-
CHƯƠNG 26: TIẾN TRIỂN
“Bây giờ thả người, ngay lập tức thả người”, thư ký thị trưởng nói với Hứa Thiên Lập rõ ràng từng chữ: “Nếu tôi không đến kịp thời, Minh Sinh suýt chút nữa là mất mạng.”
Cục Trưởng vội vã giải thích: “Vâng vâng vâng, hiện tại chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, sẽ lập tức thả Cố thiếu gia.”
Cố Minh Sinh đã phần nào dịu cơn phẫn nộ, vịn vào Tô Niệm Đường đứng dậy: “Các người cũng không thể nào tìm ra được chứng cứ gì hết bởi vốn dĩ tôi không giết người.”
Cốc! Cốc! Cốc … Tiếng gõ cửa, là Đặng Phỉ, vừa vào thấy quá nhiều người tụ tập ở đây cô nhíu mày: “Đồ vật trong tay nạn nhân đã được lấy ra, là một cái cúc áo, tuy nhiên vì nắm trong tay nạn nhân quá lâu nên không điều tra được gì …”, lời nói đột ngột ngừng lại, bởi cô ta chú ý đến áo khoác của Cố Minh Sinh.
Đặng Phỉ liền nhanh chóng đưa vật chứng so sánh với y phục trên người Cố Minh Sinh, sau đó xoay người nhún vai: “Xem ra không cần tìm nữa, chủ nhân cúc áo đang ở ngay đây!”
Cố Minh Sinh: “…” Thật sự mất mặt quá đi.
Hứa Thiên Lập cười lớn: “Vậy bây giờ chứng cứ quan trọng nhất đã được tìm ra, cậu còn điều gì muốn nói không? Trước khi đẩy nạn nhân, hai người đã xảy ra tranh chấp, nạn nhân cố gắng túm lấy áo của cậu, nhưng vẫn bị rơi xuống.”
“Tôi không giết cô gái đó!”, Cố Minh Sinh cau mày: “Ngay cả cái cúc áo này đây, có quỷ mới biết tại sao nó lại ở trong ta cô ta. Tôi nghĩ có thể do cô ta quá yêu tôi, sau đó trong lúc vô tình nhặt được chiếc cúc áo của tôi, ngay cả khi chết cũng không muốn rời xa.”
Tô Niệm Đường bộp mạnh lên đầu anh ta một cái: “Cậu đứng đắn một chút cho tôi, cẩn thận nghĩ lại xem trước đó cậu có gặp qua nạn nhân không?”
Cố Minh Sinh vò vò đầu: “Cô biết trí nhớ của tôi không nhất quán mà, người không liên quan đến tôi tôi nhớ nhiều để làm gì?”
Trông thấy Cố Minh Sinh không hề tức giận với hành động vừa rồi của Tô Niệm Đường, lại còn tỏ vẻ làm nũng với cô, người đàn ông trong bộ âu phục nhìn chăm chăm về phía Tô Niệm Đường.
“Như vậy là cậu không phối hợp rồi, muốn bị giam ở đây sao?”, Kỷ Lang chú ý đến ánh mắt của người đàn ông kia, liền nhanh chóng kéo Tô Niệm Đường về phía mình.
“Coi như có điều tra được cúc áo là của Minh Sinh, nhưng điều đó không chứng minh cậu ta hung thủ. Cũng có thể giống như Minh Sinh đã nói, cô gái kia quá yêu Minh Sinh không chừng”, người đàn ông trong bộ âu phục nghiêm túc nói, “Nói chung, Minh Sinh không thể ở đây lâu được, cậu ta lúc nào cũng có thể phát bệnh. Hiện tại, lập tức thả người.”
“Được! Được! …”, Cục Trưởng gật đầu: “Cố …”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Hứa Thiên Lập chen ngang: “Không thể thả, cậu ta chính là hung thủ, chứng cứ cũng đã có, tại sao nói thả người là thả người?”
“Này anh cảnh sát, anh tận mắt chứng kiến Minh Sinh giết người?”, người đàn ông trong bộ âu phục chất vấn Hứa Thiên Lập, “Chỉ có một cái cúc áo, ngay cả chứng cứ trực tiếp buộc tội giết người anh cũng không có mà dám võ đoán Minh Sinh là hung thủ?”, hiện tại ông ta rất hoài nghi năng lực làm việc của Hứa Thiên Lập.
“Giết …”, Hứa Thiên Lập còn muốn nói gì đó, Cục Trưởng đã lên tiếng khiển trách: “Cậu ra ngoài đi, vụ này giao cho Trinh sát Kỷ.”
Kỷ Lang: “…”, tự nhiên anh không muốn nhận vụ án này, làm sao bây giờ?
Người đàn ông trong bộ âu phục nghe Cục Trưởng nhắc đến tên Trinh sát Kỷ, ông ta liền quay đầu nhìn về phía Kỷ Lang: “Đây chính là Trinh thám Kỷ Lang nổi tiếng nhất Bắc Thành đây sao? Đã từng phá được vụ án 531?” Vụ án 531 là vụ án cách đây mấy năm, chỉ cần một vụ này cũng đã khiến tên tuổi Kỷ Lang nổi danh như cồn.
Kỷ Lang khẽ gật đầu: “Đại danh ‘Nổi tiếng nhất’ tôi đây không dám nhận.”
“Trinh sát Kỷ chắc chắn sẽ giúp Minh Sinh thoát khỏi hiềm nghi?”
Kỷ Lang nhìn về Cố Minh Sinh đang đứng một bên: “Nếu như cậu ta không giết người, tôi có thể trả lại sự trong sạch cho cậu ta.”
Tô Niệm Đường đứng bên cạnh gật đầu, cô tin Cố Minh Sinh, lại càng tin năng lực của Kỷ Lang hơn gấp bội.
Ai ngờ Cố Minh Sinh lại không đồng ý: “Tôi không muốn anh ta giúp tôi.” Đứng trên phương diện là tình địch mà nói, điều này quả là một sự sỉ nhục.
“Được rồi Minh Sinh, tôi đưa cậu về để bác Cố tiến hành kiểm tra cho cậu, sức khỏe của cậu là quan trọng nhất!”, người đàn ông trong bộ âu phục vỗ vỗ vai Cố Minh Sinh, cảnh cáo anh ta không được nói thêm, sau đó quay sang Kỷ Lang ra hiệu: “Vậy thì phiền Trinh sát Kỷ!”
Cuối cùng ông ta đưa đại thiếu gia Cố Minh Sinh rời đi, Cục Trưởng thở phào nhẽ nhõm: “Kỷ Lang, lần này lại phiền đến cậu.”
Kỷ Lang cười cười: “Cục Trưởng không phải qua tay tôi kết quả sẽ khác, nếu cậu ta thật sự là hung thủ tôi chắc chắn cũng không tha!”
Cục Trưởng ngao ngán thở dài, rồi trừng mắt nhìn Hứa Thiên Lập: “Cậu theo tôi vào văn phòng.”
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Kỷ Lang nhìn về phía Đặng Phỉ vẫn đứng đó xem trò vui: “Nói về tình hình nghiệm thi đi.”
“Thời gian tử vong của nạn nhân cũng chính là lúc bị ngã lầu. Trên cơ thể nạn nhân không tìm thấy bất cứ thành phần gây mê. Nếu như nạn nhân bị ngã trong trường hợp hoàn toàn tỉnh táo, vậy trên người nạn nhân chắc chắn phải có dấu vết giãy dụa, nhưng điểm này tôi không tìm thấy. Nếu bị đẩy xuống, như vậy hung thủ là người nạn nhân không hề đề phòng mới có thể làm được.”
Như vậy, vấn đề ở đây Cố Minh Sinh rõ ràng là người mà nạn nhân không hề đề phòng sao?
“Tình hình gia đình nạn nhân em đã điều tra xong”, buổi chiều sau khi Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường về Sở Sự Vụ, Lê Huy và Tiết Nhạc đã vây quanh nói.
“Sếp! Bối cảnh của Cố Minh Sinh em cũng đã điều tra ra”, Tiết Nhạc nói hùa theo.
Bọn họ ngồi xuống phòng họp. Từ phòng nghỉ, Tô Niệm Đường cũng pha một ấm trà, rót ba chén trà cho bọn họ. Lê Huy nói tiếng cám ơn sau đó báo cáo: “Nạn nhân là Hàn Mộng Vân, 20 tuổi, gia cảnh khá giả, có điều gần đây công ty của gia đình cô ta có tin tức phá sản. Nghe tin cô con gái duy nhất qua đời bọn họ ngất xỉu tại chỗ.
Nạn nhân là sinh viên khoa biểu diễn trường Đại học Y, đang chuẩn bị tốt nghiệp. Không lâu trước đây có mấy công ty môi giới đến tìm những gương mặt mới đóng quảng cáo, thông qua tuyển chọn cô ta được chọn vào vòng trong. Nạn nhân khá ngạo mạn, vì vậy không có nhiều bạn bè, kẻ thù cũng không ít, tuy nhiên cũng có người bạn thân tên Nghê thiến, còn có một đối thủ không đội trời chung, Chương Hiểu Yến.
Căn cứ điều tra tất cả bạn học của nạn nhân, bọn họ đều nói Hàn Mộng Vân đang theo đuổi nghi phạm Cố Minh Sinh, hầu như mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy đứng ở cổng trường chờ Cố Minh Sinh. Cho dù Cố Minh Sinh chẳng mảy may để ý, cô ta vẫn bám đuôi theo sau cậu ta.
Có người nói, người Hàn Mộng Vân hận nhất không phải là đối thủ ngang tài ngang sức của cô ta, Chương Hiểu Yến mà là Tô Niệm Đường”, nói đến đây, Lê Huy ngừng một chút liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường bằng ánh mắt vô tội. Quan hệ giữa Tô Niệm Đường và Cố Minh Sinh đồn đại rất nhiều trong trường, phiên bản nào cũng có, tuy nhiên đều là Tô Niệm Đường mặt dày quấn quýt Cố Minh Sinh, cuối cùng Minh Sinh cũng đành chấp nhận Tô Niệm Đường ở bên cạnh. Nhưng bởi vì Tô Niệm Đường là người được trường học đặc biệt mời về, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, do đó trong trường cũng ngầm thừa nhận chuyện này.
Xuất hiện Tô Niệm Đường, Hàn Mộng Vân càng ngày càng dây dưa không dứt với Cố Minh Sinh.
Tô Niệm Đường xoa xoa mi tâm: “Tôi và Cố Minh Sinh không có chuyện gì hết!”. Ánh mắt Tô Niệm Đường đồng thời nhìn sang Kỷ Lang như ngầm giải thích, hi vọng anh không hiểu lầm: “Lúc trước trong giờ lên lớp, Cố Minh Sinh vào nhầm lớp học, nên mới quen biết nhau.”
Bởi vì sức khỏe của Cố Minh Sinh, cộng với tâm lý thất thường nên gia đình có xin nhà trường sắp xếp cho anh ta một lớp học tâm lý, hi vọng anh ta thông qua cách trị liệu có thể khỏe hơn. Kết quả anh ta đi nhầm phòng học, bước vào lớp Tâm lý học tội phạm của Tô Niệm Đường. Cố Minh Sinh vốn dĩ không thích tiến hành trị liệu tâm lý, vì vậy sau khi tan học cố tình tìm Tô Niệm Đường gây phiền nhiễu.
Sau đó vì bị Tô Niệm Đường nói trúng tim đen, nên anh ta dần dần thân với Tô Niệm Đường hơn, chỉ cần là tiết dạy của Tô Niệm Đường anh ta đều có mặt. Còn tâm tư của anh ta với Tô Niệm Đường thì không biết.
Kỷ Lang gật đầu: “Anh biết” … nhưng … Kỷ Lang nghĩ lại tâm trạng lo lắng của Đường Đường với Cố Minh Sinh, thái độ của Cố Minh Sinh với Đường Đường. Đường Đường nhà anh thì không nghĩ gì nhưng còn tên Cố Minh Sinh thật sự anh ta chỉ đơn thuần coi Đường Đường là cô giáo thôi sao?
“Sếp! Sếp! Tới em báo cáo”, Tiết Nhạc vội vàng nói: “Theo điều tra tỉ mỉ, em đã phát hiện bối cảnh gia đình tên Cố Minh Sinh này thật không hề đơn giản, mọi người đoán cậu ta là ai?”
Kỷ Lang nhếch môi: “Cháu của Thị trưởng!”
“ … Sếp! Sao anh đoán được?”, Tiết Nhạc ngẩn người, “Sếp tại sao còn biết trước cả em?”, anh ta còn tưởng mình là người biết thông tin này đầu tiên cơ đấy.
“Phí lời! Mau báo cáo đi!”, Lê Huy đẩy Tiết Nhạc.
Tiết Nhạc tiếp lời: “Cố Minh Sinh là cháu ruột của Ngài thị trưởng Bắc Thành, Cố Hướng Huy. Ba mẹ của Cố Minh Sinh là chủ một công ty khá nổi tiếng trong thành phố. Bởi vì Cố Minh Sinh bị bệnh tim bẩm sinh nên cả nhà họ Cố rất lo lắng cho cậu ta. Nhưng cho dù bệnh lớn bệnh nhỏ, Cố Minh Sinh cũng ráng vượt qua”, báo cáo xong vẻ mặt Tiết Nhạc giương giương tự đắc.
Kỷ Lang: “Mấy chuyện này thì có liên quan gì đến vụ án?”
Tiết Nhạc xụ mặt: “Nhưng cũng là do em vất vả tìm được, mọi người không biết tư liệu về Cố Minh Sinh khó tìm đến mức nào đâu.”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Để tôi bổ sung thêm một điểm”, ngừng một chút, “Bởi từ nhỏ không ngừng buộc phải uống thuốc, ra vào bệnh viện như cơm bữa nên Cố Minh Sinh cực kỳ căm ghét bệnh viện và uống thuốc. Có thời gian cậu ta nhất quyết không uống thuốc, cũng không chịu đến bệnh viện khám định kỳ. Nhà họ Cố vẫn đang cố gắng tìm một quả tim thích hợp tiến hành phẫu thuật cấy ghép cho Cố Minh Sinh. Ngày hôm nay là ngày cậu ta phải đến bệnh viện theo định kỳ. Tôi nghĩ do cậu ta lại không muốn đến bệnh viện nên mới lên tầng thượng của trường để giải sầu.”
Kỷ Lang khẽ cười, vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Suy đoán như vậy không hợp lý, Đường Đường, nếu muốn chứng minh được cậu ta không phải là hung thủ em phải có chứng cứ hẳn hoi.”
Tô Niệm Đường thở dài: “Em biết mà, anh Kỷ Lang yên tâm em nhất định sẽ hỏi Cố Minh Sinh lý do cậu ta lại xuất hiện tại tầng thượng của trường ngày hôm nay.”
“Tại sao em tin chắc Cố Minh Sinh không phải là hung thủ?”, Kỷ Lang hỏi.
“Bởi vì tính tình cố hữu của cậu ta. Cố Minh Sinh là người cực kỳ ngạo mạn, làm sao chỉ vì một người lôi thôi dây dưa không dứt mà cậu ta giết chết người đó chứ? Nếu như cậu ta thực sự cảm thấy phiền phức cậu ta sẽ dùng thủ đoạn tàn độc hơn nhiều, ví dụ khiến cho gia đình người ta tán gia bại sản …”, Tô Niệm Đường im lặng, liếc mắt nhìn về phía Kỷ Lang: “Công ty của ba mẹ Hàn Mộng Vân … vừa thông báo phá sản?”
Lê Huy nóng đầu, Kỷ Lang cau mày: “Lê Huy cậu mau điều tra nguyên nhân gia đình họ Hàn phá sản.”
Tô Niệm Đường cúi đầu, giống như mình vừa nói sai gì đó.
Cục Trưởng vội vã giải thích: “Vâng vâng vâng, hiện tại chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, sẽ lập tức thả Cố thiếu gia.”
Cố Minh Sinh đã phần nào dịu cơn phẫn nộ, vịn vào Tô Niệm Đường đứng dậy: “Các người cũng không thể nào tìm ra được chứng cứ gì hết bởi vốn dĩ tôi không giết người.”
Cốc! Cốc! Cốc … Tiếng gõ cửa, là Đặng Phỉ, vừa vào thấy quá nhiều người tụ tập ở đây cô nhíu mày: “Đồ vật trong tay nạn nhân đã được lấy ra, là một cái cúc áo, tuy nhiên vì nắm trong tay nạn nhân quá lâu nên không điều tra được gì …”, lời nói đột ngột ngừng lại, bởi cô ta chú ý đến áo khoác của Cố Minh Sinh.
Đặng Phỉ liền nhanh chóng đưa vật chứng so sánh với y phục trên người Cố Minh Sinh, sau đó xoay người nhún vai: “Xem ra không cần tìm nữa, chủ nhân cúc áo đang ở ngay đây!”
Cố Minh Sinh: “…” Thật sự mất mặt quá đi.
Hứa Thiên Lập cười lớn: “Vậy bây giờ chứng cứ quan trọng nhất đã được tìm ra, cậu còn điều gì muốn nói không? Trước khi đẩy nạn nhân, hai người đã xảy ra tranh chấp, nạn nhân cố gắng túm lấy áo của cậu, nhưng vẫn bị rơi xuống.”
“Tôi không giết cô gái đó!”, Cố Minh Sinh cau mày: “Ngay cả cái cúc áo này đây, có quỷ mới biết tại sao nó lại ở trong ta cô ta. Tôi nghĩ có thể do cô ta quá yêu tôi, sau đó trong lúc vô tình nhặt được chiếc cúc áo của tôi, ngay cả khi chết cũng không muốn rời xa.”
Tô Niệm Đường bộp mạnh lên đầu anh ta một cái: “Cậu đứng đắn một chút cho tôi, cẩn thận nghĩ lại xem trước đó cậu có gặp qua nạn nhân không?”
Cố Minh Sinh vò vò đầu: “Cô biết trí nhớ của tôi không nhất quán mà, người không liên quan đến tôi tôi nhớ nhiều để làm gì?”
Trông thấy Cố Minh Sinh không hề tức giận với hành động vừa rồi của Tô Niệm Đường, lại còn tỏ vẻ làm nũng với cô, người đàn ông trong bộ âu phục nhìn chăm chăm về phía Tô Niệm Đường.
“Như vậy là cậu không phối hợp rồi, muốn bị giam ở đây sao?”, Kỷ Lang chú ý đến ánh mắt của người đàn ông kia, liền nhanh chóng kéo Tô Niệm Đường về phía mình.
“Coi như có điều tra được cúc áo là của Minh Sinh, nhưng điều đó không chứng minh cậu ta hung thủ. Cũng có thể giống như Minh Sinh đã nói, cô gái kia quá yêu Minh Sinh không chừng”, người đàn ông trong bộ âu phục nghiêm túc nói, “Nói chung, Minh Sinh không thể ở đây lâu được, cậu ta lúc nào cũng có thể phát bệnh. Hiện tại, lập tức thả người.”
“Được! Được! …”, Cục Trưởng gật đầu: “Cố …”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Hứa Thiên Lập chen ngang: “Không thể thả, cậu ta chính là hung thủ, chứng cứ cũng đã có, tại sao nói thả người là thả người?”
“Này anh cảnh sát, anh tận mắt chứng kiến Minh Sinh giết người?”, người đàn ông trong bộ âu phục chất vấn Hứa Thiên Lập, “Chỉ có một cái cúc áo, ngay cả chứng cứ trực tiếp buộc tội giết người anh cũng không có mà dám võ đoán Minh Sinh là hung thủ?”, hiện tại ông ta rất hoài nghi năng lực làm việc của Hứa Thiên Lập.
“Giết …”, Hứa Thiên Lập còn muốn nói gì đó, Cục Trưởng đã lên tiếng khiển trách: “Cậu ra ngoài đi, vụ này giao cho Trinh sát Kỷ.”
Kỷ Lang: “…”, tự nhiên anh không muốn nhận vụ án này, làm sao bây giờ?
Người đàn ông trong bộ âu phục nghe Cục Trưởng nhắc đến tên Trinh sát Kỷ, ông ta liền quay đầu nhìn về phía Kỷ Lang: “Đây chính là Trinh thám Kỷ Lang nổi tiếng nhất Bắc Thành đây sao? Đã từng phá được vụ án 531?” Vụ án 531 là vụ án cách đây mấy năm, chỉ cần một vụ này cũng đã khiến tên tuổi Kỷ Lang nổi danh như cồn.
Kỷ Lang khẽ gật đầu: “Đại danh ‘Nổi tiếng nhất’ tôi đây không dám nhận.”
“Trinh sát Kỷ chắc chắn sẽ giúp Minh Sinh thoát khỏi hiềm nghi?”
Kỷ Lang nhìn về Cố Minh Sinh đang đứng một bên: “Nếu như cậu ta không giết người, tôi có thể trả lại sự trong sạch cho cậu ta.”
Tô Niệm Đường đứng bên cạnh gật đầu, cô tin Cố Minh Sinh, lại càng tin năng lực của Kỷ Lang hơn gấp bội.
Ai ngờ Cố Minh Sinh lại không đồng ý: “Tôi không muốn anh ta giúp tôi.” Đứng trên phương diện là tình địch mà nói, điều này quả là một sự sỉ nhục.
“Được rồi Minh Sinh, tôi đưa cậu về để bác Cố tiến hành kiểm tra cho cậu, sức khỏe của cậu là quan trọng nhất!”, người đàn ông trong bộ âu phục vỗ vỗ vai Cố Minh Sinh, cảnh cáo anh ta không được nói thêm, sau đó quay sang Kỷ Lang ra hiệu: “Vậy thì phiền Trinh sát Kỷ!”
Cuối cùng ông ta đưa đại thiếu gia Cố Minh Sinh rời đi, Cục Trưởng thở phào nhẽ nhõm: “Kỷ Lang, lần này lại phiền đến cậu.”
Kỷ Lang cười cười: “Cục Trưởng không phải qua tay tôi kết quả sẽ khác, nếu cậu ta thật sự là hung thủ tôi chắc chắn cũng không tha!”
Cục Trưởng ngao ngán thở dài, rồi trừng mắt nhìn Hứa Thiên Lập: “Cậu theo tôi vào văn phòng.”
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Kỷ Lang nhìn về phía Đặng Phỉ vẫn đứng đó xem trò vui: “Nói về tình hình nghiệm thi đi.”
“Thời gian tử vong của nạn nhân cũng chính là lúc bị ngã lầu. Trên cơ thể nạn nhân không tìm thấy bất cứ thành phần gây mê. Nếu như nạn nhân bị ngã trong trường hợp hoàn toàn tỉnh táo, vậy trên người nạn nhân chắc chắn phải có dấu vết giãy dụa, nhưng điểm này tôi không tìm thấy. Nếu bị đẩy xuống, như vậy hung thủ là người nạn nhân không hề đề phòng mới có thể làm được.”
Như vậy, vấn đề ở đây Cố Minh Sinh rõ ràng là người mà nạn nhân không hề đề phòng sao?
“Tình hình gia đình nạn nhân em đã điều tra xong”, buổi chiều sau khi Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường về Sở Sự Vụ, Lê Huy và Tiết Nhạc đã vây quanh nói.
“Sếp! Bối cảnh của Cố Minh Sinh em cũng đã điều tra ra”, Tiết Nhạc nói hùa theo.
Bọn họ ngồi xuống phòng họp. Từ phòng nghỉ, Tô Niệm Đường cũng pha một ấm trà, rót ba chén trà cho bọn họ. Lê Huy nói tiếng cám ơn sau đó báo cáo: “Nạn nhân là Hàn Mộng Vân, 20 tuổi, gia cảnh khá giả, có điều gần đây công ty của gia đình cô ta có tin tức phá sản. Nghe tin cô con gái duy nhất qua đời bọn họ ngất xỉu tại chỗ.
Nạn nhân là sinh viên khoa biểu diễn trường Đại học Y, đang chuẩn bị tốt nghiệp. Không lâu trước đây có mấy công ty môi giới đến tìm những gương mặt mới đóng quảng cáo, thông qua tuyển chọn cô ta được chọn vào vòng trong. Nạn nhân khá ngạo mạn, vì vậy không có nhiều bạn bè, kẻ thù cũng không ít, tuy nhiên cũng có người bạn thân tên Nghê thiến, còn có một đối thủ không đội trời chung, Chương Hiểu Yến.
Căn cứ điều tra tất cả bạn học của nạn nhân, bọn họ đều nói Hàn Mộng Vân đang theo đuổi nghi phạm Cố Minh Sinh, hầu như mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy đứng ở cổng trường chờ Cố Minh Sinh. Cho dù Cố Minh Sinh chẳng mảy may để ý, cô ta vẫn bám đuôi theo sau cậu ta.
Có người nói, người Hàn Mộng Vân hận nhất không phải là đối thủ ngang tài ngang sức của cô ta, Chương Hiểu Yến mà là Tô Niệm Đường”, nói đến đây, Lê Huy ngừng một chút liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường bằng ánh mắt vô tội. Quan hệ giữa Tô Niệm Đường và Cố Minh Sinh đồn đại rất nhiều trong trường, phiên bản nào cũng có, tuy nhiên đều là Tô Niệm Đường mặt dày quấn quýt Cố Minh Sinh, cuối cùng Minh Sinh cũng đành chấp nhận Tô Niệm Đường ở bên cạnh. Nhưng bởi vì Tô Niệm Đường là người được trường học đặc biệt mời về, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, do đó trong trường cũng ngầm thừa nhận chuyện này.
Xuất hiện Tô Niệm Đường, Hàn Mộng Vân càng ngày càng dây dưa không dứt với Cố Minh Sinh.
Tô Niệm Đường xoa xoa mi tâm: “Tôi và Cố Minh Sinh không có chuyện gì hết!”. Ánh mắt Tô Niệm Đường đồng thời nhìn sang Kỷ Lang như ngầm giải thích, hi vọng anh không hiểu lầm: “Lúc trước trong giờ lên lớp, Cố Minh Sinh vào nhầm lớp học, nên mới quen biết nhau.”
Bởi vì sức khỏe của Cố Minh Sinh, cộng với tâm lý thất thường nên gia đình có xin nhà trường sắp xếp cho anh ta một lớp học tâm lý, hi vọng anh ta thông qua cách trị liệu có thể khỏe hơn. Kết quả anh ta đi nhầm phòng học, bước vào lớp Tâm lý học tội phạm của Tô Niệm Đường. Cố Minh Sinh vốn dĩ không thích tiến hành trị liệu tâm lý, vì vậy sau khi tan học cố tình tìm Tô Niệm Đường gây phiền nhiễu.
Sau đó vì bị Tô Niệm Đường nói trúng tim đen, nên anh ta dần dần thân với Tô Niệm Đường hơn, chỉ cần là tiết dạy của Tô Niệm Đường anh ta đều có mặt. Còn tâm tư của anh ta với Tô Niệm Đường thì không biết.
Kỷ Lang gật đầu: “Anh biết” … nhưng … Kỷ Lang nghĩ lại tâm trạng lo lắng của Đường Đường với Cố Minh Sinh, thái độ của Cố Minh Sinh với Đường Đường. Đường Đường nhà anh thì không nghĩ gì nhưng còn tên Cố Minh Sinh thật sự anh ta chỉ đơn thuần coi Đường Đường là cô giáo thôi sao?
“Sếp! Sếp! Tới em báo cáo”, Tiết Nhạc vội vàng nói: “Theo điều tra tỉ mỉ, em đã phát hiện bối cảnh gia đình tên Cố Minh Sinh này thật không hề đơn giản, mọi người đoán cậu ta là ai?”
Kỷ Lang nhếch môi: “Cháu của Thị trưởng!”
“ … Sếp! Sao anh đoán được?”, Tiết Nhạc ngẩn người, “Sếp tại sao còn biết trước cả em?”, anh ta còn tưởng mình là người biết thông tin này đầu tiên cơ đấy.
“Phí lời! Mau báo cáo đi!”, Lê Huy đẩy Tiết Nhạc.
Tiết Nhạc tiếp lời: “Cố Minh Sinh là cháu ruột của Ngài thị trưởng Bắc Thành, Cố Hướng Huy. Ba mẹ của Cố Minh Sinh là chủ một công ty khá nổi tiếng trong thành phố. Bởi vì Cố Minh Sinh bị bệnh tim bẩm sinh nên cả nhà họ Cố rất lo lắng cho cậu ta. Nhưng cho dù bệnh lớn bệnh nhỏ, Cố Minh Sinh cũng ráng vượt qua”, báo cáo xong vẻ mặt Tiết Nhạc giương giương tự đắc.
Kỷ Lang: “Mấy chuyện này thì có liên quan gì đến vụ án?”
Tiết Nhạc xụ mặt: “Nhưng cũng là do em vất vả tìm được, mọi người không biết tư liệu về Cố Minh Sinh khó tìm đến mức nào đâu.”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Để tôi bổ sung thêm một điểm”, ngừng một chút, “Bởi từ nhỏ không ngừng buộc phải uống thuốc, ra vào bệnh viện như cơm bữa nên Cố Minh Sinh cực kỳ căm ghét bệnh viện và uống thuốc. Có thời gian cậu ta nhất quyết không uống thuốc, cũng không chịu đến bệnh viện khám định kỳ. Nhà họ Cố vẫn đang cố gắng tìm một quả tim thích hợp tiến hành phẫu thuật cấy ghép cho Cố Minh Sinh. Ngày hôm nay là ngày cậu ta phải đến bệnh viện theo định kỳ. Tôi nghĩ do cậu ta lại không muốn đến bệnh viện nên mới lên tầng thượng của trường để giải sầu.”
Kỷ Lang khẽ cười, vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Suy đoán như vậy không hợp lý, Đường Đường, nếu muốn chứng minh được cậu ta không phải là hung thủ em phải có chứng cứ hẳn hoi.”
Tô Niệm Đường thở dài: “Em biết mà, anh Kỷ Lang yên tâm em nhất định sẽ hỏi Cố Minh Sinh lý do cậu ta lại xuất hiện tại tầng thượng của trường ngày hôm nay.”
“Tại sao em tin chắc Cố Minh Sinh không phải là hung thủ?”, Kỷ Lang hỏi.
“Bởi vì tính tình cố hữu của cậu ta. Cố Minh Sinh là người cực kỳ ngạo mạn, làm sao chỉ vì một người lôi thôi dây dưa không dứt mà cậu ta giết chết người đó chứ? Nếu như cậu ta thực sự cảm thấy phiền phức cậu ta sẽ dùng thủ đoạn tàn độc hơn nhiều, ví dụ khiến cho gia đình người ta tán gia bại sản …”, Tô Niệm Đường im lặng, liếc mắt nhìn về phía Kỷ Lang: “Công ty của ba mẹ Hàn Mộng Vân … vừa thông báo phá sản?”
Lê Huy nóng đầu, Kỷ Lang cau mày: “Lê Huy cậu mau điều tra nguyên nhân gia đình họ Hàn phá sản.”
Tô Niệm Đường cúi đầu, giống như mình vừa nói sai gì đó.
Last edited:
Bình luận facebook