Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103 Cố Hưng : Ai nói đây là hàng thật
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Phản ứng của Sở Hoa Hùng kích động hơn so với vừa rồi khi nhìn thấy Hầu Dương Văn, đồng thời hắn nhanh chóng bước qua mà hoàn toàn không có bất kỳ sự hở hênh,cuối xuống và bắt tay với Cổ hung: "Xin chào chuyên gia Cổ, tôi là Sở Hoa Hùng, tôi là fan của ngài!"
Lâm Tử Minh cũng có chút giật mình, bây giờ hắn có thể gặp được Cổ Hừng danh tiếng lừng lẫy trong giới đồ cổ, trước dày hắn đã từng gặp Cổ Hưng, khi đó, ông nội còn chưa bị tê liệt, cũng có một chút giao tình với Cổ Hung.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ có điều khi đó hắn vẫn còn nhỏ, nên hiện tại Cổ Hưng có lẽ không nhớ ra hắn .
Sự xuất hiện của Cổ Hưng, làm cho bầu không khí bên trong xảy ra một ít biến đổi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Tử Minh vừa rồi còn lo lắng, hiện tại bắt đầu mừng thậm, hắn biết rõ Cổ Hưng là một người đối nhận xử thể, là một chuyên gia nghệ nhân có đôi tay nổi tiếng từ thời Chính Đức, được kính trọng, ngoại trừ kĩ thuật điệu luyện của ông ta, còn có một điều quan trọng nhất, chính là phẩm chất con người của ông ta, không a dua nịnh bợ, tuyệt đối không bao giờ làm việc thiên vị, gian lân.
Hiện tại sự xuất hiện của ông ta khiến cho cặp diễn viên Tử Đồ Nam và Hầu Dương Văn sợ là phải gặp han.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Nam và Hầu Dương Vặn cũng ý thức được điều này, sắc mặt bọn họ thật sự rất khó coi, sắc mặt Tư Đồ Nam hoàn toàn không thể khống chế tâm tình trở nên thâm trầm, nắm chặt tay, tâm tình thực sự tồi tệ! Về phần Hầu Dương Văn, sắc mặc đã tải nhợt, bắt đầu sợ.
Bọn họ nhìn nhau, biểu đạt cùng một ý nghĩ: Tuyệt đối không thể làm cho Cố Hưng, phát hiện gồm sứ thanh hoa này! Sau cùng không thể để cho Cổ Hưng đi vào đây, bằng không, bọn họ thật sự xong đời .
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cố Hưng đối mặt với sự nhiệt tình của Sở Hoa Hùng, ông ta có chút bất đắc dĩ nói: "Sở tiên sinh quá khen, Cỗ mỗ chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi." "Nào có nào có, chuyên gia Cố chính là thần tượng của những người yêu thích đồ cổ như chúng tôi! Hôm nay có thể gặp được ngài, Sở mỗ thật vinh hạnh!" - Sở Hoa Hùng như kẻ cuồng nhiệt, xoa tay nói: "Không biết chuyên gia Cổ có thể chụp chung với tôi một tấm ảnh được không?" "Việc này..." Cố Hưng khá bất lực.
Thế nhưng Sở Hoa Hùng không đợi ông ta nói xong, đã nhảy mắt ra dấu cho Liễu Tổ Hồng, yêu cầu Liễu Tổ Hồng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Liễu Tổ Hồng cũng biết Cổ Hưng là người tài giỏi, lập tức lấy điện thoại ra chụp một vài tấm ảnh.
Sở Hoa Hùng lúc này mới hài lòng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cố Hưng nhìn Hầu Dương Văn hỏi: "A Văn, con không phải đi thành phố Vân Nam sao?"
Hầu Dương Văn đối với Cố Hưng lễ phép, cung kính nói: "Thưa thầy, con quay về lây một ít đồ đạc, tôi nay sẽ đi tới thành phố Vân Nam." "Uh." Cố Hưng gật đầu, chào Sở Hoa Hùng, sau đó liền roi di. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sở Hoa Hùng lập tức nói: "Chuyên gia Cổ khoan đã, ở đây tôi có một món đồ của triều Minh..."
Ông ta chưa nói xong, Tư Đồ Nam liền họ khan hai tiếng, nói lớn: "Chú, cháu đột nhiên nhớ ra, chúng ta còn chưa có gọi món đâu! Hai nhân viên phục vụ lại đây, cho chủ gì của tôi gọi món ăn! Chú gì, hôm nay cháu làm khách, mọi người không cần khách sáo, muốn ăn cái gì liền gọi cái đói"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tư Đồ Nam toát mồ hôi lạnh, hiện tại hành động mà hắn thể hiện ra bên ngoài, nếu cần thận quan sát, có thể phát hiện hắn không bình thường, nhất là trong ánh mắt của hắn, để lộ ra một tia lo sợ cũng chột dạ.
Chỉ tiếc, chỉ có Lâm Tử Minh phát hiện, những người khác bao gồm cả Sở Phi, vẫn còn bị sốc bởi sự xuất hiện của Cô Hưng. Lâm Tử Minh nhìn bộ dạng này của hắn, khóe miệng nhếch lên với độ cong càng thêm lớn, Cổ Hưng đến thật đúng lúc, Tư Đồ Nam lần này sẽ bị đánh sưng lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hầu Dương Văn cũng kéo Cổ Hưng đi ra ngoài cửa, vừa nói: "Thầy, chúng ta cũng trở về gọi món đi."
Bọn họ phối hợp khá tốt, Cố Hưng bị lừa dối thành công, bắt đầu đi ra ngoài, có điều, Lâm Tử Minh làm sao lại bỏ lỡ cơ hội này, hắn lập tức hô to và đi ra ngoài: "Chuyên gia Cổ, tại đây cháu có một pho tượng được xem là gốm sứ thanh hóa của triều Minh, mời ngài xem qua."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lời nói này của Lâm Tử Minnh rất to và rõ ràng, lập tức làm cho Cố Hưng dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, quay lại, nói: "Cái gì? Gồm sứ thanh hoa của triều Minh? Ở đầu, cho tôi xem!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Tư Đồ Nam và Hầu Dương Văn hết sức khó coi, bọn họ trừng mắt liếc Lâm Tử Minh, trong ánh mắt tràn ngập thịnh nộ và sát khí, hận không thể xé xác Lâm Tử Minh! Phế vật này, không nói cũng không có ai nghĩ hắn câm điếc!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sở Hoa Hùng cũng khôi phục tinh thần, vội vàng nói: "Đúng đúng, Chuyên gia Cổ, tôi ở đây có một pho tượng gốm sứ thanh hoa của triều Minh, giá trị hơn một ngàn vạn, có lẽ là trong thời kỳ Khang Hi. Tiếp theo, ông ta còn hung hăng trừng mắt liếc Lâm Tử Minh một cái, nói: "Đồ phế vật, mày nhìn rõ cho tao, đây là chuyên gia Cố, có tên tuổi trong giới đồ cổ! Ngài ấy nói đấy chính là hàng thật, tất nhiễn trăm phần trăm là hàng thật, về sau mày cũng đừng khoe khoang kĩ thuật tào lao của mày ở trước mặt tao! Kẻo lại làm trò hề cho thiên hạ!"
Lâm Tử Minh nhẫn nại, cười nói: "Đã biết "
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hắn cố ý liếc Tư Đồ Nam một cái, dùng miệng hình nói với hắn ta: “Không sợ sao? Mày hiện tại bỏ trốn còn kịp đấy.” Tư Đồ Nam hiểu được ý tử của hắn, lúc này, hắn khó chịu đến mức giống như đang ăn cứt vậy, hận không thể đánh người! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nhưng hắn càng ngày hoang mang, lo lắng không yên, trong lòng không ngừng măng thâm, đang yên đang lành, như thế nào Cỗ Hưng lại chạy đến đây, Chết tiệt Sớm biết rằng, hắn sẽ không lựa chọn ăn ở nhà hàng này!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Qua một lúc sau, Cô, Hưng đây Hậu Dương Văn ra, bước nhanh đi tới, thấy được gồm sứ thanh hoa trên bàn ăn, lúc đầu mắt ông ta sáng ngời, vài giây sau, sự hưng phần trên khuôn mặt ông ta liền biến mất nhanh chóng, nhíu mày nói: "Sở tiên sinh, theo như lời ông nói đây chính là gồm sứ thanh hoa của triều Minh?"
Sở Hoa Hùng không có ý thức được biểu hiện của Cổ Hưng bất thường, ông ta gật đầu mạnh mẽ, nói: "Đúng vậy! Đây chính là gồm sứ thanh hoa của triều Minh, là bạn thuở thơ ấu của con gái tôi tặng, giá trị hơn một ngàn vạn!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cố Hưng thở dài nói: "Sở tiên sinh, tôi không thể không nói cho ông biết, gồm sứ thanh hoa này của ông là đô giả, giá trị nhiều lắm không vượt qua bốn vạn. "Cái gì!" Sở Hoa Hùng hét lên chói tai, rất đau khổ.
Ngay sau đó, ông dùng lực lắc đầu, nói: "Không thể nào Chuyên gia Cô chắc chắn ngài nhìn lầm rồi, vừa rồi Hầu tiến sinh lấy dụng cụ giám định ra, đã xác nhận đây chính là đồ thật, là gồm sử thành hoa trong thời ki Khang Hi, như thể nào có thể là đồ giả chứ?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Liễu Tổ Hồng cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, chuyên gia Cổ, chặc chắn ngài đã nhìn lầm rồi, chắc là tuổi đã lớn nên mắt mờ đi Vừa rồi Hầu tiên sinh đã nói, đây chính là hàng thật. Không thì ngài nhìn kĩ một lần nữa, ngài sẽ biết đây có phải là hàng thật không.
Cổ Hưng nhăn mặt, nói: "Ai là Hầu tiên sinh?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Liễu Tổ Hồng chỉ tay về Hầu Dương Văn ở phía sau Cổ Hưng, nói: "Đó, chính là học trò của ngài, Hầu Dương
Văn, Hầu tiên sinh Ngài ấy vừa rồi nói, đây là hàng thật "
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hầu Dương Văn nghe nói như thế, trên mặt hắn như mất đi máu, vô cùng hoảng sợ.
Cố Hưng lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm Hầu Dương Văn, tỏ ra bất mãn, nói: "A Văn, con đang làm gì vậy? Đây rõ ràng là đồ giả, con lại giám định sai? Với trình độ của con, thầy sao có thể yên tâm đem cửa hàng đô cố Càn Khôn giao lại cho con?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hầu Dương Văn nghe thế, nhất thời cơ thể run lên, vội vàng nói: "Thầy! Con vừa rồi mắt bị mờ, không cẩn thận giảm định sai, xin thầy trách phạt!"
Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng nghe nói như thế, bọn họ đều cứng ngắc, mở to hai mắt, không nói nên lời.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Kể cả Sở Phi cũng phản ứng giống như vậy.
Ngay sau đó, cô nghĩ tới cái gì, vội vàng nhìn Lâm Tử
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Minh!
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Phản ứng của Sở Hoa Hùng kích động hơn so với vừa rồi khi nhìn thấy Hầu Dương Văn, đồng thời hắn nhanh chóng bước qua mà hoàn toàn không có bất kỳ sự hở hênh,cuối xuống và bắt tay với Cổ hung: "Xin chào chuyên gia Cổ, tôi là Sở Hoa Hùng, tôi là fan của ngài!"
Lâm Tử Minh cũng có chút giật mình, bây giờ hắn có thể gặp được Cổ Hừng danh tiếng lừng lẫy trong giới đồ cổ, trước dày hắn đã từng gặp Cổ Hưng, khi đó, ông nội còn chưa bị tê liệt, cũng có một chút giao tình với Cổ Hung.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ có điều khi đó hắn vẫn còn nhỏ, nên hiện tại Cổ Hưng có lẽ không nhớ ra hắn .
Sự xuất hiện của Cổ Hưng, làm cho bầu không khí bên trong xảy ra một ít biến đổi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Tử Minh vừa rồi còn lo lắng, hiện tại bắt đầu mừng thậm, hắn biết rõ Cổ Hưng là một người đối nhận xử thể, là một chuyên gia nghệ nhân có đôi tay nổi tiếng từ thời Chính Đức, được kính trọng, ngoại trừ kĩ thuật điệu luyện của ông ta, còn có một điều quan trọng nhất, chính là phẩm chất con người của ông ta, không a dua nịnh bợ, tuyệt đối không bao giờ làm việc thiên vị, gian lân.
Hiện tại sự xuất hiện của ông ta khiến cho cặp diễn viên Tử Đồ Nam và Hầu Dương Văn sợ là phải gặp han.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Nam và Hầu Dương Vặn cũng ý thức được điều này, sắc mặt bọn họ thật sự rất khó coi, sắc mặt Tư Đồ Nam hoàn toàn không thể khống chế tâm tình trở nên thâm trầm, nắm chặt tay, tâm tình thực sự tồi tệ! Về phần Hầu Dương Văn, sắc mặc đã tải nhợt, bắt đầu sợ.
Bọn họ nhìn nhau, biểu đạt cùng một ý nghĩ: Tuyệt đối không thể làm cho Cố Hưng, phát hiện gồm sứ thanh hoa này! Sau cùng không thể để cho Cổ Hưng đi vào đây, bằng không, bọn họ thật sự xong đời .
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cố Hưng đối mặt với sự nhiệt tình của Sở Hoa Hùng, ông ta có chút bất đắc dĩ nói: "Sở tiên sinh quá khen, Cỗ mỗ chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi." "Nào có nào có, chuyên gia Cố chính là thần tượng của những người yêu thích đồ cổ như chúng tôi! Hôm nay có thể gặp được ngài, Sở mỗ thật vinh hạnh!" - Sở Hoa Hùng như kẻ cuồng nhiệt, xoa tay nói: "Không biết chuyên gia Cổ có thể chụp chung với tôi một tấm ảnh được không?" "Việc này..." Cố Hưng khá bất lực.
Thế nhưng Sở Hoa Hùng không đợi ông ta nói xong, đã nhảy mắt ra dấu cho Liễu Tổ Hồng, yêu cầu Liễu Tổ Hồng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Liễu Tổ Hồng cũng biết Cổ Hưng là người tài giỏi, lập tức lấy điện thoại ra chụp một vài tấm ảnh.
Sở Hoa Hùng lúc này mới hài lòng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cố Hưng nhìn Hầu Dương Văn hỏi: "A Văn, con không phải đi thành phố Vân Nam sao?"
Hầu Dương Văn đối với Cố Hưng lễ phép, cung kính nói: "Thưa thầy, con quay về lây một ít đồ đạc, tôi nay sẽ đi tới thành phố Vân Nam." "Uh." Cố Hưng gật đầu, chào Sở Hoa Hùng, sau đó liền roi di. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sở Hoa Hùng lập tức nói: "Chuyên gia Cổ khoan đã, ở đây tôi có một món đồ của triều Minh..."
Ông ta chưa nói xong, Tư Đồ Nam liền họ khan hai tiếng, nói lớn: "Chú, cháu đột nhiên nhớ ra, chúng ta còn chưa có gọi món đâu! Hai nhân viên phục vụ lại đây, cho chủ gì của tôi gọi món ăn! Chú gì, hôm nay cháu làm khách, mọi người không cần khách sáo, muốn ăn cái gì liền gọi cái đói"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tư Đồ Nam toát mồ hôi lạnh, hiện tại hành động mà hắn thể hiện ra bên ngoài, nếu cần thận quan sát, có thể phát hiện hắn không bình thường, nhất là trong ánh mắt của hắn, để lộ ra một tia lo sợ cũng chột dạ.
Chỉ tiếc, chỉ có Lâm Tử Minh phát hiện, những người khác bao gồm cả Sở Phi, vẫn còn bị sốc bởi sự xuất hiện của Cô Hưng. Lâm Tử Minh nhìn bộ dạng này của hắn, khóe miệng nhếch lên với độ cong càng thêm lớn, Cổ Hưng đến thật đúng lúc, Tư Đồ Nam lần này sẽ bị đánh sưng lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hầu Dương Văn cũng kéo Cổ Hưng đi ra ngoài cửa, vừa nói: "Thầy, chúng ta cũng trở về gọi món đi."
Bọn họ phối hợp khá tốt, Cố Hưng bị lừa dối thành công, bắt đầu đi ra ngoài, có điều, Lâm Tử Minh làm sao lại bỏ lỡ cơ hội này, hắn lập tức hô to và đi ra ngoài: "Chuyên gia Cổ, tại đây cháu có một pho tượng được xem là gốm sứ thanh hóa của triều Minh, mời ngài xem qua."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lời nói này của Lâm Tử Minnh rất to và rõ ràng, lập tức làm cho Cố Hưng dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, quay lại, nói: "Cái gì? Gồm sứ thanh hoa của triều Minh? Ở đầu, cho tôi xem!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Tư Đồ Nam và Hầu Dương Văn hết sức khó coi, bọn họ trừng mắt liếc Lâm Tử Minh, trong ánh mắt tràn ngập thịnh nộ và sát khí, hận không thể xé xác Lâm Tử Minh! Phế vật này, không nói cũng không có ai nghĩ hắn câm điếc!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sở Hoa Hùng cũng khôi phục tinh thần, vội vàng nói: "Đúng đúng, Chuyên gia Cổ, tôi ở đây có một pho tượng gốm sứ thanh hoa của triều Minh, giá trị hơn một ngàn vạn, có lẽ là trong thời kỳ Khang Hi. Tiếp theo, ông ta còn hung hăng trừng mắt liếc Lâm Tử Minh một cái, nói: "Đồ phế vật, mày nhìn rõ cho tao, đây là chuyên gia Cố, có tên tuổi trong giới đồ cổ! Ngài ấy nói đấy chính là hàng thật, tất nhiễn trăm phần trăm là hàng thật, về sau mày cũng đừng khoe khoang kĩ thuật tào lao của mày ở trước mặt tao! Kẻo lại làm trò hề cho thiên hạ!"
Lâm Tử Minh nhẫn nại, cười nói: "Đã biết "
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hắn cố ý liếc Tư Đồ Nam một cái, dùng miệng hình nói với hắn ta: “Không sợ sao? Mày hiện tại bỏ trốn còn kịp đấy.” Tư Đồ Nam hiểu được ý tử của hắn, lúc này, hắn khó chịu đến mức giống như đang ăn cứt vậy, hận không thể đánh người! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nhưng hắn càng ngày hoang mang, lo lắng không yên, trong lòng không ngừng măng thâm, đang yên đang lành, như thế nào Cỗ Hưng lại chạy đến đây, Chết tiệt Sớm biết rằng, hắn sẽ không lựa chọn ăn ở nhà hàng này!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Qua một lúc sau, Cô, Hưng đây Hậu Dương Văn ra, bước nhanh đi tới, thấy được gồm sứ thanh hoa trên bàn ăn, lúc đầu mắt ông ta sáng ngời, vài giây sau, sự hưng phần trên khuôn mặt ông ta liền biến mất nhanh chóng, nhíu mày nói: "Sở tiên sinh, theo như lời ông nói đây chính là gồm sứ thanh hoa của triều Minh?"
Sở Hoa Hùng không có ý thức được biểu hiện của Cổ Hưng bất thường, ông ta gật đầu mạnh mẽ, nói: "Đúng vậy! Đây chính là gồm sứ thanh hoa của triều Minh, là bạn thuở thơ ấu của con gái tôi tặng, giá trị hơn một ngàn vạn!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cố Hưng thở dài nói: "Sở tiên sinh, tôi không thể không nói cho ông biết, gồm sứ thanh hoa này của ông là đô giả, giá trị nhiều lắm không vượt qua bốn vạn. "Cái gì!" Sở Hoa Hùng hét lên chói tai, rất đau khổ.
Ngay sau đó, ông dùng lực lắc đầu, nói: "Không thể nào Chuyên gia Cô chắc chắn ngài nhìn lầm rồi, vừa rồi Hầu tiến sinh lấy dụng cụ giám định ra, đã xác nhận đây chính là đồ thật, là gồm sử thành hoa trong thời ki Khang Hi, như thể nào có thể là đồ giả chứ?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Liễu Tổ Hồng cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, chuyên gia Cổ, chặc chắn ngài đã nhìn lầm rồi, chắc là tuổi đã lớn nên mắt mờ đi Vừa rồi Hầu tiên sinh đã nói, đây chính là hàng thật. Không thì ngài nhìn kĩ một lần nữa, ngài sẽ biết đây có phải là hàng thật không.
Cổ Hưng nhăn mặt, nói: "Ai là Hầu tiên sinh?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Liễu Tổ Hồng chỉ tay về Hầu Dương Văn ở phía sau Cổ Hưng, nói: "Đó, chính là học trò của ngài, Hầu Dương
Văn, Hầu tiên sinh Ngài ấy vừa rồi nói, đây là hàng thật "
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hầu Dương Văn nghe nói như thế, trên mặt hắn như mất đi máu, vô cùng hoảng sợ.
Cố Hưng lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm Hầu Dương Văn, tỏ ra bất mãn, nói: "A Văn, con đang làm gì vậy? Đây rõ ràng là đồ giả, con lại giám định sai? Với trình độ của con, thầy sao có thể yên tâm đem cửa hàng đô cố Càn Khôn giao lại cho con?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hầu Dương Văn nghe thế, nhất thời cơ thể run lên, vội vàng nói: "Thầy! Con vừa rồi mắt bị mờ, không cẩn thận giảm định sai, xin thầy trách phạt!"
Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng nghe nói như thế, bọn họ đều cứng ngắc, mở to hai mắt, không nói nên lời.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Kể cả Sở Phi cũng phản ứng giống như vậy.
Ngay sau đó, cô nghĩ tới cái gì, vội vàng nhìn Lâm Tử
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Minh!
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bình luận facebook