-
Chương 3106-3110
Chương 3106 Mở thiên mộ
Bây giờ hắn còn không có thức tỉnh linh văn, sớm đạt được đồ đằng, được đặt cách phong thần, lưu danh Hồng Mông Phong Bia, tương lai trưởng thành tất nhiên vô cùng tấn mãnh, càng có thể có khả năng cao trùng kích Đế cảnh.
Đây chính là kỳ vọng lớn nhất kiếp trước.
- Đồ đằng gì?
Bọn người Kiều Vô Hối đều khẩn trương mong đợi Vạn Độc Huyết Long đồ đằng.
Lấy cảnh giới Thần Linh của Vạn Độc Huyết Long, cùng Linh Thể đặc biệt, hẳn là có thể mang theo một cái đồ đằng vô cùng cường đại.
Đồ đằng độc loại!!
Vậy sẽ là dạng uy lực gì?
Tu La sẽ là Khởi Nguyên đồ đằng sao? Đồ đằng lại là do cái gì tạo nên, có phải là di cốt Đại Đế Nhân tộc Chí Tôn cầu nguyện hay không.
Ở vào trong vòng xoáy to lớn, đặt mình vào dưới vạn cổ thời không, loại chờ đợi lo lắng này để thời gian giống như trải qua vô cùng chậm chạp. Nhưng tất cả mọi người kích tình đều không có mảy may yếu bớt, chờ mong... Chờ mong... Vô kỳ hạn đợi...
Rốt cuộc cũng...
Ngày thứ ba, Tu La tiếp dẫn đồ đằng dẫn đầu đến, giống như tinh hà lao nhanh, phá tan đầy trời vòng xoáy, oanh đến bên trên Hoàng Nê Đài chỗ Tu La.
Toàn thân Tu La căng cứng, đau đớn đến giống như muốn bị hủy diệt, nhưng ngay sau đó nóng bỏng để hắn phấn khởi, để hắn xao động, để hắn đang ở bên trong sôi trào mê quang ngẩn đầu lên trời gào lớn, thân ảnh non nớt vậy mà lộ ra vô cùng uy mãnh.
- Đồ đằng...
Giọng Khương Phàm thanh liệt vang vọng đất trời, quanh quẩn vòng xoáy vạn cổ:
- Khởi Nguyên!!
Bọn người Kiều Vô Hối mong đợi đầy cõi lòng toàn bộ reo hò, quả nhiên là khởi nguyên.
Khương Phàm rất kích động, không chỉ là thân phận đồ đằng, càng là bởi vì đồ đằng giáng lâm một khắc này, hắn vậy mà phát giác được một loại pháp tắc nào đó ba động giữa thiên địa.
Không lâu sau đó, đồ đằng Vạn Độc Huyết Long mong đợi vọt tới Hoàng Nê Đài, trong chốc lát ba động quỷ dị vậy mà để đại đạo mục nát, thiên địa lập suy, thời không rối loạn.
Tựa như là một siêu cấp kẻ phá hoại bên trong ngàn vạn đại đạo, mặc kệ ai đụng phải, cũng có thể bị nó làm cho hỗn loạn.
- Đồ đằng...
Khương Phàm lần nữa cao giọng tuyên cáo:
- Kịch Độc!!
- Tốt!!
Bọn người Kiều Vô Hối phấn chấn reo hò, mặc dù không biết cụ thể tình huống như thế nào, nhưng thời khắc này cảm nhận cùng cái tên đáng sợ, khẳng định vô cùng cường đại.
Không phải là độc, mà là Kịch Độc.
Tóm lại rất lợi hại là được.
Phong Thần đại điển kết thúc, Vạn Độc Huyết Long cùng Tu La lập tức chiều sâu bế quan, cảm ngộ đồ đằng, lĩnh ngộ truyền thừa.
Kiều Vô Hối, bọn người Khương Diễm cũng đều tiếp tục bế quan.
Mặc dù Khương Phàm đã vô tình hay cố ý đề cập tới, tránh cho để Thần Linh tiếp xúc cuộc chiến sát thiên, nhưng bọn hắn tuyệt đối không chịu bỏ qua như vậy, cũng đều đang mong đợi có thể có chỗ đột phá, dù hi vọng xa vời đến cực kỳ bé nhỏ, bọn hắn cũng tuyệt đối không chịu cứ thế từ bỏ, làm quần chúng không có chút ý nghĩa nào.
Khương Phàm không có gấp lùng bắt Man Hoang Đế Tổ, mà muốn chờ Thiên Hậu đột phá, tiến hành một trận săn bắn có nắm chắc tất thắng.
Nhân Ma kia hung tàn lại điên cuồng, nhất định phải thận trọng xử lý.
Khương Phàm đi lòng vòng khắp nơi bên trong Sí Thiên giới cùng Hư Không Đế Thành, hiểu rõ tình huống cùng nhu cầu các tộc, tự mình làm một ít điều phối.
Về phần Hướng gia nơi đó, dù có chút ý kiến về Hướng U Mộng, lại thực hiện ước định, không có tiến hành can thiệp.
- Ta cùng Hắc Ma Đế Quân cùng Long Đế làm ước định. Mời bọn họ tháng chín đến nơi đây gặp mặt.
- Mục đích chính là thẳng thắn nói một chút về cuộc chiến sát thiên. Mục đích thứ hai, chính là hi vọng bọn họ có thể cùng nhau chứng kiến một sự kiện, đoạn tuyệt một ít tưởng niệm của bọn hắn.
Khương Phàm lại tới bên trên Tổ Nguyên sơn, trực diện Yêu Đồng.
Yêu Đồng vẫn là bộ dáng tự tại tản mạn, thản nhiên ngồi dưới tàng cây, cười nhìn Khương Phàm đi tới.
- Cuộc chiến Thiên Khải, không có quá tận hứng, mấy Đế Quân quá làm cho người ta thất vọng. Tuy nhiên... Một đám Đế Quân an dật ba mươi ngàn năm, đụng phải một đám tên điên điên rồ hai ngàn năm, bị bại không oan, chỉ là đối với quần chúng như ta mà nói, không có tận hứng.
- Nếu như thời đại này giao cho bọn hắn, chờ người giết trời tới, bọn hắn xác thực không chịu nổi một kích.
- Coi như cuộc chiến Thiên Khải là món ăn khai vị đi, chân chính món chính tại cuộc chiến sát thiên.
- Ta đang mong đợi.
Yêu Đồng cười nói, đối với Khương Phàm duỗi ra cái ngón cái, ra hiệu hảo hảo cố gắng, ta rất coi trọng ngươi.
- Ngươi chờ mong ta là ta biểu hiện đặc sắc một chút, đừng quá dê chết. Nhưng ta chờ mong đối với bản thân ta là, bọn hắn tới, cũng đừng đi nữa.
- Rất tốt, phải có loại kích tình này, nhất định phải giữ vững lại.
Yêu Đồng thanh thoát khích lệ, có kích tình, đánh mới kích thích, mặc dù kết quả đã định, nhưng vở kịch lớn nhìn chính là quá trình, đặc sắc đều trong quá trình.
Khương Phàm biết Yêu Đồng không tin hắn có thể thắng, nhưng hắn vẫn kiên trì tín niệm của mình —— càn khôn chưa định, làm sao biết chung cuộc.
- Ta muốn Hắc Ma Đế Quân cùng Long Đế chân chính chứng kiến chính là... Ta mạnh hơn Đế cảnh, hóa thân thành Thiên, chân chính tiếp quản thế giới này.
Đáy mắt Yêu Đồng bắn ra tia sáng rực, đầy mắt chờ mong:
- Ta chờ giờ khắc này! Thành Thiên, mới có thể có vốn liếng giao thủ, nếu không chỉ có bị tàn sát.
- Dựa theo ta hiểu, muốn thành Thiên, cần dung hợp toàn bộ Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo. Mà phương thức dung hợp, chính là cướp đoạt, cướp đoạt phương thức chính là chém giết mục tiêu. Nhưng ta không muốn giết hại người thân bằng hữu ta, cho nên muốn nếm thử phương thức khác.
- Nói nghe một chút?
- Mở thiên mộ, xin mời Thanh Thiên! Lấy Thanh Thiên làm nguyên, dẫn Vạn Đạo nhập thể!
Chương 3107 Biết ý nghĩa sao?
Khương Phàm nhìn chằm chằm Yêu Đồng, phía dưới chính là thiên mộ, mai táng lấy Thanh Thiên, suy nghĩ của hắn chính là thôn phệ Thanh Thiên, cưỡng ép dẫn dắt Vô Hạn Sơn Hà, Thiên Địa Huyền Hoàng, Tự Tại Vũ Trụ, Vạn Cổ Thiên Thu, cùng Chúng Sinh Đại Táng, Luân Hồi Đại Táng, Tru Thiên Thần Ma Đại Táng, dưới tình huống không làm thương hại đến Như Ảnh mấy người, dung nhập trong thân thể mình.
- Ngươi muốn... Thôn phệ thiên mộ?
Trên mặt Yêu Đồng toát ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Ta muốn thỉnh giáo ý kiến của ngươi.
Khương Phàm nhìn Yêu Đồng.
Tiểu gia hỏa này quanh năm ngồi ở chỗ này, tựa như là người thủ mộ, khẳng định biết tình huống phía dưới, cũng biết khả năng kế hoạch này co thể nào đi thông.
- Thanh Thiên chết rồi, phía dưới là di hài, là phế tích, nhưng phía trên xác thực có lưu vết tích Lục Đạo Lục Táng, cũng tồn tại trực tiếp liên hệ cùng pháp tắc hệ thống thế giới này.
Yêu Đồng nhìn như tùy ý, kì thực chăm chú giải thích.
- Ngươi đã nói, Thanh Thiên mặc dù chết rồi, nhưng còn đang duy trì lấy thế giới vận chuyển, cho nên phía trên không chỉ có vết tích, còn là vết tích vô cùng cường đại.
- Nó không có ý thức, nhưng chính là vết tích trên người nắm trong tay thế giới vận chuyển, cho nên vết tích... Rất mạnh...
- Cho nên?
Khương Phàm chờ mong đầy cõi lòng, nếu quả như thật có thể thực hiện, hắn không cần làm chuyện giết ngược kia, nếu quả như thật có thể thực hiện, là hắn có thể thông qua trên di tích vết tích, cảm ngộ đại đạo tốt hơn, khống chế đại đạo, trước khi người giết trời chạy đến, trở nên càng mạnh.
Yêu Đồng nhìn qua Khương Phàm, chậm chạp không nói.
- Ta bây giờ đã xưng đế. Ngươi, ngăn không được ta. Trò hay vừa mới bắt đầu. Ngươi, cũng không muốn ta chết. Ngươi nói, tư duy cường giả, bọn hắn đợi mấy vạn năm.
Khương Phàm đe dọa nhìn Yêu Đồng.
- Ngươi có lĩnh hội qua ý tứ ba chữ 'Người giết trời' hay không?
Yêu Đồng trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi ngược lại câu.
- Sát thiên, giết là Thiên thời đại này.
- Ngươi nuốt Thanh Thiên, tiếp quản Lục Đạo Lục Táng, khống chế trật tự thế giới, chẳng khác nào mở ra kỷ nguyên mới, ngươi cũng sẽ biến thành Thiên mới.
- Một khi ngươi thành công, vận mệnh liền triệt để định. Bọn hắn... Không thể không giết ngươi, không có bất kỳ chỗ trống lượn vòng.
- Chẳng lẽ, thời đại Vô Thiên, bọn hắn có bỏ qua cho ai?
Khương Phàm mẫn cảm bắt lấy ý tứ trong lời Yêu Đồng nói.
Yêu Đồng cùng Khương Phàm nhìn nhau một lát, nhẹ giọng cười nói:
- Nếu như ngươi không làm Thiên, có thể lựa chọn thần phục, ta thấy lấy tình huống của ngươi, bọn hắn sẽ xem xét tiếp nhận ngươi. Đến lúc đó, toàn bộ vũ trụ, đều chính là chiến trường của ngươi, ngươi đi theo cước bộ của bọn hắn, chinh chiến tinh vực này đến tinh vực khác. Nhưng nếu như ngươi làm Thiên, thuộc về nơi này, cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Khương Phàm ngắm nhìn Yêu Đồng thật sâu, lấy ra thật lớn lượng tin tức từ trong giọng nói ngắn gọn tinh luyện.
Người giết trời, có thuộc cấp?
Tùy tùng người giết trời, Đế Quân đến từ thời đại này?
Người giết trời, tung hoành vũ trụ, chinh chiến tinh vực?
Trong vũ trụ, còn có càng nhiều thế giới?
Đầu Khương Phàm ong ong vang lớn, toàn thân nổi lên hàn ý dị dạng.
Trước đó nói chuyện cùng Yêu Đồng, đã mở ra thế giới quan hoàn toàn mới.
Lần này nói chuyện cùng Yêu Đồng, lần nữa cảm nhận được rung động.
Yêu Đồng nhìn Khương Phàm cười một tiếng:
- Ta đây, rất chờ mong ngươi hóa thân thành Thiên, liều chết đánh cược một lần, lại phối hợp Thiên Đế, khẳng định vô cùng đặc sắc. Nhưng ta đây lại không hy vọng ngươi cứ như vậy chết đi, không nhìn thấy thế giới càng đặc sắc hơn.
Đôi mắt Khương Phàm lưu chuyển, trầm giọng nói:
- Ta muốn hóa thân thành Thiên, ta phải bảo vệ thế giới này! Về phần tinh vực ngươi nói, ta không có hứng thú! Ta thủ vững lý niệm vĩnh viễn không thay đổi, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, trảm thảo trừ căn!
Yêu Đồng ha ha cười:
- Ta cho ngươi lựa chọn, chính ngươi làm quyết định. Ta tôn trọng, cũng duy trì.
Khương Phàm nói:
- Ta có thể thôn phệ Thanh Thiên hay không? Có thể không làm thương hại mấy người Như Ảnh bọn hắn hay không? Ta có thể đạt được toàn bộ truyền thừa hay không?
Yêu Đồng nói:
- Đây đúng là biện pháp, nhưng ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách.
- Ta còn chưa đủ mạnh?
- nếu Thanh Thiên có ý thức, còn dễ xử lý, tán thành ngươi liền có thể tiếp nhận ngươi. Nhưng không có ý thức, cũng chỉ giảng quy tắc. Ngươi bây giờ vẻn vẹn đạt được ba Đại Táng cùng một Vĩnh Hằng, như thế nào khống chế nó?
- Ý của ngươi là... Ta cần trước dung hợp càng nhiều?
- Cái gọi là quy tắc, không phải là Lục Đạo cùng Lục Táng tranh hùng, ai có thể thắng ai, ai có thể nuốt người nào không?
- Cho nên Lục Táng cùng Lục Đạo, ngươi ít nhất phải tập hợp đủ một cái! Hóa thân 'Hư Thiên', lại thôn phệ bộ phận Lục Đạo truyền thừa, như thế này mới tương đương chứng minh ngươi thắng. Sau đó, ngươi lấy tư thái người thắng, tiếp xúc di tích Thanh Thiên, Thanh Thiên mới có thể tiếp nhận ngươi, cũng hiệp trợ ngươi... Dẫn dắt truyền thừa khác.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Yêu Đồng, đạt được đáp án mình muốn:
- Cám ơn ngươi thẳng thắn. Mặc kệ ngươi đang mong đợi cái gì, ta đều sẽ để cho ngươi vô cùng hài lòng.
Yêu Đồng cười khẽ:
- Ta rất chờ mong.
Khương Phàm nhìn qua Vạn Đạo Thần Thụ còn đang kiên trì:
- Chờ Giới Chủ xuất quan, nói cho hắn biết, cách cục thiên hạ đã định, nếu như hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào có thể rời khỏi Thương Huyền, tái tạo đại lục thứ mười. Ta tuân thủ ước định của ta, bảo đảm hắn làm đại lục chủ nhân.
- Còn có, Linh tộc tuổi thọ dài, tiềm lực lớn, nhưng tốc độ phát triển tương đối chậm chạp, đây là số mệnh, để hắn không nên gấp trong mấy năm này.
- Ta sẽ thay ngươi chuyển cáo.
- Tháng chín, ta sẽ lại tới nơi này. Cáo từ...
Khương Phàm lui lại hai bước, rời khỏi Tổ Nguyên sơn.
- Ha ha...
Yêu Đồng lắc đầu mà cười, quan sát phế tích Thanh Thiên phía dưới, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Ngươi biết Thiên rốt cuộc đại biểu cho cái gì sao? Ngươi biết bọn tại sao hắn lại muốn sát thiên sao?
Chương 3108 Ta thật đáng tiếc
Khương Phàm rời khỏi Tổ Nguyên sơn, yên lặng suy nghĩ.
Huyền Đàm khống chế 'Vô Hạn Sơn Hà', Bạch Hổ Thiếu Hoàng khống chế 'Chúng Sinh Đại Táng' cùng Vĩnh Dạ khống chế 'Chư Thiên Thần Ma Đại Táng', đều bị trấn áp tại Đế Thành.
Đông Hoàng Như Ảnh nắm trong tay 'Tự Tại Vũ Trụ' cùng 'Vạn Cổ Xuân Thu', Khương Thương khống chế 'Thiên Địa Huyền Hoàng' cùng Cổ Tác Nhân 'Bất Tử Bất Diệt'.
Tính như vậy, Vĩnh Hằng Lục Đạo đã gom góp, Chư Thiên Lục Táng còn thiếu Luân Hồi Đại Táng.
Nhưng Khương Phàm đương nhiên muốn trước tập hợp đủ Chư Thiên Lục Táng, sau đó thông qua Thanh Thiên di tích, dẫn dắt Đông Hoàng Như Ảnh, Khương Thương cùng Cổ Tác Nhân truyền thừa.
- Triệu Thanh Duẫn!
Khương Phàm mặc niệm hai câu, rời khỏi lãnh địa thế giới mới, tìm tới Dương Biện, mở ra cánh cửa Địa Ngục, đi Phong Đô Quỷ Thành.
Thuận tiện mang tới Liệp Thần Thương, dùng làm uy hiếp.
Đế cảnh giáng lâm, U Minh Địa Ngục mênh mông vô ngần nhận lấy mãnh liệt xúc động, dẫn phát trình độ ba động khác biệt, số lượng lớn cường giả Quỷ tộc đều có chỗ phát giác.
- Phần Thiên Đế Quân...
Phong Đô Quỷ Hoàng ngưng tụ quỷ ảnh, ở ngoài Phong Đô thành, bên dưới vòm trời mờ tối, đón nhận Khương Phàm.
Bây giờ Khương Phàm đã không còn là Phần Thiên Thần Hoàng, mà là Đế Quân, Đế Quân chí cao vô thượng.
Một trận chiến Thiên Khải, không chỉ có bảo vệ địa vị chủ nhân Thương Huyền của Khương Phàm tuyệt đối, càng trùng kích đến toàn bộ hệ thống thống trị thế giới.
Theo Huyết Ma Đế Quân, Huyền Vũ Đế Quân, Bắc Thái Đế Quân, Tam Đế tử vong, Bạch Hổ Đế Quân, Thái Sơ Đế Quân lưu vong thâm không, Hắc Ma Đế Quân cùng Long Đế lựa chọn từ bỏ, cách cục thiên hạ hoàn toàn thay đổi.
Nhìn lại ngàn năm lịch sử, các Đế Quân bắt đầu chỉ là muốn ngăn cản Thương Huyền sinh ra kẻ thống trị, không nghĩ tới cuối cùng tạo nên một kẻ thống trị cấp thế giới, còn bọn hắn cũng tống táng.
Khương Phàm nói:
- Ta đã đồng ý thay ngươi làm hai chuyện, ngươi nghĩ được chưa?
Phong Đô Quỷ Hoàng nói:
- Có lòng, xưng đế còn có thể nhớ kỹ ước định thời kỳ Thần Linh. Nhưng ta còn chưa nghĩ ra.
Khương Phàm mang theo Liệp Thần Thương, không che giấu chút nào đế uy cường đại của mình.
- Ngươi có thể bây giờ suy nghĩ một chút.
- Không nôn nóng.
- Không nôn nóng? Ngươi giấu ở trong hắc ám này nhìn trộm nhân gian năm trăm ngàn năm, chẳng lẽ không biết sắp phát sinh cái gì?
-...
- Ta xưng đế, nhưng ta có khả năng chẳng mấy chốc sẽ chết. Ngươi lại không nghĩ liền sẽ không kịp.
- Hoặc là, bây giờ nói cho ta biết ngươi muốn ta làm cái gì, ta ta tận hết khả năng thay ngươi làm tốt.
- Hoặc là, bây giờ đưa Triệu Thanh Duẫn cho ta, để cho ta mau chóng dung hợp Lục Đạo Lục Táng, hóa thân thành Thiên, sống lâu mấy năm! Sống đến ngày ngươi nghĩ ra để cho ta làm cái gì đó.
Phong Đô Quỷ Hoàng trầm mặc một lát, mới nói:
- Lục Đạo cùng Lục Táng, ngươi chỉ thiếu Luân Hồi Đại Táng.
- Ngươi đều biết thì có thể đã hiểu ta quyết tâm nhất định phải mang đi Triệu Thanh Duẫn. Ta cảm niệm trước kia ngươi trợ giúp, không muốn sau khi xưng đế liền trở mặt, cho nên... Xin ngươi... giao Triệu Thanh Duẫn cho ta.
Khương Phàm đe dọa nhìn Phong Đô Quỷ Hoàng, hôm nay bất luận như thế nào đều phải mang Triệu Thanh Duẫn về Thương Huyền, mang về Hư Không Đế Thành.
- Ta giữ lại nàng là muốn lợi dụng Thái Âm Thần Diễm cùng Luân Hồi Đại Táng tái tạo quy tắc Cửu U thâm không, thay U Minh Địa Ngục đóng lại cửa lớn.
Phong Đô Quỷ Hoàng một mực canh cánh trong lòng đối với tình huống cường giả Nhân Gian giới tùy ý ra vào U Minh Địa Ngục.
Nguyên do tạo thành loại cục diện này chính là Luân Hồi Quỷ Hoàng vẫn diệt, cùng chín tòa cánh cửa Địa Ngục phân tán, để U Minh Địa Ngục mở rộng 'cửa'đối với Nhân Gian giới.
Hắn vô số lần muốn đoàn tụ toàn bộ cánh cửa Địa Ngục, triệt để phong bế U Minh Địa Ngục, để thế giới tử vong này khôi phục 'An bình' nên có. Nhưng, lúc trước sau khi Luân Hồi Quỷ Hoàng vẫn diệt, chín tòa cánh cửa Địa Ngục phân tán tất cả Quỷ giới, mỗi lần hắn sưu tập cánh cửa Địa Ngục, U Đô Quỷ Hoàng bọn hắn đều lo lắng hắn thừa cơ làm lớn, triệt để khống chế U Minh, không thể giao phó.
Hắn vô số lần muốn tái tạo quy tắc Luân Hồi, nhưng trước sau năm trăm ngàn năm, gặp phải Thái Âm Cực Diễm chỉ có hai lần, cũng đều bởi vì nguyên nhân như thế, không thể cùng hắn đạt thành hợp tác.
- Ta muốn Triệu Thanh Duẫn! Ta muốn Luân Hồi Đại Táng! Ngươi một mực nói không cho.
Khương Phàm mặc kệ Phong Đô Quỷ Hoàng đang cần gì, hôm nay nhất định phải mang đi Triệu Thanh Duẫn.
- Cửu U thâm không đã là tầng bảo hộ U Minh Địa Ngục, cũng là con đường vong linh ra vào U Minh cùng chuyển thế trùng sinh.
- Nơi đó đã từng có Luân Hồi Quỷ Hoàng khống chế chín cánh cửa Địa Ngục trấn thủ.
- Nơi đó đã từng có Thái Âm Thần Viêm ngăn cản khí tức chí dương, ánh sáng liệt dương từ nhân gian, duy trì thâm không an bình, biến độ dẫn u quang.
- Nhưng Luân Hồi Quỷ Hoàng vẫn lạc, cánh cửa Địa Ngục phân tán, Thái Âm Thần Viêm yên lặng, Cửu U thâm không chỉ còn trên danh nghĩa, khiến Luân Hồi đại đạo bị hao tổn, vong hồn chuyển thế càng ngày càng ít, số lượng lớn hóa thân thành quỷ.
- Ta tới đây không phải nghe ngươi tố khổ, ta muốn Triệu Thanh Duẫn, ta phải bảo vệ thế giới của ta.
Sắc mặt Khương Phàm âm trầm, trước đó mỗi lần tới, Phong Đô Quỷ Hoàng 'Tích chữ như vàng', hôm nay vậy mà 'Chậm rãi mà nói', cái này nói rõ vẫn không chịu buông tay.
Phong Đô Quỷ Hoàng trầm mặc hồi lâu, nói:
- Triệu Thanh Duẫn, không ở ta nơi này.
Khương Phàm lập tức gầm thét:
- Cái gì? Ngươi nàng thả đi rồi?
Phong Đô Quỷ Hoàng bất vi sở động, hoàn toàn lạnh nhạt trầm tĩnh như trước đây:
- Ta rất cần Thái Âm Thần Viêm, cũng cần mượn dùng Luân Hồi Đại Táng, nhưng dã tâm Triệu Thanh Duẫn quá nặng, trong lòng tất cả đều là chấp niệm báo thù, cho nên ta cho tới nay đều muốn dùng mà không dám dùng. Luân Hồi thâm không, không thể nào giao cho nữ tử như vậy khống chế.
Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày:
- Sau đó thì sao??
Chương 3109 Thế mà hủy diệt
- Khi ngươi lên trời xưng đế, rồi sau khi bình định thiên hạ cục diện, ta quyết định giao Triệu Thanh Duẫn cho ngươi. Bởi vì so với chữa trị luân hồi, ngươi bày ra tiềm lực, càng đáng để mong chờ.
Khi Phong Đô Quỷ Hoàng nói chuyện, chậm rãi lắc đầu:
- Nhưng, ngươi tới chậm.
- Đừng nói cho ta, nàng chạy!!
- Nàng bị mang đi.
- Ai??
- Man Hoang Đế Tổ trăm vạn năm chưa chết kia, Man Ma, còn có Nhân tộc Chí Tôn mà ta đề cập tới kia, U Linh Đại Đế.
Thể hiện tức giận của Khương Phàm cứng ở trên mặt:
- Ngươi nói cái gì?? U Linh Đại Đế??
Phong Đô Quỷ Hoàng nói:
- Đúng vậy, hắn vẫn còn, hắn cũng xuất hiện, cùng Man Hoang Đế Tổ liên thủ giáng lâm Phong Đô Quỷ Thành, mang Triệu Thanh Duẫn đi.
- Bọn hắn muốn Triệu Thanh Duẫn làm gì?
- Ta vừa mới nói, tái tạo trật tự luân hồi.
- Chuyện khi nào!!
- Hai mươi ngày trước!!
- Ngươi vì sao không ngăn cản? Không phải ngươi khống chế Tử Vong Pháp Tắc à? Không phải ngươi danh xưng chủ nhân U Minh sao? Tôn nghiêm ngươi đâu!!
- Ta ngăn trở.
- Không có ngăn lại?
- Ta chết đi.
- Cái gì??
Khương Phàm kinh sợ lui hai bước, khó có thể tin được mà nhìn Phong Đô Quỷ Hoàng trước mặt.
- Thật đáng tiếc, ta không có ngăn lại.
Thật đáng tiếc, Triệu Thanh Duẫn bị mang đi.
Thật đáng tiếc... Tử Thần bọn họ... Chết hết...
Thật đáng tiếc... Phong Đô gặp phải đồ thành...
Thật đáng tiếc... Ta chỉ còn sợi linh hồn này...
Hồn ảnh Phong Đô Quỷ Hoàng kịch liệt ba động, dần dần nhạt... Vặn vẹo...
Khương Phàm hãi nhiên ngẩng đầu, nhìn ra đại thành nguy nga xa xa chìm nổi phía trên Tử Vong thâm uyên, nơi đó minh hỏa lấp lóe, quỷ ảnh trùng điệp, thoạt nhìn không có dị dạng.
- Thật đáng tiếc... Ta bị khống chế... Chậm trễ thời gian của ngươi.
Bóng dáng Phong Đô Quỷ Hoàng đang vặn vẹo tiêu tán, hóa thành một sợi bóng đen, tiêu tán ở thiên địa.
Khương Phàm ý thức có chút hoảng hốt, trong tầm mắt rốt cuộc cũng xuất hiện chân chính bộ dáng của Phong Đô Quỷ Thành.
Quỷ thành sụp đổ, đầy rẫy phế tích, cung điện tàn phá, thạch lộ sụp đổ, tường thành rải rác, Hắc Ám thâm uyên chìm nổi phía trên, nơi đó hắc ám, tĩnh mịch, thê lương...
Khương Phàm mãnh liệt lắc đầu, liên tục rút lui, muốn phân rõ ràng chân thực cùng hư ảo.
Đây coi là cái gì?
U Linh Đại Đế?
Phong Đô Quỷ Hoàng đã từng nói, U Linh Đại Đế là Chí Tôn trong lịch sử mà Nhân tộc không nguyện ý thừa nhận, từng mưu toan ảnh hưởng ý thức sinh linh khắp thiên hạ, cấu tạo thế giới phán đoán thuộc về mình.
Hắn vậy mà có thể ảnh hưởng đến ta?
Toàn thân Khương Phàm nổi lạnh, định thần dò xét bóng tối vô tận, nhưng nào có bóng người gì, nào có năng lượng gì, trong hoang dã hắc ám thê lương, chỉ có chính hắn!
Phong Đô Quỷ Hoàng chết rồi?
Phong Đô Quỷ Thành... Sập?
Tên điên Man Hoang Đế Tổ kia!
Khương Phàm lập tức xông về hướng Tử Vong thâm uyên xa xa, xem xét tình huống thật sự, nhưng rất nhanh đứng trên nửa đường, ánh mắt hắn lấp lóe, đột nhiên nghĩ đến lời 'Phong Đô Quỷ Hoàng' nói.
Triệu Thanh Duẫn... Thái Âm Thần Viêm... Luân Hồi Đại Táng...
Còn có cánh cửa Địa Ngục!
Cánh cửa Địa Ngục, phân tán tại các nơi Quỷ giới.
Còn có...
- Dương Biện!!
Khương Phàm bạo hống, toàn thân sôi trào liệt diễm, phóng lên tận trời, thẳng đến khung trời hắc ám.
…
Cửu U thâm không!
Tại thời điểm Khương Phàm bị 'Phong Đô Quỷ Hoàng' cố ý ngăn chặn, một cỗ hắc ám đại mạc vô hình đã hướng về phía Dương Biện bao phủ tới.
Hư vô lan tràn, chôn vùi theo sát, không một tiếng động, không có chút ba động nào.
Dương Biện ngồi tại phía trước cánh cửa Địa Ngục, tùy ý nhìn Cửu U thâm không hắc ám. Mỗi lần tới đến nơi đây liền không nhịn được nhớ tới tràng cảnh Thiên Hậu khô tọa Cửu U một ngàn năm.
Ngàn năm cô độc, ngàn năm kêu gọi, ngàn năm phần cốt đốt máu.
Cái kia là có ý chí lực cường đại cỡ nào mới có thể chèo chống nàng kiên trì nổi.
Mà lúc đó Thiên Hậu cũng không biết triệu hoán như thế nào, đến tột cùng có thể đổi về nam tử của nàng hay không.
Dương Biện sở dĩ nhớ tới những chuyện này, không chỉ là rung động ý chí cùng kiên trì của Thiên Hậu, cũng là nhớ đến người yêu trước kia của hắn. Lôi Tú cũng bất lực chờ đợi, cũng đau khổ hoài niệm, chỉ là Lôi Tú... Không có thể chờ đợi đến người yêu của nàng...
- Lôi Tú...
Dương Biện nhẹ giọng nỉ non, hôm nay đặc biệt tưởng niệm, cũng đặc biệt khó chịu.
Hắn đã thành thần, mà Lôi Tú lại hương tiêu ngọc vẫn.
Hắn tiếp quản cánh cửa Địa Ngục, nhưng lại không biết Lôi Tú luân hồi tới nơi nào.
Dương Biện càng lún càng sâu, dần dần mê thất bên trong thế giới ý thức của mình.
- Một tòa cuối cùng.
Man Hoang Đế Tổ lặng yên tới gần, hắc ám im ắng như đại mạc chập trùng, che mất cánh cửa Địa Ngục cùng Dương Biện.
Dương Biện bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng đã chậm.
Khi Khương Phàm tức giận gào thét vang vọng đất trời, đuổi giết Cửu U thâm không, Dương Biện cùng cánh cửa Địa Ngục của hắn đã không có ở đây.
Cửu U thâm không hắc ám tĩnh mịch, không có bất kỳ vết tích gì.
- Dương Biện!!
- Dương Biện!!
Khương Phàm lo lắng la to, nhưng thâm không vô biên, yên tĩnh thê lương, không có bất kỳ đáp lại.
- Man Hoang Đế Tổ! U Linh Đại Đế! Các ngươi dám can đảm tổn thương hắn mảy may, ta dù cách xa chân trời góc biển tất đưa các ngươi vào chỗ chết.
Khương Phàm luân động Liệp Thần Thương, mở ra hắc ám vô tận, đuổi giết Nhân Gian giới. Nhưng, không có cánh cửa Địa Ngục chỉ dẫn cùng xuyên suốt, muốn trở lại Nhân Gian giới không chỉ cần thời gian, còn khó có thể xác định cụ thể lao ra vị trí.
Dù Khương Phàm là Đế Quân, cũng chỉ có thể rút ngắn thời gian, cũng chỉ có thể cảm giác đại khái vị trí.
Thương Huyền đại lục!
Hư Không Đế Thành, Sí Thiên giới, đột nhiên trở nên an tĩnh.
Từ khi Thiên Hậu, Hồng Hoang Thiên Long, Đông Hoàng Như Ảnh mấy người, lại đến Đan Hoàng, Kiều Vô Hối, Ngu Chính Uyên, mặc kệ là bế quan, hay là lịch luyện, đều lần lượt xuất quan, kết thúc chiến đấu, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi.
Bọn hắn đều cảm nhận được mỏi mệt mãnh liệt, cái gì cũng không nguyện ý làm liền muốn nghỉ ngơi một chút, dù là chỉ là từng cái.
Cứ như vậy, Đế Thành náo nhiệt an tĩnh, Sí Thiên giới sinh cơ bừng bừng cũng an tĩnh.
Chương 3110 Đế Thành ngủ say
- A?
Yêu Đồng đứng dậy, hiếu kỳ nhìn quanh dãy núi.
Xảy ra chuyện gì?
Toàn nằm xuống rồi?
Thần kỳ như vậy sao?
- Ha ha, có ý tứ ha.
Yêu Đồng bay lên không, đã cách nhiều năm, lần đầu tiên rời khỏi Tổ Nguyên sơn, hiếu kỳ kiểm tra đám yêu thú xung quanh mê man.
- Chú ý! Gặp nguy hiểm!
Tu La từ đỉnh núi đứng lên, cao giọng thét lên ra lệnh.
Bọn nhỏ khắp nơi dãy núi cũng đều lần lượt đứng dậy, tò mò nhìn yêu thú lần lượt ngã xuống, nhưng kỳ quái là bọn hắn vậy mà không có việc gì.
Sâu trong Đế Thành, Thôn Thiên Ma Hoàng thức tỉnh từ bên trong minh tưởng, vểnh tai nghe ngóng, lại định thần cảm giác một lát.
Hắn có chút không hiểu thấu, làm sao đột nhiên an tĩnh, là ảo giác sao?
Thôn Thiên Ma Hoàng vội vàng đứng lên, đi ra cung điện bế quan, nhìn Đế Thành đột nhiên an tĩnh.
Số lượng lớn nam nữ nằm ở trên đường, treo ở trên tường, rất nhiều cường giả cùng yêu thú trên diễn võ trường quyết đấu cũng đều ngã xuống tại chỗ.
Nếu như không phải một ít yêu thú cùng người phát ra tiếng ngáy như sấm, hắn còn tưởng rằng chết hết.
- Cái này...
Thôn Thiên Ma Hoàng sửng sốt, dùng sức quơ đầu hư vô, còn tưởng rằng mình bế quan quá độ xuất hiện ảo giác.
Lúc này, xa xa cung điện rộng mở, Khương Thương đi ra, cũng kỳ quái nhìn Đế Thành an tĩnh.
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Thương cách rất xa hỏi.
- Ngươi thấy ta giống như biết nguyên nhân?
Thôn Thiên Ma Hoàng bay lên không, chạy tới nơi Hồng Hoang Thiên Long bế quan gần đó.
Thân thể Hồng Hoang Thiên Long dài đến năm trăm mét giống như toà núi nhỏ gục ở chỗ này, chở Hồng Mông Phong Bia, nằm ngáy o o.
- Đại Tặc!! Tỉnh!!
Thôn Thiên Ma Hoàng oanh ra một quyền, đập ầm ầm bên trên con mắt Hồng Hoang Thiên Long.
Nương theo tiếng oanh minh như sắt thép, giống như trọng chùy đánh vào cửa sắt, quanh quẩn không dứt, nhưng Hồng Hoang Thiên Long không phản ứng chút nào.
- Tỉnh!!
Thôn Thiên Ma Hoàng cưỡng ép thôn phệ ánh sáng Hồng Mông, ý đồ thông qua kích thích Hồng Mông Phong Bia bừng tỉnh Hồng Hoang Thiên Long, nhưng... Cũng không có phản ứng.
- Này sao lại thế này đây?
Thôn Thiên Ma Hoàng ý thức được không ổn, vội vàng xông ra cửa điện, chạy tới nơi Tịch Nhan bế quan.
Tịch Nhan cùng Tịch Dao đều ở trong gian phòng, nhưng co quắp tại nơi đó, cũng ngủ say sưa.
Thôn Thiên Ma Hoàng nắm chặt tay của các nàng, kiểm tra tình huống, kết quả thân thể không có bất kỳ chuyện gì, chỉ là ngủ thiếp đi.
Khương Thương cảnh giác dò xét Đế Thành, ý thức đi tới, khí tức tất cả cường giả đều trở nên vô cùng bình ổn, bao gồm cả Thiên Hậu. Đây cũng không phải là trúng độc, cũng không thể nào có thuốc độc có thể không một tiếng động xâm nhập cả tòa Đế Thành.
Đúng vào lúc này, một tiếng thanh âm phiêu miểu quanh quẩn ở trong thiên địa, rõ ràng truyền vào Đế Thành:
- Hư Không Đế Quân. Hân hạnh.
Khương Thương, Thôn Thiên Ma Hoàng lập tức phóng lên không, tìm kiếm đầu nguồn thanh âm khắp nơi, nhưng bất luận bọn hắn tìm kiếm như thế nào, cũng không phát hiện ra ai, càng không phát giác được năng lượng. Nhưng tiếng nói tiếp tục vang lên, rõ ràng lọt vào tai:
- Ta muốn dùng mạng toàn bộ sinh linh Đế Thành cùng Sí Thiên giới đổi lấy ý thức ngươi vẫn diệt. Ta lấy danh nghĩa Chí Tôn Nhân tộc cam đoan, sau đó nhất định có thể tuân thủ ước định.
- Ngươi là người phương nào?
Linh hồn Hư Không Đế Quân truyền ra cánh cửa Hư Không.
- Thời kỳ Hồng Hoang, Chí Tôn Nhân tộc thứ mười, U Linh Đại Đế. Mang Cửu U thâm không, một tỷ Dạ Nha, hướng ngươi vấn an.
Thanh âm quanh quẩn, mang theo uy nghiêm dị dạng, nhói nhói ý thức Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng, cũng oanh minh giống như lôi đình tại bên trong linh hồn Hư Không Đế Quân.
- Thời kỳ Hồng Hoang...
Linh hồn Hư Không Đế Quân tiếp nhận áp bách cực lớn.
- U Linh Đại Đế? Một tỷ Dạ Nha?
Thôn Thiên Ma Hoàng cùng Khương Thương đều lộ vẻ mặt kinh sợ, đây đều là cái gì và cái gì?
- Phần Thiên Đế Quân hẳn đã nhắc qua với ngươi, Man Hoang Đế Tổ qua đi trăm vạn năm bây giờ tái thế.
- Thật đáng tiếc, thức tỉnh không chỉ là hắn.
- Thế gian vạn vật diễn biến, không thể rời bỏ nhân quả, thoát không ra vận mệnh. Các ngươi tỉnh lại Thượng Thương cổ thành ngủ say, đào ra chí bảo phong tồn, cũng lộ ra điều xấu.
- Chúng ta chính là cơ duyên đối ứng điều xấu.
Thanh âm khi thì phiêu miểu, khi thì trầm thấp, khi thì hùng vĩ, mãnh liệt kích thích ý thức Hư Không Đế Quân, cũng làm cho Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng khiếp sợ.
- Ta không có ý muốn trở mặt cùng Thương Huyền, chỉ là được người nhờ vả, chủ trì một trận quyết chiến công bằng.
- Xin ngươi chịu chết, phóng thích cánh cửa Hư Không, bảo đảm không sinh ra quấy nhiễu cho trận quyết chiến này.
- Ta cam đoan, sẽ không tổn thương bất kỳ một người nào bên trong Sí Thiên giới cùng Đế Thành, nếu không... Bọn hắn đều sẽ chết đi khi đang say giấc nồng.
- Lại mời con trai Phần Thiên Đế Quân - Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng rời khỏi Đế Thành, tiếp tục chiến đấu trước đó chưa xong tại Huyết Ma đại lục.
- Ta cam đoan, lần này quyết chiến sẽ không còn có bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu.
U Linh Đại Đế bản ý là ẩn nấp Cửu U, bố cục thiên hạ, ngồi đợi cuộc chiến sát thiên kết thúc, sau đó tại thời đại vô thần không Đế, kiến tạo phán đoán thế giới thuộc về mình. Nhưng, Man Hoang Đế Tổ tìm được hắn, làm một trận giao dịch.
- Man Hoang Đế Tổ!
Thôn Thiên Ma Hoàng đã hiểu tình huống, đây là quái vật Man Hoang Đế Tổ kia không cam tâm thất bại, tìm người trợ giúp trấn tràng tử, lại muốn tới khiêu chiến!
- Cái gì chiến đấu chưa xong, rõ ràng là chính hắn chạy.
Khương Thương nổi giận tại chỗ, ngạo nghễ bước ra Đế Thành:
- Cái gì U Linh Đại Đế, mặt cũng không dám lộ, cũng dám uy hiếp chúng ta? Cút ra đây, trước hết để cho tiểu gia ta nhìn.
- Hư Không Đế Quân, ngươi hẳn phải biết, ý thức có thể vượt qua thời không.
Nếu như ngươi muốn dẫn Đế Thành rời khỏi, ta có thể bảo chứng trước tiên để toàn bộ sinh linh bên trong Đế Thành chết trước mặt của ngươi, bao gồm cả vị cô nương ngươi xem trọng kia.
Bây giờ hắn còn không có thức tỉnh linh văn, sớm đạt được đồ đằng, được đặt cách phong thần, lưu danh Hồng Mông Phong Bia, tương lai trưởng thành tất nhiên vô cùng tấn mãnh, càng có thể có khả năng cao trùng kích Đế cảnh.
Đây chính là kỳ vọng lớn nhất kiếp trước.
- Đồ đằng gì?
Bọn người Kiều Vô Hối đều khẩn trương mong đợi Vạn Độc Huyết Long đồ đằng.
Lấy cảnh giới Thần Linh của Vạn Độc Huyết Long, cùng Linh Thể đặc biệt, hẳn là có thể mang theo một cái đồ đằng vô cùng cường đại.
Đồ đằng độc loại!!
Vậy sẽ là dạng uy lực gì?
Tu La sẽ là Khởi Nguyên đồ đằng sao? Đồ đằng lại là do cái gì tạo nên, có phải là di cốt Đại Đế Nhân tộc Chí Tôn cầu nguyện hay không.
Ở vào trong vòng xoáy to lớn, đặt mình vào dưới vạn cổ thời không, loại chờ đợi lo lắng này để thời gian giống như trải qua vô cùng chậm chạp. Nhưng tất cả mọi người kích tình đều không có mảy may yếu bớt, chờ mong... Chờ mong... Vô kỳ hạn đợi...
Rốt cuộc cũng...
Ngày thứ ba, Tu La tiếp dẫn đồ đằng dẫn đầu đến, giống như tinh hà lao nhanh, phá tan đầy trời vòng xoáy, oanh đến bên trên Hoàng Nê Đài chỗ Tu La.
Toàn thân Tu La căng cứng, đau đớn đến giống như muốn bị hủy diệt, nhưng ngay sau đó nóng bỏng để hắn phấn khởi, để hắn xao động, để hắn đang ở bên trong sôi trào mê quang ngẩn đầu lên trời gào lớn, thân ảnh non nớt vậy mà lộ ra vô cùng uy mãnh.
- Đồ đằng...
Giọng Khương Phàm thanh liệt vang vọng đất trời, quanh quẩn vòng xoáy vạn cổ:
- Khởi Nguyên!!
Bọn người Kiều Vô Hối mong đợi đầy cõi lòng toàn bộ reo hò, quả nhiên là khởi nguyên.
Khương Phàm rất kích động, không chỉ là thân phận đồ đằng, càng là bởi vì đồ đằng giáng lâm một khắc này, hắn vậy mà phát giác được một loại pháp tắc nào đó ba động giữa thiên địa.
Không lâu sau đó, đồ đằng Vạn Độc Huyết Long mong đợi vọt tới Hoàng Nê Đài, trong chốc lát ba động quỷ dị vậy mà để đại đạo mục nát, thiên địa lập suy, thời không rối loạn.
Tựa như là một siêu cấp kẻ phá hoại bên trong ngàn vạn đại đạo, mặc kệ ai đụng phải, cũng có thể bị nó làm cho hỗn loạn.
- Đồ đằng...
Khương Phàm lần nữa cao giọng tuyên cáo:
- Kịch Độc!!
- Tốt!!
Bọn người Kiều Vô Hối phấn chấn reo hò, mặc dù không biết cụ thể tình huống như thế nào, nhưng thời khắc này cảm nhận cùng cái tên đáng sợ, khẳng định vô cùng cường đại.
Không phải là độc, mà là Kịch Độc.
Tóm lại rất lợi hại là được.
Phong Thần đại điển kết thúc, Vạn Độc Huyết Long cùng Tu La lập tức chiều sâu bế quan, cảm ngộ đồ đằng, lĩnh ngộ truyền thừa.
Kiều Vô Hối, bọn người Khương Diễm cũng đều tiếp tục bế quan.
Mặc dù Khương Phàm đã vô tình hay cố ý đề cập tới, tránh cho để Thần Linh tiếp xúc cuộc chiến sát thiên, nhưng bọn hắn tuyệt đối không chịu bỏ qua như vậy, cũng đều đang mong đợi có thể có chỗ đột phá, dù hi vọng xa vời đến cực kỳ bé nhỏ, bọn hắn cũng tuyệt đối không chịu cứ thế từ bỏ, làm quần chúng không có chút ý nghĩa nào.
Khương Phàm không có gấp lùng bắt Man Hoang Đế Tổ, mà muốn chờ Thiên Hậu đột phá, tiến hành một trận săn bắn có nắm chắc tất thắng.
Nhân Ma kia hung tàn lại điên cuồng, nhất định phải thận trọng xử lý.
Khương Phàm đi lòng vòng khắp nơi bên trong Sí Thiên giới cùng Hư Không Đế Thành, hiểu rõ tình huống cùng nhu cầu các tộc, tự mình làm một ít điều phối.
Về phần Hướng gia nơi đó, dù có chút ý kiến về Hướng U Mộng, lại thực hiện ước định, không có tiến hành can thiệp.
- Ta cùng Hắc Ma Đế Quân cùng Long Đế làm ước định. Mời bọn họ tháng chín đến nơi đây gặp mặt.
- Mục đích chính là thẳng thắn nói một chút về cuộc chiến sát thiên. Mục đích thứ hai, chính là hi vọng bọn họ có thể cùng nhau chứng kiến một sự kiện, đoạn tuyệt một ít tưởng niệm của bọn hắn.
Khương Phàm lại tới bên trên Tổ Nguyên sơn, trực diện Yêu Đồng.
Yêu Đồng vẫn là bộ dáng tự tại tản mạn, thản nhiên ngồi dưới tàng cây, cười nhìn Khương Phàm đi tới.
- Cuộc chiến Thiên Khải, không có quá tận hứng, mấy Đế Quân quá làm cho người ta thất vọng. Tuy nhiên... Một đám Đế Quân an dật ba mươi ngàn năm, đụng phải một đám tên điên điên rồ hai ngàn năm, bị bại không oan, chỉ là đối với quần chúng như ta mà nói, không có tận hứng.
- Nếu như thời đại này giao cho bọn hắn, chờ người giết trời tới, bọn hắn xác thực không chịu nổi một kích.
- Coi như cuộc chiến Thiên Khải là món ăn khai vị đi, chân chính món chính tại cuộc chiến sát thiên.
- Ta đang mong đợi.
Yêu Đồng cười nói, đối với Khương Phàm duỗi ra cái ngón cái, ra hiệu hảo hảo cố gắng, ta rất coi trọng ngươi.
- Ngươi chờ mong ta là ta biểu hiện đặc sắc một chút, đừng quá dê chết. Nhưng ta chờ mong đối với bản thân ta là, bọn hắn tới, cũng đừng đi nữa.
- Rất tốt, phải có loại kích tình này, nhất định phải giữ vững lại.
Yêu Đồng thanh thoát khích lệ, có kích tình, đánh mới kích thích, mặc dù kết quả đã định, nhưng vở kịch lớn nhìn chính là quá trình, đặc sắc đều trong quá trình.
Khương Phàm biết Yêu Đồng không tin hắn có thể thắng, nhưng hắn vẫn kiên trì tín niệm của mình —— càn khôn chưa định, làm sao biết chung cuộc.
- Ta muốn Hắc Ma Đế Quân cùng Long Đế chân chính chứng kiến chính là... Ta mạnh hơn Đế cảnh, hóa thân thành Thiên, chân chính tiếp quản thế giới này.
Đáy mắt Yêu Đồng bắn ra tia sáng rực, đầy mắt chờ mong:
- Ta chờ giờ khắc này! Thành Thiên, mới có thể có vốn liếng giao thủ, nếu không chỉ có bị tàn sát.
- Dựa theo ta hiểu, muốn thành Thiên, cần dung hợp toàn bộ Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo. Mà phương thức dung hợp, chính là cướp đoạt, cướp đoạt phương thức chính là chém giết mục tiêu. Nhưng ta không muốn giết hại người thân bằng hữu ta, cho nên muốn nếm thử phương thức khác.
- Nói nghe một chút?
- Mở thiên mộ, xin mời Thanh Thiên! Lấy Thanh Thiên làm nguyên, dẫn Vạn Đạo nhập thể!
Chương 3107 Biết ý nghĩa sao?
Khương Phàm nhìn chằm chằm Yêu Đồng, phía dưới chính là thiên mộ, mai táng lấy Thanh Thiên, suy nghĩ của hắn chính là thôn phệ Thanh Thiên, cưỡng ép dẫn dắt Vô Hạn Sơn Hà, Thiên Địa Huyền Hoàng, Tự Tại Vũ Trụ, Vạn Cổ Thiên Thu, cùng Chúng Sinh Đại Táng, Luân Hồi Đại Táng, Tru Thiên Thần Ma Đại Táng, dưới tình huống không làm thương hại đến Như Ảnh mấy người, dung nhập trong thân thể mình.
- Ngươi muốn... Thôn phệ thiên mộ?
Trên mặt Yêu Đồng toát ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Ta muốn thỉnh giáo ý kiến của ngươi.
Khương Phàm nhìn Yêu Đồng.
Tiểu gia hỏa này quanh năm ngồi ở chỗ này, tựa như là người thủ mộ, khẳng định biết tình huống phía dưới, cũng biết khả năng kế hoạch này co thể nào đi thông.
- Thanh Thiên chết rồi, phía dưới là di hài, là phế tích, nhưng phía trên xác thực có lưu vết tích Lục Đạo Lục Táng, cũng tồn tại trực tiếp liên hệ cùng pháp tắc hệ thống thế giới này.
Yêu Đồng nhìn như tùy ý, kì thực chăm chú giải thích.
- Ngươi đã nói, Thanh Thiên mặc dù chết rồi, nhưng còn đang duy trì lấy thế giới vận chuyển, cho nên phía trên không chỉ có vết tích, còn là vết tích vô cùng cường đại.
- Nó không có ý thức, nhưng chính là vết tích trên người nắm trong tay thế giới vận chuyển, cho nên vết tích... Rất mạnh...
- Cho nên?
Khương Phàm chờ mong đầy cõi lòng, nếu quả như thật có thể thực hiện, hắn không cần làm chuyện giết ngược kia, nếu quả như thật có thể thực hiện, là hắn có thể thông qua trên di tích vết tích, cảm ngộ đại đạo tốt hơn, khống chế đại đạo, trước khi người giết trời chạy đến, trở nên càng mạnh.
Yêu Đồng nhìn qua Khương Phàm, chậm chạp không nói.
- Ta bây giờ đã xưng đế. Ngươi, ngăn không được ta. Trò hay vừa mới bắt đầu. Ngươi, cũng không muốn ta chết. Ngươi nói, tư duy cường giả, bọn hắn đợi mấy vạn năm.
Khương Phàm đe dọa nhìn Yêu Đồng.
- Ngươi có lĩnh hội qua ý tứ ba chữ 'Người giết trời' hay không?
Yêu Đồng trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi ngược lại câu.
- Sát thiên, giết là Thiên thời đại này.
- Ngươi nuốt Thanh Thiên, tiếp quản Lục Đạo Lục Táng, khống chế trật tự thế giới, chẳng khác nào mở ra kỷ nguyên mới, ngươi cũng sẽ biến thành Thiên mới.
- Một khi ngươi thành công, vận mệnh liền triệt để định. Bọn hắn... Không thể không giết ngươi, không có bất kỳ chỗ trống lượn vòng.
- Chẳng lẽ, thời đại Vô Thiên, bọn hắn có bỏ qua cho ai?
Khương Phàm mẫn cảm bắt lấy ý tứ trong lời Yêu Đồng nói.
Yêu Đồng cùng Khương Phàm nhìn nhau một lát, nhẹ giọng cười nói:
- Nếu như ngươi không làm Thiên, có thể lựa chọn thần phục, ta thấy lấy tình huống của ngươi, bọn hắn sẽ xem xét tiếp nhận ngươi. Đến lúc đó, toàn bộ vũ trụ, đều chính là chiến trường của ngươi, ngươi đi theo cước bộ của bọn hắn, chinh chiến tinh vực này đến tinh vực khác. Nhưng nếu như ngươi làm Thiên, thuộc về nơi này, cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Khương Phàm ngắm nhìn Yêu Đồng thật sâu, lấy ra thật lớn lượng tin tức từ trong giọng nói ngắn gọn tinh luyện.
Người giết trời, có thuộc cấp?
Tùy tùng người giết trời, Đế Quân đến từ thời đại này?
Người giết trời, tung hoành vũ trụ, chinh chiến tinh vực?
Trong vũ trụ, còn có càng nhiều thế giới?
Đầu Khương Phàm ong ong vang lớn, toàn thân nổi lên hàn ý dị dạng.
Trước đó nói chuyện cùng Yêu Đồng, đã mở ra thế giới quan hoàn toàn mới.
Lần này nói chuyện cùng Yêu Đồng, lần nữa cảm nhận được rung động.
Yêu Đồng nhìn Khương Phàm cười một tiếng:
- Ta đây, rất chờ mong ngươi hóa thân thành Thiên, liều chết đánh cược một lần, lại phối hợp Thiên Đế, khẳng định vô cùng đặc sắc. Nhưng ta đây lại không hy vọng ngươi cứ như vậy chết đi, không nhìn thấy thế giới càng đặc sắc hơn.
Đôi mắt Khương Phàm lưu chuyển, trầm giọng nói:
- Ta muốn hóa thân thành Thiên, ta phải bảo vệ thế giới này! Về phần tinh vực ngươi nói, ta không có hứng thú! Ta thủ vững lý niệm vĩnh viễn không thay đổi, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, trảm thảo trừ căn!
Yêu Đồng ha ha cười:
- Ta cho ngươi lựa chọn, chính ngươi làm quyết định. Ta tôn trọng, cũng duy trì.
Khương Phàm nói:
- Ta có thể thôn phệ Thanh Thiên hay không? Có thể không làm thương hại mấy người Như Ảnh bọn hắn hay không? Ta có thể đạt được toàn bộ truyền thừa hay không?
Yêu Đồng nói:
- Đây đúng là biện pháp, nhưng ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách.
- Ta còn chưa đủ mạnh?
- nếu Thanh Thiên có ý thức, còn dễ xử lý, tán thành ngươi liền có thể tiếp nhận ngươi. Nhưng không có ý thức, cũng chỉ giảng quy tắc. Ngươi bây giờ vẻn vẹn đạt được ba Đại Táng cùng một Vĩnh Hằng, như thế nào khống chế nó?
- Ý của ngươi là... Ta cần trước dung hợp càng nhiều?
- Cái gọi là quy tắc, không phải là Lục Đạo cùng Lục Táng tranh hùng, ai có thể thắng ai, ai có thể nuốt người nào không?
- Cho nên Lục Táng cùng Lục Đạo, ngươi ít nhất phải tập hợp đủ một cái! Hóa thân 'Hư Thiên', lại thôn phệ bộ phận Lục Đạo truyền thừa, như thế này mới tương đương chứng minh ngươi thắng. Sau đó, ngươi lấy tư thái người thắng, tiếp xúc di tích Thanh Thiên, Thanh Thiên mới có thể tiếp nhận ngươi, cũng hiệp trợ ngươi... Dẫn dắt truyền thừa khác.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Yêu Đồng, đạt được đáp án mình muốn:
- Cám ơn ngươi thẳng thắn. Mặc kệ ngươi đang mong đợi cái gì, ta đều sẽ để cho ngươi vô cùng hài lòng.
Yêu Đồng cười khẽ:
- Ta rất chờ mong.
Khương Phàm nhìn qua Vạn Đạo Thần Thụ còn đang kiên trì:
- Chờ Giới Chủ xuất quan, nói cho hắn biết, cách cục thiên hạ đã định, nếu như hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào có thể rời khỏi Thương Huyền, tái tạo đại lục thứ mười. Ta tuân thủ ước định của ta, bảo đảm hắn làm đại lục chủ nhân.
- Còn có, Linh tộc tuổi thọ dài, tiềm lực lớn, nhưng tốc độ phát triển tương đối chậm chạp, đây là số mệnh, để hắn không nên gấp trong mấy năm này.
- Ta sẽ thay ngươi chuyển cáo.
- Tháng chín, ta sẽ lại tới nơi này. Cáo từ...
Khương Phàm lui lại hai bước, rời khỏi Tổ Nguyên sơn.
- Ha ha...
Yêu Đồng lắc đầu mà cười, quan sát phế tích Thanh Thiên phía dưới, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Ngươi biết Thiên rốt cuộc đại biểu cho cái gì sao? Ngươi biết bọn tại sao hắn lại muốn sát thiên sao?
Chương 3108 Ta thật đáng tiếc
Khương Phàm rời khỏi Tổ Nguyên sơn, yên lặng suy nghĩ.
Huyền Đàm khống chế 'Vô Hạn Sơn Hà', Bạch Hổ Thiếu Hoàng khống chế 'Chúng Sinh Đại Táng' cùng Vĩnh Dạ khống chế 'Chư Thiên Thần Ma Đại Táng', đều bị trấn áp tại Đế Thành.
Đông Hoàng Như Ảnh nắm trong tay 'Tự Tại Vũ Trụ' cùng 'Vạn Cổ Xuân Thu', Khương Thương khống chế 'Thiên Địa Huyền Hoàng' cùng Cổ Tác Nhân 'Bất Tử Bất Diệt'.
Tính như vậy, Vĩnh Hằng Lục Đạo đã gom góp, Chư Thiên Lục Táng còn thiếu Luân Hồi Đại Táng.
Nhưng Khương Phàm đương nhiên muốn trước tập hợp đủ Chư Thiên Lục Táng, sau đó thông qua Thanh Thiên di tích, dẫn dắt Đông Hoàng Như Ảnh, Khương Thương cùng Cổ Tác Nhân truyền thừa.
- Triệu Thanh Duẫn!
Khương Phàm mặc niệm hai câu, rời khỏi lãnh địa thế giới mới, tìm tới Dương Biện, mở ra cánh cửa Địa Ngục, đi Phong Đô Quỷ Thành.
Thuận tiện mang tới Liệp Thần Thương, dùng làm uy hiếp.
Đế cảnh giáng lâm, U Minh Địa Ngục mênh mông vô ngần nhận lấy mãnh liệt xúc động, dẫn phát trình độ ba động khác biệt, số lượng lớn cường giả Quỷ tộc đều có chỗ phát giác.
- Phần Thiên Đế Quân...
Phong Đô Quỷ Hoàng ngưng tụ quỷ ảnh, ở ngoài Phong Đô thành, bên dưới vòm trời mờ tối, đón nhận Khương Phàm.
Bây giờ Khương Phàm đã không còn là Phần Thiên Thần Hoàng, mà là Đế Quân, Đế Quân chí cao vô thượng.
Một trận chiến Thiên Khải, không chỉ có bảo vệ địa vị chủ nhân Thương Huyền của Khương Phàm tuyệt đối, càng trùng kích đến toàn bộ hệ thống thống trị thế giới.
Theo Huyết Ma Đế Quân, Huyền Vũ Đế Quân, Bắc Thái Đế Quân, Tam Đế tử vong, Bạch Hổ Đế Quân, Thái Sơ Đế Quân lưu vong thâm không, Hắc Ma Đế Quân cùng Long Đế lựa chọn từ bỏ, cách cục thiên hạ hoàn toàn thay đổi.
Nhìn lại ngàn năm lịch sử, các Đế Quân bắt đầu chỉ là muốn ngăn cản Thương Huyền sinh ra kẻ thống trị, không nghĩ tới cuối cùng tạo nên một kẻ thống trị cấp thế giới, còn bọn hắn cũng tống táng.
Khương Phàm nói:
- Ta đã đồng ý thay ngươi làm hai chuyện, ngươi nghĩ được chưa?
Phong Đô Quỷ Hoàng nói:
- Có lòng, xưng đế còn có thể nhớ kỹ ước định thời kỳ Thần Linh. Nhưng ta còn chưa nghĩ ra.
Khương Phàm mang theo Liệp Thần Thương, không che giấu chút nào đế uy cường đại của mình.
- Ngươi có thể bây giờ suy nghĩ một chút.
- Không nôn nóng.
- Không nôn nóng? Ngươi giấu ở trong hắc ám này nhìn trộm nhân gian năm trăm ngàn năm, chẳng lẽ không biết sắp phát sinh cái gì?
-...
- Ta xưng đế, nhưng ta có khả năng chẳng mấy chốc sẽ chết. Ngươi lại không nghĩ liền sẽ không kịp.
- Hoặc là, bây giờ nói cho ta biết ngươi muốn ta làm cái gì, ta ta tận hết khả năng thay ngươi làm tốt.
- Hoặc là, bây giờ đưa Triệu Thanh Duẫn cho ta, để cho ta mau chóng dung hợp Lục Đạo Lục Táng, hóa thân thành Thiên, sống lâu mấy năm! Sống đến ngày ngươi nghĩ ra để cho ta làm cái gì đó.
Phong Đô Quỷ Hoàng trầm mặc một lát, mới nói:
- Lục Đạo cùng Lục Táng, ngươi chỉ thiếu Luân Hồi Đại Táng.
- Ngươi đều biết thì có thể đã hiểu ta quyết tâm nhất định phải mang đi Triệu Thanh Duẫn. Ta cảm niệm trước kia ngươi trợ giúp, không muốn sau khi xưng đế liền trở mặt, cho nên... Xin ngươi... giao Triệu Thanh Duẫn cho ta.
Khương Phàm đe dọa nhìn Phong Đô Quỷ Hoàng, hôm nay bất luận như thế nào đều phải mang Triệu Thanh Duẫn về Thương Huyền, mang về Hư Không Đế Thành.
- Ta giữ lại nàng là muốn lợi dụng Thái Âm Thần Diễm cùng Luân Hồi Đại Táng tái tạo quy tắc Cửu U thâm không, thay U Minh Địa Ngục đóng lại cửa lớn.
Phong Đô Quỷ Hoàng một mực canh cánh trong lòng đối với tình huống cường giả Nhân Gian giới tùy ý ra vào U Minh Địa Ngục.
Nguyên do tạo thành loại cục diện này chính là Luân Hồi Quỷ Hoàng vẫn diệt, cùng chín tòa cánh cửa Địa Ngục phân tán, để U Minh Địa Ngục mở rộng 'cửa'đối với Nhân Gian giới.
Hắn vô số lần muốn đoàn tụ toàn bộ cánh cửa Địa Ngục, triệt để phong bế U Minh Địa Ngục, để thế giới tử vong này khôi phục 'An bình' nên có. Nhưng, lúc trước sau khi Luân Hồi Quỷ Hoàng vẫn diệt, chín tòa cánh cửa Địa Ngục phân tán tất cả Quỷ giới, mỗi lần hắn sưu tập cánh cửa Địa Ngục, U Đô Quỷ Hoàng bọn hắn đều lo lắng hắn thừa cơ làm lớn, triệt để khống chế U Minh, không thể giao phó.
Hắn vô số lần muốn tái tạo quy tắc Luân Hồi, nhưng trước sau năm trăm ngàn năm, gặp phải Thái Âm Cực Diễm chỉ có hai lần, cũng đều bởi vì nguyên nhân như thế, không thể cùng hắn đạt thành hợp tác.
- Ta muốn Triệu Thanh Duẫn! Ta muốn Luân Hồi Đại Táng! Ngươi một mực nói không cho.
Khương Phàm mặc kệ Phong Đô Quỷ Hoàng đang cần gì, hôm nay nhất định phải mang đi Triệu Thanh Duẫn.
- Cửu U thâm không đã là tầng bảo hộ U Minh Địa Ngục, cũng là con đường vong linh ra vào U Minh cùng chuyển thế trùng sinh.
- Nơi đó đã từng có Luân Hồi Quỷ Hoàng khống chế chín cánh cửa Địa Ngục trấn thủ.
- Nơi đó đã từng có Thái Âm Thần Viêm ngăn cản khí tức chí dương, ánh sáng liệt dương từ nhân gian, duy trì thâm không an bình, biến độ dẫn u quang.
- Nhưng Luân Hồi Quỷ Hoàng vẫn lạc, cánh cửa Địa Ngục phân tán, Thái Âm Thần Viêm yên lặng, Cửu U thâm không chỉ còn trên danh nghĩa, khiến Luân Hồi đại đạo bị hao tổn, vong hồn chuyển thế càng ngày càng ít, số lượng lớn hóa thân thành quỷ.
- Ta tới đây không phải nghe ngươi tố khổ, ta muốn Triệu Thanh Duẫn, ta phải bảo vệ thế giới của ta.
Sắc mặt Khương Phàm âm trầm, trước đó mỗi lần tới, Phong Đô Quỷ Hoàng 'Tích chữ như vàng', hôm nay vậy mà 'Chậm rãi mà nói', cái này nói rõ vẫn không chịu buông tay.
Phong Đô Quỷ Hoàng trầm mặc hồi lâu, nói:
- Triệu Thanh Duẫn, không ở ta nơi này.
Khương Phàm lập tức gầm thét:
- Cái gì? Ngươi nàng thả đi rồi?
Phong Đô Quỷ Hoàng bất vi sở động, hoàn toàn lạnh nhạt trầm tĩnh như trước đây:
- Ta rất cần Thái Âm Thần Viêm, cũng cần mượn dùng Luân Hồi Đại Táng, nhưng dã tâm Triệu Thanh Duẫn quá nặng, trong lòng tất cả đều là chấp niệm báo thù, cho nên ta cho tới nay đều muốn dùng mà không dám dùng. Luân Hồi thâm không, không thể nào giao cho nữ tử như vậy khống chế.
Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày:
- Sau đó thì sao??
Chương 3109 Thế mà hủy diệt
- Khi ngươi lên trời xưng đế, rồi sau khi bình định thiên hạ cục diện, ta quyết định giao Triệu Thanh Duẫn cho ngươi. Bởi vì so với chữa trị luân hồi, ngươi bày ra tiềm lực, càng đáng để mong chờ.
Khi Phong Đô Quỷ Hoàng nói chuyện, chậm rãi lắc đầu:
- Nhưng, ngươi tới chậm.
- Đừng nói cho ta, nàng chạy!!
- Nàng bị mang đi.
- Ai??
- Man Hoang Đế Tổ trăm vạn năm chưa chết kia, Man Ma, còn có Nhân tộc Chí Tôn mà ta đề cập tới kia, U Linh Đại Đế.
Thể hiện tức giận của Khương Phàm cứng ở trên mặt:
- Ngươi nói cái gì?? U Linh Đại Đế??
Phong Đô Quỷ Hoàng nói:
- Đúng vậy, hắn vẫn còn, hắn cũng xuất hiện, cùng Man Hoang Đế Tổ liên thủ giáng lâm Phong Đô Quỷ Thành, mang Triệu Thanh Duẫn đi.
- Bọn hắn muốn Triệu Thanh Duẫn làm gì?
- Ta vừa mới nói, tái tạo trật tự luân hồi.
- Chuyện khi nào!!
- Hai mươi ngày trước!!
- Ngươi vì sao không ngăn cản? Không phải ngươi khống chế Tử Vong Pháp Tắc à? Không phải ngươi danh xưng chủ nhân U Minh sao? Tôn nghiêm ngươi đâu!!
- Ta ngăn trở.
- Không có ngăn lại?
- Ta chết đi.
- Cái gì??
Khương Phàm kinh sợ lui hai bước, khó có thể tin được mà nhìn Phong Đô Quỷ Hoàng trước mặt.
- Thật đáng tiếc, ta không có ngăn lại.
Thật đáng tiếc, Triệu Thanh Duẫn bị mang đi.
Thật đáng tiếc... Tử Thần bọn họ... Chết hết...
Thật đáng tiếc... Phong Đô gặp phải đồ thành...
Thật đáng tiếc... Ta chỉ còn sợi linh hồn này...
Hồn ảnh Phong Đô Quỷ Hoàng kịch liệt ba động, dần dần nhạt... Vặn vẹo...
Khương Phàm hãi nhiên ngẩng đầu, nhìn ra đại thành nguy nga xa xa chìm nổi phía trên Tử Vong thâm uyên, nơi đó minh hỏa lấp lóe, quỷ ảnh trùng điệp, thoạt nhìn không có dị dạng.
- Thật đáng tiếc... Ta bị khống chế... Chậm trễ thời gian của ngươi.
Bóng dáng Phong Đô Quỷ Hoàng đang vặn vẹo tiêu tán, hóa thành một sợi bóng đen, tiêu tán ở thiên địa.
Khương Phàm ý thức có chút hoảng hốt, trong tầm mắt rốt cuộc cũng xuất hiện chân chính bộ dáng của Phong Đô Quỷ Thành.
Quỷ thành sụp đổ, đầy rẫy phế tích, cung điện tàn phá, thạch lộ sụp đổ, tường thành rải rác, Hắc Ám thâm uyên chìm nổi phía trên, nơi đó hắc ám, tĩnh mịch, thê lương...
Khương Phàm mãnh liệt lắc đầu, liên tục rút lui, muốn phân rõ ràng chân thực cùng hư ảo.
Đây coi là cái gì?
U Linh Đại Đế?
Phong Đô Quỷ Hoàng đã từng nói, U Linh Đại Đế là Chí Tôn trong lịch sử mà Nhân tộc không nguyện ý thừa nhận, từng mưu toan ảnh hưởng ý thức sinh linh khắp thiên hạ, cấu tạo thế giới phán đoán thuộc về mình.
Hắn vậy mà có thể ảnh hưởng đến ta?
Toàn thân Khương Phàm nổi lạnh, định thần dò xét bóng tối vô tận, nhưng nào có bóng người gì, nào có năng lượng gì, trong hoang dã hắc ám thê lương, chỉ có chính hắn!
Phong Đô Quỷ Hoàng chết rồi?
Phong Đô Quỷ Thành... Sập?
Tên điên Man Hoang Đế Tổ kia!
Khương Phàm lập tức xông về hướng Tử Vong thâm uyên xa xa, xem xét tình huống thật sự, nhưng rất nhanh đứng trên nửa đường, ánh mắt hắn lấp lóe, đột nhiên nghĩ đến lời 'Phong Đô Quỷ Hoàng' nói.
Triệu Thanh Duẫn... Thái Âm Thần Viêm... Luân Hồi Đại Táng...
Còn có cánh cửa Địa Ngục!
Cánh cửa Địa Ngục, phân tán tại các nơi Quỷ giới.
Còn có...
- Dương Biện!!
Khương Phàm bạo hống, toàn thân sôi trào liệt diễm, phóng lên tận trời, thẳng đến khung trời hắc ám.
…
Cửu U thâm không!
Tại thời điểm Khương Phàm bị 'Phong Đô Quỷ Hoàng' cố ý ngăn chặn, một cỗ hắc ám đại mạc vô hình đã hướng về phía Dương Biện bao phủ tới.
Hư vô lan tràn, chôn vùi theo sát, không một tiếng động, không có chút ba động nào.
Dương Biện ngồi tại phía trước cánh cửa Địa Ngục, tùy ý nhìn Cửu U thâm không hắc ám. Mỗi lần tới đến nơi đây liền không nhịn được nhớ tới tràng cảnh Thiên Hậu khô tọa Cửu U một ngàn năm.
Ngàn năm cô độc, ngàn năm kêu gọi, ngàn năm phần cốt đốt máu.
Cái kia là có ý chí lực cường đại cỡ nào mới có thể chèo chống nàng kiên trì nổi.
Mà lúc đó Thiên Hậu cũng không biết triệu hoán như thế nào, đến tột cùng có thể đổi về nam tử của nàng hay không.
Dương Biện sở dĩ nhớ tới những chuyện này, không chỉ là rung động ý chí cùng kiên trì của Thiên Hậu, cũng là nhớ đến người yêu trước kia của hắn. Lôi Tú cũng bất lực chờ đợi, cũng đau khổ hoài niệm, chỉ là Lôi Tú... Không có thể chờ đợi đến người yêu của nàng...
- Lôi Tú...
Dương Biện nhẹ giọng nỉ non, hôm nay đặc biệt tưởng niệm, cũng đặc biệt khó chịu.
Hắn đã thành thần, mà Lôi Tú lại hương tiêu ngọc vẫn.
Hắn tiếp quản cánh cửa Địa Ngục, nhưng lại không biết Lôi Tú luân hồi tới nơi nào.
Dương Biện càng lún càng sâu, dần dần mê thất bên trong thế giới ý thức của mình.
- Một tòa cuối cùng.
Man Hoang Đế Tổ lặng yên tới gần, hắc ám im ắng như đại mạc chập trùng, che mất cánh cửa Địa Ngục cùng Dương Biện.
Dương Biện bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng đã chậm.
Khi Khương Phàm tức giận gào thét vang vọng đất trời, đuổi giết Cửu U thâm không, Dương Biện cùng cánh cửa Địa Ngục của hắn đã không có ở đây.
Cửu U thâm không hắc ám tĩnh mịch, không có bất kỳ vết tích gì.
- Dương Biện!!
- Dương Biện!!
Khương Phàm lo lắng la to, nhưng thâm không vô biên, yên tĩnh thê lương, không có bất kỳ đáp lại.
- Man Hoang Đế Tổ! U Linh Đại Đế! Các ngươi dám can đảm tổn thương hắn mảy may, ta dù cách xa chân trời góc biển tất đưa các ngươi vào chỗ chết.
Khương Phàm luân động Liệp Thần Thương, mở ra hắc ám vô tận, đuổi giết Nhân Gian giới. Nhưng, không có cánh cửa Địa Ngục chỉ dẫn cùng xuyên suốt, muốn trở lại Nhân Gian giới không chỉ cần thời gian, còn khó có thể xác định cụ thể lao ra vị trí.
Dù Khương Phàm là Đế Quân, cũng chỉ có thể rút ngắn thời gian, cũng chỉ có thể cảm giác đại khái vị trí.
Thương Huyền đại lục!
Hư Không Đế Thành, Sí Thiên giới, đột nhiên trở nên an tĩnh.
Từ khi Thiên Hậu, Hồng Hoang Thiên Long, Đông Hoàng Như Ảnh mấy người, lại đến Đan Hoàng, Kiều Vô Hối, Ngu Chính Uyên, mặc kệ là bế quan, hay là lịch luyện, đều lần lượt xuất quan, kết thúc chiến đấu, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi.
Bọn hắn đều cảm nhận được mỏi mệt mãnh liệt, cái gì cũng không nguyện ý làm liền muốn nghỉ ngơi một chút, dù là chỉ là từng cái.
Cứ như vậy, Đế Thành náo nhiệt an tĩnh, Sí Thiên giới sinh cơ bừng bừng cũng an tĩnh.
Chương 3110 Đế Thành ngủ say
- A?
Yêu Đồng đứng dậy, hiếu kỳ nhìn quanh dãy núi.
Xảy ra chuyện gì?
Toàn nằm xuống rồi?
Thần kỳ như vậy sao?
- Ha ha, có ý tứ ha.
Yêu Đồng bay lên không, đã cách nhiều năm, lần đầu tiên rời khỏi Tổ Nguyên sơn, hiếu kỳ kiểm tra đám yêu thú xung quanh mê man.
- Chú ý! Gặp nguy hiểm!
Tu La từ đỉnh núi đứng lên, cao giọng thét lên ra lệnh.
Bọn nhỏ khắp nơi dãy núi cũng đều lần lượt đứng dậy, tò mò nhìn yêu thú lần lượt ngã xuống, nhưng kỳ quái là bọn hắn vậy mà không có việc gì.
Sâu trong Đế Thành, Thôn Thiên Ma Hoàng thức tỉnh từ bên trong minh tưởng, vểnh tai nghe ngóng, lại định thần cảm giác một lát.
Hắn có chút không hiểu thấu, làm sao đột nhiên an tĩnh, là ảo giác sao?
Thôn Thiên Ma Hoàng vội vàng đứng lên, đi ra cung điện bế quan, nhìn Đế Thành đột nhiên an tĩnh.
Số lượng lớn nam nữ nằm ở trên đường, treo ở trên tường, rất nhiều cường giả cùng yêu thú trên diễn võ trường quyết đấu cũng đều ngã xuống tại chỗ.
Nếu như không phải một ít yêu thú cùng người phát ra tiếng ngáy như sấm, hắn còn tưởng rằng chết hết.
- Cái này...
Thôn Thiên Ma Hoàng sửng sốt, dùng sức quơ đầu hư vô, còn tưởng rằng mình bế quan quá độ xuất hiện ảo giác.
Lúc này, xa xa cung điện rộng mở, Khương Thương đi ra, cũng kỳ quái nhìn Đế Thành an tĩnh.
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Thương cách rất xa hỏi.
- Ngươi thấy ta giống như biết nguyên nhân?
Thôn Thiên Ma Hoàng bay lên không, chạy tới nơi Hồng Hoang Thiên Long bế quan gần đó.
Thân thể Hồng Hoang Thiên Long dài đến năm trăm mét giống như toà núi nhỏ gục ở chỗ này, chở Hồng Mông Phong Bia, nằm ngáy o o.
- Đại Tặc!! Tỉnh!!
Thôn Thiên Ma Hoàng oanh ra một quyền, đập ầm ầm bên trên con mắt Hồng Hoang Thiên Long.
Nương theo tiếng oanh minh như sắt thép, giống như trọng chùy đánh vào cửa sắt, quanh quẩn không dứt, nhưng Hồng Hoang Thiên Long không phản ứng chút nào.
- Tỉnh!!
Thôn Thiên Ma Hoàng cưỡng ép thôn phệ ánh sáng Hồng Mông, ý đồ thông qua kích thích Hồng Mông Phong Bia bừng tỉnh Hồng Hoang Thiên Long, nhưng... Cũng không có phản ứng.
- Này sao lại thế này đây?
Thôn Thiên Ma Hoàng ý thức được không ổn, vội vàng xông ra cửa điện, chạy tới nơi Tịch Nhan bế quan.
Tịch Nhan cùng Tịch Dao đều ở trong gian phòng, nhưng co quắp tại nơi đó, cũng ngủ say sưa.
Thôn Thiên Ma Hoàng nắm chặt tay của các nàng, kiểm tra tình huống, kết quả thân thể không có bất kỳ chuyện gì, chỉ là ngủ thiếp đi.
Khương Thương cảnh giác dò xét Đế Thành, ý thức đi tới, khí tức tất cả cường giả đều trở nên vô cùng bình ổn, bao gồm cả Thiên Hậu. Đây cũng không phải là trúng độc, cũng không thể nào có thuốc độc có thể không một tiếng động xâm nhập cả tòa Đế Thành.
Đúng vào lúc này, một tiếng thanh âm phiêu miểu quanh quẩn ở trong thiên địa, rõ ràng truyền vào Đế Thành:
- Hư Không Đế Quân. Hân hạnh.
Khương Thương, Thôn Thiên Ma Hoàng lập tức phóng lên không, tìm kiếm đầu nguồn thanh âm khắp nơi, nhưng bất luận bọn hắn tìm kiếm như thế nào, cũng không phát hiện ra ai, càng không phát giác được năng lượng. Nhưng tiếng nói tiếp tục vang lên, rõ ràng lọt vào tai:
- Ta muốn dùng mạng toàn bộ sinh linh Đế Thành cùng Sí Thiên giới đổi lấy ý thức ngươi vẫn diệt. Ta lấy danh nghĩa Chí Tôn Nhân tộc cam đoan, sau đó nhất định có thể tuân thủ ước định.
- Ngươi là người phương nào?
Linh hồn Hư Không Đế Quân truyền ra cánh cửa Hư Không.
- Thời kỳ Hồng Hoang, Chí Tôn Nhân tộc thứ mười, U Linh Đại Đế. Mang Cửu U thâm không, một tỷ Dạ Nha, hướng ngươi vấn an.
Thanh âm quanh quẩn, mang theo uy nghiêm dị dạng, nhói nhói ý thức Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng, cũng oanh minh giống như lôi đình tại bên trong linh hồn Hư Không Đế Quân.
- Thời kỳ Hồng Hoang...
Linh hồn Hư Không Đế Quân tiếp nhận áp bách cực lớn.
- U Linh Đại Đế? Một tỷ Dạ Nha?
Thôn Thiên Ma Hoàng cùng Khương Thương đều lộ vẻ mặt kinh sợ, đây đều là cái gì và cái gì?
- Phần Thiên Đế Quân hẳn đã nhắc qua với ngươi, Man Hoang Đế Tổ qua đi trăm vạn năm bây giờ tái thế.
- Thật đáng tiếc, thức tỉnh không chỉ là hắn.
- Thế gian vạn vật diễn biến, không thể rời bỏ nhân quả, thoát không ra vận mệnh. Các ngươi tỉnh lại Thượng Thương cổ thành ngủ say, đào ra chí bảo phong tồn, cũng lộ ra điều xấu.
- Chúng ta chính là cơ duyên đối ứng điều xấu.
Thanh âm khi thì phiêu miểu, khi thì trầm thấp, khi thì hùng vĩ, mãnh liệt kích thích ý thức Hư Không Đế Quân, cũng làm cho Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng khiếp sợ.
- Ta không có ý muốn trở mặt cùng Thương Huyền, chỉ là được người nhờ vả, chủ trì một trận quyết chiến công bằng.
- Xin ngươi chịu chết, phóng thích cánh cửa Hư Không, bảo đảm không sinh ra quấy nhiễu cho trận quyết chiến này.
- Ta cam đoan, sẽ không tổn thương bất kỳ một người nào bên trong Sí Thiên giới cùng Đế Thành, nếu không... Bọn hắn đều sẽ chết đi khi đang say giấc nồng.
- Lại mời con trai Phần Thiên Đế Quân - Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng rời khỏi Đế Thành, tiếp tục chiến đấu trước đó chưa xong tại Huyết Ma đại lục.
- Ta cam đoan, lần này quyết chiến sẽ không còn có bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu.
U Linh Đại Đế bản ý là ẩn nấp Cửu U, bố cục thiên hạ, ngồi đợi cuộc chiến sát thiên kết thúc, sau đó tại thời đại vô thần không Đế, kiến tạo phán đoán thế giới thuộc về mình. Nhưng, Man Hoang Đế Tổ tìm được hắn, làm một trận giao dịch.
- Man Hoang Đế Tổ!
Thôn Thiên Ma Hoàng đã hiểu tình huống, đây là quái vật Man Hoang Đế Tổ kia không cam tâm thất bại, tìm người trợ giúp trấn tràng tử, lại muốn tới khiêu chiến!
- Cái gì chiến đấu chưa xong, rõ ràng là chính hắn chạy.
Khương Thương nổi giận tại chỗ, ngạo nghễ bước ra Đế Thành:
- Cái gì U Linh Đại Đế, mặt cũng không dám lộ, cũng dám uy hiếp chúng ta? Cút ra đây, trước hết để cho tiểu gia ta nhìn.
- Hư Không Đế Quân, ngươi hẳn phải biết, ý thức có thể vượt qua thời không.
Nếu như ngươi muốn dẫn Đế Thành rời khỏi, ta có thể bảo chứng trước tiên để toàn bộ sinh linh bên trong Đế Thành chết trước mặt của ngươi, bao gồm cả vị cô nương ngươi xem trọng kia.
Bình luận facebook