên một cái, lúc này mới mỉm cười đi tới.
- Chúng ta cũng không phải dã thú, mời ngồi.
Ấn tượng của Kiều Thiên Mạch đối với huynh đệ Mục gia coi như không tệ.
- Trước tiên xin chúc mừng Kiều gia, vinh đăng vị trí đầu tiên, còn lấy được Thao Thiết Thánh Pháp.
Mục Vân Phi ngọc thụ lâm phong(*), anh tư bừng bừng phấn chấn.
(*) ‘Cây ngọc đón gió’, nó thường được sử dụng để miêu tả cốt cách, vẻ đẹp của con người và thường là người con trai có cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng, xinh đẹp muôn màu, phong lưu phóng khoáng hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Cả người mặc trường sam màu trắng, ở viền áo thêu áng mây vàng, giản lược lại không mất quý khí, vừa vặn hợp khí chất Phong Dật của hắn.
- Thao Thiết Thánh Pháp là bí thuật truyền thừa của Thượng Cổ hung thú, thể chất càng mạnh, thi triển ra uy lực càng bá đạo. Nếu như có thể đạt tới thể chất Yêu thú, uy lực tuyệt đối cường hãn.
Mục Vân Hải cũng đi theo Mục Vân Phi ngồi xuống.
Khương Phàm nói:
- Hai vị tới dưới tình huống này, không sợ bị gia tộc khác xa lánh?
Mục Vân Phi cười nói:
- Mục Vân Phi ta là trưởng tử Mục gia, lại là Thánh linh văn, có hai điều kiện này, ta liền có tư cách làm chuyện ta nghĩ mà không cần để ý tới cái nhìn của người khác. Ta có thể gọi ngươi một tiếng Khương huynh không?
Khương Phàm mỉm cười:
- Không được.
Mục Vân Phi cũng không giận:
- Ngươi chuẩn bị rời khỏi hoàng thành lúc nào?
- Ai nói ta muốn rời khỏi?
- Cách ngươi làm việc cũng không giống như muốn thường ở Cổ Hoa. Đừng hiểu lầm, ta chỉ tùy tiện tâm sự. Yến hội, chính là trò chuyện kết bạn cho hết thời gian.
Chương 979 Sợ chết chứ
- Các tộc đều lom lom mắt nhìn chằm chằm ta, nếu như ta rời khỏi hoàng thành, chỉ sợ cũng phải chết tại núi hoang rừng hoang nào đó. Ta còn muốn sống thêm mấy năm.
- Ngươi còn sợ chết?
- Ta sống lớn như vậy không dễ dàng, đương nhiên sợ chết.
Mục Vân Phi cười nói:
- Nếu quả thật các gia tộc Cổ Hoa muốn ám hại ngươi, trong thành hay ngoài thành cũng không có gì khác biệt.
Mục Vân Hải cũng nói:
- Rừng rậm trong Cổ Hoa hoàng thành so với bên ngoài còn nhiều hơn, bọn hắn lại quen thuộc hoàn cảnh. Tin tưởng ta, chỉ cần bọn hắn muốn động thủ, ở trong thành lại càng dễ.
Khương Phàm đụng đụng phía trước:
- Ta thỉnh giáo một vấn đề.
Mục Vân Phi cười nói:
- Đừng có khách khí như vậy, tùy tiện nói chuyện phiếm, giết thời gian mà thôi.
Khương Phàm cũng lộ ra mấy phần cười:
- Nếu như ngươi là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, hoặc là Tô Nhã, lại hoặc là Đường Tư Đồ những người kia, muốn trả thù ta, sẽ làm như thế nào?
- Cái này sao...
- Chớ khẩn trương, tùy tiện nói chuyện phiếm mà thôi.
- Ta ngẫm lại xem.
Mục Vân Phi chần chờ một lát, cũng nhích lại gần về phía trước, hạ giọng:
- Nếu như ta là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, ngươi giết chết anh ruột ta, cướp đi trượng phu ta, còn suýt chút nữa hại ta chết trên lôi đài, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, không có bất kỳ chỗ trống lượn vòng nào. Vì sao? Bởi vì ta là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, ta là trưởng nữ đầu tiên của các đại gia tộc Cổ Hoa, ca ca ta là Chí Tôn thánh văn, nam tử của ta là Đại Thừa thánh văn, ta lại là thánh văn, ta hẳn là tôn quý như một công chúa, được vạn người kính sợ, làm sao có thể chịu loại nhục nhã này. Khương Phàm ngươi làm ra mọi chuyện tương đương với hủy hết thảy mọi thứ của ta!
- Cho nên mặc kệ gia tộc làm quyết định ra sao, ta đều sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, hung hăng trả thù ngươi, thậm chí trả thù người bên cạnh ngươi. Thủ đoạn nha, biện pháp bảo đảm nhất là liên hệ Ác Nhân cốc. Trực tiếp tìm tới Ác Nhân Vương, mở ra giá trên trời, xin mời đỉnh cấp sát thủ nơi đó, để cho ngươi biến mất không còn bóng dáng.
- Ngoại trừ Ác Nhân cốc, còn có thủ đoạn gì nữa?
- Thi đấu bài vị vừa kết thúc, nếu như các gia tộc phải xử lý ngươi, chẳng khác nào mạo phạm hoàng thất, cho nên Hoàng Phủ Nguyệt Thiền không dám dùng lực lượng gia tộc. Ác Nhân cốc chính là lựa chọn tốt nhất. Mà bên trong Ác Nhân cốc có rất nhiều sát thủ quỷ dị, coi như ngươi có ở tại Kiều gia cũng có thể giết chết ngươi.
- Hoàng Phủ gia tộc không có lực lượng bí ẩn khác?
Khương Phàm không sợ Ác Nhân cốc, kiêng kỵ là biết lực lượng bí ẩn mà ai cũng không.
Bởi vì trước khi yến hội bắt đầu, Kiều Vạn Niên đã phái người đi đưa tin tức cho Ác Nhân cốc.
Nếu có người mở ra điều kiện săn giết người Kiều gia, không nên gấp gáp nhận, trước tiên chào hỏi cùng Kiều gia, Kiều gia nguyện ý ra giá cả gấp hai.
Ác Nhân cốc nhận tiền không nhận người, hẳn là sẽ thận trọng cân nhắc, huống chi đây là ân oán giữa các đại gia tộc, nếu quả thật Ác Nhân cốc muốn nhúng tay, rất dễ dàng tự rước lấy họa.
Mục Vân Phi ý vị sâu xa cười nói:
- Cái này ngươi phải hỏi Kiều gia có lực lượng bí ẩn hay không, Kiều gia có, Hoàng Phủ gia tộc đương nhiên có, Kiều gia không có, Hoàng Phủ gia tộc cũng sẽ không có.
Khương Phàm nhìn bọn người Kiều Linh Vận bên cạnh nói:
- Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Đây chính là người đứng xem thái độ, Đường gia và Chung Ly gia hẳn sẽ nhịn mấy ngày trước, nhưng Hoàng Phủ Nguyệt Thiền và Tô Nhã thì sẽ không nhịn được, nhất là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, mấy ngày nay sẽ động thủ.
Bọn người Kiều Thiên Mạch gật đầu, trước đó cảm giác các gia tộc hẳn là sẽ ước thúc những người Hoàng Phủ Nguyệt Thiền kia, nhưng Mục Vân Phi phân tích cũng không sai, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền chưa từng nhận qua loại khuất nhục này, rất dễ dàng mất lý trí.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(*), bọn hắn phải cẩn thận.
(*) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng.
Tựa như thời điểm tới đây Khương Phàm đã an bài, đêm nay sau khi trở lại Kiều gia toàn bộ đều theo hắn ở đến phía sau núi, trước tiên bế quan nửa tháng.
Lúc này, số lượng lớn thị nữ hoàng cung bưng rượu trái cây cùng linh quả, từ sâu trong vườn ngự uyển đi tới, xen kẽ trong đám người, bắt đầu điểm tâm cho tân khách trước trong tiệc tối.
Trong đó một vị thị nữ không để lại dấu vết đã liếc mắt nhìn bọn người Khương Phàm ở nơi này.
Mục Vân Phi nói:
- Ngươi đã nhắc đến nơi này, vậy ta nhiều lời một chút. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, câu này tục ngữ ai cũng hiểu, nhưng đụng phải liền thật muốn mệnh. Nếu quả thật Hoàng Phủ Nguyệt Thiền muốn tránh khỏi gia tộc, trả thù ngươi trong âm thầm, khẳng định sẽ dùng chút thủ đoạn âm u lại cực đoan.
- Nếu như ngươi không muốn mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, tốt nhất là làm chút thỏa hiệp thích hợp, ví dụ như... giao Lý Tịch cho nàng. Dù sao Lý Tịch cũng là sư đệ của ngươi, sau khi khôi phục ký ức, cũng phải về Hoàng Phủ gia tộc nhận thân.
Khương Phàm nói:
- Đối đãi người hiểu chuyện, khả năng nhượng bộ sẽ được tôn trọng. Nhưng đối đãi một số người, nhượng bộ sẽ chỉ mang tới là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mục Vân Phi chậm rãi gật đầu:
- Ta rất đồng ý câu nói này. Nhưng, tình huống bây giờ là ngươi đã chọc phải tứ đại gia, ngươi giao Lý Tịch về đi, không chỉ trấn an Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, cũng sẽ để Tô gia, Chung Ly gia, Đường gia, đều biết ngươi nguyện ý hoà giải, tránh cho bọn hắn ám hại ngươi.
Khương Phàm cười nhạt:
- Các ngươi tới là làm thuyết khách cho Hoàng Phủ gia?
- Nếu quả thật Mục Vân Phi ta bị người khác nhờ vả, không đến mức che giấu. Ta chỉ cảm giác ngươi rất có ý tứ, không hy vọng ngươi là phù dung sớm nở tối tàn trong Cổ Hoa hoàng thành này.
- Ngươi cảm thấy... Ta đáng chết sao?
- Sao?
Mục Vân Phi khẽ giật mình, ngay cả bọn người Kiều Thiên Mạch đều từ bên cạnh nhìn Khương Phàm.
Chương 980 Huyết sắc kinh lôi (1)
Khương Phàm hỏi lại:
- Nếu ngươi thoải mái thẳng thắn như thế, vậy thì nói cho ta nghe một chút đi, có phải ta đáng chết hay không.
Mục Vân Phi mỉm cười, đầu ngón tay gõ nhẹ bàn đá, một hồi mới nói:
- Từ khi ngươi bắt đầu đến Cổ Hoa cho tới bây giờ, mỗi hành động đều là muốn đề chấn khí thế Kiều gia, điểm xuất phát không có sai, biểu hiện tư thái, kỳ thật cũng không sai. Đánh giá khách quan, ngươi thậm chí làm rất đặc sắc, toàn bộ quá trình đều khống chế quyền chủ động. Nhưng vì sao lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái, thậm chí cảm giác ngươi đáng chết, nguyên nhân rất đơn giản, chính là... Ngươi dựa vào cái gì!
- Ngươi dựa vào cái gì phách lối hơn so với chúng ta! Ngươi dựa vào cái gì cường đại hơn chúng ta! Ngươi dựa vào cái gì lại là Chí Tôn thánh văn! Ngươi dựa vào cái gì có thể thay Kiều gia nói chuyện!
- Hết lần này tới lần khác ngươi còn càng ngày càng phách lối, càng ngày càng cường đại, cho nên nha, ngươi đáng chết!
Khương Phàm cười:
- Xem ra tử đệ Cổ Hoa, tất cả cũng không phải đều là vểnh mũi lên trời không coi ai ra gì.
- Cái này có liên quan cùng tập tục gia tộc, cũng có liên quan tới không đếm xỉa đến. Nếu như ngươi vào thành giết đệ đệ ta, vậy ta có thể tỉnh táo không được, ta cũng sẽ cảm giác... Ha ha... Ngươi dựa vào cái gì!
- Ngươi cũng đã nói, có liên quan tới gia phong, vậy với gia phong Mục gia ngươi, thì đệ đệ ngươi có nhất định sẽ chạy đến chỗ cửa thành đoạt nữ tử không.
- Ha ha...
Mục Vân Phi cởi mở cười to.
Đám người nơi xa hai mặt nhìn nhau, rất không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chỗ thạch đình của Khương Phàm.
Tên lớn lối này lại còn có thể giao lưu với người bình thường, xem ra còn đang 'Chuyện trò vui vẻ'.
Bọn người Đường Tư Đồ thì chau mày, mặc dù không nghe thấy nơi đó đang nói cái gì, nhưng xem ra Mục Vân Phi đã chuẩn bị 'Ôm ấp yêu thương', muốn cùng Kiều gia 'Kết giao'.
Mục Vân Phi nói:
- Ta còn chưa nói xong. Trước khi thi đấu bài vị, ngươi làm rất đặc sắc, tư thái thủ đoạn đều không có gì đáng trách. Nhưng thi đấu bài vị công nhiên giết bọn hắn, ta thật không hiểu được.
- Ngươi đừng giải thích, cho ta đoán xem. Nguyên nhân có khả năng nhất, chính là trước đó ta có nói, ngươi không có ý định ở lâu tại Cổ Hoa, càng không nghĩ đến sẽ sinh sống đến già ở chỗ này. Cái thứ hai là như rất nhiều người đoán, ngươi phải dùng thủ đoạn cực đoan, triệt để đánh ra khí thế Kiều gia, giải quyết đỉnh cấp linh văn của các tộc, vững chắc địa vị Kiều gia. Cái thứ ba nha, ta chỉ là suy đoán, đoán sai coi như ta nói bậy. Ngươi, chính là tới giết người!
Khương Phàm nhìn chằm chằm Mục Vân Phi, cười nhạt nói:
- Tử đệ Cổ Hoa cũng có người thông minh.
Mục Vân Phi hơi kinh ngạc, hắn không có phản bác?
Điều thứ ba này rõ ràng là thăm dò, Khương Phàm không có phản bác lại còn thừa nhận, mà cảm giác hoàn toàn không cần thiết phải giải thích, chính là nói bậy nói bạ.
Tuy nhiên hắn rất sáng suốt không có đang dây dưa, bật cười lớn:
- Chuyện Kiều gia các ngươi, ta không nên phỏng đoán thêm. Nói chút chuyến khác, ngươi chuẩn bị thành thân cùng Kiều Vi Nhi lúc nào?
Kiều Vi Nhi ngồi bên cạnh Khương Phàm ửng đỏ cả mặt, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, xoa hồ ly che giấu sự xấu hổ.
Tiểu hồ ly trợn trắng mắt, nha đầu này là của ta.
Khương Phàm nói:
- Vi Nhi còn nhỏ, qua mấy năm lại nói.
- Kiều Vi Nhi là lục phẩm Thú linh văn, ngươi là Chí Tôn Thú linh văn, cũng đều là hỏa điểu, hài tử tương lai của hai người các ngươi, chắc hẳn cũng sẽ là Thánh phẩm linh văn. Tha thứ ta mạo muội, Thú linh văn của ngươi là...
- Phần Thiên Tước.
Khương Phàm không có giấu diếm, cũng đúng lúc mượn miệng Mục Vân Phi, truyền Linh văn của hắn đi, miễn cho các tộc nghĩ lung tung chuyện không nên nghĩ.
- Phần Thiên Tước? Trách không được có thể chống lên Chí Tôn Thánh phẩm.
Mục Vân Phi mặc dù chưa từng nghe qua, càng không hiểu rõ, nhưng cái tên đã rất bá khí, hẳn là giống như hỏa điểu cấp bậc Yêu Vương, mà vô cùng hiếm thấy.
- Võ pháp ngươi tu luyện, đều là ngươi vị sư phụ kia truyền thụ cho?
Mục Vân Hải thuận Mục Vân Phi hỏi.
Khương Phàm và Hoàng Phủ Chính Thiên đều là Chí Tôn thánh văn, thiên phú không kém bao nhiêu.
Mà Hoàng Phủ Chính Thiên là thiên tài đệ nhất gia tộc Cổ Hoa toàn lực bồi dưỡng, tu luyện võ pháp hẳn là mạnh hơn Khương Phàm.
Kết quả vậy mà Khương Phàm lại ngược Hoàng Phủ Chính Thiên.
Khương Phàm nói:
- Chúng ta còn không có thân mật đến mức nghiên cứu thảo luận chủ đề này.
Mục Vân Hải ngượng ngùng cười một tiếng, không tiếp tục dây dưa.
Mục Vân Phi lại hàn huyên vài câu, đứng lên nói:
- Vẫn phải nhắc nhở các ngươi vài câu, qua đêm nay, chú ý an toàn, tốt nhất là có thể ở nhà mấy tháng.
Khương Phàm đưa tay, ra hiệu tiễn khách.
Bên trong Phong Nhã các.
Sau khi Nhân Hoàng trình diện, các gia tộc bắt đầu lấy Hoàng Phủ gia tộc cầm đầu, kịch liệt công kích lên án Kiều gia.
Nơi này không có người ngoài, đều là gia chủ và thành viên chủ yếu của các gia tộc, đều hiểu rõ lẫn nhau, nói chuyện không kiêng nể gì cả.
Chỉ là trong lòng Kiều Vạn Niên đã có tính toán, từ đầu đến cuối đều rất trầm mặc, mặc cho ngươi mắng lật trời, đều lười mở miệng.
- Kiều Vạn Niên, ngươi không lời nào để nói, hay là không muốn nói chuyện cùng các gia tộc?
Nhân Hoàng đều tức giận, uy nghiêm nhìn Kiều Vạn Niên ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái.
Thời điểm trước kia, vị trí này đều là Hoàng Phủ gia ngồi.
- Hoàng thất chướng mắt Kiều gia như vậy?
Kiều Vạn Niên thản nhiên nói.
- Kiều Vạn Niên, lúc nói chuyện chú ý cúi đầu rủ mắt xuống!
Gia chủ Tô gia chỉ vào Kiều Vạn Niên quát tháo.
Kiều Vạn Niên thờ ơ:
- Kiều gia đã mạo phạm qua ai, đã làm sai điều gì? Nhân Hoàng vậy mà tùy theo các nhà nhục mạ. Nhân Hoàng không ngăn cản, chỉ sợ sẽ là thái độ tương tự, chúng ta còn phải giải thích à.
Tô gia chủ vỗ lên bàn:
- Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc. Ngươi chống đối Nhân Hoàng tại thi đấu bài vị, còn nhao nhao náo loạn thật lớn, không tính mạo phạm à.
Đám tử đệ các tộc đã sớm có mặt, tốp năm tốp ba, náo nhiệt nghị luận.
Ngoại trừ tứ đại gia tộc Hoàng Phủ gia, Tô gia, Đường gia, Chung Ly gia sắc mặt âm trầm ra, những nhà khác đều nói đến khí thế ngất trời, còn tấp nập nhìn về phía cửa cung, chờ mong người của Kiều gia ra trận.
Ngay cả Thiên Cung, Bát Bảo Lưu Ly tông, Trục Lộc thư viện và tân khách các thế lực cũng đều đi tới Thanh Bình uyển đúng giờ, cùng đệ tử các tộc nói chuyện với nhau, tìm hiểu lấy tình huống khác của Khương Phàm.
- Tỷ tỷ, sao Khương Phàm còn chưa tới?
Bọn người Lan Nguyệt trốn ở trong góc, mặc mộc mạc, không chút nào trương dương(*).
(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.
- Đừng có gấp, hắn sẽ đến.
Lan Nặc mang theo mạng che mặt, đầu ngón tay nhẹ vỗ về vòng tay.
Vòng tay là vũ khí Không Gian của nàng, nhìn sáng long lanh, tia sáng tinh tế tỉ mỉ, thực tế là dùng một mãnh sơn lâm dài đến vạn mét rèn luyện thành.
Bên trong có núi có nước có rừng, có Thái Thản Cự Mãng non nớt đang ở bên trong tùy ý vui đùa ầm ĩ, mạnh mẽ đâm tới, phá hư khắp nơi.
Vạn Linh Huyết Thụ thì 'Mọc' ở trên người nó, hấp thu uy lực huyết nhục, diễn lại tiên cấm chú trên đầu nó.
- Chúng ta trực tiếp công bố thân phận của hắn sao? Hì hì, ta muốn thấy biểu hiện trên mặt tất cả mọi người.
Lan Nguyệt hưng phấn mà xoa xoa tay nhỏ, có chút không thể chờ đợi.
Lan Dận cười lạnh:
- Là thánh địa tử đệ, lại nhúng tay sự vụ hoàng tộc, còn tàn sát con em thế gia, hắn đây là đang tìm đường chết.
Lan Nặc lắc đầu khẽ nói:
- Có Thiên Lân thánh địa ở đây, chúng ta cần cân nhắc một lần nữa.
Bọn người Lan Nguyệt đều nhìn về Lan Nặc:
- Có ý gì?
- Ta sợ sau khi trực tiếp công bố, Thiên Lân thánh địa sẽ cưỡng ép bảo trụ Khương Phàm, lấy danh nghĩa đệ tử thánh địa do thánh địa xử lý, cưỡng ép mang đi.
Lan Nặc mới từ cổ địa đi ra, thật sự cũng không hiểu rõ tình huống bên ngoài.
Nàng lo lắng nếu tuyên bố trước mặt mọi người, ngược lại hoàn toàn ngược với dự tính, lại hoặc là bị Khương Phàm lấy cớ khác lừa dối vượt qua kiểm tra.
Ví dụ như, hắn đã rời khỏi thánh địa chẳng hạn.
- Vậy ý của tỷ là tha cho hắn?
- Người này sát tính cực nặng, nếu là địch liền không thể tha thứ, ta muốn một phương thức càng ổn thỏa, một kích mất mạng, để hắn ngay cả cơ hội phản kích đều không có.
Lan Nặc xem thường thì thầm, cẩn thận tính toán làm sao để giết chết Khương Phàm.
Người này là một uy hiếp rất lớn, có thể có cơ hội xử lý, nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết, tuyệt đối không thể lại cho hắn cơ hội xoay người.
Lan Dận suy nghĩ kỹ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù trực tiếp công bố sẽ rất kích thích, nhưng Khương Phàm hung tàn lại khôn khéo, lại còn có Thiên Lân thánh địa ở đây, có khả năng xuất hiện kết quả không tưởng tượng được.
Đến lúc đó không những không đánh chết Khương Phàm, ngược lại còn để Khương Phàm phát hiện mấy người bọn hắn, triển khai trả thù.
Chỉ riêng bí mật về Vạn Linh Huyết Thụ đã có thể kích thích Thiên Cung thứ chín khống chế bọn hắn.
- A, hắn tới.
Lan Nguyệt giẫm lên tảng đá phía trước, nhìn lại phía cửa cung.
- Khương Phàm đến rồi!
- Khương Phàm, Kiều Linh Vận, Kiều Thiên Mạch, còn có Kiều Vô Song... ừm... Vừa vặn mười người, toàn bộ đều tới.
- Khương Phàm lại đi ở trước nhất, đây là con rể sao?
- Chí Tôn thánh văn đó, hắn chính là công thần của Kiều gia.
- Phượng Bảo Nam thật là xinh đẹp, nếu như đổi sang váy, ta đều có thể có cảm giác.
Thanh Bình uyển náo nhiệt bởi vì Kiều gia có mặt mà thoáng bình tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn qua.
- Kiều tộc trưởng, các ngươi đã tới.
Một vị tộc lão hoàng thất tự mình tới đón.
- Tộc trưởng các tộc đều đã đến, đang ở Phong Nhã các phía sau Thanh Bình uyển.
Kiều Vạn Niên nói:
- Nhân Hoàng đâu?
- Chờ Kiều tộc trưởng đến, sẽ có người đi mời.
- Dẫn đường...
- Kiều tộc trưởng trước tiên xin chờ một lát. Cân nhắc thi đấu bài vị cho tới hôm nay có một chút không thoải mái, cùng một chút cảm xúc giữa đệ tử các tộc, còn xin Kiều tộc trưởng tự mình cam đoan, đêm nay không được gây sự.
- Chúng ta chưa từng chủ động náo chuyện, cũng tôn trọng hoàng thất.
- Ha ha, có câu nói này của ngươi là tốt rồi. Sau đó là...
Tộc lão hoàng thất nhìn về phía bọn người Khương Phàm.
Kiều Thiên Mạch khẽ nhíu mày.
- Nơi này là hoàng cung, chúng ta biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng chia rõ ràng nặng nhẹ.
- Không nên hiểu lầm. Đêm nay tất cả mọi người tiến cung trước khi đều phải làm cam đoan như vậy, cũng không phải nhằm vào Kiều gia. Tốt, các vị, chơi vui vẻ. Kiều tộc trưởng, mời!
Tộc lão hoàng thất đưa tay mời.
Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa không nói thêm gì, theo tộc lão hoàng thất đi qua con đường đá vụn, đến Phong Nhã các.
Tối nay bọn hắn mang theo nhiệm vụ tới, xảo diệu hơn là tiêu trừ ngờ vực vô căn cứ cùng cảnh giác của hoàng thất đối với Kiều gia và Khương Phàm, để tránh hoàng thất thật xem Kiều gia như uy hiếp!
Có tiến phải muốn có lui, tiến thối có theo, mới có thể để Kiều gia tại Cổ Hoa sắp bắt đầu phong vân một mực chiếm cứ quyền chủ động, mà không phải dựa vào một lời mạnh mẽ đâm tới.
Bọn người Khương Phàm đứng tại cửa cung, đón nhận mấy ngàn ánh mắt trong Thanh Bình uyển.
- Chúng ta trở thành cái gì rồi?
Kiều Thiên Mạch bị nhìn đến nỗi rất không được tự nhiên.
- Ánh mắt Hoàng Phủ gia thật bất thiện nhỉ.
Phượng Bảo Nam ha ha cười khẽ.
- Nếu trong ánh mắt bọn hắn có yêu thì hỏng rồi, đi thôi, nơi này là hoàng cung, hôm nay hoàng thất lại có chút tức giận, sẽ không có người nào dám chủ động gây sự.
Kiều Linh Vận lôi kéo cánh tay Khương Phàm.
- Đừng lôi kéo lung tung! Nam tử của muội đang ở đây!
Phượng Bảo Nam ăn dấm cong cánh tay lên.
Kiều Linh Vận dở khóc dở cười, kéo hắn đi vào trong.
- Ta thích bộ dáng bọn hắn không quen nhìn chúng ta lại chơi không lại chúng ta như thế này.
Chương 977 Cái tát vang dội (3)
Kiều Thiên Mạch cười hắc hắc, thuận tay đụng đụng Kiều Vi Nhi bên cạnh.
Kiều Vi Nhi kỳ quái nhìn đại ca, không hiểu được.
- Kéo Khương Phàm đi, giả vờ giả vịt.
Kiều Thiên Mạch nhỏ giọng nhắc nhở.
- A a a.
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Vi Nhi chợt ửng đỏ, tiểu hồ ly phóng tới trên vai, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm, hơi chần chờ, e lệ kéo Khương Phàm lại.
- Chớ khẩn trương, xem ta là ca ca là được.
Khương Phàm thấp giọng an ủi Kiều Vi Nhi.
Tiểu hồ ly đứng trên vai Kiều Vi Nhi, vểnh lên đầu tràn đầy phấn khởi nhìn trai thanh gái lịch bên trong Thanh Bình uyển, hai con mắt cũng tỏa ánh sáng.
Bởi vì Trường Sinh đại điển chuẩn bị kết thúc, nó cũng không có chuyện gì làm, đêm nay cũng cùng đi theo tham gia náo nhiệt.
Không nghĩ tới, quá đáng giá.
- Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước...
Kiều Thiên Mạch đang muốn dẫn bọn người Khương Phàm đi vào trong góc, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đột nhiên đi nhanh mấy bước, tới đón.
Tộc nhân Hoàng Phủ gia đuổi theo sát, khí thế hùng hổ.
Thanh Bình uyển đang muốn khôi phục náo nhiệt lại lần nữa an tĩnh, đám người hai mặt nhìn nhau.
Trò hay sắp diễn ra sao?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền làm rất tốt, không có để bọn hắn đợi lâu.
Bọn thị vệ bên trong Thanh Bình uyển khẽ nhíu mày, trước đó khi vào cửa đều đã cam đoan không được nháo chuyện, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đây là muốn làm gì?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền trực tiếp đi đến trước mặt Khương Phàm, trên dưới dò xét vài lần:
- Tối nay là yến hội hoàng thất, những người tới đều là con em quý tộc, ngươi mặt bộ màu áo đen là đến đưa thọ?
- Ngươi có biết nói chuyện hay không...
Kiều Linh Vận tức giận.
Khương Phàm ngăn lại nàng, thản nhiên nói:
- Nguyệt Thiền cô nương hỏa khí thật là lớn?
- Nguyệt Thiền là để ngươi gọi?? Cút về, thay y phục khác! Nếu như Kiều gia không có tiền mua, ta thưởng ngươi mấy bộ.
Khương Phàm nhìn nữ tử ở gần ngay trước mắt, ha ha cười.
- Ngươi cười cái gì...
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền vừa muốn chất vấn, Khương Phàm liền vung lên một bàn tay, quất vào trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.
Mặt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền hung hăng quăng qua một bên, thân thể cũng đều lảo đảo mấy bước.
Thanh Bình uyển triệt để an tĩnh, tất cả mọi người đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn một màn này.
Mặc dù rất chờ mong có trò hay diễn ra, nhưng không nghĩ tới lại có thể bạo như vậy.
Người củua Hoàng Phủ gia ngây ngẩn cả người, người của Kiều gia cũng trừng to mắt.
- Khương Phàm! Ngươi dám ở hoàng cung đánh người!
- Hỗn đản không có giáo dưỡng, ngươi phách lối cũng phải phân trường hợp.
Người của Hoàng Phủ gia giận tím mặt, đỡ lấy Hoàng Phủ Nguyệt Thiền chỉ vào Khương Phàm la mắng.
- Ta đây là đang giúp các ngươi.
Khương Phàm lung lay tay, cười lạnh:
- Các ngươi không phải là đang kìm nén lửa trong lòng, muốn gây chuyện à. Bắt y phục của ta để nói đúng là quá ngây thơ, ta thẳng thắn tạo cho các ngươi một cơ hội. Một bàn tay đủ không, không đủ còn có thể lại đánh.
- Khương Phàm, ngươi muốn chết!
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền căm tức nhìn Khương Phàm, từ trong hàm răng gạt ra âm thanh.
Thương thương thương.
Toàn bộ người của Hoàng Phủ gia đều kích phát linh văn, giằng co với Khương Phàm.
Bọn người Kiều Linh Vận lập tức bước về phía trước, đứng bên cạnh Khương Phàm cường thế giằng co.
- Tất cả dừng tay!
Bọn thị vệ hoàng thất ở các nơi quát tháo.
- Các ngươi đã quên bảo đảm trước khi tiến cung rồi sao?
Đại hoàng tử dáng dấp hiên ngang, có kỳ quang vòng ở quanh người, bước đi oai vệ, tự mình đi tới.
- Điện hạ, Khương Phàm vô cớ đánh người, tổn hại hoàng uy, còn xin nghiêm trị.
Tộc nhân Hoàng Phủ gia lập tức bẩm báo.
Đại hoàng tử cảnh cáo:
- Khương Phàm, nơi này không phải diễn võ trường, đêm nay cũng không cần có biểu diễn luận võ, quản tốt tay của ngươi. Nếu như không quản được, người của Kiều gia giúp đỡ, người của Kiều gia làm không được, thị vệ hoàng cung có thể giúp một tay.
- Kiều gia chúng ta rất nguyện ý tuân thủ hoàng cung quy củ, cũng hy vọng có thể giữ gìn tốt hình tượng, nhưng một số gia tộc còn giống như đắm chìm bên trong ân oán thi đấu bài vị, cũng xin mời Đại hoàng tử cảnh cáo bọn hắn.
- Đại hoàng tử thực sự không yên lòng về chúng ta, có thể an bài mấy vị thị vệ làm bạn toàn bộ hành trình. Nếu như Kiều gia có bất kỳ hành vi khiêu khích đối với bất kỳ người nào, Kiều gia nguyện ý công khai xin lỗi, cũng nguyện ý tiếp nhận trừng phạt cần thiết. Nhưng, nếu có ai đó cố ý khiêu khích, Kiều gia tuyệt đối không nuông chiều.
Khương Phàm mỉm cười, thanh âm trong sáng, làm rõ thái độ.
- Tối nay là tiệc ăn mừng, nơi này không có ân oán, cũng không có khiêu khích. Đều nghe rõ cho ta.
Đại hoàng tử nhìn Khương Phàm, cũng nhìn quanh toàn trường, cảnh cáo Tô gia và các gia tộc.
Tô gia, Đường gia, còn có Chung Ly gia đều âm trầm sắc mặt.
Gia hỏa này xác thực không dễ chọc, vốn nghĩ sẽ thay phiên kích thích nhục nhã, không nghĩ tới vừa đi lên liền cho Hoàng Phủ Nguyệt Thiền một bàn tay.
- Mọi người tiếp tục.
Các tộc nhân Hoàng thất nhắc nhở ở các nơi.
Thanh Bình uyển dần dần khôi phục náo nhiệt, chỉ là ánh mắt của rất nhiều người vẫn tấp nập nhìn về phía nơi này.
Vốn cho rằng nương theo một cái tát kia của Khương Phàm sẽ có trò hay diễn lên, kết quả lại kết thúc như thế.
Khương Phàm mang theo người của Kiều gia lách qua Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đang tức giận, đi đến con đường nhỏ trong Thanh Bình uyển.
Bọn người Kiều Thiên Mạch theo ở phía sau, bỗng nhiên có chút bội phục Khương Phàm.
Mặc dù làm người làm việc đều giống như rất rầm rĩ, nhưng kỳ thật lại rất khôn khéo cay độc, am hiểu chủ động xuất kích hơn.
Đại hoàng tử cực lực mời Khương Phàm đến, rất có thể muốn hắn kéo tới nơi này, mặc cho các tộc nhục nhã khiêu khích, kết quả một bàn tay liền giải quyết xong.
Khương Phàm đi đến thạch đình trong rừng trước mặt, nhìn đình viện náo nhiệt, thuận miệng nói:
- Nhớ kỹ một câu, ác nhân đều là sợ người quen đi ra. Chim sẻ tuy nhỏ, còn có đủ can đảm, huống chi Kiều gia chúng ta. Nhưng, làm bất cứ chuyện gì đều phải rõ ràng mình đang làm cái gì, muốn đạt tới mục đích, đừng mù quáng trương dương. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng can đảm đều đủ.
Chương 978 Thiên văn
Kiều Thiên Mạch và mấy vị nam tử Kiều gia nhẹ giọng mặc niệm, lời đơn giản, lại cho bọn hắn một loại lực lượng, mang đến một loại xúc động.
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi tỏa sáng cả mắt, chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao lại không giống như vậy chứ.
- Thân phận của Đông Hoàng Như Ảnh tại Thiên Cung là gì?
Khương Phàm ngồi xuống bên cạnh bàn đá, chỉ vào thân ảnh ưu nhã trong thạch đình nơi xa kia.
- Đông Hoàng Như Ảnh là nữ nhi cung chủ Thiên Cung, dung mạo cực đẹp, khí chất ưu nhã. Chỉ là nàng quá cao quý, tựa như tiên tử trong Thiên Cung để tất cả nam tử ngưỡng mộ chùn bước.
Kiều Linh Vận nói xong, còn cố ý liếc mắt nhìn Phượng Bảo Nam.
Phượng Bảo Nam im lặng, cũng bởi vì năm trước có nói qua Đông Hoàng Như Ảnh xinh đẹp, chuyện này phải nhớ cả đời?
- Linh văn của nàng thì sao?
- Nàng chưa từng biểu hiện ra ở bên ngoài, nhưng dựa vào địa vị của nàng tại Thiên Cung đến xem, tuyệt đối là vô cùng mạnh.
- Mà, linh văn cung chủ Thiên Cung thứ chín là 'Hư Thiên' linh văn, có thể khống chế không gian. Rất có thể nàng sẽ truyền thừa linh văn, chỉ là không biết truyền thừa đến trình độ nào.
- Linh văn loại Không Gian, hẳn là linh văn cấp bậc Thiên phẩm.
Khương Phàm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, có thể trấn thủ một Thiên Cung, nhất định phải có năng lực phi phàm, còn phải có linh văn cường đại.
- Thiên phẩm linh văn...
Bọn người Kiều Linh Vận, Kiều Thiên Mạch đều toát ra vẻ mặt hâm mộ, mặc dù có thể thức tỉnh Thánh linh văn đều đã rất kiêu ngạo, nhưng nhớ tới loại linh văn có thể bước lên tới Thánh Nhân kia thì vẫn rất khát vọng từ trong lòng.
Chỉ là, đời này bọn hắn vô duyên.
Tựa như lục phẩm linh văn thì không thể nào lại tiến đến Thánh phẩm. Thánh phẩm linh văn cũng không có hi vọng tiến vào Thiên phẩm.
- Một thế lực muốn bao trùm trên chúng sinh, tôn vị hoàng tộc, có thể tiếp tục bồi dưỡng được Thiên linh văn hay không chính là một trong những tiêu chí quan trọng nhất.
Phượng Bảo Nam cũng rung động, trước đó tại Hoang Mãng nguyên luôn cảm giác Thánh linh văn đã xa không thể chạm vào, đến nơi này mới biết được phía trên Thánh phẩm còn có Thiên phẩm.
- Thiên phẩm linh văn.
Bây giờ Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, sau đó sẽ sẽ trùng kích lên Thiên phẩm linh văn.
Nhưng, từ Đại Thừa đến Chí Tôn đã vô cùng gian nan, muốn thăng hoa đến Thiên phẩm trong mắt người thường chính là 'Không thể nào', không biết cần kinh nghiệm bao lâu, lại cần cơ duyên như thế nào.
Cũng may tình huống của hắn rất đặc biệt, có phương hướng cố gắng.
Đó chính là thức tỉnh càng nhiều huyết mạch, dùng hết khả hướng biến đổi Chu Tước.
- Đại hoàng tử là Thiên phẩm linh văn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai mươi năm sau hắn sẽ tiếp nhận vị trí Nhân Hoàng.
Kiều Thiên Mạch kính sợ Đại hoàng tử là có nguyên nhân.
Thay đổi hoàng vị sợ nhất chính là 'Trưởng nhược ấu cường' 'Chủ nhược bàng cường', nếu như linh văn hoàng trưởng tử không đủ mạnh, ngược lại là hoàng tử khác, hoặc là chi thứ tử tôn sinh ra linh văn càng mạnh, chắc chắn sẽ dẫn phát ra cạnh tranh thảm liệt.
Đại hoàng tử là đệ nhất đại tân sinh hoàng thất, trực tiếp thức tỉnh Thiên linh văn, tương đương với việc triệt để kết thúc hi vọng của các thành viên hoàng thất khác, cũng kích thích bọn hắn kiên định chen chúc đến bên cạnh hắn.
Cho nên từ khi Đại hoàng tử bắt đầu thức tỉnh linh văn đã được hoàng thất toàn lực ủng hộ cùng bồi dưỡng, thực lực cũng cực kì khủng bố.
Khương Phàm hỏi:
- Hoàng thất có mấy vị Thiên linh văn?
Kiều Linh Vận nói:
- Một, chính là Đại hoàng tử. Cổ Hoa hoàng thành có rất nhiều thánh văn, nhưng Thiên linh văn chỉ có thể miễn cưỡng có thể bảo đảm đời đời đều có, tình huống sinh ra hai vị có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đây cũng là nguyên nhân Cổ Hoa dừng bước tại hoàng tộc, bất lực khiêu chiến hoàng đạo.
Kiều Thiên Mạch lại nói:
- Cổ Hoa hoàng thất có năng lực sinh ra Thiên linh văn, có năng lực bồi dưỡng Thiên linh văn hơn, cái này rất mạnh mẽ. Mà mỗi đời Thiên linh văn cơ bản đều được trưởng thành đi lên, tuổi thọ cũng đều có thể cam đoan, cho nên địa vị hoàng tộc của Cổ Hoa hoàng thành không thể lay động.
Lúc này, hai huynh đệ Mục Vân Phi cùng Mục Vân Hải đi tới.
- Chúng ta không có ác ý.
Mục Vân Phi đi đến trước thạch đình, trước tiên giơ tay lên một cái, lúc này mới mỉm cười đi tới.
- Chúng ta cũng không phải dã thú, mời ngồi.
Ấn tượng của Kiều Thiên Mạch đối với huynh đệ Mục gia coi như không tệ.
- Trước tiên xin chúc mừng Kiều gia, vinh đăng vị trí đầu tiên, còn lấy được Thao Thiết Thánh Pháp.
Mục Vân Phi ngọc thụ lâm phong(*), anh tư bừng bừng phấn chấn.
(*) ‘Cây ngọc đón gió’, nó thường được sử dụng để miêu tả cốt cách, vẻ đẹp của con người và thường là người con trai có cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng, xinh đẹp muôn màu, phong lưu phóng khoáng hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Cả người mặc trường sam màu trắng, ở viền áo thêu áng mây vàng, giản lược lại không mất quý khí, vừa vặn hợp khí chất Phong Dật của hắn.
- Thao Thiết Thánh Pháp là bí thuật truyền thừa của Thượng Cổ hung thú, thể chất càng mạnh, thi triển ra uy lực càng bá đạo. Nếu như có thể đạt tới thể chất Yêu thú, uy lực tuyệt đối cường hãn.
Mục Vân Hải cũng đi theo Mục Vân Phi ngồi xuống.
Khương Phàm nói:
- Hai vị tới dưới tình huống này, không sợ bị gia tộc khác xa lánh?
Mục Vân Phi cười nói:
- Mục Vân Phi ta là trưởng tử Mục gia, lại là Thánh linh văn, có hai điều kiện này, ta liền có tư cách làm chuyện ta nghĩ mà không cần để ý tới cái nhìn của người khác. Ta có thể gọi ngươi một tiếng Khương huynh không?
Khương Phàm mỉm cười:
- Không được.
Mục Vân Phi cũng không giận:
- Ngươi chuẩn bị rời khỏi hoàng thành lúc nào?
- Ai nói ta muốn rời khỏi?
- Cách ngươi làm việc cũng không giống như muốn thường ở Cổ Hoa. Đừng hiểu lầm, ta chỉ tùy tiện tâm sự. Yến hội, chính là trò chuyện kết bạn cho hết thời gian.
Chương 979 Sợ chết chứ
- Các tộc đều lom lom mắt nhìn chằm chằm ta, nếu như ta rời khỏi hoàng thành, chỉ sợ cũng phải chết tại núi hoang rừng hoang nào đó. Ta còn muốn sống thêm mấy năm.
- Ngươi còn sợ chết?
- Ta sống lớn như vậy không dễ dàng, đương nhiên sợ chết.
Mục Vân Phi cười nói:
- Nếu quả thật các gia tộc Cổ Hoa muốn ám hại ngươi, trong thành hay ngoài thành cũng không có gì khác biệt.
Mục Vân Hải cũng nói:
- Rừng rậm trong Cổ Hoa hoàng thành so với bên ngoài còn nhiều hơn, bọn hắn lại quen thuộc hoàn cảnh. Tin tưởng ta, chỉ cần bọn hắn muốn động thủ, ở trong thành lại càng dễ.
Khương Phàm đụng đụng phía trước:
- Ta thỉnh giáo một vấn đề.
Mục Vân Phi cười nói:
- Đừng có khách khí như vậy, tùy tiện nói chuyện phiếm, giết thời gian mà thôi.
Khương Phàm cũng lộ ra mấy phần cười:
- Nếu như ngươi là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, hoặc là Tô Nhã, lại hoặc là Đường Tư Đồ những người kia, muốn trả thù ta, sẽ làm như thế nào?
- Cái này sao...
- Chớ khẩn trương, tùy tiện nói chuyện phiếm mà thôi.
- Ta ngẫm lại xem.
Mục Vân Phi chần chờ một lát, cũng nhích lại gần về phía trước, hạ giọng:
- Nếu như ta là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, ngươi giết chết anh ruột ta, cướp đi trượng phu ta, còn suýt chút nữa hại ta chết trên lôi đài, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, không có bất kỳ chỗ trống lượn vòng nào. Vì sao? Bởi vì ta là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, ta là trưởng nữ đầu tiên của các đại gia tộc Cổ Hoa, ca ca ta là Chí Tôn thánh văn, nam tử của ta là Đại Thừa thánh văn, ta lại là thánh văn, ta hẳn là tôn quý như một công chúa, được vạn người kính sợ, làm sao có thể chịu loại nhục nhã này. Khương Phàm ngươi làm ra mọi chuyện tương đương với hủy hết thảy mọi thứ của ta!
- Cho nên mặc kệ gia tộc làm quyết định ra sao, ta đều sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, hung hăng trả thù ngươi, thậm chí trả thù người bên cạnh ngươi. Thủ đoạn nha, biện pháp bảo đảm nhất là liên hệ Ác Nhân cốc. Trực tiếp tìm tới Ác Nhân Vương, mở ra giá trên trời, xin mời đỉnh cấp sát thủ nơi đó, để cho ngươi biến mất không còn bóng dáng.
- Ngoại trừ Ác Nhân cốc, còn có thủ đoạn gì nữa?
- Thi đấu bài vị vừa kết thúc, nếu như các gia tộc phải xử lý ngươi, chẳng khác nào mạo phạm hoàng thất, cho nên Hoàng Phủ Nguyệt Thiền không dám dùng lực lượng gia tộc. Ác Nhân cốc chính là lựa chọn tốt nhất. Mà bên trong Ác Nhân cốc có rất nhiều sát thủ quỷ dị, coi như ngươi có ở tại Kiều gia cũng có thể giết chết ngươi.
- Hoàng Phủ gia tộc không có lực lượng bí ẩn khác?
Khương Phàm không sợ Ác Nhân cốc, kiêng kỵ là biết lực lượng bí ẩn mà ai cũng không.
Bởi vì trước khi yến hội bắt đầu, Kiều Vạn Niên đã phái người đi đưa tin tức cho Ác Nhân cốc.
Nếu có người mở ra điều kiện săn giết người Kiều gia, không nên gấp gáp nhận, trước tiên chào hỏi cùng Kiều gia, Kiều gia nguyện ý ra giá cả gấp hai.
Ác Nhân cốc nhận tiền không nhận người, hẳn là sẽ thận trọng cân nhắc, huống chi đây là ân oán giữa các đại gia tộc, nếu quả thật Ác Nhân cốc muốn nhúng tay, rất dễ dàng tự rước lấy họa.
Mục Vân Phi ý vị sâu xa cười nói:
- Cái này ngươi phải hỏi Kiều gia có lực lượng bí ẩn hay không, Kiều gia có, Hoàng Phủ gia tộc đương nhiên có, Kiều gia không có, Hoàng Phủ gia tộc cũng sẽ không có.
Khương Phàm nhìn bọn người Kiều Linh Vận bên cạnh nói:
- Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Đây chính là người đứng xem thái độ, Đường gia và Chung Ly gia hẳn sẽ nhịn mấy ngày trước, nhưng Hoàng Phủ Nguyệt Thiền và Tô Nhã thì sẽ không nhịn được, nhất là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, mấy ngày nay sẽ động thủ.
Bọn người Kiều Thiên Mạch gật đầu, trước đó cảm giác các gia tộc hẳn là sẽ ước thúc những người Hoàng Phủ Nguyệt Thiền kia, nhưng Mục Vân Phi phân tích cũng không sai, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền chưa từng nhận qua loại khuất nhục này, rất dễ dàng mất lý trí.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(*), bọn hắn phải cẩn thận.
(*) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng.
Tựa như thời điểm tới đây Khương Phàm đã an bài, đêm nay sau khi trở lại Kiều gia toàn bộ đều theo hắn ở đến phía sau núi, trước tiên bế quan nửa tháng.
Lúc này, số lượng lớn thị nữ hoàng cung bưng rượu trái cây cùng linh quả, từ sâu trong vườn ngự uyển đi tới, xen kẽ trong đám người, bắt đầu điểm tâm cho tân khách trước trong tiệc tối.
Trong đó một vị thị nữ không để lại dấu vết đã liếc mắt nhìn bọn người Khương Phàm ở nơi này.
Mục Vân Phi nói:
- Ngươi đã nhắc đến nơi này, vậy ta nhiều lời một chút. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, câu này tục ngữ ai cũng hiểu, nhưng đụng phải liền thật muốn mệnh. Nếu quả thật Hoàng Phủ Nguyệt Thiền muốn tránh khỏi gia tộc, trả thù ngươi trong âm thầm, khẳng định sẽ dùng chút thủ đoạn âm u lại cực đoan.
- Nếu như ngươi không muốn mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, tốt nhất là làm chút thỏa hiệp thích hợp, ví dụ như... giao Lý Tịch cho nàng. Dù sao Lý Tịch cũng là sư đệ của ngươi, sau khi khôi phục ký ức, cũng phải về Hoàng Phủ gia tộc nhận thân.
Khương Phàm nói:
- Đối đãi người hiểu chuyện, khả năng nhượng bộ sẽ được tôn trọng. Nhưng đối đãi một số người, nhượng bộ sẽ chỉ mang tới là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mục Vân Phi chậm rãi gật đầu:
- Ta rất đồng ý câu nói này. Nhưng, tình huống bây giờ là ngươi đã chọc phải tứ đại gia, ngươi giao Lý Tịch về đi, không chỉ trấn an Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, cũng sẽ để Tô gia, Chung Ly gia, Đường gia, đều biết ngươi nguyện ý hoà giải, tránh cho bọn hắn ám hại ngươi.
Khương Phàm cười nhạt:
- Các ngươi tới là làm thuyết khách cho Hoàng Phủ gia?
- Nếu quả thật Mục Vân Phi ta bị người khác nhờ vả, không đến mức che giấu. Ta chỉ cảm giác ngươi rất có ý tứ, không hy vọng ngươi là phù dung sớm nở tối tàn trong Cổ Hoa hoàng thành này.
- Ngươi cảm thấy... Ta đáng chết sao?
- Sao?
Mục Vân Phi khẽ giật mình, ngay cả bọn người Kiều Thiên Mạch đều từ bên cạnh nhìn Khương Phàm.
Chương 980 Huyết sắc kinh lôi (1)
Khương Phàm hỏi lại:
- Nếu ngươi thoải mái thẳng thắn như thế, vậy thì nói cho ta nghe một chút đi, có phải ta đáng chết hay không.
Mục Vân Phi mỉm cười, đầu ngón tay gõ nhẹ bàn đá, một hồi mới nói:
- Từ khi ngươi bắt đầu đến Cổ Hoa cho tới bây giờ, mỗi hành động đều là muốn đề chấn khí thế Kiều gia, điểm xuất phát không có sai, biểu hiện tư thái, kỳ thật cũng không sai. Đánh giá khách quan, ngươi thậm chí làm rất đặc sắc, toàn bộ quá trình đều khống chế quyền chủ động. Nhưng vì sao lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái, thậm chí cảm giác ngươi đáng chết, nguyên nhân rất đơn giản, chính là... Ngươi dựa vào cái gì!
- Ngươi dựa vào cái gì phách lối hơn so với chúng ta! Ngươi dựa vào cái gì cường đại hơn chúng ta! Ngươi dựa vào cái gì lại là Chí Tôn thánh văn! Ngươi dựa vào cái gì có thể thay Kiều gia nói chuyện!
- Hết lần này tới lần khác ngươi còn càng ngày càng phách lối, càng ngày càng cường đại, cho nên nha, ngươi đáng chết!
Khương Phàm cười:
- Xem ra tử đệ Cổ Hoa, tất cả cũng không phải đều là vểnh mũi lên trời không coi ai ra gì.
- Cái này có liên quan cùng tập tục gia tộc, cũng có liên quan tới không đếm xỉa đến. Nếu như ngươi vào thành giết đệ đệ ta, vậy ta có thể tỉnh táo không được, ta cũng sẽ cảm giác... Ha ha... Ngươi dựa vào cái gì!
- Ngươi cũng đã nói, có liên quan tới gia phong, vậy với gia phong Mục gia ngươi, thì đệ đệ ngươi có nhất định sẽ chạy đến chỗ cửa thành đoạt nữ tử không.
- Ha ha...
Mục Vân Phi cởi mở cười to.
Đám người nơi xa hai mặt nhìn nhau, rất không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chỗ thạch đình của Khương Phàm.
Tên lớn lối này lại còn có thể giao lưu với người bình thường, xem ra còn đang 'Chuyện trò vui vẻ'.
Bọn người Đường Tư Đồ thì chau mày, mặc dù không nghe thấy nơi đó đang nói cái gì, nhưng xem ra Mục Vân Phi đã chuẩn bị 'Ôm ấp yêu thương', muốn cùng Kiều gia 'Kết giao'.
Mục Vân Phi nói:
- Ta còn chưa nói xong. Trước khi thi đấu bài vị, ngươi làm rất đặc sắc, tư thái thủ đoạn đều không có gì đáng trách. Nhưng thi đấu bài vị công nhiên giết bọn hắn, ta thật không hiểu được.
- Ngươi đừng giải thích, cho ta đoán xem. Nguyên nhân có khả năng nhất, chính là trước đó ta có nói, ngươi không có ý định ở lâu tại Cổ Hoa, càng không nghĩ đến sẽ sinh sống đến già ở chỗ này. Cái thứ hai là như rất nhiều người đoán, ngươi phải dùng thủ đoạn cực đoan, triệt để đánh ra khí thế Kiều gia, giải quyết đỉnh cấp linh văn của các tộc, vững chắc địa vị Kiều gia. Cái thứ ba nha, ta chỉ là suy đoán, đoán sai coi như ta nói bậy. Ngươi, chính là tới giết người!
Khương Phàm nhìn chằm chằm Mục Vân Phi, cười nhạt nói:
- Tử đệ Cổ Hoa cũng có người thông minh.
Mục Vân Phi hơi kinh ngạc, hắn không có phản bác?
Điều thứ ba này rõ ràng là thăm dò, Khương Phàm không có phản bác lại còn thừa nhận, mà cảm giác hoàn toàn không cần thiết phải giải thích, chính là nói bậy nói bạ.
Tuy nhiên hắn rất sáng suốt không có đang dây dưa, bật cười lớn:
- Chuyện Kiều gia các ngươi, ta không nên phỏng đoán thêm. Nói chút chuyến khác, ngươi chuẩn bị thành thân cùng Kiều Vi Nhi lúc nào?
Kiều Vi Nhi ngồi bên cạnh Khương Phàm ửng đỏ cả mặt, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, xoa hồ ly che giấu sự xấu hổ.
Tiểu hồ ly trợn trắng mắt, nha đầu này là của ta.
Khương Phàm nói:
- Vi Nhi còn nhỏ, qua mấy năm lại nói.
- Kiều Vi Nhi là lục phẩm Thú linh văn, ngươi là Chí Tôn Thú linh văn, cũng đều là hỏa điểu, hài tử tương lai của hai người các ngươi, chắc hẳn cũng sẽ là Thánh phẩm linh văn. Tha thứ ta mạo muội, Thú linh văn của ngươi là...
- Phần Thiên Tước.
Khương Phàm không có giấu diếm, cũng đúng lúc mượn miệng Mục Vân Phi, truyền Linh văn của hắn đi, miễn cho các tộc nghĩ lung tung chuyện không nên nghĩ.
- Phần Thiên Tước? Trách không được có thể chống lên Chí Tôn Thánh phẩm.
Mục Vân Phi mặc dù chưa từng nghe qua, càng không hiểu rõ, nhưng cái tên đã rất bá khí, hẳn là giống như hỏa điểu cấp bậc Yêu Vương, mà vô cùng hiếm thấy.
- Võ pháp ngươi tu luyện, đều là ngươi vị sư phụ kia truyền thụ cho?
Mục Vân Hải thuận Mục Vân Phi hỏi.
Khương Phàm và Hoàng Phủ Chính Thiên đều là Chí Tôn thánh văn, thiên phú không kém bao nhiêu.
Mà Hoàng Phủ Chính Thiên là thiên tài đệ nhất gia tộc Cổ Hoa toàn lực bồi dưỡng, tu luyện võ pháp hẳn là mạnh hơn Khương Phàm.
Kết quả vậy mà Khương Phàm lại ngược Hoàng Phủ Chính Thiên.
Khương Phàm nói:
- Chúng ta còn không có thân mật đến mức nghiên cứu thảo luận chủ đề này.
Mục Vân Hải ngượng ngùng cười một tiếng, không tiếp tục dây dưa.
Mục Vân Phi lại hàn huyên vài câu, đứng lên nói:
- Vẫn phải nhắc nhở các ngươi vài câu, qua đêm nay, chú ý an toàn, tốt nhất là có thể ở nhà mấy tháng.
Khương Phàm đưa tay, ra hiệu tiễn khách.
Bên trong Phong Nhã các.
Sau khi Nhân Hoàng trình diện, các gia tộc bắt đầu lấy Hoàng Phủ gia tộc cầm đầu, kịch liệt công kích lên án Kiều gia.
Nơi này không có người ngoài, đều là gia chủ và thành viên chủ yếu của các gia tộc, đều hiểu rõ lẫn nhau, nói chuyện không kiêng nể gì cả.
Chỉ là trong lòng Kiều Vạn Niên đã có tính toán, từ đầu đến cuối đều rất trầm mặc, mặc cho ngươi mắng lật trời, đều lười mở miệng.
- Kiều Vạn Niên, ngươi không lời nào để nói, hay là không muốn nói chuyện cùng các gia tộc?
Nhân Hoàng đều tức giận, uy nghiêm nhìn Kiều Vạn Niên ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái.
Thời điểm trước kia, vị trí này đều là Hoàng Phủ gia ngồi.
- Hoàng thất chướng mắt Kiều gia như vậy?
Kiều Vạn Niên thản nhiên nói.
- Kiều Vạn Niên, lúc nói chuyện chú ý cúi đầu rủ mắt xuống!
Gia chủ Tô gia chỉ vào Kiều Vạn Niên quát tháo.
Kiều Vạn Niên thờ ơ:
- Kiều gia đã mạo phạm qua ai, đã làm sai điều gì? Nhân Hoàng vậy mà tùy theo các nhà nhục mạ. Nhân Hoàng không ngăn cản, chỉ sợ sẽ là thái độ tương tự, chúng ta còn phải giải thích à.
Tô gia chủ vỗ lên bàn:
- Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc. Ngươi chống đối Nhân Hoàng tại thi đấu bài vị, còn nhao nhao náo loạn thật lớn, không tính mạo phạm à.
Bình luận facebook