• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (5 Viewers)

  • Chương 1661-1665

Chương 1661 Thượng Thương bạo động, yêu ma loạn vũ (2 )

Lưu trưởng lão lập tức nhấc lên kim loại như thủy triều, ngưng tụ kim sơn nguy nga, kim loại ngập trời vờn quanh.

Ầm ầm!

Ngàn vạn Bá Đao cuồng kích kim sơn, tiếng oanh minh kịch liệt vang vọng đất trời.

Khương Qua ngang nhiên giết tới, đánh tới một quyền, ngạnh kháng kim sơn, liệt diễm cuồn cuộn, đồng thời ngưng tụ ra vô số hỏa ngư.

Hỏa ngư trườn đi, sinh động như thật, mắt trái là lôi quang, mắt phải là cương khí, trong chớp mắt, bọn chúng như vượt qua vũ trụ, vòng qua lôi sơn, tăng vọt uy thế, cuồng oanh loạn tạc đến Lưu trưởng lão.

Lưu trưởng lão bị ép phản kích, liên tục tháo chạy.

Khương Qua đánh nát kim sơn, mang theo bá uy cái thế, hung hãn lao thẳng đến Lưu trưởng lão.

- Ta là muốn nói chuyện! Khương Phàm, quản chó của ngươi! Chết tiệt, ngươi chờ một chút! Ta không phải đến đánh nhau. Ngọa tào, đại gia ngươi, ngươi điếc sao. Chờ một chút! Dừng lại! Ngươi thấy ta già nên khi dễ sao, a a a...

Cuồng chiến dẫn bạo trời cao, tiếng kim loại va chạm mãnh liệt, sau đó nhanh chóng đi xa, chỉ để lại những tiếng la lên phiêu đãng càng ngày càng yếu.

- Mau trốn!

Điêu Lãnh Nguyệt bọn hắn cũng không ngờ tới một màn này, tận thấy Lưu trưởng lão bị đánh bay, bọn hắn tranh thủ thời gian trống vào trong núi rừng, rời khỏi thật xa.

Hướng Vãn Tình ngắm nhìn liệt diễm kim quang đang dần dần đi xa:

- Hắn chỉ muốn nói chuyện.

Khương Phàm nhìn qua hư ảnh Phật Đà, thản nhiên nói:

- Có chuyện gì đáng nói, chỉ là chút uy hiếp mà thôi, sớm đã chán nghe rồi.

Hướng Vãn Tình nhìn khuôn mặt lãnh tuấn dưới phật quang phản chiếu:

- Ngươi biết ngươi vừa mới nói câu nói này, có bao nhiêu mê người không? Thật có chút đã trêu chọc đến ta.

- Từ hôm nay trở đi, nàng cứ đường đường chính chính mà sống, không cần trốn tránh ai, không cần e ngại ai, Vạn Đạo Thần Giáo muốn bắt người, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.

Khương Phàm quay đầu nhìn Hướng Vãn Tình, trấn an nói:

- Nàng, không phải có một mình. Nangg còn có ta, còn có rất nhiều người. So với Vạn Đạo Thần Giáo, chúng ta còn rất yếu, nhưng chúng ta... Không sợ!

Hướng Vãn Tình nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, nghe cái tuyên ngôn kia, bộ phận mềm mại nhất trong lòng giống như bị xúc động.

Rất ấm, hơi đau.

Nàng vậy mà lại ngây dại.

- Nàng không phải tội nhân chạy nạn, nàng chính là nàng, nàng là Hướng Vãn Tình, hãy cứ sống thật tốt, sống thật tự tại.

Khương Phàm nháy mắt mấy cái với Hướng Vãn Tình, nhìn Phật Đà phía trong bụi mù, cảm nhận được khí thế trang nghiêm kia.

Hướng Vãn Tình lắc lư ánh mắt, mông lung.

Nàng khẽ nhếch môi, bỗng nhiên tiến đến trên mặt Khương Phàm, nhẹ nhàng hôn một cái, nói nhỏ một lời:

- Cám ơn.

Trong dãy núi, đám người đang nhìn quanh rung động lắc đầu, quá thoải mái, ngang nhiên ân ái.

Lúc này, không gian nhấc lên, hoa sen vàng đầy trời bay xuống, đẹp đẽ sáng long lanh, giống như mỹ ngọc, lại nở rộ ý lạnh, cứng như sắt thép.

Một loại thánh uy mênh mông theo đó giáng lâm, tràn ngập đất trời, cuồn cuộn không dứt.

- Hắn đến rồi! Thật nhanh!

Bất luận là đám người đã chạy tới nơi này, hay là các cường giả đang phóng tới nơi xa, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì bọn hắn biết là ai tới.

Hứa Đức Diệu chân đạp đài sen màu vàng, tràn ngập thánh uy mênh mông, đi tới phía trước bụi mù ngập trời, ngước nhìn phật ảnh trang nghiêm trước mặt kia.

- Đó là Thất Phẩm Bảo Liên! Linh văn chính thống nhất, tôn quý nhất Chí Tôn Kim Thành, nhưng mỗi đời giống như chỉ có thể thức tỉnh một người, tựa như là nguyền rủa.

Hướng Vãn Tình tọa trấn Vương Quốc Hắc Ám mấy chục năm, còn chưa từng thấy truyền thừa Hứa gia chân chính.

- Thất Phẩm Bảo Liên, Sinh Dục Bảo Liên.

Khương Phàm nhếch miệng, tiếp tục chú ý hình ảnh Phật Đà kia.

- Cũng có thể nói là như vậy.

Hướng Vãn Tình cười nói lắc đầu.

Thất Phẩm Bảo Liên linh văn đặc biệt càng cường đại, mỗi khi xuất hiện hẳn là Thiên phẩm, mà tương đối dễ dàng thăng hoa, là vốn liếng tuyệt đối để Chí Tôn Kim Thành hùng cứ Tân Hải vạn năm.

Người thức tỉnh linh văn như thế này sẽ ký kết thần bí linh chủng trong cơ thể, cảnh giới càng cao, ký kết càng nhiều, mỗi linh chủng thai nghén một bí thuật đại đạo.

Tuy nhiên, Thất Phẩm Bảo Liên linh văn có một tác dụng vô cùng kỳ diệu.

Mỗi khi ký kết mới linh chủng, thân thể của chủ nhân sẽ xuất hiện thay đổi phức tạp. Lúc này cùng nữ tử 'Kết hợp', nữ tử sẽ có tỷ lệ nhất định kích hoạt linh văn Tổ Nguyên, sinh ra ra hậu đại cường hãn.

Ví dụ như mẫu thân của Hứa Thiên Kỳ là Bạch Viên linh văn, sinh ra ra Chiến Đấu Thánh Viên.

Ví dụ như mẫu thân của Hứa Đan là Thủy Tinh linh văn, đã sinh ra Kính Tượng thánh văn.

Ví dụ như mẫu thân của Hứa Như Lai là Phật Ấn linh văn, đã sinh ra ra Thiện Ác Song Tử Phật.

Cho nên mỗi khi có linh chủng ký kết, Thất Phẩm Bảo Liên liền sẽ điên cuồng cùng 'nữ tử' kết hợp, thâu đêm suốt sáng, lại còn là cùng các loại nữ tử 'Kết hợp'.

Từ xưa đến nay, mỗi vị thành chủ Chí Tôn Kim Thành đều sẽ có mấy chục đến trên trăm nữ tử.

Thành chủ Hứa Đức Diệu Đương đại càng ghê gớm, trước mắt đã hơn ba trăm người.

Tuy nhiên hắn cũng xác thực ưu tú, trưởng tử chính là Thất Phẩm Bảo Liên, phía sau càng xuất hiện Hứa Thiên Kỳ và các loại linh văn cường đại.

Giờ khắc này, Hứa Đức Diệu giáng lâm để dãy núi rừng rậm đều lâm vào yên lặng.

Mọi người tiếc nuối lắc đầu, xem ra tòa mộ Phật Đà này phải thuộc về Chí Tôn Kim Thành rồi.

- Ông trời thật chiếu cố.

Hứa Đức Diệu kích động, toàn thân nổi lên từng cơn sóng nhiệt.

Hứa Như Lai vừa vặn đã thức tỉnh Phật Đà linh văn, nếu như bên trong thật có bảo vật Phật Đạo Thủy Tổ, rất có thể sẽ kích phát ra tiềm lực càng mạnh cho Hứa Như Lai, thậm chí có thể coi đây là thời cơ, cùng Phật Đạo thiên hạ sinh ra liên hệ.

Chí Tôn Kim Thành thật sự sắp quật khởi sao?

Ta đã sắp sáng tạo lịch sử, vĩnh viễn ghi lại sử sách Kim Thành.

- Ông, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng...

Phật Đạo Lục Tự Chân Ngôn vang vọng đất trời, to lớn, trang nghiêm, tuyệt diệu, huyền ảo.

Chấn động linh hồn của tất cả mọi người, áp chế bầu không khí xao động trong dãy núi.

Theo bụi mù, mê quang tiếp tục nở rộ, trong vòng xoáy ở không trung lại xuất hiện càng nhiều phật ảnh, quay xung quanh Phật Đà.

Lít nha lít nhít, như ẩn như hiện.
Chương 1662 Thượng Thương bạo động, yêu ma loạn vũ (3)

Phảng phất Vạn Phật Triều Bái Phật Đà, vịnh tụng ngâm khẽ, thiện xướng vang vọng đất trời thật lớn.

- Mặc kệ bên trong rốt cuộc là loại nào thánh vật của Phật Đạo, ta đều muốn có.

Hứa Đức Diệu thật sâu hít một hơi, cuồng nhiệt càng kiên định hơn.

Mặc dù bảo vật rất có thể khiến cho các phương tranh đoạt, để Chí Tôn Kim Thành đặt vào vòng xoáy phong bạo, nhưng nếu gặp cơ duyên như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ.

Có cơ hội liền phải liều, có hi vọng liền phải tranh thủ.

- Phật Đà Thủy Tổ, ta đến mang ngài đi nhìn thấy ánh mặt trời đây. Những vinh quang đã từng của ngài, sẽ tái hiện huy hoàng tại thời đại này.

Hứa Đức Diệu kích động hô to, toàn thân nở rộ ánh sáng vạn trượng, giống như mặt trời rơi xuống, để tất cả mọi người trong dãy núi đều mở mắt không ra, uy thế cuồn cuộn càng là kinh nhiếp thần hồn bọn hắn.

Hoa sen vàng nở rộ giữa bầu trời, oanh minh mãnh liệt, nhấc lên kim quang, giống như biển động va chạm hố to.

Ầm ầm...

Hố to mãnh liệt vang vọng, trong nháy mắt đã khuếch tán, mảng lớn núi cao trầm luân, vô số vết nứt lan tràn, bụi mù cường quang càng mạnh đều ngập trời hơn.

Hứa Đức Diệu tự tin tiện tay đánh một kích, liền có thể phá vỡ mộ táng ở dưới.

Cho dù là Phật Đạo Thủy Tổ, sau khi mai táng trong thời gian vô tận, cũng chống cự không nổi thánh uy của hắn.

Nhưng...

Phật quang tăng vọt, rọi khắp nơi giữa đất trời, phật âm ù ù, chấn động càn khôn.

Mấy vạn người sợ hãi quỳ xuống đất, cảm nhận được uy áp không cách nào nói rõ.

Ngay cả Khương Phàm đều nắm lấy Hướng Vãn Tình nhanh chóng rút lui hơn mười dặm, mặt mũi tràn đầy kinh sợ.

Hình ảnh Phật Đà trong nháy mắt đã rõ ràng, to như Thiên Nhạc (núi trời), uy thế như biển.

Hình ảnh, thiên uy như biển, trong chốc lát đã xua tán đi thế công của Hứa Đức Diệu.

Hứa Đức Diệu hơi biến đổi sắc mặt, năng lượng phía dưới làm sao lại còn mạnh hơn so với vực sâu?

Nhưng càng như vậy, hắn càng xao động.

Phía dưới, nhất định là Phật Đà Thủy Tổ!

- Phật Đà, đắc tội!

Hứa Đức Diệu huyết tế bảo liên, thi triển bí thuật đại đạo mà hắn lắng đọng đầu tiên.

- Nhân Giới Sát Quyền!

Hứa Đức Diệu vung một cánh tay lên, một kích mãnh liệt, Thất Phẩm Bảo Liên gào thét xoay tròn, giơ lên cường quang ngập trời.

Trong chốc lát, cường quang lao nhanh, giống như ngàn quân hoành không, lại như vạn dân gầm thét,

Một cái nắm đấm vàng kinh khủng mang theo sát niệm dân chúng, cuồn cuộn giữa trời cao, đánh về phía hố to.

Hố to ầm ầm oanh minh, phật quang tăng vọt thêm mấy lần.

Phật Đà ảnh hưởng một tay, ngưng tụ một phật luân, mặc dù chỉ là hư ảnh, nhưng thật sự giống như Phật Đà kim luân chân chính hiện thế, phật uy kinh khủng bao quanh, tỏa ra khí tức Hồng Hoang, nghênh kích Nhân Giới Sát Quyền.

Oanh minh kịch liệt lập tức nổ tung, hơn phân nửa Thượng Thương cổ thành đều đang lay động, vô số ánh mắt kinh dị.

Ngay cả cường tộc các phương đang lo lắng chờ đợi bên ngoài Thượng Thương cổ thành đều rõ ràng đã nhận ra ba động thần bí ở bên trong.

Hứa Đức Diệu rung động, làm sao năng lượng nơi này lại càng mạnh hơn so với vực sâu được?

Nhưng...

Hứa Đức Diệu lại lần nữa khống chế Thất Phẩm Bảo Liên, cường quang trùng kích tầng mây, nhấc lên vòng xoáy mãnh liệt, cách xa đài sen tương đối.

Bí thuật đại đạo thứ hai, Kiếm Tịch Khai Thiên.

Vòng xoáy trên tầng mây thôn nạp tinh hoa đất trời, Thất Phẩm Bảo Liên phóng thích kim quang vô thượng.

Một thanh cự kiếm thành hình trong cường quang vô tận, treo cao giữa khung trời, ánh sáng vô biên, như bội kiếm Thương Thiên, muốn thẩm phán chúng sinh, chém chết yêu ma.

Ầm ầm!

- Huyền Thiên, Trảm Phật Đà!

Hứa Đức Diệu hét lớn như sấm, khống chế cự kiếm treo trên bầu trời mãnh liệt bạo kích, mũi kiếm to như cự phong đâm rách không gian, lao thẳng đến Phật Đà.

Phật Đà nở rộ phật quang vô tận, phật ngữ ù ù, vạn phật tụng vịnh, càng phát ra thanh âm to lớn hơn.

Một tiếng vang thật lớn, trong hố sâu đánh ra phật chưởng đầy trời.

Đại Tự Tại, Vạn Phật chưởng!

Ầm ầm...

Bạo động mãnh liệt, dẫn bạo trời cao, phật chưởng vạn đạo ngưng tụ không tan, liên miên bất tuyệt, chấn vỡ nát thanh kiếm treo trên bầu trời, sau đó đánh về phía Hứa Đức Diệu.

Hứa Đức Diệu lộ kinh sợ, vội vàng khép kín Bảo Liên tiến hành bảo vệ.

Ầm ầm...

Vạn phật bạo kích, phật uy cuồn cuộn, phật quang vô tận bao phủ đài sen.

Thất Phẩm Bảo Liên như là một con thuyền giữa biển lớn, chập trùng kịch liệt, tiếp tục tháo chạy, kéo thẳng tới bên ngoài trăm dặm.

Núi rừng ở phía dưới đều bị liên lụy, núi cao sụp đổ, cánh rừng đột ngột nhảy lên, cuồng phong bụi mù tàn phá bừa bãi không dứt.

Số lượng lớn cường giả bị vô tình tung bay.

Ngoài trăm dặm, đài sen nở rộ, Hứa Đức Diệu xuất hiện từ bên trong, sắc mặt tái nhợt, khí tức lộn xộn, khó có thể tin mà nhìn qua Phật Đà phương xa.

- Đó thật sự là Phật Đà Thủy Tổ sao? Tại sao có thể có chiến ý cường đại như vậy? Không phải Phật Đà Thủy Tổ phổ độ chúng sinh sao? Phủ bụi trong thời gian vô tận lại còn giữ chấp niệm chiến tranh!

Hứa Đức Diệu hít sâu một hơi, đáy mắt hiện ra chiến ý.

Đầu tiên là vực sâu, sau đó lại là Phật Đà, liên tiếp phát hiện hai bảo tàng, vậy mà một cái đều không phá nổi?

Hắn cảm giác mình đã bị nhục nhã.

Nếu như tin tức truyền ra, hắn chắc chắn bị thiên hạ cười nhạo, cũng sẽ để Chí Tôn Kim Thành hổ thẹn.

Hứa Đức Diệu hét lớn một tiếng, khống chế Thất Phẩm Bảo Liên lao thẳng đến Phật Đà.

Trong núi rừng hỗn loạn, mọi người nhao nhao nhìn ra xa bầu trời.

Đánh như thế nào lại đi lên??

Thành chủ Chí Tôn Kim Thành vậy mà lại cùng Chí Tôn Nhân tộc năm tháng vô tận trước đây đánh nhau?

Người sống, đại chiến với người chết?

Mọi người rung động, càng cảm nhận được một cảm giác giá lạnh.

Vậy thì thật sự là Phật Đà Thủy Tổ sao?

Tại sao lại có thể có chiến ý mãnh liệt như vậy, còn có thực lực mạnh như vậy!

Rốt cuộc là ai được mai táng ở phía dưới?

Mọi người từ vực sâu nơi đó chạy tới cũng kinh ngạc, mặc dù Hứa Đức Diệu huyên náo oanh động vực sâu nơi đó, nhưng đều là Hứa Đức Diệu tấn công mạnh, phía dưới thì chống cự, vậy mà nơi này lại nổi lên 'Chiến tranh'.

- Truyền tin tức đi!

Cường giả hoàng đạo các phương lập tức an bài, lần này khả năng thật sự đã bừng tỉnh tuyệt thế bảo tàng.
Chương 1663 Thượng Thương bạo động, yêu ma loạn vũ (4)

Giống như Tổ Kỳ Lân, Thái Võ Nhân Hoàng kia, một đám Niết Bàn cảnh liền có thể công phá, vậy mà tòa mộ Phật Đà này lại đang cùng Thánh Linh đánh nhau.

Phía dưới khẳng định đang chôn giấu bí mật lớn!

Coi như không phải Phật Đà Thủy Tổ, cũng là bảo vật, hơn nữa còn có khả năng có những vật khác.

- Là lạ.

Khương Phàm rơi xuống trong núi sâu, nhíu mày cảm nhận được địa tầng bạo động.

Hắn muốn nói chuyện vị trí mộ Phật Đà, cảm nhận chút năng lượng còn sót lại, thế nhưng theo ý thức xâm nhập dò xét, dần dần cảm giác được một loại cảm giác không cách nào nói rõ...

Tà ác...

Trong không gian ý thức mênh mông, ngoại trừ Đại Địa Mẫu Khí rộng rãi, địa mạch tài nguyên khoáng sản lấp lóe, phật quang mãnh liệt nơi xa, còn có bóng ma ở chỗ càng sâu.

- Sư phụ, ngài nói xem có một loại khả năng hay không. Nơi đó chính là Xá Lợi Tử mà Phật Đà Thủy Tổ để lại. Nhưng không phải ngủ say, mà là đang trấn áp cái gì?

Khương Phàm tra xét rõ ràng, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Bởi vì mỗi lần phật quang phóng thích mãnh liệt, năng lượng cuồn cuộn, bóng ma sâu trong địa tầng đều sẽ xuất hiện xao động dị dạng.

- Nếu như cần Phật Đà Thủy Tổ trấn áp, cái kia nhất định là yêu ma chí tà chí ác.

Đan Hoàng xuyên qua Khương Phàm, ngắm nhìn Phật Đà cường thế, cái này cùng hình tượng từ bi phổ độ chúng sinh mà hắn tưởng tượng hoàn toàn khác biệt.

- Yêu ma gì mà lại không thể trực tiếp giết, mà là cần trấn áp?

- Đó là bí mật trăm vạn năm trước, không liên quan tới chúng ta. Nhưng vấn đề là vật kia có còn uy hiếp hay không.

Hứa Đức Diệu càng đánh càng hăng, tiếp tục dùng bí thuật đại đạo tấn công mạnh, vô số cường giả kinh hãi hốt hoảng chạy trốn, sợ bị tác động đến.

Tất cả cường giả hoàng tộc hoàng đạo thì gian nan ở lại phía trước, tận mắt chứng kiến lấy trận đại chiến giữa người và phật hiếm thấy.

Càng là mãnh liệt, càng có thể xác định phía dưới chính là mai táng Phật Đà Thủy Tổ.

Nhưng, người phật đại chiến cũng không có tiếp tục quá lâu như mong muốn, sau mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Phật Đà phản kích đột nhiên chợt hạ xuống. Giống như là năng lượng còn sót lại tại sau khi bộc phát ngắn ngủi thì đã tiêu hao hầu như không còn.

Ầm ầm!

- Thôi Thiên Chưởng!

Mái tóc dài của Hứa Đức Diệu bay loạn, giống như Thiên Nhân, phát ra tiếng gào thét hùng hậu.

Kim quang vô biên, thao thao bất tuyệt, ngưng tụ thành bàn tay màu vàng óng, lớn như trời núi, đường vân rõ ràng.

Thất Phẩm Bảo Liên gào thét xoay tròn, dâng lên cánh hoa đầy trời, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên rót vào bàn tay màu vàng óng.

Mỗi một cánh hoa trùng kích, đều giống như rót vào một nguồn năng lượng, ngàn vạn cánh hoa tiếp tục bạo kích, bàn tay màu vàng óng lắc lư kịch liệt, tràn ngập ra lực lượng cường đại.

Cuồng lực cuồn cuộn, bỗng nhiên đánh ra phía trước.

Thôi Thiên Chưởng, 'Lực chi bí' bên trong bí thuật đại đạo, bộc phát ra uy thế có thể vật lộn với Thiên Long, phá hủy khung trời.

Phật Đà nhấc lên phật chưởng ngăn cản, nhưng năng lượng còn sót lại cũng không còn thừa bao nhiêu, phật quang nhìn như cường thịnh vừa mới ngăn cản liền ầm vang sụp đổ.

Thôi Thiên Chưởng vô địch, tuỳ tiện băng diệt hình ảnh Phật Đà.

Hứa Đức Diệu khống chế đài sen, nhấc lên cánh hoa đầy trời, gào thét lên đánh về phía hố sâu.

Hố sâu oanh minh, răng rắc giòn vang, giống như là cấm chế thần bí bị vỡ nát.

- Ai dám tiến về phía trước một bước, giết không tha!

Hứa Đức Diệu gầm thét với dãy núi, để lại Thất Phẩm Bảo Liên uy hiếp nhảy lùi lại bên dưới hố to, kích động giết đến.

- Ai...

Hàng ngàn hàng vạn tiếng thở dài quanh quẩn trong núi rừng, mọi người vừa tiếc nuối vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Đức Diệu.

Nhưng, tiếng thở dài còn chưa có rơi xuống, sâu dưới lòng đất đột nhiên truyền đến tiếng trầm đục quái dị. Tựa như là tách ra từ nơi cực sâu dưới địa tầng, thanh âm ngột ngạt đến cực điểm, khiến cho lòng người hoảng sợ.

Ngay sau đó, tiếng trầm đục liên tục truyền đến, khắp nơi trên dãy núi đều tùy theo đó mà chấn động.

Bầu không khí nhanh chóng an tĩnh, trong không khí phiêu đãng khí tức để cho người ta bất an.

Bất luận là thiên tài cao ngạo, hay là tán tu các nơi, bất luận là thanh niên tuấn kiệt, hay là lão giả biết nhiều việc đời, kinh nghiệm từng trãi phong phú, đều cảm nhận được khẩn trương không cách nào nói rõ.

Khương Phàm xếp bằng ở sâu trong núi, ý thức liên hệ cùng Đại Địa Mẫu Khí, cảm nhận được rung chuyển trong địa tầng.

Đây không phải là do Hứa Đức Diệu đang tấn công mạnh phong ấn, mà là vùng bóng ma kia đang tấn công mạnh phong ấn.

- Thứ ở phía dưới còn sống??

Khương Phàm âm thầm hít một hơi, nhanh chóng đứng dậy, mang theo Hướng Vãn Tình rút lui về nơi xa, tránh nơi này thật xa.

Cùng lúc đó, Hứa Đức Diệu giết sâu trong hố cũng cảm nhận được bất an mãnh liệt.

Bởi vì xuất hiện ở trước mặt hắn không phải một ngôi miếu cổ, mà là một mảnh miếu cổ!

Bọn chúng mai táng trong thời gian vô tận, nhưng vẫn tràn ngập phật quang thần thánh, liên tiếp tạo thành quang hải mênh mông, bao phủ địa tầng thâm thúy.

Mỗi một ngôi miếu thờ đều mang phong cách cổ xưa thê lương, khắc đầy phật ấn cổ lão; bên trong mỗi một ngôi miếu thờ đều có một Cổ Phật ngồi đó, chỉ còn lại mỗi cái đầu, dáng vẻ lại trang nghiêm.

Trong ngôi miếu thờ ở trung tâm kia, lơ lửng một viên xá lợi, nở rộ phật uy cổ lão mà mênh mông.

Ầm ầm...

Miếu thờ xen lẫn dưới màn ánh sáng, không ngừng truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, mỗi một âm thanh đều kích thích Cổ Phật trong miếu thờ thiện xướng, mỗi một âm thanh đều kích ra phật uy của miếu thờ.

Hứa Đức Diệu bỗng nhiên đã hiểu, Phật Đà không phải hao hết năng lượng, mà là rút năng lượng về trấn áp xuống mặt vật gì đó.

Nơi này không phải mộ táng Phật Đà Thủy Tổ?

Nơi này là nơi phong ấn.

Phía dưới trấn áp một loại yêu ma đáng sợ nào đó!

Oanh... Oanh...

Các trận va chạm mãnh liệt càng ngày càng mãnh liệt, ba ngôi miếu thờ đồng thời sụp đổ.

Một mảnh hắc vụ phun ra ngoài, ăn mòn miếu thờ xung quanh, rung chuyển phong ấn.

Thiện xướng bắt đầu gấp rút, quanh quẩn địa tầng, chấn nhiếp thần hồn.

Tất cả Cổ Phật trong miếu thờ vậy mà đều bắt đầu thiêu đốt chính mình, phật quang ngập trời, thiện xướng to lớn.

Phật quang vô tận thao thao bất tuyệt, giống như là đại dương kịch liệt cuồn cuộn, bên trong có ngàn vạn phật ảnh chiếm cứ, có vô tận Phật Tử cầu nguyện.

Một màn rung động để Hứa Đức Diệu cảm nhận được bất an mãnh liệt.

Xá lợi Phật Đà dâng lên, trấn áp đến nơi miếu thờ sụp đổ, muốn chữa trị phong ấn.

Rống!
Chương 1664 Cướp hết xá lợi, yêu ma hồi sinh

Một bàn tay to lớn màu đen ló ra, chộp tới xá lợi, hình dạng giống như là bàn tay người, nhưng quá lớn, ngón tay liền dài đến mười mấy mét, đen bóng mà sâm nghiêm.

Phốc phốc...

Một bàn tay to lớn bắt lấy xá lợi, lại kêu thảm buông ra, phật quang thần thánh đối với yêu ma mà nói chính là tổn thương trí mạng.

Nhưng đại yêu phía dưới hiển nhiên không cam lòng, rốt cuộc cũng muốn thoát khốn, kiềm chế lửa giận bắt đầu điên cuồng phát tiết.

Hứa Đức Diệu chau mày, phía dưới này rốt cuộc đang trấn áp cái gì, xem ra còn giống như có ý thức?

Ầm ầm! Ầm ầm!

Trận va chạm mãnh liệt càng ngày càng mạnh hơn, phật quang vẫn sôi trào kịch liệt.

- Ông, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng...

Thiện xướng gấp rút to lớn, đinh tai nhức óc.

Kịch liệt đối kháng, rung động lòng người.

Hứa Đức Diệu bỗng nhiên ra tay, hiệp trợ Phật Đà trấn áp yêu ma.

Không phải hắn nhận cảm động, mà là thứ phía dưới quá mạnh, hắn chỉ sợ ép không được, chỉ có thể mượn nhờ lực lượng Phật Đà hung hăng tiêu hao.

Được vị Thánh Linh 'Tươi sống' Hứa Đức Diệu này trợ giúp, phong ấn nhanh chóng vững chắc. Yêu ma đang giãy dụa ở phía dưới cũng bắt đầu yếu bớt, nhưng, không đợi Hứa Đức Diệu thở phào, phía dưới đột nhiên bộc phát ra va chạm mãnh liệt đến cực hạn, trùng kích phong ấn rộng lớn.

Hứa Đức Diệu bỗng nhiên biến sắc, phía dưới không chỉ có một?

Chết tiệt, đây là nơi gì vậy chứ?

Là lao ngục của yêu ma sao?

Răng rắc... Ầm ầm...

Cổ Phật vỡ vụn, đốt thành tro bụi, miếu thờ vỡ nát, liên miên đổ sụp.

Ngàn vạn tiếng thiện xướng đột nhiên cao vút, lại tràn ngập bi ai cùng đau thương vô tận.

Theo miếu thờ sụp đổ trong phạm vi lớn, phật quang nhanh chóng ảm đạm, tình cảnh phía dưới để Hứa Đức Diệu càng thêm rung động.

Bởi vì dưới phong ấn, còn có phong ấn.

Một mảnh Thái Cực Bát Quái Đồ Trận mênh mông như biển, tám cái Thần Binh quái vị lơ lửng ở tám vị trí, nở rộ hào quang loá mắt.

Nhưng, tám cái Thần Binh đã mục nát không chịu nổi, Bát Quái Đồ trận bị yêu ma và thời gian vô tận ăn mòn, cũng đã bị tàn phá quá nhiều. Giờ khắc này, từng đoàn từng đoàn huyết khí, từng mảnh từng mảnh ma vật, chính chiếm cứ tại chỗ tổn hại của Bát Quái Đồ trận, giống như là yêu ma bị thời gian vô tận phủ bụi, đang hoàn toàn thức tỉnh ngay tại lúc này.

- Chết tiệt, đây là nơi quái quỷ gì vậy chứ?

Hứa Đức Diệu hít vào một ngụm khí lạnh, quả quyết bay lên không, chộp tới xá lợi của Phật Đà Thủy Tổ.

Phong ấn đã muốn nát, nếu như ra tay trễ, xá lợi Phật Đà chắc sẽ phải bị lửa giận của yêu ma hủy đi, hoặc là chiếm thành của mình.

Nếu đã như thế, còn không bằng chính hắn lấy đi.

Toàn thân Hứa Đức Diệu vờn quanh thủy triều màu vàng, ngạnh kháng phật khí của xá lợi.

Ầm ầm...

Xá lợi Phật Đà đang chìm nổi bên trong phật quang hỗn loạn, hư ảnh Phật Đà càng ngày càng mơ hồ, căn bản gánh không được Hứa Đức Diệu tập kích.

- Phật Đà Thủy Tổ, đắc tội.

Hứa Đức Diệu một phát bắt được xá lợi, kim quang toàn thân chồng chất cuồn cuộn về phía trước, ngưng tụ ra liên miên cánh hoa, tầng tầng bao viên.

Một mảnh... Hai mảnh... Mười mảnh... Hai mươi mảnh... Một trăm mảnh... Một ngàn mảnh...

- A!!

Hứa Đức Diệu điên cuồng phóng thích linh lực, gần như thiêu đốt huyết khí, tại phóng thích mười vạn tám ngàn cánh hoa trong thời gian rất ngắn, tầng tầng lớp lớp, tiếp tục áp chế, triệt để cầm giữ xá lợi mệt mỏi, phong ấn phật khí.

Xá lợi Phật Đà bị nhốt, bình chướng trấn áp yêu ma cuối cùng cũng triệt để sụp đổ.

Sau khi phật quang thần thánh nở rộ mãnh liệt, thì sau đó toàn bộ đều nhanh chóng ảm đạm, ngàn vạn di hài Cổ Phật đều bị đốt sạch, miếu thờ khắc đầy phật ấn sụp đổ thành bụi.

Từng tiếng phật ngữ phiêu đãng.

Thê lương, bất đắc dĩ.

Rống!!

Mãnh thú gào thét, quần ma kêu gào, hắc ám phía dưới toàn diện bộc phát.

Hứa Đức Diệu khống chế xá lợi Phật Đà dùng tốc độ cao nhất rút lui, nhưng khi hắn cúi đầu xem tiếp, lại kinh hãi phát hiện phía dưới Thái Cực Bát Quái Đồ, còn có phong ấn khác.

Bọn chúng đang liên tiếp nở rộ tia sáng, phóng thích dư uy sau cùng.

Có uy lực yên diệt cuồn cuộn, ý đồ hủy diệt bọn chúng.

Có cánh cửa Tinh Không rộng mở, cưỡng ép kéo bọn hắn đi đến không gian thần bí.

Càng có chiến hồn Nhân tộc bất hủ phát ra tiếng hò hét, cuồng dã chém giết sau cùng....

Dưới phong ấn, vẫn là phong ấn, nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Là cái gì mà lại có thể làm cho tượng trưng cho Thượng Thương cổ thành được xem như đồ đằng Nhân tộc chỉ có thể tầng tầng trấn áp, mà khó có thể hủy diệt nó?

Là cái gì mà lại có thể sau khi trấn áp trong thời gian vô tận, vẫn còn có thể cường thế thức tỉnh, tách ra uy thế như thế.

Rống! Rống rống!

Yêu ma rít gào, hắc ám bạo động.

Hứa Đức Diệu mang theo xá lợi Phật Đà xông ra khỏi hố sâu, sau một khắc, lực lượng bóng tối vô tận liền xô ra khỏi địa tầng, thẳng tới khung trời cách vạn trượng.

Bình chướng của Thượng Thương cổ thành lắc lư kịch liệt, hắc ám dọc theo bình chướng lao nhanh về bốn phương tám hướng, mười dặm... Trăm dặm... Ngàn dặm...

Đám người trốn ở trong dãy núi mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn lên mảnh hắc ám như thủy triều mãnh liệt đến nóng nảy ở trên bầu trời.

Không phải Phật Đà Thủy Tổ sao?

Những yêu khí tức ma này là có chuyện gì đang ra?

Hắc ám xâm nhập, bao phủ trời cao, để Thượng Thương cổ thành rất nhanh đã lâm vào hắc ám.

Rống...

Một con Cự Long toàn thân treo đầy thịt nát rách rưới đã phá tan địa tầng trước nhất, nó cực kỳ to lớn, cơ thể bị đâm rất nhiều, nó trông như một con Địa Long, lại càng thêm thon dài, tứ chi tráng kiện, móng vuốt có thể so với đầu, nhất là cái đầu rồng kia, vậy mà lại cực kỳ giống đầu Tổ Long.

- Hồng Hoang Man Long!

Vô số người hít vào từng ngụm khí lạnh, hốt hoảng chạy trốn.

Rống!!

Toàn thân Hồng Hoang Man Long đều là thịt thối, hài cốt um tùm, tràn ngập huyết khí cuồn cuộn, lưu chuyển lên long khí cường đại, dữ dội cuồng dã, đạp tan đại địa, phá hủy núi cao, bổ nhào đi qua phía 'Người sống' ở xa xa.

Ngay sau đó... Chín con cự mãng, lớn như Ma Viên trời trụ, có Bằng Điểu giương cánh che trời, có ma vật tương tự con người, toàn thân lại phủ đầy vảy đen và còn mở rộng cốt dực.

Bọn chúng toàn bộ đều rách mướp, khiến cho người người buồn nôn, lòng càng sinh sợ hãi.

Thời gian qua đi vô tận, rốt cuộc cũng lại thấy ánh mặt trời, bọn chúng cũng bắt đầu điên cuồng phát tiết, hận không thể phá hủy Thượng Thương cổ thành, thôn phệ hết tất cả mọi thứ ở nơi này.

Khương Phàm bị uy thế kia chấn nhiếp, cũng nhanh chóng rời khỏi.
Chương 1665 Một sợi u ảnh kia

Khi yêu ma hoành hành, hoắc loạn dãy núi, xá lợi Phật Đà trấn áp vực sâu lại dần dần bình tĩnh.

Nhưng, trong bóng đêm dày đặc như mực, lại truyền ra tiếng nói nhỏ khàn khàn.

- Phật Đà, ta đã nói với ngươi, vũ khí mạnh nhất thế gian này là thời gian. Năm tháng dài dằng dặc, tuyên cổ trăm vạn năm. Không ai bì nổi ngươi, chết rồi, Thượng Thương cổ thành bất hủ cũng phải sập, bây giờ ngay cả phong ấn đều đã hao hết năng lượng sau cùng. Ta, vẫn tồn tại. Không có những Chí Tôn Hồng Hoang các ngươi đây, ta xem thế giới này còn có ai có thể trấn áp ta.

Trong bóng tối, huỳnh quang yếu ớt đang lóe lên, một nam tử gầy như que củi mệt mỏi nhìn lên vực sâu sụp đổ.

Hắn có màu da tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, trên đầu lại có hai cái sừng nhọn, cũng là ảm đạm không ánh sáng, hai cái cánh chim ở phía sau sớm đã tàn lụi.

Khóe miệng khô nứt của hắn chậm rãi cong lên, lộ ra răng nanh sắc nhọn, tà khí lẫm nhiên.

Ầm ầm!

Hắn khẽ rung hai cánh đã tàn lụi lên, hắc ám sụp đổ, hư không vặn vẹo, lao ngục đã mất đi cấm chế đã không cách nào trấn áp được hắn. Hắn rạch ra không gian dễ như trở bàn tay, rời khỏi cái lao ngục trấn chèn ép hắn trăm vạn năm này.

Sau khi hắn rời khỏi không lâu, bên trong một mảnh huyết hồ tinh hồng dần dần hiện lên một cái tượng đá, thoạt nhìn như là một nữ tử mỹ lệ.

Pho tượng quấn đầy xiềng xích, xiềng xích bò đầy huyết văn, quỷ dị tà ác.

Nhưng sau khi cấm chế tiêu tán, xiềng xích lại mờ đi ánh sáng, nương theo tiếng tạch tạch thanh thúy, xiềng xích từ từ vỡ vụn, rơi vào bên trong huyết hồ.

Pho tượng cũng bắt đầu rạn nứt, những hòn đá pha tạp rơi xuống, lộ ra từng mảnh da khô quắt.

Chỉ sau chốc lát, một nữ tử khô gầy với hốc mắt hãm sâu, giống như thây khô, từ từ bày biện ra tới.

Nàng hơi động đầu ngón tay một chút, cả người cứng ngắc phát ra tiếng ma sát của khớp xương khô khốc, từ từ mở ra một đôi mắt mị hoặc chúng sinh.

Rõ ràng đã khô gầy khô quắt, tóc đều tan mất, nhưng khi nàng mở mắt ra, một khắc này, lại như vẻ tươi đẹp trong nhân thế.

Nàng như một Tinh Linh đẹp nhất, lại như Tiên Ba Thần Đình, mỹ lệ vô hạ, uyển chuyển động lòng người.

Trong bóng tối tĩnh mịch, một sợi u ảnh bay tới, đứng ở một bên huyết hồ, thấy không rõ bộ dáng, chỉ có một đôi mắt âm trầm như Minh Hỏa nhảy lên.

- Thật yên tĩnh...

Đôi môi khô khốc của nữ tử khinh động, phát ra tiếng nói nhỏ khàn khàn, nàng xương cổ đầu răng rắc giòn vang, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía hố sâu.

- Phong ấn đã sập, trước khi chúng ta tiêu vong. Chúng ta, đã chịu đựng qua Phật Đà, gánh vác được thời gian. Bây giờ, chúng ta đã tự do.

Giọng u ảnh trống rỗng trầm thấp, không có chút gợn sóng nào.

- Tự do... từ ngữ mỹ diệu cỡ nào...

Nữ tử khẽ nói, đẩy lui hòn đá trên người ra, cúi đầu nhìn bóng dáng trên mặt hồ.

Mặt hồ hiện ra gợn sóng, nở rộ ánh sáng màu đỏ hồng yếu ớt, phản chiếu lấy dung nhan cùng hình thể thảm đến không nỡ nhìn của nàng.

- Tự do sau trăm vạn năm, kiếm không dễ, quý giá thật.

- Ta khát vọng tự do là tại thời đại của ta, bây giờ đưa ta tự do lại có ý nghĩa gì...

- Làm quần chúng, đương nhiên không có ý nghĩa, nhưng làm chủ nhân thế giới này liền có ý nghĩa, tựa như chúng ta đã từng.

- Ngươi còn muốn tiếp tục?

Nữ tử nhấc tầm mắt khô quắt lên, nhìn về phía u ảnh.

- Bọn hắn đều đã chết, ai còn có thể kiềm chế được chúng ta? Không làm chủ nhân, còn không bằng chết ở chỗ này.

Bên trong u ảnh tản ra u quang, biến mất ở trong bóng tối.

Theo u ảnh biến mất, yêu ma nóng nảy ở bên ngoài đột nhiên giống như đã mất đi hồn phách, ầm vang ngã xuống đất, ngay cả khung xương đều tản ra.

Rừng rậm bạo loạn nhanh chóng lâm vào an tĩnh, đám người chạy trốn lần lượt dừng lại, lại đều kinh hồn khó định.

Có người cả gan đụng đến xương cốt đầy đất, lại không có chút phản ứng nào.

- Trước đó nhìn còn có thịt nát, còn có hồn phách, sao đột nhiên đều khô quắt rồi?

- Hồi quang phản chiếu sau cùng sao?

- Chẳng lẽ bọn chúng đã sớm chết, chỉ là bị một loại lực lượng thần bí nào đó thao túng?

- Bọn chúng có phải đang ngụy trang để hấp dẫn lực chú ý, dùng đồ trong hố sâu để xua đuổi chúng ta đi hay không?

- Thứ gì có thể thao túng nhiều yêu ma như vậy?

Sau khi rừng rậm thoáng an tĩnh, lại lần nữa nhanh chóng xao động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xông về hố sâu.

Bây giờ có thể xác định nơi đó không phải là mộ của Phật Đà Thủy Tổ, mà là Phật Đà Thủy Tổ đang trấn áp vật gì đó.

Những yêu ma này giết ra tới rất có thể là bị chôn cùng, chết đã không biết bao nhiêu năm.

Chí bảo thật sự, hẳn là còn ở phía dưới.

Bọn hắn xao động, khí thế dâng cao, tranh nhau chen lấn xông vào hố sâu. Nhưng còn có rất nhiều tán tu nhào về phía di cốt tản mát đầy đất.

Đây chính là yêu ma mà Thượng Thương cổ thành trấn áp sao, đều là trên trăm vạn năm trước, cũng chính là lão tổ tông trong yêu ma. Mà đều là vô cùng ngưu bức, nếu không đều không tư cách bị trấn áp.

Di cốt như thế này đương nhiên đều là bảo vật quý giá.

Dung hợp, luyện dược, nấu canh, chờ một chút!

Công dụng quá lớn!

Bầu không khí trong rừng rậm trước đó còn sợ hãi, bây giờ đã nhanh chóng trở nên khô nóng lên.

Đầy đất đều là lão tổ tông sao!!

Quá kích thích!

Quá làm cho người ta phấn khởi!

Rốt cuộc Thượng Thương cổ thành cũng khẳng khái một lần đối với những tán tu bọn hắn đây.

Cứ như vậy, hơn mấy ngàn vạn người nhào về phía hố sâu, còn có mấy ngàn người thì điên cuồng cướp đoạt di cốt.

Khương Phàm không có chạy đến hố sâu, mà hoành hành trong rừng rậm trắng trợn cướp đoạt di cốt.

Ỷ vào bản thân đã giết ra tới hung danh, những nơi đi qua, không có người dám ngăn cản hắn, tất cả đều nhao nhao rút lui.

Khương Phàm rất nhanh liền sưu tập đến 'Hồng Hoang Man Long', 'Thiên Bằng', 'Thái Thản Cự Viên', ba loại tuyệt thế mãnh thú đời đời của Hồng Hoang.

Mặc dù đều đã mục nát rách rưới, chút cốt tủy ở đầu khớp xương cũng đã bị mất, không biết đã chết bao nhiêu năm tháng, nhưng Khương Phàm tin tưởng vẫn có thể từ bên trong 'Ép ra được chút dầu'.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom