• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (5 Viewers)

  • Chương 1134-1136

Chương 1134 Đại Địa Là Cha Mẹ, Ta Là Con

- Ha ha, Khương Phàm hẳn là chạy rất xa.

- Coi như hắn chạy đến điểm cuối cùng của Luân Hồi bí cảnh, cũng chạy không thoát khỏi sự đuổi bắt của chúng ta.

- Tưởng tượng hắn đang trốn đông tránh tây, đột nhiên đối diện gặp được chúng ta, sẽ là biểu hiện gì?

- Hứa Đan, nhanh, xác định vị trí của hắn, ta đã không kịp chờ đợi muốn tra tấn hắn.

Bọn hắn toàn bộ đều là tinh anh trong đại tân sinh Chí Tôn Kim Thành, linh văn đều từ ngũ phẩm đi lên.

Mặc dù bình thường thuộc về những phe phái khác nhau, cũng đều có cạnh tranh cùng mâu thuẫn, nhưng mục tiêu hôm nay của bọn hắn lại thống nhất chưa từng có, mà còn vô cùng bức thiết.

Chính là bắt sống Khương Phàm, lăng nhục Khương Phàm.

Dùng cách thức mình đã chuẩn bị riêng, thay phiên nhau tra tấn Khương Phàm. Để Khương Phàm hưởng thụ ba tháng 'Sống không bằng chết', để hắn triệt để sụp đổ, đánh mất đấu chí, biến thành phế vật.

Cái này so với trực tiếp giết hắn càng sảng khoái hơn.

- Chỉ cần xác định ngọc bài thì có thể xác định vị trí của hắn.

Hứa Đan nâng Tử Ngọc La Bàn lên, định thần cảm nhận.

Tất cả ngọc bài của Chí Tôn Kim Thành đều được đặc biệt chế tạo, không chỉ là chìa khoá mở ra pháp trận, còn có mang theo tiêu ký riêng. Chỉ cần khởi động la bàn liền có thể xác định rõ ràng phương vị của tất cả các ngọc bài.

Mà ngọc bài bọn hắn giao cho Khương Phàm, còn làm tiêu ký càng đặc biệt hơn.

- Tìm được rồi, ở nơi đó!

Hứa Đan rất nhanh đã thu hồi la bàn, chỉ về hướng đông.

- Nhanh nhanh nhanh, ta không chờ được nữa.

- Khương Phàm, các gia gia tới đây.

- Không được khinh thường, tên hỗn đản kia có khả năng là đang bố trí bẫy.

Hơn ba mươi vị tử đệ Kim Thành kích động hô to.

Tử Lân Cự Lang tru lên to rõ, chở bọn hắn xông vào rừng rậm.

Bọn chúng to lớn lại vô cùng mạnh mẽ, phóng tới trong núi rừng gập ghềnh như giẫm trên đất bằng, sát khí hung tàn tràn ngập giữa khu rừng, khiến cho mãnh thú các nơi kinh sợ.

Nửa ngày sau...

- Đây là cái gì?

- Là mắt ta có vấn đề sao?

Bọn hắn cưỡi Tử Lân Cự Lang vây quanh một con lợn rừng to béo, biểu hiện quái dị.

Lợn rừng nằm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng run lẩy bẩy.

Đàn sói gầm nhẹ, đầy rẫy hung quang.

Răng nanh bén nhọn, móng vuốt tráng kiện đều giống như có thể xé nát nó bất cứ lúc nào.

- Đây là Khương Phàm? Hắn biến thành heo?

- Hứa Đan, ngươi xác định không có lầm?

Bọn hắn trèo đèo lội suối phóng tới hơn ba trăm dặm, vậy mà lại bắt lấy một con lợn?

Sắc mặt Hứa Đan càng khó coi hơn:

- Ngọc bài chỉ dẫn đúng là nơi này.

- Đây rõ ràng là con heo!

Một người tức giận, vung kiếm bổ lợn rừng ra, máu tươi phun ra, nội tạng chảy đầy đất, bên trong rơi ra một khối ngọc bài.

- Đây là... ngọc bài số sáu mươi chín? Là miếng mà chúng ta giao cho Khương Phàm?

Hứa Như Lai không lo được buồn nôn, nhảy xuống cự lang, cầm ngọc bài lên.

- Chúng ta bị chơi xỏ, hắn đã ngọc bài ném đi.

Hứa Thừa n nhìn quanh dãy núi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Gia hỏa này quá ghê tởm, vậy mà lại cầm ngọc bài cho lợn rừng ăn, đây là đang nhục nhã bọn hắn là heo sao?

Có người nghi ngờ:

- Ngọc bài hẳn là Khương Phàm bị rơi, không phải cố ý ném. Không có ngọc bài, làm sao hắn rời khỏi Luân Hồi bí cảnh được?

Hứa Thừa n lắc đầu nói:

- Chúng ta đã đánh giá thấp Khương Phàm rồi. Rất có thể hắn đã đoán được ngọc bài có vấn đề, cho nên trực tiếp hủy, về phần tương lai rời khỏi, hắn có ba con đường có thể chọn. Một là kết giao với Phạm Thiên thư viện, một là cùng Yêu thú Đại La sơn làm giao dịch. Còn có cái thứ ba, hắn sẽ tìm được người của Đại Tự Tại điện, thông qua bọn hắn, rời khỏi nơi này. Tóm lại, hắn sẽ không lại thông qua Chí Tôn Kim Thành chúng ta.

Hứa Thừa n vừa phân tích như thế, đám người bất giác giật mình.

Đúng vậy, Khương Phàm tiến đến là cùng bọn hắn chém giết, nháo đến cùng, hoặc là hắn bị giày vò gần chết, kéo về Chí Tôn Kim Thành, như thế này hắn không cần ngọc bài, hoặc là hắn giết rất nhiều người của Chí Tôn Kim Thành, như thế này hắn cũng không dám thông qua Chí Tôn Kim Thành trở về, càng không cần ngọc bài.

Bọn hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cũng càng nghĩ càng cảm thấy khó xử.

Tại sao bọn hắn lại nghĩ đến dùng ngọc bài định vị Khương Phàm?

Lại còn đều không cảm thấy có vấn đề!

Có một nữ hài nhi cúi đầu nhìn lợn rừng, bỗng nhiên cảm giác, cái này rất nhục nhã hình tượng!

- Đáng chết! Hắn thông minh như vậy sao?

Đám tử đệ Kim Thành nhìn rừng rậm mênh mông, ảo não lại uất ức.

Không có ngọc bài, làm sao vây bắt Khương Phàm.

Luân Hồi bí cảnh vô cùng mênh mông, muốn tìm một kẻ tận lực trốn đi, chẳng phải là mò kim đáy biển?

Hứa Đan thu hồi la bàn:

- Đều biểu hiện cái gì đấy, không có ngọc bài thì không tìm được Khương Phàm sao? Với tính cách của Khương Phàm, sau khi tiến đến khẳng định không thành thật, rất dễ dàng đã có thể tìm được.

Hứa Như Lai cũng nói:

- Nếu quả như thật tìm không thấy, chúng ta còn có thể phát động đàn sói lùng bắt toàn diện! Mười ngàn Tử Lân Cự Lang của Chí Tôn Kim Thành tại Luân Hồi bí cảnh này cũng không phải nuôi không!

- Đúng rồi! Chúng ta còn có Tử Lân Cự Lang!

Bọn hắn lại nhấc lên tinh thần.

Tử Lân Cự Lang là 'Thú nhà' Chí Tôn Kim Thành nuôi thả trong Luân Hồi bí cảnh, mấy chục con một đám, hoặc là mấy trăm con một đám, phân tán các khu rừng khác nhau.

Đàn sói đầu đàn đều là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên trở lên, còn có rất nhiều Linh Hồn cảnh đỉnh phong. Mà, bọn chúng lại còn hết sức quen thuộc địa hình các nơi, nếu như phát động toàn diện, Khương Phàm sẽ không chỗ để ẩn nấp.

Hứa Đan an bài ở hai bên:

- Chúng ta chia ba đội, tản ra lùng bắt. Ai tìm được thì thì kích hoạt ngọc bài của mình, cho ta biết. Ai nhận tập kích, cũng kích hoạt ngọc bài cho ta biết. Chúng ta giữ liên lạc, không bao lâu có thể ngăn chặn Khương Phàm. Nếu như gặp phải tình huống đặc biệt, cũng có thể liên hệ đàn sói gần đó.


Chương 1135 Tai Nạn Pháp Chỉ

Khương Phàm trốn ở trong góc hẻm núi mờ tối, hai tay đè xuống đất, yên lặng cảm nhận được nhịp đập của đại địa.

Hắn đang tu luyện 'Sơn Hà Đại Táng'.

Loại cấm thuật này hoàn toàn khác biệt với võ pháp hắn tiếp xúc trước đó, nó thậm chí còn không cần dùng linh lực thôi động, cũng không liên quan với linh văn, mà là cần dùng ý niệm cảm ngộ đại địa sông ngòi, hình thành cộng minh vi diệu, sau đó thông qua thân thể, dẫn phát đại thế tai nạn.

Vừa phức tạp lại càng thâm ảo hơn.

Nhưng, vừa mới bắt đầu 'Cảm ngộ sơn hà' này đã làm khó Khương Phàm, huống chi còn muốn dẫn phát lực lượng tai nạn.

Tuy nhiên dù sao nó cũng là Hồng Hoang cấm thuật, quá dụ dỗ, quá kích thích, Khương Phàm đắm chìm trong đó, không biết mệt mỏi càng không sợ người khác làm phiền mà liên tục thử nghiệm.

- Sơn Hà Đại Táng, tương đương với Đại Địa Chi Mẫu thở dài. Ngươi cần theo hầu thổ địa dưới phương này hình thành cảm ứng đặc biệt, cũng mời đến pháp lệnh, pháp chỉ.

Đan Hoàng dùng ngôn ngữ thông tục nhất, chỉ đạo Khương Phàm.

Mặc dù hắn không hiểu ảo diệu thật sự của Chư Thiên Lục Táng, nhưng dù sao đã trải qua, cũng đã chứng kiến qua, cho nên có chút tự mình hiểu.

- Quên linh văn của ngươi, quên linh lực của ngươi, quên công quyết cùng võ pháp của ngươi. Mỗi một mai táng trong Chư Thiên Lục Táng đều không có liên quan với thể chất, linh văn, linh nguyên.

- Nói đến bản chất, kỳ thật chính là hướng tới Thế Giới Nguyên Bản, mượn tới năng lượng. Sơn Hà Đại Táng, chẳng khác nào là ngươi đang mượn dùng lực lượng của Đại Địa Chi Mẫu. Mà ngươi, là nó sứ giả, là nó môi giới.

- Nhưng còn có một số chú ý đặc biệt, đại địa thai nghén vạn vật, tượng trưng cho vĩnh sinh, mà ngươi muốn mượn dùng lại là lực lượng hủy diệt. Liên hệ vi diệu trong này cần chính ngươi đi cảm ngộ.

Đan Hoàng hướng dẫn từng bước, nhấn mạnh mấu chốt trong đó cho Khương Phàm.

Khương Phàm đắm chìm trong cảm ngộ, rất bình tĩnh, cũng rất nghiêm túc.

Hắn đang cảm ngộ đại địa rung động, cũng tại cảm ngộ thân thể mình.

Bởi vì sau khi hắn lặp đi lặp lại nếm thử, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất kỳ diệu, thân thể hắn trùng sinh này kỳ thật chính là đại địa thai nghén mà thành. Dùng thần huyết thần cốt kiếp trước của hắn làm kíp nổ, lại dùng pháp trận đặc biệt dung nhập dưới mặt đất, không ngừng liên tục hấp thu Linh Mạch Đại Địa ngàn năm, một lần nữa tạo nên huyết cơ và thể thể.

Cho nên từ hướng này mà nói, thân thể này của hắn hẳn là tồn tại liên hệ đặc biệt cùng đại địa mênh mông.

Nếu như đại địa là phụ mẫu, vậy hắn chính là hài tử.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút...

Đã không biết đi qua bao lâu, Khương Phàm hoàn toàn đắm chìm trong cảm ngộ, quên đi thời gian, quên đi không gian, quên đi hết thảy mọi thứ.

Cho đến khi một thời khắc, trong ý thức của hắn nổi lên lay động yếu ớt, ngay sau đó, thân thể của hắn giống như bắt đầu từ từ hòa tan, thổ địa dưới thân lan tràn ra nham thổ sền sệt, quấn quanh lấy hắn, nuốt hết lấy hắn.

Khương Phàm nhắm mắt lại, truy tìm loại cảm giác không linh phiêu miểu này, từ từ trầm luân xuống 'dưới đất'.

Thật lâu...

Hắn giống như chìm đến sâu trong địa tầng mênh mông, nhưng nơi này cũng không giá lạnh, cũng không hắc ám, đã không có kiềm chế, cũng không có hoang vu.

Hắn không có mở mắt ra, mà là dùng ý thức đi cảm nhận.

Nơi này mênh mông vô biên lại ấm áp an bình.

Nơi này phiêu đãng linh khí đại địa vô tận, chảy xuôi sinh mệnh nguyên lực.

Nơi này có khoáng mạch đại địa lù lù như núi.

Nơi này có Linh Mạch Đại Địa lao nhanh như sông.

Nơi này càng có dòng sông cùng dung nham đầu nguồn, giăng ở khắp nơi.

Bọn chúng mênh mông, hùng vĩ như vậy, gần ngay trước mắt, lại mờ ảo mông lung như vậy, không cách nào đụng vào được.

Khương Phàm trầm luân trong đó, càng lún càng sâu, không gian xung quanh cũng càng to lớn, thần bí mới lạ.

Dần dần, thân thể của hắn đã biến mất hình dáng, phảng phất hoàn toàn dung nhập nơi này.

Nếu quả như thật sự cho rằng sơn hà vô tận là mẫu thân, thì bây giờ Khương Phàm tương đương với phiêu đãng trong thân thể mẫu thân.

Dòng sông là mạch máu, linh mạch là kinh mạch, khoáng mạch là hài cốt, đại địa làm huyết nhục.

Chỉ là người phụ mẫu này quá to lớn, Khương Phàm đặt mình vào trong đó tựa như là cái tế bào nhỏ bé.

Nhưng, Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác rất quen thuộc, thật ấm áp.

Dù sao, hắn cũng từng thai nghén ngàn năm tại địa tầng cuồn cuộn.

- Ta hiểu được!

Đan Hoàng cảm giác được Khương Phàm bắt đầu thay đổi, bỗng nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó.

Sơn Hà Đại Táng chọn Khương Phàm, rất có thể cũng là bởi vì phương thức hắn luân hồi trùng sinh rất đặc biệt.

Nếu thật là như thế, vậy Khương Phàm quả thực là kí chủ tự nhiên của 'Sơn Hà Đại Táng'.

Nhưng, Đan Hoàng lại nhẹ giọng thở dài, hắn thật sự muốn không phải là Khương Phàm.

Dù sao tiếp quản Chư Thiên Lục Táng, chẳng khác nào tiếp quản Tai Nạn Pháp Chỉ, tương lai Khương Phàm sẽ đứng trước khiêu chiến càng kinh khủng, cũng gánh vác sứ mệnh trầm trọng hơn.

Mà tại thời đại của bọn hắn, 'Sư đồ' tiếp quản Chư Thiên Lục Táng... Không có một kết thúc yên lành...

Khương Phàm yên lặng cảm ngộ, vẫn trầm luân không một tiếng động, cũng rốt cuộc cũng chờ đến 'Đại Địa Chi Mẫu' mà hắn mong đợi.

Ở trước mặt của hắn là đoàn hư vô mờ mịt ánh sáng, thần bí khó lường, lúc sáng lúc tối. Giống như có thể thấy rõ, nhưng lại giống như mông lung mơ hồ.

Một cảm giác không cách nào nói rõ tràn ngập ở trong lòng, đoàn ánh sáng kia thật giống như chính là bản nguyên của toàn bộ thế giới đại địa, là lực lượng thần bí siêu việt.

'Thân thể' Khương Phàm không tự chủ được mà tới gần phía trước.

Mà quang ảnh thần bí kia cũng lan tràn ra sợi tơ tinh mịn, đụng vào hắn, cảm nhận được hắn, sau đó... Chậm rãi bao quanh, tiếp nhận hắn.

Trong chớp mắt, Khương Phàm như đang bước vào thế giới thần bí, gặp được năng lượng siêu việt phàm trần, thậm chí đang gia tăng thần lực phi phàm.

Trong mơ hồ, hắn thấy được năng lượng ở sâu bên trong, xuất hiện một cái bóng mơ hồ.

- Ngươi là...

Thanh âm Khương Phàm tầng tầng lớp lớp, quanh quẩn trong hư không vô tận.
Chương 1136 Xích Lân Thôn Thiên Mãng (1)

Giờ khắc này, thân thể Khương Phàm chân chính vẫn nửa quỳ trong góc hẻm núi, hai tay đè xuống mặt đất, cúi thấp đầu, hai mắt có chút mở ra, trong con mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.

Một uy lực thần kỳ lại vô hình vô chất trong đại địa đang thuận hai tay của hắn lan tràn đến toàn thân, thẩm thấu kinh mạch, mạch máu, da thịt, hài cốt, thậm chí là linh hồn.

Trái tim bành trướng nhảy đập, Huyền Hoàng Thạch bên trong chập trùng kịch liệt, bị kích thích, bốc hơi lên khí tức Huyền Hoàng nồng đậm.

Bành!!

Một con mãng xà tráng kiện lướt qua rừng rậm, chật vật va vào vị trí hẻm núi cực kỳ bí ẩn này.

Mãng xà khổng lồ, cao tới trăm mét, chỉ là toàn thân nó đều rách rưới, máu thịt be bét. Một vết thương gần bảy tấc nhìn thấy mà giật mình, giống như đi tới gần phía trước chút nữa là có thể nó chém thành hai khúc.

Nó quay đầu quan sát cánh rừng, khẩn trương đề phòng, toàn thân căng cứng.

Cho đến khi xác định không có người nào đuổi tới nó mới phun ra lưỡi rắn, giãy dụa cơ thể, từ từ biến thành hình người.

Nàng là một nữ hài nhi mỹ lệ, xinh xắn lanh lợi, lân phiến tinh mịn đỏ hồng bao trùm lấy thân thể uyển chuyển, vô cùng mê người.

Nàng nhìn xương cốt trong tay một chút, đáy mắt hiện lên tia sang dị dạng, lảo đảo đi đến, liền muốn chuẩn bị luyện hóa.

- Ai!!

Nữ hài nhi giật mình, trong bóng tối lại có người đang cúi đầu ngồi xổm ở nơi đó, hai tay nén mặt đất, toàn thân tràn ngập tia sáng kỳ diệu.

Nữ hài nhi yêu khí tăng vọt, mở miệng ra liền muốn hóa thân thành Yêu Thể.

Nhưng...

- Khương Phàm??

Nữ hài nhi khẽ giật mình, từ từ khôi phục thái độ bình thường, cũng không còn khẩn trương.

- Sao ngươi lại ở đây?

Nữ hài nhi quát lên, lại phát hiện Khương Phàm thờ ơ, thật giống như đang ngủ thiếp đi.

Nàng lại hơi liếc nhìn bên ngoài hẻm núi, sau đó dứt khoát ngồi vào bên cạnh Khương Phàm, cầm lấy xương cốt nhìn một chút, há miệng nuốt xuống, bắt đầu luyện hóa lực lượng bên trong.

Đoạn xương này chính là một trong năm khối làm bạn với tấm biển xông ra hư không kia.

Khương Phàm trầm luân trong không gian đại địa, giao hòa cùng lực lượng thần bí kia.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, lại rất quen thuộc. Cứ như thật sự đã trở lại với vòng tay ôm ấp của Địa Mẫu, về tới đoạn thời kỳ thai nghén kia.

Mà lực lượng thần bí này cũng thiện ý đối với hắn, giống như là bàn tay vô hình đang vuốt ve lấy hắn.

Không biết qua bao lâu, Khương Phàm có loại càng thần kỳ cảm giác, chính là trực tiếp sinh ra liên hệ cùng lực lượng thần bí này.

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp đập đại địa, cảm nhận được dòng sông lao nhanh. Phảng phất nhất niệm lên liền có thể tái tạo sơn hà, hoang mạc đổi xanh châu. Nhất niệm lên lại có thể huyễn diệt sơn hà, mai táng vạn vật sinh linh.

- Chẳng lẽ ta đã lĩnh ngộ?

Khương Phàm kích động, năng lượng thần bí phiêu nhiên tiêu tán, không gian mênh mông cũng im ắng ảm đạm, ý thức dần dần tỉnh lại.

Cho đến lúc này, hắn mới cảm thấy toàn thân nóng hổi, giống như là đốt lên, nhưng cũng không đau đớn, ngược lại chính là dễ chịu nói không ra.

- Chẳng lẽ lĩnh ngộ cấm thuật còn kèm theo cơ duyên?

Khương Phàm tranh thủ thời gian muốn kiểm tra thân thể, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh lại có một nữ hài nhi đang ngồi.

- Ai?? Tô Lăng??

Khương Phàm có chút hoảng hốt, ta còn chưa có tỉnh lại sao?

- Tô Lăng? Thật là nàng? Tại sao nàng lại ở đây?

Khương Phàm càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, ảo giác sao?

Hắn đụng đụng người Tô Lăng, nhún nhún cái mũi, ngửi được mùi thơm cơ thể, tựa như là thật!

Hắn thò đầu đến trước người nàng một cái, ánh mắt thuận cái cổ, từ từ hướng xuống.

Dưới xích lân tinh mịn bao trùm, thân thể uyển chuyển hoàn mỹ nổi bật đi ra. Nhất là vị trí trước ngực kia vô cùng đáng chú ý.

Khoan hãy nói, đỏ rực, bộ dáng thật đáng yêu.

- Xem được không?

Một thanh âm giá lạnh đột nhiên vang lên bên tai Khương Phàm.

Khương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối đầu con mắt của Tô Lăng đã biến thành mắt dọc.

- Lại nhìn một lát?

Tô Lăng lạnh lùng theo dõi hắn.

Mặt Khương Phàm đỏ lên, tranh thủ thời gian dịch chuyển sang bên cạnh, lúng túng ho khan vài tiếng:

- Tô Lăng?

- Còn giả vờ không biết?

- Không phải không phải, tại sao cô lại ở đây?

- Ta ở đây không kỳ lạ, sao ngươi lại ở đây?

- Ta không cẩn thận rơi vào trong cái khe, sau đó liền đến đây.

Khương Phàm lúng túng mà nhếch miệng, vừa mới phạm cái gì, tùy tiện nhìn là được rồi, làm sao còn nằm sấp lên.

- Ngươi ngược lại là gặp may mắn, rơi trong hố đều có thể rớt xuống nơi này. Giúp ta trông coi, ta còn cần chút thời gian.

Tô Lăng nhắm mắt lại, tiếp tục luyện hóa năng lượng khối xương.

Bảo bối phải dùng mạng mệnh cướp được, xác thực đáng giá, từ xương cốt đến bên trong còn sót lại huyết khí đều có được thần lực không thể tưởng tượng nổi, còn ảnh hưởng đến huyết mạch.

Thật không khách khí.

Khương Phàm lắc đầu, xê dịch qua bên cạnh, giữ một khoảng cách.

Tuy nhiên... toàn thân Tô Lăng bao trùm lân phiến có dáng vẻ quá đặc biệt, so với không mặc còn mê người hơn.

Bởi vì là Mãng Xà Yêu Thể, cho nên sau khi hóa thân hình người, dáng người muốn uyển chuyển bao nhiêu liền có bấy nhiêu, đơn giản là không thể bắt bẻ.

- Cũng không mặc y phục, thật không có xem ca là người ngoài.

Khương Phàm dứt khoát đưa lưng về phía Tô Lăng, cẩn thận cảm nhận thân thể thay đổi.

Cái này vừa cảm nhận thì không sao, nhưng sau đó suýt chút nữa kích động kêu lớn lên.

Cảnh giới đã đột phá, Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên!

Đây là sơ giai đột phá đến trung giai, lại còn là chân chính đột phá, so với trước đó dùng bản thân cưỡng ép thúc đẩy sinh trưởng lại mạnh hơn quá nhiều.

Từ kinh mạch đến khí hải, từ linh nguyên đến linh hồn đều có thăng hoa toàn diện.

Mà, tinh huyết Kim Hoàng trong mạch máu lại chợt tăng lên gấp đôi, điểm điểm kim quang chảy xuôi trong mạch máu phóng thích ra khí tức sinh mệnh cường đại, còn có uy lực huyết mạch.

Đại Diệu Thiên Kinh càng không thể tưởng tượng nổi đã đột phá đến tứ trọng thiên!

Đây chính là vấn đề mà Linh Hồn cảnh đỉnh phong kiếp trước mới đạt tới!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom