Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Tôi bao
"Nhà hàng Thịnh Diên? Haha!"
Các sinh viên có mặt ở đó lại cười.
"Này cậu kia, cậu đã từng đến nhà hàng Thịnh Diên chưa? Tôi đã từng đi với anh Hổ rồi. Cậu có biết mức giá ở đó cao thể nào không?", cậu trai tóc đỏ cười.
"Đương nhiên là tôi biết. Nếu như cậu không chi trả nổi thì đó là do cậu chứ", Lâm Vũ nhẹ nói.
“Mày…mày cũng biết chém gió quá nhỉ, nói như thể mày có khả năng chi trả ấy, ít nhất thì tao cũng hơn mày”, sắc mặt cậu trai tóc đỏ đen lại.
Lúc này, Tuệ Tuệ cười và nói: "Lâm Vũ, không phải cậu đề nghị đến nhà hàng Thịnh Diên liên hoan sao? Được rồi, chúng ta hãy tới đó ăn, cậu bao, được không?"
“Không vấn đề gì, tôi sẽ lo chi phí cho bữa ăn”, Lâm Vũ bình tĩnh đáp.
Tuệ Tuệ nghe xong câu trả lời của Lâm Vũ thì giật mình, còn tưởng rằng Lâm Vũ sẽ không dám đồng ý, sau đó cô ta lại có thể tiếp tục cười nhạo Lâm Vũ.
Nhưng Lâm Vũ đã đồng ý?
"Được! Đấy là cậu nói đấy nhé! Các bạn, hôm nay chúng ta đến Thịnh Diên liên hoan. Về phần chi phí bữa ăn đã có Lâm Vũ bao, chúng ta chỉ cần ăn uống no say còn sau mà không trả nổi thì là chuyện của cậu ta”, Tuệ Tuệ lớn tiếng nói.
Tuệ Tuệ đã sẵn sàng để thuận nước đẩy thuyền, trị Lâm Vũ một trận, không phải cậu thích ra vẻ à? Lúc thanh toán mà không có tiền trả thì xem cậu sẽ làm gì.
"Được được được!"
Các sinh viên có mặt đều đồng ý, chỉ cần không bảo bọ họ trả tiền, họ đương nhiên sẵn sàng đến một nơi cao cấp như vậy để liên hoan.
"Các bạn, đi thôi!"
Tuệ Tuệ dẫn đầu đi về hướng nhà hàng Thịnh Diên.
“Tuệ Tuệ!”, Vương Tuệ ngăn Tuệ Tuệ lại.
“Tuệ Tuệ, cậu thật quá đáng, Lâm Vũ dù sao cũng là bạn học của cậu, sao có thể cố tình troll cậu ấy như vậy được!”, Vương Tuệ tỏ vẻ rất tức giận.
Vương Tuệ bình thường tính tình rất tốt, không cãi nhau với ai, cô và Tuệ Tuệ cũng là bạn bè bình thường.
Nhưng Tuệ Tuệ nhắm vào Lâm Vũ theo cách này khiến cô cảm thấy rất tức giận.
"Vương Tuệ, cậu còn nói đỡ cho cậu ta à? Cậu không thấy sao? Cậu ta chỉ là một thằng giỏi nói mồm. Tớ thấy là cậu bị cậu ta lừa cho mê muội rồi đấy. Là bạn bè, hôm nay tớ phải giúp cậu nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta”, Tuệ Tuệ bày ra bộ dạng như đang làm việc nghĩa.
Nói xong, Tuệ Tuệ tiếp tục đi về hướng nhà hàng Thịnh Diên, các bạn học cũng theo sau.
Lâm Vũ bước tới chỗ Vương Tuệ.
"Vương Tuệ. Tôi rất xin lỗi, vì tôi đã phá vỡ mối quan hệ bạn bè của cậu với Tuệ Tuệ", Lâm Vũ nói.
"Tôi mới phải là người phải nói xin lỗi mới đúng. Chính vì tôi mà cậu mới trở thành mục tiêu chế giễu của họ", Vương Tuệ vẻ mặt tội lỗi.
Khi Vương Tuệ nhìn thấy bạn học của mình đã cười nhạo Lâm Vũ nhiều như vậy. Cô thực sự đã rất tức giận, nhưng cô không biết phải làm thế nào để giúp Lâm Vũ.
“Vương Tuệ, cậu đang xót xa cho tôi đấy à?”, Lâm Vũ cười nói.
Vương Tuệ đỏ mặt: "Không phải, chúng ta là bạn bè, cho nên tôi không muốn thấy cậu bị mọi người chê cười".
“Lớp trưởng, tôi nhìn các cậu càng ngày càng không giống bạn bè, mà là càng ngày càng giống người yêu mới đúng”, cậu mập cười nói.
Khi Vương Tuệ nghe đến đây, mặt càng đỏ hơn.
Lâm Vũ lúng túng ho khan một tiếng:
"Mập, đừng nói nhảm nữa".
"Được được được, tôi sẽ không nói nữa, nhưng tôi rất mong chờ đấy. Lát nữa đến nhà hàng Thịnh Diên. Họ chắc chắn sẽ há hốc mồm ấy chứ, đến lúc đấy xem ai dám cười Lâm Vũ nữa”, cậu mập cao hứng nói.
Cậu mập biết rằng Lâm Vũ bây giờ là chủ của nhà hàng Thịnh Diên.
Cậu mập nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội để làm cho những người bạn học này nhìn rõ sự lợi hại của Lâm Vũ.
"Đã đến lúc thể hiện rồi. Nếu không, họ thực sự cho rằng tôi là một con mèo bệnh mất", Lâm Vũ cười nói.
Vương Tuệ có chút lo lắng: "Lâm Vũ, mức giá của nhà hàng Thịnh Diên rất cao, cho dù trúng trăm vạn cũng không thể tiêu hoang như thế".
Vương Tuệ không biết rằng Lâm Vũ là chủ của nhà hàng Thịnh Diên.
“Không sao, đi thôi”, Lâm Vũ cười nói.
...
Nhà hàng Thịnh Diên chỉ cách trường học hơn một nghìn mét, mọi người đi bộ thẳng đến lối vào của nhà hàng Thịnh Diên.
"Không hổ danh là nhà hàng tốt nhất gần trường chúng ta. Kiểu trang trí này thật sang trọng!"
"Sau hai năm học tại đại học Thanh Dương, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng Thịnh Diên đấy".
...
Nhiều sinh viên nhìn cổng nhà hàng Thịnh Diên rồi thốt lên.
Tuệ Tuệ quay lại nhìn Lâm Vũ nói: "Lâm Vũ, tôi xác nhận lại với cậu một lần nữa. Hôm nay cậu bao đúng không? Nếu không trả được, một mình cậu gánh hậu quả đúng không?"
“Đúng!”, Lâm Vũ vẫn mang theo nụ cười bình tĩnh.
"Được, tôi chỉ cần câu nói này của cậu thôi, chúng ta đi!"
Tuệ Tuệ đi thẳng đến nhà hàng Thịnh Diên, các bạn cùng lớp cũng theo sau.
Lâm Vũ nhìn nhà hàng Thịnh Diên với một nụ cười, sau đó nói:
"Mập, Vương Tuệ, đi, chúng ta vào đi!"
Sau đó, Lâm Vũ sải bước vào nhà hàng Thịnh Diên...
Các sinh viên có mặt ở đó lại cười.
"Này cậu kia, cậu đã từng đến nhà hàng Thịnh Diên chưa? Tôi đã từng đi với anh Hổ rồi. Cậu có biết mức giá ở đó cao thể nào không?", cậu trai tóc đỏ cười.
"Đương nhiên là tôi biết. Nếu như cậu không chi trả nổi thì đó là do cậu chứ", Lâm Vũ nhẹ nói.
“Mày…mày cũng biết chém gió quá nhỉ, nói như thể mày có khả năng chi trả ấy, ít nhất thì tao cũng hơn mày”, sắc mặt cậu trai tóc đỏ đen lại.
Lúc này, Tuệ Tuệ cười và nói: "Lâm Vũ, không phải cậu đề nghị đến nhà hàng Thịnh Diên liên hoan sao? Được rồi, chúng ta hãy tới đó ăn, cậu bao, được không?"
“Không vấn đề gì, tôi sẽ lo chi phí cho bữa ăn”, Lâm Vũ bình tĩnh đáp.
Tuệ Tuệ nghe xong câu trả lời của Lâm Vũ thì giật mình, còn tưởng rằng Lâm Vũ sẽ không dám đồng ý, sau đó cô ta lại có thể tiếp tục cười nhạo Lâm Vũ.
Nhưng Lâm Vũ đã đồng ý?
"Được! Đấy là cậu nói đấy nhé! Các bạn, hôm nay chúng ta đến Thịnh Diên liên hoan. Về phần chi phí bữa ăn đã có Lâm Vũ bao, chúng ta chỉ cần ăn uống no say còn sau mà không trả nổi thì là chuyện của cậu ta”, Tuệ Tuệ lớn tiếng nói.
Tuệ Tuệ đã sẵn sàng để thuận nước đẩy thuyền, trị Lâm Vũ một trận, không phải cậu thích ra vẻ à? Lúc thanh toán mà không có tiền trả thì xem cậu sẽ làm gì.
"Được được được!"
Các sinh viên có mặt đều đồng ý, chỉ cần không bảo bọ họ trả tiền, họ đương nhiên sẵn sàng đến một nơi cao cấp như vậy để liên hoan.
"Các bạn, đi thôi!"
Tuệ Tuệ dẫn đầu đi về hướng nhà hàng Thịnh Diên.
“Tuệ Tuệ!”, Vương Tuệ ngăn Tuệ Tuệ lại.
“Tuệ Tuệ, cậu thật quá đáng, Lâm Vũ dù sao cũng là bạn học của cậu, sao có thể cố tình troll cậu ấy như vậy được!”, Vương Tuệ tỏ vẻ rất tức giận.
Vương Tuệ bình thường tính tình rất tốt, không cãi nhau với ai, cô và Tuệ Tuệ cũng là bạn bè bình thường.
Nhưng Tuệ Tuệ nhắm vào Lâm Vũ theo cách này khiến cô cảm thấy rất tức giận.
"Vương Tuệ, cậu còn nói đỡ cho cậu ta à? Cậu không thấy sao? Cậu ta chỉ là một thằng giỏi nói mồm. Tớ thấy là cậu bị cậu ta lừa cho mê muội rồi đấy. Là bạn bè, hôm nay tớ phải giúp cậu nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta”, Tuệ Tuệ bày ra bộ dạng như đang làm việc nghĩa.
Nói xong, Tuệ Tuệ tiếp tục đi về hướng nhà hàng Thịnh Diên, các bạn học cũng theo sau.
Lâm Vũ bước tới chỗ Vương Tuệ.
"Vương Tuệ. Tôi rất xin lỗi, vì tôi đã phá vỡ mối quan hệ bạn bè của cậu với Tuệ Tuệ", Lâm Vũ nói.
"Tôi mới phải là người phải nói xin lỗi mới đúng. Chính vì tôi mà cậu mới trở thành mục tiêu chế giễu của họ", Vương Tuệ vẻ mặt tội lỗi.
Khi Vương Tuệ nhìn thấy bạn học của mình đã cười nhạo Lâm Vũ nhiều như vậy. Cô thực sự đã rất tức giận, nhưng cô không biết phải làm thế nào để giúp Lâm Vũ.
“Vương Tuệ, cậu đang xót xa cho tôi đấy à?”, Lâm Vũ cười nói.
Vương Tuệ đỏ mặt: "Không phải, chúng ta là bạn bè, cho nên tôi không muốn thấy cậu bị mọi người chê cười".
“Lớp trưởng, tôi nhìn các cậu càng ngày càng không giống bạn bè, mà là càng ngày càng giống người yêu mới đúng”, cậu mập cười nói.
Khi Vương Tuệ nghe đến đây, mặt càng đỏ hơn.
Lâm Vũ lúng túng ho khan một tiếng:
"Mập, đừng nói nhảm nữa".
"Được được được, tôi sẽ không nói nữa, nhưng tôi rất mong chờ đấy. Lát nữa đến nhà hàng Thịnh Diên. Họ chắc chắn sẽ há hốc mồm ấy chứ, đến lúc đấy xem ai dám cười Lâm Vũ nữa”, cậu mập cao hứng nói.
Cậu mập biết rằng Lâm Vũ bây giờ là chủ của nhà hàng Thịnh Diên.
Cậu mập nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội để làm cho những người bạn học này nhìn rõ sự lợi hại của Lâm Vũ.
"Đã đến lúc thể hiện rồi. Nếu không, họ thực sự cho rằng tôi là một con mèo bệnh mất", Lâm Vũ cười nói.
Vương Tuệ có chút lo lắng: "Lâm Vũ, mức giá của nhà hàng Thịnh Diên rất cao, cho dù trúng trăm vạn cũng không thể tiêu hoang như thế".
Vương Tuệ không biết rằng Lâm Vũ là chủ của nhà hàng Thịnh Diên.
“Không sao, đi thôi”, Lâm Vũ cười nói.
...
Nhà hàng Thịnh Diên chỉ cách trường học hơn một nghìn mét, mọi người đi bộ thẳng đến lối vào của nhà hàng Thịnh Diên.
"Không hổ danh là nhà hàng tốt nhất gần trường chúng ta. Kiểu trang trí này thật sang trọng!"
"Sau hai năm học tại đại học Thanh Dương, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng Thịnh Diên đấy".
...
Nhiều sinh viên nhìn cổng nhà hàng Thịnh Diên rồi thốt lên.
Tuệ Tuệ quay lại nhìn Lâm Vũ nói: "Lâm Vũ, tôi xác nhận lại với cậu một lần nữa. Hôm nay cậu bao đúng không? Nếu không trả được, một mình cậu gánh hậu quả đúng không?"
“Đúng!”, Lâm Vũ vẫn mang theo nụ cười bình tĩnh.
"Được, tôi chỉ cần câu nói này của cậu thôi, chúng ta đi!"
Tuệ Tuệ đi thẳng đến nhà hàng Thịnh Diên, các bạn cùng lớp cũng theo sau.
Lâm Vũ nhìn nhà hàng Thịnh Diên với một nụ cười, sau đó nói:
"Mập, Vương Tuệ, đi, chúng ta vào đi!"
Sau đó, Lâm Vũ sải bước vào nhà hàng Thịnh Diên...
Bình luận facebook