-
Chương 1108-1110
Chương 1108 Tam trọng môn (4)
Nhưng ngay sau đó, sát khí bạo động, rung động hang đá, một con cự mãng ba đầu rít gào lao ra, toàn thân máu thịt be bét, thiêu đốt lên Minh Hỏa đáng sợ, tiếng rít thê lương giống như là sóng âm chiêu hồn, để Khương Phàm theo sát phía sau Thánh Phật đều đau đầu muốn nứt, giống như linh hồn muốn bị xé nát.
- Trấn!
Thánh Phật tiếp tục đi tới, phật châu còn không có trở về lại lần nữa bạo kích, cuồng liệt oanh sát cự mãng ba đầu.
Sau khi gian nan quét ngang về phía trước vài trăm mét, hang đá chợt sáng tỏ thông suốt. Phía trước lại là một cái hồ máu khổng lồ dưới mặt đất, kịch liệt cuồn cuộn, dâng lên huyết khí tanh hôi.
Số lượng lớn oan hồn ở khắp nơi bên trong hồ máu bay lên, tiết rít gào lại liêng tục vang lên, vô cùng chói tai để cho người ta đau đớn không chịu nổi.
Trên huyết hồ mặt, không gian vặn vẹo, giống như bị huyết khí ăn mòn, vô cùng mỏng manh.
Thỉnh thoảng sẽ có huyết sắc quỷ dị xé rách hư không, mỗi lần như vậy đều sẽ có số lượng lớn sát khí tuôn ra, nương theo đó là số lượng oan hồn kinh người.
Rất nhiều oan hồn trong hồ máu cũng sẽ phóng tới không trung ngay lúc này, muốn đụng vào vết nứt.
- Nơi này là nơi nào?
Khương Phàm kinh dị.
- Huyết nhãn, con đường tương liên cùng Địa Ngục.
Toàn thân Thánh Phật tỏa ra ánh sáng thần thánh, xua tan khí tức huyết sát nồng đậm.
- Nơi này có thể trực tiếp tiến vào Địa Ngục?
- Tử hồn có thể, người sống thì khó. Nếu đã xông vào, huyết nhục sẽ thối nát, hài cốt tan rã, nhẹ thì chỉ còn hồn phách, nặng thì thần hồn câu diệt.
- Nơi này thật sự có con đường kết nối?
- Nơi này chính là kết nối Cửu U thâm không, nơi chủ chưởng luân hồi. Có rất nhiều oan hồn đang giãy dụa, sẽ thông qua vết nứt, thẩm thấu đến nơi đây, nơi này rất nhiều vong linh, cũng có thể thông qua vết nứt, trùng nhập luân hồi.
Thánh Phật trở lại nhìn Khương Phàm:
- Ngươi không nên tới nơi này, thánh quang của ta có hộ thể, mà ngươi...
Tê...
Một thanh âm quái dị đột nhiên truyền đến sau lưng Khương Phàm.
Khương Phàm giật mình quay người, kích thích liệt diễm cuồn cuộn mãnh liệt, liền muốn phản kích.
Nhưng, phía sau hắn không phải oan hồn, mà là một vết nứt đỏ lòm quỷ dị đột nhiên mở ra.
Vết nứt vặn vẹo hỗn loạn, giống như chân thực gần ngay trước mắt, lại như là tồn tại ở trong hư không.
Rống!
Một thanh âm hùng hậu bỗng nhiên xô ra khỏi vết nứt, nương theo là khí tức huyết sát âm trầm, chôn vùi liệt diễm, phóng tới Khương Phàm.
Khương Phàm quả quyết rút lui, nhưng trong cái khe lại nhanh chóng xông ra một bàn tay to lớn, một tay bóp lấy linh hồn Khương Phàm.
- A!
Khương Phàm đau đớn kêu thảm, cực lực giãy dụa.
Nhưng, thân thể đang lùi lại, linh hồn vẫn sống sờ sờ mà rời khỏi ra.
- Không...
Da đầu Khương Phàm sắp vỡ, ý thức thúc giục thân thể, phóng tới linh hồn đang giãy dụa.
Không không không!!
Hắn là muốn chết ở chỗ này, nhưng không phải chết thật sự!
Hắn thật vất vả mới từ luân hồi phục sinh, tuyệt đối không thể lại tiến vào luân hồi!
Nhưng...
Oan hồn từ bốn phương tám hướng đều xông lại, tranh nhau chen lấn vào vết nứt, cũng che mất hồn phách Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng suy yếu, lảo đảo nhào vào trên mặt đất.
Giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được giá lạnh cùng tuyệt vọng vô tận, nhưng cũng vẻn vẹn lóe lên một cái rồi biến mất liền không còn ý thức nữa.
- Không!!
Khương Phàm kêu to ngồi xuống, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn thân rét run.
- Ngươi đã tỉnh.
Một thanh âm âm trầm vang lên trong góc.
Khương Phàm có chút hoảng hốt, lập tức trông qua.
- Ngươi quá vọng động rồi.
Một lão phụ khô gầy từ trong góc đi tới, mặt mũi bà nhăn nheo, già nua không còn hình dáng, một đôi mắt lóe ra ý lạnh sâu thẳm để cho người ta rùng mình.
- Bạch Nguyệt túc lão?
Khương Phàm vội vàng sờ lên thân thể, cảm giác chân thực để hắn thoáng thở phào, còn tốt, thật còn sống.
Nhưng, đầu lại nhói nhói một trận, nhịn không được mà đau đớn than nhẹ.
- Ngươi đi Luân Hồi bí cảnh, vì sao không cho chúng ta biết?
Bạch Nguyệt túc lão đi tới, đưa cho hắn một viên đan dược:
- Ăn đi, từ từ điều trị. Linh hồn của ngươi bị thương rất nghiêm trọng, liên luỵ đến mệnh mạch của ngươi.
- Ta muốn đi lịch luyện, không nghĩ tới...
Khương Phàm ăn vào đan dược, xoa cái đầu.
Hắn không có nói cho Vô Hồi thánh địa là bởi vì hắn muốn đi 'Chịu chết', tự mình hành động sẽ dễ dàng hơn, cũng càng dễ dàng thi triển.
- Ngươi hiểu rõ nơi đó không? Ngươi biết nơi đó nguy hiểm không?
- Ta... Ta hôn mê bao lâu?
- Nửa tháng.
- Lâu như vậy sao?
- Nếu như không phải Thánh Phật cứu được ngươi, ngươi có khả năng đã chết ở nơi đó. Cũng may người của Đại Tự Tại điện đi theo vào Luân Hồi bí cảnh, cảnh cáo Chí Tôn Kim Thành không được tổn thương ngươi, Thánh Phật mới ngươi đưa ra tới.
- Ta... Ta...
Khương Phàm xoa đầu, lại càng vò càng đau đớn, giống như đầu óc đều bị đốt nóng lên, đầu muốn nổ tung.
- Hồn phách của ngươi bị kéo ra ngoài, bây giờ đang cùng thân thể của ngươi dung hợp một lần nữa, cảm giác đau đớn là bình thường. Tập trung lực chú ý, luyện hóa đan dược, có thể làm dịu chút đau đớn.
- Tạ ơn ngài.
Khương Phàm nằm ở trên giường, luyện hóa đan dược.
Nhưng đầu quá đau, đau đến mức ý thức hắn hỗn loạn, bực bội khó chịu.
- Ta đã phái người đi thông báo Thánh Chủ, tính toán thời gian, mấy ngày nay đã đến. Khương Phàm, ta có thể cảm thấy được ngươi có bí mật.
- Từ lúc ngươi mang m Minh Mộc ra ở Đại Hoang ta đã biết. Ngươi từ lúc bắt đầu đã không nguyện ý gia nhập thánh địa, sau khi tiến vào thánh địa, lại tránh ở chung với chúng ta, cũng hẳn là có liên quan cùng những bí mật này.
- Ta có thể hiểu được ngươi, sẽ không bắt buộc ngươi. Nhưng, ngươi chung quy vẫn là đệ tử thánh địa, mà Thánh Chủ lại coi ngươi là đệ tử quan trọng nhất, chí ít ngươi vẫn nên nói với nàng.
Trong đôi mắt u lãnh của Bạch Nguyệt hiện lên vài tia phức tạp, buông xuống hai bình đan dược, đứng dậy rời khỏi:
- Ngươi tốt nhất vẫn nên suy nghĩ một chút đi, chúng ta không phải người ngoài của ngươi, cũng hi vọng ngươi xem chúng ta là người thân. Ta làm bạn với Thánh Chủ đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nàng như vậy dung túng qua một ai, nàng thật sự rất quan tâm ngươi.
Khương Phàm có chút hoảng hốt, trong lòng có mấy phần xúc động, nhưng, cảm giác đau nhói rất nhanh đã chật ních đầu, để hắn đau đớn không chịu nổi.
Chương 1109 Tam trọng môn (5)
Tra tấn dài đến ba ngày, Khương Phàm gần như sụp đổ, nhưng sau khi liên tục sử dụng một bình đan dược, miễn cưỡng có chỗ làm dịu, chí ít đến có thể chịu được.
- Sư phụ...
Khương Phàm mệt mỏi kêu gọi, kết quả là một trận trầm mặc lâu dài.
Lại bị thương rồi?
Đúng vậy, hồn phách đều suýt chút nữa bị kéo ra ngoài.
Sư phụ hẳn là cũng nhận lấy tổn thương.
Khương Phàm tiếp tục xoa cái đầu căng đau, cảm giác này quá khó tiếp thu rồi, khó chịu đến tâm phiền ý loạn.
Ta là thế nào?
Từ khi tiến vào Chí Tôn Kim Thành liền trở nên rất chật vật.
Rõ ràng vẫn luôn một mực cảnh giác, tại sao có thể như vậy.
Không nên chứ.
Tại thời điểm ở tửu lâu, làm sao lại hôn mê.
Loại kia tràng diện mang tới kích thích xác thực rất nghiêm trọng, nhưng cũng không thể trở thành hôn mê được.
Trúng độc sao?
Ta cũng không đi vào mà.
- Khương Phàm!!
Một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu.
Sư phụ?
Khương Phàm nao nao, đang muốn kêu gọi, trong đầu lần nữa truyền đến đâm nhói bén nhọn.
- A!
Khương Phàm cầm lấy bình thuốc thứ hai, đổ ra viên thuốc, sau khi ăn vào lại từ từ luyện hóa.
Cảm giác đau đớn từ từ biến mất.
Khương Phàm chậm chậm, nhẹ nhàng thở ra.
Kẹt kẹt!
Cửa phòng đẩy ra, Vô Hồi Thánh Chủ đi tới, mặt như phủ băng:
- Lại tìm đường chết đi?
- Thánh Chủ...
Khương Phàm chống thân thể lên, lại cầm lấy bình ngọc, đổ ra viên thuốc.
- Luôn luôn không chào hỏi liền đi, rốt cuộc trong lòng ngươi có thánh địa hay không, có hai chữ quy củ hay không? Đi thì đi, cho phép ngươi đi ra ngoài lịch luyện, ngươi không phải mỗi lần đều là tự mình giày vò bản thân nửa sống nửa chết? Nếu như không phải là bởi vì Đại Hoang Ấn, ta đã sớm ngươi đánh ra ngoài!
Vô Hồi Thánh Chủ đi tới, thô lỗ bắt lấy cổ tay, yên lặng cảm nhận một lát, một tay ném ra.
Khương Phàm đắng chát cười nói:
- Ta không muốn gây phiền toái cho thánh địa.
- Chuyện ngươi trêu đến còn thiếu sao?
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi bên giường, trầm mặt nhìn một lát:
- Bây giờ là thời điểm thầy trò chúng ta nên nói chuyện rồi.
- Thánh Chủ, ta thật không phải cố ý giấu diếm các ngươi, chỉ là...
Khương Phàm không phải không hòa vào thánh địa, mà vẫn là cố ý duy trì một khoảng cách.
Bởi vì hắn nhất định muốn rời khỏi, cũng nhất định sẽ đi một con đường Sinh Tử tung bay máu đầy trời, hắn không nguyện ý có quá nhiều liên luỵ với nơi này, càng không muốn rước lấy tai hoạ cho thánh địa.
- Chỉ là cái gì? Chỉ là chúng ta không xứng để hiểu rõ ngươi?
- Thánh Chủ...
- Ngươi chuyển giao Bất Tử Thiên Bia, đã nói với ta sao? Ngươi khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ, đề cập với ta sao? Ngươi đến Chí Tôn Kim Thành, đề cập với ta sao?
- Ngươi chỉ cân nhắc hậu quả cho chính ngươi, ngươi có cân nhắc qua hậu quả mang tới cho Vô Hồi thánh địa sao? Ngươi là quá ích kỷ, là quá kiêu ngạo, căn bản không có để chúng ta vào mắt?
Vô Hồi Thánh Chủ càng nói càng nghiêm khắc, cũng là thật giận.
- Ta...
Khương Phàm cúi đầu xuống, không biết nên đối mặt làm sao, giải thích thế nào.
Vô Hồi Thánh Chủ yên lặng nhìn hắn một hồi, sắc mặt hơi chậm:
- Trong lòng ngươi có Thánh Chủ là ta đây hay không?
- Có.
- Ngươi có tôn trọng Thánh Chủ ta đây không?
- Tôn trọng.
- Hôm nay ta hỏi ngươi ba vấn đề, ngươi nhất định phải trả lời cho ta. Đầu tiên, rốt cuộc linh văn của ngươi là gì.
- Phần Thiên Tước.
- Đừng có giả ngu với ta! Thực lực ngươi biểu hiện ra cũng không phải là thứ mà Phần Thiên Tước có thể làm được.
- Phần Thiên Tước là mãnh cầm rất đặc biệt, thậm chí có thể thúc đẩy sinh trưởng ra Thiên phẩm linh văn, ta thức tỉnh Thánh phẩm, tiềm lực cao là...
Vô Hồi Thánh Chủ thô lỗ chặn ngang:
- Nói thật!! Hôm nay ta chỉ nghe lời nói thật!
- Ta...
- Nói!!
- Ta không thể nói.
- Vậy cũng chớ nhận Thánh Chủ ta đây nữa.
- Thánh Chủ, ta thật không thể nói.
- Một cái linh văn mà thôi, có cái gì không thể nói.
- Đây là bí mật của ta, ta nhất định phải giữ bí mật.
- Ngươi ngay cả ta đều không tín nhiệm? Ta là Thánh Chủ, càng là sư phụ của ngươi, ta bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, cũng không xứng một cái tín nhiệm của ngươi?
Khương Phàm trầm mặc, do dự.
Rốt cuộc nói hay là không nói?
Thánh Chủ đương nhiên đáng để tin tưởng, cũng là người rất được. Nếu như nói, kỳ thật cũng không có gì.
Chỉ là... Bí mật này đối với mình mà nói quá quan trọng, dính đến toàn bộ thần triều, dính đến đám người Thiên Hậu bỏ ra, dính đến ngàn năm chờ đợi.
Nếu như không phải người đặc biệt quan trọng, lại là người có liên quan, hắn thật không muốn nói ra.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vô Hồi Thánh Chủ trầm giọng nói:
- Ta chờ ngươi! Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời!
- Thánh Chủ...
Khương Phàm nghĩ đến thần triều, nhớ tới kiếp trước, nhớ tới sứ mạng của mình, nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt.
Ngay một khắc này, một âm thanh lại xuất hiện ở trong đầu, gấp rút lại cao vút:
- Khương Phàm!!
Hả?
Khương Phàm nao nao, đầu lại đau đớn một hồi.
Vô Hồi Thánh Chủ khẽ thở dài:
- Uống thuốc.
Khương Phàm cầm lấy bình ngọc, đổ thuốc ra, há mồm liền muốn ăn hết.
Nhưng... Khương Phàm bỗng nhiên lại có một cảm giác quái dị, giống như là lạ ở chỗ nào đó.
Cảm giác này vừa mới xuất hiện, ý thức lại đau đớn một hồi để cho hắn bực bội.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Tốt, tốt! Đừng làm đau đớn như vậy, linh văn xem như bí mật của ngươi, trước tiên ta không buộc ngươi nữa, chờ tương lai ngươi muốn nói lại nói. Nhưng chuyện thứ hai, ngươi nhất định phải trả lời ta.
Khương Phàm ăn hết đan dược:
- Ngài nói.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Ngươi là làm thế nào thắng được Ngu Thiên Khải, những võ pháp kia ngươi đều học từ chỗ nào.
- Ta có thể tăng cường thực lực gấp hai lần, không phải đan dược, là bởi vì võ pháp đặc thù.
Khương Phàm không chần chờ, chút bí mật nhỏ ấy vẫn có thể chia xẻ cùng Thánh Chủ.
- Võ pháp gì?
- Bát Cấm Thánh Thiên Quyết.
- Ngươi học từ chỗ nào?
- Tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Thật sự có thể tăng thực lực gấp bội? Lấy ra cho ta xem một chút.
- Cái này thuộc về loại hình truyền thừa, chỉ có thể do chính ta tu luyện.
- Những võ pháp khác thì sao. Coi như ngươi tăng thực lực gấp đôi, tu luyện chung quy vẫn thánh pháp, làm sao có thể ngạnh kháng cùng thiên pháp của Ngu Thiên Khải.
- Những cái này đều là bí mật của ta.
- Lại là bí mật!!
- Thật...
Chương 1110 Tam trọng môn (6)
Khương Phàm nghĩ đến truyền thừa liền nghĩ đến Yêu Tổ Chu Tước, chờ tương lai huyết mạch hắn mạnh hơn, Chu Tước Bác Thiên Thuật cùng Quy Nguyên Thuật sẽ còn tăng cường theo, chờ hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch, những võ pháp này thậm chí có thể xé rách Thần Linh.
Thế nhưng, nghĩ tới chỗ này thời điểm, ý thức lại lần nữa hoảng hốt.
Hắn hoảng hốt, lo lắng kêu gọi xuất hiện lần nữa.
- Khương Phàm!! Tỉnh dậy đi!!
Tỉnh??
Khương Phàm có chút giật mình, ý thức lần nữa truyền đến đau nhức kịch liệt.
Nhưng lần này, Khương Phàm không có khống chế, mặc cho đau khổ kịch liệt kích thích trong đầu.
- Ngươi làm sao thế?
Vô Hồi Thánh Chủ tranh thủ thời gian đứng dậy, cầm bình thuốc đưa cho hắn:
- Mau ăn thuốc.
Khương Phàm hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, đau đớn hoắc loạn trong đầu.
Vô Hồi Thánh Chủ cứng rắn đút lấy thuốc:
- Mau ăn thuốc, linh hồn của ngươi đang dung hợp thân thể, rất yếu đuối.
- A...
Khương Phàm ôm đầu quỳ gối trên giường, mặc cho đau đớn kích thích ý thức.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!!
Thanh âm lần nữa quanh quẩn trong đầu, lo lắng lại rõ ràng.
Là giọng của Đan Hoàng!
Rốt cuộc Khương Phàm cũng rõ ràng, hắn hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, ý thức gian nan tiến vào thanh đồng tiểu tháp.
Cảnh tượng bên trong rất mơ hồ.
Giống như cái gì cũng có, lại hình như cái gì cũng bị mất.
Hắn mơ hồ thấy được bóng dáng Yêu Đồng, cũng nhìn thấy Lý Dần đang minh tưởng tu luyện.
Nhưng, bộ thi thể kia đâu?
Luân Hồi bí cảnh thu vào, cùng loại với thi thể Dạ An Nhiên đâu?
- Uống thuốc!!
Vô Hồi Thánh Chủ đổ ra đan dược liền muốn nhét vào trong miệng Khương Phàm.
- Ta ăn đại gia ngươi!
Khương Phàm đột nhiên nâng một bàn tay chụp về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
Răng rắc...
Vô Hồi Thánh Chủ vỡ nát, giống như là pho tượng, vỡ thành hòn đá, gào thét lên tung bay ra ngoài.
Không gian chấn động, kịch liệt vặn vẹo.
Gian phòng tùy theo đó mà cũng vỡ nát.
Ngay sau đó, toàn bộ thế giới đều giống như đổ sụp trước mắt của hắn.
Trong chớp mắt, ý thức hắn hoảng hốt lại một lần nữa về tới Luân Hồi bí cảnh.
Thiên địa lờ mờ, rừng rậm ẩm ướt.
Cuối tầm mắt, Thánh Phật Hứa Như Lai thi triển thánh pháp, quét ngang rừng rậm, xua tan khí tức huyết sát tà ác.
- Đây là...
Khương Phàm hoảng hốt, lại nhanh chóng bừng tỉnh.
Toàn thân hắn khuấy động liệt diễm, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, phóng lên tới bầu trời, lao đến chỗ Thánh Phật.
Thánh Phật bỗng nhiên quay người, đáy mắt chợt hiện ý lạnh, khống chế Kim Phật dâng lên cường quang đầy trời, như thủy triều như biển cả, bao phủ thiên khung.
Trong chớp mắt, hơn mấy ngàn vạn phật chưởng bạo động, tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm.
Khương Phàm người khoác chiến y, xé nát phật chưởng, lao đến Thánh Phật.
- Khương Phàm, ngươi dám giết ta?
Thánh Phật hét lớn.
- Chết!!
Khương Phàm nhanh chóng giết tới, hai cánh chấn kích, uy lực thảm liệt khuấy động thiên khung, đối diện đánh vỡ nát Thánh Phật.
Thánh Phật vỡ vụn, phật quang bị chôn vùi, thế giới mênh mông phá thành mảnh nhỏ.
Sau một khắc... Khương Phàm trở lại tửu lâu.
Cửa phòng đang từ từ khép kín, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy hình ảnh hỗn loạn bẩn thỉu bên trong.
Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp đã nằm nhoài trên thân hai nữ hài, nâng cao eo thô lỗ chà đạp.
Mà Hứa Như Lai lại ôm lấy nữ hài trong ngực, hung hăng đặt ở trên mặt bàn, xốc hai chân lên liền muốn bắt đầu.
- A!
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nhưng lần này lại không có hôn mê nữa, hắn lần nữa hóa thân thành Chu Tước, sụp ra cửa phòng, sôi trào liệt diễm giết đến.
- Dám ở Chí Tôn Kim Thành gây sự, ngươi muốn chết?
Hứa Thiên Kỳ, Hứa Như Lai, Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp, toàn bộ đứng dậy, trợn mắt nhìn.
- Toàn bộ biến mất cho ta!
Khương Phàm cuốn lên liệt diễm, hoành kích gian phòng, vô tình chém giết tất cả mọi người.
Bọn người Hứa Thiên Kỳ kêu thảm vỡ nát, ngay sau đó cả phòng sụp đổ, nước biển chảy ngược vào tửu lâu, vỡ nát các bức tường lưu ly, đánh thẳng vào mọi thứ ở bên trong.
Những tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng bên tai.
Nhưng... Khương Phàm bị triệt để bao phủ, trong chốc lát, ý thức trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ đều nhanh chóng biến mất.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!! Khương Phàm!! Khương Phàm!!
Giọng Đan Hoàng vội vàng kêu gọi ở trong đầu, một lần lại một lần.
Khương Phàm dùng sức lung lay đầu, mở mắt.
Bầu trời trong sáng, vạn dặm không mây.
Cung điện màu vàng, mặt đất màu vàng đều hiện ra hào quang màu vàng.
Hắn, còn đang ở tầng thứ chín của Chí Tôn Kim Thành, còn đang ở trên tế đàn không gian.
Xung quanh tế đàn đứng đầy người, tất cả đều là tộc nhân Hứa gia.
- A??
Những thanh âm kinh ngạc liên tiếp xuất hiện, mọi người ở xung quanh tế đàn đều khó mà tin được khi nhìn thấy Khương Phàm đột nhiên tỉnh lại.
- Làm sao hắn tỉnh lại được?
- Không phải đã kéo hắn vào tam trọng mộng cảnh sao, làm sao còn có thể tỉnh lại?
- Đáng chết, còn kém một chút.
- Linh văn của gia hỏa này có bí mật gì, vậy mà ở trong mộng cảnh đều cắn chết cũng không hé miệng?
Đám người thấp giọng nghị luận, đều cảm thấy thật đáng tiếc, cũng rất kỳ quái.
Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, hắn cau chặt lông mày:
- Các ngươi đã làm gì ta?
- Ta đã nói, mọi người muốn hiểu biết thêm về ngươi.
Hứa Như Lai cau mày, làm sao lại đột nhiên tỉnh lại, là chỗ nào kích thích đến hắn sao?
Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ba bệ đá lơ lửng xung quanh tế đàn, lão nhân phía trên kia đang dẫn dắt mê vụ mỏng manh trở về thân thể, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra dị dạng.
Mộng cảnh?!
Bọn hắn kéo ta vào trong mộng cảnh?
Chẳng lẽ, thời điểm ta đi ra tế đàn đã rơi vào trong mộng cảnh rồi?
Mà lúc ta đi theo Hứa Thiên Kỳ xuống lôi đài, một khắc này, chẳng khác nào chính thức đi đến trong mộng mà người khác tạo ra?
Toàn thân Khương Phàm ớn lạnh, vốn cho rằng Hứa Như Lai trong Vương Quốc Hắc Ám cố ý kéo dài thời gian là vì chào hỏi các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành đến nhục nhã hắn khiêu chiến hắn, không nghĩ tới lại là tạo ra mộng cảnh, chờ hắn nhập mộng.
- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!
Đan Hoàng thở phào.
- Ta rơi vào trong giấc mộng của bọn họ, có đúng không.
Sắc mặt Khương Phàm rất khó coi, thật là khó lòng phòng bị.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, mà vẫn còn bị tính toán.
- Ngươi không chỉ là rơi trong mộng, ngươi là từ trong mộng rơi vào trong mộng, lại rơi vào trong mộng, trong mộng, trong mộng. Đây cũng là mộng trong mộng do Ác Mộng linh văn biên chế, rơi mộng càng sâu, càng là dễ dàng trầm luân, nghe nói loại mộng cảnh này năng lượng cao nhất đạt tới tầng thứ chín. Nhưng chỉ cần có thể rơi vào tầng thứ năm liền rất có thể sẽ vĩnh viễn ở tại nơi này, không về được nữa.
Nhưng ngay sau đó, sát khí bạo động, rung động hang đá, một con cự mãng ba đầu rít gào lao ra, toàn thân máu thịt be bét, thiêu đốt lên Minh Hỏa đáng sợ, tiếng rít thê lương giống như là sóng âm chiêu hồn, để Khương Phàm theo sát phía sau Thánh Phật đều đau đầu muốn nứt, giống như linh hồn muốn bị xé nát.
- Trấn!
Thánh Phật tiếp tục đi tới, phật châu còn không có trở về lại lần nữa bạo kích, cuồng liệt oanh sát cự mãng ba đầu.
Sau khi gian nan quét ngang về phía trước vài trăm mét, hang đá chợt sáng tỏ thông suốt. Phía trước lại là một cái hồ máu khổng lồ dưới mặt đất, kịch liệt cuồn cuộn, dâng lên huyết khí tanh hôi.
Số lượng lớn oan hồn ở khắp nơi bên trong hồ máu bay lên, tiết rít gào lại liêng tục vang lên, vô cùng chói tai để cho người ta đau đớn không chịu nổi.
Trên huyết hồ mặt, không gian vặn vẹo, giống như bị huyết khí ăn mòn, vô cùng mỏng manh.
Thỉnh thoảng sẽ có huyết sắc quỷ dị xé rách hư không, mỗi lần như vậy đều sẽ có số lượng lớn sát khí tuôn ra, nương theo đó là số lượng oan hồn kinh người.
Rất nhiều oan hồn trong hồ máu cũng sẽ phóng tới không trung ngay lúc này, muốn đụng vào vết nứt.
- Nơi này là nơi nào?
Khương Phàm kinh dị.
- Huyết nhãn, con đường tương liên cùng Địa Ngục.
Toàn thân Thánh Phật tỏa ra ánh sáng thần thánh, xua tan khí tức huyết sát nồng đậm.
- Nơi này có thể trực tiếp tiến vào Địa Ngục?
- Tử hồn có thể, người sống thì khó. Nếu đã xông vào, huyết nhục sẽ thối nát, hài cốt tan rã, nhẹ thì chỉ còn hồn phách, nặng thì thần hồn câu diệt.
- Nơi này thật sự có con đường kết nối?
- Nơi này chính là kết nối Cửu U thâm không, nơi chủ chưởng luân hồi. Có rất nhiều oan hồn đang giãy dụa, sẽ thông qua vết nứt, thẩm thấu đến nơi đây, nơi này rất nhiều vong linh, cũng có thể thông qua vết nứt, trùng nhập luân hồi.
Thánh Phật trở lại nhìn Khương Phàm:
- Ngươi không nên tới nơi này, thánh quang của ta có hộ thể, mà ngươi...
Tê...
Một thanh âm quái dị đột nhiên truyền đến sau lưng Khương Phàm.
Khương Phàm giật mình quay người, kích thích liệt diễm cuồn cuộn mãnh liệt, liền muốn phản kích.
Nhưng, phía sau hắn không phải oan hồn, mà là một vết nứt đỏ lòm quỷ dị đột nhiên mở ra.
Vết nứt vặn vẹo hỗn loạn, giống như chân thực gần ngay trước mắt, lại như là tồn tại ở trong hư không.
Rống!
Một thanh âm hùng hậu bỗng nhiên xô ra khỏi vết nứt, nương theo là khí tức huyết sát âm trầm, chôn vùi liệt diễm, phóng tới Khương Phàm.
Khương Phàm quả quyết rút lui, nhưng trong cái khe lại nhanh chóng xông ra một bàn tay to lớn, một tay bóp lấy linh hồn Khương Phàm.
- A!
Khương Phàm đau đớn kêu thảm, cực lực giãy dụa.
Nhưng, thân thể đang lùi lại, linh hồn vẫn sống sờ sờ mà rời khỏi ra.
- Không...
Da đầu Khương Phàm sắp vỡ, ý thức thúc giục thân thể, phóng tới linh hồn đang giãy dụa.
Không không không!!
Hắn là muốn chết ở chỗ này, nhưng không phải chết thật sự!
Hắn thật vất vả mới từ luân hồi phục sinh, tuyệt đối không thể lại tiến vào luân hồi!
Nhưng...
Oan hồn từ bốn phương tám hướng đều xông lại, tranh nhau chen lấn vào vết nứt, cũng che mất hồn phách Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng suy yếu, lảo đảo nhào vào trên mặt đất.
Giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được giá lạnh cùng tuyệt vọng vô tận, nhưng cũng vẻn vẹn lóe lên một cái rồi biến mất liền không còn ý thức nữa.
- Không!!
Khương Phàm kêu to ngồi xuống, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn thân rét run.
- Ngươi đã tỉnh.
Một thanh âm âm trầm vang lên trong góc.
Khương Phàm có chút hoảng hốt, lập tức trông qua.
- Ngươi quá vọng động rồi.
Một lão phụ khô gầy từ trong góc đi tới, mặt mũi bà nhăn nheo, già nua không còn hình dáng, một đôi mắt lóe ra ý lạnh sâu thẳm để cho người ta rùng mình.
- Bạch Nguyệt túc lão?
Khương Phàm vội vàng sờ lên thân thể, cảm giác chân thực để hắn thoáng thở phào, còn tốt, thật còn sống.
Nhưng, đầu lại nhói nhói một trận, nhịn không được mà đau đớn than nhẹ.
- Ngươi đi Luân Hồi bí cảnh, vì sao không cho chúng ta biết?
Bạch Nguyệt túc lão đi tới, đưa cho hắn một viên đan dược:
- Ăn đi, từ từ điều trị. Linh hồn của ngươi bị thương rất nghiêm trọng, liên luỵ đến mệnh mạch của ngươi.
- Ta muốn đi lịch luyện, không nghĩ tới...
Khương Phàm ăn vào đan dược, xoa cái đầu.
Hắn không có nói cho Vô Hồi thánh địa là bởi vì hắn muốn đi 'Chịu chết', tự mình hành động sẽ dễ dàng hơn, cũng càng dễ dàng thi triển.
- Ngươi hiểu rõ nơi đó không? Ngươi biết nơi đó nguy hiểm không?
- Ta... Ta hôn mê bao lâu?
- Nửa tháng.
- Lâu như vậy sao?
- Nếu như không phải Thánh Phật cứu được ngươi, ngươi có khả năng đã chết ở nơi đó. Cũng may người của Đại Tự Tại điện đi theo vào Luân Hồi bí cảnh, cảnh cáo Chí Tôn Kim Thành không được tổn thương ngươi, Thánh Phật mới ngươi đưa ra tới.
- Ta... Ta...
Khương Phàm xoa đầu, lại càng vò càng đau đớn, giống như đầu óc đều bị đốt nóng lên, đầu muốn nổ tung.
- Hồn phách của ngươi bị kéo ra ngoài, bây giờ đang cùng thân thể của ngươi dung hợp một lần nữa, cảm giác đau đớn là bình thường. Tập trung lực chú ý, luyện hóa đan dược, có thể làm dịu chút đau đớn.
- Tạ ơn ngài.
Khương Phàm nằm ở trên giường, luyện hóa đan dược.
Nhưng đầu quá đau, đau đến mức ý thức hắn hỗn loạn, bực bội khó chịu.
- Ta đã phái người đi thông báo Thánh Chủ, tính toán thời gian, mấy ngày nay đã đến. Khương Phàm, ta có thể cảm thấy được ngươi có bí mật.
- Từ lúc ngươi mang m Minh Mộc ra ở Đại Hoang ta đã biết. Ngươi từ lúc bắt đầu đã không nguyện ý gia nhập thánh địa, sau khi tiến vào thánh địa, lại tránh ở chung với chúng ta, cũng hẳn là có liên quan cùng những bí mật này.
- Ta có thể hiểu được ngươi, sẽ không bắt buộc ngươi. Nhưng, ngươi chung quy vẫn là đệ tử thánh địa, mà Thánh Chủ lại coi ngươi là đệ tử quan trọng nhất, chí ít ngươi vẫn nên nói với nàng.
Trong đôi mắt u lãnh của Bạch Nguyệt hiện lên vài tia phức tạp, buông xuống hai bình đan dược, đứng dậy rời khỏi:
- Ngươi tốt nhất vẫn nên suy nghĩ một chút đi, chúng ta không phải người ngoài của ngươi, cũng hi vọng ngươi xem chúng ta là người thân. Ta làm bạn với Thánh Chủ đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nàng như vậy dung túng qua một ai, nàng thật sự rất quan tâm ngươi.
Khương Phàm có chút hoảng hốt, trong lòng có mấy phần xúc động, nhưng, cảm giác đau nhói rất nhanh đã chật ních đầu, để hắn đau đớn không chịu nổi.
Chương 1109 Tam trọng môn (5)
Tra tấn dài đến ba ngày, Khương Phàm gần như sụp đổ, nhưng sau khi liên tục sử dụng một bình đan dược, miễn cưỡng có chỗ làm dịu, chí ít đến có thể chịu được.
- Sư phụ...
Khương Phàm mệt mỏi kêu gọi, kết quả là một trận trầm mặc lâu dài.
Lại bị thương rồi?
Đúng vậy, hồn phách đều suýt chút nữa bị kéo ra ngoài.
Sư phụ hẳn là cũng nhận lấy tổn thương.
Khương Phàm tiếp tục xoa cái đầu căng đau, cảm giác này quá khó tiếp thu rồi, khó chịu đến tâm phiền ý loạn.
Ta là thế nào?
Từ khi tiến vào Chí Tôn Kim Thành liền trở nên rất chật vật.
Rõ ràng vẫn luôn một mực cảnh giác, tại sao có thể như vậy.
Không nên chứ.
Tại thời điểm ở tửu lâu, làm sao lại hôn mê.
Loại kia tràng diện mang tới kích thích xác thực rất nghiêm trọng, nhưng cũng không thể trở thành hôn mê được.
Trúng độc sao?
Ta cũng không đi vào mà.
- Khương Phàm!!
Một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu.
Sư phụ?
Khương Phàm nao nao, đang muốn kêu gọi, trong đầu lần nữa truyền đến đâm nhói bén nhọn.
- A!
Khương Phàm cầm lấy bình thuốc thứ hai, đổ ra viên thuốc, sau khi ăn vào lại từ từ luyện hóa.
Cảm giác đau đớn từ từ biến mất.
Khương Phàm chậm chậm, nhẹ nhàng thở ra.
Kẹt kẹt!
Cửa phòng đẩy ra, Vô Hồi Thánh Chủ đi tới, mặt như phủ băng:
- Lại tìm đường chết đi?
- Thánh Chủ...
Khương Phàm chống thân thể lên, lại cầm lấy bình ngọc, đổ ra viên thuốc.
- Luôn luôn không chào hỏi liền đi, rốt cuộc trong lòng ngươi có thánh địa hay không, có hai chữ quy củ hay không? Đi thì đi, cho phép ngươi đi ra ngoài lịch luyện, ngươi không phải mỗi lần đều là tự mình giày vò bản thân nửa sống nửa chết? Nếu như không phải là bởi vì Đại Hoang Ấn, ta đã sớm ngươi đánh ra ngoài!
Vô Hồi Thánh Chủ đi tới, thô lỗ bắt lấy cổ tay, yên lặng cảm nhận một lát, một tay ném ra.
Khương Phàm đắng chát cười nói:
- Ta không muốn gây phiền toái cho thánh địa.
- Chuyện ngươi trêu đến còn thiếu sao?
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi bên giường, trầm mặt nhìn một lát:
- Bây giờ là thời điểm thầy trò chúng ta nên nói chuyện rồi.
- Thánh Chủ, ta thật không phải cố ý giấu diếm các ngươi, chỉ là...
Khương Phàm không phải không hòa vào thánh địa, mà vẫn là cố ý duy trì một khoảng cách.
Bởi vì hắn nhất định muốn rời khỏi, cũng nhất định sẽ đi một con đường Sinh Tử tung bay máu đầy trời, hắn không nguyện ý có quá nhiều liên luỵ với nơi này, càng không muốn rước lấy tai hoạ cho thánh địa.
- Chỉ là cái gì? Chỉ là chúng ta không xứng để hiểu rõ ngươi?
- Thánh Chủ...
- Ngươi chuyển giao Bất Tử Thiên Bia, đã nói với ta sao? Ngươi khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ, đề cập với ta sao? Ngươi đến Chí Tôn Kim Thành, đề cập với ta sao?
- Ngươi chỉ cân nhắc hậu quả cho chính ngươi, ngươi có cân nhắc qua hậu quả mang tới cho Vô Hồi thánh địa sao? Ngươi là quá ích kỷ, là quá kiêu ngạo, căn bản không có để chúng ta vào mắt?
Vô Hồi Thánh Chủ càng nói càng nghiêm khắc, cũng là thật giận.
- Ta...
Khương Phàm cúi đầu xuống, không biết nên đối mặt làm sao, giải thích thế nào.
Vô Hồi Thánh Chủ yên lặng nhìn hắn một hồi, sắc mặt hơi chậm:
- Trong lòng ngươi có Thánh Chủ là ta đây hay không?
- Có.
- Ngươi có tôn trọng Thánh Chủ ta đây không?
- Tôn trọng.
- Hôm nay ta hỏi ngươi ba vấn đề, ngươi nhất định phải trả lời cho ta. Đầu tiên, rốt cuộc linh văn của ngươi là gì.
- Phần Thiên Tước.
- Đừng có giả ngu với ta! Thực lực ngươi biểu hiện ra cũng không phải là thứ mà Phần Thiên Tước có thể làm được.
- Phần Thiên Tước là mãnh cầm rất đặc biệt, thậm chí có thể thúc đẩy sinh trưởng ra Thiên phẩm linh văn, ta thức tỉnh Thánh phẩm, tiềm lực cao là...
Vô Hồi Thánh Chủ thô lỗ chặn ngang:
- Nói thật!! Hôm nay ta chỉ nghe lời nói thật!
- Ta...
- Nói!!
- Ta không thể nói.
- Vậy cũng chớ nhận Thánh Chủ ta đây nữa.
- Thánh Chủ, ta thật không thể nói.
- Một cái linh văn mà thôi, có cái gì không thể nói.
- Đây là bí mật của ta, ta nhất định phải giữ bí mật.
- Ngươi ngay cả ta đều không tín nhiệm? Ta là Thánh Chủ, càng là sư phụ của ngươi, ta bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, cũng không xứng một cái tín nhiệm của ngươi?
Khương Phàm trầm mặc, do dự.
Rốt cuộc nói hay là không nói?
Thánh Chủ đương nhiên đáng để tin tưởng, cũng là người rất được. Nếu như nói, kỳ thật cũng không có gì.
Chỉ là... Bí mật này đối với mình mà nói quá quan trọng, dính đến toàn bộ thần triều, dính đến đám người Thiên Hậu bỏ ra, dính đến ngàn năm chờ đợi.
Nếu như không phải người đặc biệt quan trọng, lại là người có liên quan, hắn thật không muốn nói ra.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vô Hồi Thánh Chủ trầm giọng nói:
- Ta chờ ngươi! Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời!
- Thánh Chủ...
Khương Phàm nghĩ đến thần triều, nhớ tới kiếp trước, nhớ tới sứ mạng của mình, nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt.
Ngay một khắc này, một âm thanh lại xuất hiện ở trong đầu, gấp rút lại cao vút:
- Khương Phàm!!
Hả?
Khương Phàm nao nao, đầu lại đau đớn một hồi.
Vô Hồi Thánh Chủ khẽ thở dài:
- Uống thuốc.
Khương Phàm cầm lấy bình ngọc, đổ thuốc ra, há mồm liền muốn ăn hết.
Nhưng... Khương Phàm bỗng nhiên lại có một cảm giác quái dị, giống như là lạ ở chỗ nào đó.
Cảm giác này vừa mới xuất hiện, ý thức lại đau đớn một hồi để cho hắn bực bội.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Tốt, tốt! Đừng làm đau đớn như vậy, linh văn xem như bí mật của ngươi, trước tiên ta không buộc ngươi nữa, chờ tương lai ngươi muốn nói lại nói. Nhưng chuyện thứ hai, ngươi nhất định phải trả lời ta.
Khương Phàm ăn hết đan dược:
- Ngài nói.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Ngươi là làm thế nào thắng được Ngu Thiên Khải, những võ pháp kia ngươi đều học từ chỗ nào.
- Ta có thể tăng cường thực lực gấp hai lần, không phải đan dược, là bởi vì võ pháp đặc thù.
Khương Phàm không chần chờ, chút bí mật nhỏ ấy vẫn có thể chia xẻ cùng Thánh Chủ.
- Võ pháp gì?
- Bát Cấm Thánh Thiên Quyết.
- Ngươi học từ chỗ nào?
- Tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Thật sự có thể tăng thực lực gấp bội? Lấy ra cho ta xem một chút.
- Cái này thuộc về loại hình truyền thừa, chỉ có thể do chính ta tu luyện.
- Những võ pháp khác thì sao. Coi như ngươi tăng thực lực gấp đôi, tu luyện chung quy vẫn thánh pháp, làm sao có thể ngạnh kháng cùng thiên pháp của Ngu Thiên Khải.
- Những cái này đều là bí mật của ta.
- Lại là bí mật!!
- Thật...
Chương 1110 Tam trọng môn (6)
Khương Phàm nghĩ đến truyền thừa liền nghĩ đến Yêu Tổ Chu Tước, chờ tương lai huyết mạch hắn mạnh hơn, Chu Tước Bác Thiên Thuật cùng Quy Nguyên Thuật sẽ còn tăng cường theo, chờ hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch, những võ pháp này thậm chí có thể xé rách Thần Linh.
Thế nhưng, nghĩ tới chỗ này thời điểm, ý thức lại lần nữa hoảng hốt.
Hắn hoảng hốt, lo lắng kêu gọi xuất hiện lần nữa.
- Khương Phàm!! Tỉnh dậy đi!!
Tỉnh??
Khương Phàm có chút giật mình, ý thức lần nữa truyền đến đau nhức kịch liệt.
Nhưng lần này, Khương Phàm không có khống chế, mặc cho đau khổ kịch liệt kích thích trong đầu.
- Ngươi làm sao thế?
Vô Hồi Thánh Chủ tranh thủ thời gian đứng dậy, cầm bình thuốc đưa cho hắn:
- Mau ăn thuốc.
Khương Phàm hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, đau đớn hoắc loạn trong đầu.
Vô Hồi Thánh Chủ cứng rắn đút lấy thuốc:
- Mau ăn thuốc, linh hồn của ngươi đang dung hợp thân thể, rất yếu đuối.
- A...
Khương Phàm ôm đầu quỳ gối trên giường, mặc cho đau đớn kích thích ý thức.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!!
Thanh âm lần nữa quanh quẩn trong đầu, lo lắng lại rõ ràng.
Là giọng của Đan Hoàng!
Rốt cuộc Khương Phàm cũng rõ ràng, hắn hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, ý thức gian nan tiến vào thanh đồng tiểu tháp.
Cảnh tượng bên trong rất mơ hồ.
Giống như cái gì cũng có, lại hình như cái gì cũng bị mất.
Hắn mơ hồ thấy được bóng dáng Yêu Đồng, cũng nhìn thấy Lý Dần đang minh tưởng tu luyện.
Nhưng, bộ thi thể kia đâu?
Luân Hồi bí cảnh thu vào, cùng loại với thi thể Dạ An Nhiên đâu?
- Uống thuốc!!
Vô Hồi Thánh Chủ đổ ra đan dược liền muốn nhét vào trong miệng Khương Phàm.
- Ta ăn đại gia ngươi!
Khương Phàm đột nhiên nâng một bàn tay chụp về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
Răng rắc...
Vô Hồi Thánh Chủ vỡ nát, giống như là pho tượng, vỡ thành hòn đá, gào thét lên tung bay ra ngoài.
Không gian chấn động, kịch liệt vặn vẹo.
Gian phòng tùy theo đó mà cũng vỡ nát.
Ngay sau đó, toàn bộ thế giới đều giống như đổ sụp trước mắt của hắn.
Trong chớp mắt, ý thức hắn hoảng hốt lại một lần nữa về tới Luân Hồi bí cảnh.
Thiên địa lờ mờ, rừng rậm ẩm ướt.
Cuối tầm mắt, Thánh Phật Hứa Như Lai thi triển thánh pháp, quét ngang rừng rậm, xua tan khí tức huyết sát tà ác.
- Đây là...
Khương Phàm hoảng hốt, lại nhanh chóng bừng tỉnh.
Toàn thân hắn khuấy động liệt diễm, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, phóng lên tới bầu trời, lao đến chỗ Thánh Phật.
Thánh Phật bỗng nhiên quay người, đáy mắt chợt hiện ý lạnh, khống chế Kim Phật dâng lên cường quang đầy trời, như thủy triều như biển cả, bao phủ thiên khung.
Trong chớp mắt, hơn mấy ngàn vạn phật chưởng bạo động, tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm.
Khương Phàm người khoác chiến y, xé nát phật chưởng, lao đến Thánh Phật.
- Khương Phàm, ngươi dám giết ta?
Thánh Phật hét lớn.
- Chết!!
Khương Phàm nhanh chóng giết tới, hai cánh chấn kích, uy lực thảm liệt khuấy động thiên khung, đối diện đánh vỡ nát Thánh Phật.
Thánh Phật vỡ vụn, phật quang bị chôn vùi, thế giới mênh mông phá thành mảnh nhỏ.
Sau một khắc... Khương Phàm trở lại tửu lâu.
Cửa phòng đang từ từ khép kín, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy hình ảnh hỗn loạn bẩn thỉu bên trong.
Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp đã nằm nhoài trên thân hai nữ hài, nâng cao eo thô lỗ chà đạp.
Mà Hứa Như Lai lại ôm lấy nữ hài trong ngực, hung hăng đặt ở trên mặt bàn, xốc hai chân lên liền muốn bắt đầu.
- A!
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nhưng lần này lại không có hôn mê nữa, hắn lần nữa hóa thân thành Chu Tước, sụp ra cửa phòng, sôi trào liệt diễm giết đến.
- Dám ở Chí Tôn Kim Thành gây sự, ngươi muốn chết?
Hứa Thiên Kỳ, Hứa Như Lai, Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp, toàn bộ đứng dậy, trợn mắt nhìn.
- Toàn bộ biến mất cho ta!
Khương Phàm cuốn lên liệt diễm, hoành kích gian phòng, vô tình chém giết tất cả mọi người.
Bọn người Hứa Thiên Kỳ kêu thảm vỡ nát, ngay sau đó cả phòng sụp đổ, nước biển chảy ngược vào tửu lâu, vỡ nát các bức tường lưu ly, đánh thẳng vào mọi thứ ở bên trong.
Những tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng bên tai.
Nhưng... Khương Phàm bị triệt để bao phủ, trong chốc lát, ý thức trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ đều nhanh chóng biến mất.
- Khương Phàm!! Tỉnh lại!! Khương Phàm!! Khương Phàm!!
Giọng Đan Hoàng vội vàng kêu gọi ở trong đầu, một lần lại một lần.
Khương Phàm dùng sức lung lay đầu, mở mắt.
Bầu trời trong sáng, vạn dặm không mây.
Cung điện màu vàng, mặt đất màu vàng đều hiện ra hào quang màu vàng.
Hắn, còn đang ở tầng thứ chín của Chí Tôn Kim Thành, còn đang ở trên tế đàn không gian.
Xung quanh tế đàn đứng đầy người, tất cả đều là tộc nhân Hứa gia.
- A??
Những thanh âm kinh ngạc liên tiếp xuất hiện, mọi người ở xung quanh tế đàn đều khó mà tin được khi nhìn thấy Khương Phàm đột nhiên tỉnh lại.
- Làm sao hắn tỉnh lại được?
- Không phải đã kéo hắn vào tam trọng mộng cảnh sao, làm sao còn có thể tỉnh lại?
- Đáng chết, còn kém một chút.
- Linh văn của gia hỏa này có bí mật gì, vậy mà ở trong mộng cảnh đều cắn chết cũng không hé miệng?
Đám người thấp giọng nghị luận, đều cảm thấy thật đáng tiếc, cũng rất kỳ quái.
Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, hắn cau chặt lông mày:
- Các ngươi đã làm gì ta?
- Ta đã nói, mọi người muốn hiểu biết thêm về ngươi.
Hứa Như Lai cau mày, làm sao lại đột nhiên tỉnh lại, là chỗ nào kích thích đến hắn sao?
Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ba bệ đá lơ lửng xung quanh tế đàn, lão nhân phía trên kia đang dẫn dắt mê vụ mỏng manh trở về thân thể, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra dị dạng.
Mộng cảnh?!
Bọn hắn kéo ta vào trong mộng cảnh?
Chẳng lẽ, thời điểm ta đi ra tế đàn đã rơi vào trong mộng cảnh rồi?
Mà lúc ta đi theo Hứa Thiên Kỳ xuống lôi đài, một khắc này, chẳng khác nào chính thức đi đến trong mộng mà người khác tạo ra?
Toàn thân Khương Phàm ớn lạnh, vốn cho rằng Hứa Như Lai trong Vương Quốc Hắc Ám cố ý kéo dài thời gian là vì chào hỏi các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành đến nhục nhã hắn khiêu chiến hắn, không nghĩ tới lại là tạo ra mộng cảnh, chờ hắn nhập mộng.
- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!
Đan Hoàng thở phào.
- Ta rơi vào trong giấc mộng của bọn họ, có đúng không.
Sắc mặt Khương Phàm rất khó coi, thật là khó lòng phòng bị.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, mà vẫn còn bị tính toán.
- Ngươi không chỉ là rơi trong mộng, ngươi là từ trong mộng rơi vào trong mộng, lại rơi vào trong mộng, trong mộng, trong mộng. Đây cũng là mộng trong mộng do Ác Mộng linh văn biên chế, rơi mộng càng sâu, càng là dễ dàng trầm luân, nghe nói loại mộng cảnh này năng lượng cao nhất đạt tới tầng thứ chín. Nhưng chỉ cần có thể rơi vào tầng thứ năm liền rất có thể sẽ vĩnh viễn ở tại nơi này, không về được nữa.
Bình luận facebook