-
Chương 1031-1035
Chương 1031 Dương mưu
Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày, có một dự cảm không tốt.
Rống!
Sau lưng Hoàng Kim Sư Vương đi ra một ấu sư (sư tử còn nhỏ), nói là ấu sư, kỳ thật đã dài đến mười mét.
Thần tuấn phi phàm, ánh mắt lăng liệt, tản ra khí thế uy mãnh bức người.
Không thể tưởng tượng nổi chính là, giữa hai cái đầu nó lại có nhô ra rõ ràng, giống như muốn mọc ra cái đầu thứ ba.
Hoàng Kim Sư Vương kiêu ngạo nói:
- Đây là ấu tử của ta, mới vào Linh Hồn cảnh cũng đã bắt đầu nảy mầm ba cái đầu, thành tựu tương lai có thể vượt xa hơn ta. Lần này, ta tự mình đến xin thuốc cho hắn, nếu như có thể kích phát tiềm lực huyết mạch càng sâu, ta tất có thâm tạ.
Ly Hỏa Thánh Chủ cười nói:
- Huyền Nghĩa, chuyện này liền giao cho ngươi?
- Ta?
Thường Huyền Nghĩa lập tức ngửi thấy mùi âm mưu.
- Ta một thời gian trước bị thương, thân thể cũng không đủ tinh lực. Ngươi là Phó Thánh Chủ, trừ ta ra ngươi là người có thân phận cao nhất tại thánh địa, có tư cách lại có năng lực, không phải ngươi còn có thể là ai?
- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là một trong tam đại Chuẩn Thánh phẩm đan dược, ngươi tự mình phụ trách, chẳng khác nào truyền thụ phương thuốc cho ngươi.
Mặt mũi Ly Hỏa Thánh Chủ tràn đầy hiền lành nhìn Thường Huyền Nghĩa, ân cần mà nói:
- Cũng coi như lễ vật ta hoan nghênh ngươi tiến vào Ly Hỏa thánh địa.
Thường Huyền Nghĩa mỉm cười hoàn lễ, nhưng rốt cuộc đã hiểu ý gì.
Đây không phải âm mưu, đây là dương mưu trần trụi.
Đan dược quan trọng như vậy, nếu hoàn toàn chưa quen thuộc tình huống thì không thể nào một lần liền thành công.
Nếu như hắn tiếp nhận, tất nhiên thất bại.
Mà vật liệu để luyện chế Thái Sơ Mệnh Hồn Đan khẳng định cực kỳ quý giá, quý giá đến nỗi bên trong Ly Hỏa thánh địa đều chưa hẳn đã đầy đủ, chỉ có thể là Hoàng Kim Sư Vương mang tới.
Nếu như mình luyện đan thất bại, phế đi đan dược, bọn hắn sẽ có lý do vấn tội.
Quả nhiên, Ly Hỏa Thánh Chủ lại nói:
- Quá trình luyện chế Thái Sơ Mệnh Hồn Đan rất phức tạp, cần có dược liệu hiếm thấy lại càng quý giá. Nhưng không cần lo lắng, ta tin tưởng năng lực của ngươi, dược liệu cũng đều đã gom góp đủ, là Hoàng Kim Sư Vương tự mình mang tới.
Thường Huyền Nghĩa nói:
- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là đan dược Chuẩn Thánh phẩm, lại được chuyên luyện chế vì hoàng tộc, ta sợ chính ta gánh vác không nổi, còn xin...
Thường Huyền Nghĩa chưa nói xong đã bị Ly Hỏa Thánh Chủ chặn ngang:
- Ta có lòng tin đối với thực lực luyện đan của ngươi, ngươi Luyện Đan sư mang từ Đan quốc nơi tới đó cũng đều rất không tệ, có bọn hắn phối hợp, ngươi hẳn là có thể luyện ra Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Khương Hồng Võ ra mặt nói:
- Thường Huyền Nghĩa cho tới bây giờ đều không tiếp xúc qua Thái Sơ Mệnh Hồn Đan...
- Ai!! Hồng Võ huynh, đây là chuyện giữa Luyện Đan sư, ngươi cũng đừng xen vào.
Điện chủ Đan Đỉnh điện cười nói chắt ngang, tiếp tục đâm kích Thường Huyền Nghĩa:
- Ta sẽ giới thiệu cho ngươi phương thuốc, giới thiệu kỹ càng quá trình luyện chế, hạng mục cần chú ý. Ngươi cứ việc buông tay buông chân đi làm, vừa vặn mượn cơ hội này, hướng thánh địa, hướng Hoang Mãng nguyên, thậm chí Nam Bộ, hiện ra thực lực luyện đan của các ngươi. Đúng rồi, hôm nay chúng ta đã phát ra thư mời, xin mời hảo hữu các phương tề tụ về Ly Hỏa thánh địa, cùng nhau chứng kiến.
Điện chủ Kim Thai điện cũng nói:
- Bây giờ trong thánh địa rất nhiều Luyện Đan sư đều có chỗ hoài nghi đối với thực lực của Huyền Nghĩa ngươi, người bên ngoài đối với ngươi cũng có chút hiếu kỳ. Lần này luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, vừa vặn có thể chứng minh thực lực của ngươi với bọn hắn, chứng minh Thường Huyền Nghĩa ngươi, gánh chịu nổi tên Phó Thánh Chủ Ly Hỏa thánh địa. Nếu như lần này ngươi làm xong, chúng ta sẽ còn cân nhắc tiếp đó sẽ tổ chức thêm mấy trận đại hội luyện đan công khai, đan dược tam đại Chuẩn Thánh phẩm của Ly Hỏa thánh địa, từng cái đều giao cho ngươi.
- Cứ như vậy, thanh danh của ngươi sẽ được đánh ra ngoài, trong ngoài thánh địa đều sẽ lục tục tiếp nhận ngươi. Tương lai ngươi tiếp quản vị trí Thánh Chủ, cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn.
Hoàng Kim Sư Vương chậm rãi gật đầu:
- Thánh địa không hổ là thánh địa, đều có lòng nhân ái. Thường Huyền Nghĩa, Thánh Chủ cùng điện chủ các điện giống như đều rất xem trọng ngươi nhỉ.
Thường Huyền Nghĩa xem như đã triệt để hiểu.
Cái này không chỉ là vấn đề dược liệu, mà là phải công khai 'Hành hình' đối với hắn.
Đầu tiên là trắng trợn tuyên dương, rộng mời hảo hữu, sau đó chứng kiến hắn 'Thảm bại'. Cứ như vậy, trong trong ngoài ngoài đều sẽ chất vấn thực lực của hắn.
Chờ tương lai ngày nào đó, lại cho hắn một cái Chuẩn Thánh phẩm đan dược, để hắn luyện chế trước mặt mọi người. Nếu như lại lần nữa thảm bại, tất cả mọi người sẽ tiếp tục chất vấn.
Mười năm sau coi như Ly Hỏa Thánh Chủ chủ động thoái vị, hắn cũng không có mặt mũi tiếp quản vị trí Thánh Chủ kia, trong ngoài thánh địa càng sẽ không tán thành hắn.
Quá độc ác!
Quá ác độc!
Đây chính là gọi là giết người tru tâm!
- Vương gia, nghĩ biện pháp ngăn lại. Bọn hắn không chỉ là muốn đả thương ngài ấy, còn muốn phế ngày ấy đi.
Nạp Lan Minh Kính không có dò xét tâm cảnh ai, đối diện cảnh giới quá cao, hắn cũng dò xét không thấu, nhưng hắn có thể đoán được mục đích của đám người này.
Khương Hồng Võ cũng gấp:
- Làm sao phế?
- Lấy thất bại, phế lòng tin. Cũng dùng đan dược, phế linh hồn.
- Nói rõ ràng.
- Ta chỉ là đoán, Thái Sơ Mệnh Hồn Đan liên quan đến loại dược liệu linh hồn, nếu như thất bại, vô cùng có khả năng sẽ tồn tại nguy hiểm tổn hại linh hồn. Đến lúc đó, lòng tin của Thường Huyền Nghĩa gặp khó, linh hồn bị thương, thực lực luyện đan khẳng định sẽ hạ xuống. Nếu như lại chuẩn bị cho ngài ấy mấy trận luyện đan công khai, ngài ấy nhất định thua lại thua, triệt để sụp đổ mất.
Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đứng tại nơi hẻo lánh, khó có thể tin được mà nhìn bọn người dối trá trước điện.
Hôm nay thật sự đã được mở rộng tầm mắt, thì ra hại người còn có thể làm được quang minh chính đại như thế, thì ra giết người còn có thể âm hiểm độc ác như thế.
Khương Hồng Võ đứng dậy, đang muốn cưỡng ép cự tuyệt, Thường Huyền Nghĩa lại đột nhiên nhấc lên khí thế:
- Ta xin nhận!!
- Huyền Nghĩa!
Bọn người Khương Hồng Võ hơi biến sắc, lập tức muốn ngăn cản.
- Ta xin nhận!
Thường Huyền Nghĩa lại hô to lần nữa.
Hắn vẫn luôn rất thuần túy, thuần túy nghiên cứu đan thuật, thuần túy luyện chế đan dược, thuần túy ứng đối đạo lí đối nhân xử thế.
Chương 1032 Dụ sát
Hắn khinh thường âm mưu quỷ kế, cũng không quen ứng phó hãm hại.
Nhưng, hắn không cho phép người khác nghi vấn tạo nghệ đan thuật của hắn, không thể để cho người khác xem nhẹ, coi thường thực lực luyện đan của hắn.
Đây cũng là một cơ hội, hắn phải hướng thánh địa, hướng về người trong thiên hạ, chứng minh thực lực của Thường Huyền Nghĩa hắn, tự mình đến bảo vệ địa vị tại Ly Hỏa thánh địa.
- Đây mới là dáng vẻ Phó Thánh Chủ Ly Hỏa thánh địa chúng ta nên có.
Ly Hỏa Thánh Chủ gật đầu với điện chủ Võ Cực điện:
- Hôm nay sẽ tuyên bố tin tức với Hoang Mãng nguyên, thông báo đến cả bằng hữu của chúng ta ở các nơi các. Mười ngày sau, Ly Hỏa thánh địa tổ chức đại hội luyện đan, mời bọn họ đều tới chứng kiến.
Thường Huyền Nghĩa đứng dậy:
- Bây giờ ta sẽ đi làm chuẩn bị. Xin mời điện chủ Đan Đỉnh điện truyền thụ thuật luyện đan Thái Sơ Mệnh Hồn Đan cho ta.
- Mời tới bên này.
Điện chủ Đan Đỉnh điện mỉm cười đứng dậy, đưa tay mời.
Trước khi đi hắn đã cùng Ly Hỏa Thánh Chủ đụng ánh mắt mà không để lại dấu vết nào, ha ha, trúng kế.
Khương Hồng Võ không tiếp tục ngăn cản, thấp giọng nói:
- Kỳ thật đây cũng là cơ hội. Nếu như Thường Huyền Nghĩa thật có thể hoàn thành nhiệm vụ nhìn như không thể hoàn thành này, hẳn là sẽ thay đổi cách nhìn của rất nhiều người đối với hắn, ổn định địa vị tại Ly Hỏa thánh địa.
Yến Tranh nói:
- Luyện Đan sư cao ngạo nhất, cũng nhất tôn trọng đan thuật. Nếu như hắn có thể chứng minh mình quả thật có thực lực, xác thực có thể được một số tán thành.
Nạp Lan Minh Kính lại nói:
- Thường thúc thúc có lòng tin là tốt, chỉ sợ bọn hắn sẽ cho thuật luyện đan giả.
Khương Hồng Võ cũng có lo lắng về vấn đề này:
- Nghĩ biện pháp, lấy thuật luyện đan thật.
- Trước tiên không nên manh động, để tránh trúng liên hoàn kế.
Nạp Lan Minh Kính tâm tư nhanh nhẹn, nếu Ly Hỏa Thánh Chủ muốn tính kế Thường Huyền Nghĩa, cũng có thể sẽ tính toán bọn hắn.
Ví dụ như, đoán được Khương Hồng Võ lại phái tâm phúc đi trộm, cho nên làm tốt một cái rập, ngồi đợi nhập hố.
Một khi bắt lấy, Ly Hỏa Thánh Chủ sẽ có thể vấn trách Khương Hồng Võ.
Dù sao Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là một trong tam đại Chuẩn Thánh phẩm đan thuật của thánh địa, tương đương với mệnh của thánh địa.
Trộm đan thuật là tội lớn.
Sau khi Thường Huyền Nghĩa rời khỏi, Ly Hỏa Thánh Chủ lại nhìn về phía Khương Hồng Võ:
- Hồng Võ, tỏ thái độ.
- Tỏ vẻ gì?
Khương Hồng Võ âm thầm cảnh giác.
Ly Hỏa Thánh Chủ mỉm cười, thậm chí nụ cười còn có mấy phần hiền lành:
- Hoàng Kim Sư Vương khó đến được một chuyến, còn mang theo hậu đại ưu tú nhất của Hoàng Kim Sư tộc, cơ hội khó có được, còn không cùng luận bàn một chút?
- Luận bàn?
Ánh mắt Khương Hồng Võ run lên, hỗn đản này là muốn giết người.
Hai con Hoàng Kim Sư Tử nện bước đi tới phía trước, mãnh liệt run run thân thể, phát ra tiếng gào trầm thấp, con mắt tàn nhẫn tập trung vào Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ.
Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Hoàng Kim Sư Vương trước kia thường đến thánh địa, Diêm La điện là thánh điện chiến đấu trong Ly Hỏa thánh địa, đều sẽ nắm lấy cơ hội luận bàn hai chiêu. Bọn chúng đến từ hoàng tộc, lại là hậu đại của Yêu Vương, không phải ai cũng có tư cách khiêu chiến, còn không mau an bài?
Ly Hỏa Thánh Chủ mỉm cười bức Khương Hồng Võ ra tay, không phải không thể giết ngươi sao?
Vậy liền mượn hoàng tộc tay, giết hài tử ngươi!
Khương Hồng Võ nói:
- Nó đều là Linh Hồn cảnh, Uyển Nhi nhà ta vừa mới đến Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên mà thôi.
Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Chỉ là luận bàn, cảm nhận chiến kỹ truyền thừa của Hoàng Kim Sư tộc một chút. Ngươi có thể chọn mấy người, cùng tiến lên.
Phạm Ngọc Thành cố ý kích thích nói:
- Diêm La điện là lực lượng mạnh nhất Ly Hỏa thánh địa, cơ hội này cho tới bây giờ đều chỉ thuộc về các ngươi, nếu như Diêm La điện không nguyện ý, nhường cho Võ Cực điện bọn ta? Ta có hai đệ tử vừa vặn vừa mới tiến vào Linh Hồn cảnh.
Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Võ Cực điện ra hai người, Diêm La điện ra hai người, biểu hiện ra võ pháp, cùng Hoàng Kim Sư Tử luận bàn mấy hiệp. Điểm đến là dừng.
Khương Hồng Võ sao có thể không rõ mục đích của bọn hắn, an bài luận bàn, cố ý tạo cơ hội cho Hoàng Kim Sư Tử, dùng 'Ngoài ý muốn' chụp chết bọn người Khương Uyển Nhi. Sau đó lại tùy tiện nói lời xin lỗi.
- Nhanh lên, ta cũng không phải ai cũng có thể khiêu chiến, đừng cho mặt không biết xấu hổ.
Song Đầu Kim Sư giẫm móng vuốt lên, nhìn chằm chằm bọn người Khương Uyển Nhi.
Khương Uyển Nhi quả quyết cự tuyệt:
- Thu hồi thương hại của ngươi đi, ta không hầu hạ!
Đáy mắt Song Đầu Kim Sư đại thịnh hung quang:
- Tiểu nữ tử, ngươi dám bất kính với ta?
Khương Uyển Nhi khẽ nói:
- Nơi này không phải Trấn Nam Yêu Quốc, ta cũng không phải người hầu của Trấn Nam Yêu Quốc, dựa vào cái gì phải kính ngươi.
Song Đầu Kim Sư rống to:
- Muốn chết!!
Khương Uyển Nhi ngẩng đầu giằng co:
- Ngươi giết chết ta thử một chút?
Hoàng Kim Sư Vương đi về phía trước hai bước, khí thế kinh khủng tràn ngập quảng trường:
- Ly Hỏa Thánh Chủ, chúng ta là có ý tốt chỉ giáo, nhưng hình như người của các ngươi không quá cảm kích.
Ly Hỏa Thánh Chủ khôi phục tư thái uy nghiêm:
- Khương điện chủ, không được làm mất cấp bậc lễ nghĩa thánh địa, không được làm cho thánh địa mất mặt.
Khương Hồng Võ cũng không phải như Thường Huyền Nghĩa, hắn trực tiếp đứng dậy giằng co:
- Diêm La điện từ bỏ khiêu chiến, không cần chỉ giáo. Có lỗi?
Phạm Ngọc Thành trầm giọng nói:
- Ảnh hưởng mối quan hệ giữa thánh địa cùng hoàng tộc, chính là có lỗi.
Khương Hồng Võ đối xử lạnh nhạt thoáng nhìn:
- Nếu như mối quan hệ là dùng máu thịt tới nuôi dưỡng, ta không hầu hạ. Ngươi muốn giữ gìn, dùng máu của ngươi, dùng thịt của ngươi.
Điện chủ Kim Thai điện đứng dậy, khí thế cường thịnh đè tới phía Khương Hồng Võ:
- Khương Hồng Võ, chú ý trường hợp, không được làm càn!
- Nếu như không có việc gì, chúng ta lui xuống trước đi. Các ngươi đều là người quen, từ từ ôn chuyện, người xa lạ như ta đây, cáo từ trước.
Khương Hồng Võ chào hỏi bọn người Yến Tranh rời khỏi.
- Dừng lại!
Hoàng Kim Sư Vương giơ lên toàn bộ năm cái đầu, thanh âm hùng hậu nặng nề, nương theo yêu khí kinh khủng, bao phủ quảng trường trước đại điện Ly Hỏa.
Giờ khắc này, trước cửa Ly Hỏa thánh địa, Bách Lý Mạc Yêu đã khiêng đỉnh lô từ trên trời giáng xuống, thanh thế mãnh liệt nhấc lên cuồng phong.
- Kẻ nào, dám xông vào Ly Hỏa thánh địa!
Chương 1033 Sinh tử nghĩ cách cứu viện (1)
Các thủ vệ, đệ tử trấn thủ thánh địa khẩn trương quát hỏi.
- Trong này là Khương Phàm, nhanh cứu người.
Bách Lý Mạc Yêu không hiểu rõ Nam Bộ, nhưng Khương Phàm có nói qua, Ly Hỏa thánh địa đã quy thuận thánh địa Nam Bộ, nơi này còn có phụ thân của Khương Phàm, còn có các thúc bá của hắn.
- Là ai?
Các đệ tử trấn thủ thánh môn khó có thể tin.
- Khương Phàm!
Bách Lý Mạc Yêu ôm Khương Phàm từ trong đỉnh lô ra, bộ dáng đẫm máu nhìn thấy mà giật mình, linh văn trên trán đã ảm đạm không ánh sáng, giống như lúc nào cũng có thể dập tắt.
Thật sự là Khương Phàm?
Tình huống này là như thế nào!
Khuôn mặt các đệ tử trấn thủ có chút động.
- Nhanh đi!!
- Ngươi chờ, chờ ở đây, đừng xông loạn.
Các đệ tử tranh thủ thời gian đi đến bẩm báo.
Chỉ sau chốc lát, một vị trưởng lão trấn thủ ra đón:
- Ngươi là gì của Khương Phàm?
- Ta là bằng hữu của hắn, chúng ta gặp chuyện ngoài ý muốn, nhanh cứu người.
Bách Lý Mạc Yêu nắm tay Khương Phàm, chú ý tình huống kinh mạch.
Hắn bây giờ đang rất khẩn trương, mặt mũi trắng bệch.
Kinh mạch đối với võ giả mà nói là đều cực kỳ quan trọng, nhất là đối với Khương Phàm.
Dù sao tương lai phải trưởng thành đến thần văn, nếu như bởi vì sự ngoài ý muốn này mà ảnh hưởng đến thăng hoa của tương lai, hắn chính là tội nhân của toàn bộ thần triều, trăm lần chết không đền được tội!
Sau khi trưởng lão xác định, tranh thủ thời gian trấn an Bách Lý Mạc Yêu.
- Ngươi trước chờ một lát, ta đi xin phép.
- Chết tiệt, còn đi xin chỉ thị?? Trước hết để cho ta đi đến!
Bách Lý Mạc Yêu gầm thét.
- Rất xin lỗi, nơi này là thánh địa, chúng ta cần thông bẩm.
- Đi mời Khương Hồng Võ! Hắn hẳn là điện chủ Diêm La điện các ngươi!
- Đương nhiên, Khương Hồng Võ là điện chủ. Nhưng ngươi nên thành thật chờ lấy.
Đáy mắt trưởng lão trấn thủ hiện lên tia dị quang, bước nhanh về tới thánh địa.
Bách Lý Mạc Yêu cố nén xúc động, chờ đợi lo lắng.
Đám hỗn đản kia rốt cuộc là ai?
Vậy mà có thể tinh chuẩn phục kích bọn hắn?
Còn có thể di chuyển tức thời vài trăm đến hơn nghìn dặm?
Mặc dù hắn có trách nhiệm, nhưng... Cái này… chết tiệt… cũng quá đột nhiên!
Đường đường là Niết Bàn cảnh, phục kích hài tử?
Phong cách kinh ngạc của Nam bộ lớn như vậy sao?
Nam Bộ làm việc không biết xấu hổ như vậy sao?
Các đệ tử phía ngoài thánh địa đều cảnh giác hắn, liên tiếp trao đổi ánh mắt, thể hiện vẻ quái dị.
Sau đó không lâu, vị trưởng lão trấn thủ kia trở về, còn mang ra một người. Người kia mặc áo đỏ, mang theo mặt nạ, 'Lo lắng' xông lại:
- Ta là đội viên Huyết Ngục, đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta cần cứu người.
Bách Lý Mạc Yêu tranh thủ thời gian khiêng đỉnh lô đi qua, Huyết Ngục, nghe Khương Phàm nói qua, là cận vệ của Khương Hồng Võ.
- Thánh địa có quý khách tới, điện chủ đang cùng Thánh Chủ tiếp đãi, tạm thời không tới được. Nhanh, trước mời vào bên trong. Ngươi giới thiệu kỹ càng tình huống cho ta, nhìn xem cần đan dược gì.
Đội viên Huyết Ngục dẫn bọn hắn đi đến thánh địa.
- Ta cũng không biết gặp kẻ địch nào, thương thế hắn rất nặng, khí hải bị thương, cần Tạo Hóa Đan.
Bách Lý Mạc Yêu khiêng đỉnh lô đều muốn bay lên.
Bọn thủ vệ phía ngoài thánh địa đưa mắt nhìn bọn hắn đi, khóe miệng dần dần câu lên đường cong tà ác.
- Tên ngu xuẩn này ở đâu ra?
- Hắn không biết tình huống của Diêm La điện sao?
- Hắn không biết phụ trách bảo vệ thánh địa chính là Võ Cực điện của chúng ta sao?
- Hắn thậm chí ngay cả Huyết Ngục cũng chưa nhận ra được.
- Địch Anh giả y như thật vậy.
- Chúng ta một mực chờ đợi Khương Phàm tới, đã sớm chuẩn bị tốt sân nhỏ, chính là chỗ này.
Địch Anh mang theo Bách Lý Mạc Yêu đến chỗ ở của hắn.
Bách Lý Mạc Yêu phóng đỉnh lô tới bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí ôm Khương Phàm vào phòng, đặt lên trên giường.
- Ta đi gọi người...
Địch Anh vội vàng muốn rời khỏi, lại cố ý đứng ở cửa, quay đầu lại hỏi Bách Lý Mạc Yêu:
- Tha thứ ta mạo muội, ta để ngươi đơn độc ở chỗ này, có thể yên tâm không?
- Đương nhiên có thể, là ta ĐƯỢC hắn mang tới.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Khương Phàm gặp cái gì? Có thể hay không nói đơn giản cho ta một chút, ta thấy tình huống của Khương Phàm rất nghiêm trọng, ta muốn trực tiếp đi tìm Khương Hồng Võ điện chủ.
- Ta là bằng hữu của hắn, chúng ta gặp phải phục kích, ngươi tranh thủ thời gian đi nhanh đi.
- Cảnh giới của ngươi hẳn là đến Niết Bàn cảnh, ai có thể phục kích ngươi?
- Nhanh đi lấy đan dược!
Bách Lý Mạc Yêu gầm thét.
- Ngươi chờ một lát.
Địch Anh làm bộ gấp gáp rời phòng, nhưng không phải đi tìm Khương Hồng Võ, mà là lão điện chủ Phạm Thiên Quân.
Bách Lý Mạc Yêu ép buộc mình tỉnh táo lại, cẩn thận dò xét toàn diện tình huống của Khương Phàm.
Khương Phàm máu me khắp người, sắc mặt tái nhợt, nhưng thương thế cũng không phải quá nghiêm trọng, đã bắt đầu khép lại chữa trị, linh hồn cũng rất ổn định, không có nhận tổn thương.
Cái này khiến Bách Lý Mạc Yêu thở phào đồng thời lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, tấn công mãnh liệt như vậy, cho dù là có đỉnh lô ngăn cản, Khương Phàm cũng có thể bị chấn vỡ.
Nhưng Khương Phàm vậy mà lại rất tốt mà.
Đây quả thực là kỳ tích.
Tuy nhiên, kinh mạch tổn thương vô cùng nguy hiểm, khí hải bị phá thành mảnh nhỏ, linh nguyên đã bắt đầu yên lặng.
Tình huống nguy cấp.
- Tiểu chủ, cố chịu đựng, chúng ta đã tới Ly Hỏa thánh địa. Đan dược rất nhanh sẽ đến thôi.
Bách Lý Mạc Yêu ngồi xuống, tùy ý nhìn gian phòng một chút.
Lúc đầu không chút để ý, thế nhưng, lông mày của hắn hơi nhíu lại, lại nhìn bố trí trong phòng.
Nơi này là gian phòng sớm chuẩn bị cho Khương Phàm?
Rõ ràng là đã có người ở.
Lông mày Bách Lý Mạc Yêu càng nhăn càng chặt, ánh mắt càng lăng lệ.
Làm sát thủ tính cảnh giác cũng chầm chậm khôi phục.
Hắn cẩn thận hồi tưởng tình huống trước và sau khi tiến vào thánh địa, cùng tiến quá trình tới chỗ này, càng nghĩ càng cảm giác không đúng sức lực.
Bách Lý Mạc Yêu không muốn loạn hoài nghi, nhưng cũng không dám lại thư giãn.
Cổ của hắn vặn vẹo, một đôi mắt ở sau gáy mở ra, xuyên thấu qua tóc dài rậm rạp, nhìn xung quanh gian phòng.
Ngay sau đó, song thứ hai, song thứ ba, song thứ tư...
Tám đôi mắt phân biệt xuất hiện ở các nơi trên đầu của hắn, tầm mắt đang mở hí, tinh mang rạng rỡ, đồng thời có thể quan sát từng phương vị, không có bất kỳ góc chết nào.
Sau đó không lâu, Phạm Thiên Quân từ bên ngoài tranh thủ thời gian đến, vào cửa trước đó cố ý lo lắng.
- Nghị nhi đâu?!
Chương 1034 Sinh tử nghĩ cách cứu viện (2)
Phạm Thiên Quân bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra.
- Ngươi là...
Bách Lý Mạc Yêu nhìn lão nhân tóc trắng phơ, Khương Hồng Võ?
Hay là gia gia Khương Phàm.
- Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết? Ngươi là ai!
Phạm Thiên Quân ra vẻ tức giận chất vấn.
- Ta là bằng hữu của hắn.
- Vì sao hắn lại bị thương thành như thế này?
Phạm Thiên Quân bước nhanh đi đến bên giường, sờ lên tay Khương Phàm dò xét, trên mặt rất nhanh hiện ra thể hiện tức giận, trong lòng càng âm thầm vui mừng, tiểu tử này lại bị phế đi, ông trời đã mở mắt rồi.
- Ta đều đã nói rồi rất nhiều lần rồi, chúng ta gặp phục kích. Đan dược đâu? Hắn cần Tạo Hóa Đan.
- Ngươi gấp cái gì! Tạo Hóa Đan trong Đan Đỉnh điện, cách nơi này mấy chục dặm, nói đến là đến?
- Vậy còn không mau đi lấy!!
- Làm càn!! Ngươi biết ta là ai không?
Địch Anh ở bên cạnh nói:
- Trước tiên đừng kích động, đã phái người đi lấy.
Phạm Thiên Quân đưa tay muốn ôm Khương Phàm lên:
- Ta dẫn hắn rời khỏi trước.
Bách Lý Mạc Yêu tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Đi đâu?
- Ly Hỏa thánh địa có linh trì sinh linh đặc thù, trước tiên phải ngâm hắn vào đó.
Phạm Thiên Quân ôm lấy Khương Phàm, bước nhanh rời khỏi.
Bách Lý Mạc Yêu lập tức muốn theo sau, lại bị ngăn cản.
- Ta rất cảm tạ ngươi đưa Nghị nhi tới, nhưng ta không biết ngươi là ai, cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nơi ta muốn dẫn hắn đi lại là cấm địa của Ly Hỏa thánh địa, hi vọng ngươi tạm thời ở lại nơi này.
- Ta nhất định phải đi theo.
- Hi vọng ngươi có thể thông cảm cho chúng ta, cũng hi vọng ngươi có thể tôn trọng quy củ thánh địa. Địch Anh, ở lại bồi tiếp hắn.
Phạm Thiên Quân cưỡng ép ôm Khương Phàm rời khỏi.
- Ta nhìn ngươi cũng đã mệt mỏi, trước tiên hãy ở lại nghỉ ngơi. Ta vừa vặn cũng cần hỏi ngươi mấy vấn đề.
Địch Anh giữ chặt Bách Lý Mạc Yêu.
- Hắn là ai?
- Ngươi thật không biết hay là giả vờ không biết? Tới đây tới đây, ngồi xuống trước.
Bách Lý Mạc Yêu không tiếp tục kiên trì.
- Ngươi nói nơi này là gian phòng chuẩn bị cho Khương Phàm?
- Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn đang chờ hắn tới.
- Ngươi là đội viên Huyết Ngục?
- Ngươi không biết ta, công tử thì biết ta.
Địch Anh nhìn Bách Lý Mạc Yêu đang đánh giá gian phòng, thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ đổ chút thuốc phấn vào trong bình nước, nhẹ nhàng nhoáng một cái, rót nước cho hắn:
- Trước uống ngụm nước, nước trong thánh địa đều ngâm dược dịch đặc chất, có thể định thần tĩnh khí.
Bách Lý Mạc Yêu ngồi xuống, cầm lấy chén nước, lại hỏi Địch Anh:
- Khương Phàm nói qua, Huyết Ngục các ngươi sẽ có người tiếp ứng tại Hoang Mãng nguyên, vì sao không có đi?
Con mắt Địch Anh loạn lay động:
- Có chuyện này? Có thể là điện chủ bận quá, quên đi. Chúng ta vừa mới tiến vào Ly Hỏa thánh địa không bao lâu, cần tiếp nhận cùng thích ứng chuyện nhiều lắm.
Bách Lý Mạc Yêu lại hỏi:
- Nửa tháng trước kia, rõ ràng là Huyết Ngục đã đến đúng giờ. Vậy mà lần này lại quên rồi?
- Nửa tháng lần kia, là như vậy, ừm... Chúng ta hành động đều là nghe theo điện chủ an bài. Lần trước, điện chủ tự mình phân phó, chúng ta đã đi qua, lần này...
Địch Anh đang nghĩ ngợi ứng phó, Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên lên tay, một tay bóp lấy cổ của hắn, trên mặt hiện ra một vòng dữ tợn:
- Cẩu vật, ngươi đùa bỡn ta?
Địch Anh kinh sợ:
- Ngươi làm gì, ta là đội viên Huyết Ngục, ta là huynh đệ của Khương Hồng Võ... A...
Bách Lý Mạc Yêu bóp lấy cổ của hắn nện ở trên bàn, quơ lấy ấm nước bên cạnh, rót hết nước bên trong vào trong miệng hắn.
Không đợi Địch Anh kêu rên, lập tức kéo lấy hắn phá tan cửa phòng xông ra ngoài.
Phạm Thiên Quân ôm Khương Phàm chạy đến trong rừng cây dưới núi, vừa cẩn thận kiểm tra tình huống khắp người Khương Phàm, thuận tiện lại xác định ra đây có phải là Khương Phàm hay không.
- Đan điền đều nát, lại còn có thể còn sống, mệnh quá cứng rắn.
Phạm Thiên Quân nhếch miệng lên nhe răng cười, giơ lên một quyền, hung hăng đánh xuống đan điền Khương Phàm.
Bổ sung vài quyền trước, đánh vỡ hoàn toàn khí hải, ngay cả chữa trị cơ hội đều không có. Lại đánh rách tả tơi đầu Khương Phàm, tổn thương ý thức cùng linh hồn. Làm một kẻ nửa chết nửa sống, chờ cứu lại cũng là phế vật.
Để cho thiên tài như ngươi không thể nào phách lối được nữa.
Ta để cho tương lai ngươi sống không bằng chết.
Nhưng... thời điểm nắm đấm của hắn phải rơi vào đan điền Khương Phàm, khóe mắt đột nhiên liếc qua liếc thấy kim quang hừng hực đột nhiên từ đỉnh núi dâng lên, nhanh chóng lao xuống nơi này.
- Lão tặc, ngươi đang làm gì?
Bách Lý Mạc Yêu từ trên trời giáng xuống, trong tay bóp lấy Địch Anh, toàn thân đầy rẫy hung quang.
- Ta đang...
Trong lòng Phạm Thiên Quân lắc một cái, đây là khí tức gì?
- Đang làm gì?
Bách Lý Mạt Yêu dữ tợn, hình thể đột nhiên tăng vọt cao đến năm mét, gương mặt dữ tợn, nắm lấy Địch Anh nhét vào trong miệng.
Răng rắc một tiếng, máu tươi vẩy ra, đầu hắn nhoáng một cái, sống sờ sờ kéo xuống một cánh tay, miệng lớn nhấm nuốt, tròng mắt gắt gao chờ lấy Phạm Thiên Quân.
Tràng diện hung tàn, nhìn thấy mà run rẩy.
- A... Cứu ta... Phạm điện chủ cứu ta...
Địch Anh kinh hồn thét lên, đau đớn giãy dụa.
Hắn đang ăn ta? Hắn đang ăn ta!
- Ngươi đang... Làm gì?
Bách Lý Mạc tức giận càng cảm thấy khuất nhục.
Hắn ở phương bắc đường đường là Huyết Sát, giết vô số người, hung danh hiển hách, kết quả vừa mới đến phương nam, thiếu chút nữa đã hại chết chủ tử, thật vất vả mới tìm tới nơi cứu người, kết quả lại có người muốn hại chết chủ tử của hắn, hắn cảm giác mình tựa như một kẻ ngu ngốc!
Nam Bộ, mẹ kiếp, tất cả đều là kẻ địch sao?
Người người nhìn thấy tiểu chủ nhà hắn đều muốn giết chết sao?
Tiểu chủ làm sao có thể ở đây được!
Phạm Thiên Quân bừng tỉnh, giận dữ quát mắng:
- Làm càn! Nơi này là Ly Hỏa thánh địa, ngươi không được giương oai.
- Ta đang hỏi, ngươi đang làm gì!
Bách Lý Mạc Yêu gầm thét như sấm, bắt lấy Địch Anh, nhét toàn bộ vào trong miệng, răng rắc răng rắc nhấm nuốt, máu tươi vẩy ra, bạch cốt vẩy xuống.
Địch Anh đau đớn giãy dụa, điên cuồng phản kích, nhưng ở trước mặt Bách Lý Mạc Yêu hắn tựa như một con chuột bị bắt ăn, rất nhanh đã bị ăn sống.
- Ngươi... Ngươi...
Phạm Thiên Quân quay người liền muốn chụp chết Khương Phàm.
Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên phát ra một tiếng thét tức giận, huyết nhục toàn thân vặn vẹo, kim quang bạo động, yêu khí sôi trào.
Hắn đang hóa thân thành Cửu Đầu Kim Điêu, bên trong khí lãng phát ra ánh sáng mãnh liệt, hình thể tăng vọt đến vài trăm mét.
Chương 1035 Sinh tử nghĩ cách cứu viện (3)
Cuồng phong gào thét, yêu khí cuồn cuộn, Phạm Thiên Quân bị hất bay.
Bách Lý Mạc Yêu giương cánh gầm thét, âm thanh đoạn dãy núi hơn trăm dặm, phảng phất không gian đều bò khai vết nứt.
Hắn vỗ cánh bạo kích, móng vuốt bén nhọn hung hăng chộp tới Phạm Thiên Quân.
- Nơi này là Ly Hỏa thánh địa, ngươi không được làm càn.
Phạm Thiên Quân ở giữa không trung cực lực khống chế thân thể, mặc dù đã già nhưng bá khí vẫn như cũ, hắn nhìn hằm hằm Bách Lý Mạc Yêu, đao văn trên trán lập tức thức tỉnh.
Đây không phải đao văn bình thường, mà là cự đao được khí tức sơn hà bao quanh.
Ầm ầm, thiên kinh địa động, dãy núi lay động.
Phạm Thiên Quân đưa hai tay về phía trước rồi nắm lại, một thanh đao lớn thành hình, khí tức sơn hà cuồn cuộn, như đang cầm một mãnh sơn lĩnh uốn lượn.
Khí thế bàng bạc, uy áp thiên địa.
Mảng lớn sơn lĩnh xung quanh ầm vang vỡ nát, bị áp sập.
Đao khí dâng lên, cự đao hoành không, nặng nề vô biên nhưng lại có khí tức sắc bén phá diệt vạn vật.
Nhưng... Oanh!
Cửu Đầu Kim Điêu ở đối diện va chạm, cự đao cường hãn bị vỡ nát ngay tại chỗ, không có bất kỳ lo lắng gì.
Cửu Đầu Kim Điêu yêu giương cánh vỗ mạnh, một cái móng vuốt bắt lấy Phạm Thiên Quân, kim quang bạo động trong móng vuốt, giống như phiến lôi trì đang cuồn cuộn, Phạm Thiên Quân bị đánh máu thịt be bét, kêu gào thảm thiết.
Đột nhiên kịch biến oanh động cả dãy núi, kinh động trưởng lão, đệ tử ở các nơi, cũng kinh đến đại điện Ly Hỏa ở mấy chục dặm bên ngoài.
Bọn người Khương Hồng Võ bỗng nhiên đứng dậy, nhíu mày ngắm nhìn kim quang cuồn cuộn như biển lớn nơi xa, một con Cửu Đầu Kim Điêu to lớn ở nơi đó đang tức giận gáy to, hung uy cuồn cuộn, âm thanh rung động thiên địa.
- Khí tức thật mạnh.
Bọn người Yến Tranh âm thầm kinh hồn, cho dù cách xa như vậy, đều có thể cảm nhận được kia khí tức hung liệt.
- Ai dám đến Ly Hỏa thánh địa ta làm càn.
Ly Hỏa Thánh Chủ giận dữ đứng dậy, tự mình vọt tới.
Điện chủ các điện theo sát phía sau, liên tiếp kích phát linh văn, triệu ra vũ khí.
- Khương Hồng Võ! Ta muốn gặp Khương Hồng Võ!
- Khương Hồng Võ người đâu! Chết ở đâu rồi!
- Khương Hồng Võ! Mẹ kiếp, ngươi đã chết rồi sao!
Chín cái đầu của Bách Lý Mạc Yêu gầm thét, kim quang đầy trời, yêu khí kinh khủng, thanh triều chói tai, khuấy động trời cao, bao phủ các dãy núi.
- Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!
Phạm Thiên Quân giống như bị giam trong lồng giam, bị hào quang màu vàng bạo kích, huyết nhục văng tung tóe, đau đớn kêu rên.
Hắn là điện chủ Diêm La điện thoái ẩn, hơn nửa đời người cao ngạo cường thế, phong quang vô hạn, chưa từng nhận qua đau đớn cùng khuất nhục như vậy.
- Khương Hồng Võ, còn sống không? Tới đây cho ta!
Bách Lý Mạc Yêu gắt gao khống chế Phạm Thiên Quân, chín đầu hét lớn, sóng âm bén nhọn giống như là lôi đình vạn trượng, xé rách trường không.
- Làm càn! Ngươi biết đây là nơi nào không? Thả Phạm Thiên Quân cho ta!
Ly Hỏa Thánh Chủ là người đầu tiên chạy tới nơi này, chấn kinh lại tức giận.
Chết tiệt, tên điên này ở đâu ra?
Tại sao hắn lại đến đây?
- Buông Phạm Thiên Quân xuống, nếu không nghiêm trị không tha.
Phạm Ngọc Thành theo sát lấy đuổi tới, hồi hộp trước uy thế cường đại tràn ngập đất trời, cũng tức giận với tình huống trước mắt.
Võ Cực điện bọn hắn phụ trách trấn thủ thánh địa, sao lại tuỳ tiện để một cường giả Niết Bàn cảnh vào đến đây được?
Nếu thật là làm lớn chuyện, hắn chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm!
- Khương Hồng Võ đâu! Ta muốn gặp Khương Hồng Võ! Sống! Thật!
Bách Lý Mạc Yêu tiếp tục hét lớn, chỉ chờ Khương Hồng Võ.
Khương Hồng Võ dừng ở nơi xa, không có tùy tiện xuất hiện.
Bọn hắn không rõ tình huống, càng không nhận ra cự yêu đáng sợ này.
Lúc này, một nam tử gầy còm chậm rãi lại tới đây, ánh mắt quái dị nhìn lên bầu trời.
- Đại Bính, tới đây.
Yến Tranh ở phía xa la lên.
Hoàng Đại Bính, trên cổ có treo bánh nướng nặng nề khô nứt, ép tới cổ cũng hơi buông thõng.
Ánh mắt của hắn có chút ngưng tụ, nhìn thấu kim quang đầy trời, tập trung vào một cái móng vuốt trong đó, ở trong đó có một thân thể đẫm máu đang nằm.
Trong thức hải, Thương Vương thức tỉnh, trầm giọng nói nhỏ:
- Ngô Hoàng.
- Đại Bính! Tới đây!
Yến Tranh hô to, thất thần làm gì, tên cự yêu này khí thế hung hung, nhìn không phải loại lương thiện.
- Uy!! Ngươi!! Chính là ngươi!! Buông hắn xuống!!
Giọng Hoàng Đại Bính không lớn, lại vô cùng ngột ngạt.
Bách Lý Mạc Yêu từ trên cao quan sát xuống:
- Ngươi là Khương Hồng Võ?
Hoàng Đại Bính dùng sức bẻ bẻ cổ, toàn thân hài cốt kịch liệt nhúc nhích, phát ra lốp bốp giòn vang.
Bách Lý Mạc Yêu không hiểu mà cảnh giác, vậy mà lại cảm thấy bị uy hiếp, chín cái đầu của hắn toàn bộ tập trung vào tên gia hỏa gầy gò này, đáy mắt lấp lóe hung quang.
- Hắn, buông xuống!
Giọng Hoàng Đại Bính đột nhiên vang dội, toàn thân dâng lên khí lãng kinh khủng, như lũ quét, như gió lốc, thanh thế to lớn.
Cơ thể hắn kịch liệt tăng vọt, từ mười mấy mét đến mấy chục mét, lại đến trăm mét, cho đến hơn hai trăm mét.
Huyết khí sôi trào, sát khí ngập trời.
Hoàng Đại Bính thay đổi hoàn toàn, giống như một dã man cự thú, đạp tan mặt đất, bay thẳng lên trời.
Dãy núi bạo động, vô số trưởng lão, đệ tử quá sợ hãi.
Đây là quái vật gì?
Đây lại là võ pháp gì?
Ngay cả điện chủ Đan Đỉnh điện đều kinh sợ, mặc dù đã nghe nói Hoàng Đại Bính có gì đó quái lạ, có thể biến thành người khổng lồ, nhưng khi tận nhìn thấy, vẫn bị khí thế kinh khủng kia làm cho kinh hãi.
Ầm ầm!
Hồng Hoang Phủ phá thể mà ra, một khí thế khủng bố kinh phá càn khôn khuấy động bầu trời, quét sạch trăm dặm núi bụi tại Ly Hỏa thánh địa, lại lần nữa kinh động tất cả mọi người.
Ngay cả Hoàng Kim Sư Vương dừng ở xa xa đều gắt gao tiếp cận hắn, cảm nhận được áp bách hít thở không thông.
Đây là vũ khí gì?
Sắc mặt Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên biến đổi, một cái móng vuốt bảo hộ Khương Phàm, một cái móng vuốt vây chết Phạm Thiên Quân, chín cái đầu của hắn gáy to sắc nhọn, ánh sáng hừng hực tăng vọt trong nháy mắt, lướt qua toàn thân, trùng kích đầu lâu, hóa thành chín đoạn ánh sáng hủy diệt, đánh rách tả tơi không gian, cuồng kích Hồng Hoang Phủ.
Hoàng Đại Bính dữ tợn, tiếng rống như sấm, nâng Hồng Hoang Phủ bổ ra một đòn kinh thiên động địa.
Thiên Nô Chi Vương bên trong Hồng Hoang Phủ thức tỉnh hồn khí, tự mình kích phát khí tức Hồng Hoang, quét sạch toàn thân Hoàng Đại Bính, trùng kích Hồng Hoang Phủ.
Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày, có một dự cảm không tốt.
Rống!
Sau lưng Hoàng Kim Sư Vương đi ra một ấu sư (sư tử còn nhỏ), nói là ấu sư, kỳ thật đã dài đến mười mét.
Thần tuấn phi phàm, ánh mắt lăng liệt, tản ra khí thế uy mãnh bức người.
Không thể tưởng tượng nổi chính là, giữa hai cái đầu nó lại có nhô ra rõ ràng, giống như muốn mọc ra cái đầu thứ ba.
Hoàng Kim Sư Vương kiêu ngạo nói:
- Đây là ấu tử của ta, mới vào Linh Hồn cảnh cũng đã bắt đầu nảy mầm ba cái đầu, thành tựu tương lai có thể vượt xa hơn ta. Lần này, ta tự mình đến xin thuốc cho hắn, nếu như có thể kích phát tiềm lực huyết mạch càng sâu, ta tất có thâm tạ.
Ly Hỏa Thánh Chủ cười nói:
- Huyền Nghĩa, chuyện này liền giao cho ngươi?
- Ta?
Thường Huyền Nghĩa lập tức ngửi thấy mùi âm mưu.
- Ta một thời gian trước bị thương, thân thể cũng không đủ tinh lực. Ngươi là Phó Thánh Chủ, trừ ta ra ngươi là người có thân phận cao nhất tại thánh địa, có tư cách lại có năng lực, không phải ngươi còn có thể là ai?
- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là một trong tam đại Chuẩn Thánh phẩm đan dược, ngươi tự mình phụ trách, chẳng khác nào truyền thụ phương thuốc cho ngươi.
Mặt mũi Ly Hỏa Thánh Chủ tràn đầy hiền lành nhìn Thường Huyền Nghĩa, ân cần mà nói:
- Cũng coi như lễ vật ta hoan nghênh ngươi tiến vào Ly Hỏa thánh địa.
Thường Huyền Nghĩa mỉm cười hoàn lễ, nhưng rốt cuộc đã hiểu ý gì.
Đây không phải âm mưu, đây là dương mưu trần trụi.
Đan dược quan trọng như vậy, nếu hoàn toàn chưa quen thuộc tình huống thì không thể nào một lần liền thành công.
Nếu như hắn tiếp nhận, tất nhiên thất bại.
Mà vật liệu để luyện chế Thái Sơ Mệnh Hồn Đan khẳng định cực kỳ quý giá, quý giá đến nỗi bên trong Ly Hỏa thánh địa đều chưa hẳn đã đầy đủ, chỉ có thể là Hoàng Kim Sư Vương mang tới.
Nếu như mình luyện đan thất bại, phế đi đan dược, bọn hắn sẽ có lý do vấn tội.
Quả nhiên, Ly Hỏa Thánh Chủ lại nói:
- Quá trình luyện chế Thái Sơ Mệnh Hồn Đan rất phức tạp, cần có dược liệu hiếm thấy lại càng quý giá. Nhưng không cần lo lắng, ta tin tưởng năng lực của ngươi, dược liệu cũng đều đã gom góp đủ, là Hoàng Kim Sư Vương tự mình mang tới.
Thường Huyền Nghĩa nói:
- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là đan dược Chuẩn Thánh phẩm, lại được chuyên luyện chế vì hoàng tộc, ta sợ chính ta gánh vác không nổi, còn xin...
Thường Huyền Nghĩa chưa nói xong đã bị Ly Hỏa Thánh Chủ chặn ngang:
- Ta có lòng tin đối với thực lực luyện đan của ngươi, ngươi Luyện Đan sư mang từ Đan quốc nơi tới đó cũng đều rất không tệ, có bọn hắn phối hợp, ngươi hẳn là có thể luyện ra Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Khương Hồng Võ ra mặt nói:
- Thường Huyền Nghĩa cho tới bây giờ đều không tiếp xúc qua Thái Sơ Mệnh Hồn Đan...
- Ai!! Hồng Võ huynh, đây là chuyện giữa Luyện Đan sư, ngươi cũng đừng xen vào.
Điện chủ Đan Đỉnh điện cười nói chắt ngang, tiếp tục đâm kích Thường Huyền Nghĩa:
- Ta sẽ giới thiệu cho ngươi phương thuốc, giới thiệu kỹ càng quá trình luyện chế, hạng mục cần chú ý. Ngươi cứ việc buông tay buông chân đi làm, vừa vặn mượn cơ hội này, hướng thánh địa, hướng Hoang Mãng nguyên, thậm chí Nam Bộ, hiện ra thực lực luyện đan của các ngươi. Đúng rồi, hôm nay chúng ta đã phát ra thư mời, xin mời hảo hữu các phương tề tụ về Ly Hỏa thánh địa, cùng nhau chứng kiến.
Điện chủ Kim Thai điện cũng nói:
- Bây giờ trong thánh địa rất nhiều Luyện Đan sư đều có chỗ hoài nghi đối với thực lực của Huyền Nghĩa ngươi, người bên ngoài đối với ngươi cũng có chút hiếu kỳ. Lần này luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, vừa vặn có thể chứng minh thực lực của ngươi với bọn hắn, chứng minh Thường Huyền Nghĩa ngươi, gánh chịu nổi tên Phó Thánh Chủ Ly Hỏa thánh địa. Nếu như lần này ngươi làm xong, chúng ta sẽ còn cân nhắc tiếp đó sẽ tổ chức thêm mấy trận đại hội luyện đan công khai, đan dược tam đại Chuẩn Thánh phẩm của Ly Hỏa thánh địa, từng cái đều giao cho ngươi.
- Cứ như vậy, thanh danh của ngươi sẽ được đánh ra ngoài, trong ngoài thánh địa đều sẽ lục tục tiếp nhận ngươi. Tương lai ngươi tiếp quản vị trí Thánh Chủ, cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn.
Hoàng Kim Sư Vương chậm rãi gật đầu:
- Thánh địa không hổ là thánh địa, đều có lòng nhân ái. Thường Huyền Nghĩa, Thánh Chủ cùng điện chủ các điện giống như đều rất xem trọng ngươi nhỉ.
Thường Huyền Nghĩa xem như đã triệt để hiểu.
Cái này không chỉ là vấn đề dược liệu, mà là phải công khai 'Hành hình' đối với hắn.
Đầu tiên là trắng trợn tuyên dương, rộng mời hảo hữu, sau đó chứng kiến hắn 'Thảm bại'. Cứ như vậy, trong trong ngoài ngoài đều sẽ chất vấn thực lực của hắn.
Chờ tương lai ngày nào đó, lại cho hắn một cái Chuẩn Thánh phẩm đan dược, để hắn luyện chế trước mặt mọi người. Nếu như lại lần nữa thảm bại, tất cả mọi người sẽ tiếp tục chất vấn.
Mười năm sau coi như Ly Hỏa Thánh Chủ chủ động thoái vị, hắn cũng không có mặt mũi tiếp quản vị trí Thánh Chủ kia, trong ngoài thánh địa càng sẽ không tán thành hắn.
Quá độc ác!
Quá ác độc!
Đây chính là gọi là giết người tru tâm!
- Vương gia, nghĩ biện pháp ngăn lại. Bọn hắn không chỉ là muốn đả thương ngài ấy, còn muốn phế ngày ấy đi.
Nạp Lan Minh Kính không có dò xét tâm cảnh ai, đối diện cảnh giới quá cao, hắn cũng dò xét không thấu, nhưng hắn có thể đoán được mục đích của đám người này.
Khương Hồng Võ cũng gấp:
- Làm sao phế?
- Lấy thất bại, phế lòng tin. Cũng dùng đan dược, phế linh hồn.
- Nói rõ ràng.
- Ta chỉ là đoán, Thái Sơ Mệnh Hồn Đan liên quan đến loại dược liệu linh hồn, nếu như thất bại, vô cùng có khả năng sẽ tồn tại nguy hiểm tổn hại linh hồn. Đến lúc đó, lòng tin của Thường Huyền Nghĩa gặp khó, linh hồn bị thương, thực lực luyện đan khẳng định sẽ hạ xuống. Nếu như lại chuẩn bị cho ngài ấy mấy trận luyện đan công khai, ngài ấy nhất định thua lại thua, triệt để sụp đổ mất.
Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đứng tại nơi hẻo lánh, khó có thể tin được mà nhìn bọn người dối trá trước điện.
Hôm nay thật sự đã được mở rộng tầm mắt, thì ra hại người còn có thể làm được quang minh chính đại như thế, thì ra giết người còn có thể âm hiểm độc ác như thế.
Khương Hồng Võ đứng dậy, đang muốn cưỡng ép cự tuyệt, Thường Huyền Nghĩa lại đột nhiên nhấc lên khí thế:
- Ta xin nhận!!
- Huyền Nghĩa!
Bọn người Khương Hồng Võ hơi biến sắc, lập tức muốn ngăn cản.
- Ta xin nhận!
Thường Huyền Nghĩa lại hô to lần nữa.
Hắn vẫn luôn rất thuần túy, thuần túy nghiên cứu đan thuật, thuần túy luyện chế đan dược, thuần túy ứng đối đạo lí đối nhân xử thế.
Chương 1032 Dụ sát
Hắn khinh thường âm mưu quỷ kế, cũng không quen ứng phó hãm hại.
Nhưng, hắn không cho phép người khác nghi vấn tạo nghệ đan thuật của hắn, không thể để cho người khác xem nhẹ, coi thường thực lực luyện đan của hắn.
Đây cũng là một cơ hội, hắn phải hướng thánh địa, hướng về người trong thiên hạ, chứng minh thực lực của Thường Huyền Nghĩa hắn, tự mình đến bảo vệ địa vị tại Ly Hỏa thánh địa.
- Đây mới là dáng vẻ Phó Thánh Chủ Ly Hỏa thánh địa chúng ta nên có.
Ly Hỏa Thánh Chủ gật đầu với điện chủ Võ Cực điện:
- Hôm nay sẽ tuyên bố tin tức với Hoang Mãng nguyên, thông báo đến cả bằng hữu của chúng ta ở các nơi các. Mười ngày sau, Ly Hỏa thánh địa tổ chức đại hội luyện đan, mời bọn họ đều tới chứng kiến.
Thường Huyền Nghĩa đứng dậy:
- Bây giờ ta sẽ đi làm chuẩn bị. Xin mời điện chủ Đan Đỉnh điện truyền thụ thuật luyện đan Thái Sơ Mệnh Hồn Đan cho ta.
- Mời tới bên này.
Điện chủ Đan Đỉnh điện mỉm cười đứng dậy, đưa tay mời.
Trước khi đi hắn đã cùng Ly Hỏa Thánh Chủ đụng ánh mắt mà không để lại dấu vết nào, ha ha, trúng kế.
Khương Hồng Võ không tiếp tục ngăn cản, thấp giọng nói:
- Kỳ thật đây cũng là cơ hội. Nếu như Thường Huyền Nghĩa thật có thể hoàn thành nhiệm vụ nhìn như không thể hoàn thành này, hẳn là sẽ thay đổi cách nhìn của rất nhiều người đối với hắn, ổn định địa vị tại Ly Hỏa thánh địa.
Yến Tranh nói:
- Luyện Đan sư cao ngạo nhất, cũng nhất tôn trọng đan thuật. Nếu như hắn có thể chứng minh mình quả thật có thực lực, xác thực có thể được một số tán thành.
Nạp Lan Minh Kính lại nói:
- Thường thúc thúc có lòng tin là tốt, chỉ sợ bọn hắn sẽ cho thuật luyện đan giả.
Khương Hồng Võ cũng có lo lắng về vấn đề này:
- Nghĩ biện pháp, lấy thuật luyện đan thật.
- Trước tiên không nên manh động, để tránh trúng liên hoàn kế.
Nạp Lan Minh Kính tâm tư nhanh nhẹn, nếu Ly Hỏa Thánh Chủ muốn tính kế Thường Huyền Nghĩa, cũng có thể sẽ tính toán bọn hắn.
Ví dụ như, đoán được Khương Hồng Võ lại phái tâm phúc đi trộm, cho nên làm tốt một cái rập, ngồi đợi nhập hố.
Một khi bắt lấy, Ly Hỏa Thánh Chủ sẽ có thể vấn trách Khương Hồng Võ.
Dù sao Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là một trong tam đại Chuẩn Thánh phẩm đan thuật của thánh địa, tương đương với mệnh của thánh địa.
Trộm đan thuật là tội lớn.
Sau khi Thường Huyền Nghĩa rời khỏi, Ly Hỏa Thánh Chủ lại nhìn về phía Khương Hồng Võ:
- Hồng Võ, tỏ thái độ.
- Tỏ vẻ gì?
Khương Hồng Võ âm thầm cảnh giác.
Ly Hỏa Thánh Chủ mỉm cười, thậm chí nụ cười còn có mấy phần hiền lành:
- Hoàng Kim Sư Vương khó đến được một chuyến, còn mang theo hậu đại ưu tú nhất của Hoàng Kim Sư tộc, cơ hội khó có được, còn không cùng luận bàn một chút?
- Luận bàn?
Ánh mắt Khương Hồng Võ run lên, hỗn đản này là muốn giết người.
Hai con Hoàng Kim Sư Tử nện bước đi tới phía trước, mãnh liệt run run thân thể, phát ra tiếng gào trầm thấp, con mắt tàn nhẫn tập trung vào Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ.
Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Hoàng Kim Sư Vương trước kia thường đến thánh địa, Diêm La điện là thánh điện chiến đấu trong Ly Hỏa thánh địa, đều sẽ nắm lấy cơ hội luận bàn hai chiêu. Bọn chúng đến từ hoàng tộc, lại là hậu đại của Yêu Vương, không phải ai cũng có tư cách khiêu chiến, còn không mau an bài?
Ly Hỏa Thánh Chủ mỉm cười bức Khương Hồng Võ ra tay, không phải không thể giết ngươi sao?
Vậy liền mượn hoàng tộc tay, giết hài tử ngươi!
Khương Hồng Võ nói:
- Nó đều là Linh Hồn cảnh, Uyển Nhi nhà ta vừa mới đến Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên mà thôi.
Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Chỉ là luận bàn, cảm nhận chiến kỹ truyền thừa của Hoàng Kim Sư tộc một chút. Ngươi có thể chọn mấy người, cùng tiến lên.
Phạm Ngọc Thành cố ý kích thích nói:
- Diêm La điện là lực lượng mạnh nhất Ly Hỏa thánh địa, cơ hội này cho tới bây giờ đều chỉ thuộc về các ngươi, nếu như Diêm La điện không nguyện ý, nhường cho Võ Cực điện bọn ta? Ta có hai đệ tử vừa vặn vừa mới tiến vào Linh Hồn cảnh.
Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Võ Cực điện ra hai người, Diêm La điện ra hai người, biểu hiện ra võ pháp, cùng Hoàng Kim Sư Tử luận bàn mấy hiệp. Điểm đến là dừng.
Khương Hồng Võ sao có thể không rõ mục đích của bọn hắn, an bài luận bàn, cố ý tạo cơ hội cho Hoàng Kim Sư Tử, dùng 'Ngoài ý muốn' chụp chết bọn người Khương Uyển Nhi. Sau đó lại tùy tiện nói lời xin lỗi.
- Nhanh lên, ta cũng không phải ai cũng có thể khiêu chiến, đừng cho mặt không biết xấu hổ.
Song Đầu Kim Sư giẫm móng vuốt lên, nhìn chằm chằm bọn người Khương Uyển Nhi.
Khương Uyển Nhi quả quyết cự tuyệt:
- Thu hồi thương hại của ngươi đi, ta không hầu hạ!
Đáy mắt Song Đầu Kim Sư đại thịnh hung quang:
- Tiểu nữ tử, ngươi dám bất kính với ta?
Khương Uyển Nhi khẽ nói:
- Nơi này không phải Trấn Nam Yêu Quốc, ta cũng không phải người hầu của Trấn Nam Yêu Quốc, dựa vào cái gì phải kính ngươi.
Song Đầu Kim Sư rống to:
- Muốn chết!!
Khương Uyển Nhi ngẩng đầu giằng co:
- Ngươi giết chết ta thử một chút?
Hoàng Kim Sư Vương đi về phía trước hai bước, khí thế kinh khủng tràn ngập quảng trường:
- Ly Hỏa Thánh Chủ, chúng ta là có ý tốt chỉ giáo, nhưng hình như người của các ngươi không quá cảm kích.
Ly Hỏa Thánh Chủ khôi phục tư thái uy nghiêm:
- Khương điện chủ, không được làm mất cấp bậc lễ nghĩa thánh địa, không được làm cho thánh địa mất mặt.
Khương Hồng Võ cũng không phải như Thường Huyền Nghĩa, hắn trực tiếp đứng dậy giằng co:
- Diêm La điện từ bỏ khiêu chiến, không cần chỉ giáo. Có lỗi?
Phạm Ngọc Thành trầm giọng nói:
- Ảnh hưởng mối quan hệ giữa thánh địa cùng hoàng tộc, chính là có lỗi.
Khương Hồng Võ đối xử lạnh nhạt thoáng nhìn:
- Nếu như mối quan hệ là dùng máu thịt tới nuôi dưỡng, ta không hầu hạ. Ngươi muốn giữ gìn, dùng máu của ngươi, dùng thịt của ngươi.
Điện chủ Kim Thai điện đứng dậy, khí thế cường thịnh đè tới phía Khương Hồng Võ:
- Khương Hồng Võ, chú ý trường hợp, không được làm càn!
- Nếu như không có việc gì, chúng ta lui xuống trước đi. Các ngươi đều là người quen, từ từ ôn chuyện, người xa lạ như ta đây, cáo từ trước.
Khương Hồng Võ chào hỏi bọn người Yến Tranh rời khỏi.
- Dừng lại!
Hoàng Kim Sư Vương giơ lên toàn bộ năm cái đầu, thanh âm hùng hậu nặng nề, nương theo yêu khí kinh khủng, bao phủ quảng trường trước đại điện Ly Hỏa.
Giờ khắc này, trước cửa Ly Hỏa thánh địa, Bách Lý Mạc Yêu đã khiêng đỉnh lô từ trên trời giáng xuống, thanh thế mãnh liệt nhấc lên cuồng phong.
- Kẻ nào, dám xông vào Ly Hỏa thánh địa!
Chương 1033 Sinh tử nghĩ cách cứu viện (1)
Các thủ vệ, đệ tử trấn thủ thánh địa khẩn trương quát hỏi.
- Trong này là Khương Phàm, nhanh cứu người.
Bách Lý Mạc Yêu không hiểu rõ Nam Bộ, nhưng Khương Phàm có nói qua, Ly Hỏa thánh địa đã quy thuận thánh địa Nam Bộ, nơi này còn có phụ thân của Khương Phàm, còn có các thúc bá của hắn.
- Là ai?
Các đệ tử trấn thủ thánh môn khó có thể tin.
- Khương Phàm!
Bách Lý Mạc Yêu ôm Khương Phàm từ trong đỉnh lô ra, bộ dáng đẫm máu nhìn thấy mà giật mình, linh văn trên trán đã ảm đạm không ánh sáng, giống như lúc nào cũng có thể dập tắt.
Thật sự là Khương Phàm?
Tình huống này là như thế nào!
Khuôn mặt các đệ tử trấn thủ có chút động.
- Nhanh đi!!
- Ngươi chờ, chờ ở đây, đừng xông loạn.
Các đệ tử tranh thủ thời gian đi đến bẩm báo.
Chỉ sau chốc lát, một vị trưởng lão trấn thủ ra đón:
- Ngươi là gì của Khương Phàm?
- Ta là bằng hữu của hắn, chúng ta gặp chuyện ngoài ý muốn, nhanh cứu người.
Bách Lý Mạc Yêu nắm tay Khương Phàm, chú ý tình huống kinh mạch.
Hắn bây giờ đang rất khẩn trương, mặt mũi trắng bệch.
Kinh mạch đối với võ giả mà nói là đều cực kỳ quan trọng, nhất là đối với Khương Phàm.
Dù sao tương lai phải trưởng thành đến thần văn, nếu như bởi vì sự ngoài ý muốn này mà ảnh hưởng đến thăng hoa của tương lai, hắn chính là tội nhân của toàn bộ thần triều, trăm lần chết không đền được tội!
Sau khi trưởng lão xác định, tranh thủ thời gian trấn an Bách Lý Mạc Yêu.
- Ngươi trước chờ một lát, ta đi xin phép.
- Chết tiệt, còn đi xin chỉ thị?? Trước hết để cho ta đi đến!
Bách Lý Mạc Yêu gầm thét.
- Rất xin lỗi, nơi này là thánh địa, chúng ta cần thông bẩm.
- Đi mời Khương Hồng Võ! Hắn hẳn là điện chủ Diêm La điện các ngươi!
- Đương nhiên, Khương Hồng Võ là điện chủ. Nhưng ngươi nên thành thật chờ lấy.
Đáy mắt trưởng lão trấn thủ hiện lên tia dị quang, bước nhanh về tới thánh địa.
Bách Lý Mạc Yêu cố nén xúc động, chờ đợi lo lắng.
Đám hỗn đản kia rốt cuộc là ai?
Vậy mà có thể tinh chuẩn phục kích bọn hắn?
Còn có thể di chuyển tức thời vài trăm đến hơn nghìn dặm?
Mặc dù hắn có trách nhiệm, nhưng... Cái này… chết tiệt… cũng quá đột nhiên!
Đường đường là Niết Bàn cảnh, phục kích hài tử?
Phong cách kinh ngạc của Nam bộ lớn như vậy sao?
Nam Bộ làm việc không biết xấu hổ như vậy sao?
Các đệ tử phía ngoài thánh địa đều cảnh giác hắn, liên tiếp trao đổi ánh mắt, thể hiện vẻ quái dị.
Sau đó không lâu, vị trưởng lão trấn thủ kia trở về, còn mang ra một người. Người kia mặc áo đỏ, mang theo mặt nạ, 'Lo lắng' xông lại:
- Ta là đội viên Huyết Ngục, đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta cần cứu người.
Bách Lý Mạc Yêu tranh thủ thời gian khiêng đỉnh lô đi qua, Huyết Ngục, nghe Khương Phàm nói qua, là cận vệ của Khương Hồng Võ.
- Thánh địa có quý khách tới, điện chủ đang cùng Thánh Chủ tiếp đãi, tạm thời không tới được. Nhanh, trước mời vào bên trong. Ngươi giới thiệu kỹ càng tình huống cho ta, nhìn xem cần đan dược gì.
Đội viên Huyết Ngục dẫn bọn hắn đi đến thánh địa.
- Ta cũng không biết gặp kẻ địch nào, thương thế hắn rất nặng, khí hải bị thương, cần Tạo Hóa Đan.
Bách Lý Mạc Yêu khiêng đỉnh lô đều muốn bay lên.
Bọn thủ vệ phía ngoài thánh địa đưa mắt nhìn bọn hắn đi, khóe miệng dần dần câu lên đường cong tà ác.
- Tên ngu xuẩn này ở đâu ra?
- Hắn không biết tình huống của Diêm La điện sao?
- Hắn không biết phụ trách bảo vệ thánh địa chính là Võ Cực điện của chúng ta sao?
- Hắn thậm chí ngay cả Huyết Ngục cũng chưa nhận ra được.
- Địch Anh giả y như thật vậy.
- Chúng ta một mực chờ đợi Khương Phàm tới, đã sớm chuẩn bị tốt sân nhỏ, chính là chỗ này.
Địch Anh mang theo Bách Lý Mạc Yêu đến chỗ ở của hắn.
Bách Lý Mạc Yêu phóng đỉnh lô tới bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí ôm Khương Phàm vào phòng, đặt lên trên giường.
- Ta đi gọi người...
Địch Anh vội vàng muốn rời khỏi, lại cố ý đứng ở cửa, quay đầu lại hỏi Bách Lý Mạc Yêu:
- Tha thứ ta mạo muội, ta để ngươi đơn độc ở chỗ này, có thể yên tâm không?
- Đương nhiên có thể, là ta ĐƯỢC hắn mang tới.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Khương Phàm gặp cái gì? Có thể hay không nói đơn giản cho ta một chút, ta thấy tình huống của Khương Phàm rất nghiêm trọng, ta muốn trực tiếp đi tìm Khương Hồng Võ điện chủ.
- Ta là bằng hữu của hắn, chúng ta gặp phải phục kích, ngươi tranh thủ thời gian đi nhanh đi.
- Cảnh giới của ngươi hẳn là đến Niết Bàn cảnh, ai có thể phục kích ngươi?
- Nhanh đi lấy đan dược!
Bách Lý Mạc Yêu gầm thét.
- Ngươi chờ một lát.
Địch Anh làm bộ gấp gáp rời phòng, nhưng không phải đi tìm Khương Hồng Võ, mà là lão điện chủ Phạm Thiên Quân.
Bách Lý Mạc Yêu ép buộc mình tỉnh táo lại, cẩn thận dò xét toàn diện tình huống của Khương Phàm.
Khương Phàm máu me khắp người, sắc mặt tái nhợt, nhưng thương thế cũng không phải quá nghiêm trọng, đã bắt đầu khép lại chữa trị, linh hồn cũng rất ổn định, không có nhận tổn thương.
Cái này khiến Bách Lý Mạc Yêu thở phào đồng thời lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, tấn công mãnh liệt như vậy, cho dù là có đỉnh lô ngăn cản, Khương Phàm cũng có thể bị chấn vỡ.
Nhưng Khương Phàm vậy mà lại rất tốt mà.
Đây quả thực là kỳ tích.
Tuy nhiên, kinh mạch tổn thương vô cùng nguy hiểm, khí hải bị phá thành mảnh nhỏ, linh nguyên đã bắt đầu yên lặng.
Tình huống nguy cấp.
- Tiểu chủ, cố chịu đựng, chúng ta đã tới Ly Hỏa thánh địa. Đan dược rất nhanh sẽ đến thôi.
Bách Lý Mạc Yêu ngồi xuống, tùy ý nhìn gian phòng một chút.
Lúc đầu không chút để ý, thế nhưng, lông mày của hắn hơi nhíu lại, lại nhìn bố trí trong phòng.
Nơi này là gian phòng sớm chuẩn bị cho Khương Phàm?
Rõ ràng là đã có người ở.
Lông mày Bách Lý Mạc Yêu càng nhăn càng chặt, ánh mắt càng lăng lệ.
Làm sát thủ tính cảnh giác cũng chầm chậm khôi phục.
Hắn cẩn thận hồi tưởng tình huống trước và sau khi tiến vào thánh địa, cùng tiến quá trình tới chỗ này, càng nghĩ càng cảm giác không đúng sức lực.
Bách Lý Mạc Yêu không muốn loạn hoài nghi, nhưng cũng không dám lại thư giãn.
Cổ của hắn vặn vẹo, một đôi mắt ở sau gáy mở ra, xuyên thấu qua tóc dài rậm rạp, nhìn xung quanh gian phòng.
Ngay sau đó, song thứ hai, song thứ ba, song thứ tư...
Tám đôi mắt phân biệt xuất hiện ở các nơi trên đầu của hắn, tầm mắt đang mở hí, tinh mang rạng rỡ, đồng thời có thể quan sát từng phương vị, không có bất kỳ góc chết nào.
Sau đó không lâu, Phạm Thiên Quân từ bên ngoài tranh thủ thời gian đến, vào cửa trước đó cố ý lo lắng.
- Nghị nhi đâu?!
Chương 1034 Sinh tử nghĩ cách cứu viện (2)
Phạm Thiên Quân bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra.
- Ngươi là...
Bách Lý Mạc Yêu nhìn lão nhân tóc trắng phơ, Khương Hồng Võ?
Hay là gia gia Khương Phàm.
- Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết? Ngươi là ai!
Phạm Thiên Quân ra vẻ tức giận chất vấn.
- Ta là bằng hữu của hắn.
- Vì sao hắn lại bị thương thành như thế này?
Phạm Thiên Quân bước nhanh đi đến bên giường, sờ lên tay Khương Phàm dò xét, trên mặt rất nhanh hiện ra thể hiện tức giận, trong lòng càng âm thầm vui mừng, tiểu tử này lại bị phế đi, ông trời đã mở mắt rồi.
- Ta đều đã nói rồi rất nhiều lần rồi, chúng ta gặp phục kích. Đan dược đâu? Hắn cần Tạo Hóa Đan.
- Ngươi gấp cái gì! Tạo Hóa Đan trong Đan Đỉnh điện, cách nơi này mấy chục dặm, nói đến là đến?
- Vậy còn không mau đi lấy!!
- Làm càn!! Ngươi biết ta là ai không?
Địch Anh ở bên cạnh nói:
- Trước tiên đừng kích động, đã phái người đi lấy.
Phạm Thiên Quân đưa tay muốn ôm Khương Phàm lên:
- Ta dẫn hắn rời khỏi trước.
Bách Lý Mạc Yêu tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Đi đâu?
- Ly Hỏa thánh địa có linh trì sinh linh đặc thù, trước tiên phải ngâm hắn vào đó.
Phạm Thiên Quân ôm lấy Khương Phàm, bước nhanh rời khỏi.
Bách Lý Mạc Yêu lập tức muốn theo sau, lại bị ngăn cản.
- Ta rất cảm tạ ngươi đưa Nghị nhi tới, nhưng ta không biết ngươi là ai, cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nơi ta muốn dẫn hắn đi lại là cấm địa của Ly Hỏa thánh địa, hi vọng ngươi tạm thời ở lại nơi này.
- Ta nhất định phải đi theo.
- Hi vọng ngươi có thể thông cảm cho chúng ta, cũng hi vọng ngươi có thể tôn trọng quy củ thánh địa. Địch Anh, ở lại bồi tiếp hắn.
Phạm Thiên Quân cưỡng ép ôm Khương Phàm rời khỏi.
- Ta nhìn ngươi cũng đã mệt mỏi, trước tiên hãy ở lại nghỉ ngơi. Ta vừa vặn cũng cần hỏi ngươi mấy vấn đề.
Địch Anh giữ chặt Bách Lý Mạc Yêu.
- Hắn là ai?
- Ngươi thật không biết hay là giả vờ không biết? Tới đây tới đây, ngồi xuống trước.
Bách Lý Mạc Yêu không tiếp tục kiên trì.
- Ngươi nói nơi này là gian phòng chuẩn bị cho Khương Phàm?
- Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn đang chờ hắn tới.
- Ngươi là đội viên Huyết Ngục?
- Ngươi không biết ta, công tử thì biết ta.
Địch Anh nhìn Bách Lý Mạc Yêu đang đánh giá gian phòng, thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ đổ chút thuốc phấn vào trong bình nước, nhẹ nhàng nhoáng một cái, rót nước cho hắn:
- Trước uống ngụm nước, nước trong thánh địa đều ngâm dược dịch đặc chất, có thể định thần tĩnh khí.
Bách Lý Mạc Yêu ngồi xuống, cầm lấy chén nước, lại hỏi Địch Anh:
- Khương Phàm nói qua, Huyết Ngục các ngươi sẽ có người tiếp ứng tại Hoang Mãng nguyên, vì sao không có đi?
Con mắt Địch Anh loạn lay động:
- Có chuyện này? Có thể là điện chủ bận quá, quên đi. Chúng ta vừa mới tiến vào Ly Hỏa thánh địa không bao lâu, cần tiếp nhận cùng thích ứng chuyện nhiều lắm.
Bách Lý Mạc Yêu lại hỏi:
- Nửa tháng trước kia, rõ ràng là Huyết Ngục đã đến đúng giờ. Vậy mà lần này lại quên rồi?
- Nửa tháng lần kia, là như vậy, ừm... Chúng ta hành động đều là nghe theo điện chủ an bài. Lần trước, điện chủ tự mình phân phó, chúng ta đã đi qua, lần này...
Địch Anh đang nghĩ ngợi ứng phó, Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên lên tay, một tay bóp lấy cổ của hắn, trên mặt hiện ra một vòng dữ tợn:
- Cẩu vật, ngươi đùa bỡn ta?
Địch Anh kinh sợ:
- Ngươi làm gì, ta là đội viên Huyết Ngục, ta là huynh đệ của Khương Hồng Võ... A...
Bách Lý Mạc Yêu bóp lấy cổ của hắn nện ở trên bàn, quơ lấy ấm nước bên cạnh, rót hết nước bên trong vào trong miệng hắn.
Không đợi Địch Anh kêu rên, lập tức kéo lấy hắn phá tan cửa phòng xông ra ngoài.
Phạm Thiên Quân ôm Khương Phàm chạy đến trong rừng cây dưới núi, vừa cẩn thận kiểm tra tình huống khắp người Khương Phàm, thuận tiện lại xác định ra đây có phải là Khương Phàm hay không.
- Đan điền đều nát, lại còn có thể còn sống, mệnh quá cứng rắn.
Phạm Thiên Quân nhếch miệng lên nhe răng cười, giơ lên một quyền, hung hăng đánh xuống đan điền Khương Phàm.
Bổ sung vài quyền trước, đánh vỡ hoàn toàn khí hải, ngay cả chữa trị cơ hội đều không có. Lại đánh rách tả tơi đầu Khương Phàm, tổn thương ý thức cùng linh hồn. Làm một kẻ nửa chết nửa sống, chờ cứu lại cũng là phế vật.
Để cho thiên tài như ngươi không thể nào phách lối được nữa.
Ta để cho tương lai ngươi sống không bằng chết.
Nhưng... thời điểm nắm đấm của hắn phải rơi vào đan điền Khương Phàm, khóe mắt đột nhiên liếc qua liếc thấy kim quang hừng hực đột nhiên từ đỉnh núi dâng lên, nhanh chóng lao xuống nơi này.
- Lão tặc, ngươi đang làm gì?
Bách Lý Mạc Yêu từ trên trời giáng xuống, trong tay bóp lấy Địch Anh, toàn thân đầy rẫy hung quang.
- Ta đang...
Trong lòng Phạm Thiên Quân lắc một cái, đây là khí tức gì?
- Đang làm gì?
Bách Lý Mạt Yêu dữ tợn, hình thể đột nhiên tăng vọt cao đến năm mét, gương mặt dữ tợn, nắm lấy Địch Anh nhét vào trong miệng.
Răng rắc một tiếng, máu tươi vẩy ra, đầu hắn nhoáng một cái, sống sờ sờ kéo xuống một cánh tay, miệng lớn nhấm nuốt, tròng mắt gắt gao chờ lấy Phạm Thiên Quân.
Tràng diện hung tàn, nhìn thấy mà run rẩy.
- A... Cứu ta... Phạm điện chủ cứu ta...
Địch Anh kinh hồn thét lên, đau đớn giãy dụa.
Hắn đang ăn ta? Hắn đang ăn ta!
- Ngươi đang... Làm gì?
Bách Lý Mạc tức giận càng cảm thấy khuất nhục.
Hắn ở phương bắc đường đường là Huyết Sát, giết vô số người, hung danh hiển hách, kết quả vừa mới đến phương nam, thiếu chút nữa đã hại chết chủ tử, thật vất vả mới tìm tới nơi cứu người, kết quả lại có người muốn hại chết chủ tử của hắn, hắn cảm giác mình tựa như một kẻ ngu ngốc!
Nam Bộ, mẹ kiếp, tất cả đều là kẻ địch sao?
Người người nhìn thấy tiểu chủ nhà hắn đều muốn giết chết sao?
Tiểu chủ làm sao có thể ở đây được!
Phạm Thiên Quân bừng tỉnh, giận dữ quát mắng:
- Làm càn! Nơi này là Ly Hỏa thánh địa, ngươi không được giương oai.
- Ta đang hỏi, ngươi đang làm gì!
Bách Lý Mạc Yêu gầm thét như sấm, bắt lấy Địch Anh, nhét toàn bộ vào trong miệng, răng rắc răng rắc nhấm nuốt, máu tươi vẩy ra, bạch cốt vẩy xuống.
Địch Anh đau đớn giãy dụa, điên cuồng phản kích, nhưng ở trước mặt Bách Lý Mạc Yêu hắn tựa như một con chuột bị bắt ăn, rất nhanh đã bị ăn sống.
- Ngươi... Ngươi...
Phạm Thiên Quân quay người liền muốn chụp chết Khương Phàm.
Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên phát ra một tiếng thét tức giận, huyết nhục toàn thân vặn vẹo, kim quang bạo động, yêu khí sôi trào.
Hắn đang hóa thân thành Cửu Đầu Kim Điêu, bên trong khí lãng phát ra ánh sáng mãnh liệt, hình thể tăng vọt đến vài trăm mét.
Chương 1035 Sinh tử nghĩ cách cứu viện (3)
Cuồng phong gào thét, yêu khí cuồn cuộn, Phạm Thiên Quân bị hất bay.
Bách Lý Mạc Yêu giương cánh gầm thét, âm thanh đoạn dãy núi hơn trăm dặm, phảng phất không gian đều bò khai vết nứt.
Hắn vỗ cánh bạo kích, móng vuốt bén nhọn hung hăng chộp tới Phạm Thiên Quân.
- Nơi này là Ly Hỏa thánh địa, ngươi không được làm càn.
Phạm Thiên Quân ở giữa không trung cực lực khống chế thân thể, mặc dù đã già nhưng bá khí vẫn như cũ, hắn nhìn hằm hằm Bách Lý Mạc Yêu, đao văn trên trán lập tức thức tỉnh.
Đây không phải đao văn bình thường, mà là cự đao được khí tức sơn hà bao quanh.
Ầm ầm, thiên kinh địa động, dãy núi lay động.
Phạm Thiên Quân đưa hai tay về phía trước rồi nắm lại, một thanh đao lớn thành hình, khí tức sơn hà cuồn cuộn, như đang cầm một mãnh sơn lĩnh uốn lượn.
Khí thế bàng bạc, uy áp thiên địa.
Mảng lớn sơn lĩnh xung quanh ầm vang vỡ nát, bị áp sập.
Đao khí dâng lên, cự đao hoành không, nặng nề vô biên nhưng lại có khí tức sắc bén phá diệt vạn vật.
Nhưng... Oanh!
Cửu Đầu Kim Điêu ở đối diện va chạm, cự đao cường hãn bị vỡ nát ngay tại chỗ, không có bất kỳ lo lắng gì.
Cửu Đầu Kim Điêu yêu giương cánh vỗ mạnh, một cái móng vuốt bắt lấy Phạm Thiên Quân, kim quang bạo động trong móng vuốt, giống như phiến lôi trì đang cuồn cuộn, Phạm Thiên Quân bị đánh máu thịt be bét, kêu gào thảm thiết.
Đột nhiên kịch biến oanh động cả dãy núi, kinh động trưởng lão, đệ tử ở các nơi, cũng kinh đến đại điện Ly Hỏa ở mấy chục dặm bên ngoài.
Bọn người Khương Hồng Võ bỗng nhiên đứng dậy, nhíu mày ngắm nhìn kim quang cuồn cuộn như biển lớn nơi xa, một con Cửu Đầu Kim Điêu to lớn ở nơi đó đang tức giận gáy to, hung uy cuồn cuộn, âm thanh rung động thiên địa.
- Khí tức thật mạnh.
Bọn người Yến Tranh âm thầm kinh hồn, cho dù cách xa như vậy, đều có thể cảm nhận được kia khí tức hung liệt.
- Ai dám đến Ly Hỏa thánh địa ta làm càn.
Ly Hỏa Thánh Chủ giận dữ đứng dậy, tự mình vọt tới.
Điện chủ các điện theo sát phía sau, liên tiếp kích phát linh văn, triệu ra vũ khí.
- Khương Hồng Võ! Ta muốn gặp Khương Hồng Võ!
- Khương Hồng Võ người đâu! Chết ở đâu rồi!
- Khương Hồng Võ! Mẹ kiếp, ngươi đã chết rồi sao!
Chín cái đầu của Bách Lý Mạc Yêu gầm thét, kim quang đầy trời, yêu khí kinh khủng, thanh triều chói tai, khuấy động trời cao, bao phủ các dãy núi.
- Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!
Phạm Thiên Quân giống như bị giam trong lồng giam, bị hào quang màu vàng bạo kích, huyết nhục văng tung tóe, đau đớn kêu rên.
Hắn là điện chủ Diêm La điện thoái ẩn, hơn nửa đời người cao ngạo cường thế, phong quang vô hạn, chưa từng nhận qua đau đớn cùng khuất nhục như vậy.
- Khương Hồng Võ, còn sống không? Tới đây cho ta!
Bách Lý Mạc Yêu gắt gao khống chế Phạm Thiên Quân, chín đầu hét lớn, sóng âm bén nhọn giống như là lôi đình vạn trượng, xé rách trường không.
- Làm càn! Ngươi biết đây là nơi nào không? Thả Phạm Thiên Quân cho ta!
Ly Hỏa Thánh Chủ là người đầu tiên chạy tới nơi này, chấn kinh lại tức giận.
Chết tiệt, tên điên này ở đâu ra?
Tại sao hắn lại đến đây?
- Buông Phạm Thiên Quân xuống, nếu không nghiêm trị không tha.
Phạm Ngọc Thành theo sát lấy đuổi tới, hồi hộp trước uy thế cường đại tràn ngập đất trời, cũng tức giận với tình huống trước mắt.
Võ Cực điện bọn hắn phụ trách trấn thủ thánh địa, sao lại tuỳ tiện để một cường giả Niết Bàn cảnh vào đến đây được?
Nếu thật là làm lớn chuyện, hắn chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm!
- Khương Hồng Võ đâu! Ta muốn gặp Khương Hồng Võ! Sống! Thật!
Bách Lý Mạc Yêu tiếp tục hét lớn, chỉ chờ Khương Hồng Võ.
Khương Hồng Võ dừng ở nơi xa, không có tùy tiện xuất hiện.
Bọn hắn không rõ tình huống, càng không nhận ra cự yêu đáng sợ này.
Lúc này, một nam tử gầy còm chậm rãi lại tới đây, ánh mắt quái dị nhìn lên bầu trời.
- Đại Bính, tới đây.
Yến Tranh ở phía xa la lên.
Hoàng Đại Bính, trên cổ có treo bánh nướng nặng nề khô nứt, ép tới cổ cũng hơi buông thõng.
Ánh mắt của hắn có chút ngưng tụ, nhìn thấu kim quang đầy trời, tập trung vào một cái móng vuốt trong đó, ở trong đó có một thân thể đẫm máu đang nằm.
Trong thức hải, Thương Vương thức tỉnh, trầm giọng nói nhỏ:
- Ngô Hoàng.
- Đại Bính! Tới đây!
Yến Tranh hô to, thất thần làm gì, tên cự yêu này khí thế hung hung, nhìn không phải loại lương thiện.
- Uy!! Ngươi!! Chính là ngươi!! Buông hắn xuống!!
Giọng Hoàng Đại Bính không lớn, lại vô cùng ngột ngạt.
Bách Lý Mạc Yêu từ trên cao quan sát xuống:
- Ngươi là Khương Hồng Võ?
Hoàng Đại Bính dùng sức bẻ bẻ cổ, toàn thân hài cốt kịch liệt nhúc nhích, phát ra lốp bốp giòn vang.
Bách Lý Mạc Yêu không hiểu mà cảnh giác, vậy mà lại cảm thấy bị uy hiếp, chín cái đầu của hắn toàn bộ tập trung vào tên gia hỏa gầy gò này, đáy mắt lấp lóe hung quang.
- Hắn, buông xuống!
Giọng Hoàng Đại Bính đột nhiên vang dội, toàn thân dâng lên khí lãng kinh khủng, như lũ quét, như gió lốc, thanh thế to lớn.
Cơ thể hắn kịch liệt tăng vọt, từ mười mấy mét đến mấy chục mét, lại đến trăm mét, cho đến hơn hai trăm mét.
Huyết khí sôi trào, sát khí ngập trời.
Hoàng Đại Bính thay đổi hoàn toàn, giống như một dã man cự thú, đạp tan mặt đất, bay thẳng lên trời.
Dãy núi bạo động, vô số trưởng lão, đệ tử quá sợ hãi.
Đây là quái vật gì?
Đây lại là võ pháp gì?
Ngay cả điện chủ Đan Đỉnh điện đều kinh sợ, mặc dù đã nghe nói Hoàng Đại Bính có gì đó quái lạ, có thể biến thành người khổng lồ, nhưng khi tận nhìn thấy, vẫn bị khí thế kinh khủng kia làm cho kinh hãi.
Ầm ầm!
Hồng Hoang Phủ phá thể mà ra, một khí thế khủng bố kinh phá càn khôn khuấy động bầu trời, quét sạch trăm dặm núi bụi tại Ly Hỏa thánh địa, lại lần nữa kinh động tất cả mọi người.
Ngay cả Hoàng Kim Sư Vương dừng ở xa xa đều gắt gao tiếp cận hắn, cảm nhận được áp bách hít thở không thông.
Đây là vũ khí gì?
Sắc mặt Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên biến đổi, một cái móng vuốt bảo hộ Khương Phàm, một cái móng vuốt vây chết Phạm Thiên Quân, chín cái đầu của hắn gáy to sắc nhọn, ánh sáng hừng hực tăng vọt trong nháy mắt, lướt qua toàn thân, trùng kích đầu lâu, hóa thành chín đoạn ánh sáng hủy diệt, đánh rách tả tơi không gian, cuồng kích Hồng Hoang Phủ.
Hoàng Đại Bính dữ tợn, tiếng rống như sấm, nâng Hồng Hoang Phủ bổ ra một đòn kinh thiên động địa.
Thiên Nô Chi Vương bên trong Hồng Hoang Phủ thức tỉnh hồn khí, tự mình kích phát khí tức Hồng Hoang, quét sạch toàn thân Hoàng Đại Bính, trùng kích Hồng Hoang Phủ.
Bình luận facebook