-
CHƯƠNG 12: BẠN THÂN TRẦN HÀ
“Cô bé Phạm Vân này thành tích rất tốt, chăm học hỏi, cái gì không hiểu đều không ngần ngại chạy đến để tìm bằng được đáp án, cầu tiến, là một học sinh giỏi hiếm thấy, nhưng quả thật đáng tiếc …”, đây là những lời nhận xét của giáo viên về Phạm Vân.
“Phạm Vân rất hiền, cậu ấy là người đẹp trong khoa y chúng em, nhưng lại không kiêu căng, tình nguyện giúp đỡ chúng em. Không giống như mấy hoa khôi ở các khoa khác lúc nào cũng lạnh lùng. Chỉ cần chúng em chào hỏi cậu ấy, cậu ấy đều sẽ đáp lời.” Đây là những lời đánh giá của các bạn cùng lớp về Phạm Vân.
Bọn họ sau khi dọ hỏi mới biết Phạm Vân đã mất, có mấy nữ sinh òa khóc.
Mục Y thì thầm: “Cô nữ sinh Phạm Vân cơ duyên thật tốt nhé, bình thường hoa khôi trong trường đều là bia công kích của mấy nữ sinh khác, còn Phạm Vân không chỉ là nữ thần trong mắt nam sinh, mà ngay cả nữ sinh cũng yêu thích cô ta.”
“Phạm Vân có bạn trai không?”
“Người đẹp Phạm Vân không có bạn trai đâu. Cô ấy là nữ thần trong mắt bọn em, bạn nam nào dám độc chiếm đây!”
Kỷ Lang nhíu mày, lại đặt một câu hỏi: “Bạn học, các bạn có biết Phạm Vân thân nhất với ai không?”
“Người đẹp Phạm Vân quan hệ tốt với tất cả mọi người, nhưng thân nhất vẫn là Trần Hà. Khoảng thời gian trước em thường thấy cô ấy và Trần Hà cùng nhau tan học, cùng nhau ăn trưa. Nhưng gần đây lại không thấy nữa.”
Kỷ Lang gật đầu: “Cám ơn các bạn học đã cung cấp manh mối!”
Bạn nữ sinh mặt hơi đỏ: “Không có gì, nhưng anh phải nhất định sớm tìm ra hung thủ đã giết chết người đẹp Phạm Vân, báo thù cho cậu ấy!”
“Được!”
Căn cứ lời khai của các bạn, Kỷ Lang nhanh chóng tìm thấy Trần Hà, cô ta đang đứng đờ người ở hành lang của khoa y. Thiếu nữ mặc một bộ đồ tây màu trắng, sạch sẽ, tóc cột đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ đượm buồn.
“Xin hỏi, bạn là Trần Hà sao?”, Mục Y tiến đến dọ hỏi.
Trần Hà hoàn hồn, nhìn về phía Mục Y: “Là tôi, chị là?”
Mục Y xoay người liếc nhìn Kỷ Lang, tự giới thiệu mình: “Tôi thuộc tổ trinh thám của Sở Sự Vụ, tối ngày hôm qua khoảng 8 giờ 40, người bạn thân của cô là Phạm Vân đã qua đời, xin hỏi cô có biết chuyện này hay không?”
“Hả? Là sao? Vân Vân chết rồi sao?”, trong nháy mắt Trần Hà trợn tròn mắt, khiếp sợ hỏi ngược lại: “Tại sao như vậy? Tại sao … Tại sao lại ngốc nghếch như thế???”
“Theo như cô nói, vậy cô cũng biết nguyên nhân cô ấy chết thế nào?”
“Nhất định bạn ấy chỉ tự sát thôi, bạn ấy thực sự quá shock …”, Trần Hà đưa tay che mặt, thanh âm nghẹn ngào, tâm trạng không ổn định.
Kỷ Lang trông thấy vậy, xung quanh còn có mấy sinh viên tò mò nhìn sang, anh ho nhẹ một tiếng, cất lời: “Chúng ta qua bên phòng học nào trống đi!”.
Gần đó có một phòng học trống, hình như là phòng thí nghiệm, may mắn cửa vẫn chưa khóa.
Mục Y gật đầu, rút tờ khăn giấy đưa cho Trần Hà: “Đừng quá đau lòng, cô là bạn tốt của cô ấy, hãy kể hết chuyện liên quan của cô ấy cho chúng tôi nghe!”
Kỷ Lang đi phía sau Trần Hà và Mục Y, đột nhiên xoay người nhìn về phía Tô Niệm Đường: “Đường Đường, nếu có việc em cứ về trước đi!”
Tô Niệm Đường lắc đầu: “Cho em đi theo, xem anh Kỷ Lang phá án thế nào, em nhất định không mở miệng nói bất cứ điều gì.”, Tô Niệm Đường giơ tay biểu hiện lời thề.
Kỷ Lang trông thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, bàn tay vô thức lại muốn làm động tác quen thuộc, phát hiện nơi này còn nhiều bạn học nên anh dừng tay lại. Anh bất đắc dĩ đành phải gật đầu: “Được! Chỉ cần hứa không được lên tiếng!”
“Ok!”
Mục Y động viên Trần Hà, sau đó ra hiệu Kỷ Lang có thể đặt câu hỏi. Kỷ Lang gật đầu, trầm ngâm hỏi: “Có phải cô đã sớm biết cô ấy muốn tự sát?”
Trần Hà sững người, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng lắc đầu: “Tôi … tôi không biết!”
Kỷ Lang cau mày: “Cô biết, tại sao lại không muốn nói? Phạm Vân không phải là tự sát, mà bị giết!”
Trần Hà đột nhiên ngẩng đầu: “Bị giết? Không phải Vân Vân tự sát sao???”
“Đúng! Theo như chúng tôi điều tra, Phạm Vân là bị sát hại. Bây giờ cô biết được gì hãy nói cho chúng tôi biết, lẽ nào cô không muốn báo thu cho bạn tốt của mình sao?”
Trần Hà ngừng một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra … từ lâu tôi với Vân Vân đã không nói chuyện … Vừa rồi nói Vân Vân tự sát là vì ba ngày trước, bạn ấy nhắn tin cho tôi nói bạn ấy không còn muốn sống nữa. Vì vậy, khi nghe tin bạn ấy mất, vì vậy tôi mới đoán là như vậy …”
“Hai người không phải là bạn tốt sao, tại sao đã lâu không nói chuyện?”, Mục Y tò mò hỏi.
“Tôi … đây là chuyện cá nhân của tôi và Vân Vân, tôi không muốn nói nhiều.”
“Bạn học Trần, phải biết rằng, bất kỳ manh mối nào cũng đều là manh mối giúp chúng tôi phá án. Cô không muốn nói hay không thể nói?”, Mục Y cao giọng.
Trần Hà ngay lập tức trở nên kích động, đập hai tay lên bàn: “Các người nói như vậy là ý gì, lẽ nào đang nghi ngờ tôi hại chết Vân Vân?”
“Tôi nghĩ, cô ấy không có ý như vậy, chỉ mong em nếu biết được chuyện gì thì hãy nói rõ, nếu có được manh mối then chốt, bọn họ sẽ mau chóng phá án.” Tô Niệm Đường tiến lên động viên, ổn định tâm trạng của Trần Hà.
Kỷ Lang gõ gõ bàn, ra hiệu Mục Y không lên tiếng, sau đó anh lên tiếng: “Bạn học Trần, trước tiên cô trả lời cho tôi mấy vấn đề sau!”
Trần Hà cắn môi, gật đầu.
“Từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 30 tối qua, cô đang ở đâu?”
Trần Hà sờ sờ cổ: “Tôi … tôi đang ở ký túc xá …”
“Có ai làm chứng không?”
“Không, ký túc xá chỉ có mình tôi, không có ai để chứng minh!”
“Tại sao cô quen với Phạm Vân?”
“Chúng tôi gặp nhau ở khoa xã hội học, lúc đó mới biết học cùng một khoa, nên ngày càng thân thiết!”
“Sau đó hai người lại có mâu thuẫn gì sao?”
“Tôi … Chúng tôi không có mâu thuẫn”. Trần Hà nghiêng chân, ôm chặt lấy ghế, cả người dồn hết về phía sau, giống như gặp phải kẻ địch, chỉ muốn bằng mọi cách ẩn giấu mình đi.
Kỷ Lang gật đầu, lại gõ gõ lên bàn: “Được! Câu hỏi cuối cùng, nếu cô là bạn của cô ấy, hẳn sẽ biết cô ấy có bạn trai, cô biết bạn trai của cô ấy là ai không?”
“Không, tôi không biết, cái gì cũng không biết!”, Trần Hà đột nhiên đứng lên, lắc đầu nguầy nguậy.
Thấy cô ta không phối hợp, Kỷ Lang cau mày: “Bạn học Trần, chúng tôi hiện tại là lén lút hỏi cô, có thể cô không nói gì cũng được, cũng không sao. Nhưng nếu cảnh sát tìm đến cô thẩm vấn, với thái độ này của cô, bọn họ sẽ coi cô là kẻ tình nghi, lúc ấy sẽ không như chúng tôi bây giờ.”
“Tôi không biết, đừng hỏi nữa, tôi không biết chuyện gì hết!”, khóe miệng Trần Hà xệ xuống, tầm mắt nhìn xuống đất, sau đó nhắm mắt lại, bịt hai tai, từ chối tất thảy mọi tạp âm từ bên ngoài.
Kỷ Lang biết nếu cứ tiếp tục thế này cũng không thể hỏi thêm được gì, anh lấy danh thiếp đưa cho Trần Hà: “Cô cứ suy nghĩ thật kỹ, nếu nghĩ thông suốt thì gọi ngay cho tôi, kể tất cả mọi chuyện.”
Trần Hà tiếp nhận danh thiếp của Kỷ Lang, xoay người rời đi, bước ra đến cửa, cảm giác như phía sau ba cặp mắt như mãnh thú đang dán chằm chằm sau lưng cô.
“Sếp! Rõ ràng cô ta nói dối, cô ta có điều che giấu, hay cô ta chính là hung thủ?”, Mục Y không can tâm nói, “Kích động như vậy, lại còn đập bàn, nhất định là đang chột dạ!”
“Cô ấy không phải là hung thủ”, Tô Niệm Đường đột nhiên nói, “Cô ấy chỉ che giấu chuyện gì đó thôi nhưng tuyệt đối không phải là hung thủ!”
Mục Y và Kỷ Lang cùng nhìn về phía Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường sững sờ vội vàng che miệng: “Tôi chỉ phát biểu quan điểm cá nhân thôi!”
Không hiểu sao những lời Tô Niệm Đường nói Kỷ Lang luôn cảm giác thấy rất có đạo lý, khi cô biểu đạt quan điểm, ngữ khí thập phần chắc chắn, không có chút nào nghi ngờ.
“Vì sao em lại nghĩ như vậy?”
“À … Em suy đoán nguyên nhân tình bạn giữa cô ta và Phạm Vân bị sứt mẻ có lẽ là do người bạn trai thần bí của Phạm Vân. Vừa rồi khi anh Kỷ Lang hỏi mâu thuẫn giữa hai người là gì, vẻ mặt của cô ta là trốn tránh, không muốn trả lời vấn đề này. Sau đó, anh lại hỏi cô ta biết bạn trai Phạm Vân là ai không, vẻ mặt của cô ta vừa tức giận vừa ngại ngùng. Tuy rằng chưa thể nói rõ quan hệ trực tiếp của họ là gì, nhưng nhất định có liên quan đến nhau.”
“Vậy tại sao cô có thể khẳng định cô ta không phải là hung thủ?”, Mục Y vẫn chưa phục.
“Bởi vì hành động vỗ bàn của cô ta”, Tô Niệm Đường nói, “Vỗ bàn, tạo ra một tiếng động lớn, điều đó không có nghĩa là chột dạ, nó có thể biểu thị là bị hàm oan. Một người bình thường bị hàm oan là hung thủ, tức giận đập bàn là phản ứng bình thường thôi!”
“Ngụy biện cái gì, chỉ bằng mấy lời này, cô đã có thể chứng minh cô ta không phải là hung thủ?”, Mục Y giọng xem thường.
Tô Niệm Đường nhún vai, cô ta không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ cần Kỷ Lang tin tưởng là được.
“Được rồi! Mặc kệ thế nào, cứ để Trần Hà đi, chờ đến khi cô ta nghĩ thông suốt tìm đến tôi còn không mấy ngày nữa chúng ta quay lại.” Bây giờ người duy nhất biết bạn trai Phạm Vân chỉ có Trần Hà.
“Được thôi!”, Tô Niệm Đường gật đầu, trong lòng có chút mất mát, không nghĩ đến ngay cả Kỷ Lang cũng không tin phần lý luận của cô.
“Đường Đường, muốn anh đưa em về không?” Kỷ Lang hỏi.
Tô Niệm Đường suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Em đột nhiên nhớ ra còn một số việc phải xử lý, em chỉ cùng hai người xuống lầu thôi.”
Nhóm người bọn họ đi xuống đại sảnh của khoa y, ngay phía cầu thang tầng trệt, Kỷ Lang chú ý đến một nam sinh đứng phía cửa thang.
Nam sinh ấy đứng ngược nắng, một tay đút túi quần, tay khác để ở bên người, trên tay đang cầm món đồ gì đó. Kỷ Lang không nhìn rõ hình dáng, ánh mặt trời chiếu lên người cậu ta, khiến cho quầng sáng ấy tỏa chiếu chói mắt. Đợi khi lại gần, anh mới nhìn rõ dung mạo của nam sinh này, một vài sợi tóc rơi trên trán cậu ta, có lẽ đứng dưới ánh mặt trời đã lâu nên gương mặt trắng trẻo ấy đã ửng đỏ. Ngũ quan thanh tú, gương mặt anh tuấn, trông giống như mỹ nam bước ra từ bức họa.
“Cô ơi …”, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo hàm ý sâu xa, một tiếng Cô ơi! Nhẹ tựa như cọng lông vũ nhẹ nhàng phớt qua tim của ba người bọn họ, mang đến một cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Kỷ Lang nhìn tầm mắt của cậu nam sinh rơi trúng Tô Niệm Đường, anh nhíu mày, ho khẽ rồi lên tiếng: “Đường Đường, cậu ta tìm em sao?”
“Phạm Vân rất hiền, cậu ấy là người đẹp trong khoa y chúng em, nhưng lại không kiêu căng, tình nguyện giúp đỡ chúng em. Không giống như mấy hoa khôi ở các khoa khác lúc nào cũng lạnh lùng. Chỉ cần chúng em chào hỏi cậu ấy, cậu ấy đều sẽ đáp lời.” Đây là những lời đánh giá của các bạn cùng lớp về Phạm Vân.
Bọn họ sau khi dọ hỏi mới biết Phạm Vân đã mất, có mấy nữ sinh òa khóc.
Mục Y thì thầm: “Cô nữ sinh Phạm Vân cơ duyên thật tốt nhé, bình thường hoa khôi trong trường đều là bia công kích của mấy nữ sinh khác, còn Phạm Vân không chỉ là nữ thần trong mắt nam sinh, mà ngay cả nữ sinh cũng yêu thích cô ta.”
“Phạm Vân có bạn trai không?”
“Người đẹp Phạm Vân không có bạn trai đâu. Cô ấy là nữ thần trong mắt bọn em, bạn nam nào dám độc chiếm đây!”
Kỷ Lang nhíu mày, lại đặt một câu hỏi: “Bạn học, các bạn có biết Phạm Vân thân nhất với ai không?”
“Người đẹp Phạm Vân quan hệ tốt với tất cả mọi người, nhưng thân nhất vẫn là Trần Hà. Khoảng thời gian trước em thường thấy cô ấy và Trần Hà cùng nhau tan học, cùng nhau ăn trưa. Nhưng gần đây lại không thấy nữa.”
Kỷ Lang gật đầu: “Cám ơn các bạn học đã cung cấp manh mối!”
Bạn nữ sinh mặt hơi đỏ: “Không có gì, nhưng anh phải nhất định sớm tìm ra hung thủ đã giết chết người đẹp Phạm Vân, báo thù cho cậu ấy!”
“Được!”
Căn cứ lời khai của các bạn, Kỷ Lang nhanh chóng tìm thấy Trần Hà, cô ta đang đứng đờ người ở hành lang của khoa y. Thiếu nữ mặc một bộ đồ tây màu trắng, sạch sẽ, tóc cột đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ đượm buồn.
“Xin hỏi, bạn là Trần Hà sao?”, Mục Y tiến đến dọ hỏi.
Trần Hà hoàn hồn, nhìn về phía Mục Y: “Là tôi, chị là?”
Mục Y xoay người liếc nhìn Kỷ Lang, tự giới thiệu mình: “Tôi thuộc tổ trinh thám của Sở Sự Vụ, tối ngày hôm qua khoảng 8 giờ 40, người bạn thân của cô là Phạm Vân đã qua đời, xin hỏi cô có biết chuyện này hay không?”
“Hả? Là sao? Vân Vân chết rồi sao?”, trong nháy mắt Trần Hà trợn tròn mắt, khiếp sợ hỏi ngược lại: “Tại sao như vậy? Tại sao … Tại sao lại ngốc nghếch như thế???”
“Theo như cô nói, vậy cô cũng biết nguyên nhân cô ấy chết thế nào?”
“Nhất định bạn ấy chỉ tự sát thôi, bạn ấy thực sự quá shock …”, Trần Hà đưa tay che mặt, thanh âm nghẹn ngào, tâm trạng không ổn định.
Kỷ Lang trông thấy vậy, xung quanh còn có mấy sinh viên tò mò nhìn sang, anh ho nhẹ một tiếng, cất lời: “Chúng ta qua bên phòng học nào trống đi!”.
Gần đó có một phòng học trống, hình như là phòng thí nghiệm, may mắn cửa vẫn chưa khóa.
Mục Y gật đầu, rút tờ khăn giấy đưa cho Trần Hà: “Đừng quá đau lòng, cô là bạn tốt của cô ấy, hãy kể hết chuyện liên quan của cô ấy cho chúng tôi nghe!”
Kỷ Lang đi phía sau Trần Hà và Mục Y, đột nhiên xoay người nhìn về phía Tô Niệm Đường: “Đường Đường, nếu có việc em cứ về trước đi!”
Tô Niệm Đường lắc đầu: “Cho em đi theo, xem anh Kỷ Lang phá án thế nào, em nhất định không mở miệng nói bất cứ điều gì.”, Tô Niệm Đường giơ tay biểu hiện lời thề.
Kỷ Lang trông thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, bàn tay vô thức lại muốn làm động tác quen thuộc, phát hiện nơi này còn nhiều bạn học nên anh dừng tay lại. Anh bất đắc dĩ đành phải gật đầu: “Được! Chỉ cần hứa không được lên tiếng!”
“Ok!”
Mục Y động viên Trần Hà, sau đó ra hiệu Kỷ Lang có thể đặt câu hỏi. Kỷ Lang gật đầu, trầm ngâm hỏi: “Có phải cô đã sớm biết cô ấy muốn tự sát?”
Trần Hà sững người, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng lắc đầu: “Tôi … tôi không biết!”
Kỷ Lang cau mày: “Cô biết, tại sao lại không muốn nói? Phạm Vân không phải là tự sát, mà bị giết!”
Trần Hà đột nhiên ngẩng đầu: “Bị giết? Không phải Vân Vân tự sát sao???”
“Đúng! Theo như chúng tôi điều tra, Phạm Vân là bị sát hại. Bây giờ cô biết được gì hãy nói cho chúng tôi biết, lẽ nào cô không muốn báo thu cho bạn tốt của mình sao?”
Trần Hà ngừng một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra … từ lâu tôi với Vân Vân đã không nói chuyện … Vừa rồi nói Vân Vân tự sát là vì ba ngày trước, bạn ấy nhắn tin cho tôi nói bạn ấy không còn muốn sống nữa. Vì vậy, khi nghe tin bạn ấy mất, vì vậy tôi mới đoán là như vậy …”
“Hai người không phải là bạn tốt sao, tại sao đã lâu không nói chuyện?”, Mục Y tò mò hỏi.
“Tôi … đây là chuyện cá nhân của tôi và Vân Vân, tôi không muốn nói nhiều.”
“Bạn học Trần, phải biết rằng, bất kỳ manh mối nào cũng đều là manh mối giúp chúng tôi phá án. Cô không muốn nói hay không thể nói?”, Mục Y cao giọng.
Trần Hà ngay lập tức trở nên kích động, đập hai tay lên bàn: “Các người nói như vậy là ý gì, lẽ nào đang nghi ngờ tôi hại chết Vân Vân?”
“Tôi nghĩ, cô ấy không có ý như vậy, chỉ mong em nếu biết được chuyện gì thì hãy nói rõ, nếu có được manh mối then chốt, bọn họ sẽ mau chóng phá án.” Tô Niệm Đường tiến lên động viên, ổn định tâm trạng của Trần Hà.
Kỷ Lang gõ gõ bàn, ra hiệu Mục Y không lên tiếng, sau đó anh lên tiếng: “Bạn học Trần, trước tiên cô trả lời cho tôi mấy vấn đề sau!”
Trần Hà cắn môi, gật đầu.
“Từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 30 tối qua, cô đang ở đâu?”
Trần Hà sờ sờ cổ: “Tôi … tôi đang ở ký túc xá …”
“Có ai làm chứng không?”
“Không, ký túc xá chỉ có mình tôi, không có ai để chứng minh!”
“Tại sao cô quen với Phạm Vân?”
“Chúng tôi gặp nhau ở khoa xã hội học, lúc đó mới biết học cùng một khoa, nên ngày càng thân thiết!”
“Sau đó hai người lại có mâu thuẫn gì sao?”
“Tôi … Chúng tôi không có mâu thuẫn”. Trần Hà nghiêng chân, ôm chặt lấy ghế, cả người dồn hết về phía sau, giống như gặp phải kẻ địch, chỉ muốn bằng mọi cách ẩn giấu mình đi.
Kỷ Lang gật đầu, lại gõ gõ lên bàn: “Được! Câu hỏi cuối cùng, nếu cô là bạn của cô ấy, hẳn sẽ biết cô ấy có bạn trai, cô biết bạn trai của cô ấy là ai không?”
“Không, tôi không biết, cái gì cũng không biết!”, Trần Hà đột nhiên đứng lên, lắc đầu nguầy nguậy.
Thấy cô ta không phối hợp, Kỷ Lang cau mày: “Bạn học Trần, chúng tôi hiện tại là lén lút hỏi cô, có thể cô không nói gì cũng được, cũng không sao. Nhưng nếu cảnh sát tìm đến cô thẩm vấn, với thái độ này của cô, bọn họ sẽ coi cô là kẻ tình nghi, lúc ấy sẽ không như chúng tôi bây giờ.”
“Tôi không biết, đừng hỏi nữa, tôi không biết chuyện gì hết!”, khóe miệng Trần Hà xệ xuống, tầm mắt nhìn xuống đất, sau đó nhắm mắt lại, bịt hai tai, từ chối tất thảy mọi tạp âm từ bên ngoài.
Kỷ Lang biết nếu cứ tiếp tục thế này cũng không thể hỏi thêm được gì, anh lấy danh thiếp đưa cho Trần Hà: “Cô cứ suy nghĩ thật kỹ, nếu nghĩ thông suốt thì gọi ngay cho tôi, kể tất cả mọi chuyện.”
Trần Hà tiếp nhận danh thiếp của Kỷ Lang, xoay người rời đi, bước ra đến cửa, cảm giác như phía sau ba cặp mắt như mãnh thú đang dán chằm chằm sau lưng cô.
“Sếp! Rõ ràng cô ta nói dối, cô ta có điều che giấu, hay cô ta chính là hung thủ?”, Mục Y không can tâm nói, “Kích động như vậy, lại còn đập bàn, nhất định là đang chột dạ!”
“Cô ấy không phải là hung thủ”, Tô Niệm Đường đột nhiên nói, “Cô ấy chỉ che giấu chuyện gì đó thôi nhưng tuyệt đối không phải là hung thủ!”
Mục Y và Kỷ Lang cùng nhìn về phía Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường sững sờ vội vàng che miệng: “Tôi chỉ phát biểu quan điểm cá nhân thôi!”
Không hiểu sao những lời Tô Niệm Đường nói Kỷ Lang luôn cảm giác thấy rất có đạo lý, khi cô biểu đạt quan điểm, ngữ khí thập phần chắc chắn, không có chút nào nghi ngờ.
“Vì sao em lại nghĩ như vậy?”
“À … Em suy đoán nguyên nhân tình bạn giữa cô ta và Phạm Vân bị sứt mẻ có lẽ là do người bạn trai thần bí của Phạm Vân. Vừa rồi khi anh Kỷ Lang hỏi mâu thuẫn giữa hai người là gì, vẻ mặt của cô ta là trốn tránh, không muốn trả lời vấn đề này. Sau đó, anh lại hỏi cô ta biết bạn trai Phạm Vân là ai không, vẻ mặt của cô ta vừa tức giận vừa ngại ngùng. Tuy rằng chưa thể nói rõ quan hệ trực tiếp của họ là gì, nhưng nhất định có liên quan đến nhau.”
“Vậy tại sao cô có thể khẳng định cô ta không phải là hung thủ?”, Mục Y vẫn chưa phục.
“Bởi vì hành động vỗ bàn của cô ta”, Tô Niệm Đường nói, “Vỗ bàn, tạo ra một tiếng động lớn, điều đó không có nghĩa là chột dạ, nó có thể biểu thị là bị hàm oan. Một người bình thường bị hàm oan là hung thủ, tức giận đập bàn là phản ứng bình thường thôi!”
“Ngụy biện cái gì, chỉ bằng mấy lời này, cô đã có thể chứng minh cô ta không phải là hung thủ?”, Mục Y giọng xem thường.
Tô Niệm Đường nhún vai, cô ta không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ cần Kỷ Lang tin tưởng là được.
“Được rồi! Mặc kệ thế nào, cứ để Trần Hà đi, chờ đến khi cô ta nghĩ thông suốt tìm đến tôi còn không mấy ngày nữa chúng ta quay lại.” Bây giờ người duy nhất biết bạn trai Phạm Vân chỉ có Trần Hà.
“Được thôi!”, Tô Niệm Đường gật đầu, trong lòng có chút mất mát, không nghĩ đến ngay cả Kỷ Lang cũng không tin phần lý luận của cô.
“Đường Đường, muốn anh đưa em về không?” Kỷ Lang hỏi.
Tô Niệm Đường suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Em đột nhiên nhớ ra còn một số việc phải xử lý, em chỉ cùng hai người xuống lầu thôi.”
Nhóm người bọn họ đi xuống đại sảnh của khoa y, ngay phía cầu thang tầng trệt, Kỷ Lang chú ý đến một nam sinh đứng phía cửa thang.
Nam sinh ấy đứng ngược nắng, một tay đút túi quần, tay khác để ở bên người, trên tay đang cầm món đồ gì đó. Kỷ Lang không nhìn rõ hình dáng, ánh mặt trời chiếu lên người cậu ta, khiến cho quầng sáng ấy tỏa chiếu chói mắt. Đợi khi lại gần, anh mới nhìn rõ dung mạo của nam sinh này, một vài sợi tóc rơi trên trán cậu ta, có lẽ đứng dưới ánh mặt trời đã lâu nên gương mặt trắng trẻo ấy đã ửng đỏ. Ngũ quan thanh tú, gương mặt anh tuấn, trông giống như mỹ nam bước ra từ bức họa.
“Cô ơi …”, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo hàm ý sâu xa, một tiếng Cô ơi! Nhẹ tựa như cọng lông vũ nhẹ nhàng phớt qua tim của ba người bọn họ, mang đến một cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Kỷ Lang nhìn tầm mắt của cậu nam sinh rơi trúng Tô Niệm Đường, anh nhíu mày, ho khẽ rồi lên tiếng: “Đường Đường, cậu ta tìm em sao?”
Last edited:
Bình luận facebook