-
Chương 1128-1130
Chương 1128 Sinh tử tranh giành
Ý thức Đan Hoàng quanh quẩn trong đầu Khương Phàm, thanh âm cao vút, chấn kinh lại kích động, thậm chí còn buông lời nói tục mà trước nay chưa có.
Ầm ầm...
Vô tận sơn hà, triệt để sụp đổ.
Đá vụn bắn tung trời, những dòng sông chôn vùi, khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi.
Trăm vạn mãnh thú bị thôn phệ, ngàn vạn cường giả bị mai táng. Ngay cả bọn người Khương Phàm đặt mình vào bên trong ánh sáng đều rõ ràng cảm nhận được uy thế khủng bố của Mai Táng Vạn Vật kia, sắc mặt rất nhiều người trở nên tái nhợt, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Nhưng sau một khắc, ánh sáng liền biến mất, hình ảnh băng diệt, hết thảy đều lài lại ban đầu.
Bọn hắn còn đang ở Luân Hồi bí cảnh, bọn hắn còn đứng trong núi rừng an tĩnh.
Nhưng...
- Nhìn lên bầu trời!!
Có người kêu lên đầy sợ hãi, ánh mắt cuồng nhiệt.
Bầu trời đang khép kín, một tấm biển tại thời khắc cuối cùng đã vọt ra, dài đến trăm mét, nặng nề cực đại, giống như thuyền lớn mở ra không gian và thời gian, tràn ngập khí tức thê lương.
Trên tấm biển viết to ba chữ 'Vu Thần tông', chỉ là kiểu chữ rách nát, nhuộm đầy máu tươi.
Xung quanh tấm biển còn phiêu đãng năm mảnh xương cốt, bạch quang lượn lờ, huyết khí tràn ngập, mơ hồ hiện ra hình dáng năm lão nhân.
Bọn họ cứ lẳng lặng ngồi xếp bằng như vậy, bảo vệ 'Ấn ký' sau cùng của tông môn.
Vạn cổ phiêu lưu, rốt cuộc cũng lại về với thế giới.
- Tất cả mọi người lui ra, bọn chúng thuộc về sở hữu của Phạm Thiên thư viện!
Nam Cung Cẩm Thành kích động hô to, trong tay giơ lên da thú.
Da thú đón gió lắc lư, hóa thành cự điểu màu xanh, chở Nam Cung Cẩm Thành phóng tới không trung.
Nhưng thời điểm này ai sẽ còn để ý đến hắn, tất cả dân liều mạng đều trở nên táo động, trừng đỏ mắt lên phóng tới núi cao gần đó, có thể là hóa thân mãnh cầm, tế ra Bảo khí, tranh nhau chen lấn.
Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, liệt diễm cuồn cuộn khắp toàn thân, bằng tốc độ nhanh nhất mở ra bầu trời, xông về tấm biển đang rơi xuống.
- Bắt lấy bọn chúng, một cái cũng đều đừng thả đi.
Đan Hoàng đang lo lắng thúc giục trong đầu Khương Phàm, thực sự khó mà bình tĩnh nổi.
Đây là Chư Thiên Lục Táng sao?
Hình ảnh vừa rồi kia, rõ ràng chính là cấm thuật đầu tiên của Chư Thiên Lục Táng, Sơn Hà Đại Táng!
Xảy ra chuyện gì?
Vu Thần tông đây là tông môn thời đại nào?
Sao có thể khống chế loại cấm thuật này?
Nếu thật sự là một trong Lục Táng, mang theo tai hoạ ngập đầu cũng là hợp tình lý.
Khương Phàm phản ứng nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất, tiếng gáy to vang giữa trời cao, nhanh chóng lao vùn vụt, đối diện đụng phải tấm biển.
Nhưng, khi hắn đang muốn duỗi móng vuốt ra, một khắc này, năm khối xương cốt bao quanh tấm biển đột nhiên rung động, hư ảnh năm vị lão nhân phiêu miểu mông lung vậy mà giống như đã thức tỉnh, mở hai mắt ra.
Trong chớp mắt, một cơn chấn động khủng bố dẫn bạo trời cao, không gian vô tận giống như triều cường nổi lên gợn sóng, liên miên bất tuyệt.
Khương Phàm bị đánh bay, kim vũ bay lên, máu tươi văng khắp nơi, thân thể giống như tan ra thành từng mảnh, đau đớn không chịu nổi.
Tất cả dân liều mạng đang tranh nhau chen lấn lao tới không trung cũng đều bị sóng lớn bao phủ.
Có một số xem như vỡ nát, có một số thổ huyết tung bay, giống như là mưa đổ xuống.
Trước một khắc xông có bao nhiêu điên cuồng, sau một khắc rơi xuống liền có bấy nhiêu chật vật.
- Mấy khối xương nát còn có uy thế như vậy?
- Chẳng lẽ bọn họ còn có ý thức?
- Năm lão nhân này khi còn sống là có thực lực gì?
Dân liều mạng trong dãy núi sợ hãi, đều cảm nhận được những tia sắt lạnh đang lan tràn trên cơ thể mình.
- Đều đừng lo lắng, đồng loạt ra tay, dùng võ pháp mạnh nhất của các ngươi đánh lên. Bọn chúng đã phiêu lưu trong thời gian vô tận, uy thế mạnh hơn cũng đã tiêu hao rất nhiều rồi.
- Khóa chặt những khối xương cốt kia, chỉ cần đánh tan bọn chúng, phòng ngự liền tự động giải trừ.
Rất nhiều cường giả hô to thúc giục, phóng thích lên võ pháp cường đại, khởi xướng tấn công mạnh lên bầu trời.
Dân liều mạng nhanh chóng liên hợp lại.
Lôi đình như thủy triều, cuồng vũ khắp không trung.
Gió lốc oanh minh, cuốn lên số lượng lớn thế công liên hợp.
Cương khí đánh rách tả tơi đại địa, nhấc lên cự thạch, thanh thế kinh người.
Trong phạm vi mấy chục dặm, hàng trăm hàng ngàn đòn tấn công được dâng lên, bao phủ trời cao, đánh thẳng vào năm khối xương trắng kia.
Những dân liều mạng này có mạnh có yếu, Linh Nguyên cảnh sơ kỳ có, Linh Hồn cảnh cao giai cũng có.
Thế công hỗn loạn, mạnh yếu không giống nhau, lại thật sự đã ảnh hưởng đến những mãnh xương cốt kia.
Ánh sáng trên những khối xương lấp lóe lúc sáng lúc tối, suýt chút nữa đã bị chôn vùi.
Bọn chúng phiêu lưu vạn cổ, cơ hồ đã hao hết năng lượng.
- Có hiệu quả! Lại lần nữa!
Tất cả mọi người kích động lên, thanh âm cao vút, cảm xúc kích động, hét lớn loạn rít gào phát khởi thế công.
Nhưng...
Nhân tính tại thời khắc này đã lộ rõ.
Tất cả mọi người cảm giác bạch cốt muốn tản, chỉ muốn người khác dùng sức, mình kiếm tiện nghi.
Kết quả, cường quang cùng năng lượng mãnh liệt bạo động trong dãy núi, nhưng không có một đòn nào đánh về phía không trung.
Thể hiện trên mặt đám người cứng đờ, đều có chút không có ý tứ.
Nhưng rất nhanh đều kịp phản ứng, một lần nữa phóng thích lên võ pháp, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đánh về phía không trung.
Ầm ầm!
Hư ảnh năm vị lão nhân toàn bộ đều bị tiêu tán ở Ngũ Hành.
Giờ khắc này, bầu trời giống như phiêu đãng lên tiếng thở dài, mang theo vài tiếng thì thào khẽ nói.
Chỉ là năng lượng quá mạnh, thanh thế còn lớn hơn, không có người nào chú ý tới.
Năm khối xương cốt lấp lóe ánh sáng, rời khỏi tấm biển, bị năng lượng cường thịnh đánh thẳng vào bay ra ngoài.
- Đoạt!!
Quần tình xúc động!
Tất cả dân liều mạng đều khàn giọng hô to, riêng phần mình tiếp cận một khối xương, tranh nhau chen lấn lên.
- Tấm biển! Đoạt tấm biển kia!
Đan Hoàng thúc giục Khương Phàm.
Khương Phàm cũng tập trung vào tấm biển, vỗ cánh bay lên.
Xương cốt mặc dù nhìn rất cường đại, nhưng rõ ràng là đang bảo vệ tấm biển. Mà tấm biển hoành hành thâm không lâu như vậy, lại không có hề mục nát, khẳng định có bí mật gì.
- Đó là của ta!
Một tiếng gào thét dã man theo sát Khương Phàm, thanh âm ù ù, đinh tai nhức óc.
Một nam tử trung niên hóa thân cự ngạc, đạp trên thủy triều cuồn cuộn, phóng lên trời, hình thể cực lớn, tốc độ lại vô cùng tấn mãnh.
Chương 1129 Lôi Ưng cường đại
Hắn cũng tập trung vào tấm biển.
Một bên khác, một nữ tử đuổi sát theo, thân pháp nàng phiêu dật, đi sau mà đến trước, phù quang lược ảnh giống như vượt qua Khương Phàm, đầu ngón tay vung đánh lên chín cái Kim Cương Xử.
Kim Cương Xử đón gió oanh minh, nhanh chóng tăng vọt, cộng minh lẫn nhau, giống như muốn diễn biến thành lồng giam, vây khốn tấm biển.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, tốc độ tăng lên trong nháy mắt, đuổi sát sau lưng nữ tử, không có chút do dự gì, một móng vuốt kéo tới phía cái ót nữ tử.
- Thô lỗ!
Nữ tử quát lớn, nhanh chóng xoay chuyển, tay trái trùng kích kiếm ngọc, kiếm khí như thác nước, cuốn về phía Khương Phàm.
Tốc độ Khương Phàm càng nhanh càng linh hoạt, hai cánh xoay chuyển, tránh khỏi kiếm triều, toàn thân bạo khởi lít nha lít nhít hỏa vũ, nương theo lấy bạo tạc mãnh liệt, che mất nữ tử.
Nữ tử kêu thảm, chật vật tháo chạy, Kim Cương Xử cũng hỗn loạn tại chỗ.
Ầm ầm...
Phía dưới, cuồng phong cuồn cuộn, hình thành gió lốc gào thét, giống như là một con Ác Long phóng lên tận trời, cuốn về phía Khương Phàm.
Gió lốc mãnh liệt, thanh thế kinh người, vượt xa Khương Phàm có thể tiếp nhận cực hạn.
Khương Phàm cắn răng một cái, chỉ có thể né tránh sang bên cạnh.
Gió lốc hoành không, mắt thấy đã muốn đụng vào tấm biển.
Cự ngạc đang phóng tới lay động nhấc lên thủy triều, chặn đánh gió lốc.
Triều dâng mang theo khí lạnh thấu xương, lao nhanh vào bên trong nhanh chóng ngưng kết, giống như là tòa băng hồ, toàn bộ đụng tới.
Cùng với tiếng oanh minh hỗn loạn, gió lốc băng hồ đã nổ tung toàn diện.
Gió mạnh như đao, xé rách trường không, khối băng giống như cự thạch hoành hành giữa bầu trời.
Số lượng lớn cường giả bị tác động đến, có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, bị vô tình tiễu sát, bị chật vật đánh chết.
Hai người này đều là cao giai Linh Hồn cảnh!
Khương Phàm lại nắm lấy cơ hội, bằng vào thân pháp linh hoạt nhanh chóng lướt qua hỗn loạn, xông về tấm biển.
Nhưng, Nam Cung Cẩm Thành đã xuất hiện ở không trung, cưỡi cự điểu màu xanh lao thẳng đến tấm biển, mà phương hướng tấm biển rơi xuống, đúng lúc là tới chỗ của hắn.
Khương Phàm mắt thấy đuổi không kịp, lập tức ngưng tụ lại ba mươi sáu cây giáo, gào thét phóng ra, vòng quanh liệt diễm cuồn cuộn, chặn đánh Nam Cung Cẩm Thành.
- Ngươi biết ta là ai không!
- Ngươi thấy không rõ áo bào này của ta sao?
Nam Cung Cẩm Thành hét lên đầy giận dữ, khống chế cự điểu màu xanh chật vật bay lên.
- Cút ngay, mẹ kiếp, đừng có chặn đường!
Cự ngạc vừa vặn đạp trên luồng không khí lạnh đụng tới, một tiếng bạo hống, thủy triều cuồn cuộn, cuồng dã tung bay tới cự điểu màu xanh.
Cự điểu màu xanh lấp lóe kịch liệt, một lần nữa biến trở về da thú.
Nam Cung Cẩm Thành kêu lên đầy sợ hãi, bắt lấy da thú chật vật rơi xuống, điên cuồng phóng thích năng lượng muốn kích hoạt nó.
Rốt cuộc, sau khi rơi xuống mấy trăm mét, da thú xuất hiện cuồng phong, lần nữa biến thành Thanh Điểu.
Chỉ là lúc này đã bỏ lỡ cơ hội.
- A a a...
Nam Cung Cẩm Thành đấm ngực dậm chân, tức giận gào thét.
Khương Phàm đã tiếp cận tấm biển, triều dâng đến từ cự ngạc lại lần nữa cuồn cuộn, hắn cưỡng ép đánh lui.
- Của ta!
Cự ngạc mở ra miệng to hung hăng cắn về phía tấm biển.
- Mơ tưởng!
Một nam tử cường tráng đột nhiên giết tới, hắn giống như phóng tới trong hư không, nhấc lên không gian, trực diện với tấm biển.
Cự ngạc bỗng nhiên quay người, nhấc lên thủy triều, muốn chặn đánh nam tử.
- Nó là của ta!
Nam tử tuỳ tiện tránh khỏi, huy động hai tay, trường bào đón gió căng phồng lên, cường quang lượn lờ bên trong, vòng xoáy cuồn cuộn giống như Tụ Lý Càn Khôn, muốn thôn nạp tấm biển.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, những mãnh xương cốt giống như không đáng để chú ý đột nhiên xuất hiện ở xung quanh tấm biển, dâng lên huyết khí thảm liệt, hóa thành cự mãng hai cánh khổng lồ, dài đến trăm mét, yêu khí cuồn cuộn, khí tức hung hãn tràn ngập trời cao, nó cuốn lên trời một cái, quấn chặt lấy tấm biển trước một bước, từ bên trong tay áo dữ dội đẩy ra ngoài.
Cự mãng gầm thét, hai cánh mãnh kích, kéo lấy tấm biển phóng tới phía dưới núi cao.
- Ha ha, đây là của ta, các vị thay bảo bối khác đi.
Trên núi cao, một nam tử áo trắng cười to, khống chế cự mãng xoay chuyển, vung lên tấm biển, đập tới phía hắn.
Mà cự mãng đã cuồng dã nhấc lên, phun ra khí tức huyết sát vô tận, hoắc loạn mấy vạn mét, đám người đang muốn đuổi bắt kinh sợ lui lại.
Nhưng, một con Lôi Ưng từ đằng xa bay tới, chặn đường ở giữa không trung, tốc độ quá nhanh, rất nhiều người đều không chút kịp phản ứng, Lôi Ưng đã đuổi tới, lôi triều chói mắt giống như xiềng xích cuốn lấy tấm biển, sau đó chấn động hai cánh, bỗng nhiên bay lên trời cao.
- A a a...
Nam tử áo trắng gầm thét, muốn khống chế cự mãng truy đuổi, cự mãng lại bị đám người tức giận tiễu sát tại không trung.
Tốc độ Lôi Ưng quá nhanh, toàn thân quấn quanh lôi triều, xuyên qua chiến trường hỗn loạn, đảo mắt đã biến mất ở chân trời.
Rất nhiều người tiếc nuối từ bỏ, lao đến chiến trường hỗn loạn cướp đoạt những mãnh xương cốt kia.
Khương Phàm lại khóa chặt Lôi Ưng bay xa, một khắc càng không ngừng đuổi tới.
Lôi Ưng này là có huyết mạch Thiên Bằng, Huyền Thiên Lôi Ưng, hình thể khổng lồ, giương cánh trăm mét, tốc độ có thể truy kích thiểm điện.
Nó là một trong những kẻ được Đại La sơn an bài trấn thủ ở chỗ này, phụ trách tuần sát trăm dặm sơn hà xung quanh. Nếu có Linh Bảo xuất thế, nó sẽ đuổi tới trong thời gian ngắn nhất, cưỡng ép bắt lấy. Nếu có linh quả đặc thù thành thục, cũng sẽ hái đi trước tiên.
Người trấn thủ giống như nó thế này, còn có hơn năm mươi kẻ. Riêng mình phụ trách khu vực khác nhau, phạm vi từ mấy chục dặm đến vài trăm dặm không giống nhau.
Khương Phàm kích phát 'Bản thân', sôi trào liệt diễm, dùng tốc độ cao nhất đuổi theo Lôi Ưng.
Cho dù như thế, nhưng vẫn còn suýt chút nữa là mất dấu.
- Ở nơi đó!
Khương Phàm thở hổn hển, đứng trên một cái cây thô to tươi tốt, nhìn qua sơn phong xa xa.
Sơn phong thẳng tắp cao ngất, giống như lưỡi kiếm sắc bén chỉ xéo lên trời cao.
Tổ của Huyền Thiên Lôi Ưng ở đỉnh núi, nơi đó tràn ngập mãnh liệt Lôi nguyên lực, ảnh hưởng năng lượng của đất trời, ở trên không tạo thành tầng mây nặng nề mờ tối.
Lôi điện quay cuồng trong tầng mây, oanh minh không dứt, táo bạo lại kiềm chế.
- Ngàn vạn lần cũng lấy được tấm biển, rất có thể bên trong có bộ truyền thừa đặc biệt.
Chương 1130 Thông Thiên Bảo Tháp
Đan Hoàng còn gấp hơn so với Khương Phàm.
- Lôi Ưng này hẳn là Linh Hồn cảnh cao giai, ta đoạt không được.
Khương Phàm thu liễm khí tức, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh.
- Ngươi có thể nghĩ được cách.
Đan Hoàng có lòng tin đối với Khương Phàm.
Ầm ầm!
Không trung, lôi vân đột nhiên cuồn cuộn, lôi đình vô tận trút xuống giống như màn mưa, bao phủ đỉnh núi.
Huyền Thiên Lôi Ưng nhô cái đầu khổng lồ ra, hung ác tập trung vào Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng thoát khỏi nơi này, một mực biến mất tại chân trời.
Sau đó...
Hắn thu liễm hỏa dực, lao xuống trong cánh rừng, lại chạy trở về đường cũ, trốn ở trong rừng rậm tiếp tục nhìn quanh.
Huyền Thiên Lôi Ưng đang đứng trên đỉnh núi gáy to, thanh âm bén nhọn chói tai, quanh quẩn khắp dãy núi.
Một tiếng một tiếng, lại một tiếng, liên tục không dứt.
- Nó đang triệu hoán cái gì sao?
Khương Phàm có loại dự cảm không tốt, chẳng lẽ gần đó còn có con khác?
- Ngươi quan tâm nó làm gì, một mực lấy tấm biển tới tay.
Linh hồn Đan Hoàng quấn quanh linh hồn Khương Phàm, tự mình quan sát đến tình huống bên ngoài.
Khương Phàm suy nghĩ sau đó nhanh quay ngược trở lại, cố gắng nghĩ cách.
Nhưng, cảnh giới Lôi Ưng này quá cao, tốc độ lại nhanh, trừ phi chính nó rời khỏi, nếu không đi qua chính là chịu chết.
Làm sao bây giờ?
Khương Phàm đang trầm tư suy nghĩ, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng oanh minh kịch liệt.
Mọt nhóm lớn cường giả đang điên cuồng chém giết, cướp đoạt một khối xương, quỷ thần xui khiến thế nào lại kéo tới nơi này.
Ầm ầm.
Bầu trời cuồn cuộn lôi triều, Huyền Thiên Lôi Ưng triển khai hai cánh khổng lồ, bổ nhào qua chiến trường nơi xa, tốc độ nhanh giống như phiến lôi triều lao nhanh.
Cơ hội!!
Tinh thần Khương Phàm đại chấn, quả quyết phóng lên trời, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, lao thẳng đến đỉnh núi.
Đỉnh núi oanh minh lôi triều, cường quang chói mắt.
Tấm biển khổng lồ lẳng lặng nằm ở nơi đó, rách nát thê lương, tràn đầy vết tích, phía trên trải rộng vết máu pha tạp.
Thần kỳ là vết máu lại không có khô cạn, giống như tươi mới, im ắng chảy xuôi ở phía trên, tràn ngập uy thế phi phàm.
- Tới tay!!
Khương Phàm vung xiềng xích từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, cuốn lấy tấm biển, lôi vào tận cùng bên trong nhất trong lồng giam tầng thứ hai, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi. Nhưng...
Ù ù!
Tấm biển đột nhiên lắc lư kịch liệt, uy thế phi phàm kia giống như dòng lũ chật ních khắp gian lồng giam đen kịt kia.
Trong lồng giam tất cả đều là bảo dược trân tàng, kết quả toàn bộ bị vỡ nát chôn vùi.
Mà uy thế vẫn tiếp tục bạo động, càng ngày càng mãnh liệt, trùng kích đến toàn bộ tầng thứ hai, tất cả lồng giam đều bị liên lụy.
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm phát giác được vấn đề, lập tức muốn ném tấm biển ra, nhưng tất cả lồng giam tại tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp lại tự phát động đứng lên, hoành hành bên trong bóng tối vô tận, hợp thành pháp trận đặc thù nào đó, thật giống như muốn phong ấn toà lồng giam tận cùng bên trong nhất kia, trấn áp tấm biển.
- Đây... Đây là...
Khương Phàm khó có thể tin được mà cảm nhận được biến động bên trong tầng thứ hai.
Lồng giam lại còn có thể chuyển động?
Còn có thể tạo thành pháp trận?
Lúc Khương Phàm đang ngạc nhiên, thanh đồng tiểu tháp đột nhiên tránh thoát khỏi sợi dây chuyền, rời khỏi hắn, treo cao lên giữa trời, nhấc lên ánh sáng màu xanh sáng tỏ, mà càng ngày càng cường thịnh, cho đến khi bạo động lên, giống như mặt trời rọi khắp nơi thiên địa.
Cùng với tiếng vang lớn ù ù, thanh đồng tiểu tháp bắt đầu bành trướng, từ mười mấy cen-ti-mét đến vài mét, lại đến mấy chục mét, cho đến hơn trăm mét.
Dáng vẻ đẹp đẽ tinh tế tỉ mỉ trước đó, cũng theo kéo dài phóng đại mà trở nên rộng rãi hùng vĩ, thậm chí còn tràn ngập ra thần uy vô cùng mênh mông khủng bố.
Khương Phàm nhìn qua thanh đồng tiểu tháp tiếp tục phóng đại, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Phần uy thế kia thẩm thấu cả vùng đất trời này, càng xâm nhập đến linh hồn Khương Phàm.
Nhất là những phù văn điêu khắc mặt ngoài thanh đồng tiểu tháp kia, một số ấn ký nổi bật càng làm cho người ta hồi hộp khó có thể bình an.
Huyền Thiên Lôi Ưng dừng lại ở mấy chục dặm bên ngoài, nhìn lại đỉnh núi.
Ánh mắt nó bén nhọn hơi rung nhẹ, cảm nhận được áp bách giống như ngạt thở, ngay cả lôi triều toàn thân lùi về thân thể.
Dân liều mạng đang điên cuồng cướp đoạt xương cốt cũng đều liên tiếp dừng lại, khiếp sợ nhìn qua cung điện rộng rãi đột nhiên xuất hiện ở trên không.
Bọn hắn thậm chí có chút hoảng hốt, chẳng lẽ lại có ảo ảnh xuất hiện sao?
- Rốt cuộc ngươi là cái gì?
Liên hệ giữa Khương Phàm cùng thanh đồng tiểu tháp trở nên mơ hồ, khi thì rõ ràng, khi thì đứt gãy.
Phần uy thế kia lại bao phủ lấy hắn, thân thể rung động, đánh thẳng vào linh hồn.
- Đó là cái gì...
Linh hồn Đan Hoàng quấn quanh linh hồn Khương Phàm, nhìn qua đường vân thần bí bên ngoài thanh đồng tiểu tháp. Giống như một bức tranh sử thi ầm ầm sóng dậy, ghi chép một thời đại đã từng huy hoàng cùng bi tráng nào đó, lại như một loại truyền thừa thần bí nào đó, tiếp dẫn chúng sinh đi đến bầu trời.
Cổ lão, thần bí.
Phi phàm, hùng vĩ.
Đan Hoàng biết thanh đồng tiểu tháp có bí mật, lại không nghĩ rằng sẽ mang đến rung động như thế này.
Không gian tầng thứ hai giống như biến thành chiến trường, tất cả lồng giam đều oanh minh kịch liệt, tràn ngập ra khí thế kinh khủng, liên hợp trấn áp tấm biển ở lồng giam trong sâu nhất.
Tấm biển nhận áp chế, cũng bắt đầu cường thế phản kích.
Máu tươi chảy xuôi ở bên ngoài liên tiếp dâng lên, giống như Thần Linh thức tỉnh, phát ra tiếng gầm thét thật lớn.
Long long long!
Thanh đồng tiểu tháp tiếp tục tăng vọt, từ trăm mét đến hơn ba trăm mét, treo cao ở giữa trời, ánh sáng màu xanh vô biên, xua tan mây đen, băng diệt lôi đình.
- Nó muốn rời khỏi ta rồi?
Khương Phàm đang muốn sốt ruột, bất chợt ý thức cùng thanh đồng tiểu tháp đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tầng thứ hai càng trở nên đen tối thêm, càng thâm thúy hơn, giống như hư không giá lạnh.
Sáu mươi sáu tòa thiết lao cũng biến thành to lớn hơn, âm lãnh hơn, giống như cự thú giá lạnh, chiếm cứ trong bóng đêm.
Khi Khương Phàm muốn lần nữa tìm kiếm tấm biển lại ngạc nhiên phát hiện, trung ương thiết lao xuất hiện một con đường vờn quanh.
Ý thức xuyên qua con đường, cảnh tượng trước mắt lại sáng tỏ thông suốt, đi đến tầng thứ ba.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh đồng tiểu tháp mở ra tầng thứ ba không phải hẳn là dùng hỏa diễm nung khô sao?
Ý thức Đan Hoàng quanh quẩn trong đầu Khương Phàm, thanh âm cao vút, chấn kinh lại kích động, thậm chí còn buông lời nói tục mà trước nay chưa có.
Ầm ầm...
Vô tận sơn hà, triệt để sụp đổ.
Đá vụn bắn tung trời, những dòng sông chôn vùi, khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi.
Trăm vạn mãnh thú bị thôn phệ, ngàn vạn cường giả bị mai táng. Ngay cả bọn người Khương Phàm đặt mình vào bên trong ánh sáng đều rõ ràng cảm nhận được uy thế khủng bố của Mai Táng Vạn Vật kia, sắc mặt rất nhiều người trở nên tái nhợt, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Nhưng sau một khắc, ánh sáng liền biến mất, hình ảnh băng diệt, hết thảy đều lài lại ban đầu.
Bọn hắn còn đang ở Luân Hồi bí cảnh, bọn hắn còn đứng trong núi rừng an tĩnh.
Nhưng...
- Nhìn lên bầu trời!!
Có người kêu lên đầy sợ hãi, ánh mắt cuồng nhiệt.
Bầu trời đang khép kín, một tấm biển tại thời khắc cuối cùng đã vọt ra, dài đến trăm mét, nặng nề cực đại, giống như thuyền lớn mở ra không gian và thời gian, tràn ngập khí tức thê lương.
Trên tấm biển viết to ba chữ 'Vu Thần tông', chỉ là kiểu chữ rách nát, nhuộm đầy máu tươi.
Xung quanh tấm biển còn phiêu đãng năm mảnh xương cốt, bạch quang lượn lờ, huyết khí tràn ngập, mơ hồ hiện ra hình dáng năm lão nhân.
Bọn họ cứ lẳng lặng ngồi xếp bằng như vậy, bảo vệ 'Ấn ký' sau cùng của tông môn.
Vạn cổ phiêu lưu, rốt cuộc cũng lại về với thế giới.
- Tất cả mọi người lui ra, bọn chúng thuộc về sở hữu của Phạm Thiên thư viện!
Nam Cung Cẩm Thành kích động hô to, trong tay giơ lên da thú.
Da thú đón gió lắc lư, hóa thành cự điểu màu xanh, chở Nam Cung Cẩm Thành phóng tới không trung.
Nhưng thời điểm này ai sẽ còn để ý đến hắn, tất cả dân liều mạng đều trở nên táo động, trừng đỏ mắt lên phóng tới núi cao gần đó, có thể là hóa thân mãnh cầm, tế ra Bảo khí, tranh nhau chen lấn.
Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, liệt diễm cuồn cuộn khắp toàn thân, bằng tốc độ nhanh nhất mở ra bầu trời, xông về tấm biển đang rơi xuống.
- Bắt lấy bọn chúng, một cái cũng đều đừng thả đi.
Đan Hoàng đang lo lắng thúc giục trong đầu Khương Phàm, thực sự khó mà bình tĩnh nổi.
Đây là Chư Thiên Lục Táng sao?
Hình ảnh vừa rồi kia, rõ ràng chính là cấm thuật đầu tiên của Chư Thiên Lục Táng, Sơn Hà Đại Táng!
Xảy ra chuyện gì?
Vu Thần tông đây là tông môn thời đại nào?
Sao có thể khống chế loại cấm thuật này?
Nếu thật sự là một trong Lục Táng, mang theo tai hoạ ngập đầu cũng là hợp tình lý.
Khương Phàm phản ứng nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất, tiếng gáy to vang giữa trời cao, nhanh chóng lao vùn vụt, đối diện đụng phải tấm biển.
Nhưng, khi hắn đang muốn duỗi móng vuốt ra, một khắc này, năm khối xương cốt bao quanh tấm biển đột nhiên rung động, hư ảnh năm vị lão nhân phiêu miểu mông lung vậy mà giống như đã thức tỉnh, mở hai mắt ra.
Trong chớp mắt, một cơn chấn động khủng bố dẫn bạo trời cao, không gian vô tận giống như triều cường nổi lên gợn sóng, liên miên bất tuyệt.
Khương Phàm bị đánh bay, kim vũ bay lên, máu tươi văng khắp nơi, thân thể giống như tan ra thành từng mảnh, đau đớn không chịu nổi.
Tất cả dân liều mạng đang tranh nhau chen lấn lao tới không trung cũng đều bị sóng lớn bao phủ.
Có một số xem như vỡ nát, có một số thổ huyết tung bay, giống như là mưa đổ xuống.
Trước một khắc xông có bao nhiêu điên cuồng, sau một khắc rơi xuống liền có bấy nhiêu chật vật.
- Mấy khối xương nát còn có uy thế như vậy?
- Chẳng lẽ bọn họ còn có ý thức?
- Năm lão nhân này khi còn sống là có thực lực gì?
Dân liều mạng trong dãy núi sợ hãi, đều cảm nhận được những tia sắt lạnh đang lan tràn trên cơ thể mình.
- Đều đừng lo lắng, đồng loạt ra tay, dùng võ pháp mạnh nhất của các ngươi đánh lên. Bọn chúng đã phiêu lưu trong thời gian vô tận, uy thế mạnh hơn cũng đã tiêu hao rất nhiều rồi.
- Khóa chặt những khối xương cốt kia, chỉ cần đánh tan bọn chúng, phòng ngự liền tự động giải trừ.
Rất nhiều cường giả hô to thúc giục, phóng thích lên võ pháp cường đại, khởi xướng tấn công mạnh lên bầu trời.
Dân liều mạng nhanh chóng liên hợp lại.
Lôi đình như thủy triều, cuồng vũ khắp không trung.
Gió lốc oanh minh, cuốn lên số lượng lớn thế công liên hợp.
Cương khí đánh rách tả tơi đại địa, nhấc lên cự thạch, thanh thế kinh người.
Trong phạm vi mấy chục dặm, hàng trăm hàng ngàn đòn tấn công được dâng lên, bao phủ trời cao, đánh thẳng vào năm khối xương trắng kia.
Những dân liều mạng này có mạnh có yếu, Linh Nguyên cảnh sơ kỳ có, Linh Hồn cảnh cao giai cũng có.
Thế công hỗn loạn, mạnh yếu không giống nhau, lại thật sự đã ảnh hưởng đến những mãnh xương cốt kia.
Ánh sáng trên những khối xương lấp lóe lúc sáng lúc tối, suýt chút nữa đã bị chôn vùi.
Bọn chúng phiêu lưu vạn cổ, cơ hồ đã hao hết năng lượng.
- Có hiệu quả! Lại lần nữa!
Tất cả mọi người kích động lên, thanh âm cao vút, cảm xúc kích động, hét lớn loạn rít gào phát khởi thế công.
Nhưng...
Nhân tính tại thời khắc này đã lộ rõ.
Tất cả mọi người cảm giác bạch cốt muốn tản, chỉ muốn người khác dùng sức, mình kiếm tiện nghi.
Kết quả, cường quang cùng năng lượng mãnh liệt bạo động trong dãy núi, nhưng không có một đòn nào đánh về phía không trung.
Thể hiện trên mặt đám người cứng đờ, đều có chút không có ý tứ.
Nhưng rất nhanh đều kịp phản ứng, một lần nữa phóng thích lên võ pháp, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đánh về phía không trung.
Ầm ầm!
Hư ảnh năm vị lão nhân toàn bộ đều bị tiêu tán ở Ngũ Hành.
Giờ khắc này, bầu trời giống như phiêu đãng lên tiếng thở dài, mang theo vài tiếng thì thào khẽ nói.
Chỉ là năng lượng quá mạnh, thanh thế còn lớn hơn, không có người nào chú ý tới.
Năm khối xương cốt lấp lóe ánh sáng, rời khỏi tấm biển, bị năng lượng cường thịnh đánh thẳng vào bay ra ngoài.
- Đoạt!!
Quần tình xúc động!
Tất cả dân liều mạng đều khàn giọng hô to, riêng phần mình tiếp cận một khối xương, tranh nhau chen lấn lên.
- Tấm biển! Đoạt tấm biển kia!
Đan Hoàng thúc giục Khương Phàm.
Khương Phàm cũng tập trung vào tấm biển, vỗ cánh bay lên.
Xương cốt mặc dù nhìn rất cường đại, nhưng rõ ràng là đang bảo vệ tấm biển. Mà tấm biển hoành hành thâm không lâu như vậy, lại không có hề mục nát, khẳng định có bí mật gì.
- Đó là của ta!
Một tiếng gào thét dã man theo sát Khương Phàm, thanh âm ù ù, đinh tai nhức óc.
Một nam tử trung niên hóa thân cự ngạc, đạp trên thủy triều cuồn cuộn, phóng lên trời, hình thể cực lớn, tốc độ lại vô cùng tấn mãnh.
Chương 1129 Lôi Ưng cường đại
Hắn cũng tập trung vào tấm biển.
Một bên khác, một nữ tử đuổi sát theo, thân pháp nàng phiêu dật, đi sau mà đến trước, phù quang lược ảnh giống như vượt qua Khương Phàm, đầu ngón tay vung đánh lên chín cái Kim Cương Xử.
Kim Cương Xử đón gió oanh minh, nhanh chóng tăng vọt, cộng minh lẫn nhau, giống như muốn diễn biến thành lồng giam, vây khốn tấm biển.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, tốc độ tăng lên trong nháy mắt, đuổi sát sau lưng nữ tử, không có chút do dự gì, một móng vuốt kéo tới phía cái ót nữ tử.
- Thô lỗ!
Nữ tử quát lớn, nhanh chóng xoay chuyển, tay trái trùng kích kiếm ngọc, kiếm khí như thác nước, cuốn về phía Khương Phàm.
Tốc độ Khương Phàm càng nhanh càng linh hoạt, hai cánh xoay chuyển, tránh khỏi kiếm triều, toàn thân bạo khởi lít nha lít nhít hỏa vũ, nương theo lấy bạo tạc mãnh liệt, che mất nữ tử.
Nữ tử kêu thảm, chật vật tháo chạy, Kim Cương Xử cũng hỗn loạn tại chỗ.
Ầm ầm...
Phía dưới, cuồng phong cuồn cuộn, hình thành gió lốc gào thét, giống như là một con Ác Long phóng lên tận trời, cuốn về phía Khương Phàm.
Gió lốc mãnh liệt, thanh thế kinh người, vượt xa Khương Phàm có thể tiếp nhận cực hạn.
Khương Phàm cắn răng một cái, chỉ có thể né tránh sang bên cạnh.
Gió lốc hoành không, mắt thấy đã muốn đụng vào tấm biển.
Cự ngạc đang phóng tới lay động nhấc lên thủy triều, chặn đánh gió lốc.
Triều dâng mang theo khí lạnh thấu xương, lao nhanh vào bên trong nhanh chóng ngưng kết, giống như là tòa băng hồ, toàn bộ đụng tới.
Cùng với tiếng oanh minh hỗn loạn, gió lốc băng hồ đã nổ tung toàn diện.
Gió mạnh như đao, xé rách trường không, khối băng giống như cự thạch hoành hành giữa bầu trời.
Số lượng lớn cường giả bị tác động đến, có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, bị vô tình tiễu sát, bị chật vật đánh chết.
Hai người này đều là cao giai Linh Hồn cảnh!
Khương Phàm lại nắm lấy cơ hội, bằng vào thân pháp linh hoạt nhanh chóng lướt qua hỗn loạn, xông về tấm biển.
Nhưng, Nam Cung Cẩm Thành đã xuất hiện ở không trung, cưỡi cự điểu màu xanh lao thẳng đến tấm biển, mà phương hướng tấm biển rơi xuống, đúng lúc là tới chỗ của hắn.
Khương Phàm mắt thấy đuổi không kịp, lập tức ngưng tụ lại ba mươi sáu cây giáo, gào thét phóng ra, vòng quanh liệt diễm cuồn cuộn, chặn đánh Nam Cung Cẩm Thành.
- Ngươi biết ta là ai không!
- Ngươi thấy không rõ áo bào này của ta sao?
Nam Cung Cẩm Thành hét lên đầy giận dữ, khống chế cự điểu màu xanh chật vật bay lên.
- Cút ngay, mẹ kiếp, đừng có chặn đường!
Cự ngạc vừa vặn đạp trên luồng không khí lạnh đụng tới, một tiếng bạo hống, thủy triều cuồn cuộn, cuồng dã tung bay tới cự điểu màu xanh.
Cự điểu màu xanh lấp lóe kịch liệt, một lần nữa biến trở về da thú.
Nam Cung Cẩm Thành kêu lên đầy sợ hãi, bắt lấy da thú chật vật rơi xuống, điên cuồng phóng thích năng lượng muốn kích hoạt nó.
Rốt cuộc, sau khi rơi xuống mấy trăm mét, da thú xuất hiện cuồng phong, lần nữa biến thành Thanh Điểu.
Chỉ là lúc này đã bỏ lỡ cơ hội.
- A a a...
Nam Cung Cẩm Thành đấm ngực dậm chân, tức giận gào thét.
Khương Phàm đã tiếp cận tấm biển, triều dâng đến từ cự ngạc lại lần nữa cuồn cuộn, hắn cưỡng ép đánh lui.
- Của ta!
Cự ngạc mở ra miệng to hung hăng cắn về phía tấm biển.
- Mơ tưởng!
Một nam tử cường tráng đột nhiên giết tới, hắn giống như phóng tới trong hư không, nhấc lên không gian, trực diện với tấm biển.
Cự ngạc bỗng nhiên quay người, nhấc lên thủy triều, muốn chặn đánh nam tử.
- Nó là của ta!
Nam tử tuỳ tiện tránh khỏi, huy động hai tay, trường bào đón gió căng phồng lên, cường quang lượn lờ bên trong, vòng xoáy cuồn cuộn giống như Tụ Lý Càn Khôn, muốn thôn nạp tấm biển.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, những mãnh xương cốt giống như không đáng để chú ý đột nhiên xuất hiện ở xung quanh tấm biển, dâng lên huyết khí thảm liệt, hóa thành cự mãng hai cánh khổng lồ, dài đến trăm mét, yêu khí cuồn cuộn, khí tức hung hãn tràn ngập trời cao, nó cuốn lên trời một cái, quấn chặt lấy tấm biển trước một bước, từ bên trong tay áo dữ dội đẩy ra ngoài.
Cự mãng gầm thét, hai cánh mãnh kích, kéo lấy tấm biển phóng tới phía dưới núi cao.
- Ha ha, đây là của ta, các vị thay bảo bối khác đi.
Trên núi cao, một nam tử áo trắng cười to, khống chế cự mãng xoay chuyển, vung lên tấm biển, đập tới phía hắn.
Mà cự mãng đã cuồng dã nhấc lên, phun ra khí tức huyết sát vô tận, hoắc loạn mấy vạn mét, đám người đang muốn đuổi bắt kinh sợ lui lại.
Nhưng, một con Lôi Ưng từ đằng xa bay tới, chặn đường ở giữa không trung, tốc độ quá nhanh, rất nhiều người đều không chút kịp phản ứng, Lôi Ưng đã đuổi tới, lôi triều chói mắt giống như xiềng xích cuốn lấy tấm biển, sau đó chấn động hai cánh, bỗng nhiên bay lên trời cao.
- A a a...
Nam tử áo trắng gầm thét, muốn khống chế cự mãng truy đuổi, cự mãng lại bị đám người tức giận tiễu sát tại không trung.
Tốc độ Lôi Ưng quá nhanh, toàn thân quấn quanh lôi triều, xuyên qua chiến trường hỗn loạn, đảo mắt đã biến mất ở chân trời.
Rất nhiều người tiếc nuối từ bỏ, lao đến chiến trường hỗn loạn cướp đoạt những mãnh xương cốt kia.
Khương Phàm lại khóa chặt Lôi Ưng bay xa, một khắc càng không ngừng đuổi tới.
Lôi Ưng này là có huyết mạch Thiên Bằng, Huyền Thiên Lôi Ưng, hình thể khổng lồ, giương cánh trăm mét, tốc độ có thể truy kích thiểm điện.
Nó là một trong những kẻ được Đại La sơn an bài trấn thủ ở chỗ này, phụ trách tuần sát trăm dặm sơn hà xung quanh. Nếu có Linh Bảo xuất thế, nó sẽ đuổi tới trong thời gian ngắn nhất, cưỡng ép bắt lấy. Nếu có linh quả đặc thù thành thục, cũng sẽ hái đi trước tiên.
Người trấn thủ giống như nó thế này, còn có hơn năm mươi kẻ. Riêng mình phụ trách khu vực khác nhau, phạm vi từ mấy chục dặm đến vài trăm dặm không giống nhau.
Khương Phàm kích phát 'Bản thân', sôi trào liệt diễm, dùng tốc độ cao nhất đuổi theo Lôi Ưng.
Cho dù như thế, nhưng vẫn còn suýt chút nữa là mất dấu.
- Ở nơi đó!
Khương Phàm thở hổn hển, đứng trên một cái cây thô to tươi tốt, nhìn qua sơn phong xa xa.
Sơn phong thẳng tắp cao ngất, giống như lưỡi kiếm sắc bén chỉ xéo lên trời cao.
Tổ của Huyền Thiên Lôi Ưng ở đỉnh núi, nơi đó tràn ngập mãnh liệt Lôi nguyên lực, ảnh hưởng năng lượng của đất trời, ở trên không tạo thành tầng mây nặng nề mờ tối.
Lôi điện quay cuồng trong tầng mây, oanh minh không dứt, táo bạo lại kiềm chế.
- Ngàn vạn lần cũng lấy được tấm biển, rất có thể bên trong có bộ truyền thừa đặc biệt.
Chương 1130 Thông Thiên Bảo Tháp
Đan Hoàng còn gấp hơn so với Khương Phàm.
- Lôi Ưng này hẳn là Linh Hồn cảnh cao giai, ta đoạt không được.
Khương Phàm thu liễm khí tức, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh.
- Ngươi có thể nghĩ được cách.
Đan Hoàng có lòng tin đối với Khương Phàm.
Ầm ầm!
Không trung, lôi vân đột nhiên cuồn cuộn, lôi đình vô tận trút xuống giống như màn mưa, bao phủ đỉnh núi.
Huyền Thiên Lôi Ưng nhô cái đầu khổng lồ ra, hung ác tập trung vào Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng thoát khỏi nơi này, một mực biến mất tại chân trời.
Sau đó...
Hắn thu liễm hỏa dực, lao xuống trong cánh rừng, lại chạy trở về đường cũ, trốn ở trong rừng rậm tiếp tục nhìn quanh.
Huyền Thiên Lôi Ưng đang đứng trên đỉnh núi gáy to, thanh âm bén nhọn chói tai, quanh quẩn khắp dãy núi.
Một tiếng một tiếng, lại một tiếng, liên tục không dứt.
- Nó đang triệu hoán cái gì sao?
Khương Phàm có loại dự cảm không tốt, chẳng lẽ gần đó còn có con khác?
- Ngươi quan tâm nó làm gì, một mực lấy tấm biển tới tay.
Linh hồn Đan Hoàng quấn quanh linh hồn Khương Phàm, tự mình quan sát đến tình huống bên ngoài.
Khương Phàm suy nghĩ sau đó nhanh quay ngược trở lại, cố gắng nghĩ cách.
Nhưng, cảnh giới Lôi Ưng này quá cao, tốc độ lại nhanh, trừ phi chính nó rời khỏi, nếu không đi qua chính là chịu chết.
Làm sao bây giờ?
Khương Phàm đang trầm tư suy nghĩ, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng oanh minh kịch liệt.
Mọt nhóm lớn cường giả đang điên cuồng chém giết, cướp đoạt một khối xương, quỷ thần xui khiến thế nào lại kéo tới nơi này.
Ầm ầm.
Bầu trời cuồn cuộn lôi triều, Huyền Thiên Lôi Ưng triển khai hai cánh khổng lồ, bổ nhào qua chiến trường nơi xa, tốc độ nhanh giống như phiến lôi triều lao nhanh.
Cơ hội!!
Tinh thần Khương Phàm đại chấn, quả quyết phóng lên trời, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, lao thẳng đến đỉnh núi.
Đỉnh núi oanh minh lôi triều, cường quang chói mắt.
Tấm biển khổng lồ lẳng lặng nằm ở nơi đó, rách nát thê lương, tràn đầy vết tích, phía trên trải rộng vết máu pha tạp.
Thần kỳ là vết máu lại không có khô cạn, giống như tươi mới, im ắng chảy xuôi ở phía trên, tràn ngập uy thế phi phàm.
- Tới tay!!
Khương Phàm vung xiềng xích từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, cuốn lấy tấm biển, lôi vào tận cùng bên trong nhất trong lồng giam tầng thứ hai, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi. Nhưng...
Ù ù!
Tấm biển đột nhiên lắc lư kịch liệt, uy thế phi phàm kia giống như dòng lũ chật ních khắp gian lồng giam đen kịt kia.
Trong lồng giam tất cả đều là bảo dược trân tàng, kết quả toàn bộ bị vỡ nát chôn vùi.
Mà uy thế vẫn tiếp tục bạo động, càng ngày càng mãnh liệt, trùng kích đến toàn bộ tầng thứ hai, tất cả lồng giam đều bị liên lụy.
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm phát giác được vấn đề, lập tức muốn ném tấm biển ra, nhưng tất cả lồng giam tại tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp lại tự phát động đứng lên, hoành hành bên trong bóng tối vô tận, hợp thành pháp trận đặc thù nào đó, thật giống như muốn phong ấn toà lồng giam tận cùng bên trong nhất kia, trấn áp tấm biển.
- Đây... Đây là...
Khương Phàm khó có thể tin được mà cảm nhận được biến động bên trong tầng thứ hai.
Lồng giam lại còn có thể chuyển động?
Còn có thể tạo thành pháp trận?
Lúc Khương Phàm đang ngạc nhiên, thanh đồng tiểu tháp đột nhiên tránh thoát khỏi sợi dây chuyền, rời khỏi hắn, treo cao lên giữa trời, nhấc lên ánh sáng màu xanh sáng tỏ, mà càng ngày càng cường thịnh, cho đến khi bạo động lên, giống như mặt trời rọi khắp nơi thiên địa.
Cùng với tiếng vang lớn ù ù, thanh đồng tiểu tháp bắt đầu bành trướng, từ mười mấy cen-ti-mét đến vài mét, lại đến mấy chục mét, cho đến hơn trăm mét.
Dáng vẻ đẹp đẽ tinh tế tỉ mỉ trước đó, cũng theo kéo dài phóng đại mà trở nên rộng rãi hùng vĩ, thậm chí còn tràn ngập ra thần uy vô cùng mênh mông khủng bố.
Khương Phàm nhìn qua thanh đồng tiểu tháp tiếp tục phóng đại, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Phần uy thế kia thẩm thấu cả vùng đất trời này, càng xâm nhập đến linh hồn Khương Phàm.
Nhất là những phù văn điêu khắc mặt ngoài thanh đồng tiểu tháp kia, một số ấn ký nổi bật càng làm cho người ta hồi hộp khó có thể bình an.
Huyền Thiên Lôi Ưng dừng lại ở mấy chục dặm bên ngoài, nhìn lại đỉnh núi.
Ánh mắt nó bén nhọn hơi rung nhẹ, cảm nhận được áp bách giống như ngạt thở, ngay cả lôi triều toàn thân lùi về thân thể.
Dân liều mạng đang điên cuồng cướp đoạt xương cốt cũng đều liên tiếp dừng lại, khiếp sợ nhìn qua cung điện rộng rãi đột nhiên xuất hiện ở trên không.
Bọn hắn thậm chí có chút hoảng hốt, chẳng lẽ lại có ảo ảnh xuất hiện sao?
- Rốt cuộc ngươi là cái gì?
Liên hệ giữa Khương Phàm cùng thanh đồng tiểu tháp trở nên mơ hồ, khi thì rõ ràng, khi thì đứt gãy.
Phần uy thế kia lại bao phủ lấy hắn, thân thể rung động, đánh thẳng vào linh hồn.
- Đó là cái gì...
Linh hồn Đan Hoàng quấn quanh linh hồn Khương Phàm, nhìn qua đường vân thần bí bên ngoài thanh đồng tiểu tháp. Giống như một bức tranh sử thi ầm ầm sóng dậy, ghi chép một thời đại đã từng huy hoàng cùng bi tráng nào đó, lại như một loại truyền thừa thần bí nào đó, tiếp dẫn chúng sinh đi đến bầu trời.
Cổ lão, thần bí.
Phi phàm, hùng vĩ.
Đan Hoàng biết thanh đồng tiểu tháp có bí mật, lại không nghĩ rằng sẽ mang đến rung động như thế này.
Không gian tầng thứ hai giống như biến thành chiến trường, tất cả lồng giam đều oanh minh kịch liệt, tràn ngập ra khí thế kinh khủng, liên hợp trấn áp tấm biển ở lồng giam trong sâu nhất.
Tấm biển nhận áp chế, cũng bắt đầu cường thế phản kích.
Máu tươi chảy xuôi ở bên ngoài liên tiếp dâng lên, giống như Thần Linh thức tỉnh, phát ra tiếng gầm thét thật lớn.
Long long long!
Thanh đồng tiểu tháp tiếp tục tăng vọt, từ trăm mét đến hơn ba trăm mét, treo cao ở giữa trời, ánh sáng màu xanh vô biên, xua tan mây đen, băng diệt lôi đình.
- Nó muốn rời khỏi ta rồi?
Khương Phàm đang muốn sốt ruột, bất chợt ý thức cùng thanh đồng tiểu tháp đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tầng thứ hai càng trở nên đen tối thêm, càng thâm thúy hơn, giống như hư không giá lạnh.
Sáu mươi sáu tòa thiết lao cũng biến thành to lớn hơn, âm lãnh hơn, giống như cự thú giá lạnh, chiếm cứ trong bóng đêm.
Khi Khương Phàm muốn lần nữa tìm kiếm tấm biển lại ngạc nhiên phát hiện, trung ương thiết lao xuất hiện một con đường vờn quanh.
Ý thức xuyên qua con đường, cảnh tượng trước mắt lại sáng tỏ thông suốt, đi đến tầng thứ ba.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh đồng tiểu tháp mở ra tầng thứ ba không phải hẳn là dùng hỏa diễm nung khô sao?