Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Bởi vì đối tác của công ty ở tại đường Khải Minh, nên trợ lý Trương lái xe đưa Thi Sơn Thanh đến đó để ổn định quan hệ với đối tác, thật ra là để quen mắt đối phương mà thôi.
Tiểu khu ở đường Khải Minh được xây dựng từ mười năm trước, năm đó được xem là khá tốt, chỗ đậu xe cũng đầy đủ, nhưng hiện tại xem ra đã tính đến chuyện giải phóng mặt bằng rồi. Chắc hẳn bên đối tác thấy hoài niệm, nên cứ ở đây mãi. Trợ lý Trương vừa đưa Thi Sơn Thanh lên, định xuống dưới trông chừng thì phát hiện bánh xe trước bị hư.
Trợ lý Trương hết cách đành gọi điện thoại cho người ta đến kéo đi, còn mình thì gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh nói rõ tình hình. Cửa tiệm sửa xe cũng không xa lắm, thợ đến kéo xe nói sửa xong phải mất ba tiếng. Trợ lý Trương suy nghĩ rồi dứt khoát đứng chờ dưới lầu, lát nữa sẽ cùng cậu chủ nhà mình đi lấy xe luôn.
Thời tiết ở thành phố Hải trong mấy ngày nay càng ngày càng nóng, lúc Thi Sơn Thanh đi ra từ chỗ đối tác thì đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt.
Trợ lý Trương đi theo chăm sóc Thi Sơn Thanh lâu như vậy, nên cũng biết cậu chủ nhà mình kiêu ngạo cỡ nào. Không phải cậu muốn thế, mà vì trời sinh thể chất có vấn đề. Nếu bị phơi nắng dưới ánh mặt trời lớn, cậu sẽ bị lột da. Cho nên anh ta mới mở bản đồ trong điện thoại để tìm một siêu thị gần nhất, rồi chạy vào mua một cây dù che nắng, sau đó đi đón Thi Sơn Thanh.
Một cây dù che nắng không che hết hai người đàn ông, lại nói da của trợ lý Trương rất thô nên thật sự không cần. Cuối cùng là một mình Thi Sơn Thanh che dù đi phía trước, trợ lý Trương đi theo phía sau.
Đang giữa trưa nên trên đường không có mấy người, Thi Sơn Thanh đứng cạnh dải cây xanh của tiểu khu thì thấy được Long Ngọ. Cô xách hai bình nước uống, đang nhìn về phía sau như đang chờ ai đó. Thi Sơn Thanh vô thức dừng bước.
Quả nhiên chỉ lát sau, một người đàn ông cao lớn anh tuấn chậm rãi đi đến cạnh Long Ngọ từ phía sau. So với dáng vẻ cậu ấm chanh sả của Thi Sơn Thanh, thì người đàn ông kia có phần hoang dại hơn, đi chung với Long Ngọ lại càng bù trừ cho nhau.
Thi Sơn Thanh trầm mặc nắm cán dù đứng đó, nhìn hai người đang thân mật không coi ai ra gì kia. không biết người đàn ông đã nói gì đó, Long Ngọ liền nhíu mày sau đó lại nở một nụ cười nhạt, khác hoàn toàn với nụ cười cứng ngắc thường thấy lúc ở trường. Một tay của người đàn ông kia thậm chí còn ôm lấy Long Ngọ, nhưng không thấy Long Ngọ có phản ứng đẩy ra, cuối cùng hai người đi vào một tiểu khu.
Cậu còn nhớ khi học yoga lần trước, mình chỉ huých nhẹ cô một cái, mà cả người Long Ngọ đã căng cứng, lúc đó Thi Sơn Thanh còn nghĩ cô sẽ hất mình ra. Vậy người đàn ông kia… Là người cô thích?
Thi Sơn Thanh bỗng cảm thấy mặt trời hôm nay thật chói mắt, ngay cả bung dù cũng vô dụng.
“Cậu chủ?” Trợ lý Trương chạy lên từ phía sau. Anh ta nhìn theo tầm mắt Thi Sơn Thanh, nhưng chỉ thấy trên đường trống không, chẳng có gì hết.
“Đi thôi.” Thi Sơn Thanh nói giọng khàn khàn, trên mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào.
Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là một anh bạn trai, đáy mắt đang cụp của Thi Sơn Thanh lóe lên tia sáng lạnh.
Long Ngọ đang bị Long Khắc Phương tóm lại hỏi đông hỏi tây đương nhiên không hề biết Thi Sơn Thanh đã hiểu lầm chuyện gì, lại càng không biết sẽ phát sinh những thay đổi nghiêng trời lệch đất từ ngày mai. Bây giờ cô đang mệt mỏi ứng phó với Long Khắc Phương, còn phải moi ra cách làm thế nào ở chung với bạn một cách đúng đắn từ cái miệng lắm chuyện của anh ấy.
“Trông cậu ta ra sao?” Long Khắc Phương vừa về đến nhà liền đẩy mạnh Long Ngọ vào phòng của cô, còn mình thì ngồi trên ghế của Long Ngọ, nhấc chân lên bắt chéo rồi hỏi. Anh ấy đoán chắc nam sinh cũng khá bảnh, vì từ nhỏ Long Khắc Phương đã biết Long Ngọ thích những người có khuôn mặt đẹp. Khi anh ấy mang tới vài cuốn tạp chí linh ta linh tinh, thì thỉnh thoảng Long Ngọ sẽ nhìn chằm chặp vào nhân vật ảnh bìa suốt cả buổi.
“Cậu ấy…” Long Ngọ vừa nhớ tới Thi Sơn Thanh thì đáy lòng bỗng mềm mại một cách khó hiểu, “Ừm, đẹp trai.”
Anh ấy biết ngay mà! Long Khắc Phương nhíu mày hỏi tiếp: “Bọn em…”
“Ra ăn cơm nào!” Long Hoành gõ cửa gọi từ bên ngoài.
“Ra ngay đây ạ.” Long Khắc Phương đáp lại rồi quay đầu nói với Long Ngọ: “Cuối tuần chúng ta sẽ ra ngoài trò chuyện.”
“Mẹ chưa về ạ?” Long Ngọ ra ngoài nhìn bố mình hỏi.
“Cạch cạch” một tiếng, cửa được mở từ bên ngoài, Trần Tú đeo túi đi vào.
“Thím ơi ~ Cháu nhớ thím quá đi mất!” Long Khắc Phương vưa thấy, lập tức đi đến cho thím của mình một cái ôm nhiệt tình.
“Khắc phương đã về rồi à?” Trần Tú cũng rất vui, “Sao lại đi học cái tính của người nước ngoài thế, nhiệt tình quá đấy?”
“Mẹ.” Long Ngọ giúp Trần Tú lấy túi đi.
Trước đây lúc chưa ra nước ngoài, Long Khắc Phương thường xuyên đến đây ăn chực. Đã nhiều năm không về, nhưng anh ấy lại chẳng hề mất tự nhiên, ăn đến là vui vẻ.
Vốn hôm nay Long Ngọ còn định xin Long Khắc Phương chỉ dạy cách ở chung với bạn, kết quả Trần Tú đã lôi kéo Long Khắc Phương nói luôn miệng về chuyện nhà. Ngày mai cô lại bận học cả ngày nên buổi tối phải quay về trường, cuối cùng chỉ đành thôi, định lần sau sẽ nhắc lại chuyện này.
“Đi đường cẩn thận nha con.” Long Hoành đứng trước cửa dặn dò một câu.
“Dạ, bố vào nhà đi.” Long Ngọ nói.
Bởi vì không lấy được kinh của Long Khắc Phương vào tay, nên lúc về trường Long Ngọ liền thấy mất hết sức lực. Ngày mai đã gặp Thi Sơn Thanh rồi, cô thật sự không muốn cứ mất tự nhiên với nhau như thế.
Kết bạn thật khó…
Thi Sơn Thanh đã về đến ký túc xá cũng không hề thấy vui. Cậu ngồi trên giường, không thèm sấy cả mái tóc ướt sũng, mà chỉ quấn một chiếc khăn trắng tinh trên đầu. Cậu khép hờ mắt, để trần nửa người trên, thỉnh thoảng có những giọt nước màu đen chảy xuống vòm ngực cường tráng từ mái tóc đen.
Thì ra đây chính là ghen ư?
Thi Sơn Thanh đưa tay đè trái tim đang đập trong ngực, cảm nhận được ý ghen tuông sâu sắc truyền đến từ bên trong. Cảm giác kỳ lạ bữa giờ là vì mình thích cô ấy sao? Tiếc là mình lại chỉ nhận ra phần tình cảm ấy khi nhìn thấy Long Ngọ có bạn trai. Chẳng qua… vẫn kịp.
Lông mi dính nước ướt nhẹp run lên, Thi Sơn Thanh khẽ hếch cằm. Cậu đột nhiên nở một nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của mình, tựa như một bông hoa đỏ tươi nở rộ trên núi tuyết.
Cậu đã có một chút manh mối rồi.
Thi Sơn Thanh sờ di động bên cạnh, mở tiểu thuyết mà Long Ngọ đã gửi cho mình trước đó. Nếu cô đã thích đọc loại tiểu thuyết này, thì chắn hẳn sẽ thích giả thiết trong đó. Đúng vậy, Thi Sơn Thanh cũng cảm thấy những nhận vật nữ chính bên trong ai cũng là người bá đạo và mạnh mẽ, quả thực rất giống cảm giác mà Long Ngọ đem tới ở lần đầu tiên gặp nhau vào trước đó.
Cho nên mình chỉ cần tìm ra điểm chung của những nhân vật nam trong tiểu thuyết để học theo là được. Chuyện này đối với một cao thủ học tập như Thi Sơn Thanh mà nói, đơn giản chỉ là trò trẻ con.
Ngay đêm hôm đó, Thi Sơn Thanh đã chọn ra năm cuốn tiểu thuyết để so sánh về tính cách, ngoại hình, hoàn cảnh gia đình, năng lực và sáu khía cạnh khác của nhân vật nam chính. Cậu lập một biểu đồ mạng nhện*, cuối cùng tổng kết ra kết quả rồi bắt đầu đối chiếu với bản thân.
(*Biểu đồ mạng nhện là một đồ thị cho phép bạn đánh giá được hiệu quả thực hiện theo một số mục tiêu, sử dụng kèm theo nhiều tiêu chí.)
Thi Sơn Thanh phát hiện tính cách của mình cần phải có một sự thay đổi rất lớn. Trong năm cuốn tiểu thuyết này, nhân vật nam chính đều biết làm nũng, làm ra vẻ yếu đuối, không ai là ngoại lệ. Có hơi khó khăn, nhưng Thi Sơn Thanh tin rằng sẽ làm được.
Ngày mai là có thể bắt đầu thay đổi, Thi Sơn Thanh đóng máy tính, suy tư.
Long Ngọ hoàn toàn không biết việc này, cho nên lúc cô đến lớp và đối mặt với nụ cười xán lạn của Thi Sơn Thanh vào ngày hôm sau thì không khỏi ngơ ngẩn cả người.
“A Ngọ, gần đây cậu rất bận à?”
“Ừ, khá bận.” Vốn tưởng rằng bầu không khí hôm nay vẫn lúng ta lung túng, thế mà lại đột nhiên khôi phục dáng vẻ lúc trước, Long Ngọ ít nhiều cũng thấy không được tự nhiên.
“Cuối tuần này có rảnh không? Tớ muốn đi dạo quanh thành phố Hải, nhưng lại không biết ở đâu có phong cảnh đẹp cả.” Thi Sơn Thanh đè một tay lên huyệt thái dương, dường như rất phiền não, “Gần đây phải xử lý quá nhiều việc, mệt ghê.”
Thi Sơn Thanh đang quản lý công ty, rất nhiều người trong trường biết chuyện này, lúc Long Ngọ mới vào trường đã từng nghe Ninh Trừng nói. Thi Sơn Thanh đã chỉ ra như thế, Long Ngọ liền thấy bản thân quá nhạy cảm rồi. Cậu chỉ vì gần đây quá mệt mà thôi, đâu có giận dỗi gì, trước đó còn không quên mang rượu tới cho mình mà.
“Được.” Long Ngọ quyết định cắt ngay cuộc hẹn với Long Khắc Phương. Dù sao bọn họ cũng làm lành rồi, không có việc gì nữa thì không cần học hỏi kinh nghiệm tiếp làm gì.
Thi Sơn Thanh không tựa lưng vào ghế ngồi nghe giảng như ngày thường, mà nằm úp sấp trên bàn. Rèm đã được cột lên, mặt trời buổi sáng đã lên cao, tuy không nắng nhưng vẫn chói mắt.
“A Ngọ, tớ buồn ngủ.” Thi Sơn Thanh híp mắt, trong mắt lập tức trào ra một giọt nước long lanh.
Quả nhiên thấy Long Ngọ nhíu mày, đổi vị trí với cậu để cho cậu ngủ.
Lúc này Thi Sơn Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, ý của cậu là muốn cô đau lòng cho mình, chăm sóc mình. Khóe môi cậu cong lên một nụ cười, sau đó hạ xuống cực nhanh, khẽ khàng nói: “Cảm ơn A Ngọ.”
Hai người thừa lúc giáo viên không chú ý liền nhẹ chân nhẹ tay thay đổi vị trí. Thi Sơn Thanh làm như mệt mỏi mà nằm úp sấp trên bàn, cậu không chôn mặt trong khuỷu tay mà đưa mặt về phía Long Ngọ.
Tuy rằng ánh mặt trời đã được Long Ngọ che lại hơn nửa, nhưng vẫn có vài tia nắng chiếu lên mặt Thi Sơn Thanh. Cậu khẽ cau mày, lông mi run rẩy, theo Long Ngọ thấy hiển nhiên là cậu ngủ không yên.
Long Ngọ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vươn một bàn tay giúp cậu che nắng. Thấy ấn đường của cậu giãn ra, cô mới thở nhẹ một hơi, lại không biết vào giờ phút này trái tim của người nào đó đang đập nhanh đến thế nào.
Thành tích của hai người bọn họ rất tốt, hơn nữa đều vào đây với điểm số cao, nên giáo viên sẽ chẳng quản lý đến những động tác nhỏ như vậy.
Học xong một tiết, Thi Sơn Thanh mới giả bộ như vừa tỉnh ngủ mà ngồi dậy.
“A Ngọ, tớ đói bụng.” Thi Sơn Thanh sát lại quá gần, thiếu chút nữa là dựa hẳn lên người Long Ngọ luôn.
Thi Sơn Thanh ở trong lòng Long Ngọ không phải là người biết nói dối, cô nghe xong liền nghĩ rằng hôm qua cậu bận cả ngày, chắc buổi sáng chưa kịp ăn gì.
“Tôi đi mua đồ ăn sáng cho cậu.” Lúc trước Thi Sơn Thanh cũng từng mua giúp cô một lần, Long Ngọ vẫn còn nhớ rất rõ.
“Tớ đi với cậu.” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu nói.
Long Ngọ không hề nhận thấy tư thế của hai người lúc này vô cùng thân thiết, vẫn gật đầu nói: “Được.” Hoàn toàn không nghĩ ra nếu Thi Sơn Thanh đã tự đi được, thì sao cô còn phải đi cùng.
Chuyện liên quan đến mối quan hệ của hai người đã truyền khắp trường từ lâu, lúc này thấy hai người tan học liền cùng nhau đến căn tin mua đồ ăn thì người khác chẳng hề kinh ngạc.
“Thức đêm không tốt cho cơ thể đâu. Chuyện công ty quan trọng, nhưng thân thể còn quan trọng hơn.” Long Ngọ nghĩ nghĩ vẫn dặn dò một câu.
“Ừm.” Thi Sơn Thanh liếc mắt nhìn cánh tay Long Ngọ buông xuống bên chân, thì hầu kết giật giật. Bây giờ còn chưa phải lúc, cần thêm mấy bước nữa.
Long Ngọ đã ăn sáng nên bây giờ không muốn ăn nữa, chờ Thi Sơn Thanh mua xong, hai người lại quay về phòng học.
“Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi dẫn cậu lên Thiên Sơn, phong cảnh nơi đó cũng được lắm.” Long Ngọ vẫn chưa quên chuyện đi chơi vào cuối tuần.
“Được, làm phiền A Ngọ rồi.” Thi Sơn Thanh cười đến là vui vẻ.
Long Ngọ trầm mặc, luôn cảm thấy cách cậu nói chuyện hôm nay có mang theo chút vị ngọt nhẹ…
Tiểu khu ở đường Khải Minh được xây dựng từ mười năm trước, năm đó được xem là khá tốt, chỗ đậu xe cũng đầy đủ, nhưng hiện tại xem ra đã tính đến chuyện giải phóng mặt bằng rồi. Chắc hẳn bên đối tác thấy hoài niệm, nên cứ ở đây mãi. Trợ lý Trương vừa đưa Thi Sơn Thanh lên, định xuống dưới trông chừng thì phát hiện bánh xe trước bị hư.
Trợ lý Trương hết cách đành gọi điện thoại cho người ta đến kéo đi, còn mình thì gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh nói rõ tình hình. Cửa tiệm sửa xe cũng không xa lắm, thợ đến kéo xe nói sửa xong phải mất ba tiếng. Trợ lý Trương suy nghĩ rồi dứt khoát đứng chờ dưới lầu, lát nữa sẽ cùng cậu chủ nhà mình đi lấy xe luôn.
Thời tiết ở thành phố Hải trong mấy ngày nay càng ngày càng nóng, lúc Thi Sơn Thanh đi ra từ chỗ đối tác thì đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt.
Trợ lý Trương đi theo chăm sóc Thi Sơn Thanh lâu như vậy, nên cũng biết cậu chủ nhà mình kiêu ngạo cỡ nào. Không phải cậu muốn thế, mà vì trời sinh thể chất có vấn đề. Nếu bị phơi nắng dưới ánh mặt trời lớn, cậu sẽ bị lột da. Cho nên anh ta mới mở bản đồ trong điện thoại để tìm một siêu thị gần nhất, rồi chạy vào mua một cây dù che nắng, sau đó đi đón Thi Sơn Thanh.
Một cây dù che nắng không che hết hai người đàn ông, lại nói da của trợ lý Trương rất thô nên thật sự không cần. Cuối cùng là một mình Thi Sơn Thanh che dù đi phía trước, trợ lý Trương đi theo phía sau.
Đang giữa trưa nên trên đường không có mấy người, Thi Sơn Thanh đứng cạnh dải cây xanh của tiểu khu thì thấy được Long Ngọ. Cô xách hai bình nước uống, đang nhìn về phía sau như đang chờ ai đó. Thi Sơn Thanh vô thức dừng bước.
Quả nhiên chỉ lát sau, một người đàn ông cao lớn anh tuấn chậm rãi đi đến cạnh Long Ngọ từ phía sau. So với dáng vẻ cậu ấm chanh sả của Thi Sơn Thanh, thì người đàn ông kia có phần hoang dại hơn, đi chung với Long Ngọ lại càng bù trừ cho nhau.
Thi Sơn Thanh trầm mặc nắm cán dù đứng đó, nhìn hai người đang thân mật không coi ai ra gì kia. không biết người đàn ông đã nói gì đó, Long Ngọ liền nhíu mày sau đó lại nở một nụ cười nhạt, khác hoàn toàn với nụ cười cứng ngắc thường thấy lúc ở trường. Một tay của người đàn ông kia thậm chí còn ôm lấy Long Ngọ, nhưng không thấy Long Ngọ có phản ứng đẩy ra, cuối cùng hai người đi vào một tiểu khu.
Cậu còn nhớ khi học yoga lần trước, mình chỉ huých nhẹ cô một cái, mà cả người Long Ngọ đã căng cứng, lúc đó Thi Sơn Thanh còn nghĩ cô sẽ hất mình ra. Vậy người đàn ông kia… Là người cô thích?
Thi Sơn Thanh bỗng cảm thấy mặt trời hôm nay thật chói mắt, ngay cả bung dù cũng vô dụng.
“Cậu chủ?” Trợ lý Trương chạy lên từ phía sau. Anh ta nhìn theo tầm mắt Thi Sơn Thanh, nhưng chỉ thấy trên đường trống không, chẳng có gì hết.
“Đi thôi.” Thi Sơn Thanh nói giọng khàn khàn, trên mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào.
Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là một anh bạn trai, đáy mắt đang cụp của Thi Sơn Thanh lóe lên tia sáng lạnh.
Long Ngọ đang bị Long Khắc Phương tóm lại hỏi đông hỏi tây đương nhiên không hề biết Thi Sơn Thanh đã hiểu lầm chuyện gì, lại càng không biết sẽ phát sinh những thay đổi nghiêng trời lệch đất từ ngày mai. Bây giờ cô đang mệt mỏi ứng phó với Long Khắc Phương, còn phải moi ra cách làm thế nào ở chung với bạn một cách đúng đắn từ cái miệng lắm chuyện của anh ấy.
“Trông cậu ta ra sao?” Long Khắc Phương vừa về đến nhà liền đẩy mạnh Long Ngọ vào phòng của cô, còn mình thì ngồi trên ghế của Long Ngọ, nhấc chân lên bắt chéo rồi hỏi. Anh ấy đoán chắc nam sinh cũng khá bảnh, vì từ nhỏ Long Khắc Phương đã biết Long Ngọ thích những người có khuôn mặt đẹp. Khi anh ấy mang tới vài cuốn tạp chí linh ta linh tinh, thì thỉnh thoảng Long Ngọ sẽ nhìn chằm chặp vào nhân vật ảnh bìa suốt cả buổi.
“Cậu ấy…” Long Ngọ vừa nhớ tới Thi Sơn Thanh thì đáy lòng bỗng mềm mại một cách khó hiểu, “Ừm, đẹp trai.”
Anh ấy biết ngay mà! Long Khắc Phương nhíu mày hỏi tiếp: “Bọn em…”
“Ra ăn cơm nào!” Long Hoành gõ cửa gọi từ bên ngoài.
“Ra ngay đây ạ.” Long Khắc Phương đáp lại rồi quay đầu nói với Long Ngọ: “Cuối tuần chúng ta sẽ ra ngoài trò chuyện.”
“Mẹ chưa về ạ?” Long Ngọ ra ngoài nhìn bố mình hỏi.
“Cạch cạch” một tiếng, cửa được mở từ bên ngoài, Trần Tú đeo túi đi vào.
“Thím ơi ~ Cháu nhớ thím quá đi mất!” Long Khắc Phương vưa thấy, lập tức đi đến cho thím của mình một cái ôm nhiệt tình.
“Khắc phương đã về rồi à?” Trần Tú cũng rất vui, “Sao lại đi học cái tính của người nước ngoài thế, nhiệt tình quá đấy?”
“Mẹ.” Long Ngọ giúp Trần Tú lấy túi đi.
Trước đây lúc chưa ra nước ngoài, Long Khắc Phương thường xuyên đến đây ăn chực. Đã nhiều năm không về, nhưng anh ấy lại chẳng hề mất tự nhiên, ăn đến là vui vẻ.
Vốn hôm nay Long Ngọ còn định xin Long Khắc Phương chỉ dạy cách ở chung với bạn, kết quả Trần Tú đã lôi kéo Long Khắc Phương nói luôn miệng về chuyện nhà. Ngày mai cô lại bận học cả ngày nên buổi tối phải quay về trường, cuối cùng chỉ đành thôi, định lần sau sẽ nhắc lại chuyện này.
“Đi đường cẩn thận nha con.” Long Hoành đứng trước cửa dặn dò một câu.
“Dạ, bố vào nhà đi.” Long Ngọ nói.
Bởi vì không lấy được kinh của Long Khắc Phương vào tay, nên lúc về trường Long Ngọ liền thấy mất hết sức lực. Ngày mai đã gặp Thi Sơn Thanh rồi, cô thật sự không muốn cứ mất tự nhiên với nhau như thế.
Kết bạn thật khó…
Thi Sơn Thanh đã về đến ký túc xá cũng không hề thấy vui. Cậu ngồi trên giường, không thèm sấy cả mái tóc ướt sũng, mà chỉ quấn một chiếc khăn trắng tinh trên đầu. Cậu khép hờ mắt, để trần nửa người trên, thỉnh thoảng có những giọt nước màu đen chảy xuống vòm ngực cường tráng từ mái tóc đen.
Thì ra đây chính là ghen ư?
Thi Sơn Thanh đưa tay đè trái tim đang đập trong ngực, cảm nhận được ý ghen tuông sâu sắc truyền đến từ bên trong. Cảm giác kỳ lạ bữa giờ là vì mình thích cô ấy sao? Tiếc là mình lại chỉ nhận ra phần tình cảm ấy khi nhìn thấy Long Ngọ có bạn trai. Chẳng qua… vẫn kịp.
Lông mi dính nước ướt nhẹp run lên, Thi Sơn Thanh khẽ hếch cằm. Cậu đột nhiên nở một nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của mình, tựa như một bông hoa đỏ tươi nở rộ trên núi tuyết.
Cậu đã có một chút manh mối rồi.
Thi Sơn Thanh sờ di động bên cạnh, mở tiểu thuyết mà Long Ngọ đã gửi cho mình trước đó. Nếu cô đã thích đọc loại tiểu thuyết này, thì chắn hẳn sẽ thích giả thiết trong đó. Đúng vậy, Thi Sơn Thanh cũng cảm thấy những nhận vật nữ chính bên trong ai cũng là người bá đạo và mạnh mẽ, quả thực rất giống cảm giác mà Long Ngọ đem tới ở lần đầu tiên gặp nhau vào trước đó.
Cho nên mình chỉ cần tìm ra điểm chung của những nhân vật nam trong tiểu thuyết để học theo là được. Chuyện này đối với một cao thủ học tập như Thi Sơn Thanh mà nói, đơn giản chỉ là trò trẻ con.
Ngay đêm hôm đó, Thi Sơn Thanh đã chọn ra năm cuốn tiểu thuyết để so sánh về tính cách, ngoại hình, hoàn cảnh gia đình, năng lực và sáu khía cạnh khác của nhân vật nam chính. Cậu lập một biểu đồ mạng nhện*, cuối cùng tổng kết ra kết quả rồi bắt đầu đối chiếu với bản thân.
(*Biểu đồ mạng nhện là một đồ thị cho phép bạn đánh giá được hiệu quả thực hiện theo một số mục tiêu, sử dụng kèm theo nhiều tiêu chí.)
Thi Sơn Thanh phát hiện tính cách của mình cần phải có một sự thay đổi rất lớn. Trong năm cuốn tiểu thuyết này, nhân vật nam chính đều biết làm nũng, làm ra vẻ yếu đuối, không ai là ngoại lệ. Có hơi khó khăn, nhưng Thi Sơn Thanh tin rằng sẽ làm được.
Ngày mai là có thể bắt đầu thay đổi, Thi Sơn Thanh đóng máy tính, suy tư.
Long Ngọ hoàn toàn không biết việc này, cho nên lúc cô đến lớp và đối mặt với nụ cười xán lạn của Thi Sơn Thanh vào ngày hôm sau thì không khỏi ngơ ngẩn cả người.
“A Ngọ, gần đây cậu rất bận à?”
“Ừ, khá bận.” Vốn tưởng rằng bầu không khí hôm nay vẫn lúng ta lung túng, thế mà lại đột nhiên khôi phục dáng vẻ lúc trước, Long Ngọ ít nhiều cũng thấy không được tự nhiên.
“Cuối tuần này có rảnh không? Tớ muốn đi dạo quanh thành phố Hải, nhưng lại không biết ở đâu có phong cảnh đẹp cả.” Thi Sơn Thanh đè một tay lên huyệt thái dương, dường như rất phiền não, “Gần đây phải xử lý quá nhiều việc, mệt ghê.”
Thi Sơn Thanh đang quản lý công ty, rất nhiều người trong trường biết chuyện này, lúc Long Ngọ mới vào trường đã từng nghe Ninh Trừng nói. Thi Sơn Thanh đã chỉ ra như thế, Long Ngọ liền thấy bản thân quá nhạy cảm rồi. Cậu chỉ vì gần đây quá mệt mà thôi, đâu có giận dỗi gì, trước đó còn không quên mang rượu tới cho mình mà.
“Được.” Long Ngọ quyết định cắt ngay cuộc hẹn với Long Khắc Phương. Dù sao bọn họ cũng làm lành rồi, không có việc gì nữa thì không cần học hỏi kinh nghiệm tiếp làm gì.
Thi Sơn Thanh không tựa lưng vào ghế ngồi nghe giảng như ngày thường, mà nằm úp sấp trên bàn. Rèm đã được cột lên, mặt trời buổi sáng đã lên cao, tuy không nắng nhưng vẫn chói mắt.
“A Ngọ, tớ buồn ngủ.” Thi Sơn Thanh híp mắt, trong mắt lập tức trào ra một giọt nước long lanh.
Quả nhiên thấy Long Ngọ nhíu mày, đổi vị trí với cậu để cho cậu ngủ.
Lúc này Thi Sơn Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, ý của cậu là muốn cô đau lòng cho mình, chăm sóc mình. Khóe môi cậu cong lên một nụ cười, sau đó hạ xuống cực nhanh, khẽ khàng nói: “Cảm ơn A Ngọ.”
Hai người thừa lúc giáo viên không chú ý liền nhẹ chân nhẹ tay thay đổi vị trí. Thi Sơn Thanh làm như mệt mỏi mà nằm úp sấp trên bàn, cậu không chôn mặt trong khuỷu tay mà đưa mặt về phía Long Ngọ.
Tuy rằng ánh mặt trời đã được Long Ngọ che lại hơn nửa, nhưng vẫn có vài tia nắng chiếu lên mặt Thi Sơn Thanh. Cậu khẽ cau mày, lông mi run rẩy, theo Long Ngọ thấy hiển nhiên là cậu ngủ không yên.
Long Ngọ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vươn một bàn tay giúp cậu che nắng. Thấy ấn đường của cậu giãn ra, cô mới thở nhẹ một hơi, lại không biết vào giờ phút này trái tim của người nào đó đang đập nhanh đến thế nào.
Thành tích của hai người bọn họ rất tốt, hơn nữa đều vào đây với điểm số cao, nên giáo viên sẽ chẳng quản lý đến những động tác nhỏ như vậy.
Học xong một tiết, Thi Sơn Thanh mới giả bộ như vừa tỉnh ngủ mà ngồi dậy.
“A Ngọ, tớ đói bụng.” Thi Sơn Thanh sát lại quá gần, thiếu chút nữa là dựa hẳn lên người Long Ngọ luôn.
Thi Sơn Thanh ở trong lòng Long Ngọ không phải là người biết nói dối, cô nghe xong liền nghĩ rằng hôm qua cậu bận cả ngày, chắc buổi sáng chưa kịp ăn gì.
“Tôi đi mua đồ ăn sáng cho cậu.” Lúc trước Thi Sơn Thanh cũng từng mua giúp cô một lần, Long Ngọ vẫn còn nhớ rất rõ.
“Tớ đi với cậu.” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu nói.
Long Ngọ không hề nhận thấy tư thế của hai người lúc này vô cùng thân thiết, vẫn gật đầu nói: “Được.” Hoàn toàn không nghĩ ra nếu Thi Sơn Thanh đã tự đi được, thì sao cô còn phải đi cùng.
Chuyện liên quan đến mối quan hệ của hai người đã truyền khắp trường từ lâu, lúc này thấy hai người tan học liền cùng nhau đến căn tin mua đồ ăn thì người khác chẳng hề kinh ngạc.
“Thức đêm không tốt cho cơ thể đâu. Chuyện công ty quan trọng, nhưng thân thể còn quan trọng hơn.” Long Ngọ nghĩ nghĩ vẫn dặn dò một câu.
“Ừm.” Thi Sơn Thanh liếc mắt nhìn cánh tay Long Ngọ buông xuống bên chân, thì hầu kết giật giật. Bây giờ còn chưa phải lúc, cần thêm mấy bước nữa.
Long Ngọ đã ăn sáng nên bây giờ không muốn ăn nữa, chờ Thi Sơn Thanh mua xong, hai người lại quay về phòng học.
“Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi dẫn cậu lên Thiên Sơn, phong cảnh nơi đó cũng được lắm.” Long Ngọ vẫn chưa quên chuyện đi chơi vào cuối tuần.
“Được, làm phiền A Ngọ rồi.” Thi Sơn Thanh cười đến là vui vẻ.
Long Ngọ trầm mặc, luôn cảm thấy cách cậu nói chuyện hôm nay có mang theo chút vị ngọt nhẹ…
Bình luận facebook