-
Chương 981-985
Chương 981 Huyết sắc kinh lôi (1)
Kiều Vạn Niên chống người lên, chắp tay hành lễ với Nhân Hoàng:
- Nhân Hoàng, ngài thật sự muốn thần giải thích, hay chỉ muốn nhìn thấy thần quỳ xuống xin lỗi?
- Cho ta lời giải thích! Cho các nhà lời giải thích!
Nhân Hoàng uy nghiêm, sắc mặt âm trầm.
Hắn đêm nay muốn điều tiết ân oán các tộc, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để Kiều gia giải thích rõ ràng chuyện tùy tiện ban ngày, nhất là mạo phạm nghiêm trọng đối với hắn.
- Vậy thì tốt, Nhân Hoàng, các vị, đắc tội!
Kiều Vạn Niên liền đợi đến một khắc, hắn đứng thẳng người dậy, nhìn quanh toàn trường:
- Chúng ta tới vuốt một vuốt, không nói những năm dĩ vãng kia trước, nói mấy ngày trước mắt nay. Trường Sinh đại điển đối với Kiều gia quan trọng bao nhiêu, các ngươi đều vô cùng rõ ràng, lại liên hợp lại phong tỏa Luyện Đan sư, cưỡng ép ngăn cản Trường Sinh đại điển. Lý do lại là vì chúng ta không phân Trường Sinh Đan cho qua các ngươi!
- Các ngươi không cần mặt sao? Các ngươi có bệnh sao?
- Mỗi lần Trường Sinh đại điển đến Kiều gia đều phải chuẩn bị trên trăm năm, tốn hao vô số tâm huyết, còn muốn nhấc lên nguy hiểm thất bại. Chúng ta luyện được Trường Sinh Đan, chính là bảo vật trấn tộc của Kiều gia, dựa vào cái gì phải cho các ngươi. Sao không lấy chí bảo trấn tộc của gia tộc của các ngươi ra chia sẻ? Kiều gia đã từng muốn qua sao?
- Kiều gia chúng ta điệu thấp, không muốn gây sự, cho nên lựa chọn chủ động thỏa hiệp, hướng hoàng thất thỉnh cầu rời khỏi thi đấu bài vị, cam nguyện đứng thứ chín, không cạnh tranh với các ngươi. Kết quả, đều đã là loại tư thế này, các ngươi còn không chịu bỏ qua, tiếp tục phong tỏa Luyện Đan sư, còn tấp nập phái người khiêu khích. Càng làm cho ta khó có thể tin hơn chính là, hoàng thất lại thờ ơ, làm bộ không biết!
- Nhân Hoàng, cho Kiều Vạn Niên ta không khách khí nói một câu. Thần rất thất vọng đau khổ, Kiều gia đều rất thất vọng đau khổ. Ngài, thậm chí là hoàng thất, căn bản là không có tôn trọng Kiều gia chúng ta.
Kiều Vạn Niên ngôn ngữ mát lạnh, ánh mắt lăng lệ, giận dữ chỉ trích mỗi một người trong Phong Nhã các.
Các nhà gia chủ khẽ nhíu mày, lại há hốc mồm nhưng lại không có phản bác, cũng không người có ý muố phản bác.
Dù sao, bọn hắn xác thực đã liên hợp phong tỏa Kiều gia, mà hoàng thất lại càng ngầm cho phép loại hành vi này.
- Ta rất tức giận, rất khuất nhục, Kiều gia vậy mà lại lưu lạc đến tận đây? Nhưng ta có đi tìm hoàng thất sao, thần có đi đến hoàng thất náo qua sao? Không có!
- Ta biết đại biểu phương bắc lần lượt vào thành, nếu như náo lớn sẽ ảnh hưởng mặt mũi hoàng thất. Nhưng, ta cho hoàng thất mặt mũi, hoàng thất lại giống như căn bản không quan tâm Kiều gia chúng ta.
- Bất đắc dĩ, ta thả Khương Phàm ra, để hắn khiêu chiến các tộc.
- Ngươi thả Khương Phàm ra? Khương Phàm đã sớm...
Hoàng Phủ Thừa Viễn vừa muốn chất vấn, lại bị Kiều Vạn Niên quát tháo:
- Im miệng!
- Ngươi...
Hoàng Phủ Thừa Viễn tức giận, lại bị Nhân Hoàng ngăn lại.
- Khương Phàm mặc dù cường thế, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khống chế phân tấc, chuyện kéo ở trên người hắn, nhưng Đại hoàng tử lại xử lý lạnh nhạc, còn đồng ý với Khương Phàm dùng luận võ quyết định Lý Tịch thuộc về ai. Đây là trợ giúp.
- Cho ta không khách khí nói một câu nữa, Đại hoàng tử cũng không có để Kiều gia vào mắt. Ý vị hoàng thất bây giờ, hoàng thất tương lai đều nhận định Kiều gia này là gia tộc thứ chín có cũng được mà không có cũng không sao.
- Ta vô cùng tức giận, không trải qua chuyện này, ta cũng không biết thái độ hoàng thất đã đối với Kiều gia là như thế.
- Chẳng lẽ, nhất định phải gặp được ủy khuất liền đi hoàng thất lên án, gặp chuyện cường thế bá đạo mới đáng để hoàng thất coi trọng?
- Thứ ba, cái chết của bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, nguyên nhân không tại chúng ta. Trước khi tranh tài là bát đại gia tộc liên danh đề nghị thay đổi quy tắc, Kiều gia ta chỉ đồng ý mà thôi, cuối cùng vỗ bàn cũng là Nhân Hoàng ngài. Kết quả đây, Kiều gia thắng, các ngươi không vui mừng rồi?
- Kiều gia đáng chết sao!! Kiều gia chết rồi, coi như thuận lợi! Kiều gia không chết, coi như ngoài ý muốn?
- Nhân Hoàng! Ngài có để Kiều gia thần vào mắt sao? Ngài thật sự xem Kiều gia như cửu đại gia sao?
Ngữ khí Kiều Vạn Niên nghiêm khắc, càng ngày càng kích động, âm thanh vang vọng trong cung điện thật lâu.
Bầu không khí tại Phong Nhã các dần dần kiềm chế.
Đám người cau mày, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Kiều Vạn Niên đối với Nhân Hoàng nói:
- Đây chính là ngài muốn giải thích, thần đã cho ngài! Thần để ngài mất thể diện? Là ngài, là hoàng thất, là các đại gia, là các ngươi ép ta!
Sắc mặt Nhân Hoàng càng khó coi hơn, lại bị chỉ vào mũi mà mắng mỏ.
Nhưng, cuối cùng đã hiểu tại sao Kiều Vạn Niên muốn bạo phát, nguyên nhân vẫn là ở Trường Sinh đại điển, cũng là trải qua thời gian dài kiềm chế tức giận.
Chỉ là tại sao Kiều Vạn Niên muốn bộc phát?
Vẫn là cần lực lượng!
Nếu không, không có lực lượng, coi như tức giận đi chăng nữa, cũng không dám công nhiên đối nghịch.
Lực lượng đến từ chỗ nào??
Làm ưng khuyển cho hoàng thất, gia chủ Tô gia lập tức phản kích:
- Làm thần tử chịu chút ủy khuất thì làm sao, liền muốn mưu phản Cổ Hoa?
- Ha ha...
Kiều Vạn Niên nhìn hắn cười lạnh hai tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
Gia chủ Tô gia nhìn hằm hằm.
- Cười đầu ngươi quá phẳng! Nếu ta thật muốn mưu phản Cổ Hoa, ta sẽ đứng ở trước mặt toàn thành hô to?
Kiều Vạn Niên nói ra lời này, sắc mặt Nhân Hoàng nơi đó rốt cuộc cũng có chỗ hòa hoãn.
Hắn tức giận nhất vẫn là chuỵen Kiều Vạn Niên ở trước mặt mọi người muốn mưu phản Cổ Hoa, để hắn mất hết thể diện, nhục nhã.
Tuy nhiên, hắn đột nhiên bị Kiều Vạn Niên đề tỉnh, nếu quả như thật sự muốn phản bội, khẳng định sẽ bí mật bố trí, tiếp tục yếu thế, làm sao có thể tuyên dương ở trước mặt tất cả mọi người.
Càng là hô to như thế, càng là không thể nào làm như vậy.
Nhân Hoàng nhìn về phía Kiều Vạn Niên, ánh mắt đã không còn lăng lệ.
Tộc trưởng các tộc vừa mới trắng trợn chỉ trích Kiều Vạn Niên muốn phản bội cũng á khẩu không trả lời được, bỗng nhiên cảm giác gương mặt mình đều đang nóng lên.
Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa cười lạnh trong lòng, đây là thời điểm ba huynh muội bọn hắn suy nghĩ đối sách, nghĩ đến phần tinh hoa nhất.
Một câu nói kia liền có thể triệt để bỏ đi lo lắng trong lòng Nhân Hoàng.
Chương 982 Huyết sắc kinh lôi (2)
Lại phụ trợ thêm lời kế tiếp, đơn giản hoàn mỹ.
Nhân Hoàng nhấc nhấc tay, xưng hô cũng thay đổi:
- Vạn Niên, ngươi ngồi xuống trước, là hoàng thất có một số việc xử lý thiếu thỏa đáng, để Kiều gia bị ủy khuất. Nhưng sau này có chuyện gì, cứ đến hoàng cung tới tìm ta, phải chú ý trường hợp, chú ý phân tấc.
Các tộc trưởng chau mày, xong việc rồi?
Nhân Hoàng không tức giận?
Kiều lão quỷ thật khôn khéo, nhìn thấu tâm tư Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng lại nói:
- Ta có thể tha thứ Kiều gia hôm nay mạo phạm, nhưng Khương Phàm sát hại bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, cần phải có cái bàn giao. Là chúng ta bàn giao nội bộ, sẽ không công khai với bên ngoài.
Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn thoáng ngồi thẳng người, chuẩn bị kỹ càng đàm phán cùng Kiều Vạn Niên.
Nhi tử của bọn hắn tuyệt đối không thể chết vô ích như vậy.
Kiều Vạn Niên nói.
- Nhân Hoàng để hắn bồi tội xin lỗi? Khương Phàm giết bọn hắn, liền phải xin lỗi. Nếu như bọn hắn giết Khương Phàm thì sao, Nhân Hoàng sẽ quan tâm sao?
Gia chủ Mục gia ra mặt nói:
- Bất kể nói thế nào, Khương Phàm săn giết bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, ít nhiều đều có chút tính toán, nói xin lỗi đi.
Kiều Vạn Niên lắc đầu:
- Hắn sẽ không nói xin lỗi, ta không quản được hắn.
- Ngươi đường đường là gia chủ, không quản được con rể ngươi?
- Hắn không chỉ là con rể ta, hắn còn có một sư phụ.
- Là vị cao nhân nào?
Nhân Hoàng tự mình hỏi thăm.
Cường giả ẩn thế bồi dưỡng truyền nhân, vậy mà có thể săn giết truyền nhân các đại gia tộc bọn hắn bồi dưỡng, thực lực vị cao nhân này khẳng định vô cùng mạnh, cũng là có thể để Kiều Vạn Niên dám không kiêng nể gì mà phát tiết cảm xúc.
Hoàng Phủ Thừa Viễn có chút nhíu mày, Ác Nhân cốc sao?
Hắn còn đang chuẩn bị sau đó sẽ bẩm báo với Nhân Hoàng.
Kiều Vạn Niên cố ý do dự rất một hồi, mới phun ra một chữ:
- Thánh!
Thánh? Đám người hơi biến sắc, có ý gì, Thánh Nhân sao?
- Hắn muốn một viên Trường Sinh Đan, bảo vệ Kiều gia ba mươi năm.
Kiều Vạn Niên cố ý nói mập mờ.
Đầu tiên là cam đoan Kiều gia không có ý làm phản, lại mịt mờ nhắc nhở Kiều gia có Thánh nhân.
Cứ như vậy, lập tức có thể triệt tiêu cảnh giác của hoàng thất đối với Kiều gia, càng có thể có thể hoàn mỹ che giấu thân phận Khương Phàm, lại còn có thể chấn nhiếp suy nghĩ trả thù của các tộc, thậm chí còn có thể làm cho hoàng thất thoáng kiêng kị Kiều gia.
Một công nhiều việc!
Đây chính là 'Đối sách' mà huynh muội nghĩ tới bọn họ.
Thanh Bình uyển!
Sau khi Mục Vân Phi đứng dậy rời khỏi, Kiều Linh Vận ở bên cạnh nói:
- Mục Vân Phi rất có phong phạm phụ thân hắn, so với truyền nhân gia tộc khác, tính cách, mưu trí là toàn thắng.
Kiều Thiên Mạch ho nhẹ vài tiếng:
- Cũng bao gồm ta?
- Mình không có điểm số đây?
Kiều Linh Vận liếc nhìn hắn một cái.
Gương mặt Kiều Thiên Mạch cứng đờ.
Kiều Vô Song tiến tới, kéo lại đại ca cười nói.
- Đại ca, huynh kỳ thật vẫn rất ưu tú, cũng không biết vì sao, vừa so sánh với Khương Phàm và Mục Vân Phi, lại kém một đoạn như vậy.
- Một đoạn? Không phải một chút?
- Một đoạn! Một mảng lớn!
- Tới muội.
- Đừng nản chí nha, huynh còn nhỏ, còn có không gian trưởng thành.
Kiều Vô Song nói, lại nháy mắt với đại ca.
Kiều Thiên Mạch đẩy Kiều Vô Song ra, tiến đến bên cạnh Khương Phàm:
- Lúc nãy ngươi nói là, chúng ta về đến nhà liền đi đến phía sau núi?
- Các ngươi đều về phía sau núi bế quan, mặc kệ Hoàng Phủ Nguyệt Thiền có thể đùa ám chiêu hay không, để bọn hắn tự mình chờ lấy đi.
- Nếu đến phía sau núi, có phải sẽ thuận tiện dạy cho chúng ta mấy chiêu hay không?
- Nhìn tình huống đã.
Kiều Thiên Mạch kích động, quay đầu chớp mắt với Kiều Vô Song.
Mục Vân Phi vừa rời khỏi không bao lâu, bên trong thạch đình nơi xa, Đông Hoàng Như Ảnh khách sáo hai câu với tân khách bên cạnh, dáng dấp yểu điệu đi tới nơi này.
Kiều Linh Vận chú ý tới, tiến đến phía sau Khương Phàm, nói khẽ:
- Hình như Đông Hoàng Như Ảnh muốn tới nơi này.
Phượng Bảo Nam rất bất đắc dĩ, nói với Kiều Vi Nhi:
- Nữ tử của ta và nam tử của muội dán gần như vậy, muội có cảm tưởng gì?
Kiều Vi Nhi dở khóc dở cười.
- Tỷ phu, đã thành thục.
Kiều Vô Song cũng lại gần, hì hì cười nói:
- Đúng đấy, đã thành thục.
Phượng Bảo Nam nhấc cánh tay lên:
- Các ngươi cũng kéo ta lại, an ủi một chút.
- Không được!
Kiều Vi Nhi bĩu môi quay đầu, ôm chặt hồ ly trong ngực.
Quá lúng túng.
Phượng Bảo Nam quơ cánh tay, đưa đến bên cạnh Kiều Vô Song một chút.
Kiều Vô Song liếc qua hắn một hồi mới cười hì hì kéo lại, còn tựa đầu ở trên vai hắn.
- Ai... Còn có cô em vợ tốt đây.
Kiều Linh Vận không để ý bên cạnh đang hồ nháo, nàng ngồi ở phía sau Khương Phàm, nhìn Đông Hoàng Như Ảnh đi tới.
Lúc này, một vị thị nữ nâng ngọc bàn đi đến bên trong thạch đình bọn hắn, chậm rãi hành lễ, theo thứ tự lấy xuống rượu, trái cây cùng linh quả phía trên, tỉ mỉ dọn xong.
Bọn người Khương Phàm đang nhìn Đông Hoàng Như Ảnh, có người bị dáng người và khí chất mê người của nàng hấp dẫn, có người suy đoán nàng muốn tới làm gì.
Bọn hắn ai cũng không có nhìn thị nữ bên cạnh, thậm chí đều có chút không nhìn nàng.
- Xin mời dùng từ từ.
Thị nữ cất kỹ ngọc bàn, lần nữa hành lễ.
Nhưng, lúc thị nữ hành lễ đứng dậy, trong chốc lát, đáy mắt nàng đột nhiên hiện lên kỳ quang.
Khương Phàm đột nhiên cảnh giác, vô ý thức liếc mắt nhìn thị nữ, đối đầu cùng với cặp mắt kia của nàng.
Nhưng, đã chậm.
Oanh!!
Lôi triều cuồng bạo trong chốc lát được phóng thích.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Cường quang nở rộ, đâm rách màn đêm, chiếu thấu Thanh Bình uyển.
Lôi triều cuồng kích, xé rách tám phương, trong chốc lát đã phá hủy thạch đình, che mất Khương Phàm và tất cả mọi người Kiều gia.
Khương Phàm đứng mũi chịu sào, bị lôi đình cuồng liệt va chạm, huyết nhục văng tung tóe, trùng kích kinh khủng xốc hắn bay lên, đụng bay Kiều Linh
Vận ở sau lưng.
Phượng Bảo Nam, Kiều Thiên Mạch, Kiều Vô Song, Kiều Vi Nhi, cùng các tộc nhân Kiều gia khác, không có chút nào chuẩn bị, bọn hắn đang cười đùa, nhìn qua trước mặt, đều không đã hiểu xảy ra chuyện gì, đã bị lôi điện dày đặc nóng nảy đánh rách thân thể, ánh sáng chói mắt nương theo thân thể thịt nát bay ra mấy trăm mét.
Chương 983 Huyết sắc kinh lôi (3)
Lôi đình bạo hưởng, mặt đất lay động, tất cả mọi người trong Thanh Bình uyển vô ý thức rút người lại, kinh hãi kích hoạt linh văn, nhìn khắp nơi.
Ngay sau đó, hơn ngàn hai mắt ánh sáng đồng loạt nhìn về phía đầu nguồn bạo tạc.
Khương Phàm, bọn người Kiều Linh Vận toàn bộ đều bị đánh bay vào trong cánh rừng, máu thịt be bét, thân thể tán loạn.
Bụi đất tung bay, điện quang lấp lóe, tràng diện kinh khủng khiến cho ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình.
Khương Phàm đau nhức, gian nan chống người lên, đầu ong ong loạn hưởng.
Trận bạo tạc đột nhiên lại khủng bố, hắn còn đứng chịu mũi sào, thân thể bị xé rách mảng lớn, cũng may có Bát Hoang Chiến Trụ giao hòa cùng thân thể, không có thương tổn đến nội tạng hay xương cốt.
Nhưng trùng kích mãnh liệt và tiếng vang vẫn chấn động ý thức, đầu đau muốn nứt.
Khương Phàm quơ đầu, đang muốn đứng lên, lại một tay đè xuống, tập trung nhìn vào, vậy mà lại là một thân rách rưới, bên cạnh còn rơi một khối xương hông, liên tiếp nửa cái chân.
- Vi Nhi?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn xương hông cùng chân, phía trên váy hoa vỡ vụn, là chiếc váy màu xanh Kiều Vi Nhi mặc, đang thấm đẫm máu tươi.
Đêm nay Kiều gia chỉ có y phục của nàng là màu xanh ngọc.
Khương Phàm lại nhìn bên cạnh, lại là một cái chân, cũng là váy xanh nhuốm máu.
Cách đó không xa, cũng có nửa cái tay, trên cổ tay mang theo vòng ngọc màu đỏ tươi.
- Vô Song!!
Khương Phàm ngưng tụ con ngươi, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.
Thân thể của Kiều Vô Song?
Khương Phàm bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nhìn về phía xung quanh, không tìm được đầu Kiều Vô Song, lại thấy được Kiều Thiên Mạch rách mướp ở phía trước, không nhìn rõ hình người.
Kiều Thiên Mạch mặc nhuyễn giáp, bảo vệ lồng ngực, nhưng tứ chi không có, nửa bên mặt không có, lệch qua nơi đó hấp hối.
- Vi Nhi, Vi Nhi!!
Phía sau truyền đến tiếng Kiều Linh Vận hét thê lương, nàng chính quỳ ở nơi đó, run rẩy nhìn Kiều Vi Nhi chỉ còn đầu cùng nửa lồng ngực.
Kiều Linh Vận trước đó là ở sau lưng Khương Phàm, bị Khương Phàm ngăn trở lôi triều, không có bị thương tổn, nhưng vừa mới đứng dậy, tràng diện trước mắt đã để nàng gắt gao trừng tròng mắt, sụp đổ phát điên.
Cách đó không xa, Phượng Bảo Nam biến thành mảnh vỡ, thân thể tan nát, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Kiều Vô Song trước đó kéo hắn cách đó không xa, còn đang ôm một cánh tay của hắn, nhưng nàng chỉ bảo vệ được bên trái, thân thể nửa bên phải bị xé nát hầu như không còn, nội tạng chảy ngang, đầu rách rưới.
Còn có bốn vị tộc nhân khác cũng đều tản mát các nơi, vô cùng thê thảm, có chỉ còn lại cái đầu.
Đầu Khương Phàm ong ong nổ tung, lảo đảo đi tới, khung cảnh đầy máu hung hăng trùng kích hai mắt, toàn thân không cầm được run rẩy.
Chết rồi?
Đều đã chết?
- Ai? Ai làm!! Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm phù phù quỳ ở nơi đó, thì thào khẽ nói.
Rống!!
Trong sương mù phát ra tiếng rống giận, tiểu hồ ly bị đánh bay lo lắng xông về đến, nhìn sau khi thấy Kiều Vi Nhi trước mặt Kiều Linh Vận, nó phát ra tiếng gào thét đầy tức giận.
Thanh Bình uyển yên tĩnh như chết, tất cả mọi người kinh hãi đứng tại nguyên chỗ, con mắt trừng lớn, khó có thể tin được mà nhìn thảm kịch đột nhiên phát sinh.
Ai tập kích người Kiều gia?
Đây là muốn một mẻ hốt gọn sao?
Ai làm!
Ai dám làm càn tại hoàng cung như vậy!!
- Cứu người!!
Xa xa, Đại hoàng tử đột nhiên hét lớn, âm thanh chấn động Thanh Bình uyển, gương mặt hắn bỗng nhiên dữ tợn, tức giận không kiềm chế được.
Ai dám làm càn tại hoàng cung?
Ai dám làm xằng làm bậy như vậy tại yến hội của hắn!
- Cứu người! Nhanh cứu người!!
Bọn người Đông Hoàng Như Ảnh liên tiếp bừng tỉnh, vội vàng chạy tới chỗ người của Kiều gia.
- Đan dược, nhanh nhanh nhanh, đan dược.
- Mộc linh văn, ai là Mộc linh văn, nhanh đi.
Các cường giả Thiên Lân thánh địa, Trục Lộc thư viện cũng kịp phản ứng.
Đệ tử các tộc hít vào hít một hơi, toàn thân ớn lạnh, có mấy nữ tử còn bị dọa ngất đi.
Thật ác độc!!
Ai làm!!
Nơi này chính là hoàng cung! Lại còn là tiệc tối ăn mừng sau khi thi đấu bài vị vừa kết thúc!
Điên rồi sao?
- Phong tỏa Thanh Bình uyển! Phong tỏa Thanh Bình uyển cho ta! Ai thả đi một người, ta tru toàn tộc kẻ đó!
Đại hoàng tử, giận dữ mắng mỏ thị vệ hoàng thất ở các nơi.
- Phong tỏa Thanh Bình uyển.
Bọn thị vệ hoàng thất điên gầm thét, tranh nhau chen lấn nhào về phía tường viện.
- Ai cũng đừng tới đây!! Ai cũng đừng tới đây!! Ta giết các ngươi!
Khương Phàm đột nhiên hét lên, liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, cường quang bộc phát.
Sâu trong khí hải, linh vũ Khổng Tước nở rộ, đâm rách huyết nhục, phóng lên tận trời.
Cường quang ngũ sắc bộc phát, xua tan màn đêm, rọi khắp nơi hơn phân nửa hoàng cung, liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành một con Khổng Tước Ngũ Sắc, sôi trào liệt diễm vô biên, hung uy mãnh liệt, bễ nghễ toàn trường, uy hiếp tất cả cường giả.
- Ngọa tào, Khổng Tước Ngũ Sắc?
- Khí tức thật mạnh!
- Tại sao Khương Phàm có thể có vũ khí mạnh như vậy!
- Chú ý nhìn đỉnh đầu Khổng Tước, ánh sáng nơi đó có và linh vũ là thịnh nhất.
- Đây là Khổng Tước linh vũ biến thành?!
Các tộc đều rất khiếp sợ.
- Ai cũng đừng tới đây!
Hai mắt Khương Phàm phiếm hồng, nhìn hằm hằm toàn trường.
Mặc dù hoản loạn, kinh sợ, nhưng không có ngốc.
Tập kích tới quá đột ngột, không phân rõ địch bạn, nếu như hung thủ yên lặng trà trộn vào đến, lại thêm một trận bạo tạc, tất cả bọn hắn đều phải chết.
- Linh Vận! Nhanh cho bọn hắn ăn huyết đan! Nhanh! Nhét vào trong miệng, dùng linh lực độ hóa!
Khương Phàm triệu toàn bộ huyết đan trong thanh đồng tiểu tháp ra, vung đi qua phía Đám người Kiều gia.
- Huyết đan, huyết đan.
Kiều Linh Vận luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian cầm lấy Huyết Đan, sợ hãi run rẩy đưa vào trong miệng bọn hắn.
Nhưng, thân thể rách rưới có chỉ còn đầu, nàng đưa vào căn bản không có phản ứng, nàng run rẩy, kêu khóc, sụp đổ.
- Khương Phàm! Ngươi tỉnh táo đi! Chúng ta là muốn giúp đỡ!
Đông Hoàng Như Ảnh khiếp sợ hư ảnh Khổng Tước đột nhiên hiện ra.
Chương 984 Sinh sinh tử tử (1)
- Ai cũng đừng tới đây! Một đám súc sinh, giở trò chơi đến nơi đây, chơi đến trên đầu Khương Phàm ta! Ta bất kể là ai!! Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì!! Đều nghe rõ cho ta!! Ta muốn các ngươi... Chôn cùng!!! Chôn cùng!
Khương Phàm gầm thét, sát khí cuồn cuộn, con mắt phiếm hồng căm tức nhìn tất cả mọi người.
- Khương Phàm, tỉnh táo!! Ta đi đến, để cho ta đi đến!
Đại hoàng tử vọt tới phía trước, chỉ vào Khương Phàm quát tháo.
- Cút!! Cút cho ta!!
Khương Phàm lên cơn giận dữ, gào thét như nổi điên.
- Phụ thân!! Phụ thân!!
Kiều Linh Vận đột nhiên đứng dậy, hướng phía cung điện xa xa hét thê lên đầy lương.
Bên trong Phong Nhã các, khi Kiều Vạn Niên đang cố gắng hòa hoãn, Nhân Hoàng rốt cuộc cũng bưng chén rượu lên với hắn, lộ ra mấy phần nụ cười.
Kết quả, bên ngoài đột nhiên truyền đến oanh minh kịch liệt, ngay sau đó là các tiếng vang hỗn loạn.
Khi Kiều Linh Vận tiếng hét lên, bọn người Kiều Vạn Niên vừa vặn vọt tới nơi này.
- Phụ thân, mau tới đây.
Kiều Linh Vận ôm thi thể rách rưới của Kiều Vi Nhi, sụp đổ gào thét.
Ầm ầm!
Kiều Vạn Niên phóng lên tận trời, đập xuống trong cánh rừng, nhìn thi hài đầy đất, như bị sét đánh.
Thiên Mạch?
Vô Song?
Vi Nhi?
Đây là thế nào?
- Ai làm!! Là ai làm!
Kiều Vạn Niên cuồng nộ gào thét, muốn rách cả mí mắt, trái tim hung hăng núp đập mạnh.
- Vĩnh Nghĩa! Con của ta, con của ta!
Kiều Vạn Sơn quỳ trên mặt đất, ôm lấy cái đầu trước mặt.
Đây là con của hắn, Kiều Vĩnh Nghĩa, chỉ còn một cái đầu rách rưới.
Tê...
Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn liên tiếp đuổi tới, lại đều hít vào khí lạnh, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Ai làm, điên rồi sao??
Nhân Hoàng giáng lâm, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm.
Hắn thật vất vả mới trấn an cảm xúc của các tộc, vậy mà lại xuất hiện thảm kịch như vậy?
Ai to gan như vậy, dám ở hoàng cung giết người, dám trả thù cùng ngày kết thúc thi đấu bài vị, lại còn là ở ngay trước tất cả tân khách phương bắc.
Đây là muốn nhấc lên nội loạn sao?
Nhất định phải để các tộc các tộc Cổ Hoa bất hòa sao?
Là ai??
Nhân Hoàng đưa ánh mắt bén nhọn quét về phía tộc trưởng Hoàng Phủ, Tô gia, còn có Chung Ly.
- Chúng ta đi, đi mau!
- Linh Vận, đến đây cho ta, nhanh nhanh nhanh.
Khương Phàm lấy đi linh vũ, dùng thanh đồng tiểu tháp nhận lấy tất cả tàn chi mảnh vỡ, thu nạp lấy huyết đan tản mát.
Nơi này nguy hiểm!
Hắn xem ai cũng giống như hung thủ!
Rời khỏi nơi này trước, rời khỏi hoàng cung!
- Chúng ta đi!! Chuyện đêm nay, Kiều gia tuyệt đối không bỏ qua!!
- Kiều Vạn Niên ta lấy danh nghĩa Kiều gia thề, truy xét đến đáy!!
Kiều Vạn Niên dữ tợn, tức giận gào thét.
Toàn thân hắn dấy lên liệt diễm, mang theo Khương Phàm phóng lên tận trời.
Kiều Phương Hoa giữ chặt Kiều Vạn Sơn, cuốn đi mấy ngàn mét cánh rừng xung quanh, theo sát đại ca phóng tới không trung.
Thanh Bình uyển yên tĩnh, kiềm chế, tất cả mọi người vẫn còn đang nhíu mày.
Mặc dù trước khi đến đều mong mỏi có trò hay, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là ngoài ý muốn như thế này.
- Lôi Đình?
Đông Hoàng Như Ảnh cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, bởi vì khi đó nàng đang muốn đi qua, cũng chỉ có nàng ngay lúc ấy đối mặt với tòa thạch đình kia, thấy rõ ràng chuyện trải qua.
Một thị nữ đi tới nơi đó, bày xuống rượu trái cây.
Sau đó... Lôi triều nổ tung!
Trước tiên mặc kệ thị nữ là thật hay giả, tuy cảnh giới cũng không cao, nếu không rất dễ dàng khiến cho cuồng nhân chiến đấu như Khương Phàm kia cảnh giác.
Thị nữ cũng không thể nào là thả ra võ pháp, nếu không từ lúc kích hoạt linh văn đến diễn biến võ pháp, quá trình này cũng dễ dàng để cho Khương Phàm cảnh giác.
Chỉ có thể là dùng vũ khí nào đó.
Ví dụ như, 'Lôi Đình Chi Nộ' Thiên Cung bọn hắn luyện chế.
Có thể uy hiếp được Linh Hồn cảnh, tất nhiên là chủng loại đẳng cấp cao như Lôi Đình Chi Nộ kia, giá cả vô cùng đắt đỏ, mà cấp cho số lượng có hạn.
Đông Hoàng Như Ảnh nhắm mắt, cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc ấy.
Không sai, rất có thể chính là Lôi Đình Chi Nộ cấp cao.
Thị nữ chỉ cần là Linh Nguyên cảnh sơ kỳ đã có thể kích hoạt nó trong thời gian rất ngắn.
Mà uy lực rất mạnh, ngay cả Linh Hồn cảnh nhị trọng thiên đều có thể oanh sát.
Từ tình huống lúc đó đến xem, mục tiêu hàng đầu là Khương Phàm.
Kết quả Khương Phàm không chết?
Hẳn là có vũ khí phòng hộ đặc biệt nào đó.
Nhưng cũng chính là có Khương Phàm đứng mũi sào ngăn cản, để Kiều Linh Vận vừa vặn đến phía sau hắn may mắn thoát khỏi, nếu không Kiều gia sẽ phải tuyệt hậu!
Thật ác độc.
Là ai nghĩ tới độc kế như thế này.
Là ai lại nghĩ tới sẽ động thủ hoàn cảnh đặc thù trong như thế.
- Trước khi chuyện chưa mất khống chế, có ai nguyện ý thừa nhận? Cũng hoan nghênh người trong tộc báo cáo tộc trưởng của mình. Tộc trưởng có thể nghĩ ra loại chủ ý ngu xuẩn này, ta thấy đã không cần thiết làm tộc trưởng nữa.
Nhân Hoàng ngữ khí coi như bình tĩnh, nhưng thanh âm có chút rung động, biểu hiện ra vị chủ nhân hoàng tộc này đang cực lực đè nén lửa giận đang muốn dâng lên.
Hết lần này đến lần khác, mặt mũi hắn đều mất hết, trong mắt các tộc có còn Nhân Hoàng hắn đây hay không.
Thật vất vả mới làm yên lòng Kiều gia, bây giờ...
Hắn đã có thể tiên đoán được một trận đại loạn.
- Nhân Hoàng, ta cam đoan, Hoàng Phủ gia tộc tuyệt đối không có bố trí loại hành động này.
Hoàng Phủ Thừa Viễn lập tức hướng về phía trước, cao giọng tỏ thái độ.
Đường gia, Tô gia, Chung Ly gia, cùng với các nhà khác, cũng đều nhao nhao tỏ thái độ, thậm chí lấy danh nghĩa tổ tông gia tộc ra mà thề.
Bọn hắn coi như tức giận đi chăng nữa, cũng không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Vậy thì tốt! Xin mời tộc trưởng các tộc lập xuống huyết thư, cam đoan không liên quan với việc này. Nếu như Kiều gia không có chứng cứ, tự dưng chỉ trích trả thù, do ta ra mặt, tự mình trấn áp. Nhưng nếu như Kiều gia có chứng cứ, có thể xác định là do gia tộc nào đó làm. Như vậy... Mặc kệ Kiều gia làm chuyện gì, trả thù tới trình độ nào, hoàng thất tuyệt đối không nhúng tay.
Chương 985 Sinh sinh tử tử (2)
Nhân Hoàng đưa tay, tự mình kéo xuống vải từ trên trường bào, ném cho Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cắn nát tay mình, viết xuống nội dung cam đoan, giao cho trước mặt Hoàng Phủ Thừa Viễn:
- Xin mời Hoàng Phủ tộc trưởng, viết xuống tên!
- Hoàng Phủ gia tộc, thật không liên quan gì tới việc này.
Hoàng Phủ nhận cắn ngón tay, nhắc đến liền muốn ở phía sau viết chữ, nhưng lông mày bỗng nhiên đẩy một cái, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền xa xa.
Gia chủ Tô gia, Chung Ly gia tộc, còn có gia chủ Đường gia, cũng khẽ nhíu mày, riêng phần mình liếc nhìn hài tử Tô Nhã đang chờ mình.
- Hoàng Phủ tộc trưởng, có gì có thể do dự sao?
Đại hoàng tử giơ lên huyết thư, tỏ rõ với tộc trưởng các tộc:
- Tự mình làm hay không đều không rõ ràng? Làm, thì thừa nhận cho ta. Không có làm liền làm tốt cam đoan.
Hoàng Phủ Thừa Viễn nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền lại buông thõng tầm mắt, khóe miệng ôm lấy một đường cong, không đối mặt với hắn.
Hoàng Phủ Thừa Viễn có dự cảm không tốt, nhưng vẫn cắn răng, viết xuống tên mình.
Gia chủ Tô gia nơi đó cũng có mấy phần bất định, bởi vì trước khi đến, Tô Nhã đã từng đề cập tới mấy thủ đoạn tà ác.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể thừa nhận.
Theo tộc trưởng các tộc viết xuống huyết thư, Đại hoàng tử cũng viết xuống tên mình, cam đoan với Nhân Hoàng:
- Chuyện xảy ra tại Thanh Bình uyển, nhi thần không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng nhi thần cũng có thể cam đoan, không phải thành viên hoàng thất làm.
Nhân Hoàng cố nén lửa giận, nói với Thiên Lân thánh địa và các tân khách phương bắc:
- Đêm nay ra lại nxảy ra chuyện ngoài ý muốn, để các vị chê cười, tiệc tối dừng ở đây.
Tân khách các tộc liên tục hành lễ, sau khi khách sáo hàn huyên vài câu thì được thị vệ hoàng thất dẫn đầu rời khỏi.
Náo nhiệt thật!
Thi đấu bài vị năm nay thật là náo nhiệt!
Cái này đã không còn là mất thể diện, mà thật sự là có khả năng dẫn phát nội loạn.
Phải nhìn hoàng thất đối phó thế nào.
Kiều Vạn Niên trực tiếp hóa thân thành Lục Dực Kim Kiêu, chở Khương Phàm và tất cả mọi người, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, chạy tới Kiều gia.
- Ai còn còn sống? Nói cho ta biết, ai còn còn sống!
Kiều Phương Hoa lo lắng lại tức giận, nàng không có chọn rể, toàn bộ tinh lực đều hiến cho Kiều gia, cũng xem bọn người Kiều Linh Vận như con mình nuôi.
- Phóng xuất ra, ta xem một chút, nhanh phóng xuất ra cho ta.
Trong mắt Kiều Vạn Sơn chứa đều là mắt, hắn muốn điên lên.
- Thanh đồng tiểu tháp là không gian ổn định, ở bên trong an toàn hơn. Cho ta đan dược chữa thương, các loại đan dược chữa thương, có bao nhiêu cho ta bấy nhiêu.
Khương Phàm cau mày, định thần cảm nhận tình huống trong thanh đồng tiểu tháp.
Kiều Thiên Mạch bởi vì mặc nhuyễn giáp, bảo vệ lồng ngực, nhưng toàn bộ tứ chi đã nát, bộ mặt rách rưới, đã hấp hối.
Kiều Linh Vận đang lệ rơi đầy mặt nhét huyết đan vào trong miệng hắn, hỗ trợ luyện hóa, duy trì lấy nhịp tim yếu ớt.
Phượng Bảo Nam tình huống lại có chút cổ quái, trước đó vốn đã thấy hắn bị phá thành mảnh nhỏ, giống như đã chết. Nhưng, vào giờ khắc này, Linh văn trên trán của hắn vậy mà lại đang nở rộ lên tia sáng yếu ớt, chỗ đứt các nơi trên toàn thân vậy mà đang lan tràn từng đường màu máu tinh mịn. Thân thể tản mát nhưng cũng có tình huống tương tự, cành tăng sinh, im ắng lan tràn, quấn quanh lấy từng khối vụn kéo dài tới thân thể nơi đó.
Kiều Vô Song bởi vì lúc ấy đang ôm cánh tay Phượng Bảo Nam, được Phượng Bảo Nam ngăn trở có một số lôi triều, chỉ còn phân nửa bên trái, phía bên phải cơ hồ đã mất ráo. Nhưng theo cánh tay kia khuếch tán cành, vậy mà thân thể của nàng cũng được bao vây lại.
Thân thể Kiều Vi Nhi chỉ còn nửa khúc trên, đầu và lồng ngực, đã mất. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khí tức yếu ớt, con ngươi đang tan rã.
Nhưng, thời khắc xảy ra chuyện, tặc điểu vừa vặn nằm nhoài trong ngực của nàng, giật mình phát hiện nguy hiểm trong chốc lát đã lập tức bành trướng thân thể, mặc dù thời gian có hạn, nhưng tốt xấu cũng đã che lại lồng ngực cùng đầu cho nàng, nếu không trận lôi triều kia thật đủ để hủy diệt Linh Hồn cảnh, tuyệt đối có thể phá tan nàng thành từng mảnh.
Tiểu hồ ly đang tự mình canh giữ ở bên cạnh nàng, kích thích đan dược hóa thành dược dịch, dẫn vào trong miệng nàng.
Về phần Kiều Vĩnh Nghĩa các chi thứ, ba người đều đã chết, không có bất kỳ hi vọng gì, Kiều Vĩnh Đạt là bởi vì lúc ấy đang đứng tại nơi hẻo lánh, lôi triều chỉ đánh rách lồng ngực, nát nội tạng, cũng không có nguy hiểm tính mạng.
Kiều Phương Hoa lo lắng nắm lấy tay Khương Phàm:
- Nói chuyện đi, rốt cuộc là thế nào rồi?
- Mau trở lại gia tộc, nói không chừng còn có thể cứu.
Khương Phàm khẩn trương chú ý tình huống Phượng Bảo Nam, đầu đều bị xé mở, lại còn có thể quấn quít nhau, đây chính là chỗ thần kỳ của Phượng Vũ thánh văn?
Nhưng, thương thế của hắn vẫn quá nặng, cần Kiều gia trợ giúp.
Rốt cuộc Kiều Vô Song sống hay chết, khả năng cũng phải ỷ vào bí mật của Phượng Bảo Nam.
Toàn thân Kiều Vạn Niên sôi trào lên liệt diễm, chấn kích sáu cánh, đánh nát trời cao, dùng nhanh nhất tốc độ về tới Kiều gia.
- Trường Sinh Đan!!
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Trường Sinh Đan? Đúng đúng, Trường Sinh Đan!!
Khương Phàm nghĩ tới, Trường Sinh Đan chính là Thánh phẩm đan dược, có thể cưỡng ép kéo dài tính mạng, có thể khởi tử hồi sinh.
Mặc kệ thương thế nặng cỡ nào, chỉ cần còn hơi thở thì sẽ có thể hoàn chỉnh cứu trở về.
- Mau lấy Trường Sinh Đan ra.
Khương Phàm trở lại đỉnh núi, trước tiên phóng xuất thịt nát trong thanh đồng tiểu tháp ra, bày khắp đại điện.
Tràng diện thảm liệt để bọn người Kiều Vạn Niên cơ hồ muốn sụp đổ, cũng làm cho các tộc lão vội vã chạy đến lớn tiếng kêu lên đầy sợ hãi.
Khương Phàm nửa quỳ ở trước mặt Phượng Bảo Nam, lo lắng hô to:
- Trường Sinh Đan, đều điếc sao! Trường Sinh Đan! Lấy Trường Sinh Đan tới đây!
- Trường Sinh Đan còn không có thành hình.
- Cưỡng ép kết thúc.
- Cho ai ăn.
- Toàn bộ bọn hắn!!
- Tiểu tổ, chúng ta rất nguyện ý dùng Trường Sinh Đan cứu bọn nhỏ, nhưng vật liệu Trường Sinh Đan vô cùng quý giá, lấy uy lực Kiều gia trăm năm mới có thể miễn cưỡng gom góp, vẫn là cho các lão tổ tông...
- Lấy ra!!
Kiều Vạn Niên chống người lên, chắp tay hành lễ với Nhân Hoàng:
- Nhân Hoàng, ngài thật sự muốn thần giải thích, hay chỉ muốn nhìn thấy thần quỳ xuống xin lỗi?
- Cho ta lời giải thích! Cho các nhà lời giải thích!
Nhân Hoàng uy nghiêm, sắc mặt âm trầm.
Hắn đêm nay muốn điều tiết ân oán các tộc, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để Kiều gia giải thích rõ ràng chuyện tùy tiện ban ngày, nhất là mạo phạm nghiêm trọng đối với hắn.
- Vậy thì tốt, Nhân Hoàng, các vị, đắc tội!
Kiều Vạn Niên liền đợi đến một khắc, hắn đứng thẳng người dậy, nhìn quanh toàn trường:
- Chúng ta tới vuốt một vuốt, không nói những năm dĩ vãng kia trước, nói mấy ngày trước mắt nay. Trường Sinh đại điển đối với Kiều gia quan trọng bao nhiêu, các ngươi đều vô cùng rõ ràng, lại liên hợp lại phong tỏa Luyện Đan sư, cưỡng ép ngăn cản Trường Sinh đại điển. Lý do lại là vì chúng ta không phân Trường Sinh Đan cho qua các ngươi!
- Các ngươi không cần mặt sao? Các ngươi có bệnh sao?
- Mỗi lần Trường Sinh đại điển đến Kiều gia đều phải chuẩn bị trên trăm năm, tốn hao vô số tâm huyết, còn muốn nhấc lên nguy hiểm thất bại. Chúng ta luyện được Trường Sinh Đan, chính là bảo vật trấn tộc của Kiều gia, dựa vào cái gì phải cho các ngươi. Sao không lấy chí bảo trấn tộc của gia tộc của các ngươi ra chia sẻ? Kiều gia đã từng muốn qua sao?
- Kiều gia chúng ta điệu thấp, không muốn gây sự, cho nên lựa chọn chủ động thỏa hiệp, hướng hoàng thất thỉnh cầu rời khỏi thi đấu bài vị, cam nguyện đứng thứ chín, không cạnh tranh với các ngươi. Kết quả, đều đã là loại tư thế này, các ngươi còn không chịu bỏ qua, tiếp tục phong tỏa Luyện Đan sư, còn tấp nập phái người khiêu khích. Càng làm cho ta khó có thể tin hơn chính là, hoàng thất lại thờ ơ, làm bộ không biết!
- Nhân Hoàng, cho Kiều Vạn Niên ta không khách khí nói một câu. Thần rất thất vọng đau khổ, Kiều gia đều rất thất vọng đau khổ. Ngài, thậm chí là hoàng thất, căn bản là không có tôn trọng Kiều gia chúng ta.
Kiều Vạn Niên ngôn ngữ mát lạnh, ánh mắt lăng lệ, giận dữ chỉ trích mỗi một người trong Phong Nhã các.
Các nhà gia chủ khẽ nhíu mày, lại há hốc mồm nhưng lại không có phản bác, cũng không người có ý muố phản bác.
Dù sao, bọn hắn xác thực đã liên hợp phong tỏa Kiều gia, mà hoàng thất lại càng ngầm cho phép loại hành vi này.
- Ta rất tức giận, rất khuất nhục, Kiều gia vậy mà lại lưu lạc đến tận đây? Nhưng ta có đi tìm hoàng thất sao, thần có đi đến hoàng thất náo qua sao? Không có!
- Ta biết đại biểu phương bắc lần lượt vào thành, nếu như náo lớn sẽ ảnh hưởng mặt mũi hoàng thất. Nhưng, ta cho hoàng thất mặt mũi, hoàng thất lại giống như căn bản không quan tâm Kiều gia chúng ta.
- Bất đắc dĩ, ta thả Khương Phàm ra, để hắn khiêu chiến các tộc.
- Ngươi thả Khương Phàm ra? Khương Phàm đã sớm...
Hoàng Phủ Thừa Viễn vừa muốn chất vấn, lại bị Kiều Vạn Niên quát tháo:
- Im miệng!
- Ngươi...
Hoàng Phủ Thừa Viễn tức giận, lại bị Nhân Hoàng ngăn lại.
- Khương Phàm mặc dù cường thế, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khống chế phân tấc, chuyện kéo ở trên người hắn, nhưng Đại hoàng tử lại xử lý lạnh nhạc, còn đồng ý với Khương Phàm dùng luận võ quyết định Lý Tịch thuộc về ai. Đây là trợ giúp.
- Cho ta không khách khí nói một câu nữa, Đại hoàng tử cũng không có để Kiều gia vào mắt. Ý vị hoàng thất bây giờ, hoàng thất tương lai đều nhận định Kiều gia này là gia tộc thứ chín có cũng được mà không có cũng không sao.
- Ta vô cùng tức giận, không trải qua chuyện này, ta cũng không biết thái độ hoàng thất đã đối với Kiều gia là như thế.
- Chẳng lẽ, nhất định phải gặp được ủy khuất liền đi hoàng thất lên án, gặp chuyện cường thế bá đạo mới đáng để hoàng thất coi trọng?
- Thứ ba, cái chết của bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, nguyên nhân không tại chúng ta. Trước khi tranh tài là bát đại gia tộc liên danh đề nghị thay đổi quy tắc, Kiều gia ta chỉ đồng ý mà thôi, cuối cùng vỗ bàn cũng là Nhân Hoàng ngài. Kết quả đây, Kiều gia thắng, các ngươi không vui mừng rồi?
- Kiều gia đáng chết sao!! Kiều gia chết rồi, coi như thuận lợi! Kiều gia không chết, coi như ngoài ý muốn?
- Nhân Hoàng! Ngài có để Kiều gia thần vào mắt sao? Ngài thật sự xem Kiều gia như cửu đại gia sao?
Ngữ khí Kiều Vạn Niên nghiêm khắc, càng ngày càng kích động, âm thanh vang vọng trong cung điện thật lâu.
Bầu không khí tại Phong Nhã các dần dần kiềm chế.
Đám người cau mày, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Kiều Vạn Niên đối với Nhân Hoàng nói:
- Đây chính là ngài muốn giải thích, thần đã cho ngài! Thần để ngài mất thể diện? Là ngài, là hoàng thất, là các đại gia, là các ngươi ép ta!
Sắc mặt Nhân Hoàng càng khó coi hơn, lại bị chỉ vào mũi mà mắng mỏ.
Nhưng, cuối cùng đã hiểu tại sao Kiều Vạn Niên muốn bạo phát, nguyên nhân vẫn là ở Trường Sinh đại điển, cũng là trải qua thời gian dài kiềm chế tức giận.
Chỉ là tại sao Kiều Vạn Niên muốn bộc phát?
Vẫn là cần lực lượng!
Nếu không, không có lực lượng, coi như tức giận đi chăng nữa, cũng không dám công nhiên đối nghịch.
Lực lượng đến từ chỗ nào??
Làm ưng khuyển cho hoàng thất, gia chủ Tô gia lập tức phản kích:
- Làm thần tử chịu chút ủy khuất thì làm sao, liền muốn mưu phản Cổ Hoa?
- Ha ha...
Kiều Vạn Niên nhìn hắn cười lạnh hai tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
Gia chủ Tô gia nhìn hằm hằm.
- Cười đầu ngươi quá phẳng! Nếu ta thật muốn mưu phản Cổ Hoa, ta sẽ đứng ở trước mặt toàn thành hô to?
Kiều Vạn Niên nói ra lời này, sắc mặt Nhân Hoàng nơi đó rốt cuộc cũng có chỗ hòa hoãn.
Hắn tức giận nhất vẫn là chuỵen Kiều Vạn Niên ở trước mặt mọi người muốn mưu phản Cổ Hoa, để hắn mất hết thể diện, nhục nhã.
Tuy nhiên, hắn đột nhiên bị Kiều Vạn Niên đề tỉnh, nếu quả như thật sự muốn phản bội, khẳng định sẽ bí mật bố trí, tiếp tục yếu thế, làm sao có thể tuyên dương ở trước mặt tất cả mọi người.
Càng là hô to như thế, càng là không thể nào làm như vậy.
Nhân Hoàng nhìn về phía Kiều Vạn Niên, ánh mắt đã không còn lăng lệ.
Tộc trưởng các tộc vừa mới trắng trợn chỉ trích Kiều Vạn Niên muốn phản bội cũng á khẩu không trả lời được, bỗng nhiên cảm giác gương mặt mình đều đang nóng lên.
Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa cười lạnh trong lòng, đây là thời điểm ba huynh muội bọn hắn suy nghĩ đối sách, nghĩ đến phần tinh hoa nhất.
Một câu nói kia liền có thể triệt để bỏ đi lo lắng trong lòng Nhân Hoàng.
Chương 982 Huyết sắc kinh lôi (2)
Lại phụ trợ thêm lời kế tiếp, đơn giản hoàn mỹ.
Nhân Hoàng nhấc nhấc tay, xưng hô cũng thay đổi:
- Vạn Niên, ngươi ngồi xuống trước, là hoàng thất có một số việc xử lý thiếu thỏa đáng, để Kiều gia bị ủy khuất. Nhưng sau này có chuyện gì, cứ đến hoàng cung tới tìm ta, phải chú ý trường hợp, chú ý phân tấc.
Các tộc trưởng chau mày, xong việc rồi?
Nhân Hoàng không tức giận?
Kiều lão quỷ thật khôn khéo, nhìn thấu tâm tư Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng lại nói:
- Ta có thể tha thứ Kiều gia hôm nay mạo phạm, nhưng Khương Phàm sát hại bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, cần phải có cái bàn giao. Là chúng ta bàn giao nội bộ, sẽ không công khai với bên ngoài.
Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn thoáng ngồi thẳng người, chuẩn bị kỹ càng đàm phán cùng Kiều Vạn Niên.
Nhi tử của bọn hắn tuyệt đối không thể chết vô ích như vậy.
Kiều Vạn Niên nói.
- Nhân Hoàng để hắn bồi tội xin lỗi? Khương Phàm giết bọn hắn, liền phải xin lỗi. Nếu như bọn hắn giết Khương Phàm thì sao, Nhân Hoàng sẽ quan tâm sao?
Gia chủ Mục gia ra mặt nói:
- Bất kể nói thế nào, Khương Phàm săn giết bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, ít nhiều đều có chút tính toán, nói xin lỗi đi.
Kiều Vạn Niên lắc đầu:
- Hắn sẽ không nói xin lỗi, ta không quản được hắn.
- Ngươi đường đường là gia chủ, không quản được con rể ngươi?
- Hắn không chỉ là con rể ta, hắn còn có một sư phụ.
- Là vị cao nhân nào?
Nhân Hoàng tự mình hỏi thăm.
Cường giả ẩn thế bồi dưỡng truyền nhân, vậy mà có thể săn giết truyền nhân các đại gia tộc bọn hắn bồi dưỡng, thực lực vị cao nhân này khẳng định vô cùng mạnh, cũng là có thể để Kiều Vạn Niên dám không kiêng nể gì mà phát tiết cảm xúc.
Hoàng Phủ Thừa Viễn có chút nhíu mày, Ác Nhân cốc sao?
Hắn còn đang chuẩn bị sau đó sẽ bẩm báo với Nhân Hoàng.
Kiều Vạn Niên cố ý do dự rất một hồi, mới phun ra một chữ:
- Thánh!
Thánh? Đám người hơi biến sắc, có ý gì, Thánh Nhân sao?
- Hắn muốn một viên Trường Sinh Đan, bảo vệ Kiều gia ba mươi năm.
Kiều Vạn Niên cố ý nói mập mờ.
Đầu tiên là cam đoan Kiều gia không có ý làm phản, lại mịt mờ nhắc nhở Kiều gia có Thánh nhân.
Cứ như vậy, lập tức có thể triệt tiêu cảnh giác của hoàng thất đối với Kiều gia, càng có thể có thể hoàn mỹ che giấu thân phận Khương Phàm, lại còn có thể chấn nhiếp suy nghĩ trả thù của các tộc, thậm chí còn có thể làm cho hoàng thất thoáng kiêng kị Kiều gia.
Một công nhiều việc!
Đây chính là 'Đối sách' mà huynh muội nghĩ tới bọn họ.
Thanh Bình uyển!
Sau khi Mục Vân Phi đứng dậy rời khỏi, Kiều Linh Vận ở bên cạnh nói:
- Mục Vân Phi rất có phong phạm phụ thân hắn, so với truyền nhân gia tộc khác, tính cách, mưu trí là toàn thắng.
Kiều Thiên Mạch ho nhẹ vài tiếng:
- Cũng bao gồm ta?
- Mình không có điểm số đây?
Kiều Linh Vận liếc nhìn hắn một cái.
Gương mặt Kiều Thiên Mạch cứng đờ.
Kiều Vô Song tiến tới, kéo lại đại ca cười nói.
- Đại ca, huynh kỳ thật vẫn rất ưu tú, cũng không biết vì sao, vừa so sánh với Khương Phàm và Mục Vân Phi, lại kém một đoạn như vậy.
- Một đoạn? Không phải một chút?
- Một đoạn! Một mảng lớn!
- Tới muội.
- Đừng nản chí nha, huynh còn nhỏ, còn có không gian trưởng thành.
Kiều Vô Song nói, lại nháy mắt với đại ca.
Kiều Thiên Mạch đẩy Kiều Vô Song ra, tiến đến bên cạnh Khương Phàm:
- Lúc nãy ngươi nói là, chúng ta về đến nhà liền đi đến phía sau núi?
- Các ngươi đều về phía sau núi bế quan, mặc kệ Hoàng Phủ Nguyệt Thiền có thể đùa ám chiêu hay không, để bọn hắn tự mình chờ lấy đi.
- Nếu đến phía sau núi, có phải sẽ thuận tiện dạy cho chúng ta mấy chiêu hay không?
- Nhìn tình huống đã.
Kiều Thiên Mạch kích động, quay đầu chớp mắt với Kiều Vô Song.
Mục Vân Phi vừa rời khỏi không bao lâu, bên trong thạch đình nơi xa, Đông Hoàng Như Ảnh khách sáo hai câu với tân khách bên cạnh, dáng dấp yểu điệu đi tới nơi này.
Kiều Linh Vận chú ý tới, tiến đến phía sau Khương Phàm, nói khẽ:
- Hình như Đông Hoàng Như Ảnh muốn tới nơi này.
Phượng Bảo Nam rất bất đắc dĩ, nói với Kiều Vi Nhi:
- Nữ tử của ta và nam tử của muội dán gần như vậy, muội có cảm tưởng gì?
Kiều Vi Nhi dở khóc dở cười.
- Tỷ phu, đã thành thục.
Kiều Vô Song cũng lại gần, hì hì cười nói:
- Đúng đấy, đã thành thục.
Phượng Bảo Nam nhấc cánh tay lên:
- Các ngươi cũng kéo ta lại, an ủi một chút.
- Không được!
Kiều Vi Nhi bĩu môi quay đầu, ôm chặt hồ ly trong ngực.
Quá lúng túng.
Phượng Bảo Nam quơ cánh tay, đưa đến bên cạnh Kiều Vô Song một chút.
Kiều Vô Song liếc qua hắn một hồi mới cười hì hì kéo lại, còn tựa đầu ở trên vai hắn.
- Ai... Còn có cô em vợ tốt đây.
Kiều Linh Vận không để ý bên cạnh đang hồ nháo, nàng ngồi ở phía sau Khương Phàm, nhìn Đông Hoàng Như Ảnh đi tới.
Lúc này, một vị thị nữ nâng ngọc bàn đi đến bên trong thạch đình bọn hắn, chậm rãi hành lễ, theo thứ tự lấy xuống rượu, trái cây cùng linh quả phía trên, tỉ mỉ dọn xong.
Bọn người Khương Phàm đang nhìn Đông Hoàng Như Ảnh, có người bị dáng người và khí chất mê người của nàng hấp dẫn, có người suy đoán nàng muốn tới làm gì.
Bọn hắn ai cũng không có nhìn thị nữ bên cạnh, thậm chí đều có chút không nhìn nàng.
- Xin mời dùng từ từ.
Thị nữ cất kỹ ngọc bàn, lần nữa hành lễ.
Nhưng, lúc thị nữ hành lễ đứng dậy, trong chốc lát, đáy mắt nàng đột nhiên hiện lên kỳ quang.
Khương Phàm đột nhiên cảnh giác, vô ý thức liếc mắt nhìn thị nữ, đối đầu cùng với cặp mắt kia của nàng.
Nhưng, đã chậm.
Oanh!!
Lôi triều cuồng bạo trong chốc lát được phóng thích.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Cường quang nở rộ, đâm rách màn đêm, chiếu thấu Thanh Bình uyển.
Lôi triều cuồng kích, xé rách tám phương, trong chốc lát đã phá hủy thạch đình, che mất Khương Phàm và tất cả mọi người Kiều gia.
Khương Phàm đứng mũi chịu sào, bị lôi đình cuồng liệt va chạm, huyết nhục văng tung tóe, trùng kích kinh khủng xốc hắn bay lên, đụng bay Kiều Linh
Vận ở sau lưng.
Phượng Bảo Nam, Kiều Thiên Mạch, Kiều Vô Song, Kiều Vi Nhi, cùng các tộc nhân Kiều gia khác, không có chút nào chuẩn bị, bọn hắn đang cười đùa, nhìn qua trước mặt, đều không đã hiểu xảy ra chuyện gì, đã bị lôi điện dày đặc nóng nảy đánh rách thân thể, ánh sáng chói mắt nương theo thân thể thịt nát bay ra mấy trăm mét.
Chương 983 Huyết sắc kinh lôi (3)
Lôi đình bạo hưởng, mặt đất lay động, tất cả mọi người trong Thanh Bình uyển vô ý thức rút người lại, kinh hãi kích hoạt linh văn, nhìn khắp nơi.
Ngay sau đó, hơn ngàn hai mắt ánh sáng đồng loạt nhìn về phía đầu nguồn bạo tạc.
Khương Phàm, bọn người Kiều Linh Vận toàn bộ đều bị đánh bay vào trong cánh rừng, máu thịt be bét, thân thể tán loạn.
Bụi đất tung bay, điện quang lấp lóe, tràng diện kinh khủng khiến cho ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình.
Khương Phàm đau nhức, gian nan chống người lên, đầu ong ong loạn hưởng.
Trận bạo tạc đột nhiên lại khủng bố, hắn còn đứng chịu mũi sào, thân thể bị xé rách mảng lớn, cũng may có Bát Hoang Chiến Trụ giao hòa cùng thân thể, không có thương tổn đến nội tạng hay xương cốt.
Nhưng trùng kích mãnh liệt và tiếng vang vẫn chấn động ý thức, đầu đau muốn nứt.
Khương Phàm quơ đầu, đang muốn đứng lên, lại một tay đè xuống, tập trung nhìn vào, vậy mà lại là một thân rách rưới, bên cạnh còn rơi một khối xương hông, liên tiếp nửa cái chân.
- Vi Nhi?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn xương hông cùng chân, phía trên váy hoa vỡ vụn, là chiếc váy màu xanh Kiều Vi Nhi mặc, đang thấm đẫm máu tươi.
Đêm nay Kiều gia chỉ có y phục của nàng là màu xanh ngọc.
Khương Phàm lại nhìn bên cạnh, lại là một cái chân, cũng là váy xanh nhuốm máu.
Cách đó không xa, cũng có nửa cái tay, trên cổ tay mang theo vòng ngọc màu đỏ tươi.
- Vô Song!!
Khương Phàm ngưng tụ con ngươi, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.
Thân thể của Kiều Vô Song?
Khương Phàm bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nhìn về phía xung quanh, không tìm được đầu Kiều Vô Song, lại thấy được Kiều Thiên Mạch rách mướp ở phía trước, không nhìn rõ hình người.
Kiều Thiên Mạch mặc nhuyễn giáp, bảo vệ lồng ngực, nhưng tứ chi không có, nửa bên mặt không có, lệch qua nơi đó hấp hối.
- Vi Nhi, Vi Nhi!!
Phía sau truyền đến tiếng Kiều Linh Vận hét thê lương, nàng chính quỳ ở nơi đó, run rẩy nhìn Kiều Vi Nhi chỉ còn đầu cùng nửa lồng ngực.
Kiều Linh Vận trước đó là ở sau lưng Khương Phàm, bị Khương Phàm ngăn trở lôi triều, không có bị thương tổn, nhưng vừa mới đứng dậy, tràng diện trước mắt đã để nàng gắt gao trừng tròng mắt, sụp đổ phát điên.
Cách đó không xa, Phượng Bảo Nam biến thành mảnh vỡ, thân thể tan nát, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Kiều Vô Song trước đó kéo hắn cách đó không xa, còn đang ôm một cánh tay của hắn, nhưng nàng chỉ bảo vệ được bên trái, thân thể nửa bên phải bị xé nát hầu như không còn, nội tạng chảy ngang, đầu rách rưới.
Còn có bốn vị tộc nhân khác cũng đều tản mát các nơi, vô cùng thê thảm, có chỉ còn lại cái đầu.
Đầu Khương Phàm ong ong nổ tung, lảo đảo đi tới, khung cảnh đầy máu hung hăng trùng kích hai mắt, toàn thân không cầm được run rẩy.
Chết rồi?
Đều đã chết?
- Ai? Ai làm!! Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm phù phù quỳ ở nơi đó, thì thào khẽ nói.
Rống!!
Trong sương mù phát ra tiếng rống giận, tiểu hồ ly bị đánh bay lo lắng xông về đến, nhìn sau khi thấy Kiều Vi Nhi trước mặt Kiều Linh Vận, nó phát ra tiếng gào thét đầy tức giận.
Thanh Bình uyển yên tĩnh như chết, tất cả mọi người kinh hãi đứng tại nguyên chỗ, con mắt trừng lớn, khó có thể tin được mà nhìn thảm kịch đột nhiên phát sinh.
Ai tập kích người Kiều gia?
Đây là muốn một mẻ hốt gọn sao?
Ai làm!
Ai dám làm càn tại hoàng cung như vậy!!
- Cứu người!!
Xa xa, Đại hoàng tử đột nhiên hét lớn, âm thanh chấn động Thanh Bình uyển, gương mặt hắn bỗng nhiên dữ tợn, tức giận không kiềm chế được.
Ai dám làm càn tại hoàng cung?
Ai dám làm xằng làm bậy như vậy tại yến hội của hắn!
- Cứu người! Nhanh cứu người!!
Bọn người Đông Hoàng Như Ảnh liên tiếp bừng tỉnh, vội vàng chạy tới chỗ người của Kiều gia.
- Đan dược, nhanh nhanh nhanh, đan dược.
- Mộc linh văn, ai là Mộc linh văn, nhanh đi.
Các cường giả Thiên Lân thánh địa, Trục Lộc thư viện cũng kịp phản ứng.
Đệ tử các tộc hít vào hít một hơi, toàn thân ớn lạnh, có mấy nữ tử còn bị dọa ngất đi.
Thật ác độc!!
Ai làm!!
Nơi này chính là hoàng cung! Lại còn là tiệc tối ăn mừng sau khi thi đấu bài vị vừa kết thúc!
Điên rồi sao?
- Phong tỏa Thanh Bình uyển! Phong tỏa Thanh Bình uyển cho ta! Ai thả đi một người, ta tru toàn tộc kẻ đó!
Đại hoàng tử, giận dữ mắng mỏ thị vệ hoàng thất ở các nơi.
- Phong tỏa Thanh Bình uyển.
Bọn thị vệ hoàng thất điên gầm thét, tranh nhau chen lấn nhào về phía tường viện.
- Ai cũng đừng tới đây!! Ai cũng đừng tới đây!! Ta giết các ngươi!
Khương Phàm đột nhiên hét lên, liệt diễm toàn thân cuồn cuộn, cường quang bộc phát.
Sâu trong khí hải, linh vũ Khổng Tước nở rộ, đâm rách huyết nhục, phóng lên tận trời.
Cường quang ngũ sắc bộc phát, xua tan màn đêm, rọi khắp nơi hơn phân nửa hoàng cung, liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành một con Khổng Tước Ngũ Sắc, sôi trào liệt diễm vô biên, hung uy mãnh liệt, bễ nghễ toàn trường, uy hiếp tất cả cường giả.
- Ngọa tào, Khổng Tước Ngũ Sắc?
- Khí tức thật mạnh!
- Tại sao Khương Phàm có thể có vũ khí mạnh như vậy!
- Chú ý nhìn đỉnh đầu Khổng Tước, ánh sáng nơi đó có và linh vũ là thịnh nhất.
- Đây là Khổng Tước linh vũ biến thành?!
Các tộc đều rất khiếp sợ.
- Ai cũng đừng tới đây!
Hai mắt Khương Phàm phiếm hồng, nhìn hằm hằm toàn trường.
Mặc dù hoản loạn, kinh sợ, nhưng không có ngốc.
Tập kích tới quá đột ngột, không phân rõ địch bạn, nếu như hung thủ yên lặng trà trộn vào đến, lại thêm một trận bạo tạc, tất cả bọn hắn đều phải chết.
- Linh Vận! Nhanh cho bọn hắn ăn huyết đan! Nhanh! Nhét vào trong miệng, dùng linh lực độ hóa!
Khương Phàm triệu toàn bộ huyết đan trong thanh đồng tiểu tháp ra, vung đi qua phía Đám người Kiều gia.
- Huyết đan, huyết đan.
Kiều Linh Vận luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian cầm lấy Huyết Đan, sợ hãi run rẩy đưa vào trong miệng bọn hắn.
Nhưng, thân thể rách rưới có chỉ còn đầu, nàng đưa vào căn bản không có phản ứng, nàng run rẩy, kêu khóc, sụp đổ.
- Khương Phàm! Ngươi tỉnh táo đi! Chúng ta là muốn giúp đỡ!
Đông Hoàng Như Ảnh khiếp sợ hư ảnh Khổng Tước đột nhiên hiện ra.
Chương 984 Sinh sinh tử tử (1)
- Ai cũng đừng tới đây! Một đám súc sinh, giở trò chơi đến nơi đây, chơi đến trên đầu Khương Phàm ta! Ta bất kể là ai!! Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì!! Đều nghe rõ cho ta!! Ta muốn các ngươi... Chôn cùng!!! Chôn cùng!
Khương Phàm gầm thét, sát khí cuồn cuộn, con mắt phiếm hồng căm tức nhìn tất cả mọi người.
- Khương Phàm, tỉnh táo!! Ta đi đến, để cho ta đi đến!
Đại hoàng tử vọt tới phía trước, chỉ vào Khương Phàm quát tháo.
- Cút!! Cút cho ta!!
Khương Phàm lên cơn giận dữ, gào thét như nổi điên.
- Phụ thân!! Phụ thân!!
Kiều Linh Vận đột nhiên đứng dậy, hướng phía cung điện xa xa hét thê lên đầy lương.
Bên trong Phong Nhã các, khi Kiều Vạn Niên đang cố gắng hòa hoãn, Nhân Hoàng rốt cuộc cũng bưng chén rượu lên với hắn, lộ ra mấy phần nụ cười.
Kết quả, bên ngoài đột nhiên truyền đến oanh minh kịch liệt, ngay sau đó là các tiếng vang hỗn loạn.
Khi Kiều Linh Vận tiếng hét lên, bọn người Kiều Vạn Niên vừa vặn vọt tới nơi này.
- Phụ thân, mau tới đây.
Kiều Linh Vận ôm thi thể rách rưới của Kiều Vi Nhi, sụp đổ gào thét.
Ầm ầm!
Kiều Vạn Niên phóng lên tận trời, đập xuống trong cánh rừng, nhìn thi hài đầy đất, như bị sét đánh.
Thiên Mạch?
Vô Song?
Vi Nhi?
Đây là thế nào?
- Ai làm!! Là ai làm!
Kiều Vạn Niên cuồng nộ gào thét, muốn rách cả mí mắt, trái tim hung hăng núp đập mạnh.
- Vĩnh Nghĩa! Con của ta, con của ta!
Kiều Vạn Sơn quỳ trên mặt đất, ôm lấy cái đầu trước mặt.
Đây là con của hắn, Kiều Vĩnh Nghĩa, chỉ còn một cái đầu rách rưới.
Tê...
Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn liên tiếp đuổi tới, lại đều hít vào khí lạnh, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Ai làm, điên rồi sao??
Nhân Hoàng giáng lâm, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm.
Hắn thật vất vả mới trấn an cảm xúc của các tộc, vậy mà lại xuất hiện thảm kịch như vậy?
Ai to gan như vậy, dám ở hoàng cung giết người, dám trả thù cùng ngày kết thúc thi đấu bài vị, lại còn là ở ngay trước tất cả tân khách phương bắc.
Đây là muốn nhấc lên nội loạn sao?
Nhất định phải để các tộc các tộc Cổ Hoa bất hòa sao?
Là ai??
Nhân Hoàng đưa ánh mắt bén nhọn quét về phía tộc trưởng Hoàng Phủ, Tô gia, còn có Chung Ly.
- Chúng ta đi, đi mau!
- Linh Vận, đến đây cho ta, nhanh nhanh nhanh.
Khương Phàm lấy đi linh vũ, dùng thanh đồng tiểu tháp nhận lấy tất cả tàn chi mảnh vỡ, thu nạp lấy huyết đan tản mát.
Nơi này nguy hiểm!
Hắn xem ai cũng giống như hung thủ!
Rời khỏi nơi này trước, rời khỏi hoàng cung!
- Chúng ta đi!! Chuyện đêm nay, Kiều gia tuyệt đối không bỏ qua!!
- Kiều Vạn Niên ta lấy danh nghĩa Kiều gia thề, truy xét đến đáy!!
Kiều Vạn Niên dữ tợn, tức giận gào thét.
Toàn thân hắn dấy lên liệt diễm, mang theo Khương Phàm phóng lên tận trời.
Kiều Phương Hoa giữ chặt Kiều Vạn Sơn, cuốn đi mấy ngàn mét cánh rừng xung quanh, theo sát đại ca phóng tới không trung.
Thanh Bình uyển yên tĩnh, kiềm chế, tất cả mọi người vẫn còn đang nhíu mày.
Mặc dù trước khi đến đều mong mỏi có trò hay, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là ngoài ý muốn như thế này.
- Lôi Đình?
Đông Hoàng Như Ảnh cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, bởi vì khi đó nàng đang muốn đi qua, cũng chỉ có nàng ngay lúc ấy đối mặt với tòa thạch đình kia, thấy rõ ràng chuyện trải qua.
Một thị nữ đi tới nơi đó, bày xuống rượu trái cây.
Sau đó... Lôi triều nổ tung!
Trước tiên mặc kệ thị nữ là thật hay giả, tuy cảnh giới cũng không cao, nếu không rất dễ dàng khiến cho cuồng nhân chiến đấu như Khương Phàm kia cảnh giác.
Thị nữ cũng không thể nào là thả ra võ pháp, nếu không từ lúc kích hoạt linh văn đến diễn biến võ pháp, quá trình này cũng dễ dàng để cho Khương Phàm cảnh giác.
Chỉ có thể là dùng vũ khí nào đó.
Ví dụ như, 'Lôi Đình Chi Nộ' Thiên Cung bọn hắn luyện chế.
Có thể uy hiếp được Linh Hồn cảnh, tất nhiên là chủng loại đẳng cấp cao như Lôi Đình Chi Nộ kia, giá cả vô cùng đắt đỏ, mà cấp cho số lượng có hạn.
Đông Hoàng Như Ảnh nhắm mắt, cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc ấy.
Không sai, rất có thể chính là Lôi Đình Chi Nộ cấp cao.
Thị nữ chỉ cần là Linh Nguyên cảnh sơ kỳ đã có thể kích hoạt nó trong thời gian rất ngắn.
Mà uy lực rất mạnh, ngay cả Linh Hồn cảnh nhị trọng thiên đều có thể oanh sát.
Từ tình huống lúc đó đến xem, mục tiêu hàng đầu là Khương Phàm.
Kết quả Khương Phàm không chết?
Hẳn là có vũ khí phòng hộ đặc biệt nào đó.
Nhưng cũng chính là có Khương Phàm đứng mũi sào ngăn cản, để Kiều Linh Vận vừa vặn đến phía sau hắn may mắn thoát khỏi, nếu không Kiều gia sẽ phải tuyệt hậu!
Thật ác độc.
Là ai nghĩ tới độc kế như thế này.
Là ai lại nghĩ tới sẽ động thủ hoàn cảnh đặc thù trong như thế.
- Trước khi chuyện chưa mất khống chế, có ai nguyện ý thừa nhận? Cũng hoan nghênh người trong tộc báo cáo tộc trưởng của mình. Tộc trưởng có thể nghĩ ra loại chủ ý ngu xuẩn này, ta thấy đã không cần thiết làm tộc trưởng nữa.
Nhân Hoàng ngữ khí coi như bình tĩnh, nhưng thanh âm có chút rung động, biểu hiện ra vị chủ nhân hoàng tộc này đang cực lực đè nén lửa giận đang muốn dâng lên.
Hết lần này đến lần khác, mặt mũi hắn đều mất hết, trong mắt các tộc có còn Nhân Hoàng hắn đây hay không.
Thật vất vả mới làm yên lòng Kiều gia, bây giờ...
Hắn đã có thể tiên đoán được một trận đại loạn.
- Nhân Hoàng, ta cam đoan, Hoàng Phủ gia tộc tuyệt đối không có bố trí loại hành động này.
Hoàng Phủ Thừa Viễn lập tức hướng về phía trước, cao giọng tỏ thái độ.
Đường gia, Tô gia, Chung Ly gia, cùng với các nhà khác, cũng đều nhao nhao tỏ thái độ, thậm chí lấy danh nghĩa tổ tông gia tộc ra mà thề.
Bọn hắn coi như tức giận đi chăng nữa, cũng không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Vậy thì tốt! Xin mời tộc trưởng các tộc lập xuống huyết thư, cam đoan không liên quan với việc này. Nếu như Kiều gia không có chứng cứ, tự dưng chỉ trích trả thù, do ta ra mặt, tự mình trấn áp. Nhưng nếu như Kiều gia có chứng cứ, có thể xác định là do gia tộc nào đó làm. Như vậy... Mặc kệ Kiều gia làm chuyện gì, trả thù tới trình độ nào, hoàng thất tuyệt đối không nhúng tay.
Chương 985 Sinh sinh tử tử (2)
Nhân Hoàng đưa tay, tự mình kéo xuống vải từ trên trường bào, ném cho Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cắn nát tay mình, viết xuống nội dung cam đoan, giao cho trước mặt Hoàng Phủ Thừa Viễn:
- Xin mời Hoàng Phủ tộc trưởng, viết xuống tên!
- Hoàng Phủ gia tộc, thật không liên quan gì tới việc này.
Hoàng Phủ nhận cắn ngón tay, nhắc đến liền muốn ở phía sau viết chữ, nhưng lông mày bỗng nhiên đẩy một cái, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền xa xa.
Gia chủ Tô gia, Chung Ly gia tộc, còn có gia chủ Đường gia, cũng khẽ nhíu mày, riêng phần mình liếc nhìn hài tử Tô Nhã đang chờ mình.
- Hoàng Phủ tộc trưởng, có gì có thể do dự sao?
Đại hoàng tử giơ lên huyết thư, tỏ rõ với tộc trưởng các tộc:
- Tự mình làm hay không đều không rõ ràng? Làm, thì thừa nhận cho ta. Không có làm liền làm tốt cam đoan.
Hoàng Phủ Thừa Viễn nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền lại buông thõng tầm mắt, khóe miệng ôm lấy một đường cong, không đối mặt với hắn.
Hoàng Phủ Thừa Viễn có dự cảm không tốt, nhưng vẫn cắn răng, viết xuống tên mình.
Gia chủ Tô gia nơi đó cũng có mấy phần bất định, bởi vì trước khi đến, Tô Nhã đã từng đề cập tới mấy thủ đoạn tà ác.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể thừa nhận.
Theo tộc trưởng các tộc viết xuống huyết thư, Đại hoàng tử cũng viết xuống tên mình, cam đoan với Nhân Hoàng:
- Chuyện xảy ra tại Thanh Bình uyển, nhi thần không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng nhi thần cũng có thể cam đoan, không phải thành viên hoàng thất làm.
Nhân Hoàng cố nén lửa giận, nói với Thiên Lân thánh địa và các tân khách phương bắc:
- Đêm nay ra lại nxảy ra chuyện ngoài ý muốn, để các vị chê cười, tiệc tối dừng ở đây.
Tân khách các tộc liên tục hành lễ, sau khi khách sáo hàn huyên vài câu thì được thị vệ hoàng thất dẫn đầu rời khỏi.
Náo nhiệt thật!
Thi đấu bài vị năm nay thật là náo nhiệt!
Cái này đã không còn là mất thể diện, mà thật sự là có khả năng dẫn phát nội loạn.
Phải nhìn hoàng thất đối phó thế nào.
Kiều Vạn Niên trực tiếp hóa thân thành Lục Dực Kim Kiêu, chở Khương Phàm và tất cả mọi người, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, chạy tới Kiều gia.
- Ai còn còn sống? Nói cho ta biết, ai còn còn sống!
Kiều Phương Hoa lo lắng lại tức giận, nàng không có chọn rể, toàn bộ tinh lực đều hiến cho Kiều gia, cũng xem bọn người Kiều Linh Vận như con mình nuôi.
- Phóng xuất ra, ta xem một chút, nhanh phóng xuất ra cho ta.
Trong mắt Kiều Vạn Sơn chứa đều là mắt, hắn muốn điên lên.
- Thanh đồng tiểu tháp là không gian ổn định, ở bên trong an toàn hơn. Cho ta đan dược chữa thương, các loại đan dược chữa thương, có bao nhiêu cho ta bấy nhiêu.
Khương Phàm cau mày, định thần cảm nhận tình huống trong thanh đồng tiểu tháp.
Kiều Thiên Mạch bởi vì mặc nhuyễn giáp, bảo vệ lồng ngực, nhưng toàn bộ tứ chi đã nát, bộ mặt rách rưới, đã hấp hối.
Kiều Linh Vận đang lệ rơi đầy mặt nhét huyết đan vào trong miệng hắn, hỗ trợ luyện hóa, duy trì lấy nhịp tim yếu ớt.
Phượng Bảo Nam tình huống lại có chút cổ quái, trước đó vốn đã thấy hắn bị phá thành mảnh nhỏ, giống như đã chết. Nhưng, vào giờ khắc này, Linh văn trên trán của hắn vậy mà lại đang nở rộ lên tia sáng yếu ớt, chỗ đứt các nơi trên toàn thân vậy mà đang lan tràn từng đường màu máu tinh mịn. Thân thể tản mát nhưng cũng có tình huống tương tự, cành tăng sinh, im ắng lan tràn, quấn quanh lấy từng khối vụn kéo dài tới thân thể nơi đó.
Kiều Vô Song bởi vì lúc ấy đang ôm cánh tay Phượng Bảo Nam, được Phượng Bảo Nam ngăn trở có một số lôi triều, chỉ còn phân nửa bên trái, phía bên phải cơ hồ đã mất ráo. Nhưng theo cánh tay kia khuếch tán cành, vậy mà thân thể của nàng cũng được bao vây lại.
Thân thể Kiều Vi Nhi chỉ còn nửa khúc trên, đầu và lồng ngực, đã mất. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khí tức yếu ớt, con ngươi đang tan rã.
Nhưng, thời khắc xảy ra chuyện, tặc điểu vừa vặn nằm nhoài trong ngực của nàng, giật mình phát hiện nguy hiểm trong chốc lát đã lập tức bành trướng thân thể, mặc dù thời gian có hạn, nhưng tốt xấu cũng đã che lại lồng ngực cùng đầu cho nàng, nếu không trận lôi triều kia thật đủ để hủy diệt Linh Hồn cảnh, tuyệt đối có thể phá tan nàng thành từng mảnh.
Tiểu hồ ly đang tự mình canh giữ ở bên cạnh nàng, kích thích đan dược hóa thành dược dịch, dẫn vào trong miệng nàng.
Về phần Kiều Vĩnh Nghĩa các chi thứ, ba người đều đã chết, không có bất kỳ hi vọng gì, Kiều Vĩnh Đạt là bởi vì lúc ấy đang đứng tại nơi hẻo lánh, lôi triều chỉ đánh rách lồng ngực, nát nội tạng, cũng không có nguy hiểm tính mạng.
Kiều Phương Hoa lo lắng nắm lấy tay Khương Phàm:
- Nói chuyện đi, rốt cuộc là thế nào rồi?
- Mau trở lại gia tộc, nói không chừng còn có thể cứu.
Khương Phàm khẩn trương chú ý tình huống Phượng Bảo Nam, đầu đều bị xé mở, lại còn có thể quấn quít nhau, đây chính là chỗ thần kỳ của Phượng Vũ thánh văn?
Nhưng, thương thế của hắn vẫn quá nặng, cần Kiều gia trợ giúp.
Rốt cuộc Kiều Vô Song sống hay chết, khả năng cũng phải ỷ vào bí mật của Phượng Bảo Nam.
Toàn thân Kiều Vạn Niên sôi trào lên liệt diễm, chấn kích sáu cánh, đánh nát trời cao, dùng nhanh nhất tốc độ về tới Kiều gia.
- Trường Sinh Đan!!
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Trường Sinh Đan? Đúng đúng, Trường Sinh Đan!!
Khương Phàm nghĩ tới, Trường Sinh Đan chính là Thánh phẩm đan dược, có thể cưỡng ép kéo dài tính mạng, có thể khởi tử hồi sinh.
Mặc kệ thương thế nặng cỡ nào, chỉ cần còn hơi thở thì sẽ có thể hoàn chỉnh cứu trở về.
- Mau lấy Trường Sinh Đan ra.
Khương Phàm trở lại đỉnh núi, trước tiên phóng xuất thịt nát trong thanh đồng tiểu tháp ra, bày khắp đại điện.
Tràng diện thảm liệt để bọn người Kiều Vạn Niên cơ hồ muốn sụp đổ, cũng làm cho các tộc lão vội vã chạy đến lớn tiếng kêu lên đầy sợ hãi.
Khương Phàm nửa quỳ ở trước mặt Phượng Bảo Nam, lo lắng hô to:
- Trường Sinh Đan, đều điếc sao! Trường Sinh Đan! Lấy Trường Sinh Đan tới đây!
- Trường Sinh Đan còn không có thành hình.
- Cưỡng ép kết thúc.
- Cho ai ăn.
- Toàn bộ bọn hắn!!
- Tiểu tổ, chúng ta rất nguyện ý dùng Trường Sinh Đan cứu bọn nhỏ, nhưng vật liệu Trường Sinh Đan vô cùng quý giá, lấy uy lực Kiều gia trăm năm mới có thể miễn cưỡng gom góp, vẫn là cho các lão tổ tông...
- Lấy ra!!