Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Liên hoan lớp
Bên trong nhà hàng Thịnh Diên.
Lớp Lâm Vũ tổng cộng có hơn bốn mươi người, bỗng chốc hơn bốn mươi người ùa vào nhà hàng Thịnh Diên, tất nhiên gây náo động lớn rồi.
Thấy tự nhiên có nhiều người ùa vào như thế, mấy nhân viên phục vụ vội vàng đón tiếp.
"Xin hỏi, mọi người đến dùng bữa phải không ạ?", một nhân viên hỏi.
"Ừ, lớp chúng tôi liên hoan, các cô mau đi chuẩn bị đi.", Tuệ Tuệ đứng mũi chịu sào nói.
"Liên hoan lớp? Mọi người... mọi người chắc chứ ạ?"
Mấy nhân viên ngạc nhiên hỏi lại.
Nhà hàng Thịnh Diên rất đắt đỏ, cùng lắm là có mấy cậu ấm cô chiêu lén đến đây tổ chức liên hoan mà thôi.
Chưa có ai liên hoan lớp mà lại đến nhà hàng Thịnh Diên cả.
"Chắc!"
Giọng nói vang vọng từ ngoài cửa truyền đến.
Mấy nhân viên quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Vũ đẩy đám người ra, sải bước vào trong.
"Ông chủ!"
Mấy nhân viên hơi ngạc nhiên, đây chẳng phải là ông chủ Lâm Vũ của bọn họ à?
Sau đó, bọn họ lập tức đồng thanh chào hỏi.
"Chào ông chủ!"
Bạn học trong lớp thấy thế thì đực mặt ra, sao mấy nhân viên này ai ai cũng gọi Lâm Vũ là ông chủ thế?
Chả lẽ Lâm Vũ là ông chủ nhà hàng Thịnh Diên thật á? Không đời nào.
"Sao mọi người... mọi người lại gọi cậu ta là ông chủ chứ? Mọi người nhầm à?", Tuệ Tuệ không nhịn được hỏi.
"Bởi vì anh ấy là ông chủ nhà hàng Thịnh Diên của chúng tôi, hàng thật giá thật đấy.", mấy nhân viên bán hàng giải thích.
"Gì cơ?"
Đám bạn học đứng đây nghe thấy thế thì lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Tuệ Tuệ trợn tròn mắt, đực mặt ra nhìn Lâm Vũ.
Ngay cả Vương Tuệ cũng ngạc nhiên che miệng, có vẻ rất sốc.
"Không! Không đời nào! Cậu ta chỉ là một tên kiết xác, làm sao lại là ông chủ nhà hàng Thịnh Diên được!"
Tuệ Tuệ hét toáng lên, bởi vì trong lòng ngạc nhiên nên giọng của cô ta đanh lại.
Đánh chết bọn họ cũng không tin Lâm Vũ lại là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên.
Lúc này, Tiểu Thiến giờ đã là quản lý vội chạy tới.
"Ông chủ, anh đến rồi à. Đây là hợp đồng chuyển nhượng và tài liệu do ông chủ cũ gửi tới, ông ấy nhờ tôi đưa cho anh.", Tiểu Thiến tươi cười đưa tài liệu cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhận lấy.
Sau đó, anh quay đầu nhìn Tuệ Tuệ.
"Cậu không tin tôi là ông chủ chứ gì? Thế thì mở to mắt chó ra mà nhìn xem.", Lâm Vũ ném tài liệu cho Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ không muốn tin, vội vàng đỡ lấy tài liệu xem, trên đó ghi rõ ràng chuyển nhượng nhà hàng Thịnh Diên sang cho Lâm Vũ, còn có thông tin cá nhân kèm theo, chắc chắn không sai vào đâu được.
"Bốp!"
Sau khi xem xong, tài liệu trong tay cô ta rơi bốp xuống đất, mặt mũi trắng bệch, cả người như bị hút hết sức lực.
Trời ạ, Lâm Vũ lại là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên?
Bây giờ dù cô ta không muốn tin cũng phải tin.
Bạn học của Lâm Vũ rất sốc, giờ lúc nhìn anh, trong mắt bọn họ không dám có chút khinh thường nào.
Chỉ có kính sợ!
Mập thấy thế thì bước lên, sung sướng nói.
"Tuệ Tuệ, tôi đã bảo anh Vũ giờ rất oách rồi".
Giờ mập cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lâm Vũ cũng cười khẩy nói.
"Bạn học Tuệ Tuệ à, không biết giờ cậu thấy tôi đã xứng với Vương Tuệ chưa?"
Sắc mặt Tuệ Tuệ vàng như nghệ, cô ta câm nín không nói được câu nào.
Lâm Vũ quay đầu nhìn Hồng Mao: "Còn cậu nữa, trước kia trong lớp cậu rất hay đá đểu tôi".
Vẻ mặt Hồng Mao trắng bệch, cúi đầu không dám hé răng nửa lời.
Lâm Vũ lại nhìn lướt qua các bạn học khác.
Những người trước kia hay châm chọc cười nhạo Lâm Vũ vội cúi đầu xuống, không dám nhìn anh.
Không nói đến nhà hàng Thịnh Diên có giá khoảng chục triệu tệ, trong mắt những sinh viên bình thường này, người có thể làm ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên đã oách lắm rồi, tính là người thành công rồi.
"Được rồi, Lâm Vũ tôi không phải là người bụng dạ hẹp hòi, chuyện đã qua tôi sẽ không tính toán với mọi người nữa, chỉ mong về sau mọi người đừng trông mặt mà bắt hình dong.", Lâm Vũ nói.
"Được, được!"
Mọi người nhao nhào gật đầu, trong lòng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lớp Lâm Vũ tổng cộng có hơn bốn mươi người, bỗng chốc hơn bốn mươi người ùa vào nhà hàng Thịnh Diên, tất nhiên gây náo động lớn rồi.
Thấy tự nhiên có nhiều người ùa vào như thế, mấy nhân viên phục vụ vội vàng đón tiếp.
"Xin hỏi, mọi người đến dùng bữa phải không ạ?", một nhân viên hỏi.
"Ừ, lớp chúng tôi liên hoan, các cô mau đi chuẩn bị đi.", Tuệ Tuệ đứng mũi chịu sào nói.
"Liên hoan lớp? Mọi người... mọi người chắc chứ ạ?"
Mấy nhân viên ngạc nhiên hỏi lại.
Nhà hàng Thịnh Diên rất đắt đỏ, cùng lắm là có mấy cậu ấm cô chiêu lén đến đây tổ chức liên hoan mà thôi.
Chưa có ai liên hoan lớp mà lại đến nhà hàng Thịnh Diên cả.
"Chắc!"
Giọng nói vang vọng từ ngoài cửa truyền đến.
Mấy nhân viên quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Vũ đẩy đám người ra, sải bước vào trong.
"Ông chủ!"
Mấy nhân viên hơi ngạc nhiên, đây chẳng phải là ông chủ Lâm Vũ của bọn họ à?
Sau đó, bọn họ lập tức đồng thanh chào hỏi.
"Chào ông chủ!"
Bạn học trong lớp thấy thế thì đực mặt ra, sao mấy nhân viên này ai ai cũng gọi Lâm Vũ là ông chủ thế?
Chả lẽ Lâm Vũ là ông chủ nhà hàng Thịnh Diên thật á? Không đời nào.
"Sao mọi người... mọi người lại gọi cậu ta là ông chủ chứ? Mọi người nhầm à?", Tuệ Tuệ không nhịn được hỏi.
"Bởi vì anh ấy là ông chủ nhà hàng Thịnh Diên của chúng tôi, hàng thật giá thật đấy.", mấy nhân viên bán hàng giải thích.
"Gì cơ?"
Đám bạn học đứng đây nghe thấy thế thì lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Tuệ Tuệ trợn tròn mắt, đực mặt ra nhìn Lâm Vũ.
Ngay cả Vương Tuệ cũng ngạc nhiên che miệng, có vẻ rất sốc.
"Không! Không đời nào! Cậu ta chỉ là một tên kiết xác, làm sao lại là ông chủ nhà hàng Thịnh Diên được!"
Tuệ Tuệ hét toáng lên, bởi vì trong lòng ngạc nhiên nên giọng của cô ta đanh lại.
Đánh chết bọn họ cũng không tin Lâm Vũ lại là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên.
Lúc này, Tiểu Thiến giờ đã là quản lý vội chạy tới.
"Ông chủ, anh đến rồi à. Đây là hợp đồng chuyển nhượng và tài liệu do ông chủ cũ gửi tới, ông ấy nhờ tôi đưa cho anh.", Tiểu Thiến tươi cười đưa tài liệu cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhận lấy.
Sau đó, anh quay đầu nhìn Tuệ Tuệ.
"Cậu không tin tôi là ông chủ chứ gì? Thế thì mở to mắt chó ra mà nhìn xem.", Lâm Vũ ném tài liệu cho Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ không muốn tin, vội vàng đỡ lấy tài liệu xem, trên đó ghi rõ ràng chuyển nhượng nhà hàng Thịnh Diên sang cho Lâm Vũ, còn có thông tin cá nhân kèm theo, chắc chắn không sai vào đâu được.
"Bốp!"
Sau khi xem xong, tài liệu trong tay cô ta rơi bốp xuống đất, mặt mũi trắng bệch, cả người như bị hút hết sức lực.
Trời ạ, Lâm Vũ lại là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên?
Bây giờ dù cô ta không muốn tin cũng phải tin.
Bạn học của Lâm Vũ rất sốc, giờ lúc nhìn anh, trong mắt bọn họ không dám có chút khinh thường nào.
Chỉ có kính sợ!
Mập thấy thế thì bước lên, sung sướng nói.
"Tuệ Tuệ, tôi đã bảo anh Vũ giờ rất oách rồi".
Giờ mập cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lâm Vũ cũng cười khẩy nói.
"Bạn học Tuệ Tuệ à, không biết giờ cậu thấy tôi đã xứng với Vương Tuệ chưa?"
Sắc mặt Tuệ Tuệ vàng như nghệ, cô ta câm nín không nói được câu nào.
Lâm Vũ quay đầu nhìn Hồng Mao: "Còn cậu nữa, trước kia trong lớp cậu rất hay đá đểu tôi".
Vẻ mặt Hồng Mao trắng bệch, cúi đầu không dám hé răng nửa lời.
Lâm Vũ lại nhìn lướt qua các bạn học khác.
Những người trước kia hay châm chọc cười nhạo Lâm Vũ vội cúi đầu xuống, không dám nhìn anh.
Không nói đến nhà hàng Thịnh Diên có giá khoảng chục triệu tệ, trong mắt những sinh viên bình thường này, người có thể làm ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên đã oách lắm rồi, tính là người thành công rồi.
"Được rồi, Lâm Vũ tôi không phải là người bụng dạ hẹp hòi, chuyện đã qua tôi sẽ không tính toán với mọi người nữa, chỉ mong về sau mọi người đừng trông mặt mà bắt hình dong.", Lâm Vũ nói.
"Được, được!"
Mọi người nhao nhào gật đầu, trong lòng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.