Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Album ảnh đã lâu năm, là phong cách của bảy, tám năm trước. Trang trí bên trong đã ố vàng cũ kỹ, nhưng vẫn có thể nhìn ra nó đã được chủ nhân giữ gìn cẩn thận.
“Đây là ảnh lúc tớ học cấp 2.” Long Ngọ chỉ vào bức ảnh đầu tiên rồi nói.
Khi đó cô đã cắt tóc ngắn rồi, ngắn hơn cả tóc cô bây giờ. Khá giống với dáng vẻ lần đầu tiên Thi Sơn Thanh gặp cô.
Trong ảnh Long Ngọ đứng ở cổng trường, hẳn là trường cấp 2 của cô, bộ đồng phục rộng thùng thình treo trên người cô. Người thì gầy tong teo, nhìn rất đáng thương, nhưng biểu tình trên mặt lại không hề thay đổi. Hơn nữa mái tóc húi cua đó, lại hơi giống tội phạm thiếu niên bị cải tạo mới được thả ra.
Khi đó trông Long Ngọ không có sức sống như bây giờ, ánh mắt cũng không sắc bén. Đôi mắt nhìn vào ống kính của cô như đang thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không muốn bị ai nhìn thấy tấm ảnh này. Thế mà Long Ngọ lại chẳng hề ngượng ngùng, thoải mái cho Thi Sơn Thanh xem.
Thi Sơn Thanh nhìn tấm hình ấy cả nửa ngày mới lật tiếp, ở sau có rất nhiều ảnh chụp gia đình Long Ngọ, nhiều nhất là ảnh chụp trong giai đoạn cấp 2. Album ảnh được sắp xếp theo ngày, càng về sau khuôn mặt của Long Ngọ càng rõ nét.
Lật hết ảnh thời trung học của Long Ngọ, đến hai tấm hình thời đại học thì đột nhiên trống vài trang, sau đó Thi Sơn Thanh thấy ảnh Long Ngọ hiện tại.
Album ảnh là thứ đồ rất thần kỳ, có thể thấy rõ các giai đoạn trưởng thành của một người.
“A Ngọ chẳng thay đổi mấy nhỉ.” Thi Sơn Thanh ngẩng đầu nói chắc.
“Có thay đổi mà.” Long Ngọ lắc đầu. Nếu là trước kia cô sẽ không bao giờ chủ động làm quen với Thi Sơn Thanh.
Vẻ mặt của Thi Sơn Thanh khẽ thay đổi, cúi người khẽ dán lên môi Long Ngọ. Hô hấp nhẹ nhàng của hai người đan xen vào nhau, không mang theo tình dục, chỉ có sự thân mật trong đó.
“Nếu có thể quen biết A Ngọ sớm hơn thì tốt rồi.” Thi Sơn Thanh hơi lùi về sau, nói với vẻ tiếc nuối.
Nếu có thể quen biết sớm hơn, mặc dù không thể lập tức ở cùng một chỗ, nhưng bọn họ sẽ có nhiều kỷ niệm đẹp hơn.
“Hiện tại cũng chưa muộn mà.” Long Ngọ nói với vẻ mặt thường thấy, không hề vì nụ hôn vừa rồi mà thấy ngại ngùng. Thi Sơn Thanh rất biết không chế mức độ trong lòng bàn tay, cậu sẽ không khiến Long Ngọ cảm thấy khó chịu, thân mật vừa đủ đã có thể làm tăng tình cảm giữa hai người, cũng sẽ không làm Long Ngọ thấy không thoải mái.
“Ừm.” Hàng mày đẹp của Thi Sơn Thanh cong cong. Cậu đưa tay phải ra nắm lấy tay Long Ngọ, để ngón tay lạnh lẽo của Long Ngọ nhiễm chút độ ấm từ tay mình. Sau đó cậu dùng tay trái lật lui album ảnh trên đùi, đến tận trang đầu tiên mới dừng lại.
Thi Sơn Thanh dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình ấy rồi hỏi: “A Ngọ này, cậu tặng cho tớ bức ảnh này được không?”
“Cậu muốn nó à?” Long Ngọ nhìn tấm ảnh giống như tội phạm đang bị cải tạo kia, rốt cuộc cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Tớ rất thích.” Nghe ra được sự không tình nguyện trong câu nói của Long Ngọ, Thi Sơn Thanh híp mắt thật nhanh, sau đó tựa đầu vào vai Long Ngọ. Cậu khẽ lắc tay cô, làm nũng nói: “A Ngọ, có được không?”
“… Được.” Tay phải của Long Ngọ giật giật, biểu hiện tâm trạng không hề bình tĩnh của chủ nhân.
Thấy cô đồng ý, khóe miệng của Thi Sơn Thanh nhếch lên, lại mềm giọng nói với Long Ngọ: “Cảm ơn A Ngọ ~” Tiếp đó quay đầu hôn một cái thật kêu lên mặt cô, tiếng chụt rất vang trong căn phòng yên tĩnh.
Thật sự không hề phù hợp với người như cậu!
Long Ngọ: “…”
Cô vẫn không thể làm gì một đứa trẻ, cho dù Thi Sơn Thanh chỉ giống một đứa trẻ đi nữa.
“A Ngọ, ảnh của cậu lúc bé đâu? Tiểu học cũng không có.” Lúc hỏi Thi Sơn Thanh vẫn tựa vào Long Ngọ. Cậu còn muốn ngắm Long Ngọ lúc bé nữa, không biết khuôn mặt nhỏ nhắn ấy có đơ và ngơ ngác nhìn vào ống kính như bây giờ. Cậu chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh ấy, liền hận không thể quay lại lúc đó, để trộm Long Ngọ đi.
“Cái này…” Long Ngọ cũng nhớ ra, “Trước khi lên cấp 2 nhà tớ có chuyển nhà một lần, cũng làm mất album ảnh vào lúc ấy.”
Khi đó Trần Tú đã buồn trong một thời gian dài, tự trách mình không giữ được nó, album ảnh mất rồi nên không tìm được đoạn hồi ức ấy nữa. Ban đầu Trần Tú nhận giữ album, vì bà ấy hay thích lấy ra xem.
Từ sau khi album bị mất, thì tất cả mọi thứ trong nhà đều do Long Hoành quản lý, đôi khi Trần Tú nhớ lại cũng buồn mất mấy ngày.
Không ngắm được Tiểu Long Ngọ nên Thi Sơn Thanh thấy hơi tiếc nuối. Cậu đặt album ảnh qua một bên rồi nói: “Tớ có ảnh lúc bé đấy, mấy ngày nữa mang qua cho A Ngọ xem nhé?”
“Được.” Long Ngọ trả lời.
Lúc này hai người đang rất gần nhau, Long Ngọ nghiêng đầu liền có thể gác lên vai Thi Sơn Thanh, nhưng vừa đối mắt với Thi Sơn Thanh thì cậu lại cười đến thật đẹp. Điều này khiến cho sâu trong nội tâm của kẻ cuồng cái đẹp như Long Ngọ không thể khống chế được mình nữa, mà trực tiếp sờ lên khuôn mặt của Thi Sơn Thanh.
Quen biết với Long Ngọ đã lâu, Thi Sơn Thanh đã dày công tập luyện cách dùng khuôn mặt này của cậu để đạt thứ mình muốn.
Lúc này đây, cậu run rẩy nhắm hai mắt mình lại, lông mi vừa dài vừa dày tựa như đang run rẩy trong lòng Long Ngọ. Vẻ yếu đuối thế này luôn khiến cô có một phần thương tiếc với Thi Sơn Thanh.
Từ nhỏ Long Ngọ đã bị người ta xem như là đại diện kẻ mạnh trong những đứa cùng lứa. Cô có thể dùng năng lực của mình vào học tập và làm đủ mọi chuyện, ít khi thấy nhờ người lớn. Đến giai đoạn sau khi cô vào Lang Kỵ rồi ra, liền sinh ra cái tính bảo vệ dân chúng bình thường, rồi chậm chạp không chịu thay đổi cái tính này. Cô ăn mềm không ăn cứng, mà Thi Sơn Thanh chẳng những yếu đuối lại còn có khuôn mặt đẹp trai mà người bình thường không có. Trên người cậu không có chỗ nào không đẹp, thoạt nhìn tựa như một tiểu vương tử gặp nạn đáng thương.
Đủ các nguyên nhân chồng lên nhau làm cho Long Ngọ sẵn sàng nhường nhịn Thi Sơn Thanh vô hạn, muốn cưng chiều cậu mãi.
“A Ngọ…” Thi Sơn Thanh thấp giọng nói, khiến giọng nói vốn trong trẻo mang theo từ tính bị chủ nhân của nó nói ra vị ngọt ngào.
Long Ngọ đang ôm mặt Thi Sơn Thanh từ từ sát lại gần, đầu tiên là hôn một cái lên chóp mũi cao thẳng của cậu, sau đó mới đến môi.
Thi Sơn Thanh hơi mở mắt, lông mi thật dài đảo qua khuôn mặt Long Ngọ, sâu trong đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng. Tay cậu ôm eo Long Ngọ, cậu hơi thẳng lưng để gần Long Ngọ hơn, mặc cô cạy mở môi mình.
Đại khái là Long Ngọ không biết có vài chuyện con gái phải nên rụt rè, nên cô cảm thấy giữa hai người yêu nhau thì hôn là chuyện nhất định phải làm, cô muốn trở thành một người yêu tuyệt vời. Sau đợt Thi Sơn Thanh chủ động lần trước, cô liền hiểu hôn không đơn giản chỉ là môi dán lên môi, nên đi học ngay.
Gần gũi với người yêu là một chuyện đặc biệt vui thích. Mới đầu Thi Sơn Thanh sướng đến nổi sục sôi trong lòng, nhưng dần dần lại thấy không thích hợp lắm. Long Ngọ là người học rất giỏi, lần thứ hai đã thuận buồm xuôi gió, khiến Thi Sơn Thanh cảm thấy mình bị hôn đến mềm nhũn cả người.
Thi Sơn Thanh khẽ cắn môi dưới của Long Ngọ một cái, để động tác của cô chậm lại, sau đó thêm sức vào cánh tay đang để trên lưng Long Ngọ rồi đẩy cô ngã ra giường. Cậu đã thả bàn tay nắm tay cô ra từ lâu, trước khi ngã xuống Thi Sơn Thanh đỡ tay ở gáy Long Ngọ.
Vì động tác bất chợt này mà hai người hơi cách nhau ra. Thi Sơn Thanh chống ở trên Long Ngọ, không đè toàn bộ sức nặng của mình lên người cô.
“Làm sao vậy?” Long Ngọ mờ mịt nói, hoài nghi mình làm không tốt, vì dù sao cũng là người mới học nghề.
Thi Sơn Thanh dùng lòng bàn tay lau vệt nước bên môi Long Ngọ, nói giọng khàn khàn: “A Ngọ, bọn mình nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải đến trường nữa.” Sau đó thì ngồi dậy.
“Có cần gì thì cậu tìm anh tớ nhé, anh ấy ở phòng đối diện với cậu.” Đôi mắt Long Ngọ đã tỉnh táo, không còn để ý vì sao Thi Sơn Thanh lại đột nhiên ngừng nữa.
“Được.” Thi Sơn Thanh cúi người ịn lên trán Long Ngọ một nụ hôn, dịu dàng nói, “Ngủ ngon nhé, A Ngọ.”
Chờ Thi Sơn Thanh ra ngoài, Long Ngọ mới đỡ trán mình ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người làm như vậy với cô. Trở mình để tắt đen trong phòng, Long Ngọ nghĩ về Thi Sơn Thanh trong bóng đêm.
“Đây là ảnh lúc tớ học cấp 2.” Long Ngọ chỉ vào bức ảnh đầu tiên rồi nói.
Khi đó cô đã cắt tóc ngắn rồi, ngắn hơn cả tóc cô bây giờ. Khá giống với dáng vẻ lần đầu tiên Thi Sơn Thanh gặp cô.
Trong ảnh Long Ngọ đứng ở cổng trường, hẳn là trường cấp 2 của cô, bộ đồng phục rộng thùng thình treo trên người cô. Người thì gầy tong teo, nhìn rất đáng thương, nhưng biểu tình trên mặt lại không hề thay đổi. Hơn nữa mái tóc húi cua đó, lại hơi giống tội phạm thiếu niên bị cải tạo mới được thả ra.
Khi đó trông Long Ngọ không có sức sống như bây giờ, ánh mắt cũng không sắc bén. Đôi mắt nhìn vào ống kính của cô như đang thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không muốn bị ai nhìn thấy tấm ảnh này. Thế mà Long Ngọ lại chẳng hề ngượng ngùng, thoải mái cho Thi Sơn Thanh xem.
Thi Sơn Thanh nhìn tấm hình ấy cả nửa ngày mới lật tiếp, ở sau có rất nhiều ảnh chụp gia đình Long Ngọ, nhiều nhất là ảnh chụp trong giai đoạn cấp 2. Album ảnh được sắp xếp theo ngày, càng về sau khuôn mặt của Long Ngọ càng rõ nét.
Lật hết ảnh thời trung học của Long Ngọ, đến hai tấm hình thời đại học thì đột nhiên trống vài trang, sau đó Thi Sơn Thanh thấy ảnh Long Ngọ hiện tại.
Album ảnh là thứ đồ rất thần kỳ, có thể thấy rõ các giai đoạn trưởng thành của một người.
“A Ngọ chẳng thay đổi mấy nhỉ.” Thi Sơn Thanh ngẩng đầu nói chắc.
“Có thay đổi mà.” Long Ngọ lắc đầu. Nếu là trước kia cô sẽ không bao giờ chủ động làm quen với Thi Sơn Thanh.
Vẻ mặt của Thi Sơn Thanh khẽ thay đổi, cúi người khẽ dán lên môi Long Ngọ. Hô hấp nhẹ nhàng của hai người đan xen vào nhau, không mang theo tình dục, chỉ có sự thân mật trong đó.
“Nếu có thể quen biết A Ngọ sớm hơn thì tốt rồi.” Thi Sơn Thanh hơi lùi về sau, nói với vẻ tiếc nuối.
Nếu có thể quen biết sớm hơn, mặc dù không thể lập tức ở cùng một chỗ, nhưng bọn họ sẽ có nhiều kỷ niệm đẹp hơn.
“Hiện tại cũng chưa muộn mà.” Long Ngọ nói với vẻ mặt thường thấy, không hề vì nụ hôn vừa rồi mà thấy ngại ngùng. Thi Sơn Thanh rất biết không chế mức độ trong lòng bàn tay, cậu sẽ không khiến Long Ngọ cảm thấy khó chịu, thân mật vừa đủ đã có thể làm tăng tình cảm giữa hai người, cũng sẽ không làm Long Ngọ thấy không thoải mái.
“Ừm.” Hàng mày đẹp của Thi Sơn Thanh cong cong. Cậu đưa tay phải ra nắm lấy tay Long Ngọ, để ngón tay lạnh lẽo của Long Ngọ nhiễm chút độ ấm từ tay mình. Sau đó cậu dùng tay trái lật lui album ảnh trên đùi, đến tận trang đầu tiên mới dừng lại.
Thi Sơn Thanh dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình ấy rồi hỏi: “A Ngọ này, cậu tặng cho tớ bức ảnh này được không?”
“Cậu muốn nó à?” Long Ngọ nhìn tấm ảnh giống như tội phạm đang bị cải tạo kia, rốt cuộc cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Tớ rất thích.” Nghe ra được sự không tình nguyện trong câu nói của Long Ngọ, Thi Sơn Thanh híp mắt thật nhanh, sau đó tựa đầu vào vai Long Ngọ. Cậu khẽ lắc tay cô, làm nũng nói: “A Ngọ, có được không?”
“… Được.” Tay phải của Long Ngọ giật giật, biểu hiện tâm trạng không hề bình tĩnh của chủ nhân.
Thấy cô đồng ý, khóe miệng của Thi Sơn Thanh nhếch lên, lại mềm giọng nói với Long Ngọ: “Cảm ơn A Ngọ ~” Tiếp đó quay đầu hôn một cái thật kêu lên mặt cô, tiếng chụt rất vang trong căn phòng yên tĩnh.
Thật sự không hề phù hợp với người như cậu!
Long Ngọ: “…”
Cô vẫn không thể làm gì một đứa trẻ, cho dù Thi Sơn Thanh chỉ giống một đứa trẻ đi nữa.
“A Ngọ, ảnh của cậu lúc bé đâu? Tiểu học cũng không có.” Lúc hỏi Thi Sơn Thanh vẫn tựa vào Long Ngọ. Cậu còn muốn ngắm Long Ngọ lúc bé nữa, không biết khuôn mặt nhỏ nhắn ấy có đơ và ngơ ngác nhìn vào ống kính như bây giờ. Cậu chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh ấy, liền hận không thể quay lại lúc đó, để trộm Long Ngọ đi.
“Cái này…” Long Ngọ cũng nhớ ra, “Trước khi lên cấp 2 nhà tớ có chuyển nhà một lần, cũng làm mất album ảnh vào lúc ấy.”
Khi đó Trần Tú đã buồn trong một thời gian dài, tự trách mình không giữ được nó, album ảnh mất rồi nên không tìm được đoạn hồi ức ấy nữa. Ban đầu Trần Tú nhận giữ album, vì bà ấy hay thích lấy ra xem.
Từ sau khi album bị mất, thì tất cả mọi thứ trong nhà đều do Long Hoành quản lý, đôi khi Trần Tú nhớ lại cũng buồn mất mấy ngày.
Không ngắm được Tiểu Long Ngọ nên Thi Sơn Thanh thấy hơi tiếc nuối. Cậu đặt album ảnh qua một bên rồi nói: “Tớ có ảnh lúc bé đấy, mấy ngày nữa mang qua cho A Ngọ xem nhé?”
“Được.” Long Ngọ trả lời.
Lúc này hai người đang rất gần nhau, Long Ngọ nghiêng đầu liền có thể gác lên vai Thi Sơn Thanh, nhưng vừa đối mắt với Thi Sơn Thanh thì cậu lại cười đến thật đẹp. Điều này khiến cho sâu trong nội tâm của kẻ cuồng cái đẹp như Long Ngọ không thể khống chế được mình nữa, mà trực tiếp sờ lên khuôn mặt của Thi Sơn Thanh.
Quen biết với Long Ngọ đã lâu, Thi Sơn Thanh đã dày công tập luyện cách dùng khuôn mặt này của cậu để đạt thứ mình muốn.
Lúc này đây, cậu run rẩy nhắm hai mắt mình lại, lông mi vừa dài vừa dày tựa như đang run rẩy trong lòng Long Ngọ. Vẻ yếu đuối thế này luôn khiến cô có một phần thương tiếc với Thi Sơn Thanh.
Từ nhỏ Long Ngọ đã bị người ta xem như là đại diện kẻ mạnh trong những đứa cùng lứa. Cô có thể dùng năng lực của mình vào học tập và làm đủ mọi chuyện, ít khi thấy nhờ người lớn. Đến giai đoạn sau khi cô vào Lang Kỵ rồi ra, liền sinh ra cái tính bảo vệ dân chúng bình thường, rồi chậm chạp không chịu thay đổi cái tính này. Cô ăn mềm không ăn cứng, mà Thi Sơn Thanh chẳng những yếu đuối lại còn có khuôn mặt đẹp trai mà người bình thường không có. Trên người cậu không có chỗ nào không đẹp, thoạt nhìn tựa như một tiểu vương tử gặp nạn đáng thương.
Đủ các nguyên nhân chồng lên nhau làm cho Long Ngọ sẵn sàng nhường nhịn Thi Sơn Thanh vô hạn, muốn cưng chiều cậu mãi.
“A Ngọ…” Thi Sơn Thanh thấp giọng nói, khiến giọng nói vốn trong trẻo mang theo từ tính bị chủ nhân của nó nói ra vị ngọt ngào.
Long Ngọ đang ôm mặt Thi Sơn Thanh từ từ sát lại gần, đầu tiên là hôn một cái lên chóp mũi cao thẳng của cậu, sau đó mới đến môi.
Thi Sơn Thanh hơi mở mắt, lông mi thật dài đảo qua khuôn mặt Long Ngọ, sâu trong đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng. Tay cậu ôm eo Long Ngọ, cậu hơi thẳng lưng để gần Long Ngọ hơn, mặc cô cạy mở môi mình.
Đại khái là Long Ngọ không biết có vài chuyện con gái phải nên rụt rè, nên cô cảm thấy giữa hai người yêu nhau thì hôn là chuyện nhất định phải làm, cô muốn trở thành một người yêu tuyệt vời. Sau đợt Thi Sơn Thanh chủ động lần trước, cô liền hiểu hôn không đơn giản chỉ là môi dán lên môi, nên đi học ngay.
Gần gũi với người yêu là một chuyện đặc biệt vui thích. Mới đầu Thi Sơn Thanh sướng đến nổi sục sôi trong lòng, nhưng dần dần lại thấy không thích hợp lắm. Long Ngọ là người học rất giỏi, lần thứ hai đã thuận buồm xuôi gió, khiến Thi Sơn Thanh cảm thấy mình bị hôn đến mềm nhũn cả người.
Thi Sơn Thanh khẽ cắn môi dưới của Long Ngọ một cái, để động tác của cô chậm lại, sau đó thêm sức vào cánh tay đang để trên lưng Long Ngọ rồi đẩy cô ngã ra giường. Cậu đã thả bàn tay nắm tay cô ra từ lâu, trước khi ngã xuống Thi Sơn Thanh đỡ tay ở gáy Long Ngọ.
Vì động tác bất chợt này mà hai người hơi cách nhau ra. Thi Sơn Thanh chống ở trên Long Ngọ, không đè toàn bộ sức nặng của mình lên người cô.
“Làm sao vậy?” Long Ngọ mờ mịt nói, hoài nghi mình làm không tốt, vì dù sao cũng là người mới học nghề.
Thi Sơn Thanh dùng lòng bàn tay lau vệt nước bên môi Long Ngọ, nói giọng khàn khàn: “A Ngọ, bọn mình nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải đến trường nữa.” Sau đó thì ngồi dậy.
“Có cần gì thì cậu tìm anh tớ nhé, anh ấy ở phòng đối diện với cậu.” Đôi mắt Long Ngọ đã tỉnh táo, không còn để ý vì sao Thi Sơn Thanh lại đột nhiên ngừng nữa.
“Được.” Thi Sơn Thanh cúi người ịn lên trán Long Ngọ một nụ hôn, dịu dàng nói, “Ngủ ngon nhé, A Ngọ.”
Chờ Thi Sơn Thanh ra ngoài, Long Ngọ mới đỡ trán mình ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người làm như vậy với cô. Trở mình để tắt đen trong phòng, Long Ngọ nghĩ về Thi Sơn Thanh trong bóng đêm.
Bình luận facebook