Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Lúc Ninh Trừng trở về thì trời đã tối rồi. Long Ngọ ngồi ngẩn người trên ghế, chí ít trong mắt Ninh Trừng thì là như thế.
“Chị ơi, em về rồi nè.” Ninh Trừng ít nhiều cũng thấy thấp thỏm không yên, trước đó Long Ngọ rõ ràng đã nhắc nhở cô ấy rồi.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng Long Ngọ hơi khàn khàn.
“Trước đó em có ra ngoài với Triệu Chân Kỳ, sau đó thì bị chị ta và một nhóm người trói lại ạ.” Ninh Trừng thấy ánh mắt sắc bén của Long Ngọ quét tới, vội vàng bổ sung: “Nhưng em không bị sao hết á, đúng lúc đó anh Trương Liêu có thấy được, anh ấy đã cứu em ạ.”
“Triệu Chân Kỳ đâu?”
“Chị ta chuồn rồi, cảnh sát đã lập án, hẳn là bắt được chị ta ngay ấy mà.” Ninh Trừng đứng ở một bên, lắp bắp nói.
“Có bị thương không?” Long Ngọ đứng lên đánh giá Ninh Trừng.
Ninh Trừng lắc đầu: “Không ạ, anh Trương đến kịp lúc. Bởi vì cục cảnh sát còn phải liên hệ với nhà trường vào buổi chiều, cho nên về hơi trễ đó chị.”
Phía nhà trường nhìn thấy Ninh Trừng cũng rất bất đắc dĩ, dù sao cũng đã xử lý vấn đề của cô ấy đến lần thứ hai rồi. Mà cả hai lần Ninh Trừng đều là người bị hại, nên nhà trường cũng không thể chất vấn cô ấy.
Hai người đều im lặng một lúc. Giường ngủ của Triệu Chân Kỳ vẫn còn ở đây, nhưng ai cũng không thể nghĩ trái tim của cô ta lại ác độc như thế, nói hại người liền hại người luôn.
“Mệt thì nghỉ ngơi sớm chút đi.” Long Ngọ xoa đầu Ninh Trừng, an ủi.
Cũng không biết vì sao, lúc nhìn thấy bản thân mình quần áo lộn xộn nằm trong căn phòng ở khu dân cư kia, Ninh Trừng lại chẳng có chút cảm giác gì. Lúc lấy lời khai ở cục cảnh sát, cô ấy vẫn kiên cường tự nói tất cả những chuyện mà mình biết cho cảnh sát.
Nhưng Long Ngọ chỉ đơn giản là xoa đầu cô ấy mà thôi, thì trong đôi mắt vừa to vừa đen của Ninh Trừng đã nổi lên một tầng hơi nước, thấy tủi thân vô cùng.
“Chị ơi!” Ninh Trừng xoay người ôm lấy Long Ngọ, chùi nước mắt lên người cô.
Long Ngọ đầu tiên là cứng ngắc người một lúc, sau đó mới hơi thả lỏng ra, đưa tay vỗ lưng Ninh Trừng.
“Đã không sao rồi.”
Ninh Trừng dùng hai mắt đẫm lệ mà nhìn Long Ngọ: “Chị ơi, hôm nay em có thể ngủ cùng chị không ạ?”
Long Ngọ đương nhiên không thể từ chối. Cô cảm thấy Ninh Trừng có thể đã bị bóng ma tâm lý.
“Được.”
Vừa rạng sáng hôm sau, trường học và mấy vị cảnh sát đã đến phòng kiểm tra đồ đạc của Triệu Chân Kỳ. Nhà ký túc xá của nữ sinh đột nhiên có nhiều đàn ông đến như vậy, ít nhiều cũng gây một trận xôn xao.
Ninh Trừng nghỉ ngơi ở phòng, không đi học. Long Ngọ thấy sắc mặt của cô ấy đã đỡ hơn, liền lên giảng đường đi học.
Cô đụng phải Trương Liêu và Thi Sơn Thanh trên đường. Khác với mọi khi, lần này Long Ngọ chỉ gật đầu với Thi Sơn Thanh, sau đó trực tiếp nói chuyện với Trương Liêu.
“Lớp trưởng này, ngày hôm qua còn phải cảm ơn cậu nhiều.” Long Ngọ nói rất chân thành.
“Tiện tay ấy mà.” Trương Liêu cảm thấy tình cảm giữa các cô ấy còn sâu đậm hơn cả tưởng tượng của cậu ta.
Thi Sơn Thanh bên kia cũng không biết bọn họ đang nói về chuyện gì, giữa hai đầu lông mày mang theo chút hờn giận. Đây là lần đầu tiên Long Ngọ không để ý đến cậu.
Sự khó chịu này bị Thi Sơn Thanh mang vào phòng học. Long Ngọ vẫn ngồi bên cạnh Thi Sơn Thanh như thường ngày. Cô đang muốn quay đầu nói chuyện với cậu, thì phát hiện Thi Sơn Thanh vẫn luôn nhìn vào sách, chẳng thèm liếc mắt nhìn cô.
Nhìn sườn mặt đẹp trai trắng bóc của Thi Sơn Thanh một lúc, Long Ngọ suy nghĩ vẫn nên chăm chú nghe giảng thì hơn. Dù sao cũng không có chuyện lớn gì muốn nói, vẫn không nên làm phiền cậu.
Có thể nói Long Ngọ xác định vị trí của mình rất rõ ràng, nói khó nghe thì đại để chính là ăn no chờ chết. Việc học đối với cô mà nói không phải việc khó, nghiêm túc hoàn thành là tốt rồi. Long Ngọ lại không có mục tiêu sống gì, hiện tại trong nhà cũng chỉ hy vọng cô có thể sống khỏe mạnh là được.
Nhưng Thi Sơn Thanh lại không giống vậy, cậu rõ ràng chính là kiểu người có mục tiêu của mình. Hơn nữa, dựa vào thông tin về Thi Sơn Thanh mà Ninh Trừng không ngừng tiết lộ cho Long Ngọ, thì cô vẫn biết một hai về gia đình của cậu.
Cho nên khi Long Ngọ có thể không làm phiền Thi Sơn Thanh thì cô sẽ không làm phiền.
Cô hoàn toàn không hề chú ý tới bàn tay phải đang nắm chặt của Thi Sơn Thanh bên cạnh. Móng tay được cắt sửa sạch sẽ gọn gàng bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch.
Sao Thi Sơn Thanh lại không nhận ra ánh mắt mãnh liệt khi nãy, chỉ là không ngờ Long Ngọ, cô ấy… Lại thật sự không nói gì với cậu.
Thi Sơn Thanh thấy lòng chan chát, rất không vui.
Thi Sơn Thanh banh mặt nghe giảng cả tiết, lúc hết giờ phải đổi phòng học cũng không thèm để ý đến Long Ngọ, mà đi thẳng sang một phòng học khác.
Long Ngọ là người trì độn, nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng chậm chạp. Hơn nữa Thi Sơn Thanh cũng được xem là người đầu tiên mà Long Ngọ có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu.
Yên lặng thu dọn sách vở, Long Ngọ vội vã chạy sang phòng học khác, sau đó vẫn ngồi bên cạnh Thi Sơn Thanh như trước.
Thi Sơn Thanh ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ trong phòng, ở đó chỉ xếp có hai chỗ ngồi. Một chỗ bị cậu ngồi, một chỗ thì cậu để túi.
Long Ngọ từ từ đi tới, còn chưa mở miệng nói gì thì Thi Sơn Thanh không nói được lời nào đã giật túi về.
“Cậu sao vậy?” Long Ngọ hơi sốt sắng hỏi.
Nói đến cũng lạ, Long Ngọ là kiểu người mấy ngày mới nói được một câu, bây giờ lại chủ động đi hỏi người khác.
Vốn hai người đang ngồi cùng một chỗ, Long Ngọ vừa quay đầu nói chuyện như thế, Thi Sơn Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cô lướt nhẹ qua tai mình.
Cậu thấy nóng mặt một cách khó hiểu.
“Không có gì?” Thi Sơn Thanh cụp mắt thấp giọng nói.
Thật ra câu hỏi này của Long Ngọ là bẫy. Thông thường người thật sự không có việc gì đột nhiên nghe cô hỏi như vậy thì nhất định sẽ hỏi lại, chỉ có người trong lòng thực sự có chuyện mới nói không có gì.
“Thi Sơn Thanh.” Long Ngọ khó xử gọi tên cậu.
Khó khăn lắm cô mới làm quen được một người bạn, thật sự là chẳng biết dỗ người khác như thế nào. Nhưng đội trưởng đã từng nói, bạn bè có một nửa là phải dỗ dành.
Thi Sơn Thanh vẫn nhịn không được mà nhìn sang, trong mắt cái vị khó phân biệt nam nữ kia cũng là vẻ mù tịt. Cái khí thế sắc bén áp chế người khác mà cậu ghét nhất cũng đã sớm không còn sót lại chút gì.
Tóc rối của người nào đó làm che mất vành tai ửng đỏ, cuối cùng cũng khẽ hừ mũi một tiếng: “Thật sự không có việc gì đâu!”
Giờ giải lao vốn chẳng có bao nhiêu thời gian, lại còn phải tốn chút thời gian để đi tìm phòng học nữa. Giáo viên nhanh chóng vào lớp bắt đầu buổi học, hai người chỉ đành ngồi ngay ngắn lại.
Đến cuối cùng hai vị được khen là sinh viên giỏi nhất khoa đều ngẩn người thất thần, bởi vì Long Ngọ dùng bút chọc chọc Thi Sơn Thanh mà chẳng nói gì.
Thi Sơn Thanh trầm mặc một lúc, không ngờ cũng dùng đầu bút gõ vào bút Long Ngọ.
“…” Long Ngọ cho tới bây giờ cũng chưa từng chơi trò như thế với ai.
Long Ngọ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đánh trả: Dùng bút gõ lại.
Thi Sơn Thanh ngồi gần cửa sổ, dùng tay phải cầm bút, còn Long Ngọ dùng tay trái. Hai người là cậu gõ tôi một cái, tôi gõ cậu một cái, rất chăm chỉ.
Nam sinh ngồi ở hàng trước, sững sờ nghe tiếng động hàng sau truyền đến, liền cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầm rồi.
Hai vị học sinh giỏi sao không chịu nghe giảng mà lại đi tạo ra tạp âm chứ?
Nhưng cậu ta lại không dám quay đầu đi nghiệm chứng, ngộ nhỡ hai vị kia đang liếc mắt đưa tình, không vui đâu!
“Chị ơi, em về rồi nè.” Ninh Trừng ít nhiều cũng thấy thấp thỏm không yên, trước đó Long Ngọ rõ ràng đã nhắc nhở cô ấy rồi.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng Long Ngọ hơi khàn khàn.
“Trước đó em có ra ngoài với Triệu Chân Kỳ, sau đó thì bị chị ta và một nhóm người trói lại ạ.” Ninh Trừng thấy ánh mắt sắc bén của Long Ngọ quét tới, vội vàng bổ sung: “Nhưng em không bị sao hết á, đúng lúc đó anh Trương Liêu có thấy được, anh ấy đã cứu em ạ.”
“Triệu Chân Kỳ đâu?”
“Chị ta chuồn rồi, cảnh sát đã lập án, hẳn là bắt được chị ta ngay ấy mà.” Ninh Trừng đứng ở một bên, lắp bắp nói.
“Có bị thương không?” Long Ngọ đứng lên đánh giá Ninh Trừng.
Ninh Trừng lắc đầu: “Không ạ, anh Trương đến kịp lúc. Bởi vì cục cảnh sát còn phải liên hệ với nhà trường vào buổi chiều, cho nên về hơi trễ đó chị.”
Phía nhà trường nhìn thấy Ninh Trừng cũng rất bất đắc dĩ, dù sao cũng đã xử lý vấn đề của cô ấy đến lần thứ hai rồi. Mà cả hai lần Ninh Trừng đều là người bị hại, nên nhà trường cũng không thể chất vấn cô ấy.
Hai người đều im lặng một lúc. Giường ngủ của Triệu Chân Kỳ vẫn còn ở đây, nhưng ai cũng không thể nghĩ trái tim của cô ta lại ác độc như thế, nói hại người liền hại người luôn.
“Mệt thì nghỉ ngơi sớm chút đi.” Long Ngọ xoa đầu Ninh Trừng, an ủi.
Cũng không biết vì sao, lúc nhìn thấy bản thân mình quần áo lộn xộn nằm trong căn phòng ở khu dân cư kia, Ninh Trừng lại chẳng có chút cảm giác gì. Lúc lấy lời khai ở cục cảnh sát, cô ấy vẫn kiên cường tự nói tất cả những chuyện mà mình biết cho cảnh sát.
Nhưng Long Ngọ chỉ đơn giản là xoa đầu cô ấy mà thôi, thì trong đôi mắt vừa to vừa đen của Ninh Trừng đã nổi lên một tầng hơi nước, thấy tủi thân vô cùng.
“Chị ơi!” Ninh Trừng xoay người ôm lấy Long Ngọ, chùi nước mắt lên người cô.
Long Ngọ đầu tiên là cứng ngắc người một lúc, sau đó mới hơi thả lỏng ra, đưa tay vỗ lưng Ninh Trừng.
“Đã không sao rồi.”
Ninh Trừng dùng hai mắt đẫm lệ mà nhìn Long Ngọ: “Chị ơi, hôm nay em có thể ngủ cùng chị không ạ?”
Long Ngọ đương nhiên không thể từ chối. Cô cảm thấy Ninh Trừng có thể đã bị bóng ma tâm lý.
“Được.”
Vừa rạng sáng hôm sau, trường học và mấy vị cảnh sát đã đến phòng kiểm tra đồ đạc của Triệu Chân Kỳ. Nhà ký túc xá của nữ sinh đột nhiên có nhiều đàn ông đến như vậy, ít nhiều cũng gây một trận xôn xao.
Ninh Trừng nghỉ ngơi ở phòng, không đi học. Long Ngọ thấy sắc mặt của cô ấy đã đỡ hơn, liền lên giảng đường đi học.
Cô đụng phải Trương Liêu và Thi Sơn Thanh trên đường. Khác với mọi khi, lần này Long Ngọ chỉ gật đầu với Thi Sơn Thanh, sau đó trực tiếp nói chuyện với Trương Liêu.
“Lớp trưởng này, ngày hôm qua còn phải cảm ơn cậu nhiều.” Long Ngọ nói rất chân thành.
“Tiện tay ấy mà.” Trương Liêu cảm thấy tình cảm giữa các cô ấy còn sâu đậm hơn cả tưởng tượng của cậu ta.
Thi Sơn Thanh bên kia cũng không biết bọn họ đang nói về chuyện gì, giữa hai đầu lông mày mang theo chút hờn giận. Đây là lần đầu tiên Long Ngọ không để ý đến cậu.
Sự khó chịu này bị Thi Sơn Thanh mang vào phòng học. Long Ngọ vẫn ngồi bên cạnh Thi Sơn Thanh như thường ngày. Cô đang muốn quay đầu nói chuyện với cậu, thì phát hiện Thi Sơn Thanh vẫn luôn nhìn vào sách, chẳng thèm liếc mắt nhìn cô.
Nhìn sườn mặt đẹp trai trắng bóc của Thi Sơn Thanh một lúc, Long Ngọ suy nghĩ vẫn nên chăm chú nghe giảng thì hơn. Dù sao cũng không có chuyện lớn gì muốn nói, vẫn không nên làm phiền cậu.
Có thể nói Long Ngọ xác định vị trí của mình rất rõ ràng, nói khó nghe thì đại để chính là ăn no chờ chết. Việc học đối với cô mà nói không phải việc khó, nghiêm túc hoàn thành là tốt rồi. Long Ngọ lại không có mục tiêu sống gì, hiện tại trong nhà cũng chỉ hy vọng cô có thể sống khỏe mạnh là được.
Nhưng Thi Sơn Thanh lại không giống vậy, cậu rõ ràng chính là kiểu người có mục tiêu của mình. Hơn nữa, dựa vào thông tin về Thi Sơn Thanh mà Ninh Trừng không ngừng tiết lộ cho Long Ngọ, thì cô vẫn biết một hai về gia đình của cậu.
Cho nên khi Long Ngọ có thể không làm phiền Thi Sơn Thanh thì cô sẽ không làm phiền.
Cô hoàn toàn không hề chú ý tới bàn tay phải đang nắm chặt của Thi Sơn Thanh bên cạnh. Móng tay được cắt sửa sạch sẽ gọn gàng bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch.
Sao Thi Sơn Thanh lại không nhận ra ánh mắt mãnh liệt khi nãy, chỉ là không ngờ Long Ngọ, cô ấy… Lại thật sự không nói gì với cậu.
Thi Sơn Thanh thấy lòng chan chát, rất không vui.
Thi Sơn Thanh banh mặt nghe giảng cả tiết, lúc hết giờ phải đổi phòng học cũng không thèm để ý đến Long Ngọ, mà đi thẳng sang một phòng học khác.
Long Ngọ là người trì độn, nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng chậm chạp. Hơn nữa Thi Sơn Thanh cũng được xem là người đầu tiên mà Long Ngọ có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu.
Yên lặng thu dọn sách vở, Long Ngọ vội vã chạy sang phòng học khác, sau đó vẫn ngồi bên cạnh Thi Sơn Thanh như trước.
Thi Sơn Thanh ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ trong phòng, ở đó chỉ xếp có hai chỗ ngồi. Một chỗ bị cậu ngồi, một chỗ thì cậu để túi.
Long Ngọ từ từ đi tới, còn chưa mở miệng nói gì thì Thi Sơn Thanh không nói được lời nào đã giật túi về.
“Cậu sao vậy?” Long Ngọ hơi sốt sắng hỏi.
Nói đến cũng lạ, Long Ngọ là kiểu người mấy ngày mới nói được một câu, bây giờ lại chủ động đi hỏi người khác.
Vốn hai người đang ngồi cùng một chỗ, Long Ngọ vừa quay đầu nói chuyện như thế, Thi Sơn Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cô lướt nhẹ qua tai mình.
Cậu thấy nóng mặt một cách khó hiểu.
“Không có gì?” Thi Sơn Thanh cụp mắt thấp giọng nói.
Thật ra câu hỏi này của Long Ngọ là bẫy. Thông thường người thật sự không có việc gì đột nhiên nghe cô hỏi như vậy thì nhất định sẽ hỏi lại, chỉ có người trong lòng thực sự có chuyện mới nói không có gì.
“Thi Sơn Thanh.” Long Ngọ khó xử gọi tên cậu.
Khó khăn lắm cô mới làm quen được một người bạn, thật sự là chẳng biết dỗ người khác như thế nào. Nhưng đội trưởng đã từng nói, bạn bè có một nửa là phải dỗ dành.
Thi Sơn Thanh vẫn nhịn không được mà nhìn sang, trong mắt cái vị khó phân biệt nam nữ kia cũng là vẻ mù tịt. Cái khí thế sắc bén áp chế người khác mà cậu ghét nhất cũng đã sớm không còn sót lại chút gì.
Tóc rối của người nào đó làm che mất vành tai ửng đỏ, cuối cùng cũng khẽ hừ mũi một tiếng: “Thật sự không có việc gì đâu!”
Giờ giải lao vốn chẳng có bao nhiêu thời gian, lại còn phải tốn chút thời gian để đi tìm phòng học nữa. Giáo viên nhanh chóng vào lớp bắt đầu buổi học, hai người chỉ đành ngồi ngay ngắn lại.
Đến cuối cùng hai vị được khen là sinh viên giỏi nhất khoa đều ngẩn người thất thần, bởi vì Long Ngọ dùng bút chọc chọc Thi Sơn Thanh mà chẳng nói gì.
Thi Sơn Thanh trầm mặc một lúc, không ngờ cũng dùng đầu bút gõ vào bút Long Ngọ.
“…” Long Ngọ cho tới bây giờ cũng chưa từng chơi trò như thế với ai.
Long Ngọ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đánh trả: Dùng bút gõ lại.
Thi Sơn Thanh ngồi gần cửa sổ, dùng tay phải cầm bút, còn Long Ngọ dùng tay trái. Hai người là cậu gõ tôi một cái, tôi gõ cậu một cái, rất chăm chỉ.
Nam sinh ngồi ở hàng trước, sững sờ nghe tiếng động hàng sau truyền đến, liền cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầm rồi.
Hai vị học sinh giỏi sao không chịu nghe giảng mà lại đi tạo ra tạp âm chứ?
Nhưng cậu ta lại không dám quay đầu đi nghiệm chứng, ngộ nhỡ hai vị kia đang liếc mắt đưa tình, không vui đâu!
Bình luận facebook