-
Chương 3961-3963
Chương 3961 Trở về (1)
- Gọi ta?
Lý Kiêu không phải rất quen cùng trong điện tất cả mọi người, cho nên đi theo Hứa Thiên Kỳ cùng đám người Hứa Đan đứng ở trong góc nhỏ.
- Nghênh đón phụ thân ngươi.
Khương Phàm phất tay chỉ trời, mây mù tái hiện, thời không cuồn cuộn, tia sáng kỳ dị giống như là vô số hình ảnh đang lóe lên.
Một đạo đám người quen thuộc từ trong vòng xoáy đi ra, chính là Lý Dần chiến tử thâm không.
- Đây là...
Lý Dần nhìn lại vòng xoáy vặn vẹo, lại nhìn bằng hữu lão hữu mới trước mặt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không phải muốn chuẩn bị nghênh chiến người giết trời sao?
- Phụ thân?
Lý Kiêu đứng tại chỗ, không hề cử động, nhưng người trước mặt bọn họ đã tự động tách ra, nhường ra một con đường.
Đối với phụ thân, ấn tượng của hắn cũng không phải là rất sâu, dù sao năm đó Lý Dần cũng không có thật sự bồi qua hắn, không phải đang bế quan tu luyện, thì chính là đang trên đường chinh chiến. Mà thời điểm Lý Dần chiến tử, tuổi hắn vẫn còn nhỏ, từ cái ngày đó đến nay... Đã qua hai trăm năm...
Vẻ mặt Hứa Đan phức tạp, từ sau khi Lý Dần rời khỏi, nàng đều đặt toàn bộ tinh lực ở việc bồi dưỡng Lý Kiêu, ngoại trừ ngẫu nhiên nhớ tới chuyện giữa Lý Dần cùng nàng, cũng không có quá nhiều tưởng niệm. Đối với nàng mà nói, Lý Dần không thẹn với Khương Phàm, lại hổ thẹn với mẫu tử các nàng.
- Đi thôi, người đó là phụ thân ngươi!
Hứa Thiên Kỳ vỗ vỗ bả vai Lý Kiêu, nhưng chưa từng có phân cưỡng cầu, dù sao chuyện gia đình bọn hắn cũng quá phức tạp đi.
- Huynh đệ! Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã thắng lợi!
Bọn người Chu Thanh Thọ nắm chặt tay lại, đều từ đáy lòng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Không ngớt đụng đụng ánh mắt cùng bọn người Đan Hoàng, tất cả cũng đều lộ ra nụ cười thản nhiên.
Lý Dần, đệ tử duy nhất của Khương Phàm, cũng là tiếc nuối trong lòng Khương Phàm không bỏ xuống được.
Rốt cuộc...
Khương Phàm cũng có thể đền bù!
Trong lòng bọn hắn đều mừng thay cho Khương Phàm!!
- Thắng lợi? Người giết trời, chết rồi?
Lý Dần hoảng hốt, rõ ràng còn chưa bắt đầu.
- Ngươi chiến tử tại thâm không. Bây giờ là cuộc chiến sát thiên hai trăm năm sau. Trước đó không thể phục sinh ngươi, bây giờ ta đã có thể lấy ra thời không, mang ngươi trở về.
- Đây không phải ảo giác?
- Đây là thật, trở về đi!
Lý Dần chần chờ một lát, vẫn căn cứ vào niềm tin đối với Khương Phàm, đi ra vòng xoáy, đi ra đoạn thời không kia, chân chính xuất hiện ở thế giới trước mắt.
Khương Phàm vỗ nhẹ bả vai Lý Dần, đưa ánh mắt đối với hắn:
- Hãy cố gắng bồi bồi Hứa Đan, chiếu cố tốt Lý Kiêu, có thể bù đắp thì hãy đền bù. Sau này... Làm tốt chính ngươi.
Lý Dần vẫn còn có chút không tiếp nhận được.
Ánh mắt của hắn thuận lui về con đường, nhìn về Hứa Đan ở xa xa, còn có nam tử cường tráng oai hùng bên cạnh nàng kia.
- Đi thôi!
Khương Phàm phất tay chuyển Lý Dần ra thời không, lại đưa bàn tay đi đến, bỗng nhiên kéo một cái, thời không bạo động.
Hai bóng người cứ như vậy bị hắn cưỡng bức kéo đi ra.
Bạch Tai, Hồng Võ Đế Quân!
- Lão Bạch, ha ha, hoan nghênh trở về!!
- Hồng Võ?
Đám Đại Vương nhanh chóng đưa Bạch Tai đến bên cạnh, mặt mày hớn hở kỹ càng giới thiệu.
Tinh Linh Đế Quân cũng đến phía trước, mang Hồng Võ Đế Quân về bên Tinh Linh tộc.
Bạch Tai cùng Hồng Võ Đế Quân giống như Lý Dần đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo giác ảnh hưởng hay không.
Tất cả mọi người nhìn Khương Phàm, lộ ra thể hiện chờ mong cùng khẩn trương.
Nếu thật có thể lấy ra lịch sử, có phải đều có thể cứu vớt bằng hữu, người thân đã từng chiến tử của bọn họ trở về rồi hay không?
Thậm chí một số người bắt đầu to gan hồi tưởng, nhìn xem có phải mình có thể xin mời Khương Phàm mang người mình nhung nhớ về hay không.
Khương Phàm suy nghĩ, nghịch chuyển thời không, tìm kiếm vết tích thời gian, cuối cùng như ngừng lại một địa điểm.
Thời không bắt đầu cuồn cuộn, vòng xoáy mãnh liệt thành hình.
Khi tất cả mọi người hiếu kỳ cùng chờ mong, từ bên trong lại có một thiếu nữ mỹ lệ đi ra.
Dáng người nàng trội hơn, đường cong thướt tha, mang theo mạng che mặt, che khuất nghiêng nước nghiêng thành dung nhan tuyệt mỹ, lại không che được khí chất tôn quý ưu nhã. Mặc cho ai cũng đều có thể cảm giác được, đây là một vị nữ tử mỹ lệ, lại còn rất trẻ.
- Đây là ai?
Đám người hai mặt nhìn nhau, nữ hài nhi? Không biết, lại là cô nương nhà ai?
- Khương Phàm còn cất giấu tiểu tình nhân?
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian dùng cùi chỏ đỉnh đỉnh bọn người Tiêu Phượng Ngô:
- Nhanh nhanh nhanh, có trò hay để nhìn. Chú ý sắc mặt của đám người Thiên Hậu, hắc hắc...
- Kiếp trước?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô sáng mắt lên, loại thời điểm này lại triệu hoán nữ tử đi ra, khẳng định là không tầm thường.
Nhưng, Thiên Hậu, Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh, Kiều Hinh, Hướng Vãn Tình, Tịch Nhan, thậm chí Tinh Linh Đế Quân cùng Thiên Nghi Nữ Hoàng cũng đều lộ ra thể hiện nghi ngờ.
Dáng người nữ tử uyển chuyển, da thịt trắng nõn như mỹ ngọc, nàng kỳ quái nhìn quái nhân cùng yêu thú cả phòng, vừa nhìn về phía nam tử trước mặt, chần chờ nói:
- Khương Phàm?
- Là ta.
Khương Phàm mỉm cười gật đầu, đưa tay mời nói:
- Mời đến nơi này chờ một lát một lát.
- Đây là đâu?
Nữ tử rất kỳ quái, thậm chí không xác định được có phải nam tử trước mặt là Khương Phàm hay không, vừa rồi chỉ là cảm thấy giống, hỏi theo bản năng.
- Có người nhớ ngươi.
- Khương Phàm đưa tay nâng đầu ngón tay nữ tử, tự mình mang theo ra bên ngoài.
- Nhớ ta? Ai vậy.
Nữ tử cười khẽ.
Đám người lại càng cảm thấy kỳ quái, tư thái này giống như rất khách khí, không giống như là tình nhân đi.
- Khụ khụ?
Lý Quân Dao ho nhẹ vài tiếng, vẫn ngắm nhìn xung quanh, nhưng không có một người nào có thể đưa ra câu trả lời.
Cái này khiến đám người lại càng kỳ quái.
Chương 3962 Trở về (2)
Khương Phàm lần nữa rung chuyển thời không, truy tìm vết tích, tái tạo lịch sử, dẫn xuất một cỗ mênh mông vòng xoáy.
- Đây là đây? Tình huống như thế nào?
Trong vòng xoáy truyền đến giọng nghi ngờ.
Một nam tử thắt tóc dài, mặc trường bào, xinh đẹp giống như là nữ tử đi ra.
Quay đầu nhìn vòng xoáy, nhìn lại bằng hữu đầy đại điện.
- Không phải muốn khai chiến sao? Các ngươi đều đang làm gì? Đây là nơi nào?
Phượng Bảo Nam nhíu mày nhìn xung quanh vòng xoáy, lại nhìn thân bằng cả điện, đột nhiên ánh mắt nhoáng một cái, gắt gao tập trung vào thiếu nữ trước mặt.
- Bảo Nam?
Thiếu nữ kỳ quái nhìn nam tử trước mặt:
- Sao đệ lại? Tiều tụy nhiều vậy?
Thanh âm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, để Phượng Bảo Nam giống như như bị sét đánh cứng ở tại chỗ.
- Trời ạ, Phượng Linh Hi!
Khương Uyển Nhi đột nhiên che môi đỏ, rốt cuộc biết thiếu nữ kia là ai.
- Khương Phàm, đây là đang xảy ra chuyện gì? Các ngươi thật giống như đều già hơn rất nhiều.
Nữ tử không phải người ngoài, chính là tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, lúc trước chạy nạn tại La Phù, vì cứu vớt Phượng Bảo Nam, cam nguyện hóa thành Phượng Hoàng Thụ.
Đó là đau đớn cả đời Phượng Bảo Nam, càng là ác mộng Phượng Bảo Nam không muốn đụng vào.
- Khương Phàm... Đây là... Xảy ra chuyện gì...
Giọng Phượng Bảo Nam run rẩy, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Khương Phàm nói:
- Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã thắng lợi. Ngươi chết trong lúc sắp bắt đầu chiến đấu, trước đó năng lực ta có hạn, không thể phục sinh ngươi. Bây giờ, ta đã có thể làm được. Ta nghịch chuyển thời không, về tới lúc trước khi bắt đầu chiến đấu, mang ngươi trở về. Lại nghịch chuyển thời không, về tới thật lâu trước đó, mang tỷ tỷ ngươi về. Đoạn thời không kia, là trước khi các ngươi tiến đến La Phù.
Phượng Bảo Nam nghẹn ngào, nước mắt tràn mi mà ra, bờ môi nhúc nhích hồi lâu, gian nan nói:
- Đừng gạt ta! Nói cho ta biết, ngươi không có gạt ta! Đây không phải giấc mơ, đây là... Đây là...
Khương Phàm nói khẽ:
- Đây là sự thực. Nàng còn không có tiến vào La Phù, còn không có trải qua đau đớn, nàng vẫn là nàng năm đó.
Phượng Linh Hi cảm thấy không hiểu thấu:
- Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Phượng Bảo Nam đi ra vòng xoáy thời không, chân chính xuất hiện ở thế giới này, hắn đi đến phía trước Phượng Linh Hi, ánh mắt lắc lư kịch liệt, nước mắt tràn mi mà ra, thanh âm hắn khàn khàn không lưu loát:
- Tỷ... Tỷ tỷ... Ta... Ta nhớ tỷ lắm.
Phượng Linh Hi vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhìn Khương Phàm lại mặt giãn ra cười khẽ:
- Tại sao lại khóc, không phải tỷ tỷ đang ở đây à.
- Ta nhớ tỷ lắm...
Phượng Bảo Nam nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Linh Hi, sợ vừa dùng lực, tỷ tỷ sẽ tan thành mây khói như mộng cảnh. Có thể ôm nàng, rốt cuộc tâm tình của hắn cũng khó mà khống chế, gắt gao ôm chặt lấy, gào khóc thật to.
Bao nhiêu lần tỉnh mộng La Phù, hắn lại từ ác mộng bừng tỉnh.
Bao nhiêu lần nhìn lại La Phù, hắn hi vọng nhiều mình không đi đến vùng rừng rậm kia.
Đó là ác mộng của hắn, càng là đau xót hắn không dám đụng vào.
Hắn sớm đã ép buộc mình phong ấn đoạn ký ức kia, bức bách mình lãng quên đi đoạn lịch sử kia.
Nhưng bây giờ...
Khương Phàm đột nhiên xé mở trí nhớ của hắn, xốc lên vết sẹo cũ, hắn như là máu me khắp người, bị rút sạch sức lực, ngay cả đứng đều đứng không vững. Hắn càng nhiều hơn chính là sợ hãi, hắn thật sự sợ hắn là đang ở thời khắc trước khi đại chiến bắt đầu, đột nhiên lâm vào một loại huyễn cảnh nào đó... huyễn tưởng tươi đẹp... trước khi chết...
- Ta còn tưởng rằng có trò hay để nhìn.
- Làm kích động một trận.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lại lặng lẽ lau lau khóe mắt ướt át.
Thật khó khi Khương Phàm vẫn còn nhớ rõ chuyện của Phượng Bảo Nam, còn đặc biệt mang theo tỷ tỷ hắn trở về trước cả Phượng Bảo Nam.
Khương Uyển Nhi cẩn thận giới thiệu cho người bên cạnh, thế mọi người mới biết, một người tuấn lãng thoải mái như Phượng Bảo Nam thế này, lại còn ẩn sâu một đoạn đau xót.
Rất nhiều người bắt đầu chờ mong, thì ra Khương Phàm nói là sự thật, hắn thật sự muốn… mang tất cả mọi người... trở về...
- Trở về đi... Đều trở về đi...
Hai tay Khương Phàm mở ra, kéo dài vết tích diễn biến, tái tạo lịch sử, vòng xoáy thời không phát triển đến vài trăm mét, oanh minh kịch liệt trong bảo điện tiếng rộng rãi.
Một người lại tiếp theo một người từ bên trong đi ra.
Có Long Đế, Ngao Hồn, Hồng Võ Đế Quân mấy người chết tại cuộc chiến sát thiên.
Có Yến Khinh Vũ, Kiều Linh Vận, Kiều Vạn Niên, Ngu Kình Thương, Độc Cô Kiếm Ma, Tru Thiên Thần Tôn, Tần Thế Võ và những người chiến tử tại cuộc chiến Thương Thiên.
Còn có Triệu Thời Việt, Kiều Vạn Niên, Ngu Chính Hùng, Long Lân Lôi Mã và những người chiến tử sớm hơn trước đó.
Thậm chí sư huynh Cổ La Thiên Sư tông đã biến mất thật lâu cũng đều đi ra.
Cũng bao gồm... Lý Hương Quân, vị Thánh Chủ đã từng lấy linh hồn chiếu thấu hắc ám kia.
Khương Uyển Nhi, Kiều Hinh kích động vọt tới, lôi kéo đám người Yến Khinh Vũ mặt mũi tràn đầy mê mang bọn hắn đi đến bên cạnh, mặt mày hớn hở giới thiệu tình huống bây giờ.
- Sư phụ?
Lý Quân Dao mặt mũi tràn đầy nước mắt, quỳ xuống trước trước mặt Lý Hương Quân.
- Thánh Chủ!
Bọn người Ngụy Thiên Thu gần như không dám tin tưởng vào chính mắt mình, cũng đều kích động nhìn về phía Khương Phàm.
Có lòng.
Thật... Có lòng...
- Hoan nghênh trở về.
Khương Phàm nắm tay cùng Tru Thiên Thần Tôn đi ra từ bên trong thời không.
- Cung nghênh Thần Tôn trở về!
Điện chủ Tru Thiên Thần Điện đương đại phù phù quỳ trên mặt đất.
Chương 3963 Trở về (3)
Vị điện chủ này là người sống sót năm đó, đảo mắt hơn hai trăm năm đi qua, đã là cường giả Thánh Hoàng cảnh.
Tru Thiên Thần Tôn cùng Tần Thế Võ đều rất mờ mịt, thậm chí còn không quen với cảm giác thân cận của Khương Phàm. Cái tình huống này là như thế nào? Nằm mơ sao? Nhưng nhìn bóng người xa lạ cả phòng, cùng rất nhiều yêu ma kinh khủng, bọn hắn đều không có hành động thiếu suy nghĩ.
Điện chủ đương nhiệm nhanh chóng đưa Tru Thiên Thần Tôn theo bên cạnh, kích động giới thiệu Thân hậu sự.
Tru Thiên Thần Tôn bọn hắn cảm thấy hoang đường, cái này… mẫu thân nó… đây đều là thế nào, thật không phải là đang nằm mơ sao? Nhưng... Nhìn yêu thú cùng cường giả lạ lẫm xung quanh, suy nghĩ lại tình huống tân điện chủ giới thiệu một chút, bọn hắn đột nhiên phát hiện, cho dù là nằm mơ, giống như cũng đều không làm được giấc mơ cấp Vũ Trụ này.
Đám người Tần Hạo đều nhìn đến hoảng hốt, như là về tới những năm tháng thành công lúc trước của phụ thân bọn hắn. Chỉ là, phụ thân của bọn hắn không có đạt tới tình cảnh như thế, không thể thay đổi thời không, tái tạo lịch sử, chỉ có thể là để từng người thân của bọn hắn trùng sinh tới.
Hồi tưởng những gì đã từng trãi qua, lại nhìn đến tình cảnh bây giờ.
Giật mình như một giấc mộng chỉ mới xảy ra từ hôm qua.
- Khương Phàm, có phải ngài quên cái gì hay không?
Tại thời điểm toàn bộ bảo điện đều đắm chìm bên trong sự sốt ruột, Đông Hoàng Thánh Thương nhịn không được, quả thực là đã lôi kéo bọn người Đông Hoàng Như Ảnh đi đến phía trước.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt và những người may mắn còn sống sót của Đông Hoàng tộc cũng đều tụ tới.
Lan Nặc cũng mang theo người của Lan gia đi tới nơi này.
Những người khác đã trở về, người của chúng ta đâu?
Trong thời gian ban sơ, tựa như là bọn hắn cho Khương Phàm trợ giúp lớn nhất.
- Không quên được... Không quên được...
Khương Phàm khẽ nói, lại khống chế vòng xoáy thời không, từ bên trong mời ra hơn mười bóng người.
Có Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại chiến tử tại cuộc chiến sát thiên, còn có bọn người Đông Hoàng Thánh Kiệt, Lan Độ chiến tử tại thời kỳ khác.
Đông Hoàng Thánh Thương kích động reo hò, loại cảm giác gặp lại người thân này thật sự là chỉ có tự mình trải qua mới xúc động nhất.
Người đã chết, trong lúc bất chợt, sống sờ sờ là đứng ở trước mắt?
Cảm giác kia, thật sự là khó nói nên lời.
Bọn hắn tranh thủ thời gian hành lễ, đưa bọn người Đông Hoàng Càn đến bên cạnh giải thích đơn giản, để bọn hắn biết chuyện phát sinh những năm gần đây, để có cái mà chuẩn bị tâm lý.
Sau đó...
Vòng xoáy thời không tiếp tục cuồn cuộn, bên trong kỳ quang bành trướng, hình ảnh lấp lóe, thậm chí có tiếng oanh minh quanh quẩn.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, không gian cuồn cuộn, toàn bộ bảo điện đều giống như nổi lên gợn sóng.
Một thân ảnh tang thương từ bên trong đi ra.
Bảo điện lâm vào an tĩnh.
Nhìn thấy lão nhân xuất hiện, bọn người Thiên Hậu, Đan Hoàng nổi lòng tôn kính, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả bọn người Tiêu Phượng Ngô trương dương cũng ưỡn ngực lên.
Đám người Tần Hạo thì đều không rõ tình huống, nhưng nhìn biểu tình của những người khác đều có thể đoán được vị lão nhân này khẳng định đối với Khương Phàm, thậm chí đối với tất cả mọi người ở đây đều có ý nghĩa phi phàm.
Lão nhân không có mờ mịt luống cuống giống như những người khác, mà là giơ tay lên, sờ nhẹ vòng xoáy cuồn cuộn xung quanh.
Năng lượng không gian trong nước xoáy mênh mông để hắn kinh ngạc, cơ hồ mạnh hơn hắn hiểu, bên trong thậm chí tràn ngập năng lượng thời gian.
Khương Phàm đứng ở mọi người phía trước, thi lễ một cái thật sâu đối với lão nhân:
- Thần Tôn, hoan nghênh trở về!
- Cung nghênh Thần Tôn trở về!!
Thiên Hậu, Đan Hoàng, tất cả… bất luận bối phận như thế nào, cảnh giới như thế nào, đều tại đây khắc hiện ra tôn trọng cao nhất, đưa cho lễ ngộ cao nhất.
Cửu Thiên Thần Tôn, nói là ân nhân của Khương Phàm cũng không quá đáng chút nào.
Thời kỳ Thương Huyền, nếu như không có Cửu Thiên Thần Tôn ngoài sáng trong tối đến đỡ, chỉ dựa vào mình Khương Phàm chém giết, không biết còn muốn trải qua bao nhiêu gặp trắc trở, hi sinh bao nhiêu chiến hữu.
Nhất là thời khắc cuối cùng Cửu Thiên Thần Tôn kinh thiên bạo một phát, thậm chí thay đổi cách cục Thương Huyền, đặt vững cơ sở để Khương Phàm nhất thống Thương Huyền.
Đây không chỉ là ân nhân của Khương Phàm, mà còn là ân nhân của tất cả mọi người.
- Thần Tôn, hoan nghênh trở về.
Đông Hoàng Như Ảnh và tất cả người của thần giáo mông lung hai mắt, hành lễ thật sâu đối với lão nhân.
- Nơi này là Thượng Thương cổ thành?
Cửu Thiên Thần Tôn đi ra vòng xoáy, ý thức quét qua, liền biết vị trí của mình.
Chỉ là lấy thực lực của hắn, vậy mà không dò ra cảnh tượng bên ngoài, thậm chí đều dò xét không thấu khí tức rất nhiều người trong điện này, như là tòa thành này, bị lực lượng nào đó ngăn cách, siêu nhiên với thế giới hệ thống bên ngoài, như là tất cả mọi người bị năng lượng nào đó cho ngăn cách, thoạt nhìn như là người bình thường.
- Thương Huyền đã định, thiên hạ đã định! Vạn tộc an bình!
Khương Phàm hồi báo tình huống bây giờ với Cửu Thiên Thần Tôn, lại nói:
- Ta đã tiếp quản Vạn Đạo pháp tắc, đang quay lại lịch sử, tiếp anh linh đã từng chiến tử trở về.
- Ta đã chết rồi?
Cửu Thiên Thần Tôn rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên, trong kế hoạch của hắn, hắn đúng là phải chết.
- Ngài đã chiến tử hai trăm năm.
- Ta trở về, cần ngươi bỏ ra cái giá gì sao?
Cửu Thiên Thần Tôn nhìn khuôn mặt quen thuộc phía trước một chút, nếu hắn có thể quyết định chịu chết, thì có thể tiếp nhận sự thật cái chết, bây giờ còn có thể nhìn thấy thắng lợi cuối cùng nhất, đã không hối tiếc.
- Gọi ta?
Lý Kiêu không phải rất quen cùng trong điện tất cả mọi người, cho nên đi theo Hứa Thiên Kỳ cùng đám người Hứa Đan đứng ở trong góc nhỏ.
- Nghênh đón phụ thân ngươi.
Khương Phàm phất tay chỉ trời, mây mù tái hiện, thời không cuồn cuộn, tia sáng kỳ dị giống như là vô số hình ảnh đang lóe lên.
Một đạo đám người quen thuộc từ trong vòng xoáy đi ra, chính là Lý Dần chiến tử thâm không.
- Đây là...
Lý Dần nhìn lại vòng xoáy vặn vẹo, lại nhìn bằng hữu lão hữu mới trước mặt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không phải muốn chuẩn bị nghênh chiến người giết trời sao?
- Phụ thân?
Lý Kiêu đứng tại chỗ, không hề cử động, nhưng người trước mặt bọn họ đã tự động tách ra, nhường ra một con đường.
Đối với phụ thân, ấn tượng của hắn cũng không phải là rất sâu, dù sao năm đó Lý Dần cũng không có thật sự bồi qua hắn, không phải đang bế quan tu luyện, thì chính là đang trên đường chinh chiến. Mà thời điểm Lý Dần chiến tử, tuổi hắn vẫn còn nhỏ, từ cái ngày đó đến nay... Đã qua hai trăm năm...
Vẻ mặt Hứa Đan phức tạp, từ sau khi Lý Dần rời khỏi, nàng đều đặt toàn bộ tinh lực ở việc bồi dưỡng Lý Kiêu, ngoại trừ ngẫu nhiên nhớ tới chuyện giữa Lý Dần cùng nàng, cũng không có quá nhiều tưởng niệm. Đối với nàng mà nói, Lý Dần không thẹn với Khương Phàm, lại hổ thẹn với mẫu tử các nàng.
- Đi thôi, người đó là phụ thân ngươi!
Hứa Thiên Kỳ vỗ vỗ bả vai Lý Kiêu, nhưng chưa từng có phân cưỡng cầu, dù sao chuyện gia đình bọn hắn cũng quá phức tạp đi.
- Huynh đệ! Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã thắng lợi!
Bọn người Chu Thanh Thọ nắm chặt tay lại, đều từ đáy lòng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Không ngớt đụng đụng ánh mắt cùng bọn người Đan Hoàng, tất cả cũng đều lộ ra nụ cười thản nhiên.
Lý Dần, đệ tử duy nhất của Khương Phàm, cũng là tiếc nuối trong lòng Khương Phàm không bỏ xuống được.
Rốt cuộc...
Khương Phàm cũng có thể đền bù!
Trong lòng bọn hắn đều mừng thay cho Khương Phàm!!
- Thắng lợi? Người giết trời, chết rồi?
Lý Dần hoảng hốt, rõ ràng còn chưa bắt đầu.
- Ngươi chiến tử tại thâm không. Bây giờ là cuộc chiến sát thiên hai trăm năm sau. Trước đó không thể phục sinh ngươi, bây giờ ta đã có thể lấy ra thời không, mang ngươi trở về.
- Đây không phải ảo giác?
- Đây là thật, trở về đi!
Lý Dần chần chờ một lát, vẫn căn cứ vào niềm tin đối với Khương Phàm, đi ra vòng xoáy, đi ra đoạn thời không kia, chân chính xuất hiện ở thế giới trước mắt.
Khương Phàm vỗ nhẹ bả vai Lý Dần, đưa ánh mắt đối với hắn:
- Hãy cố gắng bồi bồi Hứa Đan, chiếu cố tốt Lý Kiêu, có thể bù đắp thì hãy đền bù. Sau này... Làm tốt chính ngươi.
Lý Dần vẫn còn có chút không tiếp nhận được.
Ánh mắt của hắn thuận lui về con đường, nhìn về Hứa Đan ở xa xa, còn có nam tử cường tráng oai hùng bên cạnh nàng kia.
- Đi thôi!
Khương Phàm phất tay chuyển Lý Dần ra thời không, lại đưa bàn tay đi đến, bỗng nhiên kéo một cái, thời không bạo động.
Hai bóng người cứ như vậy bị hắn cưỡng bức kéo đi ra.
Bạch Tai, Hồng Võ Đế Quân!
- Lão Bạch, ha ha, hoan nghênh trở về!!
- Hồng Võ?
Đám Đại Vương nhanh chóng đưa Bạch Tai đến bên cạnh, mặt mày hớn hở kỹ càng giới thiệu.
Tinh Linh Đế Quân cũng đến phía trước, mang Hồng Võ Đế Quân về bên Tinh Linh tộc.
Bạch Tai cùng Hồng Võ Đế Quân giống như Lý Dần đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo giác ảnh hưởng hay không.
Tất cả mọi người nhìn Khương Phàm, lộ ra thể hiện chờ mong cùng khẩn trương.
Nếu thật có thể lấy ra lịch sử, có phải đều có thể cứu vớt bằng hữu, người thân đã từng chiến tử của bọn họ trở về rồi hay không?
Thậm chí một số người bắt đầu to gan hồi tưởng, nhìn xem có phải mình có thể xin mời Khương Phàm mang người mình nhung nhớ về hay không.
Khương Phàm suy nghĩ, nghịch chuyển thời không, tìm kiếm vết tích thời gian, cuối cùng như ngừng lại một địa điểm.
Thời không bắt đầu cuồn cuộn, vòng xoáy mãnh liệt thành hình.
Khi tất cả mọi người hiếu kỳ cùng chờ mong, từ bên trong lại có một thiếu nữ mỹ lệ đi ra.
Dáng người nàng trội hơn, đường cong thướt tha, mang theo mạng che mặt, che khuất nghiêng nước nghiêng thành dung nhan tuyệt mỹ, lại không che được khí chất tôn quý ưu nhã. Mặc cho ai cũng đều có thể cảm giác được, đây là một vị nữ tử mỹ lệ, lại còn rất trẻ.
- Đây là ai?
Đám người hai mặt nhìn nhau, nữ hài nhi? Không biết, lại là cô nương nhà ai?
- Khương Phàm còn cất giấu tiểu tình nhân?
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian dùng cùi chỏ đỉnh đỉnh bọn người Tiêu Phượng Ngô:
- Nhanh nhanh nhanh, có trò hay để nhìn. Chú ý sắc mặt của đám người Thiên Hậu, hắc hắc...
- Kiếp trước?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô sáng mắt lên, loại thời điểm này lại triệu hoán nữ tử đi ra, khẳng định là không tầm thường.
Nhưng, Thiên Hậu, Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh, Kiều Hinh, Hướng Vãn Tình, Tịch Nhan, thậm chí Tinh Linh Đế Quân cùng Thiên Nghi Nữ Hoàng cũng đều lộ ra thể hiện nghi ngờ.
Dáng người nữ tử uyển chuyển, da thịt trắng nõn như mỹ ngọc, nàng kỳ quái nhìn quái nhân cùng yêu thú cả phòng, vừa nhìn về phía nam tử trước mặt, chần chờ nói:
- Khương Phàm?
- Là ta.
Khương Phàm mỉm cười gật đầu, đưa tay mời nói:
- Mời đến nơi này chờ một lát một lát.
- Đây là đâu?
Nữ tử rất kỳ quái, thậm chí không xác định được có phải nam tử trước mặt là Khương Phàm hay không, vừa rồi chỉ là cảm thấy giống, hỏi theo bản năng.
- Có người nhớ ngươi.
- Khương Phàm đưa tay nâng đầu ngón tay nữ tử, tự mình mang theo ra bên ngoài.
- Nhớ ta? Ai vậy.
Nữ tử cười khẽ.
Đám người lại càng cảm thấy kỳ quái, tư thái này giống như rất khách khí, không giống như là tình nhân đi.
- Khụ khụ?
Lý Quân Dao ho nhẹ vài tiếng, vẫn ngắm nhìn xung quanh, nhưng không có một người nào có thể đưa ra câu trả lời.
Cái này khiến đám người lại càng kỳ quái.
Chương 3962 Trở về (2)
Khương Phàm lần nữa rung chuyển thời không, truy tìm vết tích, tái tạo lịch sử, dẫn xuất một cỗ mênh mông vòng xoáy.
- Đây là đây? Tình huống như thế nào?
Trong vòng xoáy truyền đến giọng nghi ngờ.
Một nam tử thắt tóc dài, mặc trường bào, xinh đẹp giống như là nữ tử đi ra.
Quay đầu nhìn vòng xoáy, nhìn lại bằng hữu đầy đại điện.
- Không phải muốn khai chiến sao? Các ngươi đều đang làm gì? Đây là nơi nào?
Phượng Bảo Nam nhíu mày nhìn xung quanh vòng xoáy, lại nhìn thân bằng cả điện, đột nhiên ánh mắt nhoáng một cái, gắt gao tập trung vào thiếu nữ trước mặt.
- Bảo Nam?
Thiếu nữ kỳ quái nhìn nam tử trước mặt:
- Sao đệ lại? Tiều tụy nhiều vậy?
Thanh âm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, để Phượng Bảo Nam giống như như bị sét đánh cứng ở tại chỗ.
- Trời ạ, Phượng Linh Hi!
Khương Uyển Nhi đột nhiên che môi đỏ, rốt cuộc biết thiếu nữ kia là ai.
- Khương Phàm, đây là đang xảy ra chuyện gì? Các ngươi thật giống như đều già hơn rất nhiều.
Nữ tử không phải người ngoài, chính là tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, lúc trước chạy nạn tại La Phù, vì cứu vớt Phượng Bảo Nam, cam nguyện hóa thành Phượng Hoàng Thụ.
Đó là đau đớn cả đời Phượng Bảo Nam, càng là ác mộng Phượng Bảo Nam không muốn đụng vào.
- Khương Phàm... Đây là... Xảy ra chuyện gì...
Giọng Phượng Bảo Nam run rẩy, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Khương Phàm nói:
- Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã thắng lợi. Ngươi chết trong lúc sắp bắt đầu chiến đấu, trước đó năng lực ta có hạn, không thể phục sinh ngươi. Bây giờ, ta đã có thể làm được. Ta nghịch chuyển thời không, về tới lúc trước khi bắt đầu chiến đấu, mang ngươi trở về. Lại nghịch chuyển thời không, về tới thật lâu trước đó, mang tỷ tỷ ngươi về. Đoạn thời không kia, là trước khi các ngươi tiến đến La Phù.
Phượng Bảo Nam nghẹn ngào, nước mắt tràn mi mà ra, bờ môi nhúc nhích hồi lâu, gian nan nói:
- Đừng gạt ta! Nói cho ta biết, ngươi không có gạt ta! Đây không phải giấc mơ, đây là... Đây là...
Khương Phàm nói khẽ:
- Đây là sự thực. Nàng còn không có tiến vào La Phù, còn không có trải qua đau đớn, nàng vẫn là nàng năm đó.
Phượng Linh Hi cảm thấy không hiểu thấu:
- Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Phượng Bảo Nam đi ra vòng xoáy thời không, chân chính xuất hiện ở thế giới này, hắn đi đến phía trước Phượng Linh Hi, ánh mắt lắc lư kịch liệt, nước mắt tràn mi mà ra, thanh âm hắn khàn khàn không lưu loát:
- Tỷ... Tỷ tỷ... Ta... Ta nhớ tỷ lắm.
Phượng Linh Hi vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhìn Khương Phàm lại mặt giãn ra cười khẽ:
- Tại sao lại khóc, không phải tỷ tỷ đang ở đây à.
- Ta nhớ tỷ lắm...
Phượng Bảo Nam nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Linh Hi, sợ vừa dùng lực, tỷ tỷ sẽ tan thành mây khói như mộng cảnh. Có thể ôm nàng, rốt cuộc tâm tình của hắn cũng khó mà khống chế, gắt gao ôm chặt lấy, gào khóc thật to.
Bao nhiêu lần tỉnh mộng La Phù, hắn lại từ ác mộng bừng tỉnh.
Bao nhiêu lần nhìn lại La Phù, hắn hi vọng nhiều mình không đi đến vùng rừng rậm kia.
Đó là ác mộng của hắn, càng là đau xót hắn không dám đụng vào.
Hắn sớm đã ép buộc mình phong ấn đoạn ký ức kia, bức bách mình lãng quên đi đoạn lịch sử kia.
Nhưng bây giờ...
Khương Phàm đột nhiên xé mở trí nhớ của hắn, xốc lên vết sẹo cũ, hắn như là máu me khắp người, bị rút sạch sức lực, ngay cả đứng đều đứng không vững. Hắn càng nhiều hơn chính là sợ hãi, hắn thật sự sợ hắn là đang ở thời khắc trước khi đại chiến bắt đầu, đột nhiên lâm vào một loại huyễn cảnh nào đó... huyễn tưởng tươi đẹp... trước khi chết...
- Ta còn tưởng rằng có trò hay để nhìn.
- Làm kích động một trận.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lại lặng lẽ lau lau khóe mắt ướt át.
Thật khó khi Khương Phàm vẫn còn nhớ rõ chuyện của Phượng Bảo Nam, còn đặc biệt mang theo tỷ tỷ hắn trở về trước cả Phượng Bảo Nam.
Khương Uyển Nhi cẩn thận giới thiệu cho người bên cạnh, thế mọi người mới biết, một người tuấn lãng thoải mái như Phượng Bảo Nam thế này, lại còn ẩn sâu một đoạn đau xót.
Rất nhiều người bắt đầu chờ mong, thì ra Khương Phàm nói là sự thật, hắn thật sự muốn… mang tất cả mọi người... trở về...
- Trở về đi... Đều trở về đi...
Hai tay Khương Phàm mở ra, kéo dài vết tích diễn biến, tái tạo lịch sử, vòng xoáy thời không phát triển đến vài trăm mét, oanh minh kịch liệt trong bảo điện tiếng rộng rãi.
Một người lại tiếp theo một người từ bên trong đi ra.
Có Long Đế, Ngao Hồn, Hồng Võ Đế Quân mấy người chết tại cuộc chiến sát thiên.
Có Yến Khinh Vũ, Kiều Linh Vận, Kiều Vạn Niên, Ngu Kình Thương, Độc Cô Kiếm Ma, Tru Thiên Thần Tôn, Tần Thế Võ và những người chiến tử tại cuộc chiến Thương Thiên.
Còn có Triệu Thời Việt, Kiều Vạn Niên, Ngu Chính Hùng, Long Lân Lôi Mã và những người chiến tử sớm hơn trước đó.
Thậm chí sư huynh Cổ La Thiên Sư tông đã biến mất thật lâu cũng đều đi ra.
Cũng bao gồm... Lý Hương Quân, vị Thánh Chủ đã từng lấy linh hồn chiếu thấu hắc ám kia.
Khương Uyển Nhi, Kiều Hinh kích động vọt tới, lôi kéo đám người Yến Khinh Vũ mặt mũi tràn đầy mê mang bọn hắn đi đến bên cạnh, mặt mày hớn hở giới thiệu tình huống bây giờ.
- Sư phụ?
Lý Quân Dao mặt mũi tràn đầy nước mắt, quỳ xuống trước trước mặt Lý Hương Quân.
- Thánh Chủ!
Bọn người Ngụy Thiên Thu gần như không dám tin tưởng vào chính mắt mình, cũng đều kích động nhìn về phía Khương Phàm.
Có lòng.
Thật... Có lòng...
- Hoan nghênh trở về.
Khương Phàm nắm tay cùng Tru Thiên Thần Tôn đi ra từ bên trong thời không.
- Cung nghênh Thần Tôn trở về!
Điện chủ Tru Thiên Thần Điện đương đại phù phù quỳ trên mặt đất.
Chương 3963 Trở về (3)
Vị điện chủ này là người sống sót năm đó, đảo mắt hơn hai trăm năm đi qua, đã là cường giả Thánh Hoàng cảnh.
Tru Thiên Thần Tôn cùng Tần Thế Võ đều rất mờ mịt, thậm chí còn không quen với cảm giác thân cận của Khương Phàm. Cái tình huống này là như thế nào? Nằm mơ sao? Nhưng nhìn bóng người xa lạ cả phòng, cùng rất nhiều yêu ma kinh khủng, bọn hắn đều không có hành động thiếu suy nghĩ.
Điện chủ đương nhiệm nhanh chóng đưa Tru Thiên Thần Tôn theo bên cạnh, kích động giới thiệu Thân hậu sự.
Tru Thiên Thần Tôn bọn hắn cảm thấy hoang đường, cái này… mẫu thân nó… đây đều là thế nào, thật không phải là đang nằm mơ sao? Nhưng... Nhìn yêu thú cùng cường giả lạ lẫm xung quanh, suy nghĩ lại tình huống tân điện chủ giới thiệu một chút, bọn hắn đột nhiên phát hiện, cho dù là nằm mơ, giống như cũng đều không làm được giấc mơ cấp Vũ Trụ này.
Đám người Tần Hạo đều nhìn đến hoảng hốt, như là về tới những năm tháng thành công lúc trước của phụ thân bọn hắn. Chỉ là, phụ thân của bọn hắn không có đạt tới tình cảnh như thế, không thể thay đổi thời không, tái tạo lịch sử, chỉ có thể là để từng người thân của bọn hắn trùng sinh tới.
Hồi tưởng những gì đã từng trãi qua, lại nhìn đến tình cảnh bây giờ.
Giật mình như một giấc mộng chỉ mới xảy ra từ hôm qua.
- Khương Phàm, có phải ngài quên cái gì hay không?
Tại thời điểm toàn bộ bảo điện đều đắm chìm bên trong sự sốt ruột, Đông Hoàng Thánh Thương nhịn không được, quả thực là đã lôi kéo bọn người Đông Hoàng Như Ảnh đi đến phía trước.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt và những người may mắn còn sống sót của Đông Hoàng tộc cũng đều tụ tới.
Lan Nặc cũng mang theo người của Lan gia đi tới nơi này.
Những người khác đã trở về, người của chúng ta đâu?
Trong thời gian ban sơ, tựa như là bọn hắn cho Khương Phàm trợ giúp lớn nhất.
- Không quên được... Không quên được...
Khương Phàm khẽ nói, lại khống chế vòng xoáy thời không, từ bên trong mời ra hơn mười bóng người.
Có Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại chiến tử tại cuộc chiến sát thiên, còn có bọn người Đông Hoàng Thánh Kiệt, Lan Độ chiến tử tại thời kỳ khác.
Đông Hoàng Thánh Thương kích động reo hò, loại cảm giác gặp lại người thân này thật sự là chỉ có tự mình trải qua mới xúc động nhất.
Người đã chết, trong lúc bất chợt, sống sờ sờ là đứng ở trước mắt?
Cảm giác kia, thật sự là khó nói nên lời.
Bọn hắn tranh thủ thời gian hành lễ, đưa bọn người Đông Hoàng Càn đến bên cạnh giải thích đơn giản, để bọn hắn biết chuyện phát sinh những năm gần đây, để có cái mà chuẩn bị tâm lý.
Sau đó...
Vòng xoáy thời không tiếp tục cuồn cuộn, bên trong kỳ quang bành trướng, hình ảnh lấp lóe, thậm chí có tiếng oanh minh quanh quẩn.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, không gian cuồn cuộn, toàn bộ bảo điện đều giống như nổi lên gợn sóng.
Một thân ảnh tang thương từ bên trong đi ra.
Bảo điện lâm vào an tĩnh.
Nhìn thấy lão nhân xuất hiện, bọn người Thiên Hậu, Đan Hoàng nổi lòng tôn kính, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả bọn người Tiêu Phượng Ngô trương dương cũng ưỡn ngực lên.
Đám người Tần Hạo thì đều không rõ tình huống, nhưng nhìn biểu tình của những người khác đều có thể đoán được vị lão nhân này khẳng định đối với Khương Phàm, thậm chí đối với tất cả mọi người ở đây đều có ý nghĩa phi phàm.
Lão nhân không có mờ mịt luống cuống giống như những người khác, mà là giơ tay lên, sờ nhẹ vòng xoáy cuồn cuộn xung quanh.
Năng lượng không gian trong nước xoáy mênh mông để hắn kinh ngạc, cơ hồ mạnh hơn hắn hiểu, bên trong thậm chí tràn ngập năng lượng thời gian.
Khương Phàm đứng ở mọi người phía trước, thi lễ một cái thật sâu đối với lão nhân:
- Thần Tôn, hoan nghênh trở về!
- Cung nghênh Thần Tôn trở về!!
Thiên Hậu, Đan Hoàng, tất cả… bất luận bối phận như thế nào, cảnh giới như thế nào, đều tại đây khắc hiện ra tôn trọng cao nhất, đưa cho lễ ngộ cao nhất.
Cửu Thiên Thần Tôn, nói là ân nhân của Khương Phàm cũng không quá đáng chút nào.
Thời kỳ Thương Huyền, nếu như không có Cửu Thiên Thần Tôn ngoài sáng trong tối đến đỡ, chỉ dựa vào mình Khương Phàm chém giết, không biết còn muốn trải qua bao nhiêu gặp trắc trở, hi sinh bao nhiêu chiến hữu.
Nhất là thời khắc cuối cùng Cửu Thiên Thần Tôn kinh thiên bạo một phát, thậm chí thay đổi cách cục Thương Huyền, đặt vững cơ sở để Khương Phàm nhất thống Thương Huyền.
Đây không chỉ là ân nhân của Khương Phàm, mà còn là ân nhân của tất cả mọi người.
- Thần Tôn, hoan nghênh trở về.
Đông Hoàng Như Ảnh và tất cả người của thần giáo mông lung hai mắt, hành lễ thật sâu đối với lão nhân.
- Nơi này là Thượng Thương cổ thành?
Cửu Thiên Thần Tôn đi ra vòng xoáy, ý thức quét qua, liền biết vị trí của mình.
Chỉ là lấy thực lực của hắn, vậy mà không dò ra cảnh tượng bên ngoài, thậm chí đều dò xét không thấu khí tức rất nhiều người trong điện này, như là tòa thành này, bị lực lượng nào đó ngăn cách, siêu nhiên với thế giới hệ thống bên ngoài, như là tất cả mọi người bị năng lượng nào đó cho ngăn cách, thoạt nhìn như là người bình thường.
- Thương Huyền đã định, thiên hạ đã định! Vạn tộc an bình!
Khương Phàm hồi báo tình huống bây giờ với Cửu Thiên Thần Tôn, lại nói:
- Ta đã tiếp quản Vạn Đạo pháp tắc, đang quay lại lịch sử, tiếp anh linh đã từng chiến tử trở về.
- Ta đã chết rồi?
Cửu Thiên Thần Tôn rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên, trong kế hoạch của hắn, hắn đúng là phải chết.
- Ngài đã chiến tử hai trăm năm.
- Ta trở về, cần ngươi bỏ ra cái giá gì sao?
Cửu Thiên Thần Tôn nhìn khuôn mặt quen thuộc phía trước một chút, nếu hắn có thể quyết định chịu chết, thì có thể tiếp nhận sự thật cái chết, bây giờ còn có thể nhìn thấy thắng lợi cuối cùng nhất, đã không hối tiếc.
Bình luận facebook