-
Chương 1556-1560
Chương 1556 Kiều Hinh Thức Tỉnh (1)
Thực lực của Khổng Sướng bị áp chế, tốc độ cũng không kịp một phần mười như bình thường, loại cảm giác này để hắn táo bạo đến phát điên.
- A? Đó là Khổng Sướng?
Tạ Ninh nhận ra hắn, lập tức khống chế chiến xa bay lên không:
- Khổng Sướng! Sao ngươi lại ở đây? Diệp Trục Thiên đâu!
- Tạ Ninh công tử? Nhanh nhanh nhanh, Diệp công tử bị bắt đi, nhanh cứu người!!
Khổng Sướng cao giọng hô to, nhưng không có một khắc nào ngừng lại, lách qua Tạ Ninh tiếp tục đuổi bắt.
- Ai bắt Diệp Trục Thiên?
Tạ Ninh lập tức có phản ứng, khống chế chiến xa đuổi theo Khổng Sướng, cao giọng la lên:
- Nói rõ ràng!! Ai bắt Diệp Trục Thiên?
- Khương Phàm! Tên điên Khương Phàm của Sí Thiên giới kia!
Khổng Sướng la lên lại liên tục lướt qua rừng rậm, biến mất ở phương xa.
- Khương Phàm?? Sao hắn lại ở đây! Hắn lấy ở đâu ra can đảm, dám bắt Diệp Trục Thiên?
Tạ Ninh do dự một chút, sau đó lại khống chế chiến xa đuổi theo.
Mặc dù Vĩnh Sinh Thần Thụ rất quan trọng, nhưng không thể lại thấy chết không cứu.
Bọn người Vương Liệt liên tiếp bay lên không, đuổi theo sát Tạ Ninh.
- Khương Phàm?
Đám người Tần Ngao Thương hai mặt nhìn nhau, chính là cái tên Khương Phàm gây chuyện thị phi khắp nơi kia sao?
Không phải người của Sí Thiên giới không tới Thượng Thương cổ thành sao, chính hắn tới?
Bắt Diệp Trục Thiên?
Cái này không phải điên cuồng, đây là điên!
Thái Cổ Thần Miếu là chủ nhân Tây Nam, cũng là chủ tử của Sí Thiên giới, Khương Phàm cũng dám đụng đến truyền nhân của chủ tử?
- Các ngươi tiếp tục đuổi theo Vĩnh Sinh Thần Thụ, ta đi xem một chút.
Nam tử anh tuấn tên là Loan Hồng Hi, hắn hào hứng rời khỏi.
Hai vị cường giả đuổi theo sát, bảo hộ ở hai bên.
Nữ tử xinh đẹp là Phương Tịnh, nàng lắc đầu, cùng Tần Ngao Thương tiếp tục đuổi bắt Vĩnh Sinh Thần Thụ.
Chỉ là, rốt cuộc cái tên gia hỏa mang theo mặt nạ kia là ai? Lại có can đảm khiêu khích hoàng đạo như vậy!
Sau khi Chu Thanh Thọ liên tiếp di chuyển hai trăm dặm, rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn, hôn mê tại trên lưng cự kình.
Dương Biện nuốt Chu Thanh Thọ vào, trở lại hình người, phóng tới trong rừng rậm.
Bây giờ muốn hất ra truy binh cơ hồ là không thể nào, cho nên hắn mạo hiểm làm một quyết định, nghịch hành. Lợi dụng cây rừng tươi tốt che đậy, đón phương hướng Khổng Sướng phóng tới hơn mười dặm, sau khi gặp được một đám tán tu, hắn học bộ dáng đám tán tu kia, mặt mũi tràn đầy 'Kinh ngạc' nhìn qua phía trước, nghị luận tinh thần vừa mới qua đi.
Khổng Sướng mất đi mục tiêu, lập tức phóng thích ý thức, càn quét dãy núi.
Nhưng trong tiềm thức của hắn vẫn cảm giác mục tiêu là đang chạy trốn về phía trước, cho nên ý thức vẫn một mực chạy tới, không để ý đến đám người trong rừng rậm phía dưới.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, cũng từ không trung lướt qua, không để ý đến người phía dưới.
Chờ sau khi bọn hắn toàn bộ đi xa, tán tu trong cánh rừng kỳ quái nhìn nam tử oai hùng trước mặt:
- Ngươi là ai??
- Các ngươi là ai!
- Ngươi chạy tới, còn hỏi chúng ta là ai?
- Ta nhận lầm người.
Dương Biện tiến vào rừng rậm, tiếp tục phóng tới hướng bọn người Tạ Ninh đang truy kích.
Khổng Sướng ngừng đuổi theo.
Bởi vì hắn ngoại trừ nhận biết Khương Phàm ra, những người khác đều chưa thấy qua.
Mấy người kia là ai?
Đuổi ở đâu bây giờ?
- Khổng Sướng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta!
Tạ Ninh khống chế chiến xa đuổi tới, nóng nảy sốt ruột quát tháo Khổng Sướng đang nhìn ra xa.
- Trong mấy tháng này chúng ta một mực đuổi bắt Khương Phàm.
- Hắn mạo phạm các ngươi rồi?
- Không có mạo phạm ta, tuy nhiên công tử cảm thấy rất hứng thú đối với hắn. Chúng ta đi theo Khương Phàm từ Sí Thiên giới đến Tử Vi thánh địa, từ Tử Vi thánh địa đến nơi này. Nhưng tình huống cụ thể, ta không hiểu rõ. Tạ công tử, ngài có ngọc phù, có thể cảm nhận được vị trí công tử không?
Giọng nói của Khổng Sướng mang vẻ mấy phần khẩn cầu.
Lúc bọn hắn tiến vào, cũng không có thông báo Thánh Linh Thái Cổ Thần Miếu phía ngoài, đây đã là thuộc về làm trái quy tắc. Bây giờ Diệp Trục Thiên lại bị bắt đi, lưng hắn đã đeo tội danh, nếu có cái gì ngoài ý muốn, rất có thể hắn sẽ bị xử tử.
- Ngươi nói rõ cho ta trước, tại sao hắn lại muốn truy bắt Khương Phàm!
- Ta thật không biết. Diệp công tử một mực giấu diếm ta, còn luôn luôn hất ta ra tự mình hành động, ta đã hỏi qua, thế nhưng...
- Truy đuổi theo Khương Phàm, kết quả bị Khương Phàm bắt? Các ngươi thật sự là có thể!
Tạ Ninh nắm chặt ngọc phù bên hông, thử nghiệm cảm nhận ngọc phù của Diệp Trục Thiên, kết quả ngay chút phản ứng cũng đều không có.
Không phải rời khỏi quá xa, chính là ngăn cách ở trong một không gian đặc thù.
Tạ Ninh nói:
- Ta cho ngươi một đề nghị, đi ra bên ngoài tìm trưởng bối bên cạnh chúng ta, chủ động nhận tội, mời bọn họ phái càng nhiều người tiến đến. Còn nữa, tốt nhất lại đi thông báo Thái Tuế, nếu như Sí Thiên giới nơi đó không có chuyện đặc biệt quan trọng, mời hắn đến nơi này một chuyến. Bảo bối thức tỉnh ở nơi này so với chúng ta mong muốn càng đặc biệt hơn. Ví dụ như, ta phát hiện hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.
- Ta sẽ đi thông báo, còn xin Tạ Ninh công tử tiếp tục truy tìm Diệp công tử.
Khổng Sướng cũng không để ý không được nhiều như vậy, hắn mau chóng rời khỏi, đi ra bên ngoài nhận tội mời người.
Sau khi Khương Phàm tỉnh dậy, hắn liền rời khỏi không gian nội hải của Dương Biện, ăn vào mấy viên thuốc điều trị thương thế:
- Diệp Trục Thiên đâu?
- Đã bắt được, còn chưa có tỉnh.
Dương Biện ôm chiến kích, ánh mắt quái dị nhìn hắn:
- Ngươi muốn xử trí hắn thế nào?
- Giết.
Khương Phàm xoa cái đầu căng đau đứng lên, lần này thật sự đã tiêu hao quá lớn rồi, giống như từ đầu khớp xương đều lộ ra suy yếu.
- Nói như vậy, bên trong danh sách tử địch của ngươi, ngoại trừ Vạn Đạo Thần Giáo ra, lại còn có thêm một Thái Cổ Thần Miếu?
- Một chút kẻ địch như thế liền không thích ứng được?
- Ngươi bảo cái này gọi 'chút'?
- Loại hào hùng muốn lao thẳng đến Thiên Khải chiến trường trước kia của ngươi đâu rồi?
- Hào hùng trước đó của ta là chạy làm sao để còn sống, bây giờ là ngươi kéo lấy ta bò đến trong phần mộ.
- Từ từ thích ứng, quen được thì sẽ tốt hơn thôi. Đến đây, phóng xuất Diệp Trục Thiên.
- Thật sự muốn giết??
- Ta muốn một vật trên người hắn.
Chương 1557 Kiều Hinh Thức Tỉnh (2)
Khương Phàm phải thừa dịp Diệp Trục Thiên hôn mê, mau chóng dung hợp tai nạn ảo diệu của 'Nhật Nguyệt Tinh Thần'.
Cùng thuộc Chư Thiên Lục Táng, không cần giống điểm phù hợp như 'Thương Sinh Tạo Hóa', chỉ cần giết Diệp Trục Thiên liền có thể đạt được truyền thừa của hắn.
- Muốn thứ gì thì cứ lấy đi, còn nhất định phải giết?
Không phải Dương Biện cảm thấy đáng thương cho ai, mà là trong lòng đối với thế lực hoàng đạo có khát vọng cố chấp, còn có kính sợ rất sâu.
Khiêu khích hoàng đạo thì tương đương với khiêu khích Thần Linh, đã nhấc lên rất nhiều nguy hiểm, huống chi là còn muốn giết truyền nhân hoàng đạo.
- Ngươi sẽ để lại cho mình một cái tai hoạ ngầm như thế này?
- Sẽ không!
- Vậy cũng đừng nói nhảm nữa.
Dương Biện lắc đầu, phóng Diệp Trục Thiên trong không gian nội hải ra.
Diệp Trục Thiên mới ra đến, ngọc phù giấu ở trong y phục liền nở rộ lên huỳnh quang yếu ớt, sinh ra cảm ứng cùng ngọc phù bên hông Tạ Ninh đang lùng bắt hắn ở nơi xa.
- Bây giờ liền giết?
Dương Biện nhìn con mắt sáng lên của Khương Phàm, rất im lặng lắc đầu, cảm giác lên thuyền giặc càng ngày càng mãnh liệt.
- Bây giờ còn chưa được, tìm nơi an toàn.
Khương Phàm không còn dám liều lĩnh, lỗ mãng, nơi này là Thượng Thương cổ thành, khắp nơi đều là nguy hiểm, nếu như dung hợp Chư Thiên Lục Táng lại dẫn phát oanh động gì, lại không có người có thể bảo vệ hắn, hắn sẽ phải thành thịt cá trên thớt gỗ.
- Nơi này còn có chỗ an toàn?
- Tìm tới bọn hắn liền an toàn.
- Tìm ai??
- Nữ tử của ta.
- Không phải nữ tử của ngươi đang ở Sí Thiên giới sao?
- Còn có một đại lão bà!
- Nhìn không ra, ngươi vẫn rất lạm tình nhỉ.
- Đừng nói lung tung, ta rất một lòng. Rời khỏi nơi này trước.
Khương Phàm thu Diệp Trục Thiên vào thanh đồng tiểu tháp, mang theo Dương Biện rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm Thiên Hậu cùng Diêm bá.
- Phát hiện, bên trái đằng trước.
Tạ Ninh cảm nhận được vị trí ngọc phù, phân phó thị vệ sau lưng:
- Tản ra cho ta, hình thành vòng vây, đối mặt liền hung hăng đánh, không thể thả chạy một tên nào.
- Nếu như bọn hắn dùng Diệp công tử uy hiếp thì sao?
Vương Liệt bọn hắn có chút lo lắng.
Bọn hắn còn không biết rốt cuộc Khương Phàm cùng Diệp Trục Thiên có ân oán gì, nhưng tính cách của Khương Phàm cả thế gian này đều biết.
- Hắn sẽ tổn thương Diệp Trục Thiên sao?
- Hẳn là sẽ.
- Hắn dám giết Diệp Trục Thiên sao?
- Không dám! Hắn không dám!
- Vậy còn lo lắng cái gì, hắn chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Nếu quả thật giết Diệp Trục Thiên, thiên hạ này không có đất dung thân cho hắn. Đến lúc đó, hắn cùng Kiều gia và Ác Nhân cốc, đều chắc chắn phải chết. Ngay cả hắn Ly Hỏa thánh địa, Sí Thiên giới, đều muốn bị liên lụy.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, ánh sáng sôi trào vạn trượng, xông về mục tiêu nơi xa.
- Công tử nói rất đúng.
Bọn người Vương Liệt không còn lo lắng, nhanh chóng tản ra, vây bắt.
Khương Phàm vừa mới rời khỏi không bao lâu, liền phát hiện chiến xa.
Ánh sáng nhấp nháy, nghiền ép bầu trời, thanh thế vô cùng bao la hùng vĩ.
- Là Tạ Ninh?
Khương Phàm lập tức cảnh giác:
- Không phải ngươi nói đã hất bọn hắn ra rồi sao?
- Cách mấy chục dặm, còn không hất ra được?
- Tại sao ta cảm giác bọn hắn là đang tới phía chúng ta nơi này.
- Không thể nào, bọn hắn chỉ là đang tìm kiếm khắp nơi... A... Giống như thật sự đang tới nơi này.
Khương Phàm nhíu mày quan sát, sắc mặt hơi biến đổi:
- Đại gia ngươi, chính là đang tới đây, ngươi để lại vết tích rồi?
- Không thể nào! Ta nam chinh bắc chiến mấy chục năm tại hải vực, làm sao có thể phạm phải sai lầm này.
- Không để lại vết tích thì sao hắn có thể đuổi tới? Chạy mau!
Khương Phàm quay người phóng tới:
- Cầm thú đâu?
Dương Biện cũng gấp:
- Vẫn còn đang hôn mê. Nhanh nhanh nhanh.
- Nhanh cái gì?
- Nhanh thu ta vào đi, nơi này là lục địa, ta là cá, chết tiệt, ta có thể chạy qua một cái xe sao?
- Ta vừa thức tỉnh, còn không có khôi phục đây? Chết thì làm sao bây giờ!
- Cái tư tưởng này của ngươi thật sự là rất nguy hiểm! Ngươi chết còn muốn kéo theo kẻ chôn cùng sao? Ta sống được dễ dàng sao?
- Bọn hố hàng các ngươi này thật chính là... Làm gì cái gì không được!!
Khương Phàm bắt lấy Dương Biện, kéo vào thanh đồng tiểu tháp, đút lấy từng ngụm từng ngụm đan dược vào trong miệng.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, vượt qua trời cao, chăm chú khóa chặt thân ảnh đang chạy trốn phía trước.
Càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Đây không phải là tên hỗn đản trước đó chém giết cùng hắn sao?
Chờ chút!
Ngọn lửa màu vàng óng, Thiên phẩm linh văn loại chim tước.
Còn phách lối cường đại, không sợ hãi.
Đó chính là Khương Phàm?
Tạ Ninh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng!
Trước đó đánh lấy đánh để, đột nhiên quay đầu chạy, đây không phải là chạy trốn, mà là tập kích Diệp Trục Thiên?
- Khương Phàm! Ngươi cũng dám khiêu khích Thái Cổ Thần Miếu, lần này nhất định để ngươi không đi ra được Thượng Thương cổ thành này!
Tạ Ninh gầm thét, năng lượng mênh mông rót vào chiến xa.
Chiến xa oanh minh, kim quang sáng chói, hiện ra rất nhiều hình ảnh người và thú, tăng vọt uy thế, tốc độ càng nhanh.
Khương Phàm sôi trào liệt diễm, ngưng tụ hai cánh, mãnh liệt vung đánh, di chuyển về Tây Bộ.
Đột nhiên... Phía trước cường quang chớp liên tục, một thân ảnh già nua bay lên:
- Tiểu tặc, ngươi bị bao vây!
Oanh!!
Lão nhân hừng hực ánh sáng, năng lượng lao nhanh, mặc dù thực lực nhận áp chế, thế nhưng một quyền đánh ra, giống như mấy ngày sóng lớn, nắm đấm vàng giống như là đánh rách tả tơi không gian, cuồng kích hơn mười dặm, xông về phía Khương Phàm.
Khương Phàm thi triển Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, tốc độ liên tiếp tăng vọt, dùng tốc độ cao nhất tránh khỏi thế công, bay lên không tám trăm mét.
- Ngươi trốn không thoát!
- Một tay che trời!
Một thân ảnh hùng tráng đâm nghiêng xông ra, đạp tan núi cao, nổ bắn ra trời cao, một trận chấn động mãnh liệt khuấy động tầng mây.
Cuồng phong trên bầu trời lập tức giống như giống biển cả chập trùng, hình thành một bàn tay khổng lồ quét sạch hơn mười dặm.
Uy thế khủng bố, đè ép dãy núi.
Vùng núi phía dưới đều rung động ầm ầm, sụp đổ ra vết nứt nhìn thấy mà giật mình.
Toàn thân Khương Phàm răng rắc giòn vang, thừa nhận áp lực thật lớn, giống như là muốn bị đập vụn.
Ầm ầm...
Bàn tay ầm vang rơi xuống, che khuất bầu trời, vô cùng kinh khủng.
- Giết!!
Chương 1558 Kiều Hinh Thức Tỉnh (3)
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, nhìn hằm hằm bầu trời, hắn kêu to một tiếng, hai cánh chấn kích mãnh liệt, đón bàn tay nghịch thiên phóng đi.
Mắt phải thức tỉnh, máu bắn tứ tung!
Thần uy cuura xương cột sống khuấy động huyết dịch toàn thân, uy lực kim hoàng cuồn cuộn, trùng kích mắt phải.
Ông...
Huyết quang bắn ra, kích xạ bầu trời.
Giống như là tuyệt thế Thiên Đao chém đi qua.
Bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, muốn cưỡng ép giam cầm Khương Phàm, thế nhưng thần quang bạo kích bổ ra một cái khe,
Khương Phàm lấp lóe ánh sáng, hai cánh chấn kích, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn xuyên qua vết nứt, trở lại tự do.
- Khương Phàm.
Lại một thân ảnh giết ra đến, hài cốt toàn thân vặn vẹo, hóa thân thành Linh Tước khổng lồ, phát ra tiếng long ngâm.
Thanh triều cuồn cuộn, như hồng lưu như lôi triều, không gian kịch liệt ba động, cuồn cuộn đi qua phía Khương Phàm.
- Long m Tước?
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, đây chính là mãnh cầm khó chơi.
Ầm ầm...
Sóng âm khủng bố, tần số kinh người, nương theo long uy thật lớn, cuồng bạo che mất Khương Phàm.
Khương Phàm kêu thảm, toàn thân muốn vỡ vụn như một bức tượng, huyết nhục văng tung tóe, chật vật cuốn ra ngoài.
Thân thể còn chưa có khôi phục, lần nữa tăng thêm, ngay cả ý thức đều trở nên hôn mê.
- Nhìn xem ngươi chạy đi đâu!
Vương Liệt giết tới, lên cơn giận dữ, ngực bụng nhấc lên, từng luồng từng luồng liệt diễm từ trong miệng phun đi ra, hóa thành Hỏa Tiên đầy trời, tráng kiện cuồng mãnh, hoành kích bầu trời, mang theo uy lực hủy diệt đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm nhịn xuống đau nhức kịch liệt, nhanh chóng tránh né Hỏa Tiên, đồng thời ngưng tụ Thái Dương Chiến Y, kích thích Bát Hoang Chiến Trụ.
Ầm ầm...
Số lượng lớn Hỏa Tiên gào thét lao qua bên cạnh, mạo hiểm tránh khỏi, nhưng vẫn có mấy mũi đánh vào trên thân.
Bành bành bành!
Thái Dương Chiến Y của Khương Phàm bị dập tắt, máu tươi như bão táp, chật vật rơi xuống mặt đất, nổ lên một cái hố sâu to lớn.
Sinh Tử cảnh, cuối cùng vẫn không kịp Niết Bàn cảnh.
- Khụ khụ...
Khương Phàm ho khan kịch liệt, trái tim đều giống như muốn ho ra đến, thương thế nhiều lần tăng thêm.
Sơn Hà Đại Táng sao?
Khương Phàm cắn răng, thân thể mệt mỏi có thể gánh vác được sao?
- Dương Biện, chuẩn bị cho ta...
Ý thức Khương Phàm xông vào tầng thứ ba, muốn cưỡng ép đẩy Dương Biện ra ngoài, nhưng ngoài ý muốn lại phát giác được sâu trong dãy núi lại có ánh sáng nhàn nhạt đang lấp lóe.
Ánh sáng rất yếu, như ẩn như hiện.
Nhưng vị trí kia... Kiều Hinh?
Kiều Hinh đang thức tỉnh??
Ý thức Khương Phàm nhanh chóng kéo tới nơi đó.
Trong quan tài thủy tinh mà Kiều Hinh đang ngủ say hoàn toàn bị kim quang tràn ngập, từng sợi liệt diễm từ bên trong tiêu tán đi ra, hình thành một con Phượng Hoàng màu vàng tôn quý hoa lệ, đang quay quanh bay múa phía trên quan tài thủy tinh.
- Linh văn đã thức tỉnh?
Khương Phàm phấn chấn lại kích động, kim vũ Phượng Hoàng, kim vũ Phượng Hoàng quen thuộc!
Trong quan tài thủy tinh, Kiều Hinh thuần mỹ động lòng người, từ bên trong da thịt tỏa ra kim quang, vô cùng lộng lẫy.
Mi mắt của nàng có chút đóng mở, quanh quẩn một chỗ ở giữa đang thức tỉnh cùng ngủ say, khôi phục ký ức đã từng có, cũng khôi phục thực lực đã từng có.
- Hinh nhi!
Khương Phàm hô to một tiếng, như lôi đình trầm muộn nổ vang.
Con mắt Kiều Hinh đột nhiên mở ra, kim quang bùng lên, một loại uy thế cường đại chấn động quan tài thủy tinh, liệt diễm sôi trào trong nháy mắt, liệt diễm xung quanh quan tài thủy tinh bay thẳng lên trời, hư ảnh Phượng Hoàng quay quanh nhanh chóng rõ ràng, giương cánh gáy to, kim hà ngập trời.
Dương Biện vừa phun Lý Dần, Chu Thanh Thọ từ trong hải không ở giữa ra, kinh ngạc nhìn về phía phương xa, nơi đó làm sao lại còn cất giấu một con Phượng Hoàng?
- Hinh nhi, bên ngoài đều là cường địch.
Khương Phàm không nghĩ tới tràng cảnh hai người gặp mặt sẽ lại là trong bầy sói quẫn cảnh này, nhưng hắn không lo được nhiều như vậy, lập tức chiêu toàn bộ quan tài thủy tinh ra ngoài.
- Phế hắn đi!!
Tạ Ninh khống chế chiến xa nhanh chóng giá lâm, chỉ hướng Khương Phàm rơi xuống phía xa lớn tiếng ra lệnh.
Vương Liệt và bốn hộ vệ khác toàn bộ đều giết tới, năng lượng Niết Bàn cảnh hội tụ thành triều dâng hủy diệt, tràn ngập đất trời bao phủ tới hắn.
Liệt diễm, cương khí, sóng âm, lôi triều, hàn băng.
Năng lượng bạo động, không gian vặn vẹo, phạm vi bao trùm đạt tới hơn mười dặm, bảo đảm Khương Phàm không chỗ để trốn.
Khương Phàm máu me khắp người nằm rạp trên mặt đất, cắn răng gào rít, đánh quan tài thủy tinh về phía không trung.
Nắp quan tài trượt xuống, kim quang ngập trời.
Kiều Hinh vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, càng không hiểu tình huống ở bên ngoài.
Tuy nhiên cảnh giới của nàng khôi phục rất tốt, bây giờ đã lên tới Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
Mới ra khỏi quan tài thủy tinh, cấm chế tại Thượng Thương cổ thành còn không có giáng lâm. Cho nên... Phượng Hoàng Chân Hỏa trong quan tài thủy tinh mãnh liệt phóng thích, tràn ngập vô số quang vũ màu vàng.
Ầm ầm!
Như Vạn Cổ Hỏa Sơn bộc phát, trong nháy mắt dẫn bạo đất trời, hủy diệt cương khí, sóng âm các loại, toàn bộ năng lượng đều rơi xuống, đối diện che mất tất cả những người giết tới.
Liệt diễm ngập trời, liên miên bất tuyệt, cuối cùng hình thành hư ảnh kim vũ Phượng Hoàng lộng lẫy mà to lớn, che đậy khung trời, kim quang vô biên.
Hai cánh mở ra, đất trời rung chuyển, cảnh tượng khủng bố tuyệt luân.
Bành bành bành...
Đám người Vương Liệt kêu thảm bay ra ngoài, ngay cả Tạ Ninh đều bị đối diện cuốn bay, chiến xa ù ù, mất đi khống chế.
Pháp trận Thượng Thương cổ thành phát giác được vấn đề năng lượng, một gợn sóng kỳ diệu giáng lâm, trùng kích huyết nhục thần hồn Kiều Hinh, phong ấn lực lượng cường đại, cưỡng bức ép đến Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên.
- Hinh nhi!! Nơi này là Thượng Thương cổ thành, xung quanh tất cả đều là kẻ địch, giết bọn hắn! Giết bọn hắn!!
Khương Phàm ho ra đầy máu, khàn giọng la lên.
Kiều Hinh hoảng hốt ý thức thoáng tỉnh táo, cúi đầu nhìn thân ảnh quen thuộc, uy lực Chu Tước quen thuộc trong trí nhớ.
Một cái suy nghĩ hiển hiện trong đầu, ta, đã tỉnh?
Ta sống đến bây giờ?
Kiều Hinh lắc lư ánh mắt, đôi mắt sáng tỏ bịt kín nước mắt.
Nhưng...
Dáng vẻ Khương Phàm máu me khắp người, cùng tràng diện hỗn loạn xung quanh rất mau đã kéo nàng về hiện thực.
- Nàng là ai??
Bọn người Tạ Ninh chật vật ổn định, rõ ràng đã sắp bắt được, tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
- Giết!!
Chương 1559 Áp đảo tuyệt đối
Bọn người Vương Liệt máu me khắp người, kim viêm còn đính vào trên thân vung đi không được, bọn hắn đau đớn càng tức giận hơn.
Đều là Niết Bàn cảnh cường đại, lúc nào lại nhận qua loại khuất nhục này?
Bị áp chế cảnh giới không thích ứng được thì cũng thôi đi, ngay cả một tiểu tặc con dã man đều không bắt được.
- Giết giết giết!
Năm người hét lớn, sát uy tuyệt luân, thiêu đốt huyết khí, kích phát thực lực, ngang nhiên lao thẳng đến Khương Phàm.
Liệt diễm hoành không ngưng tụ thành trường tiên, trường tiên bạo kích, quay quanh thành ác thú dữ tợn.
Tiếng long ngâm mãnh liệt, vỡ nát cả trời cao, mang theo tần suất ba động kinh khủng, về phía phiến ngọn lửa màu vàng óng kia.
Cương khí, mây mù cuồn cuộn, hóa thành một bàn tay khổng lồ, giống như Thượng Thương, hung hăng đánh ra.
Lôi triều oanh minh, nổ bắn ra bầu trời, ngưng tụ thành lôi vân khổng lồ, một tiếng vang thật lớn, lôi triều trút xuống.
Hàn băng đông kết đại địa, dọc theo rừng rậm bừa bộn nhanh chóng hoành hành, những nơi đi qua, đại địa sụp ra, cây cối đông kết, nhiệt độ kịch liệt hạ xuống.
Ánh mắt Kiều Hinh bỗng nhiên lạnh lẽo:
- Đám đạo chích các ngươi! Cũng xứng chọc nam tử của ta!
Ầm ầm!!
Kiều Hinh bay lên trời, kim viêm khuấy động, cuồng kích tám phương, không cần bao nhiêu diễn dịch, liệt diễm nóng hổi, hoàng uy vô tận, chính là thế công mạnh nhất.
Thế công cường đại từ bốn phương tám hướng kéo tới, lại bị Phượng Hoàng Chân Hỏa cường thế đánh tan.
- Mạo phạm hoàng uy, chết!!
Kiều Hinh vung một tay đánh tới, liệt diễm diễn biến mãnh liệt, hóa thành kiếm triều vô tận, đều tương tự phượng vũ, lại sắc bén vô địch, xuyên thủng năng lượng bạo động lao thẳng đến bọn hắn.
- Phượng Hoàng? Thiên văn??
Đám người Vương Liệt bỗng nhiên biến sắc, nhưng không có tránh lui, lại rống to giết tới.
Rống!!
Long Ngâm Tước giương cánh hơn ba mươi mét, hùng tráng hung hãn, bằng vào ưu thế cơ thể, ngạnh kháng kiếm triều bạo kích, lao thẳng đến Kiều Hinh.
Kiều Hinh vạch ra tốc độ như tia chớp, đối diện giết tới Long Ngâm Tước.
Liệt diễm ngưng tụ hai cánh Phượng Hoàng sáng chói, xẹt qua bầu trời.
Giống như là hai thanh Thiên Kiếm, sắc bén, không thể phá vỡ.
Long Ngâm Tước há mồm hét giận dữ, thanh triều cuốn qua, lại hoàn toàn không cách nào ngăn cản được hai cánh Phượng Hoàng.
Phốc phốc!
Một kiếm chém đầu, một kiếm diệt hồn.
Long Ngâm Tước đang gào thét bỗng nhiên im bặt mà dừng.
- Ngươi là người phương nào!!
Lão giả từ trên trời giáng xuống, khiên động bầu trời ba động kịch liệt, uy thế cường đại ầm vang rơi xuống.
Cùng lúc đó, Vương Liệt ở phía xa phóng thích liệt diễm, ngưng tụ Hỏa Tiên, Hỏa Tiên bạo kích, vờn quanh thành súng săn, xuyên thủng không gian, kéo lấy hỏa triều, cường thế giết tới.
Kiều Hinh đưa một tay chỉ trời, kim quang phun trào, cưỡng bức cầm giữ lão giả, cầm giữ bầu trời.
Sau một khắc, súng săn giết tới trong chốc lát, Kiều Hinh khống chế kim quang, cường thế di chuyển, kéo lấy lão giả đưa tới phía trước.
Lão nhân kinh hồn, mãnh liệt giãy dụa, nhưng vẫn đã chậm mấy phần.
Phốc phốc!!
Trường thương bạo kích, xuyên qua lồng ngực lão nhân.
- Không...
Vương Liệt kêu lên đầy sợ hãi.
Kiều Hinh ngưng tụ hai cánh Phượng Hoàng phía sau, xé rách trường không, uy lực và năng lượng khủng bố, nàng lao thẳng đến Vương Liệt.
Xa xa nhìn sang, tựa như một đôi cánh thần đảo qua khung trời, hiện ra uy thế Phượng Hoàng tộc đáng sợ.
Gương mặt Vương Liệt có phản ứng, lại cắn răng hét lớn:
- Ta cuốn lấy nàng, mau tới!
Ầm ầm!
Liệt diễm nhấc lên, quét sạch hơn mười dặm, đại địa nóng chảy, đốt cháy rừng rậm.
Hắn điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh, cưỡng ép thúc đẩy thực lực sinh trưởng, muốn cảnh giới đột phá đến Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên, phóng thích lồng giam Liệt Ngục.
Kiều Hinh xông tới, năng lượng liệt diễm tăng vọt trong nháy mắt, số lượng lớn Hỏa Xà cuồng vũ ở bên trong, xen lẫn thành lao tù giống như thiên la địa võng. Hai người khác cất bước phóng tới, cường thế giết tới.
Kiều Hinh hóa thân thành Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh, một tiếng gáy to, chói tai nhức óc, ba sợi lông đuôi rời khỏi cơ thể, uy lực và năng lượng đáng sợ bao quanh, hóa thành xiềng xích tráng kiện, cuồng kích toàn trường.
Không nhìn giam cầm, không nhìn trấn áp.
Xiềng xích bạo kích, quăng về phía ba người Vương Liệt.
Lông đuôi, đối với Phượng Hoàng mà nói, đã là năng lượng nguyên bản, càng ẩn chứa ảo diệu vô tận. Giữa các loài Phượng Hoàng khác nhau có huyết mạch khác nhau, cũng thường thường sẽ thể hiện ở lông đuôi.
Lông đuôi của Kim vũ Phượng Hoàng có không nhìn hết thảy uy lực và năng lượng cấm chế cường đại.
Ba người hét lớn, thiêu đốt sinh mệnh, thôi động cảnh giới, phóng thích năng lượng.
Nhưng...
Rầm rầm.
Xiềng xích bao quanh sát uy, trong nháy mắt xuyên thủng thế công của bọn hắn, thẳng đến mi tâm.
Ba người như bị sét đánh, linh văn bị vỡ nát, linh hồn bị đóng đinh.
Đây là chân uy Phượng Hoàng miệt thị đối với võ pháp!
Đây cũng là Thiên phẩm săn giết đối với Thánh phẩm!
Kiều Hinh vỗ cánh bay lên trời, kéo lấy ba vị cường giả chết thảm rời khỏi Liệt Ngục, ánh mắt lăng liệt quét về phía Tạ Ninh xa xa.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, dừng ở không trung, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
Mặc dù cách hơn mười dặm, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được hung uy cường đại của con Phượng Hoàng kia phát tán ra.
Hắn cũng là Thiên phẩm, lại còn là truyền nhân hoàng đạo cường đại. Nhưng, bây giờ hắn bị thương rất nặng, còn không có khôi phục được một phần năm.
Tạ Ninh giãy dụa trong lòng, thể hiện dữ tợn.
Trốn?
Cái chữ đáng xấu hổ này lần đầu tiên xuất hiện trong trí óc của hắn.
- Đáng chết.
Tạ Ninh không có khoe khoang, hắn khống chế chiến xa muốn mạnh mẽ rời khỏi.
- Chọc nam tử của ta, còn muốn đi?
Kiều Hinh mãnh liệt huy động hai cánh, xé rách không trung, uy thế khủng bố, đuổi giết Tạ Ninh.
Nhưng... Bầu trời xa xa nổ tung, lôi đình như thác nước.
Loan Hồng Hi lặng lẽ theo dõi tới đột nhiên xuất hiện, lao thẳng đến Khương Phàm, vung đầu nắm đấm, chiếu sáng bầu trời, mê vụ vỡ nát tứ tán, uy thế bá liệt vô địch.
Khương Phàm giật mình, quả quyết dung nhập vào địa tầng.
Loan Hồng Hi xõa mái tóc dài ngang vai, mạnh mẽ như rồng, dẫn dắt lôi triều vô tận, vạch phá bầu trời, lao thẳng đến Khương Phàm.
Kiều Hinh lập tức phanh lại, tiếng gáy to vang vọng trời cao, nàng dùng tốc độ cao nhất giết trở về.
Loan Hồng Hi không có truy sát Khương Phàm, hắn cao ngạo còn khinh thường đánh lén, mục tiêu của hắn là dẫn Phượng Hoàng về, tranh thủ cơ hội cho Tạ Ninh thoát khỏi.
Truyền nhân hoàng đạo cao ngạo, không thể cứ thế mà chết đi được.
Chương 1560 Ta Nhớ Chàng Lắm
Ầm ầm!
Loan Hồng Hi bay lên không, toàn thân phát sáng, mỗi tấc da thịt đều là thiểm điện, hừng hực không gì sánh được, đạp không phóng tới.
Tốc độ quá nhanh, giống như là đứa con của Thiểm Điện, lao thẳng đến Kiều Hinh.
Kiều Hinh giết tới, hai cánh mở rộng, một loại uy thế kinh khủng hiển hiện tại sau lưng, hóa thành hai cánh hoa lệ, thế như Thiên Đao, mở ra khung trời.
Ầm ầm!!
Bầu trời nổ nát, xuất hiện hắc ám giữa hư không.
Tràn ngập thiểm điện cùng kim viêm, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Kiều Hinh và Loan Hồng Hi đều bị đẩy lui.
- Kim Vũ Phượng Hoàng, vậy mà có thể gặp được Thiên phẩm linh văn như thế này. Ngươi là ai, đến từ hoàng tộc nào?
Ánh mắt Loan Hồng Hi khiếp người, mỗi tấc da thịt đều dâng lên lôi triều, toàn thân tản ra uy thế dữ dằn.
- Ngươi còn chưa xứng.
Kiều Hinh huy động cánh chim, đầy trời đều là kim quang, bên trong kim quang lơ lửng lít nha lít nhít kim vũ, giống như lợi kiếm, sắc bén mà cường đại.
- Nhìn ngươi không giống như là nữ tử chưa thấy qua việc đời, vậy mà lại có thể nói ra lời ngây thơ như vậy. Nữ tử nói Loan Hồng Hi ta không xứng, trên đời này còn chưa ra đời đâu. Ta mặc kệ tại sao ngươi lại phải giúp Khương Phàm, khuyên ngươi một câu, không nên lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên thân kẻ sắp chết.
Loan Hồng Hi chú ý tới Tạ Ninh đã chạy xa, hắn liền hóa thân thành lôi triều, biến mất ngay giữa trời.
Kiều Hinh nhìn xung quanh, sau khi xác định không có uy hiếp, một lần nữa biến trở về thân người.
Lông vũ màu vàng xen lẫn thành váy dài hoa lệ, phác hoạ dáng người hoàn mỹ của nàng.
Trận thức tỉnh gian nan này tương đương với một trận luân hồi, một trận trùng sinh.
Nàng chân chính thay xương đổi thịt, dục hỏa mà sinh, lại xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm chống thân thể mệt mỏi lên, nhìn Kiều Hinh tươi đẹp động lòng người, lộ ra nụ cười khổ sở.
Trận này trùng phùng hẳn là nên tươi đẹp mà dịu dàng, kết quả lại khiến cho mình muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu.
Kiều Hinh nhìn nam tử mà mình nhớ thương một ngàn năm, rốt cuộc cũng thật sự đứng ở trước mặt mình, mọi loại tư vị xông lên đầu, nước mắt tràn mi.
Hắn đã trở về!
Nàng đã chờ đến lúc!
Vô số lần tỉnh mộng thần triều, vô số lần truy mộng trùng phùng, rốt cuộc cũng tại thời khắc này ngưng tụ thành hiện thực.
Kiều Hinh mở rộng hai tay, lộ ra nụ cười hoạt bát, chờ đợi Khương Phàm ôm lấy nàng.
Khương Phàm kéo lấy thân thể đau đớn, đi đến bên Kiều Hinh.
Vài chục bước ngắn ngủi, lại như đi qua ngàn năm.
Từng bước khắc cốt, từng bước khắc sâu trong lòng.
Mang theo Khương Phàm phiêu bạt, mang theo Kiều Hinh đau khổ.
Từng bước huyết lệ.
Hai mắt Kiều Hinh bị nước mắt làm ướt nhẹp, muốn cố gắng thấy rõ nam tử mà mình đau khổ chờ, nhưng rốt cuộc cũng nhịn không được, cứ thế mà tràn mi.
Khương Phàm ôm lấy Kiều Hinh, dịu dàng ôm vào trong ngực:
- Để cho nàng chịu khổ rồi, ta đã trở về.
Kiều Hinh gắt gao ôm chặt Khương Phàm, tự tình khó tự đè xuống, nghẹn ngào khóc rống.
Ngàn năm trước, nàng không biết mình có thể đợi đến khi hắn trở về hay không.
Giữa ngàn năm này, nàng không biết mình có thể kiên trì đến khi hắn trở về hay không.
Sợ hãi, lo nghĩ, đau đớn, tuyệt vọng, không thời khắc nào không giày vò lấy nàng.
Rốt cuộc...
Lần nữa, nàng được hắn ôm vào trong ngực.
Mặc dù đã qua ngàn năm, nhưng vẫn ấm áp như vậy, quen thuộc như vậy.
Kiều Hinh càng khóc càng lớn, gắt gao ôm lấy Khương Phàm, sợ hắn sẽ biến mất, sợ tất cả vẫn một giấc mộng, một giấc mộng trước khi chết mãnh liệt mà chân thực.
- Thật xin lỗi, để cho nàng phải đợi quá lâu.
Khương Phàm thâm tình ôm nàng, nước mắt trượt xuống gương mặt.
Hắn chưa từng cảm nhận được sự đau đớn của Kiều Hinh, nhưng biết rõ ngàn năm chờ đợi dày vò này của nàng.
Nàng từng là Tiểu Tinh Linh mà mình sủng ái nhất, lại sau khi trong những ngày tươi đẹp ngắn ngủi, tiếp nhận tra tấn khắc cốt ghi tâm nhất.
Thật lâu...
Kiều Hinh ngừng thút thít lại, nhưng con mắt vẫn đầy lệ, nàng ôm lấy Khương Phàm gương mặt, ngoẹo đầu xem đi xem lại, nụ cười ngọt ngào:
- Thiếp đều đã sắp quên đi bộ dáng lúc còn trẻ của chàng rồi, vẫn rất tuấn tú.
Khương Phàm lau nước mắt cho Kiều Hinh:
- Ta vẫn luôn là người anh tuấn nhất kia.
- Hì hì, đó là đương nhiên.
Kiều Hinh ôm ở bả vai Khương Phàm, nở nụ cười xinh đẹp, dựa sát đến trong ngực hắn, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Thiếp nhớ chàng lắm.
Bốn chữ đơn giản nhất, lại trĩu nặng ép đến trong lòng Khương Phàm.
Khương Phàm dịu dàng ôm nàng:
- Ta cũng rất nhớ nàng. Cả đời này, sẽ không còn có người nào tách chúng ta ra nữa, vận mệnh của chúng ta, chính chúng ta nắm chắc.
- Ừm.
Kiều Hinh hưởng thụ lấy nhớ thương trong cái ôm này.
Cả đời này, nàng cũng sẽ không tiếp tục yêu cầu xa vời cái gì nữa. Chỉ cầu có thể làm bạn gần nhau, vĩnh viễn… vĩnh viễn...
- Đúng rồi, Vô Hối đâu?
Kiều Hinh nhớ tới hài tử của nàng, đó cũng là lo lắng trong nàng.
Khương Phàm vì nàng lau đi nước mắt, nói:
- Hắn rất tốt, đã mang theo Kiều gia rời khỏi, bây giờ cũng là Thiên phẩm linh văn, Thánh Linh cảnh.
- Ừm... Giống như có chút ấn tượng.
Kiều Hinh nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ giống như đã nghe qua.
- Lúc nàng ngủ say, ta đã nói qua với nàng.
- Hắn có tôn trọng chàng không?
- Nàng giáo dục rất tốt, hắn vô cùng ưu tú.
- Hắn ở đâu?
- Hắn ở trung nam bộ, chờ nơi này kết thúc, ta dẫn nàng đi tìm hắn. Hắn cũng nhớ nàng.
Khương Phàm ôm Kiều Hinh, yên lặng nói một ít chuyện phát sinh gần đây.
- Thiên Hậu cũng tới?
- Nàng ấy không trách nàng. Chúng ta đều biết ngọn nguồn mọi chuyện. Nàng ấy còn đi để cho nàng qua đây.
- Nàng ấy thật không có trách thiếp?
- Nàng ấy ngay ở chỗ này, chúng ta tìm tới họ thôi. Tuy nhiên, trước đó, ta muốn trước xử lý một chuyện.
Khương Phàm có Kiều Hinh, trong lòng cũng an tâm.
Hắn phải nhanh dung hợp 'Nhật Nguyệt Tinh Thần' một chút, tăng thực lực lên, ứng phó cục diện hỏng bét bây giờ.
Thượng Thương cổ thành, cửa thành Nam Bộ.
Khổng Sướng vô cùng lo lắng lao ra, thẳng đến bầu trời mà Thái Cổ Thần Miếu giá lâm.
- Khổng Sướng, bái kiến Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão!
Khổng Sướng ở xa xa hô to, quỳ sát giữa không trung.
Một tòa cổ điện đứng vững giữa trời, tỏa ra tầng tầng thần quang, cuồn cuộn không dứt, giống như là thần cung, tràn ngập uy thế kinh khủng. Trong phạm vi mấy chục dặm đều không có người nào dám tới gần.
Thực lực của Khổng Sướng bị áp chế, tốc độ cũng không kịp một phần mười như bình thường, loại cảm giác này để hắn táo bạo đến phát điên.
- A? Đó là Khổng Sướng?
Tạ Ninh nhận ra hắn, lập tức khống chế chiến xa bay lên không:
- Khổng Sướng! Sao ngươi lại ở đây? Diệp Trục Thiên đâu!
- Tạ Ninh công tử? Nhanh nhanh nhanh, Diệp công tử bị bắt đi, nhanh cứu người!!
Khổng Sướng cao giọng hô to, nhưng không có một khắc nào ngừng lại, lách qua Tạ Ninh tiếp tục đuổi bắt.
- Ai bắt Diệp Trục Thiên?
Tạ Ninh lập tức có phản ứng, khống chế chiến xa đuổi theo Khổng Sướng, cao giọng la lên:
- Nói rõ ràng!! Ai bắt Diệp Trục Thiên?
- Khương Phàm! Tên điên Khương Phàm của Sí Thiên giới kia!
Khổng Sướng la lên lại liên tục lướt qua rừng rậm, biến mất ở phương xa.
- Khương Phàm?? Sao hắn lại ở đây! Hắn lấy ở đâu ra can đảm, dám bắt Diệp Trục Thiên?
Tạ Ninh do dự một chút, sau đó lại khống chế chiến xa đuổi theo.
Mặc dù Vĩnh Sinh Thần Thụ rất quan trọng, nhưng không thể lại thấy chết không cứu.
Bọn người Vương Liệt liên tiếp bay lên không, đuổi theo sát Tạ Ninh.
- Khương Phàm?
Đám người Tần Ngao Thương hai mặt nhìn nhau, chính là cái tên Khương Phàm gây chuyện thị phi khắp nơi kia sao?
Không phải người của Sí Thiên giới không tới Thượng Thương cổ thành sao, chính hắn tới?
Bắt Diệp Trục Thiên?
Cái này không phải điên cuồng, đây là điên!
Thái Cổ Thần Miếu là chủ nhân Tây Nam, cũng là chủ tử của Sí Thiên giới, Khương Phàm cũng dám đụng đến truyền nhân của chủ tử?
- Các ngươi tiếp tục đuổi theo Vĩnh Sinh Thần Thụ, ta đi xem một chút.
Nam tử anh tuấn tên là Loan Hồng Hi, hắn hào hứng rời khỏi.
Hai vị cường giả đuổi theo sát, bảo hộ ở hai bên.
Nữ tử xinh đẹp là Phương Tịnh, nàng lắc đầu, cùng Tần Ngao Thương tiếp tục đuổi bắt Vĩnh Sinh Thần Thụ.
Chỉ là, rốt cuộc cái tên gia hỏa mang theo mặt nạ kia là ai? Lại có can đảm khiêu khích hoàng đạo như vậy!
Sau khi Chu Thanh Thọ liên tiếp di chuyển hai trăm dặm, rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn, hôn mê tại trên lưng cự kình.
Dương Biện nuốt Chu Thanh Thọ vào, trở lại hình người, phóng tới trong rừng rậm.
Bây giờ muốn hất ra truy binh cơ hồ là không thể nào, cho nên hắn mạo hiểm làm một quyết định, nghịch hành. Lợi dụng cây rừng tươi tốt che đậy, đón phương hướng Khổng Sướng phóng tới hơn mười dặm, sau khi gặp được một đám tán tu, hắn học bộ dáng đám tán tu kia, mặt mũi tràn đầy 'Kinh ngạc' nhìn qua phía trước, nghị luận tinh thần vừa mới qua đi.
Khổng Sướng mất đi mục tiêu, lập tức phóng thích ý thức, càn quét dãy núi.
Nhưng trong tiềm thức của hắn vẫn cảm giác mục tiêu là đang chạy trốn về phía trước, cho nên ý thức vẫn một mực chạy tới, không để ý đến đám người trong rừng rậm phía dưới.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, cũng từ không trung lướt qua, không để ý đến người phía dưới.
Chờ sau khi bọn hắn toàn bộ đi xa, tán tu trong cánh rừng kỳ quái nhìn nam tử oai hùng trước mặt:
- Ngươi là ai??
- Các ngươi là ai!
- Ngươi chạy tới, còn hỏi chúng ta là ai?
- Ta nhận lầm người.
Dương Biện tiến vào rừng rậm, tiếp tục phóng tới hướng bọn người Tạ Ninh đang truy kích.
Khổng Sướng ngừng đuổi theo.
Bởi vì hắn ngoại trừ nhận biết Khương Phàm ra, những người khác đều chưa thấy qua.
Mấy người kia là ai?
Đuổi ở đâu bây giờ?
- Khổng Sướng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta!
Tạ Ninh khống chế chiến xa đuổi tới, nóng nảy sốt ruột quát tháo Khổng Sướng đang nhìn ra xa.
- Trong mấy tháng này chúng ta một mực đuổi bắt Khương Phàm.
- Hắn mạo phạm các ngươi rồi?
- Không có mạo phạm ta, tuy nhiên công tử cảm thấy rất hứng thú đối với hắn. Chúng ta đi theo Khương Phàm từ Sí Thiên giới đến Tử Vi thánh địa, từ Tử Vi thánh địa đến nơi này. Nhưng tình huống cụ thể, ta không hiểu rõ. Tạ công tử, ngài có ngọc phù, có thể cảm nhận được vị trí công tử không?
Giọng nói của Khổng Sướng mang vẻ mấy phần khẩn cầu.
Lúc bọn hắn tiến vào, cũng không có thông báo Thánh Linh Thái Cổ Thần Miếu phía ngoài, đây đã là thuộc về làm trái quy tắc. Bây giờ Diệp Trục Thiên lại bị bắt đi, lưng hắn đã đeo tội danh, nếu có cái gì ngoài ý muốn, rất có thể hắn sẽ bị xử tử.
- Ngươi nói rõ cho ta trước, tại sao hắn lại muốn truy bắt Khương Phàm!
- Ta thật không biết. Diệp công tử một mực giấu diếm ta, còn luôn luôn hất ta ra tự mình hành động, ta đã hỏi qua, thế nhưng...
- Truy đuổi theo Khương Phàm, kết quả bị Khương Phàm bắt? Các ngươi thật sự là có thể!
Tạ Ninh nắm chặt ngọc phù bên hông, thử nghiệm cảm nhận ngọc phù của Diệp Trục Thiên, kết quả ngay chút phản ứng cũng đều không có.
Không phải rời khỏi quá xa, chính là ngăn cách ở trong một không gian đặc thù.
Tạ Ninh nói:
- Ta cho ngươi một đề nghị, đi ra bên ngoài tìm trưởng bối bên cạnh chúng ta, chủ động nhận tội, mời bọn họ phái càng nhiều người tiến đến. Còn nữa, tốt nhất lại đi thông báo Thái Tuế, nếu như Sí Thiên giới nơi đó không có chuyện đặc biệt quan trọng, mời hắn đến nơi này một chuyến. Bảo bối thức tỉnh ở nơi này so với chúng ta mong muốn càng đặc biệt hơn. Ví dụ như, ta phát hiện hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.
- Ta sẽ đi thông báo, còn xin Tạ Ninh công tử tiếp tục truy tìm Diệp công tử.
Khổng Sướng cũng không để ý không được nhiều như vậy, hắn mau chóng rời khỏi, đi ra bên ngoài nhận tội mời người.
Sau khi Khương Phàm tỉnh dậy, hắn liền rời khỏi không gian nội hải của Dương Biện, ăn vào mấy viên thuốc điều trị thương thế:
- Diệp Trục Thiên đâu?
- Đã bắt được, còn chưa có tỉnh.
Dương Biện ôm chiến kích, ánh mắt quái dị nhìn hắn:
- Ngươi muốn xử trí hắn thế nào?
- Giết.
Khương Phàm xoa cái đầu căng đau đứng lên, lần này thật sự đã tiêu hao quá lớn rồi, giống như từ đầu khớp xương đều lộ ra suy yếu.
- Nói như vậy, bên trong danh sách tử địch của ngươi, ngoại trừ Vạn Đạo Thần Giáo ra, lại còn có thêm một Thái Cổ Thần Miếu?
- Một chút kẻ địch như thế liền không thích ứng được?
- Ngươi bảo cái này gọi 'chút'?
- Loại hào hùng muốn lao thẳng đến Thiên Khải chiến trường trước kia của ngươi đâu rồi?
- Hào hùng trước đó của ta là chạy làm sao để còn sống, bây giờ là ngươi kéo lấy ta bò đến trong phần mộ.
- Từ từ thích ứng, quen được thì sẽ tốt hơn thôi. Đến đây, phóng xuất Diệp Trục Thiên.
- Thật sự muốn giết??
- Ta muốn một vật trên người hắn.
Chương 1557 Kiều Hinh Thức Tỉnh (2)
Khương Phàm phải thừa dịp Diệp Trục Thiên hôn mê, mau chóng dung hợp tai nạn ảo diệu của 'Nhật Nguyệt Tinh Thần'.
Cùng thuộc Chư Thiên Lục Táng, không cần giống điểm phù hợp như 'Thương Sinh Tạo Hóa', chỉ cần giết Diệp Trục Thiên liền có thể đạt được truyền thừa của hắn.
- Muốn thứ gì thì cứ lấy đi, còn nhất định phải giết?
Không phải Dương Biện cảm thấy đáng thương cho ai, mà là trong lòng đối với thế lực hoàng đạo có khát vọng cố chấp, còn có kính sợ rất sâu.
Khiêu khích hoàng đạo thì tương đương với khiêu khích Thần Linh, đã nhấc lên rất nhiều nguy hiểm, huống chi là còn muốn giết truyền nhân hoàng đạo.
- Ngươi sẽ để lại cho mình một cái tai hoạ ngầm như thế này?
- Sẽ không!
- Vậy cũng đừng nói nhảm nữa.
Dương Biện lắc đầu, phóng Diệp Trục Thiên trong không gian nội hải ra.
Diệp Trục Thiên mới ra đến, ngọc phù giấu ở trong y phục liền nở rộ lên huỳnh quang yếu ớt, sinh ra cảm ứng cùng ngọc phù bên hông Tạ Ninh đang lùng bắt hắn ở nơi xa.
- Bây giờ liền giết?
Dương Biện nhìn con mắt sáng lên của Khương Phàm, rất im lặng lắc đầu, cảm giác lên thuyền giặc càng ngày càng mãnh liệt.
- Bây giờ còn chưa được, tìm nơi an toàn.
Khương Phàm không còn dám liều lĩnh, lỗ mãng, nơi này là Thượng Thương cổ thành, khắp nơi đều là nguy hiểm, nếu như dung hợp Chư Thiên Lục Táng lại dẫn phát oanh động gì, lại không có người có thể bảo vệ hắn, hắn sẽ phải thành thịt cá trên thớt gỗ.
- Nơi này còn có chỗ an toàn?
- Tìm tới bọn hắn liền an toàn.
- Tìm ai??
- Nữ tử của ta.
- Không phải nữ tử của ngươi đang ở Sí Thiên giới sao?
- Còn có một đại lão bà!
- Nhìn không ra, ngươi vẫn rất lạm tình nhỉ.
- Đừng nói lung tung, ta rất một lòng. Rời khỏi nơi này trước.
Khương Phàm thu Diệp Trục Thiên vào thanh đồng tiểu tháp, mang theo Dương Biện rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm Thiên Hậu cùng Diêm bá.
- Phát hiện, bên trái đằng trước.
Tạ Ninh cảm nhận được vị trí ngọc phù, phân phó thị vệ sau lưng:
- Tản ra cho ta, hình thành vòng vây, đối mặt liền hung hăng đánh, không thể thả chạy một tên nào.
- Nếu như bọn hắn dùng Diệp công tử uy hiếp thì sao?
Vương Liệt bọn hắn có chút lo lắng.
Bọn hắn còn không biết rốt cuộc Khương Phàm cùng Diệp Trục Thiên có ân oán gì, nhưng tính cách của Khương Phàm cả thế gian này đều biết.
- Hắn sẽ tổn thương Diệp Trục Thiên sao?
- Hẳn là sẽ.
- Hắn dám giết Diệp Trục Thiên sao?
- Không dám! Hắn không dám!
- Vậy còn lo lắng cái gì, hắn chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Nếu quả thật giết Diệp Trục Thiên, thiên hạ này không có đất dung thân cho hắn. Đến lúc đó, hắn cùng Kiều gia và Ác Nhân cốc, đều chắc chắn phải chết. Ngay cả hắn Ly Hỏa thánh địa, Sí Thiên giới, đều muốn bị liên lụy.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, ánh sáng sôi trào vạn trượng, xông về mục tiêu nơi xa.
- Công tử nói rất đúng.
Bọn người Vương Liệt không còn lo lắng, nhanh chóng tản ra, vây bắt.
Khương Phàm vừa mới rời khỏi không bao lâu, liền phát hiện chiến xa.
Ánh sáng nhấp nháy, nghiền ép bầu trời, thanh thế vô cùng bao la hùng vĩ.
- Là Tạ Ninh?
Khương Phàm lập tức cảnh giác:
- Không phải ngươi nói đã hất bọn hắn ra rồi sao?
- Cách mấy chục dặm, còn không hất ra được?
- Tại sao ta cảm giác bọn hắn là đang tới phía chúng ta nơi này.
- Không thể nào, bọn hắn chỉ là đang tìm kiếm khắp nơi... A... Giống như thật sự đang tới nơi này.
Khương Phàm nhíu mày quan sát, sắc mặt hơi biến đổi:
- Đại gia ngươi, chính là đang tới đây, ngươi để lại vết tích rồi?
- Không thể nào! Ta nam chinh bắc chiến mấy chục năm tại hải vực, làm sao có thể phạm phải sai lầm này.
- Không để lại vết tích thì sao hắn có thể đuổi tới? Chạy mau!
Khương Phàm quay người phóng tới:
- Cầm thú đâu?
Dương Biện cũng gấp:
- Vẫn còn đang hôn mê. Nhanh nhanh nhanh.
- Nhanh cái gì?
- Nhanh thu ta vào đi, nơi này là lục địa, ta là cá, chết tiệt, ta có thể chạy qua một cái xe sao?
- Ta vừa thức tỉnh, còn không có khôi phục đây? Chết thì làm sao bây giờ!
- Cái tư tưởng này của ngươi thật sự là rất nguy hiểm! Ngươi chết còn muốn kéo theo kẻ chôn cùng sao? Ta sống được dễ dàng sao?
- Bọn hố hàng các ngươi này thật chính là... Làm gì cái gì không được!!
Khương Phàm bắt lấy Dương Biện, kéo vào thanh đồng tiểu tháp, đút lấy từng ngụm từng ngụm đan dược vào trong miệng.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, vượt qua trời cao, chăm chú khóa chặt thân ảnh đang chạy trốn phía trước.
Càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Đây không phải là tên hỗn đản trước đó chém giết cùng hắn sao?
Chờ chút!
Ngọn lửa màu vàng óng, Thiên phẩm linh văn loại chim tước.
Còn phách lối cường đại, không sợ hãi.
Đó chính là Khương Phàm?
Tạ Ninh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng!
Trước đó đánh lấy đánh để, đột nhiên quay đầu chạy, đây không phải là chạy trốn, mà là tập kích Diệp Trục Thiên?
- Khương Phàm! Ngươi cũng dám khiêu khích Thái Cổ Thần Miếu, lần này nhất định để ngươi không đi ra được Thượng Thương cổ thành này!
Tạ Ninh gầm thét, năng lượng mênh mông rót vào chiến xa.
Chiến xa oanh minh, kim quang sáng chói, hiện ra rất nhiều hình ảnh người và thú, tăng vọt uy thế, tốc độ càng nhanh.
Khương Phàm sôi trào liệt diễm, ngưng tụ hai cánh, mãnh liệt vung đánh, di chuyển về Tây Bộ.
Đột nhiên... Phía trước cường quang chớp liên tục, một thân ảnh già nua bay lên:
- Tiểu tặc, ngươi bị bao vây!
Oanh!!
Lão nhân hừng hực ánh sáng, năng lượng lao nhanh, mặc dù thực lực nhận áp chế, thế nhưng một quyền đánh ra, giống như mấy ngày sóng lớn, nắm đấm vàng giống như là đánh rách tả tơi không gian, cuồng kích hơn mười dặm, xông về phía Khương Phàm.
Khương Phàm thi triển Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, tốc độ liên tiếp tăng vọt, dùng tốc độ cao nhất tránh khỏi thế công, bay lên không tám trăm mét.
- Ngươi trốn không thoát!
- Một tay che trời!
Một thân ảnh hùng tráng đâm nghiêng xông ra, đạp tan núi cao, nổ bắn ra trời cao, một trận chấn động mãnh liệt khuấy động tầng mây.
Cuồng phong trên bầu trời lập tức giống như giống biển cả chập trùng, hình thành một bàn tay khổng lồ quét sạch hơn mười dặm.
Uy thế khủng bố, đè ép dãy núi.
Vùng núi phía dưới đều rung động ầm ầm, sụp đổ ra vết nứt nhìn thấy mà giật mình.
Toàn thân Khương Phàm răng rắc giòn vang, thừa nhận áp lực thật lớn, giống như là muốn bị đập vụn.
Ầm ầm...
Bàn tay ầm vang rơi xuống, che khuất bầu trời, vô cùng kinh khủng.
- Giết!!
Chương 1558 Kiều Hinh Thức Tỉnh (3)
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, nhìn hằm hằm bầu trời, hắn kêu to một tiếng, hai cánh chấn kích mãnh liệt, đón bàn tay nghịch thiên phóng đi.
Mắt phải thức tỉnh, máu bắn tứ tung!
Thần uy cuura xương cột sống khuấy động huyết dịch toàn thân, uy lực kim hoàng cuồn cuộn, trùng kích mắt phải.
Ông...
Huyết quang bắn ra, kích xạ bầu trời.
Giống như là tuyệt thế Thiên Đao chém đi qua.
Bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, muốn cưỡng ép giam cầm Khương Phàm, thế nhưng thần quang bạo kích bổ ra một cái khe,
Khương Phàm lấp lóe ánh sáng, hai cánh chấn kích, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn xuyên qua vết nứt, trở lại tự do.
- Khương Phàm.
Lại một thân ảnh giết ra đến, hài cốt toàn thân vặn vẹo, hóa thân thành Linh Tước khổng lồ, phát ra tiếng long ngâm.
Thanh triều cuồn cuộn, như hồng lưu như lôi triều, không gian kịch liệt ba động, cuồn cuộn đi qua phía Khương Phàm.
- Long m Tước?
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, đây chính là mãnh cầm khó chơi.
Ầm ầm...
Sóng âm khủng bố, tần số kinh người, nương theo long uy thật lớn, cuồng bạo che mất Khương Phàm.
Khương Phàm kêu thảm, toàn thân muốn vỡ vụn như một bức tượng, huyết nhục văng tung tóe, chật vật cuốn ra ngoài.
Thân thể còn chưa có khôi phục, lần nữa tăng thêm, ngay cả ý thức đều trở nên hôn mê.
- Nhìn xem ngươi chạy đi đâu!
Vương Liệt giết tới, lên cơn giận dữ, ngực bụng nhấc lên, từng luồng từng luồng liệt diễm từ trong miệng phun đi ra, hóa thành Hỏa Tiên đầy trời, tráng kiện cuồng mãnh, hoành kích bầu trời, mang theo uy lực hủy diệt đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm nhịn xuống đau nhức kịch liệt, nhanh chóng tránh né Hỏa Tiên, đồng thời ngưng tụ Thái Dương Chiến Y, kích thích Bát Hoang Chiến Trụ.
Ầm ầm...
Số lượng lớn Hỏa Tiên gào thét lao qua bên cạnh, mạo hiểm tránh khỏi, nhưng vẫn có mấy mũi đánh vào trên thân.
Bành bành bành!
Thái Dương Chiến Y của Khương Phàm bị dập tắt, máu tươi như bão táp, chật vật rơi xuống mặt đất, nổ lên một cái hố sâu to lớn.
Sinh Tử cảnh, cuối cùng vẫn không kịp Niết Bàn cảnh.
- Khụ khụ...
Khương Phàm ho khan kịch liệt, trái tim đều giống như muốn ho ra đến, thương thế nhiều lần tăng thêm.
Sơn Hà Đại Táng sao?
Khương Phàm cắn răng, thân thể mệt mỏi có thể gánh vác được sao?
- Dương Biện, chuẩn bị cho ta...
Ý thức Khương Phàm xông vào tầng thứ ba, muốn cưỡng ép đẩy Dương Biện ra ngoài, nhưng ngoài ý muốn lại phát giác được sâu trong dãy núi lại có ánh sáng nhàn nhạt đang lấp lóe.
Ánh sáng rất yếu, như ẩn như hiện.
Nhưng vị trí kia... Kiều Hinh?
Kiều Hinh đang thức tỉnh??
Ý thức Khương Phàm nhanh chóng kéo tới nơi đó.
Trong quan tài thủy tinh mà Kiều Hinh đang ngủ say hoàn toàn bị kim quang tràn ngập, từng sợi liệt diễm từ bên trong tiêu tán đi ra, hình thành một con Phượng Hoàng màu vàng tôn quý hoa lệ, đang quay quanh bay múa phía trên quan tài thủy tinh.
- Linh văn đã thức tỉnh?
Khương Phàm phấn chấn lại kích động, kim vũ Phượng Hoàng, kim vũ Phượng Hoàng quen thuộc!
Trong quan tài thủy tinh, Kiều Hinh thuần mỹ động lòng người, từ bên trong da thịt tỏa ra kim quang, vô cùng lộng lẫy.
Mi mắt của nàng có chút đóng mở, quanh quẩn một chỗ ở giữa đang thức tỉnh cùng ngủ say, khôi phục ký ức đã từng có, cũng khôi phục thực lực đã từng có.
- Hinh nhi!
Khương Phàm hô to một tiếng, như lôi đình trầm muộn nổ vang.
Con mắt Kiều Hinh đột nhiên mở ra, kim quang bùng lên, một loại uy thế cường đại chấn động quan tài thủy tinh, liệt diễm sôi trào trong nháy mắt, liệt diễm xung quanh quan tài thủy tinh bay thẳng lên trời, hư ảnh Phượng Hoàng quay quanh nhanh chóng rõ ràng, giương cánh gáy to, kim hà ngập trời.
Dương Biện vừa phun Lý Dần, Chu Thanh Thọ từ trong hải không ở giữa ra, kinh ngạc nhìn về phía phương xa, nơi đó làm sao lại còn cất giấu một con Phượng Hoàng?
- Hinh nhi, bên ngoài đều là cường địch.
Khương Phàm không nghĩ tới tràng cảnh hai người gặp mặt sẽ lại là trong bầy sói quẫn cảnh này, nhưng hắn không lo được nhiều như vậy, lập tức chiêu toàn bộ quan tài thủy tinh ra ngoài.
- Phế hắn đi!!
Tạ Ninh khống chế chiến xa nhanh chóng giá lâm, chỉ hướng Khương Phàm rơi xuống phía xa lớn tiếng ra lệnh.
Vương Liệt và bốn hộ vệ khác toàn bộ đều giết tới, năng lượng Niết Bàn cảnh hội tụ thành triều dâng hủy diệt, tràn ngập đất trời bao phủ tới hắn.
Liệt diễm, cương khí, sóng âm, lôi triều, hàn băng.
Năng lượng bạo động, không gian vặn vẹo, phạm vi bao trùm đạt tới hơn mười dặm, bảo đảm Khương Phàm không chỗ để trốn.
Khương Phàm máu me khắp người nằm rạp trên mặt đất, cắn răng gào rít, đánh quan tài thủy tinh về phía không trung.
Nắp quan tài trượt xuống, kim quang ngập trời.
Kiều Hinh vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, càng không hiểu tình huống ở bên ngoài.
Tuy nhiên cảnh giới của nàng khôi phục rất tốt, bây giờ đã lên tới Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
Mới ra khỏi quan tài thủy tinh, cấm chế tại Thượng Thương cổ thành còn không có giáng lâm. Cho nên... Phượng Hoàng Chân Hỏa trong quan tài thủy tinh mãnh liệt phóng thích, tràn ngập vô số quang vũ màu vàng.
Ầm ầm!
Như Vạn Cổ Hỏa Sơn bộc phát, trong nháy mắt dẫn bạo đất trời, hủy diệt cương khí, sóng âm các loại, toàn bộ năng lượng đều rơi xuống, đối diện che mất tất cả những người giết tới.
Liệt diễm ngập trời, liên miên bất tuyệt, cuối cùng hình thành hư ảnh kim vũ Phượng Hoàng lộng lẫy mà to lớn, che đậy khung trời, kim quang vô biên.
Hai cánh mở ra, đất trời rung chuyển, cảnh tượng khủng bố tuyệt luân.
Bành bành bành...
Đám người Vương Liệt kêu thảm bay ra ngoài, ngay cả Tạ Ninh đều bị đối diện cuốn bay, chiến xa ù ù, mất đi khống chế.
Pháp trận Thượng Thương cổ thành phát giác được vấn đề năng lượng, một gợn sóng kỳ diệu giáng lâm, trùng kích huyết nhục thần hồn Kiều Hinh, phong ấn lực lượng cường đại, cưỡng bức ép đến Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên.
- Hinh nhi!! Nơi này là Thượng Thương cổ thành, xung quanh tất cả đều là kẻ địch, giết bọn hắn! Giết bọn hắn!!
Khương Phàm ho ra đầy máu, khàn giọng la lên.
Kiều Hinh hoảng hốt ý thức thoáng tỉnh táo, cúi đầu nhìn thân ảnh quen thuộc, uy lực Chu Tước quen thuộc trong trí nhớ.
Một cái suy nghĩ hiển hiện trong đầu, ta, đã tỉnh?
Ta sống đến bây giờ?
Kiều Hinh lắc lư ánh mắt, đôi mắt sáng tỏ bịt kín nước mắt.
Nhưng...
Dáng vẻ Khương Phàm máu me khắp người, cùng tràng diện hỗn loạn xung quanh rất mau đã kéo nàng về hiện thực.
- Nàng là ai??
Bọn người Tạ Ninh chật vật ổn định, rõ ràng đã sắp bắt được, tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
- Giết!!
Chương 1559 Áp đảo tuyệt đối
Bọn người Vương Liệt máu me khắp người, kim viêm còn đính vào trên thân vung đi không được, bọn hắn đau đớn càng tức giận hơn.
Đều là Niết Bàn cảnh cường đại, lúc nào lại nhận qua loại khuất nhục này?
Bị áp chế cảnh giới không thích ứng được thì cũng thôi đi, ngay cả một tiểu tặc con dã man đều không bắt được.
- Giết giết giết!
Năm người hét lớn, sát uy tuyệt luân, thiêu đốt huyết khí, kích phát thực lực, ngang nhiên lao thẳng đến Khương Phàm.
Liệt diễm hoành không ngưng tụ thành trường tiên, trường tiên bạo kích, quay quanh thành ác thú dữ tợn.
Tiếng long ngâm mãnh liệt, vỡ nát cả trời cao, mang theo tần suất ba động kinh khủng, về phía phiến ngọn lửa màu vàng óng kia.
Cương khí, mây mù cuồn cuộn, hóa thành một bàn tay khổng lồ, giống như Thượng Thương, hung hăng đánh ra.
Lôi triều oanh minh, nổ bắn ra bầu trời, ngưng tụ thành lôi vân khổng lồ, một tiếng vang thật lớn, lôi triều trút xuống.
Hàn băng đông kết đại địa, dọc theo rừng rậm bừa bộn nhanh chóng hoành hành, những nơi đi qua, đại địa sụp ra, cây cối đông kết, nhiệt độ kịch liệt hạ xuống.
Ánh mắt Kiều Hinh bỗng nhiên lạnh lẽo:
- Đám đạo chích các ngươi! Cũng xứng chọc nam tử của ta!
Ầm ầm!!
Kiều Hinh bay lên trời, kim viêm khuấy động, cuồng kích tám phương, không cần bao nhiêu diễn dịch, liệt diễm nóng hổi, hoàng uy vô tận, chính là thế công mạnh nhất.
Thế công cường đại từ bốn phương tám hướng kéo tới, lại bị Phượng Hoàng Chân Hỏa cường thế đánh tan.
- Mạo phạm hoàng uy, chết!!
Kiều Hinh vung một tay đánh tới, liệt diễm diễn biến mãnh liệt, hóa thành kiếm triều vô tận, đều tương tự phượng vũ, lại sắc bén vô địch, xuyên thủng năng lượng bạo động lao thẳng đến bọn hắn.
- Phượng Hoàng? Thiên văn??
Đám người Vương Liệt bỗng nhiên biến sắc, nhưng không có tránh lui, lại rống to giết tới.
Rống!!
Long Ngâm Tước giương cánh hơn ba mươi mét, hùng tráng hung hãn, bằng vào ưu thế cơ thể, ngạnh kháng kiếm triều bạo kích, lao thẳng đến Kiều Hinh.
Kiều Hinh vạch ra tốc độ như tia chớp, đối diện giết tới Long Ngâm Tước.
Liệt diễm ngưng tụ hai cánh Phượng Hoàng sáng chói, xẹt qua bầu trời.
Giống như là hai thanh Thiên Kiếm, sắc bén, không thể phá vỡ.
Long Ngâm Tước há mồm hét giận dữ, thanh triều cuốn qua, lại hoàn toàn không cách nào ngăn cản được hai cánh Phượng Hoàng.
Phốc phốc!
Một kiếm chém đầu, một kiếm diệt hồn.
Long Ngâm Tước đang gào thét bỗng nhiên im bặt mà dừng.
- Ngươi là người phương nào!!
Lão giả từ trên trời giáng xuống, khiên động bầu trời ba động kịch liệt, uy thế cường đại ầm vang rơi xuống.
Cùng lúc đó, Vương Liệt ở phía xa phóng thích liệt diễm, ngưng tụ Hỏa Tiên, Hỏa Tiên bạo kích, vờn quanh thành súng săn, xuyên thủng không gian, kéo lấy hỏa triều, cường thế giết tới.
Kiều Hinh đưa một tay chỉ trời, kim quang phun trào, cưỡng bức cầm giữ lão giả, cầm giữ bầu trời.
Sau một khắc, súng săn giết tới trong chốc lát, Kiều Hinh khống chế kim quang, cường thế di chuyển, kéo lấy lão giả đưa tới phía trước.
Lão nhân kinh hồn, mãnh liệt giãy dụa, nhưng vẫn đã chậm mấy phần.
Phốc phốc!!
Trường thương bạo kích, xuyên qua lồng ngực lão nhân.
- Không...
Vương Liệt kêu lên đầy sợ hãi.
Kiều Hinh ngưng tụ hai cánh Phượng Hoàng phía sau, xé rách trường không, uy lực và năng lượng khủng bố, nàng lao thẳng đến Vương Liệt.
Xa xa nhìn sang, tựa như một đôi cánh thần đảo qua khung trời, hiện ra uy thế Phượng Hoàng tộc đáng sợ.
Gương mặt Vương Liệt có phản ứng, lại cắn răng hét lớn:
- Ta cuốn lấy nàng, mau tới!
Ầm ầm!
Liệt diễm nhấc lên, quét sạch hơn mười dặm, đại địa nóng chảy, đốt cháy rừng rậm.
Hắn điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh, cưỡng ép thúc đẩy thực lực sinh trưởng, muốn cảnh giới đột phá đến Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên, phóng thích lồng giam Liệt Ngục.
Kiều Hinh xông tới, năng lượng liệt diễm tăng vọt trong nháy mắt, số lượng lớn Hỏa Xà cuồng vũ ở bên trong, xen lẫn thành lao tù giống như thiên la địa võng. Hai người khác cất bước phóng tới, cường thế giết tới.
Kiều Hinh hóa thân thành Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh, một tiếng gáy to, chói tai nhức óc, ba sợi lông đuôi rời khỏi cơ thể, uy lực và năng lượng đáng sợ bao quanh, hóa thành xiềng xích tráng kiện, cuồng kích toàn trường.
Không nhìn giam cầm, không nhìn trấn áp.
Xiềng xích bạo kích, quăng về phía ba người Vương Liệt.
Lông đuôi, đối với Phượng Hoàng mà nói, đã là năng lượng nguyên bản, càng ẩn chứa ảo diệu vô tận. Giữa các loài Phượng Hoàng khác nhau có huyết mạch khác nhau, cũng thường thường sẽ thể hiện ở lông đuôi.
Lông đuôi của Kim vũ Phượng Hoàng có không nhìn hết thảy uy lực và năng lượng cấm chế cường đại.
Ba người hét lớn, thiêu đốt sinh mệnh, thôi động cảnh giới, phóng thích năng lượng.
Nhưng...
Rầm rầm.
Xiềng xích bao quanh sát uy, trong nháy mắt xuyên thủng thế công của bọn hắn, thẳng đến mi tâm.
Ba người như bị sét đánh, linh văn bị vỡ nát, linh hồn bị đóng đinh.
Đây là chân uy Phượng Hoàng miệt thị đối với võ pháp!
Đây cũng là Thiên phẩm săn giết đối với Thánh phẩm!
Kiều Hinh vỗ cánh bay lên trời, kéo lấy ba vị cường giả chết thảm rời khỏi Liệt Ngục, ánh mắt lăng liệt quét về phía Tạ Ninh xa xa.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, dừng ở không trung, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
Mặc dù cách hơn mười dặm, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được hung uy cường đại của con Phượng Hoàng kia phát tán ra.
Hắn cũng là Thiên phẩm, lại còn là truyền nhân hoàng đạo cường đại. Nhưng, bây giờ hắn bị thương rất nặng, còn không có khôi phục được một phần năm.
Tạ Ninh giãy dụa trong lòng, thể hiện dữ tợn.
Trốn?
Cái chữ đáng xấu hổ này lần đầu tiên xuất hiện trong trí óc của hắn.
- Đáng chết.
Tạ Ninh không có khoe khoang, hắn khống chế chiến xa muốn mạnh mẽ rời khỏi.
- Chọc nam tử của ta, còn muốn đi?
Kiều Hinh mãnh liệt huy động hai cánh, xé rách không trung, uy thế khủng bố, đuổi giết Tạ Ninh.
Nhưng... Bầu trời xa xa nổ tung, lôi đình như thác nước.
Loan Hồng Hi lặng lẽ theo dõi tới đột nhiên xuất hiện, lao thẳng đến Khương Phàm, vung đầu nắm đấm, chiếu sáng bầu trời, mê vụ vỡ nát tứ tán, uy thế bá liệt vô địch.
Khương Phàm giật mình, quả quyết dung nhập vào địa tầng.
Loan Hồng Hi xõa mái tóc dài ngang vai, mạnh mẽ như rồng, dẫn dắt lôi triều vô tận, vạch phá bầu trời, lao thẳng đến Khương Phàm.
Kiều Hinh lập tức phanh lại, tiếng gáy to vang vọng trời cao, nàng dùng tốc độ cao nhất giết trở về.
Loan Hồng Hi không có truy sát Khương Phàm, hắn cao ngạo còn khinh thường đánh lén, mục tiêu của hắn là dẫn Phượng Hoàng về, tranh thủ cơ hội cho Tạ Ninh thoát khỏi.
Truyền nhân hoàng đạo cao ngạo, không thể cứ thế mà chết đi được.
Chương 1560 Ta Nhớ Chàng Lắm
Ầm ầm!
Loan Hồng Hi bay lên không, toàn thân phát sáng, mỗi tấc da thịt đều là thiểm điện, hừng hực không gì sánh được, đạp không phóng tới.
Tốc độ quá nhanh, giống như là đứa con của Thiểm Điện, lao thẳng đến Kiều Hinh.
Kiều Hinh giết tới, hai cánh mở rộng, một loại uy thế kinh khủng hiển hiện tại sau lưng, hóa thành hai cánh hoa lệ, thế như Thiên Đao, mở ra khung trời.
Ầm ầm!!
Bầu trời nổ nát, xuất hiện hắc ám giữa hư không.
Tràn ngập thiểm điện cùng kim viêm, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Kiều Hinh và Loan Hồng Hi đều bị đẩy lui.
- Kim Vũ Phượng Hoàng, vậy mà có thể gặp được Thiên phẩm linh văn như thế này. Ngươi là ai, đến từ hoàng tộc nào?
Ánh mắt Loan Hồng Hi khiếp người, mỗi tấc da thịt đều dâng lên lôi triều, toàn thân tản ra uy thế dữ dằn.
- Ngươi còn chưa xứng.
Kiều Hinh huy động cánh chim, đầy trời đều là kim quang, bên trong kim quang lơ lửng lít nha lít nhít kim vũ, giống như lợi kiếm, sắc bén mà cường đại.
- Nhìn ngươi không giống như là nữ tử chưa thấy qua việc đời, vậy mà lại có thể nói ra lời ngây thơ như vậy. Nữ tử nói Loan Hồng Hi ta không xứng, trên đời này còn chưa ra đời đâu. Ta mặc kệ tại sao ngươi lại phải giúp Khương Phàm, khuyên ngươi một câu, không nên lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên thân kẻ sắp chết.
Loan Hồng Hi chú ý tới Tạ Ninh đã chạy xa, hắn liền hóa thân thành lôi triều, biến mất ngay giữa trời.
Kiều Hinh nhìn xung quanh, sau khi xác định không có uy hiếp, một lần nữa biến trở về thân người.
Lông vũ màu vàng xen lẫn thành váy dài hoa lệ, phác hoạ dáng người hoàn mỹ của nàng.
Trận thức tỉnh gian nan này tương đương với một trận luân hồi, một trận trùng sinh.
Nàng chân chính thay xương đổi thịt, dục hỏa mà sinh, lại xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm chống thân thể mệt mỏi lên, nhìn Kiều Hinh tươi đẹp động lòng người, lộ ra nụ cười khổ sở.
Trận này trùng phùng hẳn là nên tươi đẹp mà dịu dàng, kết quả lại khiến cho mình muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu.
Kiều Hinh nhìn nam tử mà mình nhớ thương một ngàn năm, rốt cuộc cũng thật sự đứng ở trước mặt mình, mọi loại tư vị xông lên đầu, nước mắt tràn mi.
Hắn đã trở về!
Nàng đã chờ đến lúc!
Vô số lần tỉnh mộng thần triều, vô số lần truy mộng trùng phùng, rốt cuộc cũng tại thời khắc này ngưng tụ thành hiện thực.
Kiều Hinh mở rộng hai tay, lộ ra nụ cười hoạt bát, chờ đợi Khương Phàm ôm lấy nàng.
Khương Phàm kéo lấy thân thể đau đớn, đi đến bên Kiều Hinh.
Vài chục bước ngắn ngủi, lại như đi qua ngàn năm.
Từng bước khắc cốt, từng bước khắc sâu trong lòng.
Mang theo Khương Phàm phiêu bạt, mang theo Kiều Hinh đau khổ.
Từng bước huyết lệ.
Hai mắt Kiều Hinh bị nước mắt làm ướt nhẹp, muốn cố gắng thấy rõ nam tử mà mình đau khổ chờ, nhưng rốt cuộc cũng nhịn không được, cứ thế mà tràn mi.
Khương Phàm ôm lấy Kiều Hinh, dịu dàng ôm vào trong ngực:
- Để cho nàng chịu khổ rồi, ta đã trở về.
Kiều Hinh gắt gao ôm chặt Khương Phàm, tự tình khó tự đè xuống, nghẹn ngào khóc rống.
Ngàn năm trước, nàng không biết mình có thể đợi đến khi hắn trở về hay không.
Giữa ngàn năm này, nàng không biết mình có thể kiên trì đến khi hắn trở về hay không.
Sợ hãi, lo nghĩ, đau đớn, tuyệt vọng, không thời khắc nào không giày vò lấy nàng.
Rốt cuộc...
Lần nữa, nàng được hắn ôm vào trong ngực.
Mặc dù đã qua ngàn năm, nhưng vẫn ấm áp như vậy, quen thuộc như vậy.
Kiều Hinh càng khóc càng lớn, gắt gao ôm lấy Khương Phàm, sợ hắn sẽ biến mất, sợ tất cả vẫn một giấc mộng, một giấc mộng trước khi chết mãnh liệt mà chân thực.
- Thật xin lỗi, để cho nàng phải đợi quá lâu.
Khương Phàm thâm tình ôm nàng, nước mắt trượt xuống gương mặt.
Hắn chưa từng cảm nhận được sự đau đớn của Kiều Hinh, nhưng biết rõ ngàn năm chờ đợi dày vò này của nàng.
Nàng từng là Tiểu Tinh Linh mà mình sủng ái nhất, lại sau khi trong những ngày tươi đẹp ngắn ngủi, tiếp nhận tra tấn khắc cốt ghi tâm nhất.
Thật lâu...
Kiều Hinh ngừng thút thít lại, nhưng con mắt vẫn đầy lệ, nàng ôm lấy Khương Phàm gương mặt, ngoẹo đầu xem đi xem lại, nụ cười ngọt ngào:
- Thiếp đều đã sắp quên đi bộ dáng lúc còn trẻ của chàng rồi, vẫn rất tuấn tú.
Khương Phàm lau nước mắt cho Kiều Hinh:
- Ta vẫn luôn là người anh tuấn nhất kia.
- Hì hì, đó là đương nhiên.
Kiều Hinh ôm ở bả vai Khương Phàm, nở nụ cười xinh đẹp, dựa sát đến trong ngực hắn, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Thiếp nhớ chàng lắm.
Bốn chữ đơn giản nhất, lại trĩu nặng ép đến trong lòng Khương Phàm.
Khương Phàm dịu dàng ôm nàng:
- Ta cũng rất nhớ nàng. Cả đời này, sẽ không còn có người nào tách chúng ta ra nữa, vận mệnh của chúng ta, chính chúng ta nắm chắc.
- Ừm.
Kiều Hinh hưởng thụ lấy nhớ thương trong cái ôm này.
Cả đời này, nàng cũng sẽ không tiếp tục yêu cầu xa vời cái gì nữa. Chỉ cầu có thể làm bạn gần nhau, vĩnh viễn… vĩnh viễn...
- Đúng rồi, Vô Hối đâu?
Kiều Hinh nhớ tới hài tử của nàng, đó cũng là lo lắng trong nàng.
Khương Phàm vì nàng lau đi nước mắt, nói:
- Hắn rất tốt, đã mang theo Kiều gia rời khỏi, bây giờ cũng là Thiên phẩm linh văn, Thánh Linh cảnh.
- Ừm... Giống như có chút ấn tượng.
Kiều Hinh nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ giống như đã nghe qua.
- Lúc nàng ngủ say, ta đã nói qua với nàng.
- Hắn có tôn trọng chàng không?
- Nàng giáo dục rất tốt, hắn vô cùng ưu tú.
- Hắn ở đâu?
- Hắn ở trung nam bộ, chờ nơi này kết thúc, ta dẫn nàng đi tìm hắn. Hắn cũng nhớ nàng.
Khương Phàm ôm Kiều Hinh, yên lặng nói một ít chuyện phát sinh gần đây.
- Thiên Hậu cũng tới?
- Nàng ấy không trách nàng. Chúng ta đều biết ngọn nguồn mọi chuyện. Nàng ấy còn đi để cho nàng qua đây.
- Nàng ấy thật không có trách thiếp?
- Nàng ấy ngay ở chỗ này, chúng ta tìm tới họ thôi. Tuy nhiên, trước đó, ta muốn trước xử lý một chuyện.
Khương Phàm có Kiều Hinh, trong lòng cũng an tâm.
Hắn phải nhanh dung hợp 'Nhật Nguyệt Tinh Thần' một chút, tăng thực lực lên, ứng phó cục diện hỏng bét bây giờ.
Thượng Thương cổ thành, cửa thành Nam Bộ.
Khổng Sướng vô cùng lo lắng lao ra, thẳng đến bầu trời mà Thái Cổ Thần Miếu giá lâm.
- Khổng Sướng, bái kiến Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão!
Khổng Sướng ở xa xa hô to, quỳ sát giữa không trung.
Một tòa cổ điện đứng vững giữa trời, tỏa ra tầng tầng thần quang, cuồn cuộn không dứt, giống như là thần cung, tràn ngập uy thế kinh khủng. Trong phạm vi mấy chục dặm đều không có người nào dám tới gần.
Bình luận facebook