• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 341-345

Chương 341 Hoang Mãng nguyên

Lối vào Thiên Khải bí cảnh không ở La Phù sơn mạch, mà ở vị trí cùng giáp ranh giữa La Phù, đại bình nguyên và Đại Hoang —— Hoang Mãng nguyên.

Nơi này cũng thuộc về La Phù và Đại Hoang, là một đại vực nổi danh.

Bởi vì hoang nguyên này quá rộng lớn, bằng phẳng cho nên không có tông môn, không có bí cảnh, khắp nơi chỉ có thể thấy được thành lớn rộng rãi bao la hùng vĩ.

Nghe nói trong trăm dặm đã có hơn hai mươi tòa.

Thành Bát Hoang hùng vĩ nhất còn có thể rộng lớn hơn tám trăm dặm.

Thế lực của nơi này cũng đều lấy 'Thành nào đó' định danh, lấy gia tộc xưng hùng.

Hoang Mãng nguyên cũng có chủ nhân của nó, Ly Hỏa thánh địa.

- Cuối cùng đã tới.

Khương Phàm trèo đèo lội suối, bôn ba hơn một vạn dặm rốt cuộc cũng đã tới được mục đích —— thành Thiên Khải.

Thành Thiên Khải hùng vĩ, bao la, thời gian trôi qua nhưng vẫn còn cảm giác tang thương.

Tường thành cao lớn nặng nề cao chừng trăm mét, dày khoảng hai mươi mét, toàn bộ đều dùng huyền thạch đắp lên, phía trên còn đục khắc hoa văn phức tạp, tạo thành pháp trận cường đại.

Nó cứ như vọng lâu từ giữa trời rơi xuống, uy nghiêm to lớn, trấn thủ cả vùng đại địa này.

Kỳ thực Thiên Khải bí cảnh ở đại lục Thương Huyền tổng cộng có năm cửa vào, phân tán tại các địa vực khác nhau, tất cả đều gọi là thành Thiên Khải.

Toà thành trước mắt Khương Phàm đây là thuộc về chủ nhân La Phù sơn mạch, 'Vô Hồi thánh địa', chủ nhân Hoang Mãng nguyên là 'Ly Hỏa thánh địa', chủ nhân Quỷ Khấp sâm lâm là 'Linh Kiếp thánh địa', chủ nhân của Thập Vạn Đại Sơn chính là 'Hồn Thiên thánh địa' cùng với Đại Hoang.

Bởi vì bí cảnh nửa năm mở ra một lần, mỗi khi đến thời gian, tất cả thánh địa đều sẽ phái một nhóm đệ tử tới. Đương nhiên còn có rất nhiều đệ tử đại tông đại thành cũng sẽ vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này, hy vọng có thể trà trộn vào Thiên Khải bí cảnh.

Từng tiếng gáy to vang tận mây xanh, mát lạnh lại chói tai.

Mười mấy con Kim Sí Đan Tước khổng lồ tôn quý lướt qua trời cao, từ đằng xa lao vùn vụt tới.

Trên thân mỗi con Kim Sí Đan Tước đều có mấy thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng đấy. Bọn hắn hất lên áo bào đen, phía trên thêu lên hai chữ 'Ly Hỏa' bốc hơi như hỏa diễm, thể hiện thân phận cao quý của bọn hắn.

- Ly Hỏa thánh địa đến rồi!

- Lần này là vị thiên tài nào dẫn đội vậy?

- Nửa năm trước hình như là Mục Sùng Vân!

- Mục Sùng Vân rất mạnh đó, một trong ngũ đại thiên kiêu của Ly Hỏa thánh địa, tháng trước mới từ Thiên Khải bí cảnh đi ra, hình như đã đạt được đại cơ duyên.

Bên trong thành Thiên Khải thoáng bạo động.

- Diêm Lâu? Ha ha, Ly Hỏa thánh địa lại phái ngươi tới! Bị đại cơ duyên của Mục Sùng Vân kích thích sao?

Sâu trong thành Thiên Khải truyền ra từng tiếng cười to cởi mở.

Một nam tử trên đỉnh đầu có kim giác (sừng màu vàng) vọt tới nóc nhà, thân cao ba mét, buông thả hùng tráng, toàn thân khuấy động năng lượng khủng bố.

Kim giác ở ngay mi tâm.

Nó… chính là linh văn của nam tử đó.

Một linh văn cực kỳ đặc thù lại kinh khủng.

- Thái Long? Nếu ta nhớ không lầm thì hình như ngươi đã nói qua mình rất khinh thường Thiên Khải bí cảnh.

Nam tử hất lên áo bào đen từ trên Kim Sí Đan Tước đo xuống, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn sừng nhọn trên đỉnh đầu của nam tử sau đó đi tới dinh thự thuộc về Ly Hỏa thánh địa.

- Thái Long ta khinh thường Linh Bảo ở bí cảnh. Ta nghe nói bên trong có một tên lục phẩm thú văn phách lối, vậy mà lại ngược được một vị Thánh phẩm của thánh địa. tôn nghiêm của Thánh địa không được khiêu khích.

Tiếng Thái Long như lôi đình, cố ý hô cho toàn thành nghe.

- Hắn khiêu chiến Hồn Thiên thánh địa, có liên quan gì tới ngươi?

Diêm Lâu dừng lại, lạnh nhạt liếc nhìn hắn, người của Linh Kiếp thánh địa đều thích xen vào chuyện bao đồng sao?

- Hồn Thiên thánh địa không giải quyết được, Linh Kiếp thánh địa chúng ta không để ý ra tay giúp. Cái tên gia hỏa phách lối kia dù sao cũng là từ thành Thiên Khải này của chúng ta đi đến.

Giọng của Thái Long thô cuồng lại cao vút, từng chữ đều rõ ràng truyền khắp toàn thành.

- Có người không may sao?!

- Ai ngược Thánh văn của thánh địa?

- Hình như là một kẻ tên Tiêu Phượng Ngô, đánh Úy Thiên Lang của Hồn Thiên thánh địa. Bây giờ Úy Thiên Lang còn đang trong Thiên Khải bí cảnh đuổi giết hắn.

- Gần đây bí cảnh có chút náo nhiệt nhỉ, mấy tên gia hỏa không thuộc về thánh địa đều thích làm lớn chuyện. Một kẻ khác tên là Chu Thanh Thọ, không biết thế nào lại chui vào linh trì mà Vô Hồi thánh địa khống chế, uống một hơi hơn phân nửa.

- Ha ha, cái này ta biết, ta mà nói là…. Linh trì kia... Ha ha... Linh trì kia là nơi các nữ đệ tử người ta không về ở lại tắm rửa.

- Vô Hồi thánh địa giận điên lên, trực tiếp ở trong bí cảnh tuyên bố treo giải thưởng, chết hay sống không cần lo.

Đám người trong tửu lâu các nơi trò chuyện ầm ĩ.

Thiên Khải bí cảnh trước đây đều là đệ tử thánh địa chiếm lấy, sau này người không thuộc về thánh địa cũng lần lượt tiến vào, cho tới bây giờ, số lượng đệ tử thánh địa và đệ tử đến từ bên ngoài cơ bản cũng đã có nhất định.

Nhưng, đệ tử đến từ bên ngoài đều duy trì kính sợ đối với thánh địa, sẽ không tùy tiện trêu chọc, càng sẽ không mạo phạm.

Phần lớn là lo liệu lấy thái độ 'Thánh địa ăn thịt, chúng ta ăn canh'.

Không nghĩ tới, lại có mấy tên gia hỏa không biết sống chết, dám ở bí cảnh mạo phạm thánh địa.

Là từ thành Thiên Khải ở Hoang Mãng nguyên này đi đến!

Chuyện này khiến mặt mũi tứ phương trấn thủ là Vô Hồi thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, Ly Hỏa thánh địa, Hồn Thiên thánh địa đều không có chút ánh sáng.

Khương Phàm đứng ở bên ngoài một tòa tửu lâu, khóe mắt run rẩy, trong lòng ai thán.

Hai cái tên cực phẩm này không phải đã nói là đi mở mang tầm mắt sao?

Các ngươi đây là đang chơi ngu nghịch dại mà.

- Dạ An Nhiên...

Khương Phàm nhìn la bàn trong tay, huyết châu phía trên nhẹ nhàng nhảy lên chỉ dẫn vị trí Dạ An Nhiên.

Thành Thiên Khải vô cùng lớn, người tụ tập ở chỗ này cũng nhiều.
Chương 342 Hồng nhan họa thủy

Có một số là mang theo linh phù phải vào bí cảnh, có một số là lăn lộn đến nơi đây, hy vọng có thể ra giá cao mua lại linh phù, hoặc là cầu linh phù từ thánh địa.

Còn có một bộ phận rất lớn là tụ ở chỗ này hy vọng có thể thu mua bảo bối mang ra từ trong bí cảnh.

Trong một tòa tửu lâu.

Dạ An Nhiên lẳng lặng ngồi ở trong góc, ánh mắt như thu thủy bình tĩnh không lay động.

Nàng đã tới đây mười ngày, ngày mai bí cảnh sẽ phải mở ra, kỳ thật nàng rất chờ mong Thiên Khải bí cảnh.

Linh khí nồng nặc, đây là nơi có thể thấy được bảo dược linh thảo, nhất là bảo vật từ trên trời giáng xuống, ngẫu nhiên cũng có thể vẩy xuống thánh huyết.

Đây đều là cơ duyên mà La Phù khó có được.

Chỉ là, trong lòng Dạ An Nhiên luôn có có chút cô đơn.

Tại sao hắn không đến?

Nơi đặc sắc như vậy hẳn là có thể khiến hắn hứng thú. Vậy mà hắn lại cứ trốn ở trong viện luyện đan dược sao?

Chẳng lẽ là làm cho Thường Lăng xem? Hay là, không muốn đến cùng mình, cố ý dùng luyện đan để trốn tránh?

Dạ An Nhiên mang theo mạng che mặt, nhẹ vỗ về gương mặt non mịn xinh đẹp, tầm mắt có chút buông xuống, che dấu chút buồn bã thất lạc kia.

- Cô nương, một mình sao?

Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên ở trước mặt.

Khương Phàm??

Dạ An Nhiên giật mình, đáy mắt nổi lên sáng rực, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Chỉ là... Xuất hiện trước mặt lại là một nam tử xa lạ.

Hai mắt nam tử tỏa sáng, thầm nghĩ, thật khéo, là một cô nương mỹ lệ thẹn thùng.

- Cô nương đi một mình sao?

- Ừm.

Dạ An Nhiên thản nhiên đáp một tiếng sau đó quay đầu đi, không tiếp tục để ý đến nam tử.

Nam tử hơi nghiêng đầu, từ bên cạnh nhìn sang, vừa vặn có thể xuyên qua mạng che mặt, thoáng thấy gương mặt mỹ lệ kia.

Thiếu nữ mỹ lệ thì có thể gặp được thường xuyên. Nhưng, trên người nữ hài này lại mang theo khí chất cỗ đặc biệt. Nói không nên lời là thánh khiết hay là tôn quý, đều có chút… giống như cũng không phải.

Ngược lại có khí tức thư hương (truyền thống, có học vấn), thái độ thanh nhã.

Trong đại sảnh ồn ào này nàng lại giống như là thiếu nữ khuê phòng ngồi một mình, mỹ hảo lại tinh khiết.

- Cô nương, tự giới thiệu mình một chút?

Thời điểm nam tử đi đến đại sảnh, chỉ ngửi được một hương vị rất mỹ diệu, để linh nguyên trong khí hải của hắn vô cùng hưng phấn. Nói rõ trong đại sảnh cất giấu có linh văn đặc thù, cho nên 'Nghe mùi vị' lại tìm tới.

Không nghĩ tới, không chỉ có 'Hương vị' lay động được người mà bộ dáng càng là không thể tả.

Nam tử càng nhìn tâm càng động, lại nhịn không được duỗi ra hai tay chộp tới đầu ngón tay Dạ An Nhiên.

- Ngươi làm gì?

Dạ An Nhiên như giật điện vội rút tay trở về, ánh mắt đột nhiên lạnh.

Tiếc nuối!

Chưa bắt được!

Nam tử xoa xoa đôi bàn tay, cười nhạt nói:

- Ta tên Lục Thanh Tuyệt, xin hỏi tên cô nương?

Dạ An Nhiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, đứng dậy liền muốn rời khỏi.

- Dừng lại!! Công tử nhà chúng ta đang hỏi ngươi đấy!

Ba vị nam nữ tử đứng phía trước ngăn cản Dạ An Nhiên.

- Đừng thiếu lịch sự với giai nhân như vậy. Đại hộ nhân gia chúng ta phải có phong độ. Cô nương, ngươi... Không biết ta? Chưa từng nghe qua tên của ta sao?

Lục Thanh Tuyệt cười đứng dậy, đưa tay mời Dạ An Nhiên ngồi xuống.

Gương mặt Dạ An Nhiên hơi trầm xuống, bởi vì rời xa La Phù, cảm giác nơi này không ai biết đến Thiên Sư tông nên mới không mang Ngọc Ngưng Giao thay đổi ngoại hình, không nghĩ tới vẫn bị tập trung vào.

- Nhìn dáng vẻ của cô thì quả thật là không biết rồi. Không sao, không phải người Hoang Mãng nguyên, hẳn là cũng biết đại thành đệ nhất Hoang Mãng nguyên, thành Bát Hoang. Chủ nhân thành Bát Hoang, Lục gia. Ta, Nhị công tử Lục gia, Lục Thanh Tuyệt.

Lục Thanh Tuyệt có chút ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Chỉ là...

Hắn đang mong đợi kinh ngạc và tán thưởng nhưng cũng chưa từng xuất hiện, thiếu nữ trước mặt lại lạnh lùng nhìn hắn, chỉ trả lời một câu:

- Tránh ra!

- Ngươi thật sự không biết công tử chúng ta, hay là giả bộ không biết? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Công tử nhà chúng ta coi trọng ngươi, là của ngươi phúc khí.

Một tên nam tử cường tráng nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên:

- Ngồi trở lại đi, cười lên xem nào!

Một nữ tử từ bên cạnh đoạt lấy một vò rượu bỏ lên trên bàn:

- Uống đi, tiếp công tử nhà chúng ta.

- Lục gia thành Bát Hoang là gia giáo như vậy sao?

Dạ An Nhiên hơi nhíu mày, nàng chưa từng gặp được người nào bá đạo như vậy.

- Ha ha...

Lục Thanh Tuyệt phất phất tay ra hiệu bọn hắn lui ra.

- Cô tuổi nhỏ như thế vậy mà lại một mình đi đến thành Thiên Khải, muốn đến bí cảnh sao?

- Không liên quan hệ gì với ngươi.

Dạ An Nhiên đang muốn rời khỏi lại bị ba người khác tiếp cận.

Rất nhiều người trong đại sảnh chú ý tới tình huống nơi này nhưng chỉ quay đầu nhìn, không thèm để ý đến.

Trên Hoang Mãng nguyên này, không có người nào dám tuỳ tiện mạo phạm người của thành Bát Hoang. Cho dù là người của thánh địa đến từ nơi khác đều phải thoáng cho mấy phần tình mọn, dù sao cũng là... Địa đầu xà!

- Hình như cô rất không vui. Thế nào, không có mang theo ngọc phù sao?

Lục Thanh Tuyệt khẽ vuốt đầu ngón tay, triệu ra một tấm ngọc phù từ trong nhẫn không gian nhẹ nhàng để lên bàn.

- Cho ngươi một tấm?

Thứ này tại thành Thiên Khải có giá trị liên thành, là 'Vé vào cửa' mà vô số người tha thiết ước mơ.

Có thể làm cho thiên tài khom lưng, có thể khiến mỹ nhân cúi đầu.

Nhưng... Vị nữ hài mỹ lệ này lại rất thờ ơ.

- Không cần.

Dạ An Nhiên kích thích Thiên Thư trong khí hải tùy thời chuẩn bị chế phục tên háo sắc này.

Chỉ là, ra tay thì đơn giản thôi, nhưng kết cuộc sẽ như thế nào?

- Không cần mâu thuẫn như thế. Ta không có yêu cầu khác. Chỉ cần cô nương tháo mạng che mặt xuống để cho ta nhìn.

Lục Thanh Tuyệt khẽ chọc ngọc phù, đang mong đợi thấy được mặt của thiếu nữ trước mặt này.
Chương 343 Ngồi vững vàng

Mười ba tuổi, linh lực không tầm thường, hẳn là đệ tử thế lực nào đó. Nhưng, tuyệt đối không phải là đệ tử thánh địa, nếu không cũng không đến mức đi một mình, càng không khả năng dễ dàng tha thứ việc bị trêu đùa như thế này.

Chỉ cần không phải thánh địa, hắn cũng không có gì phải lo lắng cả.

Hắn là bị 'Hương vị' hấp dẫn tới, bây giờ lại càng muốn nhìn rõ ngoại hình nàng hơn.

- Ngươi không xứng! Ta nói lại lần nữa, tránh ra!

Dạ An Nhiên âm thầm kích hoạt linh lực.

- Ta không xứng? Ha ha, cô nương, chẳng lẽ cô cao quý hơn ta? Ta không xứng với nữ hài, trừ phi cô nương là đến từ thánh địa. Không, nữ hài nhi trong thánh địa mà Lục Thanh ta tuyệt đối không xứng cũng không có mấy người.

Lục Thanh Tuyệt đứng lên, hai tay chống trên mặt bàn nhìn phía trước tìm tòi, mỉm cười nói.

- Ta không thích ra tay đánh nữ tử, cuối cùng xin cô... tháo mạng che mặt xuống.

- Ta buồn nôn nhất chính là loại này con em thế gia các ngươi đây. Tự cho là đúng! Cuồng ngạo tự đại! Lại hiếp yếu sợ mạnh!

Vẻ mặt ngữ khí của Dạ An Nhiên tràn đầy chán ghét.

- Ha ha, ta chỉ muốn nhìn cô một chút mà thôi.

- Thế nào, nhận không ra người sao? Ta cũng tặng cô một câu, đừng cho mặt không biết xấu hổ.

Lục Thanh Tuyệt há to miệng, phun ra một chữ:

- Tháo!

- Ta cho ngươi một chữ... Biến!

Dạ An Nhiên đang muốn chuẩn bị giết ra ngoài thì chợt chú ý tới cửa vào ở đại sảnh có một thiếu niên đi đến, sau khi nhìn xung quanh, theo dòng người ra ra vào vào thì đi tới nơi này.

- Ha ha, người có thể làm cho Lục Thanh Tuyệt ta biến đi vẫn còn chưa ra đời đâu. Ta cho ngươi một cơ hội cuối, tháo mạng che mặt xuống, sau đó lại mở linh văn ra. Ta chỉ nhìn một chút.

Lục Thanh Tuyệt liếm môi một cái, nụ cười cũng ôn hòa trước đó cũng trở nên tà ác hơn.

Ba tên thị vệ nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, phòng ngừa nàng xông ra ngoài.

Phải để cho công tử bọn hắn tiếp cận con mồi, tuyệt đối không thể thả đi.

Đây không chỉ là chức trách của bọn hắn mà cũng là lệnh của gia chủ.

- Ta và ngươi làm đánh cược. Ta thắng, ngươi biến đi. Ta thua, ta sẽ tháo xuống.

Dạ An Nhiên nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều, sau mạng che mặt là một nụ cười thản nhiên.

- Có ý tứ, ha ha, ta thích. Đánh cược gì?

Lục Thanh Tuyệt hoàn toàn chú ý đến Dạ An Nhiên, không hề biết rằng sau lưng có một thiếu niên đang đi tới nơi này.

Ba tên nam nữ tử kia cũng đều đang cảnh giác Dạ An Nhiên, không có phát hiện lại càng không có nghĩ tới sẽ có người đến gần bọn hắn.

- Ta có thể để ngươi ngồi vững vàng ở chỗ đó. Ngồi không vững, ta thua. Ngồi vững, ngươi biến đi cho ta.

Dạ An Nhiên nâng tay phải lên, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng lay động dẫn xuất linh lực ngưng kết ra một tự phù cổ lão —— khí.

Lục Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của Dạ An Nhiên, trong lòng cuồng loạn một trận, linh nguyên trong khí hải cũng vui sướng nhấc lên.

- Tay làm bút, linh làm mực, vẽ linh phù lên tay. Ngươi là... linh văn của ngươi là linh chú sao?

Lục Thanh Tuyệt kích động.

Ba tên thị vệ cũng kích động.

Loại linh văn này đối với linh văn Lục gia mà nói chính là thứ đại bổ. Không nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được ở nơi này.

- Có dám tiếp hay không?

Dạ An Nhiên khống chế linh chú, tựa như khống chế một con Linh Điệp đang vui sướng, uyển chuyển nhảy múa trên đầu ngón tay, linh động lại tươi đẹp.

- Ha ha, mỹ nhân mời, sao có thể không theo. Tuy nhiên, chúng ta thay cách chơi. Cô để cho ta ngồi an ổn, ta không chỉ để cho cô đi, còn đưa ngọc phù này cho cô. Nếu như cô để cho ta ngồi không yên, cô không chỉ không thể đi, còn phải giao cô cho ta.

Ánh mắt Lục Thanh Tuyệt sáng rực tiếp cận Dạ An Nhiên, trách không được vừa rồi vừa vào tửu lâu liền bị 'Hương vị' này hấp dẫn, quả nhiên là bảo bối.

- Một lời đã định?

- Lục gia chúng ta giữ chữ tín.

- Không thể đổi ý?

- Lục Thanh Tuyệt ta làm việc ngay thẳng, thắng được càng thua được.

- Nếu như ngươi đổi ý thì sao?

- Nếu như ta đổi ý, ta chính là... Con rùa!

- Lại xác định một chút, ngươi thua thì sao?

- Đừng nói nhảm, Lục Thanh Tuyệt ta, chấp nhận thua được!

- Chuẩn bị xong chưa?!

Dạ An Nhiên khống chế linh phù tung bay ở trước mặt.

- Tới đi, ta đã sớm chuẩn bị xong.

Lục Thanh Tuyệt tươi cười tà ác nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên.

Ba tên thị vệ vừa chờ mong lại càng cảnh giác, đề phòng nữ hài này đang đùa nghịch quỷ kế gì đó.

- Đi!

Dạ An Nhiên đưa tay chấn động, linh phù tăng vọt ánh sáng, không khí xung quanh trong chốc lát đều mỏng manh, toàn bộ tràn vào linh phù.

Linh phù giống như một trọng quyền, trong nháy mắt liền bạo tạc đánh vào ngực Lục Thanh Tuyệt.

Lục Thanh Tuyệt không hề nhúc nhích tí nào, toàn thân lấp lóe tia sáng, giống như đang tản ra mảnh áo giáp vô hình.

Sau đó... Linh phù tán loạn, kình khí lại bị hấp thu.

- Ha ha... Ngươi thật đúng là không biết Lục gia chúng ta.

Lục Thanh Tuyệt cất tiếng cười to, cô nương ngu xuẩn này vậy mà lại dùng linh phù công kích hắn?

Linh văn Lục gia là Thị Nguyên Văn!

Có thể hấp thu tất cả các loại tấn công bằng linh lực, càng có thể hấp thu lực lượng linh nguyên cường hóa bản thân.

Dạ An Nhiên cũng hơi kinh ngạc, biến mất?

- Ta còn đứng đây, ta thắng...

Lục Thanh Tuyệt vừa muốn nhắc nhở nàng phải tuân thủ ước định, kết quả nơi bả vai lại run lên bần bật, một lực lượng khổng lồ từ bả vai xuyên qua toàn thân.

Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị liền ngồi ở trên ghế.

Lục Thanh Tuyệt sững sờ, ba người bên cạnh đang muốn nhục nhã Dạ An Nhiên cũng đều sững sờ, đồng loạt nhìn lại.

Khương Phàm đưa tay phải ấn trên bả vai Lục Thanh Tuyệt, từ phía sau tiến gần đến bên mặt hắn.

- Ngồi vững vàng chứ?

- Ngươi là ai? Ngươi có chuyện gì ở chỗ này?

Lục Thanh Tuyệt quay đầu nhìn chằm chằm, dùng sức muốn đứng lên, lại bị gắt gao đè ép, bàn tay kia không lớn nhưng lại giống như một tảng đá lớn ép tới bả vai hắn nhiều lần chìm xuống dưới.
Chương 344 Đánh chó còn phải nhìn chủ (1)

- Đồ hỗn trướng, ngươi chán sống sao?

Ba tên thị vệ giận dữ mắng mỏ Khương Phàm, hỗn đản này từ đâu xuất hiện vậy?

- Nàng nói để cho ngươi ngồi vững vàng, cũng không có nói là dùng cách gì? Nàng phất phất tay, chỉ là ra lệnh thôi.

Năm ngón tay Khương Phàm chậm rãi phát lực, giống như kìm sắt giữ chặt xương vai Lục Thanh Tuyệt.

Dạ An Nhiên đi tới bên cạnh Khương Phàm.

- Ngươi ngồi đã vững, có thể biến đi được rồi, ngọc phù ta cũng không cần.

Lục Thanh Tuyệt cau chặt lông mày.

- Các ngươi đi cùng nhau?

- Ta buông tay ra, ngươi biến đi hay là lại ngồi một lát?

Khương Phàm gắt gao đè ép Lục Thanh Tuyệt, không chỉ có ép tới xương cốt toàn thân hắn đều đau đớn, mà ngay cả ghế gỗ phía dưới cũng đều phát ra tiếng răng rắc giòn vang.

Không khí náo nhiệt trong đại sảnh dần dần an tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn đến nơi này.

Xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi cũng không có chú ý đến.

- Các ngươi hợp tác với nhau lừa ta?

Lục Thanh Tuyệt tức giận, muốn tránh thoát nhưng toàn thân vẫn bị khống chế lại.

- Là do ngươi quá ngu. Vừa rồi bằng hữu của ta cũng đã hỏi ba lần, ngươi thua được hay không, ngươi cũng đều nói là thua được. Ta buông tay ra, tự ngươi biến đi hay thế nào?

Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Lục Thanh Tuyệt, lực lượng trên tay càng lúc càng lớn, quyền sáo bắt đầu từ trong xương cốt máu thịt lan tràn ra, tùy thời chuẩn bị biến thành móng vuốt.

- Ha ha... Ha ha... Ha ha ha...

Lục Thanh Tuyệt lớn tiếng cười to, thể hiện bỗng nhiên lạnh lẽo:

- Thả ta ra, ngay lập tức!

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, là không chịu thua được? Danh dự và chữ tín của Lục gia đâu, tiểu vương bát (Con rùa nhỏ)!

- Ta nói một lần cuối, thả ta ra!

- Không thả thì sao?

- Ta sẽ ở ngay trước mặt toàn thành, để cho các ngươi... Chịu không nổi!

Lục Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm, miệng đầy sát khí.

- Các ngươi tốt nhất nên rõ ràng mình đang giữ ai trong tay. Nếu còn muốn sống rời khỏi cái thành Thiên Khải này, thì bỏ tay ra ngay. Muốn chết hay muốn sống, tự chọn đi.

Bọn thị vệ chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ, bộ dáng điên cuồng kia hận không thể lập tức nhào tới.

Vẻ mặt Khương Phàm quái lạ mà nhìn bọn hắn.

- Ta không hiểu những kẻ con nhà giàu các ngươi đây. Rõ ràng là bản thân mình mạo phạm người khác, không chơi nổi, còn không thua nổi. Ai cho các ngươi cảm thấy bản thân mình vượt trội hơn người khác, nhìn thấy thứ mình thích liền muốn có được. Nếu không có được thì thẹn quá hoá giận, còn muốn giết người? Có phải các ngươi đều coi người trong thiên hạ đều phải cung kính với các ngươi, dỗ dành các ngươi hay không?

Khương Phàm thấy nhíu chặt mày lên, vốn cho rằng 'Ngang ngược càn rỡ' là đặc tính những tên tử đệ tân vương Thương Châu kia, không nghĩ tới công tử tại thành Hoang Mãng nguyên to lớn này lại càng như vậy.

Chẳng lẽ, bọn hắn đều đưa mình lên làm vua hết cả rồi?

- Ta đương nhiên có cảm thấy mình vượt trội hơn. Sự vượt trội của ta đều đến từ thành Bát Hoang tôn quý này. Sự vượt trội của ta là đến từ năm trăm năm cường thịnh mà Lục gia lắng đọng được. Thứ ta xem trọng nhất định phải thuộc về ta. Bởi vì, ta là người của Lục gia.

Lục Thanh Tuyệt dứt bỏ tất cả các lớp ngụy trang, gương mặt hắn trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm Khương Phàm.

- Lục gia đời đời kiếp kiếp đánh liều năm trăm năm, chính là cho tử tôn ngươi đây sau năm trăm năm ở bên đường có được lực lượng che mặt, che mạng cho ngươi?

- Ngươi rất ưu tú nhỉ.

Khương Phàm nhìn chằm chằm hắn một hồi sau đó cười nhạt một tiếng, năm ngón tay đột nhiên biến thành móng vuốt, xuyên thấu da thịt, bắt lấy xương quai xanh, lại bỗng nhiên nhấc Lục Thanh Tuyệt lên phá tan cửa sổ rơi tới trên đường.

- Hỗn đản, ngươi muốn làm gì?

Ba tên thị vệ Lục gia lập tức vọt tới trên đường, giận dữ mắng mỏ Khương Phàm.

- Ta muốn nhìn thấy, hắn làm sao để cho ta chịu không nổi.

Tay phải Khương Phàm bóp lấy xương cốt Lục Thanh Tuyệt, tay trái triệu ra tàn đao, chống ngay tại cổ của hắn:

- Vị Lục công tử này, xin bắt đầu biểu diễn thực lực của ngươi?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lục Thanh Tuyệt đau đớn lại tức giận, đã biết rõ thân phận mình lại còn dám phách lối như vậy.

- Ta à? Y sư!

- Y sư?

- Chữa bệnh.

- Chữa bệnh gì?

- Chuyên trị các loại không phục.

Lục Thanh Tuyệt tức giận:

- Ngươi chơi lớn rồi! Ngươi không chỉ muốn chết tại thành Thiên Khải này, mà sẽ còn liên luỵ tông môn gia tộc sau lưng ngươi!

- Chậc chậc, ta rất sợ hãi đó.

Khương Phàm từ từ nâng đao gãy, bức bách Lục Thanh Tuyệt giương cao đầu lên.

- Lục gia, thực ngưu bức.

- Ngươi tới khi nào vậy?

Dạ An Nhiên cũng cùng đi ra, trong lòng vừa vui lại vừa bất đắc dĩ, gia hỏa này quả nhiên cố ý tránh nàng.

- Vừa tới.

Khương Phàm ghé đến bên tai Lục Thanh Tuyệt, nhắc nhở hắn:

- Chúng ta đều không phải người không nói đạo lý. Sai tại ngươi, ngươi nói xin lỗi, cam đoan tuân thủ ước định, ta có thể thả ngươi rời khỏi. Việc hôm nay dừng ở đây.

- Sợ sao? Ha ha, muộn rồi! Nơi này là thành Thiên Khải, nơi này thuộc về Hoang Mãng nguyên. Tại Hoang Mãng nguyên này không ai dám trêu chọc Lục gia. Ai gây, kẻ đấy chết, đây là tôn nghiêm của Lục gia.

Lục Thanh tuyệt đối không những không cảm kích, ngược lại càng nhận định hỗn đản này là miệng cọp gan thỏ, hắn vụng trộm đưa một ánh mắt về ba tên thị vệ phía trước.

Một nữ thị vệ lập tức hiểu được liền nhắc nhở người hai bên:

- Nhanh đi thông báo trưởng bối gia tộc.

- Ngươi nhìn kỹ, đừng để bọn hắn tổn thương công tử.

Hai tên thị vệ bước nhanh rời khỏi.

Lục gia bọn hắn trong thành Thiên Khải này có dinh thự riêng, quanh năm có trưởng giả đóng giữ.

Một là bảo vệ con em Lục gia ra vào. Như Lục Thanh Tuyệt nói, ai khi dễ người Lục gia, Lục gia tuyệt đối sẽ phản kích. Chỉ có thế này thì khi có bất kỳ người nào đụng phải con em Lục gia mới sẽ không thể gây tổn thương cho bọn họ được.

Hai là dùng hết các biện pháp thu mua ngọc phù, cam đoan mỗi lần đều có thể đưa vào ba đến năm con em Lục gia.
Chương 345 Đánh chó còn phải nhìn chủ (2)

Thiên Khải bí cảnh là bảo địa toàn bộ Hoang Mãng nguyên, ai có thể tiếp tục đi đến thì không ngừng đạt được cơ duyên, có thể đảm bảo hưng thịnh lâu dài.

- Hai người các ngươi nên nghĩ thông suốt, bây giờ thả công tử nhà ta ra thì còn có con đường sống. Nếu không... Các ngươi đừng mơ tưởng có thể sống mà đi ra khỏi thành Thiên Khải này.

Nữ thị vệ chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.

- Lục công tử, nhanh bắt đầu biểu diễn thực lực của ngươi đi, để cho ta xem, chúng ta làm sao chịu không nổi. Nhanh đi chứ, thế nào, nơi này quá nhỏ sao? Người thấy không đủ? Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác.

Khương Phàm không nhìn bọn hắn rời khỏi mà khống chế Lục Thanh Tuyệt đi lên phía trước.

Lục Thanh Tuyệt chịu đựng khuất nhục và đau đớn từ từ đi lên phía trước.

Cả con phố dài rất nhanh đã náo nhiệt lên, rất nhiều người từ các nơi vọt tới, tràn đầy phấn khởi nhìn một màn hiếm thấy này, chỉ vào bọn hắn nghị luận ầm ĩ.

- Kết thúc như thế nào?

Dạ An Nhiên trước đó chậm chạp không chịu ra tay chính là sợ khó mà kết thúc, không nghĩ tới Khương Phàm lại còn làm ác hơn.

- Ngày mai Thiên Khải bí cảnh sẽ mở ra. Đi vào nơi đó, tùy tiện náo. Ai thì chúng ta cũng không sợ!

Trong trí nhớ Khương Phàm, lúc trước, điều kiện đi vào Thiên Khải bí cảnh phải là Linh Hồn cảnh trở xuống tới Linh Nguyên.

Ngàn năm thay đổi, bây giờ lại ép đến Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên.

Nói cách khác, người ở đó đều là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên đến ngũ trọng thiên.

Tam trọng thiên hắn đây mặc dù có chút áp lực nhưng người khác muốn giết hắn cũng khó.

Mà cứ như vậy, Hoa Vị Yêu đuổi sát tới cũng sẽ không đi đến, hắn chỉ cần bắt được Hoa Vị Ương. Cho nên, không để ý sẽ có nhiều hơn một đối thủ mới.

- Sau đó thì sao? Nơi này chính là Hoang Mãng nguyên đó.

Dạ An Nhiên vẫn còn có chút lo lắng.

- Ai nói chúng ta phải từ nơi này rời khỏi?

- Chẳng may tra được thân phận chúng ta, uy hiếp tông môn thì sao?

- Từ khi nào thì cô đã lo lắng nhiều như vậy rồi? Cường long không ép được địa đầu xà, thành Bát Hoang dám đến chỗ chúng ta khiêu khích, sẽ để cho bọn hắn có đi mà không thể về!

Dạ An Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Ngươi biết ta thích ngươi ở điểm nào không?

- Cô thích ta?

Dạ An Nhiên vừa mới tươi cười lại chợt cứng đờ.

- Ngươi nghe lầm, là nể phục.

- Tông môn??

Lục Thanh Tuyệt cố gắng nghe hai người sau lưng thì thầm, kết quả là nghe rõ ràng là một tông môn.

- Đi mau đi, đừng lề mề!

Khương Phàm nắm lấy bờ vai của hắn đẩy về phía trước.

Lục Thanh Tuyệt bất chợt bị đẩy nên lảo đảo một cái, yết hầu bị ép đến trên lưỡi đao, lập tức rạch ra một vết thương.

- A!! Ngươi chậm một chút!

Lục Thanh Tuyệt rét run toàn thân, suýt chút nữa thì bị cắt cổ.

- Ta nói đi, ngươi cứ đi. Nếu không, ta không biết thanh đao này sẽ ở ngươi trên cổ vẽ mấy ra mấy lỗ hổng hay vẽ được bao sâu đâu. Đi, chân trái, chân phải... Chân trái... Chân phải...

Khương Phàm bóp lấy Lục Thanh Tuyệt, hôm nay phải cùng hắn tiêu hao.

Lục Thanh Tuyệt nhịn xuống khuất nhục, phối hợp với Khương Phàm từng bước một đi về phía trước.

Thành Thiên Khải náo nhiệt.

Người người đứng ở đầu đường nhìn một thiếu niên xa lạ khống chế Lục gia Nhị công tử ở trên đường cái 'Học' đi đường.

- Phục không??

- Không phục!! Bản công tử không phục!

- Vậy thì lại bước... Chân phải.

- Phải... A... Ngươi lại cắt đến cổ ta rồi. Phải là chân trái, ngu xuẩn.

- Ta nói bước chân nào thì chính là chân đó. Xem ra chúng ta vẫn không có ăn ý, tiếp tục, chân phải.

- Hỗn đản, ta sẽ không tha cho ngươi.

- Đừng nói chuyện, lại bước chân phải. Chú ý, đừng để ngươi...

Khương Phàm khống chế Lục Thanh Tuyệt đi trên đường cái náo nhiệt.

Lục Thanh Tuyệt cứ việc cố gắng phối hợp nhưng vẫn bị cắt cổ máu me đầm đìa, máu chảy nhuộm đỏ cả vạt áo trước người.

Đau nhói, khuất nhục để vị công tử ca sống an nhàn sung sướng này tức giận đến nổi muốn bốc cháy.

- Thật là ngưu bức, đây là ai?

- Ha ha, đặc sắc, cũng dám ở thành Thiên Khải này trêu chọc người của Lục gia.

- Có ai quen biết hắn không?

- Là thánh địa nhà ai vậy?

Đám người rất ngạc nhiên nhìn xem người nào dám mạo phạm Lục gia.

- Lục công tử, bước nhanh chân đi. Tới tới tới, biểu hiện cho mấy ca xem đi, ha ha.

- Đừng chỉ đi thôi, xoay người đi, thế này... thế này... Cùng ca ca học.

- Được rồi, theo khẩu hiệu của ta, trái phải trái, trái phải trái, trái trái phải phải, trái phải trái.

Nhiều công tử đến từ Hoang Mãng nguyên đi đến trên đường vòng quanh Lục Thanh Tuyệt nhảy nhảy tới nhảy lui kích thích.

- Cút ngay!

Lục Thanh Tuyệt tức giận đến mức cả người đều run run, nhưng vừa muốn nổi giận thì trên cổ lại bị cắt ra một vết máu.

- Huynh đệ là người nơi nào vây, rất lạ mắt.

Một thiếu niên soái ca đi đến không ngừng đong đưa quạt xếp ở phía trước Khương Phàm.

- Xích Cước y sư, ngao du tứ phương, chuyên trị không phục.

Khương Phàm cười nhạt nói.

- Ngươi chỉ không chữa bệnh được, ngươi cần phải trị mạng sao.

Thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tóc dài như thác nước, làn da trắng như tuyết, dáng người lại thon dài. Nếu như không phải có hầu kết thì rất dễ để cho người ta hiểu lầm là nữ hài tử xinh đẹp giả nam trang.

Khương Phàm cười lắc đầu:

- Mạng, trị không được.

- Có thể trị. Ngươi giết chết hắn, ta thỏa mãn ngươi một điều kiện.

Thiếu niên xinh đẹp để rất nhiều nữ tử trẻ tuổi đều phải ghen ghét, chỉ là lời nói ra lại quá hung ác.

- Phượng Bảo Nam, ngươi chán sống sao? Ta là tỷ phu của ngươi đấy!

Lục Thanh Tuyệt hiển nhiên rất quen với thiếu niên này.

- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Tỷ tỷ của ta không có đồng ý lời cầu hôn của ngươi. Loại người như ngươi cũng xứng theo đuổi tỷ tỷ ta?

Phượng Bảo Nam mỉm cười nhìn chằm chằm Khương Phàm nói:

- Người của Lục gia lập tức sẽ đến, ta thay ngươi chống đỡ bọn hắn, ngươi giết chết hắn, như thế nào?

- Phượng Bảo Nam, ta giết ngươi!

Lục Thanh Tuyệt tức giận đến không kềm được, nhưng lại không dám manh động.

- Chỉ cần động tay chặt đầu hắn, hắc hắc, xong việc! Rất đơn giản, quá dễ dàng.

Phượng Bảo Nam cười xán lạn một tiếng, giống như lạc hà đầy trời, mỹ lệ cả con đường.

Rất nhiều thiếu niên trên đường đều nhìn ngẩn ngơ, sau đó đều dùng sức lắc đầu, phụ mẫu nó, lão tử nghĩ gì thế.

Yêu nghiệt!

Rất nhiều công tử tiểu thư cổ thành hai bên Phố dài Hoang Mãng nguyên đều dở khóc dở cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom