Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93 Em không sai, mà là thế giới này sai.
Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà.
**********
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Tử Minh, có phải anh bị bệnh không?”
Vừa mới lên xe Sở Phi đã tức giận mắng, hơn nữa còn mạnh tay cầu cho anh một nhát, rất tức giận .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi từ chối lời mời uống cà phê của Tư Đồ Nam, mà về nhà cùng Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh bị cấu rất đau , nghiến răng, nhưng anh rất vui đây là biểu hiện mối quan hệ thân thiết của Sở Phi với anh , nếu là trước đây Sở Phi có tức giận cũng không tiếp xúc với anh như vậy. Bây giờ Sở Phi đều lên tay"đổi với anh, rõ ràng Sở Phi đã từ từ chấp nhận anh, đúng không? 66 "Không, đúng , tháng trước anh đã đi khám sức khỏe, thân thể anh rất khỏe mạnh.” Lâm Tử Minh nhịn không được cười, cái điệu bộ không trịnh trọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi càng tức điên, lại cấu anh thêm phát nữa, mắng: Anh bớt giả ngây giả ngốc đi, ai nói với anh về chuyện đó." "Em đang nói gì vậy?" Lâm Tử Minh nháy mắt, phát hiện gương mặt giận dữ như vậy của Sở Phi thật sự rất đáng yêu.
Sở Phi nói: “ anh vừa rồi nói sẽ lấy ra 100 triệu để làm quà cho tôi, có ai lại đi chém gió như thế không, anh làm như thế thì Tư Đô Nam sẽ nghĩ tôi như thế nào, nghĩ rằng tôi cưới một thắng điện như
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh ở một tiếng, rồi nói: “ em nói chuyện đó mà, anh còn tưởng em đang trách anh tát hắn một cái CO" Nghe được điều đó, Sở Phi càng thêm tức giận, “anh còn có mặt mũi để nói nữa hả? Cải tát vừa nãy của anh, làm cho mặt của người ta đều sưng lên rồi”
Đó là do hắn kêu anh đánh mà, đều nhắn mắt lại rồi, hắn yêu cầu như vậy, anh không thể từ chối hắn mà, anh chỉ làm theo ý nguyện của hắn thôi, em không nhìn thấy hắn nhận được cái tát đó xong ngược lại hăn nhẹ nhöm hơn nhiều sao?” Lâm Tử Minh nghiêm túc nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi nghĩ lại cái điệu bộ bối rối và xấu hổ của Tư Đồ Nam, cô cười, ngay lập tức nhận ra rằng nó không tốt, gấp gáp về nhà lướm Lâm Tử Minh rồi mắng:"người tá đang giả bộ như vậy, anh lại đi đánh thật, với tính cách của hắn ta, chắc chắn sẽ tìm anh trả thù"
Lâm Tử Minh nhún vai, bình thường nói: "tìm thì tìm, ai kêu hắn ta muốn lựi dụng em, cái tắt đó của anh quá là rẻ với hắn rồi, nếu còn lẫn sau anh sẽ đánh hắn ta mộ trận."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi nói " anh cứ ở đó mà chém gió đi, Tư Đồ Nam là một võ sư, nhiều người cũng không thể đánh bại hắn, anh thực sự đánh với hắn, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Lâm Tử Minh cười và không trả lời, vừa rồi anh cũng đã cảm nhận được, Tư Đồ Nam than thủ cũng chỉ bình thường, không ở cùng đẳng cấp với anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đột nhiên, Sở Phi phát hiện ra cái gì đó, nhìn chằm chăm Lâm Tử Phi nói: "Anh thay đổi rồi." "Ah?" Lâm Tử Minh sờ vào mặt mình : “ không có, anh vẫn là anh mà
Sở Phi đảo đôi mắt “ ai nói đến hình dáng anh, tôi đang nói con người anh, anh thay đổi rồi, anh biến thành người tự tin hơn, anh có nhiều hào quang hơn trước đầy rất nhiều.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là về chuyện này à…........
Lâm Tử Minh bị sốc rồi nhẹ nhõm, từ lúc anh thừa kế hơn 500 tỷ tài sản của ông nội, anh đã biến đổi rất nhiều, anh dần dần bỏ hết tất cả những xiềng xích trong tim, từ từ tìm lại con người lúc đầu của anh,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vậy à, có lẽ là vì anh đã tìm được việc làm" Lâm Tử Minh vừa vuốt mũi vừa nói.
Sở Phi nhìn anh ta một cái, cũng không có nghi ngờ gì, hay nói cách khác là không có quan tâm, cô với Lầm Tử Minh từ trước đến giờ chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, không phải vợ chồng thật, ít nhất cô ấy vẫn luôn nghĩ như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau một khoảng thời gian, Sở Phi nghiêm túc nói làm Tử Minh đừng trách tôi không nhắc nhờ anh, Tư Đồ Nam là một người keo kiệt anh hôm nay tất hàng một cải, hắn ta nhất định sẽ không bỏ cuộc đầu. Anh tốt nhất là nên xin lỗi , cầu xin sự tha thứ, nếu không những thủ đoạn của hắn anh sẽ chịu không nồi đâu.
Lâm Linh đang khinh bị từ đây lòng với thực bây giờ của anh, làm sao anh có thể sợ sự trả thù Tư Đồ Nam 2 Anh không đi gây rắc rối với hắn là may cho hắn rồi, hăn nên cười thì hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đây là lời khuyên của Sở Phi, khiến anh rất xúc động, ít nhất là nó cũng quan tâm của Sở Phi với anh.
Ukm, hắn đến gây rắc rối cho anh, anh sẽ gọi cho em ngay "Lâm Tử Minh nói với một nụ cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi gật đầu, cảm thấy phương pháp này của Lâm Tử Minh có ngu một chút nhưng vẫn có tác dụng
Nhớ đến lúc nãy sự việc hàng trăm triệu đô, thì Sở Phi lại cau mày lại muốn giáo huấn Lâm Tử Mình vài câu, nghĩ rồi mà lại thôi vì không cần thiết, nói rồi thì sao chứ ? Lâm Tử Minh mặt dày như vậy, cũng chẳng nghe lời . Ngược lại trở thành trò cười thôi, mày năm nay. Lâm Tử Minh khiến cô mất mặt quá nhiều rồi, cô đã quá quen rồi . Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ đến đó cô thấy nhẹ nhõm hơn.
Lâm Tử Minh không biết Sở Phi đã gắn lên cho anh ta cái mắc tự cao, tất nhiên rồi, dù có biết anh cũng sẽ chẳng đi giải thích gì nhiều, đợi đến lúc đó anh tự tay cầm 100 triệu đưa cho Sở Phi, những nghi ngờ sẽ được giải quyết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh vố định đưa Sở Phi về nhà, nhưng trên đường đi, Sở Phi đã nhận được cuộc gọi từ Sở Quốc Đông, cho dù không bật loa, Lâm Tử Minh cũng có thể nghe tiếng Sở Quốc Đông nổi giận vặn vẹo đủ thứ, mắng Sở Phi tế tua, tuy nhiên, Sở Phi từ đầu đến cuối không biểu cảm cũng không nói gì hết, ngồi im nghe Sở Quốc Đông lăng mạ, cháu bây giờ không muốn đến công ty, vậy nhé, cháu tắt máy đây.
Nói xong, cô gập máy rồi tắt máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù cô ấy có quay đầu ra ngoài cửa sổ, Lâm Tử Minh cũng có thể thấy đôi mắt của cô ta... đỏ lên với những giọt nước mắt xoáy trong đó.
Tâm trạng của Lâm Tử Minh cũng vì thế mà trầm lặng xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau một thời gian, anh nói một cách êm ái: "Phi Phi, đừng buồn, em không có sai, chỉ là cái thế giới này đã sai."
Sở Phi bị choáng váng một lúc, sau đó cô nói: "Anh không hiểu."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh nói theo một cách chưa từng có tiền lệ, "Anh hiểu".
Sở Phi quay đầu lại nhìn anh, thấy cái ánh mắt nghiêm túc và thành thật trong anh, cũng trầm lặng một lúc, nhưng vẫn lắc đầu mà không nói gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh không có nói anh ta thực sự hiểu cảm giác này anh ta có cùng trải nghiệm khi anh ta ở Lâm Gia. Thậm chí tình trạng của anh còn nghiêm trọng hơn cả Sở Phi bây giờ, cả nhà ai ai cũng đều bài trêu anh, chi vì anh ta là đứa con riêng, khí bố anh mất đi không còn ai bảo vệ anh cãi
Suy nghĩ về những việc đã trải qua anh đã thở phào trong tim cũng rơi vào sự im lặng trong xe
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi đưa Sở Phi về nhà. Lâm Tử Mini ăn với miếng cơm, bắt đầu làm việc nhà. giới đề của cả gia đình.
Dưới sự cứu hộ của Sở Phí, anh không còn phải giết quần áo lới của bà mẹ vợ nữa, cuối cùng cũng tìm thấy chút phẩm giá của một đứa con về
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi hoàn thành mọi thứ, anh ra ngoài, anh cầm đến công ty Từ Quỳnh một chuyến giao cho Vương Vệ Quy chút việc và cần đè hồn ôn thóa sau hai ngày sẽ đưa 100 triệu đến Sở Gia đề thực hiện lời hứa của mình
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Tử Minh, có phải anh bị bệnh không?”
Vừa mới lên xe Sở Phi đã tức giận mắng, hơn nữa còn mạnh tay cầu cho anh một nhát, rất tức giận .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi từ chối lời mời uống cà phê của Tư Đồ Nam, mà về nhà cùng Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh bị cấu rất đau , nghiến răng, nhưng anh rất vui đây là biểu hiện mối quan hệ thân thiết của Sở Phi với anh , nếu là trước đây Sở Phi có tức giận cũng không tiếp xúc với anh như vậy. Bây giờ Sở Phi đều lên tay"đổi với anh, rõ ràng Sở Phi đã từ từ chấp nhận anh, đúng không? 66 "Không, đúng , tháng trước anh đã đi khám sức khỏe, thân thể anh rất khỏe mạnh.” Lâm Tử Minh nhịn không được cười, cái điệu bộ không trịnh trọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi càng tức điên, lại cấu anh thêm phát nữa, mắng: Anh bớt giả ngây giả ngốc đi, ai nói với anh về chuyện đó." "Em đang nói gì vậy?" Lâm Tử Minh nháy mắt, phát hiện gương mặt giận dữ như vậy của Sở Phi thật sự rất đáng yêu.
Sở Phi nói: “ anh vừa rồi nói sẽ lấy ra 100 triệu để làm quà cho tôi, có ai lại đi chém gió như thế không, anh làm như thế thì Tư Đô Nam sẽ nghĩ tôi như thế nào, nghĩ rằng tôi cưới một thắng điện như
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh ở một tiếng, rồi nói: “ em nói chuyện đó mà, anh còn tưởng em đang trách anh tát hắn một cái CO" Nghe được điều đó, Sở Phi càng thêm tức giận, “anh còn có mặt mũi để nói nữa hả? Cải tát vừa nãy của anh, làm cho mặt của người ta đều sưng lên rồi”
Đó là do hắn kêu anh đánh mà, đều nhắn mắt lại rồi, hắn yêu cầu như vậy, anh không thể từ chối hắn mà, anh chỉ làm theo ý nguyện của hắn thôi, em không nhìn thấy hắn nhận được cái tát đó xong ngược lại hăn nhẹ nhöm hơn nhiều sao?” Lâm Tử Minh nghiêm túc nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi nghĩ lại cái điệu bộ bối rối và xấu hổ của Tư Đồ Nam, cô cười, ngay lập tức nhận ra rằng nó không tốt, gấp gáp về nhà lướm Lâm Tử Minh rồi mắng:"người tá đang giả bộ như vậy, anh lại đi đánh thật, với tính cách của hắn ta, chắc chắn sẽ tìm anh trả thù"
Lâm Tử Minh nhún vai, bình thường nói: "tìm thì tìm, ai kêu hắn ta muốn lựi dụng em, cái tắt đó của anh quá là rẻ với hắn rồi, nếu còn lẫn sau anh sẽ đánh hắn ta mộ trận."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi nói " anh cứ ở đó mà chém gió đi, Tư Đồ Nam là một võ sư, nhiều người cũng không thể đánh bại hắn, anh thực sự đánh với hắn, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Lâm Tử Minh cười và không trả lời, vừa rồi anh cũng đã cảm nhận được, Tư Đồ Nam than thủ cũng chỉ bình thường, không ở cùng đẳng cấp với anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đột nhiên, Sở Phi phát hiện ra cái gì đó, nhìn chằm chăm Lâm Tử Phi nói: "Anh thay đổi rồi." "Ah?" Lâm Tử Minh sờ vào mặt mình : “ không có, anh vẫn là anh mà
Sở Phi đảo đôi mắt “ ai nói đến hình dáng anh, tôi đang nói con người anh, anh thay đổi rồi, anh biến thành người tự tin hơn, anh có nhiều hào quang hơn trước đầy rất nhiều.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là về chuyện này à…........
Lâm Tử Minh bị sốc rồi nhẹ nhõm, từ lúc anh thừa kế hơn 500 tỷ tài sản của ông nội, anh đã biến đổi rất nhiều, anh dần dần bỏ hết tất cả những xiềng xích trong tim, từ từ tìm lại con người lúc đầu của anh,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vậy à, có lẽ là vì anh đã tìm được việc làm" Lâm Tử Minh vừa vuốt mũi vừa nói.
Sở Phi nhìn anh ta một cái, cũng không có nghi ngờ gì, hay nói cách khác là không có quan tâm, cô với Lầm Tử Minh từ trước đến giờ chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, không phải vợ chồng thật, ít nhất cô ấy vẫn luôn nghĩ như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau một khoảng thời gian, Sở Phi nghiêm túc nói làm Tử Minh đừng trách tôi không nhắc nhờ anh, Tư Đồ Nam là một người keo kiệt anh hôm nay tất hàng một cải, hắn ta nhất định sẽ không bỏ cuộc đầu. Anh tốt nhất là nên xin lỗi , cầu xin sự tha thứ, nếu không những thủ đoạn của hắn anh sẽ chịu không nồi đâu.
Lâm Linh đang khinh bị từ đây lòng với thực bây giờ của anh, làm sao anh có thể sợ sự trả thù Tư Đồ Nam 2 Anh không đi gây rắc rối với hắn là may cho hắn rồi, hăn nên cười thì hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đây là lời khuyên của Sở Phi, khiến anh rất xúc động, ít nhất là nó cũng quan tâm của Sở Phi với anh.
Ukm, hắn đến gây rắc rối cho anh, anh sẽ gọi cho em ngay "Lâm Tử Minh nói với một nụ cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi gật đầu, cảm thấy phương pháp này của Lâm Tử Minh có ngu một chút nhưng vẫn có tác dụng
Nhớ đến lúc nãy sự việc hàng trăm triệu đô, thì Sở Phi lại cau mày lại muốn giáo huấn Lâm Tử Mình vài câu, nghĩ rồi mà lại thôi vì không cần thiết, nói rồi thì sao chứ ? Lâm Tử Minh mặt dày như vậy, cũng chẳng nghe lời . Ngược lại trở thành trò cười thôi, mày năm nay. Lâm Tử Minh khiến cô mất mặt quá nhiều rồi, cô đã quá quen rồi . Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ đến đó cô thấy nhẹ nhõm hơn.
Lâm Tử Minh không biết Sở Phi đã gắn lên cho anh ta cái mắc tự cao, tất nhiên rồi, dù có biết anh cũng sẽ chẳng đi giải thích gì nhiều, đợi đến lúc đó anh tự tay cầm 100 triệu đưa cho Sở Phi, những nghi ngờ sẽ được giải quyết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh vố định đưa Sở Phi về nhà, nhưng trên đường đi, Sở Phi đã nhận được cuộc gọi từ Sở Quốc Đông, cho dù không bật loa, Lâm Tử Minh cũng có thể nghe tiếng Sở Quốc Đông nổi giận vặn vẹo đủ thứ, mắng Sở Phi tế tua, tuy nhiên, Sở Phi từ đầu đến cuối không biểu cảm cũng không nói gì hết, ngồi im nghe Sở Quốc Đông lăng mạ, cháu bây giờ không muốn đến công ty, vậy nhé, cháu tắt máy đây.
Nói xong, cô gập máy rồi tắt máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù cô ấy có quay đầu ra ngoài cửa sổ, Lâm Tử Minh cũng có thể thấy đôi mắt của cô ta... đỏ lên với những giọt nước mắt xoáy trong đó.
Tâm trạng của Lâm Tử Minh cũng vì thế mà trầm lặng xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau một thời gian, anh nói một cách êm ái: "Phi Phi, đừng buồn, em không có sai, chỉ là cái thế giới này đã sai."
Sở Phi bị choáng váng một lúc, sau đó cô nói: "Anh không hiểu."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh nói theo một cách chưa từng có tiền lệ, "Anh hiểu".
Sở Phi quay đầu lại nhìn anh, thấy cái ánh mắt nghiêm túc và thành thật trong anh, cũng trầm lặng một lúc, nhưng vẫn lắc đầu mà không nói gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh không có nói anh ta thực sự hiểu cảm giác này anh ta có cùng trải nghiệm khi anh ta ở Lâm Gia. Thậm chí tình trạng của anh còn nghiêm trọng hơn cả Sở Phi bây giờ, cả nhà ai ai cũng đều bài trêu anh, chi vì anh ta là đứa con riêng, khí bố anh mất đi không còn ai bảo vệ anh cãi
Suy nghĩ về những việc đã trải qua anh đã thở phào trong tim cũng rơi vào sự im lặng trong xe
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi đưa Sở Phi về nhà. Lâm Tử Mini ăn với miếng cơm, bắt đầu làm việc nhà. giới đề của cả gia đình.
Dưới sự cứu hộ của Sở Phí, anh không còn phải giết quần áo lới của bà mẹ vợ nữa, cuối cùng cũng tìm thấy chút phẩm giá của một đứa con về
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi hoàn thành mọi thứ, anh ra ngoài, anh cầm đến công ty Từ Quỳnh một chuyến giao cho Vương Vệ Quy chút việc và cần đè hồn ôn thóa sau hai ngày sẽ đưa 100 triệu đến Sở Gia đề thực hiện lời hứa của mình
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình luận facebook