Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Hết Tết, cho dù đám sinh viên không tình nguyện thì vẫn phải đến trường, cũng không được đón Tết Nguyên tiêu*. Đại học D khai giảng trước đó một ngày, nên Trần Tú đã bảo Long Ngọ về nhà vào tối Nguyên tiêu, dù sao chỉ cần báo danh vào ban ngày là được.
(*Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam.)
Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Ninh Trừng, cuối cùng Long Ngọ vẫn quyết định dẫn theo cô ấy về cùng. Trước khi lên xe, cô có gọi điện thoại cho cha mẹ để nói về chuyện này.
Ninh Trừng phấn khích suốt đoạn đường đi. Cô ấy còn chưa kịp dọn hành lý ra đã đi theo chị mình đến gặp phụ huynh rồi, nghĩ thôi đã thấy kích động gì đâu ~
Chỉ đi ăn bánh trôi mà thôi, vui đến vậy luôn à? Long Ngọ nhìn Ninh Trừng đang vui vẻ khoa chân múa tay bằng ánh mắt ngờ vực. Bản thân cô không thích ăn đồ ngọt lắm, cho nên hoàn toàn không hiểu nổi tâm trạng của Ninh Trừng.
Đương nhiên chẳng phải vì ăn vài viên bánh trôi mà Ninh Trừng lại vui như vậy, chỉ cần cô ấy vừa nghĩ rằng mình sắp được nhìn môi trường trưởng thành của chị mình, là đã thấy đắc ý lắm.
Trần Tú ở nhà cũng đi tới đi lui khắp nơi, có hơi khẩn trương. Đây là lần đầu tiên Ngọ Ngọ dẫn bạn về nhà, không biết bạn của con bé có phải kiểu người không thích nói chuyện như con gái mình hay không. Đợi tí nữa mình phải nhã nhặn chút, không được dọa bạn của Ngọ Ngọ chạy mất.
“Em đừng đi nữa, cứ đi qua đi lại làm anh chóng cả mặt.” Long Hoành ngồi trên sô pha bất đắc dĩ nói.
“Em hồi hộp mà!” Trần Tú ngừng lại, “Sao anh chẳng có chút phản ứng vậy. Đây là lần đầu tiên Ngọ Ngọ nhà chúng ta dẫn bạn về nhà đấy.”
“Cũng đâu phải bạn trai, kích động như thế làm gì chứ?” Long Hoành thở dài.
“Đã dẫn bạn về rồi, thì bạn trai còn có thể bao xa chứ?” Trần Tú không phục. Mặc dù con gái của mình trông có vẻ khí khái anh hùng đôi chút, nhưng nếu biết sửa soạn, chắc chắn sẽ làm một đám nam sinh điên đảo thôi!
Long Hoành thấy vợ đang trừng mắt với mình, thì không dám nói nhiều thêm, chỉ có thể kéo Trần Tú qua để bà ấy ngồi nghỉ một lát.
Long Ngọ dẫn Ninh Trừng đi lên lầu. Cô vừa trả lời những câu hỏi của Ninh Trừng, vừa nhắc nhở Ninh Trừng chú ý dưới chân. Gần đây hành lang bị hỏng, phải qua Tết Nguyên tiêu mới có người đến sửa.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Long Ngọ gõ cửa.
Trần Tú lập tức mở cửa, sau đó thì nhìn thấy cái đầu của một cô bé nhí nha nhí nhảnh ló ra sau lưng Long Ngọ.
“Chào cô ạ ~” Ninh Trừng cười đến là ngọt ngào.
“Ừ, mau vào đi.” Trần Tú vội vàng nhích qua, để các cô tiến vào.
“Chào chú ạ ~” Ninh Trừng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Long Hoành đang ngồi trên sô pha, thầm nghĩ trông chị khá giống chú ấy.
Trần Tú cũng không ngờ cô con gái cục gỗ nhà mình lại làm bạn với một cô bé xinh xắn như thế.
Phải biết rằng, trước đây lúc Ngọ Ngọ mới bảy tuổi đã từng cùng bà ấy về nhà mẹ đẻ. Bởi vì người lớn muốn nói chuyện, liền để cô cùng ăn với bé em họ nhỏ hơn hai tuổi. Kết quả, không biết tại sao cô bé kia bỗng nhiên lại khóc, còn Ngọ Ngọ thì chẳng ăn thứ gì, cũng không khóc mà cứ ngồi sững nhìn cô em họ.
Lúc ấy, sau khi trở về Trần Tú có từng dạy cô phải dỗ dành các em trai, em gái nhỏ hơn mình, đừng để bọn chúng khóc. Nhưng cũng từ đó Trần Tú phát hiện ra, Long Ngọ không còn ăn chung với mấy đứa bé nhỏ hơn mình nữa. Một khi có đứa nào đến gần, con bé lập tức cách ra thật xa.
“Trừng Trừng muốn ăn nhân bánh gì nào?” Trần Tú cười đến hòa nhã, “Để chú ấy đi nấu.”
“Gì cũng được, cháu không kén ăn ạ.” Ninh Trừng đã tấn công vào nhà họ Long rồi, nên mục đích duy nhất bây giờ chính là phòng ngủ của Long Ngọ.
“Vậy thì ăn nhân mè và đậu đỏ nhé.” Trần Tú đưa bánh trôi cho Long Hoành, còn mình thì đi chuẩn bị hoa quả.
Long Ngọ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Ninh Trừng, cuối cùng cũng nói: “Muốn đến phòng chị chơi máy tính không?”
“Muốn!” Ninh Trừng mừng tít mắt, nói ngay.
“…”
Nhà Long Ngọ có ba phòng ngủ. Một phòng của cha mẹ cô, một phòng của cô, phòng còn lại để cho khách. Một phòng để chứa đồ, tiếp đến là một phòng sách lớn, trong đó là chỗ làm việc của cha mẹ cô. Về phần Long Ngọ, bình thường cô sẽ đọc sách ở phòng sách của cha mẹ cô. Phòng ngủ của cô cũng có một giá sách, trên đó toàn là truyện tranh thiếu nữ. Đương nhiên không phải của Long Ngọ, là của anh họ xa của cô.
“Wow ~” Ninh Trừng vừa vào liền nhịn không được mà cảm thán một tiếng, nơi này rất ngăn nắp và sạch sẽ.
Từ nhỏ Long Ngọ đã chẳng có sở thích gì, nên phòng cô chỉ có một chiếc giường, một cái bàn học và một giá sách. Bây giờ cô lại mới rời quân đội, nên chăn cũng được gấp thành một miếng đậu phụ, nhìn qua chẳng giống có hơi người ở.
“Ồ!” Ninh Trừng liếc mắt nhìn thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ trên giá sách, rồi quay đầu nhìn Long Ngọ. Thấy cô gật đầu đồng ý, cô ấy mới đến gần cầm lấy một cuốn ra xem.
“Đây là 《Truyện tranh thiếu X》?” Ninh Trừng kinh ngạc lật tạp chí truyện tranh trên giá sách, “Cuốn này vốn không xuất bản nữa, lúc trước em cũng chưa mua được!”
Sự hiếu kỳ của Ninh Trừng lập tức tăng cao. Hôm nay quả nhiên không đến nhầm, không ngờ chị mình lại có tâm hồn thiếu nữ cơ đấy!
“Em thích thì lấy đi.” Long Ngọ thấy Ninh Trừng thích như vậy thì nói. Dù sao anh cô cũng chẳng cần nữa.
“Sao được ạ, em không lấy thứ yêu thích của chị đâu, chị cứ giữ lại đi.” Ninh Trừng trịnh trọng nói.
Nhìn khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như trước của chị mình, Ninh Trừng cảm thấy chị cô ấy chỉ mang vẻ mặt như vậy mà thôi, chứ thật ra nội tâm lại khá thiếu nữ. Nghĩ lại khí chất học giả của cô và chú, dường như Ninh Trừng cũng sáng tỏ: Chị cô ấy nhất định đã chịu sự ảnh hưởng của gia đình nên mới phải áp chế khát vọng trong nội tâm.
Long Ngọ luôn cảm thấy ánh mắt Ninh Trừng đã trở nên là lạ. Trên mặt mình không có dính cái gì đấy chứ? Long Ngọ đưa mắt sang chiếc gương đối diện. Trong gương vẫn là nữ sinh tóc ngắn mặt đơ mang theo lệ khí.
“Chị ơi, cuộc sống cần nhất là sự tự do, đừng áp chế dục vọng sâu trong nội tâm mình.” Ninh Trừng thả truyện tranh lại, đi đến cầm tay Long Ngọ rồi trịnh trọng nói.
Long Ngọ không hiểu nội tình, lúc đang muốn hỏi cho rõ ràng, thì Trần Tú đã gọi các cô ra ăn bánh trôi.
“Đi ra ngoài thôi.” Long Ngọ chỉ có thể coi như không có gì. Có lẽ là cảm xúc trẻ con đột nhiên tăng vọt? Cô thầm nghĩ trong lòng.
“Trừng Trừng là người ở đâu nhỉ? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Trần Tú ôn hòa hỏi.
“Cháu cũng được xem là người thành phố A ạ.” Ninh Trừng nghiêng đầu suy nghĩ, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa. Cô ấy cũng không phải con lai, chẳng qua chỉ khác dân tộc.
“Hết năm nay là hai mươi rồi ạ ~ “
“Em đang điều tra hộ khẩu đấy à.” Long Hoành cười nói với Trần Tú.
“Không sao, không sao đâu ạ.” Ninh Trừng xua tay, sau đó cúi đầu cắn một miếng bánh trôi, “Ăn ngon lắm ạ, vừa mềm vừa dẻo.”
“Ăn ngon à, đây là nhà cô tự làm đó, không giống đồ mua trong siêu thị đâu.” Trần Tú giải thích.
“A, hèn chi ăn ngon thế ạ!” Ninh Trừng ra sức nịnh.
Long Ngọ khuấy khuấy mấy viên bánh trôi trong chén. Cô không thích ăn ngọt, ăn nhiều ngán đến phát sợ. Nhưng lại không thể không ăn, cô chỉ đành uống chút nước trắng.
“Buổi tối cứ ở lại đây nhé, muộn rồi mà. Ngày mai để cha con đưa hai đứa về trường.” Trần Tú nhìn đồng hồ trên tường nói.
(*Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam.)
Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Ninh Trừng, cuối cùng Long Ngọ vẫn quyết định dẫn theo cô ấy về cùng. Trước khi lên xe, cô có gọi điện thoại cho cha mẹ để nói về chuyện này.
Ninh Trừng phấn khích suốt đoạn đường đi. Cô ấy còn chưa kịp dọn hành lý ra đã đi theo chị mình đến gặp phụ huynh rồi, nghĩ thôi đã thấy kích động gì đâu ~
Chỉ đi ăn bánh trôi mà thôi, vui đến vậy luôn à? Long Ngọ nhìn Ninh Trừng đang vui vẻ khoa chân múa tay bằng ánh mắt ngờ vực. Bản thân cô không thích ăn đồ ngọt lắm, cho nên hoàn toàn không hiểu nổi tâm trạng của Ninh Trừng.
Đương nhiên chẳng phải vì ăn vài viên bánh trôi mà Ninh Trừng lại vui như vậy, chỉ cần cô ấy vừa nghĩ rằng mình sắp được nhìn môi trường trưởng thành của chị mình, là đã thấy đắc ý lắm.
Trần Tú ở nhà cũng đi tới đi lui khắp nơi, có hơi khẩn trương. Đây là lần đầu tiên Ngọ Ngọ dẫn bạn về nhà, không biết bạn của con bé có phải kiểu người không thích nói chuyện như con gái mình hay không. Đợi tí nữa mình phải nhã nhặn chút, không được dọa bạn của Ngọ Ngọ chạy mất.
“Em đừng đi nữa, cứ đi qua đi lại làm anh chóng cả mặt.” Long Hoành ngồi trên sô pha bất đắc dĩ nói.
“Em hồi hộp mà!” Trần Tú ngừng lại, “Sao anh chẳng có chút phản ứng vậy. Đây là lần đầu tiên Ngọ Ngọ nhà chúng ta dẫn bạn về nhà đấy.”
“Cũng đâu phải bạn trai, kích động như thế làm gì chứ?” Long Hoành thở dài.
“Đã dẫn bạn về rồi, thì bạn trai còn có thể bao xa chứ?” Trần Tú không phục. Mặc dù con gái của mình trông có vẻ khí khái anh hùng đôi chút, nhưng nếu biết sửa soạn, chắc chắn sẽ làm một đám nam sinh điên đảo thôi!
Long Hoành thấy vợ đang trừng mắt với mình, thì không dám nói nhiều thêm, chỉ có thể kéo Trần Tú qua để bà ấy ngồi nghỉ một lát.
Long Ngọ dẫn Ninh Trừng đi lên lầu. Cô vừa trả lời những câu hỏi của Ninh Trừng, vừa nhắc nhở Ninh Trừng chú ý dưới chân. Gần đây hành lang bị hỏng, phải qua Tết Nguyên tiêu mới có người đến sửa.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Long Ngọ gõ cửa.
Trần Tú lập tức mở cửa, sau đó thì nhìn thấy cái đầu của một cô bé nhí nha nhí nhảnh ló ra sau lưng Long Ngọ.
“Chào cô ạ ~” Ninh Trừng cười đến là ngọt ngào.
“Ừ, mau vào đi.” Trần Tú vội vàng nhích qua, để các cô tiến vào.
“Chào chú ạ ~” Ninh Trừng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Long Hoành đang ngồi trên sô pha, thầm nghĩ trông chị khá giống chú ấy.
Trần Tú cũng không ngờ cô con gái cục gỗ nhà mình lại làm bạn với một cô bé xinh xắn như thế.
Phải biết rằng, trước đây lúc Ngọ Ngọ mới bảy tuổi đã từng cùng bà ấy về nhà mẹ đẻ. Bởi vì người lớn muốn nói chuyện, liền để cô cùng ăn với bé em họ nhỏ hơn hai tuổi. Kết quả, không biết tại sao cô bé kia bỗng nhiên lại khóc, còn Ngọ Ngọ thì chẳng ăn thứ gì, cũng không khóc mà cứ ngồi sững nhìn cô em họ.
Lúc ấy, sau khi trở về Trần Tú có từng dạy cô phải dỗ dành các em trai, em gái nhỏ hơn mình, đừng để bọn chúng khóc. Nhưng cũng từ đó Trần Tú phát hiện ra, Long Ngọ không còn ăn chung với mấy đứa bé nhỏ hơn mình nữa. Một khi có đứa nào đến gần, con bé lập tức cách ra thật xa.
“Trừng Trừng muốn ăn nhân bánh gì nào?” Trần Tú cười đến hòa nhã, “Để chú ấy đi nấu.”
“Gì cũng được, cháu không kén ăn ạ.” Ninh Trừng đã tấn công vào nhà họ Long rồi, nên mục đích duy nhất bây giờ chính là phòng ngủ của Long Ngọ.
“Vậy thì ăn nhân mè và đậu đỏ nhé.” Trần Tú đưa bánh trôi cho Long Hoành, còn mình thì đi chuẩn bị hoa quả.
Long Ngọ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Ninh Trừng, cuối cùng cũng nói: “Muốn đến phòng chị chơi máy tính không?”
“Muốn!” Ninh Trừng mừng tít mắt, nói ngay.
“…”
Nhà Long Ngọ có ba phòng ngủ. Một phòng của cha mẹ cô, một phòng của cô, phòng còn lại để cho khách. Một phòng để chứa đồ, tiếp đến là một phòng sách lớn, trong đó là chỗ làm việc của cha mẹ cô. Về phần Long Ngọ, bình thường cô sẽ đọc sách ở phòng sách của cha mẹ cô. Phòng ngủ của cô cũng có một giá sách, trên đó toàn là truyện tranh thiếu nữ. Đương nhiên không phải của Long Ngọ, là của anh họ xa của cô.
“Wow ~” Ninh Trừng vừa vào liền nhịn không được mà cảm thán một tiếng, nơi này rất ngăn nắp và sạch sẽ.
Từ nhỏ Long Ngọ đã chẳng có sở thích gì, nên phòng cô chỉ có một chiếc giường, một cái bàn học và một giá sách. Bây giờ cô lại mới rời quân đội, nên chăn cũng được gấp thành một miếng đậu phụ, nhìn qua chẳng giống có hơi người ở.
“Ồ!” Ninh Trừng liếc mắt nhìn thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ trên giá sách, rồi quay đầu nhìn Long Ngọ. Thấy cô gật đầu đồng ý, cô ấy mới đến gần cầm lấy một cuốn ra xem.
“Đây là 《Truyện tranh thiếu X》?” Ninh Trừng kinh ngạc lật tạp chí truyện tranh trên giá sách, “Cuốn này vốn không xuất bản nữa, lúc trước em cũng chưa mua được!”
Sự hiếu kỳ của Ninh Trừng lập tức tăng cao. Hôm nay quả nhiên không đến nhầm, không ngờ chị mình lại có tâm hồn thiếu nữ cơ đấy!
“Em thích thì lấy đi.” Long Ngọ thấy Ninh Trừng thích như vậy thì nói. Dù sao anh cô cũng chẳng cần nữa.
“Sao được ạ, em không lấy thứ yêu thích của chị đâu, chị cứ giữ lại đi.” Ninh Trừng trịnh trọng nói.
Nhìn khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như trước của chị mình, Ninh Trừng cảm thấy chị cô ấy chỉ mang vẻ mặt như vậy mà thôi, chứ thật ra nội tâm lại khá thiếu nữ. Nghĩ lại khí chất học giả của cô và chú, dường như Ninh Trừng cũng sáng tỏ: Chị cô ấy nhất định đã chịu sự ảnh hưởng của gia đình nên mới phải áp chế khát vọng trong nội tâm.
Long Ngọ luôn cảm thấy ánh mắt Ninh Trừng đã trở nên là lạ. Trên mặt mình không có dính cái gì đấy chứ? Long Ngọ đưa mắt sang chiếc gương đối diện. Trong gương vẫn là nữ sinh tóc ngắn mặt đơ mang theo lệ khí.
“Chị ơi, cuộc sống cần nhất là sự tự do, đừng áp chế dục vọng sâu trong nội tâm mình.” Ninh Trừng thả truyện tranh lại, đi đến cầm tay Long Ngọ rồi trịnh trọng nói.
Long Ngọ không hiểu nội tình, lúc đang muốn hỏi cho rõ ràng, thì Trần Tú đã gọi các cô ra ăn bánh trôi.
“Đi ra ngoài thôi.” Long Ngọ chỉ có thể coi như không có gì. Có lẽ là cảm xúc trẻ con đột nhiên tăng vọt? Cô thầm nghĩ trong lòng.
“Trừng Trừng là người ở đâu nhỉ? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Trần Tú ôn hòa hỏi.
“Cháu cũng được xem là người thành phố A ạ.” Ninh Trừng nghiêng đầu suy nghĩ, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa. Cô ấy cũng không phải con lai, chẳng qua chỉ khác dân tộc.
“Hết năm nay là hai mươi rồi ạ ~ “
“Em đang điều tra hộ khẩu đấy à.” Long Hoành cười nói với Trần Tú.
“Không sao, không sao đâu ạ.” Ninh Trừng xua tay, sau đó cúi đầu cắn một miếng bánh trôi, “Ăn ngon lắm ạ, vừa mềm vừa dẻo.”
“Ăn ngon à, đây là nhà cô tự làm đó, không giống đồ mua trong siêu thị đâu.” Trần Tú giải thích.
“A, hèn chi ăn ngon thế ạ!” Ninh Trừng ra sức nịnh.
Long Ngọ khuấy khuấy mấy viên bánh trôi trong chén. Cô không thích ăn ngọt, ăn nhiều ngán đến phát sợ. Nhưng lại không thể không ăn, cô chỉ đành uống chút nước trắng.
“Buổi tối cứ ở lại đây nhé, muộn rồi mà. Ngày mai để cha con đưa hai đứa về trường.” Trần Tú nhìn đồng hồ trên tường nói.
Bình luận facebook