Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Đến quán bar chơi
Ngay sau đó, Vương Tuệ ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
"Dù sao, tôi cũng đã quen với việc nghe họ nói xấu rồi, không sao cả, hơn nữa, tôi nghĩ chúng ta không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn là bạn bè, đúng không?"
“Đương nhiên!”, Lâm Vũ cười gật đầu.
Sau khi cơm nước xong.
“Vương Tuệ, còn sớm, chúng ta ra ngoài chơi đi”, Lâm Vũ đề nghị.
Lâm Vũ đã có sẵn kế hoạch trong đầu.
"Ra ngoài chơi? Đi đâu?", Vương Tuệ tò mò hỏi.
“Quán bar”, Lâm Vũ phun ra hai chữ.
"Quán bar? Cái này... Lâm Vũ, tôi không thích tới mấy nơi đó", Vương Tuệ lắc đầu.
Mà Vương Tuệ cũng khó hiểu, tại sao Lâm Vũ lại đột ngột đề nghị đến quán bar chơi.
"Vương Tuệ đừng lo, chỉ là đi cho vui thôi. Tôi không có ý nghĩ gì xấu đâu. Hôm nay tôi giúp cậu kéo tài trợ. Đi với tôi một chuyến cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng đâu nhỉ”.
"Được thôi".
Sau khi Vương Tuệ suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô đã đồng ý.
Trong mắt Vương Tuệ, Lâm Vũ không phải người xấu, cho nên cô lựa chọn tin tưởng Lâm Vũ.
Sau khi Vương Tuệ chào mẹ, cả hai vội vã ra ngoài.
...
Sau nửa giờ.
Ở lối vào của bar Tình Duyên.
"Lâm Vũ, chúng ta... chúng ta tới đây à?"
Nhìn bảng hiệu đèn neon trong quán, Vương Tuệ rất kinh ngạc.
Bởi vì Linh Linh, con gái hàng xóm của Vương Tuệ, là quản lý của quán bar này.
“Ừ, là chỗ này”, Lâm Vũ cười gật đầu.
“Lâm Vũ, cậu đưa tôi tới đây không phải là vì Linh Linh đấy chứ?”, Vương Tuệ không khỏi hỏi.
Trước khi đến đây, Vương Tuệ không thể đoán được tại sao Lâm Vũ lại đề nghị đi bar.
Nhưng sau khi nhìn thấy biển hiệu của quán bar, Vương Tuệ lờ mờ đoán được Lâm Vũ nghĩ gì.
“Cậu rất thông minh, đoán ra được hết rồi”, Lâm Vũ cười nói.
Sắc mặt ghê tởm của người phụ nữ trung niên hàng xóm và con gái Linh Linh trước cửa nhà Vương Tuệ hôm nay rõ ràng vẫn còn sống động như ở trước mắt.
Mục đích đến đây của Lâm Vũ rất đơn giản, đó là để tìm lại thể diện cho Vương Tuệ, xả giận cho Vương Tuệ!
"Lâm Vũ, tôi biết cậu muốn xả giận cho tôi. Tôi rất cảm kích lòng tốt của cậu. Cô ấy... dù sao thì cô ấy cũng là quản lý ở đây. Nếu chúng ta đến đây để làm phiền cô ấy, e rằng …"
Vương Tuệ có vẻ rất lo lắng, cô không muốn Lâm Vũ gặp rắc rối chỉ vì muốn xả giận cho cô, thậm chí có thể khiến Lâm Vũ gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, việc Lâm Vũ muốn xả giận cho Vương Tuệ khiến tim cô cảm thấy rất ấm áp, những năm qua chưa có ai thật lòng giúp đỡ hay quan tâm cô một cách chân thành như vậy.
Bởi vì điều này, cô không thể để Lâm Vũ xảy ra bất cứ chuyện gì vì bản thân mình. . Truyện Linh Dị
“Đừng lo, tôi không đến phá quán đâu”, Lâm Vũ cười nói.
Nói xong, Lâm Vũ trực tiếp sải bước đi vào quán bar.
"Lâm Vũ…"
Nhìn thấy Lâm Vũ đi vào quán bar, trong mắt Vương Tuệ hiện lên vẻ lo lắng, nhưng Lâm Vũ đã đi vào rồi, cô không còn cách nào khác là đi theo.
Sau khi bước vào quán bar, tiếng nhạc heavy metal chói tai bất ngờ ập tới.
Lâm Vũ liếc nhìn xung quanh, lúc này trong quán đã có khá nhiều khách.
“Chào mừng đến với quán bar Tình Duyên. Tôi có thể giúp gì cho hai người?”, hai nhân viên một nam một nữ tiến đến nghênh đón.
“Cho chúng tôi một băng ghế dài có view đẹp nhất”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
"Thưa anh, băng ghế có mức tiêu thụ nhất định, băng ghế có view đẹp nhất yêu cầu mức tiêu thụ tối thiểu là 6888 nhân dân tệ. Chúng tôi khuyên hai người nên đến quầy bar hoặc ngồi lẻ", nữ nhân viên nói.
Nam nhân viên bên cạnh khinh khỉnh nói:
"Hai đứa nhà quê, vừa vào đã đòi băng ghế, lại còn là loại có view đẹp nhất nữa chứ? Thật là nực cười!"
Nhân viên nam này đã làm việc ở đây được một thời gian rồi. Anh ta đương nhiên sẽ đánh giá sức tiêu dùng của khách qua trang phục của khách.
Theo đánh giá hiện tại, vừa nhìn trang phục của Lâm Vũ và Vương Tuệ đã biết họ là những người có sức chi tiêu thấp nhất, thậm chí họ có thể không mua được gì.
Tuy rằng giọng nói của anh ta không lớn, nhưng Lâm Vũ vẫn nghe thấy.
"Bốp!"
Lâm Vũ cau mày tiến lên một bước, tát tên nhân viên nam một cái giòn tan!
Một tên nhân viên quèn làm công trong quán bar nhỏ lại dám chế nhạo anh ngay khi vừa gặp mặt, Lâm Vũ tuyệt đối không quen với loại người này, lập tức tiến lên tát cho anh ta một cái!
“Mày… mày đánh tao?”, nam nhân viên lập tức ngẩn người.
“Tao đánh mày đấy, xin lỗi tao vì lời mày vừa nói ngay!”, Lâm Vũ lạnh lùng nói.
"Dù sao, tôi cũng đã quen với việc nghe họ nói xấu rồi, không sao cả, hơn nữa, tôi nghĩ chúng ta không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn là bạn bè, đúng không?"
“Đương nhiên!”, Lâm Vũ cười gật đầu.
Sau khi cơm nước xong.
“Vương Tuệ, còn sớm, chúng ta ra ngoài chơi đi”, Lâm Vũ đề nghị.
Lâm Vũ đã có sẵn kế hoạch trong đầu.
"Ra ngoài chơi? Đi đâu?", Vương Tuệ tò mò hỏi.
“Quán bar”, Lâm Vũ phun ra hai chữ.
"Quán bar? Cái này... Lâm Vũ, tôi không thích tới mấy nơi đó", Vương Tuệ lắc đầu.
Mà Vương Tuệ cũng khó hiểu, tại sao Lâm Vũ lại đột ngột đề nghị đến quán bar chơi.
"Vương Tuệ đừng lo, chỉ là đi cho vui thôi. Tôi không có ý nghĩ gì xấu đâu. Hôm nay tôi giúp cậu kéo tài trợ. Đi với tôi một chuyến cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng đâu nhỉ”.
"Được thôi".
Sau khi Vương Tuệ suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô đã đồng ý.
Trong mắt Vương Tuệ, Lâm Vũ không phải người xấu, cho nên cô lựa chọn tin tưởng Lâm Vũ.
Sau khi Vương Tuệ chào mẹ, cả hai vội vã ra ngoài.
...
Sau nửa giờ.
Ở lối vào của bar Tình Duyên.
"Lâm Vũ, chúng ta... chúng ta tới đây à?"
Nhìn bảng hiệu đèn neon trong quán, Vương Tuệ rất kinh ngạc.
Bởi vì Linh Linh, con gái hàng xóm của Vương Tuệ, là quản lý của quán bar này.
“Ừ, là chỗ này”, Lâm Vũ cười gật đầu.
“Lâm Vũ, cậu đưa tôi tới đây không phải là vì Linh Linh đấy chứ?”, Vương Tuệ không khỏi hỏi.
Trước khi đến đây, Vương Tuệ không thể đoán được tại sao Lâm Vũ lại đề nghị đi bar.
Nhưng sau khi nhìn thấy biển hiệu của quán bar, Vương Tuệ lờ mờ đoán được Lâm Vũ nghĩ gì.
“Cậu rất thông minh, đoán ra được hết rồi”, Lâm Vũ cười nói.
Sắc mặt ghê tởm của người phụ nữ trung niên hàng xóm và con gái Linh Linh trước cửa nhà Vương Tuệ hôm nay rõ ràng vẫn còn sống động như ở trước mắt.
Mục đích đến đây của Lâm Vũ rất đơn giản, đó là để tìm lại thể diện cho Vương Tuệ, xả giận cho Vương Tuệ!
"Lâm Vũ, tôi biết cậu muốn xả giận cho tôi. Tôi rất cảm kích lòng tốt của cậu. Cô ấy... dù sao thì cô ấy cũng là quản lý ở đây. Nếu chúng ta đến đây để làm phiền cô ấy, e rằng …"
Vương Tuệ có vẻ rất lo lắng, cô không muốn Lâm Vũ gặp rắc rối chỉ vì muốn xả giận cho cô, thậm chí có thể khiến Lâm Vũ gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, việc Lâm Vũ muốn xả giận cho Vương Tuệ khiến tim cô cảm thấy rất ấm áp, những năm qua chưa có ai thật lòng giúp đỡ hay quan tâm cô một cách chân thành như vậy.
Bởi vì điều này, cô không thể để Lâm Vũ xảy ra bất cứ chuyện gì vì bản thân mình. . Truyện Linh Dị
“Đừng lo, tôi không đến phá quán đâu”, Lâm Vũ cười nói.
Nói xong, Lâm Vũ trực tiếp sải bước đi vào quán bar.
"Lâm Vũ…"
Nhìn thấy Lâm Vũ đi vào quán bar, trong mắt Vương Tuệ hiện lên vẻ lo lắng, nhưng Lâm Vũ đã đi vào rồi, cô không còn cách nào khác là đi theo.
Sau khi bước vào quán bar, tiếng nhạc heavy metal chói tai bất ngờ ập tới.
Lâm Vũ liếc nhìn xung quanh, lúc này trong quán đã có khá nhiều khách.
“Chào mừng đến với quán bar Tình Duyên. Tôi có thể giúp gì cho hai người?”, hai nhân viên một nam một nữ tiến đến nghênh đón.
“Cho chúng tôi một băng ghế dài có view đẹp nhất”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
"Thưa anh, băng ghế có mức tiêu thụ nhất định, băng ghế có view đẹp nhất yêu cầu mức tiêu thụ tối thiểu là 6888 nhân dân tệ. Chúng tôi khuyên hai người nên đến quầy bar hoặc ngồi lẻ", nữ nhân viên nói.
Nam nhân viên bên cạnh khinh khỉnh nói:
"Hai đứa nhà quê, vừa vào đã đòi băng ghế, lại còn là loại có view đẹp nhất nữa chứ? Thật là nực cười!"
Nhân viên nam này đã làm việc ở đây được một thời gian rồi. Anh ta đương nhiên sẽ đánh giá sức tiêu dùng của khách qua trang phục của khách.
Theo đánh giá hiện tại, vừa nhìn trang phục của Lâm Vũ và Vương Tuệ đã biết họ là những người có sức chi tiêu thấp nhất, thậm chí họ có thể không mua được gì.
Tuy rằng giọng nói của anh ta không lớn, nhưng Lâm Vũ vẫn nghe thấy.
"Bốp!"
Lâm Vũ cau mày tiến lên một bước, tát tên nhân viên nam một cái giòn tan!
Một tên nhân viên quèn làm công trong quán bar nhỏ lại dám chế nhạo anh ngay khi vừa gặp mặt, Lâm Vũ tuyệt đối không quen với loại người này, lập tức tiến lên tát cho anh ta một cái!
“Mày… mày đánh tao?”, nam nhân viên lập tức ngẩn người.
“Tao đánh mày đấy, xin lỗi tao vì lời mày vừa nói ngay!”, Lâm Vũ lạnh lùng nói.
Bình luận facebook