-
Chương 1102-1104
Chương 1102 Chuyển giao Bất Tử Thiên Bia (1)
Ôn Tuyền Tiên Cảnh!
- Nhớ lại cái gì chưa?
Khương Phàm đi đến gian phòng của Lý Dần.
Vẻ mặt Lý Dần có chút kích động:
- Hai bộ võ pháp. Một bộ là Tiểu Quang Mang Thánh Pháp, một bộ là Linh Tê Kiếm Điển.
- Đều là thánh pháp?
Khương Phàm cười chúc mừng, trong lòng lại cảm thấy kì quái, vì sao không có dung hợp ký ức của Lý Tịch?
- Hai bộ võ pháp này đều rất huyền diệu, nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Ta lại cảm thấy rất quen thuộc, thật giống như đã nắm giữ bí quyết bên trong rồi.
- Bọn chúng đều theo Kiếm linh văn dung nhập thân thể ngươi, quen thuộc cũng là chuyện bình thường.
- Sư phụ, vào ngày ta mất đi ý thức đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Dần thật sự cảm thấy rất hiếu kỳ, thậm chí có chút cảnh giác.
Vì sao hắn không biết gì mà lại hôn mê, linh nguyên khí hải lại có chuyện gì?
Những chuyện này đều quá không thể tưởng tượng nổi.
- Chờ ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Ta đã chuẩn bị xong.
- Tin tưởng ta, ngươi còn không có chuẩn bị kỹ càng. Đến đây, coi ta là là mục tiêu, dùng chiến đấu để quen thuộc linh văn của ngươi.
- Đúng rồi, sư phụ, ngươi thắng rồi?
Lúc này Lý Dần mới kịp phản ứng.
- Thắng. Tới đi, ta cùng ngươi luyện mấy ngày, sau đó ta lại phải rời khỏi.
- Sư phụ! Xin chỉ giáo!
Lý Dần hô to một tiếng, kích phát linh văn giết tới.
- Không cần sợ làm bị thương ta, có bao nhiêu thực lực thì thi triển bấy nhiêu thực lực.
Khương Phàm bồi tiếp Lý Dần diễn dịch võ pháp, cũng đang quan sát một ít vẻ mặt và trạng thái của hắn.
Liên tiếp ba ngày, cuối cùng Lý Dần đã dung nhập Thiên Dương kiếm văn vào bên trong Bất Tử Điểu linh văn, linh văn cũng ổn định tại Đại Thừa Thánh phẩm.
Võ pháp lúc trước của hắn cùng với võ pháp mới dung nhập cũng đều bởi vì song linh văn gia tăng mà trở nên càng thêm cường đại.
Thực lực tổng hợp, tăng lên gấp ba.
Tuy nhiên, Khương Phàm xác thực không có nhìn thấy bất cứ vết tích gì của Lý Tịch từ trên thân Lý Dần.
Ngoại trừ linh văn thay đổi, thực lực thay đổi, Lý Dần vẫn là Lý Dần kia.
Đan Hoàng suy đoán, nói:
- Lý Dần đối với thôn phệ Lý Tịch hẳn chỉ là cơ thể cùng linh văn, cũng không bao gồm cả linh hồn. Khả năng linh hồn của Lý Tịch đã biến mất, cũng có thể là giấu ở sâu nhất trong thân thể Lý Dần.
- Hẳn là như thế.
Khương Phàm nhìn Lý Dần đang ngồi xếp bằng minh tưởng, bỗng nhiên có chút lo lắng.
Hắn ở lại Vương Quốc Hắc Ám thật thích hợp sao?
Nếu thật muốn tính toán ra, từ khi Lý Dần sinh ra ý thức đến bây giờ, mới chỉ ba năm ngắn ngủi mà thôi, tương đương với hài tử ba tuổi, chính là thời kỳ mấu chốt tạo thành tính cách.
Bây giờ trong thân thể lại ẩn giấu linh hồn ngạo mạn Lý Tịch kia, mặc dù không có hiển hiện ra, nếu như trong lúc vô hình sinh ra ảnh hưởng thì sao?
Dù sao Khương Phàm cũng muốn rời khỏi chừng mười năm, đến lúc đó Lý Dần lại biến thành dạng gì, còn có nhận người sư phụ là hắn này hay không?
- Dẫn hắn đi!
Trong đầu Khương Phàm đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Chuyến đi đến Địa Ngục, mang theo Lý Dần!
Hắn muốn tại thời điểm tìm kiếm dược liệu cũng thuận tiện dạy bảo Lý Dần, bồi dưỡng Lý Dần, tận nghĩa vụ sư phụ chân chính, thuận tiện quan sát Lý Dần, hiểu rõ Lý Dần.
Nghĩ tới đây, Khương Phàm trực tiếp nói với Lý Dần.
- Ta muốn đi một nơi nguy hiểm, có thể sẽ mất rất nhiều năm, ngươi có nguyện ý đi cùng ta cùng không?
- Sư phụ nguyện ý mang theo ta?
Lý Dần cảm thấy ngoài ý muốn lại chờ mong.
- Sẽ rất nguy hiểm.
- Ta không sợ nguy hiểm.
- Tốt! Ta dẫn ngươi đi!
Khương Phàm thu Lý Dần vào thanh đồng tiểu tháp, giới thiệu cho Yêu Đồng ở bên trong, sau đó rời khỏi Ôn Tuyền Tiên Cảnh, bái phỏng Hỗn Độn Tử Phủ.
Hắc ám thâm không, trong cung điện rộng rãi tại Hỗn Độn Tử Phủ.
Khương Phàm mỉm cười, thản nhiên đánh giá đại điện hùng vĩ cao ngất, còn có các tộc nhân Tử Phủ đằng đằng sát khí.
- Ngươi thật sự là không sợ chết sao? Nơi này ngươi cũng dám đến!
Ngu Thiên Đạo nắm chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn Khương Phàm.
Ngu Thiên Khải, Ngu Bá Khoan, Ngu Thanh Dao, Ngu Kình Thương cũng còn không có rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, sau khi biết được Khương Phàm đến bái kiến, toàn bộ đã chạy tới đây.
- Người một nhà, đừng khẩn trương như vậy.
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Làm càn!
Toàn bộ tộc nhân, thị vệ Tử Phủ đều gầm thét, thanh triều ù ù chấn động cung điện, rất nhiều cái bàn cũng hơi run rẩy.
Đại công tử Ngu Bá Khoan uy nghiêm nhìn Khương Phàm.
- Ngươi là không có đánh đủ, tới đây muốn bị đánh?
Khương Phàm nói:
- Lần này đánh tận hứng, sau này có cơ hội lại đánh.
Ngu Bá Khoan nhíu mày, rất không thích tư thái nhìn như tùy ý nhưng kì thực lại ngạo mạn này của Khương Phàm:
- Đừng tưởng rằng thắng Ngu Thiên Khải liền có thể không coi ai ra gì. Ngươi là linh văn, cao nhất cũng chỉ như thế này. Chúng ta là huyết mạch, tuyệt đối không chỉ như thế này.
Ngu Thanh Dao nói:
- Hắn không có thắng Ngu Thiên Khải, là Ngu Thiên Khải không muốn khi dễ người, thưởng hắn một bộ mặt.
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Hoàng tộc phải có chút tư thái hoàng tộc, thắng được cũng phải thua được. Ta một không có gian lận, hai không chơi xấu, thắng được là quang minh chính đại, các ngươi có thể không phục, nhưng không cần thiết coi ta là kẻ thù.
- Ngươi có gian lận hay không, chính ngươi rõ ràng nhất.
Ngu Thiên Đạo vẫn cảm thấy lúc ấy Khương Phàm tăng vọt thực lực là có vấn đề lớn.
- Đường đường là hoàng tộc, đừng vô tri như thế, biện pháp tăng thực lực lên không chỉ có đan dược, còn có võ pháp.
- Võ pháp gì, nói ra nghe một chút.
- Ha ha, chúng ta vẫn nên nói chuyện cháu ngoại của các ngươi đi?
- Ngươi muốn chết!
Đám người vỗ bàn tức gận la mắng, nhớ tới Ngu Khuynh Thành bị hắn lăng nhục, bị ép sinh con liền không nén được lửa giận.
Bọn hắn đường đường là hoàng tộc, cho tới bây giờ đều không có uất ức qua như thế, nhưng tên hỗn đản này hết lần này tới lần khác là đệ tử thánh địa, trên lưng còn có cái danh Võ Hầu.
Bắt không được, càng giết không được.
Ngu Kình Thương trầm giọng nói:
- Khương Phàm, ngươi nói thật, Khuynh Thành rốt cuộc thế nào?
- Sống ở một nơi rất tốt.
- Nàng thật sinh con rồi?
- Ngươi hoài nghi năng lực của ta?
- Hỗn Độn Tử Phủ có thể khoan nhượng ngươi mang Ngu Khuynh Thành đi, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện ngươi lăng nhục nàng, tổn thương nàng.
Chương 1103 Chuyển giao Bất Tử Thiên Bia (2)
- Ngươi tốt nhất là không làm cái gì cả, nếu không chờ ngày nào đó ngươi rơi xuống rơi tay chúng ta, nàng thừa nhận hết thảy, đều sẽ trả lại gấp bội ở trên người ngươi. Đây không phải uy hiếp, đây là cảnh cáo, cảnh cáo đến từ hoàng tộc.
- Ha ha, các ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không rơi xuống trên tay các ngươi, nếu thật có ngày ấy, ta sẽ chết tại chỗ!
- Khương Phàm, ngươi xác định muốn đối nghịch với chúng ta?
- Hình như là các ngươi đang đối nghịch với ta. Từ ngày ta bắt đầu tuyên bố khiêu chiến Võ Hầu đó, các ngươi đã không có coi ta là đối thủ, mà là một kẻ địch đáng chết. Đừng tự làm cho mình như một người bị hại, lộ ra các ngươi rất yếu.
- Các ngươi thật muốn mang Ngu Khuynh Thành về thì sẽ đường đường chính chính đánh với ta, hoặc là mang theo lễ vật đi đến thánh địa bồi tội, phương pháp còn nhiều, rất nhiều, mà các ngươi hết lần này tới lần khác ở chỗ này kêu gào uy hiếp.
- Được thôi!! Chúng ta đánh với ngươi!
Số lượng lớn tộc nhân đứng dậy, đằng đằng sát khí.
- Đủ rồi!
Ngu Chính Hùng đứng ở chỗ cao ngăn lại, uy nghiêm quan sát Khương Phàm:
- Rốt cuộc ngươi là tới đây làm gì?
- Thỉnh cầu Hỗn Độn Tử Phủ, vì ta làm một chuyện.
- Muốn chúng ta làm việc, ngươi phải dùng Bất Tử Thiên Bia.
- Đương nhiên.
Khương Phàm triệu Bất Tử Thiên Bia từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, vung đến trước mặt.
Ầm ầm!!
Bất Tử Thiên Bia vô cùng nặng nề, rung động cả cung điện.
Đám người Tử Phủ hơi biến sắc, thật muốn dùng?
Thứ này không phải giữ lại chấn nhiếp, giữ lại bảo mệnh sao?
Nếu như Khương Phàm thật dùng, Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn không có hạn chế nào mà 'Không thể giết Võ Hầu', từ hôm nay trở đi, chẳng lẽ có thể ra tay với Khương Phàm rồi?
- Ngươi khẳng định muốn dùng?
Ngu Chính Hùng đều cảm thấy rất bất ngờ.
Lúc này chỉ mới một năm mà thôi, không giữ nó lại hộ thân?
Chẳng lẽ Vô Hồi thánh địa gặp phải chuyện gì khó xử sao, hay là Đại Hoang lại có biến động mới.
- Đồ ở đây, nhiệm vụ hành động cụ thể là ở Đại Tự Tại điện. Dựa theo điều ước Võ Hầu, các ngươi phải tận hết khả năng của các ngươi, hoàn thành một yêu cầu của ta, dựa theo kết quả tranh tài hôm nay, thì các ngươi cần phải toàn lực ứng phó hoàn thành nhiệm vụ.
Khương Phàm nói xong, nhìn quanh đại điện, mỉm cười với bọn người Ngu Thiên Khải, quay người rời khỏi.
Ngu Chính Hùng nhìn đứng ở trên đại điện nhìn Bất Tử Thiên Bia, biểu hiện có chút nghiêm trọng.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cũng tiếp nhận Đại Tự Tại điện thuyết phục, nhưng ngay lúc Khương Phàm lấy ra, hắn vẫn có cảm giác quái dị lại mâu thuẫn.
Đường đường là hoàng tộc, lại phải bị một hài tử ước thúc, còn phải làm việc cho hắn?
- Hắn đưa nhiệm vụ gì?
Ngu Thiên Đạo rất kỳ quái, đây chính là ‘chỉ lệnh Võ Hầu’ lần đầu tiên trong lịch sử Vương Quốc Hắc Ám.
Có người hừ lạnh:
- Còn có thể là cái gì, ngoại trừ phối hợp hắn trang bức, thì chính là thỉnh cầu chúng ta hỗ trợ trấn áp Đại Hoang.
Ngu Kình Thương nói:
- Hẳn là trấn áp Đại Hoang thâm uyên.
…
Chí Tôn Kim Thành!
Khương Phàm bái phỏng, lập tức gây nên oanh động nơi này, số lượng lớn cường giả tụ tập tới đại điện.
Bởi vì, Khương Phàm là khiêng bia đá tới bái phỏng, bia đá rất có thể chính là Bất Tử Thiên Bia.
- Ngươi khẳng định muốn dùng Bất Tử Thiên Bia?
Người phụ trách Chí Tôn Kim Thành tại Vương Quốc Hắc Ám, Hứa Vĩnh Thọ không giận tự uy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Phàm ở phía dưới.
Khương Phàm thản nhiên đối mặt với ánh mắt tràn ngập địch ý trong cả phòng.
- Bất Tử Thiên Bia, hôm nay chính thức giao cho đến tay các ngươi, sau khi thay ta làm xong chuyện, giữa chúng ta sẽ không còn hạn chế ước thúc.
- Làm chuyện gì?
- Nhiệm vụ cụ thể đang ở Đại Tự Tại điện, ngươi tìm Hướng Vãn Tình đi lĩnh. Hi vọng các ngươi có thể tuân thủ ước định Võ Hầu, tận hết khả năng của các ngươi mà làm.
- Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, trước tiên nói một chút.
Hứa Vĩnh Thọ có sự tà tính, mắt lạnh nhìn Khương Phàm.
- Chờ ngươi đến nơi đó, tự nhiên sẽ biết.
Khương Phàm nhìn Hứa Như Lai, mỉm cười:
- Bất Tử Thiên Bia giao cho các ngươi, nhưng danh hào Võ Hầu này của ta vẫn không thay đổi, dựa theo ước định, ta có thể đi đến cấm địa của các ngươi lịch luyện. Bây giờ thích hợp không?
- Ngươi muốn đi Luân Hồi bí cảnh?
Hứa Như Lai nghênh tiếp ánh mắt Khương Phàm, nhếch miệng lên một nụ cười lạnh.
- Nghe nói nơi đó rất thích hợp để Linh Hồn cảnh tu luyện, ta đã chờ mong rất lâu.
- Nếu như ngươi đã nghĩ kỹ, ta tự mình đưa ngươi đi!
Nụ cười lạnh của Hứa Như Lai đã trở nên tàn nhẫn, bọn hắn mấy ngày nay đang tính toán làm sao thu thập Khương Phàm, vậy mà hắn lại chủ động đưa mình tới cửa.
Luân Hồi bí cảnh chính là lãnh địa của bọn hắn, tiến vào nơi đó, bọn hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
- Ngươi sẽ không ở trong đó hại ta đấy chứ, trước đó ta đã chào hỏi Đại Tự Tại điện, nếu như ta chết ở bên trong, bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Ngươi không cố ý gây sự thì sẽ rất an toàn. Nhưng nếu như ngươi tùy ý phá hư, đả thương hay giết người, chúng ta tuyệt đối không nuông chiều.
- Ta chỉ là đi lịch luyện.
- Vậy thì không có vấn đề.
Hứa Như Lai nhìn về phía Hứa Vĩnh Thọ ở chỗ cao.
- Dẫn hắn đi đi.
Hứa Vĩnh Thọ nhẹ gật đầu, tuy nhiên lúc Khương Phàm quay người rời khỏi, hắn lại làm cái thủ thế kỳ quái với Hứa Như Lai.
Hứa Như Lai hiểu rõ, đi theo Khương Phàm rời khỏi đại điện.
Hứa Vĩnh Thọ phân phó với thị vệ bên cạnh, nói:
- Chuyện Khương Phàm muốn đi Luân Hồi bí cảnh, đưa cho Hỗn Độn Tử Phủ.
…
Hỗn Độn Tử Phủ!
- Khương Phàm muốn đi Luân Hồi bí cảnh?
- Hắn là cuồng ngạo thật, hay là thật sự không sợ chết?
- Lấy tính cách Hứa Như Lai, nếu tiến vào nơi đó, còn không đùa chết Khương Phàm?
Bọn hắn thật sự không hiểu nổi cái tên điên này.
Làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường, tựa như nghĩ cái gì thì làm cái đó, mà phải làm sao tìm tới đường chết mới được.
Người như vậy có thể còn sống thật đúng là kỳ tích?
- Đi không?
Ngu Bá Khoan biết Chí Tôn Kim Thành tới thông báo thâm ý là 'Đến phát thư mời', thỉnh cầu bọn hắn đến Luân Hồi bí cảnh cùng thu thập Khương Phàm, chẳng may giết chết Khương Phàm, cũng có thể cùng nhau chia sẻ nguy hiểm cùng trách nhiệm.
- Ta không đi.
Ngu Thiên Khải muốn về Lạc Chùy trọng địa bế quan.
- Ta cũng không đi.
Ngu Kình Thương bị kích thích lớn nhất, đã từng coi Khương Phàm là đối thủ, bây giờ thậm chí ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có, hắn muốn bế quan, hắn muốn biến đổi huyết mạch, hắn phải trở nên mạnh hơn.
Ngu Thanh Dao nói:
- Các ngươi đều đừng đi, ta đi chiếu cố hắn.
Chương 1104 Chí Tôn Kim Thành
- Ngươi hiểu rõ Chí Tôn Kim Thành chúng ta không?
Hứa Như Lai đưa Khương Phàm đến trước cửa Không Gian của bọn hắn, nhưng không có đi vào mà kêu gọi các tộc nhân tùy hành đến.
- Có hiểu qua.
Khương Phàm cũng không có vội vã đi đến.
- Hiểu bao nhiêu?
- Chí Tôn Kim Thành ở Tây Bắc Tân Hải của Thương Huyền, đều có sức ảnh hưởng tại đại lục Thương Huyền cùng hải dương.
- Còn gì nữa không?
- Chí Tôn Kim Thành truyền thừa đã lâu, nghe nói có trên vạn năm, ban đầu quật khởi trong hải dương, dựa vào gần Thương Huyền đại lục, cuối cùng được Thương Huyền tiếp nhận, trở thành hoàng tộc của Thương Huyền.
- Còn gì nữa không?
- Còn có cái gì ta cần đặc biệt hiểu sao?
Hứa Như Lai vẫn không có lên trên cửa Không Gian, ngược lại ngồi xuống trên xiềng xích bên cạnh, vểnh khóe miệng lên cao ngạo nói:
- Ngươi biết hai chữ hoàng tộc có ý nghĩa như thế nào không, ngươi biết lực ảnh hưởng cùng thực lực của hoàng tộc không?
- Hẳn là mạnh hơn so với thánh địa.
- Ha ha, không chỉ là mạnh, mà là mạnh hơn rất nhiều lần. Nếu như không phải thánh địa có thanh danh tốt, bọn hắn ở trong mắt hoàng tộc căn bản không đáng để nhắc tới.
Khương Phàm cười:
- Ngươi muốn hù dọa ta?
- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, có thể khiêu chiến hoàng tộc, chỉ có hoàng tộc. Nếu như ngươi không phải, như vậy, kết quả khiêu chiến chỉ có một, chết!
- Nhưng bây giờ ta còn sống rất tốt.
- Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Vậy chúng ta cứ nhìn xem, ai sống càng lâu.
Khương Phàm nhìn cánh cửa Không Gian chậm rãi khép kín, nói:
- Chúng ta là đi, hay là trò chuyện tiếp một lát?
Hứa Như Lai cố ý kéo dài thời gian:
- Ngươi hiểu qua Luân Hồi bí cảnh chưa?
- Hiểu qua.
Khương Phàm nhìn hắn không có ý muốn đứng dậy, cũng ngồi xuống bồi tiếp bên cạnh.
- Hiểu bao nhiêu?
- Luân Hồi bí cảnh ở Xích Chi đại liệt cốc tại Tây Bắc Bộ, Thương Huyền, nhưng trong này chỉ là con đường, bí cảnh chân chính ở trong hư không. Bên trong phạm vi khổng lồ, lại u ám hỗn loạn, hoàn cảnh phức tạp.
- Nơi đó sở dĩ gọi là Luân Hồi bí cảnh, là bởi vì tràn ngập lực lượng luân hồi thần bí. Tại nhiều chỗ, người đã chết, linh hồn sẽ được bảo toàn. Có nhiều chỗ, sẽ còn vô duyên vô cớ chết đi, linh hồn trực tiếp tiến vào luân hồi. Mà có nhiều chỗ, thậm chí sẽ có vong hồn cổ lão bay ra.
Hứa Như Lai ha ha cười:
- Còn có một số nơi ẩn giấu đi vết nứt không gian. Có nhiều chỗ, vết nứt kia lại đột nhiên xuất hiện, giống mưa to bao phủ thiên địa.
- Cái này cũng là lần đầu tiên nghe nói.
- Ngươi nghe đến mấy cái này, còn muốn đi sao?
- Đương nhiên muốn đi.
- Ngươi không sợ ‘biến mất’ một cách ‘thần bí’?
- Những nơi nguy hiểm kia đều là bị cấm khu đặc biệt vòng đi ra, chỉ cần ta không vào đó liền không chết được. Trừ phi, các ngươi ta kéo vào.
Hứa Như Lai cố ý chậm rãi nói chuyện phiếm cùng Khương Phàm hơn ba giờ, mới đứng dậy nói:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi.
- Nghi thức hoan nghênh đã chuẩn bị xong?
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Ha ha.
Hứa Như Lai chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Bọn hắn thông qua cửa đá, đi đến tế đàn không gian.
Không gian bạo động năng lượng, bao phủ bọn hắn, cuốn vào hư không.
Lần này thời gian vượt qua kéo dài rất lâu, cuối cùng đã xuất hiện ở bên ngoài Tây Bắc Tân Hải mấy trăm ngàn dặm.
Một tòa đại thành nguy nga màu vàng đang chiếm cứ kéo dài trên đường ven biển, nửa bên ở lục địa, nửa bên trong hải dương.
Nó không chỉ có khổng lồ rộng rãi, mà từ ngoài tường thành đến các loại kiến trúc bên trong, cơ hồ tất cả đều là vàng son lộng lẫy, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng vô tận.
Loá mắt, sáng chói, giống như mặt trời rơi xuống mặt đất, rọi khắp nơi vạn dặm sơn hà.
Gần đó, thuyền lớn của bọn họ ở trên biển cả, thậm chí đều là nguồn sáng để thuyền phán đoán phương hướng đi.
Mặc kệ bọn hắn ở nơi nào, chỉ cần thấy được kim quang liền biết ở đâu là lục địa.
Chí Tôn Kim Thành là hoàng tộc cao ngạo, còn có chuyện phân biệt đẳng cấp rất nghiêm khắc, bắt đầu từ tường thành đến trong thành thị, tổng cộng chia làm chín tầng, một tầng so một tầng lại cao hơn, đến mức Chí Tôn Kim Thành nhìn lại cứ như một ngọn núi khổng lồ chiếm diện tích rất lớn, trung tâm nhất là ở tầng thứ chín, cách mặt đất tới chín ngàn chín trăm mét.
Khương Phàm và Hứa Như Lai xuất hiện ở tế đàn không gian, chính là ở vào tầng thứ chín.
Nơi này là cấm địa Chí Tôn Kim Thành, chỉ có tộc nhân Hứa gia mới ở chỗ này. Ngay cả các cung phụng cường đại khác, cũng đều không có tư cách đi lên.
Xung quanh tế đàn bố trí cấm chế cường đại, tùy thời có thể chặt đứt con đường không gian.
Ba tòa bệ đá lơ lửng giữa không trung, ở phía trên là các lão giả tóc trắng phơ cuộn lại ngồi tại đấy, tản ra khí thế cường đại như đại dương.
- Khương Phàm, hoan nghênh đến Chí Tôn Kim Thành.
Hứa Như Lai mở ra hai tay, cất tiếng cười to.
- Khương Phàm, hoan nghênh!
Phía trước tế đàn không gian tụ tập số lượng lớn các thanh niên nam nữ, ngoài miệng nói hoan nghênh, nhưng ánh mắt của từng người đều rất hung ác.
Một nữ tử mặc áo xanh cao gầy đi đến phía trước, từ trên xuống dưới đánh giá Khương Phàm mấy lần, có chút ngẩng đầu, nói:
- Đến nhà làm khách, có quà tặng không? Đan dược ngươi dùng để tăng thực lực lên đánh bại cái chủng loại như Ngu Thiên Khải kia đâu, đưa ta mấy viên.
Một vị thiếu niên bên cạnh vểnh khóe miệng lên cười lạnh:
- Hắn làm sao lại thừa nhận ăn đan dược được. Mặt mũi thánh địa nha, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn cả.
Khương Phàm đã ngờ được Hứa Như Lai kéo dài thời gian, chính là vì làm cái này.
- Ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thánh địa, không có tư cách làm khách của hoàng tộc các ngươi. Dẫn đường đi, ta muốn đi Luân Hồi bí cảnh.
- Chậc chậc chậc, biết điều như vậy rồi? Còn đệ tử nhỏ nhỏ của thánh địa, ngươi là sợ sao?
- Chớ khẩn trương, ngươi đường đường là Võ Hầu, có tư cách làm khách.
- Võ Hầu... cái tên thật là uy phong, ta nghe cũng cảm thấy sợ sệt.
- Ha ha ha...
Đám tử đệ Chí Tôn Kim Thành tùy ý cười nhạo Khương Phàm.
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Nếu như không có nghi thức hoan nghênh gì khác, đưa ta đi Luân Hồi bí cảnh. Nếu như còn có, cứ bắt đầu nói, ta phụng bồi tới cùng.
Hứa Như Lai đi xuống lôi đài, nói:
- Không có ý gì đặc biệt, rất nhiều người của Kim Thành chúng ta một mực nghe nói tên của ngươi, còn không có thấy tận mắt ngươi. Trước khi đi Luân Hồi bí cảnh, muốn mời ngươi phần mặt mũi, cùng mọi người quen biết một chút.
Ôn Tuyền Tiên Cảnh!
- Nhớ lại cái gì chưa?
Khương Phàm đi đến gian phòng của Lý Dần.
Vẻ mặt Lý Dần có chút kích động:
- Hai bộ võ pháp. Một bộ là Tiểu Quang Mang Thánh Pháp, một bộ là Linh Tê Kiếm Điển.
- Đều là thánh pháp?
Khương Phàm cười chúc mừng, trong lòng lại cảm thấy kì quái, vì sao không có dung hợp ký ức của Lý Tịch?
- Hai bộ võ pháp này đều rất huyền diệu, nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Ta lại cảm thấy rất quen thuộc, thật giống như đã nắm giữ bí quyết bên trong rồi.
- Bọn chúng đều theo Kiếm linh văn dung nhập thân thể ngươi, quen thuộc cũng là chuyện bình thường.
- Sư phụ, vào ngày ta mất đi ý thức đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Dần thật sự cảm thấy rất hiếu kỳ, thậm chí có chút cảnh giác.
Vì sao hắn không biết gì mà lại hôn mê, linh nguyên khí hải lại có chuyện gì?
Những chuyện này đều quá không thể tưởng tượng nổi.
- Chờ ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Ta đã chuẩn bị xong.
- Tin tưởng ta, ngươi còn không có chuẩn bị kỹ càng. Đến đây, coi ta là là mục tiêu, dùng chiến đấu để quen thuộc linh văn của ngươi.
- Đúng rồi, sư phụ, ngươi thắng rồi?
Lúc này Lý Dần mới kịp phản ứng.
- Thắng. Tới đi, ta cùng ngươi luyện mấy ngày, sau đó ta lại phải rời khỏi.
- Sư phụ! Xin chỉ giáo!
Lý Dần hô to một tiếng, kích phát linh văn giết tới.
- Không cần sợ làm bị thương ta, có bao nhiêu thực lực thì thi triển bấy nhiêu thực lực.
Khương Phàm bồi tiếp Lý Dần diễn dịch võ pháp, cũng đang quan sát một ít vẻ mặt và trạng thái của hắn.
Liên tiếp ba ngày, cuối cùng Lý Dần đã dung nhập Thiên Dương kiếm văn vào bên trong Bất Tử Điểu linh văn, linh văn cũng ổn định tại Đại Thừa Thánh phẩm.
Võ pháp lúc trước của hắn cùng với võ pháp mới dung nhập cũng đều bởi vì song linh văn gia tăng mà trở nên càng thêm cường đại.
Thực lực tổng hợp, tăng lên gấp ba.
Tuy nhiên, Khương Phàm xác thực không có nhìn thấy bất cứ vết tích gì của Lý Tịch từ trên thân Lý Dần.
Ngoại trừ linh văn thay đổi, thực lực thay đổi, Lý Dần vẫn là Lý Dần kia.
Đan Hoàng suy đoán, nói:
- Lý Dần đối với thôn phệ Lý Tịch hẳn chỉ là cơ thể cùng linh văn, cũng không bao gồm cả linh hồn. Khả năng linh hồn của Lý Tịch đã biến mất, cũng có thể là giấu ở sâu nhất trong thân thể Lý Dần.
- Hẳn là như thế.
Khương Phàm nhìn Lý Dần đang ngồi xếp bằng minh tưởng, bỗng nhiên có chút lo lắng.
Hắn ở lại Vương Quốc Hắc Ám thật thích hợp sao?
Nếu thật muốn tính toán ra, từ khi Lý Dần sinh ra ý thức đến bây giờ, mới chỉ ba năm ngắn ngủi mà thôi, tương đương với hài tử ba tuổi, chính là thời kỳ mấu chốt tạo thành tính cách.
Bây giờ trong thân thể lại ẩn giấu linh hồn ngạo mạn Lý Tịch kia, mặc dù không có hiển hiện ra, nếu như trong lúc vô hình sinh ra ảnh hưởng thì sao?
Dù sao Khương Phàm cũng muốn rời khỏi chừng mười năm, đến lúc đó Lý Dần lại biến thành dạng gì, còn có nhận người sư phụ là hắn này hay không?
- Dẫn hắn đi!
Trong đầu Khương Phàm đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Chuyến đi đến Địa Ngục, mang theo Lý Dần!
Hắn muốn tại thời điểm tìm kiếm dược liệu cũng thuận tiện dạy bảo Lý Dần, bồi dưỡng Lý Dần, tận nghĩa vụ sư phụ chân chính, thuận tiện quan sát Lý Dần, hiểu rõ Lý Dần.
Nghĩ tới đây, Khương Phàm trực tiếp nói với Lý Dần.
- Ta muốn đi một nơi nguy hiểm, có thể sẽ mất rất nhiều năm, ngươi có nguyện ý đi cùng ta cùng không?
- Sư phụ nguyện ý mang theo ta?
Lý Dần cảm thấy ngoài ý muốn lại chờ mong.
- Sẽ rất nguy hiểm.
- Ta không sợ nguy hiểm.
- Tốt! Ta dẫn ngươi đi!
Khương Phàm thu Lý Dần vào thanh đồng tiểu tháp, giới thiệu cho Yêu Đồng ở bên trong, sau đó rời khỏi Ôn Tuyền Tiên Cảnh, bái phỏng Hỗn Độn Tử Phủ.
Hắc ám thâm không, trong cung điện rộng rãi tại Hỗn Độn Tử Phủ.
Khương Phàm mỉm cười, thản nhiên đánh giá đại điện hùng vĩ cao ngất, còn có các tộc nhân Tử Phủ đằng đằng sát khí.
- Ngươi thật sự là không sợ chết sao? Nơi này ngươi cũng dám đến!
Ngu Thiên Đạo nắm chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn Khương Phàm.
Ngu Thiên Khải, Ngu Bá Khoan, Ngu Thanh Dao, Ngu Kình Thương cũng còn không có rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, sau khi biết được Khương Phàm đến bái kiến, toàn bộ đã chạy tới đây.
- Người một nhà, đừng khẩn trương như vậy.
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Làm càn!
Toàn bộ tộc nhân, thị vệ Tử Phủ đều gầm thét, thanh triều ù ù chấn động cung điện, rất nhiều cái bàn cũng hơi run rẩy.
Đại công tử Ngu Bá Khoan uy nghiêm nhìn Khương Phàm.
- Ngươi là không có đánh đủ, tới đây muốn bị đánh?
Khương Phàm nói:
- Lần này đánh tận hứng, sau này có cơ hội lại đánh.
Ngu Bá Khoan nhíu mày, rất không thích tư thái nhìn như tùy ý nhưng kì thực lại ngạo mạn này của Khương Phàm:
- Đừng tưởng rằng thắng Ngu Thiên Khải liền có thể không coi ai ra gì. Ngươi là linh văn, cao nhất cũng chỉ như thế này. Chúng ta là huyết mạch, tuyệt đối không chỉ như thế này.
Ngu Thanh Dao nói:
- Hắn không có thắng Ngu Thiên Khải, là Ngu Thiên Khải không muốn khi dễ người, thưởng hắn một bộ mặt.
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Hoàng tộc phải có chút tư thái hoàng tộc, thắng được cũng phải thua được. Ta một không có gian lận, hai không chơi xấu, thắng được là quang minh chính đại, các ngươi có thể không phục, nhưng không cần thiết coi ta là kẻ thù.
- Ngươi có gian lận hay không, chính ngươi rõ ràng nhất.
Ngu Thiên Đạo vẫn cảm thấy lúc ấy Khương Phàm tăng vọt thực lực là có vấn đề lớn.
- Đường đường là hoàng tộc, đừng vô tri như thế, biện pháp tăng thực lực lên không chỉ có đan dược, còn có võ pháp.
- Võ pháp gì, nói ra nghe một chút.
- Ha ha, chúng ta vẫn nên nói chuyện cháu ngoại của các ngươi đi?
- Ngươi muốn chết!
Đám người vỗ bàn tức gận la mắng, nhớ tới Ngu Khuynh Thành bị hắn lăng nhục, bị ép sinh con liền không nén được lửa giận.
Bọn hắn đường đường là hoàng tộc, cho tới bây giờ đều không có uất ức qua như thế, nhưng tên hỗn đản này hết lần này tới lần khác là đệ tử thánh địa, trên lưng còn có cái danh Võ Hầu.
Bắt không được, càng giết không được.
Ngu Kình Thương trầm giọng nói:
- Khương Phàm, ngươi nói thật, Khuynh Thành rốt cuộc thế nào?
- Sống ở một nơi rất tốt.
- Nàng thật sinh con rồi?
- Ngươi hoài nghi năng lực của ta?
- Hỗn Độn Tử Phủ có thể khoan nhượng ngươi mang Ngu Khuynh Thành đi, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện ngươi lăng nhục nàng, tổn thương nàng.
Chương 1103 Chuyển giao Bất Tử Thiên Bia (2)
- Ngươi tốt nhất là không làm cái gì cả, nếu không chờ ngày nào đó ngươi rơi xuống rơi tay chúng ta, nàng thừa nhận hết thảy, đều sẽ trả lại gấp bội ở trên người ngươi. Đây không phải uy hiếp, đây là cảnh cáo, cảnh cáo đến từ hoàng tộc.
- Ha ha, các ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không rơi xuống trên tay các ngươi, nếu thật có ngày ấy, ta sẽ chết tại chỗ!
- Khương Phàm, ngươi xác định muốn đối nghịch với chúng ta?
- Hình như là các ngươi đang đối nghịch với ta. Từ ngày ta bắt đầu tuyên bố khiêu chiến Võ Hầu đó, các ngươi đã không có coi ta là đối thủ, mà là một kẻ địch đáng chết. Đừng tự làm cho mình như một người bị hại, lộ ra các ngươi rất yếu.
- Các ngươi thật muốn mang Ngu Khuynh Thành về thì sẽ đường đường chính chính đánh với ta, hoặc là mang theo lễ vật đi đến thánh địa bồi tội, phương pháp còn nhiều, rất nhiều, mà các ngươi hết lần này tới lần khác ở chỗ này kêu gào uy hiếp.
- Được thôi!! Chúng ta đánh với ngươi!
Số lượng lớn tộc nhân đứng dậy, đằng đằng sát khí.
- Đủ rồi!
Ngu Chính Hùng đứng ở chỗ cao ngăn lại, uy nghiêm quan sát Khương Phàm:
- Rốt cuộc ngươi là tới đây làm gì?
- Thỉnh cầu Hỗn Độn Tử Phủ, vì ta làm một chuyện.
- Muốn chúng ta làm việc, ngươi phải dùng Bất Tử Thiên Bia.
- Đương nhiên.
Khương Phàm triệu Bất Tử Thiên Bia từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, vung đến trước mặt.
Ầm ầm!!
Bất Tử Thiên Bia vô cùng nặng nề, rung động cả cung điện.
Đám người Tử Phủ hơi biến sắc, thật muốn dùng?
Thứ này không phải giữ lại chấn nhiếp, giữ lại bảo mệnh sao?
Nếu như Khương Phàm thật dùng, Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn không có hạn chế nào mà 'Không thể giết Võ Hầu', từ hôm nay trở đi, chẳng lẽ có thể ra tay với Khương Phàm rồi?
- Ngươi khẳng định muốn dùng?
Ngu Chính Hùng đều cảm thấy rất bất ngờ.
Lúc này chỉ mới một năm mà thôi, không giữ nó lại hộ thân?
Chẳng lẽ Vô Hồi thánh địa gặp phải chuyện gì khó xử sao, hay là Đại Hoang lại có biến động mới.
- Đồ ở đây, nhiệm vụ hành động cụ thể là ở Đại Tự Tại điện. Dựa theo điều ước Võ Hầu, các ngươi phải tận hết khả năng của các ngươi, hoàn thành một yêu cầu của ta, dựa theo kết quả tranh tài hôm nay, thì các ngươi cần phải toàn lực ứng phó hoàn thành nhiệm vụ.
Khương Phàm nói xong, nhìn quanh đại điện, mỉm cười với bọn người Ngu Thiên Khải, quay người rời khỏi.
Ngu Chính Hùng nhìn đứng ở trên đại điện nhìn Bất Tử Thiên Bia, biểu hiện có chút nghiêm trọng.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cũng tiếp nhận Đại Tự Tại điện thuyết phục, nhưng ngay lúc Khương Phàm lấy ra, hắn vẫn có cảm giác quái dị lại mâu thuẫn.
Đường đường là hoàng tộc, lại phải bị một hài tử ước thúc, còn phải làm việc cho hắn?
- Hắn đưa nhiệm vụ gì?
Ngu Thiên Đạo rất kỳ quái, đây chính là ‘chỉ lệnh Võ Hầu’ lần đầu tiên trong lịch sử Vương Quốc Hắc Ám.
Có người hừ lạnh:
- Còn có thể là cái gì, ngoại trừ phối hợp hắn trang bức, thì chính là thỉnh cầu chúng ta hỗ trợ trấn áp Đại Hoang.
Ngu Kình Thương nói:
- Hẳn là trấn áp Đại Hoang thâm uyên.
…
Chí Tôn Kim Thành!
Khương Phàm bái phỏng, lập tức gây nên oanh động nơi này, số lượng lớn cường giả tụ tập tới đại điện.
Bởi vì, Khương Phàm là khiêng bia đá tới bái phỏng, bia đá rất có thể chính là Bất Tử Thiên Bia.
- Ngươi khẳng định muốn dùng Bất Tử Thiên Bia?
Người phụ trách Chí Tôn Kim Thành tại Vương Quốc Hắc Ám, Hứa Vĩnh Thọ không giận tự uy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Phàm ở phía dưới.
Khương Phàm thản nhiên đối mặt với ánh mắt tràn ngập địch ý trong cả phòng.
- Bất Tử Thiên Bia, hôm nay chính thức giao cho đến tay các ngươi, sau khi thay ta làm xong chuyện, giữa chúng ta sẽ không còn hạn chế ước thúc.
- Làm chuyện gì?
- Nhiệm vụ cụ thể đang ở Đại Tự Tại điện, ngươi tìm Hướng Vãn Tình đi lĩnh. Hi vọng các ngươi có thể tuân thủ ước định Võ Hầu, tận hết khả năng của các ngươi mà làm.
- Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, trước tiên nói một chút.
Hứa Vĩnh Thọ có sự tà tính, mắt lạnh nhìn Khương Phàm.
- Chờ ngươi đến nơi đó, tự nhiên sẽ biết.
Khương Phàm nhìn Hứa Như Lai, mỉm cười:
- Bất Tử Thiên Bia giao cho các ngươi, nhưng danh hào Võ Hầu này của ta vẫn không thay đổi, dựa theo ước định, ta có thể đi đến cấm địa của các ngươi lịch luyện. Bây giờ thích hợp không?
- Ngươi muốn đi Luân Hồi bí cảnh?
Hứa Như Lai nghênh tiếp ánh mắt Khương Phàm, nhếch miệng lên một nụ cười lạnh.
- Nghe nói nơi đó rất thích hợp để Linh Hồn cảnh tu luyện, ta đã chờ mong rất lâu.
- Nếu như ngươi đã nghĩ kỹ, ta tự mình đưa ngươi đi!
Nụ cười lạnh của Hứa Như Lai đã trở nên tàn nhẫn, bọn hắn mấy ngày nay đang tính toán làm sao thu thập Khương Phàm, vậy mà hắn lại chủ động đưa mình tới cửa.
Luân Hồi bí cảnh chính là lãnh địa của bọn hắn, tiến vào nơi đó, bọn hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
- Ngươi sẽ không ở trong đó hại ta đấy chứ, trước đó ta đã chào hỏi Đại Tự Tại điện, nếu như ta chết ở bên trong, bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Ngươi không cố ý gây sự thì sẽ rất an toàn. Nhưng nếu như ngươi tùy ý phá hư, đả thương hay giết người, chúng ta tuyệt đối không nuông chiều.
- Ta chỉ là đi lịch luyện.
- Vậy thì không có vấn đề.
Hứa Như Lai nhìn về phía Hứa Vĩnh Thọ ở chỗ cao.
- Dẫn hắn đi đi.
Hứa Vĩnh Thọ nhẹ gật đầu, tuy nhiên lúc Khương Phàm quay người rời khỏi, hắn lại làm cái thủ thế kỳ quái với Hứa Như Lai.
Hứa Như Lai hiểu rõ, đi theo Khương Phàm rời khỏi đại điện.
Hứa Vĩnh Thọ phân phó với thị vệ bên cạnh, nói:
- Chuyện Khương Phàm muốn đi Luân Hồi bí cảnh, đưa cho Hỗn Độn Tử Phủ.
…
Hỗn Độn Tử Phủ!
- Khương Phàm muốn đi Luân Hồi bí cảnh?
- Hắn là cuồng ngạo thật, hay là thật sự không sợ chết?
- Lấy tính cách Hứa Như Lai, nếu tiến vào nơi đó, còn không đùa chết Khương Phàm?
Bọn hắn thật sự không hiểu nổi cái tên điên này.
Làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường, tựa như nghĩ cái gì thì làm cái đó, mà phải làm sao tìm tới đường chết mới được.
Người như vậy có thể còn sống thật đúng là kỳ tích?
- Đi không?
Ngu Bá Khoan biết Chí Tôn Kim Thành tới thông báo thâm ý là 'Đến phát thư mời', thỉnh cầu bọn hắn đến Luân Hồi bí cảnh cùng thu thập Khương Phàm, chẳng may giết chết Khương Phàm, cũng có thể cùng nhau chia sẻ nguy hiểm cùng trách nhiệm.
- Ta không đi.
Ngu Thiên Khải muốn về Lạc Chùy trọng địa bế quan.
- Ta cũng không đi.
Ngu Kình Thương bị kích thích lớn nhất, đã từng coi Khương Phàm là đối thủ, bây giờ thậm chí ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có, hắn muốn bế quan, hắn muốn biến đổi huyết mạch, hắn phải trở nên mạnh hơn.
Ngu Thanh Dao nói:
- Các ngươi đều đừng đi, ta đi chiếu cố hắn.
Chương 1104 Chí Tôn Kim Thành
- Ngươi hiểu rõ Chí Tôn Kim Thành chúng ta không?
Hứa Như Lai đưa Khương Phàm đến trước cửa Không Gian của bọn hắn, nhưng không có đi vào mà kêu gọi các tộc nhân tùy hành đến.
- Có hiểu qua.
Khương Phàm cũng không có vội vã đi đến.
- Hiểu bao nhiêu?
- Chí Tôn Kim Thành ở Tây Bắc Tân Hải của Thương Huyền, đều có sức ảnh hưởng tại đại lục Thương Huyền cùng hải dương.
- Còn gì nữa không?
- Chí Tôn Kim Thành truyền thừa đã lâu, nghe nói có trên vạn năm, ban đầu quật khởi trong hải dương, dựa vào gần Thương Huyền đại lục, cuối cùng được Thương Huyền tiếp nhận, trở thành hoàng tộc của Thương Huyền.
- Còn gì nữa không?
- Còn có cái gì ta cần đặc biệt hiểu sao?
Hứa Như Lai vẫn không có lên trên cửa Không Gian, ngược lại ngồi xuống trên xiềng xích bên cạnh, vểnh khóe miệng lên cao ngạo nói:
- Ngươi biết hai chữ hoàng tộc có ý nghĩa như thế nào không, ngươi biết lực ảnh hưởng cùng thực lực của hoàng tộc không?
- Hẳn là mạnh hơn so với thánh địa.
- Ha ha, không chỉ là mạnh, mà là mạnh hơn rất nhiều lần. Nếu như không phải thánh địa có thanh danh tốt, bọn hắn ở trong mắt hoàng tộc căn bản không đáng để nhắc tới.
Khương Phàm cười:
- Ngươi muốn hù dọa ta?
- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, có thể khiêu chiến hoàng tộc, chỉ có hoàng tộc. Nếu như ngươi không phải, như vậy, kết quả khiêu chiến chỉ có một, chết!
- Nhưng bây giờ ta còn sống rất tốt.
- Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Vậy chúng ta cứ nhìn xem, ai sống càng lâu.
Khương Phàm nhìn cánh cửa Không Gian chậm rãi khép kín, nói:
- Chúng ta là đi, hay là trò chuyện tiếp một lát?
Hứa Như Lai cố ý kéo dài thời gian:
- Ngươi hiểu qua Luân Hồi bí cảnh chưa?
- Hiểu qua.
Khương Phàm nhìn hắn không có ý muốn đứng dậy, cũng ngồi xuống bồi tiếp bên cạnh.
- Hiểu bao nhiêu?
- Luân Hồi bí cảnh ở Xích Chi đại liệt cốc tại Tây Bắc Bộ, Thương Huyền, nhưng trong này chỉ là con đường, bí cảnh chân chính ở trong hư không. Bên trong phạm vi khổng lồ, lại u ám hỗn loạn, hoàn cảnh phức tạp.
- Nơi đó sở dĩ gọi là Luân Hồi bí cảnh, là bởi vì tràn ngập lực lượng luân hồi thần bí. Tại nhiều chỗ, người đã chết, linh hồn sẽ được bảo toàn. Có nhiều chỗ, sẽ còn vô duyên vô cớ chết đi, linh hồn trực tiếp tiến vào luân hồi. Mà có nhiều chỗ, thậm chí sẽ có vong hồn cổ lão bay ra.
Hứa Như Lai ha ha cười:
- Còn có một số nơi ẩn giấu đi vết nứt không gian. Có nhiều chỗ, vết nứt kia lại đột nhiên xuất hiện, giống mưa to bao phủ thiên địa.
- Cái này cũng là lần đầu tiên nghe nói.
- Ngươi nghe đến mấy cái này, còn muốn đi sao?
- Đương nhiên muốn đi.
- Ngươi không sợ ‘biến mất’ một cách ‘thần bí’?
- Những nơi nguy hiểm kia đều là bị cấm khu đặc biệt vòng đi ra, chỉ cần ta không vào đó liền không chết được. Trừ phi, các ngươi ta kéo vào.
Hứa Như Lai cố ý chậm rãi nói chuyện phiếm cùng Khương Phàm hơn ba giờ, mới đứng dậy nói:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi.
- Nghi thức hoan nghênh đã chuẩn bị xong?
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Ha ha.
Hứa Như Lai chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Bọn hắn thông qua cửa đá, đi đến tế đàn không gian.
Không gian bạo động năng lượng, bao phủ bọn hắn, cuốn vào hư không.
Lần này thời gian vượt qua kéo dài rất lâu, cuối cùng đã xuất hiện ở bên ngoài Tây Bắc Tân Hải mấy trăm ngàn dặm.
Một tòa đại thành nguy nga màu vàng đang chiếm cứ kéo dài trên đường ven biển, nửa bên ở lục địa, nửa bên trong hải dương.
Nó không chỉ có khổng lồ rộng rãi, mà từ ngoài tường thành đến các loại kiến trúc bên trong, cơ hồ tất cả đều là vàng son lộng lẫy, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng vô tận.
Loá mắt, sáng chói, giống như mặt trời rơi xuống mặt đất, rọi khắp nơi vạn dặm sơn hà.
Gần đó, thuyền lớn của bọn họ ở trên biển cả, thậm chí đều là nguồn sáng để thuyền phán đoán phương hướng đi.
Mặc kệ bọn hắn ở nơi nào, chỉ cần thấy được kim quang liền biết ở đâu là lục địa.
Chí Tôn Kim Thành là hoàng tộc cao ngạo, còn có chuyện phân biệt đẳng cấp rất nghiêm khắc, bắt đầu từ tường thành đến trong thành thị, tổng cộng chia làm chín tầng, một tầng so một tầng lại cao hơn, đến mức Chí Tôn Kim Thành nhìn lại cứ như một ngọn núi khổng lồ chiếm diện tích rất lớn, trung tâm nhất là ở tầng thứ chín, cách mặt đất tới chín ngàn chín trăm mét.
Khương Phàm và Hứa Như Lai xuất hiện ở tế đàn không gian, chính là ở vào tầng thứ chín.
Nơi này là cấm địa Chí Tôn Kim Thành, chỉ có tộc nhân Hứa gia mới ở chỗ này. Ngay cả các cung phụng cường đại khác, cũng đều không có tư cách đi lên.
Xung quanh tế đàn bố trí cấm chế cường đại, tùy thời có thể chặt đứt con đường không gian.
Ba tòa bệ đá lơ lửng giữa không trung, ở phía trên là các lão giả tóc trắng phơ cuộn lại ngồi tại đấy, tản ra khí thế cường đại như đại dương.
- Khương Phàm, hoan nghênh đến Chí Tôn Kim Thành.
Hứa Như Lai mở ra hai tay, cất tiếng cười to.
- Khương Phàm, hoan nghênh!
Phía trước tế đàn không gian tụ tập số lượng lớn các thanh niên nam nữ, ngoài miệng nói hoan nghênh, nhưng ánh mắt của từng người đều rất hung ác.
Một nữ tử mặc áo xanh cao gầy đi đến phía trước, từ trên xuống dưới đánh giá Khương Phàm mấy lần, có chút ngẩng đầu, nói:
- Đến nhà làm khách, có quà tặng không? Đan dược ngươi dùng để tăng thực lực lên đánh bại cái chủng loại như Ngu Thiên Khải kia đâu, đưa ta mấy viên.
Một vị thiếu niên bên cạnh vểnh khóe miệng lên cười lạnh:
- Hắn làm sao lại thừa nhận ăn đan dược được. Mặt mũi thánh địa nha, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn cả.
Khương Phàm đã ngờ được Hứa Như Lai kéo dài thời gian, chính là vì làm cái này.
- Ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thánh địa, không có tư cách làm khách của hoàng tộc các ngươi. Dẫn đường đi, ta muốn đi Luân Hồi bí cảnh.
- Chậc chậc chậc, biết điều như vậy rồi? Còn đệ tử nhỏ nhỏ của thánh địa, ngươi là sợ sao?
- Chớ khẩn trương, ngươi đường đường là Võ Hầu, có tư cách làm khách.
- Võ Hầu... cái tên thật là uy phong, ta nghe cũng cảm thấy sợ sệt.
- Ha ha ha...
Đám tử đệ Chí Tôn Kim Thành tùy ý cười nhạo Khương Phàm.
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Nếu như không có nghi thức hoan nghênh gì khác, đưa ta đi Luân Hồi bí cảnh. Nếu như còn có, cứ bắt đầu nói, ta phụng bồi tới cùng.
Hứa Như Lai đi xuống lôi đài, nói:
- Không có ý gì đặc biệt, rất nhiều người của Kim Thành chúng ta một mực nghe nói tên của ngươi, còn không có thấy tận mắt ngươi. Trước khi đi Luân Hồi bí cảnh, muốn mời ngươi phần mặt mũi, cùng mọi người quen biết một chút.