• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (9 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Nhảy Múa Trong Đại Hoang

Chỉ bất quá mặc loại y phục này đi vào trong rừng rậm Đại Hoang quá quái dị, chính nàng đứng ở nơi đó đều có chút xấu hổ.

Khương Phàm vòng quanh nhìn một chút, gật đầu nói:

- Có thể, đi thôi.

Yến Khinh Vũ im lặng, ngươi đánh giá cao nhất chỉ là một câu có thể?

Khương Phàm mang theo Yến Khinh Vũ tiến vào Đại Hoang, trêи đường đi xảo diệu tránh khỏi các tán tu khác, rời đi đến khu vực an toàn, xâm nhập vào khu vực nguy hiểm.

- Nơi này cũng không tệ.

Đến trưa, bọn hắn tìm được một sơn cốc cảnh sắc tú mỹ.

Ba tòa núi cao trăm mét vây quanh, ngọn núi hùng vĩ, xanh um tươi tốt. Một thác nước treo chếch ở trêи lao nhanh mà xuống, chạm vào hồ nước trong sơn cốc, kϊƈɦ thích hơi nước văng khắp sơn cốc.

Trong sơn cốc, cỏ cây tươi mát, hoa dại khắp nơi khiến cho tâm thần thanh thản.

- Ta chỉ cần ở chỗ này khiêu vũ là được?

Yến Khinh Vũ đối với hoàn cảnh nơi này coi như hài lòng, chỉ là nàng mặc dù tên là Khinh Vũ, nhưng bình thường đều chỉ chơi đao kiếm, rất ít khi khiêu vũ, chớ nói chi nhảy ở trước mặt nam hài, lại là một tiểu sắc lang.

- Tùy ý nhảy, chỉ cần có thể dẫn Cửu Chuyển Kim Dương Sâm ra là được.

- Nơi này rất nguy hiểm, ngươi nhất định giúp ta nhìn xem bốn phía, có mãnh thú ẩn hiện thì lập tức nhắc nhở ta.

- Yên tâm.

Khương Phàm liếc nhìn chung quanh, bò lên trêи núi cao bên cạnh, tìm một vị trí tốt nhất mà ẩn thân.

Yến Khinh Vũ khoa tay mấy lần, vẫn còn có chút xấu hổ.

- Nhanh bắt đầu.

Khương Phàm ở trêи núi hô.

‘Nếu ngươi dám đùa Phàmch ta, ta không để yên cho ngươi đâu.’

Yến Khinh Vũ nói thầm vài tiếng, điều chỉnh tốt tư thế, bắt đầu ưỡn ẹo thân thể, chậm rãi nhảy múa.

- Yến cô nương, chúng ta muốn là mỹ cảm, là thuần khiết, đừng làm điệu làm bộ, dẫn tới lưu manh thì người nào đó tự chịu trách nhiệm nghe.

- Ngươi muốn chết.

Yến Khinh Vũ kém chút tức đến ngất đi.

- Nghiêm túc nhảy.

- Ta biết!

Yến Khinh Vũ điều chỉnh nhiều lần mới chậm rãi tìm được cảm giác.

Dù sao quanh năm múa may đao thương, thân thể cũng rất dẻo dai. Hai chân của nàng so với những nữ hài khác còn muốn thon dài hơn, thẳng tắp tròn trịa, không có thịt mỡ dư thừa. Khi nàng dần dần đắm chìm bên trong thật có mấy phần mỹ cảm cảnh đẹp ý vui.

Khương Phàm nhìn Yến Khinh Vũ tiến vào trạng thái, cũng bắt đầu cẩn thận quan sát núi cao chung quanh sơn cốc.

Cửu Chuyển Kim Dương Sâm mặc dù sẽ huyễn hóa ra hình thái khác biệt, nhưng hẳn là sẽ không quá lớn, rất có thể là Linh Hồ. Loại linh vật thiên địa này thậm chí có khả năng giống như Ngân Vũ Thảo có thể dung nhập vào trêи cây.

Khương Phàm không hy vọng xa vời lập tức dẫn ra được, cho nên đành kiên nhẫn chờ đợi.

Một ngày không được liền hai ngày, hai ngày không được liền chờ lâu thêm mấy ngày. Thực sự không được thì lại mạo hiểm xâm nhập sâu hơn trăm dặm.

Từ giữa trưa đến xế chiều, Yến Khinh Vũ một mực nhảy nhót không ngừng, mệt mỏi thì phục dụng chút đan dược điều trị, vì Khương Uyển Nhi, nàng cũng hoàn toàn hết mình.

- U? Vị cô nương này thật có nhã hứng.

- Dáng múa của tiểu cô nương không tệ, đây là nhảy cho ai nhìn thế?

- Hiếm có, ta lần đầu tiên thấy có người khiêu vũ trong Đại Hoang.

Một đám tán tu đi qua nơi này, đều sửng sốt mấy lần, còn tưởng rằng nhìn hoa mắt.

- Có bao xa liền cút bấy xa.

Yến Khinh Vũ duy trì vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy múa, ánh mắt nhìn bọn hắn hiện lên một đạo lãnh quang.

- Có thể lăn, nhưng cô nương có hứng thú cùng chúng ta lăn hay không.

- Ca ca ta khiêu vũ cũng không tệ, vừa vặn bồi cô nương nhảy.

- Tới tới tới, mấy ca hát lên trợ hứng nào.

Đám tán tu này nhìn chung quanh một lần, giống như không phát hiện có người khác, đều cười hì hì đi vào sơn cốc.

- Khương Phàm! Ngươi chết rồi sao?

Yến Khinh Vũ tức giận hô to.

Vừa dứt lời, một mũi tên nặng nề gào thét lao đến, xoay tròn tạo ra gió mạnh, đánh vào trêи một tảng đá lớn trước mặt bọn họ.

m thanh trầm đục, trong nháy mắt tảng đá vỡ nát giống như cối xay, hàng trăm đá vụn kịch liệt bay loạn tung tóe về phía bọn người.

- Người nào! Cút ra đây!

Đám tán tu này cảnh giác lui lại, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi.

- Nhìn xem trêи mặt đất là cái gì!?

Trêи núi truyền đến tiếng nói băng lãnh của Khương Phàm.

- Ô Cương Tiễn?

Đám tán tu lập tức nhận ra mũi tên đang cắm nghiêng trêи mặt đất.

Người đi ra từ trong Bạch Hổ quan, không có một người nào không biết cái này. Bọn hắn có thể tự do ra vào Đại Hoang, cũng chính là công lao của Ô Cương Tiễn.

- Lại không lăn, mũi tên tiếp theo sẽ không bắn hòn đá.

- Thật có lỗi, quấy rầy rồi.

Đám tán tu cuống quít rời khỏi sơn cốc, trước khi đi lại nhịn không được liếcmắt nhìn nữ hài đang nhẹ nhàng nhảy múa kia.

Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, Yến Khinh Vũ mệt quá sức, ngay cả bóng dáng linh thảo cũng không thấy, ngược lại phía trước sơn cốc có ba thanh Ô Cương Tiễn, đánh lui ba đợt tán tu.

- Thế này thật có thể dẫn Kim Dương Sâm kia ra sao?

Trêи đường trở về, Yến Khinh Vũ nhịn không được phàn nàn.

- Ít nhất đây vẫn là một biện pháp.

- Ta phải nhảy mấy ngày?

- Nhảy đến khi Kim Dương Sâm đi ra mới thôi.

- Nói nhẹ nhàng linh hoạt nhỉ, vậy sao ngươi không nhảy.

- Trêи sách nói, Kim Dương Sâm ưa thích thuần khiết, ta có sát tính quá nặng.

- Ta nhiều nhất lại nhảy năm ngày, nếu không dẫn được Kim Dương Sâm đến thì ngươi nghĩ biện pháp khác đi.

Yến Khinh Vũ còn muốn tu luyện tăng thực lực lên, sau hai tháng sẽ đến Thương Châu võ viện khiêu chiến Bạch Hoa, không có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái mỗi ngày đi ra khiêu vũ như vậy.

Liên tiếp ba ngày trôi qua, Yến Khinh Vũ đều ăn mặc tỉ mỉ, len lén tiến vào Đại Hoang, cùng Khương Phàm đi vào trong cùng một sơn cốc hấp dẫn Cửu Chuyển Kim Dương Sâm.

Mặc dù không ngừng có tán tu xuất hiện quấy rối nhưng cũng may không có dẫn tới mãnh thú đặc biệt cường đại. Chỉ là một mực không có phát hiện Kim Dương Sâm trong dự định, hai người đều có chút sốt ruột, cũng bắt đầu hoài nghi loại biện pháp này đến cùng có hữu dụng hay không.
Chương 32 Sinh Tử Cục (1)

Tại chạng vạng tối ngày thứ ba, Khương Phàm lại lặng lẽ về tới sơn cốc, Sinh Tử môn ẩn núp rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa.

- Đội trưởng, chúng ta không thể lại chờ đợi như thế!

- Hôm qua phân đội thứ bảy đã hoàn thành nhiệm vụ, các phân đội khác hẳn là cũng sắp hoàn thành. Sao chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ trước rồi trở lại thu thập tiểu tử này sau?

Mấy người môn đồ nhắc nhở Hoàng Hùng, trước trước sau sau trì hoãn gần mười ngày. Nếu như Khương Phàm còn muốn ở bên trong mười ngày nữa, chẳng lẽ bọn hắn cũng phải đợi thêm mười ngày?

Môn chủ vô cùng coi trọng hành động lần này, tuyệt không thể có sai lầm.

Sắc mặt Hoàng Hùng âm trầm, biết như thế này cũng không phải biện pháp, nhưng thực sự nuốt không trôi ngụm ác khí kia. Mà cứ điểm thứ ba lại bắt đầu tìm kiếm Tiêu Khuê, lúc nào cũng có thể tìm tới bọn hắn tìm hiểu tình huống.

Nếu như bọn hắn nói không biết, sau đó Tiêu Thắng Dũng tra được cái gì, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn hắn. Nếu như nói là Khương Phàm giết, bọn hắn lại không thể giết chết Khương Phàm, Tiêu Thắng Dũng càng có thể trực tiếp tìm tới môn chủ. Mà bây giờ ở cứ điểm thì không thể nào trực tiếp ra tay với Khương Phàm, đến lúc đó còn phải rơi xuống trêи đầu của hắn.

Nữ môn đồ Kim Dao mặt mày hốc hác cũng khuyên nhủ:

- Đội trưởng, dù sao hắn chạy không được, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trở lại cũng không muộn. Hoàng Hùng trầm mặc một lát, phân phó.

- Ngày mai bắt đầu, phân tán đến bên ngoài tất cả các cứ điểm quan sát kỹ cho ta, nếu như hắn không xuất hiện, chúng ta lại tiến vào Đại Hoang.

Chúng môn đồ trao đổi ánh mắt, hỏi:

- Ý đội trưởng là, hắn mỗi ngày đều len lén rời đi?

- Tiểu tử này rất giảo hoạt, ta hoài nghi hắn đang trêu đùa chúng ta.

Sáng sớm hôm sau, Khương Phàm làm xong ngụy trang, hất kiện áo choàng lên lặng lẽ rời khỏi sơn cốc, vây quanh cứ điểm thứ năm, xen lẫn trong đám người chen chúc chờ đợi cứ điểm mở cửa.

Yến Khinh Vũ cũng đứng ở trong đám người, mang theo mạng che mặt, hất lên áo choàng.

Nàng không quá nguyện ý cùng những người thô lỗ kia xen lẫn trong một chỗ, cũng cố ý kéo dài khoảng cách với Khương Phàm, cho nên đứng ở vị trí sau cùng.

Khi Kim Dao đến nơi này cũng không hề để ý đến Yến Khinh Vũ, mục tiêu của nàng là Khương Phàm, là nam hài mười ba tuổi, không phải nữ hài.

Nhưng bộ dáng Yến Khinh Vũ cố ý tránh né ánh mắt người khác đã đưa tới sự chú ý của nàng. Kim Dao cách rất xa nhìn kỹ một hồi nhi, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.

Bên ngoài bảo bọc áo choàng rất phổ thông, bên trong y phục rất xinh đẹp như ẩn như hiện, hai chân còn phủ lấy miếng vải đen, giống như sợ ô uế giày của mình. Bộ dáng này tiến vào Đại Hoang là cho đám mãnh thú thêm đồ ăn sao?

- A... Yến Khinh Vũ?

Kim Dao còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại ngày trong núi rừng nhìn thấy Yến Khinh Vũ, cùng nữ hài này quá giống.

- Nàng ăn mặc thành dạng này là muốn đi làm gì?

Kim Dao càng xem càng thấy giống, cũng càng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong đám người, rất nhanh liền chú ý tới một thân ảnh nhỏ gầy.

- Khương Phàm?

Kim Dao trà trộn vào đám người, từ mặt bên lặng lẽ tới gần.

Khương Phàm mang áo choàng, trêи mặt cũng vẽ vài thứ, sau khi Kim Dao cẩn thận quan sát mới xác định rõ thân phận của hắn.

- Khương Phàm! Yến Khinh Vũ! Tìm được các ngươi rồi!

Trong lòng Kim Dao tức giận không thôi, còn tưởng rằng Khương Phàm mỗi ngày trốn ở trong sơn cốc, thì ra mỗi ngày đều ra ngoài.

Cửa đá nặng nề cứ điểm thứ năm chậm rãi mở ra, biển người chen chúc lập tức náo nhiệt lên, tụ tập thành đàn xuyên qua cửa thành, đi vào sơn lâm mà mùi máu tanh còn chưa tan đi.

Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ xen lẫn trong biển người chen chúc một trước một sau rời đi, sau khi đến sơn cốc ước định gặp mặt, cùng một chỗ xâm nhập Đại Hoang.

Kim Dao lặng yên không một tiếng động theo ở phía sau, ven đường để lại tiêu ký. Khương Phàm giống thường ngày không ngừng biến đổi phương vị, ngẫu nhiên sẽ còn tiến vào rừng già u cốc, tận khả năng tránh đi tán tu trong núi rừng và người hữu tâm theo dõi.

Nhưng lần này, địch nhân hắn đối mặt lại không phải bình thường.

Sau một tiếng, đám môn đồ Sinh Tử môn phân tán tại tất cả cứ điểm một lần nữa tập kết đến cùng một chỗ, không có nhìn thấy bóng dáng Khương Phàm. Nhưng bọn hắn cũng không chờ Kim Dao đến, tình cảnh này có hai khả năng, một là Kim Dao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay là có phát hiện!

Bọn hắn lập tức chạy tới cứ điểm thứ năm, rất nhanh đã tìm được tiêu ký Kim Dao lưu lại.

- Tiểu tử này quả nhiên trốn tránh chúng ta tiến vào Đại Hoang, đuổi theo cho ta.

Hoàng Hùng đại chấn tinh thần kêu gọi đám môn đồ vọt vào rừng rậm.

Vào lúc giữa trưa, bọn người Hoàng Hùng lần theo vết tích quanh đi quẩn lại, rốt cuộc cũng tìm được Kim Dao.

- Là Khương Phàm sao?

Đám người Hoàng Hùng đằng đằng sát khí, con mắt đầy tơ máu.

Một tên ranh con giày vò bọn hắn lâu như vậy, quả thực là sỉ nhục.

Kim Dao ẩn thân từ trêи cây nhảy xuống, chỉ chỉ sơn cốc trước mặt:

- Khương Phàm, còn có Yến Khinh Vũ!

- Bọn hắn chạy nơi này làm gì?

- Khiêu vũ!

- Cái gì?

Kim Dao hừ lạnh.

- Hai tiểu tử này thật là có nhã hứng, một kẻ khiêu vũ một kẻ thưởng thức. Nhìn bộ dạng này, bọn hắn mấy ngày nay vẫn luôn vụng trộm đi ra.

- Ta biết tiểu tử này rất giảo hoạt.

Mắt Hoàng Hùng đầy hung quang, may mắn mình cẩn thận tính toán, nếu không thì không biết sẽ bị hắn đùa Phàmch tới khi nào.

- Khương Phàm, hôm nay đến giờ này thôi, ta thật rất mệt.

- Lại kiên trì thêm một lát.

- Ngươi xuống đây nhảy!

- Vừa qua khỏi giữa trưa, lại kiên trì thêm nửa giờ, chỉ nửa giờ.

Nơi xa phát ra vài tiếng cãi nhau truyền đến trong lỗ tai bọn hắn.

- Bắt sống!

Ánh mắt bọn hắn nhìn lẫn nhau, tản ra bao vây về phía sơn cốc.

Khương Phàm ngồi chồm hổm ở trong bụi cỏ, cẩn thận tìm kiếm lấy hai bên núi cao, lưu ý thác nước lao nhanh không buông tha bất cứ động tĩnh dị thường nào. Vài ngày như vậy đều không có dẫn Cửu Chuyển Kim Dương Sâm ra, hắn bắt đầu cân nhắc có phải nên dời đi chỗ càng sâu hay không.
Chương 33 Sinh Tử Cục (2)

Nhưng hắn và Yến Khinh Vũ cũng chỉ có tu vi Linh Anh cảnh, hướng vào chỗ sâu quá mạo hiểm, vạn nhất dẫn tới mãnh thú gì, muốn trốn về cũng không chắc có cơ hội.

- Kim Dương Sâm, ngươi đến cùng đang...

Khương Phàm thì thào khẽ nói, lại đột nhiên cảnh giác, không chần chờ chút nào, vọt người nhảy lên, bắt lấy nhánh cây bên cạnh, bỗng nhiên xoay người nghiêng ra ngoài, ở giữa không trung cài tên kéo cung.

Động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi để Hoàng Hùng vừa tới gần phía sau sửng sốt một chút.

Khương Phàm rơi xuống đất, hai tay phát lực, kéo ra Ô Cương Cung đến đầy tròn, tập trung vào mục tiêu phía sau.

Hắn quanh năm lịch luyện trong Đại Hoang, tính cảnh giác vô cùng mạnh, tựa như Diêm bá nói, phải đem kinh nghiệm sinh tồn lắng đọng đến trong lòng.

Nhưng hắn chỉ tưởng rằng có một con mãnh thú đang tập trung vào mình, lúc rơi xuống đất mới phát hiện là một người.

- Khương Phàm...

Trêи khuôn mặt thô cuồng của Hoàng Hùng lộ ra tia dữ tợn, hung quang đầy tràn hao mắt.

Khương Phàm không biết nam nhân này, nhưng ánh mắt này, còn trực tiếp kêu lên tên của hắn để hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.

Cùng lúc đó, trong sơn cốc truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi của Yến Khinh Vũ. Ánh mắt Khương Phàm thoáng nhìn qua, trong sơn cốc vậy mà nhiều thêm mười nam nữ, nhe răng cười vây quanh Yến Khinh Vũ.

- Đoán xem chúng ta là ai?

Hoàng Hùng đột nhiên hỏi, hai tay chậm rãi kéo căng, toàn thân bỗng nhiên bùng nổ, bụi đất bay tán loạn, mặt đất chung quanh đều nổi lên gợn sóng kinh người.

- Sinh Tử môn?

Khương Phàm lập tức đoán được thân phận của bọn hắn, không chút chần chờ, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra. Khoảng cách mười mấy thước ngắn ngủi mà thôi, Ô Cương Tiễn trong chớp mắt sẽ tới, bay thẳng đến đầu Hoàng Hùng.

Nhưng mà...

Bành! !

Một tảng đá lớn bay lên từ dưới chân Hoàng Hùng, tinh chuẩn đánh vào Ô Cương Tiễn, hướng tên đột nhiên bị thay đổi, bay sát đỉnh đầu Hoàng Hùng về phía bầu trời.

- Đoán đúng rồi! Ta ở chỗ này có mấy nhân mạng muốn tính toán rõ ràng với ngươi.

Hoàng Hùng cất bước đi về phía trước, bốn phương tám hướng phát ra âm thành giống như thủy triều mãnh liệt, theo hắn ép về phía Khương Phàm.

Quá mạnh!

Khương Phàm cảm giác lông tơ toàn thân đều không bị khống chế mà dựng đứng! Cảnh giới người này vô cùng có khả năng đã đạt tới Linh Nguyên, cao hơn hắn ròng rã một đại cảnh giới.

Nhưng Khương Phàm cũng không phải người ngồi chờ chết, xuất ra lực khí toàn thân nhảy mạnh về phía sau, đạp vào chạc cây, bay lên cao.

Ầm ầm!

Hoàng Hùng giống như hùng sư chạy ầm ầm trêи mặt đất, chấn động đến ngọn núi lay động.

Hắn ngữa mặt lên trời gầm giận dữ, tiếng chấn sơn lâm, bỗng nhiên ngưng tụ hóa thành hàng trăm dùi nhọn bắn về phía bầu trời.

Phốc... Phốc phốc phốc...

- Aaa…! !

Khương Phàm kêu lên thê lương thảm thiết, hơn mười dùi nhọn đánh xuyên qua thân thể, mang theo máu tươi đầy trời, thân thể bị đánh lên cao mất khống chế, sau đó hết lực rơi xuống phía dưới.

- Ha ha, tiểu tử, lão tử muốn hành hạ ngươi đến chết.

Hoàng Hùng dữ tợn cười to, vung quyền phải lên trùng điệp đánh vào mặt đất.

Một cỗ ba động bàng bạc trùng kϊƈɦ ngọn núi, mặt đất trong phương viên hơn một trăm mét ầm ầm băng liệt, loạn thạch bay tán loạn, bụi đất như thủy triều cuốn ngược.

Khương Phàm vừa mới rơi xuống đất liền bị đá vụn, bụi đất bao phủ, vết nứt trêи mặt đất giống như miệng rộng dữ tợn muốn nuốt hắn.

Nhưng Khương Phàm quanh năm lịch luyện trong Đại Hoang, tâm tính vô cùng vững vàng, mặc dù toàn thân đau nhức kịch liệt nhưng không có bối rối, hắn bắt lấy cơ hội hỗn loạn ngắn ngủi này trở người, phi nước đại về phía dưới núi.

- Đội trưởng, hắn đang lao về phía chúng ta.

Hơn mười vị môn đồ khác lập tức khóa chặt thân ảnh đang từ trêи núi lao xuống, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Hai người nhanh chân đi về phía trước, hai tay hất ra, chuẩn bị đùa bỡn ranh con này.

Hoàng Hùng ở trêи núi rống to:

- Đừng giết hắn! Ta muốn ngược hắn cả ngày!

- Đó là đương nhiên! Hắn hôm nay nhất định phải sống không bằng chết!

- Ranh con, xông đến gia gia nơi này này.

Hai người kϊƈɦ hoạt linh văn, một tên toàn thân mọc đầy sợi đằng tráng kiện, một vòng gợn sóng tạo ra cuồng phong lăng liệt, đã chờ đợi không kịp.

- Khương Phàm, ngươi đi mau!

Yến Khinh Vũ thét to, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, đây là những người của Sinh Tử môn.

Nhưng chênh lệch cảnh giới quá lớn, mà đối phương lại người đông thế mạnh, hai người căn bản không phải đối thủ của người ta.

Khương Phàm chịu đựng đau nhức kịch liệt toàn thân, sải bước phi nước đại, trong khoảnh khắc xông vào sơn cốc hắn lập tức vung Ô Cương Cung lên, kéo căng cung tiễn. Hét lớn một tiếng, linh văn lấp lóe trêи trán, hỏa diễm mãnh liệt từ hai tay tràn mà ra, nuốt hết Ô Cương Tiễn.

Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra.

- Ô Cương Tiễn, ngươi khó dùng! Một người lập tức giơ sợi đằng tráng kiện lên, mỗi đầu đều dài đến mười mét, giống như lôi điện gào thét mà đi.

Nhưng va chạm trong chốc lát, liệt diễm bao quanh Ô Cương Tiễn đột nhiên nổ tung, tạo ra hỏa triều mãnh liệt. Thế lửa cực kỳ mãnh liệt, trong chốc lát đã quét sạch ra gần trăm mét, nuốt sống toàn bộ sơn cốc.

Khương Phàm đem Bạo Viêm Phù mua trong Thiên Hoa điện quấn lên trêи Ô Cương Tiễn, dùng Kim Viêm thánh văn thôi động.

Thánh cấp linh văn, toàn bộ linh lực, uy lực Bạo Viêm Phù hoàn toàn kϊƈɦ phát ra. Giống như vô số Hỏa Sư hung hãn trong chốc lát đã nuốt sống hơn phân nửa sơn cốc, ngay cả Ô Cương Tiễn đều bị chấn động đến mất khống chế.

Hai người lao về phía trước ngăn trở vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu thảm bay ra ngoài, những môn đồ Sinh Tử môn khác cũng giật mình, hốt hoảng chạy nhanh qua một bên trốn tránh.

Khương Phàm xuyên vào liệt hỏa phi nước đại, y phục bị đốt cháy khét, làn da tư tư bốc lên khói đen, sắc mặt của hắn dữ tợn một lao tới Yến Khinh Vũ đang kinh hãi, khi trước khi thế lửa tản ra đã nhào vào trong hồ trước mặt.

Hoàng Hùng từ trêи núi lao xuống.

- Người đâu! Các ngươi vây quanh người đâu?

Tiểu tử này vậy mà mang theo hỏa phù, nhìn uy lực cũng không phải phàm phẩm.

Đám môn đồ Sinh Tử môn xua tan hỏa diễm chung quanh, nhíu mày nhìn về tứ phương, toàn bộ nhìn về hồ nước trong sơn cốc.

- Đuổi theo cho ta! Hôm nay nếu lại mất dấu, các ngươi đừng sống tiếp nữa!
Chương 34 Điên Cuồng Phản Kích (1 )

Thời gian Khương Phàm có thể đình chỉ dưới nước rất lâu, cho nên ôm Yến Khinh Vũ chưa tỉnh hồn một mực lặn xuống đáy hồ, từ nơi đó thầm nghĩ cách rời khỏi sơn cốc, vọt vào đường sông bên ngoài lao nhanh.

Hắn lựa chọn sơn cốc nơi đây không chỉ bởi vì hoàn cảnh tú mỹ, cũng là bởi vì có thác nước cùng hồ nước.

Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm thì còn có thể có cơ hội đào mệnh.

Chỉ là không nghĩ tới, không gặp được mãnh thú mà lại gặp được người của Sinh Tử môn.

Yến Khinh Vũ rất ít xuống nước, gắt gao bắt lấy Khương Phàm, kịch liệt giãy dụa, kém chút bị nín chết. Bọn hắn vừa mới lộ ra mặt sông, nơi xa đã truyền đến tiếng gọi ầm ĩ hỗn loạn.

- Bọn hắn chạy không thoát, tản ra tìm cho ta. Dọc theo đường sông tìm, ta cũng không tin bọn hắn không ra.

- Chờ một chút... Chờ chút... Ta thở... Ô ô...

Không đợi Yến Khinh Vũ nói hết, bị Khương Phàm cứng rắn dắt lấy chui vào trong sông.

Hoàng Hùng bọn hắn xông ra khỏi rừng rậm, đi tới bờ sông, nhíu mày nhìn nước sông lao nhanh.

- Tản ra! Tản ra tìm! Vây quanh ở nơi này làm gì? Bọn hắn tức giận lại sốt ruột, mười mấy người xuất thủ, lại còn để cho một tên tiểu tử chạy mất. Nhất là hai người ngăn ở trước mặt, da mặt bị đốt cháy khét, tóc đều đang bốc khói, vô cùng chật vật.

Một nam tử đưa tay giơ lên trời, linh văn trêи trán lấp lóe cường quang dẫn dắt hướng Thủy nguyên trong núi rừng lực hắn hội tụ. Sau một lát, hai tay của hắn bỗng nhiên đè ép, toàn thân dâng lên sương mù dày đặc hướng về chung quanh khuếch tán, cũng chìm vào trong nước sông lao nhanh.

- Chờ một chút! Ngược dòng đi lên tra!

Hoàng Hùng bỗng nhiên nhắc nhở hắn, tên oắt con này hoàn toàn không giống như hài tử mười mấy tuổi, quá tinh minh rồi, so với những lão gia hỏa gặp phải bình thường kia đều muốn tinh ranh hơn. Hắn không có khả năng hướng xuôi dòng đơn giản như vậy, rất có thể là đã ngược dòng đi lên.

Khương Phàm xác thực đang đi ngược dòng nước, một mực vọt lên hơn ngàn mét.

- Cô không sao chứ?

Sau khi Yến Khinh Vũ kịch liệt thở liền tranh thủ thời gian đỡ lấy Khương Phàm kém chút quỳ xuống.

- Đan dược... Cho ta mấy khỏa đan dược chữa thương...

Sắc mặt Khương Phàm tái nhợt, dùi nhọn ở trêи người hắn lưu lại mười cái lỗ máu, toàn thân đều đau đến run rẩy.

Bất quá... Hắn vừa muốn vẫy vẫy đầu, lại bị thứ ở gần ngay trước mắt hấp dẫn ánh mắt.

Yến Khinh Vũ đỡ lấy Khương Phàm, móc ra mấy khỏa đan dược chữa thương đang muốn đưa cho hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm ngẩn người. Bởi vì y phục đơn bạc, lại mới từ trong sông chui ra ngoài, bộ dáng nàng bây giờ là tương đương với thông thấu.

- Aaa….!

Yến Khinh Vũ đẩy Khương Phàm ra, vừa thẹn vừa giận.

- Lần đầu tiên gặp, không có khống chế.

Khương Phàm xấu hổ nhếch miệng.

- Im miệng!

Yến Khinh Vũ nộ trừng nhìn Khương Phàm.

- Đan dược.

Khương Phàm quay đầu tiếp nhận đan dược, miệng lớn nuốt vào, bước nhanh đi vào trong rừng rậm.

Mặt mũi Yến Khinh Vũ đỏ bừng, cắn răng dậm chân mấy cái cũng đi theo.

Khương Phàm triệu ra một kiện áo mỏng từ trong thanh đồng tiểu tháp, ném cho Yến Khinh Vũ phía sau:

- Nhanh phủ thêm.

- Ngươi biến ra y phục từ chỗ nào?

Yến Khinh Vũ kinh ngạc tiếp nhận y phục, tiểu gia hỏa này lại có loại như chiếc nhẫn không gian?

- Nhanh đi thôi, bọn hắn sắp đuổi tới rồi.

Khương Phàm luyện hóa đan dược xuất ra linh dịch miệng lớn nuốt xuống, kinh mạch cùng mạch máu hỗ trợ lẫn nhau, nhanh chóng điều trị thương thế.

- Chúng ta làm sao bây giờ? Yến Khinh Vũ mặc dù thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện nhưng chưa từng gặp được nguy hiểm như vậy. Người Sinh Tử môn lại tàn nhẫn thị sát, sẽ không cố kỵ thân phận của bọn hắn, hôm nay nếu rơi vào trong tay đối phương, khẳng định sống không bằng chết.

- Phản kϊƈɦ! Chúng ta nhất định phải phản kϊƈɦ! Nếu không vài trăm dặm đường núi này, chúng ta không thể quay về.

Khương Phàm bước nhanh đi tới, cũng nhìn chung quanh tìm kiếm cái gì đó.

- Phản kϊƈɦ? Ngươi nói ngược lại nghe thật nhẹ nhàng linh hoạt, bọn hắn thế nhưng có tới mười mấy người.

- Bao nhiêu người cũng đều phải phản kϊƈɦ, chẳng lẽ lại chờ chết?

Bọn hắn rời đi không lâu, bọn người Hoàng Hùng dọc theo đường sông đuổi tới, thấy được một bãi ướt nhẹp trêи mặt đất kia.

- Quả nhiên chạy tới nơi này!

- Tên tiểu tử này thật không muốn sống nữa. Nơi này là chỗ sâu trong Đại Hoang, khắp nơi đều là mãnh thú nguy hiểm.

- Hắn chính là muốn tránh khỏi chúng ta, đuổi theo cho ta!

- Rất lâu không có đụng phải con mồi có ý tứ như thế, lão tử hôm nay phải hảo hảo chơi đùa với hắn!

Dãy núi giao thoa ở chỗ sâu trong Đại Hoang, địa thế chập trùng, cảnh sắc tú mỹ tráng lệ, khắp nơi đều có thể thấy được các loại hoa cỏ kỳ dị, cây cối càng rậm rạp, có đại thụ trăm trượng thẳng tít trêи trời cao, còn có đại thụ cổ lão rủ xuống ngàn vạn chạc cây.

Khương Phàm vừa đi vừa nghỉ, cẩn thận cảm thụ được khí tức Đại Hoang.

Đây là bản sự hắn luyện thành khi quanh năm ở trong rừng sâu núi thẳm, có thể từ mùi và thanh âm phán định ra sự nguy hiểm.

Chỉ là nơi Đại Hoang này so với những nơi hắn lịch luyện trước kia thì nguy hiểm hơn nhiều.

- Quá yên lặng! Chúng ta nên rời khỏi nơi này!

Khương Phàm bỗng nhiên lôi kéo Yến Khinh Vũ lui lại, địa phương càng an tĩnh thì càng nguy hiểm, nói không chừng chính là lãnh địa một loại dị thú nào đó.

Răng rắc!

Yến Khinh Vũ vừa lui lại hai bước, không cẩn thận đạp trúng thứ gì dưới lá cây, cúi đầu xem xét, một cái đầu đẫm máu thình lình đập vào mắt, nàng cả kinh rít lên một tiếng, kém chút nhảy dựng lên.

Khương Phàm lôi kéo nàng mau chóng rời khỏi nơi này.

- Ngươi đang tìm cái gì?

Yến Khinh Vũ không ngừng quay đầu nhìn quanh, khẩn trương lo sợ người của Sinh Tử môn.

Đám người kia cảnh giới phổ biến đều tại Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, có mấy tên khả năng là Linh Nguyên cảnh, mạnh hơn bọn họ rất rất nhiều.

- Tìm con mồi.

Khương Phàm đột nhiên giữ chặt Yến Khinh Vũ hướng về phía trước phi nước đại, đi tới trong một chỗ sơn cốc.

Nơi này có quái thạch khắp nơi trêи đất, khắp nơi đều là đại thụ to lớn lại thẳng tắp, lại có thể thấy được một chút xương cốt xốc xếch, một ít nơi còn có chút vết máu. Sâu trong thung lũng có một hang động, bên trong có rất nhiều khỉ con non nớt đang nằm ngáy o o.
Chương 35 Điên Cuồng Phản Kích (2 )

Mặc dù nhìn non nớt nhưng kϊƈɦ cỡ lại rất lớn, mỗi con đều khoảng chừng một mét, toàn thân hiện ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, xem xét cũng không phải là Yêu thú phổ thông.

Khương Phàm nhìn kỹ chung quanh một chút, lập tức muốn thoát ra ngoài, Yến Khinh Vũ tranh thủ thời gian giữ chặt hắn.

- Ngươi điên rồi, bầy khỉ không có khả năng chỉ khỉ con ở nơi này. Hoặc là rất nhanh sẽ trở về, hoặc là đang ở gần đây.

Khương Phàm hất Yến Khinh Vũ ra, bước xa mấy bước vọt tới trong huyệt động, hai chân nhanh chóng phi nước đại.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Yến Khinh Vũ vừa vội lại vừa giận, quá hồ nháo đi, đến lúc nào rồi còn có tâm tư bắt khỉ con.

- A!! A!!

Sau khi Khương Phàm xông ra khỏi sơn cốc đột nhiên kéo cuống họng cuồng hống.

Khỉ con bừng tỉnh, kịch liệt giãy dụa, tiếng thét chói tai vang lên.

- Ngươi...

Yến Khinh Vũ bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, kém chút đã muốn chạy khỏi tách ra với Khương Phàm. - A...

Khương Phàm hướng mặt về các hướng khác nhau cuồng hống, thô lỗ đánh khỉ con.

- Khương Phàm, nhìn phía sau!

Yến Khinh Vũ thét lên, cây cối trong núi rừng phía sau kịch liệt lay động.

Mấy chục đạo thân ảnh đang nhanh chóng phi nước đại, từ một cây đại thụ nhảy đến một cây đại thụ khác, tung hoành nhảy lên, đuổi theo về phía này.

Khương Phàm lại hồn nhiên không để ý, lớn tiếng gào thét, bước đi như bay. Khỉ con trong tay bị hắn vừa vung lại đập, kêu gọi thảm thiết.

- Ở nơi đó.

- Hắn khẳng định lọt vào lãnh địa của mãnh thú nào đó.

- Kϊƈɦ hoạt linh văn cho ta, chuẩn bị chiến đấu, ta muốn bắt sống!

Người của Sinh Tử môn nghe được nơi xa có tiếng la to, lập tức xông lên về phía Khương Phàm đang rống to.

Nhưng mà... sau khi bọn hắn đuổi tới nơi thì tiếng la lại biến mất, cũng không có nhìn thấy thân ảnh Khương Phàm, lại không thấy được cảnh chém giết gì, ngược lại chie nhìn thấy hai con khỉ con nằm sấp trêи mặt đất đang thét lên.

- Người đâu?

Bọn người Hoàng Hùng lại nhìn khỉ con, sau đó lại nhìn bốn phía xung quanh.

Nhưng cứ như vậy một hồi, phía trước có mấy chục đạo bóng dáng đè ép tới. Bọn chúng có vài con ngồi chồm hổm trêи mặt đất, có vài con lại đứng trêи tàng cây, hồng hộc thở hổn hển, lộ ra răng nanh dữ tợn.

Cả người bọn chúng đều cao chừng năm mét, toàn thân trêи dưới bao trùm bộ lông màu bạc, bộ dáng nhìn vô cùng dọa người.

Có một đầu đặc biệt, thân cao chừng bảy tám mét, so với những cự viên khác thì cường tráng hơn, lông tóc là màu đỏ như máu, dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng yêu dị, mà lại sinh ra bốn cánh tay, cảm giác tràn đầy lực lượng mạnh mẽ.

- Nham Viên?

Bọn người Hoàng Hùng hơi biến sắc, lập tức sinh ra một loại dự cảm bất tường.

Đám Nham Viên nhìn bọn hắn, lại nhìn hai con khỉ con đang thét lên trêи mặt đất, thân thể từ từ căng cứng, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

- Không nên động! Đều không nên động!

Hoàng Hùng thấp giọng khiển trách bọn hắn, những Nham Viên này nhanh nhẹn dũng mãnh thiện chiến, số lượng lại có mấy chục con, nếu quả thật muốn đánh, bọn hắn không phải là đối thủ.

- Tản linh văn ra, từ từ lui lại!

Kim Dao âm thầm đề khí, chủ động tản ra linh văn, xòe ra hai tay, chậm rãi lui lại.

Đám môn đồ Sinh Tử môn mặc dù hung tàn, nhưng cũng không dám trêu chọc những thứ hung tàn hơn bọn họ.

Bọn hắn ảm đạm linh văn, tản ra khí thế, từ từ lui về phía sau.

Nhưng... Khương Phàm lại tiềm phục trêи tán cây hơn năm mươi mét bên ngoài, kéo Ô Cương Cung ra, trêи cung tiễn sắc bén quấn lấy Bạo Viêm Phù. Ngay lúc bọn người Hoàng Hùng lui lại, Kim Viêm thánh văn trêи trán hắn bùng lên ánh sáng mạnh bạo, năng lượng mênh ʍôиɠ thuận theo kinh mạch hội tụ vào hai tay, hóa thành Kim Viêm mãnh liệt vờn quanh Ô Cương Tiễn.

m thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra, mấy giây ngắn ngủi đã lao tới hơn năm mươi mét.

Bạo Viêm Phù phía trêи cũng ầm vang nổ tung, hóa thành hỏa diễm mãnh liệt cuồn cuộn tới tf bốn phương tám hướng, trong chốc lát đã nuốt sống đám Nham Viên và môn đồ Sinh Tử môn.

Rống!!

Đám Nham Viên giận tím mặt, phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, chim tước xa xa cả kinh đều nhao nhao bay lên.

- Giết!!

Sắc mặt Hoàng Hùng đột nhiên ngưng lại, rống to khởi xướng trùng kϊƈɦ.

Lúc này không thể loạn càng không thể lui, nếu không thì bọn họ sẽ bị vây quét.

Khương Phàm lôi kéo Yến Khinh Vũ nhanh chóng rời đi, để tránh bị chiến đấu lan đến gần.

- Lá gan ngươi thật to lớn, không sợ bị Nham Viên đuổi kịp à? Không sợ không dẫn được người Sinh Tử môn đến sao?

Yến Khinh Vũ thật có chút bội phục, vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, nếu đổi lại là nàng, nghĩ không ra cũng không dám nghĩ.

- Ta đang chạy trối chết, không phải chơi chắc chắn.

Khương Phàm một bên phi nước đại, một bên nhìn chung quanh.

- Ngươi lại muốn tìm cái gì?

- Im miệng!

- Ngươi...

Yến Khinh Vũ trầm mặt xuống, vừa mới sinh ra điểm hảo cảm đã lập tức biến mất sạch sẽ.

Khương Phàm chạy ra rất xa, leo lên một cây đại thụ cao ngất, dõi mắt trông về phía xa, cuối cùng chú ý tới một vách núi bên ngoài mấy ngàn mét. Nơi đó treo một gốc cây già tráng kiện, hoàn cảnh sinh trưởng gian nan, lại vô cùng tươi tốt, trêи tán cây có một tổ chim to lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều trứng chim hiện ra ánh sáng rực rỡ như hoa bên dưới.

Khương Phàm nhìn lại một chút nơi xa vẫn còn tiếp tục chém giết, nhảy từ trêи cây xuống, vọt về phía vách núi đó.

Yến Khinh Vũ thực sự không biết Khương Phàm muốn làm gì, chỉ có thể chăm chú theo sát ở phía sau.

Khương Phàm gian nan leo đến cây trêи vách núi. Tổ chim so với hắn ở phía xa nhìn thấy thì lớn hơn rất nhiều, đơn giản giống như một cái phòng. Bên trong không chỉ có chất đống mười cái trứng chim, còn chất đống bạch cốt âm u, có Yêu thú cũng có ncủa hân loại.

Nhất định là tổ của hung cầm.

Khương Phàm dùng sức đập nát một quả trứng chim, bên trong toát ra quang hoa sáng chói là một ngọn lửa màu sắc rực rỡ, lòng trắng trứng bao phủ lòng đỏ trứng đã ẩn ẩn muốn thành hình.

Chỉ là chim non màu hỏa hồng nhưng phát ra khí tức sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ.

Khương Phàm từng ngụm từng ngụm nuốt lấy lòng đỏ trứng, toàn thân dâng lên sóng nhiệt nóng hổi, sinh mệnh nguyên khí mênh ʍôиɠ trùng kϊƈɦ vào trong thân thể, còn kèm theo Hỏa nguyên lực cực nóng.

Đại Diệu Thiên Kinh cao tốc vận chuyển, luyện hóa nguồn nguyên khí này.

Hỏa điểu trong khí hải cũng cấp tốc lưu chuyển, hưởng thụ năng lượng mỹ diệu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom